EM NGƯƠI ĐÂU ?

EM NGƯƠI ĐÂU ?

Lm. VĨNH SANG, DCCT,

Trích EPHATA 643

Trong những ngày qua, tình hình xã hội chúng ta càng thêm u ám bởi nhiều vụ đánh nhau giữa các học sinh các lớp trung học, các vụ đánh nhau này nhanh chóng được đưa lên mạng xã hội gây ra nhiều băn khoăn chua xót trong dân chúng.

Có một clip nữ sinh dùng ghế đánh bạn được đăng tải trên mạng xã hội vào tháng 4 năm 2013. Vụ việc xảy ra vào đầu giờ học ở một trường Trung Học Phổ Thông thuộc huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình. Họ đánh nhau trước sự chứng kiến của bạn bè, chỉ có tiếng reo hò cổ vũ chứ tuyệt nhiên không có một ai can ngăn.

Ngày 1.4.2014, clip ghi lại cảnh hai nhóm học sinh đánh nhau giữa đường, thậm chí nữ sinh còn quá quyắt đến mức lột nội y của nhau.

Một nhóm nữ sinh đánh nhau trong lớp tại một trường Trung Học Cơ Sở huyện Cẩm Mỹ, tỉnh Đồng Nai, tất cả được đăng tải trên mạng xã hội vào tối 21.4.2014. Cảnh đánh nhau diễn ra trong tiếng hò reo, vỗ tay lẫn chửi thề của các bạn. Có tiếng la lớn đòi hai bạn nữ phải xé áo cô gái nạn nhân.

Clip đăng trên mạng xã hội ngày 6.10.2014 ghi lại cảnh một nữ sinh trường Trung Học Cơ Sở Bình Tấn, huyện Thanh Bình, tỉnh Đồng Tháp, đánh bạn dã man chỉ vì “thích thì đánh, nhìn mặt thấy ghét”.

Hai nữ sinh trường Trung Học Phổ Thông Bãi Cháy và Trung Học Phổ Thông Nguyễn Bỉnh Khiêm tỉnh Quảng Ninh, gặp nhau để giải quyết mâu thuẫn. Sau cãi vã trước cổng trường Bãi Cháy, nhóm này kéo đến một khu vực khác để đánh nhau, lột nội y của nhau.

Clip “Học sinh lớp 7 đánh nhau” đăng tải mới đây nhất ngày 10.3.2015. Nữ sinh nạn nhân tên P., trường Trung Học Cơ Sở Lý Tự Trọng, thành phố Trà Vinh, tỉnh Trà Vinh. Đánh em là nhóm bạn cùng lớp, cầm đầu là lớp trưởng. Trong clip, nạn nhân khóc nức nở khi bị nhóm bạn đánh tới tấp, cầm ghế nhựa đập vào đầu. Đoạn cuối ghi lại cảnh một nam sinh cầm chồng ghế nhựa ném luôn vào người nạn nhân. Không một ai ngăn cản. Xung quanh chỉ có tiếng la hét, cổ vũ. Cô bé này bị đánh đơn giản chỉ vì không nghe lời lớp trưởng ra lệnh phải đánh một bạn khác…

Trên đây là một số ghi nhận qua báo chí hoặc mạng xã hội, hẳn rằng còn nhiều vụ việc khác đã không được ghi lại hoặc không tung lên mạng.

Bài Tin Mừng ngày thứ ba tuần thứ 4 Mùa Chay theo Thánh Gioan ( Ga 5, 1 tt ) kể lại việc Chúa Giêsu lên Giêrusalem, Ngài đến Cửa Chiên, vào khu vực có cái hồ chung quanh là 5 hành lang rộng, Tin Mừng diễn tả người què quặt, đui mù, ốm đau, nằm la liệt ở các hành lang bên bờ hồ. Chúa Giêsu tiến vào giữa một nhân loại khổ đau quằn quại, Ngài không trốn chạy, không bưng tai bịt mắt, không phớt lờ vô cảm, không dửng dưng lãnh đạm, không tìm đường khác mà lánh đi. Ngài cúi xuống trên kẻ liệt lào, nói lời an ủi, tuyên bố chữa lành, phục hồi sự sống.

Chắc chắn rằng chúng ta đã được sai đến một thứ Cửa Chiên như vậy. Sứ mạng của chúng ta là phải tiếp nối điều Chúa đã thực hiện bằng chính Lời của Chúa. “Như Chúa Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai anh em” ( Ga 10, 10 ). Chúa cần chúng ta công bố Lời của Người để chữa lành chính xã hội của chúng ta hôm nay. Chúng ta không được phép tránh né, phớt lờ, dửng dưng hoặc vô cảm.

Mỗi người chúng ta, mỗi gia đình chúng ta, mỗi cộng đoàn của chúng ta có nhận ra ơn gọi của mình hay không ? Chỉ kêu ca hay chỉ phản kháng thì không giải quyết được vấn đề, tò mò và loan truyền thông tin chỉ làm tăng thêm kích động xã hội. Hãy dội nước Lời Chúa ngay trên căn nhà của mình khi đám cháy đã bùng lên ở nhà bên cạnh để ngăn cơn “cháy nhà” lan đến gia đình chúng ta, rồi từ nhà mình, chúng ta giúp sức cứu các nhà khác tránh khỏi đám cháy hung bạo.

Qua các thông tin hang ngày, xã hội của chúng ta đang rất nguy cấp, hơn lúc nào hết, sứ mạng người Kitô hữu thúc giục chúng ta thi hành sứ mạng chữa lành mà Chúa đã ủy thác. Đừng để câu hỏi “Em ngươi đâu ?” trở nên án phạt cho chúng ta. ( “Em người đâu ?” là một câu Kinh Thánh trong sách Sáng Thế được triển khai trong Sứ Điệp Mùa Chay của Đức Thánh Cha Phanxicô ).

Lm. VĨNH SANG, DCCT,

17.3.2015

Hà Nội ‘dừng chặt cây do áp lực dư luận’

Hà Nội ‘dừng chặt cây do áp lực dư luận’

UBND TP Hà Nội phải yêu cầu dừng việc chặt hạ thay thế cây xanh do áp lực từ người dân lẫn truyền thông trong nước, theo một nhà quan sát.

Trong cuộc họp sáng 20/3, Chủ tịch UBND Nguyễn Thế Thảo đã yêu cầu Sở Xây dựng TP Hà Nội và các đơn vị liên quan tạm dừng việc thay thế hàng loạt cây xanh trên đường phố để phục vụ việc “rà soát, phân loại” lại, báo điện tử VnExpress đưa tin.

“Chỉ hạ chuyển những cây phải giải phóng mặt bằng xây dựng hạ tầng theo quy hoạch, thay thế những cây mục ruỗng có nguy cơ đổ gãy, cây nghiêng ảnh hưởng đến an toàn giao thông, tính mạng, tài sản của nhân dân,” ông được dẫn lời nói.

“Với những cây cong nghiêng ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị và cây không đúng chủng l oại đô thị thì thực hiện chỉnh trang thay thế từng bước. Chỉ thay thế những cây không thể chỉnh trang và duy trì được.”

Ông Thảo cũng ‘hoan nghênh’ báo chí đã phản ánh kịp thời ý kiến dư luận, VnExpress cho biết thêm.

Đề án cải tạo và thay thế 6.700 cây xanh do Sở Xây dựng Hà Nội đề ra đã gây nhiều sự phản đối trong nước.

Trang ‘6.700 người vì 6.700 cây xanh’ đã thu hút gần 40.000 thành viên chỉ trong vài ngày.

Nhiều trí thức trong và ngoài nước cũng đã đặt câu hỏi về tính hợp lý của đề án trên, trong đó có Giáo sư Ngô Bảo Châu, Giáo sư Nguyễn Lân Dũng.

‘Sức ép từ dư luận’

” Vụ này phải truy đến cùng. Nếu không thì cần gì luật thủ đô? Các ông nói cần luật riêng để chúng tôi hành động và khi được cho rồi thì chính các ông phá

Luật sư Trần Vũ Hải”

Trả lời BBC ngày 20/3 Luật sư Trần Vũ Hải, từ Hà Nội, cho biết chính quyền địa phương Hà Nội đang “chịu sức ép rất lớn từ dư luận”.

“Sáng nay theo tôi được biết đã có nhiều phụ nữ, sinh viên giơ các khẩu hiệu phản đối trước cửa phòng tiếp dân của UBND TP Hà Nội”, ông nói.

“Trước đây phản ứng trên báo chí nhà nước còn phải mất nhiều ngày qua biên tập”.

“Hiện nay có mạng xã hội thì họ có thể biểu đạt sự phản đối một cách thoải mái và phản ứng đó sẽ có tác động ngay tức thì.”

“Cho dù thế nào thì các nhà cầm quyền từ trung ương đến địa phương cần biết rằng họ không thể tự tung tự tác được.”

Tuy nhiên ông cũng cho rằng “để nói là sức ép của người dân lên chính sách đã đủ lớn thì cũng không hẳn”.

“Sức ép phải được gây từ khi ban hành chính sách,” ông nói.

“Hiện nay người dân chỉ có thể gây sức ép khi chính sách đã bắt đầu gây hậu quả.”

Luật sư Trần Vũ Hải nói việc chặt cây đi ngược lại với chính luật lệ mà chính quyền TP Hà Nội đã đề ra

Sai pháp luật

Trước đó, UBND TP Hà Nội trong công văn hôm 18/3 nói việc thay thế cây được “hầu hết nhân dân khu vực” ủng hộ.

Bình luận về việc này, Luật sư Hải cho rằng “không phải là có hỏi ý kiến dân mà là việc hỏi ý kiến như thế nào, có đúng hình thức hay không”.

“Chính quyền thì phải làm đúng thẩm quyền và đúng pháp luật.”

“Ở đây việc chặt cây tôi khẳng định là trái pháp luật, cụ thể là Nghị định 64 về quản lý cây xanh đô thị.”

“Theo Nghị định 64 thì cây bị bão đổ, già mục yếu thì có thể chặt, nhưng có rất nhiều cây trong này không thuộc đối tượng bị chặt.”

“Cái thứ hai là phải hợp lý và được dân chấp nhận, ở đây không chỉ là người dân trong địa bàn nào đó mà là người dân toàn thành phố, vì là cây xanh trên đường chung. Và cho tới giờ thì tôi chưa thấy ai hỏi người dân thành phố cả.”

“Theo luật về quy hoạch đô thị năm 2009 thì việc thay đổi cây xanh phải có sự bàn bạc của dân cư tại khu vực bị ảnh hưởng.”

“Luật thủ đô cũng ghi rõ là “nghiêm cấm chặt phá rừng, cây xanh”. Cây trong khu vực dự án cũng không được chặt mà là chuyển đi khu vực khác.”

“Họ không những chưa tôn trọng người dân mà còn chưa tôn trọng chính luật lệ đã ban hành.”

Ông Hải cũng cho rằng cần phải có người chịu trách nhiệm trước những hậu quả đã gây ra.

“Hiện đã có 500 cây bị chặt rồi, đường Nguyễn Chí Thanh từng được xem là một trong các đường đẹp nhất Việt Nam, thì đã đốn sạch”, ông nói.

“Việc đốn như thế tôi khẳng định là không đúng luật, mà đã làm không đúng luật là phải có người chịu trách nhiệm.”

“Vụ này phải truy đến cùng. Nếu không thì cần gì luật thủ đô? Các ông nói cần luật riêng để chúng tôi hành động và khi được cho rồi thì chính các ông phá.”

“Chính quyền Hà Nội đang vi phạm luật mà chính họ yêu cầu. Điều này là trách nhiệm rất lớn của lãnh đạo Hà Nội.”

Viết cho người vứt bỏ con mình!

Viết cho người vứt bỏ con mình!

Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.

Em thân mến,

Viết-cho-người-vứt-bỏ-con-mình!

Tôi rất đỗi bàng hoàng khi thấy thi hài con em chết tất tưởi trong khu vườn dưới nhà của em. Tôi không rõ động cơ nào khiến em làm chuyện động trời như thế; nhưng cứ nhìn hậu quả, không ai có thể cảm thông cho em được. Mấy ngày nay, búa rìu dư luận không chỉ hướng về em mà còn nhắm đến những người nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mà mình dứt ruột đẻ ra. Đó là một hiện tượng đau lòng cho con dân Nước Việt vốn có truyền thống ý thức mạnh mẽ về sự thiêng liêng của tình cha nghĩa mẹ. Tôi muốn viết cho em đôi dòng, chia sẻ cùng em chút tâm tư của tôi.

Dư luận chỉ trích em là một người mẹ mất hết nhân tính. Họ vô cùng bàng hoàng và phẫn nộ trước hành động bất nhân của em. Tôi cũng vậy! Em biết đấy, là con người, ai cũng yêu quý sự sống của mình và tôn trọng sự sống của người khác. Đó là món quà Thượng Đế dành tặng cho con người để họ cùng nhau kiến tạo một nền văn mình tình thương và sự sống. Hơn nữa, người con em mang nặng đẻ đau lại chính là phần máu thịt của em. Mối dây thiêng liêng ấy không ai có quyền xem nhẹ hay cắt bỏ. Tôi không tin em quê mùa thiếu hiểu biết về những đòi hỏi của luân thường đạo lý, của bổn phận làm cha mẹ đối với con cái đến như vậy. Là một nữ sinh trường y, tuy có thể hiểu biết về kiến thức giới tính, nhưng em lại thiếu một trái tim yêu thương, một tấm lòng nhân nghĩa. Hậu quả là hành vi khủng khiếp của em mãi mãi bị người đời lên án và lương tâm em không ngớt dày vò, ray rứt.

Nhưng câu chuyện của em cũng là câu chuyện xót xa của rất nhiều người trẻ hiện nay. Họ không chỉ vất đứa con mình mang nặng đẻ đau, mà còn nỡ giết con mình ngay trong thế giới tưởng như an toàn nhất: dạ mẹ. Nơi cung lòng ấy, thai nhi tin rằng mình được bố mẹ yêu thương và chăm sóc ân cần, chờ đến ngày chúng mở mắt chào đời. Nhưng đáng buồn thay, từng giây phút, biết bao người mẹ nỡ đành vứt bỏ, giết hại người con của mình. Họ bỏ con trong xọt rác, vứt con bên vệ đường, bãi rác, dưới ao hay nơi hoang vắng, hoặc có thể nạo phá thai. Nếu người ta cho em bị vấn đề tâm sinh lý bất ổn định, hoang tưởng hay bất nhân mới nhẫn tâm vứt bỏ con của em như thế, thì với những người phá thai, chẳng lẽ tâm sinh lý của họ bình thường, chẳng lẽ họ nhân nghĩa với đứa con mình đang cưu mang? Trớ trêu thay, nhiều người vẫn mong mỏi tiếng nói cười của trẻ thơ, được hạnh phúc trong vai trò làm cha, làm mẹ, thì em cũng như nhiều người trẻ khác lại chối bỏ đặc quyền thiêng liêng Tạo Hoá dành cho mình. Ước chi qua sự kiện rúng động dư luận của em, mỗi người biết yêu quý sự sống của các thai nhi vô tội và những em bé đáng thương.

Đứng trước thi hài con em, ngoài sự thương tiếc xót xa, ai ai cũng ưu tư lo lắng cho nền đạo đức nước nhà. Một khi giới trẻ hiện nay sống buông thả, vô trách nhiệm với chính bản thân, gia đình và xã hội, thì câu chuyện của em cũng là nỗi đau không chỉ của riêng ai. Đau vì phải chứng kiến nhiều con người đang hủy hoại chính sự sống của chính mình và của người khác; đau vì nền văn minh sự chết đang lan tràn; và đau vì sự ác đang cướp đi hạnh phúc của bao người.

Em biết đấy, đúng là vứt bỏ con mình hay nạo phá thai là điều khủng khiếp, đáng lên án và phải loại trừ. Nhưng giải pháp cho vấn nạn này là gì, nên bắt đầu từ đâu? Chắc là em cũng đồng ý với tôi câu trả lời là: “Hãy tôn trọng sự sống” vì ba lý do:

1.Sự sống là món quà Thượng Đế dành tặng riêng cho từng con người. Không ai có quyền cướp đi quà tặng ấy.

2.Yêu quý sự sống của người khác như chính sự sống của mình. Đó không chỉ là công bằng mà còn là trách nhiệm.

3.Và, vì chúng ta là con người!

Được như thế, tôi tin rằng em và mỗi người, với tình yêu và hy vọng, sẽ kiến tạo được một xã hội của văn minh tình thương và sự sống, để không còn tang tóc như câu chuyện buồn của em nữa.

Thân chào em,

Thủ Đức ngày 20.03.2015

Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.

Lãnh đạo xã nợ tiền nhậu, chủ quán hăm đốt trụ sở

Lãnh đạo xã nợ tiền nhậu, chủ quán hăm đốt trụ sở

Nguoi-viet.com

CÀ MAU (NV) Một chủ quán nhậu ở xã Khánh Thuận, huyện U Minh, tỉnh Cà Mau, từng bị công an nhiều lần mời làm việc về việc mang xăng hăm đốt trụ sở xã nhưng ông này không chịu trình diện.


Trụ sở xã Khánh Thuận, huyện U Minh, tỉnh Cà Mau. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)

Lý do, theo báo Tuổi Trẻ, là vì các lãnh đạo của xã này nợ quán nhậu Thanh Phong tới 48 triệu đồng (khoảng $2,300) nhưng không chịu trả.

Báo Tuổi Trẻ cho hay, vào hôm 14 tháng 2, tức 26 Tết Ất Mùi, ông Phong (chủ quán nhậu Thanh Phong) đã đem hai can xăng (mỗi can một lít) qua đòi nợ tiền nhậu của lãnh đạo xã.

Tuy nhiên, ông Phong đã bị ngăn cản kịp thời hai can xăng bị thu giữ. Nhưng khi công an xã Khánh Thuận lập biên bản thì ông Phong bỏ về nhà, không hợp tác.

Ông Nguyễn Minh Lắm, chủ tịch xã Khánh Thuận, thừa nhận với báo Tuổi Trẻ rằng, “lãnh đạo xã có thiếu nợ ông Phong số tiền trên và không có tiền chi trả.” Và rằng, “xã không thiếu riêng gì quán ông Phong mà còn thiếu nhiều quán khác.”

Ông Lắm cho báo Tuổi Trẻ biết là sẽ xem lại “xấp hóa đơn tiền nhậu,” “nếu hóa đơn nhậu thiếu do lãnh đạo phân công tiếp khách thì ủy ban xã sẽ trả, cái nào không được phân công, nhưng nhậu xong lại ghi cho lãnh đạo thì bắt cá nhân người nhậu phải xuất tiền túi thanh toán.”

Còn ông chủ quán nhậu Thanh Phong giải thích với báo Tuổi Trẻ rằng: “Tôi chỉ mang xăng hù thôi. Lý do lãnh đạo xã thiếu tiền nhậu 48 triệu đồng tại quán tôi từ năm 2012 đến nay chưa trả. Cuối năm các chủ nợ tiền gà, tiền vịt lại đến ‘xiết’, do quá túng nên tôi mới hành động như vậy.” (KN

Nhà thờ Ðức Bà Sài Gòn bị phá hoại trầm trọng

Nhà thờ Ðức Bà Sài Gòn bị phá hoại trầm trọng

Nguoi-viet.com

SÀI GÒN (NV) Những viên gạch gần 140 năm tuổi trên tường nhà thờ Ðức Bà Sài Gòn đang bị vẽ bậy chi chít đủ thứ. Thậm chí, một số góc khuất của nhà thờ còn bị biến thành nơi để vứt rác, tiểu tiện.


Mặc dù nhà thờ đã treo những tấm bảng yêu cầu đừng viết bậy nhưng bất lực. (Hình: VNExpress)

Không có tường rào bao quanh như những cơ quan công quyền khác tại Sài Gòn, nhà thờ Ðức Bà trở thành một “vòng xoay” bất đắc dĩ và rất dễ bị xâm phạm bởi giao thông. Nhìn xa, vẻ ngoài của nhà thờ 138 tuổi này vẫn uy nghi lộng lẫy, song trên những bức tường bằng gạch ống Pháp đã bị bôi bẩn bởi hàng ngàn chữ viết nguệch ngoạc đủ thứ nội dung.

Theo VNExpress, mặc dù nhà thờ đã treo những tấm bảng “Ðể bảo vệ di sản chung, xin đừng viết lên tường,” hay “Nơi trang nghiêm xin giữ vệ sinh chung,” nhưng mỗi ngày hàng chục người vẫn đến đây viết chữ, vẽ hình, sơn xịt… với đủ thứ nội dung: “I love you more than I can say,” “Q. Như đã ở đây,” “Thảo yêu Ðăng,” “Ðể tao chống mắt lên coi bay yêu nhau được bao lâu.”..Thậm chí, tại một số góc khuất ở chân tường của nhà thờ cũng là nơi để quăng rác, hoặc tiểu tiện.

VNExpress dẫn lời Linh Mục Vương Sĩ Tuấn, phụ tá tại nhà thờ cho biết, tình trạng các bạn trẻ viết, vẽ bậy lên tường xuất hiện đã hơn một năm nay. Họ tới công viên gần nhà thờ để uống cà phê, vui chơi rồi chụp ảnh vì nhà thờ là một công trình kiến trúc đẹp. Tuy nhiên, rất nhiều người trong số họ nổi hứng viết lung tung lên tường.


Hàng rào sắt chặn những góc khuất của nhà thờ để ngăn không cho tiểu tiện nhưng vô tác dụng. (Hình: VNExpress)

“Các bạn trẻ không ý thức được điều họ làm là không đúng đối với một công trình kiến trúc nổi tiếng. Không chỉ riêng nhà thờ Ðức Bà mà những công trình kiến trúc cũ cần phải được bảo vệ vì đó là cái hồn của Sài Gòn, là một loại ngôn ngữ vô hình. Họ không có trách nhiệm với đời sống chung,” vị linh mục nói.

Theo ông Tuấn, từ khi tường bị viết, vẽ bậy, nhà thờ Ðức Bà Sài Gòn đã lên tiếng, chính quyền địa phương cũng cho biết sẽ ghi nhận và báo lên cấp trên. Tuy nhiên, hiện tình hình vẫn không thay đổi mà còn có nguy cơ ngày càng bẩn hơn, mật độ các chữ viết, nét vẽ bậy bạ ngày càng nhiều hơn. Nhiều khách nước ngoài đến tham quan phải bịt mũi, lắc đầu.

Nhà thờ Ðức Bà được xây năm 1877, có chiều dài 93 m, rộng 35 m và cao 75 m, nằm ngay trung tâm quận 1, Sài Gòn, hoàn thành sau 3 năm và được Tòa Thánh Vatican phong lên hàng tiểu Vương Cung Thánh Ðường từ năm 1959, tên gọi chính thức là Vương Cung Thánh Ðường Chính Tòa Ðức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội. Mỗi ngày có hàng trăm đoàn khách nước ngoài đến thăm và dự lễ tại thánh đường này. (Tr.N)

Dư luận viên Việt Nam ‘xuất đầu lộ diện’?

luận viên Việt Nam ‘xuất đầu lộ diện’?

Có thể nghe thấy hai bên nhiều lần lớn tiếng miệt thị nhau và có những hành động khiêu khích.

Có thể nghe thấy hai bên nhiều lần lớn tiếng miệt thị nhau và có những hành động khiêu khích.

VOA Tiếng Việt

15.03.2015

Hàng chục thanh niên hôm 14/3 nhảy múa trong tiếng nhạc chói tai trước tượng đài Lý Thái Tổ ở Hà Nội, trong khi nhiều người khác tìm cách tới thắp hương, tưởng nhớ những chiến sỹ ngã xuống trong trận Gạc Ma, dẫn tới lộn xộn.

Video đăng tải trên mạng cho thấy, lẫn trong đám đông có khoảng một chục thanh niên mặc áo phông màu đỏ, phía trước có in hình búa liềm, sao vàng và đằng sau áo có in chữ “Đấu tranh chống luận điệu xuyên tạc”, kèm theo các chữ cái viết hoa DLV mà nhiều người cho là chữ viết tắt của “dư luận viên”.

Trong các đoạn video, hàng chục người “đi tưởng niệm trận Gạc Ma”, đeo dải băng đỏ trên đầu, trong đó có cả trẻ em và người lớn tuổi, chen lấn, xô đẩy nhau với những thanh niên “bảo vệ đảng cộng sản”, làm náo động cả một góc phố gần Hồ Hoàn Kiếm ở Hà Nội.

Ngoài ra, có thể nghe thấy hai bên nhiều lần lớn tiếng miệt thị nhau và có những hành động khiêu khích.

Đây có thể coi là lần đầu tiên những người vốn được coi là “các chuyên gia bút chiến” trên mạng công khai xuống đường.

Hồi năm 2013, một quan chức thành phố Hà Nội đã triển khai đội ngũ chuyên gia “đấu tranh trực diện, tham gia bút chiến trên Internet chống các luận điệu xuyên tạc của các thế lực thù địch”.

‘Bật đèn xanh’

Vụ việc xảy ra trong khi báo chí trong nước đồng loạt đăng tải các bài viết về trận hải chiến với Trung Quốc làm 64 binh sĩ Việt Nam tại bãi Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa ngày 14/3/1988.

Khác với những năm trước, truyền thông trong nước năm nay rầm rộ đưa tin về các buổi lễ kỷ niệm ở nhiều nơi.

Có thể thấy các hàng tít như: “Mãi mãi không quên sự hy sinh của chiến sỹ Gạc Ma”, “Nước mặt Gạc Ma” hay “Gạc Ma bất tử”.

Các buổi lễ diễn ra trong bối cảnh Trung Quốc những ngày qua có những tuyên bố khẳng định chủ quyền lãnh hải mạnh mẽ, coi biển Đông là “sân nhà” của mình.

Một số nhà quan sát nhận định với VOA Việt Ngữ rằng báo chí do nhà nước quản lý “không thể lên tiếng, nếu không được bật đèn xanh”.

Sau sự kiện gây nhiều tổn thất về người cho Việt Nam 27 năm trước, Trung Quốc đã cho lấn biển, xây dựng trên bãi Gạc Ma, bất chấp sự phản đối từ Hà Nội.

Người gốc Việt có thể là một trong những nguồn cung cấp nội tạng

Người gốc Việt có thể là một trong những nguồn cung cấp nội tạng

Nguoi-viet.com


LONDON (Daily Mai)
“Các cơ quan bảo vệ pháp luật của Anh vừa xác nhận, có một số dấu hiệu người ngoại quốc được đưa vào Anh để lấy nội tạng cung cấp cho những người cần thay nội tạng.” Theo Daily Mail.

Các cơ quan bảo vệ pháp luật của Anh thu thập được những dấu hiệu đó từ năm 2011 và theo Daily Mail thì nạn nhân thường được đưa từ Châu Á, Châu Phi sang Anh và loại nội tạng được cung cấp nhiều nhất là thận, kế đó là gan và tim.


Một khu vực ở Sangatte – miền Bắc nước Pháp, nơi nhiều người chọn để tạm trú trong khi chờ cơ hội vượt biên vào Anh. (Hình: Getty Images)

Một thông tín viên người Việt của RFI, cư trú tại Luân Ðôn, tường thuật rằng, mô tả của báo giới Anh: Nạn nhân thường là những thiếu niên tuổi từ 12 đến 15 – đã khiến nhiều người Việt quan tâm đến tệ nạn này vì có nhiều thiếu niên Việt Nam trong độ tuổi đó đang tìm cách vượt biên vào Anh, bởi nếu vào được quốc gia này, chúng có thể đi học miễn phí, được hưởng sự đãi ngộ rất hào phóng của xã hội và có thể được cho phép thường trú tại Anh để đón cha mẹ sang định cư.

Rủi ro có thể xảy ra cho những thiếu niên Việt Nam – rơi vào tay các tổ chức mua bán nội tạng nằm ở chỗ, những chuyến vượt biên vào Anh thường do các tổ chức buôn người gốc Trung Á điều hành. Tùy loại phương tiện mà chi phí vượt biên có thể từ vài trăm đến vài ngàn Euros và nếu không có tiền, người vượt biên có thể “thanh toán” bằng tình dục hay nội tạng của mình.

Theo ước tính của WHO (Tổ Chức Y Tế Thế Giới), nạn nhân có thể nhận được 15,000 Euros khi bán một trái thận và lúc được bán lại, bệnh nhân cần thay thận có thể phải trả 100,000 Euros.

Cũng theo WHO, khoảng 10% trong số 63,000 vụ thay thận hàng năm trên thế giới lấy thận từ những nguồn không phải do hiến tặng trong cùng một quốc gia. Bởi số người cần thay thận lên tới khoảng 200,000/năm nên thị trường chợ đen về nội tạng hoạt động rất mạnh. Dẫu việc kiểm soát quá trình hiến tặng – thay nội tạng được thực hiện rất chặt chẽ song có không ít bác sĩ cộng tác với các nhóm tội phạm mua bán nội tạng để “làm chui.”

Ðó cũng có thể là lý do dẫn tới khả năng các nhóm tội phạm mua bán nội tạng chuyển cả nạn nhân lẫn bác sĩ đến Anh để thực hiện việc lấy nội tạng đem bán.

Thông tín viên người Việt của RFI tường thuật rằng, Human Tissue Authority – cơ quan chuyên trách về những vấn đề có liên quan đến nội tạng con người tại Anh, cho biết, họ đã can thiệp kịp thời để cứu một phụ nữ Châu Phi, ngay vào lúc một nhóm tội phạm chuẩn bị giải phẫu để lấy nội tạng của cô đem bán.

Bởi là tìm đường nhập cảnh, định cư trái phép, người Việt từ Việt Nam tìm đường sống tại cả Anh lẫn các quốc gia Châu Âu khác đang đối diện với rất nhiều rủi ro, mất tích, chết do đói khát, thời tiết khắc nghiệt, tai nạn và cả do bị giết để lấy nội tạng. (G.Ð)

Thịt thối, cá ươn tuồn vào trường học 14,000 suất mỗi ngày

Thịt thối, cá ươn tuồn vào trường học 14,000 suất mỗi ngày

Nguoi-viet.com

BÌNH DƯƠNG (NV)Không chỉ có vài trăm suất ăn ở trường tiểu học Long Bình, công ty Phú Nhật Hào cung cấp đến 14,060 phần ăn trưa mỗi ngày cho học sinh các trường học khắp Bình Dương.

Tờ Người Lao Ðộng dẫn tin, liên quan đến vụ phát hiện xe tải chở gần trăm ký cá, thịt hôi thối vào bếp ăn của trường tiểu học Long Bình, huyện Bàu Bàng, sáng nay 13 tháng 3, ông Nguyễn Ngọc Hùng, phó chi cục trưởng Chi Cục Vệ Sinh An Toàn Thực Phẩm Bình Dương cho biết, nơi này đã có phúc trình gởi Bộ Y Tế do sự việc khá nghiêm trọng.


Cá diêu hồng bị biến sắc, có mùi hôi thối sẽ được chế biến cho hàng ngàn học sinh ăn trưa. (Hình: Người Lao Ðộng)

Lúc 16 giờ 30 phút ngày 5 tháng 3, theo phản ảnh của phụ huynh học sinh, Ðoàn kiểm tra liên ngành Bàu Bàng và lực lượng liên quan đã tiến hành kiểm tra xe của công ty Phú Nhật Hào, phường Khánh Bình, thị xã Tân Uyên, Bình Dương, do ông Lê Quang Hoàng (38 tuổi) làm giám đốc, chở nguyên liệu thực phẩm cung cấp cho trường tiểu học Long Bình.

Kết quả trên xe có 72 kg cá diêu hồng có mùi hôi đã qua sơ chế mổ bụng, ướp đá, đựng trong 3 sọt nhựa vuông lớn; 12 kg da heo có mùi hôi đựng trong sọt nhựa không xuất trình được giấy kiểm dịch thú y, chứng từ chứng minh nguồn gốc.

Ngày 12 tháng 3, các đoàn thanh, kiểm tra liên ngành an toàn thực phẩm tuyến huyện, thị xã, thành phố, thuộc tỉnh Bình Dương tiến hành thanh, kiểm tra đột xuất các bếp ăn trường học do công ty Phú Nhật Hào đảm nhiệm.

Qua thống kê cho thấy, công ty này đã ký hợp đồng nấu ăn cho 18 trường, với tổng số: 14,060 phần ăn trưa. Bao gồm: 8 trường ở Bến Cát, với 8,620 suất ăn; 3 trường ở Tân Uyên gồm 2,150 suất ăn; 2 trường ở Bắc Tân Uyên là 620 suất ăn và 5 trường ở Bàu Bàng với 2,670 suất ăn.

Kết quả kiểm tra những bếp ăn trường học của công ty này có nhiều vi phạm: Nhân viên chế biến thức ăn không được tập huấn kiến thức an toàn thực phẩm và khám sức khỏe định kỳ đầy đủ; việc giao nhận thịt, trứng ở các trường không lưu giữ giấy kiểm dịch thú y; Hệ thống thoát nước bên ngoài khu vực chế biến ứ đọng, khu vực nấu ăn có nhiều ruồi… (Tr.N)

Tưởng niệm tử sĩ Gạc Ma 1988 tại Hà Nội, Sài Gòn, Đà Nẵng

Tưởng niệm tử sĩ Gạc Ma 1988 tại Hà Nội, Sài Gòn, Đà Nẵng

Tin Việt Nam

VRNs (14.03.2015) – Sài Gòn – Hôm 14.03.2015, nhiều nhóm và cá nhân đã tổ chức kỷ niệm 27 năm biến cố Gạc Ma tại Hà Nội, Sài Gòn và Đà Nẵng, tuy nhiên những người tham gia sự kiện ở Hà Nội cáo buộc họ bị một nhóm được cho là dư luận viên ‘quấy phá và gây rối’.

Cũng để tưởng niệm biến cố Gạc Ma, Tổng Liên Đoàn Lao Động Việt Nam hôm 103.03 đã tổ chức lễ đặt viên đá xây dựng Khu Tưởng niệm Chiến sĩ Gạc Ma trên mảnh đất rộng 2,5 ha thuộc Khu Du lịch Bán đảo Cam Ranh, tỉnh Khánh Hòa.

Ngày 14.03.1988, HOA LỤC đã sát hại 64 binh sĩ Việt Nam và bắn chìm 03 tàu biển, trong đợt cưỡng chiếm một số bãi đá thuộc quần đảo Trường Sa của VN, trong đó có đảo Gạc Ma.

Hà Nội

Lúc 9 sáng, khoảng 200 người đã đổ về khu vực tượng đài vua Lý Thái Tổ bên Hồ Gươm (Hà Nội) để tưởng niệm sự kiện Gạc Ma và vinh danh 64 tử sĩ.

Cô Mai Phương Thảo chia sẻ, buổi tưởng niệm “rất xúc động khi tất cả được biết là các chiến sỹ [VN] đã tay không tấc sắc khi bọn giặc Tầu nã pháo vào tầu mà đã được lệnh không được chống trả, đây là điều vô cùng đau xót và uất hận, [xác] 64 chiến sỹ hiện vẫn đang nằm dưới đáy biển sâu”.

Cô Thảo cũng cho biết có một nhóm được cho là dư luận viên nhà nước đã “quấy phá và gây rối bằng cách hát hò ưỡn ẹo dưới tượng đài Lý Thái Tổ và gây hấn với những người tổ chức buổi tưởng niệm hôm nay”.

Anh Nguyễn Văn Đề cho biết thêm, đoàn người tập trung ở tượng đài vua Lý Thái Tổ đã bị “đoàn thanh niên cộng sản, trong đó có một số dư luận viên cầm cờ búa liềm ngăn cản không cho đoàn tưởng niệm tiến vào lễ đài”.

Anh Đề nói tiếp: “Vì vậy đoàn tưởng niệm đi sang phía bờ hồ Gươm để diễu hành, lúc đó nhóm dư luận viên cũng sang theo để gây sự. Dù vậy, mọi người vẫn tiến lại phía tượng đài Cảm Tử để tưởng niệm, lúc gần đến nơi thì dư luận viên rút hết, đoàn tưởng niệm tiến đến tượng đài Cảm Tử và đặt lẵng hoa và một người đọc diễn văn”.

Anh Nguyễn Văn Đề nhận xét, tuy bị “ngăn cản phá đám nhưng buổi tưởng niệm vẫn thành công tốt đẹp.

Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện cho biết, ông cùng một nhóm người vào sáng 14.03 đã đến Đài Liệt Sỹ Bắc Sơn để tưởng niệm biến cố Gạc Ma. Ông vui mừng vì đoàn không bị ai khiêu khích dù “một số người dí sát máy quay phim từng khuôn mặt chúng tôi”.

Ảnh: Nguyễn Lân Thắng

Ảnh: Nguyễn Lân Thắng

Ảnh: Nguyễn Lân Thắng

Ảnh: Nguyễn Lân Thắng

Sài Gòn

Cũng vào lúc 9 giờ sáng ngày 14.03, khoảng 40 người, trong đó có các thành viên câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng đã tập trung trước tượng đài Trần Hưng Đạo ở bến Bạch Đằng (Sài Gòn) để tưởng niệm sự kiện Gạc Ma.

Giáo sư Tương Lai trong bài phát biểu đã vinh danh sự hy sinh của 64 binh sĩ VN trong việc “bảo vệ chủ quyền lãnh thổ liêng thiêng của tổ quốc”. Ông Tương Lai khẳng định, ngày 14.03 “vĩnh viễn ở trong lòng dân tộc, dù ai đó âm mưu làm mờ nhạt đi”.

Bên cạnh đó, vị giáo sư nói buổi tưởng niệm còn nhằm “lên án, chống lại và kêu gọi toàn dân cảnh giác trước việc HOA LỤC đang xây dựng đảo nhân tạo ở Trường Sa” với ý đồ bành trướng.

Nghệ sỹ ưu tú Kim Chi, đang có mặt tại Sài Gòn và là người tham dự buổi tưởng niệm chia sẻ, “Không khí rất cảm động và trân trọng khi nghe Giáo sư Tương Lai phát biểu”.

Tuy nhiên, bà Chi nói thêm, “đứng cạnh tôi có một người rất là quậy và phát ngôn không hay. Anh ta nói ‘đừng có mơ tưởng’, ‘đừng nói dài dòng nữa, dẹp đi’… Tôi quay lại, trừng mắt nhìn anh ta và nói ‘đừng nói bậy bạ’. Sau đó, anh ta im lặng”.

“Công an, an ninh đứng xung quanh đó nhưng không gây rắc rối cho mọi người. Tôi cũng cảm thấy vui. Nếu như những người này cùng với chúng tôi tưởng niệm các tử sỹ thì rất là tuyệt vời”, Nghệ sỹ Kim Chi nhận xét.

Lúc 11 giờ 55, trước hang đá Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp [ĐMHCG] thuộc giáo xứ ĐMHCG – Sài Gòn, linh mục Antôn Lê Ngọc Thanh và linh mục Giuse Đinh Hữu Thoại cùng với gần 20 người cũng tổ chức cầu nguyện, dâng hương tưởng nhớ đến các tử sỹ đã hy sinh trong trận Hải Chiến Hoàng Sa 19.01.1974, cuộc chiến biên giới Phía Bắc 17.02.1979 và trận hải chiến Trường Sa 14.03.1988 do cộng sản HOA LỤC đánh chiếm.

Linh mục Antôn Lê Ngọc Thanh chia sẻ: “Về mặt chính trị các tử sỹ phải là người được đất nước ghi ơn, nhưng họ đang bị quên. Về mặt tâm linh thì các vị ấy đã bị bỏ rơi và lãng quên trong suốt thời gian qua. Các vị cũng mong muốn được người thân tưởng nhớ, cầu nguyện, thắp nén hương lòng. Chúng ta hãy nhớ đến các vị trong lời cầu nguyện và lời kinh hôm nay”.

Ảnh: Sương Quỳnh

Ảnh: Sương Quỳnh

Ảnh: Sương Quỳnh

Ảnh: Sương Quỳnh

Ảnh: Anh Kiệt

Ảnh: Anh Kiệt

Đà Nẵng

Tờ Thanh Niên cho biết, sáng 14.03, tại cầu cảng Trung tâm phối hợp tìm kiếm cứu nạn hàng hải khu vực 2 (Đà Nẵng MRCC), Ban liên lạc truyền thống bộ đội Trường Sa giai đoạn 1984 – 1988 tổ chức lễ tưởng niệm, tri ân 64 chiến sĩ hy sinh bảo vệ bãi đá Gạc Ma, quần đảo Trường Sa trước mũi súng Trung Quốc.

Khoảng 50 cựu chiến binh từng làm nhiệm vụ ở Trường Sa, thành viên Ban liên lạc, cán bộ, chiến sĩ đã và đang công tác tại Trung đoàn 803 (nay là Lữ đoàn 803 công binh Hải quân) đã dâng hương, thả vòng hoa và mặc niệm.

Facebook AnNam Dương Lâm cũng cho biết, “Hội cựu chiến binh Tp Đà Nẵng hôm 14.03 cũng tiến hành kỷ niệm tưởng nhớ liệt sĩ Gạc Ma. Nhưng khi chúng tôi đến thì không được tham dự. Chỉ những cá nhân có giấy giới thiệu hoặc bảo lãnh mới được vào. Thiết nghĩ, việc tưởng niệm các chiến sĩ đã hi sinh vì đất nước thì không nên có sự phân biệt và chia rẽ lòng dân như vậy”.

https:..www.facebook.com.profile.php?id=100008285150205

Linh mục Phan Văn Lợi tại Huế cũng tưởng niệm các tử sĩ Gạc Ma tại gia. Cha nói: “Chung lòng với toàn thể dân Việt. Tưởng niệm những Anh hùng tuẫn tiết. Để bảo vệ mảnh đất giang sơn. Các vị hãy ngàn đời bất diệt!”

Đức Thiện, VRNs

Xóa bỏ dối trá lớn để đẩy lùi dối trá nhỏ

Xóa bỏ dối trá lớn để đẩy lùi dối trá nhỏ

Nguyễn Khắc Mai

Dư luận đang quan tâm đến Báo cáo điều tra xã hội học về nhũng thói xấu của xã hội Việt hiện nay do Trần Ngọc Thêm chủ trì. Đây là một đề tài nhạy cảm, không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận, vì nó chính là những giá trị được hình thành một cách từ từ qua quá trình lịch sử do sự tác động bởi nhiều nguyên nhân, trong đó, nguyên nhân chủ yếu là hệ ý thức ngoại lai được du nhập vào Việt Nam ngoài ý muốn của người dân.

Trước hết xin trích một câu nói của K. Marx về vấn đề này: “Tệ dối trá, tệ lớn nhất, gắn liền với báo chí bị kiểm duyệt, tệ xấu căn bản này là nguồn gốc của tất cả những thiếu sót khác của nó, trong đó cả mầm mống của mỹ đức , tệ đó là nguồn gốc của tệ đáng ghét nhất – thậm chí xét theo quan điểm mỹ học cũng thế – tệ tiêu cực. Điều đó dẫn đến cái gì? Chính phủ (ở VN thì phải nói trước hết là Đảng) chỉ nghe thấy tiếng nói của chính mình, duy trì sự lừa dối và cũng đòi nhân dân phải ủng hộ sự lừa dối đó. Còn nhân dân hoặc sẽ rơi vào tình trạng mê tín chính trị, hoặc hoàn toàn quay lưng với cuộc sống quốc gia , biến thành đám người chỉ sống với cuộc đời riêng tư”(Marx- Engels toàn tập,T1, tr105, NXB Sự thật).

Có một nghịch lý tồn tại từ rất lâu trong việc sử dụng chủ nghĩa Marx ở Việt Nam mà cả giới lãnh đạo chóp bu cũng như hệ thống Trường Đảng đều rất hiểu nhưng không bao giờ nói ra. Đó là, một mặt, họ lợi dụng những phần không tưởng, thậm chí sai lầm nghiêm trọng trong học thuyết của Marx làm kim chỉ nam lừa bịp nhân dân, nhằm duy trì càng lâu càng tốt chế độ độc tài toàn trị; mặt khác lại phủ nhận những tư duy khoa học, nhất là những phản tỉnh trên tinh thần phục thiện vào cuối đời khi ông nhận ra những sai lầm của mình trong quá trình viết “Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản”và “Tư bản luận”.

Cho dù là “tổ sư” của Chủ nghĩa duy ý chí, nhưng cách đây gần hai trăm năm, Marx cũng đã từng cảnh báo tệ dối trá là nguồn gốc của mọi thứ tệ hại khác. Chính phủ, Đảng duy trì sự dối trá là chỉ muốn nghe tiếng nói của chính mình bất chấp mọi ý kiến phản biện của các thành phần xã hội.Và kết quả của nó là đẩy xã hội tới sự bất ổn chính trị, kinh tế khủng hoảng, văn hóa đạo đức băng hoại.

Cuối đời Marx và Engels đã đính chính lại học thuyết của mình khi họ nhiều lần khẳng định rằng không có cái gọi là lý tưởng Cộng sản chủ nghĩa, đó là ảo tưởng nhất thời và ấu trĩ, và, về vai trò của giai cấp công nhân trong Cách mạng vô sản chỉ là sự ngộ nhận. Hãy nghe Ph. Engels nói (Trich Lời nói đầu Cuộc đấu tranh giai cấp ở Pháp): “Lịch sử chứng tỏ còn làm được nhiều hơn thế, không những đã xóa bỏ mê muội của chúng ta hồi đó mà còn thay đổi điều kiện đấu tranh của giai cấp vô sản. Phương pháp đấu tranh năm 1848 nay đã lỗi thời về mọi mặt, chẳng có mục tiêu lớn Chủ nghĩa cộng sản gì cả. Đó chỉ là một mệnh đề được người khai sáng chủ nghĩa Marx dề xuất lúc trẻ, nhưng vứt bỏ nó vào cuối đời”.

Còn về quyền sở hữu, thực chất là tư hữu, Marx đã phủ nhận chính học thuyết của mình: “Những nhà sản xuất (doanh nhân), chỉ trở thành tự do, một khi họ sở hữu được những phương tiện sản xuất” (đất đai, nhà xưởng, tàu thuyền, ngân hàng, tín dụng…). Thế mà các đảng Cộng sản cầm quyền, trong đó có Việt Nam lại xác quyết với dân là Marx chống tư hữu để đưa vào Hiến pháp khẳng định thể chế công hữu là chủ đạo, tìm mọi cách hạn chế quyền sở hữu của người dân nhất là về ruộng đất, đẩy đại đa số nông dân thành “vô sản” đúng với nghĩa đen của nó.

Điều thứ hai là Marx có một quan niệm hoàn toàn khác về vai trò giai cấp công nhân so với thời kỳ đầu: “Chính quyền của giai cấp công nhân sẽ được tạo dựng bằng một chế độ ủy quyền. Người ta sẽ phó thác cho một nhóm người tự mình ứng cử và bầu cử nhằm đại diện và cai trị họ. Điều ấy sẽ khiến cho họ rơi tõm ngay vào mọi sự lừa dối, và mọi sự lệ thuộc của chế độ ủy trị và tư sản. Sau một hồi ngắn ngủi tự do và say sưa cách mạng, làm công dân của một nhà nước mới, họ sẽ bừng tỉnh thấy mình là nô lệ, là con rối hoặc là con mồi cho những tham vọng mới” (ils se reveilleront esclave, jouets,ou victimes de nouveau ambitieux). Cả hai câu trên đều trich dẫn tư Marx Cuộc đời và tác phẩm của J.Eleinstein, NXB Fayard.

Khi nói về xã hội Việt Nam hiện tại, không thể không bàn tới cái gọi là chế độ Xã hội xã hội chủ nghĩa hay Chủ nghĩa cộng sản. Trước hết phải thừa nhận chủ trương công hữu tài sản là sai sai lầm nghiêm trọng, coi giai cấp công nhân là lực lượng tiên tiến lãnh đạo cách mạng, trong thực tế chính là đánh lừa họ, vô hình chung, biến họ thành con rối, con mồi cho những tham vọng chính trị của giới cầm quyền.

Chính thể CHXHCN Việt Nam hiện nay thực chất chỉ là bản sao không hoàn chỉnh của mô hình nhà nước kiểu trại lính của Stalin và phương châm “súng đẻ ra chính quyền” của Mao Trạch Đông. Những khẩu hiệu sáng loáng như “Nhà nước của dân, do dân và vì dân” hay “Thể chế XHCN của chúng ta tốt đẹp gấp triệu lần tư sản”, “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ”… chỉ là những ngôn từ rỗng tuếch, bịp bợm, mê hoặc nhân dân nhằm củng cố địa vị thống trị của một tập thể “vua lãnh đạo” mà tiểu biểu là 16 danh xưng ngồi chót vót ngôi cao nhưng thiểu năng trí tuệ, não trạng đen tối.

Từ nhũng năm 1960 cho đến trước năm1975 ở miền Bắc, rồi từ 1975 đến 1986 ở cả nước, Đảng CSVN đã quán triệt một chủ trương duy ý chí đến mức điên rồ “tiến nhanh, tiến mạnh tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội”. Kết quả là, không phải sức mạnh hủy diệt của B52 Mỹ như R.Nixson từng tuyên bố, mà chính đường lối sai lầm của Đảng CSVN, đã xuýt nữa “đưa đất nước Việt Nam trở lại thời kỳ đồ đá”. Đến trước Đại hội VI, khi mà nền kinh tế Việt Nam đang mấp mé bên bờ vực thẳm, người dân có nguy cơ chết đói hàng loạt, khiến ông Đảng trưởng phải buột miệng kêu lên “chúng ta phải tự cứu mình trước khi trời cứu, thì cũng là lúc Đảng nhận ra sai lầm nhưng lại đổ lỗi cho hoàn cảnh “khách quan”, đó là “tại kháng chiến chống Mỹ và thằng bao cấp(?!). Ông trùm Lenin từng cảnh báo về tác hại của thói “kiêu ngạo cộng sản” nhưng Đảng không lấy đó làm bài học sửa mình mà luôn tự vỗ ngực khoe khoang, họ bao giờ cũng đúng. Chỉ có nhân dân là sai, cho nên, khi bị dồn đến bước đường cùng, Đảng vội đẩy “thằng bao cấp” ra làm vật hy sinh.

Thật ra bao cấp chỉ là một phương thức quản lý và phân phối sản phẩm xã hội, nó được hình thành ngay từ thời kỳ phong kiến. Ngày nay, “bao cấp” được duy trì dưới nhiều hình thức khác nhau trong hầu hết các quốc gia, trong đó làm tốt nhất phải nói là các nước Bắc Âu như Thụy Điển, Phần Lan, Na Uy, Đan Mạch. Đó là những nước nằm trong hệ thống Tư bản chủ nghĩa, nhưng thực chất nội hàm của nó lại là “Chủ nghĩa xã hội dân chủ”. Ở đó, an sinh xã hội cao chính là một hình thức bao cấp tuyệt vời nhất, mà với Việt Nam, có lẽ đến thế kỷ XXII vẫn chỉ là giấc mơ giữa ban ngày.

Ở châu Á , Singapore là nơi phương thức bao cấp theo Lý Quang Diệu cũng là một mô hình rất đáng cho những người Cộng sản Việt Nam học tập.

Nhưng vấn đề là, “đảng ta” không bao giờ hạ mình học tập ai bởi “Đảng là trí tuệ, là văn minh…” (Diễn văn khai mạc Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ III của HCM), thì làm sao còn phải học.

Ai cũng biết nhà nước pháp quyền hiện đại đều phải dựa theo nguyên lý cơ bản “Tam quyền phân lập”, một thứ được xem là “khế ước xã hội” tiến bộ cả thế giới phải thừa nhận, Đảng không dám trắng trợn xóa bỏ nguyên lý này, bèn đánh tráo bằng mệnh đề rất chi là “thớ lợ”: “sự phân công giữa ba cơ quan quyền lực!”. Thế nhưng, đến đứa trẻ con cũng biết, sự phân công là đương nhiên giữa các cơ quan quyền lực, kể cả trong cái cơ cấu nhà nước độc tài toàn trị Cộng sản.

 

Có thể nói Đảng CSVN là bậc thầy của những chuyên gia sáng tạo “giảo ngữ”. Ví dụ, khi đưa ra “sáng kiến” “phát triển kinh tế thị trường định hướng XHCN”, thì báo chí hé lộ một định nghĩa quá tức cười, bởi vì nó không định được gì cả, rằng “kinh tế thị trường định hướng XHCN là nền kinh tế có đầy đủ yếu tố thị trường theo định hướng XHCN”(xem bài tường thuật cuộc hội thảo “Nhận thức mới về kinh tế thị trường XHCN” trên báo Tuổi tr TPHCM).

Một thiết chế xã hội, trong đó những thực thể được coi là chính thống, nhưng không chính danh, lô gích nội tại không chính xác, làm sao khắc phục được sự rối loạn chuẩn mực. Một khi đã rối loạn chuẩn mực thì tất yếu dối trá sẽ lên ngôi, biến một xã hội tử tế thành xã hội lưu manh, trong đó kẻ cầm quyền là trùm lưu manh.

Đầu năm Con Dê này, ở lĩnh vực văn hóa, ngoài các tin “giật gân” như hiện tượng “cướp” trong các lễ hội đến mức ẩu đả phải vào bệnh viện mà ông Phó trưởng Ban Tuyên Huấn Thành ủy Hà Nội giải thích theo “định hướng” là “cướp có văn hóa”, tin Mạnh Vương ngự trên “ngai vàng” ở “phòng khánh tiết” tư gia, tiếp Bí thư thứ nhất Trung ương Đoàn (lực lượng hậu bị) thì sự kiện làm bàn dân thiên hạ “choáng” nhất là cái hôn đầy nhơt dãi mang nặng màu sắc tình dục vào má cô hoa hậu mới đăng quang của một ông Giáo sư, Anh hùng lao động, rởm. Lại nữa, ngoài đôi câu đối đầu ngô mình sở nặng mùi sex mà một vế “mượn tạm” của Lý Bạch, tặng người đẹp Kỳ Duyên, “Đương đại quốc sư” còn bị bóc mẽ khi “thuổng” trọn vẹn đôi câu đối của người khác đặt lên bàn thờ tổ tiên họ Vũ của mình.

Từ những hiện tượng không bình thường trên, ta có thể thấy nền văn hóa Việt Nam đã đến kỳ mạt vận. Trần Nhân Tông viết trong Cư trần lạc đạo: “Cùng nơi ngôn cú”, nghĩa là nơi lĩnh vực ngôn cú – lĩnh vực tư duy khoa học, nghiên cứu…phải đi đến cho tận cùng. Điều tra xã hội học để thấy rõ cái thực trạng đang diễn ra từng ngày, từng giờ trong cuộc sống. Tuy nhiên, chỉ mô tả thực trạng không đủ mà phải cứu xét đến tận cùng của nguồn gốc. Có như thế mới tìm được cách uốn nắn, điều chỉnh.

Phương Tây họ có mấy chữ bắt đầu bằng ký tự “W” để nói cả qui trình nghiên cứu. Chữ “What” là nói nội dung của thực trạng tệ giả dối. Chữ “Who” nói ai là thực thể hành xử tiêu cực, và quan trọng là “ai” đã góp phần gây nên tệ nạn. Không thể không nghĩ tời tầng lớp trí thức vốn rất bạc nhược của nước ta. Họ không phải là kẻ đầu têu, nhưng là kẻ cổ xúy rất nhiệt tình cho những tệ nạn xấu xa đó. Có thể nói, “Văn hóa Đảng” đã biến giới trí thức Việt Nam thành những kẻ bạc nhược, nhưng lại cơ hội và đầy tham vọng.

Có một “ai” nữa là hệ thống chính trị cổ hủ, lạc hậu , giáo điều. Trong cái guồng máy đầy khuyết tật ấy, 4 triệu đảng viên không thể là kẻ vô can.

Còn chữ “Why” là nói sự tìm tòi cho ra nhũng nguyên nhân khác nhau. Có nguyên nhân từ hệ ý thức, thể chế chính trị, có nguyên nhân văn hóa , đạo đức, nguyên nhân kinh tế, giáo dục, nguyên nhân tông giáo (đương nhiên là tông giáo quốc doanh). Trong lĩnh vực này, K.Marx tuy mắc không ít sai lầm , nhưng đôi lúc ông cũng có những nhận định khá chính xác về các mối quan hệ xã hội: “bản chất con người là tổng hòa các quan hệ xã hội”. Tuy nhiên hầu hết cán bộ tuyên huấn thường quên chữ “bản chất” nên hiểu hiểu sai ý Marx. Khi những quan hệ xã hội lệch pha, rối loạn, không xác tín, nghĩa là những quan hệ dối trá, thì phẩm chất của con người sẽ thế nào có thể đoán định ra được.

Bản báo cáo không chỉ tìm nạn nhân, phải tìm thấy tội nhân và cả nhũng tác nhân trong vô vàn những dữ liệu sống.

Tôi xin trich một câu nổi tiếng về chính danh trong sách Lã Thị Xuân Thu: “Danh chính thì trị, danh mất thì loạn. Kẻ làm cho mất danh là kẻ nói, chủ trương quá mức. Nói, chủ trương quá mức, tức là biến cái có thể, cái cho phép thành cái không có thể, không cho phép:nên cái phải, biến thành cái không phải, biến cái đúng thành cái không đúng, cái sai thành cái không sai…Phàm mọi sự loạn là do hình danh không đúng vậy”.

Trước khi dừng bút xin chép tặng giới trí thức nước nhà một câu triết lý của Alcuin, mà Nietzsche rất thán phục và nhắc lại: “Thiên chức của triết học (Trí thức) là đính chính những điều thiên lệch, củng cố những điều chính nghĩa, và làm thăng hoa những điều thánh thiện”(La vẻritable vocation royale pour une philosophie: Prava corrigere,et recta corroborare et saneta sublimare). Liệu trí thức nước nhà đã thật sự “thức dậy” chưa đặng kê lại cho bằng nhũng thiên lệch, gia cố cho đủ mạnh những gì đứng đắn, và làm thăng hoa những gì là tốt đẹp?

N.K.M.

PEW: Quốc gia cộng sản Việt Nam chuộng chủ nghĩa tư bản hơn Mỹ

PEW: Quốc gia cộng sản Việt Nam chuộng chủ nghĩa tư bản hơn Mỹ

13.03.2015

Hầu hết người Việt Nam hiện nay ủng hộ chủ nghĩa tư bản, theo kết quả khảo sát của Trung tâm Nghiên cứu Pew.

Global Post ngày 13/3 dẫn kết quả cuộc nghiên cứu thực hiện cuối năm ngoái về các vấn đề kinh tế tại gần 45 quốc gia cho thấy Việt Nam là một trong những quốc gia thân tư bản nhất trên thế giới, với  95% người Việt trong nước yêu chuộng chủ nghĩa tư bản.

Không một nước nào trong số các quốc gia được khảo sát vượt quá tỷ lệ 90%.

Ngay cả Hoa Kỳ, nơi khái niệm xã hội chủ nghĩa có thể được dùng như một sự sỉ nhục, chỉ 70% số người được hỏi đồng ý rằng kinh tế thị trường tự do là mô hình kinh tế tốt nhất.

Tuy nhiên, tại Việt Nam, nơi mà đảng cộng sản cầm quyền từng buộc hàng triệu người tham gia các nông trường tập thể, hầu hết mọi người được hỏi lại tán đồng với quan điểm này.

Sự ủng hộ chủ nghĩa tư bản của Việt Nam, theo bài phân tích, là đáng ngạc nhiên khi nhìn lại lịch sử cận đại của nước này. Việt Nam được biết đến nhiều từ cuộc chiến của Mỹ tìm cách đánh bại chủ nghĩa cộng sản và đặt chủ nghĩa tư bản thân Tây phương tại Việt Nam.

Chiến tranh Việt Nam kết thúc cách đây 4 thập niên đã cướp đi 2 triệu mạng sống và biến các thành phố ở Việt Nam thành các đống đổ vụn bốc khói.

Hoa Kỳ đã rải bom tại khu vực này nhiều hơn số bom đã sử dụng trong thời Đệ Nhị Thế chiến để ngăn chủ nghĩa cộng sản do Liên Xô hậu thuẫn lan tràn khắp Châu Á, nhưng phe cộng sản đã chiến thắng trong cuộc chiến này.

Tuy nhiên, theo thời gian, học thuyết chủ nghĩa về lao động tập thể và nhà nước thống lĩnh kinh tế hoàn toàn của những người cộng sản đã tàn lụi đến nỗi hầu như tất cả người Việt, trong đó có cả những đảng viên cộng sản, giờ đây đi theo lý tưởng chủ xướng bởi cựu thù của họ.

Cuộc khảo sát cũng đo lường kỳ vọng của người dân cho tương lai, yếu tố chủ yếu của cái gọi là ‘giấc mơ Mỹ.’

Ở lĩnh vực này cũng thế, Việt Nam cũng qua mặt Mỹ, với 94% người Việt được hỏi cho biết họ tin con em họ hôm nay sẽ khá hơn cha mẹ chúng rất nhiều.

Tại Hoa Kỳ, cứ 10 người được khảo sát thì chỉ có 3 người tin rằng tương lai con cái họ sẽ vượt trội cha mẹ chúng.

Nguồn: Global Post/ Pew Research

Chuyện Riêng Của Chúng Tôi & Những Anh Hàng Xóm

Chuyện Riêng Của Chúng Tôi & Những Anh Hàng Xóm

RFA

S.T.T.D. Tưởng Năng Tiến

Trong gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi.

Tôn Nữ Thị Ninh

Đèn Cù II phát hành cuối tháng 11 năm 2014. Tôi muốn đọc quá nhưng không thể đặt mua. Gửi thư cầu cứu Đinh Quang Anh Thái, nhận được hồi đáp (vô cùng) hứa hẹn: “Cứ yên tâm, sẽ nhận được sách trong thời gian ngắn nhất.”

Tôi “tưởng” thiệt nên mượn địa chỉ văn phòng của một cơ quan thiện nguyện ở Phnom Penh gửi ngay cho ông bạn (vàng) đầy thiện tâm và thiện chí. Chờ dài cổ cũng chả thấy sách vở gì ráo trọi mới vỡ lẽ là mình đã … “trao duyên lầm tướng cướp!”

Rồi Đèn Cù II cũng được phát tán tùm lum trên mạng. Tiếc là những nơi tôi đi qua, trong mấy tháng rồi, đều quá xa chốn thị thành nên vào được internet không dễ dàng gì. Nói chi đến chuyện đọc gần ngàn trang giấy.

Tuần rồi về lại Nam Vang mới có dịp “tiếp cận” thoải mái với tác phẩm mà mình mong đợi. Nói nào ngay cũng có hơi thất vọng chút xíu. Đọc uốn sau không “đã” bằng cuốn trước, dù vẫn có rất nhiều trang thú vị:

“Tôi quen ba người dạy tiếng Anh và tôi muốn nói tới các anh như những người từng chịu hẩm hiu lúc đất nước sập cửa lại với thế giới, tiếng Anh bị miệt thị. Thật ra chả phải chỉ tiếng Anh mà là bất cứ tiếng nói của kẻ thù nào.

Chị P. T. M., dạy tiếng Trung Quốc ở Đại học Sư phạm đã ngồi làm thường trực mãi ở cống trường cho tới khi Trung Quốc hết là thù mới lên truyền hình dạy lại. Ông Nghĩa dạy tiếng Trung Quốc ở Cao đẳng sư phạm Hà Nội thì đi làm bảo vệ. Khi đánh xét lại, các giáo viên tiếng Nga nghỉ dài dài.

Đầu tiên nói tới Đặng Chấn Liêu. Cùng tội ‘xét lại’. Treo giò, mất chức chủ nhiệm khoa tiếng Anh Đại học Sư phạm. Liêu cho hay hồi ấy chả ai thiết cái thứ tiếng phản động này…. Liêu ở Pháp làm viên chức của Liên Hợp Quốc. Theo Cụ Hồ kêu gọi, anh về nước và bị Hoàng Văn Hoan nghi là tình báo Anh…

Người thứ hai là Mỹ Điền. Học ở Anh từ 1947-48… Sau Điện Biên Phủ về nước, anh theo Ung Văn Khiêm, thứ trưởng ngoại giao đến chào bộ trưởng Phạm Văn Đồng. Trong chuyện trò, Đồng dặn Khiêm chú ý để Mỹ Điền sinh hoạt chi bộ. Nhưng rồi chả ai nhắc tới, có lẽ thấy anh không bập.

Sớm ngán thế cuộc, bắt đầu từ đọc báo cáo mật của Khrushchev trên báo Le Monde, Mỹ Điền trở thành một trong hai ba trung tâm lan, yến, kỳ hoa dị vật ở Hà Nội những năm 60, khi thú chơi này bị coi là ‘tư sản, đồi truỵ’ rồi bị cấm. Minh hoạ đúng cho câu thơ của Bertolt Brecht ‘Thời thế gì / Mà nói đến cỏ cây…’. ‘Chả ai thích dùng tôi, Mỹ Điền nói…” (Trần Đĩnh. Đèn Cù, tập II. Người Việt, Westminster, CA: 2014).

Theo tôi thì cách mạng cũng không đến nỗi khe khắt gì lắm trong việc dùng người, kể cả những kẻ đã (lỡ) sống ở nước ngoài và am tường ngoại ngữ. Những nhân vật vừa kể – chả qua – chỉ bị xui thôi, hay nói một cách văn hoa là họ sinh bất phùng thời.

Chớ gặp phải vận may thì cái vốn liếng sinh ngữ vẫn có thể giúp cho một công dân X.H.C.N.V.N trở thành hiển đạt. Trường hợp bà Tôn Nữ Thị Ninh là một thí dụ điển hình. Theo Wikipedia:

Tôn Nữ Thị Ninh (sinh ngày 30 tháng 10 năm 1947) từng là Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Việt Nam tại Liên minh Châu Âu (EU) và một số quốc gia như Bỉ, Hà Lan, v.v… Bà cũng từng là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại Quốc hội Việt Nam. Bà có vai trò tích cực trong lĩnh vực đối ngoại của Việt Nam…

Bà trở thành nhà ngoại giao bắt đầu bằng công việc phiên dịch và bà đã học được nhiều kinh nghiệm khi đi dịch cho Thủ tướng Phạm Văn Đồng, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, ông Xuân Thuỷ, ông Nguyễn Cơ Thạch… Bà đã làm đại sứ ở ba nước Bỉ, Hà LanLuxembourgLiên minh châu Âu (EU). Bà còn giữ cương vị là người đứng đầu đại diện của phái đoàn Việt Nam ở Liên minh châu Âu tại Brussel (Bỉ) và đã từng giữ một nhiệm kỳ trong Ủy ban Trung ương của Hội liên hiệp phụ nữ Việt Nam.

Cương vị gần đây nhất mà bà nắm giữ là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại Quốc hội. Trên cương vị đó bà đã có một số những phản bác tương đối mạnh mẽ trước một số cáo buộc về vấn đề nhân quyền từ phía Hoa Kỳ và Quốc hội Hoa Kỳ.”

Đã chưa?

Con đường công danh của bà T.N.T.N. chỉ “bắt đầu bằng công việc phiên dịch” mà đi lên tuốt tới chức vụ “Phó Chủ Nhiệm Ủy Ban Đối Ngoại Quốc Hội” đâu phải chuyện nhỏ. Ở vị trí này, trong chuyến công du nhằm cải thiện mối tương giao (vốn chưa bao giờ tốt đẹp) giữa Việt Nam với Mỹ, và với cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản ở đất nước này – hồi năm 2004 – bà T.N.T.N đã tuyên bố nhiều câu (bất hủ) có thể được coi như danh ngôn của ngành ngoại giao của nước C.H.X.H.C.N.V.N:

-Trong gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi.

Hay:

Mình là thế thượng phong của nguời chiến thắng, mình cần chủ động, người ta không thể chủ động được do mặc cảm, cũng không thể yêu cầu ngươi ta đi trước, họ đứng ở vị trí không thuận lợi trong tiến trình lịch sử.

Tôi thì e rằng chính bản thân bà Ninh cũng “đứng ở vị trí không thuận lợi (mấy) trong tiến trình lịch sử.” Vẫn theo Wikipedia:

“Tháng 8 năm 2007, bà đã thôi giữ chức tại quốc hội và tham gia vào lĩnh vực giáo dục với tư cách Chủ tịch Hội đồng sáng lập Trường Đại học Tư thục Trí Việt. Tuy nhiên dự án này bị thất bại.”

Sao lại “thất bại” cà?

Tôi nhớ lúc khởi đầu dự án (“Bắt Tay Xây Dựng Trường Đại Học Tư Thục Trí Việt”) ngó bộ hoành tráng lắm mà:

“Sáng 7.11.2007, tại trụ sở Ủy ban về người VN ở nước ngoài (NVNƠNN) TP.HCM, Câu lạc bộ Khoa học và Kỹ thuật NVNƠNN (OVSCLUB) và Hội đồng sáng lập Dự án trường Đại học tư thục Trí Việt đã ký kết Thỏa thuận hợp tác: xây dựng một trường đại học chính quy hiện đại, trên tinh thần thực học để đào tạo nhân lực chất lượng cao phục vụ cho công cuộc hiện đại hóa và công nghiệp hóa đất nước.

Đại diện cho Hội đồng sáng lập Dự án Đại học tư thục Trí Việt là bà Tôn Nữ Thị Ninh, Chủ tịch Hội đồng và đại diện của OVSCLUB là TSKH Trần Hà Anh, Trưởng Ban điều hành. Buổi lễ ký kết diễn ra với sự chứng kiến của Ban Chủ nhiệm Ủy ban NVNƠNN, Ban Liên lạc NVNƠNN TP.HCM…

Giới thiệu về Dự án trường Đại học tư thực Trí Việt, bà Tôn Nữ Thị Ninh cho biết, trường sẽ được xây dựng trên địa bàn huyện Long Điền, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, trên diện tích đất rộng 55 ha. Tâm huyết của những người xây dựng dự án này là xây dựng tại VN một trường đại học đạt chuẩn quốc tế và phi lợi nhuận, tạo được một không gian xanh với thiên nhiên hài hòa và những trang thiết bị đủ để thầy và trò có được những điều kiện học tập và nghiên cứu tốt nhất.”

Bà Tôn Nữ Thị Ninh (bên trái) trong buổi ra mắt Viện Trí Việt. Ảnh và chú thích: Dân Trí

Sao “tâm huyết” cỡ đó mà lại trở thành một chuyện “đầu voi đuôi chuột,” hả Trời?

Ngồi rà lại chút xíu tôi mới thấy có hai điểm khiến cho dự án xây dựng Đại Học Trí Việt khó được hanh thông:

Luật chơi của Trí Việt là: nói không với thiếu trung thực.

Gọi là trường quốc tế bởi vì sẽ dạy bằng tiếng Anh kể từ năm thứ 2, với lập luận rằng thanh niên Việt Nam thời hội nhập phải có tiếng Anh như là một ngôn ngữ làm việc của mình, ngoài tiếng mẹ đẻ…

Coi: sống trong một chế độ mà lường gạt, dối trá và nghi ngờ là chủ trương xuyên suốt của Đảng và Nhà Nước mà bà Tôn Nữ Thị Ninh lại đặt ra “luật chơi là nói không với thiếu trung thực” và còn nói bằng tiếng Anh nữa (cơ) thì không “thất bại” mới là chuyện lạ.

Bà Ninh, lẽ ra, nên thức thời chút xíu. Bầy đặt màu mè “trung thực” làm chi – vậy má? Thử nhớ lại coi: trong suốt thời gian làm thông dịch cho Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Xuân Thủy, Nguyễn Cơ Thạch … mấy chả có nói một câu nào “trung thực” không? Hay tất cả đều  dối trá (như Vẹm) hết trơn – đúng không?

Đại học Trí Việt vẫn còn có cơ may “chuyển bại thành thắng” nếu sửa lại chương trình học chút xíu thôi: “Gọi là trường quốc tế bởi vì sẽ dạy bằng tiếng Trung Hoa kể từ năm thứ 2, với lập luận rằng thanh niên Việt Nam thời hội nhập phải có tiếng Tầu như là một ngôn ngữ làm việc của mình, ngoài tiếng mẹ đẻ…

Ráng nhịn chút xíu như vậy đi, chị Ninh.  Chảnh quá, thường khi, dễ trở thành lố bịch: “Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi.”

Sau Hội Nghị Thành Đô thì nhiều anh hàng xóm, khỏi cần gõ cửa, cũng đã (dám) chui luôn vô mùng của đám ái nữa của lắm vị Ủy Viên Bộ Chính Trị rồi. Bởi vậy, Đại Học Trí Việt (với sứ mệnh Trí Cao – Tâm Rộng –  Tầm Xa) sao không dậy bằng tiếng Tầu đi cho nó hợp thời?

Tương tự, cái “thế” mà mấy năm trước chị Ninh mô tả là “thượng phong của nguời chiến thắng” đó, với thời gian – rõ ràng – mỗi lúc một thêm chênh vênh dữ. Với con số xí nghiệp phá sản, cùng với nợ công mỗi lúc một nhiều thì trong tương lai gần – rất có thể – bầy sâu của Đảng lại phải nhờ chị Ninh chạy qua Hoa Kỳ “công du” chuyến nữa.

Lần này, làm ơn nhỏ họng lại chút xíu nha – chị Ninh. Đã bị gậy đi ăn xin mà còn lớn giọng (nghe) kỳ lắm. Hàng năm nếu không có hàng chục tỉ đô la của đám người “ở vị trí không thuận lợi trong tiến trình lịch sử” cứu trợ thì cái Đảng và Nhà Nước (thổ tả) hiện nay đã chuyển qua từ trần tự lâu rồi, đúng không?