CÓ BIẾN LỚN Ở ARGENTINA
Hàng trăm ngàn người tràn vào thủ đô Buenos Aires, tấn công Cảnh sát cơ động bằng gạch đá và bom xăng.
Nguyên do là các nhân vật lãnh đạo điều hành đất nước này quá tệ.
19/12/17
#MiguelitoSanmatin
Tin Thế Giới
CÓ BIẾN LỚN Ở ARGENTINA
Hàng trăm ngàn người tràn vào thủ đô Buenos Aires, tấn công Cảnh sát cơ động bằng gạch đá và bom xăng.
Nguyên do là các nhân vật lãnh đạo điều hành đất nước này quá tệ.
19/12/17
#MiguelitoSanmatin

Hoàng Sa Club added a new video.
From: Kimtrong Lam
Những tiết lộ kinh khiếp.
Tỷ phú Quách Văn Quý: Máy bay MH370 mất tích là một vụ giết người diệt khẩu
Doanh nhân Quách Văn Quý hiện đang trốn tại Mỹ, trong thời gian vừa qua đã liên tiếp đăng những video vạch trần sự hủ bại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đồng thời tiết lộ nội tình vụ mất tích của máy bay MH370.
mổ cướp nội tạng, MH370, Giang Trạch Dân,
Doanh nhân Quách Văn Quý. (Ảnh: Twitter)
Từ đầu tháng Chín, ông Quách Văn Quý đã tiết lộ nội tình bên trong vụ “mổ sống lấy nội tạng, giết người theo nhu cầu” của ĐCSTQ. Theo đó, con trai của cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân là ông Giang Miên Hằng nhiều lần vì thay thận mà giết người lấy nội tạng, đồng thời vì diệt khẩu nên đã tạo ra sự kiện máy bay MH370 của Hãng Hàng không Malaysia mất tích năm 2014, đương nhiệm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Trung ương Mạnh Kiến Trụ cũng nhúng tay sâu vào việc này.
Ông Quách Văn Quý nói, trong khoảng thời gian từ năm 2004 đến 2008, ông Giang Miên Hằng đã từng 3 lần thay thận tại Bệnh viện Quân khu Nam Kinh, ông Mạnh Kiến Trụ và một số quan chức trong Ủy ban Chính trị Pháp luật Thượng Hải, quan chức trong quân đội cùng nhau tiến hành lựa chọn người để lấy thận ghép cho ông Giang Miên Hằng. Theo ông Quách Văn Quý, do hai lần phát hiện nguồn cung nội tạng không phù hợp, nên trong 3 lần thay thận của ông Giang Miên Hằng, đã có tổng cộng 5 người bị giết chết.
Bên cạnh đó, mẹ của ông Mạnh Kiến Trụ cũng từng nhiều lần thay thận. Để tìm nguồn thận từ người sống, tâm phúc của ông Mạnh là Tôn Lập Quân đã tìm đến phạm nhân trong tù, giết người để lấy nội tạng, và cũng đã từng giết nhầm người.. Vì để che giấu sự thật, họ đã giết người diệt khẩu đối với những bác sỹ phẫu thuật cho mẹ của ông Mạnh và người nào biết được việc này.
Doanh nhân Quách Văn Quý còn lấy ví dụ để nói rõ ĐCSTQ làm thế nào để “mổ sống lấy nội tạng, giết người theo nhu cầu”: “Một thanh niên 21 tuổi người Tân Cương, vì dùng chứng minh thư giả để trọ trong khách sạn nên bị bắt, sau đó bị xét nghiệm thấy thận phù hợp để ghép cho người nhà của lãnh đạo, cuối cùng bị phán tội tử hình do ‘liên quan tới chủ nghĩa khủng bố và muốn đánh bom’. Thận của người này đã bị lấy đi, gan cũng bị lấy để ghép cho người nhà của một lãnh đạo khác! Họ giết người theo nhu cầu!”.
Ngày 6/9, ông Quách Văn Quý lại đăng video tiết lộ nội tình giết người diệt khẩu liên quan đến việc ông Giang Miên Hằng thay thận. Theo đó, ngày 8/3/2014 xảy ra sự kiện chuyến bay MH370 của Hãng Hàng không Malaysia mất liên lạc, đây là “sự kiện ám sát chính trị”. Trên chuyến bay MH370 có người của Bộ Công an Trung Quốc và người liên hệ giúp ông Giang Miên Hằng thay thận, họ là người của chính quyền, nhưng sau khi chết thân phận lại bị biến thành thường dân.
Ông Quách Văn Quý tiết lộ sự thật về chuyến bay MH370 bị mất tích rằng, người nhà của những bác sĩ tham gia phẫu thuật thay thận cho ông Giang Miên Hằng và người thân của ông Mạnh Kiến Trụ cùng những người nắm được tình hình có nhiều người chạy sang Malaysia, nhân viên thụ lý vụ án của phía cảnh sát đến Malaysia để khuyên họ quay về, sau đó họ bị mất tích trong chuyến bay trở về Trung Quốc.
Ông Quách còn cho biết, ông Mạnh từng chính thức nói: “Tôi khống chế 100% Malaysia và Philippines!” Ông Quách Văn Quý nghi ngờ, ông Mạnh nhiều lần phái người đến Malaysia để thương lượng, nhưng chưa từng công bố kết quả của những cuộc thương lượng đó, người nhà của những người tử nạn đi kháng nghị khiếu nại cũng bị chính quyền bắt giữ với lý do an ninh và lợi ích của quốc gia.
mổ cướp nội tạng, MH370, Giang Trạch Dân,
“Mổ sống lấy nội tạng” bị coi là tội ác chưa từng có trên thế giới; báo cáo điều tra độc lập của luật sư nhân quyền David Kilgour và ông David Matas cho thấy, ĐCSTQ đã tiến hành mổ lấy nội tạng người sống một cách có hệ thống, trong đó rất nhiều người 
tập Pháp Luân Công đã trở thành nạn nhân. (Ảnh: Epoch Times)
Ngoài ra, ông Quách Văn Quý còn nhắc đến hai chuyên gia nổi tiếng của Trung Quốc về bệnh thận đã “nhảy lầu tự tử”, hai vị này được cho là liên quan tới “mổ sống lấy nội tạng” nên bị diệt khẩu.
Trong đó, một người tên Lê Lỗi Thạch, là phó Viện trưởng Bệnh viện Đa khoa Quân khu Nam Kinh, Viện sĩ Viện Công trình Trung Quốc, chuyên gia nổi tiếng quốc tế về bệnh thận; một người nữa tên Lý Bảo Xuân, ông là Chủ nhiệm nội khoa thận của Bệnh viện Trường Hải (thành phố Thượng Hải), giáo sư, hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Theo thông tin được công bố công khai, ngày 16/4/2010, ông Lê Lỗi Thạch “nhảy lầu” tử tử tại nhà riêng. Còn ông Lý Bảo Xuân nhảy lầu từ tầng 13 của khu nhà cao tầng ở Bệnh viện Trường Hải, vào buổi chiều ngày 4/5/2007


Trung Quốc có truyền thống “nói một đằng làm một nẻo và vừa ăn cắp vừa la”!
Hải quân Trung Quốc liên tiếp tổ chức các cuộc tập trận trong thời gian qua.
* Trong khi cả châu Á bị cuốn vào vòng xoáy căng thẳng Triều Tiên, Trung Quốc vẫn tiếp tục triển khai các hệ thống radar tần số cao và nhiều cơ sở quân sự khác ra các hòn đảo nhân tạo xây dựng trái phép ở Biển Đông.
* Hải quân Trung Quốc đang tiến hành cuộc tập trận bắn đạn thật ngay gần bán đảo Triều Tiên trong bối cảnh Mỹ và các đồng minh cũng đang diễn tập ở khu vực này.
* Truyền thông Ấn Độ cho hay, Trung Quốc bắt đầu tăng cường các lực lượng quân sự gần cao nguyên Doklam, nơi từng chứng kiến tình trạng đối đầu căng thẳng giữa binh sĩ Trung – Ấn trong hơn 2 tháng hồi đầu năm nay.
* Trung Quốc cho rằng hoạt động của Australia trên Biển Đông trong năm qua “đi ngược lại xu hướng hòa bình và ổn định”.
“Một loạt hành động của quân đội Australia trên Biển Đông trong năm qua đã đi ngược với xu hướng hòa bình và ổn định chung”, Reuters hôm nay dẫn tuyên bố của Tư lệnh hải quân Trung Quốc Thẩm Kim Long.
Trong cuộc gặp với Phó đô đốc hải quân Australia Tim Barrett tại Bắc Kinh ông Thẩm cho rằng tình hình Biển Đông nói chung “ổn định và tốt đẹp”, tuy nhiên hành động của Canberra “không phù hợp với sự đồng thuận đã đạt được giữa lãnh đạo hai nước hay xu hướng hợp tác trong tất cả lĩnh vực giữa hai bên”.
 ….
 https://m.baomoi.com/tin-the-gioi-15-12-trun…/c/24307074.epi


Lịch sử thật trớ trêu nhưng công bằng. Thì ra giá trị của “Bên thắng cuộc” là sau chiến thắng họ đem lại gì cho Nhân dân?
CHÂN DUNG “KẺ XÂM LƯỢC”
(Copy 03/08/2017anle20)
Tướng MacArthur.
Bùi Đức Thịnh
MacArthur đến Nhật vơi đôi bàn tay đẫm máu người Nhật. Khi MacArthur rời Nhật về Mỹ, từ nơi dinh phủ ông ở đến Sân bay Atsugi có hàng triệu người Nhật đứng hai bên đường đưa tiễn. Đoàn xe hộ tống đi qua những hàng nước mắt cùng tiếng hô vang dậy của người dân Nhật: Đại nguyên soái! MacArthur được người Nhật vinh danh là 1 trong 12 danh nhân nước Nhật mọi thời đại.
Bị đánh bom nguyên tử, vì sao người Nhật lại cúi đầu kính trọng tướng Mỹ?
Năm 1942 tướng MacArthur dẫn đại quân tấn công Nhật Bản, từ Melbourne đánh thẳng đến Tokyo, hai tay nhuộm máu người Nhật Bản. Vì thế người Nhật hận ông thấu xương.
Chiều ngày 30/8/1945, tướng quân MacArthur ra khỏi máy bay và đặt chân lên đất Nhật, cho dù ông không mặc quân phục và không mang theo vũ khí gì, cũng không có người tổ chức duyệt binh, nhưng thời khắc đó với 70 triệu người Nhật Bản là thời khắc kinh hoàng mà họ không thể quên, trong tâm trí mọi người chỉ còn nghĩ được hai chữ “mất nước”.
Nhưng tướng MacArthur mang quân đến hòa bình, chính nghĩa, khoan dung và dân chủ.
Nền kinh tế Nhật Bản sau chiến tranh rơi vào suy sụp, đến bữa trưa của Nghị viên Quốc hội cũng phải ăn cơm trộn khoai lang, cái đói bao phủ khắp nơi. Lúc này tướng MacArthur gây áp lực khiến chính phủ Mỹ phải hỗ trợ Nhật Bản, thế là 3,5 triệu tấn lương thực và 2 tỷ Mỹ kim tức tốc được gửi đến Nhật. Ông không chỉ giữ lại chính quyền Nhật Bản mà còn đặc xá cho Thiên hoàng, thậm chí còn quan tâm đến số phận của từng người lính bình thường của Nhật Bản, giúp họ tìm con đường sống.
Theo sau ông, 400 nghìn lính Mỹ đã dùng thiện ý và tinh thần hy sinh để chinh phục người Nhật Bản. Khi đó các con hẻm trong thành phố của Nhật rất chật hẹp, một người Nhật bình thường và một người lính Mỹ to lớn nếu gặp nhau cũng khó để đi qua, vì thế thường thì người lính Mỹ sẽ nép vào một bên cho người Nhật đi trước. Người Nhật không thể không băn khoăn tự hỏi, nếu mình là kẻ chiến thắng thì có làm được như thế không?
Sau khi tướng MacArthur đến Nhật Bản, ông lập tức ra lệnh thả tội phạm chính trị, trong đó có rất nhiều Đảng viên Cộng sản, bị chính phủ Nhật bắt giam trong thời gian dài.
Ngày 25/8/1945, quân chiếm đóng của Mỹ cho phép phụ nữ Nhật thiết lập tổ chức của mình; tháng 9 cho công bố Dự luật về vai trò trong bầu cử của phụ nữ Nhật Bản; đây là lần đầu tiên trong lịch sử Nhật Bản, phụ nữ được quyền bầu cử và ứng cử.
Lúc này tại Tokyo có cô kỹ nữ được chọn làm Nghị viên thành phố, nhiều thị dân cảm thấy khó chấp nhận. Nhưng tướng MacArthur nói, mọi người chọn cô ấy để cô ấy phục vụ mọi người, đừng vì cô ấy là kỹ nữ mà kỳ thị bỏ qua. Khi đó mọi người chợt hiểu người được chọn trong bầu cử dân chủ phải là người thay mặt để vì mình làm việc, thế là sau khi hiểu ý nghĩa vấn đề họ đã quyết định chọn bầu cô kỹ nữ kia. Kết quả sau khi trở thành Nghị viên, cô đã không phụ lòng mọi người, làm được rất nhiều việc có ý nghĩa.
Vào ngày 11/10/1945, tướng MacArthur tuyên bố bỏ lệnh cấm báo chí, Nhật Bản được tự do thông tin và tự do ngôn luận.
Ngày 22/12/1945, ban hành “Luật Công hội”, giai cấp công nhân thực sự có tổ chức của mình. Ngày 1/9/1947, ban hành “Luật lao động”, quy định tiêu chuẩn tiền lương thấp nhất và thời gian làm việc nhiều nhất.
Ngày 3/2/1946, tướng MacArthur chỉ thị cho Tổng bộ Liên minh khởi thảo Hiến pháp Nhật Bản. Chính phủ Mỹ truyền đạt nguyên tắc chế định Hiến pháp cho tướng MacArthur là: Chính phủ Nhật Bản phải do toàn thể cử tri trao quyền và phải chịu trách nhiệm trước toàn thể cử tri. Ngày 3/5, quân liên minh giao ra Bản dự thảo Hiến pháp. Ngày 7/10, Quốc hội Nhật Bản thông qua Hiến pháp. Ngày 3/11, Thiên hoàng cho ban hành Tân Hiến pháp.
Đây là Hiến pháp do kẻ chiếm lĩnh chiếu theo giá trị quan phương Tây áp đặt cho kẻ bị chiếm lĩnh, nhưng lại là bản Hiến pháp đem lại phúc lợi cho nhân dân quốc gia bị chiếm lĩnh. Bản Hiến pháp nhấn mạnh quyền lợi công dân cơ bản của người Nhật Bản, xem những quyền lợi này là “quyền lợi trời cho mà không ai có quyền tước đoạt”. Những quyền này bao gồm: quyền bầu cử, lập hội và tự do xuất bản; không có sự tham gia của luật sư thì không được định tội; bảo đảm quyền cư trú an toàn cho dân, cấm kiểm tra và tước đoạt vô cớ.
Ngày 21/10/1946, Quốc hội đã thông qua “Luật Cải cách ruộng đất”. Chính phủ Nhật Bản mua lại đất đai dư thừa của giới địa chủ, sau đó bán đất lại cho nông dân không có ruộng. Với những nông dân không có tiền mua đất, chính phủ cho vay thế chấp. Tất cả diễn ra không đổ một giọt máu, một mạng người, những người nông dân ai nấy đều có được một phần đất cho mình.
Ngày 31/3/1947, ban hành “Luật Giáo dục”. Theo đó mục tiêu hàng đầu của giáo dục là “tôn trọng sự tôn nghiêm của cá nhân, bồi dưỡng cho mọi người có lòng nhiệt huyết vì chân lý và hòa bình”. Trường học của Nhật Bản không còn nằm trong kiểm soát của chính phủ mà là do Ủy ban Giáo dục do dân chúng bầu ra quản lý. Việc chọn lựa nhà giáo, sách học và bố trí chương trình hoàn toàn do người dân tự chủ quyết định.
Năm 1952, quân chiếm đóng Mỹ trả chính quyền về cho chính phủ Nhật Bản. Sau 7 năm chiếm đóng, người Mỹ cải cách triệt để con đường phát triển của Nhật Bản, chủ quyền quốc gia từ trong tay kẻ chuyên chế trao lại cho người dân Nhật Bản, những tiền đề tiến bộ đầu tiên này giúp người Nhật bước vào con đường thênh thang.
Hơn 10 năm sau, Nhật Bản trở thành cường quốc kinh tế thứ hai thế giới, quốc gia phồn vinh, nhân dân giàu có, xã hội ổn định. Có thể nói thêm một câu, quân chiếm đóng của Mỹ không chi một đồng tiền thuế nào của người dân Nhật Bản, chi phí của họ là lấy từ tiền thuế của người Mỹ.
Trong thời gian chiếm đóng Nhật Bản, rất nhiều người Nhật đã viết thư gửi cho tướng MacArthur yêu cầu biếu tặng đất đai của họ. Nhiều phụ nữ can đảm viết thư đề nghị được hiến thân cho tướng MacArthur, nhiều người còn viết “xin hãy cho tôi được sinh con cho ngài.”
Sáng ngày 16/4/1951, Tổng thống Harry Truman phế bỏ chức Tư lệnh quân chiếm đóng và buộc tướng MacArthur phải về nước, sự kiện này chỉ thông báo cho một số quan chức cấp cao người Nhật biết. Nhưng khi ông ngồi lên ô tô thì mới phát hiện, từ nơi dinh phủ ông ở đến Sân bay Atsugi có hàng triệu người Nhật Bản đứng hai bên đường đưa tiễn. Đoàn xe hộ tống đi qua những hàng nước mắt cùng tiếng hô vang dậy của người dân Nhật Bản: Đại nguyên soái!
Người dân Tokyo đứng chật kín hai bên đường, ai nấy rơi nước mắt, họ như hoàn toàn quên chuyện tướng MacArthur là kẻ chiếm đóng đã đánh bại quân đội quốc gia mình. Thiên hoàng đích thân đến sứ quán đưa tiễn MacArthur, tướng MacArthur cũng xúc động rơi nước mắt, nắm chặt hai tay của Thiên hoàng Hirohito.
Khi đưa tiễn, Thủ tướng Yoshida của Nhật nói: “Tướng quân MacArthur đã cứu chúng tôi ra khỏi nỗi sợ hãi, lo lắng và hỗn loạn của thất bại để đưa chúng tôi vào con đường mới do ông xây dựng, chính Ngài đã gieo trồng hạt giống dân chủ trên đất nước chúng tôi để chúng tôi bước trên con đường hòa bình, tình cảm ly biệt mà nhân dân chúng tôi dành cho Ngài không lời nào có thể diễn tả được.”
Uy lực quả bom nguyên tử của Mỹ tàn phá thành phố và nền kinh tế của Nhật Bản, nhưng về phương diện tinh thần, nước Mỹ đã hoàn toàn chinh phục được người Nhật Bản.
Vụ đánh bom trong hệ thống xe điện ngầm ở thành phố New York đầu tuần này cho thấy hệ thống di trú của Mỹ là một vấn đề an ninh quốc gia, Bộ trưởng Tư Jeff Sessions tuyên bố ngày 12/12.
Bộ trưởng Sessions lưu ý rằng hai nghi phạm tấn công khủng bố tại New York trong hai tháng qua đều là di dân, ‘hậu quả của các chính sách di trú thất bại.’
Nghi phạm 27 tuổi người Bangladesh bị bắt sau vụ tấn công sáng 11/12. Nhà chức trách cho hay Akayed Ullah tới Mỹ năm 2011 theo diện bảo lãnh thân nhân.
Trước đó, hôm 31/10, chiếc xe tải tông chết người gần Trung tâm Thương mại Thế giới, New York, là do một di dân gốc Uzbekistan cầm lái.
Bộ trưởng An ninh Nội địa Kirstjen Nielsen cho biết dù không có mối đe dọa cụ thể khả tín nào hiện nay nhưng các biện pháp tăng cường cảnh giác an ninh đang được tiến hành và các phương án an ninh khác đang được đánh giá để áp dụng vào thực tiễn.
Bộ trưởng Tư pháp Sessions nhắc lại lời kêu gọi Quốc hội siết chặt luật di trú và nói rằng chính quyền của Tổng thống Donald Trump đang tiến tới việc tăng cường thực thi luật di trú nghiêm ngặt, giảm số đơn xin vào nước Mỹ vốn đã tăng gấp ba lần từ năm 2009 tới nay.
Chính quyền Trump từ đầu năm tới nay đã thuê mướn thêm 50 thẩm phán về di trú và dự định mướn thêm 60 người nữa trong thời gian tới để giải quyết những tồn đọng quá tải trong hệ thống di trú.
Lãnh đạo ngành Tư pháp Mỹ cho hay tỷ lệ di dân không giấy tờ vượt biên giới vào Mỹ bất hợp pháp hiện đang ở mức thấp nhất trong vòng 45 năm qua và cam kết sẽ xóa sạch tình trạng nhập cảnh lậu.
Theo AP

Trong hai ngày 5 và 6 tháng 12 vừa qua, Liên Âu tổ chức lần thứ 19 Diễn Đàn Liên Âu và các tổ chức Phi Chính phủ tại thủ đô Brussels với chủ đề: “Nhân quyền bị hăm dọa: Thăm dò lối tiếp cận mới trong bối cảnh của cuộc thách thức toàn cầu”. Về tham dự có trên 250 nhà hoạt động, nhà nghiên cứu và người bảo vệ nhân quyền đến từ 60 quốc gia trên năm châu như Châu Âu, Châu Á, Bắc và Nam Mỹ Châu, Úc châu và Châu Đại dương.
Vào ngày đầu tiên, 5 tháng 12, tổ chức Quê Mẹ – Uỷ ban Bảo vệ Quyền Làm Người Việt Nam được mời làm Chủ toạ cuộc hội luận mang đề tài “Sự bất bao dung của một số quốc gia và xã hội Á Châu đối với tôn giáo, tín ngưỡng hay các ý thức hệ đa dạng”. Khách mời thuyết trình gồm có ông Jan Figel, Đặc sứ Liên Âu về Tự do tôn giáo hay tín ngưỡng ngoài các quốc gia Liên Âu, bà Mercedes Garcia Perez, Trưởng Vụ Nhân quyền tại Bộ Ngoại giao Liên Âu, ông Andrew Khoo, Luật sư nổi tiếng nhân quyền tại Mã Lai, ký giả Julfikar Ali Manik, người Bangladesh được nhiều giải thưởng của New York Times, và ông Dolka Isa, nhà hoạt động Hồi giáo Uyghur. Thành phần tham dự gồm các nhà hoạt động đến từ Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông, Tây Tạng, Mã Lai, Bangladesh, Ấn Độ, Miến Điện và Thái Lan. Tổ chức Quê Mẹ – Ủy ban Bảo vệ Quyền Làm Người Việt Nam đại diện cho Việt Nam.
Bà Mercedes Garcia Perez, Trưởng Phái đoàn Liên Âu đến Hà Nội dự cuộc Đối thoại Nhân quyền Liên Âu – Việt Nam ngày 1 tháng 12 vừa qua, phát biểu qua bài nói về tự do tôn giáo hay tín ngưỡng tại Á châu, bà cho biết rằng những vi phạm nhân quyền và tự do tôn giáo tại Việt Nam sẽ va chạm nghiêm trọng đến Hiệp ước Tự do mậu dịch Liên Âu – Việt nam hiện đang bàn thảo giữa Brussels và Hà Nội.
Trong bài phỏng vấn dành riêng cho phóng viên Đài Á Châu Tự do, ông Jan Figel, Đặc sứ Liên Âu về Tự do tôn giáo hay tín ngưỡng, cho biết những cố gắng của Liên Âu là luôn gây áp lực cho sự tôn trọng các quyền cơ bản trong thế giới.
Ỷ Lan: Thưa ông Jan Figel, ông vừa phát biểu tại Diễn Đàn Liên Âu và các tổ chức Phi Chính phủ về tự do tôn giáo hay tín ngưỡng tại Á châu. Theo ông vì sao quyền tự do này quan trọng đến thế?
Một số các quốc gia có dân số đông tại Á châu giới hạn hoặc khắc nghiệt với tự do tôn giáo, đồng thời toàn bộ tình hình nhân quyền trong những quốc gia này rất tiêu cực.
– Jan Figel
Jan Figel: Tự do tôn giáo hay tín ngưỡng không những quan trọng cho các tôn giáo, mà cho tất cả chúng ta, vì nó tương liên với nhân phẩm của mọi người, tại mỗi quốc gia. Nó là tự do tư tưởng, tự do lương tâm, tự do tin hay không tin, tự do thay đổi tôn giáo. Từ quan điểm này, nó là một trong những chìa khoá hướng tới văn hiến.
Thứ hai, Tự do tôn giáo hay tín ngưỡng là một thử nghiệm cho mọi nhân quyền. Nếu quyền này bị giới hạn, thì mọi quyền dân sự và chính trị cũng bị giới hạn theo.
Thứ ba, Tự do tôn giáo hay tín ngưỡng dự phần cho việc quản lý hoàn hảo xã hội.
Vì thế, những gì chúng ta đóng góp cho sự thăng tiến bền vững và thiết lập tự do tôn giáo hay tín ngưỡng trong thế giới, đặc biệt tại Á châu, là điều quan trọng. Một mặt, Á châu đại diện cho tiềm lực nhân sinh khổng lồ, nhưng mặt khác, đang có sự hiện diện một số hoàn cảnh tiêu cực. Một số các quốc gia có dân số đông tại Á châu giới hạn hoặc khắc nghiệt với tự do tôn giáo, đồng thời toàn bộ tình hình nhân quyền trong những quốc gia này rất tiêu cực. Cho nên sự tiêu cực trầm trọng này là thông điệp báo động, mà cũng là lời kêu gọi chúng ta phải làm mạnh hơn nữa, cộng tác với khối nhân dân, với chính quyền, với các xã hội dân sự để thăng tiến nhân quyền cho mọi người, mọi quốc gia.
Ỷ Lan: Ông là người Slovakia, một quốc gia cựu cộng sản, nay đã bước sang chế độ dân chủ. Cuộc phỏng vấn dành cho Đài Á Châu Tự do sẽ được phát về Việt Nam, là quốc gia Cộng sản chưa làm bước chuyển hóa sang dân chủ. Ông có ý kiến gì về Việt Nam, và trong cương vị Đặc sứ Liên Âu về Tự do tôn giáo hay tín ngưỡng, ông có ý định viếng thăm Việt Nam hay không?
Jan Figel: Tôi sẵn sàng thăm viếng Việt Nam. Chuyến đi sắp tới tại Á châu là Pakistan, tôi hy vọng có dịp thăm viếng nhiều quốc gia trong vùng.
Hãy nhớ rằng tất cả chúng ta sinh ra trong tự do và bình đẳng. Sự tự do và nhân phẩm ta đang bàn, phải được mọi người tôn trọng và thăng tiến, kể cả mọi thể chế, mọi chính quyền tại bất cứ quốc gia nào. Vì vậy, tôi cầu mong nhân dân Việt Nam cũng như nhân dân các nước khác đừng đánh mất niềm hy vọng, đừng bỏ rơi cuộc dấn thân bảo vệ nhân phẩm, tự do và trách nhiệm.
Chế độ Cộng sản tại Châu Âu bị sụp đổ vì đã không thể duy trì. Nhân dân không còn tin vào Cộng sản. Một đảng độc quyền tự nó đã cấm ngặt sự đa dạng, không cho phép cạnh tranh cho sự tiến bộ. Chúng ta cần một xã hội tự do và công bằng. Đây là một giấc mộng, nhưng tôi tin chắc rằng, nhanh hay chậm, Việt Nam sẽ đổi thay cùng với nhân dân trong thế giới.
Ỷ Lan: Xin cảm ơn Ông Jan Figel.
Vì sao dù nghèo đói cỡ nào, Nhật Bản không bao giờ có người ăn xin?

Một điều kì lạ khi đến Nhật Bản đó là thật khó có thể gặp một người vô gia cư hay ăn xin nào đang ngửa tay ra xin tiền người qua đường trên phố. Tại sao vậy?
Một người Việt Nam trong lần đến thăm thành phố Ginza của Nhật Bản đã bắt gặp một cảnh tượng khiến anh vô cùng kinh ngạc. Anh kể rằng mình đã trông thấy một người đàn ông nhưng không biết có thể gọi là ăn xin hay không. Ông ấy mặc bộ Kimono màu vàng pha nâu được là ủi sạch sẽ tươm tất, chân đi giày trắng bóc như vừa mua từ cửa hiệu, tay cầm chuông, tay còn lại cầm chiếc bát gỗ, đầu đội chiếc nón che gần hết cả khuôn mặt. Ông ấy đứng im trên vẻ hè, ai đi ngang cho gì thì cho, nhưng ông không xin. Anh thắc mắc đến người hành khất cũng có lòng tự trọng đến nhường này sao?

Vì sao Nhật Bản không có ăn xin ngoài đường?
Theo một số liệu thống kê thú vị, tại Tokyo có 2.000 người vô gia cư, nhưng bạn sẽ không bao giờ gặp được bất kỳ người vô gia cư nào hay một cậu bé lấm lem nào trên đường phố Nhật Bản đang ngửa tay ra xin tiền một người qua đường hay một ai đó.
Chính phủ Nhật Bản đầu tư thực thi chính sách “trợ cấp nhân sinh”, có nghĩa là bất kỳ người nghèo hay người vô gia cư khi cảm thấy điều kiện vật chất quá khó khăn và cần được giúp đỡ thì họ có thể đến chính quyền địa phương xin nhận trợ cấp. Trung bình một người có thể nhận số tiền trợ cấp hàng tháng lên tới 120.000 Yên (khoảng hơn 22 triệu đồng) để trang trải cuộc sống tối thiểu. Tuy nhiên, rất nhiều người nghèo ở Nhật Bản từ chối nhận chính sách này.
Hầu hết những người vô gia cư ở Nhật Bản đều là những người già, trẻ em khuyết tật, chủ doanh nghiệp bị phá sản, nhân viên văn phòng, sinh viên tốt nghiệp ra trường vì một lý do nào đó mà phải rẽ ngang cuộc đời. Dù rơi vào bế tắc hay bi thương họ không hề ngửa tay ra xin tiền, đơn giản vì họ nghĩ rằng như vậy đang làm mất đi lòng tự tôn trong nhân cách của mình.
Lòng tự trọng của người Nhật rất cao, họ cho rằng mình có thể chết nhưng không được xin của bố thí. Tại Nhật Bản, những người ăn xin là những người bị coi thường nhất, vì họ cho rằng tinh thần võ sĩ đạo sẽ không cho phép họ làm vậy.

Người Nhật tâm niệm rằng: Một người cho dù đến bước đường cùng cũng không bao giờ nhụt chí.
Cũng chính bởi vậy, từ đống đổ nát hoang tàn sau cuộc chiến tranh khốc liệt, Nhật Bản đã tự vươn mình trở thành một siêu cường quốc kinh tế chỉ trong một thời gian ngắn, khiến cả thế giới phải ngả mũ thán phục.
Tự trọng – Tinh thần võ sĩ đạo trong tính cách người Nhật
Lòng tự trọng được xem là giá trị cốt lõi trong văn hóa của người Nhật. Không chỉ riêng đối với người giàu mà ngay cả người vô gia cư cũng hiểu rằng, sự tôn nghiêm làm nên một con người chứ không phải tiền bạc hay chức vị.
Giáo dục cho trẻ em về lòng tự trọng trong nhân cách được người Nhật chú trọng ngay từ những khi còn bé. Đến Nhật, bạn có thể trông thấy một cậu bé 2-3 tuổi đang lẫm chẫm tập đi theo mẹ, nhưng nếu chẳng may trượt ngã, không bao giờ người mẹ cuống quýt, vội vã đỡ con dậy. Thay vào đó, mẹ cậu bé sẽ quay lại và nói: Con hãy cố tự mình đứng dậy nhé! Không dựa dẫm, tự đứng dậy ngay tại chính nơi mình vấp ngã là bài học về lòng tự trọng đầu tiên mà mỗi người con Nhật Bản được học ngay từ khi bé.
Có thể bạn chưa biết, tại Nhật, khi một người cảnh sát khi bắt gặp một người lái xe vi phạm luật giao thông, anh ấy sẽ không bắt người tài xế xuống xe mà sẽ bước đến bên buồng lái hỏi chuyện với người tài xế chỉ vì muốn giữ lòng tự trọng cho người lái xe.
Tại một cửa hàng của Nhật Bản, người chủ tiệm đã quyết định lắp đặt camera để quản lý trông coi hàng hóa phòng trường hợp bị mất cắp. Ngay một thời gian sau, không có bất kỳ vị khách nào ghé đến cửa hàng mua đồ nữa, họ tẩy chay chủ tiệm vì ông ấy đã làm tổn thương lòng tự trọng của mình. Cũng từ đây, trong các siêu thị hay tiệm tạp hóa của Nhật đều không lắp camera như các nơi khác.
Và một điều kì lạ trong hàng tá những kì lạ về xứ sở này đó chính là chỉ trong vài ba năm, nước Nhật có tới từ 4-5 Thủ tướng, không phải người đứng đầu của đất nước bị cách chức mà họ xin từ chức. Từ chức vì lòng tự trọng.

Trong bất kể một lĩnh vực nào, dù chỉ là một sai phạm nhỏ, dù đó là do cấp dưới gây ra, người đứng đầu luôn nhìn nhận rằng nguyên nhân dẫn đến hậu quả này xuất phát từ chính họ, là lỗi của mình. Có câu chuyện kể về một vị giáo sư khi bị người khác đâm xe làm ngã, ông đứng dậy và nói với người làm ông ngã rằng: “Xin lỗi, vì tôi mà ông gây ra chuyện này!”
Người Nhật rất kiêng kị xúc phạm người khác. Trong giao tiếp, họ luôn cố gắng tìm cách nói giảm, nói tránh bằng những hành động ít mang tính đe dọa, không làm tổn thương người khác trước đám đông vì người Nhật muốn giữ lòng tôn nghiêm cho người khác.
Vậy tự trọng là gì mà từ một giáo sư học thức đến một người ăn xin ngoài đường coi trọng đến vậy?
Tự trọng là một phẩm chất cao quý, ước chế con người ta không phát sinh tham lam, tật đố; tự trọng hướng con người ta đi đúng đường, bước đúng bước không mưu cầu quá nhiều mà biết sống đúng mực. Tự trọng có thể được xem như thước đo của đạo đức mà con người có thể dùng để đối đãi với nhau. Không có tự trọng hay lòng tự tôn nhân cách con người dễ bị hoen ố, sống không cần biết quan tâm đến xung quanh và dần trở nên tha hóa. Cũng bởi vậy mà tự trọng đã trở thành bài học đầu tiên mà mỗi em nhỏ người Nhật được học ngay những bước vấp ngã đầu tiên của cuộc đời.
Người Nhật hiểu rằng, giữ lòng tự trọng không phải mục đích vì để thể hiện tôi là ai, tôi là người như thế nào với người khác; mà họ tin khi có tự trọng con người sẽ biết phân biệt đâu là đúng, đâu là sai; điều gì nên và không nên làm, từ đó mà gặt hái sự tôn nghiêm của chính bản thân mình. Tự trọng trong văn hóa người Nhật xuất phát từ tâm niệm sống tốt đẹp, dạy con người ta biết vươn lên sau những khó khăn; luôn cố gắng suy nghĩ và hạn chế tối đa thương tổn trong tâm người khác. Nhật Bản ngày nay có lẽ đã không chỉ là xứ sở của hoa anh đào hay những ngọn núi tuyết cao sừng sững, mà còn là đất nước của những giá trị nhân cách cao cả.
Hồng Tâm

Nước Mỹ – Nước Úc Số Một Vì “Toilet” ? – Phượng Vũ….
Toilet có mọi nơi, hoàn toàn sạch bóng & miễn phí….
Lợi tức đầu người (GDP) dân Na Uy đứng hạng 3 trên thế giới : 65,500 USD 1 năm, Mỹ hạng 7 = 50,000usd, nhưng vật giá ở Na Uy cao hơn Mỹ gần 3 lần, xăng giá 11usd /1 gallon, sale tax 25%, nhà hàng không cho free nước đá lạnh như Mỹ, khát phải mua 1 chai nước nhỏ giá 24 Krone = 4USD, suy ra nếu so sánh GDP Mỹ với vật giá Âu Châu thì GDP Mỹ phải cao hơn 150,000 USD !
Ngay giữa thành phố Oslo là công viên tên Vigelandsparken Sculpture Park có những bức tượng điêu khắc mỹ thuật, rộng 80 mẫu, hàng triệu du khách đến mỗi năm..nhưng chỉ có 1 nhà vệ sinh bên cạnh quán nước ngoài cổng, phải nhét đồng 10 Krones (1.75USD) để sử dụng, nhìn đoàn người xếp hàng rồng rắn bên ngoài chờ là.. nhịn luôn !
Nước Mỹ số một…
Các công viên, các khu “rest area” dọc các xa lộ, thậm chí ở những buổi meeting, hội chợ… cũng có những cầu tiêu tạm cho mọi người dùng khi cần đến và chẳng bao giờ phải tốn một xu nào.
“Đi cho biết đó biết đây
Ở hoài một chỗ, biết ngày nào “khôn”
Ông bà ta từ ngàn xưa đã có cái “nhìn xa trông rộng” thấy được nhu cầu phát triển sự hiểu biết, sự “khôn” lên qua việc đi đó đây. Vì thế ngày nay du lịch là ngành “kỹ nghệ không khói” nhưng đem lại lợi nhuận lớn cho rất nhiều nước trên thế giới. Ngoài ra nhờ đi đó đây, ta mới có dịp mở rộng tầm nhìn, có dịp so sánh để “biết mình, biết người”.
Ở Mỹ lâu năm, quen hưởng những tiện nghi đời sống căn bản của mọi người trong xã hội ( kể cả người nghèo), riết trở thành quen, thấy bình thường và xem đó là lẽ đương nhiên. Ví dụ như nhu cầu vệ sinh: ở Mỹ cầu tiêu công cộng có ở khắp nơi, giấy vệ sinh, giấy lau tay xài thoải mái, vòi nước uống cũng được thiết kế khắp nơi.
Các công viên, các khu “rest area” dọc các xa lộ, thậm chí ở những buổi meeting, hội chợ… cũng có những cầu tiêu tạm cho mọi người dùng khi cần đến và chẳng bao giờ phải tốn một xu nào. Nhưng khi du lịch ra nước ngoài khac mới “thấm thía”! Cái gì cũng phải trả tiền, kể cả nhu cầu vệ sinh (giá từ 1$ – 1.5$/1 lần, tùy nơi, tùy nước). Không phải chỉ tốn tiền mà còn “gian nan” khi hữu sự, để tìm cho ra “nơi cần đến”, ngay cả ở những thủ đô văn minh lẫy lừng lâu đời của thế giới!
Tôi nhớ có một lần khi thăm thủ đô Paris, một người trong đoàn cần toilet, bác tài chạy xuôi, chạy ngược, vòng vòng mãi mà vẫn không tìm ra! Cuối cùng một sáng kiến được nêu ra: tới một nhà hàng nào đó vô mua bất kỳ món gì đó để được đi toilet! Đó là nỗi khổ tâm lớn của các vị cao niên khi đi du lịch châu Âu, các vị phải nhắc nhau nhịn uống nước (điều này lại rất hại cho sức khỏe) để khỏi “khốn đốn” khi hữu sự!
Tôi nhớ một lần ở Rome, hướng dẫn viên dẫn một bà đi mãi qua đường này, tới ngõ nọ mà vẫn không tìm ra “nơi phải đến”, “bí” quá bèn hỏi:
– Bà có chịu tốn 10 Euro để vô restaurant kia mua thứ gì đó để được đi WC không?
– Nín hết nổi rồi, bây giờ không phải 10 Euro mà 20 Euro tôi cũng chịu luôn!
Có những WC có người ngồi thâu tiền còn đỡ, có những nơi, họ thiết kế sẵn phải bỏ đúng số tiền (cắc) quy định thì cổng mới mở cho vô. Khi đi du lịch đâu phải ai cũng có sẵn tiền cắc (Euro) trong túi, có một bà “mắc” quá nhưng không đổi được tiền cắc, nên phải mượn tứ tung trong đoàn, mỗi người thương tình móc hầu bao bỏ vô máy một ít, máy nuốt hết nhưng còn thiếu mấy xu, chưa đủ tiền, máy không mở cổng! Thật khốn đốn với máy móc vô tình!
Ở một số nước châu Á như Trung quốc, khách du lịch phải luôn thủ sẵn giấy vệ sinh trong bóp, vì trong toilet không có giấy vệ sinh. Tôi cứ bị ấn tượng mãi về một lần thăm Bắc Kinh (cách đây hơn 10 năm), đoàn du khách được một dàn các cô gái trẻ đẹp mặc xường xám đón chào tưng bừng ngay từ lối vào nhà hàng. Nhà hàng thiết kế rực rỡ sang trọng, đèn đuốc sáng choang như… cung đình. Sau bữa ăn khi cần đi WC, tôi ngạc nhiên khi bước vào thấy có một bàn trải khăn trắng bóc, trên bàn có một bình hoa tươi thật to, đẹp, và một cô gái xinh đẹp rực rỡ mặc xường xám ngồi đó chỉ để làm nhiệm vụ phát cho mỗi khách 1- 2 miếng giấy vệ sinh nhỏ.
Ôi “cung đình” mà không có giấy vệ sinh! Đúng là XHCN, hình thức trình diễn thì xôm tụ, nhưng nhu cầu căn bản thì không được đáp ứng. Trong đời sống có những nhu cầu xem ra có vẻ nhỏ nhặt, tầm thường, nhưng khi cần đến mà không có thì nó trở thành một trở ngại lớn, khiến người ta “điêu đứng” vì nó.
Nghe kể có một đoàn du khách nước ngoài viếng các lăng tẩm của triều đình Huế, đi từ lăng này đến lăng kia, cảnh đẹp hùng vĩ bao la…, bỗng một du khách cần đi WC, hướng dẫn viên tìm hoài không ra, bèn chỉ khách vào bụi cây xài đỡ,khách cương quyết không chịu! Vậy là cả đoàn phải ngưng tham quan, ra xe trở về khách sạn.
Phi trường ở Mỹ, ghế ngồi chờ đợi cho hành khách là ghế nệm dày và lúc nào cũng dư thừa, thậm chí lúc ít khách có thể nằm ngủ thoải mái. Toilet và vòi nước uống có khắp nơi, bây giờ lại có thêm những chỗ cho hành khách charge pin điện thoại, laptop, I pad, I phone…
Nhưng khi tới phi trường Paris (Charles De Gaulles) những nhu cầu căn bản đó hình như biến mất. Thực ra trước đây tôi đã đến phi trường Paris nhiều lần, nhưng đều đi ra ngay luôn. Lần này chuyến bay chuyển ở Paris trước khi tới Berlin nên tôi mới có cơ hội thâm nhập CDG. Trước hết khi máy bay đáp xuống CDG, tôi ngạc nhiên khi thấy phải đi cầu thang sắt xuống, với va li carry-on, nếu kéo đi thì nhẹ nhàng, nhưng phải xách nó lên và leo mấy chục bậc thang xuống thì không dễ chút nào! Sau đó, leo lên xe buýt chở vô phi trường.
Vô đây tôi lại tiếp tục chạy vòng vòng, mệt “bở hơi tai” vì phải xách carry-on lên xuống cầu thang nhiều lần đi từ khu này qua khu khác, phải qua khu x-ray (khám bằng tay là chính) rồi mới tới được cổng đổi chuyến bay! Khu nhà kiếng tương đối nhỏ nhưng có tới 12 cổng, mỗi cổng chỉ vỏn vẹn có một quầy nhỏ và một computer. Có một số băng ghế sắt trong khu vực cho hành khách ngồi đợi nhưng quá ít so với nhu cầu, nên hành khách ngồi la liệt dưới đất, khắp lối đi. Một số ông thì ngồi vắt vẻo trên các lan can, bờ tường. Tôi vừa mỏi chân, vừa mệt vừa khát nước, nhưng nhìn quanh cả khu vực không thấy có vòi nước uống nào, cả WC cũng không có, chỉ thấy toàn người là người.
Khi lên được máy bay Air France, ngồi yên chỗ quan sát, tôi có cảm tưởng nó là “xe đò bay” thì đúng hơn (khi so sánh với máy bay Mỹ mà tôi vừa đi) vì ghế ngồi và thiết bị cũ kỹ như từ thế kỷ trước. Lúc máy bay cất cánh tôi nghe nó gầm gừ “phành phành” rồi “ạch ạch” như đang cố sức nâng cái thân già nua bốc lên khỏi mặt đất, tôi chỉ lo nó rớt (may là tôi có mua bảo hiểm rồi nên đỡ lo). Cuối cùng sau một hồi “lắc lư con tàu” nó cũng bay lên được. Yên tâm rồi, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi (vì chẳng có phương tiện giải trí nào: nhạc, tivi…). Cơn khát nước làm tôi chợt tỉnh, thấy chung quanh ai cũng có ly nước, tôi bèn yêu cầu một nam tiếp viên cho xin ly nước, nhưng hắn trố mắt ra ngó tôi như tôi đang đòi hỏi một điều gì quá đáng, rồi hắn phớt lờ (đúng là tính “ga lăng” của đàn ông Pháp đã trở thành quá khứ). Có lẽ họ cho rằng họ chỉ phát nước theo giờ của họ, hết giờ là hết phát? Sau khi yêu cầu 2 lần không được, khát quá tôi đợi lúc bà tiếp viên trưởng đi ngang để lập lại yêu cầu, bà bảo tôi đợi một lát và mang đến cho tôi một ly nước nhỏ. Hình như nước trở thành hiếm quý và cách phục vụ lịch sự cũng hiếm quý luôn!
Ôi Air France! một thuở mơ ước khi tôi còn học trung học ở Saigon, lúc nhìn những hình ảnh quảng cáo của Air France trên các tạp chí nước ngoài! Ôi mộng và thực đúng là “nghìn trùng xa cách”! Xin tạm biệt Air France và phi trường Paris (kinh đô ánh sáng một thời) mà không mong ngày gặp lại! Có lẽ từ đây nếu có du lịch châu Âu, tôi phải lo học thuộc lòng câu của William Shakespear: “I always feel happy, you know why? Because I don’t expect anything from anyone.”
Tới phi trường Berlin (TXL) lại cũng phải đi cầu thang sắt xuống, rồi đi xe bus vô phi trường, xem ra phi trường này còn nhỏ và thiếu tiện nghi hơn phi trường Paris, tôi lại tiếp tục xách carry-on mệt nghỉ, chứ không kéo đi nhẹ nhàng như ở các phi trường Mỹ. May mà hai nước Pháp và Đức là hai nước lớn lại có nền kinh tế vững mạnh trong khối châu Âu!
Đúng là có đi ra ngoài mới thấy tiện nghi ở nước Mỹ là số một, đó là chưa kể đến vụ so sánh giá cả hàng hóa ở Mỹ và châu Âu, hàng hóa ở Mỹ vừa nhiều vừa rẻ. Sau này về đến phi trường LAX tôi thấy thật nhẹ nhàng, thoải mái, tất cả đều được chuẩn bị phục vụ chu đáo nhanh gọn, lịch sự.
Đúng là “sweet home” Ôi! “My beautiful America”. Bây giờ tôi mới cảm thấy thực sự yêu mến và tự hào về quê hương thứ 2 của tôi : Nước Mỹ yêu dấu! Quả là:
“Phải chờ đến xế chiều
Ta mới thấy ánh sáng ban ngày rạng rỡ biết bao!”
Nói đến niềm tự hào về nước Mỹ, tôi lại nhớ đến sự việc trên chuyến Cruise Coastal của Đức vừa đi. Ngày thứ hai lên tàu thì toilet trong phòng bị nghẹt, tôi gọi điện cho họ sửa mấy lần mà tình trạng vẫn không thay đổi, tôi phải xuống chỗ “Customer Service” để xếp hàng đi khiếu nại.
Thật ngạc nhiên khi họ “tỉnh bơ” cho biết không phải chỉ riêng phòng tôi mà các phòng ở tầng 2,5,8 đều bị như vậy, họ đang sửa, khi nào xong họ sẽ thông báo. Tôi bèn hỏi:
– Trong khi chờ sửa, thì khách giải quyết vụ toilet ra sao?
– Đi kiếm mấy cái toilet công cộng mà xài
– Nhưng chúng ở đâu?
Sau một hồi thắc mắc tới lui, họ mới chịu lục sơ đồ ra để tìm và cho biết một cái ở lầu 9, một cái khác ở lầu 4. Nghĩa là khi hữu sự phải “ôm bụng” chạy vòng vòng mấy tầng lầu để đi tìm cái toilet công cộng và xếp hàng chờ tới phiên. Chắc là dân châu Âu quen kiểu này rồi nên không thấy phiền?
Trở về phòng, tôi bực bội kể lại cho chị bạn cùng phòng nghe, chị là bác sĩ hưu trí ở Đức. Sáng nay chị đã là nạn nhân “ôm bụng” chạy vòng vòng, may mà tình cờ tôi nhớ ra cái toilet công cộng ở lầu 9 cạnh bên nhà hàng, nên chỉ cho chị. Do đó tôi tưởng chị là “đồng minh” bèn nói:
-Hệ thống phục vụ trên tàu quá tệ! Đã vậy xem ra họ còn thản nhiên cho đó là chuyện nhỏ, không hề có một lời xin lỗi khách hàng. Ở Mỹ thì họ đã xin lỗi ríu rít rồi…
Không ngờ chị phản ứng mạnh:
– Mệt quá, Mỹ cái gì cũng tốt, cũng ngon lành hết! Dân Mỹ được nuông chiều quá hóa hư! Bởi vậy trên thế giới, Mỹ đi đâu cũng bị chúng ghét, bị khủng bố cho chết hết là đúng rồi! Lúc nào cũng đòi hỏi thứ này, thứ kia , còn đòi xin lỗi…“nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột”…
Chị mắng cho một hồi “tràng giang đại hải” mà vẫn chưa hả cơn giận. Tôi ngơ ngác vì bỗng dưng mình bị “giũa” một trận te tua chỉ vì là “dân Mỹ” mà nào tôi có đòi hỏi điều gì cao cấp đâu, chỉ là những nhu cầu căn bản thôi. Thôi “một sự nhịn chín sự lành”, nên tôi nín nhịn vì chị lớn hơn tôi nhiều, coi như mình nhịn “chị hai” trong nhà cho mọi chuyện êm xuôi tốt đẹp trong chuyến đi chơi!
Suy ra mới biết tinh thần “bài Mỹ” ở các nước Âu châu khá mạnh (ghé vô Nga 1 ngày tham quan cũng phải nộp tiền làm đơn xin visa). Kiểu này qua các nước Trung Đông chắc bị “xơi tái” quá, nhưng tôi nhớ một lần cách đây 5,6 năm dân Mỹ qua Ai cập thì lại được đối xử như VIP, đi đâu cũng được ưu tiên và có xe jeep hộ tống “tiền hô, hậu ủng” rất oai!
Hôm sau tâm sự với một chị bạn khác về nỗi ấm ức bị mắng oan. Chị trả lời:
– Chắc tại chị ấy ở Đức lâu, nên ngấm tinh thần “tự tôn dân tộc” của dân Đức, không muốn nước nào qua mặt, mà như vậy là tự ái dân tộc dỏm, vì dù gì mình cũng là người Việt Nam! (Chị cười) Ai bảo Mỹ giàu hơn, mạnh hơn nên dễ bị chúng ghét!
Tôi chán ngán:
– À thì ra vậy! Hèn gì em nghe người ta thường nói “ở đời mình thua – chúng khinh, mình hơn – chúng ganh ghét, mình bằng – chúng nói xấu”. Không biết đến bao giờ các dân tộc trên thế giới sẽ sống với nhau trong tâm trạng “để hận thù người người lắng xuống” hầu không còn ai cảm thấy:
“Đôi khi ta muốn thoát ly
Đi thật xa khỏi cuộc đời này
Xa lìa chuyện ganh đua với chê bai” (L.H.H.)
Dù sao nhờ có đi ra ngoài, có dịp mở rộng tầm nhìn, có dịp so sánh, tôi mới biết trân quý hơn những điều tôi đang được hưởng mỗi ngày ở xã hội này, mà đôi khi quá quen, tôi cứ xem đó là lẽ đương nhiên, là chuyện thường tình (giống như trong đời sống gia đình có nhiều người có phước có được những bà vợ, ông chồng rất tốt, rất tử tế, nhưng họ không hề biết quý và cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên và bình thường, cho đến khi không còn nữa mới hối tiếc thì đã muộn!).
Khi ý thức lại những tiện nghi của đời sống ở Mỹ mà tôi vẫn xem đó là chuyện bình thường, tôi mới biết đôi khi nó là niềm ước mơ của biết bao người trên thế giới nói chung và dân tộc Việt Nam nói riêng. Họ không chỉ cần những nhu cầu vật chất căn bản của đời sống nhưng còn cần những nhu cầu căn bản về tinh thần (quyền làm người, quyền tự do…) mà họ khát khao nhưng không hề được đáp ứng!
Xin cám ơn Chúa, xin cám ơn đời đã cho tôi có một cuộc sống tương đối an lành trên xứ Mỹ này, để từ đó tôi biết yêu thương và chia sẻ nhiều hơn với những mảnh đời bất hạnh khác nơi quê nhà, vì có thể “Một tình thương cho cuộc sống đang chờ đợi ta” bởi:
“Tình yêu là trái chín của mọi mùa
Nằm trong tầm với của mọi bàn tay”
(Mẹ Theresa)





Đài truyền hình ARD, kênh truyền hình số một quan trọng nhất của Đức vào tối 6/12, lúc 18.00 giờ địa phương có tường thuật đưa ra nhiều tình tiết ly kỳ chưa từng được công bố về tiến trình bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin do “các mật vụ Việt Nam kết hợp với Đại sứ quán Việt Nam tại Berlin thực hiện”.
Tới 22:35 giờ, ARD trong chương trình “Tagesthemen” đã một lần nữa bằng hình ảnh thuật lại vụ này.
Thông cáo của Viện Công tố Liên bang Đức về vụ Trịnh Xuân Thanh
Đức ‘khẩn trương’ điều tra vụ Trịnh Xuân Thanh
Trước đó, hôm 4/12, một loạt tờ báo quan trọng hàng đầu của Đức trong đó có Spiegel, FAZ, và Handelsblatt, đã đưa tin ‘hâm nóng’ vụ Trịnh Xuân Thanh.
Vụ “bắt cóc ở Berlin” xuất hiện trở lại trên truyền thông Đức ngay sau khi tin tức từ Việt Nam hôm 4/12 cho hay vụ án “Trịnh Xuân Thanh và các đồng phạm tham ô tài sản” sẽ được đưa ra xét xử vào quý đầu năm 2018.

So sánh với các hoạt động tình báo từng diễn ra trong thời kỳ chiến tranh lạnh, sử dụng hình ảnh một chiếc cầu từng là địa điểm nằm trên đường giáp gianh Đông Đức và Tây Đức ở Berlin trước kia, từng nhiều lần được sử dụng để trao đổi tù binh, điệp viên bị bắt…, ARD đã nhấn mạnh lại mức độ nghiêm trọng của vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh cho dư luận Đức biết.
Bản tin của ARD dường như một lần nữa gây sức ép lên chính phủ Đức, buộc phải có thêm những biện pháp mạnh hơn với phía Việt Nam trong những ngày tới.

Truyền thông Đức cũng nói về các tình tiết trước kia chưa từng công bố là có “một quan chức cao cấp của an ninh Việt Nam “đã bay sang Berlin hôm 16/07 để trực tiếp chỉ đạo vụ bắt cóc ông Trịnh”.

Quốc hội Việt Nam nói rằng Trung Quốc ngày càng quyết liệt hơn trong việc sử dụng nhiều biện pháp để chiếm đóng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.
Nhận định này được Ủy ban Thường vụ Quốc hội Việt Nam đưa ra trong một báo cáo vào ngày 5 tháng 12 và được báo chí Việt Nam trích dẫn.
Báo cáo này ghi rõ là Trung Quốc đã sử dụng cả biện pháp đâm chìm tàu Việt Nam để ngăn cản các hoạt động của Việt Nam trên biển.
Ngoài ra, báo cáo nói thêm là Trung Quốc cũng gia tăng liên tục việc xâm phạm lãnh hải của Việt Nam để đánh trộm hải sản.
Quần đảo Hoàng Sa nằm ở phía Bắc Biển Đông hiện do Trung Quốc chiếm giữ hoàn toàn, là nơi tranh chấp giữa Việt Nam và Trung Quốc. Trung Quốc chiếm đoạt lấy quần đảo này từ Miền Nam Việt Nam sau một trận hải chiến hồi năm 1974.
Quần đảo Trường Sa nằm ở phía Nam Biển Đông là nơi tranh chấp giữa Việt Nam, Trung Quốc, Philippines, Malaysia, Brunei và Đài Loan.
Trung Quốc đưa Hoàng Sa và Trường Sa vào trong một đơn vị hành chính mà họ đơn phương lập ra để kiểm soát khu vực rộng lớn ở Biển Đông gọi là tỉnh Tam Sa.
Đối Với Việt Nam, Hoàng Sa là một huyện trực thuộc Thành phố Đà Nẵng, còn Trường Sa là một huyện thuộc tỉnh Khánh Hòa.
Trong thời gian mấy năm gần đây Trung Quốc thực hiện nhiều nổ lực gầy dựng sức mạnh quân sự ở những nơi họ đang chiếm đóng thuộc hai quần đảo này bằng cách xây đắp những đảo nhân tạo, triển khai máy bay chiến đấu hiện đại ra hai quần đảo này.
Vào đầu tháng 12 này, Trung Quốc lần đầu tiên thừa nhận đã đưa chiến đấu cơ đến Hoàng Sa.