Câu chuyện là như thế này: đất nước có trữ lượng dầu mỏ lớn nhất thế giới giờ đây có lúc đã phải đi nhập khẩu dầu mỏ, không cung cấp đủ điện sinh hoạt cho người dân, không nhập được nguyên liệu để nhà máy hoạt động, không mua nổi lương thực hay thuốc men, và thậm chí không có đủ việc làm để cho mỗi công chức có thể đi làm nhiều hơn 2 ngày một tuần.
Những quầy hàng trống trơn trong siêu thị tại Venezuela (Ảnh: opinions.clovisstar.com)
Nói cách khác, ở Venezuela, người ta không còn lo ngại sự sụp đổ của nền kinh tế nữa. Nó đã sụp đổ rồi. Đây là cách mô tả rõ ràng nhất nền kinh tế quốc gia Châu Mỹ này khi Quỹ tiền tệ Quốc tế IMF dự đoán quy mô kinh tế sẽ suy giảm 8% và lạm phát đạt hơn 1.500% trong năm nay.
Nhưng kinh tế chưa phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là đây là một quốc gia thất bại, một nhà nước trên bờ vực sụp đổ. Trật tự xã hội Venezuela mong manh như một tờ giấy, hiện nước này có tỷ lệ giết người cao thứ hai thế giới, tình trạng cướp phá tràn lan không thể khống chế và chế độ thân Chavez dường như sẽ châm ngòi bạo lực nếu phe đối lập thành công trong việc bãi nhiệm tổng thống Nicolas Maduro. Thảm họa Venezuela là cuộc vật lộn giữa mấp mé lằn ranh của hai kịch bản kinh hoàng: nội chiến hay tình trạng vô chính phủ.
Biểu tình và bạo loạn đã trở thành bình thường tại Venezuela (Ảnh: wikipedia)
Venezuela đáng lẽ phải là quốc gia giàu có. Đất nước này có nhiều dầu mỏ hơn Mỹ, Ả-rập-xê-út hoặc bất kỳ quốc gia nào khác. Tuy nhiên, quản lý kinh tế yếu kém nhất trong lịch sử nhân loại đã khiến quốc gia này khánh kiệt đến mức mà theo mô tả của Bloomberg là không còn đủ tiền để trả cho chi phí in thêm tiền. Đây là một cách nói khác rằng chính phủ của nó đang hoàn toàn phá sản.
Tại sao Venezuela lại rơi vào tình cảnh này? Thật là oái ăm, một trong những nguyên nhân chính là vì họ có quá nhiều dầu. Gần 2 chục năm trước, nhà nước Xã hội Chủ nghĩa Venezuela mua lòng trung thành của những người dân nghèo bằng tiền và trợ cấp từ việc bán dầu ồ ạt ra nước ngoài. Sự trung thành của những người Chavista còn được Hugo Chavez đổi bằng đất đai cho nông dân cướp được của địa chủ và các chương trình nhà ở hào phóng có được nhờ quốc hữu hóa các công ty tư nhân. Để đảm bảo cái gọi là bình đẳng cho dân nghèo, họ vươn bàn tay quản lý mọi ngõ ngách của nền kinh tế, quy mô chính phủ phình to và tham nhũng cũng theo đó mà tăng lên.
Được coi là “người anh hùng của dân nghèo” nhưng ông Chavez cũng chẳng khác các lãnh đạo độc tài khác. Ông ta thay thế những người làm được việc bằng những tay chân trung thành trong tập đoàn dầu mỏ nhà nước, xóa bỏ cạnh tranh thị trường bằng cách đuổi các công ty nước ngoài đi. Chính phủ tiêu tiền từ xuất khẩu dầu mỏ nhiều đến mức cuối cùng họ không thúc đẩy việc lọc dầu nữa mà xuất khẩu luôn dầu thô. Quản lý bao cấp, quan liêu yếu kém khiến sản lượng dầu thô Venezuela giảm 25% từ năm 1999 đến 2013.
Nhưng đến mức đó cũng không ngăn được chính phủ phóng túng chi tiêu. Họ tiêu nhiều đến cỡ nào? Các kinh tế gia của Bloomberg nhận định, thậm chí giá dầu bây giờ tăng lên ba con số (vượt trên 100 đô một thùng) cũng không đủ để cân bằng số dư chi tiêu của quốc gia này. Khi hết tiền thì họ làm thế nào? Chính phủ Maduro chọn giải pháp nhanh nhất và cũng gây thảm họa nhất là in tiền. Khi giá dầu hiện đã giảm rất sâu thì họ lại càng phải in nhiều tiền hơn để bù lỗ hổng. Tiền càng in nhiều thì lạm phát càng cao, nay đồng boliavar đã gần như mất hoàn toàn giá trị so với đồng USD. Kể từ đầu năm 2012 đến đầu năm 2017 đồng Boliar, theo tỷ giá thị trường chợ đen, đã giảm 99,1% so với USD.
Nhưng thay vì đối diện với thực tế để thay đổi, Venezuela tiếp tục đi ngược lại các quy luật thị trường. Họ giải quyết vấn đề lạm phát bằng cách nào? Bằng cách tuyên bố “không có lạm phát” và ép buộc các doanh nghiệp phải bán hàng hóa ở một mức giá ổn định. Thực tế Ngân hàng Trung ương Venezuela ngừng công bố tỷ lệ lạm phát từ năm 2015. Tuy nhiên, thực hiện biện pháp này đồng nghĩa với việc doanh nghiệp phải bán hàng hóa với giá bán thấp hơn giá vốn, vì thế họ buộc phải đóng cửa không bán hàng, công ty phá sản hàng loạt. Sau đó, chính phủ lại cố gắng khắc phục bằng cách lấy USD từ dự trữ ngoại tệ để cung cấp một cách “có chọn lọc” cho một số công ty với quan điểm là khi có tiền, họ sẽ đầu tư nhập hàng để bán và kích thích nền kinh tế vận hành. Nhưng vấn đề là trong khi các công ty không được trợ cấp không thể tích trữ hàng hóa vì không có lợi nhuận, các công ty được trợ cấp cũng không đủ lợi nhuận để làm vậy vì họ có thể đơn giản là đem đô la Mỹ bán trên thị trường chợ đen rồi thu lợi nhuận nhiều hơn việc nhập hàng rồi bán với mức giá chính phủ yêu cầu.
Kết quả là là các quầy hàng trong siêu thị, cửa hàng tiếp tục trống rỗng, giá cả tăng cao, chính phủ tiếp tục dùng dự trữ ngoai tệ nhập hàng hóa nhỏ giọt, dùng cả quân đội để đảm bảo việc phân phối hàng hóa, trong khi người dân thì xếp hàng dài và chỉ được mua hàng theo những ngày quy định.
Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn khi giá dầu thì giảm mà đô la Mỹ dự trữ đang cạn kiệt. Công ty sản xuất bia lớn nhất cả nước vừa thông báo sẽ đóng cửa tất cả các nhà máy vì họ không có đô la để nhập nguyên liệu. Điều tương tự cũng xảy ra với các nhà máy giấy vệ sinh và hầu như tất cả các công ty sản xuất khác. Venezuela không có nhà máy in tiền của riêng mình, họ phải trả tiền cho các công ty nước ngoài để in tiền. Điều đó tức là họ cần USD chỉ để in ra đồng Bolivar.
Vấn đề ở đây không chỉ là vì ý tưởng tồi tệ đã phá hủy một nền kinh tế mà còn là do hoạch địch chính sách yếu kém của một chính quyền cồng kềnh. Venezuela không bao giờ quan tâm đến hệ thống dự phòng cho các nhà máy thủy điện, vì vậy cả nước phải đối mặt với tình trạng thiếu điện khi một cơn hạn hán khiến mực nước xuống tới mức thấp kỷ lục. Ông Maduro đã buộc phải làm mọi việc để tiết kiệm điện, từ cắt điện luân phiên, hạn chế sử dụng điện tại các trung tâm mua sắm cho đến điều chỉnh múi giờ thêm nửa tiếng để người ta dùng ít điện hơn vào ban đêm và yêu cầu 30% dân số đất nước là những công chức làm việc cho chính phủ chỉ đi làm vào thứ Hai và thứ Ba trong tuần.
Một cách trào phúng, tờ Washington Post mỉa mai rằng việc liệt kê những điều không thất bại ở Venezuela sẽ dễ dàng hơn nhiều vì danh sách đó chỉ có một mục: “không gì cả“. “Điều duy nhất chế độ Chavista làm được tốt là trừng phạt những con dê thế tội, tạo ra nghịch cảnh và đói nghèo“, tờ báo Mỹ viết.
Tổng thống Mỹ Ronald Reagan từng có câu nói nổi tiếng cảnh báo sự nguy hiểm khi chính phủ mở rộng: “9 từ đáng sợ nhất trong tiếng Anh là: Tôi đến từ chính quyền và tôi đến đây để giúp“. Còn người Venezuela sau gần 2 thập kỷ trải nghiệm chính phủ cánh tả của Đảng Xã hội Chủ nghĩa đã đúc rút được một câu mà họ gọi là định luật Maduro: “Một việc có thể đúng hoặc sai, nhưng đã vào tay chính phủ làm thì chỉ có sai“.
Các nhà hoạt động đối lập Venezuela chặn đường cao tốc Francisco Fajardo ở Caracas, ngày 24 tháng 4 năm 2017.
AFP photo
Tình hình bất ổn và xô xát tại Venezuala 3 tuần qua, với 21 người thiệt mạng, không có cơ may chấm dứt khi phe đối lập vào ngày 24 tháng tư lại đe dọa ngăn chận tất cả những tuyến đường chính trên toàn quốc khiến dư luận lo lắng bạo động sẽ tiếp diễn mạnh hơn.
Trong khi đó thì thủ lĩnh đối lập Leopoldo Lopez vẫn bị biệt giam cả tháng trong tù. Hôm Chúa Nhật 23 tháng tư người vợ của ông tổ chức buổi thắp nến ngay trước nhà tù để đòi hỏi được quyền thăm viếng ông Lopez.
Từ khi ông Maduro đắc cử chức tổng thống năm 2013 đến giờ thì đất nước Venezuela gần như bị rơi vào tình trạng xáo trộn chính trị thường xuyên.
Phe đối lập cáo buộc ông Maduro đã dẫn đất nước từ một quốc gia phồn thịnh trở thành nghèo đói, thiếu thực phẩm và thiếu hụt mọi nhu cầu căn bản của dân chúng.
Ngày 25/4 cách đây 18 năm, hơn 10.000 người đã tập trung tại Trung Nam Hải để thỉnh nguyện chính quyền Trung Quốc cho phép họ tự do tập luyện Pháp Luân Công và không cấm đoán môn tu luyện này. Những con người này không biết rằng, họ đang từng bước tiến vào một cái bẫy lớn được giương ra chờ sẵn, và những điều khủng khiếp sắp ập lên đầu họ, thay đổi toàn bộ số phận và cuộc đời của họ. Nhưng chính những người đóng vai phản diện trong sự kiện bức hại người tập Pháp Luân Công này, rất nhiều trong số họ cũng có những kết cục bi thảm không kém người bị hại…
Gài bẫy người tập Pháp Luân Công
Pháp Luân Công hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tập luyện tinh thần cổ xưa của Trung Quốc được ông Lý Hồng Chí truyền ra rộng rãi trong công chúng từ năm 1992. Đặc điểm của môn tập luyện này bao gồm phần luyện thân thể với 5 bài tập nhẹ nhàng và phần tu tâm tính theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”. Vì trong một thời gian ngắn mà số lượng người theo tập quá đông (theo thống kê của chính quyền Trung Quốc là hơn 70 triệu người vào thời điểm năm 1999), nhiều hơn số đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nên lãnh đạo Trung Quốc lúc bấy giờ là ông Giang Trạch Dân lo sợ và quyết định “tiêu diệt” Pháp Luân Công. Tuy nhiên, vì không tìm được lý do gì để tiến hành cuộc đàn áp, một cái bẫy được giương ra sẵn và tấm thảm kịch bắt đầu từ ngày 25/4/1999, cách đây 18 năm…
Sáng ngày 25/4, hơn 10.000 người tập Pháp Luân Công từ khắp nơi đổ về trung tâm thành phố Bắc Kinh, hoàn toàn không có tổ chức, khẩu hiệu hay biểu ngữ. (Ảnh: Minh Huệ)
Cựu Ủy viên Bộ Chính trị La Cán vì muốn lập công với ông Giang Trạch Dân, nên trở thành người tiên phong trong việc tiến hành gài bẫy người tập Pháp Luân Công, từ đó lấy lý do để triển khai cuộc đàn áp. Ông này và thân thuộc Hà Tộ Hưu tiến hành một vài hành động để kích động người tập Pháp Luân Công như: viết bài bôi nhọ đăng trên tạp chí của Học viện Giáo dục Thiên Tân, bắt 45 người đi phản ánh sự việc và đánh trọng thương nhiều người khác. Khi người dân yêu cầu thả người thì công an Thiên Tân đã gợi ý cho họ đến Bắc Kinh thỉnh nguyện và nhấn mạnh chỉ có Bắc Kinh mới giải quyết được việc này.
Sáng ngày 25/4, hơn 10.000 người tập Pháp Luân Công từ khắp nơi đổ về trung tâm thành phố Bắc Kinh. Lúc đầu lực lượng cảnh sát kéo về Thiên An Môn dự tính ngăn cản, nhưng sau đó cảnh sát lại dẫn đường cho họ tiến vào Trung Nam Hải, cuối cùng hình thành nên điều mà chính quyền mô tả là “cuộc tổng tấn công Trung Nam Hải”.
Tuy nhiên, theo các tư liệu và nhân chứng có mặt tại hiện trường vào ngày hôm đó, thì những người tham gia kháng nghị là tự phát đến Bắc Kinh, hoàn toàn không có tổ chức, khẩu hiệu hay biểu ngữ. Họ theo hướng dẫn của cảnh sát đứng yên, trật tự vòng quanh hai bên cổng chính của Trung Nam Hải.
Khoảng 8h sáng, Thủ tướng Chu Dung Cơ đã dẫn 3 người đi kháng nghị vào trong nói chuyện, từ đó phát hiện ra rằng vấn đề ở Thiên Tân đã có chỉ thị xử lý nhưng ông La Cán đã ém đi. Thủ tướng Chu Dung Cơ sau khi hiểu rõ tình hình đã để cho Cục Xử lý Khiếu nại nói chuyện với họ. Hơn 8h tối, hội đàm kết thúc, sau khi biết những người tập Pháp Luân Công ở Thiên Tân đã được thả, đám đông cũng nhanh chóng giải tán và hiện trường rất sạch sẽ.
Tuy nhiên, sự kiện ngày 25/4/1999 đã trở thành cái cớ cho ông Giang Trạch Dân và phe cánh tiến hành cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Ông Giang đã đề ra chiến lược “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính và hủy hoại thân thể” nhằm “tiêu diệt” môn tu luyện này trong vòng 3 tháng. Rất nhiều sách của Pháp Luân Công đã bị tiêu hủy, thông tin về Pháp Luân Công cũng bị phong tỏa, các kênh truyền thông của nhà nước liên tục phát các chương trình bôi nhọ và vu khống Pháp Luân Công, những người theo tập luyện môn tu luyện này bị tịch thu tài sản, đuổi việc và sách nhiễu. Nếu không chịu từ bỏ đức tin của mình, họ thậm chí bị bắt, tra tấn và giết hại…
Sau sự kiện ngày 25/4, dưới sự ủng hộ của ông Giang Trạch Dân, ông La Cán đã trở thành Ủy viên Thường trực Bộ Chính trị Trung Quốc.
Pháp Luân Công vẫn kiên định sau 18 năm
Một bản báo cáo dài 22 trang của tổ chức Freedom House nhận định: Trong khi ĐCSTQ đổ ra hàng trăm triệu đô la Mỹ mỗi năm để tiêu diệt Pháp Luân Công, những người tập Pháp Luân Công chỉ sử dụng các biện pháp ôn hòa và bất bạo động để đối đãi với cuộc đàn áp này. Họ chủ yếu tập trung vào việc nỗ lực nói rõ sự thật về cuộc bức hại nhân quyền với cảnh sát, công chúng và các quan chức ĐCSTQ.
Cảnh sát bắt giữ những người tập Pháp Luân Công nói rõ sự thật tại quảng trường Thiên An Môn. (Ảnh: Minh Huệ)
Tổ chức nhân quyền này nhận định Pháp Luân Công vẫn còn là một chủ đề cấm kỵ ở Trung Quốc Đại Lục, và nhiều người Trung Quốc vẫn tin vào sự tuyên truyền phỉ báng người tập luyện Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Tuy nhiên, môn tập luyện này đã được phổ biến rộng rãi đến hơn 100 quốc gia trên thế giới.
Một luật sư người Trung Quốc của tổ chức Freedom House cho biết “Lệnh bắt người vẫn còn tiếp tục được đưa xuống từ những quan chức cấp cao, nhưng trong một số trường hợp, Văn phòng Công an sẽ nói ‘Không, họ chỉ là những người tập luyện để có sức khỏe thôi’”.
Freedom House kết luận: Vào năm 1999, cả trong ngoài nước Trung Quốc, rất ít người dám tin rằng vẫn còn hàng triệu người đang tập luyện Pháp Luân Công bất chấp bị đàn áp trên quy mô lớn.
Ngoài ra, tổ chức này còn cho biết: “Các bằng chứng hiện hữu cho thấy việc mổ cướp nội tạng từ tù nhân Pháp Luân Công để kinh doanh cấy ghép đã diễn ra trên một diện rộng và có thể vẫn đang tiếp diễn.”
Trong khi vẫn chưa rõ chính xác có bao nhiêu người tập Pháp Luân Công bị giết để lấy nội tạng, nhưng báo cáo ước lượng rằng có từ 60.000 đến 100.000 ca cấy ghép được thực hiện mỗi năm. Vì sự kém hiệu quả của hệ thống cấy ghép tạng tại Trung Quốc, các nhà điều tra tin rằng trong hầu hết trường hợp, một nội tạng được cấy ghép đồng nghĩa với một nạn nhân đã bị giết.
Kết cục bi thảm của những người tham gia bức hại Pháp Luân Công
Theo trang Minh Huệ (minghui.org) của Pháp Luân Công thu thập và thống kê 18 năm qua một danh sách bao gồm nhiều người bức hại Pháp Luân Công với thân phận và chức vụ không giống nhau, từ Thường uỷ viên Bộ Chính trị ĐCSTQ, Phó Chủ tịch Ủy ban Quân sự, Chủ nhiệm Phòng 610 (cơ quan chuyên trách đàn áp Pháp Luân Công), Phó viện trưởng toà án tối cao, cựu Trưởng đặc khu Hồng Kông, cho đến bình luận viên truyền hình, phóng viên báo chí, nhân viên đồn cảnh sát và cả những chính khách Tây phương gốc Hoa di dân ra nước ngoài, v.v… Trong số họ có những người do tham ô hủ bại mà bị kết án, có người vì đau khổ thành bệnh mà tử vong, có người bị tai nạn xe, có người đột tử, lại cũng có trường hợp cả người thân cũng qua đời, vợ con ly tán, còn có một số gia đình tham nhũng cũng bị bắt giữ…
1. Hệ thống công an kiểm sát và tư pháp
Trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công, hệ thống công an, viện kiểm sát và tòa án góp phần tiến hành các thủ đoạn bắt và giam giữ trái phép, xét xử, kết án, tra tấn và ngược đãi khiến nhiều người bị thương tật, thậm chí tử vong.
Thẩm phán xét xử trái phép người tập Pháp Luân Công bị chết vì ung thư phổi
Ngày 12/11/1999, phiên tòa xét xử “Pháp Luân Công” lần đầu tiên mở tại Hải Khẩu, Thẩm phán trưởng Trần Viên Triêu phán quyết bốn người tập Pháp Luân Công bị giam giữ từ 2 đến 12 năm tù giam. Do nhận được sự ủng hộ từ phía Ủy ban Chính trị và Pháp luật Trung ương và Tòa án tối cao mà Tòa án trung cấp Hải Khẩu được xếp hạng khen thưởng tập thể hạng hai, Trần Viên Triêu được xếp hạng khen thưởng cá nhân hạng hai.
Hai năm sau, Trần Viên Triêu đi xét nghiệm và ngày 18/3/2002 được xác nhận bị mắc bệnh ung thư phổi.
Trong lúc Trần Viên Triêu bị bệnh nằm liệt giường, La Cán chỉ thị cần đẩy mạnh tuyên dương thẩm phán Trần về “thành tích” xét xử “Pháp Luân Công” lần đầu, tại Hải Khẩu còn cử hành báo cáo về Trần Viên Triêu. Trần Viên Triêu được trao giải “Thẩm phán gương mẫu toàn quốc”, danh hiệu “Đảng viên Đảng Cộng sản gương mẫu”, còn được khen thưởng xếp hạng cá nhân “thứ hạng nhất”. Ngày 2/9/2003, Trần Viên Triêu qua đời khi mới 52 tuổi.
Ba thẩm phán ở Thẩm Dương bị mắc bệnh não mà chết
Trương Văn, Phó Viện trưởng kiêm Ủy viên Ủy ban Tư pháp Tòa án khu Thẩm Bắc, Thẩm Dương, Liêu Ninh, giữa tháng 2/2009 đột nhiên mắc bệnh lạ về não, tử vong trên đường tới Bắc Kinh chữa trị. Trước đó, Trương Văn vừa mới tham gia phán xét phi pháp 4 người tập Pháp Luân Công (bao gồm: Vương Tố Mai bị kết án 10 năm tù, Hề Thường Hải 11 năm tù, Tôn Ngọc Thư 8 năm tù, Hoắc Đức Phúc 6 năm tù).
Ngạc An Phúc, Thẩm phán tòa án tân khu Thẩm Bắc, thành phố Thẩm Dương, năm 2001 đã bí mật kết án oan 5 người tập Pháp Luân Công từ 3 đến 8 năm tù giam. Ngày 18/2/2011, Ngạc An Phúc đột nhiên bị xuất huyết não, 2 ngày sau thì tử vong khi mới được 45 tuổi. Theo Minh Huệ, trước lúc lâm chung, Ngạc An Phúc không ngừng nói với các thành viên trong gia đình muốn sám hối: “Hãy mau tìm cho tôi người nào luyện Pháp Luân Công! Mau đi tìm người luyện Pháp Luân Công đi!”
Liễu Diệp, nguyên là Phó viện trưởng Tòa án tân khu Thẩm Bắc, tỉnh Liêu Ninh. Ngày 10/7/2014, khi Liễu Diệp ra ngoài xử lý công việc với các đồng nghiệp thì bỗng nhiên cảm thấy không ổn, xuất huyết não và tử vong khi mới 56 tuổi.
Vị thẩm phán “gắn bó đến cùng với đảng” đi câu cá bị chết đuối
Uông Cánh Nghiệp là Thẩm phán trưởng Tòa án Hạc Thành, thành phố Hoài Hóa, tỉnh Hồ Nam. Ngày 21/7/2013, ông này đi câu cá ở một làng ven sông ở Hoài Hóa, khi cá cắn câu, ông ta ra sức kéo mạnh cần câu, nhưng ngược lại đã bị con “cá cắn câu” lôi ngã xuống dòng sông chỉ sâu 2 mét rồi chết đuối, khi đó Uông Cánh Nghiệp mới 48 tuổi. Trước đây, Uông Cánh Nghiệp từng kết án oan ít nhất là 17 người tập Pháp Luân Công, trong đó có ông Phan Kiến Quân bị kết án oan 7 năm tù giam, đến ngày 23/1/2004 thì ông Phan đã bị tra tấn nhục hình đến chết trong tù. Uông Cánh Nghiệp từng phát biểu: “Tôi muốn cùng đảng cộng sản đấu tranh đến cùng.”
“Vệ sỹ nhân dân” gặp tai nạn xe tử vong ly kỳ
Ngày 14/4/2004, bà Nhâm Trường Hà, Cục trưởng Cục công an thị xã Đăng Phong, tỉnh Hà Nam, trên đường cao tốc từ Trịnh Châu về Đăng Phong đã bị tai nạn chết. Nguyên nhân là chiếc xe hơi chở bà Nhâm Trường Hà đã bị một chiếc xe ô tô tải đi cùng chiều đâm vào đuôi xe. Nhưng, điều kỳ lạ là toàn bộ những người ngồi trong xe đều “bình an vô sự”, duy chỉ có bà Nhâm Trường Hà, ngồi ở vị trí an toàn nhất thì bị chết tại chỗ. Năm đó, bà Hà 40 tuổi.
Theo thông tin đăng tải trên trang Minh Huệ, từ sau khi bà Nhâm Trường Hà nhậm chức Cục trưởng Cục Công an thị xã Đăng Phong vào tháng 4/2001 đã tích cực tham gia bắt giữ, chèn ép dân chúng có khiếu nại kêu oan và bắt giữ rất nhiều người tập Pháp Luân Công. Từng có 4 người tập Pháp Luân Công bởi vì đứng trước trụ sở thị xã Đăng Phong phân phát tài liệu nói rõ sự thật về cuộc bức hại mà bị bắt giữ. Bà Nhâm Trường Hà sau khi biết sự việc đã nói: “Pháp Luân Công thật quá to gan, dám đến cả trụ sở chính quyền phát truyền đơn. Không trị không được.” Kết quả là 4 người tập Pháp Luân Công này đã bị bắt giữ và bị tống giam phi pháp vào nhà tù nữ Tân Hương.
Sau khi bà Nhâm Trường Hà chết, có không ít cảnh sát thị trấn Đăng Phong bàn luận rằng, bà Nhâm Trường Hà là bởi vì ra sức bức hại Pháp Luân Công mà gặp phải báo ứng. Em gái của bà Nhâm Trường Hà cũng nói với mọi người: “Trước đây tôi không tin câu ‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’ mà Pháp Luân Công nói. Nhưng bây giờ tôi tin đó là thật!”
Ngày 29/10/2008, sau khi bà Nhâm Trường Hà chết bốn năm thì chồng của bà là ông Vệ Xuân Hiểu cũng đột nhiên chết vì chảy máu não. Lúc đó, ông Vệ Xuân Hiểu 45 tuổi, để lại một người con.
2. Hệ thống văn hoá tuyên truyền
Các kênh truyền thông tâm điểm của ĐCSTQ đã phát đi một lượng lớn nội dung dối trá, vu khống người sáng lập Pháp Luân Công, bôi nhọ Pháp Luân Công, kích động thù hận gây ảnh hưởng rất xấu tại Đại Lục và hải ngoại, khiến đông đảo quần chúng nhân dân hiểu lầm Pháp Luân Công, thù hận người tu Pháp Luân Công, tăng thêm sự tàn khốc của cuộc bức hại.
La Kinh, phát thanh viên đài truyền hình
La Kinh là người dẫn chương trình Phát sóng tin tức của Đài truyền hình Trung ương, đã phát sóng rất nhiều nội dung vu khống, công kích Pháp Luân Công. Năm 2008, La Kinh bị phát hiện ung thư tuyến bạch huyết, lưỡi thối rữa, không thể nói được, ngay cả uống nước cũng đau đớn khó chịu đựng. Cuối cùng mỗi lần trước khi ăn cơm, uống thuốc đều phải dùng thuốc tê súc miệng trước. Ngày 5/6/2009, La Kinh chết tại bệnh viện Ung bướu Bắc Kinh, thọ 48 tuổi.
Trần Manh, đạo diễn chuyên mục “Phỏng vấn tiêu điểm”
Chuyên mục “Phỏng vấn tiêu điểm” của Đài truyền hình Trung ương đã chế tác một lượng lớn những tiết mục chuyên đề nhằm hãm hại và vu khống Pháp Luân Công, trong đó có “Vụ tự thiêu tại Thiên An Môn”. Bộ phim này đã bôi nhọ hãm hại Pháp Luân Công, lừa gạt và khiến đông đảo dân chúng trong và ngoài nước hiểu lầm. Trần Manh, đạo diễn chính của bộ phim này đã phát hiện bị ung thư phổi vào tháng 3/008, bị bệnh tật dày vò tới mức đau đớn sống không bằng chết và đã yêu cầu từ bỏ trị liệu. Ngày 23/12 năm đó Trần Manh tử vong, thọ 47 tuổi.
Bốn đời Cục trưởng Cục Phát thanh Truyền hình huyện Từ Lợi Hồ Nam liên tiếp tử vong
Bắt đầu từ ngày 20/7/1999, Cục trưởng Cục Phát thanh Truyền hình huyện Từ Lợi thành phố Trương Gia Giới, tỉnh Hồ nam theo chân ĐCSTQ dẫn đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công, trong chương trình phát thanh của họ đã bôi nhọ, vu khống và dựng những tấm áp phích bôi nhọ, treo biểu ngữ tại nhiều nơi, vu khống Pháp Luân Công, lừa gạt quần chúng trên truyền hình. Bốn vị cục trưởng của cục này lần lượt mắc bệnh ung thư tử vong, trong đó người trẻ nhất mới hơn 40 tuổi, chết vào tháng 9/2010.
Giám đốc kiêm chủ biên tờ “Nhật báo Hà Nam” bị neo sắt đoạt mệnh
Dương Vĩnh Đức, cựu Giám đốc kiêm Chủ biên tờ “Nhật báo Hà Nam” đã cho đăng tải một lượng lớn những nội dung nhục mạ Pháp Luân Công trên rất nhiều tờ báo mà ông nắm giữ. Dương Vĩnh Tường còn chỉ thị cấp dưới của mình phối hợp với “Phòng 610” của thành phố Trịnh Châu bức hại người tập Pháp Luân Công tại đơn vị của mình. Ngày 9/2/2007, Dương Vĩnh Đức đang nghe điện thoại khi đi du thuyền du lịch tại Việt Nam thì đột nhiên đâm vào một tàu chở than, Dương Vĩnh Đức rơi xuống biển. Chiếc du thuyền vội vã quăng neo dừng thuyền, không ngờ chiếc neo sắt đó lại rơi đúng vào đầu Dương Vĩnh Đức, vì vậy đã khiến ông này mất mạng.
Tổng biên tập “Nhật báo Lai Tây”
Trương Thụ Kiến trong thời gian đảm nhiệm tổng biên tập của tòa báo “Nhật báo Lai Tây” của Thanh Đảo năm 2002 đã viết và đăng tải những bài viết phỉ báng Pháp Luân Công, đồng thời tham gia chuyển hoá, bức hại người tập Pháp Luân Công. Năm 2003, khi Trương Thụ Kiến cùng vợ trên đường đi xe tới Uy Hải thăm con gái thì gặp tai nạn, vợ của Trương bị ngã hôn mê bất tỉnh, bản thân Trương bị gãy xương, còn lái xe thì không hề gì. Sau này khi con gái tốt nghiệp đại học, Trương phát hiện bị ung thư gan, chưa đầy một năm sau thì qua đời.
Biên tập tờ “Vãn báo Đại Khánh” bị đột tử
Triệu Xuân Thu biên tập thời báo hoàn cầu “Vãn báo Đại Khánh”, trên trang do cô chủ biên đã đăng tải bài viết vu khống Pháp Luân Công, vì vậy rất nhiều người tập Pháp Luân Công đã nhiều lần tìm cô để nói sự thật, gửi tài liệu sự thật vào hòm thư của cô, nhưng càng khiến cô này thù hận Pháp Luân Công. Từ chiều tối đến đêm ngày 22/2/2006, trên đường về nhà sau khi hết ca đêm, Triệu Xuân Thu bị hai nhân viên làm thuê bên ngoài uy hiếp, sau khi bị đâm liên tiếp 17 nhát thì tử vong, năm đó Triệu Xuân Thu mới 27 tuổi.
Hạ Vũ Điền, Phó chủ tịch Hiệp hội Nhà hát kịch Trung Quốc ốm chết
Hạ Vũ Điền là Phó chủ tịch Hiệp Hội Nhà hát kịch Trung Quốc, Chủ tịch Hiệp hội nhà hát kịch tỉnh Hồ Bắc. Hạ Vũ Điền là thành viên Hiệp hội Phản tà giáo tỉnh Hồ Bắc, được liệt kê vào danh sách đối tượng điều tra của “Tổ chức quốc tế điều tra cuộc bức hại Pháp Luân Công”. Sau này Hạ Vũ Điền đã viết một vở kịch tên là “Khanh Nhân Ký” (Nhật ký lừa người) và hai tiết mục khác phỉ báng Pháp Luân Công. Vào đêm giao thừa năm 2002 của Trung Quốc, Hạ Vũ Điền đột nhiên bị xơ gan cổ chướng cấp tính. Sau đó ông này mắc rất nhiều chứng bệnh như hội chứng tổng hợp sơ cứng gan, bệnh thận, viêm màng bụng tự phát. Ngày 30/7/2004, Hạ Vũ Điền ốm chết năm 66 tuổi.
3. Phòng 610, chức vụ tử thần
“Phòng 610” là tổ chức phi pháp do ông Giang Trạch Dân lập ra chuyên để bức hại Pháp Luân Công, được thành lập vào ngày 10/6/1999. Theo ghi chép của Minh Huệ, quan chức hệ thống “Phòng 610” tại các nơi bị báo ứng vì bức hại Pháp Luân Công đã vượt quá 10.000 vụ.
Lưu Kinh là chủ nhiệm thứ hai của “Phòng 610” của ĐCSTQ, năm đó ông này liên tiếp đích thân tới các nơi, chỉ huy cuộc bức hại Pháp Luân Công. Mỗi nơi Lưu Kinh tới, thì cuộc bức hại tại nơi đó lại tăng cấp, những vụ án tử vong của người tập Pháp Luân Công cũng theo đó mà tăng lên. Lưu Kinh hiện nay mắc bệnh ung thư vòm họng. Lý Đông Sinh là người kế nhiệm của Lưu Kinh thì mất chức ngày 12/12/2013, bị kết án 5 năm tù. Ngoài hai trùm sỏ này, rất nhiều Chủ nhiệm “Phòng 610” tại các địa phương và những người thân thuộc đều liên tục gặp vận hạn. Một vài trường hợp có thể liệt kê như sau:
Kim Đạo Minh, Phó bí thư Ủy ban Nhân dân, Bí thư Ủy ban Hành chính Pháp Luật tỉnh Sơn Tây, Tổ trưởng “Tổ lãnh đạo Duy trì Trật tự Trị an” của tỉnh, trùm sỏ hệ thống “610” đã mất chức vào ngày 27/2/2014, ngày 14/10/2016 bị xử án tù chung thân.
Đỗ Thiện Học, Ủy viên thường vụ Ủy ban Nhân dân, Phó chủ tịch tỉnh Sơn Tây, Tổ phó “Tổ lãnh đạo Duy trì Trật tự Trị an”, Phó lãnh đạo hệ thống “Phòng 610”, ngày 19/6/2014 mất chức, ngày 20/12/2016 bị xử án tù chung thân.
Dương Xuân Duyệt, Chủ nhiệm “Phòng 610” thành phố Xích Phong, Nội Mông Cổ, chết vào tháng 3/2014 vì bệnh ung thư. Vào năm 2005, Dương Trí Huệ, con trai của Dương Xuân Duyệt lái xe đâm vào gầm xe tải, hộp sọ bị tách mở, chết thảm ngay tại chỗ, lúc đó mới chỉ 28 tuổi.
Ngô Kiến Tinh, cựu Chủ nhiệm “Phòng 610” thành phố Kim Hóa tỉnh Chiết Giang, đột nhiên nhiễm bệnh chết vào ngày 18/3/2014. Trong thời gian Ngô Kiến Tinh phụ trách “Phòng 610” đã phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, bức hại người tập Pháp Luân Công tại địa phương. Trước khi lâm bạo bệnh, Ngô đã rút về tuyến 2, Ngô vốn định sống những ngày tháng thanh nhàn cuối đời.
Lô Hạc Minh, Phó Bí thư Văn phòng Ủy ban thành phố Hán Trung, tỉnh Thiểm Tây, Chủ nhiệm “Phòng 610” thành phố Hán Trung, ngày 23/3/2013 khi cùng gia đình đi xe ra ngoài, chiếc xe của Lô đã bị hai chiếc xe tải lớn kẹp vào giữa đâm biến dạng, bản thân Lô, con gái, thư ký và lái xe chết ngay tại hiện trường.
Lý Gia Minh, Chủ nhiệm “Phòng 610” thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ tỉnh Hắc Long Giang, ngày 07/7/2012 trên đường đi siêu thị cùng với vợ thì đột nhiên bị tắc nghẽn mạch máu cơ tim và tử vong, thọ 49 tuổi.
Vương Quảng Bình, Đội phó Chi đội Bảo an Cục Công an thành phố Quảng Châu, từ năm 2001 đến năm 2006, đảm nhận chức vụ Phó chủ nhiệm “Phòng 610” thành phố Quảng Châu. Số người tập Pháp Luân Công do đích thân Vương Quảng Bình bức hại phi pháp gồm 395 người, 16 người bị xét xử phi pháp, đưa 3.310 lượt người vào lớp tẩy não. Ngày 10/6/2010, Vương Quảng Bình đột tử chết ngay tại văn phòng, thọ 54 tuổi.
4. Ba trường hợp có kết cục ly kỳ
Hà Tuyết Kiện, cảnh sát đồn công an phường Đông Thành, thành phố Trác Châu, tỉnh Hà Bắc, tháng 11/2005 đã cưỡng hiếp 2 nữ học viên Pháp Luân Công. Hà Tuyết Kiện bị xét xử 8 năm, sau đó ông ta mắc bệnh ung thư dương vật, dương vật và tinh hoàn đều bị cắt bỏ toàn bộ. Hà Tuyết Kiện 3 lần tự sát không thành, sống không bằng chết.
Quách Tòng Quý là người đường Bắc Quan, thành phố Vũ An, tỉnh Hà Bắc, cựu nhân viên văn phòng đường Bắc Quan. Quách Tòng Mẫn từng cố ý nhục mạ người sáng lập Pháp Luân Công, cười nhạo người tập Pháp Luân Công. Ngay trong tháng đó, Quách đột nhiên bị tràn máu não phải đưa tới bệnh viện Bắc Kinh điều trị. Năm 2005, khi Quách đang trả lại nông cụ thì bị một con chó Tây Tạng lớn của nhà hàng xóm xô ngã, miệng ông ta bị cắt nát. Năm 2011 Quách Tòng Quý tử vong vì bị mắc ung thư, thọ 63 tuổi.
Trương Đồng Hưng, giáo sư mỹ thuật Trường Trung học 68 tại thôn Quan Lập, khu Gia Đồn, thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, đã từng tổ chức cho học sinh ký tên vào tài liệu phỉ báng Pháp Luân Công, đồng thời đích thân ông đã vẽ tranh châm biếm, đả kích người sáng lập Pháp Luân Công. Ngày 11/8/2003, khi Trương Đồng Hưng đang câu cá tại đầm cá thôn Quan Lập thì trời đổ mưa như trút nước, ông ta đang tránh mưa dưới gốc cây, thì đột nhiên một tiếng sấm sét rền vang, cùng lúc đó Trương ngã sụp xuống đất chết ngay tại chỗ. Trên đầu ông ta thủng một lỗ lớn, trước ngực, tóc cháy xém, chết rất thê thảm.
Một người mẹ dũng cảm đến từ Bồ Đào Nha quyết định giữ lại đứa trẻ trong bụng dù biết gặp nguy hiểm. Khi cô qua đời 107 ngày, đứa trẻ được sinh ra ở trạng thái khỏe mạnh.
Sandra Pedro – một phụ nữ đã sống với con trai mình ở Bragadas (Bồ Đào Nha) trong 8 năm. Khi nhận ra đang mang thai lần 2, Sandra đã đến bác sĩ để nhận lời khuyên. Tại đây, các bác sĩ đã cảnh báo cô về nguy cơ rất lớn phải đối mặt trong thời kỳ mang thai. Sandra trước đây đã từng chiến đấu với bệnh viêm phổi, bị các vấn đề về tim thậm chí là hôn mê sâu. Cô cũng từng trải qua phẫu thuật thận. Tuy vậy, tình yêu thương con và khát khao trở thành mẹ lần nữa, người phụ nữ 37 tuổi quyết định chấp nhận rủi ro và giữ lại đứa trẻ.
Dù biết trước gặp nguy hiểm nhưng Sandra Pedro quyết định không phá thai mà giữ lại đứa trẻ trong bụng mình.
Vào tháng 2/2016, một cơn chảy máu não đã khiến Sandra trên bờ vực cái chết ở trong phòng chăm sóc đặc biệt Vào thời điểm đó Sandra đã biết giới tính con mình là nam nhưng không thể tiếp tục xem bụng mình phát triển như thế nào. Ngày 20/2, Sandra qua đời. Nhưng cái chết này mở ra những điều chưa bao giờ xảy đến ở Bồ Đào Nha và có lẽ là rất hiếm trên thế giới. Khi người phụ nữ 37 tuổi qua đời, các bác sĩ đã siêu âm và phát hiện dấu hiệu sự sống của đứa bé trong bụng cô là rất tốt. Trái tim của đứa bé mạnh mẽ và đập bình thường.
Người mẹ đã qua đời nhưng dấu hiệu sự sống của đứa bé trong bụng cô là rất tốt.
Quá ngạc nhiên trước hiện tượng này, các bác sĩ đã gửi kết quả xét nghiệm tới Ủy ban đạo đức Bệnh viện St. Joseph ở Lisbon. Ủy ban này cùng với gia đình Sandra và gia đình Michael Angelo Faria (cha của đứa trẻ) đồng ý tiếp tục để cô mang thai nhằm đảm bảo khả năng sống sót của thai nhi.
Đứa trẻ được đặt tên là Lourenço Salvado.
Cơ thể Sandra từ đó được hoạt động bằng máy móc. Đó là khoảng thời gian đáng buồn cho mọi người trong gia đình cô nhưng họ phải mạnh mẽ. Mặc dù Sandra không còn chức năng não và được tuyên bố lâm sàng là đã chết nhưng vẫn còn sự sống phát triển trong cô. Sandra trở thành một vườn ươm sống. Một đội ngũ hơn 80 người đã làm việc ngày đêm để giữ cho cơ thể mẹ hoạt động và duy trì tuần hoàn tử cung.
Em bé trong bụng Sandra được sinh ra ở tuần thứ 32 thai kỳ.
107 ngày sau đó, phép màu đã xảy ra: em bé trong bụng Sandra được sinh ra ở tuần thứ 32 thai kỳ. Đây là tình huống mà không bác sĩ nào tại đó từng gặp phải và rất nhiều người dã khóc. Sau đó, các máy móc được tắt đi, cơ thể mẹ được giao cho gia đình còn em bé thì có sức khỏe hoàn hảo.
Điều thần kỳ xảy ra khi 107 ngày sau cái chết, Sandra vẫn sinh được con.
Sandra là một người mẹ can đảm, từ cái chết của cô, một cuộc sống mới được sinh ra. Lourenço Salvado chính là tên được mọi người đặt cho em bé mà Sandra sinh ra 107 ngày sau khi chết.
Diễn tập bắn tên lửa của Quân đội nhân dân Triều Tiên. Ảnh được KCNA phát hành hôm 21/7/2016
AFP photo
Chính phủ Bình Nhưỡng hôm nay lên tiếng đe dọa nước Úc, cảnh báo sẽ có phản ứng đối phó nếu Úc “tiếp tục theo đuổi các hành động do Mỹ đề xướng để cô lập và kiềm chế” Bắc Hàn.
Đe dọa này được phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Bắc Hàn đưa ra với hãng thông tấn nhà nước KCNA, nói rằng mọi hành động nhắm cô lập và kiềm chế Bình Nhưỡng “là những hành động tự sát”, sẽ bị Bắc Hàn đáp trả “bằng những cuộc tấn công chiến lược”.
Cảnh báo được Bắc Hàn đưa ra sau khi Ngoại Trưởng Úc Julie Bishop cho biết Bắc Hàn đang trên đương sở hữu võ khí hạt nhân, gọi đó là điều “không thể chấp nhận được” vì gây bất ổn cho khu vực. Bà Ngoại Trưởng Úc còn kêu gọi “cộng đồng quốc tế phải ngăn chận, không để cho Bình Nhưỡng có thêm những hành động gây rối”.
Trong bản tin của KNCA, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Bắc Hàn gọi tuyên bố của Bà Ngoại Trưởng Úc là “những lời phát biểu rác rưởi”, bảo thêm “không thể tha thứ cho những điều bà ta nêu ra vì đó là hành động chống lại hòa bình, bảo vệ chính sách thù địch” mà Hoa Kỳ đang áp dụng với Bắc Hàn.
Phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Bắc Hàn cũng cho rằng Úc “đang mù quáng đi theo đướng lối của Mỹ”, cảnh báo bà Ngoại Trưởng Úc “phải cân nhắc hậu quả trước khi đưa ra lời tuyên bố tâng bốc Hoa Kỳ”.
Phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Bắc Hàn cũng nhắc lại nguyên nhân khiến căng thẳng xảy ra ở bán đảo Triều Tiên “chính vì lời de dọa sẽ tấn công Bình Nhưỡng mà Hoa Kỳ đưa ra”, gọi đó là “hành động quân sự liều lĩnh” của Mỹ.
Bản tin cơ quan thông tấn nhà nước Bắc Hàn phổ biến trong lúc Phó Tổng Thống Hoan Kỳ Mike Pence đang có mặt tại Sydney, Úc, để thảo luận với chính phủ đồng minh về tình hình khu vực và những điêu cần làm đối với Bắc Hàn.
Hôm qua trong cuộc họp báo ở Sydney chung với Thủ Tướng Úc Malcolm Turnbull, Phó Tổng Thống Hoa Kỳ tiếp tục lên án chương trình võ khí của Bắc Hàn, nhưng cũng nói rằng ông tin tưởng cuối cùng sẽ đạt được mục tiêu bán đảo Triểu Tiên là vùng phi nguyên tử “nhờ sự hỗ trợ của Trung Quốc” và quyết tâm của các nước đồng minh.
Reuters dẫn tin từ một mục sư và Tổ chức Giám sát Nhân quyền (HRW) hôm thứ Hai 24/4 cho biết 8 người đào thoát khỏi Bắc Triều Tiên đang phải đối mặt với nguy cơ bị cưỡng chế hồi hương sau khi bị cảnh sát Trung Quốc bắt giam vào tháng trước.
Theo thông báo của HRW vào giữa tháng 3 vừa qua, giới chức Trung Quốc đã bắt giữ 8 người Bắc Triều Tiên trong một cuộc kiểm tra đường bộ ngẫu nhiên ở miền đông bắc Trung Quốc.
HRW cho biết 8 người Bắc Hàn này đang đi ôtô trong thành phố Thẩm Dương thì bị cảnh sát giao thông dừng xe. Do không có giấy tờ hợp pháp nên họ bị đưa tới đồn cảnh sát địa phương.
Một mục sư Cơ đốc giáo, tên là Stephan Kim, người đang giúp đỡ những người đào thoát Bắc Triều Tiên cho biết họ đã gửi cho ông một đoạn video ngắn cầu cứu Tổng thống Mỹ Donald Trump và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình.
Reuters mô tả đoạn video này quay những người Bắc Hàn đang chờ đợi trong trạng thái sợ hãi trong một chiếc xe đỗ bên ngoài một đồn cảnh sát Trung Quốc.
Một phụ nữ Bắc Triều Tiên, khuôn mặt bị che mờ vì lý do an ninh, đã nói: “Tổng thống Trump và Chủ tịch Tập xin hãy cứu chúng tôi. Chúng tôi sẽ chết nếu phải trở lại Bắc Triều Tiên”.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh nắm chặt tay cô gái nêu trên và cùng nhau cầu xin giúp đỡ.
Hiện tình hình an ninh trên bán đảo Triều Tiên đang vô cùng căng thẳng. Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump đang gây áp lực buộc Trung Quốc kiềm chế Bình Nhưỡng mạnh hơn trong khi Bắc Hàn chưa có dấu hiệu thoái lui chương trình hạt nhân và tên lửa đạn đạo.
Ông Phil Robertson, Phó Giám đốc khu vực châu Á của Tổ chức HRW trong một tuyên bố hôm thứ Hai 24/4 cho biết: “Hiện nay, rất nhiều nhân chứng đào thoát khỏi Bắc Hàn tiết lộ rằng chính quyền ông Kim Jong Un thường xuyên bức hại những người bị bắt trở lại Bắc Triều Tiên sau khi trốn đi. Họ bị tra tấn, xâm hại tình dục, cưỡng bức lao động và những điều tồi tệ hơn nữa”.
Với đường biên giới Nam – Bắc Triều Tiên được vũ trang và canh phòng cẩn mật, lựa chọn duy nhất của hầu hết thường dân Bắc Triều Tiên muốn trốn khỏi đất nước là đi bộ lên phía Bắc và trốn qua Trung Quốc. Tuy nhiên khác với Hàn Quốc luôn mở cửa đón người tị nạn Triều Tiên, Trung Quốc thường coi những người trốn khỏi Bắc Hàn là di dân bất hợp pháp vì lý do kinh tế và cưỡng chế họ về nước.
Năm 2002: Một người đàn ông Bắc Triều Tiên cùng vợ và con gái cố trốn vào Đại Sứ quán Nhật Bản tại Thẩm Dương, Trung Quốc nhưng bị cảnh sát Trung Quốc kéo lại (Ảnh: Quora).Bé gái đứng trong cổng của Đại Sứ quán Nhật bất lực nhìn người mẹ bị cảnh sát Trung Quốc kéo lại. Bức ảnh đã gây chấn động và dấy lên cuộc biểu tình phản đối của người Nhật. Chính phủ Nhật sau đó đã gây sức ép buộc Trung Quốc phải thả người. Tuy nhiên sau đó Bắc Kinh đã tăng cường an ninh trước cổng các đại sứ quán nước ngoài để đề phòng trường hợp tương tự.
Ông Robertson kêu gọi chính quyền Trung Quốc không trục xuất những người đào thoát Bắc Hàn về nước.
Liên Hiệp Quốc cũng yêu cầu Trung Quốc thực thi theo luật quốc tế không được trao trả những người đào thoát cho Bắc Hàn, nơi mà họ có thể phải đối mặt với bức hại, tra tấn, thậm chí có thể chết. Bình Nhưỡng cáo buộc những người đào tị là những tên tội phạm và lên án những cá nhân tổ chức giúp đưa họ sang Hàn Quốc là những kẻ bắt cóc.
Hàng năm, có rất nhiều người Bắc Triều Tiên cố gắng chạy trốn khỏi đất nước họ qua đường biên giới với Trung Quốc, sau đó di chuyển tới các nước Đông Nam Á. Một số quốc gia trong khu vực đã làm việc với chính quyền Seoul để gửi những người tị nạn này sang Hàn Quốc.
Khoảng 30.000 người Bắc Hàn đã tới được Hàn Quốc. Phần đông họ nhận được sự giúp đỡ của các tổ chức nhân quyền, tổ chức tôn giáo hoặc các doanh nghiệp Hàn Quốc.
Fox News dẫn tin từ Bắc Hàn cho biết, hôm thứ Sáu (21/4) các tài xế ở Bình Nhưỡng gặp khó khăn khi đi đổ xăng vì các trạm xăng hạn chế phục vụ dân thường hoặc thậm chí đóng cửa, trong bối cảnh có đồn đoán rằng nhiên liệu ở đây sắp khan hiếm vì Trung Quốc hạn chế bán dầu cho Bình Nhưỡng.
Ngày 13/4 là sinh nhật lần thứ 100 của Lý Duệ, cựu thư ký của Mao Trạch Đông. Cùng ngày này, trong cuộc phỏng vấn với BBC, Lý Duệ vẫn giữ tính cách mạnh mẽ không thay đổi của một “người nổi loạn” mà thẳng thắn nói rằng vấn đề lớn nhất của Trung Quốc chính là thiếu dân chủ.
Lý Duệ, cựu thư ký của Mao Trạch Đông đã tròn 100 tuổi.
Lý Duệ: Vấn đề lớn nhất của Trung Quốc là thiếu dân chủ
Theo BBC, Lý Duệ sinh ngày 13/4/1917 và ông từng đảm nhận chức vụ thư ký của Chủ tịch Trung Quốc Mao Trạch Đông. Sau này, khi hình dung lại, ông thấy rằng đó là những ngày tháng hết sức đáng sợ và vô nhân đạo.
Do Lý Duệ năm đó dám lên tiếng chỉ ra sai lầm của Mao Trạch Đông, kết quả là ông đã bị khai trừ khỏi đảng, còn bị biệt giam suốt 8 năm.
Thời điểm diễn ra vụ thảm sát Thiên An Môn năm 1989, Lý Duệ một lần nữa công khai lên tiếng: “Mười người chúng tôi đã viết một bức thư gửi lên trung ương, bảo họ đừng có cấm đoán vận động chính trị, đừng có tiến hành đàn áp học sinh sinh viên.” Lý Duệ nói: “Khi nhân tính và đảng tính có sự mâu thuẫn, tôi đứng về phía nhân tính.”
Lý Duệ còn nhắc đến chuyện, khi bản thân ông bị khai trừ khỏi đảng thì “Trung ương đã phái người tới nói chuyện với tôi, các bộ ban ngành tổ chức cũng phái người tới nói chuyện với tôi, muốn tôi làm kiểm điểm, thì sẽ được ở lại đảng. Tôi không làm kiểm điểm, tôi nói rằng tôi không sai.”
Ông cũng thẳng thắn phát biểu: “Trung Quốc thực sự thiếu dân chủ, đây là vấn đề lớn nhất.”
Bài báo nêu rõ, giới lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không ai thích những cuốn sách mà Lý Duệ viết, nhưng ông vẫn dồn hết sức lực để viết, và đến giờ thì ông “vẫn tiếp tục nói, vẫn tiếp tục viết, tiếp tục nổi loạn”.
Lý Duệ sinh ra ở Bắc Kinh, gốc gác ở Bình Giang, tỉnh Hồ Nam. Năm 1958, ông nhận chức thư ký cho Mao Trạch Đông. Đến năm 1959, tại Hội nghị Lư Sơn, ông bị quy vào “thành viên của nhóm phản đảng Bành Đức Hoài”, bị chụp mũ “phần tử theo chủ nghĩa cơ hội hữu khuynh”, bị cách chức vị, khai trừ khỏi đảng, bị đưa đi lao động khai hoang vùng Bắc Đại. Từ năm 1967 đến 1975, Lý Duệ bị giam giữ tại nhà tù Tần Thành. Đến năm 1979, ông được minh oan. Lý Duệ còn là một nhân vật đại biểu cho phái phản đối dự án Đập Tam Hiệp trong nước, cũng từng nhiều năm lên tiếng kêu gọi Trung Quốc thực thi dân chủ hiến chính (chính phủ vận hành theo hiến pháp).
Trong ngày sinh nhật năm ngoái, Lý Duệ đã viết một bài báo có tựa đề “Nhìn lại một trăm năm” và được giới truyền thông nước ngoài chú ý. Trong bài viết của mình, ông đề cập đến “Điều tôi lo lắng nhất trên thế giới là đến khi nào chính trị dân chủ mới thực sự khai mở”, cho rằng Trung Quốc nên tuân theo “quy luật phổ biến”, “không nên tách rời với thế giới”.
Giải thể ĐCSTQ thì mới có dân chủ thực sự
Năm ngoái, giáo sư, học giả Trung Quốc Bùi Mẫn Hân tại Đại học Claremont McKenna đã viết một bài báo xuất bản trên tờ New York Times có tựa đề: “Sự hủ bại sẽ buộc Trung Quốc phải kết thúc chế độ một đảng chuyên chính”, trong đó nhấn mạnh rằng nếu Trung Quốc muốn tiến tới dân chủ hóa, thì ắt phải loại bỏ chính quyền ĐCSTQ chuyên chế.
Bùi Mẫn Hân chỉ rõ rằng, từ những kinh nghiệm lịch sử tích lũy trong quá khứ mà nhìn nhận, ước tích có khoảng 80 quốc gia đã trải qua quá trình chuyển đổi từ những hình thức xã hội thống trị chuyên chế khác nhau thành xã hội dân chủ. Khi đối mặt với suy thoái môi trường, dịch vụ công yếu kém, bất bình đẳng xã hội, tham nhũng tràn lan và hàng loạt vấn đề khác, chế độ độc đảng ở Trung Quốc đang đứng trước những thử thách rất lớn. Do đó, việc Trung Quốc thoát khỏi chế độ chuyên chế này có thể là một lựa chọn tất yếu.
Bình luận viên truyền thông Mạnh Kiệt cũng từng phát biểu: “Chính phủ của một xã hội thực sự tự do thường phải có ‘đảng chính trị luân phiên’, đảng nào làm tốt sẽ được lên cầm quyền, đảng nào không tốt thì sẽ bị hạ bệ.”
“Cho dù xã hội biến đổi như thế nào, cho dù đảng chấp chính luân phiên thay đổi ra sao, đều không thể hủy đi những giá trị cơ bản, một khi mà có đảng chính trị nào đó hủy đi những giá trị phổ quát, gây tổn hại đến tự do và nhân quyền của người dân, thì tính hợp pháp của chính phủ sẽ bị lung lay và phá hủy, người dân cũng sẽ được quyền yêu cầu hạ bệ đảng cầm quyền đó hay để cho họ tái đắc cử, thậm chí có thể dùng biện pháp ‘công dân kháng mệnh’ hay các biện pháp ngoài thể chế khác để đối đầu với chính phủ, mượn điều đó để bảo vệ quyền lợi của người dân.”
“Công dân kháng mệnh” được định nghĩa là “hành động công khai, phi bạo lực, tự giác nhưng trái pháp luật, mục đích là để cải biến pháp luật hoặc chính sách của chính phủ”
Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump tỏ ý hài lòng với việc Trung Quốc đang cùng với Mỹ giả quyết “vấn đề Bắc Hàn”, đồng thời các viên chức cao cấp Nhà Trắng cho hay Washington sẵn sàng giải quyết vấn đề nghiêm trọng này theo đường lối ôn hòa thay vì sử dụng biện pháp quân sự đối với Bình Nhưỡng.
Sáng Chủ Nhật trong tin nhắn gửi qua trang mạng xã hội Twitter, Tổng Thống Hoa Kỳ cho biết ông không đặt Trung Quốc vào danh sách những quốc gia cố ý hạ giá đồng bạc để trục lợi kinh tế khi xuất khẩu hàng sang Mỹ vì Bắc Kinh “đang làm việc với chúng ta để giải quyết vấn đề Bắc Hàn”.
Đổi kinh tế, lấy an ninh
Mặc dù cũng trong tin nhắn này Tổng Thống Trump viết rằng “chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra”, có lẽ muốn nhắc nhở ông vẫn có thể áp dụng biện pháp trừng phạt kinh tế với Bắc Kinh, nhưng lời lẽ mang tính ôn hòa, thân thiện mà ông dành cho Trung Quốc cho thấy phần nào ông không còn giữ thái độ cứng rắn như lúc còn vận động tranh cử cũng như trước ngày ông gặp Chủ Tịch Nhà Nước Hoa Lục Tập Cận Bình tại Florida cách đây mới 2 tuần lễ.
Tuần trước, Tổng Thống Hoa Kỳ nói rằng trong cuộc thảo luận với Chủ Tịch Tập Cận Bình, ông đã nhấn mạnh “Trung Quốc sẽ được hưởng quyền lợi về kinh tế” nếu tiếp tay với Hoa Kỳ để tạo ổn định ở bán đảo Triều Tiên, đồng thời một cố vấn cao cấp của Tổng Thống Trump còn nói với báo chí rằng “chính sách ngoại giao gia đình đã đem lại thành quả tốt đến mức không ngờ”, nhắc lại khi đón Chủ Tịch Tập Cận Bình, Tổng Thống Trump đưa con cháu ra giới thiệu để tạo tình thân giữa 2 nhà lãnh đạo cường quốc Mỹ-Trung.
Viên cố vấn này cũng nhắc lại trong bữa tiệc khoản đãi Chủ Tịch Nhà Nước Trung Quốc, “Tổng Thống xếp đặt cho khách ngồi giữa, Tổng Thống và Đệ Nhất Phu Nhân Melania ngồi bên trái, vợ chồng cô con gái cưng của Tổng Thống ngồi bên phải” chứng tỏ “Tổng Thống muốn xây dựng quan hệ tốt với người bạn vừa quen là ông Tập Cận Bình”.
Ngoài ra, sự kiện “Tổng Thống giới thiệu cô cháu ngoại mới 5 tuổi đọc thơ và hát nhạc tiếng Hoa cho ông bà Tập Cận Bình nghe” cũng được vị cố vấn của Nhà Trắng gọi là “biểu tượng vừa kết thân, vừa mời gọi Trung Quốc bắt tay làm việc chung với Hoa Kỳ để cùng giải quyết những chuyện trọng đại mà cả 2 nước đều quan tâm”.
Không để Bắc Hàn có vũ khí hạt nhân
Cũng trong ngày Chủ Nhật, Tướng H.R. McMaster, Cố Vấn Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Mỹ, nhắc lại việc mới đây Hoa Kỳ nả pháo vào Syria “chứng tỏ Tổng Thống Trump sẵn sàng ban hành những quyết định cứng rắn”, nhưng trong trường hợp Bắc Hàn, chính phủ Hoa Kỳ chưa vội áp dụng biện pháp mạnh, kể cả biện pháp quân sự “(vì nước Mỹ) muốn thử xem vấn đề này có thể giải quyết bằng đường hướng ôn hòa” hay không.
Trong cuộc phỏng vấn dành cho chương trình “This Week” của đài truyền hình Mỹ ABC, Tướng McMaster nhắc lại Hoa Kỳ trông đợi các quốc gia đồng minh và giới lãnh đạo Trung Quốc giải quyết những bất ổn mà nhà cầm quyền Bình Nhưỡng gây nên.
Ông cũng cho hay Bắc Hàn đang bị Trung Quốc làm áp lực, và Tổng Thống Trump nhất quyết không để cho Bắc Hàn có võ khí hạt nhân để đe dọa nước Mỹ, cũng như “Tổng Thống sẽ hành động để bảo vệ quyền lợi của người dân Mỹ”.
Cũng tại Hoa Kỳ, Dân Biểu Cộng Hòa Ed Royce, Chủ Tịch Ủy Ban Đối Ngoại Hạ Viện để nghị Tổng Thống Trump “áp dụng biện pháp chế tài với tất cả những ngân hàng đang làm ăn với Bắc Hàn”, để chận đứng tất cả những nguồn tài chánh mà Bình Nhưỡng đang có và sử dụng vào chương trình phát triển võ khí, trực tiếp đe dọa an ninh của nước Mỹ.
BẮC TRIỀU TIÊN: Vụ phóng thử tên lửa ngày 15-4-2017 đã bị thất bại.
Sau khi tuyên bố Bắc Triều Tiên sẽ tấn công hủy diệt Mỹ và các lực lượng quân đội Mỹ đóng quân tại Hàn Quốc và Nhật Bản trong buổi lễ duyệt binh hoành tráng tại Bình Nhưỡng vào sáng hôm qua 15/4.
Cùng ngày Bắc Triều Tiên đã phóng tên lửa, một hành động vô cùng táo bạo thể hiện công khai và nhạo báng lực lượng hải quân hùng hậu của Mỹ đang áp sát biển Bắc Triều Tiên và thách thức TT Hoa Kỳ, D. Trump.
*****
Một trong những hình thức biểu dương năng lực quốc phòng của Bắc Triều tiên là phóng thử một tên lửa trong ngày Bắc Triều Tiên diễn hành phô trương sức mạnh quân sự để kỷ niệm 105 năm ngày sinh của Kim II Sung (Kim Nhật Thành), ông nội của Kim Jong Un – Tổng Bí thư đảng cộng sản Triều Tiên, lãnh đạo tối cao, Chủ tịch Nhà nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên.
Tin từ Bộ Tổng Tham Mưu Hàn Quốc cho hay vụ phóng thử hỏa tiễn này của Bắc Triều tiên đã bị thất bại.
Hai hãng tin quốc tế CNN và Reuters đều đăng tin này cùng một thời điểm.
2– North Korea attempts but fails to launch missile: South Korea (Reporting by Jack Kim and Ju-min Park; Editing by Sandra Maler) Reuters | Sat Apr 15, 2017
Hình ảnh các xe buýt bị hư hại do vụ nổ ở Rashideen, ngoại ô Aleppo (Thiqa News Agency, 15/4/2017)
Nhiều người chờ được sơ tán khỏi hai thị trấn bị bao vây ở miền bắc Syria đã thiệt mạng, nhiều người khác bị thương trong vụ đánh bom hôm thứ Bảy nhằm vào một đoàn xe buýt chở họ đến nơi an toàn.
Đài quan sát Nhân quyền Syria đặt ở Anh cho hay ít nhất 112 người đã thiệt mạng trong vụ tấn công, ước tính số người chết sẽ còn tăng.
Phần lớn các nạn nhân được cho là cư dân của hai làng Shi’ite đã bị những người Hồi giáo vây hãm trong nhiều tháng.
Chưa có bên nào ra tuyên bố nhận trách nhiệm. Tuy nhiên, các nhóm thánh chiến Hồi giáo Sunni, bao gồm cả nhóm chân rết của al-Qaida ở Syria, hoạt động trong khu vực và thường xuyên tấn công người Shiite, những người mà chúng coi là người bỏ đạo.
Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Syria đã viết trên Twitter rằng “Hoa Kỳ lên án mạnh mẽ các cuộc tấn công dã man ngày hôm nay nhắm vào các thường dân vô tội, bao gồm cả phụ nữ và trẻ em, ở phía bắc #Syria”.
Một thỏa thuận giữa chính quyền Damascus và các chiến binh đối lập về bảo đảm an toàn cho dân làng đã bị đình lại hôm thứ Sáu, làm hàng ngàn người sơ tán bị kẹt lại trong nhiều giờ trước khi vụ tấn công xảy ra ở vùng ngoại ô Aleppo.
Xuôi về phía nam, thỏa thuận di tản – do Iran và Qatar làm trung gian – cùng lúc đó đã bảo đảo cho hàng trăm người nổi dậy thuộc dòng Hồi giáo Sunni và gia đình họ ở gần Damascus có đường đi an toàn tới tỉnh Idlib gần biên giới với Thổ Nhĩ Kỳ.
Đến tối thứ Bảy, những nhân viên theo dõi của Đài quan sát Nhân quyền cho hay đoàn xe gần Aleppo lại hoạt động, trong khi truyền thông chính thức của Syria nói những chiếc xe buýt đầu tiên đưa người sơ tán Shiite đã đến được vùng an toàn của chính phủ ở Aleppo.