Trẻ em chết ngoài đường : 8 quan chức Trung Quốc bị kỷ luật

Trẻ em chết ngoài đường : 8 quan chức Trung Quốc bị kỷ luật

Loại thùng rác ngoài đường phố, nơi phát hiện thi hài của các trẻ em (DR)

Loại thùng rác ngoài đường phố, nơi phát hiện thi hài của các trẻ em (DR)

Anh Vũ

RFI

Theo AFP hôm nay, tám quan chức địa phương của một tỉnh miền tây nam Trung Quốc đã bị kỷ luật sau khi xảy ra cái chết thương tâm của năm em nhỏ trên đường phố. Vụ việc còn làm dấy lên cuộc tranh luận về tình trạng phân hóa giàu nghèo trong xã hội Trung Quốc, cường quốc kinh tế thứ 2 thế giới.

Sự việc xảy ra tại thành phố Tất Tiết, tỉnh Quý Châu, hôm 16/11 vừa qua, một người dọn rác của thành phố đã phát hiện thấy 5 em nhỏ bị chết trong một thùng xe chứa rác sau một đêm trú ẩn trong đó để tránh rét. Dường như các em nhỏ này bị chết ngạt do khí monoxyde carbonne khi dùng than để đốt lò sưởi.

Những trẻ nhỏ này đều bỏ học, sống lây lất lang thang vì cha mẹ của các em phải đi kiếm sống ở những nơi xa. Không có ai chăm sóc, các em này phải đi lang thang khắp nơi tự kiếm ăn.

Cái chết của những đứa trẻ xấu số này đã gây xúc động mạnh trong dư luận xã hội. Trên các mạng Twitter của Trong Quốc bùng nổ những bình luận tỏ phẫn nộ trước thái độ bàng quang vô cảm của chính quyền và tình trạng phân hóa giàu nghèo ngày càng sâu sắc trong xã hội.

Đa số ý kiến trong dư luận đều cho rằng cái chết thương tâm của 5 em nhỏ là bằng chứng cho sự xuống cấp của chăm sóc xã hội và giáo dục ở Trung Quốc. Tuy nhiên, một số tiếng nói của cư dân mạng cũng đòi phải trừng phạt gia đình vô trách nhiệm đã để các em nhỏ phải lang thang kiếm sống.

Báo chí chính thức cho biết, đầu tuần này, chính quyền địa phương đã kỷ luật thải hồi và đình chỉ chức vụ 8 quan chức phụ trách các vấn đề xã hội và giáo dục của thành phố Tất Tiết. Thời gian gần đây dư luận xã hội ở Trung Quốc đều nhận thấy một thực tế đáng báo động đó là kinh tế phát triển, nhiều người giàu lên đồng thời kéo theo là sự phân hóa
giàu nghèo sâu hơn, trong khi các chính sách xã hội công cộng không được chăm
lo. Chính quyền Trung Quốc ngày càng tỏ ra vô trách nhiệm và vô cảm với số phận
của người dân nghèo.

 

Đức Giáo hoàng kêu gọi không nghe những lời tiên đoán về tận thế

Đức Giáo hoàng kêu gọi không nghe những lời tiên đoán về tận thế

Đức Giáo Hoàng Benedicto 16.

Đức Giáo Hoàng Benedicto 16.

RFI

Thụy My

Trong khi một số nhà tiên tri loan báo ngày tận thế là ngày 21/12/2012, Đức Giáo hoàng
Benedicto thứ 16 trong thánh lễ hôm nay 18/11/2012 tại Vatican đã kêu gọi các
tín đồ công giáo không nên dừng lại ở « sự tò mò về thời điểm và các lời dự báo
».

Từ cửa số bao lơn nhìn ra quảng trường Thánh Phêrô, Đức Giáo hoàng Benedicto 16 đã rao giảng bài Phúc âm trong ngày, trong đó Chúa Giêsu nói với các thánh tông đồ về ngày
Ngài lại xuống thế gian vào lúc tận thế, khi « bầu trời trở nên âm u » « các vì sao rơi rụng xuống từ trời ».

Theo Đức Giáo hoàng, thì Chúa Giêsu không hành động như một « nhà tiên tri » mô tả « ngày tận thế », mà ngược lại muốn giải thoát vĩnh viễn các môn đệ khỏi các lời tiên đoán
về thời điểm thế giới sẽ bị tận diệt.

Đức Giáo hoàng Benedicto 16 giải thích, Chúa Giêsu “muốn mang lại cho các tín đồ chiếc chìa khóa cho sự suy ngẫm sâu sắc hơn, đúng bản chất hơn, và nhất là chỉ ra con đường phải đi hôm nay và ngày mai để bước vào cuộc sống vĩnh hằng”. Ngài nói tiếp : « Tất cả rồi sẽ trôi qua, nhưng lời của Chúa không hề thay đổi ».

Đức Thánh Cha viếng thăm người già

Đức Thánh Cha viếng thăm người già

LM. Trần Đức Anh OP

11/12/2012
nguồn: Vietcatholic.net

ROMA. ĐTC Biển Đức 16 khích lệ người già vui sống và đồng thời đề cao giá trị người già trong xã hội và Giáo Hội.

Ngài bày tỏ lập trường trên đây trong cuộc viếng thăm sáng 12-11-2012, tại Căn nhà gia đình “Hoan hô người cao niên” do Cộng đồng thánh Egidio thành lập tại khu vực  rastevere ở Roma. Nhà này được khánh thành hồi tháng giêng năm 2009 và hiện có 28 người già cư ngụ. Họ sống trong các căn hộ riêng, nhưng có liên hệ thường xuyên với các nhân viên giúp đỡ.

Đón tiếp ĐTC có Giáo sư Marco Impagliazzo, Chủ tịch Cộng đồng thánh Egidio, Bộ trưởng Andrea Riccardi, người sáng lập cộng đồngnày, và Đức TGM Vincenzo Paglia, Chủ tịch Hội đồng Tòa Thánh về gia đình, cùng một số nhân vật khác.

Cuộc viếng thăm của ĐTC diễn ra trong khuôn khổ ”Ngày Âu Châu về tuổi già tích cực”. Lên tiếng trong cuộc viếng thăm, ngài nói: ”Tôi đến nơi anh chị em trong tư cách là GM Roma, nhưng cũng với tư cách một người già viếng thăm những người đồng lứa tuổi của mình. Tôi biết rõ những khó khăn, các vấn đề và những giới hạn của tuổi này, và tôi biết rằng đối với nhiều người, những khó khăn ấy càng trầm trọng hơn do cuộc khủng hoảng kinh tế”.

ĐTC nhắn nhủ người già đừng nhìn lại quá khứ để thương tiếc trong sự sầu muộn, để rồi coi giai đoạn sống hiện nay như thời xế chiều. Ngài nhấn mạnh rằng: ”Thật là đẹp ở trong tuổi già! Trong mỗi lứa tuổi, ta cần biết khám phá sự hiện diện và phúc lành của Chúa và những phong phú mà lứa tuổi ấy chứa đựng. Đừng bao giờ để cho mình bị khép kín trong sầu muộn! Chúng ta đã lãnh nhận hồng ân sống lâu. Sống thật là điều tốt đẹp, kể cả với lứa tuổi chúng ta, mặc dù có một số khó khăn và giới hạn. Ước gì trên khuôn mặt chúng ta luôn có niềm vui vì cảm thấy mình được Thiên Chúa yêu thương, và không bao giờ buồn sầu”.

ĐTC nhắc lại giáo huấn của Kinh Thánh coi sự trường thọ là phúc lành của Thiên Chúa. Ngài phê bình não trạng trong xã hội ngày nay loại bỏ người già, coi họ như những người không sản xuất và vô ích. Đôi khi người già cảm thấy đau khổ vì bị gạt ra ngoài lề, phải sống xa nhà hoặc sống trong cô đơn….

Trong bối cảnh đó, ĐTC khuyến khích gia đình và các tổ chức công cộng làm sao để người già được tiếp tục ở lại trong nhà của họ và ngài xác quyết rằng ”chất lượng của một xã hội, của một nền văn minh, được đo lường theo cách thức người ta đối xử với người già và chỗ đứng dành cho người già trong cuộc sống chung. Ai dành chỗ cho người già tức là dành chỗ cho cuộc sống! Ai đón người người già là đón nhận cuộc sống”.

ĐTC ca ngợi Cộng đồng thánh Egidio ngay từ khi mới được thành lập đã nâng đỡ hành trình của bao nhiêu người già, giúp họ được ở lại trong môi trường sống của họ bằng cách thiết lập các căn nhà – gia đình cho người già ở Roma và trên thế giới”.

Hiện nay, cộng đồng này phục vụ 18 ngàn người già, với sự cộng tác của khoảng 800 người thiện nguyện. Ngoài ra cũng có khoảng 100 cộng đoàn nhỏ liên đới và thân hữu giữa người già.

Sau cùng, ĐTC nhắn nhủ người già đừng bao giờ nản chí: ”Anh chị em là một sự phong phú cho xã hội, cả khi gặp đau khổ và bệnh tật. Giai đoạn này trong cuộc sống là một hồng ân để đào sâu quan hệ với Thiên Chúa. Anh chị em đừng quên rằng trong số những nguồn lực quí giá mà anh chị em có, điều thiết yếu là kinh nguyện. Anh chị em hãy trở thành những người chuyển cầu nơi Thiên Chúa, cầu nguyện trong sự tin tưởng và kiên trì. Anh chị em hãy cầu nguyện cho Giáo Hội, cho tôi nữa, cho các nhu cầu của thế giới, cho người nghèo, để thế giới không còn bạo lực nữa” (SD 12-11-2012)

LM. Trần Đức Anh OP

Bầu cử tổng thống Mỹ có thể dẫn đến kết cục bất thường

Bầu cử tổng thống Mỹ có thể dẫn đến kết cục bất thường

Dân biểu Diana Degette đi bỏ phiếu sớm trong bang Colorado
01.11.2012                                    nguồn: VOA
Cuộc đua vào Tòa Bạch Ốc giữa hai ông Obama và Romney xít xao đến độ có thể dẫn đến kết cục bất thường.
Nhà lãnh đạo nước Mỹ trong 4 năm kế tiếp có thể được chọn mà không cần có nhiều
phiếu phổ thông hơn đối thủ.
Một kết cục khác có thể xảy ra, là Quốc hội phải nhảy vào để quyết định ai là
tổng thống và phó tổng thống.
Theo luật bầu cử, kết quả sẽ không được định đoạt bằng số phiếu cao nhất mà ứng
cử viên thu được ở khắp nước Mỹ.
Thay vào đó, ông Obama hoặc ông Romney có thể được bầu bằng cơ chế cử tri đoàn
đã có từ hai thế kỷ qua, có thể nói một cách đơn giản rằng mỗi tiểu bang ảnh
hưởng lên kết quả bằng số dân trong tiểu bang.
Hai ông phải cố làm thế nào có đủ 270 phiếu cử tri đoàn trong số 538 phiếu trên
cả nước. 7 tiểu bang nhỏ nhất, mỗi tiểu bang có 3 phiếu cử tri đoàn, tiểu bang
đông dân nhất, California, có 55 phiếu.
Giáo sư Stephen Wayne của trường đại học Georgetown, chuyên nghiên cứu
các tổng thống Mỹ, nhắc lại có 3 lần tổng thống kém phiếu phổ thông nhưng thắng
phiếu cử tri đoàn, nên đã chiếm được Tòa Bạch Ốc. Lần mới đây nhất là năm 2000,
Thống đốc George W. Bush thắng khít khao Phó tổng thống Al Gore.
Giờ đây, khi mà các cuộc thăm dò cho thấy hai ông Obama và Romney hầu như ngang
ngửa nhau, giáo sư Wayne nói rằng rất có thể người thắng cuộc là người không có
nhiều phiếu phổ thông.
Một kịch bản khác cũng có thể xảy ra trong năm nay là hai ông Obama và Romney
mỗi người nhận được 269 phiếu cử tri đoàn bằng nhau, một chuyện chưa từng xảy
ra. Trong trường hợp này, Hiến pháp Hoa Kỳ qui định rằng Hạ Viện sẽ chọn tổng
thống.
Nếu chuyện này thành hiện thực, ông Romney có nhiều lợi thế, vì Hạ Viện bây giờ
có nhiều người thuộc đảng Cộng hòa.
Và cũng theo Hiến pháp, Thượng Viện có nhiệm vụ chọn phó tổng thống. Trước tình
hình phe Dân chủ chiềm đa số tại Thượng Viện hiện nay, các Thượng nghị sĩ có
thể chọn đương kim Phó tổng thống Joe Biden, và như vậy nước Mỹ sẽ có một tổng
thống Cộng hòa và một phó tổng thống Dân chủ.

Aung San Suu Kyi đến Mỹ sau hơn 20 năm

Aung San Suu Kyi đến Mỹ sau hơn 20 năm

Thứ hai, 17 tháng 9, 2012      Nguồn: BBC

Bà Suu Kyi trên đường ra sân bay đi Mỹ

Bà Suu Kyi là một nhân vật rất được trọng vọng ở Hoa Kỳ

Nhà lãnh đạo dân chủ Miến Điện Aung San Suu Kyi đã đặt chân đến Hoa Kỳ lần đầu tiên sau hơn hai thập kỷ.

Được cả hai Đảng Cộng hòa và Dân chủ kính trọng, bà Suu Kyi sẽ được chào đón long trọng tại Mỹ mặc dù lịch trình của bà đã được sắp xếp kỹ lưỡng để tránh làm ảnh hưởng đến chuyến đi của Tổng thống Thein Sein, người sẽ đến Mỹ vào tuần sau để tham dự phiên họp thường niên của các nhà lãnh đạo thế giới tại Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc ở New York.

Trong chuyến thăm kéo dài 18 ngày này bà sẽ được phía Mỹ trao Huân chương Vàng Quốc hội, vinh dự dân sự cao quý nhất ở Mỹ cùng với các phần thưởng khác.

Bà dự kiến có thể sẽ hội kiến Tổng thống Barack Obama và các nhóm kiều dân Miến Điện.

Bà cũng sẽ có các cuộc hội kiến ở Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ và lãnh đạo lưỡng viện Quốc hội.

Sau đó bà sẽ đi New York, nơi bà đã làm việc cho Liên Hiệp Quốc từ năm 1969 cho đến 1971. Tại đây bà sẽ có dự một cuộc gặp cấp cao do Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ban
Ki-moon tổ chức – một ngày trước khi Tổng thống Thein Sein đọc diễn văn trước Đại hội đồng.

Sau đó bà sẽ đến tiểu bang Trung Tây Kentucky và có bài diễn văn tại Đại học Louisville trước khi đến gặp một trong những cộng đồng Miến kiều đông đảo nhất ở Mỹ ở
Fort Wayne thuộc tiểu bang Indiana.

Bà cũng sẽ đến thăm San Francisco và Los Angeles thuộc tiểu bang California.

Bà sẽ diễn thuyết trước các nhà vận động nhân quyền và gặp gỡ các nhà báo người Miến tại Đài Á châu Tự do (RFA) và Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA).

Chuyến đi này diễn ra trong lúc chính quyền của Tổng thống Barack Obama đang xem xét nới lỏng các lệnh cấm vận vẫn còn duy trì đối với Miến Điện.

Trong nhiều năm, các chính khách có ảnh hưởng nhất ở Washington đều là những người ủng hộ bà Suu Kyi mạnh mẽ nhất và bà Suu Kyi là một trong những chủ đề hiếm hoi mà
cả hai chính đảng của Mỹ đều đồng thuận.

Cả hai đảng này đều đồng ý áp đặt các lệnh cấm vận lên chính quyền quân sự Miến Điện cũng như dỡ bỏ một phần lệnh cấm vận mới đây.

Sức ép chính trị

Bà Suu Kyi trong chuyến thăm Bảo tàng Louvre ở Paris

Bà Suu Kyi đã công du nhiều nơi kể từ khi thoát khỏi quản thúc

Suu Kyi đang đối diện với sức ép chính trị từ chính phủ của Tổng thống Thein Sein để vận động Hoa Kỳ dỡ bỏ biện pháp cấm vận vẫn còn duy trì và bà có vẻ như sẵn sàng làm công việc này, hãng tin Mỹ AP nhận định, mặc dù nhiều người ủng hộ bà lâu năm ở hải ngoại vẫn phản đối.

“Chúng tôi không muốn nói liệu Hoa Kỳ có nên duy trì lệnh cấm nhập khẩu (từ Miến Điện) hay không,” Nyan Win, người phát ngôn của Liên đoàn quốc gia vì dân chủ, đảng của
bà Suu Kyi, phát biểu trước khi bà lên đường đi Mỹ.

“Tôi hiểu rằng phía Mỹ vẫn duy trì lệnh cấm này bởi vì họ muốn theo dõi quá trình cải cách chính trị và kinh tế của Miến Điện và tôi nghĩ rằng Mỹ nên tiếp tục giám sát tình hình,” ông nói thêm.

Chủ nhân giải Nobel hòa bình cũng có thể sẽ đối mặt với các câu hỏi về cuộc xung đột sắc tộc ở bang miền Tây Rakhine hồi đầu năm.

Cuộc bạo loạn này xảy ra giữa người Phật giáo chiếm đa số với người Hồi giáo thiểu số ở Miến Điện sau khi một nữ Phật tử bị cưỡng hiếp và sát hại. Hàng chục người đã thiệt mạng trong cuộc xung đột và hàng ngàn người phải rời bỏ nhà cửa.

Cho đến nay bà Suu Kyi vẫn không hề nói gì về vấn đề này mặc dù bà đã kêu gọi Quốc hội Miến Điện ra luật bảo vệ quyền của các sắc dân thiểu số.

Khi được hỏi hồi tháng Sáu liệu người Hồi giáo Rohingya có được xem là công dân Miến Điện hay không, bà đã trả lời rằng ‘Tôi không biết’ và nói Miến Điện cần làm rõ luật công dân.

Kể từ khi được thoát khỏi tình cảnh quản thúc tại gia vào cuối năm 2010, Aung San Suu Kyi đã từ vị thế một người bất đồng chính kiến trở thành nghị sỹ Quốc hội trong khi đất nước của bà cũng thoát ra khỏi hơn năm thập kỷ của chính quyền độc tài quân sự và được cộng đồng quốc tế chào đón.

Bà đã đi công du Thái Lan và năm quốc gia châu Âu. Tại những nơi này, bà được dành những vinh dự vốn chỉ dành cho nguyên thủ.

Hoa Kỳ hoan nghênh Miến Điện tuyên bố bỏ kiểm duyệt báo chí

Hoa Kỳ hoan nghênh Miến Điện tuyên bố bỏ kiểm duyệt báo chí

                                                                                              nguồn:  RFI

 Các nhà báo Miến Điện phản kháng việc kiểm duyệt báo chí, tại Răngun, ngày 04/08/2012.

        Các nhà báo Miến Điện phản kháng việc kiểm duyệt báo chí, tại Răngun, ngày    04/08/2012.

REUTERS/Soe Zeya Tun

Trọng Thành

Hôm qua 20/08/2012, ngay sau khi chính quyền Miến Điện chính thức thông báo về việc chấm dứt chế độ kiểm duyệt đối với báo chí, Hoa Kỳ đã lên tiếng ủng hộ tuyên bố này. Đại diện nhiều tổ chức truyền thông kêu gọi Miến Điện thực thi triệt để chủ trương từ bỏ chế độ kiểm duyệt đối với truyền thông.

Nói chuyện với báo giới, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Victoria Nuland : « Chúng tôi hoan nghênh tuyên bố của chính quyền Miến Điện về việc các phóng viên không cần phải nộp bài viết cho cơ quan phụ trách thông tin trước khi xuất bản ». Tuy nhiên, đại diện Bộ Ngoại giao Mỹ cũng lưu ý rằng, trên thực tế hệ thống kiểm duyệt tại Miến Điện vẫn chưa được hủy bỏ.

Về phần mình, Tổ chức Phóng viên Không biên giới, có trụ sở tại Paris nhận định, nếu như quyết định của chính quyền Naypyidaw dẫn đến việc hủy bỏ thực sự chế độ kiểm duyệt báo chí tại nước này, thì « đây sẽ là một thay đổi mang tính lịch sử, chấm dứt nửa thế kỷ mà các phương tiện truyền thông nằm dưới sự kiểm soát của chính quyền ».

Xin nhắc lại là, sau hàng thập kỷ bị kiểm soát nghiêm ngặt, nhìn chung các hoạt động báo chí tại Miến Điện bắt đầu được nới lỏng khoảng một năm trở lại đây, kể từ khi chính quyền Miến Điện bắt đầu cải cách. Báo chí về chính trị và tôn giáo, hai lĩnh vực cuối cùng vẫn nằm dưới sự quản lý chặt chẽ của nhà nước, vừa mới được cho phép xuất bản không qua kiểm duyệt vào ngày hôm qua, thứ Hai 20/8.

Trả lời AFP, một viên chức thuộc Bộ Thông tin Miến Điện cho biết, phim sẽ tiếp tục được đặt dưới sự kiểm duyệt và các phóng viên truyền hình sẽ phải « tự kiểm duyệt », thông qua việc yêu cầu cấp trên định hướng trong các tin tức được đánh giá là nhạy cảm.

Ủy ban bảo vệ các nhà báo, có trụ sở tại New York, kêu gọi Miến Điện hủy bỏ hội đồng kiểm duyệt đối với phim và xem xét lại luật pháp trong lĩnh vực này.

Ông Shawn Crispin, đại diện Đông Nam Á của Ủy ban bảo vệ các nhà báo (Bangkok), lưu ý rằng, chỉ cho đến khi nào chính quyền Miến Điện cải cách triệt để, thì các nhà báo mới không còn lo bị kiểm duyệt, và tự do thông tin mới được đảm bảo.

Tổ chức cứu trợ mô tả tình cảnh tuyệt vọng tại Bắc Triều Tiên

Tổ chức cứu trợ mô tả tình cảnh tuyệt vọng tại Bắc Triều Tiên                 

                                                                 nguồn:     VOA                                              


Liên Hiệp Quốc nói gần một phần ba trẻ em dưới 5 tuổi có những dấu hiệu còi cọc ở Bắc Triều Tiên 

06.07.2012

Một tổ chức cứu trợ Đan Mạch có dịp hiếm hoi chứng kiến tình hình lương thực tại Bắc Triều Tiên cho biết tình hình ở nước này tuyệt vọng.

Giám đốc tổ chức Mission East, ông Kim Hartzner, nói với VOA hôm thứ Sáu là trong tuần qua, ông giám sát việc phân phối lương thực viện trợ tại thành phố Haeju, thuộc tỉnh Nam Hwanhae, và trước đây ông chưa bao giờ thấy suy dinh dưỡng trầm trọng như vậy.

Ông nói một số trong số 218 trẻ em ông thấy tại một cơ sở sẽ chết nếu không được trợ giúp lương thực.

Ông Hartzner nói ông không thấy có hệ thống thủy lợi nơi ông công tác. Ông cho biết thêm là có hàng dài người mang những thùng để chuyển nước từ một con sông đến những cánh đồng trồng bắp gần đó.

Giám đốc tổ chức cứu trợ này nói việc cung cấp gạo vẫn còn có thể thực hiện được tại hầu hết những vùng ông đến thăm nhưng tại một số nơi gạo đã hết.

Tổ chức Mission East đang cung cấp 12 tấn lương thực cho 20.000 trẻ em và 1.500 phụ nữ có mang tại Haeju trong 3 tháng. Tổ chức này đang phân phát lương thực tại hầu hết các nhà trẻ, trường mẫu giáo và nhà mồ côi.

Tổ chức này nói có khoảng 9 triệu người Bắc Triều Tiên chết đói trong những năm 1990, và cho biết thêm đang lo ngại là tình hình tương tự có thể lại xảy ra.

Trong một phúc trình được công bố tháng trước, Liên Hiệp Quốc cho biết 16 triệu người Bắc Triều Tiên đang thiếu lương thực thường xuyên, tỉ lệ suy dinh dưỡng cao, và gặp những vấn đề kinh tế trầm trọng.

Liên Hiệp Quốc nói đặc biệt trẻ em thiếu dinh dưỡng gặp nhiều nguy hiểm, gần một phần ba trẻ em dưới 5 tuổi có những dấu hiệu còi cọc, và hàng trăm em đang chết dần vì những bệnh có thể ngừa được, như tiêu chảy.

Một Người Cha Tuyệt Vời

Một Người Cha Tuyệt Vời 

                  (06/16/2012)                                               trich:Vietbao.com 

                                                                Tác giả : Nguyễn thượng Chánh  

Thỉnh thoảng trên Tv có chiếu hình ảnh một ông già gân, mồ hôi nhuể nhoại,khòm lưng,vừa chạy vừa cố sức đẩy đứa con bại liệt ngồi trên xe lăn. Mặt mày cậu ta méo xẹo, ẹo qua ẹo lại, múa mái tay một cách hổn loạn trước sự reo hò cổ vỏ vô cùng náo nhiệt của dân chúng đứng hai bên đường.

***

Video: Together…Team Hoyt
http://www.ignitermedia.com/mini-movies/9/Together–Team-Hoyt                                  
                               
Gương hy sinh của một người cha

Người cha là Dick Hoyt (1940), trung tá hồi hưu Air National Guard. Người ngồi trên xe lăn là trưỏng nam Rick Hoyt. Cả hai đều ngụ tại Massachusetts.

Rick (1962) chẳng may bị thiếu oxy khi lọt lòng mẹ nên bị liệt não cerebral palsy nên phải chịu bại liệt và không thể nói được.

Các bác sĩ đều khuyên hai vợ chồng Dick nên đem gởi luôn đứa bé vào bệnh viện để được nuôi dưỡng và  săn sóc suốt đời, nhưng họ chối từ và giữ Rick ở nhà và tạo điều kiện cho cháu có một cuộc sống “bình thường”.

Tất cả trường ở Massachusets đều từ chối không cho Rick đến học với lý do là họ không đủ người chuyên môn và trang bị thích hợp. Mẹ của Rick là Judy là một người đàn bà bản lĩnh và rất kiên trì. Bà không ngừng tranh đấu cho quyền lợi  của các em khuyết tật.  Cuối cùng bà đả thắng. Chương 766 về luật giáo dục đặc biệt được sửa đổi lại và thông qua lần đầu tiên tại Hoa Kỳ. Thế là Rick và một số em khuyết tật khác được quyền đi học.

Cái máy hy vọng

Nhưng làm sao Rick có thể diễn đạt vì cậu ta nói không được. Hai vợ chồng Dick bèn liên lạc với tiến sĩ William Crochetiere là Chairman of the engineering department at Tufts University và Rick Foulds, một cựu sinh viên đã tốt nghiệp. Sau thời gian nghiên cứu các nhà chuyên môn tại Tufts Univ  đã chế ra một cái máy có tên là Tufts interactive communication device  (TCI). Gia đình của Rick thì gọi đây là cái máy hy vọng hay Hope Machine.

 

Bìa sách về Team Hoyt.

Để làm thành câu Rick chỉ cần ấn đầu vào một thanh thép của cái máy. Và đây là lần đầu tiên Rick mới có thể trao đổi với người khác được.

Đó là vào năm Rick được 11 tuổi và được nhận vào trường công lập để học.

Rick  theo học tại đại học Boston năm 1993 và đổ được văn bằng về giáo dục đặc biệt (special education) và sau đó cậu ta làm việc cho trường cao đẳng Boston (phòng thí nghiệm nghiên cứu về vấn đề liên quan đến những người bị khuyết tật).

At the age of 11, after some persistence from his parents, Rick was fitted with a computer that enabled him to communicate and it became clear that Rick was intelligent. With this communication device, Rick was also able to attend public school for the first time.

Rick went on to graduate from Boston University in 1993 with a degree in special education and later worked at Boston College in a computer lab helping to develop systems to aid in communication and other tasks for people with disabiliti

Thành tích phi thường của Đội Hoyt (Team Hoyt)

Vào năm  1977 tình cờ cậu bé Rick xem thấy hình ảnh chạy đua trong một tập san. Cậu ta liền gợi ý muốn hai cha con cùng tham gia vào các cuộc chạy đua chơi. Lúc đó, cha cậu là Dick Hoyt đã gần 37 tuổi rồi và ông ta chưa hề chạy bao giờ cả. Thương con nên ông phải ráng chìu ý. Sau khi hai cha con tham dự cuộc chạy đua đầu tiên 5 miles, Rick nói “Pa ơi! Khi con chạy với Pa con có cảm tưởng hình như con không phải là một người phế nhân nữa”.

Sau cuộc đua nầy, Dick tăng thêm hy vọng.  Hai cha con có thể cùng chạy chung với nhau trong những cuộc đua khó hơn. Mỗi ngày Dick đều chuyên cần luyện tập. Ông vừa chạy bộ vừa đẩy một chiếc xe lăn trên đó có để một bao ciment cho nặng vì lúc đó Rick kẹt phải bận đi học.

Tính đến tháng 11, 2012 Đội Hoyt đã tham dự 1069 cuộc chạy đua dai sức trong đó có 69 marathons và 6 Ironman trialthons. Hai cha con đã tham dự 26 lần Boston Marathons, và đạp xe xuyên nước Mỹ trên một đoạn đường dài 3,735 miles trong 45 ngày. Rick được chở ngồi phía trước trên một chiếc xe đạp chế tạo đặc biệt. Trong các cuộc thi trialthons, lúc phải lội dưới biển, Dick vừa lội vừa kéo theo một cái phao trên đó có Rick.

Tháng 6 năm 2012 , Dick sẽ được tròn72 tuổi còn Rick sẽ được 50 tuổi. Khi mới bắt đầu chạy trong những  năm đầu đội Hoyt tham dự lối 50 cuộc tranh tài trong một năm, nhưng nay thì họ bớt lại còn 20-25 cuộc đua trong một năm mà thôi (Theo Team Hoyt-Wikipedia).

Marathon và Ironman Trialthon là gì?

* Marathon là môn chạy bộ dai sức trên đường dài 42, 200 km        
                                                   
*Ironman Trialthon là một cuôc tranh tài thể thao hốc búa nhất. Nó gồm nhiều môn người lực sĩ bắt buộc phải thực hiện liên tục theo thứ tự trong một ngày như: lội trên biển 3, 860 km, đạp xe 180, 250 km, xong tiếp tục chạy marathon 42, 200km không được ngơi nghỉ.

Đa số lực sĩ chỉ có một giới hạn thời gian rất khắt khe là 17 giờ đồng hồ để hoàn tất hết các môn trên.

Cuộc tranh tài bắt đầu lúc 7 giờ sáng, thời gian lội 3,9 km không được vượt quá 2 giờ 20 phút, đạp xe không được vượt qua khỏi 5giờ 30 chiều. Tất cả lực sĩ phải hoàn tất hết các môn vào lối 12 giờ khuya.(tài liệu Wikipedia).                                         
 
Tuổi già sức yếu

Năm 2012 nầy Dick được 72 tuổi rồi. Mấy năm trước Đick cân nặng 115-120 pounds, nay thì ông ta mập hơn và cân được 148 pounds. tuổi già sức yếu nên Dick cảm thấy khó khăn hơn trong việc đẩy chiếc xe lăn của cậu Rick.

Ngoài ra còn vấn đề cái ghế ngồi của cậu Rick.  Lúc trước là cái ghế cũ, tuy nhẹ nhưng đã làm Rick đau đớn suốt lộ trình cuộc  đua marathon. Ngày nay thì Rick có được cái ghế mới đặc biệt dành cho riêng anh. Nhưng điểm đặc biệt là cái ghế mới nầy dài hơn, cao hơn và nặng hơn cái ghế cũ lúc đẩy. Đây là mối ưu tư của Dick.

Cuộc đời  của hai cha con Dick và Rick được viết thành sách: Devoted-The story of a Fathers love for His son.      
                                                     
Kết luận.

Trên thế giới người ta gọi cha con Dick bằng danh từ triều mến Team Hoyt.

Sự hy sinh không giới hạn của Dick cho người con tật nguyền đã làm mọi người thán phục và vô cùng cảm kích.

Vâng, chúng ta có thể làm được:Yes we can là câu châm ngôn của Team Hoyt.

Montreal, 2012

Trong cô đơn và lãng quên, một bác sĩ Công Giáo cứu giúp kẻ liệt tại vùng chiến sự Sudan

Thương xác bảy mối: Trong cô đơn và lãng quên, một bác sĩ Công Giáo cứu giúp kẻ liệt tại vùng chiến sự Sudan
                                                             Trần Mạnh Trác  4/30/2012                                 nguồn: vietcatholic.net
 
 
Theo hồi ký của ông Alex Perry, giám đốc báo chí cuả TIME tại Phi Châu, thì nhiều người Công Giáo vẫn lì lợm ở lại vùng nuí Nuba hẻo lánh cuả Sudan để cứu giúp những người thiểu số đang bị săn đuổi tàn sát:
Tại bệnh viện Đức Mẹ Thương Xót (Mother of Mercy Hospital,) nằm sâu trong vùng kiểm soát cuả phiến quân ở vùng núi Nuba cuả Sudan, em Daniel Omar, 14 tuổi, kể lại trường hợp cuả em bị chặt đứt cả hai tay vì một quả bom vào đầu tháng ba vừa qua như sau:

“Em đang chăn bò ở Dar El thì nghe thấy tiếng máy bay Antonov, vì vậy em vội nằm xuống. Sau đó, em nghe thấy tiếng rít cuả bom và nhìn thấy nó đang rơi xuống ngay trên đầu mình. Vì vậy, em nhảy lên, nấp sau một gốc cây, và ôm chặt lấy thân cây.”

Quả bom rơi cách Daniel chỉ có vài mét. Cái cây, thực ra chỉ là một loại bụi gai ở sa mạc có một cái gốc dày, đã bảo vệ cơ thể của Daniel, nhưng hai tay của em đã bị sức nổ phá nát. “Em nhìn thấy máu”, Daniel nói. “Em không nhìn thấy tay nữa. Em thậm chí không khóc lên được. Em đứng lên, và bắt đầu đi, rồi gục xuống. Một người lính chạy đến và kéo em vào trong bóng râm. Sau đó, ông ta lấy một chiếc xe hơi, rửa và băng bó cho em, và đưa em tới đây. ”

Nói chung, những câu chuyện như vậy ở Châu Phi thì ít khi mang nhiều sự thật. Châu Phi – một lục địa có hơn 50 quốc gia và một tỷ người – đã nổi danh vì những câu chuyện được phóng đại trước mặt những người Tây phương. Nhưng trong trường hợp của Daniel và hàng trăm người khác ở nơi đây, lý do duy nhất mà họ còn sống để kể những câu chuyện là bởi vì có sự tận tâm của một bác sĩ phẫu thuật Mỹ, BS Tom Catena, người đã sống ở vùng núi Nuba từ năm 2008.

Catena, 47 tuổi, đến từ New York, ông đã làm việc ở vùng núi Nuba ba năm trước khi chính phủ Khartoum của Sudan phát động một cuộc tấn công vào phiến quân Nuba hồi cuối tháng Sáu năm ngoái. Nhưng những gì bắt đầu như một cuộc tấn công vào quân du kích nhanh chóng trở thành một cuộc tấn công vào tất cả các sắc dân thiểu số nói chung. Mỗi khi chính phủ kiểm soát một khu vực nào thì sẽ có hàng loạt các vụ tàn sát dân thường: dự án truyền hình vệ tinh Sentinel, điều chỉnh sự theo dõi từ trên không gian nhắm vào các hành động tàn bạo và các cuộc hành quân ở Sudan, đã tìm thấy nhiều vết tích trông giống như tám ngôi mộ tập thể ở trong và xung quanh thủ phủ Kadugli.

Bác sĩ Catena là người duy nhất ở nhà thương có khả năng đối phó với những thương tích nghiêm trọng. Và như vậy, có lẽ không ai có uy tín hơn để mô tả những gì chính quyền Khartoum đang làm với công dân của họ. Tôi hỏi Catena có bao nhiêu người bị thương mà ông đã điều trị kể từ khi cuộc chiến bắt đầu: 822, ông nói. Trong số đó, 140 vụ là thương tích thường và 102 vụ là nghiêm trọng, chủ yếu là phải cắt bỏ. Catena cho biết thêm rằng số bệnh nhân bị thương nặng nhất là 73 và là nạn nhân cuả các vụ đánh bom từ máy bay Antonov. Ông không có nghi ngờ nào về ý định của Khartoum. Đó là, ông nói, “đã có những tính toán trước khi đánh bom trên vùng dân sự. .. để khủng bố người dân và buộc họ rời khỏi nhà của họ, và đất đai của họ.”

BS Tom Catena, là thành viên hội đồng quản trị các Tình Nguyện viên Công giáo, đã làm việc tại Bệnh viện Mother of Mercy ở miền núi Nuba Sudan từ năm 2007.

Đây là lần thứ hai tôi gặp BS Catena. Lần đầu tiên hồi cuối tháng Sáu khi chiến dịch thanh trừng sắc tộc cuả chính quyền Khartoum khởi sự. Lúc đó, ông đã cho phép tôi đi lang thang trong khu bệnh viện của ông để thu thập lời khai. Bây giờ là mười tháng sau, trông ông hốc hác hẳn ra. Liên tục làm việc trong khu cấp cứu, BS Catena đã không thể rời khu giải phẫu trong 14 tháng dài, dưới sự đe doạ bị tấn công bất cứ lúc nào. “Tôi không biết lý do tại sao chúng tôi đã không bị bỏ bom”, ông nói. “Mỗi khi họ bay qua, tôi nghĩ rằng: ‘đây có phải là ngày đó chăng?” Thực ra họ chẳng phải là những người có lòng nhân đạo, hay có chút e dè về một nguyên tắc đạo lý nào cả. Vì họ đã từng đánh bom nhiều bệnh viện trước đây.”

Được hỏi tại sao ông trông xanh xao như thế này, ông cho biết “có một chút sốt rét” và cũng còn bị xúc động vì một cái chết trong đêm trước của một bệnh nhân. “Ông ta bị 20 lỗ trong ruột của mình,” Bs Catena nói “Chúng tôi ráng chữa một số và ông ta có vẻ hồi phục, thế là mỗi đêm chúng tôi cố chữa thêm một cái gì đó nữa cho ông ta, và ông ta lại bình phục rất tốt, giống như một con thuyền êm ả lướt sóng vậy. Thế rồi, ông ta tự nhiên bật ngửa ra chết vào lúc ba giờ sáng. Tôi không thể giải thích nổi.”

BS Catena hiểu rất rõ ràng về những gì đã thu hút ông đi tới miền núi Nuba: đó là đức tin Kitô giáo của mình. Ông luôn luôn ấp ủ ý định làm việc truyền giáo, và sau khi đậu bằng kỹ sư cơ khí và trả xong nợ, ông trở lại học y khoa. “Tôi nhận ra là ngành cơ khí không thích hợp cho công việc truyền giáo.” Ông gia nhập Hải quân để có cơ hội học y khoa và phục vụ là một bác sĩ cho các phi công Hải quân cho đến khi trả xong nợ của Hải Quân. Thế rồi, ông bắt đầu đi về châu Phi, làm việc ở Kenya, ở Nam Sudan, và sau cùng là bệnh viện Mother of Mercy, khi bệnh viện này mở cửa vào tháng 3 năm 2008. “Ý tưởng chính là phục vụ”, ông nói. “Bạn lấy Chúa Kitô làm hướng dẫn cho bạn, làm cố vấn của bạn. Đây là những gì Ngài đã làm. Ngài đến để phục vụ, chứ không phải được phục vụ, và tôi cố gắng noi theo cái gương đó. ”

Đức tin cuả Catena cũng đã thuyết phục ông ở lại sau khi chiến tranh bùng nổ, ngay cả khi vị giám đốc của ông muốn ông rút lui. “What the heck?” (“Sao phi lý thế“) Ông kêu lên. “Chúng ta là nhà truyền giáo mà. Thời gian của Chúa Kitô chính là những lúc bạn có nghĩa vụ phải có mặt. Chứ đâu phải là những lúc bạn thối lui.” Tuy nhiên ông không phải là một nhà tuyên truyền. Việc tuyên truyền không phù hợp với người Nuba, là những người hoàn toàn khác với nhóm Hồi giáo hiếu chiến, áp bức của chính phủ Khartoum – họ (dân Nuba) cho phép tự do và hỗn hợp tôn giáo, ngay cả trong một gia đình. Em Daniel là một trường hợp diển hình. Em đeo một cây thánh giá trên cổ, nhưng em nói: “cha mẹ em là người Hồi giáo. Nhưng ngay từ khi em biết nói, em đã quyết định làm một Kitô hữu. Và họ để mặc em.”

Tuy nhiên đức tin cuả Catena cũng không thể ngăn cản ông ta tưởng tượng ra những giải pháp thực dụng rất là ‘trần thế’ để giải quyết cái khổ mà mọi người đang nhìn thấy mỗi ngày. “Chúng ta cần phải thiết lập ra một hành lang nhân đạo”, ông nói. “Một khu vực cấm bay là một ý tưởng tốt, nhưng có nhiều người cho rằng chi phí cho giải pháp này là quá cao. Vâng, tôi đã từng phục vụ trong 1 phi đội F-18 của Hải quân và tôi biết chỉ cần 1 phi đội duy nhất là có thể kết thúc toàn bộ không lực của Sudan trong vòng một ngày.”

Sự tức giận cuả BS Catena lại tăng thêm với ý nghĩ rằng, ông sắp phải điều trị 1 đợt thứ hai cho các nạn nhân bị oanh kích. Hầu hết các gia đình đã phải rời bỏ làng xóm của họ, một số đi tới các trại tị nạn ở Nam Sudan, nhưng hàng trăm hàng ngàn người khác đã tìm trú ẩn trong các hang động rải rác trên miền núi đá Nuba. Xa quê hương bản thổ và không thể trồng cấy, một nạn đói – và có thể là một cuộc chạy loạn ồ ạt – đang lấp ló xuất hiện.

Nhưng sau cùng thì, ngay cả đối với một bác sĩ phẫu thuật, rất có thể là một trong những người ‘cưa chân cắt tay’ nhiều kinh nghiệm nhất thế giới, cũng có nhiều điều ông ta không thể sửa chữa nổi. Sau hơn một tháng, những vết thương của Daniel đã lành, hai cổ tay cuả em trông trơn tru và gọn gàng, chỉ lờ mờ là một vết sẹo. Nhưng hình như cái đau trong lòng thì vẫn chưa lành được. “Nếu không có bàn tay, em không thể làm bất cứ điều gì”, Daniel nói. “Em thậm chí không thể chiến đấu. Em sẽ là một gánh nặng cho gia đình trong tương lai”

Daniel đã nhìn thẳng vào mắt tôi và nói “Nếu em có thể chết được, thì em cũng muốn chết phứt đi cho rồi.”

Trung Quốc: Hơn 22.000 người được rửa tội vào ngày Lễ Phục sinh

 

Trung Quốc: Hơn 22.000 người được rửa tội vào ngày Lễ Phục sinh

Minh Đức

 WHĐ (26.04.2012) / VIS – Theo hãng tin Công giáo Fides, vào Lễ Phục Sinh năm nay tại Trung Quốc có 22.104 người được rửa tội. Các số liệu do Trung tâm nghiên cứu Đức Tin tại tỉnh Hà Bắc thu thập. Trong số những người mới được rửa tội có 75 phần trăm là người lớn, thuộc 101 giáo phận. Ngay tại Hà Bắc có 4.410 người được rửa tội vào ngày Lễ Phục Sinh, ít hơn năm ngoái 615 người, trong khi ở Hồng Kông -nơi có hơn 360.000 tín hữu- 3.500 người đã được rửa tội trong dịp này.

Để lượng giá những số liệu này, cần lưu ý rằng một số giáo phận không chỉ cử hành bí tích Rửa tội vào lễ Phục sinh. Chẳng hạn, tại Thượng Hải có 379 người được rửa tội vào lễ Phục sinh, nhưng tổng cộng số người được rửa tội có thể vượt quá 1.500 người vào cuối năm nay. Theo nữ tu Lý Quách Sảng thuộc Trung tâm nghiên cứu, “vẫn còn một số giáo phận hoặc cộng đoàn đã không cung cấp dữ liệu cho chúng tôi vì những khó khăn về mặt truyền thông. Vì vậy, chúng tôi phải nhấn mạnh rằng các số liệu trên đây chưa đầy đủ, con số này vẫn có thể còn nhiều hơn thế”.

(VIS, 24-04-2012)

Nguồn: WHD

Trung Quốc sắp có thêm tân giám mục

Trung Quốc sắp có thêm tân giám mục

Nhà thờ Chính tòa Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội ở thành phố Trường Sa

Linh mục Methodius Qu Ailin sẽ được tấn phong làm giám mục của giáo phận Hồ Nam trong tuần này, theo các nguồn tin Giáo hội địa phương.

Vị linh mục 51 tuổi đã được Đức Thánh cha Bênêđictô XVI chấp thuận và được chính phủ Trung Quốc công nhận, các nguồn tin cho biết.

Buổi lễ dự kiến sẽ diễn ra vào ngày 25-4 tại nhà thờ Chính tòa Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội ở thành phố Trường Sa, thủ phủ của tỉnh Hồ Nam, miền nam Trung Quốc.

Đức Giám mục Joseph Li Shan của Bắc Kinh, phó chủ tịch Hội đồng Giám mục được nhà nước công nhận và từng tham dự một nghi lễ tấn phong giám mục bất hợp thức tại Thừa Đức vào năm 2010, sẽ làm chủ phong, theo các nguồn tin.

Lễ tấn phong sẽ trùng với ngày cuối cùng của cuộc họp toàn thể của Ủy ban Đặc trách Giáo hội Trung Quốc của Tòa Thánh.

Tân Giám mục Qu sinh năm 1961 và chịu chức linh mục tại thành phố Hành Dương năm 1995. Ngài được bầu làm ứng viên giám mục năm ngoái.

Ngài làm phó chủ tịch Hội Công giáo yêu nước tỉnh Hồ Nam và là thành viên của Hội đồng Cố vấn chính trị nhân dân thành phố Hành Dương.

Có khoảng 20 linh mục phục vụ 65.000 người Công giáo trong tỉnh này, vốn không có giám mục hơn một thập niên nay sau khi Đức Giám mục Simon Qu Tianxi của Trường Sa qua đời năm 2000.

Hồ Nam có 4 giáo phận và 5 hạt phủ doãn tông tòa, theo thống kê Tòa Thánh.

Các chức sắc trong Giáo hội “công khai” được nhà nước công nhận đã cơ cấu lại các nơi này thành 6 giáo phận vào năm 1991 và sau đó sát nhập lại thành giáo phận Hồ Nam năm 1999.

Vì những thay đổi này không được Tòa Thánh chấp thuận, vị giám chức mới sẽ được Rôma chính thức công nhận là giám mục của Trường Sa.

Nguồn:  ucanews

Những điều không nhìn thấy…

Những điều không nhìn thấy…
ảnh không thể làm thay đổi thế giới,nhưng có thể làm chúng ta thay đổi cách suy nghĩ

 Người ta có thể chi hàng triệu USD từ Quỹ Toàn Cầu cho việc phục hồi Đền Thờ nhưng lại không dành chút nào cho những người dân này sao???Phải chăng chúng ta đang sai lầm trong việc sắp xếp các thứ tự ưu tiên??? Phóng viên ảnh người Tây Ban Nha, Omar Havana, đã dành bảy tháng từ tháng 10 năm 2010 đến tháng 4 năm 2011 để làm quen với người dân ở bãi chứa rác này và ghi chép lại cuộc sống của họ. Ông nói rằng những gì ông nhìn thấy là “từ một thế giới khác”, nhưng những người dân lại cảm thấy hạnh phúc. Dưới đây, Havana chia sẻ hình ảnh và câu chuyện của ông với ABC News Online

 

 Trẻ em và cha mẹ lọc tìm thực phẩm từ bãi rác (Nguồn: Omar Havana)

 Một cậu bé nói với tôi rằng em đã sống nhiều năm trong các bãi rác. Tôi đã rất cố gắng để có được quyền viếng thăm họ nhưng thất bại, vì thế tôi đã quyết định cứ đi mà không cần được cho phép. Những gì tôi thấy là từ một thế giới hoàn toàn khác. Trong số khoảng 500 người làm việc ở đó, hầu hết  sống, ngủ, ăn và uống ở ngay trong các bãi rác. Sau vài tháng làm việc trong các bãi rác, tôi thậm chí còn nhìn thấy một bé sơ sinh.

Một phụ nữ cho bé ăn dưới một nơi trú ẩn tại bãi rác (Nguồn: Omar Havana)

Với 34% dân số sống dưới 1 đô-la một ngày thì những người trong bãi rác cũng còn có thể kiếm được đồ ăn và lều che thân. Họ kiếm khoảng 35 cen (0.35 $) mỗi ngày trong 14 giờ lao động.

 Một cậu bé trèo vào thùng rác để lục tìm thực phẩm (Nguồn: Omar Havana)

 Họ là những người du mục. Họ di chuyển từ bãi rác này đến bãi rác khác khi có một bãi đầy rác mới được hình thành, thường là khoảng bốn năm. Toàn bộ cuộc sống của họ là trong các bãi rác; họ chỉ di chuyển từ bãi này đến bãi khác mà thôi.

 

Bé gái tươi cười giữa đống chất thải (Nguồn: Omar Havana)

Họ là những người bình thường. Hầu hết các em nhỏ trong độ tuổi từ 3 đến 15, và chúng luôn luôn mỉm cười – đó là điều làm tôi sốc nhất. Mùi hôi thối ở đây mạnh đến nỗi nó xộc thẳng vào cổ họng của bạn. Bạn có thể nếm được cả mùi. Đôi mắt của bạn trở nên đầy nước mắt. Thật là kinh khủng, nhưng với thời gian bạn sẽ quen dần.

Mọi người tìm thực phẩm từ các chất thải mới vừa chuyển đến (Nguồn: Omar Havana)

 Ngày nọ, một cậu bé mang theo một bịch máu hỏi tôi tại sao những người ở nước tôi không bao giờ mỉm cười. Tôi không biết trả lời em thế nào. Vừa nhìn vào bịch máu em mang theo để ăn như thể đó là cả một kho tàng, em giải thích với tôi: “Cháu luôn mỉm cười, cháu thật may mắn. Hôm nay cháu sẽ ăn món này và ngày mai cháu sẽ được thấy mặt trời một lần nữa”. 


Cậu bé khoe “chiến lợi phẩm” của mình (Nguồn: Omar Havana)

Họ dường như miễn dịch từ rác. Các bệnh thông thường rất hiếm; thường chỉ là tiêu chảy, đau bụng hoặc cảm. Một điều rất chung ở đây đó là các vết cắt và vết bầm tím, vì hầu hết trẻ em ở đây đều đi chân trần giữa hàng tấn rác thải.

 

Hai người bạn trẻ (Nguồn: Omar Havana)

 Về cơ bản bãi rác là “trung tâm mua sắm” của họ. Mọi thứ cần thiết cho cuộc sống đều đến từ bãi rác. Họ luôn nói với tôi rằng họ sẽ rất may mắn nếu tìm được chuối vì đây là thực phẩm sạch nhờ lớp vỏ che phủ bên ngoài. 

 Một phụ nữ đang lấy nước (Nguồn: Omar Havana)

Nơi có nhiều khách sạn với giá phòng có thể lên đến hơn 1.500USD cho một đêm.

 

Đống “phế liệu” (Nguồn: Omar Havana)

  Họ xứng đáng được biết đến, họ xứng đáng có tiếng nói, và tôi nghĩ rằng nụ cười của họ là cách tốt nhất mà họ dùng để thể hiện mình. Họ đang hạnh phúc chỉ vì ngày mai họ sẽ lại thấy mặt trời. 

 Bé gái ngồi trong đống rác (Nguồn: Omar Havana)

 Thành thật mà nói, tôi không tìm thấy nỗi buồn ở đó. Tôi đã hạnh phúc mỗi khi được ở cùng với những người dân ở đó.

 Nụ cười vui vẻ của cô gái khi lục tìm thức ăn (Nguồn: Omar Havana)

 Nỗi buồn và những giọt nước mắt sau đó lại đến, khi bạn ngồi trong phòng khách sạn, bao quanh bởi đầy rẫy vật chất mà lại thiếu vắng nụ cười, và khuôn mặt của những người dân sống ở đó xuất hiện trong tâm trí bạn – đó là lúc nỗi buồn bắt đầu xâm chiếm bạn.

 Trẻ em sống ở bãi rác (Nguồn: Omar Havana)

 Thế Giới Bị Quên Lãng. Nhiếp ảnh không thể làm thay đổi thế giới, nhưng có thể làm chúng ta thay đổi cách suy nghĩ và chạm đến trái tim chúng ta. Đó là lý do vì sao tôi là một nhiếp ảnh gia… để lên tiếng cho những người sống trong im lặng…