Khảo tả đặc điểm của nhóm… “người Bắc có lý luận”

Báo Tiếng Dân

Blog RFA

Đồng Phụng Việt

24-7-2023

“Người Bắc có lý luận” chính thức trở thành yếu tố định tính của những cá nhân thủ giữ vai trò “trụ cột quốc gia” hồi 2015 – thời điểm đảng CSVN chuẩn bị cho Đại hội đảng CSVN lần thứ 12 (1/2016) để bầu giới lãnh đạo đảng nhiệm kỳ từ 2016 đến 2020.

Bị cáo Nguyễn Thị Hương Lan, cựu Cục trưởng Lãnh sự, Bộ Ngoại giao

Thân sinh của khái niệm “người Bắc có lý luận” dường như là ông Nguyễn Phú Trọng – Tổng Bí thư đảng CSVN nhiệm kỳ 11 và sau đó, ông Trọng tiếp tục đảm nhiệm vai trò Tổng Bí thư nhiệm kỳ 12 rồi nhiệm kỳ hiện nay, bất chấp Điều lệ đảng CSVN minh định – không chấp nhận bất kỳ ai đảm nhiệm vai trò Tổng Bí thư quá hai nhiệm kỳ liên tục (Khoản 1, Điều 17) [1]. Chuyện ông Trọng và đảng của ông bất chấp Khoản 1, Điều 17 là ví dụ cho đặc điểm đầu tiên của nhóm… “người Bắc có lý luận”: Nói một đằng, làm một nẻo. Cũng vì vậy “kỷ luật nghiêm minh” ở phần giới thiệu về “Ðảng và những vấn đề cơ bản về xây dựng đảng” trong Điều lệ đảng CSVN chỉ để cho… vui, còn thiên hạ có… vui hay không,  “người Bắc có lý luận” không bận tâm!

Cựu đại sứ Trần Việt Thái ăn tiền của gái mại dâm, ngư dân

Đặc điểm thứ hai của nhóm… “người Bắc có lý luận” là kiểu “lý luận” bất chấp luận lý. Luận lý là một lĩnh vực khoa học (Luận lý học) được Việt hóa từ Logic học (một nhánh của triết học nhằm hỗ trợ con người tư duy và hành động hợp lý, hợp cách). Nếu đa số người Bắc bình thường tư duy và hành động theo lẽ thường dù có học luận lý hay không thì thiểu số người Bắc chịu khó… “phấn đấu” để được học “lý luận” ở mức “cao cấp” và trở thành thành viên trong nhóm “người Bắc có lý luận” lại thể hiện kiểu tư duy và hành xử theo hướng đặc biệt khác thường, mức độ khác thường vượt xa khả năng hình dung không chỉ của đồng hương, đồng bào mà ngay cả phần còn lại của đồng loại cũng không thể tưởng tượng được!

Hoạt động giải cứu người Việt ở nước ngoài khi COVID 19 trở thành đại dịch trên phạm vi toàn cầu, hay việc nghiên cứu – nghiệm thu – sản xuất – cung cấp bộ xét nghiệm COVID 19 dưới danh nghĩa Công ty Việt Á,… là một số trong vô số ví dụ cụ thể minh họa cho đặc điểm thứ hai. Chính kiểu “lý luận” bất chấp luận lý biến Học viện Chính trị quốc gia Hồ Chí Minh thành nơi bị thiên hạ dè bỉu là chuyên đào tạo và cung cấp phạm nhân cho đủ loại đại án “kinh thiên, động địa”. Thực tế cho thấy, nếu chưa phải là tội phạm thì các thành viên trong nhóm “người Bắc có lý luận” cũng đã là ứng cử viên của tội nào đó vì “ăn xương, uống máu” đồng bào, đồng loại theo kiểu nào đó và chưa… đắc cử là vì chưa… thất thế và chỉ vì thế mà thôi.

Bí thư Tỉnh ủy Thanh Hóa nhiệm kỳ 2015-2020 Trịnh Văn Chiến phát biểu tại phiên bế mạc Đại hội, sáng 25/9. (Ảnh: TTXVN)

Có rất nhiều ví dụ cho khía cạnh vừa đề cập, chỉ xin dẫn trường hợp mới nhất: Ông Trịnh Văn Chiến – cựu Ủy viên BCH TƯ đảng CSVN, cựu Bí thư Thanh Hóa. Ông Chiến vốn đã là tâm của đủ thứ scandal khuấy động dư luận cách nay hàng chục năm, chẳng hạn scandal liên quan đến cô Trần Vũ Quỳnh Anh (2), song nhân vật thuộc nhóm “người Bắc có lý luận” này vẫn “bình an vô sự”. Mãi tới cuối tháng vừa rồi vì lẽ nào đó, nhóm “người Bắc có lý luận” mới chính thức xác định ông Chiến có “sai phạm”, cần “xử lý” (3). Nếu đem các sai phạm của những người như ông Chiến đặt bên cạnh “quá trình công tác” của họ ắt sẽ nhận ra đặc điểm thứ ba của nhóm “người Bắc có lý luận”. Đó là nói lấy được và làm lấy được cho chính mình!

Bởi vậy, đừng ngạc nhiên khi đã đứng trước vành móng ngựa, thành viên nào trong nhóm “người Bắc có lý luận” cũng thản nhiên biện bạch kiểu như bà Nguyễn Thị Hương Lan (Cục trưởng Cục Lãnh sự của Bộ Ngoại giao, bị truy tố do đã nhận 25 tỉ khi thực hiện hoạt động “giải cứu” hàng trăm ngàn người Việt kẹt lại ở nước ngoài giữa đại dịch COVID 19) vừa… tự bào chữa:  Xin Hội đồng xét xử xem xét tinh thần và thái độ trách nhiệm của bị cáo. Trong quá trình làm việc, bị cáo luôn đặt công tác bảo hộ công dân lên trên hết, đặt lợi ích của công dân lên trên tất cả. Bị cáo luôn coi công dân bị mắc kẹt hoặc gặp khó khăn ở nước ngoài như người thân của gia đình, cần phải hỗ trợ để đưa công dân về nước sớm nhất và hiệu quả nhất (4)…

Bỏi nói lấy được và làm lấy được cho chính mình là đặc điểm chung nên ngoài bà Lan còn có những viên chức khác như ông Trần Việt Thái (Đại sứ Việt Nam tại Malaysia) không những không động lòng trắc ẩn trước tình trạng thê thảm của 1.900 người Việt bị Malaysia giam giữ vì đánh bắt hải sản trong lãnh hải Malaysia hay hoạt động mại dâm tại Malaysia,… rồi được Malaysia trả tự do, tống xuất vì đang có đại dịch mà còn xem đó là cơ hội để cưỡng ép đồng bào, đồng loại phải cống nạp 44 tỉ đồng (5)… Ba đặc điểm vừa kể của nhóm “người Bắc có lý luận” tạo ra đặc điểm thứ tư của nhóm này: Phi nhân, phi nghĩa, chỉ trung và hiếu với lợi ích cá nhân. Sở dĩ “người Bắc có lý luận” quần tụ thành nhóm với các đặc điểm như vừa đề cập vì đặc điểm thứ năm…

Đại sứ Việt Nam tại Malaysia Trần Việt Thái (Nguồn: Vietnamnet)

Đại sứ Việt Nam tại Malaysia Trần Việt Thái (Nguồn: Vietnamnet)

Tại Việt Nam, chỉ “người Bắc có lý luận” mới có tư cách nắm giữ công quyền và sử dụng công quyền để cưỡng đoạt, chia chác mọi thứ lợi ích chính đáng của hàng trăm triệu người Việt. Phiên xử việc tổ chức – thực hiện hoạt động giải cứu người Việt bị kẹt tại nước ngoài chính là ví dụ mới nhất về đặc điểm thứ năm và đó cũng chính là nguyên nhân của mọi nguyên nhân. Không cần tìm kiếm, chỉ nhìn quanh nơi mình sống, người Việt nào cũng có thể nhận ra thực tế: Các thành viên hoặc thân nhân, thân hữu của các thành viên trong nhóm “người Bắc có lý luận” đã cũng như đang và sẽ tiếp tục còn là chủ những bất động sản có giá trị cao nhất, những tài sản có giá trị lớn nhất, sinh hoạt xa hoa nhất và hành xử, phát ngôn trịch thượng nhất!

Bình đẳng không chỉ là tiêu chí mà còn là giá trị được tất cả các cộng đồng văn minh chung sức kiến tạo, bảo vệ bằng mọi giá, đồng thời không ngừng điều chỉnh để bình đẳng hoàn chỉnh hơn ở tất cả các khía cạnh, các đối tượng. Ở Việt Nam, xương chất thành núi, máu chảy thành sông cũng vì khát vọng đạt được sự bình đẳng về chính trị – tiền đề để có bình đẳng trong sinh hoạt kinh tế, sinh hoạt xã hội, không chỉ nhằm bảo đảm cơm no, áo ấm mà còn bảo vệ phẩm giá con người, tạo ra động lực cho phát triển. Có nên tiếp tục chấp nhận tình trạng “người Bắc có lý luận” trở thành giai tầng duy nhất được phép nắm giữ quyền lực tại Việt Nam và sử dụng quyền lực làm công cụ tước đoạt mọi thứ cả ở hiện tại lẫn tương lai?

Tham khảo

(1) https://tulieuvankien.dangcongsan.vn/van-kien-tu-lieu-ve-dang/dieu-le-dang/dieu-le-dang-do-dai-hoi-dai-bieu-toan-quoc-lan-thu-xi-cua-dang-thong-qua-3431

(2) https://vtc.vn/duong-thang-tien-than-toc-cua-hot-girl-quynh-anh-o-thanh-hoa-ar353403.html

(3) https://laodong.vn/thoi-su/trien-khai-xu-ly-sai-pham-cua-nhieu-lanh-dao-nguyen-lanh-dao-thanh-hoa-1210640.ldo

(4) https://www.tiktok.com/@tinchinhtrivn/video/7257147368104103175

(5) https://nld.com.vn/noi-thang/noi-thang-an-ca-tien-giai-cuu-tu-nhan-thi-khong-noi-dau-nao-bang-20230717010259899.htm

Nghĩ về sự “ngạo nghễ”

Báo Tiếng Dân

Lê Nguyễn

23-7-2023

Nói đến sự ngạo nghễ trong lịch sử văn học cận đại, khó có ai qua nổi lão AQ của văn hào Lỗ Tấn. Bị chúng nắm tóc, đập đầu vào tường côm cốp, đau thấy ông bà tiên tổ, vậy mà sau 10 giây lấy lại bình tĩnh, lão vẫn vừa đi, vừa “ngạo nghễ” thốt lên rằng: Cuối cùng, ta vẫn thắng lợi, chúng đập đầu ta cũng như đập đầu ông cha chúng thôi!

ah-q

Đến nay, lão AQ chắc đã được Diêm vương hóa kiếp lâu lắm rồi, song đám hậu duệ của lão ở đâu bỗng xuất hiện nhung nhúc, vừa ngạo nghễ, vừa nổ như bom chùm. Phép thắng lợi tinh thần của lão được họ học tập và làm theo một cách đầy sáng tạo và đẩy mạnh các sáng kiến lên tầm cao… ngạo nghễ! Họ làm những việc không ai trên thế giới này làm nổi, trên khắp các lãnh vực.

Ẩm thực ư? Họ làm nên những chiếc bánh chưng mấy ngàn người ăn chưa hết, tổ chức Guinness toàn cầu phải vừa ký giấy chứng nhận vừa run. Kiến trúc ư? Họ dư sức làm nên những tượng đài tiêu tốn hàng ngàn tỷ, tương đương với hàng chục ngàn ngôi nhà tình nghĩa dành cho những đồng bào đói rét, xây dựng những cổng chào ngạo nghễ, lớn gấp trăm lần những tấm bảng “Queo cơm” dựng trên lằn ranh liên bang của xứ sở nghèo khó Huê Kỳ.

Trong lãnh vực ngoại giao ư? Tinh thần ngạo nghễ của quan chức ta khiến cho lân bang phải khiếp hãi. Tiếp đón họ ở sân bay, ta trải thảm đỏ ta đi, mấy lão đến đây, dù là Quốc vương hay Thủ tướng, cũng chỉ được khép nép bước một bên lề thảm đỏ cho ra điều chủ khách. Thật là quá ngạo nghễ!

Trong lãnh vực thể thao, sự ngạo nghễ được thể hiện bằng những sáng kiến độc quyền, có cầu chứng tại tòa án “cuốc tế” La Ba, đó là đưa hình ảnh “lãnh tụ vĩ đại” ra sân bóng, cầu thủ của các đội bạn nhìn thấy, ai cũng kinh tâm táng đởm, tinh thần chiến đấu sa sút, có khi sút tung lưới… đội nhà.

Một số cổ động viên Việt Nam mang hình cố Chủ tịch Hồ Chí Minh vào khán đài.

Vừa rồi, có những kẻ ghen tị với sáng kiến “ngạo nghễ” của họ, cấm đưa hình lãnh tụ vào sân, họ bất cần, chuyển sang chiến thuật mới. Đó là dù cũng đá thua bươu đầu sứt trán như ai, song họ vẫn vui cười ngạo nghễ, đi mua mấy tấn muối xát lên mặt anh bạn láng giềng thua với tỉ số nặng nề hơn họ.

Trong trường hợp này, phép thắng lợi tinh thần của AQ được đưa lên một tầm cao vòi vọi, đó là hễ thua ai thì cứ kiếm thằng thua nhiều hơn mà… muối mặt. Và như thế là ta vẫn cứ… thắng, thắng cái anh thua nhiều hơn; chỉ những kẻ lạc hậu, chậm tiến mới chưa thấm nhuần cái tinh thần “ngạo nghễ” ấy!

Xét cho cùng, cho đến ngàn năm sau, tinh thần AQ sẽ không bao giờ tắt lịm ở “phương Đông rực rỡ” này. Bởi vì nó phản ánh của một thứ mặc cảm nhược tiểu, luôn đè nặng lên những tâm hồn chưa đủ lớn.


 

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Thủ Thiêm

Báo Đàn Chim Việt

Tác Giả:  Tưởng Năng Tiến

21/07/2023

Từ Varsovie, nhà báo Mạc Việt Hồng vừa gửi đến độc giả của trang Đàn Chim Việt đôi (ba) câu chuyện hơi ngộ nghĩnh. Xin ghi lại một :

“Tôi đã từng đi xin giấy phép chặt một cây sồi trong chính mảnh vườn của nhà mình. Sự việc diễn ra vào năm 2011. Thủ tục này mất đúng 3 tuần. Khi tới quận kê khai đơn xin chặt cây, họ đã đặt ra những câu hỏi rất chi tiết như: Đó là cây gì, cao khoảng bao nhiêu, đường kính gốc bao nhiêu cm?

Nhưng có một câu hỏi, hoàn toàn bất ngờ và ‘đương sự’ ấp úng không trả lời được, vì thực sự không biết, không chú ý. Đó là: Trên cây có tổ chim hay không?

Sau đó vài tuần, một nhân viên hành chính quận tới thực địa. Ảnh ngó nghiêng chiếc cây rồi dùng một ống nhòm soi lên ngọn. Cây không có tổ chim. Và nhờ đó, gia đình tôi đã được phép chặt nó.

Vâng. Cơ quan hành chính Ba Lan ‘rỗi hơi’ vậy đó… ”

Những di dân da trắng ở Hoa Kỳ đều có nguồn gốc từ Châu Âu nên dân Mỹ cũng “rỗi hơi” không kém. Năm 1996, tiểu bang California bán 90 mẫu đất – vốn là khuôn viên của bệnh viện tâm thần Agnews, nơi mà tôi đã được gửi đến thực tập cả năm thuở còn đi học – cho công ty Sun Microsystems khai thác.

Tiền trao, cháo múc xong rồi thiên hạ mới khám phá ra là trong khu đất này có vài cây cổ thụ, vốn là nơi trú ngụ của một loài cú (burrowing owls) có tên trong danh sách cần được bảo vệ. Để giải quyết vấn đề chính quyền tiểu bang đồng ý mua lại một khoảnh đất thích hợp cho chim cú nương thân, với sự trợ giúp tài chính của cả thành phố San Jose lẫn công ty Microsystems.

Phú quí sinh lễ nghĩa chăng?

E cũng không hẳn thế. Trong phim Seven Years in Tibet, tôi nhớ có đoạn Đức Đạt Lai Lạt Ma bầy tỏ sự quan ngại về sinh mệnh của giun dế khi ngài nhìn thấy phu phen đang đào đất làm nền để xây tu viện. Mà Tây Tạng thì có giầu sang hay phú quí (mẹ) gì.

Năm ngoái, sau vài tháng đi giang hồ vặt (và tiêu sài đến đồng bạc cuối cùng) tôi buộc phải quay về với… mái ấm gia đình. Vì ở townhouse nên taxi đỗ sau nhà, ga ra đã mở sẵn, vừa xách ba lô ra khỏi xe đã thấy con gái đứng ngay cửa cười toe nhưng lại đưa ngón trỏ lên miệng, và bàn tay còn lại thì xua lia (xua lịa) ra dấu im lặng và dừng bước…

Tôi đứng yên ngơ ngác… Gần cả phút con bé mới chạy ào ra đón bố, giọng hớn hở:

– Có đôi chim di đến làm tổ trong giàn bông giấy bố ơi. Chim con nở rồi. Chim mẹ vừa tha mồi về nên nếu bố bước vào ngay sẽ làm nó sợ!

Sau đó, “ái nữ” phổ biến ngay qui định mới của gia đình vì nhà chúng tôi vừa có thêm mấy “thành viên” nữa :

– Từ nay, mỗi khi muốn ra sân sau tôi phải dòm chừng. Nếu chim bố hay chim mẹ đang tha mồi về tổ thì dừng bước ngay, chờ cho chim con ăn xong mới được tiếp tục…

– Từ nay, tôi phải hút thuốc ở sân trước vì khói thuốc có thể ảnh hưởng đến sức khoẻ của lũ chim non.

– Từ nay, tôi phải…

Ah, đù!

Tôi mới rời nhà một khoảng thời gian ngăn ngắn mà khi quay lại đã bị “tịch thu” nguyên cả cái sân sau. Nói là cái sân (nghe cho nó bảnh) chứ thực ra chỉ là mảnh đất nhỏ xíu xiu, vừa vặn để giồng một cây ngọc lan và giàn bông giấy. Chấm hết.

Sân trước rộng nhưng là đất chung với nhiều căn khác. Chúng tôi chỉ sở hữu cái townhouse (cũng chung vách với nhà kế cạnh) bé tí teo, mua theo kiểu trả góp, và vẫn còn nợ ngân hàng cả đống tiền chứ không phải ít. Tài sản rất nhỏ hẹp, bấp bênh như thế mà con bé vẫn vui vẻ mang chia sẻ với lũ chim trời (ơi) không biết từ đâu đến.

Cái kiểu “rỗi hơi” của người dân Ba Lan, Hoa Kỳ (và ngay cả con cái trong nhà) khiến tôi cũng hơi bị… lây lan, rồi suy nghĩ lan man tới những vụ “thu hồi đất” ngang xương nơi quê hương đất nước của mình. EriK Harms (tác giả cuốn Luxury and Rubble Civility and Dispossession in the New Saigon) nhận xét như sau: “Những người dân Thủ Thiêm đã bị phớt lờ và thường bị đối xử như thể họ không hề tồn tại.”

Lạ nhỉ?

Trước khi cho phép bà Mạc Việt Hồng đốn hạ một cái cây – trong khu vườn của chính chủ nhân – nhà nước Ba Lan đã cử nhân viên đến tận nơi, dùng ống nhòm săm soi, sợ có dăm ba con chim mất ổ. Còn chính phủ Việt Nam hiện hành thì giải tỏa nguyên cả bán đảo Thủ Thiêm mà sáu chục ngàn cư dân ở phần đất này đều “bị phớt lờ và thường bị đối xử như thể họ không hề tồn tại” vậy!

Mục Sư Nguyễn Hồng Quang cảm thán: “Lòng Tham vô đáy của con người đã đẩy hơn 6 vạn dân bơ vơ tan lạc!”

Tác giả Lê Hồng Hà nhận diện : “Ở TP HCM, ‘bộ tứ’ Lê Thanh Hải – Nguyễn Văn Đua – Tất Thành Cang – Lê Hoàng Quân cũng cùng nhau ‘xẻ thịt’ đất đai Sài Gòn, bất chấp tất cả.”

Bốn vị quan chức cao cấp này đều là đảng viên của ĐCSVN khiến tôi không khỏi dư băn khoăn tự hỏi cái đảng này chủ trương thế nào, và giáo dục họ ra sao để tất cả đều có thể trở thành những kẻ “bất chấp” (và bất nhân) đến vậy?

Trước khi đốn hạ vài cái cây cổ thụ thiên hạ còn lo cho bầy cú, sợ chúng mất nơi nương náu. Vậy mà mấy ông đảng viên CSVN (“vì nhân dân quên mình, vì nhân dân hy sinh”) lại có thể nhẫn tâm cướp đất của cả trăm ngàn lương dân, và đẩy họ vào cảnh bần cùng (hay màn trời chiếu đất) một cách lạnh lùng và thản nhiên như thế – được sao?

Gần hai mươi năm sau, sau khi cả đống nước sông – cùng nước suối, nước mưa, nước mắt… – đã ào ạt chẩy qua cầu và qua cống, cho đến lúc vụ cưỡng chế đất Thủ Thiêm sắp chìm xuồng (tới đáy) thì bỗng có tin vui giữa giờ tuyệt vọng:

Tại buổi tiếp xúc cử tri quận 2 chiều 20 tháng 6 năm 2018, nhiều người đồng loạt vỗ tay khi Bí Thư Thành Ủy TP.HCM Nguyễn Thiện Nhân hứa hẹn: “Thành phố không gạt bà con Thủ Thiêm … bà con chờ một chút để 15-7 có kết luận chính thức.”

Chờ một chút thì đâu có nhằm nhò chi nên “bà con” chờ luôn … 4 năm cho nó chắc. Đến hôm 14 tháng 12 năm 2022, Bí thư Thành Uỷ TPHCM Nguyễn Văn Nên “phát biểu chỉ đạo phải giải quyết dứt điểm các vấn đề còn lại ở Khu đô thị mới Thủ Thiêm trước Tết âm lịch 2023.”

Sau Tết, vào chiều ngày 13 tháng 4 năm 2023, người dân Thủ Thiêm lại nhen nhúm chút hy vọng khi nghe Chủ tịch UBND TPHCM Phan Văn Mãi hứa hẹn “đến tháng 6 này giải quyết cơ bản các vấn đề khiếu nại, tồn đọng ở Khu công nghệ cao, Đại học Quốc gia TPHCM và Khu đô thị Thủ Thiêm.”

Tháng 6 đã qua nhưng lời hứa thượng dẫn vẫn còn lại đôi chút dư âm (nghe) không vui vẻ lắm:

Chớ sống trong một chế độ công an trị mà không “ngoan” sao được. Thà mất của vẫn hơn là bị ở tù chớ, đúng không?

Tưởng Năng Tiến

Lan man chuyện “MỒ CÔI TÂM LINH”

Nguyễn Hoành

Chủ nghĩa cộng sản của Marx với nền tảng cốt lõi là cn duy vật biện chứng và coi lịch sử phát triển của xã hội loài người là lịch sử đấu tranh giai cấp (CN duy vật lịch sử ). Chính vì thế Marx muốn “vô thần hóa”cuộc sống của loài người , quy kết mọi ” tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân ” (Karl Marx), để hướng ( bắt buộc ) mọi người theo niềm tin duy nhất ( mà marx vẽ ra) là lý tưởng cộng sản.

Ôi, đã có câu nói của lãnh đạo vn: ” nếu là người tôi sẽ là người cộng sản “.

Theo CN duy vật lịch sử : lịch sử phát triển xã hội loài người là lịch sử đấu tranh giai cấp, và giai cấp vô sản có vai trò đào mồ chôn CNTB, nên người cộng sản luôn có một niềm vui tranh đấu giành chính quyền ( quyền lực ), tước đoạt, trấn áp kẻ thù giai cấp ( là giai cấp tư bản và bọn tay sai ) biến sở hữu tư nhân thành sở hữu toàn dân ( để rồi sau đó lại dễ bề chiếm đoạt thành tài sản của mình).

Khi Liên xô và các nước xhcn Đông âu sụp đổ, thì lý tưởng cộng sản này cũng sụp đổ trên toàn thế giới. “Ánh hào quang chói lọi” bỗng nhiên tắt ngủm, hàng triệu triệu con người quờ quạng đi tìm kiếm niềm tin. Cái tình thế giống như con người bị rơi xuống nước, bằng bản năng, người ta quờ quạng vịn đại mọi thứ có thể để sống – bản năng “sinh tồn tâm linh” thức dậy.

Người dân được lãnh đạo dạy rằng : ” hãy tự cứu mình trước khi được Trời cứu “, người dân đã lăn lộn mưu sinh với tất cả sức lực, trí não cùng bàn tay chăm chỉ để mong có được cuộc sống đầy đủ, ấm no, song vẫn không thoát khỏi cuộc đời nghèo khổ. Giờ đây, dân nghèo, không còn niềm tin vào khả năng thay đổi vận mệnh bằng chính đôi tay của mình nữa và cũng chẳng còn niềm tin vào thiên đường xhcn ở phía trước – họ phải tìm kiếm niềm tin, chỗ dựa tinh thần mới là cầu khấn thần linh, Trời Phật, Thánh thần để mong thoát khỏi thực tại và mơ đến thiên đường cho kiếp sau ( đó cũng là một niềm vui cuộc sống dân nghèo )

Kẻ giàu có, quyền chức thì sao? Họ hoang mang, bất an với tài sản tích luỹ được, cùng vị thế quyền lực của mình khi soi mình nhìn vào xh Trung Quốc, nơi có cùng thể chế như Việt Nam.

Xã hội Trung Quốc trong hơn chục năm qua với ” chiến dịch đả hổ diệt ruồi ” đã đưa hàng chục ngàn quan chức vào tù, còn có cả án tử hình, nhưng những quan chức đó so với những quan chức tại vị có khác nhau bao nhiêu? Tỷ phú Jack Ma chưa phải vào tù như một số tỷ phú khác thì phải bỏ tất cả của cải mà thoát thân.

Việt Nam có hình thái chế độ tương đồng với Trung Quốc ( các chính sách VN học theo TQ thường đi chậm hơn 5 -10 năm ), thì chiến dịch chống tham nhũng cũng đang bước vào đỉnh cao. Những

Đ.L.Thăng, T.X.Thanh, N.B.Son, T.M.Tuấn, N.Đ. Chung, C.N.Anh… lần lượt vào tù.

Các đại gia, tỷ phú rồi cũng nối gót : Bầu kiên, Trầm Bê,

Hà Văn Thắm, Hứa Thị Phấn, Trần Bắc Hà…vào tù, rồi tiếp tục: Tân Hoàng Minh, Vạn Thịnh Phát, Tân Hiệp Phát, Trịnh Văn Quyết… nối bước.

Với một xã hội mù mờ về chủ thuyết ( Nhà nước xhcn xây dựng trên mô hình chuyên chính vô sản mà lại áp dụng kinh tế thị trường ) thì luật pháp cũng trở nên mù mờ.

Chính vì vậy mà một quan chức phát ngôn trước diễn đàn Quốc Hội là ” Bây giờ làm gì cũng sợ sai, thậm chí không làm gì cũng có thể sai phạm”. Còn một bị can thì nói trước toà : Tôi phạm tội là do số đen thôi.

Ở một đất nước treo đầu dê bán thịt chó, cái gốc của cn Marx là 2 điều

( Xoá bỏ tư hữu tư nhân, Tước bỏ quyền thừa kế.) vẫn luôn treo lơ lửng trên đầu đại gia và quan chức, nên sự hoang mang sợ hãi của họ trở nên tột độ và thường trực, của cải tích luỹ và vị thế họ đang có cũng luôn mong manh, có thể biến mất bất cứ lúc nào ngay cả khi không có luồng gió đổi chiều.

Nhưng ở vn, đại gia, quan chức làm giàu dễ dàng và nhanh hơn cả ( như Trịnh Văn Quyết từ buôn bán vặt kiếm sống mà trở thành đại gia có năm được xếp hạng tỷ phú giàu nhất trên sàn chứng khoán, hay thư ký thứ trưởng 2 năm nhận lót tay 42 tỷ đồng ) nên họ bất chấp, tranh thủ vơ vét làm giàu, kiếm tiền cho con đi học nước ngoài, mua nhà, đất đai, mở tài khoản ngân hàng, mua thẻ xanh để phòng thân.

Nhiều đại gia quan chức đã tẩu thoát ra nước ngoài cùng khối tài sản vơ vét như : Hồ thị Kim Thoa, Đặng Hoàng yến, Vũ Đình Duy (PvTex), Nguyễn Thị Thanh Nhàn,…

Trở lại nói về cuộc sống tâm linh của người giàu có và quan chức, Họ luôn hoang mang, lo lắng và bất an với tài sản, vị thế của mình,. Họ “làm ra” tài sản, nhưng tự biết khối tài sản ấy đầy mù mờ, chỉ cần là ” số đen”, hay một cơn gió nghịch chiều thổi qua là tan tành mây khói! Vì vậy, kẻ giàu cũng đầy bất an, nơm nớp khấn khứa mong “thần linh, Trời Phật phù hộ, che chở ”. Họ còn mê tín, tin thần linh, Trời phật hơn cả dân nghèo lao động.

Như quy luật tất yếu khi chủ nghĩa vô thần sụp đổ thì chủ nghĩa hữu thần phát triển nhanh mạnh để thay thế.

Nhưng với nhà nước xhcn (ngày đầu ra đời thì đập phá, bài xích tín ngưỡng, tôn giáo, sau đó lại sử dụng tín ngưỡng, tôn giáo làm công cụ phục vụ cho mục đích chính trị của mình) vẫn to mồm cổ vũ cho cn Marx thì sao có được đường lối, chính sách để cho đời sống tâm linh của dân chúng đi đúng đường được. Và đời sống tâm linh trở lại xã hội vn như một đứa trẻ ” mồ côi” bơ vơ, không nơi nương tựa, không người dạy dỗ thì cũng dễ lạc lối và trở thành hư hỏng.

Và hệ quả là hàng loạt hình dạng biến thái tâm linh nảy ra như nấm.

Bói toán, cầu cúng, xây cất nghĩa trang, đốt vàng mã… thi nhau đua nở.

Tôn giáo ( đặc biệt là Phật giáo) được nhà nước cổ xúy, tạo điều kiện bành trướng. Phật giáo trở thành Phật giáo quốc doanh với tôn chỉ ” Đạo pháp – dân tộc – cnxh ‘. Các nhà sư được thời bắt tay với quan chức để kinh doanh tâm linh. Các khóa lễ ” dâng sao giải hạn ” thu phí 150k/ người mà kín đặc người dự hàng năm. Rồi sư rao giảng về ” oan gia trái chủ ” về ” bố thí, cúng dường ” tạo nghiệp, tổ chức ở chùa và đưa lên không gian mạng nhằm ru ngủ dân chúng và kiếm tiền.

Nhưng đỉnh điểm của tàn bạo là nhà sư bắt tay với quan chức chính quyền để xây dựng chùa

( chùa trở thành địa điểm du lịch tâm linh, chứ không còn là nơi hành đạo gần gũi với đời sống thôn quê vn )

Những ngôi chùa đồ sộ được dựng nên theo kiểu kiến trúc cung đình, trên diện tích trải rộng cả hàng trăm héc ta, núi rừng bị phá tràn lan, đại gia cùng quan chức góp tiền cùng để đầu tư, xây những “ thực thể thờ phụng ”- rồi làm tiền trên sự mò mẫm tâm linh của dân chúng.

Gương sáng đại gia Trần Bắc Hà cùng gia đình bỏ tiền xây dựng chùa Linh Phong với pho tượng Phật ngồi cao nhất đông nam á cũng không giúp ông giữ toàn mạng sống và của cải vơ vét được.?

Nhìn hình ảnh biển người hỗn loạn ngay giữa mùa đại dịch tại chùa Tam chúc đầu năm 2021, mà ta cảm thấy… xót xa, thương,… thương tâm.

Có tờ báo ca ngợi “thực thể thờ phụng” này “mang đậm phong cách chùa cổ của Việt Nam” với những kỷ lục, kỳ tích… nhưng tôi thì tôi thấy nó y hệt một bối cảnh trong phim Tàu gần đây !

Hai năm dịch đã đi qua, nhưng nó đã kịp thời phơi bày bộ mặt thật của xã hội Việt Nam vẫn đang được chế độ che đậy bằng các ngôn từ :

” đất nước ta chưa bao giờ được như thế này.”

Nhìn sự u mê, mê muội của nhân dân làm ta bùi ngùi nhớ về câu nói của nhà đạo diễn Trần Văn Thủy, đúng thật là “vô vọng cho dân tộc Việt “.

DP 22/7 /2023.

Bài của Du Phan

KHI BỘ TRƯỞNG TRẢ THÙ – Trần Trung Đạo

Trần Trung Đạo

Chế giễu thường được hiểu theo nghĩa tiêu cực là lập lại hành động, giọng nói của người khác với ý định không thân thiện.

Nhưng theo Eben Harrell, chủ bút của tạp chí Harvard Business Review trong bài viết “Chế Giễu Có Thể Giúp một Sáng Kiến Thành Công” (Mocking Can Help an Initiative Succeed) nhằm giới thiệu quan điểm của bà Magdalena Cholakova, Giáo sư tại  Đại học Rotterdam và tác giả của nghiên cứu về tác dụng của trò đùa. Theo giáo sư Magdalena Cholakova chế giễu không chỉ mang ý nghĩa tiêu cực nhưng cũng có tác dụng tích cực. Chế giễu là một cách chứng tỏ sự khác biệt trong quan điểm của hai người hay hai nhóm người về một sự kiện để sau đó tìm cách giải quyết.

Tại các nước tự do dân chủ chế giễu chẳng những không bị ngăn cấm mà còn được khuyến khích và bảo vệ bởi hiến pháp như trường hợp Tu Chính Án Thứ Nhất (Quyền tự do ngôn luận, báo chí, hội họp và quyền kiến nghị chính phủ giải quyết những bất bình) và Tu Chính Án Thứ Tư (Quyền của mọi người được bảo đảm an toàn về người, nhà cửa, giấy tờ và tài sản) của Mỹ.

Chế giễu là chuyện thời sự mỗi ngày trên các phương tiện truyền thanh, truyền hình. Những chế giễu này không chỉ để cười rồi quên mà còn được người bị chế giễu lắng nghe một cách trân trọng để sửa đổi dù có thể không công khai thừa nhận. Chưa bao giờ việc chế giễu một bộ trưởng hay ngay cả tổng thống lại trở thành một tội hình sự.

Nhưng nếu giáo sư Magdalena Cholakova có dịp nghiên cứu về chế giễu tại Bắc Hàn, Trung Cộng và CS Việt Nam, có thể bà ta sẽ viết khác hay ít nhất viết thêm “ngoại trừ Bắc Hàn, Trung Quốc và Việt Nam”.

Nhưng điều đó không có nghĩa là người dân ba nước Bắc Hàn, Trung Quốc và Việt Nam không dám chế giễu giới lãnh đạo.

Một “chế giễu” từ Bắc Hàn.

Ngày 22 tháng 12, 2021, một người dân Bắc Hàn đã can đảm viết trên tường “Kim Jong Un, you are son of a b ***. The people are starving to death because of you” (Kim Chính Ân, ông là đồ khốn nạn. Người dân đang chết đói cũng tại ông). Kim Jong Un ra lịnh người dân thủ đô Bình Nhưỡng phải nộp mẫu chữ viết tay và kê khai một cách chi tiết mọi công việc họ đã làm trong ngày câu chế giễu xuất hiện. (India Times, Jan 05, 2022)

Việt Nam thì sao?

Hành động của Bộ trưởng Tô Lâm khi ngồi ăn bò bít-tết giá 44 triệu đồng mỗi phần trong khi nhiều triệu người tại Việt Nam không biết ngày mai sống chết ra sao là một hành vi sai trái nghiêm trọng về cả đạo đức lẫn trách nhiệm của một bộ trưởng.

Đoạn phim được đầu bếp người Thổ Nhĩ Kỳ Nusret Gökçe đưa lên ‘internet’ ngày 3 tháng 11, 2021. Ngay sau đó, Tô Lâm bị nhiều người chế giễu trong đó có Bùi Tuấn Lâm đã diễn lại cảnh rắc muối. Nhưng Bùi Tuấn Lâm không phải là người duy nhất chế giễu Tô Lâm. Tô Lâm bị chế giễu bằng nhiều cách tại trong nước, ngoài nước và trên các hãng tin, các hệ thống truyền thông, truyền hình khắp thế giới.

Ai mời, ai trả tiền cho bữa ăn không quan trọng. Ăn mới là điều đáng nói.  Hành động phản cảm của Tô Lâm không thể bào chữa bằng bất cứ một lý do gì.

Khi bộ trưởng Tô Lâm đưa ngón tay cái khen ngon ở London, trong thời gian đó ở Việt Nam chị Đinh Thị Phương Anh phải đẻ non sau khi ôm đứa con nhỏ ngồi trên xe máy do chồng chở suốt ba ngày trên đoạn đường 800 kilomet từ Sài Gòn ra Thanh Hóa.

Khi bộ trưởng Tô Lâm nhìn Salt Bae mỉm cười thỏa mãn ở London, trong thời gian đó ở Việt Nam cháu Quách Tiến Lộc (trú tại xã Yên Phú, huyện Lạc Sơn, tỉnh Hòa Bình) phải được mổ ra khỏi bào thai trước khi mẹ qua đời vì bị Covid hành hạ.

Khi bộ trưởng Tô Lâm nhai miếng bít-tết đắt tiền ở London , trong thời gian đó ở Việt Nam anh phụ hồ Hồ Tám đi bộ một ngàn cây số từ Sài Gòn về Huế và trên vai chỉ một thùng mì gói.

Khi bộ trưởng Tô Lâm ăn tiêu xa xỉ ở London, trong thời gian đó ở Việt Nam biết bao nhiêu thảm cảnh chết chóc, rách rưới, đói khát, bịnh tật của hàng trăm ngàn đồng bào trên đường về quê hương lánh dịch đã diễn ra trong những ngày cuối năm 2021.

Nếu hành vi tương tự diễn ra tại Mỹ trong cao điểm của mùa đại dịch,  chính khách ăn miếng thịt bò và đưa ngón tay cái tỏ dấu hiệu “tuyệt ngon” kia sẽ bị mọi khuynh hướng chính trị, tả cũng như hữu, Cộng Hòa lẫn Dân Chủ, phê phán, khinh rẻ và ngay cả xa lánh.

Tháng 2, 2021, Thượng Nghị Sĩ Ted Cruz, thuộc đảng Cộng Hòa, tiểu bang Texas, Mỹ đưa con đi nghỉ ở Cancun nhân dịp trường học đóng cửa nghỉ mùa đông trong lúc hàng triệu người dân Texas chịu rét và mất điện. Thượng nghị sĩ Ted Cruz sớm nhận ra mình đã hành xử thiếu tế nhị và trở về ngay hôm sau nhưng vẫn bị báo chí phe Dân Chủ chế giễu suốt tuần lễ sau đó. Ông ở nhà cũng chưa hẳn Texas có điện nhưng trong cương vị một thượng nghị sĩ ông nên chia sớt khó khăn và hoạn nạn với người dân thay vì đi nghỉ mát.

Tháng Giêng năm nay TT Joe Biden đi nghỉ ở đảo St. Croix ấm áp trong lúc nước Mỹ đang chịu đựng cơn bão tuyết gây thiệt mạng 30 người ở Buffalo, New York, đã bị các chính trị gia và báo chí, nhiều nhất phe Cộng Hòa, mỉa mai, chỉ trích. Thượng Nghị Sĩ Ted Cruz  có cơ hội trả đũa và ông đã gởi cho TT Biden một ‘tweet’ ngay ngày hôm đó “Chúc vui vẻ ở St. Croix” để chế giễu tổng thống. Phe ủng hộ TT Biden cũng không vừa gì và “phản pháo”, cũng bằng tweet, “Ted Cruz, đạo đức giả” để nhắc khéo Ted Cruz đã từng đi nghỉ mát không đúng lúc như thế hai năm trước.

Chính trị Mỹ là vậy. Các chính trị gia và các phe cánh khai thác mọi kẻ hở, sơ sót để hạ uy tín đối phương. Việc làm của Joe Biden và Ted Cruz  đúng là thiếu chín chắn nhưng có lẽ không  ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp chính trị của hai ông. Tuy nhiên, họ sẽ học bài học.  Khi đi nghỉ lần tới họ sẽ thận trọng hơn, ngó sau nhìn trước hơn kỹ càng hơn.

Khác với các chính khách Mỹ, bộ trưởng Tô Lâm vi phạm tiêu chuẩn đạo đức trầm trọng hơn nhiều nhưng ông ta không ghi nhận, không sửa sai, không giải thích, không xin lỗi trái lại trả thù một cách tàn nhẫn người dân đã chế giễu mình.

Bộ trưởng Tô Lâm coi thường dư luận và phán xét của người dân, đơn giản, chỉ vì ông ta đang giữ chìa khóa nhà tù.

Khi ra tay trả thù Bùi Tuấn Lâm với bản án 5 năm rưỡi tù giam và 4 năm quản chế Tô Lâm cũng không  nhìn xa hơn chút nữa để thấy ba con còn quá nhỏ của Bùi Tuấn Lâm sẽ sống ra sao khi người cha bươn chải cho cuộc sống gia đình phải ở trong tù.

Bùi Tuấn Lâm bị kết án vì đã “bịa đặt, xuyên tạc, bôi nhọ, phỉ báng Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Tuy nhiên, ai cũng biết đó chỉ là cái cớ. Không riêng kẻ viết bài này, người dân Việt Nam mà cả thế giới cũng đều biết tội của  Bùi Tuấn Lâm là tội chế giễu bộ trưởng Tô Lâm.

Tờ New York Times đăng tin “A Video Mocking a Vietnamese Official’s Lavish Meal Has Landed Its Maker in Prison” (Video chế nhạo bữa ăn xa hoa của quan chức Việt Nam đã đưa người dựng ra nó vào tù.)

Hãng tin CNN đăng tin  “Vietnam jails noodle vendor who mocked minister’s lavish dining” (Việt Nam bỏ tù người bán bún chế giễu ăn uống xa hoa của bộ trưởng).

Tờ Diplomat đăng  tin “Vietnam Noodle Vendor Jailed For Mocking Security Minister” (Chủ Quán Bán Bún Việt Nam Vào Tù Vì Chế Nhạo Bộ Trưởng An Ninh).

BBC đăng tin  “Salt Bae parody: Vietnam noodle vendor jailed for five years” (Làm phim nhại Salt Bae: Người bán bún Việt Nam bị bỏ tù 5 năm).

Nói chung, không một cơ quan truyền thông quốc tế  nào tin vào nội dung phán quyết của tòa án CSVN.

Nếu “bôi nhọ, phỉ báng” nhà nước mà phải ở tù thì tại Việt Nam hôm nay có ít nhất vài chục triệu người đáng bỏ tù hay đang ở trong tù.

Không có một thống kê chính xác nhưng sau 48 năm con số người dân thấy được bộ mặt thật của chế độ mỗi ngày một đông hơn. Họ không ngồi chờ Trung Cộng sụp đổ kéo theo CSVN hay hạm đội Mỹ can thiệp mà bào mòn chế độ bằng mọi phương tiện họ có trong tay. Bức tường chuyên chính dù dày bao nhiêu, dù rắn bao nhiêu cũng sẽ có ngày sụp đổ.

Nếu không tin, Tô Lâm thử giả dạng thường dân ra những hàng quán dọc đường phố để nghe những lời than oán của người dân về cuộc sống của họ và nghe họ chế giễu chế độ độc tài toàn trị thời toàn cầu hóa hiện nay như thế nào.

Một sự kiện nhục nhã như thế đáng lẽ Tô Lâm và giới lãnh đạo CSVN nên tìm cách quên đi. Đằng này, bằng việc bỏ tù Bùi Tuấn Lâm đảng đã làm cho câu chuyện “thánh rắc muối” lần nữa trở thành một tin thời sự nóng bỏng, không riêng tại Việt Nam và mà cả quốc tế suốt tuần qua.

Tô Lâm tự xây và tự nhốt ông ta trong bốn bức tường ô nhục. Bùi Tuấn Lâm một ngày sẽ ra tù nhưng Tô Lâm thì không. Đoạn phim chế giễu “thánh rắc muối” của Bùi Tuấn Lâm sẽ chiếu đi chiếu lại trong nhận thức của ông ta cho đến cuối đời.  Cuối cùng ai sẽ thắng ai?

Cho dù Tô Lâm thù vặt và nhất định phải trả thù anh bán bún thì nhà nước CSVN lẽ ra phải can thiệp để giữ thể diện quốc gia trước dư luận quốc tế và giữ tư cách của một thành viên Liên Hiệp Quốc. Một bộ trưởng an ninh đầy quyền lực trả thù một người dân thấp cổ bé miệng là hành động thất nhân tâm, phi đạo đức.  Nhưng bản chất nào thì hiện tượng đó. Cây nào sinh trái đó. Không chỉ Tô Lâm mà cả cơ chế chính trị CSVN tồn tại đến nay nhờ nuôi dưỡng hận thù.

Với cách hành xử như vậy, đừng mong đảng CSVN có thể thu phục được lòng người, đoàn kết được dân tộc trước hiểm họa Trung Cộng đang hăm he ngoài biển, và đừng mong Việt Nam dưới sự cai trị của đảng CS có thể bước ra khỏi con hẻm tối tăm của chậm tiến và lạc hậu để lớn lên cùng với loài người.

Trần Trung Đạo

Lại… ung thư trước tòa!

Chau Trieu

Lại… ung thư trước tòa!

Trước đây Vũ Huy Hoàng (Bộ trưởng công thương) cho biết mình bị ung thư rất nặng và xin được lượng tội… nhè nhẹ! Ông này còn đổ mọi tội lỗi cho Hồ Thị Kim Thoa, cấp phó của mình (đã dọt) để chối tội.

Rồi Nguyễn Đức Chung, tên tuổi còn bặm trợn hơn, tướng công an, cũng khai ung thư thời kỳ cuối (?), còn mẹ già con… du học Mỹ, đổ thừa tùm lum và xin sớm được về!!!

Nay tướng Nguyễn Anh Tuấn, phó giám đốc công an Hà Nội ra tòa khóc như mưa cũng khai bị ung thư??

Các tướng quân đội, quân y, hải quân… ra tòa cũng rúm ró khóc kể để xin tha.

Trong tâm thức của nhân loại và dân tộc Việt, một ông tướng, một tướng quân, một đại sứ… dù thời bình cũng xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, có đâu mà nhếch nhác, bẩn thỉu, hèn đớn như thời nay?

Bởi họ đã sống bất chấp quy luật đạo lý, sống phủ phê bằng tiền ăn cướp của dân, sống như một con heo, sống, nhưng hằng ngày phải nhận vào bao nhiêu là lời nguyền rủa của lương dân. Và chết, thì dân… khui bia ăn mừng. Cái tha lực uất ức của hàng triệu con người đó không dễ coi thường!

Có thời nào, có quốc gia nào kỳ quặc như đất nước khốn khổ này chăng?

Nguyễn Đình Bổn

Không có “thế lực thù địch” nào “đánh” Đảng Cộng sản hiệu quả cho bằng chính Đảng Cộng sản

Báo Tiếng Dân

Song Chi

17-7-2023

Bao nhiêu “công phu” tuyên truyền, “đánh bóng” cho chế độ, tự “tụng ca” nào “ngạo nghễ quá, tự hào quá Việt Nam ơi” cho tới “Nhìn tổng quát, đất nước có bao giờ được thế này không?”… đã hoàn toàn trôi sạch qua hai vụ đại án “Test-kit Việt Á” và vụ chuyến bay gọi là “giải cứu” này.

Thật ra cái bản chất vô nhân đạo, nạn tham nhũng vô phương cứu chữa hay sự thối nát đến tận gốc rễ của chế độ độc tài toàn trị do đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo đã bộc lộ từ lâu, nhưng có thể vẫn còn có những người, vì lý do nào đó, cố bào chữa cho đảng và nhà nước cộng sản. Tuy nhiên đến hai vụ “đại án” này thì còn bào chữa vào đâu được nữa?

Đã có quá nhiều bài viết hay trên các tờ báo trong ngoài nước, trên mạng xã hội những ngày qua xung quanh hai vụ án này, vạch trần sự bất nhân đến tận cùng của quan chức cộng sản từ trên xuống dưới khi nỡ chia nhau “bóp nặn” người dân ngay giữa những ngày đại dịch khốn khổ chết chóc, “ăn” tiền từ những sinh viên đi du học bị kẹt ở nước ngoài, những người lao động nghèo đi làm xa theo diện “xuất khẩu lao động” – thực chất là chính sách buôn người công khai, hợp pháp của nhà cầm quyền cho tới hàng ngàn tù nhân ở Malaysia mãn hạn tù phải trở về nước…

Những bài viết đó cũng phơi bày toàn cảnh nạn tham nhũng đã trở thành trắng trợn, trơ trẽn, và tràn lan như nấm độc trong bộ máy cầm quyền từ trên xuống dưới. Hơn bao giờ hết, câu trả lời cho bất cứ ai còn cố tin vào việc có thể tiêu diệt được nạn tham nhũng khi chế độ độc tài độc đảng này còn tồn tại, lại rõ ràng đến thế.

Câu hỏi là, liệu số tiền thu được từ việc các bị cáo nộp tiền để “khắc phục” hậu quả có được sử dụng phần nào để trả lại cho những người dân đã phải chi cho những cái vé quá đắt hay nhà nước lại lấy hết?

Nhưng điều đáng quan tâm hơn là phản ứng của người dân. Dường như đại đa số người Việt đã trở nên quá quen đến thành “chai lì” cảm xúc trước nạn tham nhũng ở Việt Nam, cho dù những vụ án ngày càng có quy mô đồ sộ với số tiền tham nhũng, hối lộ ngày càng nhiều và những hành vi tham nhũng, hối lộ ngày càng trơ tráo đến mức không tin nổi. Đúng là người dân có phẫn nộ, chửi rủa không tiếc lời (từ trên mạng cho tới ngoài xã hội), nhưng cũng chỉ vài bữa rồi lại… thôi, lại chịu đựng để cho đảng cộng sản tiếp tục cai trị, bóc lột mình đến tận xương tủy!

Cứ mỗi ngày qua, đảng và nhà nước cộng sản lại tự phơi bày thêm sự thối nát, tồi tệ vô giới hạn, đồng thời tự chứng minh lần thứ n rằng, họ hoàn toàn không xứng đáng để được quyền lãnh đạo đất nước này, dân tộc này thêm một giây phút nào nữa; nhưng ngược lại, cứ mỗi ngày qua, người dân Việt Nam lại tiếp tục chứng tỏ khả năng chịu đựng vô giới hạn của mình.

Và đó mới là điều đáng buồn nhất, đáng lo nhất cho tương lai, vận mệnh Việt Nam!

BỚT ĐI …-Võ Thiên Thu-

Thanh Pham

–Võ Thiên Thu–

Bớt đi … một chút tượng đài

Bớt đi … lễ hội rực trời pháo hoa

Bớt đi … đại yến gần xa

Bớt khoe … thành tích, nước ta còn nghèo

Bớt đi công cán bồ theo

Xe công siêu độc học leo con trời

Công trình ngàn tỉ để đời

Bỏ không hoang phí khiến người xót xa

Bớt đi ông lớn nhiều nhà

Ăn chơi trác táng xa hoa tiền chùa

Bớt đi những tiếng nói thừa

Vẽ vời hội họp bán mua chức quyền

Bớt đi đấu đá triền miên

Tranh quyền đoạt vị nhìn xem ..dân nghèo

Đi học đứa lội đứa trèo

Mong manh mạng sống hoạ treo đỉnh đầu

Đặc nhiệm Mỹ phải cúi đầu

Dân ta thật giỏi trẻ trâu càng tài

Chắp tay bái phục các ngài

Huấn luyện trẻ nhỏ toàn bài đặc công

Nghe khen sao nhói buốt lòng

Nghe khen đau xót ai không tủi sầu?!!

Ước mơ xa vợi cây cầu

Nhỏ nhoi cũng được cần đâu lớn gì

Chỉ cần các cháu được đi

Học thêm con chữ xanh rì tương lai

Không còn bơi vượt sông dài

Không đu dây lượn như loài …TăcZăng

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Cuộc Cách Mạng Bung Đồng

Báo Đàn Chim Việt

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

17/07/2023

Tôi tình cờ đọc được một bài báo cũ (“Hành trình 60 năm của một chiếc bung hay câu chuyện hòa giải giữa địa chủ và bần cố nông”) nhưng nội dung vẫn còn nguyên tính thời sự, củ̉a nhà báo Huy Đức. Xin được ghi lại nguyên văn, cùng hình ảnh:

Cách đây hơn 4 tháng, trên Facebook này, tôi viết: Trong đám giỗ lần thứ 51 của chồng – ngày 28-11 năm Giáp Ngọ (18-1-2015) – cụ bà Đậu Thị Mực, sinh năm 1916 – thường gọi là bà Dương – dặn con cháu: “Trong hai vật dụng mẹ đưa từ Thanh Chương, Nghệ An, vào Bình Dương lập nghiệp năm 1990 chỉ có một là của nhà ta, cái bình vôi. Khi mẹ về làm dâu (cuối thập niên 1930s), bà nội đã dùng cái bình vôi (ăn trầu) này; còn cái bung đồng, năm Cải cách, đội lấy của các nhà giàu trong làng chia cho, nó không phải của nhà mình, các con nên tìm chủ mà trả lại”.

Cũng qua FB, bạn bè của anh Diễn Nguyễn Văn – con trai cụ Dương – đặc biệt là những cán bộ “Đội Cải cách” thời bấy giờ đã giúp truy tìm, cuối cùng, chiếc bung đồng được xác định là của gia đình “địa chủ” Trần Đống. Hôm nay, nhân ngày con cháu làm lễ mừng cụ Dương thọ tròn 100 tuổi, cháu nội cụ Trần Đống là anh Trần Văn Lê chủ công ty Phương Linh, sản xuất và kinh doanh hàng điện máy, đã bay từ Hà Nội vào mừng thọ cụ Dương (với bức tranh khắc gỗ có chữ Tâm) và nhận lại chiếc bung đồng.

Theo anh Lê, rất lạ là sau khi tin cụ Dương tìm người trả lại chiếc bung đồng, có thêm hai gia đình “bần cố nông” trong làng trả lại những “đồ quả thực” mà 60 năm trước họ được đội cải cách tước đoạt của địa chủ chia cho. Theo anh Lê thì con cháu cụ “địa chủ” Trần Đống về̀ sau dù ở quê hay đi xa đều thành công, có nhiều người “đủ tiêu chuẩn để bị đấu tố” nếu lịch sử  cải cách tái lập. Đặc biệt, con cháu của những người địa chủ này mỗi khi về làng vẫn thường giúp đỡ người nghèo, kể cả những người ngày xưa đã từng đấu tố cha ông họ.

Xét cho cùng thì họ cũng chỉ là nạn nhân.

Tôi hoàn toàn chia sẻ với quan niệm “xuê xoa” của nhà báo Huy Đức, và rất yêu thích “tinh thần hoà giải” trong câu chuyện thượng dẫn. Dù muộn – cuối cùng –  vào lúc gần đất xa trời, cụ Dương cũng đã hiểu ra cái lý lẽ thông thường của đất trời: của thiên trả địa!

Điều đáng trân trọng hơn nữa là cháu chắt của giới địa chủ chả những đã vui vẻ nhận lại cái bung đồng mà còn đến mừng tuổi thọ, cùng với quà cáp đàng hoàng. Đã thế, sau khi “cụ Dương tìm người trả lại chiếc bung đồng, có thêm hai gia đình ‘bần cố nông’ trong làng trả lại những ‘đồ quả thực’ mà 60 năm trước họ được đội cải cách tước đoạt của địa chủ chia cho” nữa.

Thật là quí hoá quá chừng!

Tôi chỉ có hơi chút băn khoăn là dường như có bàn tay của Ban Tuyên Giáo nhúng vào việc riêng của những gia đình bần cố nông và cường hào địa chủ kể trên. Hay nói gọn lại, theo như cách của dân gian là … lại diễn! Nếu không thì làm gì có việc “những cán bộ ‘Đội Cải cách’ thời bấy giờ đã giúp truy tìm … chiếc bung đồng.” Mấy ai trong số những người này còn sống sót đến nay?

Và cũng chả ai lại “rỗi hơi” đến thế? Cũng khó có chuyện cháu chắt của nạn nhân lại “bay từ Hà Nội vào” chỉ để “nhận lại chiếc bung đồng” mà ngay cả đến Giời cũng chưa chắc biết là sẽ dùng nó vào việc gì cả? Không lẽ để thờ? Đó là chưa kể những hình ảnh dàn dựng khá công phu, hơi tốn kém, và rất nặng phần trình diễn trong buổi lễ mừng thọ 100 năm của một cụ … bần cố nông.

Ở một xứ sở mà công an chúi mũi vào khắp mọi nơi : tu viện, chùa chiền, miếu đền, thánh thất, giáo đường (kể luôn chiếu giường/ chăn gối và người dân sắp có nguy cơ bị “đánh giá bằng điểm xã hội” đến nơi thì sự nghi ngại này – tất nhiên – không phải là hoàn toàn vô cớ.

Nhưng tôi cũng chỉ suy đoán thế thôi, chứ chả có chứng cứ nào liên quan đến “tay chân” của Bộ Thông Tin & Tuyên Truyền cả. Tôi cũng không tìm ra được cái “thông điệp” kín đáo nào của Ban Tuyên Giáo, qua cái “màn diễn bung đồng” thượng dẫn.

Sau Cải Cách Ruộng Đất rồi đến Hợp Tác Xã Nông Nghiệp thì toàn dân Việt đều trở nên vô sản ráo (chả ai có được một hòn đất để chọi chim) thì còn đâu địa chủ mà lo chuyện hoà giải với bần nông? Bài báo của tác giả Huy Đức, tuy thế, vẫn gợi cho độc giả vài suy nghĩ mới :

  • Nguyễn Thường Dân: “Thế chừng nào người ta mới trả lại nhà sách Khai Trí cho con cháu ông Nguyễn Hùng Trương? Cái bung trị giá vài triệu thì làm lễ trả lại nhưng nhà sách Khai Trí với miếng đất mặt tiền ở quận 1 trị giá nhiều ngàn tỷ thì nhất định là lờ đi nhé, dù ‘Xét cho cùng thì họ cũng chỉ là nạn nhân.”
  • Nguyễn Jung: “Nhà nước ‘ta’ đã, đang và sẽ làm gì với số tài sản, đất đai đã và đang ăn cướp của Dân, từ khi cướp được chính quyền ở miền Bắc, sau 1975 cũng như hiện tại?”

Như đã thưa, tôi vốn tính xuê xoa (chuyện gì đã qua là coi như xí xoá cho rồi) nên không cảm thấy thoải mái lắm với những “yêu sách” của nhị vị thức giả vừa nêu. Ông Nguyễn Hùng Trương đã từ trần, chuyện nhà sách Khai Trí tưởng cũng nên cho vào dĩ vãng. Miễn là con cháu của nạn nhân được để sống yên thân, không bị kỳ thị hay sách nhiễu, là tử tế lắm rồi.

Số tài sản, đất đai (cũng như hằng triệu mạng người) đã mất – kể từ gần hai phần ba thế kỷ qua – cũng thế, cũng nên quên ráo đi cho nó đỡ bận lòng. Chỉ cần Đảng & Nhà Nước ngừng tay cướp bóc cũng đã quí hoá rồi. Những mảnh đất vàng, đất bạc, bờ xôi/ruộng mật – tất tần tật – đã vào tay nhà nước cả. Từ nay, xin làm ơn bỏ cái thứ luật lệ bất nhân (“đất đai do nhà nước quản lý”) đi để toàn dân còn có chỗ trồng trọt/ cấy cầy, kiếm miếng ăn cho cả nước bỏ vào mồm, chứ không thì sớm muộn gì cũng sẽ lại vác rá đi ăn xin – y như trước – thôi.

Thử nghĩ xem : mỗi đồng chí lãnh đạo chỉ cần (độ) vài triệu dollar, cùng với năm ba cái biệt phủ hay biệt thự là… đã đủ rồi, đủ cho một cuộc sống ung dung (có thể kéo dài đến vài thế hệ) nếu đừng phung phá quá. Chỉ cần hô biến mấy quả đấm thép Vinashin thành những đống sắt vụn đã hoá ra đến mấy tỷ Mỹ Kim. Tiền bạc chia nhau còn chưa biết giấu vào đâu  (hay tiêu cách nào cho hết) thế mà quí vị còn nhất định “phải bàn cho ra” cái luật đặc khu, và làm đường sắt cao tốc Bắc/Nam để chạy thêm mấy chuyến tầu vét (tốc hành) để làm gì nữa?

Dù muộn, đến lúc gần đất xa trời, cụ Dương cũng đã “ngộ” ra rằng không ai có thể đem theo cái bung đồng nặng nề về bên kia thế giới. Vàng, bạc, châu báu …  cũng đâu có nhẹ nhàng hơn. Và con đò sinh tử của quí vị, xem ra, cũng chả còn xa bao xa nữa. Thế mà vẫn cứ còn cố kiếm thêm thì e rằng sẽ hơi quá tải, và cũng quá ngu!

Tưởng Năng Tiến

Sổ Tay Thượng Dân TNT – Kinh & Thượng

Báo Đàn Chim Việt

Tác Giả:  Tưởng Năng Tiến

18/07/2023

Tôi nghe T.S Mạc Văn Trang than phiền mà không khỏi sinh lòng ái ngại: “Bớt ‘nổ’ đi, bớt ‘diễn’ đi, Trung ương ‘diễn’ một thì cơ sở ‘diễn’ mười, cái gì cũng ‘diễn’ thành lố bịch, ấu trĩ, dối trá, đạo đức giả. Những cái đó ảnh hưởng xấu đến văn hoá, đạo đức toàn xã hội.”

Nói thế e có (hơi) quá lời chăng? Khối vở “diễn” vui lắm chớ, tuy tình tiết thì “lố bịch” thật nhưng cũng chả gây “ảnh hưởng xấu xa” gì (mấy) nên vẫn được tái diễn hằng năm.  Hôm 07/01/2023, blogger Trân Văn (VOA) tường thuật:

“Năm nay, chuyện thí sinh tham gia kỳ thi tốt nghiệp THPT ngủ quên, hư xe … được CAND hỗ trợ nên vẫn có thể dự thi, tiếp tục chiếm phần đáng kể trong nội dung của nhiều cơ quan truyền thông chính thức và trên mạng xã hội… có lẽ video clip được giới thiệu trên trang facebook có tên ‘Tuổi trẻ Công an huyện Ninh Phước’ thuộc loại được chia sẻ nhiều nhất và kèm theo nhiều bình luận nhất:

  • Viet Duong: “Hình như chở lộn phụ huynh rồi anh ơi!”
  • Tuan Hung Tran: “Chắc là con ngủ quên mẹ đi thi giùm.”
  • Truns Nguyen: “Nhìn tướng học sinh này chắc cũng đẻ mấy lứa rồi.”
  • Huỳnh Phương Thảo: “Không cần phải là chuyên gia nhân chủng học cũng sẽ nghi là chở… nhầm phụ huynh. Mà em học sinh này làm nail hơi kỹ.”
  • Thanh Trí Phan: “Đóng phim nhưng diễn thì quá tệ, gà móng đỏ chứ nữ sinh gì!”
  • Thịnh Lê Nguyên: “Anh CS quen đường chạy tới quán Karaoke hốt luôn má mì!”
  • Huỳnh Phi Long: “Lại chở nhầm phụ huynh học sinh vào nhà nghỉ!”
  • Chở nhầm phụ huynh vào… nhà nghỉ?

Ngay sau khi biết là chở nhầm người, và trông “đối tượng” thấy hơi diêm dúa nên nhân viên chức năng đã đưa ngay y thị vào nhà nghỉ. Thiệt là nhanh trí, và đúng ý, chớ mang “con gà móng đỏ” vô trường thi làm chi?

Vụ này, rõ ràng, không phải là lỗi của “thằng đánh máy” hay “thằng cơ chế” mà thủ phạm chính là thằng đạo diễn. Đúng là cái đồ rách việc, ẩu tả và cẩu thả hết biết luôn. Chuyện nhỏ cỡ con thỏ thôi mà cũng làm “hư bột hư đường” hết trơn hết trọi. Người ta cần lựa diễn viên đóng vai nữ sinh, sao lại đi mướn một bà (má mì) làm chi, cho chúng nó khi!

Nhưng nói tóm lại thì mọi chuyện vẫn vui thôi, và hoàn toàn vô hại. Chớ có chết ai đâu? Vấn đề, tuy thế, không phải show diễn nào của Đảng và Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam cũng “vô hại” cả. Có lắm màn kịch không chỉ nguy hiểm đến tính mạng cá nhân mà còn có thể gây ra một cuộc thảm sát đẫm máu giữa những tộc người ở xứ sở này.

Vào trung tuần tháng 6 vừa qua, báo chí quốc doanh đồng loạt đi tin:

FB Quang Phan nhận xét: “Họ lùa đuổi bắt giữ người bản xứ nhân danh… nhà nước và nhân dân, cùng làm… cùng bảo vệ an ninh trật tự. Họ không hề biết đến rằng cái hành động ngỡ như anh hùng ấy chỉ làm khắc sâu thêm những ẩn ức nơi cộng đồng bản địa. Và nguy cơ mâu thuẫn sắc tộc càng thêm chất chứa.”

Blogger Dương Quốc Chính cảm thán:

Xem mấy video được cho là người dân đi truy bắt khủng bố mà thấy đau lòng. Nhất là thấy cảnh đã bắt được nghi phạm, người ta quay video cận cảnh mặt để tra khảo. Những video này mà người đồng bào xem được sẽ càng đẩy thêm sự phẫn uất lâu nay.

Gọi là toàn dân, nhưng nhìn mặt và giọng nói là thấy người Kinh đi bắt người Thượng, giọng nói trong tất cả các video thì toàn Thanh Nghệ…  Cả trẻ con cũng cầm gậy đi cùng người lớn … anh em Kinh tộc đang hô hào rất khát máu, đòi báo thù, diệt tộc người ta.”

Cảnh tượng “người Kinh đi bắt người Thượng,” tay gậy gộc, miệng gào thét “đòi báo thù, diệt tộc người ta” – xem ra – không khác với hình ảnh trong phim Hotel Rwanda là mấy. Tác phẩm điện ảnh này được trình chiếu lần đầu vào năm 2004, giúp cho khán giả biết thêm về cuộc tàn sát đẫm máu ở Đông Phi vào cuối của thế kỷ vừa rồi.

Wikipedia ghi nhận:

Nạn diệt chủng Rwandacòn được biết dưới tên gọi Diệt chủng người Tutsi, là vụ giết người hàng loạt do chính quyền Rwanda do đa số người Hutu lãnh đạo nhắm tới sắc tộc Tutsi ở nước này. Ước chừng 500.000 tới 1.000.000 người Rwanda, tức 70% dân số người Tutsi, bị sát hại trong 100 ngày diễn ra nạn diệt chủng, từ 7 tháng 4 đến giữa tháng 7 năm 1994…

Sở dĩ con số nạn nhân có thể lên đến hàng triệu vì đó là chủ trương của nhà cầm quyền Rwanda, vào thời điểm đó. Ròng rã trong mấy tháng liền, đám lãnh đạo của xứ sở này không chỉ cung cấp dao búa cho người Hutu mà còn tận dụng mọi phương tiện truyền thông để kích động hận thù, và cổ vũ cho việc giết hại dân Tutsi với lý do họ là nhóm người thiểu số nguy hiểm và hạ đẳng (“dangerous and inferior minority group”).

Nhà đương cuộc Hà Nội cũng không ngần ngại dán nhãn “nguy hiểm” (khủng bố) cho bất người dân miền núi nào mặc quần áo rằn ri. Cùng lúc, họ còn bầy tuồng (dân quân một lòng) một cách vô cùng trơ trẽn và trơ tráo:

Bắt giữ những kẻ gây án và đưa họ ra xét xử một cách công minh là trách nhiệm của nhà nước. Lôi kéo người dân vào những hoạt động có thể nguy hiểm đến tính mạng (và gây ra bạo loạn) thì không chỉ là một việc làm phi pháp mà còn là một tội ác khó dung.

Mà nào có ai “gác ông việc tình nguyện nấu cơm cho lực lượng công an” tại Darlac, ngoài mấy bà hội viên của Hội Phụ Nữ Việt Nam. Bộ tưởng dân tình ở địa phương này mất trí nhớ hết trơn, hết trọi rồi sao chớ. Họ mới bị đàn áp, đánh đập thậm tệ mới hai tháng trước, vào hôm 20 và 21 tháng 4, chớ có phải xa xôi hay lâu lắc gì đâu. Hình ảnh tin tức còn nguyên vẹn đây nè:

Blogger Phạm Thanh Nghiên kết luận: “Chính công an, chính nhà cầm quyền là thủ phạm kích động thù hằn, khuyến khích bạo lực với những gì họ đang thể hiện qua vụ Đắk Lắk. Và đó là chính sách họ theo đuổi nhiều năm nay kể từ khi cướp được chính quyền năm 1945.”

Bà nhắc đến chuyện cũ (“từ hồi 1945”) làm nhiều người nhớ đến cái chết oan khốc của vô số nạn nhân trong thảm kịch Cải Cách Ruộng Đất vào đầu thập niên một chín năm mươi. Vào thời điểm này đã có hàng ngàn sân khấu được dàn dựng vội vàng khắp mọi nơi (và được mệnh danh là “Tòa Án Nhân Dân Đặc Biệt”) để hành hình hàng vạn nông dân vô tội.

Vở kịch đẫm máu và nước mắt về ruộng đất tuy được nhập cảng từ Trung Cộng nhưng đã được trình diễn rất đúng bài bản, và rất đạt ở miền Bắc VN. Nó thành công ngoài mong đợi nên đã phải có “chiến dịch sửa sai” vào năm 1956, nếu không nước sông Hồng (dám) biến thành mầu đỏ.

Với chính sách bất nhất cố hữu (“sáng đúng, chiều sai, ngày mai lại đúng”) của nhà nước hiện hành thì không có gì ngạc nhiên khi họ lại sẵn sàng dựng lại những phiên toà đấu tố thêm lần nữa, ở Tây Nguyên.

Ngoài bờ biển phía Đông ra, phần biên giới còn lại của Việt Nam đều là nơi cư ngụ của những dân tộc bản địa tự ngàn xưa. Với cuộc sống giản dị và hài hoà với thiên nhiên, họ đã giữ cho môi trường sinh thái được quân bằng bằng cách tạo một “vòng đai xanh” cho cả nước. Cũng chính họ là những vọng gác, ở tuyến đầu, để bảo vệ quốc gia. Cớ sao cứ nhất định phải đẩy họ đến bước đường cùng? Đã ác lại còn ngu nữa!

Tưởng Năng Tiến

Lương không đủ sống, gần 19,000 công chức, viên chức bỏ chạy trong một năm qua

Báo Nguoi-viet

July 18, 2023

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Gần 19,000 công chức, viên chức CSVN bỏ chạy trong một năm qua, phần lớn là giáo viên và bác sĩ, y tá, vì lương không đủ sống.

Tờ Lao Động ngày Thứ Ba 18 Tháng Bảy dẫn thông tin từ Bộ Nội vụ CSVN nói từ ngày đầu Tháng Bảy 2022 đến ngày 30 Tháng Sáu 2023, trên cả nước đã có 18,991 công chức, viên chức từ các bộ ngành ở trung ương đến các địa phương “thôi việc”.

Người dân xin giấy tờ hành chính tại công sở ở Hà Nội. (Hình: Lao Động)

“Những người xin thôi việc chủ yếu là viên chức sự nghiệp giáo dục – đào tạo chiếm 54.2% và sự nghiệp y tế chiếm 26.5%; ở độ tuổi dưới 50 tuổi chiếm 86.25%; trình độ đào tạo đại học chiếm 48.65% và thạc sĩ chiếm 15.7%”. Nói khác, phần lớn các công chức, viên chức bỏ chạy, thuộc hai ngành giáo dục và y tế. Họ là những người được đào tạo chuyên môn trình độ đại học trở lên.

Trong guồng máy hành chính, công quyền tại Việt Nam, công chức là người được nhà nước tuyển dụng và bổ nhiệm vào một ngạch công chức hoặc được giao cho một công vụ thường xuyên trong một cơ quan nhà nước ở trung ương hoặc tại các địa phương. Người này được lãnh lương từ ngân sách nhà nước mà quốc hội biểu quyết hàng năm.

Còn viên chức là những người cũng được nhà nước tuyển dụng nhưng làm ở những “đơn vị sự nghiệp công lập” theo chế độ hợp đồng làm việc, có thời hạn hay không có thời hạn. Tiền lương thì lấy từ “quỹ lương” của cơ quan này (có thu hay không có thu). Như vậy, bác sĩ, y tá, giáo viên, chuyên viên nghiên cứu khoa học, có thể chỉ là viên chức, không phải công chức.

Những địa phương có số công chức, viên chức “thôi việc” nhiều nhất lần lượt là Hà Nội, Sài Gòn, Cần Thơ, Lâm Đồng, Bình Dương, Tây Ninh, Đồng Nai, Bà Rịa – Vũng Tàu, An giang, Tiền Giang. Tổng số người ở các địa phương này nghỉ việc là 7,336 người, chiếm 38.63%. Sài Gòn và Hà Nội là những thành phố đầu tàu kinh tế cả nước, đóng góp phần lớn tài chính nuôi sống chế độ.

Chỉ thấy Bộ Nội vụ CSVN nêu lại con số khoảng 39,500 công chức, viên chức trong guồng máy nhà nước bỏ chạy từ đầu năm 2021 đến giữa năm 2022. Nguyên nhân chính là đồng lương quá thấp, không đủ sống trong khi trách nhiệm và áp lực công việc quá nặng nề. Các bác sĩ y tá còn đối diện với lây nhiễm các loại bệnh dịch nguy hiểm đến tính mạng khi săn sóc, điều trị bệnh nhân.

Năm ngoái, nhiều bản tin, bài viết đã phơi bày thực trạng thê thảm của công chức cán bộ CSVN với đồng lương chết đói. Một bác sĩ sau 6 năm học và thêm một năm rưỡi thực tập mới được cấp giấy phép hành nghề, “lương chưa được nổi 3 triệu đồng” sau khi trừ bảo hiểm y tế. Tương tự, lương của giáo viên cũng chỉ khởi đầu được hơn 3 triệu đồng, sau đó dần dần được nâng bậc thì sẽ đỡ hơn nhưng mất nhiều năm.

Bác sĩ tại một bệnh viện ở Việt Nam. (Hình minh họa: STR/Vietnam News Agency/AFP via Getty Images)

Từ đầu Tháng Bảy 2023, lương căn bản công chức viên chức được tăng từ 1,490,000 đồng (khoảng $63 USD) lên thành 1,800,000 đồng (hay khoảng gần $79 USD). Từ mức căn bản này, tiền lương được nhân với một hệ số tùy theo bậc lương. Dù vậy vẫn là mức lương chết đói trong khi vật giá tiếp tục leo thang, số công chức, viên chức mà nhà cầm quyền tuyển dụng vào chưa được một phần ba số người bỏ chạy.

Theo báo cáo kể trên, trong năm 2022, cả nước có hơn 16,000 giáo viên bỏ việc, tính trung bình, cứ 100 giáo viên thì một người bỏ việc. Còn gần 10,000 viên chức tại các cơ sở y tế công đã nghỉ việc từ đầu năm 2021 đến giữa năm 2022, trong đó có hơn 5,000 bác sĩ, y tá.(TN)