Ai có đi ngang thì dừng lại chút nha!

Những câu chuyện ý nghĩaGóc nhìn báo chí – Công Dân ( Nhóm kiểm duyệt bài viết )

Ai có đi ngang thì dừng lại chút nha!

Bữa mình thấy anh Thảo đăng, rồi mới đây 8g tối mình đi khúc này vẫn thấy bà ngồi bán. Mong bạn bè người quen có dịp thì ủng hộ bà.

Bà Tư quê ở miền Tây, tóc bạc trắng, khoảng tuổi 70. Bà thường xuyên đem đồ quê (rau, trứng gà ta, cóc non, mắm ruốc…) lên Sài Gòn bán, giá mềm lắm. Vì hay bị đuổi nên bà chọn góc ngã tư Tú Xương – Nguyễn Thông hơi khuất, đèn đường thì mờ nên ít ai để ý.

Bà hay bán từ trưa đến tối khuya.

* Ảnh của anh Trần Hữu Thảo.

Cre: Lê Thu Hiền


 

Bí Thư và Chủ Tịch tỉnh Vĩnh Phúc bị bắt thêm vào danh sách dài các Bí Thư, Chủ Tịch đi tù

Lời Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng: ” Chưa bao giờ nước ta được như ngày hôm nay”

  • Lực lượng Ủy Viên Trung Ương Đảng vào tù đông đảo nhất lịch sử Đảng
  • Ủy Viên Bộ Chính Trị cũng vào tù vì tham nhũng.
  • Bí Thư  và Chủ Tịch Tỉnh, Thành Phố ở trong tù đông không kém, Bến Tre, An Giang, Lào Kai, Phú Yên, Thanh Hóa, và mới nhất là Vĩnh Phúc

Theo thông tin từ Trung tướng Tô Ân Xô, người phát ngôn Bộ Công an, ngày 8/3, sau khi VKSND tối cao phê chuẩn các quyết định khởi tố bị can, bắt bị can để tạm giam và lệnh khám xét với 9 bị can, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã tổ chức thi hành theo đúng quy định pháp luật.

Trong số 9 bị can nêu trên, bà Hoàng Thị Thúy Lan, Bí thư Tỉnh ủy, Trưởng đoàn Đại biểu Quốc hội, Chủ tịch HĐND tỉnh Vĩnh Phúc và ông Lê Duy Thành, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc bị khởi tố, bắt tạm giam về tội “Nhận hối lộ”, quy định tại khoản 4, Điều 354 Bộ luật Hình sự.

Như thông tin từ Bộ Công an, việc triển khai các quyết định và lệnh khám xét đối với các bị can Hoàng Thị Thúy Lan, Lê Duy Thành đã được thi hành theo đúng quy định pháp luật.

Trước đó, theo ghi nhận của PV VietNamNet, từ khoảng 12h – 14h50 chiều nay, rất đông các lực lượng, trong đó có cả cảnh sát giao thông đã lập rào chắn, tạm phong tỏa khu vực phố Chiền, nơi có nhà riêng của Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc Hoàng Thị Thúy Lan.  

Cùng thời điểm, lực lượng công an cũng lập rào chắn, hạn chế đi vào khu vực đường Phạm Hồng Thái (TP Vĩnh Yên), nơi có nhà riêng của ông Lê Duy Thành, Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc.

Người dân nhận được thông báo di chuyển theo hướng đường khác, vì nơi đây đang có cơ quan chức năng thực thi công vụ. Nhiều CSGT ứng trực để hướng dẫn phương tiện qua lại.

W-b237-thu-tinh-uy-vinh-ph250c.jpg
CSGT lập rào chắn tại ngõ 1, phố Chiền (TP Vĩnh Yên) không cho người dân vào khu vực các lực lượng làm nhiệm vụ. Ảnh: V.Hậu
W-z5229064736935-7406d94df5f8e7d7ae82f80492b404d5-1.jpg
Người dân được tạm mời ra khỏi khu vực lực lượng chức năng làm nhiệm vụ. Ảnh: Nhị Tiến 
W-b237-thu-tinh-uy-2.jpg
Người dân tập trung đông ở phố Chiền. Ảnh: Nhị Tiến

 Bị phạt 7,5 triệu vì đăng ảnh chồng với dòng chữ “bọn dốt nát xử người vô tội”

RFA
2024.03.07

Bức hình ông Nguyễn Ngọc Ánh trong phiên toà và Quyết định xử phạt hành chính

Công an tỉnh Bến Tre ngày 6/3 xử phạt hành chính số tiền 7,5 triệu đồng đối với bà Nguyễn Thị Châu vì đăng ảnh chồng là một tù nhân lương tâm lên mạng xã hội từ năm 2019 với dòng chữ “bọn dốt nát xử người vô tội.”

Chồng bà là ông Nguyễn Ngọc Ánh, sinh năm 1976, hiện đang thụ án tù sáu năm tại Trại giam Xuân Lộc (tỉnh Đồng Nai). Ông bị bắt ngày 30/8/2018 với cáo buộc “tuyên truyền chống Nhà nước.”

Ngày 06/3, Phòng An ninh mạng và Phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao của Công an tỉnh Bến Tre ra quyết định xử phạt hành chính đối với bà Châu với lý do “cung cấp thông tin sai sự thật, xúc phạm uy tín của cơ quan, tổ chức” theo quy định tại Điều 101 của Nghị định 15 năm 2020 của Chính phủ về xử phạt hành chính trong lĩnh vực bưu chính, viễn thông,..

Bà Châu cho biết bà bị mời lên đồn công an thị trấn Bình Đại để ký nhận văn bản xử phạt. Bà nói với Đài Á Châu Tự Do (RFA) trong ngày 07/3:

Thực chất đó là sự chụp mũ thôi chứ về an ninh mạng thì (chỉ) có đưa tin về chồng thôi chứ có đưa tin gì về xã hội đâu mà nó chụp mũ vậy! Tôi thấy ở trên mạng có hình của chồng tôi với dòng chữ ‘kẻ dốt nát xử người vô tội’ và nghĩ chồng mình vô tội nên mình tải về mình lâu lâu mình đưa hình lên thôi còn ‘bọn dốt nát’ thì không nói (ám chỉ) cơ quan nào hoặc là tổ chức nào đâu!

Trước đó, ngày 28/2, công an huyện Bình Đại đã mời bà lên để tra hỏi về bức hình ông Nguyễn Ngọc Ánh đứng trong phòng xử án giữa năm 2019, trong ảnh có dòng chữ màu đỏ với nội dung “bọn dốt nát xử người vô tội.” Bức hình này bà đã đăng trên trang Facebook của mình nhiều năm trước nhưng không hiểu tại sao giờ công an lại lôi ra.

Bà Châu là một trong những thân nhân của tù nhân lương tâm thường xuyên đưa thông tin về việc chồng mình bị đối xử hà khắc trong trại giam lên mạng xã hội Facebook. Nhiều lần, bà bị công an địa phương mời lên làm việc về việc đăng tải thông tin trên mạng.

Bà cho rằng mục tiêu của công an địa phương là không muốn bà đưa thông tin về chồng, chia sẻ và bình luận về các vấn đề xã hội trên Facebook.

Theo bà, việc xử phạt của công an Bến Tre vi phạm quyền tự do ngôn luận vốn được ghi trong Hiến pháp Việt Nam hiện hành và có trong các công ước quốc tế về nhân quyền mà Việt Nam đã ký kết.

“Điều luật của Việt Nam xử phạt mơ hồ, giống như (nhà chức trách- PV) muốn làm gì thì làm, người dân nói cái gì cũng không được. Quyền tự do ngôn luận cũng không có thì làm gì mà có chữ ‘độc lập tự do hạnh phúc’ ở Việt Nam!”

Theo quyết định xử phạt, bà Châu còn phải gỡ bỏ “thông tin sai sự thật” trên danh khoản “An Duong Nguyen Phu” trong vòng bảy ngày nếu không sẽ bị cưỡng chế thi hành.

Trong bài viết về việc bị xử phạt trên Facebook cá nhân, bà cho biết sẽ ký nhận biên bản xử phạt vì có nghĩa là “các anh (công an-PV) tự nhận mình là kẻ dốt nát, chứ trong dòng chữ đó không nói đến tên ai hay cơ quan nhà nước nào cả.”


 

TikToker “Tuấn Phò Mã” bị bắt

Đài Á Châu Tự Do 

Ông Hoàng Đình Tuấn sở hữu kênh TikTok “Tuấn Phò mã” với hơn 300.000 người theo dõi và hơn 3,7 triệu lượt thích.

Nội dung nhiều video clip được cho biết có nội dung hướng dẫn tài xế lài xe an toàn trên các tuyến đường; cũng như chia sẻ các tình huống tranh luận với cán bộ CSGT, CSCĐ trong quá trình làm nhiệm vụ, xử lý vi phạm.

https://vi.rfa.org/IWXHNu


 

Kế hoạch hiện đại hoá quân đội của Việt Nam đang “dậm chân tại chỗ”

Kế hoạch hiện đại hoá quân đội của Việt Nam đang “dậm chân tại chỗ”Ảnh minh họa: Thủ tướng Phạm Minh Chính và các quan chức tham dự triển lãm quốc phòng Vietnam 2022 International Defense Expo ở Hà Nội hôm 8/12/2022.

ảnh của AFP

 

Chi tiêu quốc phòng của Việt Nam được dự kiến là đạt mức hơn 10 tỷ USD vào năm 2029, theo tính toán của Global Data, một công ty chuyên về thống kê và phân tích dữ liệu.

Thông tin trên đã thu hút giới quan sát quân sự ở khu vực, đặc biệt trong bối cảnh căng thẳng trên khu vực Biển Đông, điển hình là việc Trung Quốc quân sự hoá hàng loạt các thực thể mà họ chiếm đóng. Hành động của Trung Quốc gây nên lo ngại về một cuộc chạy đua vũ trang cấp khu vực.

Tuy nhiên, không phải đến bây giờ Việt Nam mới đẩy mạnh chi tiêu cho quân đội, trên thực tế quá trình hiện đại quá đã được bắt đầu ít nhất trong hai thập kỉ gần đây.

Dậm chân tại chỗ

Mở đầu bằng bản hợp đồng mua hai chiến hạm lớp Gepard của Nga hồi năm 2006, và theo sau là bản hợp đồng bom tấn mua 6 tàu ngầm lớp kilo của Nga hồi năm 2009, Việt Nam sau đó thực hiện thêm các thương vụ mua máy bay chiến đấu, tàu chiến, tên lửa phòng không, và xe tăng.

Với mục tiêu đưa hai quân chủng Hải quân và Phòng không- Không quân “tiến thẳng lên hiện đại”, có thời điểm, quốc gia Đông Nam Á này trở thành tâm điểm của thị trường buôn bán vũ khí thế giới, khi liên tiếp thực hiện các thương vụ lớn.

Những tưởng chương trình hiện đại hoá quân đội của Việt Nam sẽ tiếp tục duy trì  đà tiến, tuy nhiên, kể từ năm 2016, thời điểm Việt Nam ký mua 64 xe tăng T-90 từ Nga, tình hình trở nên im ắng một cách đột ngột.

Ở chiều ngược lại, Trung Quốc – nước được cho là mối đe doạ số một đối với an ninh của Việt Nam, vẫn không ngừng xuất xưởng các thế hệ vũ khí mới trên quy mô lớn. Chỉ riêng trong năm 2021, Hải quân Trung Quốc đã bổ sung vào biên chế thêm 28 tàu chiến.

Điều này dấy lên lo ngại Trung Quốc sẽ ngày càng bỏ xa Việt Nam về sức mạnh quốc phòng, khiến cho mọi nỗ lực gây dựng năng lực răn đe của Việt Nam trở nên vô nghĩa.

Câu hỏi đặt ra là điều gì đã xảy ra đối với tham vọng hiện đại hoá lực lượng vũ trang của Việt Nam?

Trao đổi với Đài Á châu Tự do, giáo sư Carlyle Thayer, chuyên gia nghiên cứu trong lĩnh vực quân sự, cho biết nhận định của ông:

“Ngay sau kỳ Đại hội Đảng gần nhất thì Việt Nam đã công bố một chương trình hiện đại hoá quân sự tầm cỡ, với tham vọng hiện đại hoá từ gốc tới ngọn lực lượng quân đội, và thứ tự ưu tiên rõ ràng. Nhưng kế hoạch này hiện giờ đang bị khựng lại. Thay vì tiến lên phía trước thì hiện đang dậm chân tại chỗ.”

Chính trị nội bộ

Trong bài viết được đăng trang web của Viện Nghiên cứu Đông Nam Á, ông Nguyễn Thế Phương, nghiên cứu sinh tiến sĩ chuyên ngành an ninh hàng hải tại trường đại học New South Wales, lý giải rằng sự ra đi của nguyên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là yếu tố chính trị nội bộ ảnh hưởng tới kế hoạch mua sắm quốc phòng của Việt Nam.

Hầu hết các hợp đồng mua vũ khí đáng chú ý nhất của Việt Nam trong hai thập niên vừa qua đều được xúc tiến khi ông Nguyễn Tấn Dũng còn đương chức. Và kể từ khi ông này về hưu vào năm 2016, mà theo đồn đoán là bị hạ bệ bởi đương kim Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, thì hoạt động mua sắm khí tài cũng chùng xuống.

Hàng loạt cuộc điều tra tham nhũng nhắm vào Bộ Quốc phòng cũng xảy ra sau đó, dẫn đến việc hàng chục sĩ quan cấp tướng bị kỷ luật hoặc truy tố.

Một sự thay đổi đáng kể nữa theo ông Nguyễn Thế Phương, đó là nhận thức của giới lãnh đạo Việt Nam về tình hình an ninh khu vực. Trao đổi với phỏng viên đài RFA, ông nói thêm:

“Việt Nam có vẻ như khá tự tin về việc có thể quản lý tranh chấp với Trung Quốc, bởi vì kịch bản xấu nhất mà lãnh đạo quân sự sợ nhất là một cuộc xung đột hạn chế ở Biển Đông, chứ không phải một cuộc xung đột lớn. Và bản thân Việt Nam cũng nghĩ rằng khả năng (xảy ra xung đột) là không cao.”

Sở dĩ giới lãnh đạo Việt Nam đánh cược rằng xung đột với Trung Quốc sẽ không xảy ra, theo ông Phương còn cho biết, là vì đảng Cộng sản Việt Nam tự tin có thể dùng kênh chính trị và ngoại giao để giải quyết tranh chấp với nước đồng chí phía bắc, chứ không cần dùng đến giải pháp quân sự.

Do vậy việc đầu tư quá nhiều vào quân đội là không cấp thiết.

“Với một cái cách đối xử với Trung Quốc và với vấn đề tranh chấp, thông qua việc sử dụng ngoại giao và kênh Đảng, với một sự tự tin như vậy, thì rõ ràng việc hiện đại hoá có gặp một số vấn đề thì vẫn chấp nhận được với Việt Nam ở thời điểm hiện tại.”

Khi đương chức, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là người đã có những phát ngôn cương quyết về vấn đề Biển Đông, điển hình với câu nói “không đánh đổi chủ quyền lấy tình hữu nghị viển vông”. Nhưng kể từ khi ông Dũng xuống, thì những lãnh đạo kế nhiệm ông đã tỏ ra thận trọng hơn.

vu khi b.jpeg
Gian hàng của Công ty vũ khí Nga Rosoboronexport tại Triển lãm Quốc phòng Quốc tế Việt Nam 2022, tại Hà Nội,, ngày 8/12/2023 (ảnh minh họa). Reuters

Tình hình thế giới thay đổi

Do phụ thuộc hoàn toàn vào vũ khí và học thuyết quân sự của Liên Xô trong thời kỳ chiến tranh, quân đội Việt Nam sau này dựa chủ yếu vào Nga, nước thừa hưởng nền công nghiệp quốc phòng của Liên Xô, để tiến hành hiện đại hoá.

Theo thống kê của Viện Nghiên cứu Hoà bình Stockholm thì hơn 80% số vũ khí mà Việt Nam mua trong khoảng từ năm 1995 đến 2021 là từ Nga.

Nguồn cung vũ khí từ Nga bị gián đoạn kể từ khi nước này tiến hành chiếm và sáp nhập bán đảo Crimea của Ukraine vào năm 2014, dẫn đến bị các nước Phương Tây áp đặt hàng loạt lệnh trừng phạt.

Mọi chuyện trở nên trầm trọng hơn khi Nga tiến hành cuộc xâm lược toàn diện vào Ukraine ngày 24 tháng 2 năm 2022. Khiến phương tây triển khai các đòn cấm vận một cách khắc nghiệt hơn.

Không chỉ cấm cửa các công ty Nga khỏi hệ thống thanh toán và các định chế tài chính toàn cầu, phương tây còn đe doạ trừng phạt bất cứ công ty nước ngoài nào làm ăn với Nga. Việc này, theo giới quan sát là đã khiến Việt Nam e ngại.

Cuộc chiến mà Nga gây ra ở Ukraine còn tạo ảnh hưởng sâu rộng hơn đến giới lãnh đạo quân sự Việt Nam, thông qua sự thể hiện của vũ khí Nga trên chiến trường, theo giáo sư Carlyle Thayer:

Trước khi chiến tranh nổ ra thì Việt Nam đã ký hợp đồng mua xe tăng chiến đấu chủ lực T-90 từ Nga. Sau đó, chúng ta chứng kiến cảnh những cỗ xe tăng này bị bắn nổ tung bởi vũ khí chống tăng của Mỹ và đồng minh, ở thời điểm đầu cuộc chiến.

Tiếp theo chúng ta được chứng kiến việc sử dụng drone (phương tiện bay điều khiển từ xa). Rồi tự dưng chúng ta thấy ở ngoài biển thì Ukraine sử dụng xuống cảm tử không người lái đánh chìm tàu chiến Nga.

Quay trở lại với Việt Nam, tôi nghĩ lúc này họ đã nhận ra vấn đề của vũ khí Nga, và hiện đang phải tiến hành xem xét lại nhu cầu.”

vu khi a.jpegLính Việt Nam đứng cạnh các tên lửa được trưng bày tại Triển lãm Quốc phòng Quốc tế 2022 ở Hà Nội hôm 8/12/2022. AFP

Nguy cơ từ việc chậm trễ hiện đại hoá 

Với những tác động từ tình hình thế giới, Việt Nam đang đối diện với việc phải thay đổi chiến lược hiện đại hoá để phù hợp hơn với hoàn cảnh và thực tế mới.

Thế nhưng, theo giáo sư Carlyle Thayer thì vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy Việt Nam đã tìm ra lời giải:

“Ở thời điểm hiện tại chúng ta không biết là chiến lược mới sẽ trông thế nào và khi nào các quyết định sẽ được đưa ra.”

Và sự dậm chân tại chỗ như hiện nay, theo ông Nguyễn Thế Phương, sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến khả năng bảo vệ lợi ích của Việt Nam nếu tình huống xấu

Theo Hãng Thông Tấn Reuters

Việt Nam đang chú ý đến một sự thay đổi lớn về quốc phòng khi nước này tìm cách giảm sự phụ thuộc vào vũ khí của Nga và thúc đẩy xuất khẩu vũ khí sản xuất trong nước, họ muốn bán vũ khí cho những người mua tiềm năng ở Châu Phi, Châu Á – và có khả năng thậm chí cả Matxcơva nữa.

 Việt Nam đang chuyển sang mua vũ khí từ các nhà cung cấp từ châu Âu, Đông Á, Ấn Độ, Israel và Mỹ, các nhà ngoại giao, quan chức và nhà phân tích cho biết. Các nhà phân tích và quan chức cho biết nước này cũng đã thúc đẩy ngành công nghiệp quân sự trong nước với sự hỗ trợ từ Israel và các đối tác khác, đồng thời hy vọng xuất khẩu vũ khí.

Xu hướng giảm nhập khẩu vũ khí của Nga, vốn có giá trị lớn, đã bị giảm xuống chỉ còn 72 triệu USD vào năm ngoái (30% tổng lượng nhập khẩu) từ mức cao nhất năm 2014 là 1 tỷ USD, mà năm đó chiếm gần 90% tổng giá trị, theo SIPRI.

Theo Tạp Chí Quốc Phòng

Hội chợ Triển lãm Quốc phòng Quốc tế Việt Nam, hay VIDEX, diễn ra từ ngày 8 đến ngày 10 tháng 12, 2022 tại Sân bay Gia Lâm ở thủ đô Hà Nội của Việt Nam. Khoảng 170 tổ chức đã tham gia sự kiện này, bao gồm nhà cung cấp dịch vụ viễn thông nhà nước Viettel và chuyên gia công nghệ không người lái RT Robotics có trụ sở tại Hoa Kỳ.

Viettel, do Bộ Quốc phòng Việt Nam điều hành, đã trưng bày nhiều loại vũ khí hạng nhẹ tại gian hàng trong nhà; Màn trình diễn ngoài trời của nó bao gồm một số radar phòng không gắn trên xe cũng như các hệ thống liên lạc và tác chiến điện tử. Chúng bao gồm các radar phòng không băng tần 3D S tầm ngắn và tầm trung và dòng hệ thống tác chiến điện tử AJAS-1000.

Mong muốn của Việt Nam thay thế các thiết bị cũ do Nga chế tạo cũng được thể hiện rõ, với các hệ thống thời Chiến tranh Lạnh – như xe trinh sát BRDM-2 và tên lửa phòng thủ bờ biển 4K44 Redut-M – hiện diện tại các cuộc triển lãm ngoài trời.

Cùng tham gia với các hệ thống vũ khí hiện đại, không phải của Nga được Việt Nam mua trong những năm gần đây, bao gồm máy bay vận tải chiến thuật Airbus C295 của châu Âu cũng như các phiên bản tầm ngắn và tầm trung của hệ thống phòng không Spyder do công ty Rafael Advanced Defense Systems của Israel sản xuất.

Rafael : SPYDER™ FAMILY


 

 Hàng chục ngàn doanh nghiệp buộc phải rút khỏi thị trường trong hai tháng

 Hàng chục ngàn doanh nghiệp buộc phải rút khỏi thị trường trong hai tháng

Posted by BVN4

RFA

Ảnh minh họa chụp tại Hà Nội trước đây. AFP PHOTO

Tổng cục Thống kê Việt Nam mới đây cho biết, bình quân 1 tháng có gần 31.500 doanh nghiệp rút lui khỏi thị trường. Như vậy số doanh nghiệp rút lui khỏi thị trường trong 2 tháng đầu năm 2024 là khoảng 63.000 doanh nghiệp.

Giám đốc một doanh nghiệp sản xuất tư nhân ở Quận 2 thành phố Hồ Chí Minh, không muốn nêu tên vì lý do an toàn, hôm 4/3/2024 cho RFA biết thực tế:

“Tình hình sáu mươi mấy ngàn doanh nghiệp rút khỏi thị trường thì cũng đúng thôi, vì kinh tế đi xuống. Nhưng hai tháng vừa qua cũng có khoảng 130 ngàn doanh nghiệp đăng ký mới. Có đi cũng có đến, nhưng nói chung tình hình vẫn khó khăn. Thứ nhất là giá nguyên liệu tăng, thứ hai là giá năng lượng tăng, thứ ba là đầu ra hầu như hoàn toàn giảm sút rất lớn, tới khoảng 30-40%, lượng hàng xuất khẩu cũng rất ít… Còn thị trường trong nước thì điêu đứng, rơi vào tình trạng người bán thì có người mua thì không”.

Theo vị giám đốc này, hiện tại ở Việt Nam những mặt bằng lớn đẹp nằm giữa ngay trung tâm thành phố đều không có người thuê. Ông cho biết nguyên nhân:

“Do kinh doanh chịu không nổi, cái chính là do thu nhập người dân không có, đầu tư nước ngoài vào không có, việc làm không có, người dân không có tiền tiêu xài… nên sức mua giảm và kéo theo cả nền kinh tế. Đặc biệt là những hệ thống bán lẻ vất vả lắm. Tôi sợ tình hình còn bi đát hơn thời năm 2023. Mình hy vọng thôi, chứ thật sự đối với một nhà sản xuất nhỏ như tôi thì thật lòng mà nói rất bi đát”.

Vị này còn cho biết thêm, đối với ngân hàng, có vốn cho vay mà không ai vay, còn người vay thì không dám vay, vì vay không để làm gì. Theo vị Giám đốc này, hầu như toàn bộ hệ thống tiêu dùng, thu nhập của người dân lao dốc một cách khủng khiếp và khó khăn rất nhiều.

Ảnh minh họa chụp tại TP.HCM trước đây. AFP PHOTO

Không chỉ doanh nghiệp tư nhân, đầu năm 2023, hàng loạt  DNNN than lỗ từ vài trăm đến đến hàng chục ngàn tỷ đồng, xin được hỗ trợ hoặc tăng giá. Đơn cử như Tổng công ty Hàng không Việt Nam – Vietnam Airlines dù có doanh thu trong năm 2022 phục hồi bằng hai năm trước đó cộng lại, nhưng vẫn than lỗ hơn 10 ngàn tỷ đồng với nguyên nhân được hãng này giải thích là do giá nhiên liệu và tỷ giá biến động mạnh.

Một DNNN độc quyền khác là Tập đoàn Điện lực Việt Nam – EVN cũng cho biết năm 2022 lỗ đậm gần 29.000 tỷ đồng. Sau đó EVN cũng cho biết năm 2023 chịu lỗ 17.000 tỷ đồng.

Tiến sĩ Lê Đăng Doanh, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Quản lý Kinh tế Trung ương từ năm 1993 đến năm 2002, nhận định với RFA hôm 4/3/2024 về vấn đề này:

“Đây là một tình hình rất đáng quan ngại, bởi vì các doanh nghiệp đó tạo ra công ăn việc làm và đóng thuế cho ngân sách nhà nước. Việc doanh nghiệp đóng cửa là bởi vì trong thời gian qua, nông nghiệp Việt Nam có bước phát triển tốt, nhưng công nghiệp của Việt Nam nhất là công nghiệp chế biến gặp nhiều khó khăn, do các sự kiện vận tải ở Biển Đỏ – Trung Đông, cũng như việc nhập các nguyên vật liệu và việc xuất khẩu sang thị trường châu Âu có nhiều khó khăn”.

Theo Tiến sĩ Lê Đăng Doanh, Nhà nước có các biện pháp để hỗ trợ doanh nghiệp, nhưng rất tiếc là các biện pháp hỗ trợ doanh nghiệp đó chưa được thực hiện một cách có hiệu quả. Ông Doanh nói tiếp:

“Số doanh nghiệp đóng cửa lớn hơn số doanh nghiệp đăng ký mới, vì vậy sức ép lên công ăn việc làm, cũng như là việc bảo đảm nguồn thu ngân sách từ khu vực kinh doanh trong nước là khó khăn. Trong khi đó thì diễn biến của đầu tư nước ngoài cũng không đạt”.

Đối với lĩnh vực ngân hàng thì theo ông Doanh đã có giảm đáng kể lãi suất cho vay để tạo điều kiện cho các doanh nghiệp có thể vay mượn. Ngoài ra ông Doanh cho biết thêm:

“Các cơ quan nhà nước cũng đang cố gắng vận dụng chuyển đổi sang kinh tế số và chính phủ điện tử, để giảm bớt các chi phí về thời gian và tiền bạc trong khi thực hiện các thủ tục kinh doanh. Tuy vậy, cho đến nay số những giấy phép con vẫn đang ở mức độ rất lớn, khoảng 6.000 giấy phép con”.

Và theo Tiến sĩ Lê Đăng Doanh, lời kêu gọi của Thủ trưởng Chính phủ là ‘phải xem xét loại bỏ các giấy phép con để cho người dân có thể tự do kinh doanh theo pháp luật’… là một lời kêu gọi cần phải được thực hiện có hiệu quả trong thời gian tới.

Còn theo Tiến sĩ kinh tế Nguyễn Huy Vũ khi trả lời RFA mới đây, nếu chính phủ tư nhân hoá các công ty nhà nước và cho phép một số công ty tư nhân khác tham gia vào cùng một lĩnh vực để tăng tính cạnh tranh… thì việc tăng hiệu quả hoạt động của các doanh nghiệp mới có thể thực hiện được.

Nguồn: RFA Tiếng Việt


 

Tỷ phú Bill Gates bất ngờ đến Việt Nam du lịch Đà Nẵng và Hội An

Ba’o Nguoi-Viet

March 5, 2024

ĐÀ NẴNG, Việt Nam (NV) – Sau gần hai thập niên, tỷ phú Bill Gates trở lại Việt Nam, đến Đà Nẵng và Hội An du lịch.

Theo các báo đài trong nước, tỷ phú Bill Gates và bạn gái là bà Paula Kalupa đã đến Đà Nẵng vào sáng 4 Tháng Ba, trên máy bay riêng Gulfstream G650ER và lưu trú tại một resort năm sao ở quận Sơn Trà.

Tỷ phú Bill Gates (trái) được một phụ nữ mời trầu khi đến Bắc Ninh, Việt Nam, ngày 22 Tháng Tư, 2006. (Hình minh họa: Hoang Dinh Nam/AFP via Getty Images)

Nguồn tin của VNExpress hôm 5 Tháng Ba cho biết ông Bill Gates trở lại Việt Nam sau 18 năm và có chuyến du lịch cá nhân ở Đà Nẵng và Hội An trong khoảng năm ngày, chủ yếu cùng bạn gái thưởng ngoạn cảnh sắc và nghỉ dưỡng.

Lần đầu ông Bill Gates đến Việt Nam là vào năm 2006, để thực hiện các hoạt động kinh doanh liên quan đến lĩnh vực công nghệ thông tin.

Trong chuyến thăm cách đây 18 năm, ông Bill Gates đã làm việc với các đại diện của ngành công nghệ thông tin của Việt Nam và đến thăm thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh. Tại đây, ông trải nghiệm các phong tục địa phương, bao gồm nhai trầu và nghe hát dân ca Quan Họ.

“Sự trở lại của tỷ phú Mỹ Bill Gates sau 18 năm là minh chứng cho sức hấp dẫn ngày càng tăng của Việt Nam như một điểm đến du lịch đối với các nhân vật tầm cỡ thế giới,” trang BNN Breaking bình luận.

“Chuyến thăm của ông Bill Gates có thể thúc đẩy du lịch, giới thiệu di sản phong phú, cảnh quan tuyệt đẹp và lòng hiếu khách của người dân địa phương. Những chuyến thăm của nhân vật nổi tiếng như ông Gates thường thúc đẩy sự quan tâm đến các cơ hội đầu tư địa phương, có khả năng mang lại lợi ích cho nền kinh tế và lĩnh vực công nghệ của Việt Nam,” bản tin viết.

Sau khi có thông tin tỷ phú Bill Gates cùng đoàn tùy tùng đang có chuyến thăm Đà Nẵng, lãnh đạo tỉnh Quảng Nam đã yêu cầu các đơn vị “tích cực xác minh lịch trình để sẵn sàng chào đón.”

Nói với báo Tuổi Trẻ hôm 5 Tháng Ba, một lãnh đạo thành phố Hội An cho biết đang chờ đợi thông tin đoàn của ông Bill Gates thăm viếng Hội An. Tuy nhiên, mọi thông tin lịch trình của đoàn vẫn chưa được cung cấp ra ngoài.

“Chúng tôi mới chỉ nhận được thông tin qua báo chí đăng tải. Chiều nay, lãnh đạo tỉnh đã liên lạc và yêu cầu thành phố Hội An nắm thông tin, nếu đoàn có tới thăm viếng phố cổ Hội An như báo chí đăng tải thì thành phố sẽ làm băng rôn chào mừng, có nghi thức tiếp đón phù hợp thể hiện lòng hiếu khách,” vị lãnh đạo thành phố Hội An nói.

Chuyên cơ của tỷ phú Bill Gates ở phi trường Đà Nẵng hôm 5 Tháng Ba. (Hình: Nguyễn Đông/VNExpress)

Thông tin ông Bill Gates dự kiến tới Hội An cũng thu người dân, khách du lịch, đặc biệt rất đông phóng viên, nhà báo theo dõi thông tin tại Đà Nẵng, Quảng Nam quan tâm. Nhiều phóng viên chờ đợi tại các lối vào ra phố cổ.

Trước chuyến du lịch Việt Nam, tối 1 Tháng Ba, nhà sáng lập Microsoft và bạn gái cùng giới tinh hoa toàn cầu đã tham dự bữa tiệc mừng con trai tỷ phú Mukesh Ambani ở Ấn Độ, chuẩn bị kết hôn trị giá $120 triệu. (Tr.N) [qd]


 

 Chuyện một cây cầu và Lòng Vô-Ơn của người Việt-Truyện ngắn

Nguyễn Kim Chi

 NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐAN MẠCH – XÂY MẤY CHỤC CÂY CẦU & TRƯỜNG HỌC CHO NGƯỜI VIỆT… VÀ BỊ LỌC LỪA ĐẾN TRẮNG TAY.

Họ là đôi vợ chồng già, chồng người Đan Mạch, thợ xây – vợ người Việt đã đổ hết tâm sức xây được 24 cây cầu treo và 5 trường học tại những vùng nông thôn nghèo của Việt Nam.

Thế nhưng, cuộc đời họ lại không gặp suôn sẻ ngay trên chính mảnh đất mà họ yêu quý, thậm chí họ còn bị người Việt lừa trắng tay, giờ phải sống trong một ngôi nhà xây tạm bợ. Nhiều người không biết tới họ nhưng vẫn đi qua những cây cầu họ đã xây, Sống Mới đã được sự đồng ý của facebooker Tung Xich Lo – người đã chia sẻ những thông tin về cặp vợ chồng Kurt Lender Jensen – Tiêu Thị Ngọc Sang (Nhung) trên trang mạng xã hội – để gửi tới bạn đọc câu chuyện về những con người, dù không mang dòng máu Việt nhưng vẫn nhiệt tâm với nước Việt.

Lần đầu tiên, tôi gặp ông Kurt và bà Nhung là qua sự hướng dẫn của ông anh tôi khi anh giới thiệu về họ: “cặp vợ chồng này có chung 1 trái tim tốt”, Tùng nên đến thăm họ. Trong nhiều năm qua, tại Đan Mạch, ông Kurt và bà Nhung đã được nhiều người dân Đan Mạch biết đến khi họ khởi đầu xây một cây cầu treo tại khu vực trồng cà phê, thuộc Bảo Lộc, Lâm Đồng bằng chính công sức và sự cần cù của họ.

Hành trình xây cầu chỉ bằng sự trợ giúp

Theo lời ông Kurt kể lại cho tôi, chyện xây cầu xuất phát từ một lần về thăm quê hương vợ, có người nhờ ông gắn giúp lại vài tấm ván cho chiếc cầu treo. Thoạt đầu nhìn chiếc cầu cũ kỹ, ông đã thốt lên rằng ông hoàn toàn có khả năng làm một cây cầu treo mới, còn chiếc cầu cũ như hiện tại thì vô phương sữa chữa. Lúc ấy ông nghĩ, chắc mọi người đều nghĩ “ông ta nói phét lác”. Nhưng ông Kurt đã bắt tay vào làm đúng như lời nói của mình.

Trở lại Đan Mạch, ông đã tích cực liên lạc với nhiều chuyên gia để xin vật liệu xây cầu. Công ty đầu tiên nhận giúp đỡ là một công ty sản xuất dây cáp, họ đã trả lời ngay lập tức rằng sẵn sàng trợ giúp mớ dây cáp ông cần dùng. Nhưng cáp của họ lại bọc nhôm, không có sự co giãn, e là không thích hợp cho việc làm cầu treo.

Cùng lúc đó, ông lại được một người bạn thân cung cấp cho ông một thông tin quan trọng: Hệ dây cáp căng giữa các tuyến cao tốc của Đan Mạch đang được tháo bỏ vì quá nguy hiểm. Thế là ông Kurt bắt tay liên lạc với sở đường bộ. Họ kết nối ông với một công ty đang thi công tháo gỡ của Đức. Công ty này đã không ngần ngại cho ông lấy những gì ông muốn.

Tuy nhiên, để cuộn những sợi dây cáp lại, ông phải liên lạc với một cơ sở điện lực tại địa phương. Sau khi nghe ông Kurt trình bày, công ty này vui vẻ chở những ống cuộn dây điện trống, đến thẳng đường cao tốc, nơi họ đang tháo gỡ dây. Để cho đôi vợ chồng Kurt – Nhung tự lăn dây cáp vào ống cuộn.

Cũng trong thời gian đó, ông Kurt tiến hành làm thử một chiếc cầu mẫu trong khu vườn của nhà mình. Ông cũng liên lạc với một công ty lớn của Đan Mạch, chuyên về nghành xây cầu có tên là Carl Bro và nhờ họ trợ giúp ông một bản vẽ sơ sài. Nhưng nhờ bản vẽ này, ông Kurt đã nhẩm tính được sẽ cần bao nhiêu mét cáp cho chiếc cầu trong thực tế.

Rồi ông lại tiếp tục nhờ đến một công ty chuyên về kỹ nghệ cung cấp các vật liệu cho ghe đánh cá có tên là Claus Harbo. Họ cũng rất ân cần giúp ông số trang thiết bị xiết dây cáp… mà ông cần dùng. Ngoài ra, Câu lạc bộ thể thao Lions Club, đã hỗ trợ thêm một máy phát điện và máy trộn bê tông cho công việc xây cầu của ông. Không dừng tại đây, ông xin tiếp được một số lượng sơn để bảo trì dây cáp của công ty Sadolin.

Cuối cùng ông liên lạc với hãng vận chuyển tàu Maersk mạnh nhất thế giới và đã được phép nói chuyện trực tiếp với tổng giám đốc, A. P. Muller. Tuy các tàu bè của hãng này không cập cảng Việt Nam, nhưng ông tổng giám đốc cũng vui lòng giúp ông Kurt chuyển số hàng ấy về Singapore, rồi nhờ các hãng khác chuyển tiếp số hàng trên về Việt Nam.

Coi như các công việc tại Đan Mạch tiến triển quá tốt. Tuy nhiên, khi số hàng trên về tới cảng Sài Gòn lại gặp vấn đề lớn nhất mà không nhận được sự trợ giúp nào khi phải chi tiền, thì hàng mới ra khỏi cổng. Ông Kurt đã phải thương lượng rằng cho ông lấy số hàng trước, còn tiền thì chiều ông mới đích thân đến nhà chủ kho để trả, nhưng đó chỉ là giải pháp tình thế để ông Kurt đối phó với những “nhũng nhiễu” thường nhật ở Việt Nam, bởi ông lấy đâu ra tiền để trả cho chủ kho, khiến ông phải… nói phét như vậy.

Khi nguyên vật liệu đã có mặt tại Việt Nam, lãnh sự quán Đan Mạch đã trợ giúp bê tông, sắt thép và cây ván, cùng với chi phí vận chuyển.

Thế nhưng, ngày khởi công xây cầu, ông chủ tịch tỉnh Bảo Lộc chỉ điều giúp ông Kurt một đội quân 20 người, trong đó chỉ có một người cầm theo cái xẻng, là công cụ lao động duy nhất. Ông Kurt đã bức xúc với hành động thờ ơ này của chính quyền địa phương và tuyên bố sẽ làm cây cầu tại một địa phương khác nếu sự trợ giúp nhân lực “èo uột” như vậy.

Ngày hôm sau, ông Kurt nhận được một đội quân gấp đôi là 40 người. Với kinh nghiệm của một người thợ hồ, hiểu biết nhìn bản vẽ, ông đóng vai trò chỉ huy và phân chia công việc lớn nhỏ cho thợ, thậm chí chia từng điếu thuốc lá cho thợ. Cô Nhung – vợ ông đóng vai trò thông dịch và chị nuôi cho 40 người nông dân đến giúp việc xây cầu.

Sau 25 ngày, chiếc cầu treo dài 65 mét và ngang 1,2 mét hoàn tất với tổng chi phí là 4500 USD. Khi chiếc cầu được khánh thành, một bà cụ đòi nắm tay ông Kurt dẫn bà qua cầu. Cụ bà này đã bật khóc vì nỗi vui sướng và tâm sự rằng, “Đã 20 năm nay, tôi chưa bước qua được sang bên này đồi”.

Sau khi hoàn thành cây cầu treo đầu tiên, ông Kurt đã có đủ tư liệu để hoàn tất hồ sơ gửi đến lãnh sự quán của Đan Mạch tại Việt Nam kèm một câu “Chiếc cầu đã xây xong”. Họ đã trao cho vợ chồng ông đảm nhận những công trình xây dựng trợ giúp sau này. Ông Kurt đã phấn khởi và thốt lên: “Tôi có thể xây thêm cả 10 chiếc cầu nữa, nếu có ai đó thanh toán chi phí”. Vợ chồng ông chấp nhận công việc với điều kiện chỉ nhận lương tương ứng với một người lãnh tiền thất nghiệp tại Đan Mạch. Vì nếu nhận lương cao hơn, coi như chương trình trợ giúp không còn đúng ý nghĩa.

Trong khi đó, Danida – một hội chuyên gia về việc giúp phát triển nông nghiệp tại các vùng nông thôn nghèo trên toàn cầu đã đánh giá cao tính tiết kiệm của chiếc cầu, khi chỉ làm hết ¼ chi phí so với giá trị thật của nó. 6 năm tiếp theo, cặp vợ chồng này đã hoàn tất 24 cây cầu nằm trong chương trình trợ giúp của chính quyền Đan Mạch. Họ còn tham gia xây luôn cả 5 ngôi trường học.

Nhưng về sau nhiều chương trình trợ giúp, phải trải qua nhiều thủ tục rắc rối. Những khoản tiền trợ giúp không đến nơi cần nhận mà lọt thẳng vào túi những kẻ tham nhũng. Đến lúc này, cặp vợ chồng già tự nhận thấy “cuộc vui” đã kết thúc nên họ muốn rút lui về lại xứ xở Đan Mạch yên tĩnh. Ông Kurt cũng kể rằng, sau mỗi lần khánh thành cầu, vị chủ tịch tỉnh lại vui mừng khai tiệc ăn nhậu, thậm chí đã có lần hỏi ông: “Thủ tục đến Đan Mạch có dễ không?”

Những sóng gió khó ngờ trên mảnh đất Việt

Tưởng chừng như sau những phần đóng góp công sức cho xã hội, hai vợ chồng già sẽ được hạnh phúc an hưởng tuổi già, thì ngờ đâu Bộ nhập cư Đan Mạch đã bác bỏ đơn xin trở lại sống tại nước này của bà Nhung. Trong khi với khả năng tài chính của mình, ông Kurt không đủ khả năng nuôi vợ.

Tại Đan Mạch, ông Kurt cũng đang sống bằng đồng lương hưu ít ỏi bởi ông xuất thân từ một gia đình lao động. Từ năm 14 tuổi ông đã rời khỏi nhà và tự đi tìm việc kiếm sống bằng nhiều nghề. Rồi sau đó ông đã làm thủy thủ cho những hãng tàu khách đi khắp toàn cầu. Thời gian tiếp theo, ông trở lại Đan Mạch và làm thợ hồ trong 6 năm. Sau đó ông mua một chiếc ghe đánh cá và trở thành ngư dân. Ngay từ thời ấy, ông đã có những hành động được cho là khác người khi đoàn tàu đánh cá của Đan Mạch thường được sơn màu xanh da trời, còn thuyền của ông Kurt lại được sơn màu đỏ.

Năm 1992, lần đầu tiên ông về Việt Nam chơi cùng với một gia đình Việt Nam ông quen tại Đan Mạch. Trong chuyến đi này, ông đã yêu một người phụ nữ bản xứ, chính là bà Nhung. Sau nhiều lần thư từ và vài lần đi lại giữa Việt Nam – Đan Mạch. Đến mùa thu năm 1994, ông mới bảo lãnh được người vợ mới cưới sang Đan Mạch.

Sau nhiều năm làm việc tại Việt Nam, thay mặt cho quốc gia Đan Mạch trong trương trình trợ cấp, cặp vợ chồng Đan – Việt này đã xây biết bao nhiêu cái cầu treo, các ngôi trường trong những vùng hẻo lánh…Thế nhưng, đến tuổi già, họ chỉ mong có được một mảnh đất nhỏ để hưởng thụ những năm cuối đời tại Việt Nam mà cũng không xong. Họ đã bị cả những người thân, những người gần gũi lừa gạt khiến cặp vợ chồng già phải bán nông trại cà phê tại Bảo Lộc, nơi họ gắn bó hơn 10 năm để tìm nơi yên tĩnh tại một eo biển đẹp.

Lần đầu tiên gặp tôi, họ sống trong một túp lều bằng bạt, dựng tạm bợ tai khu du lịch Bình Tiên, Ninh Thuận. Nơi đây họ đã bị lừa một cú “ngoạn mục” bởi một ngư dân và cả chức trách của địa phương khi “đồng lòng”bán cho họ miếng đất nằm trong quy hoạch của một dự án du lịch.

Vẫn chưa hết, sau chuyến đến thăm của tôi, những con người trên mảnh đất họ yêu quý lại một lần nữa dụ họ mắc mưu, bỏ tiền ra mướn đất đang nằm trong dự án tại Hòa Phú, gần Phan Rí, Bình Thuận. Hơn nửa năm sau,

họ được chính quyền địa phương hứa hẹn “đền bù” bằng cách cho mướn một bãi biển đẹp hơn, tại Bãi Dương, Minh Hóa, cũng gần cửa Phan Rí. Tuy nhiên, miếng đất “hứa hẹn” ấy cũng đã từng dùng để lừa một người đàn ông mang quốc tịch Úc khiến anh này mất gần nửa năm theo đuổi vụ “mướn đất” và cũng mất một số tiền kha khá trong túi.

Đến lúc này thì sự chịu đựng của ông Kurt cho những gian xảo, lừa lọc của con người nơi đây cũng đã đến giới hạn, nhưng vì thương người vợ Việt Nam, ông không thể quay lại Đan Mạch mà bỏ vợ lại xứ này. Ông ta quyết định dành giụm số tiền ít ỏi còn lại, để mua được miếng đất sa mạc toàn cát, đầy mồ mả, ngay QL1, gần cây xăng Thắng Lợi, thuộc Chí Công, Bình Thuận.

Ông Kurt kể rằng, hàng xóm xung quanh cũng có người tốt, nhưng cũng vẫn có kẻ thích “bắt nạt” hoặc “bành trướng” chủ quyền sang nhà người khác. Mới đây, không hiểu vô tình hay ác ý mà có người đã phá hoại cái giếng nhà ông bằng cách thả dây thun cũ (cắt từ ruột xe đạp) vào trong ống bơm. Thế là ông Kurt phải xây cái giếng mới.

“Ông già và biển cả”

Ông Kurt rất thích trò chuyện tiếng Đan Mạch với tôi. Lâu lâu ông mới có cơ hội bày tỏ sự bức xúc của cuộc sống với một người hiểu được tiếng nước ông. Hai vợ chồng già rất quý hóa khách đến thăm nên rất muốn tôi ở lại. Nhưng vì tôi cũng là thằng ngang bướng với ý nghĩ ngủ một đêm tại nhà bạn bè mà phải đi trình giấy tờ với chính quyền địa phương thì nhiêu khê cho tôi quá. Thôi để tôi đi ngủ bụi và để cho đôi bạn già của tôi ngủ yên giấc.

Hiện nay ông bà Kurt, vẫn kiên trì định cư tại Chí Công. Miếng đất sa mạc và đầy mồ mả này nằm ngay QL1, gần giữa trạm xăng Thắng Lợi và khu đồi quạt gió, thuộc tỉnh Bình Thuận. Tôi chỉ thấy buồn là không giúp gì được cho họ.

Bạn yêu nước Việt ? vậy bạn đã giúp được gì cho người Việt? công sức bỏ ra liệu đã bằng đôi bạn già này chưa?

Họ chính là những người yêu nước Việt, những người có tâm hồn Việt nhưng cũng thật cực nhọc cho họ quá …. khi muốn yêu, muốn sống yên bình trên đất nước này cũng không được.

..Và những quan chức công bộc của xứ sở này – những kẻ luôn mồm rao giảng lòng yêu nước, luôn bi bô rằng vì dân vì nước (???) thì không chừa bất kỳ cơ hội nào để ôm hàng triệu đô la vơ vét được từ đất nước này, để bôn tẩu sang hưởng lạc tại các nước phương Tây !!!

Sao chép từ fb Diễm Chi – fb Nguyễn Hữu Quý   


 

Bắt cóc và ép nhận tội: Thủ đoạn của CSVN hiện nay

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Phạm Thanh Nghiên

Hai nhà hoạt động mới bị bắt

Khoảng hơn chục năm trước, khi thực hiện một cuộc bắt bớ nhằm vào một nhân vật bất đồng chính kiến, một nhà hoạt động nhân quyền, phía công an chí ít còn muốn ra vẻ ta đây cũng là “nhà nước pháp quyền”. Họ lùa một lực lượng hùng hậu mặc sắc phục, đeo lon, đeo cấp số hiệu, mang xe thùng đùng đùng xông vào nhà dân để bắt. Cho ra vẻ đúng luật, người bị bắt sẽ được giao các quyết định liên quan đến mình như lệnh bắt, lệnh khám xét, lệnh tạm giam…, dù thường là sau đó gia đình nạn nhân không nhận được mảnh giấy nào. Nhưng tối thiểu vào lúc đó, người bị bắt cũng được hưởng cái “đặc ân” là biết mình bị cáo buộc vi phạm điều luật nào trong (cái gọi là) “Bộ luật hình sự” của (cái gọi là) Nhà nước CHXHCN Việt Nam.

Những năm gần đây, đặc biệt là sau sự kiện Formosa (từ năm 2017,) dường như vở kịch “thực thi pháp luật” vừa rườm rà, không đủ sức giới thiệu sự khủng bố, nên nhà nước công an trị đã chuyển sang sử dụng phương thức “bắt cóc,” cho tiện.

Có thể liệt kê một số vụ bắt cóc điển hình nhắm vào những nhà hoạt động về môi trường hay nhân quyền như Nguyễn Văn Hóa, Hoàng Đức Bình, Trần Hoàng Phúc, Nguyễn Bắc Truyển, Trương Minh Đức, Nguyễn Đức Hùng, Ngô Văn Dũng, các thành viên Nhóm Phổ Biến Hiến Pháp,… Những người này đều bị bắt cóc ở ngoài đường bởi những kẻ mặc thường phục (mật vụ.)

Thậm chí nhiều người bị đánh đập dã man như ông Hóa và ông Bình. Không một văn bản lệnh nào về việc bắt giữ được gửi đến thân nhân của những người này.

Cụ thể, anh Nguyễn Văn Hóa bị bắt ngày 11/1/ 2017 khi đang đi trên đường, nhưng mãi tới ngày 23 Tháng Giêng, sau khi gia đình làm đơn gửi đi các cơ quan tỉnh thì mới nhận được thông báo tạm giữ của phía công an. Ban đầu, công an bịa lý do Hóa có hành vi “ăn cắp xe máy và buôn bán ma túy” để tiến hành vụ vây bắt. Nhiều ngày sau, gia đình Hóa nhận được thông báo “Tạm giam bị can” của Cơ quan An ninh Điều tra, Công an tỉnh Hà Tĩnh k‎‎ý ngày 20/1/ 2017 với cáo buộc “Lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” theo điều 258.

Hầu hết các thành viên của nhóm Phổ Biến Hiến Pháp bị nhà cầm quyền bắt cóc rải rác từ cuối Tháng Tám đến đầu Tháng Chín 2018. Người thân của họ đã tuyệt vọng tìm kiếm bằng nhiều cách, nhưng vô ích.

Ngày 27 Tháng Chín, bà Nga Kim, vợ ông Ngô Văn Dũng, loan tin trên truyền thông rằng bà đã tìm thấy chồng. “Tôi tìm thấy chồng tôi rồi. Bị giam ở số 4 Phan Đăng Lưu, Sài Gòn,” bà Nga nói với phóng viên BBC.

Tương tự là trường hợp của Nguyễn Đức Hùng, một người bảo vệ môi trường đầy nhiệt huyết và quả cảm, nhưng ít được công luận chú ý vì anh chọn cách hoạt động âm thầm.

Ngày 14/1/ 2022, như đã hẹn trước với người anh trai, Nguyễn Đức Hùng bắt xe khách Hoa Lợi từ Hà Tĩnh để vào Bình Thuận. Đi đến khu vực cổng chào xã Kỳ Nam, Hà Tĩnh, chuyến xe chở Hùng bị một nhóm mật vụ chặn lại và anh bị lôi đi trước sự chứng kiến của toàn bộ hành khách.

Lúc đó vào khoảng 3 giờ chiều ngày 14/1/ 2022. Sau hơn mười ngày tìm kiếm khắp nơi, người thân của Hùng đến nhà xe Hoa Lợi thì được nhân viên tường thuật lại sự việc trên.

Hơn một tháng sau khi Hùng bị bắt, cơ quan an ninh điều tra mới chịu “nhả” tấm giấy tạm giam về cho gia đình, tất nhiên là gia đình phải liên tục đi đòi, với sự đồng hành của vị cha xứ và nhiều giáo dân trong vùng. Ngày 13 Tháng Bảy 2022, nhà cầm quyền đưa Hùng ra xét xử trong một phiên tòa không có luật sư và kết án anh 5 năm 6 tháng tù giam theo điều 117. Gia đình anh lại chỉ biết tin sau khi đọc báo nhà nước.

So với những vụ việc vừa kể trên, trường hợp của các ông Phan Vân Bách, Nguyễn Chí Tuyến và Nguyễn Vũ Bình mới đây có vẻ như… may mắn hơn đôi chút. Các ông “được” bị bắt ở nhà, không đến nỗi bị vu là ăn cắp, buôn tiền giả hay buôn ma túy như một số người cùng chí hướng khác.

Nhưng việc đi đòi các loại giấy tờ, hay tối thiểu chỉ là những thông tin miệng từ phía công an để được biết các ông bị bắt theo tội gì, cũng là một hành trình đầy gian nan đối với các bà vợ.

Hơn hai tháng nay, gia đình chưa được biết ông Phan Vân Bách bị bắt vì lý do gì. Trong một lần đi tiếp tế, bà Nguyễn Thị Yêu đọc được thoáng qua dòng chữ “tuyên truyền chống nhà nước…” ghi trên tấm phiếu gửi lưu ký cho chồng. Tờ giấy thông báo tạm giam mà bà nhận được vài ngày sau đó, không ghi tội danh của ông Bách. Đó là một tờ thông báo được làm một cách vội vã, cẩu thả đến mức ghi sai họ của ông Bách, địa chỉ cũng không thống nhất, lúc ghi quận Hoàng Mai, khi lại ghi Đống Đa.

Nhà báo Nguyễn Vũ Bình và blogger Nguyễn Chí Tuyến có lẽ là hai trong số những người hoạt động nổi tiếng cuối cùng còn sót lại, bị bắt cùng ngày 29 Tháng Hai 2024.

Vợ ông Nguyễn Chí Tuyến là bà Nguyễn Thị Ánh Tuyết nói rằng công an không để lại bất cứ giấy tờ văn bản gì dù gia đình yêu cầu. Bà nói bà chỉ nhớ mang máng nội dung lệnh bắt liên quan đến cáo buộc “tuyên truyền, phát tán các tài liệu chống nhà nước.”

Bà cho biết, phía công an hẹn sẽ gửi những giấy tờ cần thiết cho bà sau. Còn bao giờ gửi thì bà không được biết.

Một người trong gia đình ông Nguyễn Vũ Bình muốn giấu danh tính, tường thuật với đài Á Châu Tự Do hôm 1 Tháng Ba 2024, rằng: “Công an đưa Nguyễn Vũ Bình về nhà đọc lệnh khám xét, đọc danh sách những đồ vật, giấy tờ bị thu giữ… rồi đưa đi.”

Lệnh khám xét có lẽ đã cố tình bỏ trống chi tiết này nên không ai biết ông Bình bị bắt vì tội danh gì, ngoài việc cho rằng ông có thể bị cáo buộc vi phạm điều 117 -BLHS “Tuyên truyền chống nhà nước,” điều luật được sử dụng để bỏ tù những người hoạt động nhân quyền và có quan điểm trái với đảng cộng sản. Và đây là lần tù thứ hai của ông Nguyễn Vũ Bình, một nhà báo không chịu bẻ cong ngòi bút.

Việc phá vỡ các quy tắc trong thủ tục tố tụng hình sự không đơn thuần là sự coi thường pháp luật, nó cho thấy nhà cầm quyền đang dựng lại lịch sử đen tối của ngành công an CSVN mấy chục năm trước. Thời mà cán bộ cộng sản có thể chặn đường bất cứ ai, xông vào bất cứ nhà nào để bắt người mà không cần có lệnh.

Quả là nghịch lý khi càng gắn bó với khối dân chủ phương Tây, cộng sản càng đẩy mạnh những cuộc bắt bớ nhằm vào những người dám phản kháng, những người mưu cầu một xã hội văn minh, dân chủ.

Giới chóp bu cầm quyền tin rằng, Mỹ và phương Tây cần Việt Nam trong cuộc đối đầu với Tàu cộng, do vậy sẽ làm ngơ trước mọi vi phạm nhân quyền. Cộng sản Việt Nam sẵn sàng hy sinh những công dân chính trực, những người yêu nước để đối lấy những quyền lợi nhằm kéo dài sự cai trị.

Hà Nội, Sài Gòn và hầu hết các miền đất khác trên quê hương Việt Nam đang dần vắng bóng những gương mặt tranh đấu cho nhân quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ. Nhà cầm quyền đã, đang và sẽ còn tiếp tục truy lùng, bắt giam những người cuối cùng, dập tắt những tiếng nói cuối cùng để hoàn thiện cái trại súc vật mà họ gọi là “nhà nước CHXHCN Việt Nam” – thứ thiên đường cho giới cai trị, nhưng là địa ngục cho chúng dân trăm họ.

(Nguồn: Phạm Thanh Nghiên-Sài Gòn Nhỏ)


 

Chủ tịch và phó chủ tịch tỉnh An Giang bị cách chức, sắp lãnh án tù

Ba’o Nguoi-Viet

March 4, 2024

AN GIANG, Việt Nam (NV) – Ông Nguyễn Thanh Bình, chủ tịch tỉnh An Giang, và ông Trần Anh Thư, phó chủ tịch tỉnh này, vừa bị Hội Đồng Nhân Dân tỉnh bãi nhiệm chức vụ (cách chức) nhiệm kỳ 2021-2026, do sai phạm liên quan vụ khai thác cát lậu lớn nhất ở Việt Nam.

Quyết định trên được Hội Đồng Nhân Dân Tỉnh An Giang đưa ra tại tại kỳ họp thứ 18, hôm 4 Tháng Ba, theo báo Tuổi Trẻ.

Ông Nguyễn Thanh Bình, chủ tịch tỉnh (trái) và ông Trần Anh Thư, phó chủ tịch tỉnh An Giang. (Hình: Tuổi Trẻ)

Việc bị cách chức cho thấy hai ông Bình và Thư sắp bị truy tố lãnh án tù trong thời gian tới. Trước đó, cả hai ông này bị bắt và khai trừ đảng.

Ông Bình, 59 tuổi, là tiến sĩ giáo dục, từng giữ chức giám đốc Sở Giáo Dục và Đào Tạo Tỉnh An Giang. Sau đó ông Bình được đưa về làm bí thư Thị Ủy Tân Châu, rồi phó chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ 2011-2016. Từ Tháng Năm, 2019, ông Bình lên nắm ghế chủ tịch tỉnh cho đến nay.

Hôm 25 Tháng Mười Hai, 2023, ông Bình bị Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Bộ Công An khởi tố, bắt tạm giam để điều tra về tội “lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ.”

Vụ bắt giữ ông Bình được thực hiện khi Bộ Công An mở rộng điều tra các sai phạm “vi phạm quy định về nghiên cứu, thăm dò, khai thác tài nguyên; đưa hối lộ; nhận hối lộ; lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ,” xảy ra tại công ty Cổ Phần Đầu Tư Trung Hậu-Tổng 68, Sở Tài Nguyên và Môi Trường tỉnh An Giang và các đơn vị liên quan.

Theo báo Pháp Luật TP.HCM, liên quan vụ án này, trước đó Bộ Công An đã khởi tố ông Trần Anh Thư, phó chủ tịch tỉnh An Giang, với cáo buộc nhận hối lộ 1.2 tỷ đồng ($49,495) để tạo điều kiện cho doanh nghiệp khai thác cát vượt công suất.

Tương tự, ông Nguyễn Việt Trí, giám đốc Sở Tài Nguyên và Môi Trường tỉnh An Giang, cũng bị cáo buộc tội “nhận hối lộ.”

Hiện, Bộ Công An đã khởi tố tổng cộng 22 người, trong đó bảy cựu cán hộ Sở Tài Nguyên tỉnh An Giang và Trung Tâm Quan Trắc, bị điều tra về tội “lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thành công vụ.”

Theo điều tra ban đầu, công ty Cổ Phần Đầu Tư Trung Hậu-Tổng 68 được Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh An Giang cấp phép khai thác hơn 1.5 triệu khối cát cung cấp cho bốn công trình thuộc dự án “Công trình đường bộ cao tốc Bắc-Nam phía Đông.” Mỏ cát khai thác nằm ở xã Mỹ Hiệp và Bình Phước Xuân, huyện Chợ Mới.

Một xáng cạp cát ở tỉnh An Giang. (Hình: Thanh Niên)

Nhà chức trách cho rằng, lợi dụng giấy phép khai thác khoáng sản được cấp, ông Lê Quang Bình, tổng giám đốc công ty Trung Hậu-Tổng 68 (đã bị bắt giữ) đã cho khai thác tới hơn 4.7 triệu khối cát, trị giá tạm tính khoảng 253 tỷ đồng ($9.6 triệu). Công ty bỏ ngoài sổ sách không khai báo và nộp nghĩa vụ tài chính với số cát khai thác vượt giấy phép 3.2 triệu mét khối này.

Theo cáo buộc, để tiêu thụ số cát khai thác trái phép thu lời bất chính, ông Lê Quang Bình cùng đồng phạm đã thông qua các công ty trung gian do mình thành lập để quản lý mua hóa đơn khống. Số tiền thu được, ông này khai “chi cho một số cán bộ.” (Tr.N) [kn]

 


 

…Chim Kêu Vượn Hú – Trần Mộng Tú.

 Kimtrong Lam  Lương Văn Can 75.

Trần Mộng Tú.

Má ơi! Đừng gả con xa

Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu…

Câu ca dao của miền Nam thời xa xưa đó bỗng quay về trong trí tôi mấy ngày cuối năm. Thuở đó, gả con xa có nghĩa là gả con sang làng khác, sang tỉnh khác. Là đưa dâu, đón dâu hết một ngày đò dọc hay đi bằng xe hàng một chặng đường dài từ sáng đến chiều. Cô gái đi làm dâu xa, khi sanh đứa con đầu lòng mới được về cho mẹ chăm nom “Con so nhà mạ/Con rạ nhà chồng”. Sanh con cứng cáp rồi lại quay về bên chồng. Có khi cả năm tới tết mới được ôm con về thăm cha mẹ, hay cha mẹ ốm đau lắm hoặc qua đời mới được về trả hiếu. Vì cô đã thuộc về dâu con nhà người. Cha mẹ thương nhớ con nhưng gái lớn thì phải theo chồng, nên tuy khóc nhưng cũng mừng vì con có gia đình. Nếu con được vào gia đình khá giả, tử tế cha mẹ hãnh diện, an tâm; nếu chẳng may con lấy phải chồng nghèo cũng khuyên con chịu thương chịu khó gánh vác giang san bên chồng, ở cho phải đạo dâu con. Số cô có vất vả lắm cũng là thức khuya, dậy sớm, làm đủ mọi việc trong gia đình. Số cô có khổ lắm thì gặp anh chồng vô tích sự, còn cờ bạc, rượu chè, gặp mẹ chồng cay nghiệt bắt bẻ. Như thế đã là quá sức chịu đựng cho một người phụ nữ rồi và làng trên, xóm dưới, ai cũng chê trách cái gia đình bên chồng cay nghiệt đó.

Chữ “Má ơi” cho ta biết câu hát đó phát xuất ở miền Nam nước Việt. Gái quê của miền tây Nam Bộ đẹp nổi tiếng. Gái Mỹ Tho, Cần Thơ, Bến Tre, gái Cao Lãnh, Nha Mân cô nào cũng đẹp, cũng da trắng, tóc dài. Hình ảnh những cô gái dậy thì trong chiếc áo bà ba ngồi bên sạp trái cây là hình ảnh những du khách ngoại quốc cho in vào những tấm thiệp lưu niệm gửi đi khắp nơi trên thế giới.

Cha mẹ chỉ gả cô sang làng khác, sang tỉnh khác thôi mà cô đã tức tưởi kêu lên như vậy rồi. Bây giờ cô lìa cha mẹ, xa anh em, xa làng, xa nước, sang tận Đại Hàn, Đài Loan, Trung Quốc lấy chồng.

Cô đi lấy chồng, một người chồng lớn hơn cô từ 10 đến 20 tuổi, người chồng tàn tật hay người chồng mang bệnh tâm thần, có cô chồng gần bằng tuổi cha mình. Cô không nói cùng chung ngôn ngữ, cô không biết gia cảnh nhà chồng, cô bước lên máy bay, bay tít lên vòm trời rồi hạ xuống một vùng đất hoàn toàn xa lạ. Cô kêu lên “Má ơi!”.

Nhưng má cô không thể nào nghe được tiếng kêu đó nữa. Cô mất liên lạc với gia đình, với quê nhà, ngay khi bước chân vào nhà chồng. Cô bị hành hạ, đánh đập, cô không biết chỗ trốn, không biết chỗ chạy. Nhà chồng trấn lột hết giấy tờ tùy thân của cô, cô không có một tờ giấy nào chứng minh cô là một người vợ đến từ phương xa, cô không có ngôn ngữ để giãi bầy.

Ở Đại Hàn, cô bị cả nhà chồng đánh đập. Cô bị đánh đến gẫy xương, cô chết, xác vứt xuống hầm như vất một con chó chết; cô bị đánh đến dập gan, nát phổi, cô chết ngay bên cạnh đứa con sơ sinh; hay cô tự tử vì không còn lối nào thoát ra được sự hành hạ ngoài cái chết. Cô ôm cả hai đứa con thơ dại nhẩy từ lầu cao xuống để ba mẹ con cùng chết. Đó là cách duy nhất có thể bảo vệ mình và con mình.

Ở Đài Loan, sau khi làm vợ vài tháng, cô bị đánh đập gán cho bao nhiêu tội cô không hề có, trước khi họ mang đi bán, như bán một con heo vào những động mãi dâm. Cô mất hết đường về.

Ở Trung Quốc, hình ảnh những cô dâu Việt Nam mặc áo dài truyền thống được quảng cáo trên tường, trên cột đèn ngoài phố, với cái giá rẻ mạt kèm theo những hàng chữ: Không còn trinh, được đổi cô khác. Cô về đến nhà chồng mới hay mình được đem về làm con vật tế thần cho từ bố chồng, anh chồng, đến em trai của chồng. Người ta coi như mua về được một con nô lệ vừa lao động trong việc đồng áng vừa phục vụ tình dục cho những người đàn ông trong nhà. Cô cũng không bao giờ trốn được họa chăng là phép lạ.

Nhưng phép lạ, đôi khi cũng xẩy ra nên thế giới bên ngoài mới biết được những nghịch cảnh mà những cô gái Việt Nam gánh chịu. Có cô đã trốn thoát.

Tại sao biết những chuyện bất hạnh như thế có thể xẩy ra cho mình mà các cô gái quê, vẫn theo nhau vào Sài Gòn tìm đến những dịch vụ hôn nhân với người nước ngoài.

Các bà mẹ vẫn hân hoan khi có con gái lấy chồng Hàn, chồng Đài Loan. Vì cũng trong mười cô chết thì có một cô may mắn sống, một cô không bị nhà chồng hành hạ và mang được tiền về cho cha mẹ ở cái làng nghèo nàn bên Việt Nam. Cái làng mà ruộng đồng, ao cá, không còn vì đất đai bị chiếm hết để xây cao ốc hay công xưởng, nhà máy. Có khi bị chiếm để xây những nghĩa địa cho các đại gia hay các ông lớn (chưa chết), những ngôi nhà mồ, đắp tô với rồng bay phượng múa, phỏng theo mô hình cung điện của các vua chúa thời xưa bên Trung Hoa.

Có bà mẹ đã nói: “Ôi! Trời kêu ai nấy dạ. Đâu có phải ai lấy chồng Hàn, chồng Đài Loan cũng chết hay cũng bị mang bán cả đâu. May mắn nó mang tiền về xây nhà mới cho mình chứ lấy chồng Việt để ôm nhau chết đói à?”. Có bà ngoại, bà nội nhìn con cháu bé lên bốn lên năm cất tiếng khen: “Con bé này xinh quá, nuôi cho mau lớn rồi gả chồng Hàn.”

Tôi đã nhiều lần đọc được những cái tin như thế, nghe lòng bải hoải cả mấy tuần. Cứ tự hỏi: Sao ở trong nước, không có phu nhân hay một tiểu thư nào là vợ, con, của một ông bộ trưởng, ông tổng giám đốc, ông thủ tướng hay một đại gia nào đó với gia tài cả trăm triệu, cả bạc tỷ Mỹ kim, đứng lên làm một việc gì tốt lành cho những cô gái này, như: xây trường dạy nghề, hướng dẫn công việc, cho mượn vốn buôn bán, để cứu giúp những cô gái quê, ít học, có một công việc nuôi thân. Tôi nghĩ nếu các cô được hướng dẫn thì cái tỷ lệ mang thân làm dâu Hàn, dâu Đài Loan, dâu Trung Quốc sẽ bớt đi nhiều. Hay ít ra giúp họ tìm cho rõ ngọn nguồn trước khi ký vào những tờ giấy hôn thú mang rủi nhiều hơn may đó.

Cái động lực nào đã đưa các cô đến chỗ không sợ hãi trước những chuyện người chồng Hàn có thể đánh vợ cho đến chết, hay hành hạ cho đến lúc người phụ nữ phải tự tử để an thân. Người chồng Đài Loan có thể mang vợ đi bán cho ổ mãi dâm, hoặc chuyện phải làm nô lệ tình dục cho cả một gia đình bên Trung Quốc. Kinh hoàng quá!

Cái xã hội cô đang sống có đưa bàn tay nào ra, níu cô lại, giúp đỡ cô hay cũng chính cái xã hội đó thản nhiên nhìn cô bước vào một thế giới cô không có khả năng hình dung ra trước được. Đau thương quá!

Cô đi lấy chồng như thế đau khổ cho cô, tủi nhục cho cha mẹ đã đành mà còn xấu hổ cho cả một quốc gia nữa. Ông anh tôi ở tiểu bang California, một hôm kể cho tôi nghe, ở cái club anh chơi tennis, anh gặp một người đàn ông Đại Hàn mới nhập hội chơi. Sau vài lần chơi chung, cà phê, ăn sáng hai người có vẻ hợp lắm. Một hôm anh Đại Hàn hỏi anh tôi người nước nào, anh tôi nói là người Việt Nam. Hôm sau thấy anh ta lạnh lùng ra mặt và có ý tránh không nói chuyện, mới đầu anh tôi không để ý, sau thấy mình hỏi anh ta lờ như không nghe. Anh tôi thấy vậy cũng phớt tỉnh. Anh không thích tôi thì tôi cũng chẳng cần thích anh. Bẵng độ hai ba tuần không nói với nhau, anh Đại Hàn bỗng một hôm quay lại thú thật: Mới đầu tôi tưởng ông là người Hoa hay người Phi, tôi không biết ông là Việt Nam. Tôi không thích dân Việt Nam, một cái dân gì mà cứ mang con gái họ bán hết cho nước này nước khác làm vợ. Người Hàn tử tế coi thường người Việt ở chỗ đó. Anh tôi nổi xùng. Thế cái thằng đi mua vợ rẻ có đáng khinh không? Hai bên lý sự một hồi, bất phân thắng bại. Bây giờ họ nói chuyện với nhau trong lúc chơi banh, nhưng vẫn không phải bạn. Một bên mua vợ giá rẻ và một bên bán vợ với bất cứ giá nào. Bên nào đáng khinh hơn.

Anh tôi kết luận: Nhục cho cả nước, anh em mình sang tận đây rồi mà vẫn nhục lây.

Có con mà gả chồng gần

Có bát canh cần nó cũng mang sang.

Tôi được người lớn tuổi hơn giảng cho nghe: canh cần là do chữ tần tảo (một loại rau tần / tảo là rau) Ngày trước người nghèo có thể kiếm rau tần trong vườn nấu những bát canh đạm bạc. Người con gái nghèo đi kiếm rau tần cả ngày được gọi là tần tảo. Nên mới có chữ “tần tảo” chỉ cho người phụ nữ chịu khó làm việc trong hoàn cảnh túng thiếu.

Bây giờ ở Việt Nam, các cô gái quê dù có muốn tần tảo cũng hiếm có cơ hội, cô không lấy chồng gần, vì người chồng gần cũng chẳng có việc làm, cả hai vợ chồng cô giỏi lắm cũng chỉ kiếm được một bát canh cho cả gia đình, làm sao cô có cơ hội để đem sang chia cho cha cho mẹ được. Cô đành phải lấy chồng xa, cô coi thân cô như một cuộc bài may rủi. Biết đâu cô chẳng kiếm được người tử tế, biết đâu cô chẳng mang tiền về cho mẹ uống thuốc, cho mẹ có một bát canh thịt thơm ngon, cho cha sửa nhà, mua sắm truyền hình, tủ lạnh, biết đâu…, biết đâu…, biết đâu…Cô lại chết thảm thương như thế. Cô không kêu được: “Má ơi!” nữa rồi…

“Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu.”

Tâm nào còn an được để đón Xuân về!

Trần Mộng Tú. 


 

CSVN và ngoại giao ‘mẹ nó sợ gì’

Ba’o Dat viet

March 3, 2024

Phạm Minh Chính và ngoại trưởng Nga Sergey Lavrov

Lúc này khi còn đang ở thế thượng phong với sự ưu ái từ các cường quốc, chế độ CSVN vẫn đang thể hiện đường lối đối ngoại hết sức ngạo mạn, thậm chí côn đồ với thế giới văn minh bên ngoài.

Hồi tháng 5 năm ngoái, tại Bangkok, một nhân viên trong khối cộng đồng ngoại giao Mỹ kể với người viết về một trong những buổi trao đổi công việc giữa họ và Hà Nội. Trong đó, ngay khi vừa nghe nhắc đến vấn đề tù nhân chính trị, thì người đại diện bên phía Việt Nam đã cắt ngang và cho rằng: “Chủ đề này sẽ chẳng giải quyết được gì, vui lòng không đề cặp đến!”

Không chỉ thế, hạ tuần tháng 12/2023, nhân dịp kỷ niệm 75 năm ngày ra đời của bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, chính quyền Việt Nam đưa ra lời cam kết gồm 8 điểm với Liên Hiệp Quốc, rằng họ sẽ cải thiện hồ sơ nhân quyền vào ngày 31/12/2099 (tức là sau 76 năm nữa?!).

Điều này cho thấy thái độ ngạo mạn, thiếu nghiêm túc của chế độ đối với cộng đồng quốc tế như thế nào.

Mặc cho sự ứng xử của Việt Nam như thế nào đi nữa, nhưng thực tế thì chính quyền Hoa Kỳ và các đồng minh của họ vẫn một mực giữ thái độ hết sức vuốt ve đối với chính quyền Việt Nam. Chúng ta cứ nhìn các hoạt động đối ngoại nhộn nhịp của chính quyền trong vài năm trở lại đây, hoặc ít nhất, từ khoảng giữa năm 2023 thì sẽ thấy rõ điều ấy:

Hạ tuần tháng 6/2023, nâng cấp quan hệ Việt – Hàn lên mức cao nhất: “Đối tác chiến lược toàn diện”; Tương tự, tháng 9/2023, Tổng thống Hoa Kỳ, ông Joe Biden đích thân đến Hà Nội ký kết thỏa thuận nâng cấp quan hệ Việt – Mỹ lên mức “Đối tác chiến lược toàn diện”.

Nhân chuyến đi này, công chúng đã từng hy vọng về sự “lại quả” của chính quyền Việt Nam cho món quà nâng cấp quan hệ ngoại giao mà đích thân ông Joe Biden vượt cả nửa vòng quả đất mang đến. Ít nhất cũng là sự trao trả tự do cho một số tù nhân chính trị hàng đầu hiện đang được cộng đồng quốc tế mong đợi. Nhưng không, một con số 0 tròn trĩnh.

  • Cũng trong tháng 9/2023, bên lề Hội nghị Cấp cao ASEAN 43 tại Jakarta, Indonesia, Việt Nam Úc cùng bày tỏ nguyện vọng sớm ký kết nâng cấp quan hệ Việt – Úc lên mức “Đối tác chiến lược toàn diện”; Ngay trong tháng kế tiếp, tháng 10/2023, Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Trung Quốc, ông Tập Cận Bình đến Hà Nội ký kết hàng loạt thỏa thuận. Trong đó, đáng chú ý nhất là việc Việt Nam đã chính thức gia nhập khối “Cộng đồng chung vận mệnh” do Trung Quốc chủ trương; Hạ tuần tháng 11/2023, nâng cấp quan hệ Việt – Nhật lên cấp “Đối tác chiến lược toàn diện”;
  • Trước đó, năm 2016, Việt Nam cũng đã sớm ký kết nâng cấp quan hệ Việt – Ấn lên mức “Đối tác chiến lược toàn diện”.
  • Như vậy, có lẽ chỉ còn thiếu khối Cộng đồng chung Châu Âu, thì hầu hết các cường quốc lớn trên thế giới và khu vực gồm Hoa Kỳ, Nhật Bản, Úc, Trung Quốc, Hàn Quốc, Ấn Độ đều đã nâng cấp mối bang giao với chính quyền Việt Nam lên mức cao nhất.
  • Câu hỏi đặt ra rằng tại sao Việt Nam, một đất nước nghèo nàn, tụt hậu so với thế giới về mọi mặt, không hề chia sẻ những giá trị chung, mang tính phổ quát với thế giới văn minh, thậm chí trái lại, còn là một quốc gia độc tài, phản dân chủ, đàn áp, nô lệ hóa công dân nước mình… lại được ưu ái trong mối bang giao với các cường quốc phương tây như vậy? Không chỉ thế, mà trong các cuộc đối thoại nhân quyền, cho dù là một chế độ bị cả thế giới chán ghét, bị săm soi về “thành tích” nhân quyền tệ hại, nhưng họ cũng vẫn thể hiện thái độ hết sức ngạo mạn, kẻ cả?
  • Câu trả lời không quá bí hiểm, vì chúng đã là hiểu biết chung của những người quan tâm đến thời sự Việt Nam. Tất cả chỉ gói gọn trong một lý do: Vì vị thế địa chính trị của Việt Nam quan trọng trong thế cờ bao vây Trung Quốc của Hoa Kỳ và đồng minh mà thôi.
    Trung quốc, khi bước vào thế kỷ XXI đã tự tin về tiềm lực của mình đến mức độ đã xếp lại sách lược “ẩn mình chờ thời” của ông Đặng Tiểu Bình, mà ngày càng cả quyết “trỗi dậy”, thể hiện mình như một mối nghi ngại cho hòa bình và sự ổn định trên chính trường quốc tế. Đáng kể nhất là thách thức quyền lực của Hoa Kỳ và đồng minh của họ. Điều này là cơ sở khiến chính quyền Hoa Kỳ phải thay đổi chính sách đối ngoại với chủ trương “Xoay trục hướng Đông”, bắt đầu vào nhiệm kỳ tổng thống của ông Barak Obama. Trong chủ trương đó, bao hàm chiến lược bao vây, khống chế Trung Quốc.
  • Trong chiến lược bao vây Trung Quốc, không thể thiếu vai trò quan trọng của Việt Nam. Thật vậy, vị trí địa lý Việt Nam nằm ở phía nam Trung Quốc, sở hữu bờ biển kéo dài đến hơn 3.200 km nhìn ra biển Đông, nơi có tuyến đường hàng hải quan trọng, nhộn nhịp nhất nhì thế giới, được đánh giá vận chuyển đến 50% khối lượng hàng hóa trên toàn thế giới.
  • Với đặc điểm như thế, giả thiết khi xảy ra một cuộc chiến giữa Trung Quốc với Hoa Kỳ và đồng minh, thì vô hình trung, Việt Nam trở thành một tiền đồn án ngữ, ngăn chặn quân đội Trung Quốc tràn xuống phía nam bằng đường bộ. Về phía đông, nhờ sở hữu ven biển kéo dài, cho nên, không cần phải đưa tàu chiến ra biển, thì Việt Nam vẫn có khả năng khống chế toàn bộ khu vực biển Đông.
  • Các hải đảo thuộc khu vực Hoàng Sa và một phần Trường Sa mà Trung Quốc đang chiếm đóng, thậm chí, xây dựng cả đường băng cùng các công trình quân sự cũng không còn mấy ý nghĩa, vì tất cả đều nằm trong tầm khống chế của khí tài Việt Nam hiện có.

Thế nên, giữ cho Việt Nam không trở thành đồng minh của Trung Quốc, hoặc ít nhất, không quá ngả về phía Trung Quốc một khi xảy ra trận chiến quyết định là giải pháp mang tính chất quyết định của bàn cờ thế bao vây Trung Quốc. Làm được điều đó, không có cách gì hay hơn là đành phải ve vãn chính quyền Cộng Sản Việt Nam, nâng cấp mối quan hệ bang giao với Việt Nam lên mức cao nhất, cho dù, họ biết rất rõ về tình trạng đàn áp, nô lệ hóa người dân của chính quyền Cộng Sản hiện tại là không thể chấp nhận.

Cho thấy, các thành tựu ngoại giao mà chính quyền Cộng Sản đang tự tán dương hoàn toàn xuất phát từ vị thế địa chính trị của Việt Nam mà thôi và nguồn gốc của địa chính trị Việt Nam là di sản, là thành quả mở mang bờ cõi của tiền nhân để lại. Chúng không phải là công trạng gì của Đảng Cộng Sản như ông Nguyễn Phú Trọng đang cố ra sức tán dương khi phát biểu về điều đó. Cho nên, cho dù không phải là chính quyền Cộng Sản, mà bất kỳ chính quyền nào nắm giữ quyền lực chính trị tại Việt Nam cũng sẽ đều được Hoa Kỳ và đồng minh ưu ái bang giao như thế cả.

Mặt khác, tuy không có công trạng gì, nhưng đảng Cộng Sản Việt Nam lại đang thu lợi từ sự ưu ái bang giao của Hoa Kỳ và đồng minh, như: Giúp gia tăng tính chính danh của chế độ, khoe khoang là công trạng của chế độ như lời tuyên bố của ông Nguyễn Phú Trọng “Đất nước ta chưa bao giờ có được tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày nay”.

Thế nhưng, bên cạnh sự thu lợi của chế độ, thì điều đáng buồn rằng sự ưu ái bang giao của Hoa Kỳ và đồng minh lại không mang lại lợi ích gì đáng kể cho người dân Việt Nam, vốn là người chủ của đất nước và là người chủ của vị thế địa chính trị cần thiết cho Hoa Kỳ và đồng minh cả. Vì lẽ, tuy nâng cấp bang giao với chính quyền Cộng Sản, nhưng không mấy ai trong số họ tin cậy vào sự thành thật của chính quyền Cộng Sản cả, khi họ luôn luôn chứng kiến mối bang giao thâm tình “Môi hở, răng lạnh”, nồng ấm trong quan hệ Việt – Trung, cùng với đó là những lời lẽ có cánh dành cho nhau. Thế nên, mối nghi ngại về việc chính quyền Cộng Sản Việt Nam đóng vai con ngựa thành Troa là khả năng có thật.

Do đó, những lợi ích về kinh tế, quốc phòng mà Việt Nam từng mong mỏi đến từ Hoa Kỳ và đồng minh khi ký kết thỏa thuận nâng cấp bang giao vẫn chỉ đang tồn tại ở dạng lời hứa hẹn đẹp mắt, bùi tai mà không thực chất.

Chưa kể rằng, sự ưu ái mà Hoa Kỳ và đồng minh dành cho chính quyền Cộng Sản Việt Nam chỉ có tính cách giai đoạn. Vì lẽ, nếu một khi vấn đề Trung Quốc được giải quyết xong, chiến lược bao vây Trung Quốc không còn cần thiết nữa, thì mặc nhiên, sự ưu ái sẽ chấm dứt. Lúc đó, chế độ Cộng Sản tại Việt Nam hoàn toàn mất chỗ chống lưng từ chính quyền Cộng Sản Trung Quốc. Đồng thời, với thái độ ngạo mạn, thiếu nghiêm túc hiện nay lại càng sớm bị Hoa Kỳ và các đồng minh quay lưng, thì khi đó, sự cáo chung của chế độ độc tài là lẽ đương nhiên.

Vấn đề còn lại, sự cáo chung ấy đánh dấu bằng biện pháp hòa bình hoặc đổ máu là hoàn toàn tùy thuộc vào tương quan lực lượng giữa các bên và phản ứng của chế độ Cộng Sản vào thời điểm ấy.

Thế nhưng, lúc này khi còn đang ở thế thượng phong với sự ưu ái từ các cường quốc, chế độ vẫn đang thể hiện đường lối đối ngoại hết sức ngạo mạn, thậm chí côn đồ với thế giới văn minh bên ngoài, mà các phát ngôn đầy khinh suất của ông Phạm Minh Chính, bị ký giả Mỹ vô tình ghi âm được trong chuyến công du đến Hoa Kỳ vào trung tuần tháng 5/2022 đã thể hiện hết sức đầy đủ, chân thực: “Rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì!”.

Mạnh Đặng