ĐIỀU GÌ ĐÃ LÀM RUNG ĐỘNG HÀNG TRIỆU TRÁI TIM BAO NGƯỜI…?

(Đinh Trực sưu tầm)

Là người đã từng làm nghề khâu vá (phẫu thuật viên), tôi bị cuốn vào những đường khâu trên bộ quần áo thầy mặc…!

Từng mũi khâu đều đặn, ngay ngắn, phẳng phiu…!

Điều mà các bộ khác tuy may bằng máy nhưng khó có được. Thầy đã ráp nối các miếng vải vào với nhau rất hài hoà, vừa vặn…!

Ôi như thể, cuộc đời này là những mảnh ghép, thái cực, chất liệu, hình dáng, kích cỡ… bao khác biệt…!

Nhưng nếu biết cân bằng, biết xoay xếp, biết kết hợp… thì lại tuyệt đẹp biết bao nhiêu…!

Những mũi khâu, những mảnh vải của thầy… sẽ nhắc con người về sự chánh niệm và bình tâm trong từng phút giây trong cuộc đời!

Đời đẹp hay không…? Do chính tay mỗi mình may lên thành chiếc áo để mặc trong cuộc sống…!

Thầy Minh Tuệ không nói Đạo lý, không Giảng pháp, không Xin tiền, Chỉ khuất thực Một bữa cơm, chỉ Đi bộ, không Sân si,… nên mỗi người nhìn vào trong tâm hồn Thầy và hoạt động của Thầy sẽ tự có suy tư và cảm nghĩ riêng…!

Thầy không làm gì cả, không can dự vào đời tư riêng ai, mà sao lại gây rung động cảm xúc hàng triệu con tim…!

Thầy chỉ thực hiện Pháp Hành Niêm Mật rất khó thấy trong thời cách xa con người hiện hữu của Phật Tổ Cồ-Đàm hơn 2600 năm cổ xưa…!

Chưa bao giờ con người chúng ta chứng kiến một sự kiện kỳ lạ đến như vậy…!

 Một cá nhân, một con người nhỏ bé đã khiến cho hàng triệu ánh mắt dõi theo từng bước chân, hàng triệu khối óc suy tư lo lắng cho số phận, và hàng triệu con tim vỡ oà cảm xúc khi biết sư vẫn bình an…!

Nhìn lại, cuộc hành trình của Thầy Minh Tuệ cứ như một cuốn phim, nó bắt đầu im ắng, chậm rãi, rồi tăng dần, đẩy lên cao trào, và kết thúc một cách đột ngột…?

Tuy nhiên, cái kết thúc ấy chỉ lả sự chấm dứt cho những bước chân rong ruổi trên khắp các nẻo đường và kéo theo đó bao sự nhốn nháo, thị phi của trần thế…!

Điều quan trọng nhất, không phải sư sẽ bước đi nữa hay không, mà là những bước đi của sư đã làm nên một cuộc tỉnh thức kì vĩ…!


 

 Vương triều Phật Giáo: Hòa thượng như hoàng thượng

 Ba’o Nguoi–Viet

June 8, 2024

Trần Anh Quân/SGN

Sự xuất hiện của sư Minh Tuệ như tấm gương chiếu yêu đã soi rọi ra những gì xấu xa, suy đồi và vương giả nhất của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam (GHPGVN). Trong khi hình ảnh đối nghịch, là ông Minh Tuệ với bộ y phấn tảo chắp vá từ những mảnh vải vụn bỏ đi, tối ngủ nghĩa địa, ngày lang thang trên những con đường đầy nắng gió với đầu trần, tay ôm lõi nồi cơm điện, chân không mang dép.

Những hình ảnh này vô cùng đối lập với lối sống xa hoa của những người được phong là “sư,””thầy,” chức sắc trong GHPGVN. Sự xa hoa làm nhiều người liên tưởng đến triều đình và vua chúa thời phong kiến với đầy những cung phụng. Những hòa thượng mặc long bào se sua như hoàng thượng, có cả kẻ chầu chực hau bên, kể cả đám đông dân chúng dân quỳ lạy phía dưới.

Đơn cử như chiếc áo cà sa, thứ được coi là biểu tượng của những gì khiêm tốn, đơn sơ và tầm thường nhất mà ta có thể tưởng tượng được. Nhưng nhìn vào bộ sưu tập y phục của các “quan lại GHPGVN” thì nó lại chẳng thua gì long bào của vua chúa thời xưa.

Chẳng hạn như chiếc long bào mà hoà thượng Thích Lệ Trang, Trưởng Ban Nghi Lễ Phật Giáo quốc doanh, kiêm ủy viên thường trực Hội Đồng Trị Sự GHPGVN, thường mặc trong các buổi tế lễ. Bộ “cà sa” này có cả hình rồng năm móng, một biểu tượng cho quyền lực tối cao của nhà vua, chỉ được thêu trên các bộ long bào của hoàng đế Việt Nam.

Bộ long bào thêu hình rồng 5 móng của hoà thượng Thích Lệ Trang (Hình: Báo Giác Ngộ)

Theo Đại Nam Thực Lục Chính Biên, sau khi đức vua Gia Long thống nhất toàn cõi Việt Nam, lên ngôi hoàng đế, ngài ra chỉ dụ thêu hình rồng 5 móng trên long bào. Hình tượng này thể hiện tính độc lập của  triều đại Việt Nam, ngang với triều đình nhà Thanh (Trung Quốc). Ngoài trang phục thì các đồ dùng của vua đều được thêu, vẽ, đúc, khảm, chạm hình rồng 5 móng để đại diện cho uy quyền tuyệt đối của hoàng đế một quốc gia thống nhất và độc lập.

Liệu hoà thượng Thích Lệ Trang có ngầm xưng vương, khi mặc long bào hình rồng 5 móng, thể hiện quyền lực tối thượng? Hay ông ta quá ngu dốt, không biết gì kiến thức lịch sử dân tộc, cũng như hám của đẹp lộng lẫy, không hề là tâm tính của người tu hành?

Không chỉ ông Thích Lệ Trang, mà ngay cả Pháp chủ Giáo Hội quốc doanh Thích Trí Quảng, cũng có một bộ sưu tập long bào rất phong phú. Việc trình diễn trang phục và nghi lễ như một nhà nước thần quyền, những buổi tế lễ, hội họp có mặt vị pháp chủ này thường diễn ra vô cùng long trọng.

Long bào Hòa Thượng Thích Trí Quảng mặc năm 2012, khi còn là hó chủ tịch hội đồng trị sự GHPGVN, Trưởng ban Phật giáo Quốc tế Trung ương GHPGVN, trưởng ban trị sự thành hội Phật giáo TP.HCM, tổng biên tập Báo Giác Ngộ. (Hình: Báo Giác Ngộ)

Trên ngai thì pháp chủ mặc long bào, hai bên thì có quần thần chầu phục, bên dưới thì tín đồ quỳ lạy nghe thuyết giảng. Chẳng khác gì những buổi thiết, thậm chí có khi còn long trọng hơn. Nhưng hiện nay, không phải chỉ có pháp chủ được quyền “thiết triều,” mà các sư nhà nước, chỉ cần là trụ trì một chùa thì cũng đã như vua một cõi, như Thích Chân Quang, Thích Trúc Thái Minh, Thích Nhật Từ…

Người xưa lạy vua vì lòng cung kính của thần dân với người đứng đầu quốc gia, biết ơn công đức bảo vệ Tổ Quốc, bờ cõi nước nhà, giúp người dân an cư lạc nghiệp. Ngày nay thì khác, người dân có gặp chủ tịch nước không cần phải quỳ lạy, nhưng cứ vào chùa, hay đi đâu gặp các tăng ni thuyết pháp, ai nấy đều phải cúi đầu lạy.

Thích Trúc Thái Minh ngồi cho tín đồ quỳ lạy. (Hình: PG.org)

Hình ảnh mới đây làm chấn động lòng người, là trường hợp hoà thượng Thích Minh Đạo, trụ trì tu viện Minh Đạo, đã phải quỳ lạy các thành viên Ban Trị Sự giáo hội quốc doanh tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu để sám hối vì lỡ khen ngợi công đức tu tập của sư Thích Minh Tuệ. Điều làm bất kỳ ai cũng phải sợ hãi, là hoà thượng Thích Minh Đạo phải quỳ lạy tạ tội với thành viên Ban Trị Sự Giáo Hội, chứ không quỳ lạy Phật.

Hoà Thượng Thích Minh Đạo quỳ lạy các thành viên ban trị sự GHPG để kiểm điểm (Hình: FB)

Ngồi để người ta lạy mình như lẽ thường, và ngày càng phổ biến, đang cho thấy sư sãi trong giáo hội quốc doanh càng ngày càng ngạo mạn, lạm quyền, bỏ qua những lời Phật dạy để mưu cầu lợi ích cá nhân của bản thân mình.

Trên đây chỉ nói về việc hòa thượng mặc long bào, để người dân quỳ lạy, chầu phục. Ngoài ra chưa kể tới cuộc sống xa hoa của các thầy tu này. Từ những chiếc đồng hồ hàng hiệu, tới việc mua xe hơi không cần trả giá.  Đi đâu cũng có vệ sĩ bảo vệ, tín đồ chụp hình, quay phim ca tụng. Sống trong những ngôi chùa nguy nga tráng lệ không khác gì cung điện hoàng gia của vua chúa phong kiến…

Nếu như các triều đại quân chủ ngày xưa buộc người dân phải trung thành với vua theo kiểu “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung,” thì các hoà thượng trong giáo hội quốc doanh ngày nay cũng ép buộc tín đồ phải lập lời thề độc “tuyệt đối trung thành với sư phụ.” Như trường hợp ông Thích Chân Quang, trụ trì chùa Phật Quang. Ông này tự lập ra chín lời thề độc, yêu cầu tín đồ phải thề không phản bội sư phụ, nhất mực nghe lời sư phụ (Thích Chân Quang), nếu phản bội thì “chết làm chó không biết ngày lên, những người thân yêu cũng bị liên lụy khổ nạn.”

Rõ là giáo hội quốc doanh hiện nay chẳng khác nào một chế độ thần quyền chuyên chế, độc quyền quản lý tín đồ trong lãnh thổ Việt Nam. Bất cứ ai ủng hộ những người ngoài giáo hội thì đều bị coi là “tạo phản.” Còn các trụ trì theo chính quyền giống như những lãnh chúa ở địa phương, tha hồ nói nhăng nói cuội rồi ép tín đồ phải trung thành. Một xã hội đột nhiên từ hiện tượng sư Thích Minh Tuệ, đã soi rọi các loại ma tăng đỏ ngày nay.


 

 Lê Thanh Hải: Thách thức lương tri con người và pháp luật-Phạm Đình Trọng/SGN

Ba’o Nguoi-Viet

June 8, 2024

Phạm Đình Trọng/SGN

Hiện nay đang có rất nhiều lãnh đạo cao cấp trong đảng CSVN chen chúc trong trại giam. Từ Ủy Viên Bộ Chính Trị Đinh La Thăng đến hàng loạt uỷ viên Trung Ương đảng, bí thư đảng bộ nhiều tỉnh, thành: Trần Văn Minh, Trần Văn Nam, Nguyễn Nhân Chiến, Phạm Xuân Thăng, Hoàng Thị Thuý Lan, Trần Đức Quận, Lê Viết Chữ, Nguyễn Văn Vịnh, Dương Văn Thái,…

Ủy Viên Bộ Chính Trị Nguyễn Xuân Phúc mới vừa nghẹo cổ, vênh mặt, hơn hớn đi cửa trước vào tòa lâu đài chủ tịch nước, đã phải cúi mặt, lủi thủi, tủi nhục len lén đi cửa sau rời khỏi toà nhà quyền lực quốc gia. Rồi hàng loạt tỉnh trưởng, bộ trưởng thành viên chính phủ, tổng giám đốc tập đoàn kinh tế nhà nước như Dương Chí Dũng, Nguyễn Đức Chung, Cao Khoa, Đặng Văn Minh, Phạm Đình Cự, Lê Duy Thành, Vũ Huy Hoàng, Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn, Nguyễn Thanh Long, Chu Ngọc Anh,… trở thành tội phạm.

Từ tướng quân đội, đô đốc-thượng tướng, tư lệnh quân chủng Hải Quân, Thứ Trưởng Bộ Quốc Phòng Nguyễn Văn Hiến, đến tướng ba sao Thứ Trưởng Bộ Công An Trần Việt Tân, đến tướng hai sao tư lệnh cảnh sát biển Nguyễn Văn Sơn lần lượt vào tù.

Trong những quan chức tội phạm gây tội ác với dân và gây nguy hại cho nước nhiều như lá rừng và lúc nhúc như dòi bọ ruồi nhặng ở bãi rác phế thải thì uỷ viên Bộ Chính Trị, bí thư thành ủy thành Hồ Lê Thanh Hải-tội phạm khủng khiếp nhất, ghê tởm nhất.

Những tội ác gây đau khổ, khốn cùng cho dân, gây thiệt hại, nguy nan cho nước của tất cả đám quan chức tội phạm cả nước cộng lại cũng không thấm gì so với tội ác và nguy hại mà Lê Thanh Hải đã gây ra trong hai nhiệm kỳ bí thư thành uỷ thành Hồ.

Hải tự cho mình quyền lãnh chúa cát cứ một vùng như thời trung cổ, coi chính quyền trung ương như không có. Tự cho mình quyền tối cao, quyền làm luật, quyền quyết định cuối cùng, Hải đã thản nhiên vứt bỏ bản đồ quy hoạch khu đô thị Thủ Thiêm của Bộ Xây Dựng mang số 367 đã được Thủ Tướng Võ Văn Kiệt ký duyệt, rồi Hải cho đàn em vẽ bản đồ quy hoạch khu đô thị Thủ Thiêm theo ý Hải mang số 6565, mở rộng diện tích quy hoạch Thủ Thiêm thêm 160 ha. Lấy danh nghĩa quy hoạch nhà nước, cướp thêm được 160 ha đất của dân để ăn chia với nhà đầu tư.

Những cái chết oan ức, tức tưởi, thảm khốc của người dân Thủ Thiêm giữ mảnh đất sống hợp pháp đều có bàn tay tội ác của Hải. Theo lệnh Hải, đám sai nha sầm sập đến cưỡng chế cướp đất sống hợp pháp của dân, dùng roi điện, dùi cui, cơ bắp lùa dân ra khỏi nhà, ném lên ô tô, chở đến nơi xa xôi hoang vắng. Bị đám sai nha túm hai chân, hai tay quăng lên thùng xe tải như quăng con heo, bà Trần Thị Chuốt bị dập gan chết trong đau đớn. Bị mất đất sống oan ức, kêu trời không thấy, ông Trần Văn Phúc thắt cổ chết mắt vẫn mở trừng trừng!

(DOTT)

Hải đã nhuộm đen, xô đẩy cả bộ máy chính quyền một thành phố lớn nhất nước, giàu nhất nước và có tiềm lực mạnh nhất nước vào vòng tội ác phản dân, hại nước. Từ ủy viên trung ương đảng, chủ tịch, phó chủ tịch thành phố. phó bí thư thành uỷ đến nhiều giám đốc sở đồng loạt phạm tội, đôn đáo cướp nhà, cướp đất của dân, đua nhau ăn cắp, ăn cướp tài sản của nước suốt hai nhiệm kỳ Hải đứng đầu đảng bộ thành Hồ.

Hối hả bòn rút của nước, cướp bóc của dân rồi kẻ nhanh chân thì ôm bọc tiền ăn cướp được chạy trốn ra nước ngoài sống cuộc đời tỷ phú đô la như giám đốc Sở Tài Chính Đào Hương Lan. Kẻ chậm chân thì lũ lượt kéo nhau vào tù như Tất Thành Cang, ủy viên Trung Ương đảng, phó bí thư thường trực Thành Ủy, Nguyễn Thành Tài, Nguyễn Hữu Tín, thành uỷ viên, phó chủ tịch thành phố, Đào Anh Kiệt, giám đốc sở Kế Hoạch Đầu Tư,…

Thời Lê Thanh Hải, những quan chức lương thiện, tử tế đều phải bật đi nơi khác, hoặc bị gạt ra rìa, ngồi chơi xơi nước và nín thở giữ mình. Chính quyền thành Hồ thời Hải như một băng nhóm lục lâm thảo khấu, như một tổ chức mafia.

Núp dưới chiếc bóng quyền uy của Hải và được sự o bế của Lê Thanh Hải, một thân xác Việt mang hồn cố quốc Đại Hán, Trương Mỹ Lan cũng là một thân xác Việt mang hồn Đại Hán đã thâu tóm hầu hết những khu đất vàng về kinh tế, những vùng đất hiểm yếu, then chốt trong thế trận an ninh quốc phòng ở dải đất phương Nam của tổ quốc Việt Nam. Có quyền lực lãnh chúa Lê Thanh Hải chống lưng, Trương Mỹ Lan không chỉ thao túng đất vàng, đất hiểm yếu mà còn thao túng, lũng đoạn, chi phối cả hệ thống ngân hàng, thao túng cả những dòng chảy ngầm của đồng tiền, xối xả và toả rộng trong nước, vươn xa ra nước ngoài.

Lãnh chúa Lê Thanh Hải đã mafia hóa cả bộ máy đảng và bộ máy nhà nước ở thành phố lớn nhất nước. Dù chỉ là trung tâm chính trị thứ hai sau thủ đô Hà Nội nhưng là trung tâm kinh tế và động lực kinh tế lớn nhất nước, mạnh nhất nước, có sức sống, sức tác động, kích thích lớn nhất với đời sống kinh tế và xã hội cả nước. Lê Thanh Hải đã triệt tiêu, đã dập tắt sức sống và động lực phát triển của vùng đất là kỳ vọng của cả nước.

Dự án khu đô thị Thủ Thiêm kỳ vọng sau mười năm khởi công xây dựng, thu hút đầu tư sẽ là khu đô thị hiện đại lung linh tráng lệ nhất Đông Nam Á, góp phần đưa Sài Gòn trở lại vị trí Hòn Ngọc Viễn Đông. Qua mười năm lãnh chúa Hải cướp đất của dân Thủ Thiêm, tàn phá không gian Thủ Thiêm, tàn phá cả sức sống của đời sống kinh tế Sài Gòn, tàn phá cả lý tưởng xã hội và lòng tin của người dân Sài Gòn, đến nay Thủ Thiêm vẫn là những đống gạch vụn do đám sai nha được lãnh chúa Hải điều đến phá nhà, cướp đất của dân để lại.

Sống trong những căn nhà sập xệ giữa bãi gạch vụn mênh mông hoang tàn, dân vẫn phải sống cuộc sống lay lắt, lầm than và mỏi mòn ôm đơn đi đòi công lý, đòi quyền được pháp luật bảo vệ. Tội ác của Hải ở Thủ Thiêm lớn hơn nhiều tội ác của Dương Chí Dũng, Nguyễn Bắc Son, Đinh La Thăng, Nguyễn Thanh Long,…

Chỉ một tội phạm cộm cán trong băng nhóm lục lâm thảo khấu của Hải như Tất Thành Cang cũng gây tội ác cho dân, cho nước tương đương như một cá thể tội phạm Nguyễn Bắc Son, Đinh La Thăng, Nguyễn Thanh Long,… Hải không thể trốn tránh trách nhiệm của người đứng đầu trước tội ác của Tất Thành Cang, Nguyễn Thành Tài, Nguyễn Hữu Tín, Đào Hương Lan,…

Một tay đẩy cả bộ máy quyền lực nhà nước thành Hồ vào vòng tội phạm, một tay ròng ròng máu dân Thủ Thiêm, tội ác của Hải là tội ác trời không dung, đất không tha nhưng Hải chỉ bị cách những chức vụ Hải đã hết nhiệm kỳ, đã bàn giao cho người kế tiếp là sự phỉ báng pháp luật, giễu cợt công lý!

Pháp luật không dám đụng đến tội phạm khủng khiếp và ghê tởm Lê Thanh Hải là sự thách thức lương tri con người và thách thức pháp luật của nhà nước văn minh.

(trích)


 

Bùng nổ cuộc chiến giữa Trọng và Lâm, nếu Huy Đức ra tòa-Nam Việt/SGN

Ba’o Nguoi-Viet

June 9, 2024

Nam Việt/SGN

Sau sự lên tiếng liên tục của các tổ chức thế giới cũng như người trong nước, Công An CSVN buộc phải công bố là đã bắt giam ông Trương Huy San, tức Huy Đức, về tội 331.

Dù tạm thời việc cố gắng hợp pháp hóa chuyện bắt cóc ông Huy Đức, nhưng vấn đề của chuyện kết tội và đưa ra dư luận công khai, rõ là thứ khó nhằn của Chủ Tịch Nước Tô Lâm nhưng là kẻ có quyền lực thao túng cả Bộ Công An lúc này.

Nhà báo Huy Đức. (Hình: Facebook Truong Huy San)

Trong số những blogger có giọng điệu bình luận nghiêm túc và rành rẽ những vấn đề nội bộ của giới lãnh đạo Việt Nam, không ai được đánh giá cao hơn ông Huy Đức, người từng dùng bút danh Osin, và có 350,000 người theo dõi trên Facebook. Việc bất ngờ bắt giữ ông Huy Đức, kể cả những người chống cộng cực đoan, và coi ông Đức là “cái loa” của phe phái, vẫn không thể giải thích được chuyện ông bị giam giữ. Sự bắt giữ, đóng Facebook của ông Đức, rõ ràng cho thấy cách viết luôn men theo lằn ranh cuối cùng của ông, nay đã quá mức chịu đựng của những kẻ âm mưu thao túng trong đất nước, và khiến họ phải bịt miệng, trước khi ông có thể tiết lộ kế hoạch đen tối nào đó, họ sợ bị rò rỉ.

Huy Đức là phóng viên nội chính ở Việt Nam, loại phóng viên có những mối quan hệ với các quan chức đang cầm quyền và có tư cách để tiếp cận các tài liệu của quốc gia, được coi là phóng viên loại 1 của hệ thống truyền thông độc tài nhà nước. Nhưng cũng là loại phóng viên dễ dàng vào tù khi có những cuộc thay đổi các cấp lãnh đạo tối cao.

Vài ngày sau khi ông Huy Đức mất tích, không gian mạng Việt Nam xuất hiện những lời bình phẩm trái chiều. Một phía là những người chống cộng cực đoan, coi rằng việc sa lưới của cây viết thuộc về phe phái là xứng đáng. Nhưng một phía, có vẻ là nhiều hơn hết, là những lời ghi nhận về giá trị của những bài viết của ông, những phân tích tình hình chính trị Việt Nam, cũng như về bộ sách Bên Thắng Cuộc, với những phần tư liệu bạch hóa, mà mỗi khi nhìn lại có thể khiến giới chóp bu Ba Đình phải cảm thấy cay đắng.

Hầu hết các phân tích về vụ bắt giữ ông Huy Đức, kể cả những bình luận cảm tính, cũng đều cho rằng, người ra tay là Chủ Tịch Nước Tô Lâm – người đang kiểm soát Bộ Công An sau bức màn. Có thể thấy trong các lịch sử bài viết của ông Huy Đức, việc đụng chạm đến Bộ Công An là không nhiều, cho thấy nguồn tin bên trong đủ cho ông Đức thấy không nên chạm vào kẻ sắt máu này, ngay cả vụ nổi dậy ở Daklak vào 10 Tháng Sáu năm 2023, nhiều người cố ý trông chờ ông Huy Đức bình luận xác đáng về câu chuyện này, nhưng mọi thứ là im lặng.

Điều mà ai cũng nhận ra là quyền lực mà ông Nguyễn Phú Trọng giao cho ông Tô Lâm để thực hiện cái gọi là “đốt lò” trong đại dự án tham nhũng, đã tạo cơ hội cho tân chủ tịch nước biến Bộ Công An thành một bộ máy thanh trừng đặc biệt riêng cho mình, mà bây giờ ngay cả Bộ Chính Trị cũng run sợ. Hiện nay, tất cả những thành viên cao hay trung cấp trong hệ thống lãnh đạo CSVN đều nơm nớp vì không biết ông Lâm sẽ nhắm đến mình khi nào. Bởi có thể nhìn thấy rõ ràng mọi quan chức cộng sản đều nhúng chàm tham nhũng, hay những khoản tiền bí mật để làm giàu riêng cá nhân, vấn đề là ông Lâm sẽ chọn ai để đưa vào bàn tiệc sắp tới – loại bàn tiệc mà mọi người trong đó đều có sai phạm, ngoại trừ kẻ kiểm soát Tô Lâm.

Chưa bao giờ thế lực của công an trong đất nước Việt Nam lại lớn như lúc này. Tin trong nội bộ nói rằng các quan chức Bộ Quốc Phòng đang hối hả tăng cường sức mạnh của mình, trong nỗi lo không để cán cân nghiêng về phía công an một cách hoàn toàn. Việc đẩy tướng quân đội Lương Cường tham gia Ban Bí Thư và giữ chức vụ Thường trực Ban Bí Thư mới đây, cũng được coi là một cách tính nhằm giảm bớt áp lực thao túng từ ông Lâm – chủ Tịch nước nhưng là cựu bộ trưởng Công An, và đàn em là Lương Tam Quang, tự xông vào vị trí bộ trưởng Công An mà không thèm xin ý kiến của Tổng Trọng.

Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, tuổi cao, sức yếu, và bị coi là ngày càng mất dần quyền lực. (Hình minh họa: Hoang Dinh Nam/AFP via Getty Images)

Những sự bất đồng trong nội bộ đảng CSVN đang ngày càng lớn, và cuộc khủng hoảng lớn nhất có thể đến, bắt đầu từ một nguồn tin bán công khai nào đó có thể tác động đến đa số đảng viên và dân chúng. Mặc dù những lời đồn đoán về khát vọng tiếm quyền lan khắp mọi nơi, nhưng ông Lâm không muốn ngôn luận đó được chính thức bàn ở Quốc Hội, trước khi những mưu tính của ông hoàn thành.

Lâu nay, nhiều người vẫn nói Huy Đức thuộc “phe” của ông Nguyễn Phú Trọng, vậy thì việc bắt giữ Huy Đức có thể là chuyện bất ngờ với người cầm quyền chính của đảng CSVN, nhưng giờ thì mỗi lúc đang vào thế bù nhìn, với bao nhiêu sức mạnh đang đổ về ông Lâm, người được nói là cũng nắm những hồ sơ sai phạm của ông Trọng.

Theo lý thuyết “phe phái” nói trên, nếu ông Trọng không cứu được ông Huy Đức chuyến này, có nghĩa ông đã bị tiếm quyền, hoàn toàn bất lực và có thể “tự nguyện” ra về vào cuối năm nay, chứ không đợi đến hết nhiệm kỳ vào năm 2026.

Nếu nhìn theo thói quen triệt hạ nhau của nội bộ cộng sản, đánh dằn mặt và mở màn, thường vào các cột trụ truyền thông tố cáo. Chặng hạn, vụ PMU18, hai phóng viên Nguyễn Việt Chiến (Báo Thanh Niên) và Nguyễn Văn Hải (Báo Tuổi Trẻ) bị tù vì bị cho là dùng tài liệu mật để tố cáo tham nhũng. Nhà báo Phạm Chí Dũng cũng bị ông Nguyễn Tấn Dũng ra lệnh bỏ tù 2012, nhưng lúc đó có sự giằng co trong nội bộ nên sau sáu tháng tạm giữ, công an thông báo đình chỉ điều tra. Mỗi lần như vậy, đều có những chuyển động lớn ở hàng ngũ cấp cao.

Nay thì chủ tịch nước triệt cây bút ủng hộ chống tham nhũng và được coi là đứng về phía tổng bí thư, nếu trong thời gian tới, ông Huy Đức không được đình chỉ điều tra, phải ra tòa nhận án, điều đó có nghĩa sự rạn nứt trong hệ thống lãnh đạo Ba Đình đã vào đoạn cuối, chắc chắn phải có một trận quyết liệt cuối cùng, nhưng chưa biết ai sẽ là người ngồi vua đảng CSVN sắp tới.


 

Bắt Huy Đức, siết báo đảng

Ba’o Dat Viet

June 10, 2024

Nhà báo Huy Đức

Chừng nào còn phụ thuộc vào tín hiệu đèn xanh thì báo chí vẫn còn sống dài dài với nỗi thấp thỏm bị siết cổ nửa đêm bằng tin nhắn hoặc cú gọi lạnh tóc gáy từ một “đồng chí” tuyên giáo.

Làng báo Việt Nam là nó đã trở nên “khác biệt” so với hầu hết các nước chứng kiến tình trạng báo chí bị ngược đãi, bởi “đặc điểm” rằng: Không có nhà báo chính thức nào dám lên tiếng trước các vụ bắt bớ những người nói thay cho mình hoặc nói thay người dân về những vấn đề dân chủ và thậm chí những vấn đề liên quan trực tiếp đến tự do thông tin. Ký giả miền Nam trước 1975 từng “đi ăn mày” để phản đối sự kiểm soát báo chí. Giới báo chí ngày nay có những chọn lựa khác hơn “đi ăn mày,” dù họ biết thái độ đó mang lại kết cuộc như thế nào cho xã hội lẫn quốc gia.

Trên Washington Post, ký giả Jamal Khashoggi từng viết:

“Liệu có cách nào khác cho chúng ta hay không? Liệu chúng ta có phải chọn giữa rạp chiếu bóng và quyền công dân để có thể cất tiếng nói, dù là ủng hộ hay chỉ trích những hành động của chính quyền? Chúng ta có nên chỉ ton hót những lời bóng bẩy trước các quyết định của lãnh đạo, cái nhìn của ông ấy về tương lai chúng ta, nhằm đổi lại quyền sống và sự đi lại tự do cho bản thân và gia đình mình?”

Tự do báo chí đôi khi không hẳn là “không gian” được phép thể hiện. Tự do báo chí có khi là “khoảng cách” giữa “rạp chiếu phim” và “quyền công dân” cùng với sự chọn lựa một trong hai này. Khó có thể có một nền báo chí tự do khi mà nhà báo luôn chọn “rạp chiếu phim”. Không thể đòi hỏi có một nền báo chí tự do khi mà nhà báo cúi đầu chấp nhận khước từ quyền tự do ngôn luận của chính mình. Báo chí sẽ chẳng bao giờ có được sự độc lập và trung thực thông tin, nếu nhà báo không dám “tự do” “đi ăn mày” nhưng sẵn sàng “tự do” “mài bút” xu nịnh vuốt ve “các cụ,” để được thụ hưởng lợi ích kinh tế hoặc được “bảo kê” trong các cuộc đấu đá phe nhóm chính trị.

Chẳng có cái gì gọi là báo chí được “cởi trói” trong làng báo Việt Nam, như cách nói nhai nhải của Ban Tuyên Giáo Trung Ương.

“Báo chí, nhà báo hoạt động trong khuôn khổ pháp luật và được nhà nước bảo hộ.” Đây là quy định được nêu tại Điều 13 của Luật Báo Chí năm 2016. Chỉ riêng quy định này đã thấy báo chí bị trói như thế nào. Mỉa mai thay, Điều 25 Hiến Pháp năm 2013 ghi rõ: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định.”

Báo chí tiếp tục bị trói và thực hiện “các quyền” của nó khi được yêu cầu thực hiện “nhiệm vụ chính trị tuyên truyền” với nội dung bài vở được chỉ định. Lực lượng truyền thông luôn được xua ra để diễn một vở kịch chính trị tuyên truyền nhằm phục vụ chính trị đối ngoại lẫn đối nội. Chừng nào còn phụ thuộc vào tín hiệu đèn xanh thì báo chí vẫn còn sống dài dài với nỗi thấp thỏm bị siết cổ nửa đêm bằng tin nhắn hoặc cú gọi lạnh tóc gáy từ một “đồng chí” tuyên giáo. “Sáng đăng, chiều gỡ” đã trở thành “hoạt động báo chí” quen thuộc của làng báo trong nước nhiều năm qua.

Cá nhân ông trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương cũng là công cụ. Tuyên truyền phục vụ đường lối chính sách của đảng vẫn là “tôn chỉ” xuyên suốt của hoạt động báo chí Việt Nam. Thậm chí cách thức thể hiện cũng được chỉ định. Cơ quan truyền thông trung ương VTV chỉ được phép dùng từ “đối phương,” “lính bên kia biên giới”… chứ không được đề cập trực tiếp đến “Trung Quốc.”

Khi các trưởng phòng ban, thư ký tòa soạn hoặc ban biên tập nói chung phải chịu sự kiềm kẹp gần như hàng ngày bằng những tin nhắn trực tiếp vào điện thoại (rằng vấn đề nào được phép nói với liều lượng bao nhiêu và vấn đề nào cấm được đụng đến) thì báo chí còn lâu mới “trở thành lực lượng hùng hậu, thông tin nhanh nhạy, toàn diện về mọi diễn biến của đời sống chính trị, kinh tế – xã hội trong nước và quốc tế, là diễn đàn thực sự tin cậy của nhân dân.”

Ý thức tự kiểm duyệt không chỉ xảy ra với ban biên tập mà với cả người viết. Những vụ án tham nhũng hoặc những bài báo “phản biện” không phải tự nhiên xuất hiện và được tùy ý ban biên tập quyết định. “Tự do thông tin” là khái niệm được hiểu là khoảng không gian giới hạn mà phóng viên phải mặc nhiên hiểu như một ý thức nghề nghiệp hình thành như một quán tính nhắc nhở thường trực chớ nên dại dột vượt qua.

Sự cạnh tranh giữa các báo gần như không tồn tại hoặc chỉ tồn tại ở mức tiểu xảo chạy theo những tin vô thưởng vô phạt chứ không phải đẳng cấp “điều tra thông tin.” Sự nghèo nàn thông tin càng khiến báo chí nhạt nhẽo. Làng báo “cách mạng Việt Nam” không có chỗ cho phóng viên điều tra độc lập; và báo chí “cách mạng Việt Nam” không có chỗ cho làm báo độc lập. Lịch sử báo chí “cách mạng Việt Nam” chưa từng có một Bob Woodward. Báo chí Việt Nam rất thích nói về những Seymour Hersh với những bài báo phanh phui làm xấu mặt chính quyền nhưng làng báo “cách mạng Việt Nam” không thể có một Seymour Hersh dám “làm xấu mặt chính quyền” hay một New York Times dám bung ra một hồ sơ tương tự “Hồ Sơ Ngũ Giác Đài.”

Những uyển ngữ kiểu “nhà báo là người xung kích trên mặt trận thông tin” chỉ là một khẩu hiệu thuần túy như một thứ hô hào rỗng tuếch. Cái khái niệm “nhà báo có tầm, có tâm” còn đáng buồn cười hơn nữa. Khi một phóng viên vượt rào và bị sa chân vào tù mà tổng biên tập không dám đứng lên bênh vực hoặc thậm chí còn không dám vào tù thăm hỏi thì “tâm- tầm” trở thành khái niệm cực kỳ vô nghĩa. Người ta có thể thấy rõ điều này trong vô số vụ nhà báo bị bắt, từ Phạm Chí Dũng năm 2021 đến Huy Đức 2024.

Trúc Phương/Người Việt 


 

Thích Minh Tuệ, ánh sáng giữa vô minh-Tác Giả: Hồ Phú Bông

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Hồ Phú Bông

Ông Thích Minh Tuệ “tự nguyện” dừng khất thực

Đi khất thực là buông bỏ vật chất, ôm bình bát hành niệm trên đường phố, ai cho gì ăn nấy vì nhu cầu tối thiểu của sự sống. Đầu trần, chân đất. mỗi ngày một bữa cơm chay, giờ ăn dân dã gọi là “độ ngọ”. Người đi khất là “khất sĩ”. Nơi ở là Tịnh Xá, không gọi là Chùa.

Khất thực Thích Minh Tuệ khác hơn. Ông không mặc áo vàng mà tự nhặt vải lượm được khâu lại. Không ở Tịnh Xá. Sau 6 năm độc hành khất thực được hơn hai vòng khắp Việt Nam, trừ một vài tỉnh chưa kịp đến. Ông ôm ruột (lõi) của nồi cơm điện vì ngại ôm bình bát dễ bị ngộ nhận với hệ phái Phật giáo khác. Ai hỏi, xưng con khi trả lời. Ông xác nhận chỉ là người đang học và hành theo lời Phật dạy. Người đi theo ông là quyền tự do của cá nhân họ, không phải đệ tử. Được khen/chê, kể cả chửi, ông đều bình thản với nụ cười vô ưu, chúc mọi người được an vui, hạnh phúc.

Khất thực Thích Minh Tuệ từng nhỏ nhoi đơn độc giữa biển người ở thành phố, cô độc ở vùng hoang vắng. Đêm ngủ ngồi (không nằm) ở nghĩa địa hay rừng đầy côn trùng, muỗi mòng mà nhìn ông vẫn khỏe bỗng dưng được cả trăm triệu người theo dõi chặt chẽ đến từng bước đi hơn một tháng qua trên mạng xã hội.

Mấy ngày vừa qua, khi từ Bắc vào đến Huế với hơn 70 người đi theo ông và hàng ngàn người rồng rắn chờ được đảnh lễ, kể cả tò mò, đã được nhà cầm quyền Huế gìn giữ an ninh trật tự rất chu đáo, thu xếp lộ trình tránh vào trung tâm thành phố và chọn chỗ để họ qua đêm tại ngoại ô yên tĩnh. Tại đây công an xua đuổi tất cả người ngưỡng mộ chờ đợi bên ngoài, cứ tưởng là đoàn người khất thực được tôn trọng việc ngủ nghỉ (!)

Sáng hôm sau mới phát hiện là đoàn người biến mất. Nhà cầm quyền thì thông báo là đoàn người đã TỰ NGUYỆN dừng cuộc hành khất với lý do a, b, c, d…. Khất thực Thích Minh Tuệ sẽ ẩn tu. Chi tiết xin đọc bản tin của RFA tại đây. Việc TỰ NGUYỆN “tan hàng êm đẹp” như thế tại sao lại xảy ra trong đêm khuya mà không công khai giữa ban ngày để mọi người chứng kiến?

Vô tình được cả trăm triệu người theo dõi gián tiếp (trên mạng xã hội) và hàng ngàn người trực tiếp trên đường, mọi lúc, mọi nơi VÌ HỌ TIN KHẤT THỰC THÍCH MINH TUỆ LÀ VỊ CHÂN TU. Nói cách khác ông là một vị sư. Hình ảnh sư Thích Minh Tuệ giống như ánh sáng của một ngọn nến, dù rất nhỏ bé, lẻ loi, đã bất chợt lóe lên giữa tăm tối vô minh. Ánh sáng vật thể đó dù có biến đi (bị ẩn tu) nhưng ánh sáng soi rọi vô minh vẫn còn đó. Và sẽ tiếp tục sáng.

Ánh sáng đó làm Giáo hội Phật giáo nhà nước lo ngại nên ra thông cáo “ông Thích Minh Tuệ tên là Lê Anh Tú… không phải là tu sĩ Phật giáo” điều mà sư Thích Minh Tuệ đã trả lời trước đó (câu thứ 44)

Ánh sáng đó cũng vô tình cho thấy sự khác biệt rất lớn với các sư của Giáo hội Phật giáo Việt Nam béo tốt, sang trọng, uy quyền, ngự trong những ngôi chùa lộng lẫy “khủng” do Ban tôn giáo nhà nước quản lý.

Ánh sáng đó cũng vô tình phát hiện được vài “nhân cách lớn” của chế độ khi họ phát biểu về hiện tượng Thích Minh Tuệ. Ví dụ:

– Tiến sĩ Lê Kiên Thành, quý tử cố Tổng Bí thư Lê Duẩn, viết trên facebook của ông: “- Ai sẽ là người trồng lúa để có gạo cho thầy (sư Thích Minh Tuệ – nv) dùng bữa? – Ai sẽ dệt những tấm vải để có áo cho thầy mặc? – Ai sẽ giữ bình yên trên những con đường thầy sẽ đi?” Tiến sĩ Thành đã nhận ngay được phản ứng dồn dập của mạng xã hội, đại khái như: – Ai cũng xuất ngoại học tiến sĩ thì ai vô Nam chống Mỹ? – Ai cũng tổ chức đám cưới hoành tráng tại Hà Nội thì ai đổ máu để giải phóng miền Nam?… Tiến sĩ Thành lặng lẽ xóa bài sau đó.

– Thích Chân Quang, “cháu” Hồ Chí Minh, “giải thích” đôi điều rồi “kết luận” sư Thích Minh Tuệ dơ dáy, bẩn thỉu… là “thằng ba trợn”. Ba chữ “thằng ba trợn” được Chân Quang lặp lại mấy lần! Muốn xác minh chỉ cần vào google gõ ba chữ “thằng ba trợn”. Ba chữ này đang gắn liền với Thích Chân Quang!

Còn thái độ trọng kính sư Thích Minh Tuệ thì nhiều vô số. Rất nhiều bài nhận xét về sư. Thật/giả, phải/trái, trắng/đen phân tích rất kỹ về nhiều mặt, nhiều khía cạnh. Về Phật pháp. Về hạnh đầu đà…

Tất cả chỉ (vô tình) mà khai minh được cho hàng triệu Phật tử. Sự khai minh (vô tình) đó đi ngược lại mục đích của Phật giáo nhà nước với chủ trương “Đạo pháp, Dân tộc và Chủ nghĩa Xã hội” (!)

Như vài nguồn tin cho biết, lễ Phật Đản vừa rồi tại các chùa “khủng” của Giáo hội Phật giáo nhà nước khách đi lễ chùa bỗng mất đi phân nửa. Như vậy thì việc kinh doanh bị thất thu “khủng”. Vài giễu cợt “dám thiếu cả tiền để trả điện, nước và dọn dẹp lắm”!

Những việc làm của các sư nhà nước như: Thích Thanh Quyết bán lá bùa với giá 150 ngàn đồng, người mua đội lên đầu để được “cúng sao giải hạn”. Thích Trúc Thái Minh kêu gọi cúng dường để được giải “oan gia trái chủ”, đỉnh điểm là được chiêm bái “xá lợi tóc Phật linh thiêng”, vì tự nó nhúc nhích được. Thích Chân Quang giảng về luật Nhân Quả thì ai hát karaoke nhiều người đó có nguy cơ chết làm ma câm. Thích Nhật Từ thì dẹp xong Tịnh thất Bồng Lai vì không chịu gia nhập giáo hội nhà nước, nhốt tù cụ Lê Tùng Vân, 90 tuổi. Thích Thanh Toàn, trụ trì chùa Nga Hoàng phạm trọng tội, bị xả giới, nhưng xin được giữ lại tài sản 300 tỉ… v.v. Những sự thật như thế đã “giúp” ngôn ngữ đường phố có thêm nhiều tên lạ, mà thấm thía, như Thích Việt Á, Thích Thủ Thiêm, Thích Giải Cứu, Thích Vạn Phát… Thích Đủ Thứ.

Phải chăng đó là hiệu ứng được khai minh?

Vào cùng thời điểm này, Hà Nội vừa bị hơn 10 ngàn lần sấm sét vang rền, điều chưa từng xảy ra bao giờ cả. Đấy chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, nhưng nên coi là dấu mốc để dễ nhớ đến sự kiện “tan hàng” TỰ NGUYỆN giữa khuya của đoàn khất thực Thích Minh Tuệ tại Huế.

Nhìn chung toàn thế giới, khi nền tảng đạo đức và văn hóa của một nước bị băng hoại là lúc dân tộc đó rất dễ bị đồng hóa. Hiểu như thế thì sự xuất hiện bất ngờ của sư Thích Minh Tuệ, lẽ ra phải là cơ duyên để xiển dương đạo đức, ấy thế mà bị nhà cầm quyền quyết dẹp bỏ. Tại sao?

Câu hỏi mà người yêu nước cần tự tìm câu trả lời là: Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo toàn diện có phải vì đất nước và dân tộc hay không?

(6/6/2024)


Sự dối trá không chỉ trở thành phạm trù đạo đức mà còn trở thành ngành công nghiệp trụ cột

 Đỗ Trung Quân  ·

Chúng ta biết chúng đang nói láo, chúng biết chúng đang nói láo, chúng thậm chí biết rằng chúng ta biết chúng đang nói láo, chúng ta cũng biết rằng chúng biết chúng ta biết là chúng đang nói láo, chúng đương nhiên biết rằng chúng ta chắc chắn biết là chúng biết rằng chúng ta biết là chúng nói láo, nhưng chúng vẫn cứ láo. Ở đất nước chúng ta, sự dối trá không chỉ trở thành phạm trù đạo đức mà còn trở thành ngành công nghiệp trụ cột”

Note: Câu này được cho là của Solzhenitsyn, nhưng không rõ nguồn gốc.

( Phan Quỳnh Trâm )


Sư Thích Minh Tuệ xuất hiện trên tivi ‘tuyên truyền,’ dân mạng nghi vấn

Ba’o Nguoi-Viet

June 8, 2024

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Sau vụ bị Công An Tỉnh Thừa Thiên Huế cưỡng ép khiến nhóm tu sĩ cùng với sư Thích Minh Tuệ “tự nguyện” dừng bộ hành khất thực, sư Tuệ bất ngờ xuất hiện “trả lời phỏng vấn” trên đài Truyền Hình Việt Nam (VTV1) sau bảy ngày dừng bộ hành để “ẩn tu.”

Trong phóng sự ngắn phát sóng trong bản tin Thời Sự của VTV1 tối 8 Tháng Sáu, sư Thích Minh Tuệ được thấy xuất hiện trong bộ trang phục quen thuộc, đầu trần đứng ngoài trời dưới gốc cây được quét vôi trắng để trả lời phỏng vấn đài truyền hình.

Hình ảnh của sư Thích Minh Tuệ trong bản tin Thời Sự tối 8 Tháng Sáu của đài truyền hình Việt Nam. (Hình: Chụp từ màn hình)

“Tinh thần và sức khỏe của con vẫn tốt, vẫn đảm bảo học theo lời Phật dạy. Không có người dân đông hay những việc không ảnh hưởng đến trật tự giao thông, an toàn xã hội thì con vẫn học tập ở ngoài, không có gì thay đổi cả. Nhưng giờ nguyện vọng học tập của mình mà người dân ra làm ách tắc, mình đi không được thì mình cũng nên dừng. Con cũng mong muốn khi mình đi ra đường, mọi người đừng tập trung như thế làm ảnh hưởng buộc mình không học được nữa. Họ đi theo để quay phim với làm những việc kiếm tiền hay gì đó thì không phù hợp,” lời sư Tuệ trong bản tin phỏng vấn.

Facebook Nguyễn Xuân Diện nêu những điểm cư dân mạng nghi ngờ sau khi xem phóng sự của VTV1: “Ống kính đặt rất gần, sát với Ngài. Điều này là tối kỵ khi tiếp cận nhà tu hành. Ngài và PV Liên Liên không cùng trong một khung hình. FB Trần Long còn phát hiện gốc đa nơi Ngài ngồi được chăm chút quét vôi trắng.”

Facebook Thai Doan viết: “Nhận xét từng trải ở những nơi gốc cây thường quét vôi trắng: trại tù, trại cải tạo; doanh trại quân đội; cơ quan chính quyền. Trên rừng và những nơi khác không ai quét vôi trắng.”

Facebook Liên Hương Lêna nhận xét: “Dân kỹ thuật phóng to soi mắt thầy Minh Tuệ trong clip của VTV thì không có bóng cô phóng viên áo trắng với hàng cây phản chiếu trong mắt thầy.”

Theo phóng viên Liên Liên của đài VTV1, mới đây gia đình sư Minh Tuệ cũng đã có đơn gửi các cơ quan hữu trách đề nghị “xử lý” các trường hợp lợi dụng hình ảnh của ông để đăng tải trên các nền tảng mạng xã hội, “gây ảnh hưởng tới ông Thích Minh Tuệ và gia đình ông.”

VTV1 cho rằng “việc tu tập thực hành giáo lý nhà Phật là nhu cầu chính đáng của người dân và được pháp luật bảo hộ.” Quyết định dừng bộ hành của sư Thích Minh Tuệ “cần được tôn trọng.”

“Đã đến lúc cần siết chặt công tác quản lý nội dung số, nếu không các YouTuber, TikToker sẽ bất chấp tất cả để kiếm tiền mà không quan tâm đến hậu quả gây ra cho xã hội,” phóng viên VTV1 mạnh miệng đề nghị.

Trong bản tin, nhà đài không quên cáo buộc “các thế lực chống phá” đã xuyên tạc “đưa nhiều tin sai lệch” về lý do sư Thích Minh Tuệ bị dừng bộ hành để ẩn tu.

Việc VTV1 đưa hình ảnh sư Thích Minh Tuệ lên “phỏng vấn” nhằm tuyên truyền xoa dịu sự bàn tán, hoài nghi của công luận về việc nhà sư bị khống chế, thậm chí bị bắt giữ. Song, thực hư thì chỉ có nhà đài mới rõ.

Trước đó, nói với báo Pháp Luật TP.HCM hôm 4 Tháng Sáu, một lãnh đạo Công An Tỉnh Thừa Thiên Huế cho hay hôm qua 3 Tháng Sáu, sau khi sư Thích Minh Tuệ “tự nguyện” dừng việc đi bộ khất thực, Công An Tỉnh Thừa Thiên Huế đã đưa nhà sư “đến nơi theo yêu cầu” và việc làm Căn Cước Công Dân cho ông do lực lượng Công An Tỉnh Gia Lai thực hiện, nhưng không cho biết địa chỉ cư trú cố định.

Theo truyền thông trong nước, khi sư Thích Minh Tuệ đang khất thực đi qua địa phận Thừa Thiên Huế, các cơ quan hữu trách “đã gặp gỡ, trao đổi” với ông về việc “nhà nước nhất quán chủ trương tôn trọng tự do tín ngưỡng, tôn giáo của mọi người.”

Trên thực tế, theo các video clip ghi lại, từ chiều 2 Tháng Sáu, các lực lượng hữu trách tỉnh Thừa Thiên Huế đã điều hướng đoàn người đi vào đường tránh Tứ Hạ – Phú Bài, mà không đi vào thành phố Huế.

Khi đoàn bộ hành lúc đó có tổng cộng 72 người (thất thập nhị hiền) kể cả sư Minh Tuệ, được dẫn tới nghỉ qua đêm trong một lán trại của kiểm lâm giữa một cánh rừng không xa đường lớn.

Trong khi đó, đoàn người bám theo kể cả các YouTuber, TikToker bị barie ngăn lại. Tại đây đã có máy phá sóng viễn thông.

Vẻ mặt trầm tư của sư Thích Minh Tuệ trong cuộc “phỏng vấn.” (Hình: Chụp từ màn hình)

Khoảng hơn 1 giờ rạng sáng 3 Tháng Sáu, lực lượng hữu trách Thừa Thiên Huế đạp cửa rào bên ngoài để vào bên trong lán trại, trong khi các sư huynh đệ đang ngủ.

Đầu tiên, công an “làm việc” với sư Minh Tuệ, yêu cầu dừng cuộc bộ hành, nhưng sư thản nhiên trả lời đây là hạnh nguyện tu tập nên sẽ không có chuyện dừng bộ hành.

Cùng lúc đó, công an đã ập vào bên trong lán trại và quàng các dây nhựa màu vàng xích hai tay các vị hành giả đầu đà để áp giải đưa đi, nhất là những người có hình xăm bị cưỡng bức quyết liệt.

Riêng với hai sư Minh Tuệ và Tuệ Đức thì không bị trói.

Công an đưa các sư ra các xe đã chờ sẵn rất nhiều ở quanh đó, rồi chia làm hai nhóm, một đi về phía Nam và một đi về phía Bắc.

Sư Minh Tuệ cũng bị cưỡng bức đưa lên một xe hơi chở đi, nhưng không rõ điểm đến.
Xe vào phía Nam đến Quảng Ngãi thì dừng để đưa vào một trụ sở công an. Xe đi phía Bắc thì ngừng một bãi đất trống ở thị xã Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh.

Sau đó, công an đưa cho mỗi người một bộ quần áo, gồm quần thể thao và áo phông màu xanh và yêu cầu thay bộ y phấn tảo.

“Về y phục, có lẽ chỉ có sư Minh Tuệ là không thay y, còn sư Tuệ Đức chỉ cởi y phấn tảo để mặc y màu nâu như các sư của Giáo Hội. Khi xảy ra biến cố, đoàn bộ hành có 72 người, đông nhất kể từ khi việc bộ hành của sư Minh Tuệ được mọi người biết đến. Sức khỏe và ý chí của đoàn bộ hành rất tốt và mạnh mẽ,” theo Facebooker Minh Thành. (Tr.N) [qd]


 

BÁI VỌNG NGÀI THÍCH MINH TUỆ


Trần Sĩ Tuấn

Xin giới thiệu bài viết hay , với rất nhiều điều để chúng ta cùng suy ngẫm của nhà thơ Hàm Anh . Cách đây hơn mười năm khi em còn công tác ở Ấn độ, em đã đưa đoàn chúng tôi đi dọc dài Đất nước, trung tâm của Phật giáo.

( Ảnh dưới: Hai anh em bên sông Hằng huyền bí)

BÁI VỌNG NGÀI THÍCH MINH TUỆ

Khi Ngài Thích Minh Tuệ còn đang bị/được chú ý nhiều quá thì mình có ý không nói gì thêm. Lắng nghe Ngài và mọi người là đủ rồi. Mà mình cũng tránh đọc nhiều, nghe nhiều, chỉ theo dõi vì lo cho Ngài bị hệ lụy không thể nào tránh khỏi. Mấy hôm nay bạn bè inbox, gọi điện, gặp gỡ, trong câu chuyện ai cũng hỏi mình về Ngài. Có cuộc nói thoại kéo dài cả nửa tiếng. Nhiều người buồn, phẫn nộ, lo lắng, nỗi lo lắng ngày một lớn khi không có tin chính thức về Ngài để biết chắc Ngài không bị làm sao. Mình post lên đây những gì mình đã trả lời bạn bè của mình để Nhớ về Ngài, bái vọng Ngài.

Hỏi: Những lời Ngài nói không có gì mới, không có gì cao siêu, Ngài cũng không nói gì nhiều. Ngài lại còn nói rằng Ngài “chưa vào Định được”, chưa thành tựu được chánh đẳng chánh giác nên chưa giảng pháp cho mọi người được, vậy sao nhiều người coi Ngài như vị Phật? Có phải là quá cực đoan, quá tôn vinh Ngài hay không?

Trả lời: Đã có nhiều người phân tích hiện tượng này rất sâu sắc, mình xin không nhắc lại ở đây. Bản thân mình thì mình ngưỡng mộ Ngài vì Ngài đã thực hành, tu tập thật là dũng cảm, bền gan, chân thực, rốt ráo. Không những thế, qua những lời nói hết sức đơn sơ, chân thật mà lại vô cùng đích xác, sáng rõ, từ bi hỉ xả của Ngài mình cũng như nhiều người cảm nhận được mức độ giác ngộ rất lớn của Ngài. Qua lời Ngài, Chân lý được truyền tải một cách rung động, sâu xa, trực tiếp đi thẳng vào trái tim, khối óc của mỗi người. Hơn 2500 năm nay đã có biết bao sách vở giảng giải và nói về giáo lý của Đức Phật rồi, những lời lẽ cao siêu, uyên áo mình có thể nghe được, đọc được ở nhiều người, nhiều nơi nhưng chỉ ở những bậc tu hành đã thực sự đạt tới một sự giác ngộ lớn lao mới có được năng lực siêu phàm có thể chạm tới được tâm can con người mà không cần nhiều lời. Là một người đã từng may mắn ở Ấn Độ hơn ba năm, có duyên biết được về Con đường Sáng để mà luôn quay về khi lãng quên, đã từng gặp rất nhiều người tu hành theo các môn phái khác nhau, quốc tịch khác nhau, có vị ẩn tu vô danh, có vị vô cùng nổi tiếng được thế giới biết đến và kính trọng, mình có một linh giác riêng để cảm nhận được mức độ giác ngộ của các vị tu hành mình có duyên gặp, mình muốn nói với các bạn rằng, đối với mình, Ngài có một sức hút kỳ lạ, hiếm hoi, có khả năng cảm hóa người khác một cách Siêu phàm! Vì thế, đối với mình Ngài là một Vị Phật.

Hỏi: Thật tiếc nuối biết bao khi Giáo hội và chính quyền đã thiếu lòng tôn trọng Ngài, tìm cách vô hiệu hóa Ngài, dân chúng đang khao khát được nhìn thấy được lắng nghe một người tu hành đức hạnh, minh triết như Ngài. Đất nước này cần những vị tu hành như Ngài để lấy lại được đức tin, niềm hy vọng, cứu Phật giáo Việt Nam khỏi bị lợi dung và tha hóa, loại trừ những “sư giả” sa đọa, những “chùa giả” bị biến thành những cỗ máy kiếm tiền khủng, u mê dân chúng. Đau buồn biết bao vì Ngài không được thực hiện nguyện vọng chính đáng và quan trọng sống còn đối với Ngài: tu theo hạnh Đầu đà để đạt tới Chánh đẳng, Chánh giác. Có phải Ngài đã bị buộc phải dừng chân quá sớm không? Liệu Ngài có bị ám hại không? Ngài đang ở đâu?

Trả lời: Ngay từ khi Ngài vừa mới bị/được đưa lên mạng xã hội mình đã vô cùng lo lắng cho Ngài. Bản thân Ngài cũng lường trước được những hệ lụy do đám đông và sự ngưỡng mộ của dân chúng mang lại. Các bạn cứ đọc 44 đoạn nói chuyện của Ngài mà ai đó đã công đức ghi chép thì sẽ thấy rất rõ sự thông thái, nhìn xa biết trước của Ngài. Nhưng Ngài cũng không tránh khỏi phải dừng bước dù đã gắng phát ra những tín hiệu rất rõ ràng về sự “vô hại”, không liên quan đến chính trị và giáo hội của mình. Bởi vì bản thân hành động rất mực quang minh chính đại, rất mực chân thực giữ giới, đức hạnh tột bậc của Ngài, khổ hạnh tột bậc của Ngài, sự giác ngộ lớn lao của Ngài – tự thân tất cả những điều đó đã tự nhiên trở thành TẤM GƯƠNG CHIẾU YÊU khiến tất thảy chúng ta đều hiện hình mình đang khiếm khuyết ở chỗ nào. Người nào thực lòng tha thiết muốn được giác ngộ, người nào có duyên lành chạm tới thì người đó lấy cái thấy biết từ tấm gương Ngài mà tu tâm sửa tính. Không nhìn thấy được hào quang từ người hành khất siêu năng Thích Minh Tuệ? – Không sao cả. Ai cũng có phận mình mà thôi. Ngài không xuất hiện để chia rẽ mọi người, để gây ra sự sợ hãi, tức giận, hay thậm chí là lo lắng, đau buồn… Ngài xuất hiện để chỉ cho chúng ta Thấy: chúng ta đang như thế nào. Tất cả những điều ấy là do Tâm chúng ta tạo tác. Ngài KHÔNG LÀM GÌ CẢ. Đối với Ngài, Đến và Đi như nhau. Sống và Chết như nhau. Ngài đột nhiên lộ diện – không phải do ý Ngài. Ngài bị buộc phải ẩn đi, biến mất – không phải do ý Ngài. Thoạt tiên, ta tưởng rằng Ngài bị lộ diện vì có các tiktoker, youtuber, vì có công nghệ và mạng xã hội. Thoạt tiên ta tưởng rằng Ngài bị cắt đứt khỏi chúng ta vì Giáo hội và Chính quyền không ưa Ngài, e ngại Ngài. Sự thật Đúng là như thế. Nhưng có một Sự thật khác là tất cả mọi điều xảy ra đều Có lý, đều có một ý nghĩa nào đó, cho chúng ta một bài học nào đó, nó vừa Ngẫu nhiên, vừa có sự sắp đặt Siêu nhiên mà người phàm chúng ta chưa thấy hết được mà thôi. Ngài Đến để cảm hoá, để thức tỉnh, để cứu vãn… Ngài Đi để làm cho ta Thấy rõ hơn những điều ta còn chưa thấy hoặc mơ hồ… Ta làm gì cũng chịu Luật nhân quả, luật ấy vừa nhìn thấy vừa không nhìn thấy được. Thấy hay không thấy là ở ta thôi.

Hãy kiên trì tu tập để rèn giũa cho cái Thấy Biết của mỗi người sáng hơn, dần hiểu được vô vàn bài học từ Ngài, từ những gì diễn ra, xảy đến với Ngài với tâm từ bi, hỉ xả.

Ngài đang ở đâu? Ngài có bị hại không? – Càng bưng bít thông tin thì lòng dân còn bất an, hệ quả khôn lường, lợi bất cập hại. Không biết tôn trọng Ngài là quá dại. Nay, mang Ngài đi đâu không cho dân chúng rõ thì lại càng dại hơn! Đã đến lúc phải cho người dân được rõ: Ngài được an toàn. Ngài được tự do.

Vì làm sao có thể Giết được Ngài? Đạo là Trăng chứ không phải là Lửa. Dù có bất kể làm gì chăng nữa thì Ngài đã loé sáng, đã ghi dấu ấn và ở lại trong tâm thức mọi người. Ngài đang ở đâu? Ngài đang ở trong tất thảy. Và mình nghĩ, dù có làm gì đi nữa cũng chỉ chạm đến xác tạm của Ngài chứ Ngài làm sao mà mất đi được? Ngài làm sao mà bị lãng quên? Ngài cũng như Đức Phật xưa kia giác ngộ, truyền Chân lý đến chúng ta theo một cách nào đó. Sức cảm hóa vô biên của Ngài như vầng trăng sáng tỏ sẽ còn theo chúng ta, còn ở lại với thế gian này để cứu độ chúng sinh. Nam mô bổn sư Thích Ca Mầu Ni Phật!

Hàm Anh.

Anicha. Be happy


 

 Vụ Vạn Thịnh Phát: 3 người chết ‘bất thường’ bị phong tỏa 200 sổ tiết kiệm, ‘sổ đỏ’

 Ba’o Nguoi-Viet

June 7, 2024

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Bộ Công An Việt Nam loan báo áp đặt biện pháp phong tỏa với hơn 200 sổ tiết kiệm, giấy tờ nhà đất, cùng hàng chục tỷ đồng và hàng trăm lượng vàng của ba người chết “bất thường” trong vụ án Vạn Thịnh Phát.

Đó là bà Nguyễn Phương Hồng (cựu giám đốc chi nhánh Sài Gòn của ngân hàng SCB), ông Nguyễn Tiến Thành (chủ tịch Hội Đồng Quản Trị kiêm tổng giám đốc công ty cổ phần Chứng Khoán Tân Việt, thành viên Hội Đồng Quản Trị SCB), và ông Nguyễn Ngọc Dương (tổng giám đốc công ty Sài Gòn Peninsula).

Ông Nguyễn Tiến Thành (trái), chủ tịch Hội Đồng Quản Trị kiêm tổng giám đốc công ty cổ phần Chứng Khoán Tân Việt (TVSI), và bà Nguyễn Phương Hồng, cựu giám đốc chi nhánh Sài Gòn của ngân hàng SCB, lần lượt chết hồi Tháng Mười, 2022. (Hình: Trang web SCB)

Cả ba người nêu trên tuy làm ở các công ty khác nhau nhưng được hiểu là thuộc cấp của bà Trương Mỹ Lan, cựu chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh Phát, và lần lượt qua đời trong vòng vài ngày sau khi bà này bị bắt hồi Tháng Mười, 2022.

Theo báo Tiền Phong hôm 7 Tháng Sáu, hành động nêu trên của Bộ Công An được giải thích là “truy hồi dòng tiền nhằm xác định nghĩa vụ hoàn trả tài sản” đối với ba người đã chết nhưng vẫn bị coi là bị can trong vụ án Vạn Thịnh Phát.

Kết quả điều tra giai đoạn hai của vụ án này cho hay, cả hai ông Thành, Dương và bà Hồng bị cáo buộc tội danh “lừa đảo chiếm đoạt tài sản.”

Trong số ba người, ông Nguyễn Ngọc Dương được ghi nhận là người bị phong tỏa nhiều tài sản nhất sau khi chết: Ba tài khoản đứng tên ông này tại ngân hàng SCB có 9.1 tỷ đồng ($358,021), giao dịch 50 tỷ đồng ($1.9 triệu) từ các tài khoản SCB và Vietcombank của anh Nguyễn Phúc Anh, 23 tuổi, con trai ông Dương.

Cả ba người chết “bất thường” trong vụ án Vạn Thịnh Phát đều là thuộc cấp của bà Trương Mỹ Lan (phải), cựu chủ tịch tập đoàn này. (Hình: ZNews)

Ngoài ra, khi khám xét tư gia ông này, công an còn tịch thu 216 miếng vàng và 206 số tiết kiệm đứng tên Nguyễn Ngọc Dương trị giá 132 tỷ đồng ($5.2 triệu) cùng “sổ đỏ” ba căn nhà tại Sài Gòn và tỉnh Long An, 100 triệu đồng ($3,934).

Toàn bộ số tài sản nêu trên bị phong tỏa và tịch thu sau khi Bộ Công An kết luận rằng những người nhà hàng thừa kế thứ nhất của ông Nguyễn Ngọc Dương “không đưa ra được căn cứ xác định rõ nguồn gốc các khoản tiền, tài sản liên quan ông này.” (N.H.K) 


 

 Ý kiến ngắn: Tôi không bao giờ tin chính quyền hiện nay!

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Lê Diễn Đức

Vào năm 1967, công an mặc thường phục chặn xe đạp của nhà văn Vũ Thư Hiên và bắt giam, đoạ đầy ông suốt 9 năm trời qua các nhà tù, trải cải tạo lao động, rồi thả ông ra mà không hề có xét xử!

.Gần 60 năm sau, ngày 1 tháng 6 năm 2024 công an bất ngờ khám nhà nhà báo Huy Đức, bắt giữ và mang đi đâu bặt âm, vô tín. Người nhà, người thân quen và bạn bè không một ai biết nguyên do vì sao Huy Đức bị bắt và sự hành xử kỳ lạ của nhà cầm quyền VN.

.Theo luật của chính họ đặt ra, tạm giữ hành chính tối đa 24 giờ, còn tạm giữ hình sự có thể tới 9 ngày. Trong cả hai trường hợp, chính quyền điều phải nêu lý do bắt giữ và báo chí chính thống được thông tin cho dư luận.

.Thì ra, luật là vậy, nhà cầm quyền chỉ áp dụng khi nào cần, còn khi thấy không tiện, họ có thể sẵn sàng xổ toẹt vào nó, ngồi xổm lên nó. Cựu đại biểu quốc hội,,luật sư Ngô Bá Thành từng nói “Việt Nam có một rừng luật, nhưng xử theo luật rừng”, quả là chính xác.

.Nhà nước Việt Nam kể từ thập niên 80, quay ngoắt 180 độ với mô hình kinh tế xã hội chủ nghĩa bao cấp, đã thay đối cả cấu trúc kinh tế, cổ phần hóa, phát triển doanh nghiệp tư nhân, trước hết là để tự cứu lấy mình, giữ vững sự tồn tại của chế độ, sau đó là mở đường sống cho dân chúng từ thiếu thốn, nghèo khổ sau chiến tranh và sự bao vây kinh tế của thế giới sau cuộc mang quân chinh phạt chế độ Pol Pot.

.Dất nước đã chuyển mình và lột xác sau những thay đổi trên, dù chế độ vẫn giữ kiểm soát mọi mặt bằng triết lý “định hướng xã hội chủ nghĩa”. Nhưng chỉ về kinh tế!

.60 năm qua, về chính trị thì vẫn thế! Nhà văn Vũ Thư Hiên và nhà báo Huy Đức hay thậm chí tu sĩ Minh Tuệ, đều chịu chung một cách hành xử của nhà cầm quyền, một thế lực cai trị chuyên quyền, hãnh tiến, độc đoán, lưu manh, nhưng hèn nhát!

.Tôi không bao giờ có một chút lòng tin mảy may nào vào hệ thống chính quyền VN hiện nay!.

(Facebook)


 

Hé lộ cuộc đàn áp nhà sư Thích Minh Tuệ tại Huế

Ba’o Dat viet

June 4, 2024

Công an ập vào bên trong và quàng các dây nhựa màu vàng xích hai tay các vị hành giả đầu đà để áp giải đưa đi. Các sư phản ứng không chịu đi, nhưng họ quá đông nên cuối cùng cũng phải đi. Không có các cãi vã to tiếng trong lúc đó.

Từ chiều 2/6, lực lượng chức năng của tỉnh Thừa Thiên-Huế đã điều hướng đoàn người đi vào đường tránh Tứ Hạ – Phú Bài mà không đi vào thành phố Huế. Đoàn được dẫn tới nghỉ qua đêm trong một lán trại của kiểm lâm giữa một cánh rừng không xa đường lớn. Đoàn bộ hành lúc đó có tổng cộng 72 người kể cả ngài Minh Tuệ. Đoàn người bám theo kể cả các YouTuber, TikToker bị ngăn lại bởi barie. Tại đó đã có máy phá sóng viễn thông.

Khoảng 9 giờ tối, có một xe hơi đi vào, và có những người đi quanh lán để chụp ảnh.

Khoảng 11 giờ đêm có khoảng 70 người tụ tập ở ngoài đường lớn với mong muốn sáng hôm sau được gặp ngài Minh Tuệ đã được hốt lên xe, đưa đi làm việc đến 3 giờ sáng.

Nhà sư Thích Minh Tuệ. Ảnh của Trần Việt Đức

Khoảng hơn 1 giờ sáng ngày 3/6, các lực lượng đạp cửa rào bên ngoài để vào bên trong lán trại. Khi đó ngài Minh Tuệ và Ngài Tuệ Đức ngồi thiền ở phía bên ngoài hiên của lán trại. Các huynh đệ ngủ bên trong lán trại, trong đó có sư Minh Nhuận (vì thế trong lời kể, sư trẻ Minh Nhuận có nói đạp cửa vào bên trong).

Đầu tiên là họ “làm việc” với ngài Minh Tuệ, yêu cầu dừng cuộc bộ hành, nhưng Ngài Minh Tuệ thản nhiên trả lời đây là hạnh nguyện tu tập nên sẽ không có chuyện dừng bộ hành. Lúc đó họ đã ập vào bên trong và quàng các dây nhựa màu vàng xích hai tay các vị hành giả đầu đà để áp giải đưa đi. Các sư phản ứng không chịu đi, nhưng họ quá đông nên cuối cùng cũng phải đi. Không có cãi vã to tiếng trong lúc đó.

Thực hư việc Ban Tôn giáo Chính phủ nói sư Minh Tuệ "tự nguyện dừng bộ hành khất thực"

Những người có hình xăm bị cưỡng bức quyết liệt. Riêng với ngài Minh Tuệ và Tuệ Đức (Sư Rừng Gọi) thì họ không dùng dây để xích tay. Họ đưa ra các xe đã chờ sẵn rất nhiều ở quanh đó, rồi chia làm hai nhóm, một đi về phía Nam và một đi về phía Bắc. Phía Nam, đến Quảng Ngãi thì dừng để đưa vào một trụ sở. Phía Bắc thì đáp xuống một bãi đất trống ở Thị xã Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh.

Họ đưa cho mỗi người một bộ quần áo, gồm quần thể thao và áo phông màu xanh và yêu cầu thay bộ y phấn tảo. Tại Quảng Ngãi, riêng Sư Tuệ Đức – là Thạc sĩ, cũng là một tu sĩ thuộc Giáo hội Phật giáo thì họ đưa vào một phòng riêng, những người còn lại ở một phòng lớn để thực hiện các cuộc làm việc. Mọi người đều bị buộc phải mặc đồ mà họ đưa tới.

Về y phục, có lẽ chỉ có hai ngài Tuệ Đức, Minh Tuệ là không thay y, (ngài Tuệ Đức chỉ cởi y phấn tảo để mặc y màu nâu như các sư của Giáo hội).

de tu su minh tue.jpgMột số sư bị đưa về Hà Tĩnh, buộc cởi y bá nạp và phải ghé quán ăn bên đường xin phở không ăn với nước tương. Ảnh Facebook

Ngài Minh Tuệ cũng bị cưỡng bức đưa lên một xe hơi chở đi. Hiện chưa có thông tin Ngài đang ở đâu, nhưng chắc chắn Ngài không còn ở Thừa Thiên – Huế.

Khi xảy ra biến cố, đoàn bộ hành có 72 người (thất thập nhị hiền), con số đông nhất kể từ khi việc bộ hành của ngài Minh Tuệ được mọi người biết đến. Sức khỏe và ý chí của đoàn bộ hành rất tốt và mạnh mẽ.

Hiện tại, các nhà tu hành phía Nam đã được đưa về các địa phương để bàn giao. Riêng các nhà tu hành phía Bắc đã rải rác đi về phía Nam bằng mọi phương tiện để tìm kiếm huynh đệ và tìm thầy của mình. Màu sắc của hạnh đầu đà với y phấn tảo nhiều màu đang di chuyển tô điểm trên nền xanh của rừng núi miền Trung.

Minh Thành