15/16 quán quân Olympia không về nước

Nếu tôi là quán quân ” Đường lên đỉnh Olympia ” , tôi cũng sẽ ở lại nước ngoài !

Tại sao ư ? Tôi thích được tự do suy nghỉ, tự do diễn đạt những gì mình muốn nói. đó là chưa kể cuộc sống vật chất thoải mái hơn

He he, may quá, tui lại không phải quán quân Olympia

*****

Có người nói : chương trình ” đường lên đỉnh Olympia ” là tìm kiếm nhân tài….cho nước ngoài !

Sưu tầm

15/16 quán quân Olympia không về nước: Tìm kiếm nhân tài cho đất nước không thành.

Khi được hỏi: ‘Học xong có ở lại Úc không?’ đồng thời PV tiết lộ 15/16 quán quân Olympia đều không về nước làm việc sau khi tốt nghiệp, Quán Quân Nhật Minh- người nhận giải nhất của chương trình năm thứ 17 đáp ngắn gọn: ‘Điều này em không nói trước được, phải để tương lai trả lời thôi!’. Điều đó khiến mọi người có đáng suy ngẫm hay không?

Nhà báo Nguyễn Như Mai, người đã có 14 năm làm cố vấn hiểu biết chung cho chương trình Đường lên đỉnh Olympia

Để giải đáp thắc mắc độc giả về việc trong số 13 quán quân Olympia hiện chỉ có duy nhất 1 người lựa chọn quay trở về Việt Nam, PV Infonet đã có cuộc trao đổi với nhà báo Nguyễn Như Mai về vấn đề này.

Là cố vấn lâu năm của chương trình “Đường lên đỉnh Olympia”, ông có thể cho biết quan điểm của mình trước thực trạng là có đến 12/13 quán quân Olympia ở các năm quyết định làm việc hoặc mong muốn ở lại làm việc tại nước ngoài sau thời gian du học?

Sau kì chung kết “Đường lên đỉnh Olympia” lần thứ 14, có những nguồn thông tin cho biết 12/ 13 nhà vô địch đã quyết định ở lại. Số liệu ấy không rõ có chính xác hay không chưa kiểm định, vì ít nhất phải học xong đại học mới có thể có điều kiện xin ở lại định cư tại Úc hay không.

Nhưng theo tôi, thực ra không chỉ những “nhà leo núi Olympia” mới như vậy, nhiều bạn khác có tài năng sau khi đi du học cũng thế thôi. Tôi là cố vấn “môn” Hiểu biết chung của chương trình này trong suốt 14 năm. Cũng có dịp gặp gỡ, quen biết nhiều người được cử đi học thạc sĩ, tiến sĩ nên cũng rất quan tâm đến vấn đề này. Và tôi biết chắc một điều rằng hầu hết họ đều muốn ở lại nếu thực hiện được.

Được biết, tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có bạn Lương Phương Thảo-quán quân mùa thứ 3, là nhà vô địch duy nhất của chương trình đang sinh sống và làm việc tại Việt Nam. Vậy số còn lại, họ có chia sẻ với ông nguyên nhân vì sao sau thời gian du học, đều muốn ở lại nước ngoài, cụ thể ở đây là Úc?

Theo họ, có mấy lý do sau: Ở Úc hay bất cứ nước tiên tiến nào (như Canada, Thụy Điển, Na Uy hay Mỹ) đều có một cuộc sống ổn định, đầy đủ hơn. Đấy là điều mong ước của tất cả mọi người lao động. Không nói những người có học thức mà thậm chí những người đi làm công, có tay nghề cũng đều xin ở lại nếu đủ tiêu chuẩn.

Nhưng đối với những người có tri thức, được đào tạo bài bản ở nước ngoài, thì họ muốn ở lại không chỉ vì đời sống vật chất. Họ còn có một thực tế phải đối măt khi về nước, đó là phải chạy chọt xin việc, phải va đập vào những thủ tục phức tạp, phải lo lót “đầu tiên”- tiền đâu. Mà nhiều khi vẫn thất nghiệp.

Xin được việc làm rồi, họ lại không thể phát huy được sở học. Bởi làm giảng dạy, làm khoa học thì thiếu thiết bị, thiếu môi trường khoa học, lại bị chèn ép, kèn cựa, “cá mè một lứa”,vị trí tốt thì dành cho COCC ngu dốt…

Làm trong cơ quan thì bị các thủ trưởng thiếu tri thức sử dụng vào những việc chẳng cần đến những điều đã học. Rồi sống mòn với nếp sống sáng cắp cặp đi, tối cắp về… Họ e ngại tất cả những mơ ước, hoài bão đều dần bị thui chột.

Đấy là chưa kể về nước, lương lậu có thể không tương xứng với cống hiến, thậm chí không nuôi được mình và gia đình….

Ngoài ra, họ còn chịu những áp lực nào khác về tư tưởng nữa không, thưa ông?

Thêm một điều nữa, chỉ những người đã học ở nước ngoài mới dám nói: Ở nước ngoài họ được sống thực với mình, dám nói điều mình nghĩ. Trong khi về nước, lại phải giấu giếm ý nghĩ của mình, hoặc phải lựa chiều nói dối, không thực lòng. Đâm ra họ sợ.

Vậy thử hỏi, nếu bạn là người như họ, là người trong cuộc, thì bạn quyết định như thế nào? Xin đừng nên trách họ là được hưởng ưu ái nọ kia mà không yêu nước, là chỉ muốn hưởng thụ…

Xin nói là, họ biết rất rõ, muốn sống ở nước ngoài cũng không dễ đâu, phải lao động thực sự, phải có tài, chứ không thể dựa vào chạy chọt, dựa dẫm được đâu. Chỉ trừ những con nhà đại gia, con quan tham có tiền để ra nước ngoài sống cuộc sống hưởng thụ do tiền của dư thừa mà thôi.

Có thể kể đến một số gương mặt như: Phan Mạnh Tân- quán quân năm thứ 2 hiện đã đi làm ở công ty IBM, Melbourne, Australia. Hay Huỳnh Anh Vũ-quán quân năm thứ 8 là một trong hai sinh viên hiếm hoi được giữ lại trường trở thành giảng viên ngành kinh tế tại ĐH Swinburne,… Vậy theo ông, thực trạng này có phải đang báo hiệu việc”chảy máu chất xám” của nước ta hiện nay và thời gian tới?

Nói là “chảy máu chất xám” thì to tát quá, nhưng đó thực sự là một xu thế. Các nhà leo núi Olympia là những học sinh giỏi, nhưng cũng chưa phải là những tài năng ghê gớm. Tuy nhiên họ có tiềm năng trở thành người tài. Nước Úc không vô cớ mà cấp học bổng, ưu ái cho họ đến học đâu. Họ sẽ hưởng lợi, hớt tay trên của ta khi những học sinh, sinh viên đó ở lại làm việc cho họ.

Tìm thông tin trên mạng, ta thấy rất nhiều người Việt đã thành danh ở nước ngoài trong rất nhiều lĩnh vực từ khoa học, công nghệ đến kinh doanh. Chứng tỏ nguồn gen của Việt Nam khá chất lượng, rất đáng tự hào đấy chứ.

Mà trên quy mô toàn cầu thì chuyện chảy máu chất xám cũng không có gì lạ. Như nước Mỹ chiếm hầu hết giải Nobel, nhưng trong số đó rất nhiều người vốn từ các nước khác đến nhập cư.

Với tình trạng trì trệ của đất nước ta như hiện nay, chuyện còn có rất nhiều người được cử đi học hay tự đi du học sẽ ở lại nước ngoài là điều khó mà cưỡng lại.

Nếu như thế, thì một số ý kiến cho rằng họ thiếu trách nhiệm với đất nước, liệu có hơi quá với họ, thưa ông?

Rõ ràng không thể trách cứ các bạn thủ khoa Olympia hay những sinh viên ra nước ngoài học mà không trở về. Đừng áp đặt cho là họ không yêu nước, không thực hiện trách nhiệm với đất nước.

Chưa nói đến các bạn đi du học, ngay cả các học sinh sinh viên tỉnh lẻ, hay miền núi sau khi tốt nghiệp tại sao lại không về “phục vụ quê hương” mà tìm mọi các trụ lại ở “đất thánh” thủ đô hay TP Hồ Chí Minh? Trong khi đó, phải vận động trí thức lên xây dựng miền núi, vùng sâu vùng xa.

Vấn đề là chúng ta phải tự hỏi tại sao lại để xảy ra cớ sự như vậy. Bấy lâu nay nước ta cứ đưa ra những chủ trương chính sách như thu hút nhân tài. Thậm chí còn dùng những câu to tát như “trải thảm đỏ” đón nhân tài, nhưng thực ra đó mới chỉ là những khẩu hiệu, chứ chưa có tính thực tế.

Bây giờ không thể chỉ dùng những lời kêu gọi chung chung như thế mà có thể giữ chân người tài được. Còn làm như thế nào, đó là trách nhiệm của những nhà lãnh đạo, nhà quản lý đất nước phải có tầm nhìn cao hơn.

Đảng Cộng sản Việt Nam muốn thắng đâu cần đánh, chỉ cần thắng bằng mồm!

Đảng Cộng sản Việt Nam muốn thắng đâu cần đánh, chỉ cần thắng bằng mồm!

Bởi  AdminTD

Jackhammer Nguyễn

4-9-2021

Đã gần hai tháng qua, Sài Gòn, thành phố lớn nhất nước, với 10 triệu dân bị phong tỏa vì dịch Covid.

Số người chết hàng ngày cứ chất chồng. Việt Nam đã có hơn 12.000 người chết vì virus. Việt Nam đạt một kỷ lục đáng buồn là tỷ lệ người chết trên số người bị nhiễm virus cao hàng đầu thế giới, hơn 2%.

Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn loay hoay chưa thấy lối thoát, với những quyết định trái ngược nhau liên tục. Sau khi cho bộ đội phụ trách đi chợ cho người dân bị phong tỏa được vài ngày, thì hủy việc đó, mà cho phép những người giao hàng bằng xe gắn máy (shipper) hoạt động trở lại.

Trước đây đài truyền hình quốc gia tuyên bố, kẻ nào nói phải sống chung với dịch là bọn xuyên tạc, nay đương kim thủ tướng Phạm Minh Chính tuyên bố, phải sống chung với dịch, mà các nhà lãnh đạo Đảng và nhà nước cứ luôn mồm chống dịch như chống giặc, nay lại muốn sống chung với dịch tức là sống chung với giặc, tức là đầu hàng giặc chăng?

Không! Đảng Cộng sản Việt Nam đâu có bao giờ chịu thua. Trong lịch sử do họ biên soạn, không thấy họ ghi là họ thua một trận đánh nào cả.

Khi những chính sách của họ sau năm 1975 gây ra những thảm họa kinh tế mà 11 năm sau họ đành phải vứt bỏ và tuân theo nền kinh tế thị trường, họ cũng chưa bao giờ công nhận rằng họ đã thất bại.

Sau khi thành Hồ bị phong tỏa một thời gian, lo ngại việc thiếu thốn và căng thẳng có thể gây náo loạn, Đảng bèn tung quân đội vào thành phố.

Nếu việc đưa quân đội vào giữ trật tự trong bất cứ một cuộc khủng hoảng thiên tai dịch bệnh nào, là một chuyện hết sức bình thường đối với bất cứ quốc gia nào, thì câu nói của vị bộ trưởng quốc phòng Phan Văn Giang mới là lạ.

Ông Giang nói: Nếu không thắng thì không về!

Thưa ông Giang, thế nào là thắng? Phải chăng ý ông bảo rằng, thắng có nghĩa là không còn người nhiễm virus nữa ở thành Hồ?

Giả sử thành Hồ không đủ vaccine chích ngừa cho toàn dân (là điều hoàn toàn có thể xảy ra), dịch bệnh lây ra cho tất cả 10 triệu người dân. Căn cứ theo tỷ lệ chết trên số người nhiễm bệnh hiện nay thì sẽ có 200 ngàn người chết vì dịch, nhưng dịch chấm dứt ở thành phố này vì những người còn lại sau khi bị nhiễm virus đều có kháng thể. Như vậy có xem là thắng hay không?

Xin hỏi ông Giang và các lãnh đạo Đảng CSVN khác là, có quốc gia nào đã thắng dịch Covid chưa?

Năm 2020, với sự điều hành bất tài của Donald Trump, nước Mỹ bị bùng phát dịch bệnh ngoài tầm kiểm soát. Tháng 4/2021, với tinh thần dân túy vô trách nhiệm, thủ tướng Ấn Độ Modi đã làm cho hàng ngàn người Ấn bị chết không kịp thiêu. Báo chí Mỹ và Ấn Độ đều nói rằng, quốc gia họ đã thất bại. Các quốc gia châu Âu vào năm 2020 cũng xảy ra tình trạng tương tự như vậy.

Nay các quốc gia đó đã giảm bớt sự truyền nhiễm với sự trợ giúp của vaccine, nhưng sự thất bại của họ vẫn là thất bại.

Lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn không bao giờ chịu thất bại, vẫn quyết “không thắng không về”, vẫn “thần tốc”, vẫn “quyết thắng”…

Việt Nam đã có hơn 1 năm rảnh rang vì chặn được dịch trong giai đoạn mới bùng phát vào năm 2020. Việt Nam có khoảng thời gian quý như vàng đó để chuẩn bị. Việt Nam có dân số trẻ, ít người già, Việt Nam có số đông dân chúng có thói quen tuân theo mệnh lệnh của chính quyền.

Tất cả những thuận lợi đó đều đã không làm cho Đảng Cộng sản Việt Nam tránh được hình ảnh tang tóc của thành phố Sài Gòn trong những ngày này.

Thế mà họ vẫn nói là họ thắng!

Chẳng ai tranh giành cái chiến thắng này của họ cả. Họ cứ thắng, trong khi dân Sài Gòn vẫn tiếp tục chết hơn 300 người mỗi ngày!

‘Bắt bớ Phạm Đoan Trang là vi phạm hiến pháp và pháp luật’

Đài Á Châu Tự Do 

‘Bắt bớ Phạm Đoan Trang là vi phạm hiến pháp và pháp luật’

Hôm 26 tháng 8, công an Hà Nội ra thông báo kết thúc quá trình điều tra vụ án “tuyên truyền chống nhà nước” mà nhà hoạt động Phạm Đoan Trang bị cáo buộc.

Phản ứng trước thông tin này, ông Trịnh Hữu Long, người đại diện cho bà Phạm Đoan Trang, cho biết:

“Hoàn toàn vi hiến, hoàn toàn vi phạm pháp luật. Cái sự vi hiến của điều luật 88 và điều 117 rất rõ ràng, và có thể chứng minh được bằng lý lẽ và bằng lập luận”.

Bà Phạm Đoan Trang bị bắt giữ ngày 6 tháng 10 năm 2020, chính quyền cáo buộc bà vi phạm điều 88 của bộ luật hình sự 1999, và điều 117 của bộ luật hình sự 2015. Bà bị giam giữ để phục vụ điều tra kể từ khi bị bắt.

Ông Trịnh Hữu Long nói thêm về việc bà Đoan Trang bị bắt:

“Xét về lẽ thường, về những cái luân thường đạo lý, những cái hiểu biết phổ biến trong xã hội về công lý, thì những việc Phạm Đoan Trang làm hoàn toàn là những việc bình thường.

“Chỉ có trong một xã hội bất thường thì người ta mới kết những người đi giúp người khác hiểu biết hơn về chính trị, những người công khai phê phán một cách có tính xây dựng, những người mong muốn có một xã hội công bằng hơn, văn minh hơn, dân chủ hơn.”

Ông Long kết luận rằng “lẽ ra người ta nên trân trọng những người như Đoan Trang thay vì trừng phạt”.

Bà Phạm Đoan Trang là một nhà hoạt động dân chủ và nhân quyền nổi tiếng. Bà cũng được biết đến với tư cách là một nhà báo và và là tác giả của nhiều cuốn sách về khoa học chính trị.

Điều 88 của bộ luật hình sự 1999 quy định tội “tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Còn điều 117 của bộ luật hình sự 2015 thì quy định tội “làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”.

May be an image of 1 person, playing a musical instrument, standing, guitar, outdoors and text

CHIẾC ÁO VÀ SINH MỆNH

CHIẾC ÁO VÀ SINH MỆNH

Vài năm trước, tôi đi theo một đoàn từ thiện lên Tuyên Quang cùng vài chục tấn quần áo cho học sinh các huyện nghèo của tỉnh này. Hàng nghìn đứa trẻ có thêm chiếc áo ấm. Nhưng tôi nhớ nhất một em học sinh cấp 2, học nội trú.

Em rất thích một chiếc áo khoác màu trắng nhưng ngần ngại không dám lấy. Rồi cuối cùng em quyết định xin một chiếc áo màu đen. Hỏi ra mới biết là em sợ không có xà phòng để giặt áo màu trắng. Mặc áo đen thì được lâu ngày hơn. Đó sẽ là chiếc áo ấm lành lặn duy nhất mà em có.

Cô bé ấy mồ côi cha mẹ, chỉ có một người anh đang tha hương thỉnh thoảng mới có điều kiện chăm được em. Đứa trẻ mới mười tuổi đầu, nhưng đã phải tính toán, mang ý thức rằng một nhúm xà phòng cũng không miễn phí. Chúng tôi quyết định tặng em cả hai chiếc áo, màu trắng và màu đen.

Lũ trẻ nhận quần áo, phần lớn đều có ý thức chọn áo dài hơn người một chút, để sang năm, sang năm sau nữa khi đã cao lên, vẫn có thể mặc được.

Chiếc áo trắng và áo đen mà cô bé tần ngần lựa chọn, hoàn toàn không phải là một vấn đề xã hội. Nhưng với đứa nhỏ, nó lại là một vấn đề tinh thần lớn.

Tôi nhớ lại câu chuyện này khi đọc về em học sinh lớp 6 đã treo cổ tự tử ở Gia Lai. Câu chuyện đau buồn diễn ra ngay trước thềm khai giảng năm học mới. Người nhà nói, em buồn vì không có áo mới mặc đi học còn gia đình thì chưa có điều kiện để mua.

Cái nghèo có muôn vàn bộ mặt. Những hệ quả nó tạo ra có muôn hình vạn trạng mà chính sách không thể nắm bắt hết được. Chúng ta chỉ có một “chuẩn nghèo chính sách” – được đo đếm bằng mức sống tối thiểu – chứ các cơ quan chức năng không thể đo đếm nỗi niềm của một đứa trẻ con trước manh áo mới, nghĩ đến xà phòng giặt, nghĩ đến sự xấu hổ trước bạn bè, nghĩ đến đủ loại bi kịch tinh thần của lũ trẻ.

Tôi nói chuyện với cán bộ xã bên lề một cái đám ma ở Cao Bằng. Hai chị em người Mông, đều đang học tiểu học, bỗng một buổi trưa đi học về ăn lá ngón. Chuyện bi thương nhưng cán bộ xã chỉ biết nở những nụ cười méo mó. Họ bất lực, hoàn toàn không biết phải đối mặt với những vấn đề như thế ra sao; thậm chí sẽ không ai có thể biết được tại sao chúng quyết định tự tử. Người ta bảo, chúng đi học về, mở nồi chưa thấy cha mẹ nấu cơm, bèn ăn lá ngón….

Đức Hoàng.

http://vnexpress.net/…/g…/chiec-ao-va-sinh-menh-3460357.html

May be an image of 1 person, standing and outdoors

Không hiểu…

Không hiểu…

Bởi  AdminTD

 Chu Mộng Long

3-9-2021

Tư lệnh mặt trận giáo dục phát động: Mỗi trường học là một pháo đài, mỗi thầy, mỗi trò đều là chiến sỹ trên mặt trận chống dịch. Rồi phát động phong trào thi đua chống dịch. Không chừng nay mai khắp các trường học giăng thêm khẩu hiệu: “Thi đua chống dịch là yêu nước!”

Thời chiến, Cụ Hồ phát động: “Văn học nghệ thuật là một mặt trận. Anh chị em văn nghệ sỹ là chiến sỹ trên mặt trận ấy!”. Nay Tư lệnh giáo dục phát động như vậy là đúng văn mẫu, có sáng tạo theo chủ đề, chủ điểm chống dịch. Quá tốt. Sĩ khí đang hăng, quân thanh càng mạnh. Đường ra trận mùa này đẹp lắm…

Nhiệt liệt hưởng ứng lời phát động của Tư lệnh. Hứa với Tư lệnh, Chu Mộng Long mà phát hiện được quân ôn dịch đâu là bắn sạch đó, không bỏ sót tên nào để lập thành tích. Có ngàn tên bắn ngàn tên, có triệu tên bắn triệu tên, hoặc bắt sống cả đám dâng hết lên cho Tư lệnh!

Nhưng chiến sỹ Chu Mộng Long thú thực không hiểu. Cả ngày ngơ ngác như bò đội nón. Tự thú nhận là tiến sỹ bò.

Thưa đồng chí Tư lệnh, tinh thần chống dịch đối với trường học và với giáo viên thì đã xác định ngay từ đầu, “chống dịch như chống giặc”. Đã thực hiện 5K, 5T nghiêm túc. Các hoạt động học tập, thi cử đang rút lui hết vào pháo đài online: họp online, dạy online, học online, thi online… Suốt cả kỳ hè, cả ngày nghỉ thứ bảy, chủ nhật, mỗi người đều trấn thủ trước lô cốt màn hình tại gia.

Có nghĩa là, theo Chỉ thị 15, Chỉ thị 16, mỗi nhà đã là một pháo đài và tất cả đang trấn thủ, trừ những kẻ thiếu ý thức.

Nay Tư lệnh chỉ đạo, rằng “mỗi trường học là một pháo đài”, có nghĩa là không trấn thủ tại nhà nữa mà cả thầy lẫn trò phải tập trung đến trường để trấn thủ, bảo vệ nhà trường, không để nhà trường rơi vào tay dịch? Vậy nếu nhỡ dịch chui thủng vào phòng tuyến trường học diệt gọn cả thầy lẫn trò trong cái pháo đài ấy thì ai chịu trách nhiệm?

Mà quân ôn dịch thì cứ chỗ nào đông người là có nó, nó cứ từ trong đánh ra chứ có phải từ ngoài đánh vào đâu mà trấn thủ?

Khi ấy, hàng triệu giáo viên và học sinh thà chết đến người cuối cùng trong pháo đài chứ quyết không thoát ra ngoài hay đầu hàng dịch à? Có cần phải thi đua chết như vậy không?

Nếu buộc phải thực hiện mệnh lệnh như vậy, xin Tư lệnh tặng cho mỗi chiến sỹ một cái hũ trước để yên tâm chống dịch trong cực lạc.

Thật lòng thấy hoang mang quá! Mong đồng chí Tư lệnh mặt trận giải thích rõ…

Thơ của Trịnh Nhung

Kính gửi các cô chú, anh chị

Vào sáng nay (2/9/2021), cháu/em đã liên lạc với điều tra viên vụ án của anh Thuận để xin được gửi tiền lưu ký và một ít vật dụng, nhưng đươc cho biết rằng sau giãn cách có thể đến thẳng trại tạm giam để gửi, lúc này nơi đó không nhận tiền chuyển khoản.

Theo lời của điều tra viên, thì anh Thuận nhà em đang bị giam ở trại giam Cầu Cao, thuộc tỉnh Thanh Hóa. Lúc này có đến đấy thì cũng đang trong đợt nghỉ lễ 4 ngày, họ không tiếp ai.

Vào ngày anh Thuận bi bắt (30/8/2021), thì công an có tịch thu nhiều đồ đạc bị coi là chứng cứ, trong đó có một hũ chanh đào mật ong của gia đình cất dùng, và một thẻ ATM trong đó có ít tiền dành dụm từ việc mua bán mật ong mà em và anh Thuận cùng nhau làm, nhưng anh Thuận đứng tên tài khoản vì lo phần thu tiền của khách.

Cháu/em có hỏi điều tra viên về việc muốn lấy lại mấy thứ đó, nhất là vào lúc phải tự xoay sở với bé Khỉ Con mà không còn ba, nhưng điều tra viên tất cả đều là chứng cứ nên khi nào điều tra xong mới có thể lấy lại. Cháu/em cũng xin sao lại một biên bản tịch thu những đồ đạc trong nhà vào lúc sự việc xảy ra, nhưng không được trả lời rõ, điều tra viên chỉ nói là mọi thứ làm theo quy định nhà nước. Có lẽ việc này khi bàn bạc với luật sư, cháu/em cũng sẽ nhờ giúp thêm.

Gia đình em ở Thanh Hóa nhưng Khỉ Con vẫn gọi anh Thuận là “ba”, vì anh Thuận rất thích con gái của mình nói tiếng giống như miền Nam vậy.

Cháu/em xin gửi thêm tin tức đến cô chú, anh chị. Có tin gì mới cháu/em sẽ lại gửi. Xin cám ơn tất cả mọi người đã tiếp tục gửi những lời yêu thương và động viên tinh thần cho gia đình.

Ảnh bên dưới là ảnh do Công an chụp lúc đưa anh Thuận ra khỏi nhà hôm 30/8.

May be an image of 6 people and people standing

Tại sao Đảng cộng sản Việt Nam khó thay đổi?

Tại sao Đảng cộng sản Việt Nam khó thay đổi?

Bởi  AdminTD

 Song Chi

1-9-2021

Giữa Trung Cộng và các nước dân chủ phương Tây đứng đầu là Hoa Kỳ, chọn ai làm bạn, lòng dân đã quá rõ. Những hành động chứng tỏ thiện chí của Hoa Kỳ cũng đã quá rõ. Nhưng còn đảng cộng sản?

Đến tận giờ phút này, đảng và nhà nước cộng sản cần phải thấy rõ rằng sau bao nhiêu năm đi với Trung Cộng, tự nguyện chọn Trung Cộng là thầy, là đồng chí anh em, copy mô hình của Trung Cộng, nhất cử nhất động học theo Trung Cộng, VN được gì mất gì?

Giữ được đảng, được chế độ-điều duy nhất quan trong đối với đảng cộng sản! Mất thêm đảo, mất một phần lãnh thổ lãnh hải, mất sự độc lập, tự chủ, lệ thuộc nặng nề từ kinh tế cho đến chính trị, luôn luôn nơm nớp lo Trung Cộng sẽ ngày càng bành trướng trên biển Đông, ngày càng o ép, bắt nạt VN và có thể sẽ tiến chiếm thêm biển đảo khi họ cần. Quan trọng nhất VN không bao giờ có thể trở thành một quốc gia giàu mạnh cả nếu còn nằm trong vòng kìm tỏa của Trung Cộng, bởi vì Trung Cộng không bao giờ muốn như thế và sẽ tìm mọi cách để kìm hãm VN, ngăn VN phát triển hơn nữa, có quan hệ sâu rộng hơn nữa với thế giới.

Ngược lại, nếu chơi với Hoa Kỳ và các nước phương Tây, đi theo con đường, mô hình của các nước dân chủ, VN chắc chắn sẽ trở thành một quốc gia giàu mạnh vì đáp ứng được nguyện vọng của nhân dân, đoàn kết được người Việt trong và ngoài nước, giải phóng hết nội lực và sức sáng tạo của nhân dân để phát triển. VN sẽ không thua gì các nước khác trong khu vực. Cái mất duy nhất là mất sự độc tôn quyền lực. Nhưng nếu đảng cộng sản vì quyền lợi của đất nước, dân tộc mà chọn hướng đi đúng thì chắc chắn người dân sẽ hiểu được điều đó và họ vẫn sẽ giữ được đảng, trong một mô hình đa đảng để cùng cạnh tranh một cách lành mạnh, thay nhau nắm quyền tùy theo lá phiếu của người dân.

Nhưng tôi cho rằng đảng cộng sản sẽ không dám lựa chọn như vậy, mà vẫn cứ giữ nguyên hiện trạng, đối nội bám chắc quyền lực không bao giờ chịu san sẻ cho ai, đối ngoại tiếp tục đu dây giữa các cường quốc, như từ trước tới giờ vẫn thế.

Không chỉ vì họ tham lam quyền lực, luôn luôn đặt quyền lợi của đảng lên trên quyền lợi của đất nước, dân tộc, mà còn vì các thế hệ lãnh đạo đảng cộng sản VN từ trước cho đến tận bây giờ vẫn là những kẻ có tầm nhìn thiển cận, tư duy cứng ngắc sợ thay đổi, có tâm thế hèn hạ, nhược tiểu, chỉ muốn dựa vào nước khác, chỉ muốn học theo nước khác, hết dựa theo học theo Liên Xô lại dựa theo, học theo Trung Cộng, không muốn thoát ra. Họ cũng không yêu nước, không biết nhục vì nước mình còn nghèo thua xa các nước, chuyện gì cũng phải ngửa tay đi xin đi vay, cũng không biết thương dân đã quá cực quá khổ. Họ là như vậy, thì làm sao mà có thể thay đổi?

Chỉ cần nhìn cách họ đối phó với đại dịch là có thể thấy họ kém cỏi, không có khả năng tính trước được cái gì, đi từ sai lầm này đến sai lầm khác nhưng lại không chịu nghe dân, vô cảm với nỗi khổ đau của nhân dân, cũng như chúng ta có thể thấy giữa lòng dân và những mệnh lệnh, ý chí của đảng và nhà nước cộng sản vẫn cứ xa vời vợi như thế nào.

Facebooker Bùi Văn Thuận bị bắt vì phản biện CSVN trên mạng

Facebooker Bùi Văn Thuận bị bắt vì phản biện CSVN trên mạng

August 30, 2021

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Facebooker Bùi Văn Thuận bị nhà cầm quyền CSVN bắt giam và khởi tố, vì những lời phản biện, đả kích chế độ mà ông viết trên trang facebook cá nhân.

Các nhà hoạt động xã hội dân sự tại Việt Nam loan truyền rộng rãi tin và bản chụp lệnh khởi tố ông Bùi Văn Thuận với cáo buộc “sử dụng tài khoản Facebook tàng trữ tài liệu, vật phẩm” chống chế độ, vi phạm Khoản 1 Điều 117 của Luật Hình Sự CSVN với bản án có thể lên đến 12 năm tù.

Ông Bùi Văn Thuận. (Hình: FB Bùi Văn Thuận)

Ông Bùi Văn Thuận, năm nay 40 tuổi, bị bắt ngày 30 Tháng Tám, chỉ bốn ngày sau khi Phó Tổng Thống Mỹ Kamala Harris rời Việt Nam. Trước khi rời Việt Nam, phó tổng thống Mỹ cho hay bà đã thúc giục CSVN cải thiện nhân quyền, thả các tù chính trị.

CSVN chỉ thả hai người Mỹ gốc Việt là ông James Hân Nguyễn và bà Angel Phan, bị bắt năm 2017 với cáo buộc “hoạt động lật đổ” chế độ độc tài đảng trị tại Việt Nam. Cả hai đều bị kết án mỗi người 14 năm tù nhưng được thả sớm như món quà “nhân quyền” tặng bà Harris, trong khi hơn 260 tù chính trị khác, hầu hết đều là những người trong nước, vẫn không được thả.

Ông Bùi Văn Thuận vốn là một giáo viên dạy môn hóa học ở trường trung học. Vì viết Facebook chỉ trích đường lối độc tài đảng trị của CSVN nên bị mất việc làm. Ông từ tỉnh Hòa Bình về Hà Nội sống với việc dạy kèm học sinh, sống qua ngày nhưng bị công an ép đuổi nhà liên tục nên phải trở về quê.

Vì ông vẫn viết phản biện, chỉ trích chế độ nên đã bị bắt thẩm vấn, đe dọa nhiều lần, và phải di chuyển chỗ tạm trú cũng nhiều lần. Nơi cư trú sau cùng của ông thấy ghi trên tờ “Quyết định khởi tố bị can” là phường Mai Lâm, thị xã Nghi Sơn, tỉnh Thanh Hóa.

Phản biện sau cùng của ông trên trang Facebook cá nhân là vào ngày 29 Tháng Tám khi ông nêu ra những phát ngôn trái ngược nhau của Tổng Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng “chống dịch như chống giặc” với Thủ Tướng Phạm Minh Chính “xác định sống chung lâu dài với dịch, không thể khống chế tuyệt đối” và Bộ Trưởng Quốc Phòng Phan Văn Giang “đây là trận chiến, không thắng không về.”

Ông Thuận đặt câu hỏi: “Ủa vậy là bác Trọng nói sai, hay chống không được ta buông súng đầu hàng rồi cuối cùng là buộc phải sống chung với giặc. Nếu không thắng được dịch-giặc, bộ đội sao có thể về đây đại tướng? Chả lẽ vất vưởng mãi trong đó?”

Trước lời phản biện trên, ông theo dõi và chỉ trích cách chống dịch COVID-19 trên dưới đá nhau, kém hiệu quả, làm khổ người dân, của nhà cầm quyền CSVN từ trung ương xuống tới các địa phương. Có thể những điều này khiến ông bị bắt.

Lệnh bắt Bùi Văn Thuận. (Hình: FB)

Cùng ngày bắt ông Bùi Văn Thuận, trên mạng xã hội cũng loan truyền tin thầy Thích Vĩnh Phước, trụ trì chùa Phước Bửu bị Công An huyện Xuyên Mộc, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu, đưa giấy bắt đi “làm việc.”

Tờ “Giấy mời” buộc phải đến “làm việc” ngày 30 Tháng Tám với lý do “làm rõ hành vi, đăng tải, chia sẻ, tán phát thông tin sai lệch về dịch bệnh COVID-19 có dấu hiệu vi phạm pháp luật trên không gian mạng.” Tuy nhiên thầy Thích Vĩnh Phước đã không đi vì “dành thời gian tụng kinh trì chú Đại Bi cầu an cho bá tánh.”

Được biết trên trang facebook của chùa Phước Bửu, thầy Thích Vĩnh Phước viết bình luận: “Thông tin Bộ Y Tế ngày 29 Tháng Tám cho biết tỷ lệ chết COVID của Việt Nam 2.5 phần trăm, tỷ lệ chết của thế giới 2.1 phần trăm. Việt Nam cao hơn 0.4 phần trăm vậy phòng chống dịch ở Việt Nam là thành công hay thất bại?”

Từ đầu năm 2021 đến nay, CSVN đã kết án 17 người sử dụng Facebook và bắt giam chín người chỉ vì dùng quyền công dân phát biểu những điều bị coi là “độc hại” đối với chế độ độc tài đảng trị. (TN) [kn]

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Bọn Mafia & Đám Cách Mạng Mùa Thu

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Bọn Mafia & Đám Cách Mạng Mùa Thu

27/08/2021

Truyện Bố Già của Mario Puzo mở đầu bằng một vụ xử bất công, thấy rõ :

Amerigo Bonasera có việc ra Toà, Toà Đại-hình Nữu-Ước, Phòng 3 để nghe công lý phán xét, trừng trị hai thằng khốn can tội bạo hành, toan cưỡng dâm con gái lão. Ngài Chánh án uy nghi, bệ vệ vén áo thụng đen làm như sắp đích thân ra tay trị hai thằng nhãi ranh đang đứng xớ rớ trước Toà. Giọng ngài sang sảng, lạnh tanh:

– Tụi bây hành động như những quân côn đồ tồi tệ nhất. Tụi bây làm như thú dữ ở rừng vậy! Cũng may mà cô bé đáng thương kia chưa bị tụi bây xâm phạm tiết hạnh, bằng không thì mỗi đứa 20 năm chắc… Xét vì tụi bây còn nhỏ, chưa có tiền án và con nhà đàng hoàng… Vả lại xét vì luật pháp đặt ra chẳng phải để trả thù nên toà tuyên phạt mỗi đứa 3 năm tù, cho hưởng án treo!
………

Bonasera nghiến răng nghe nỗi đắng cay trào lên nghẹn họng. Lão đưa chiếc khăn tay trắng lên bụm chặt miệng, ngó hai thằng khốn đi tà tà trở ra. Mặt chúng tươi rói, chúng tỉnh bơ không thèm nhìn lão một phát. Đành đứng trơ ra vậy. Cha mẹ chúng tò tò đi theo: hai cặp vợ chồng Mỹ trạc tuổi lão, bề ngoài Mỹ rặt bẽn lẽn ra mặt nhưng ánh mắt vẫn cứ vênh váo ngầm….

Lão quyết định tìm tới cố nhân Corleone, tốn bao nhiêu thì tốn…”

“Tìm tới cố nhân  Corleone ” lão Bonasera không phải chi một đồng nào nhưng hai cậu nhóc “con nhà đàng hoàng” vẫn bị xử lại (và xử đẹp) cấp kỳ bằng một trận đòn thừa sống thiếu chết: 

Jerry và Kevin, nghe đâu, nằm nhà thương cả tháng. Từ đó về sau, hễ thoáng thấy đàn bà con gái (nói chung) và đám di dân gốc Ý (nói riêng) là hai cậu lảng đi chỗ khác chơi liền. Cho ăn kẹo cũng không dám buông lời tán tỉnh hay chọc ghẹo bâng quơ, đừng nói chi đến chuyện sàm)sỡ (tiện tay bóp lồn hay thuận tay bóp vú) như trước nữa. 

Trận đòn, ngó bộ, hơi bị nặng tay. Tụi Mafia, rõ ràng, là có khuynh hướng trọng nữ khinh nam. Đụng tới phụ nữ là tụi nó nổi giận cấp kỳ, và phản ứng (có phần) quá đáng.

Tháng 11 năm 2007, cảnh sát Sicily tìm được (trong sào huyệt của ông trùm Salvatore Lo Piccolo) “Mười Điều Răn” (Ten Commandments) của đám Mafia địa phương. Đọc xong, quí bà và quí cô đều phải xuýt xoa và tấm tắc khen: Phải kính trọng vợ/ Không được dòm ngó vợ bạn/ Không được lem nhem về tiền bạc/ Luôn giữ đúng hẹn/  Không bao giờ nói dối …

Thiệt, có một thằng con hay thằng rể ăn ở và cư xử mực thước (quá cỡ) như vậy thì ai mà không hãnh diện chớ” Lỡ nó có dính tới băng đảng Mafia “chút xíu” thì cũng đã chết ai đâu. Thằng nhỏ có hung dữ, đánh đập ai ở ngoài đường thây kệ, miễn nó “kính trọng vợ con” và “không dòm ngó tới vợ bạn” (và em vợ mình) là yên bụng rồi – đúng không”?

Điều răn thứ IV mới thiệt là quí hoá chớ. Đọc mà mát ruột mát gan: “Don’t go to pubs and clubs” (Không được chàng ràng ở quán bia ôm hay quán nhậu). Phải vậy chớ. Đ…má, tui ghét nhứt là cái thứ đàn ông mà mở miệng ra là chửi thề, hoặc tu bia, hay nốc ruợu ào ào. Thiệt mất cảm tình hết sức!

 Trong phần lời tựa của cuốn Bố Già, bản Việt ngữ, dịch giả Ngọc Thứ Lang còn cho biết thêm đôi điều lý thú khác nữa :

“Nhiều tư liệu gần đây về Mafia và ‘The Godfather’ cho chúng ta biết rằng nhân vật “Bố Già” ngoài đời chính là Don Vito Cascio Ferro, một trong những thủ lĩnh quan trọng đầu tiên của giới Mafia Ý di cư sang Mỹ… 

Nhưng đối với bạn bè, thân quyến, ‘Bố Già’ gần như là một đấng toàn năng có thể cứu họ thoát khỏi những thế kẹt và nỗi oan ức mà ngay cả luật pháp cũng chẳng gỡ được. Ông đúng là ‘Mafia’ theo cái nghĩa nguyên thủy của nó thuở ban đầu hình thành, nơi ẩn náu.”

Những người ở trong “thế kẹt” và có “những nỗi oan ức” phải tìm đến Bố Già nhờ giúp đỡ (phần lớn) là những di dân nghèo khổ, không được pháp luật Hoa Kỳ – vào hồi đầu thế kỷ XX – che chở (đúng mức) khi cần. Như thế, băng Đảng Mafia “thuở ban đầu hình thành” – xem chừng – với có rất nhiều khí khái và thiện ý: đứng với kẻ ở thế cô, và sẵn sàng phò nguy cứu khổ.

Đảng cộng sản VN cũng “khởi nghiệp” với những tuyên ngôn và khẩu hiệu nghe (tử tế) tương tự. Họ hô hào chống lại áp bức, bất công, kỳ thị … Nhờ vậy, họ vận động được quần chúng – kể cả những thành phần thiểu số, “ở vùng sâu, vùng xa, vùng căn cứ cách mạng” – nổi dậy “giành lấy chính quyền về tay nhân dân.” 

Chả phải vô cớ mà Cách Mạng Tháng Tám vẫn được mệnh danh là “Cuộc Khởi Nghĩa Của Những Người Tay Không.”  Chỉ có điều đáng phàn nàn là sau khi “những người tay không” nắm được quyền bính trong tay thì họ (tức khắc) hành xử như một đám côn đồ, đối với tất cả mọi thành phần dân tộc. Xin ghi lại vài ba :

– Đàn áp dã man những cộng đồng của người dân bản địa ở Tây Nguyên vào năm 2001 và 2004.

– Đàn áp dã man những cộng đồng của người dân bản địa ở Mường Nhé, Điện Biên năm 2011

– Tấn công Tu Viện Bát Nhã năm 2009.

– Tấn công Đan Viện Thiên An năm 2017.

– Tấn công nông dân ở Văn Giang năm 2012.

– Tấn công nông dân ở Đồng Tâm năm 2020.

Đó là chưa kể những vụ cướp ngày được mệnh danh là Cải Cách Ruộng Đất, Cải Tạo Công Thương Nghiệp, Đổi Tiền, Vượt Biên Bán Chính Thức (bằng cách … bán bãi thu vàng) và vô số tài sản – nhà, xe, cơ sở thương mại … – mà dân chúng đã tự nguyện ký giấy “hiến tặng” với hy vọng (mỏng manh) của đi thay người.

Vậy mà thời gian vừa qua, không ít kẻ gọi đám người đang nắm quyền bính ở Việt Nam hiện nay là “bọn Mafia” hay “băng đảng Mafia đỏ.”  Úy Trời, đừng có nói (đại) như vậy mang tội chết à nha.  

Mafia đâu có hành động đê tiện dữ vậy! 

Tụi nó cũng cướp của, tống tiền,  khủng bố …nhưng đâu có ăn hối lộ, ăn chận, và cướp đất của những người cùng khổ. Tụi nó cũng đâu có bao giờ phải “giả dạng thường dân” hay “ném đá giấu tay” như đám công an cách mạng. Khi cần, đám Mafia (dám) ném lựu đạn như không, chớ đâu có cái chuyện ném cứt – bẩn thỉu, dơ dáy, và đáng tởm – như dân băng đảng ở làng Ba Đình, Hà Nội, đúng không? 

Tôì tin chắc rằng nếu quí ông Trần Độ, ông Hoàng Minh Chính, Nguyễn Hộ … gia nhập bất cứ băng đảng Mafia nào, thay vì Đảng Cộng Sản Việt Nam – chắc chắn – họ sẽ được đối xử tử tế hơn nhiều vào lúc cuối đời, nếu chưa muốn nói là sẽ được đàn em tuyệt đối kính trọng vì cung cách hành xử can trường và nghĩa khí. 

Nếu bọn Mafia – đôi khi – phải làm những điều khuất tất chả qua vì họ ở cái thế chẳng đặng đừng, của những người thất thế, những kẻ bị gạt ở bên lề xã hội. Chứ còn cứ mở miệng ra là “toàn thắng đã về ta,” và cứ “đi hết từ thắng lợi này đến thắng lợi khác” mà (đ… mẹ) cách hành xử thì kém xa bọn băng đảng xã hội đen! 

Hai con mèo và đỉnh cao trí tuệ

Hai con mèo và đỉnh cao trí tuệ

Bởi  AdminTD

Đỗ Thành Nhân

29-8-2021

  1. Hai con mèo

Trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, có 2 mẹ con con mèo phá phách, đùa giỡn nhau làm cho các nhà khoa học không tập trung nghiên cứu được.

– Vị Giáo sư yêu cầu người giúp việc đục 2 cái lỗ, lỗ lớn cho mèo mẹ, lỗ nhỏ cho mèo con để chúng ra ngoài.

– Ông Tiến sĩ nói: không cần đục 2 lỗ đâu, chỉ cần đục 1 lỗ lớn cho cả 2 mẹ con ra ngoài.

– Cô sinh viên tập sự: không cần đục lỗ nào cả, để tôi mở cửa sổ là 2 mẹ con con mèo sẽ nhảy ra ngoài.

Chỉ có vị Giáo sư – đầu óc thuộc loại đỉnh cao trí tuệ mới nghĩ ra những điều mà người bình thường không thể nghĩ đến.

Chuyện thật hay đùa: không rõ; nhưng cũng làm sinh viên xả bớt căng thẳng sau giờ học.

Nhưng thực tế có những người siêu trí tuệ, đỉnh cao của tài tình sáng suốt: mới làm ra đồng tiền 30 đồng – mà cả thế giới không ai nghĩ ra được kể từ khi loài người phát minh ra tiền.

  1. Đỉnh cao trí tuệ

Quá trình phát triển xã hội của tự nhiên đã hình thành một hệ thống quy trình đưa sản phẩm từ người sản xuất đến người tiêu dùng (người dùng cuối), hệ thống này hướng đến sự nhanh chóng, chi phí thấp, bảo đảm chất lượng. Nói vắn tắt hệ thống này là “chuỗi cung ứng hàng hóa”. Chuỗi cung ứng này đưa từng hạt lúa trên cánh đồng của bác nông dân ở nông thôn vào tận từng cái bếp của cô nội trợ ở đô thị, hoàn hảo đến mức, nhiều học sinh tiểu học không biết hạt cơm làm ra từ gì, ở đâu?

Hiện nay trong các ngành học và thuật ngữ kinh tế có khái niệm “logistics”, hiểu một cách đơn giản nhất là một phần của quản trị chuỗi cung ứng. Và trong các giáo trình, khoa học về “logistics” hoàn toàn không có khâu nào của quân đội.

Vậy mà, đỉnh cao trí tuệ của những siêu trí tuệ với tầm Giáo sư, Tiến sĩ đã nghĩ ra được: giao cho quân đội, những người lính nhận nhiệm vụ đi chợ giúp dân.

Tội nghiệp cho những người lính trẻ được huấn luyện để bảo vệ tổ quốc, còn công việc “giao hàng, chợ búa” tưởng đơn giản nhưng lại quá sức của họ.

– Cuối cùng, khi không thể đục 2 cái lỗ cho 2 con mèo chui ra được, thì phải mở cửa ra thôi; nếu không thì những con mèo bị tù túng phá phách chưa biết hậu quả như thế nào.

Vậy là “TPHCM đề xuất huy động 25.000 shipper vận chuyển hàng hóa cho người dân” để dần dần đưa chuỗi cung ứng về đúng quy luật.

Bá Kiến, cũng là một đỉnh cao trí tuệ ở làng Vũ Đại, chỉ ở đỉnh cao trí tuệ, mới biết đẩy người khác xuống sông rồi vứt phao ra cứu (hay nắm tóc kéo lên), lại còn nhận được nhận lời cảm ơn là tài tình, sáng suốt.

Mỹ đi rồi Mỹ lại về


Mỹ đi rồi Mỹ lại về

Bởi  AdminTD

 Lê Minh Nguyên

27-8-2021

Phó Tổng thống Mỹ Kamala Harris kết thúc chuyến công du châu Á bằng việc lên tiếng phản đối CSVN đàn áp các nhà hoạt động và nhà báo. Đồng thời, bà tái khẳng định sự can dự của Mỹ với các đồng minh trong khu vực để chống lại TQ.

Tại cuộc họp báo ở Hà Nội hôm thứ Năm 26/8, bà nói rằng đã thúc ép CSVN về các vấn đề nhân quyền và đàn áp đối với những người bất đồng chính kiến. Bà cho biết, Mỹ sẽ không “né tránh những cuộc đối thoại khó khăn… Những cuộc trò chuyện khó khăn thường phải có với những người mà bạn có quan hệ đối tác”.

Bà đã tham gia sự kiện mà đội của bà gọi là “những người làm thay đổi” (changemakers), gặp các nhà hoạt động xã hội dân sự hoạt động về quyền của người chuyển giới, và biến đổi khí hậu.

Theo New York Times ngày 26/8, bà với tư cách là người tiên phong và là một trong những phụ nữ hiếm hoi lãnh đạo một cường quốc trên trường thế giới – ở vào thời điểm mà một trong những người đàn bà nổi tiếng thế giới, Angela Merkel của Đức sắp từ chức – nên mọi tuyên bố và sự lựa chọn trang phục của bà mang theo biểu tượng của người đi trước. Những quyết định của bà không chỉ tác động đến cá nhân bà mà còn ảnh hưởng đến những người sau bà, họ sẽ học hỏi từ tấm gương của bà. Từ Singapore đến VN, bà đều mặc trang phục màu sậm để phản ánh tình trạng ảm đạm của thế giới.

Hôm 26/8, bà khai trương văn phòng Peace Corps và ký hợp đồng thuê đất cho đại sứ quán mới. Chuyến đi cũng xây dựng các mối quan hệ y tế, tài trợ 1 triệu liều vaccine mà không có ràng buộc nào.

Theo Reuters, ngày 26/8, bà nói Mỹ hoan nghênh cạnh tranh và không tìm kiếm xung đột với TQ, nhưng sẽ lên tiếng về các vấn đề như tranh chấp hàng hải ở Biển Đông: “Chúng tôi hoan nghênh sự cạnh tranh gay gắt, chúng tôi không tìm kiếm xung đột, nhưng về các vấn đề như Biển Đông, chúng tôi phải lên tiếng… Chúng tôi sẽ lên tiếng khi có những hành động mà Bắc Kinh thực hiện nó đe dọa trật tự quốc tế dựa trên luật lệ”.

Trước đó, hôm 25/8 bà nói “sự bắt nạt và yêu sách hàng hải quá mức” của TQ trong vùng biển này nên bị các nước thách thức và Mỹ muốn hỗ trợ tăng cường an ninh hàng hải cho VN, bao gồm các chuyến thăm nhiều hơn của tàu chiến Mỹ.

Các tuyên bố của bà đã thu hút sự phản công từ TQ. Hôm 25/8, tờ China Daily phản công lời bình luận của bà ở Singapore, nói rằng bà đã “cố tình bỏ qua thói đạo đức giả” khi kêu gọi các nước trong khu vực chống lại TQ.

Hôm 26/8, sau các cuộc gặp của bà ở Hà Nội, tờ Hoàn Cầu Thời báo nói rằng, Mỹ đang “mơ” khi xúi giục VN đối đầu với TQ: “Đối với Washington, điều họ mong muốn là một cuộc chiến mới giữa Bắc Kinh và Hà Nội nổ ra”. Lời phản công này với Mỹ cũng là một lời đe doạ cho VN.

Ngoài việc Bộ Ngoại giao và truyền thông TQ phản pháo, Bắc Kinh đã cố dàn dựng một đòn ngoại giao đánh chặn bất ngờ tại VN, diễn ra khi chuyến đi của bà Harris từ Singapore bị hoãn 3 giờ.

Trong cuộc gặp không được sắp đặt trước giữa Thủ tướng CSVN Phạm Minh Chính và Đại sứ TQ Hùng Ba, ông Chính xoa vuốt TQ rằng, VN không đứng về phía nào trong chính sách đối ngoại và cảm ơn Đại sứ đã tài trợ 2 triệu liều vaccine mới.

Báo chí TQ cho biết, TQ cần ra tay trước, đánh phủ đầu Mỹ với 2 triệu liều vaccine khi biết bà Harris sẽ công bố cho VN 1 triệu liều. Nó làm cho người ta nghi ngờ rằng, TQ tạo tình huống bằng cách gây ra sự cố Hội chứng Havana ở Hà Nội để câu giờ, hầu thực hiện cuộc đánh chặn.

Chính quyền Mỹ đã gọi sự cạnh tranh với TQ là “thử thách địa chính trị lớn nhất” trong thế kỷ 21.

Hà Nội lâu nay bị TQ kẹp cổ nên không dám hó hé khi bà Harris đề nghị nâng mối quan hệ lên tầm chiến lược. Là đảng CS đàn em, CSVN và CSTQ duy trì mối quan hệ chặt chẽ, hơn nữa Việt Nam phụ thuộc vào nguyên liệu nhập khẩu của TQ để hỗ trợ sản xuất và xuất khẩu nên lo sợ TQ quậy.

Dù mối quan hệ Mỹ-Việt ngày càng trở nên khăng khít, nhưng Washington đã nói rằng, có những giới hạn cho đến khi VN đạt được tiến bộ về nhân quyền, bởi vì nhân quyền nằm trong chiến lược đối ngoại của Mỹ.

Bà Harris hôm 26/8 đã thẳng thắng nói rằng: “Chúng tôi sẽ không né tránh việc nói ra, ngay cả khi những cuộc thảo luận như vậy là khó nói và khó nghe”.

Theo NPR, ngày 26/8, bà Harris đã nhấn mạnh đến các vấn đề quyền của người lao động và quyền tự do dân sự khi bà kết thúc chuyến đi.

Tuy nhiên, vì cả hai bên không muốn vấn đề nhân quyền làm trật đường ray an ninh chiến lược, cho nên trong khi bà Harris nói về sự cần thiết phải bảo vệ phụ nữ và quyền cho người chuyển giới, bà đã không công khai chỉ trích CSVN về những vi phạm của họ, trong khi các phóng viên có mặt tại buổi họp báo.

Những mong đợi về nhân quyền thì cao hơn những gì mà bà Harris nêu ra trong chuyến đi. Người ta mong bà gặp những nhà bất đồng chính kiến, mong bà áp lực CSVN thả tù chính trị, mong bà công khai lên án CSVN vi phạm nhân quyền trong cuộc họp báo…, nhưng nó đã không xảy ra.

Đúng một tuần nữa là đến ngày 2/9, ngày lễ quốc khánh của CSVN, đây là dịp phóng thích tù nhân qua danh nghĩa nhân đạo mà không bị mất mặt. Nếu tù chính trị được thả ra ngày này thì đó là chỉ dấu người CS muốn cầm tay lái để thay đổi. Nếu họ không thả tù chính trị, thì thay đổi cũng vẫn sẽ xảy ra nhưng họ không thể chủ động được.

Ví von mà nói, một cô gái có thể vừa có bồ cũ (TQ) vừa có bồ mới (Mỹ), nhưng không thể ở vậy mãi mà phải lấy chồng. Ai cũng thấy bồ mới đáng lập gia đình hơn bồ cũ vốn là một tay vũ phu. Nếu không thay đổi thì gia đình cô gái sẽ bị xào xáo, đó là chưa nói đến bồ mới bằng mọi giá phải cưới cho được cô gái này.

Cuối thập niên 1970, có hiện tượng xào xáo Hoàng Văn Hoan – Trương Như Tảng. Nếu đầu thập niên 2020s lịch sử phải lập lại, thì nó sẽ trầm trọng hơn nhiều, khi mà bồ mới có sự hậu thuẫn mạnh mẽ của đại đa số thành viên gia đình cô gái ở bên trong VN và ở bên ngoài thế giới.

“Ăn cháo đái bát”

“Ăn cháo đái bát”

Bởi  AdminTD

 Lý Trần

22-8-2021

Đó là câu cửa miệng khá phổ biến mấy ngày nay của mọi người, lên án bài báo của QĐND: “Không thể xuyên tạc cuộc kháng chiến chính nghĩa dựa trên sự so sánh khập khiễng với Afghanistan“.

Người Việt đều biết, trong văn phong trung tính, thành ngữ đó là “Ăn cháo, đá bát”, nhưng khi muốn nói đến mức độ tột đỉnh của sự vô ơn và khốn nạn, người ta đổi “đá” thành “đái”, nhất là trong văn phong dân dã.

Sự tương đồng và khác biệt giữa Kabul 2021 và Sài Gòn 1975 đã được nhiều người bàn, cá nhân tôi  thấy điểm tương đồng duy nhất là NGƯỜI DÂN ĐỀU THÁO CHẠY khi những người cộng sản tiến vào Sài Gòn và quân khủng bố Taliban tiến vào Kabul.

Tôi tin rằng, người viết bài báo này để “chửi” Mỹ và những kẻ có cùng suy nghĩ như anh ta đều đã vén tay áo của mình lên để nhận mũi vaccine của Anh hay Mỹ. Họ nằm trong danh sách ưu tiên khi có AstraZeneca, Pfizer và Moderna, nhất là lũ quan lại CS cấp cao giành hết vaccine Anh, Mỹ, trong khi các loại vaccines của các “đồng chí, anh em” chưa thấy tăm hơi ở Việt Nam. Và, khi có, họ cũng chỉ “ưu tiên cho nhân dân anh hùng”, như đã xảy ra.

Bọn dư luận viên cũng vô ơn không kém ông chủ của chúng. Tay thì vén áo lên để được chích vaccine của bọn “giãy chết”, miệng thì bảo “Người Mỹ chẳng cho không ai cái gì đâu”.

Đúng, trong quan hệ quốc tế, hầu như không có ai cho không ai cái gì. Đó là chuyện bình thường. “Cho không” chỉ có trong quan hệ giữa những người ruột thịt, cha mẹ con cái mà thôi.

Nếu có “danh dự” cộng sản thì khi vạch áo lên để được chích những mũi vaccine của “đế quốc Mỹ”, tại sao chúng không khước từ? Nếu người CS có chút liêm sỉ, hãy công khai danh tính cán bộ cấp cao chích loại vaccine gì, để toàn bộ dân chúng được biết.

Khi bọn quan tham CSVN gửi con đi du học, sao chúng đều đâm đầu vào nước Mỹ, hoặc các nước “giãy chết” khác? “Danh dự” CS đâu rồi?

Người Việt bảo đây là thói “ghét người yêu của” của lũ đạo đức giả.

Nhân loại có câu: “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Trong khi lạy van khắp nơi xin vaccines không được đáp ứng, nước cho vaccine Việt Nam nhiều nhất lại là thằng “giãy chết” mà đảng CSVN “thù muôn đời muôn kiếp không tan”.

Chưa biết Mỹ sẽ “đòi” cái gì để có đi có lại, nhưng trước mắt họ là người cứu mạng sống của người Việt, trong đó có quan lại cộng sản cấp cao của lũ DLV “theo đóm ăn tàn”.

Sự giúp đỡ “vô tư” của Liên Xô, Trung Quốc?

Trong cái hộp sọ của những kẻ đã bị nhồi sọ do chính sách ngu dân của đảng CSVN, chỉ có “Liên Xô, Trung Quốc, … giúp đỡ Việt Nam một cách vô tư”.

Cho đến hôm nay, theo quan sát của riêng tôi, nước duy nhất giúp VN thật sự vô tư chỉ có Thụy Điển. Họ không vì ý thức hệ, không vì phe … mà đơn giản là thấy “thương người VN”. Đó là lời của một nhân viên ngoại giao Thụy Điển trong những năm chiến tranh: Bệnh viện Nhi Hà Nội, BV Uông Bí, nhà máy Giấy Bãi Bằng, dự án chống Tham nhũng, …

Sau hết, chỉ vì có sự giúp đỡ “vô tư” của Liên Xô, nên Việt Nam mới có một chế độ CS phản dân hại nước như ngày nay.  Giúp đỡ ướp xác lãnh tụ, một kiểu giúp cho nhân dân và đất nước Việt Nam thêm đói nghèo và dốt nát.

Nạn xây dựng tượng đài lãnh tụ mấy năm gần đây khắp mọi nơi trên đất nước Việt Nam, kể cả tại những tỉnh “nghèo rớt mồng tơi” như Nghệ An, Sơn La, Quảng Trị, … là hậu quả của nạn sùng bái lãnh tụ, mà cao nhất là nạn ướp xác lãnh tụ.

Vô tư ư? Không có cơ hội nào tốt hơn để thử vũ khí bằng trên chiến trường thật. Người Việt giết nhau là cơ hội thử vũ khí rất tốt cho Liên Xô, Trung Quốc, vừa thử được vũ khí với Mỹ, vừa kìm chân được Mỹ.

Thống nhất đất nước cũng là mong muốn của người Việt, nhưng thống nhất mà đổ bao xương máu nhân dân, rồi mang lại một xã hội thối nát cả về tinh thần, đạo đức lẫn vật chất, một chế độ mà dân bị coi là “thế lực thù địch” như hiện nay, thì dân tộc này đã phải trả một cái giá quá đắt do những thằng ngu và điên gây ra.

Người Đức cũng thống nhất đất nước, nhưng họ chỉ tốn bia (beer) mà không tốn sinh mạng con người. Ai ngu?

Theo nhiều nhà phân tích, bài báo “Không thể xuyên tạc cuộc kháng chiến chính nghĩa dựa trên sự so sánh khập khiễng với Afghanistan” được tuyên giáo CS chọn đăng ngay trước khi một “cột điện” cấp khá cao của Mỹ sắp sang VN, có vài dụng ý: Một là để tỏ lòng trung thành và kiên định với ông chủ ở Trung Nam Hải, hai là kế ly gián, thọc gậy vào bánh xe để làm nản lòng người Mỹ.

Những câu chuyện về sự vô ơn, “ăn cháo đái bát” của người CSVN không phải bây giờ mới có. Họ có truyền thống ăn cháo, đái bát”.

Đại văn hào Miguel de Cervantes từng nói: “Những kẻ vô ơn luôn là những kẻ có tâm địa xấu xa”.