Mỹ quả nhiên ra tay, ĐCSTQ đã không còn đường lui?

M.TRITHUCVN.NET
Mỹ quả nhiên ra tay, ĐCSTQ đã không còn đường lui?
Mỹ quyết định hủy bỏ địa vị thuế quan đặc thù của Hồng Kông là hồi đáp đầu tiên cho việc ĐCSTQ áp đặt luật tà ác lên Hồng Kông.
Nghiêm Thuần Câu
- Hôm 27/5, Ngoại trưởng Mỹ Mike Pompeo đã báo cáo với Quốc hội, quyết định hủy bỏ địa vị thuế quan đặc thù của Hồng Kông. Đây là hồi đáp đầu tiên của Mỹ về việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cưỡng chế áp đặt luật An ninh Quốc gia tà ác lên Hồng Kông, những “chiêu” sau của Mỹ cũng sẽ lần lượt đến.
Dưới đây là bài viết của Nghiêm Thuần Câu từ Đại học Trung Quốc Hồng Kông thể hiện quan điểm của riêng tác giả.
Ngoại trưởng Mỹ Mike Pompeo chính thức tuyên bố Mỹ nhận định Hồng Kông “không còn tự trị ở mức độ cao”. Ảnh Ngoại trưởng Pompeo trong cuộc họp báo của Bộ ngoại giao Mỹ hôm 29/4/2020. (Ảnh từ Flickr Bộ Ngoại giao Mỹ).
Bà Lâm Trịnh Nguyệt Nga vui mừng vì thị trường chứng khoán Hồng Kông đứng vững, hãy xem thị trường chứng khoán làm thế nào đánh vào bộ mặt xấu xí của bà ta, xong thị trường chứng khoán sẽ tiếp tục đến thị trường bất động sản.
Có bình luận nói phải xem ĐCSTQ có dám làm hay không? Tôi cho rằng, ĐCSTQ đã không còn đường lui, thảo luận công khai tại Hội nghị Nhân đại, nếu đưa ra đến đây mà lại phải thu hồi lại, ông Tập Cận Bình còn mặt mũi tiếp tục chấp chính chăng? Do đó ĐCSTQ hiện đã quyết tâm, dù thế nào cũng vẫn phải làm.
Vũ khí để Mỹ trừng phạt ĐCSTQ, không chỉ có Đạo luật Chính sách Mỹ–Hồng Kông, vũ khí trong tay họ vẫn còn rất nhiều, chỉ e ĐCSTQ không thể chống đỡ mà thôi.
Chiêu này của Mỹ, trước tiên là trấn định thế trận các nước đồng minh, giống như biểu thị quyết tâm không lay động với Liên minh châu Âu, Liên minh Ngũ Nhãn, Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, v.v, trong đối kháng ĐCSTQ, từ đó không có ai nghi ngờ quyết tâm của người Mỹ lớn ngần nào. Hủy bỏ địa vị đặc biệt của Hồng Kông, tất nhiên cũng tổn hại đến lợi ích công ty Mỹ, nhưng lợi ích quốc gia trên hết, những công ty cá biệt này chỉ đành chấp nhận, chính phủ liệu có biện pháp trợ cấp hay không, thì cần bước tiếp theo mới biết được. Nhưng dựa vào điểm này, đã chứng minh Chính phủ Mỹ đã không tiếc mọi giá, muốn đối phó với ĐCSTQ đến cuối cùng.
Trước đó, Chính phủ Mỹ khuyến cáo công ty Mỹ rút khỏi Đại Lục và cam kết bồi thường tổn thất, hiện tại, những công ty này không dám lưu luyến, bởi vì Mỹ – Trung đối đầu đến cực điểm chính là chiến tranh, chiến tranh nổ ra, doanh nghiệp của nước kẻ địch cơ bản không có khả năng sinh tồn.
Chiêu này của Mỹ, cũng ắt tấn công ý chí chiến đấu của quan trường của ĐCSTQ. Thực sự muốn đối kháng tiếp tục với Mỹ, chỉ là những người chấp chính hiện nay, bởi vì họ không thể lùi, lùi lại sẽ dẫn đến bản thân rớt đài, còn trong quan trường, họ đã đắc tội với quá nhiều người, bản thân rớt đài xong chắc chắn bị thanh toán, không còn đường sống, cho nên nhất định phải chống đỡ đến cùng. Tuy nhiên, những người các phe phái khác cũng không nhất thiết phải sinh tồn cùng ĐCSTQ, ngược lại đều muốn nhanh chóng tự bảo vệ bản thân, cho nên nội bộ ĐCSTQ biến đổi thế nào thì vẫn cần phải quan sát thêm.
Chiêu này của Mỹ, đối với người dân phản kháng sự thống trị của ĐCSTQ, không nghi ngờ gì là một liều thuốc trợ tim. Mỹ hạ quyết tâm lớn thế này, chứng minh Chính phủ và người dân Mỹ không bỏ rơi Hồng Kông, chứng minh chỉ cần chúng ta tiếp tục chống đỡ, thì có thể đợi đến kết quả của cuộc đối kháng Trung – Mỹ. Trung – Mỹ đối kháng, ĐCSTQ nhất định không chống đỡ không được, khác biệt chỉ là chống đỡ được bao lâu; đối với người Hồng Kông mà nói, chính là những ngày đau khổ của chúng ta có bao lâu, dù là bao lâu, người Hồng Kông cuối cùng nhất định thắng lợi.
Đến bước này, Mỹ đối với Trung Quốc đã không phải là vấn đề thương mại, không phải là vấn đề khoa học kỹ thuật, cũng không phải là vấn đề tài chính, là chỉ thẳng vào vấn đề quân sự. Trước đó Mỹ đã lựa chọn một số đối sách lớn về khoa học kỹ thuật, một là yêu cầu TSMC chuyển nhà máy đến Mỹ, để cắt đứt chuỗi cung ứng chip của Huawei; hai là ông Mike Pompeo đích thân đến Israel, cắt đứt giao lưu khoa học kỹ thuật giữa Israel và ĐCSTQ. Hai chiêu này bằng như cắt đứt đường đi của ĐCSTQ trong khoa học công nghệ, ĐCSTQ từ đó tách khỏi trào lưu khoa học công nghệ thế giới.
Mỹ gần đây lại có một số hành động quân sự lớn, một là để Israel phái Chiến cơ F35 đi thẳng vào Syria, phá hủy chiến cơ Syria do Nga chế tạo, đi lại như vào nơi không có ai; hai là thử thành công súng laser và tiêu diệt máy bay không người lái ngay tại chỗ; ba là cả ba đội hình hàng không mẫu hạm hiện đang vào Tây Thái Bình Dương, trên mẫu hạm USS Ronald Reagan có rất nhiều máy bay chiến đấu. Những động tác quân sự này có ý cảnh cáo ĐCSTQ (mặc dù cũng cảnh cáo Nga, nhưng Nga không trong tầm để ý của Mỹ), nếu so cao thấp trên chiến trường, thì Mỹ đã có sự chuẩn bị đầy đủ.
Hôm qua còn có cư dân mạng còn cho rằng tôi quá lạc quan, nhưng tôi chỉ là luận sự việc dựa vào tình hình thực tế, cũng tức là đi đến bước này, người Mỹ cũng không lùi được nữa, ĐCSTQ cũng không lùi được nữa, hai bên đang đi sâu vào đối lập, nhưng liệu có đi đến bước chiến tranh hay không thì vẫn xem ông Tập Cận Bình có gan dạ sáng suốt hay không.
Dù thế nào, sự đối kháng giữa Mỹ và Trung Quốc ngày càng xấu đi, thì sự đau khổ của người Hồng Kông sẽ ngày càng sâu, nhưng những ngày đau khổ sẽ ngày càng ngắn, hơn nữa về cơ bản chúng ta cũng không có lựa chọn khác, chúng ta chỉ là cần làm tốt chuẩn bị tư tưởng, và giảm thiểu thấp nhất sự hy sinh, bảo tồn thực lực, lấy bất biến ứng vạn biến.
Hiện không phải là lúc người Hồng Kông đấu đến cùng với ĐCSTQ, mà là Trung – Mỹ đấu đến cùng, là toàn thế giới đấu đến cùng với ĐCSTQ.
Nghiêm Thuần Câu
(Bài viết thể hiện quan điểm và lập trường của cá nhân tác giả. Bản gốc từ Facebook của tác giả tại đây)
Hàng ngàn công an Quảng Đông bí mật tiến vào Hồng Kông đàn áp người biểu tình – TinhHoa.Net
Hàng ngàn công an Quảng Đông bí mật tiến vào Hồng Kông đàn áp người biểu tình – TinhHoa.Net
Từ khi chính quyền Trung Quốc đẩy mạnh “Luật An ninh Quốc gia phiên bản Hồng Kông”, người…
The New York Times và The Washington Post – Cả hai đều nhận hàng triệu đô la từ Bắc Kinh.


Hoang Le Thanh is with Phan Thị Hồng.
The New York Times và The Washington Post – Cả hai đều nhận hàng triệu đô la từ Bắc Kinh.
Bắc Kinh đã hủ hóa hai tờ báo có ảnh hưởng nhất ở Hoa Kỳ: The New York Times và The Washington Post.
Những tờ báo chính thống, trung thực và đáng đọc: The Washington Times, The Epoch Times và các nguồn truyền thông khác không bị Bắc Kinh hủ hóa.
*
Hôm 29/1/2020, Trong buổi thuyết trình trên đồi Capitol (Quốc Hội – Hoa Kỳ), Dr. John Lenczowski cho biết:
Các hoạt động gây ảnh hưởng và tuyên truyền của Trung Cộng.
(Trích):
“… Trung Cộng có các hoạt động tuyên truyền lớn đang diễn ra trên khắp thế giới…
” Họ có khoảng 3,000 đài truyền hình, 2,500 đài phát thanh. Họ kiểm soát hàng ngàn tờ báo, ít nhất sáu tờ báo tiếng Anh. Họ đang phát sóng bên trong đất nước này, từ trong biên giới của chúng ta và từ Mexico . Họ đang lũng đoạn phương tiện truyền thông của chúng ta.
” Chúng ta đều biết về các kỹ thuật truyền thông để báo cáo từ các nước toàn trị. Đó là trường hợp ở Liên Xô , ở Tàu cũng vậy, các nhà báo của chúng ta không viết về những gì tôi gọi là bốn điều cấm kỵ.
” Bốn điều cấm kỵ là gì ?
1- Đừng viết về quân đội Trung Cộng ;
2- Đừng viết về gián điệp của họ ;
3- Đừng viết về các biện pháp thi hành, tuyên truyền và hoạt động lén lút của họ ; và
4- Đừng viết về vi phạm nhân quyền của họ.
” Nếu bạn tự kiểm duyệt tất cả những điều đó, nếu bạn không làm gì quá xúc phạm đối với các quan chức ở Bắc Kinh thì họ có thể để bạn báo cáo những điều tầm thường hơn nhiều.
” Xin nói thêm là các học giả Mỹ cũng tự kiểm duyệt, bởi vì nếu họ viết về bất kỳ điều gì trong bốn điều cấm kỵ quá mức xúc phạm tới Bắc Kinh, thì họ sẽ không được cấp thị thực vào Trung Cộng. Vì vậy, cả nhà báo và các học giả đều bị chi phối bởi hạn chế thị thực và các hạn chế tiếp cận khác.
” Hiển nhiên các phóng viên sẽ phải tự kiểm duyệt, nếu họ không muốn văn phòng ở Bắc Kinh của họ bị đóng cửa. Nhưng những người giỏi nhất sau đó sẽ về Mỹ và có lẽ viết một cuốn sách với sự thật mà họ không thể báo cáo trên các trang nhất của tờ New York Times và The Washington Post.
The New York Times và The Washington Post.
” Nói về hai tờ báo đó, hai tờ báo có ảnh hưởng nhất ở Hoa Kỳ: Cả hai đều lấy hàng triệu đô la từ Bộ Tuyên truyền Bắc Kinh để đăng tải phụ trương định kỳ China Watch, tài liệu tuyên truyền cố hữu của Cộng sản. China Watch ảnh hưởng mọi người đến mức nào? Tôi không dám nói chính xác. Tôi nghĩ rằng nó phải ảnh hưởng một phần nào.
” Điều nó thực sự làm là nó khai thác sức mạnh của phương tiện truyền thông để bỏ qua, và cơ bản là nó mua chuộc giới truyền thông để tuân thủ bốn điều cấm kị.
” Các phương tiện truyền thông lớn khác, chẳng hạn như các mạng truyền hình, cũng làm theo New York Times và The Washington Post.
” Nếu quý vị muốn tìm hiểu bất cứ điều gì về một số vấn đề trong số bốn chủ đề cấm kỵ này, quý vị phải đọc The Washington Times, The Epoch Times và các nguồn truyền thông khác không bị Bắc Kinh hủ hóa.”.
Tiến sĩ John Lenczowski
Hình 1&2: Bắc Kinh đã hủ hóa hai tờ báo có ảnh hưởng nhất ở Hoa Kỳ: The New York Times và The Washington Post.
========
Mời các bạn cùng đọc toàn văn buổi thuyết trình của Tiến sĩ John Lenczowski
CHIẾN LƯỢC CỦA HOA KỲ ĐỂ ĐÁP ỨNG MỐI ĐE DỌA NGÀY CÀNG TĂNG CỦA TRUNG CỘNG.
*** U.S. STRATEGY FOR THE GROWING CHINA THREAT.
Wed, January 29, 2020
Dr. John Lenczowski
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1194569527549080&id=100009881313541
Mỹ sẽ trả tiền cho công ty nào dời nhà máy từ Trung Quốc về nước

Mỹ sẽ trả tiền cho công ty nào dời nhà máy từ Trung Quốc về nước
Đại dịch COVID-19 gây gián đoạn hệ thống cung ứng toàn cầu, đồng thời, làm gia tăng lo ngại Mỹ đã trở nên quá lệ thuộc vào sản xuất ở Á Châu.
Cựu toàn quyền Hồng Kông: “Trung Quốc đã bội ước, Phương Tây nên thôi tự dối mình”
Trần Bang
“Thâm” = thâm độc, gian dối, hại người, lợi mình của Tàu.
RFI : Trung Quốc đã phản bội người dân Hồng Kông, vì vậy phương Tây nên ngừng việc khấu đầu trước Bắc Kinh với hy vọng hão huyền là sẽ đào được mỏ vàng lớn. Trên đây là nội dung nhận định của ông Chris Patten, toàn quyền cuối cùng của Anh Quốc tại Hồng Kông trong bài phỏng vấn ngày 23/05/2020 dành cho tờ báo Times tại Luân Đôn.
Trong bối cảnh Bắc Kinh chuẩn bị áp đặt một bộ luật an ninh quốc gia mới đối với Hồng Kông sau một phong trào biểu tình đòi dân chủ kéo dài tại đặc khu này năm 2019, ông Patten cho rằng: “Người dân Hồng Kông đã bị Trung Quốc phản bội”, và chính phủ Anh có một nghĩa vụ “đạo đức, kinh tế và pháp lý” để đứng lên bảo vệ vùng lãnh thổ này.
Theo Tuyên Bố Chung năm 1984, ký kết giữa thủ tướng Trung Quốc Triệu Tử Dương và đồng nhiệm Anh Quốc Margaret Thatcher về việc trao trả Hồng Kông lại cho Trung Quốc vào năm 1997, thì quyền tự trị của vùng lãnh thổ này được bảo đảm trong vòng 50 năm trong khuôn khổ nguyên tắc “một đất nước, hai chế độ”.
Đối với ông Patten, kế hoạch của Bắc Kinh nhằm áp đặt luật an ninh quốc gia tại Hồng Kông có nguy cơ phá hủy bản Tuyên Bố Chung. Vị cựu toàn quyền nhận định: “Những gì chúng ta đang thấy là một chế độ độc tài mới của Trung Quốc… (và) chính phủ Anh nên nói rõ rằng những gì chúng ta đang thấy là sự phá hủy hoàn toàn bản Tuyên Bố Chung”.
Đặt vấn đề Hồng Kông vào trong khuôn khổ quan hệ chung giữa Phương Tây và Trung Quốc, ông Patten cho rằng các quốc gia Âu Mỹ nên “chấm dứt việc tự lừa dối mình khi cho rằng kết quả chung cuộc của tất cả các hành động khấu đầu (trước Bắc Kinh) sẽ là một hũ vàng lớn… Điều đó luôn luôn là một ảo ảnh”.
Nhà ngoại giao kỳ cựu nói thẳng: “Chúng ta (tức Phương Tây) vẫn cứ tự trêu đùa mình, cho rằng nếu không làm mọi thứ mà Trung Quốc đòi hỏi thì bằng cách nào đó chúng ta sẽ bỏ lỡ những cơ hội giao thương tuyệt vời. Quả là một điều ngu xuẩn!”.
Theo hãng tin Anh Reuters, cho đến tối ngày 23/5, chính phủ Anh chưa bình luận về phát biểu của ông Patten, nhưng hôm Thứ Sáu, 22/05, phát ngôn viên của thủ tướng Anh Boris Johnson, cho biết là Luân Đôn đang theo dõi tình hình và với tư cách là một bên ký kết bản Tuyên Bố Chung 1984, Vương Quốc Anh cam kết duy trì quyền tự trị của Hồng Kông và tôn trọng chế độ gọi là “nhất quốc lưỡng trị”.
Trung Quốc đã phản bội người dân Hồng Kông, vì vậy phương Tây nên ngừng việc khấu đầu trước Bắc Kinh với hy vọng hão huyền là sẽ đào được mỏ vàng lớn. Trên đây là nội dung nhận định…
“Đừng hy sinh các giá trị của Đức để làm hài lòng Trung Quốc”
Các nhà hoạt động dân chủ Glacier Kwong (Quảng Dung Tình) và Joshua Wong (Hoàng Chi Phong) đã kêu gọi chính phủ Đức hãy ủng hộ họ trong cuộc đấu tranh chống Trung quốc. „Tôi rất mong bà Angela Merkel hãy đừng hi sinh những giá trị cốt lõi c…

“Đừng hy sinh các giá trị của Đức để làm hài lòng Trung Quốc”-
Lời kêu gọi thống thiết của các nhà hoạt động Hồng Kông gửi đến Thủ tướng Đức Merkel – Thời báo
Các nhà hoạt động dân chủ Glacier Kwong (Quảng Dung Tình) và Joshua Wong (Hoàng Chi Phong) đã kêu gọi chính phủ Đức hãy ủng hộ họ trong cuộc đấu tranh chống Trung quốc. „Tôi rất mong bà Angela Merkel hãy đừng hi sinh những giá trị cốt lõi c…
Luật an ninh và cơ hội cuối cùng để chiến đấu cho tự do của Hồng Kông
Luật an ninh và cơ hội cuối cùng để chiến đấu cho tự do của Hồng Kông
Khi Anh trao trả Hồng Kông ngày 01/07/1997, thế giới lạc quan, tin rằng Trung Quốc và phương Tây sẽ tiến gần với nhau. Tiếc thay, một phần tư thế kỷ sau, sự thể diễn ra ngược lại. Hồng Kông đã trở th…
Tinh thần “chiến đấu” của người dân Hong Kong

Thưa Bà Con,
Xin trích đoạn bài viết của tác giả Phẩm Thái về tinh thần “chiến đấu” của người dân Hong Kong từ GIÀ đến TRẺ. Còn người “minh” ở trong nước và hải ngoại như thế nào?
“Trong các cuộc biểu tình, dân chúng đặc khu đã cho thấy tình yêu tha thiết với Hong Kong, cho tự do của Hong Kong, khi người già nằng nặc đòi đứng trên tiền tuyến, để bảo vệ người trẻ khỏi lực lượng cảnh sát, và nếu phải chết dưới làn đạn, họ muốn hy sinh cho thế hệ trẻ được sống; giới sinh viên trở thành các “y tá” tự phát, chùi rửa mắt cho những người bị xịt hơi cay.
Suốt một năm biểu tình, hơn 8000 người bị bắt và truy tố, họ là cả xã hội Hong Kong, từ giáo sư đại học, cho tới bác sĩ, kỹ sư, doanh nhân, tiếp viên hàng không, bà nội trợ, công nhân, sinh viên, bô lão, và vô số các em học sinh 10-17 tuổi. Trong tù, nhiều người đã bị tra tấn dã man, bị tấn công tình dục bởi mật vụ Trung Quốc.
Đây là cuộc chiến cuối cùng của nhân dân Hong Kong, một cuộc chiến có lẽ họ khó giành phần thắng. Các lựa chọn trợ giúp của phương Tây thì hạn chế, đặc biệt trong bối cảnh đại dịch Vũ Hán khiến nhiều nước phát triển bị lệ thuộc vào hàng hoá xuất cảng từ TQ.”
MUỘN ĐẾN KHÔNG CÒN CỨU VÃN ĐƯỢC NỮA RỒI!

MUỘN ĐẾN KHÔNG CÒN CỨU VÃN ĐƯỢC NỮA RỒI!
Đài RFI cho hay (trích) : Cắt đứt với truyền thống của nền kinh tế kế hoạch hóa từ nhiều năm qua, chế độ cộng sản Trung Quốc giờ đây từ bỏ việc ấn định mục tiêu tăng trưởng cho năm 2020…
Trong bài diễn văn hết sức ngắn – chỉ có 55 phút – lần đầu tiên từ 30 năm qua, ông thủ tướng không đưa mục tiêu tăng trưởng cụ thể cho năm 2020. Tăng trưởng quý I giảm đến 6,8%, điều chưa từng thấy kể từ khi Trung Quốc cho công bố GDP từng quý vào đầu thập niên 90.
Từ nhiều tuần qua, các nhà kinh tế và chính khách tranh luận về việc liệu Trung Quốc có ấn định mục tiêu tăng trưởng năm 2020, hay một mục tiêu chung cho cả năm 2021 nhằm giấu bớt thất bại trong năm nay, hoặc ngược lại không đưa ra mục tiêu nào cả. Hôm nay Lý Khắc Cường cho biết đó là do sự bất định về diễn tiến của dịch bệnh và trạng huống kinh tế thế giới.
Theo Quỹ Tiền tệ Quốc tế, tăng trưởng của Trung Quốc trong năm nay có thể chỉ đạt 1,2%, so với con số chính thức của năm 2019 là 6,1%.(hết trích) http://www.rfi.fr/…/20200524-trung-quoc-tang-truong-kinh-te…
Trung Cộng đeo đuổi nền kinh tế phi thị trường kể từ 1949 đến nay hơn 70 năm. Họ mù quáng tin rằng với đầu óc “trùm thiên hạ” cùng văn hóa hơn 5.000 năm, hoàn toàn có thể điều khiển cả thế giới.
Chết là chỗ đó! Tại sao? Vì phản khoa học, phản tiến bộ và chống nhân loại.
Bởi nền kinh tế phi thị trường luôn phản ánh Ý THỨC HỆ( độc đoán, độc quyền sinh ra => độc tài) trong khi kinh tế thị trường KHÔNG PHẢI LÀ NHƯ VẬY.
Chính đầu óc đó đã tàn phá Trung Cộng nhiều năm qua. Dù kinh tế của họ có lúc thăng trầm nhưng kinh tế phi thị trường luôn bị méo mó trước thực tế sống động và thay đổi liên tục.
Kinh tế phi thị trường luôn có 1 trung tâm điểm (bộ chính trị già nua, chậm chạp, suy nghĩ viển vông…) làm cho toàn bộ nền kinh tế nặng nề, cồng kềnh, vô cùng khó khăn xoay trở trước những biến động của thị trường.
Khi Trung Cộng không còn quan tâm đến những con số hào nhoáng nghĩa là họ đã nhận ra sai lầm (không còn cứu vãn nổi) từ những con số tầm bậy tầm bạ, vốn chỉ nhằm vỗ về cho những giấc mơ hão huyền. Chính những giấc mơ đó đã đẩy họ vào tình thế hiện nay => Bị thế giới xa lánh – tẩy chay – cô lập.
Ngày tàn của Trung Cộng đang được đếm lùi tính bằng không quá… 5 năm!
Mời đọc lại: Có kinh tế thị trường là có tất cả – https://www.rfa.org/…/ReadersOp…/mar-eco-05032019145709.html
Ông trùm truyền thông Hồng Kông Jimmy Lai : Tôi đã sẵn sàng hy sinh cho Tự Do của Hồng Kông

25.05.2020
Cách đây vài giờ, ông trùm truyền thông Hồng Kông Jimmy Lai đã đăng dòng Twitter bằng tiếng anh :
“Bất cứ ai đang tìm cách di cư đến Đài Loan xin hãy ghi nhớ trong tâm trí rằng, máu và nước mắt đã được hy sinh để xây dựng nền dân chủ và tự do của Đài Loan. Đó là hoàn cảnh tương tự mà chúng ta đang phải đối mặt tại #HongKong bây giờ. Đã đến lúc phải hy sinh. Chúng ta đã chuẩn bị hy sinh máu và nước mắt cho tự do trong tương lai của chúng ta chưa ? Tôi đã sẵn sàng !”
I ❤️ Hồng Kông !
Nội chiến nước Mỹ và bài học hành xử văn minh của các nhà lãnh đạo
httpv://www.youtube.com/watch?v=7v_XtbSzJe0
TAPS ACROSS AMERICA The National Moment of Remembrance Memorial Day Taps 2020
Nội chiến nước Mỹ và bài học hành xử văn minh của các nhà lãnh đạo
Tháng 4 là mốc thời gian đáng lưu ý của lịch sử Hoa Kỳ. Cuộc nội chiến Nam – Bắc Hoa Kỳ bắt đầu vào ngày 12/4/1861. Bốn năm sau, ngày 9/4/1865, tướng Lee của miền Nam đầu hàng tướng Grant của miền Bắc, đánh dấu cột mốc lịch sử quan trọng, nhưng đáng chú ý hơn cả là hành xử của lãnh đạo hai miền, để lại bài học hòa hợp dân tộc cho cả quốc gia.
Tháng 4 là mốc thời gian đáng lưu ý của lịch sử Hoa Kỳ. (Ảnh qua Tri Thức Mở)
![]()
Ảnh minh họa: Andy Van


Cách đây 150 năm, Tướng Robert E Lee của quân đội miền Nam đầu hàng Tướng Ulysses Grant của quân đội miền Bắc, đánh dấu kết thúc cuộc nội chiến đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ,
Sở dĩ gọi là chiến tranh Nam Bắc là vì cuộc chiến diễn ra giữa hai phe: Phe miền Bắc (còn gọi là phe liên bang) đứng đầu là Tổng thống Lincoln chủ trương xóa bỏ buôn bán nô lệ người da đen và phe miền Nam chống lại chủ trương này. Tuy tướng Lee đã nhiều lần tấn công và gây tổn thất khá nặng cho đội quân của tướng Grant, nhưng quân miền Bắc được sự hỗ trợ to lớn từ ngân sách liên bang và chiêu mộ được thêm nhiều quân số từ những người nô lệ da đen vừa được giải phóng nên cuối cùng quân miền Nam của tướng Lee phải chấp nhận thua trận.
Cuộc chiến tranh Nam – Bắc Hoa Kỳ
Nội chiến xảy ra trong hai nhiệm kỳ của Tổng Thống Lincoln từ năm 1861 đến 1865 với hai vị tướng chỉ huy sau cùng là Tướng Ulysses S. Grant của miền Bắc và Tướng Robert E. Lee của miền Nam. Tuy miền Nam với các tiểu bang ly khai bầu ra một Tổng Thống Jefferson Davis nhưng nhân vật anh hùng miền Nam chính là Tướng Lee. Ông Robert Lee nguyên là tướng lãnh của quân đội liên bang Hoa Kỳ nhưng gốc người miền Nam. Ông đã từng là chỉ huy trưởng trường West Point.
Tháng 4/1861 khởi chiến Nam Bắc, Tướng Lee được đề nghị chỉ huy quân đội miền Bắc nhưng ông không nhận và xin từ nhiệm để về đầu quân miền Nam tại Richmond, tiểu bang Virginia. Ông nói là không thể quay lưng với nơi ông đã sinh ra và trưởng thành. Trong chiến tranh, ông lập được nhiều chiến công và là vị tư lệnh sau cùng của miền Nam nhưng sau khi thủ đô Richmond của miền Nam bị thất thủ, ông đã quyết định đầu hàng.
Cuộc chiến tranh tương tàn đẫm máu làm tổn hại hàng triệu sinh linh Hoa Kỳ, tan nát các đô thị miền Ðông và vùng Virginia. Tất cả đã thể hiện trong tác phẩm và cuốn phim bất hủ “Cuốn Theo Chiều Gió” mà chúng ta đã đọc cũng như coi nhiều lần suốt thời niên thiếu. Ngay cho đến bây giờ, tác phẩm này vẫn còn là tài liệu được đem dạy ở trường học với sự say mê và hãnh diện của nhiều thế hệ Hoa Kỳ.
Bài học bắt đầu từ việc đầu hàng
Nói về câu chuyện đầu hàng. Sau chiến tranh, nước Mỹ sưu tầm và dựng lên khắp miền Ðông hàng trăm viện bảo tàng. Mỗi tiểu bang ít nhất là một viện bảo tàng. Mỗi trận đánh trên chiến trường xưa cũ với các di tích đều có một viện bảo tàng. Bằng hội họa, nhiếp ảnh, dữ kiện, thêm vào âm thanh ánh sáng, người ta dựng lại lịch sử các cuộc thương thuyết, các cuộc điều binh và các trận chiến ác liệt.
Quân đội hai bên Nam Bắc, quân phục màu xanh, quân phục màu xám, các tướng lãnh, sĩ quan, binh sĩ và dân chúng. Những cái chết đau thương và anh hùng của cả hai bên, những mối tình bất hủ, tràn đầy hình ảnh em hậu phương, còn anh nơi tiền tuyến. Không phải hàng trăm mà có đến hàng nghìn tác phẩm điện ảnh về chiến tranh Nam Bắc. Cả những phim vĩ đại mới ra đời trong vài năm gần đây vẫn còn hình ảnh của cuộc nội chiến ngày xưa. Nhưng có điều lạ là người ta không ca ngợi người chiến thắng là những anh hùng thần thánh để miệt thị người chiến bại miền Nam như những kẻ phản quốc, mà chính những người miền Nam lại ngẩng cao đầu.
Sự thật là vậy, trong hàng trăm bảo tàng viện về Civil War của Hoa Kỳ, thì viện bảo tàng Appomattox Court House ở Virginia là nơi nổi tiếng nhất, vì dựng lên ngay tại một ngôi nhà mà Tướng Lee đã đến ký văn bản đầu hàng năm 1865. Tại đây, câu chuyện về vị tướng phe bại trận miền Nam lại được viết ra, thậm chí hình ảnh của ông lại được chiêm ngưỡng nhiều hơn cả phe thắng trận.
Lịch sử ghi lại, sáng ngày 9/4/1865, thủ đô miền Nam là Richmond thất thủ, kỵ binh của miền Bắc cùng với 3 quân đoàn bộ binh vây hãm quân miền Nam hết đường tháo lui. Bộ tham mưu của Tướng Lee đề nghị nên chia nhỏ quân của mình ra và tiến hành đánh du kích, nhưng Tướng Lee quyết định đầu hàng, ông nói: “Nếu cứ tiếp tục chiến tranh gây bao chết chóc thì tội của tôi đáng chết gấp ngàn lần”. Vị danh tướng của Hoa Kỳ trải qua bao nhiêu chiến thắng, nhưng sau cùng vì quân số và tiếp vận bị giới hạn nên đành bất lực chấp nhận thua cuộc. Với lá thư riêng, ông gửi cho Tướng Grant của miền Bắc yêu cầu thu xếp buổi họp mặt.
Tướng Grant nhận được thư hết sức vui mừng và nhắn lại, đề nghị tướng Lee có thể chọn địa điểm thương thuyết mà ông muốn. Cuối cùng, căn nhà của một người buôn bán tên là Wilmer Mc. Lean tại làng Appomattox đã được chọn (ngày nay ngôi nhà này trở thành di tích lịch sử quốc gia, và được gọi là Appomattox Court House). Đồng thời, vị tư lệnh miền Bắc ra lệnh nghiêm cấm các sĩ quan và binh sĩ trực thuộc không được tỏ ra bất cứ hành động nào vô lễ với ông tướng tư lệnh miền Nam bại trận.
Tranh vẽ lại theo bức ảnh chụp thời đó- Tướng Grant (áo sậm) bắt tay tướng Lee (áo xanh nhạt). (Ảnh qua Tri Thức Mở)
Trưa ngày lịch sử 9/4/1865, hai người ngồi trong phòng khách của ông Mc. Lean và hàn huyên thân mật về những kỷ niệm quân ngũ trong cuộc chiến tranh Mexico (cả hai vị tư lệnh đã biết nhau trong cuộc chiến tranh với Mễ Tây Cơ). Họ đã nhắc lại một thời bên nhau trong quá khứ, câu chuyện lâu đến nỗi tướng Lee sốt ruột, chủ động đề cập đến “mục đích buổi gặp gỡ của chúng ta ngày hôm nay là bàn về việc đầu hàng”. Tướng Grant bèn lấy cây bút chì và tờ giấy viết vội những điều khoản và trao cho tướng Lee, trong đó có những nội dung nói về binh lính miền Nam:
Những binh lính miền Nam sẽ không bị coi là quân đội phản quốc (treason)
Những binh lính miền Nam sẽ không bị đi tù (imprisonment)
Chính phủ không được đụng tới hoặc làm họ phiền hà nếu họ chấp hành tốt luật lệ nơi cư ngụ.
Kỵ binh được quyền mang ngựa và lừa về nhà để giúp gia đình họ cày cấy vào mùa xuân.
Binh lính được quyền giữ lại khí giới cá nhân để giúp họ bảo vệ gia đình (nên nhớ là trong hiến pháp Mỹ, mọi người dân được quyền mang khí giới để tự vệ).
Sau khi xem qua những điều tướng Grant vừa viết, tướng Lee nói: “Những điều này sẽ có tác động tốt đến quân sĩ của tôi. Chúng sẽ góp phần quan trọng trong việc hòa giải dân tộc chúng ta”. Tướng Lee cho biết ông sẽ trao trả những tù binh miền Bắc vì ông không có đủ lương thực cho họ. Tướng Grant đáp lại rằng, ông sẽ gửi ngay cho binh lính miền Nam 25.000 phần lương thực khô. Ông cũng ra lệnh cho in 28.231 giấy phóng thích binh lính miền Nam.
Theo quy luật chiến tranh thời đó, quân miền Nam phải giải giới, tước bỏ khí giới và quân dụng. Tự do trở về quê cũ như các dân thường. Tướng Lee đồng ý, nhưng chỉ đòi hỏi một điều sau cùng là yêu cầu cho binh sĩ của ông được giữ lại lừa ngựa, vì lính miền Nam đem ngựa từ các nông trại của họ đi chiến đấu. Không phải ngựa của chính phủ cấp như lính miền Bắc. Tướng Grant thỏa hiệp là sẽ không sửa chữa chính thức trên văn bản, nhưng thực tế sẽ cho lệnh để lính miền Nam đem lừa ngựa về nhà mà xây dựng lại nông trại.
Hành xử văn minh của những người quân tử
Ngày 12/4/1865, quân đội của tướng Lee tiến vào ngôi làng Appomattox để giao nộp vũ khí… Tướng Joshua L.Chamberlain của miền Bắc được chỉ định tiếp nhận binh sĩ qui hàng. Trước hàng quân miền Bắc nghiêm chỉnh, ông nhìn những binh sĩ miền Nam bại trận đi vào làng với cảm xúc dâng trào. Sau này ông viết lại: “Giây phút đó làm tôi thực sự xúc động. Tôi quyết định đánh dấu sự kiện này bằng một hành động, không gì khác hơn là giơ tay chào kiểu nhà binh. Tôi biết có người sẽ chỉ trích tôi về cử chỉ này. Tôi đã không xin phép và cũng không yêu cầu sự tha thứ về hành động này. Đối diện với chúng tôi là những chiến binh, bại trận nhưng can trường, là biểu tượng cho tinh thần trượng phu, không rã rời, không đau khổ, bất chấp hy sinh và không có gì khuất phục được họ. Giờ đây, họ là những người ốm yếu và đói khát, nhưng họ hiên ngang nhìn thẳng vào chúng tôi, làm sống dậy những ràng buộc thiêng liêng cao cả hơn bao giờ hết. Không có lý do gì để những đấng nam nhi ấy không được hội nhập vào Hợp Chủng Quốc vững vàng của chúng ta”.
Sau đó tất cả hàng ngũ quân miền Bắc thắng trận từ đơn vị này đến đơn vị khác đều nghiêm chỉnh giơ tay chào kiểu nhà binh. Vị tướng dẫn đầu đoàn quân miền Nam đầu cúi xuống trong buồn bã, chợt nhận ra và ngồi thẳng lại trên lưng ngựa, giơ tay chào đáp lễ. Ông ra lệnh cho các đơn vị theo sau tuân theo nghi lễ quân sự khi đi ngang qua đoàn quân miền Bắc. Không có kèn thắng trận, không có tiếng trống, tiếng hô, tiếng reo hò mừng chiến thắng, không một lời nói hay tiếng xì xầm … Một sự im lặng đến nghẹt thở. Từ sáng sớm đến chiều tối, những người lính miền Nam đều giơ tay chào khi đi ngang qua hàng quân miền Bắc cũng đang giơ tay chào. Họ giao nộp vũ khí, những lá cờ trận rách tơi tả của miền Nam và trở về quê. Gần 100.000 quân miền Nam đã qui hàng ở làng Appomattox. Vài ngày sau tất cả rời khỏi nơi này, ngôi làng trở lại cuộc sống bình thường.
Khi tướng Lee ra về thì tướng Grant và mọi tướng lãnh khác đều đứng nghiêm trang chào. Một điều đáng nói nữa là sau khi chiến thắng, các binh sĩ miền Bắc muốn “ăn mừng chiến thắng”, tướng Grant đã ra lệnh cho mọi người không được ăn mừng (no celebration), ông nói: “Họ bây giờ đã là người dân của mình”. Chính nhờ lời nhắc nhở ấy mà 20 vạn binh miền Nam đã được an lành trở về với gia đình trong sự tôn trọng của những người chiến thắng.
Còn Robert E. Lee, dù đầu hàng nhưng vẫn “ngẩng cao đầu” và không một ai ở phía thắng trận khi nhắc tới ông không tràn đầy thán phục và sự ngưỡng mộ về nhân cách lớn lao trong thất bại của Lee. Ông Ron Wilson, sử gia của Appomattox Court House nói: “Tướng Grant và tướng Lee có một tầm nhìn rất xa. Hai ông nhận thức rằng những nỗ lực hai bên cùng dồn vào cho cuộc chiến đã gây ra sự phân hóa khắc nghiệt trong bao năm qua, giờ đây cần phải được dùng để tái thiết quốc gia. Không cần phải có hận thù”. Tướng Lee và tướng Grant đã đi vào lịch sử như những huyền thoại.
Tướng Ulysses Simpson Grant
Tướng Robert Edward Lee.
Bài học nghĩa trang và mộ phần của các tử sĩ phe chiến bại tại Hoa Kỳ.
Sau cuộc nội chiến, các tiểu bang miền Nam có hàng nghìn nghĩa trang lớn nhỏ chôn cất tử sĩ của phe bại trận và trên đó luôn luôn có lá cờ gạch chéo đã một thời tung hoành trên chiến trường.
Ngay sau khi chiến tranh chấm dứt, hoàn toàn không có tù binh, ai về nhà đó, cùng xây dựng lại quê hương.
Nghĩa trang bên nào bên đó tự lo lấy, xấu đẹp tùy sức. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là ngay tại nghĩa trang quốc gia của phe miền Bắc ở thủ đô Hoa Thịnh Ðốn có một khu chôn cất tử sĩ miền Nam với tượng đài gọi là Confederate Memorial. Nơi đó thường dạy chúng ta bài học làm người văn minh.
Vết thương nào rồi cũng phải được hàn gắn. Nước Mỹ đã có những bước ngoạn mục đầy màu sắc văn minh ngay từ khi chiến tranh chấm dứt, họ chấp nhận và tôn trọng người bại trận như những anh hùng. Trong chiến tranh và hậu chiến luôn luôn cần có các nhà lãnh đạo, các tướng lãnh quân tử. Và nhà lãnh đạo phải biết xưng tụng các bậc anh hùng trong hàng ngũ kẻ thù, biết nâng người xuống ngựa và biết tôn trọng các tử sĩ của hàng ngũ đối nghịch, chớ không phải phá tan nghĩa trang và đào mồ cuốc mã của người ta như những kẻ tiểu nhân bỉ ổi ở những nước lạc hậu.
Việt Anh (t/h)







