“ĐƯỢC” BẮT

From facebook: Suong Quynh with Huynh Ngoc Chenh and 19 others.
“ĐƯỢC” BẮT

 

Khi tôi gặp anh chị em, mọi người hỏi tôi có sao không? Tôi cười: Tất cả thời gian ngồi trong đồn công an phường 2 Vũng Tàu em không hề sợ mà chỉ thấy thú vị. Và trong đầu nghĩ rằng: Bắt như vậy thì công an Vũng Tàu càng lộ rõ bộ mặt phản Dân, phản Quốc và càng bôi nhọ cái chính danh mà nhà cầm quyền này đang cố gắng nhồi nhét vào những sọ não công an và những kẻ thuộc cấp để như con thiêu thân lao vào che chắn bảo vệ họ, mà không chút suy nghĩ đúng sai hay vi phạm pháp luật của chính họ đề ra. Họ cũng tự bôi tro chát chấu vào mặt chế độ này, thì việc bắt mình càng có dịp để tố cáo những hành vi phạm pháp của họ trước quốc tế chứ.,….vui mà.
Mình chỉ có một sự lo lắng và xót xa cho mọi người vì biết rằng anh chị em ở ngoài rất lo lắng vì chưa thể có tin tức gì từ mình và không biết nhốt ở đâu. Cái sự lo lắng cho người bị bắt mình đã từng trải nghiệm nhiều lần, nên rất hiểu tâm trạng của anh chị em. Nên việc đầu tiên khi chúng thả gần Bà Rịa là mình nghĩ cách để liên lạc báo tin cho mọi người sớm nhất. vậy nên khi lên được xe, gặp bạn trẻ mình mượn phây báo tin liền. Mà mình biết thông tin ngay lập tức loan trên phây.

Tối qua có người nói mình: Việc gì phải làm việc với những người không mặc sắc phục công an, hay không đeo bảng tên? Cứ bắt đúng quy định thì mới làm việc. Mình trả lời. Cái bọn bắt cóc mình bất kể sai pháp luật, ăn mặc thì tùm lum. Khi chúng đưa về sào huyệt của chúng dù cái tên có chính danh hay không chính danh thì có khác nào bọn IS hay bọn bắt cóc đâu? Hà cớ gì mình phải lăn tăn người này là công an hay côn đồ, kẻ kia có phải giả dạng công an hay bọn khủng bố hay không? Khác gì nhau ? mà đã vào tay bọn vô pháp này thì các thành phần kia đứa nào mà chả giống nhau ?

Image may contain: 5 people, people standing and outdoor

Thật buồn cho một đất nước.

From facebook:  Linh Võ shared Hà Hải Ninh‘s post.
Thật buồn cho một đất nước
Image may contain: 1 person, standing

Hà Hải Ninh

 Đất nước tôi vừa mới vinh danh một cụ ông, người có thời gian gánh nước thuê lâu nhất Việt Nam.

Và tôi biết, một đất nước mà toàn kỷ lục buồn như Việt Nam thì chúng tôi luôn có những điều trái ngược với thế giới. Cũng may là người ta không chú ý đến lượng cô dâu được xuất khẩu hằng năm với giá nhỉnh hơn chiếc xe máy một tý xíu, hay những thanh niên trai tráng phải bán xới khỏi quê hương để làm culi nơi xứ người. Tôi đoán chắc rằng, nếu có con số thống kê chính xác, thì kỷ lục này chắc khó thoát khỏi cái tên Việt Nam.

Đất nước chúng tôi có gần 3000km bờ biển mà giờ phải nhập khẩu muối, có vàng đen mà giờ phải nhập khẩu cả than, có nền nông nghiệp từ nghìn đời nay mà giờ cũng phải nhập cả trứng, và có cây tre huyền thoại làm biểu tượng nhưng cũng phải nhập cả tăm xỉa răng.

Sự tài tình sáng suốt của những người lãnh đạo đã biến Việt Nam mà theo lời ông Lý Quang Diệu thì “xét về địa chính trị, tài nguyên, con người, Việt Nam phải có vị trí số 1 Đông Nam Á”  thành một đất nước lẹt đẹt và sắp bị vượt mặt bởi các nước lạc hậu như Lào, Cam.

Tôi nhớ đến câu nói của ai đó, nếu bạn giao sa mạc cho người cộng sản quản lý, sớm muộn gì sa mạc ấy cũng phải nhập khẩu cát.

Nhật hứng 2 quả bom nguyên tử và họ trở nên vĩ đại, Myanma mới từ bỏ độc tài và đang có dấu hiệu sắp vượt qua Việt Nam, còn chúng ta hứng trọn cái chủ nghĩa chết tiệt này để rồi sau mấy chục năm mò mẫm mà cuối cùng chẳng biết đi đâu và bao giờ thì đến đích.

Ôi! Nỗi niềm biết tỏ cùng ai đây Việt Nam ơi.

Nguồn: Nhân Thế Hoàng.

TÔI THẤY ĐẤT NƯỚC MÌNH THẬT LẠ.

From facebook:  Hằng Lê

TÔI THẤY ĐẤT NƯỚC MÌNH THẬT LẠ.

Dân đóng thuế nuôi đảng, đảng làm sai dân góp ý thì đảng bảo dân là phản động, là nếu không thích thì ra nước ngoài mà sống.

Cũng lại là dân, mua vé để giúp nghệ sỹ có nhà lầu, xe hơi; thế mà khi nghệ sỹ diễn quá lố, dân lên tiếng thì bảo, nếu thấy nhảm quá thì hãy tắt tivi.

Thân phận người dân nước tôi quả thật quá đáng thương. Đến như việc để có được miếng ăn ngon, mà họ vẫn chấp nhận làm kẻ chầu chực như văn hoá bún mắng cháo chửi ở xứ đàng ngoài. Buồn hơn nữa là dân tôi hình như họ không thấy nhục vì điều đó, họ không hiểu được rằng khi họ bỏ tiền ra để được phục vụ là họ đang ở vị trí của thượng đế chứ không phải là thân phận của kẻ ăn xin.

Ở một đất nước mà chỉ một đảng phái độc quyền dẫn dắt, đảng phái ấy lại nắm trong tay toàn bộ truyền thông và nhồi nhét vào đầu người dân những điều dối trá từ năm này qua năm khác thì người dân nước đó luôn mặc định rằng, mình chính là kẻ chịu ơn.

Và khi mang trong mình sự biết ơn thì họ sẽ luôn bằng lòng với sự ban phát mà kẻ có ơn kia bố thí cho họ. Đến như ông già gánh nước thuê dù đã đến tuổi nghỉ ngơi mà vẫn ơn đảng, ơn bác khi nhận kỷ lục thì đủ hiểu dân tộc này thèm khát sự ban phát từ những người cai trị đến nhường nào.

(Nhân Thế Hoàng)

Hình công an tra tấn phụ nữ gây căm phẫn trên mạng xã hội

Hình công an tra tấn phụ nữ gây căm phẫn trên mạng xã hội

Bức ảnh thứ nhất, người phụ nữ bị còng tay và ấn đầu xuống. (Hình: Facebook)

Có thể hợp lực ngăn chặn tra tấn tại Việt Nam hay không?

VIỆT NAM (NV) – Hai tấm ảnh ghi nhận chuyện “công an nhân dân” Việt Nam tra tấn nghi can được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội và làm nhiều người căm phẫn.

Tấm thứ nhất được một người ẩn danh đưa lên Facebook vào ngày 9 Tháng Ba. Ảnh cho thấy một phụ nữ bị còng một tay vào cửa sổ và một “công an nhân dân” vừa lấy tay ấn đầu cô xuống, vừa dùng chân đạp vào gáy cô.

Trong khi người sử dụng Internet tại Việt Nam chưa hết bàng hoàng thì sáng ngày 10 Tháng Ba, người ẩn danh đưa lên Facebook tấm ảnh thứ hai cho thấy “công an nhân dân” trong tấm ảnh trước vừa dùng tay bóp gáy người phụ nữ, vừa dùng đầu gối đè cô xuống sâu và mạnh hơn, bất kể tay cô vẫn bị còng dính vào cửa sổ và bả vai bị xoay theo hướng ngược lại.

Chưa biết người ẩn danh có đưa thêm những tấm ảnh khác hay không nhưng đây là lần đầu tiên hình ảnh về chuyện tra tấn nghi can của “công an nhân dân” được công bố.

Bố cục ảnh cho thấy ảnh được chụp lén từ bên ngoài cửa sổ và mục đích là để tố cáo.

Bắt đầu có một số facebooker kêu gọi mọi người hỗ trợ xác định nơi chụp, tên và số phận hiện giờ của nạn nhân và danh tính kẻ tra tấn.

  • Cứ vào đồn công an là chết?
Hình công an tra tấn phụ nữ gây căm phẫn trên mạng xã hội
Bức ảnh thứ hai, người phụ nữ bị viên công an bóp gáy, dùng đầu gối đè cô xuống trong khi tay vẫn đang bị còng vào cửa sổ. (Hình: Facebook)

Cách đây 2 năm, do áp lực của dư luận, Tháng Ba năm 2015, Bộ Công An Việt Nam phải công bố, từ 1 Tháng Mười năm 2011 đến 30 Tháng Chín năm 2014, tại Việt Nam có 226 nghi can chết khi đang bị tạm giữ, tạm giam nhưng đa số là do “bị bệnh” hoặc “tự sát.”

Sau đó, con số chết do “bị bệnh” hoặc “tự sát” lúc đang bị tạm giữ, tạm giam tăng không ngừng.

Cũng vào thời điểm đó, công chúng sững sờ khi Trần Hol, Trần Cua, Trần Văn Ðỡ, Thạch Sô Phách, Thạch Mươl, Khâu Sóc, cùng ngụ tại thị trấn Lịch Hội Thượng, huyện Trần Ðề, tỉnh Sóc Trăng, từng cùng thú nhận đã “giết” ông Lý Văn Dũng hồi Tháng Bảy năm 2013, hoàn toàn vô tội.

Thủ phạm tước đoạt tính mạng ông Dũng là hai cô gái. Còn cả 6 nhận đã “giết” ông Dũng chỉ vì bị các điều tra viên của Ðội Cảnh Sát Ðiều Tra Án Xâm Phạm Nhân Thân của công an Sóc Trăng dùng còng treo lên cửa sổ, rồi dùng tay, dùi cui, đánh họ, thậm chí còn dùng khăn bàn, bọc nước đá vào hạ bộ các nạn nhân, ép họ khai theo ý của các điều tra viên.

Ðể gia tăng mức độ tin cậy của những lời nhận tội, Ðội Cảnh Sát Ðiều Tra Án Xâm Phạm Nhân Thân của công an Sóc Trăng còn bắt thêm một phụ nữ tên là Nguyễn Thị Bé Diễm và truy cứu trách nhiệm hình sự vì “không tố giác tội phạm”…

Trước những hình ảnh vừa được công bố về hoạt động tra tấn của “công an nhân dân,” ngoài chuyện bày tỏ sự thương cảm, phẫn nộ, người Việt sống ở bên ngoài Việt Nam có nên hợp lực hành động, kêu gọi các tổ chức bảo vệ nhân quyền, chính quyền các quốc gia nơi mình cư trú chính thức phản kháng, đòi chính quyền Việt Nam phải mở một cuộc điều tra, ít nhất là về số phận nạn nhân và kẻ thủ ác trong hai tấm ảnh rất rõ ràng này hay không? (G.Ð)

HÀN QUỐC: DÂN CHỦ VÀ CÔNG LÝ ĐÃ THẮNG

HÀN QUỐC: DÂN CHỦ VÀ CÔNG LÝ ĐàTHẮNG

FB Nguyễn Anh Tuấn

10-3-2017

Sáng nay khi thấy cô bạn mình là một người hoạt động Hàn Quốc viết trên FB rằng “Dân chủ và công lý thắng thế” (Democracy and justice prevail), mình biết bà Tổng thống Park Geun Hye đã chính thức bị Tòa án Hiến pháp phế truất, sau khi đã bị luận tội bởi Quốc Hội cuối năm ngoái.

Vậy là, không giống như người cha gây nhiều tranh cãi của bà, Tổng thống Park Chung Hee, dưới nền độc tài của chính ông ta, đã bị lật đổ bằng một cuộc ám sát đậm mùi thuốc súng và để lại sau đó 10 năm xáo trộn quốc gia, bà Park hôm nay đã được nền dân chủ và pháp trị Hàn Quốc cho ‘về vườn’ một cách ôn hòa, văn minh, không tiếng súng. Nền quản trị quốc gia, nhờ được thiết kế tốt (với sự phân biệt rõ ràng giữa hành pháp chính trị và hành pháp công vụ) nên vài tháng sau khi bà Tổng thống bị đình chỉ quyền lực, vẫn chưa có dấu hiệu gì sẽ rơi vào khủng hoảng.

Sự kiện này thêm một lần nữa chứng tỏ những luận điểm như “đa đảng thì loạn”, “chuyển tiếp chính trị dẫn đến mất ổn định” chỉ là con ngáo ộp mà những kẻ nắm quyền khắp mọi nơi đưa ra để hù dọa người dân nhằm duy trì trật tự hiện hành – thứ trật tự bảo vệ đặc quyền đặc lợi của họ.

Chiến thắng của nền dân chủ Hàn Quốc, cũng như những diễn biến củng cố dân chủ gần đây của một quốc gia Đông Á khác là Đài Loan, còn cho thấy hạt giống dân chủ hoàn toàn có thể bắt rễ, trổ mầm và đơm hoa kết trái ở những quốc gia chịu ảnh hưởng của Nho giáo với xã hội nặng tính thứ bậc. Đây cũng là những dẫn chứng có sức nặng chống lại quan điểm rằng tự do-dân chủ chỉ là những giá trị Tây phương nên không phù hợp với các nước Á Đông, vốn đặt trên nền tảng một hệ giá trị khác.

Viết tới đây, bỗng nhớ tới cảm nghĩ hai năm về trước lúc ở Seoul dự Hội nghị Phong trào Quốc tế vì Dân chủ mà Hàn Quốc lần đầu tiên đăng cai xin được chia sẻ lại bên dưới:


“Thủ tướng Hàn Quốc Hwang Kyo-ahn phát biểu tại Hội nghị: “Chúng ta ở đây […] để tái khẳng định dân chủ là mô hình chính trị tốt nhất”

Cách đây 30 năm, nghĩa là cho đến trước Phong trào Dân chủ Tháng Sáu 1987, ở một đất nước như Hàn Quốc – chìm đắm trong gần 40 năm độc tài quân phiệt kể từ khi lập quốc sau Thế chiến II – đa số người dân hẳn chẳng bao giờ tưởng tượng nổi có một ngày Thủ tướng của họ sẽ phát biểu ngợi ca dân chủ như vậy, trong diễn đàn dân chủ vào hàng lớn nhất thế giới (Phong trào Toàn cầu vì Dân chủ – World Movement for Democracy) mà họ là nước đăng cai lần thứ 8.

Nhưng lúc đó đã có một số người mơ mộng (dreamers) và họ lan truyền giấc mơ đó đến cả triệu người khác để cùng xuống đường xoá sổ Nền Cộng hoà thứ 5, xây dựng một Hiến pháp dân chủ được toàn dân phúc quyết, mở ra Nền Cộng hoà thứ 6 thực sự dân chủ cho đến tận hôm nay.

Giờ đây thì người Hàn đã có thể ngẩng mặt, không chỉ nhờ vào Samsung, LG mà còn bởi trách nhiệm họ đang nhận lãnh: thúc đẩy dân chủ cho những nơi vẫn còn phi dân chủ như họ đã từng.

Chúng ta có đủ mơ mộng?”

Nhà báo “hô hào” việc vi phạm luật thì nhà báo đã phạm luật

Nhà báo “hô hào” việc vi phạm luật thì nhà báo đã phạm luật

FB Trương Nhân Tuấn

10-3-2017

Đảng CSVN cai trị người dân bằng “luật rừng” trong khi hệ thống pháp lý VN có cả “rừng luật”. Nguyên nhân là do VN không có “tam quyền phân lập”. Thậm chí quyền tư pháp ở VN không hiện hữu. Quyền này “hiện diện” trong một số trường hợp, nhưng lại đứng ở dưới, rất xa, các quyền thuộc về “hành pháp”.

“Hành pháp”, đại diện là công an, sau đó là UBND các nơi… có quyền làm đủ thứ, kể cả những thứ bị pháp luật cấm.

Còn “đệ tứ quyền”, cách nói khác của báo chí, cũng là một “quyền” phụ thuộc “hành pháp”. Họ ăn lương nhà nước, lãnh lương hưu trí của nhà nước… thì làm sao họ nói khác, hay nói ngược các chính sách của nhà nước?

Nhà nước làm sai (luật), hành pháp làm sai (luật), cũng được báo chí bênh vực.

Người dân, trên danh nghĩa thì được luật pháp bảo vệ. Các quyền tư hữu, các quyền tự do cá nhân (như buôn bán, làm ăn sinh sống… nói chung là quyền cơ bản: quyền được sống)… trên danh nghĩa thì được pháp luật bảo vệ. Nhưng họ luôn là nạn nhân của luật (rừng).

Các thí dụ: bà bán vé số lẻ bị kết vào tội “kinh doanh sổ số”. Vụ bồi thường Formosa. Hay vụ “giải phóng vỉa hè” đang xảy ra tại Sài gòn.

Ta thấy luật pháp đã bị bóp méo, giải thích, áp dụng một cách tự tiện. Bên “có lợi” là bên nắm quyền lực.

Ở các nước “bình thường”, ngành “tư pháp” có vị trí trung tâm trong các sinh hoạt điều hòa và quản lý xã hội.

Vụ Formosa làm ô nhiễm biển. Ở một xứ sở “bình thường”, việc truy tìm nguyên nhân, xử lý đúng sai, tuyên bố mức độ bồi thường cho các nạn nhân… là trách nhiệm của “tư pháp”. Formosa có quyền khiếu nại lên tòa án, nếu thấy bị xử oan. Người dân cũng có quyền khiếu nại (lên tòa án), nếu thấy việc bồi thường không tương xứng.

Vụ “giải phóng vỉa hè” ở Sài gòn, theo “luật”, tất cả các vụ xử lý vi phạm hành chánh đều thuộc trách nhiệm của “tư pháp”. UBND đại diện hành pháp, nhưng thẩm quyền của cơ quan này là “làm theo lệnh của tư pháp”.

Ở hai thí dụ này ta thấy “tư pháp” không hề hiện hữu.

Tư pháp là gì? đó là “justice”, tức là “công lý”. “Cour internationale de Justice (CIJ)” được dịch là “Tòa án Công lý quốc tế”.

Các thí dụ trên, vụ Formosa hay vụ “giải phóng vỉa hè”, “công lý” không hiện hữu.

Khi không có công lý, người dân không phục. Để thiết lập công lý, người dân có quyền biểu tình. Việc này được hiến pháp và luật pháp bảo vệ.

Hôm trước báo chí đăng tải, dân Hà nội tụ tập trương biểu ngữ biểu tình phản đối chủ đầu tư “ngăn chặn lối ra vào” của họ. Ở đây “quyền lợi” của số đông dân chúng bị “chủ đầu tư” vi phạm. Nhà nước “ngó lơ”. Dân biểu tình là đúng.

Còn dân Sài gòn, có lẽ đã quen “học gồng”, nên họ gồng mình chịu đựng. Còn dân Nghệ An, cái nôi của cách mạng, vụ Formosa hứa hẹn như phim “nhiều tập”.

Riêng “nhà báo”, nếu không hô hào được việc “trọng luật” thì cũng đừng a dua với kẻ mạnh để bức hiếp người dân.

Nhà báo hô hào vi phạm luật thì nhà báo cũng phạm luật.

Phố Tàu đang được lén lút xây tại Đà Nẵng

Phố Tàu đang được lén lút xây tại Đà Nẵng

2017-03-10
Khu phố Trung Quốc xây dựng lén lút sau bức tường bê-tông che chắn kín đáo.

Khu phố Trung Quốc xây dựng lén lút sau bức tường bê-tông che chắn kín đáo.

Courtesy of giaoduc.net
Báo Giáo dục Việt Nam đưa tin vào sáng ngày 10 tháng 3, cơ quan chức năng đã phát hiện nguyên một khu phố nằm gọn trong bức tường xây chung quanh tại khu vực giao nhau giữa đường Phạm Hùng – Hoàng Đạo Thành  thuộc khu dân cư Nam cầu Cẩm Lệ, Hòa Xuân, quận Cẩm Lệ, Đà Nẵng. Bức tường cao hơn 10 mét kéo dài hơn nửa cây số trên phần đất của Công ty VietMay Home Tổng kho miền Trung, thuộc tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai.

Trong khuôn viên này có hơn 10 căn nhà kiên cố đã được xây lên, hình dáng và kiểu cách đặc trưng văn hóa Trung Quốc bao gồm phố đi bộ, những ghế đá, cột đèn kiểu Thượng Hải cũng được phát hiện.

Ông Nguyễn Văn Quyết, Bí thư phường Hòa Xuân cho biết vào thời điểm cơ quan chức năng xuống kiểm tra hiện trường thì phát hiện có 5 người mang quốc tịch Trung Quốc đang đứng chỉ đạo, xem xét việc xây dựng.

Một trong năm hộ chiếu của họ có in hình lưỡi bò trên đó, đây là những tấm hộ chiếu Trung Quốc từng bị hải quan Việt Nam gạch bỏ khi phát hiện tại các cửa khẩu.

Trong thời gian gần đây báo chí và người dân Đà Nẵng liên tục tố cáo việc người Trung Quốc có những vi phạm nghiêm trọng về lao động bất hợp pháp, xây dựng trái phép cũng như nhiều đoàn du lịch người Trung Quốc gây phản cảm khi tới Đà Nẵng tham quan.

Bắt 3 người yêu nước đi tưởng niệm Liệt Sỹ Gạc Ma!

From facebook: Trần Bang‘s post.
Image may contain: 7 people, people standing and outdoor
Image may contain: 5 people, people standing and outdoor
Image may contain: people standing, sky, shoes and outdoor
Trần Bang added 3 new photos — with Vinh Le.

Bắt 3 người yêu nước đi tưởng niệm Liệt Sỹ Gạc Ma!

Ngày 10-3-2017, Một số tổ chức XHDS ở SG-VT đã ra bãi biển VT, thắp nhang, thả hoa Tưởng niệm 64 Liệt Sỹ VN bị giặc Trung Cộng xâm lược thảm sát tại đảo Gạc Ma, thuộc Trường Sa của Việt Nam ngày 14-3-1988 ( ảnh 1,2).

FB NSUT Chi Kim Nguyễn

“Khi Đoàn tưởng niệm các chien sĩ Gac Ma chúng tôi vừa xong việc thì công an đã xuất hiện. Đây là hình ảnh của họ (3). Chúng tôi đã kịp thời lên xe.

Nhưng nhà báo Suong Quỳnh đã bị công an bắt đi.
Vinh Lê cũng bị công an VT đến tận nhà bắt…
Tâm Kế cũng bị bắt với Sương Quỳnh….

Chúng tôi đang chuẩn bị đi đòi người.
Se thong báo các bạn sau.
Chế độ cộng sản hay quá!! Họ cấm không cho người dân yêu nước. Họ cấm những người yêu nước bảo vệ tổ quốc.
Các bạn nghĩ gì trước những hành động bất thường này?”

500 Anh Em Sài Gòn- VT chuẩn bị đi đòi người, nếu công an VT còn giữ 3 người yêu nước trên.

– Bổ sung: Lúc khoảng 14h 45 ( 10-3-2017) công an VT đã trả tự do cho Suong Quỳnh và Vinh Lê

Ảnh 1,2, FB Suong Quynh Vinh Le , Nguyễn Nữ Phương Dung

Xin ngã nón chào những người phụ nữ

 Xin ngã nón chào những người phụ nữ

 TUAN KHANH

Tháng 12/2015 khi có tin tức nhạc sĩ Việt Khang mãn hạn tù. Tôi đón nghe được trên đài phát thanh giọng nói của bà Vân, mẹ của Khang về ngày được tự do của con mình. Đó là một giọng nói gây nhiều xúc động, dễ làm người nghe nghĩ ngợi.

Bà Vân có giọng nói đặc trưng của một người phụ nữ miền Tây Việt Nam. Chân chất và hiền hậu. Bà mừng và run run nói về đứa con trai của mình, rằng bà tôn trọng những quyết định của Khang. Với hai bài hát của mình, nhạc sĩ Việt Khang phải chịu bản án 4 năm tù và 2 năm quản chế và bị coi là tội phạm nguy hiểm khi dám đặt câu hỏi với ngành công an Việt Nam rằng “Xin hỏi anh là ai? Sao bắt tôi – tôi làm điều gì sai?” Thế nhưng khi nói trên sóng radio, dẫu có chút ngập ngừng, bà vẫn nhỏ nhẹ rằng “tôi nghĩ Khang nó thấy cái gì đúng thì nó làm”.

Rất nhiều ngày sau đó, thậm chí cho đến khi gặp được bà, tôi vẫn không thể hiểu rằng sức mạnh nào trong người phụ nữ nhỏ bé và không cậy nhờ nhiều đến chữ nghĩa đó, lại có thể nói một điều hết sức giản đơn nhưng có một sức mạnh như sấm động, rằng cái đúng thuộc về trái tim và lý trí. Cái đúng vẫn y như vậy dù người đứng về phía nó có phải chịu tù đày. Cái đúng nằm trọn trong nhân dân, nằm trọn trong trái tim của người mẹ phủi chiếc áo nâu, đứng dậy và kiêu hãnh về con mình.

Nhưng trong giọng nói đó. Tôi biết bà có sợ hãi. Cũng không khác gì giọng nói và gương mặt của mẹ nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình. Khi đến vấn an bà, khi biết Bình chịu mức án 6 năm tù cùng 2 năm quản chế. Gương mặt của bà im lặng, lạnh giá như mặt hồ tháng Giêng. Khó ai biết được bên dưới làn nước ấy là nỗi buồn hay sự tức giận. Bà nắm chặt tay tôi không nói gì khi tôi hỏi về Bình. Tôi nghĩ rằmg bà đã sợ hãi và chắc là đã vừa gượng qua một cơn sốc nào đó.

Làm sao mà không sốc, khi ngôi nhà nhỏ trên đường Kỳ Đồng bị xô cửa với những người hung hãn xông vào, lục tung và mang Trần Vũ Anh Bình đi vì những bài hát của anh. Vài ngày sau, những tờ báo của nhà nước giương hàng tít lớn, đưa tin có những nhạc sĩ bị bắt giữ vì tội “chống nhà nước”.

Năm trước, khi đến chuyển quà tết cho Bình, tôi ngồi nghe chị Mỹ – chị ruột của Bình – nói một cách rắn rỏi rằng “Bình chỉ có tội yêu nước”. Mẹ của Bình, gật đầu và nhắc lại “Vâng, Bình nói nó chỉ mang tội vì yêu nước”.  Giọng nói của bà hết sức tương phản với mẹ của Việt Khang, bởi đó là một giọng miền Bắc còn đậm chất thôn quê. Nhưng cả hai bà mẹ đều có chung một bí ẩn kỳ lạ: Dù sợ hãi nhưng họ không từ chối bảo vệ con mình vì chúng yêu quê hương, sống bằng danh dự và trách nhiệm trước lẽ phải.

Khi tôi nói vậy, chắc bạn sẽ nói rằng “mẹ nào mà không bảo vệ con mình?” Nhưng bạn à, lịch sử thương đau của người Việt từ sau 1945 từng cho thấy rằng khi sợ hãi và thiếu tự do, người ta có thể đấu tố cha mẹ mình, thậm chí giết hại, phản bội cả dòng họ để bảo vệ bản thân mình. Chỉ mới vài ngày trước, tôi còn chứng kiến việc một đảng viên lão thành xô đứa con bệnh tật của mình ra khỏi nhà với lý do không cùng tư tưởng chính trị. Xã hội chúng ta vẫn có những điều điên rồ như vậy đó, âm ỉ trong những tiếng vỗ tay ngợi ca quốc gia hạnh phúc.

Ngày 8 tháng 3 năm nay, tôi thật hạnh phúc khi gặp lại mẹ của Trần Vũ Anh Bình. Thật khác. Bà mạnh mẽ và hoạt bát – không giống với những gì tôi từng quặn thắt chứng kiến của vài năm trước. Gương mặt ấy vẫn hằn nét khổ đau nhưng không còn sợ hãi nữa, thay vào đó là một niềm tin.

Nhưng vẫn còn những điều khác mà tôi chưa kể với các bạn, về ngày 8 tháng 3 năm nay.

Tôi được gặp người phụ nữ bí ẩn đã thản nhiên bước qua hàng rào dày đặc mật vụ, công an, trật tự đô thị, bọn côn đồ giả danh… để bước tới thắp hương trước tượng đài Trần Hưng Đạo ở Sài Gòn, nhân ngày 17/2, ngày nhớ về 60.000 con người Việt Nam đã chết năm 1979 vì cuộc xâm lược của Trung Quốc. Khi tôi chào chị, một nụ cười hiền lành đáp lại với tôi. Sự mỏng manh và an nhiên đó khiến tôi liên tưởng đển những vụ đánh đập dã man, lôi kéo những người phụ nữ lên xe bus vào ngày 5/3/2017. Chắc lô nhô kẻ ác cũng sẽ không từ nan để đập nát sự hiền lành và mỏng manh ấy, dẫu tên gọi đó, là quê hương, là nước Việt.

Tôi cũng may mắn được gặp Bùi Thị Minh Hằng, Đỗ Thị Minh Hạnh… và nghe kể về chị Cấn Thị Thêu, Thúy Nga… những người phụ nữ đó tựa như những cuốn sách giáo khoa sống động về tổ quốc trong những cơn đau chuyển mình sang ngày mới. Nước Việt hôm nay có thật nhiều những cái tên phụ nữ như vậy, không còn đếm xuể nữa. Tôi sẽ không quên dạy cho con cháu mình, qua những gì được thấy từ họ: rằng đất nước tuyệt đẹp của chúng ta không những bị cầm tù bởi bọn tham nhũng, bọn phản bội và bọn trục lợi sẳn sàng tàn phá thiên nhiên, mà đất nước Việt Nam còn có hàng hàng những người phụ nữ bị cầm tù, đày đọa chỉ vì yêu công lý và yêu dân tộc này.

Thật trớ trêu. Thế kỷ này, dường như dành cho phụ nữ trên đất nước Việt. Trong đoàn người đi kiện, đi kêu oan, hay trong những cuộc tranh đấu cho môi trường, cho quyền con người… những gương mặt phụ nữ luôn ở hàng đầu. Cô đơn và kiêu hãnh, những người phụ nữ Việt sãi bước đi trong tiếng rầm rập bao vây của dùi cui và còng sắt mà không kêu đòi được vinh danh hay chia chác lợi quyền.

Thomas Campbell, nhà thơ Scotland từ thế kỷ 18 từng viết “máu của người yêu nước là hạt giống cho cây tự do” (The patriot’s blood is the seed of Freedom’s tree). Những hạt giống hôm nay được gieo xuống đất này, từ bàn tay của những người phụ nữ. Và bất luận chướng ngại thế nào, cây tự do rồi sẽ vươn cao. Trong niềm hổ thẹn của mình, tôi chỉ còn biết ngã mũ chào với lòng kính trọng những người phụ nữ như vậy – những người đang gieo hạt và chỉ nhìn về tương lai. Một ngày với họ có lẽ không đủ, mà phải là một chương trong lịch sử dành cho họ, về một dân tộc soi mình trước khốn cùng và mỉm cười cùng những người phụ nữ của hy vọng.

Tuấn Khanh

http://www.boxitvn.net/bai/47283

TRỊNH XUÂN THANH : CSVN ĐÃ CHI CHO ÔNG NGUYỄN CAO KỲ 50 TRIỆU USD ĐỂ VỀ VIỆT NAM LÀM QUẢNG CÁO CHO HỌ.

From facebook: Linh Nguyen‘s post.
Image may contain: 7 people, people sitting, suit and indoor
Image may contain: 2 people, people smiling, people standing and suit
Image may contain: 5 people, people standing and suit
Image may contain: 1 person, standing
Image may contain: 1 person

Linh Nguyen added 5 new photos — with Tromly Nguyen and 5 others.

TRỊNH XUÂN THANH : CSVN ĐÃ CHI CHO ÔNG NGUYỄN CAO KỲ 50 TRIỆU USD ĐỂ VỀ VIỆT NAM LÀM QUẢNG CÁO CHO HỌ.

Tuy người đã chết nhưng cần nhắc lại để mọi người biết âm mưu thâm độc của csvn nhất là đồng bào ở hải ngoại.

(Trích trong tập Hồi Ức Trịnh Xuân Thanh sẽ do Hiếu Bùi – Sinh Coong phát hành trong thời gian tới ) .

Chuyện ông Nguyễn Cao Kỳ về nước ngày 14/01/2004 đã làm xáo động cộng đồng người Việt hải ngoại , nhất là những người của VNCH trước 1975 .

Người đầu tiên ông Kỳ gặp ở VN là ông Võ Viết Thanh lúc đó là Trung tướng , Tổng cục trưởng tổng cục An ninh .
Ông Thanh trước đây làm chủ tịch UBND thành phố HCM và nổi tiếng trong vụ Minh Phụng .

Có 1 ông trưởng phòng của 1 Ngân hàng nhà nước tại Sài gòn đã về hưu kể với tôi là Minh Phụng muốn vay được tiền của Ngân hàng lúc đó thì phải chi cho ông Võ Viết Thanh 15% .

Khoản nợ Minh Phụng vay của ngân hàng theo báo chí nêu ra là 6.000 tỷ tức là ông Thanh này có ít nhất 900 tỷ tiền hồi đó 1991-1997 .

Thực hư không biết thế nào nhưng Ông Võ Viết Thanh được điều ra Bộ CA làm Tổng cục trưởng Tổng cục an ninh còn ông Minh Phụng thì đi ngủ với giun .

Ông Nguyễn Cao Kỳ về nước là để hoàn tất Nghị quyết 36 của Đảng về vấn đề Người Việt Hải Ngoại khi Bộ chính trị thấy được dòng tiền kiều hối là tài nguyên vô hạn nếu biết khai thác tốt .

Trung ương đảng biết rõ tướng Nguyễn Cao Kỳ là 1 vị tướng ưa sỹ diện và chống cộng đến cùng , nên nếu lôi kéo được ông Kỳ về nước là thành công rất lớn và tiếng nói của ông Kỳ sẽ như 1 chiếc máy bơm để bơm Kiều hối về Việt nam .

Không phải dễ dàng tìm được người nói chuyện với ông Kỳ và thuyết phục ông ấy về nước và Trung ương đảng đã nghĩ ngay đến bố tôi là ông Trịnh Xuân Giới .

Sở dĩ Trung ương đảng chọn bố tôi vì họ biết bố tôi có 1 người anh ruột cùng cha khác mẹ đi vào Nam 1954 đó chính là Ông Trịnh Xuân Ngạn – trước đây là Chánh án Pháp viện tối cao của VNCH .

Bác Ngạn tôi lại có người con Trai là Trịnh Xuân Thuận, một nhà thiên văn học nổi tiếng đang sống tại Pháp và mối quan hệ giữa bác Ngạn tôi và ông Nguyễn Cao Kỳ thời VNCH là rất tốt .

Trưởng ban dân vận Trung ương lúc đó là ông Nguyễn Minh Triết tức Sáu Phong đã vội vàng đưa bố tôi về làm Phó ban dân vận Trung Ương để thực hiện nhiệm vụ này .
Ông Sáu Phong vừa dốt nát lại vừa tham nên Trung ương đảng biết là cỡ như ông Sáu Phong mà sang Mỹ thì ông Kỳ sẽ không bao giờ tiếp .

Bố tôi sang Mỹ không phải với tư cách là lính của ông Sáu Phong mà với tư cách là trợ lý của nhà ngoại giao Nguyễn Đình Bin .

Sau mấy lần trò chuyện với anh tôi là ông Trịnh Xuân Thuận thì ông Nguyễn Cao Kỳ đồng ý gặp bố tôi ông Trịnh Xuân Giới với tư cách là người đồng hương ở bên kia chiến tuyến .
Ông Kỳ khăng khăng nói , sang đây chơi thì chơi vui thôi , còn các ông đừng hòng dụ tôi về để bắt tôi .

Nhưng như người ta nói “ mưa dầm thấm lâu “ và “ Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền “ . Cuối cùng ông Nguyễn Cao Kỳ cũng chấp nhận về nước với cái giá 50 triệu đô la .

Trung ương đảng xác định bỏ 50 triệu đô để mỗi năm thu về hơn 10 tỷ đô thì quá lãi còn lãi gấp ngàn lần so với buôn vũ khí và heroin .

Và ông Nguyễn Cao Kỳ đã về nước với những phát ngôn cùng những hành động làm cho những người VNCH trước đây biết ông đều bất ngờ và buồn chán .

Con gái ông Nguyễn Cao Kỳ cũng được về nước đầu tư với những ưu đãi bất ngờ khi cô ta đầu tư vào chuỗi nhà hàng khách sạn Memory Longue tại Đà nẵng nhưng sau khi ông Kỳ chết thì ưu đãi cũng hết và còn bị chèn ép đủ thứ khiến cô ta phải rút hết về Mỹ chỉ để lại mấy cái cửa hàng bán thực phẩm chức năng và mỹ phẩm cùng hàng thời trang xách tay từ Mỹ về Việt nam .

Tôi kể ra chuyện này để khuyên đồng bào những ai đã nghe lời dụ dỗ về VN thì hãy tỉnh táo và nên làm như sau :

1, Rút hết vốn ra khỏi VN , dừng ngay lập tức các dự án đang định đầu tư vào VN .

2, Những ai đã mua nhà tại VN thì sắp tới phải ở VN ít nhất là 9 tháng . Nếu ở dưới 9 tháng thì nhà đó coi như là nhà cho thuê và phải đóng thuế gồm có 10% thuế VAT , 28% thuế thu nhập doanh nghiệp , thuếu thu nhập cá nhân , chưa tính là hàng trăm các khoản thuế và phí khác .

Vì vậy bà con hãy bán nhà và rút tiền ra khỏi VN ngay .

#hieubui

Sáng nay 09/3/2017 Bà con dân oan phía Nam giăng biểu ngữ TỐ CÁO chính quyền

From facebook:  Trần Bang added 4 new photos.
Những Hình ảnh “Sáng nay 09/3/2017 Bà con dân oan phía Nam giăng biểu ngữ TỐ CÁO chính quyền trước Lãnh sự quán Mỹ, đường Lê Duẩn, Q1, Sài Gòn.

Không biết cơ quan chức năng Thanh Tra, Toà Án, UBND… của Việt Nam ăn tiền lương từ thuế của người dân VN đi đâu hết, mà để cho người dân phải đến LSQ Mỹ cầu cứu ?

Khoảng 12h cùng ngày bà con đã bị bắt lên xe buýt biển số 53N 49-72 không biết chở đi đâu?

Mong cộng đồng quan tâm theo dõi giúp đỡ bà con. ” ( FB NguyenNgoc NgocNguyen NgocNguyen )

Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: one or more people and people standing
Image may contain: one or more people, people standing and hat
Image may contain: one or more people, people standing and outdoor

CÁC CHUYÊN GIA VỀ NHÂN QUYỀN CỦA LIÊN HIỆP QUỐC LÊN ÁN NHÀ CẦM QUYỀN VIỆT NAM GIAM GIỮ BLOGGER “MẸ NẤM”

From facebook: Trần Bang added 2 new photos.

CÁC CHUYÊN GIA VỀ NHÂN QUYỀN CỦA LIÊN HIỆP QUỐC LÊN ÁN NHÀ CẦM QUYỀN VIỆT NAM GIAM GIỮ BLOGGER “MẸ NẤM”

“Với tư cách là người bảo vệ môi trường nhân quyền, Mẹ Nấm cần được vinh danh vì lòng dũng cảm và kiên trì của mình trong việc bảo vệ môi trường và nhân quyền trong nhiều năm mà không sợ hãi. Những người viết blog như bà Quỳnh đã giúp bảo đảm cho công chúng có quyền tiếp cận thông tin về các mối đe dọa môi trường ảnh hưởng đến sức khỏe và phúc lợi của người dân… Việc giam giữ kéo dài của nhà cầm quyền sẽ gửi tín hiệu tiêu cực đến công chúng rằng quyền được thông tin của họ không được tôn trọng”.

Geneva (8 tháng 3 năm 2017) – Các chuyên gia về Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc (*) kêu gọi chính phủ Việt Nam phải trả tự do ngay lập tức cho một blogger nổi tiếng có tên Mẹ Nấm, người đã bị bắt giữ và biệt giam kể từ tháng 10 năm ngoái.

Bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, người bảo vệ nhân quyền môi trường 37 tuổi, bị buộc tội tuyên truyền chống tuyên truyền chống Nhà nước. Những cáo buộc này liên quan đến các hoạt động của bà trên mạng internet phê bình nhà cầm quyền.

Trong số những vấn đề bà muốn giải quyết là việc xả thải độc hại vào tháng 4 năm 2016, gây ô nhiễm nguồn nước địa phương và giết chết một số lượng lớn cá. Bà Quỳnh đòi hỏi nhà nước phải có trách nhiệm lớn hơn trong việc giải thích về những thiệt hại về môi trường. Bà Quỳnh đã viết blog trình bày những vụ vi phạm nhân quyền từ năm 2006, và bà được Tổ chức Civil Rights Defenders (Những người bảo vệ Dân quyền) trao tặng giải thưởng và danh hiệu Người Bảo Vệ Dân Quyền của năm 2015.

Các chuyên gia nhấn mạnh: “Chúng tôi rất quan tâm đến việc bà Quỳnh đang bị giam vì thực hiện quyền tự do ngôn luận và bày tỏ quan điểm của công dân. “Chúng tôi lo sợ cho tình trạng thể chất và tinh thần của cô ấy, và tố cáo những vi phạm về quyền cơ bản của cô ấy được tố tụng xét xử hợp pháp, đặc biệt là cô ta đang bị biệt giam, bị chối bỏ quyền được có luật sư của cô và bị cấm có sự thăm viếng từ gia đình”.

Các chuyên gia cũng chỉ ra rằng bà Quỳnh đã phải đối mặt với sự đe dọa liên tục của Chính phủ trong gần tám năm. Các chuyên gia cho biết, “Điều này bao gồm các lệnh cấm đi lại thường xuyên, tấn công thể xác và đe dọa”, các chuyên gia cho biết, “chỉ để thúc đẩy nhân quyền thông qua các phương tiện truyền thông xã hội và để cố gắng bảo vệ môi trường mà tất cả chúng ta đều tin tưởng.” Bà cũng đã bị ngăn cản tham gia vào các cuộc biểu tình ôn hòa .

“Với tư cách là người bảo vệ môi trường nhân quyền, Mẹ Nấm nên được vinh danh vì lòng dũng cảm và kiên trì của mình trong việc bảo vệ môi trường và nhân quyền trong nhiều năm mà không sợ hãi.

“Những người viết blog như bà Quỳnh đã giúp bảo đảm cho công chúng có quyền tiếp cận thông tin về các mối đe dọa môi trường ảnh hưởng đến sức khỏe và phúc lợi của người dân”, các chuyên gia cho biết. “Việc giam giữ kéo dài của nhà cầm quyền sẽ gửi tín hiệu tiêu cực đến công chúng rằng quyền được thông tin của họ không được tôn trọng”.

Các chuyên gia đã tiếp xúc với Chính phủ về tình hình, nhắc lại lời kêu gọi của Cao ủy Nhân quyền LHQ về việc phát hành hồi tháng 10 năm ngoái.

Nguồn:

http://www.ohchr.org/EN/NewsEvents/Pages/DisplayNews.aspx…

http://danlambaovn.blogspot.com/…/cac-chuyen-gia-ve-nhan-qu…

Copy STT Huỳnh Anh Tú, và Tú bổ sung comment:

Ghi chú:

(*)

– Ông John H. Knox là Báo cáo viên Đặc biệt về vấn đề các nghĩa vụ về nhân quyền liên quan đến nhu cầu được thụ hưởng môi trường an toàn, sạch sẽ, lành mạnh và bền vững.

– Ông Maina Kiai, Báo cáo viên Đặc biệt về Quyền tự do lập hội và hội họp ôn hòa.

– Ông David Kaye là Báo cáo viên đặc biệt về việc thúc đẩy và bảo vệ quyền tự do ngôn luận và biểu hiện.

– Ông Michel Forst, Báo cáo viên Đặc biệt về Tình trạng của các nhà bảo vệ nhân quyền.

– Ông Baskut Tuncak, Báo cáo viên Đặc biệt về những liên quan đối với nhân quyền trong việc quản lý và xử lý chất thải nguy hại đối với môi trường, là một phần của Thủ tục Đặc biệt của Hội đồng Nhân quyền.

– Các Báo cáo viên Đặc biệt là một phần của Các Thủ tục Đặc biệt của Hội đồng Nhân quyền. Các Thủ tục đặc biệt – cơ quan chuyên gia độc lập lớn nhất trong hệ thống Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc, là tên chung của cơ chế tìm kiếm và giám sát độc lập của Hội đồng nhằm giải quyết các tình huống cụ thể của quốc gia hoặc các vấn đề theo chủ đề ở tất cả các nơi trên thế giới. Các chuyên gia của Thủ tục Đặc biệt hoạt động trên cơ sở tự nguyện; Họ không phải là nhân viên LHQ và không nhận được tiền lương cho công việc của họ. Họ là độc lập với bất kỳ chính phủ hay tổ chức nào, và phục vụ trong khả năng cá nhân của họ.

Ảnh cũ trên FB.

Image may contain: 4 people, people standing
Image may contain: 8 people, people standing, outdoor and nature