THAY ĐỔI HAY LÀ CHẾT

Lê Vi

THAY ĐỔI HAY LÀ CHẾT

Một công ty có 81 người, chủ động đi xét nghiệm, lòi ra 20 người dương tính, gần 25% (1). Như vậy là dịch đã lưu hành trong cộng đồng nhiều và khá lâu rồi. Vậy thì chúng ta có thể tự hào là chúng ta chống dịch giỏi hay không?

Còn nhớ có lúc tôi rất muốn đi xét nghiệm. Tôi muốn biết mình âm tính chắc chắn để về thăm mẹ tôi. Vì tôi làm trong cái ngành mà mức độ phơi nhiễm khá cao, trong khi mẹ tôi thì lớn tuổi và mắc nhiều bệnh nền. Có lúc, cả mấy tháng trời tôi không gặp mẹ, dù tôi ở chỉ cách mẹ tôi có chưa đến 5 phút đi xe. Vậy mà rất khó khăn. Khi đó, phải có những tiêu chuẩn dịch tễ mới được xét nghệm.

Chúng ta không xét nghiệm thì làm sao biết dịch có lây lan trong cộng đồng hay không. Vì vậy, khi mọi người cảm thấy dịch vãn rồi, thậm chí có người còn đề nghị tuyên bố hết dịch, thì tôi vẫn nói với các bạn của tôi, rằng không biết chừng dịch đầy ra trong cộng đồng. Và bây giờ là thế thật.

Bây giờ, chính quyền quyết định cho phép làm xét nghiệm rộng rãi. Ngoài chiến dịch xét nghiệm tại TPHCM, còn cho phép các cơ sở y tế làm test kháng nguyên nhanh, chắc chắn là số lây nhiễm sẽ rất lớn. Vấn đề đặt ra là chúng ta xét nghiệm để làm gì? Chúng ta sẽ xử lí ra sao với kết quả xét nghiệm?

Nếu cứ truy vết, phong tỏa, cách li, thì liệu ai sẽ đi làm việc đó? Đi lấy mẫu, có người dương tính: phong tỏa, cách li. Đi chích ngừa, có người dương tính: phong tỏa, cách li. Bệnh viện có bệnh nhân dương tính: phong tỏa, cách li. Bệnh viện có nhân viên dương tính: phong tỏa, cách li… Nếu cứ xét nghiệm thế này thì ai còn ở ngoài, không bị phong tỏa, cách li, để đi phong tỏa, cách li người khác nữa?

Theo số liệu ngày 28/6/2021 (2), chúng ta có 12.788 ca nhiễm kể từ 27/4, trong đó có 3.745 đã khỏi bệnh, còn lại 9.043 ca. Trong khi đó, chúng ta đang cách li 204.159 người. Trung bình, mỗi người dương tính, có 22,5 người phải cách li. Nếu lấy 1/10 tỉ lệ của cái công ty 81 người, có 20 người dương tính, thì tỉ lệ lây nhiễm cộng đồng khoảng 2,5%. Với tỉ lệ đó, có khoảng 2,3 triệu người Việt nam bị nhiễm, và sẽ phải cách li gần 52 triệu người.

Làm được không?

Giả sử chúng ta có 2.300.000 người dương tính (theo tỉ lệ kì vọng là chỉ bằng 1/10 tỉ lệ dương tính của cái công ty kia), thì, tính theo tỉ lệ bệnh nặng mà giám đốc HCDC cung cấp là 1,3% (3), số bệnh nhân mà chúng ta cần chữa chạy tích cực là 29.900 người. Còn nếu tính theo tỉ lệ nhập viện của bệnh nhân nhiễm cúm Tàu của Mỹ là 4,9% (4), tức là 112.700 người.

Còn nếu chúng ta cố gắng ngăn chặn bằng truy vết, cách li, phong tỏa như đang làm, với hi vọng giảm số lây nhiễm bằng 10% con số trên, là 230.000 người. Như vậy, chúng ta sẽ phải lo bệnh viện cho 230.000 bệnh nhân, và quản lí cách li cho 230.000 X 22,5 = 5.175.000 người. Đấy là tôi đang giả sử là chúng ta thực hiện truy vết, cách li, phong tỏa hiệu quả, chứ thực ra như trên nói, là cách làm đó không hiệu quả, chuyện giảm tới 90% số lây nhiễm chỉ là mơ tưởng mà thôi.

Thôi thì dù là con số mơ tưởng, chúng ta cứ thử chọn xem sao. Chúng ta chọn gì giữa việc tập trung chữa trị cho 29.900 bệnh nhân (hoặc lấy tỉ lệ của Mỹ, là 112.700 bệnh nhân), với việc phải xây dựng bệnh viện cho 230.000 bệnh nhân, đồng thời quản lí 5.175.000 người cách li? Chúng ta có làm nổi việc đó không?

Chưa kể là 5.175.000 con người bị cách li kia không tham gia vào việc tạo ra của cải vật chất, mà lại trở thành gánh nặng cho xã hội vì bị cách li, và việc phong tỏa làm cho gấp 10 lần số người đó không có khả năng làm việc tạo ra của cải vật chất. Ai sẽ làm ra tiền để nuôi bộ máy đi truy vết, cách li, phong tỏa?

Liệu có còn ai để đi truy vết, cách li, phong tỏa nữa không?

Với việc phát hiện quá nhiều ca ngoài cộng đồng như trường hợp 20 ca trong 81 người của công ty kia, thì rõ ràng là cách làm cũ đã không hiệu quả, nếu không nói là thất bại hoàn toàn. Nó chứng tỏ rằng chúng ta không thực sự giỏi như chúng ta vẫn thường nói về mình. Nó chứng tỏ rằng, cách thức chúng ta làm đã không còn phù hợp.

Chúng ta bắt buộc phải thay đổi.

(1): https://tuoitre.vn/mot-cong-ty-o-binh-thanh-phat-hien-20…

(2): https://moh.gov.vn/…/ban-tin-dich-covid-19-sang-29-6…

(3): https://thanhnien.vn/…/tphcm-can-tinh-den-phuong-an…

(4): https://vietnamese.cdc.gov/…/cases-updates/burden.html

May be an image of fire and outdoors

TẤM ÁO CỦA TỬ TÙ VÀ BỨC THƯ MÁU CỦA NGƯỜI CHA.

 

Nguyễn Xuân Diện is with Trần Bang 

TẤM ÁO CỦA TỬ TÙ VÀ BỨC THƯ MÁU CỦA NGƯỜI CHA.

Tử tù Nguyễn Văn Chưởng dùng tăm thêu thư kêu oan lên áo. Còn người cha là Nguyễn Trường Chinh thì hai lần cắt tay lấy máu viết đơn kêu cứu cho con, gửi Chủ tịch nước. Bố mẹ của Nguyễn Văn Chưởng đã bán hết cả nhà đất, trở thành người vô gia cư ở Hà Nội để đi kêu oan cho con qua bao nhiêu năm nay.

“Lúc con tôi bị kết án tử hình, nó chỉ kịp vất chiếc áo đã dùng tăm, rút chỉ từ chiếc chăn trong trại giam thêu lên áo thành một tờ đơn kêu oan ức và khẳng định mình vô tội vì không biết và không có mặt tại hiện trường nơi xảy ra vụ án mạng dẫn đến cái chết thiếu tá Nguyễn Văn Sinh, công an phường Đông Hải 2 (Hải An, TP.Hải Phòng)”.

Kể đến đây, giọng ông Nguyễn Trường Chinh, bố tử từ Nguyễn Văn Chưởng (SN 28/03/1983, thôn Trung Tuyến, xã Bình Dân, huyện Kim Thành, tỉnh Hải Dương) run rẩy, những giọt nước mắt không biết tự bao giờ đã lăn trên đôi gò má đen xạm của ông.

Đôi bàn tay run run, ông lôi từ trong bọc vải ra chiếc áo trắng cũ kỹ có những dòng chữ được thêu nguệch ngoạc với dòng mở đầu “Chưởng vô tội”.

Gạt nước mắt, ông Chinh cho hay: “Tôi đã giữ chiếc áo có bức thư kêu oan do con tôi dùng tăm thêu lên đây được gần 5 năm. Phải là chỗ tin tưởng lắm tôi mới giao cho bức thư này. Bởi nó là lá đơn cuối cùng do con tôi viết kêu cứu cho nỗi oan ức của nó tại vụ án mạng trên”, ông Chinh cho biết thêm.

Nội dung bức thư được thêu khá nguệch ngoạc, nhưng ông Chinh đọc khá chi tiết cho chúng tôi:

“Án oan ôm hận nhờ Chính phủ

Giải oan hận này cho dân đen

Tấm lòng trong sạch thiên địa biết

Trả lại công bằng cho dân thường

Sao để quan sai hành hạ dân

Luật pháp Việt Nam là rất đúng

Đừng để oan sai giáng hạ cho dân lành”.

Đọc xong bức thư, ông Chinh lại khóc, những giọt nước mắt mặn chát của một người cha khi chứng kiến những dòng tâm huyết của đứa con trai do ông đứt ruột đẻ.

Trích báo VTC ngày 26/11/2013 21:56.

______

Thiết nghĩ nếu chế độ này còn lại chút nhân tính và tính chính danh, chắc chắn sẽ phải xét lại vụ án oan tày trời này và trả lại tự do cho Nguyễn Văn Chưởng.

Virus không biết vâng lời Đảng!

Virus không biết vâng lời Đảng!

Bởi  AdminTD

Jackhammer Nguyễn

24-6-2021

Việc chống dịch Covid-19 tại Việt Nam vào cuối tháng 6/2021 rối như canh hẹ. Nồi canh hẹ này có vài gia vị tiêu biểu như sau:

Chính phủ gọi điện thoại khắp nơi trên thế giới xin trợ cấp thuốc ngừa, nhưng chưa có gì khả quan. Điều dễ hiểu là không phải các nước kia xấu bụng, mà họ không có dư để mà cho.

Nước Mỹ có tiềm lực dồi dào, đang hồi phục thì đâu thể … ưu tiên cho Việt Nam được, vì Mỹ cũng không quá dư thừa để đủ giúp các nước đồng minh, thì có đâu cho Việt Nam. Mình là cái gì của người ta đâu mà người ta ưu tiên?

Thuốc nội địa thì không tới đâu, vừa định lấp liếm cho qua truông thì bị báo chí phanh phui ghê quá, lại thụt vào.

Việc cách ly thì, cứ bật chỗ này, bung chỗ nọ, hoặc là đóng rồi mở như ở Gò Vấp, thành Hồ hồi đầu tháng 5/21.

Đóng cửa trị dịch thì không làm ăn được, dân nghèo thiếu đói, các doanh nghiệp không hoạt động được. Mà mở cửa thì dịch hoành hành, nên đóng không được, mà mở thì cũng không xong.

Đây là kết quả của việc điều hành quốc gia với phương châm chính trị là thống soái, thiếu sự suy luận hợp lý của những cái đầu bình thường. Nó cũng là lối suy nghĩ dựa trên chủ trương “bạo lực cách mạng”, đàn áp, độc quyền chân lý,… từ đó mất một cái nhìn toàn thể, không thể hiểu được sự việc một cách toàn cục, có gốc, có ngọn.

Khi dịch bệnh mới bắt đầu, dựa trên hệ thống toàn trị có sẵn, Hà Nội đạt được thành công trong việc chặn dịch. Từ thành công đó, dàn đồng ca chính trị từ thủ tướng cho tới các cư dân mạng “lề đảng”, lập tức la toáng lên, nào là “Việt Nam trên đà chiến thắng Covid-19”, nào là “lúc hoạn nạn mới biết đâu là cường quốc”, nào là người nước ngoài “hối tiếc vì năm ngoái đã vội rời Việt Nam”, và rằng, “nếu cột điện ở Mỹ biết đi, thì sẽ về Việt Nam”…

Biếm họa Việt Nam tự hào về chống dịch. Ảnh trên mạng

Không ai có thể phủ nhận hệ thống toàn trị của đảng Cộng sản Việt Nam rất hữu hiệu trong việc… đàn áp. Nhưng đàn áp đây là đàn áp bọn “phản động”, những người bất đồng chính kiến, đàn áp những công nhân đình công, nông dân đòi đất, còn virus thì lại không có chính kiến, nó vượt qua các chốt dân phòng, công an… dễ dàng. Các nhóm bất đồng chính kiến thì rất vất vả đễ tập hợp thêm người, trong khi virus thì nhân bản hàng triệu lần, chỉ trong vài giây!

Virus không cần lương công nhân, không cần đất nông dân. Virus không ngán “chuyên chính vô sản” lẫn “ba dòng thác cách mạng”, nó cũng không sợ “đấu tranh giai cấp” hay là “bạo lực cách mạng”, nó có thể tiến vào văn phòng trung ương đảng trong chớp mắt, cho dù đảng trưởng có tập hợp vài chục triệu dân, hô to “chống dịch như chống giặc”, cũng không thể chặn sự lây lan của nó!

Buồn cười nhất là khi đợt dịch thứ tư hiện nay nằm ngoài tầm kiểm soát, các cán bộ “hồng hơn chuyên” của Đảng bèn so sánh “dịch Covid-19 và ‘biến thể virus mới’ chống phá cách mạng Việt Nam” và rằng dịch đang dâng cao cũng đừng quá lo lắng, vì đó là lúc dịch đang “giãy chết”!

Lần giở những trang sử cộng sản từ lúc mới thành lập cho đến lúc chết yểu, chuyện chính trị hóa khoa học, có thể thấy, là điều không hiếm, và có thể nói đó là đặc trưng của các nhà cầm quyền cộng sản. Hai ví dụ rất rõ về  chuyện này ở hai nước cộng sản lớn nhất thế giới thuở trước:

  1. Liên Xô có quan chức khoa học Trofim Lysenko, cho rằng, nhà sinh học Pháp Lamarck là chân lý. Ông Lamarck cho rằng các sinh vật có thể tập tành để thích nghi trong thời gian ngắn. Lysenko bác bỏ thuyết di truyền của Mendel. Các nhà khoa học Soviet nào theo thuyết di truyền đều bị trù dập, vì Lysenko được nhà độc tài đỏ Stalin ủng hộ hết mình. Soviet và nước Nga ngày nay, bị phương Tây bỏ xa về khoa học di truyền.
  2. Còn Trung Quốc cộng sản có chiến dịch diệt chim sẻ của Mao Trạch Đông, bất chấp mọi lý lẽ khoa học, bất chấp mọi kiến thức về sinh thái con người có được đến thời điểm đó. Kết quả là, sau khi chim sẻ bị tiêu diệt, mùa màng trở nên thất bát vì sâu bọ phá hại.

Thật ra những kiểu “học phiệt” này của xã hội cộng sản xuất phát từ chính mô hình của nó, cho rằng xã hội con người có một “quy luật” bất di bất dịch. Khoa học dưới chế độ cộng sản được tiến hành trong những cái khuôn có sẵn và bị áp chế bởi những ý chí chính trị.

Khoa học Soviet và Trung Quốc không phải không đạt được những bước tiến, nhưng thường là nhờ một ý chí chính trị, dồn mọi nỗ lực của xã hội để làm một điều gì đó, bất kể tốn kém và những phi lý. Một cường quốc hạt nhân như Liên Xô lại không sản xuất được máy photo và giấy vệ sinh thì không đủ cho công dân mình dùng. Sự tốn kém trong việc chế tạo các thiết bị quân sự đã góp phần làm đế chế Soviet kiệt quệ và sụp đổ.

Sau 30 năm chấp nhận kinh tế thị trường, cuộc sống vật chất của người Việt có phần khá hơn, nhưng kiểu cách dùng ý chí chính trị để lấn át khoa học trong điều hành quốc gia, không thay đổi. Các chương trình chính trị, dù có giảm bớt, vẫn là bắt buộc trong trường đại học, ở cả những lĩnh vực khoa học thực nghiệm chẳng liên quan gì đến chính trị cả.

Cuối tháng trước, tôi có viết một bài đăng trên Tiếng Dân, trích lời một nhà triết học Pháp từng là cộng sản, ông Albert Camus, rằng “Muốn chống được dịch thì phải đàng hoàng”. Đàng hoàng ở đây rất đơn giản, đó là suy nghĩ một cách bình thường, chấp nhận những bài học vỡ lòng về khoa học, khoa học thực nghiệm, khoa học quản lý, khoa học xã hội, chấp nhận sự đa dạng.

Những người đang cai trị Việt Nam nếu tiếp tục không đàng hoàng, thì không những họ không chống dịch được, mà họ cũng sẽ không thể đưa nước Việt đi lên như nó xứng đáng được như thế.

MỘT XÃ HỘI QUÁ BẤT CÔNG!

Liên Trà

MỘT XÃ HỘI QUÁ BẤT CÔNG!

Phạm Minh Vũ

Chị Nguyễn Thị Minh Uyên là một trong 200 công nhân bị công ty Minh Quân nợ lương, chị bắt đầu làm việc thu gom rác cho công ty này từ năm 2017. Thời gian đầu, công ty trả đủ 174.000 đồng/ngày lương nhưng đến năm 2020 thì bị chậm. Đỉnh điểm là thời gian cuối năm, công ty nợ chị Uyên và đồng nghiệp trong tổ 6 tháng lương.

Chị ở với con trai đang học lớp 3 và mẹ già tại phường Phú Đô (Hà Nội). Nhiều ngày trong nhà gạo cũng không còn, chị phải đi vay từng vài chục nghìn một để đong gạo ăn qua ngày.

Mỗi lần nói về con trai, nước mắt của chị Uyên lại tự nhiên trào ra. Chị khóc không phải vì sự vất vả, cơ cực mà vì bản thân không lo được cho con một cuộc sống tốt đẹp.

Gạo hết thì đi vay được nhưng đến hạn đóng tiền học phí cho con trai chị Uyên đành phải lực bất tòng tâm. Đã nhiều lần đứa con nhỏ không hiểu chuyện của chị phải nghỉ học vì bị “các bạn trêu đóng tiền học phí muộn”.

Câu chuyện của Chị Minh Uyên cùng 200 đồng nghiệp khác bị công ty quỵt lương, chắc chắn khi xã hội lên tiếng họ sẽ phải trả. Nhưng ở đây, đã bật ra một vấn đề mà quá bất công với những người dân Việt Nam, ai ai cũng đang bị bóc lột, đó là tiền học phí. Tại sao bắt học sinh đi học phải đóng học phí?

Trên thế giới này, không có quốc gia nào lại thu học phí, vì Giáo dục và Y tế là một trong những phúc lợi xã hội được chính phủ đầu tư gần như ưu tiên trong các chính sách. Ưu tiên cho giáo dục là ưu tiên cho tương lai.

Theo tôi được biết, Việt Nam là quốc gia duy nhất thu tiền học phí học sinh. Không nói đâu xa các nước Nhật Hàn, Sin ngay tại Thái Lan cạnh VN đây, học sinh cấp 1 ở Thái Lan sẽ như sau:

-Đi học sẽ không đóng bất cứ khoản thu nào (như Việt Nam gần 20 loại phí: ví dụ như học phí, phí vệ sinh…)

– Sách vở thì được nhà trường phát miễn phí. Tại Thái, tất cả bộ sách mỗi trường tự in theo cách dạy riêng, nhưng vẫn đáp ứng trương trình khung của bộ giáo dục (ở Việt Nam riêng khoản học phí và sách vở coi như bán hết lúa giống, nhà 3 đứa con coi như cắm sổ đỏ lên ngân hàng vay co con đi học, từ khi gọi là đổi mới giáo dục thì sách bị viết vào từng trang để mỗi năm mua một bộ, vô cùng tốn kém)

– Ở nhà học trực tuyến thì được phát tiền cơm 1 buổi ăn 30bat (22.500₫).

– Một tháng được nhận 1thùng sữa học đường.

– Phụ huynh đi họp một buổi được nhận 200bat (150.000₫).

– Học sinh nào có hoàn cảnh khó khăn thì được nhận thêm học bổng.

– Học sinh đi học không bị phân biệt đối xử (kể cả là người tị nạn).

– Học sinh chủ yếu học trương trình hướng đạo sinh (học cách sinh tồn). Đó là nước Thái, chứ chưa nói sang Châu Âu- Mỹ làm chi.

Đọc câu chuyện chị Minh Uyên lòng chợt dâng lên cảm xúc phẫn nộ, phẫn nộ cái công ty nợ lương chị là cũng là sân sau của quan chức đảng viên cộng sản. Và để cháu bé con chị bị bạn bè trêu tới nổi phải nghỉ học ở nhà là do chậm học phí. Hôm trước nghe tin một cháu bé ở Đắk Nông bị giam học bạ do chưa đóng Quỹ bởi nhà nghèo nữa thì đất nước này không biết sẽ về đâu?

Một hệ thống chính trị đã lỗi thời, những kẻ ông vua con (hiệu trưởng) luôn tự cho mình quyền hành đưa ra những quyết sách bất chấp đạo lý.

Trong khi cả thế giới không còn ai thu học phí, vì thu học phí là ăn cướp cả tương lai của mầm non đất nước, thì tại Việt Nam bất cứ thứ gì cũng ăn, món ngon là cạp đất, nhưng cạp cả tương lai đất nước bằng cách thu học phí, để tạo ra những hệ lụy kỳ thị, trêu chọc nhau tạo cảm giác tổn thương nơi các tâm hồn thơ trẻ, thì chế độ chính trị ấy quá vô đạo, quá ngang ngược quá bạo tàn!

Bất công này, trời cao có thấu?

May be an image of 1 person and standing

Những Gì Đáng Sợ Hơn Cái Chết?

Nhân đọc tin hàng trăm người chết tại một thôn Phước Thiện, Quảng Ngãi với 90% do bị ung thư. Xin gởi quí bạn chuyện phiếm về cái chết tại XHCNVN sau đây:

***

Những Gì Đáng Sợ Hơn Cái Chết?

“Chết diễm phúc phải là chết già, trên giường, và có người chung quanh khóc ầm ĩ”.

Ít nhất đó là hình ảnh hầu hết người Việt chúng ta được dậy từ thuở nhỏ. Hơn thế nữa, chúng ta còn nghĩ hình ảnh “chết lý tưởng”, “chết êm ả” đó cũng là ước muốn chung của loài người. Chí ít cũng bao gồm mọi người thuộc văn hóa Đông phương.

Nhưng có thật thế không?

Có ngay thí dụ: Một trong những điều giới võ sĩ đạo Nhật sợ nhất là phải chết già, chết trên giường. Họ tha thiết cầu phật khấn thần để đừng phải chết như vậy. Cảnh một samurai lưng còng, chân tay run rẩy, không cử động được theo ý muốn, ngay cả đi đứng cũng phải cậy dựa vào người khác là cơn ác mộng đối với họ. Rõ ràng viễn cảnh trở nên “vô dụng” đối với họ đáng lo hơn cái chết.

Và có thể nói hầu hết chiến binh phương Đông, từ Mông Cổ đến Trung Hoa, Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam, đều khoái được “da ngựa bọc thây” hơn nằm giường.

Sang đến văn hóa phương Tây thì người ta lại càng không thích để lại hình ảnh chết già. Người càng có học, có tài, có tiếng càng muốn cả người thân lẫn công chúng chỉ nhớ tới thời điểm cực thịnh mà họ đẹp nhất, thành công nhất, quyền thế nhất, hay sáng chói nhất về trí tuệ. Rõ ràng họ quan tâm đến di sản họ để lại hơn cái chết rất nhiều.

Do đó, quan điểm ‘chết già là sướng’ chẳng đáng được điểm cao đến thế đâu. Và ngược lại ‘chết lúc chưa già’ cũng chưa chắc đáng sợ như ta vẫn nghĩ. Còn lắm thứ đáng sợ hơn cái chết nhiều.

Nhiều cán bộ lớn tuổi tâm sự điều mà họ sợ nhất vào cuối cuộc đời là phải nhìn lại những gì họ đã làm hay không làm trong những năm dài đã qua. Từ đó, họ sợ những nạn nhân đang chờ họ ở thế giới bên kia hơn sợ cái chết, vì chết chỉ là ngưỡng cửa bước qua trong khoảng khắc.

Với thời đại Internet, chúng ta có thể thấy được khá nhiều lãnh đạo đảng đi qua giai đoạn cuối đời như vậy, kể cả những hung thần một thời như Tố Hữu, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, v.v…..

Cũng có lãnh đạo sợ phải đối diện những người bạn đang chờ họ bên kia thế giới hơn cả cái chết. Đó là những đồng đội mà họ từng phản bội, bỏ rơi hay thủ tiêu để giữ an toàn cho bản thân, kể cả những người đứng lên theo lời kêu gọi của họ. Chúng ta có thể thấy loại ân hận đó ở những ông Võ Văn Kiệt, Võ Nguyên Giáp, …

Và cũng có những lãnh đạo sợ phải thừa nhận mình đã sống qua cả một cuộc đời vô ích, vô nghĩa, vô vị. Vì quá lo an toàn cho bản thân mà chẳng để lại được gì, chẳng hoàn thành được gì. Mà cái chết, tức lằn ranh sau cùng của an toàn, vẫn đến, chẳng né tránh được.

Hơn thế nữa, họ phải thừa nhận chính họ là một phần của cỗ máy đem lại điêu linh cho hàng chục triệu người khác. Chúng ta có thể nhận ra loại tâm tư này ở những ông Phạm Văn Đồng, Trần Quang Cơ, …

Trong tình trạng thê thảm của dân khí hiện nay, chúng ta khó còn cảm được lời dạy của cha ông: Chết vinh hơn sống nhục.

Nhưng 5 chữ đó là kết tinh kinh nghiệm sống của biết bao cuộc đời. Một trong những lý do chết vinh hơn sống nhục là vì “sống nhục” chỉ được một thời gian ngắn rồi vẫn dẫn đến cái chết, mà luôn là “chết nhục”. Mọi hối tiếc vào lúc sắp “chết nhục” đều đã quá trễ.

Qui luật đó ứng dụng cho cả nhân loại chứ không riêng gì người Việt. Gần 80 năm trước, hàng triệu người Do Thái khi gần chết trong trại tập trung của Đức Quốc Xã mới quặn lòng hối tiếc đã không tham gia kháng chiến vì sợ chết; hối tiếc đã không mang thân ra hứng đạn cản đường cho vợ con chạy trốn vì sợ chết; hối tiếc đã riu ríu kéo cả nhà lên xe vào trại tập trung vì sợ chết, … để rồi giờ đây vẫn chết, chết riêng từng người, chết từng phần cơ thể vì kiệt lực, và chết với nhận thức từng người trong gia đình mình ở đâu đó cũng đang chết dần ở mức dưới hàng súc vật như mình. Đối với họ cái đau của hối tiếc lớn hơn cái đau của sự chết.

Ngày nay tại nước ta, cả dân tộc đang bị đẩy vào loại chọn lựa đó. Gần nhất là những bà con không chỉ tại 4 tỉnh miền Trung mà còn lây lan ra cả nước…. đang sống dở chết dở vì thảm họa môi trường do Formosa gây ra. Nhiều người đang phân vân: đứng lên đấu tranh đòi tẩy rửa môi trường bây giờ có thể bị trấn áp nhưng dẫu có chết đi nữa thì vẫn hơn cảnh ngồi nhìn từng người trong gia đình nhiễm ung thư, đau đớn nhiều năm tháng, rồi lần lượt ra đi, kể cả bản thân mình. Cái đau của hối tiếc sẽ lớn hơn nhiều cái đau của sự chết. Còn nếu đứng lên đấu tranh giành lại môi sinh, môi trường sống ngay bây giờ, gia đình mình sẽ sống dù mình có chết

Dĩ nhiên câu hỏi lương tâm này cũng được đặt ra cho từng người chúng ta chứ chẳng riêng gì bà con 4 tỉnh miền Trung. Chất độc nay không chỉ có trong cá mà trong hầu hết mọi loại thực phẩm và không từ một ai trên cả nước. Liệu chúng ta có dám chấp nhận để đứng lên mạnh mẽ đòi nhà cầm quyền phải đóng ngay các cánh cửa dẫn chất độc vào Việt Nam, như các nhà máy sản xuất thải ra các chất thải độc hại. Nhữưng nhà máy điện xả thải khí độc và xỉ than đầu độc môi trường sống v.v… hay ngồi chờ ngày ung thư đến đón từng người trong gia đình ra đi?

Và còn nhiều quốc nạn khác nữa, đặc biệt là số phận của đất nước sau thời điểm 2020. Liệu chúng ta có dám chấp nhận để đứng lên bảo vệ chủ quyền đất nước ngay bây giờ, bất kể những kẻ cứ nhất định ôm chân quân xâm lược? hay ngồi chờ ngày “chết nhục” dưới chân chủ mới như dân tộc Tây Tạng? Đến lúc đó có muốn chọn lại cũng đã quá muộn.

***

Chẳng ai muốn tìm lấy cái chết nhưng nghĩ cho cùng chết có phải là chuyện khủng khiếp nhất chưa?

10 THỨ CHỈ CÓ Ở MIỀN NAM VIỆT NAM THỜI CHÍNH THỂ VIỆT NAM CỘNG HÒA.

Phaolô Hiển Nguyễn

Ngoc Phan

10 THỨ CHỈ CÓ Ở MIỀN NAM VIỆT NAM THỜI CHÍNH THỂ VIỆT NAM CỘNG HÒA.

  1. Học sinh đi học không cần đóng học phí.

Đây là chính sách khuyến học của Chánh phủ VNCH dành cho tất cả con em Miền Nam được tiếp cận tri thức.

  1. Đi bịnh viện không tốn tiền. Các bạn khó tin ư? Nhưng đây hoàn toàn là sự thật.

Các bịnh viện do Chánh quyền VNCH quản lý đều miễn phí tiền khám chữa bệnh cho người dân.

Và đặc biệt, bác sĩ và nhân viên y tá vô cùng gần gũi và thân thiện với bệnh nhân cho dù người giàu hay người nghèo.

  1. Trẻ con, người lớn khi đi ngoài đường nếu gặp phải đám tang đều đứng lại, cởi nón và cúi đầu đưa tiễn người quá cố.
  2. Bất kỳ ai đang trên đường phố, nếu nghe tiếng Quốc ca vang lên đều đứng nghiêm trang chào cờ với lòng tự hào dân tộc.
  3. Học sinh được uống sữa, ăn bánh mì miễn phí. Ăn uống đến phát ngán phải lén bỏ bánh mì vào thùng rác.
  4. Các bạn được quyền bầu chọn người đứng đầu đất nước thông qua bầu cử Tổng Thống một cách dân chủ và công khai.
  5. Nếu không hài lòng về chánh sách quản lý đất nước của Chánh phủ, các bạn có quyền xuống đường biểu tình thể hiện chính kiến.

Các bạn có thể đứng trước Dinh Tổng Thống chửi rủa hay đốt hình ông ta mà không gặp bất kỳ sự đàn áp hay bắt bớ gì của Chánh quyền.

  1. Ra đường các bạn có thể đeo bao nhiêu vàng, mang bao nhiêu tiền cũng không sợ bị cướp giật.
  2. Khi chạy xe trên đường, các bạn cũng không sợ Cảnh sát Công lộ xin bánh mì.
  3. Các bạn cầm Giấy thông hành VNCH có thể đi khắp thế giới mà không bị coi thường, khinh rẻ. Ngược lại, được bạn bè quốc tế quý mến và tôn trọng.

Còn nữa, còn nhiều nữa những thứ đã tồn tại ở Miền Nam Việt Nam trước 1975 mà đến tận bây giờ ở chế độ hiện nay vẫn không hề có được.

(Đô Thành Sài Gòn. Sưu tầm)

Bị phạt 5 triệu sau khi bình luận “người dân đang chết mòn vì dịch bệnh sao không lo”

May be an image of 1 person and text that says 'báo báoTháiNguyên 1N Thái Nguyên RFA DO ĐÀI CHÂU DO Bị phạt 5 triệu sau khi bình luận "người dân đang chết mon vì dịch bệnh sao không lo"'

Friends Who Like Đài Á Châu Tự Do

Đài Á Châu Tự Do   

Bị phạt 5 triệu sau khi bình luận “người dân đang chết mòn vì dịch bệnh sao không lo”

Thanh tra Sở Thông tin và Truyền thông phối hợp với Công an tỉnh Thái Nguyên xác minh, xử phạt vi phạm hành chính hai trường hợp với cáo buộc “đưa thông tin sai sự thật trên mạng xã hội, gây ảnh hưởng đến uy tín của cơ quan, tổ chức, cá nhân”.

Theo báo Thái Nguyên, Fanpage “Gang Thép” hôm 16-6 đăng bài viết dẫn thông tin về việc tỉnh giao chi tiết hơn 4.600 tỷ đồng kế hoạch vốn đầu tư công, trong đó có hai bình luận của người dân là anh L. sinh năm 1991 và anh H. sinh năm 1997.

Anh L. bình luận: “Khi người dân đang chết dần, chết mòn vì dịch bệnh sao không lo cho dân đi; thay đổi diện mạo có khiến dân no cái bụng…”.

Còn anh H. thì dùng tài khoản FB bình luận: “Không lâu nữa các lãnh đạo sẽ toàn đi siêu xe và biệt thự dát vàng”.

Thanh tra Sở 4T Thái Nguyên cho rằng, những bình luận trên đã tạo dư luận xấu, ảnh hướng đến uy tín của tổ chức và cá nhân của tỉnh và ra quyết định xử phạt vi phạm hành chính mỗi trường hợp 5 triệu đồng.

“Việc xử phạt nhằm tạo sự răn đe, định hướng và tuyên truyền để người dân sử dụng mạng xã hội một cách văn minh”, báo Thái Nguyên khẳng định đồng thời cho biết sở 4T sẽ tiếp tục phối hợp với Công an tiếp tục xác minh, củng cố hồ sơ, truy xét các trường hợp bình luận trong bài viết có nội dung quy chụp, không đúng sự thật, ảnh hưởng đến uy tín của tổ chức, cá nhân để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Theo ghi nhận, dưới bài đăng nêu trên của Fanpage tự giới thiệu là “Trang thông tin điện tử của người dân Thái Nguyên” có một số bình luận khác như:

“Thái Nguyên không có một cái công viên nào, vườn hoa hầu như không có, chợ nông sản cho bà con bán hàng nông sản cũng không có (chợ Túc Duyên chật hẹp, nhếch nhác, nhìn bà con có ít nông sản làm ra đi bán mà chả có chỗ)”.

Hay tài khoản FB L.C bình luận: “Lại béo các con gà béo 4.600 tỷ”.

Chính quyền cộng sản Việt Nam đặc biệt là Sở Thông tin & Truyền thông các tỉnh thành thời gian qua ngày càng khắt khe với các bình luận của người dân trên mạng xã hội.

Ngày 18-6 vừa qua, Bộ TT&TT ban hành bộ quy tắc ứng xử trên mạng xã hội áp dụng cho toàn bộ người dân ở Việt Nam, tuy nhiên theo các chuyên gia luật văn bản này không có ràng buộc pháp lý và không có giá trị thi hành.

#RFAVietnamese #TinRFA #ThaiNguyen   

Những người bên rìa xã hội…!

Những người bên rìa xã hội…!

“Tôi đói quá. Cho tôi xin thêm hộp cơm nữa được không? Hai ngày nay, chưa có gì để ăn. Tôi đói lắm!”

Đó là câu chuyện của bà cụ ở cung đường Lê Văn Sỹ, Quận 3, Sài Gòn, khi nhóm của chị Trang (nhóm Bữa Cơm Bác Ái) bắt gặp trên đường đi tìm những mảnh đời bị bỏ rơi giữa cơn đại dịch này.

Bà cụ gầy gò, ngồi co ro, dáng vẻ mệt rả rời, nhìn tả tơi như Mẹ Việt Nam cũng đang trong cơn giãy chết vì nghèo đói, lại phải nuôi những đứa con chỉ ăn và phá mà không chịu làm.

Bà cụ đôi tay lẩy bẩy, nhận hộp cơm nhưng mở hộp cơm còn không nổi vì đã kiệt sức, chị Trang phải mở giùm, một thảm cảnh thật đau đớn.

Và ở một cung đường khác của Quận 11, một bà cụ 85 tuổi, dáng lom khom, đội cái nón lá màu “xi-măng”, vành nón lởm chởm tua tủa rách tươm:

“Cô ơi, cho tôi thêm hộp cơm nữa nghen. Ở nhà tôi có thằng khùng 65 tuổi. Tôi già rồi nhưng phải nuôi nó. Tôi già rồi, 85 tuổi rồi, không nói dối cô đâu.”

Đó là những hoàn cảnh sẽ rất dễ bắt gặp giữa Saigon hoa lệ, ngày bình thường cũng sẽ khó khăn với họ khi tuổi tác và sức khỏe không cho phép họ đến nhanh tới các thùng rác, vì sẽ có người khỏe hơn nhặt cả rồi. Thì ngay lúc này, giữa vòng xoáy đại dịch V.ũ H.án khi quán xá, nhà hàng tiệm cafe đóng cửa, cuộc đời họ như những ngọn đèn leo lét, có khi nay gặp không biết mai có còn hình dáng lom khom giữa phố phường kia?

Ngày mai, Saigon sẽ phong tỏa mức độ gắt gao hơn, xe công nghệ, xe bus sẽ dừng chạy, chợ tự phát sẽ bị dẹp, thì số phận của họ sẽ ra sao? Vì khi, vốn dĩ họ là những mảnh đời đã bị cho ra rìa của xã hội, vì họ đã không còn lợi dụng thêm được gì nữa.

Nghe những bài diễn văn chém gió về XHCN, về mặt trời tỏa sáng về những viễn cảnh tương lai đất nước họ vẽ toàn màu hồng, nhưng trên thực tế, xã hội này chỉ một gam màu đen tối, bao trùm hết mọi cảnh đời sống trọ ở quê hương.

Nhỏ thì bị bóc lột kiểu nhỏ, lớn thì bị trấn lột kiểu lớn, trẻ không tha già cũng không thương, và những người vô gia cư kia, càng bần cùng ra sao cũng chẳng thể làm lay động những kẻ cầm quyền đang ngồi phòng lạnh dựa ghế salon được. Sự bần cùng của xã hội, càng nhiều người tả tơi như các cụ đây thì càng bật rõ thêm sự uy nghi của những lâu đài bí thư kia, biệt phủ của chủ tịch nọ. Nó sẽ làm nổi bật lên những sân golf với những lớp cỏ xanh mướt, trên đó các quan đua nhau khoe ai tài giỏi hơn, những dàn siêu xe biển xanh biển đỏ nối đuôi nhau, họ cười vui, trên tay ly rượu… đầy mùi tanh.

Lo lắng lắm mà cũng tức giận lắm, tức vì những kẻ ngồi salon không hiểu hay chưa từng thấy cả đất nước đang kêu gào vì lâm nguy bởi kẻ thù đang xâm chiếm đất nước, chưa từng nghe tiếng Dân đen rên xiết vì bị mất đất bởi các tập đoàn lợi ích xâu xé tài nguyên đất nước, xà xẻo xương máu của nhân dân sao? Đẩy nhân dân xuống đáy bùn vĩ đại, với bao cảnh lầm than nhưng đảng vẫn ngợi ca ngạo nghễ.

…. Và lo lắng, khuya nay rồi, Saigon phong tỏa mức độ cao hơn, mà họ không hề được quan tâm thì sẽ ra sao? Ngày nay cụ ngồi đó vì Saigon còn những người biết yêu thương, nhưng chỉ như muối bỏ bể, vì Saigon này lắm hoàn cảnh như thế. Phải có chính sách phúc lợi của nhà nước mới giải quyết hết được… Còn không ngày kia rồi ai sẽ còn thấy họ trên trần đời này?

Viết những dòng suy tư này, tội chợt nhớ tới bài hát Chiều Tây Đô, có đoạn:

“Mẹ chờ thư về ngồi thèm thuồng miếng trầu cay

Trẻ thơ lang thang vì cơn đói suốt bao ngày

Vợ chờ tin chồng ngày về quá xa xăm

Bao năm giải phóng như thế này phải không anh?”

Nghe sao mà cay đắng đến thế, đắng bờ môi đắng cả trong lòng!

—-——

Ảnh: Nguyễn Huyền Trang

Theo Fb Phạm Minh Vũ

Từ bò đỏ đến bò túc cầu

Từ bò đỏ đến bò túc cầu

Bởi AdminTD

Đỗ Ngà

17-6-2021

Khi mà não con người không biết phân biệt phải trái, không biết thế nào là chừng mực, không xác định điều gì nên nói và gì không nên nói, thì thành phần này chỉ được sử dụng như là một thứ công cụ cho kẻ xấu. Với loại người này, chỉ cần xây dựng thần tượng cho họ thì suỵt đâu thì chúng bổ nhào vào đấy mà tấn công, mà cắn xé.

Dư luận viên thuộc vào thành phần như thế. Không thể nói dư luận viên là thành phần thất học, thậm chí chúng còn là kẻ có trình độ đại học nữa là khác. Thế mới thấy giáo dục XHCN nó tai hại như thế nào.

Đã là sản phẩm của nền giáo dục thì tất nhiên sẽ chiếm số đông trong xã hội. Đảng Cộng sản đang sử dụng hàng vạn dư luận viên để suỵt cho chúng cắn càn những người chỉ trích chế độ, tưởng như đó số lượng rất lớn, nhưng không, đó chỉ mới là một số lượng nhỏ mà chính quyền CS đã tuyển dụng từ một xã hội với đầy rẫy thành phần như thế.

Dư luận viên được xã hội “tặng” cho danh xưng rất đúng, đó là từ “Bò đỏ”. Từ “Bò đỏ” có 2 phần, phần “bò” và phần “đỏ”. Phần “bò” chính là cái nền, đó là thành phần không biết phân biệt phải trái, không biết thế nào là chừng mực, không xác định điều gì nên và không nên làm. Còn phần “Đỏ” chính là đối tượng bò sùng bái. Từ “đỏ” là ám chỉ bò ấy sùng bái ĐCS. Như vậy thành phần “bò đỏ” được xây dựng trên nền “bò” rất phong phú của xã hội Việt Nam. Nếu xây dựng cho nó thần tượng gì thì nó sẽ biến thành loại bò đó.

Ở Việt Nam, Vingroup cũng xây dựng nên lực lượng “Bò Vin” dựa trên nền tảng “bò” như thế. Bò đỏ hay Bò vin chỉ khác nhau về thần tượng, đỏ có thần tượng là ĐCS còn Vin có thần tượng là Vingroup. Ở Việt Nam, chỉ cần dùng truyền thông xây dựng cho họ một thần tượng thì thần tượng đó sẽ có một lượng bò ủng hộ. Chúng rất hung hăng và không có khả năng phân biệt phải trái. Nói chung là nguồn bò ở xã hội này rất đông.

Chưa có nước nào như Việt Nam, khi cổ vũ bóng đá thì trên khán đài có mang theo hình lãnh tụ, mặc dù nhân vật Hồ Chí Minh chỉ là một người làm chính trị không liên quan gì đến bóng đá. Đã là “bò” thì không phân biệt phải trái, không phân biệt được những gì nên và không nên, nên mới có chuyện nực cười như vậy.

Với người biết suy nghĩ, ắt phải cảm thấy rất nhục nhã vì đất nước Việt Nam xuất hiện “bò” khắp nơi, trong khi đó cả thế giới không thấy ai làm chuyện “ngu như bò” như thế thì Việt Nam đầy rẫy. Khán đài sân vận động có đội tuyển Việt Nam thi đấu nhan nhản bò. Thành phần mang ảnh lãnh tụ Hồ Chí Minh cổ vũ bóng đá là loại “bò lai”, nó vừa là “bò túc cầu” vừa là “bò Hồ”.

Sau trận cầu giữa UAE và Việt Nam hôm tối ngày 15/6 thì ngay sau đó facebook của trọng tài người Iraq Ali Sabah Al-Qaisi bị các Cổ động viên Việt Nam tấn công dữ dội với những lời lẽ vô văn hóa. Cổ động viên thì nước nào cũng có, còn loại cổ động viên “đầu bò” như Việt Nam thì chắc không nước nào nhiều như Việt Nam. Loại cổ động viên tấn công trọng tài như thế chính là loại “Bò túc cầu”, chắc là trong đó không ít là loại bò lai, nó lai giữa “bò túc cầu” và “bò đỏ”.

Hãy để ý, trên khán đài sân vận động mà cổ động viên hát nhạc ca tụng lãnh tụ (Như có Bác hồ trong ngày vui đại thắng… chẳng hạn), hay đem ảnh lãnh tụ cổ vũ thì thừa biết đất nước đó nguồn “bò” nhiều vô số kể. Vì vậy việc cả đàn kéo nhau húc trọng tài trên không gian mạng thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Nói thật, nhìn thấy hình ảnh lãnh tụ trên khán đài sân vận động bóng đá thì tôi cảm thấy nhục hơn là tự hào. Nhục vì cũng là một đất nước như bao đất khác nhưng sao Việt Nam lại sinh ra nhiều “bò” đến thế? Vậy bao giờ đất nước này mới văn minh được đây? Nghĩ mà chán!

KHÔNG PHẢI CHỈ BÓNG ĐÁ LIÊN QUAN ĐẾN CHÍNH TRỊ MÀ CÒN CÓ CẢ TOÁN HỌC.

KHÔNG PHẢI CHỈ BÓNG ĐÁ LIÊN QUAN ĐẾN CHÍNH TRỊ MÀ CÒN CÓ CẢ TOÁN HỌC.

Nghệ thuật cai trị của bọn độc tài bao gồm những thủ pháp sau :

– Xây đắp một hình tượng lãnh tụ thật vĩ đại để toàn dân hướng ý niệm vào đó. Đây là nghệ thuật tập trung ý chí của đàn cừu vào một khuôn mẫu duy nhất, không để chúng nảy sinh những tư tưởng nổi loạn. Lãnh tụ với đạo đức bịa đặt theo kiểu “nói láo nghìn lần cũng thành chân lý” là “khuôn vàng thước ngọc” là một cách định hướng tư duy ,một cách tước bỏ tự do tư tưởng và tự do ngôn luận, cả nước chỉ có mỗi một việc là “làm theo lời bác” để giết chết các tư duy sáng tạo.

– Bịa đặt ra kẻ thù xâm lược để toàn dân không coi đảng độc tài là kẻ thù .Pháp và Mỹ, VNCH là nạn nhân của trò lừa đảo này. Họ là những ân nhân mang đến độc lập, tự do dân chủ thật sự cho dân tộc Việt Nam nhưng lại bị Hồ Chí Minh biến thành kẻ thù xâm lược dù Pháp được lãnh đạo bởi liên minh dân chủ sau chiến tranh thế giới và Mỹ là đất nước của tự do mà HCM đã trích dẫn Tuyên ngôn độc lập.Và thực tế ngày nay đều cho thấy Mỹ là nơi mà cả loài người xếp hàng để xin được định cư.

– Sử dụng thành tích để làm ảo tưởng một dân tộc vốn sống thiên về cảm tính. Đó là màn bịa đặt ra các mẫu anh hùng không có thực như Lê Văn Tám, Tô Vĩnh Diện… và thổi phồng thành tích để mị dân.

Trong các kỳ thi học sinh giỏi Toán quốc tế dù Mỹ chỉ đưa đến cuộc thi này các học sinh yêu thích môn toán,tự tìm kinh phí để đi thi và giải thưởng cũng trao cho rất nhiều người để khuyến khích. Nhưng CSVN lại nuôi gà chọi và đào tạo ra một đội ngũ học sinh tinh hoa nhất để tìm kiếm danh vọng đem về vinh quang trên lĩnh vực kinh tế. Lê Bá Khánh Trình hay Lê Tự Quốc Thắng cũng chỉ thi thố với các học sinh yêu toán của Mỹ và châu Âu và ban tổ chức chỉ trao giải đặc biệt cho những cách giải lạ thế là bộ máy tuyên truyền của đảng độc tài lập tức vào cuộc để tung hô.

Một người như Ngô Bảo Châu cũng lọt thỏm giữa hàng ngàn các cá nhân đoạt giải của đội ngũ trí thức nhập cư hàng năm vào nước Mỹ nhưng được chế độ CSVN tranh công đào tạo của Pháp để mời về rồi mua nhà, cấp đất dựng viện toán học mục đích cũng chỉ đánh bóng cho cái chế độ mục nát. Bởi lẻ trong hơn nửa thế kỷ cầm quyền chế độ này cũng chẳng tạo ra nổi một bằng sáng chế nào được thế giới công nhận, một phát minh khoa học kỷ thuật hay y học nào vào kho tàng tri thức của nhân loại.

Thể thao căn bản là phải xây nhà từ gốc đó là nền thể thao học đường. Một đất nước mà các trường học không có sân chơi bóng, không có các đội thể thao thì cho dù đất nước đó đoạt chức vô địch thế giới môn bóng đá hay huy chương vàng Olympic cũng vô ích.

Tại sao?

Vì mục đích của thể thao không phải là những tấm huy chương. Người ta tạo ra những tấm huy chương để khuyến khích nhân dân thế giới lao vào tập luyện thể thao nhằm đẩy lùi bệnh tật, giảm thiểu ngân sách cho y tế.

Huy chương Olympic của Mỹ có giá trị vì nó có đến 1/3 là từ thể thao học đường. Và bóng đá các nước dân chủ được xem trọng là vì nó có nền tảng từ cái móng là học sinh phổ thông. Trong khi đó bóng đá Việt lại xây từ nóc như lời huấn luyện viên người Áo.

Tức là nó mặc kệ mấy triệu học sinh bị béo phì thừa cân, chuyên đeo kính cận, tiểu đường vì sân bóng, sân chơi thể thao bị chính quyền cướp ,doanh nghiệp cướp hết đưa vào các quy hoạch đô thị. Chúng không cần dân khỏe mà chỉ cần tuyển lựa một số con gà có năng khiếu để nuôi riêng. Với chế độ chăm sóc riêng tất nhiên các con gà này sẽ có năng lực hơn những con gà bình thường trong nhất thời để tạo nên thành tích. Thế là chúng cho báo chí thổi phồng lên để dân tộc ấy quên đi thân phận đàn cừu bị cướp đất, bị xử án oan, bị bóc lột tham nhũng. Đáng ra họ phải xuống đường để thay đổi thể chế thì họ lại xuống đường để sùng bái các tên đao phủ đã đưa họ vào con đường diệt vong.

Đúng là một dân tộc mê muội. Bọn cướp thì luôn dùng mọi thủ đoạn ma giáo nhất để dụ dỗ ,lừa bịp dân tộc chậm phát triển này. Nhưng cái đáng nói là dân tộc ấy còn cả một đội ngũ trí thức.

Đầu óc họ để đâu, lương tâm họ để đâu ?

Họ phải chịu trách nhiệm với từng em bé vô gia cư,ăn xin ở bên đường .

Họ phải thấy xót xa khi nhìn những cái chết của các em bé bị ung thư khi tuổi đời còn rất nhỏ, những con người chết vì không có thể thao chỉ có những tấm huy chương sáo rỗng.

Đằng sau những đêm đi bão để tung hô những giá trị phù phiếm là những bệnh viện chật ních bệnh nhân vì quá tải,là những cái chết được đếm ngược từng ngày.

Tất cả cũng chỉ vì tất cả của dân tộc này đều được xây từ nóc.

SỐ PHẬN CỦA DOANH NHÂN VÀ NGHỆ SĨ XỨ VIỆT 

SỐ PHẬN CỦA DOANH NHÂN VÀ NGHỆ SĨ XỨ VIỆT 

VIETTUSAIGON

“…Bài học các nghệ sĩ từng được tung hô, bưng bê lên đài vinh quang của đảng và từng được phong danh hiệu nghệ sĩ ưu tú, nghệ sĩ nhân dân… cho đến một ngày bị bóc phốt và nguy cơ trắng tay, khóc mếu, giả bệnh, đổ bệnh… là bài học trước mắt…” 

woman&bird_juri_Arrak

Điều này không loại trừ một ai, đã là doanh nhân hay nghệ sĩ xứ Việt từ quá khứ đến hiện tại dưới thời Cộng sản xã hội chủ nghĩa, có một qui ước chung: Hoặc là làm con hát mua vui cho giới chính trị nếu là nghệ sĩ, làm con lợn thịt cho giới chính trị nếu là doanh nhân. Vấn đề là bao giờ sẽ vứt bỏ con hát ra đường và bao giờ sẽ thịt con lợn. Đây là một thứ số phận nghiệt ngã, là mẫu số chúng của doanh nhân và nghệ sĩ.

Bởi có một vấn đề mà cả giới nghệ sĩ và giới doanh nhân đều không nhìn thấy hoặc cố tình không nhìn thấy hoặc giả có nhìn thấy nhưng cố né tránh bằng một thứ ánh sáng huyễn hoặc khác: Đảng Cộng sản không bao giờ chấp nhận ai hơn mình!

Và ngoài tính chất căn bản này ra, tính vụ lợi của một hệ thống đảng hình thành và tồn tại hoàn toàn dựa vào lý thuyết chống bất công do tư bản gây ra sẽ không bao giờ chấp nhận sự tồn tại của tư bản cho dù đó là tư bản đỏ. Bởi một khi tư bản tồn tại, lựa chọn của con người hoặc giả chia làm hai hướng trong câu hỏi: Tư bản hay Cộng sản? Và, khi kinh tế thị trường phát triển đến ngưỡng chạm tư bản, tức các mối quan hệ giao lưu kinh tế đều tương tác mật thiết với thế giới tư bản, lúc đó sự tồn tại của Cộng sản sẽ rơi dần về số không. Với qui luật này, chắc chắn người Cộng sản muốn tồn tại, họ phải triệt tiêu tư bản hoặc giả vỗ béo con lợn tư bản đỏ dưới trướng của họ cho đủ to, đủ mập để họ có thể ngồi ăn tiệc ngay trên lưng của nó bằng cách khoét từng mảng thịt của chính nó mà dùng. 

Bởi tư bản không bao giờ là bạn hay là đồng minh của Cộng sản, nó càng không được tiếm quyền của Cộng sản. Chính vì vậy, các doanh nhân tại Việt Nam, cho dù họ có thể hô mưa gọi gió tứ phương nhưng chắc chắn một điều, khi cần thiết, đảng sẽ thu hồi mọi phép màu của họ và không ngần ngại cho vào lò quay trước một bữa tiệc có tính đại sự của họ. Điều này có gì đó tương đồng với giới nghệ sĩ, giới hoạt động tinh thần, thiên về tâm hồn và có khả năng tạo ra những xung động tình cảm về phía công chúng, đương nhiên một khi giới nghệ sĩ có chỗ đứng trong lòng công chúng thì tiếng nói của họ chi phối xã hội không hề nhỏ. Đây là một bài toán khó đối với nhà độc tài. Họ buộc phải lựa chọn hoặc là nuôi giới nghệ sĩ trong chuồng trại nghệ thuật xã hội chủ nghĩa để biến giới này thành con hát xun xoe, ca ngợi và ton hót họ, hoặc là đẩy ra khỏi xã hội, triệt tiêu mọi khả năng chi phối và tác động xã hội của nghệ sĩ. Đương nhiên, cho dù được đảng vỗ béo trong chuồng trại nghệ thuật xã hội chủ nghĩa chăng nữa, thì số phận của người nghệ sĩ cũng khó mà thoát được bi thảm. 

Bài học của hàng loạt nghệ sĩ cũng như một số doanh nhân Việt trong thời gian gần đây vô hình trung gợi nhắc đến những gì đã từng xảy ra trong lịch sử hình thành và hoạt động của đảng Cộng sản. Từ những vụ trước năm 1975 ở miền Bắc với cái tên mỹ miều là “vận động sức dân” bằng các cuộc kêu gọi góp gạo nuôi quân, góp vàng xây dựng chính phủ, tuần lễ vàng… cho đến những cuộc đánh tư sản ở miền Nam sau 1975 đã khiến cho hàng trăm doanh nhân máu mặt phải tả tơi, không còn đất dung thân và chết tức tưởi… Rồi với giới văn nghệ sĩ, từ những cuộc thanh trừng với Tự Lực Văn Đoàn cho đến Nhân Văn Giai Phẩm, rồi những Lộc Vàng, Toán Xồm và Lưu Quang Vũ, Xuân Quỳnh… Mọi khổ nạn và cái chết của các nghệ sĩ đều nằm trong một kịch bản rất ư chi tiết, rành mạch và tính toán kĩ lưỡng. Nhưng đó là những cái chết rành mạch, không mờ ám.

Bởi, khi người Cộng sản tràn vào miền Nam, ngoài chủ nghĩa Cộng sản, họ còn mang vào miền Nam thứ tính chất giảo hoạt và tinh ranh. Chính cái tính chất giảo hoạt và tinh ranh này của họ đã ảnh hưởng không nhỏ đến giới nghệ sĩ trẻ. Thay vì chống đối hay thể hiện quan điểm, phần đông các nghệ sĩ trẻ chọn con đường đen trắng lẫn lộn miễn sao có được thứ mình muốn. Và cái thứ mình muốn trong thời đại kim tiền này không có gì khác là quyền lực sàn diễn và thu nhập tài chính. Hai thứ này vừa là chất xúc tác vừa là mục đích tối thượng của người làm nghệ thuật xã hội chủ nghĩa. Đây là cơ hội để đảng chơi nước đôi với các nghệ sĩ, vừa thẳng tay loại bỏ những nghệ sĩ không “cùng chí hướng” như Thành Lộc, Kim Chi, Tuấn Khanh… (Những người không chấp nhận nhuộm đen mình để nhảy vào ao bùn), đảng cho nuôi thả vườn các nghệ sĩ khác, sẵn sàng lăng xê họ thành những ngôi sao đắt giá trong làng showbiz và đương nhiên, về chất lượng nghệ thuật của họ thì không có gì đáng bàn. Bởi có một thứ tâm lý rất rõ, nghệ sĩ càng sâu sắc càng không dễ thỏa hiệp với nhà cầm quyền và những người càng ham tiền, háo danh càng dễ trở thành tay sai của thế lực lớn. 

Bài học các nghệ sĩ từng được tung hô, bưng bê lên đài vinh quang của đảng và từng được phong danh hiệu nghệ sĩ ưu tú, nghệ sĩ nhân dân… cho đến một ngày bị bóc phốt và nguy cơ trắng tay, khóc mếu, giả bệnh, đổ bệnh… là bài học trước mắt. Bởi chắc chắn không có bất kỳ nghệ sĩ nào được bỏ qua và những nghệ sĩ bị bóc phốt không hẳn xấu hơn các nghệ sĩ xã hội chủ nghĩa còn lại nhưng vì họ không may mắn, họ cá tính hơn các nghệ sĩ xã hội chủ nghĩa khác và họ bị biến thành lời đe nẹt của đảng trước đám đông nghệ sĩ đang phục tùng, phụng sự, làm con hát chính trị.

Có một thứ chu kì, vòng giáp ranh của nó không giới hạn, có khi mười năm, hai mươi năm hoặc ba mươi năm dành cho giới doanh nhân và nghệ sĩ. Và điểm chung của chu kỳ này là triệt tiêu, mất dấu. Bởi sau mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, khi mà các doanh nhân, nghệ sĩ xã hội chủ nghĩa đủ trưởng thành, đủ nguôi ngoai về những cái chết và khổ nạn của đàn anh, đàn chị, họ lạc quan và quên mất mình là ai trước sức hút tiền bạc và quyền lực, lúc đó, chu kỳ ấy sẽ lặp lại. Mỗi vòng chu kì càng tinh vi hơn.

Cái chết của chu kỳ trước tức tưởi bao nhiêu thì cái chết của chu kỳ sau nghe hợp lý và chịu ném đá của đám đông bấy nhiêu, bởi khi cái bẫy quyền lực và kim tiền được giăng ra, con mồi sẽ chết trong kinh sợ và hết đường thoát. Đó là số phận chung của doanh nhân và nghệ sĩ xã hội chủ nghĩa, ngoài những số phận khác chúng tôi chưa nhắc tới.

VietTuSaigon

Hoàng hậu lâm bồn – Thái tử bất dục!

Hoàng hậu lâm bồn – Thái tử bất dục!

Bởi  AdminTD

Mai Bá Kiếm

12-6-2021

Lưu Ngao – vua thứ 12 nhà Hán (12 TCN) cường dương nhưng không có con nối dõi. Khi mỹ nhân Triệu Phi Yến được tiến cung, Lưu Ngao hàng đêm “cuồn cuộn” với nàng, bỏ bê Hứa Hoàng hậu.

Để đoạt ghế của Hứa Hoàng hậu, nàng móc nối với Thái giám tung Fake News “Triệu Phi Yến có thai”. Nàng độn bụng ngày càng to, nhai cơm nguội pha giấm, khi vua đến thăm thì ói đầy xiêm y, rồi quỳ xin vua đừng chạm vào nàng mà ô uế long thể.

Ngự y đến khám thai, nàng dọa bụng nàng do vua sở hữu, nên Ngự y khám “lâm sàng từ xa”, ngồi ngoài rèm thò ngón tay vào bấm mạch cổ tay nàng, rồi tâu vua “bà dính bầu”.

Bụng nàng lớn, Thái giám ra ngoại thành tìm 5 thai phụ đặt cọc để mua con trai. Nhờ cung thất Triệu Phi Yến ở sát nhà bếp, Thái giám đục tường một lỗ to để đút đứa bé qua.

Đúng giờ G, thằng Bếp gánh rau vào kinh thành, bên dưới có 1 bé trai sơ sinh. Thái giám tâu vua “Hoàng hậu lâm bồn”, nhưng trời xui khi thằng bếp tới cổng thành thì bé khóc, phải quay lại chỗ vắng để mẹ ruột cho bú, nhưng khi đến cổng nó lại khóc, thằng bếp sợ lính canh nghi, quay ra trả thằng bé.

Liên tục ba ngày đổi 3 bé, nhưng chúng đều khóc, hoàng hậu cứ “lâm bồn” mà đẻ không ra. Ngày thứ 4, thằng bếp bỏ thằng bé vô hộp kín, gánh một đoạn giở ra xem thì bé chết, thằng bếp vứt bé xuống hào.

Triệu Phi Yến diễn hết nổi vở tuồng dài 9 tháng. Nàng sai thái giám bắt con thỏ lột da làm cascadeur thái tử, rồi tâu vua “hoàng hậu khai hoa, thái tử bất dục (chết)”.

CÁT LINH “XUỐNG ĐỜI” – ĐƯỜNG SẮT NÁO HOẠT!

Lại nói ở nước Việt, sáng 10/10/2011, Thượng thư Kiều lộ Đinh La Thăng phát lệnh cho “người đẹp” Metro Hà Nội (Công ty TNHH MTV Đường sắt Hà Nội) “kết duyên” cùng Tổng thầu EPC Trung Quốc để thai nghén đứa con đầu lòng “Đường sắt đô thị Cát Linh – Hà Đông” (ĐS CL-HĐ).

ĐS CL-HĐ chỉ dài 13,08 km, chi phí ban đầu 8.770 tỷ đồng, thời gian mang thai 4 năm, tức năm 2015 ĐS CL-HĐ chào đời! Nhưng nó khó đẻ gấp trăm lần Fake Pregnant Triệu Phi Yến. Trải qua ba đời Thượng thư Kiều lộ Đinh La Thăng, Trương Quang Nghĩa, Nguyễn Văn Thể có 9 lần dời ngày chào đời, chi phí “sinh đẻ thiếu kế hoạch” tăng từ 8.770 tỷ lên 18.000 tỷ đồng, tăng 205%.

Suốt 9 tháng Fake Pregnant, Triệu Phi Yến lo sợ bị phát hiện và bị chém đầu. Nhưng trong 6 năm chưa đẻ ra “ngày khánh thành” ĐS CL-HĐ, Thượng thư Thể luôn “hồ hởi sảng” và “lạc quan tếu”.

Bằng chứng, ngày 30/11/2019, VOV đăng bài “ĐS CL- HĐ sử dụng công nghệ Trung Quốc nhưng có tiêu chuẩn kỹ thuật tương thích với tiêu chuẩn Châu Âu”. Đó là lời ông Vũ Hồng Trường TGĐ Metro Hà Nội vỗ ngực khoe tại Hội nghị Ủy ban ATGT QG.

Khi báo chí đăng Tư vấn Pháp nêu ra 16 khuyến cáo không bảo đảm an toàn… Tổng thầu EPC TQ không cung cấp đủ tài liệu liên quan tới an toàn vận hành hệ thống. Khi thử nghiệm 10 quy trình khẩn cấp của hệ thống thì có 8 quy trình thất bại.

Bộ Kiều lộ phải thanh minh, dự án thực hiện phần lớn theo tiêu chuẩn của Trung Quốc. Trong khi đó, Tư vấn ACT lại đánh giá theo tiêu chuẩn Châu Âu nên mới xảy ra sự “lệch pha” giữa tiêu chuẩn.

Cuối cùng, thượng thư Thể cho phép “đẽo chân” (Tiêu chuẩn Châu Âu) để “vừa giầy” (công nghệ Trung quốc), giống như hàng “Made in Hongkong bên hông Chợ lớn”.

Nhiều người hỏi, Bộ biết hai tiêu chuẩn không tương thích, tại sao mời Tư vấn Pháp chi tốn tiền? Sự thật là Bộ không biết một tí gì về tiêu chuẩn đường sắt đô thị, cho nên năm 2008 khi thương thảo với EPC, bộ chấp nhận tiêu chuẩn TQ.

Đến năm 2017, Luật Đường sắt ban hành có thêm Điều 77: “Đường sắt đô thị xây dựng mới hoặc nâng cấp trước khi đưa vào khai thác phải được đánh giá, chứng nhận an toàn hệ thống; thẩm định, cấp Giấy chứng nhận thẩm định hồ sơ an toàn hệ thống đường sắt đô thị”.

Đến lúc này, thượng thư Thể cũng chưa biết tiêu chuẩn đường sắt Châu Âu cao hơn tiêu chuẩn của TQ, nên “lạc quan tếu” đi thuê Tư Vấn Pháp và “hồ hởi sảng” tuyên bố: “công nghệ TQ nhưng tương thích tiêu chuẩn Châu Âu”.

Giờ anh Thể mới ngộ ra: “tiêu chuẩn tàu điện đô thị của TQ chỉ yêu cầu đánh giá và cấp chứng nhận an toàn với hệ thống tín hiệu điều khiển chạy tàu; không đánh giá và cấp chứng nhận an toàn cho các hạng mục hệ thống điện kéo, phanh điện của đoàn tàu và các hệ thống còn lại của dự án, như tiêu chuẩn Châu Âu yêu cầu đánh giá”.

Nhớ Hề Minh hồi xưa ca: “Thôi, thôi bà đã lỡ đò, thì ngồi xuống đó chớ đừng bò ra sông…”