Những phát biểu ấn tượng của Joshua Wong

https://www.facebook.com/hongly.vo.5059/videos/253346915624158/?t=18

Võ Hồng Ly is with Võ Hồng Ly.

17.09.2019

Những phát biểu ấn tượng của Joshua Wong từ khi còn là một “cậu bé thủ lĩnh của phong trào dù vàng 2014” cho đến tầm nhìn của một nhà lãnh đạo tương lai.

Xin cảm ơn tác giả đã dành thời gian làm video này. 💐

❤️ Hongkong !

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến: Cái Sẩy Hồng Kông & Giấc Mộng Siêu Cường

blank

Cái sẩy nó nẩy cái ung.

Thành ngữ 

Bằng giờ này năm trước, tháng 10 năm 2018, I.F.R.I – Institut Français des Relations Internationales – đã cho phổ biến bài viết (“Chine : Une Puissance Pour Le XXIe Siècle”) với hơi nhiều lời … có cánh. Thử xem chơi vài câu, qua bản dịch (“Trung Hoa: Một Siêu Cường Của Thế Kỷ XXI”) từ trang Nghiên Cứu Biển Đông:

Trung Quốc đã nổi lên là một cường quốc kinh tế, và mong muốn trở thành cường quốc trong mọi lĩnh vực. Trung Quốc đang phát triển một chiến lược gắn kết và tổng thể nhằm khẳng định, nhân dịp kỷ niệm 100 năm ngày thành lập nước, là một cường quốc hình mẫu về kinh tế, quân sự, ngoại giao, chính trị và ý thức hệ. Trung Quốc còn dự định đề xuất một mô hình phát triển và quản trị đất nước thực sự, và tiến hành cơ cấu lại quản trị toàn cầu.

Việc nổi lên của một cường quốc là một hiện tượng tương đối hiếm gặp, và chỉ có thể nhận thấy trong cả quãng thời gian dài. Sau sự xuất hiện của các cường quốc Anh và Mỹ trong những thế kỷ trước, thế kỷ 21 có thể là thế kỷ của siêu cường Trung Quốc.

Ngoài các thành tựu kinh tế, có lẽ điều phân biệt Trung Quốc với các nước mới nổi khác là quyết tâm không thể lay chuyển của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thúc đẩy “sự đổi mới vĩ đại của nhà nước Trung Quốc”.

Một ý chí sức mạnh 360° …

Một ý chí mạnh mẽ muốn được thừa nhận là cường quốc …

Một Trung Quốc hình mẫu cho các nước khác …

ĐCSTQ cho rằng bối cảnh hiện tại thuận lợi cho Trung Quốc, và mong chờ thập kỷ sắp tới với một sự lạc quan nhất định, đồng thời không ngần ngại nhấn mạnh mặt trái của thế giới và người dân phương Tây.

Nói tóm lại, và nói theo ngôn ngữ của giới bóng đá VN, là Trung Quốc sắp đặt cả nhân loại dưới gót chân của họ bằng những kỳ tích để đời. Cùng lúc – khắp nơi – thiên hạ vẫn thường được nghe những lời phát biểu, với khẩu khí cũng tự tín và lạc quan (tương tự) từ ông Chủ Tịch Đảng kiêm Chủ Tịch Nước của xứ sở này: 

  • Trung Quốc đang ở vào một “thời cơ lịch sử”, bước vào một “kỷ nguyên mới” sẽ được đánh dấu bằng sự kiện đất nước đang trở thành một “lực vĩ đại” [mighty force] trên thế giới và đóng một vai trò gương mẫu [role model] cho việc phát triển chính trị và kinh tế.

  • Chúng ta cần củng cố niềm tin về con đường, lý luận, hệ thống và văn hóa của chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc, và chia sẻ kinh nghiệm quản trị với các nước khác.

  • Sau khi thống nhất hòa bình, Đài Loan sẽ có hòa bình lâu dài và người dân sẽ được hưởng cuộc sống tốt đẹp và thịnh vượng. Với sự hỗ trợ tuyệt vời của ‘mẫu quốc,’ nền an ninh của đồng hương Đài Loan sẽ còn tốt hơn nữa, và không gian phát triển của họ sẽ còn lớn hơn nữa.

Tập Cận Bình có “nổ” lớn quá không?

Không đâu! Cùng với quyền lực nghiêng trời lệch đất, ngài chủ tịch còn có thêm một khối óc vỹ đại cùng tầm nhìn bao quát toàn cầu. Ông là cha đẻ của Sáng Kiến Vòng Đai & Con Đường (The Belt and Road Initiative) còn được gọi là Nhất Đới Nhất Lộ nối liền những trọng điểm kinh tế từ Trung Quốc sang châu Âu và châu Phi. Sáng kiến này được mô tả là “dự án lớn nhất của thế kỷ” (the largest project of the century) với kỳ vọng sẽ mang lại “một trật tự mới cho thế giới.”

Quả đất vốn đã xưa, thế giới vốn đã cũ nên mọi sự mới mẻ đều được vui vẻ đón chào. Niềm vui, tiếc thay, hơi ngắn. Cái được mệnh danh là trật tự Trung Hoa – Sino-centric order – chưa kịp thành hình (mới chỉ có trong óc tưởng tượng thôi) thì đã có “sự cố” vô cùng đáng tiếc xẩy ra, khiến cho chính nước Tầu bỗng trở nên hơi bị lộn xộn và rối rắm.

blank

Ảnh: reddit.com

Cái “sẩy” này tuy chỉ do chút “thiếu tế nhị” trong lãnh vực pháp lý nhưng đã nẩy ra một cái ung to đùng, có thể làm tiêu tán giấc mộng (lớn) của Tập Cận Bình. Vấn đề đã được Mary Hui – tường thuật viên của Quartz, tại Hồng Kông – tóm gọn như sau, theo bản lược dịch của Đoan Trang:

Dự luật này mới được đưa ra hồi tháng 4 vừa qua. Mục đích của nó là sửa đổi hai đạo luật hiện hành đang điều chỉnh việc dẫn độ và hỗ trợ tư pháp giữa Hong Kong và các nơi khác: 1. Pháp lệnh về tội phạm đào tẩu; 2. Pháp lệnh về tương trợ tư pháp trong lĩnh vực hình sự. Pháp lệnh về tội phạm đào tẩu mà Hong Kong đang sử dụng hiện nay được thông qua ngay trước khi Hong Kong trở về với Trung Quốc (năm 1997). Pháp lệnh này quy định rõ là nó không áp dụng cho việc dẫn độ và tương trợ tư pháp với “chính quyền nhân dân trung ương hay chính quyền của bất kỳ địa phương nào của nước Cộng hòa Nhân dân (CHND) Trung Hoa”.

Bắc Kinh và chính quyền đặc khu Hong Kong hiện nay muốn sửa đổi pháp lệnh đó để có thể dẫn độ nghi phạm về các nước chưa ký hiệp định tương trợ tư pháp với Hong Kong, trong đó có cả Trung Hoa lục địa. Và vì thế, dự luật dẫn độ ra đời.

Thế là sóng gió ba đào:

Lý do chủ yếu để người dân Hong Kong phản đối dự luật dẫn độ là vì lo sợ nó sẽ phá hoại nền tư pháp độc lập cũng như tự do của Hong Kong. Nhà nước CHND Trung Hoa vốn đầy rẫy vi phạm nhân quyền với một bộ máy công an gây ra hàng loạt cái chết trong đồn, một hệ thống xét xử hoàn toàn bị đảng cầm quyền thao túng, dẫn đến tình trạng oan sai, khiếu kiện và dân mang quan tài đi diễu phố (tương tự như Việt Nam). 

Có thể ví dự luật dẫn độ như một giọt nước tràn ly, và phản ứng dữ dội của người dân Hương Cảng như những cái tát (nháng lửa) vả liên tiếp vào mặt của Tập Cận Bình:

blank

Ảnh: boingboing.net

Sau vô số lời đe doạ, sau khi bạo lực bị chống trả mãnh liệt bởi bạo động, và sau khi súng đã nổ nhưng những cuộc biểu tình vẫn giữ nguyên cường độ nên Trung Hoa Lục Địa “bỗng” trở nên nhũn nhặn và … lễ độ thấy rõ. Mềm nắn, rắn buông. Không buông, ngó bộ, không xong đâu!

South China Morning Post, số ra hôm 4 tháng 9 năm 2019, loan tin: “Nhà lãnh đạo Hong Kong Carrie Lam thông báo rút lại dự luật dẫn độ gây tranh cãi. Hong Kong leader Carrie Lam announces formal withdrawal of the extradition bill.” Josuhua Vong đáp lại rằng như thế là “quá ít và quá muộn. Too little and too late.”  Theo BBC, ông còn cho biết thêm: “Biểu tình sẽ tiếp tục cho đến ngày có bầu cử tự do.”

Cụm từ “bầu cử tự do” – tiếc thay – lại không có trong tự điển của Tập Cận Bình. Nay muốn thêm vào e hơi bị khó. Sợ nó sẽ làm đảo lộn trật tự không chỉ ở đảo Hồng Kông mà còn ngay cả ở Trung Hoa Lục Địa nữa. Giấc mộng “Sino-centric order” – ngó bộ – còn xa. Nó cũng xa xăm và mơ hồ (y) như giấc mộng siêu cường của Tân Hoàng Đế vậy.

BÀI VIẾT CỦA JOSHUA WONG ĐĂNG TRÊN TẠP CHÍ ECONOMIST ANH QUỐC

Image may contain: 1 person, eyeglasses and text
Tuệ Lãng

BÀI VIẾT CỦA JOSHUA WONG ĐĂNG TRÊN TẠP CHÍ ECONOMIST ANH QUỐC

Joshua Wong : Chúng tôi khát khao một ngày Hồng Kông thoát khỏi độc tài

” Một làn sóng đàn áp chính trị đang diễn ra ở Hồng Kông, nơi nhân quyền và tự do của chúng tôi đang mấp mé trên bờ vực sụp đổ. Thế giới không thể tiếp tục im lặng.

Trong vòng 30 giờ đồng hồ, những kẻ côn đồ đã tấn công đội ngũ tổ chức biểu tình và cảnh sát tiến hành bắt giữ hàng loạt những nghị sĩ và các nhà hoạt động ủng hộ dân chủ, bao gồm cả tôi. Quyền biểu tình của chúng tôi đã bị cùm lại, trong khi chính quyền cấm một buổi tập trung ôn hòa đã được lên kế hoạch vào ngày 31/8.

Cùng lúc đó, chính phủ dường như muốn kiểm tra phản ứng của công luận về ý tưởng họ sẽ kích hoạt điều luật tình trạng khẩn cấp đã lạc hậu từ lâu. Việc này sẽ cho phép trưởng đặc khu quyền lực to lớn như kiểm duyệt báo chí, tiến hành bắt bớ quy mô lớn và ngay lập tức thiết quân luật một phần của thành phố này – tất cả chưa cần tới trợ giúp của Quân Giải phóng Nhân Dân Trung Quốc.

Trong khi đó, binh lính Trung Quốc và các phương tiện thiết giáp được di chuyển tới biên giới Hồng Kông, sẵn sàng tiến vào “trong vòng 10 phút”, theo đúng lời của quân đội Trung Quốc.

Tất cả những hành động này có mục đích là để đe dọa người Hồng Kông, khiến họ sợ hãi và quy phục. Nhưng có phải nhà cầm quyền thực sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ ngậm miệng và giữ im lặng, hay chúng tôi sẽ đứng lên và chiến đấu?

Một làn sóng đàn áp chính trị đang diễn ra ở Hồng Kông, và nhân quyền cùng tự do của chúng tôi đang đứng trên bờ vực sụp đổ.

Chúng tôi hoàn toàn lên án chiến dịch độc ác của bạo lực này và những phát ngôn từ giáo điều từ thời Liên Xô dán nhãn chúng tôi là “những gián điệp ăn tiền của thế lực nước ngoài”. Ngày này qua ngày khác, chính quyền đang tiến gần hơn đến việc sử dụng quân bài cuối cùng của họ.

Nhưng người dân sẽ tiếp tục chiến đấu, bởi vì trận chiến này là vì tương lai của Hồng Kông. Chúng tôi không muốn thấy một Hồng Kông chỉ có tự do trên giấy, nơi mà địa vị tự trị chỉ là cái vỏ bọc của một nhà nước độc tài toàn trị.

Vì tương lai của chúng tôi mà những người trẻ sẵn sàng trả cái giá cuối cùng trong cuộc chiến của mình. Rất nhiều người biểu tình – những em thiếu niên, một số vẫn học trung học – bây giờ đang mang theo “di nguyện và chúc thư” trong cặp trước khi lao lên tuyến đầu của cuộc biểu tình. Nỗ lực vì hòa bình được viết bằng máu của họ. Một số đã tự tử, đã trở thành nạn nhân của sự độc ác của cảnh sát, thành mục tiêu của những cuộc tấn công của các băng nhóm côn đồ tàn bạo và bừa bãi.

Trưởng Đặc khu Hồng Kông Carrie Lam đã gạt ra bên lề những người trẻ bằng tuyên bố “họ không có đóng góp gì cho xã hội”. Về chúng tôi, chúng tôi xin hỏi lại bà rằng:

Ai là người không cho phép người trẻ có “đóng góp gì” cho xã hội?

Ai đã cấm người trẻ, những ứng viên được bầu chọn một cách dân chủ, tham gia vào chính trị?

Ai đã quyết định phớt lờ nguyện vọng của nhân dân và đưa ra dự luật dẫn độ bị ghét bỏ ngay từ đầu?

Câu trả lời là: một chính phủ được lựa chọn một cách phi dân chủ. Những người trẻ thay vì được coi là những cột trụ tương lai của xã hội, đã bị tước bỏ bất cứ tiếng nói nào khi một quyết định hệ trọng được đưa ra, bất chấp việc họ là những người sống lâu nhất với hậu quả từ những quyết định đó.

Cách duy nhất để ổn định trở lại Hồng Kông là Bắc Kinh phải trao cho chúng tôi quyền bầu cử tự do và công bằng tại thành phố này – đây là một trong 5 yêu cầu của phong trào chống luật dẫn độ. Họ phải đưa ra một chương trình cải tổ chính trị bao hàm việc cho chúng tôi quyền lựa chọn trưởng đặc khu và bầu chọn toàn bộ vị trí trong nghị viện thành phố, tức hội đồng lập pháp. Phổ thông đầu phiếu đã được hứa hẹn dưới nguyên tắc “một quốc gia, hai chế độ” thiết lập trong sự kiện trao trả Hồng Kông năm 1997.

Sự tức giận của chúng tôi không chỉ là vì dự luật dẫn độ; sự phẫn nộ này là vì một chính quyền phi dân chủ ngày càng phớt lờ nguyện vọng của người dân.

Cộng đồng quốc tế có thể giúp đỡ người Hồng Kông.

Đầu tiên, chúng tôi thúc giục các bạn gây áp lực để Bắc Kinh rút về quân đội đang đặt dọc biên giới Hồng Kông. Hành động làm bộ này của các lực lượng quân sự Trung Quốc khiến căng thẳng leo thang không đáng có .

Trung Quốc sẽ gặt hái được một cơ lốc những lời lên án nếu họ cho xe tăng vào thành phố chúng tôi. Nó sẽ khiến người ta hoài nghi thiện chí tuân thủ các thỏa thuận song phương của Bắc Kinh. Nó cũng có thể dẫn đến việc Mỹ rút lại quy chế đặc biệt cho Hồng Kông theo luật Mỹ.

Có một số những người trung thành với Bắc Kinh ở trong thành phố này, những người mà vì lòng tôn sùng mù quáng đối với chế độ độc tài Trung Quốc đã ủng hộ việc đưa binh lính vào dập tắt phong trào của chúng tôi. Rõ ràng là họ sẵn sàng chấp nhận rủi ro giết chết trung tâm tài chính Châu Á này.

Thứ hai, các nhà lãnh đạo quốc tế tại Hội đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc cần lên tiếng rõ ràng rằng chính phủ Trung Quốc phải tuân thủ đầy đủ các điều khoản và tinh thần của Tuyên bố chung Trung-Anh năm 1984, văn kiện mở đường cho sự kiện trao trả năm 1997: Hồng Kông rời Anh Quốc. Chúng tôi hoan nghênh các lãnh đạo G7 vì đã ủng hộ nền tự trị của chúng tôi trong một thời kỳ đầy thử thách như thế này và thúc giục họ tiếp tục lên tiếng.

Thứ ba, chúng tôi đề nghị tất cả mọi người ủng hộ những lời kêu gọi chính phủ Hồng Kông tiến hành một cuộc điều tra độc lập đối với việc cảnh sát sử dụng vũ lực thái quá. Chúng tôi cũng kêu gọi chấm dứt bán các thiết bị kiểm soát đám đông cho cảnh sát Hồng Kông, những người mà trong vài tháng gần đây đã cho thấy thiên hướng khát máu và bạo lực trong các hành động cảnh sát của mình.

Cuối cùng, chúng tôi thúc giục các chính trị gia ở Mỹ ủng hộ và thông qua Đạo luật Dân chủ và Nhân quyền Hồng Kông càng sớm càng tốt, để theo dõi chặt chẽ những kẻ vi phạm nguyên tắc “một quốc gia, hai chế độ” và trừng phạt những kẻ tước đoạt khỏi người Hồng Kông những quyền lợi chính đáng của họ.

Lần này tôi không phải là gương mặt của cuộc biểu tình ở Hồng Kông. Phong trào chống luật dẫn độ lớn hơn và có tổ chức hơn nhiều Phong trào Ô dù 2014.

Việc bắt bớ sẽ không ngăn được quyết tâm của chúng tôi. Trước mặt chúng tôi là rất nhiều tháng dài nữa của nước mắt và đau khổ, trong khi bóng đen của cuộc thanh trừng đe dọa không chỉ những ai đổ ra đường phố, mà còn trên khắp các ngành kinh tế, giáo dục, y tế và giao thông của Hồng Kông.

Toàn bộ thành phố này đang đứng trên một mặt trận thống nhất chống lại chính phủ, nhưng mỗi ngày chính quyền của bà Lâm lại tiếp tục thêm dầu vào lửa bằng những lời đe dọa. Nỗ lực của bà trong cái gọi là “đối thoại” không thuyết phục được ai.

Ở trong bất kỳ một nền dân chủ nào, mức độ đối kháng kéo dài trong một thời gian lâu như thế này đã phải đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp chính trị của một lãnh đạo giống như bà Lâm. Nhưng bởi vì chúng tôi không sống trong một chế độ dân chủ, bà ta có thể ngắm nhìn chiến trường từ trong tòa tháp kính của mình, và chế độ của bà ta – dưới sự chỉ đạo của Bắc Kinh – tiếp tục ngấu nghiến những đứa con của Hồng Kông.

Thành phố của chúng tôi đang oằn mình trong một vị thế không mấy dễ chịu: ở mặt trật giữa tự do và độc tài. Nhưng chúng tôi đã bị dồn đến chân tường và nếu bây giờ chúng tôi run sợ, sẽ không còn cơ hội thứ hai để lên tiếng. Đằng sau những hàng rào chắn, chúng tôi khát khao một Hồng Kông thoát khỏi ách độc tài và chính phủ bù nhìn.

Chúng tôi khát khao có một một quê hương nơi tự do dân sự được tôn trọng, nơi con cái của chúng tôi không phải là đối tượng bị giám sát toàn diện, bị tước đoạt nhân quyền, kiểm duyệt chính trị và bắt bớ bừa bãi. Chúng tôi đang đứng lên cùng tất cả những dân tộc tự do trên thế giới và hy vọng các bạn sẽ đứng cùng chúng tôi trong cuộc chiến tìm kiếm công lý và hòa bình này.”

Bài viết của Joshua Wong (Huỳnh Chi Phong), đăng trên chí Economist của Anh Quốc.

(Trọng Đức biên dịch)

Hong Kông tiếp tục biểu tình

Image may contain: crowd and outdoor
Image may contain: one or more people, crowd and outdoor
Image may contain: crowd and outdoor
Image may contain: outdoor
Võ Hồng Ly is with Võ Hồng Ly.

15.09.2019

Hồng Kông : 16h00 : Bất chấp lệnh cấm của cảnh sát, dòng người biểu tình chiều nay vẫn tiếp tục đổ về càng ngày càng đông và đang đến gần Trung tâm Ngân hàng Hoa Kỳ. Đường Hennessy vẫn là đầu tàu của cuộc tuần hành với các thông điệp được liên tục phát đi :

=> FIGHT FOR FREEDOM !!! (CHIẾN ĐẤU CHO TỰ DO !!!)

=> STAND WITH HONGKONG !!! ( ĐỒNG HÀNH CÙNG HỒNG KÔNG !!!)

❤️ HongKong !
_____
Ảnh : Stand News

Hơn 1 triệu gia đình Mỹ tiến vào giới trung lưu trong 2 năm nhiệm kỳ Trump

Thành tích này được cho là nhờ các chính sách cắt giảm thuế và khuyến khích kinh tế phát triển của Tổng thống Donald Trump. 

Theo thống kê, vào năm 2016, 58,5% hộ gia đình ở Mỹ đạt mức thu nhập từ 50 nghìn đô trở lên; năm 2018, con số này tăng lên 60%. Trong khi đó, thu nhập trung vị của hộ gia đình tăng lên gần 2,3%. Tất cả con số trên đều được điều chỉnh sau lạm phát. 

Epoch Times nhận định, sự mở rộng giới trung lưu ở Mỹ đang mạnh chưa từng thấy kể từ những năm 1960. Năm 2018, gần 30% số hộ gia đình đã tiến vào mức thu nhập từ 50.000 đến 99.999 USD/năm. 

Hoa Kỳ đã làm khá tốt công cuộc “xóa nghèo” của mình với số lượng hộ gia đình có thu nhập thấp hơn 25.000 USD/năm giảm 20% kể từ 1968. Con số này còn có ý nghĩa hơn nếu xét về quy mô gia đình trung bình của Mỹ đã giảm từ 3,2 người xuống 2,5 người so với trước năm 1968. 

Thêm vào đó, Mỹ cũng tăng hơn 8 lần số lượng hộ gia đình giàu có (mức thu nhập trên 200.000 USD/năm), lên 8,5% trong năm 2018 từ mức chỉ 1% năm 1968. 

Trong khi đó, tỷ trọng gia đình trung lưu lại giảm mạnh trong cùng giai đoạn. Năm 1968, có 38% số hộ gia đình ở Mỹ có thu nhập hơn 50.000 USD tới dưới 100.000 USD một năm. Tới năm 2014, con số này giảm xuống còn 28,6%. Tuy nhiên dường như xu hướng này đang thay đổi. 

Khoảng đầu năm 2018, tỷ lệ thất nghiệp ở Mỹ vẫn duy trì ở mức 4,1%, nhiều nhà phân tích tuyên bố rằng đây là con số cố định thể hiện rằng nền kinh tế đã hấp thụ đủ lao động. Nhưng sau đó, thị trường lao động Mỹ tiếp tục tăng trưởng, tới cuối năm 2018, tỷ lệ thất nghiệp đã giảm xuống 3,7% – mức thấp nhất kể từ năm 1969. Tỷ lệ này tiếp tục được duy trì cho tới tháng 8/2019. 

Thị trường lao động rộng mở đem đến cơ hội việc làm cho cả phụ nữ và những người da màu. Tháng 8/2019, tỷ lệ thất nghiệp ở người da đen Mỹ đã giảm xuống mức thấp nhất từng ghi nhận: 5,5%. Ngoài ra, mức lương cũng tăng đáng kể trong khi tỷ lệ người phụ thuộc vào phúc lợi chính phủ thì sụt giảm. 

Đầu năm 2018, những ngành trả lương cao (tài chính, dịch vụ, …) là những ngành có mức lương tăng trưởng mạnh nhất (3%). Nhưng tới cuối năm 2019, tăng trưởng tiền lương lại cao nhất ở những ngành trả lương thấp thuộc khối sản xuất công nghiệp – khoảng 4,7%, theo phân tích của trang tìm việc Indeed. 

Một báo cáo từ Ban Nghiên cứu Quốc hội tháng 7 cũng chỉ ra rằng những người có học vấn thấp nhất đã chứng kiến tốc độ tăng lương cao nhất trong thời gian qua. 

Lương tăng và việc làm ổn định đã giúp nhiều người Mỹ thoát khỏi cảnh phụ thuộc vào tem phiếu trợ cấp chính phủ. 

Trong 29 tháng dưới nhiệm kỳ của Tổng thống Trump, số lượng xin trợ cấp thực phẩm đã giảm gần 6,7 triệu người. Để so sánh, 29 tháng cuối cùng nhiệm kỳ của ông Obama, chỉ có ít hơn 3,8 triệu người thoát khỏi cảnh phụ thuộc vào tem phiếu thực phẩm. Số lượng người nằm trong trợ cấp y tế Medicaid và CHIP – chương trình bảo hiểm y tế chính phủ dành cho trẻ em và người nghèo, cũng giảm hơn 2,9 triệu người từ tháng 1/2017 tới tháng 6/2019. 

Ông Trump may mắn đảm nhiệm nước Mỹ trong thời kỳ kinh tế mở rộng, tuy nhiên những chính sách cắt giảm thuế và giảm thiểu quy định trói chân doanh nghiệp cũng giúp nền kinh tế Mỹ phát triển và vững mạnh. Trong môi trường ủng hộ kinh doanh tối đa, ông Trump cũng giúp tạo ra niềm tin tiêu dùng và sự lạc quan đầu tư, kinh doanh. 

Một nền kinh tế phát triển mạnh và vững vàng đã tạo bàn đạp để ông Trump thúc đẩy cuộc chiến tranh thương mại với Trung Quốc. Bất chấp nhiều lần thị trường chứng khoán Mỹ sụt giảm mạnh mẽ do lo ngại từ thương chiến, ông Trump vẫn kiên quyết duy trì áp lực tối đa lên Trung Quốc, buộc Bắc Kinh thay đổi quy tắc vận hành thương mại bất công với Hoa Kỳ. 

Đức Trí

Mẹ Thánh Têrêsa và Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolo II hai vị thánh nhân của thời hiện đại 

https://www.facebook.com/banduonglinhthao/videos/2491412120897242/?t=76

Bạn Đường Linh Thao

Mẹ Thánh Têrêsa và Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolo II hai vị thánh nhân của thời hiện đại 

Cách đây 3 năm vào ngày 4.9.2016 , ĐTC Phan-xi-cô đã chủ sự thánh lễ phong hiển hiển thánh cho Mẹ Têrêsa Calcutta cùng với sự hiệp thông của hơn một ngàn linh mục, tu sĩ và hàng chục ngàn tín hữu tại quảng trường Thánh Phê-rô.
Mẹ Thánh – Một con người bé nhỏ nhưng đã làm nên những điều vĩ đại, hội dòng Thừa Sai Bác Ái do mẹ sáng lập năm 1950 ngày nay đã có mặt ở khắp nơi trên thế giới để giúp đỡ những người nghèo khổ và những ai đang sống trong sự tuyệt vọng.

Năm 1979, Mẹ Teresa được trao tặng Giải Nobel Hòa bình cho “những hoạt động diễn ra trong sự đấu tranh vượt qua sự nghèo khó và cùng quẫn, là những điều đe dọa hòa bình.”

ĐÔI BẠN CỦA ĐỨC TIN VÀ CHÍNH TRỊ

Image may contain: 2 people, people standing
Image may contain: 1 person, outdoor and closeup
Image may contain: 1 person, standing, crowd and outdoor
Đạt Tiến NguyễnFollow

ĐÔI BẠN CỦA ĐỨC TIN VÀ CHÍNH TRỊ

Hai bạn trẻ Agnes Chow và Joshua Wong đang được nhiều người trên thế giới quý mến và vinh danh là hai gương mặt đại diện cho phong trào đấu tranh dân chủ tại Hong Kong. Agnes Chow sinh ngày 3 tháng 12 năm 1996, còn Joshua Wong sinh ngày 13 tháng 10 năm 1996. Cả hai đều là Kitô hữu và có đời sống đức tin mạnh mẽ! Agnes Chow là người Công giáo, còn Joshua Wong là người Tin lành.

Ngay từ khi còn nhỏ thì Joshua Wong đã được cha mẹ cho đi tham gia các sinh hoạt ở nhà thờ và cho đi làm việc thiện nguyện giúp đỡ người nghèo. Nơi nhà thờ, Joshua Wong được đào tạo kỹ năng phát triển tổ chức và thuật nói chuyện trước công chúng thông qua việc chia sẻ nhóm. Joshua Wong đi làm việc thiện nguyện để gây ý thức cho các bạn trẻ về xã hội và tạo tầm ảnh hưởng của mình với cộng đồng.

Thế còn cô gái Agnes Chow thì sao? Agnes Chow là một người Công giáo nên cũng được hưởng một nền giáo dục phong phú nơi nhà thờ, đặc biệt là trong môi trường sinh hoạt của sinh viên Công giáo tại Hong Kong. Đức Hồng Y Trần Nhật Quân là người có tư tưởng chống cộng sản Trung Quốc một cách quyết liệt và có tầm ảnh hưởng lớn tại Hong Kong thì được coi như là một người cha tinh thần và là người truyền cảm hứng cho Agnes Chow.

Nếu xét về khả năng ứng biến trong các tình huống và bản lĩnh chính trị thì Agnes Chow không kém gì Joshua Wong. Khi mới 15 tuổi và vào năm 2012 thì Agnes Chow đã là phát ngôn viên trong phong trào phản đối giáo dục quốc gia và đạo đức mà người Hong Kong cho là Trung Quốc đã dùng chiến thuật “tẩy não” qua chương trình giáo dục này. Agnes Chow đã ra tranh cử vào Hội đồng Lập pháp trong tư cách là ứng cử viên trẻ tuổi nhất và mới đây thì Agnes Chow quyết định từ bỏ quốc tịch Anh để được ở lại Hong Kong và cùng đấu tranh dân chủ với người dân Hong Kong.

Quốc tịch Anh, Đức, Pháp, Mỹ là mơ ước của nhiều người trên thế giới nhưng Agnes Chow đã quyết định từ bỏ quốc tịch Anh để được ở lại Hong Kong, để được đấu tranh dân chủ cùng với người dân Hong Kong thì đó là một sự hy sinh lớn và là một chính khách lớn. Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã nói: “người Công giáo tốt là người biết tham gia vào chính trị” hay “tham gia chính trị là một hình thức bác ái cao cả”. Agnes Chow và Joshua Wong sẽ đi vào lịch sử nhân loại như là đôi bạn của tình yêu quê hương đất nước, của các giá trị dân chủ cao đẹp và của sự kết hợp hài hòa giữa đức tin và chính trị.

Giải Tác Động thuộc về nhà báo Phạm Đoan Trang của Việt Nam

Ngo Thu
Ba nhà báo thắng giải thưởng báo chí của tổ chức Phóng viên không biên giới (Reporters Sans Frontières – RSF), vừa trao tại Berlin hôm nay.
Điều đặc biệt, cả 3 là phụ nữ:

Hạng mục Can Đảm về tay nữ nhà báo Eman Al-Nafjan (Ả Rập Saudi) – người đã cổ vũ mạnh mẽ cho các quyền của phụ nữ, trong đó có quyền lái xe; cô từng bị bắt giam.

Giải Độc Lập được trao cho nữ nhà báo Caroline Muscat (Malta), người thành lập trang web điều tra độc lập The Shift News, chuyên điều tra về tham nhũng mặc dù trước đó bạn cô – nữ nhà báo Daphne Caruana Galizia – bị ám sát chết.

Giải Tác Động thuộc về nhà báo Phạm Đoan Trang của Việt Nam. Vâng, của Việt Nam, ít khi nghe thấy 2 tiếng Việt Nam được quốc tế nhắc tới một cách thân thương như thế.

Chúc mừng Pham Doan Trang, không ai xứng đáng hơn em.

Mạc Việt Hồng

https://www.facebook.com/100002976579607/posts/2299056810203516/
_________
CHÚC MỪNG PHẠM ĐOAN TRANG

CŨNG CHÍNH LÀ CHÚC MỪNG NHỮNG NGƯỜI MUỐN TÌM SỰ THẬT
💖
Khi nói về giải thưởng cho mình, Phạm Đoan Trang nói “ giải thưởng không phải cho mình tôi mà còn cho những người muốn tìm kiếm sự thật trên toàn thế giới”.

Phạm Đoan Trang cho biết nghề báo ở Việt Nam bị coi là một tội, tội chống lại nhà nước. Cô nói cô và những nhà báo độc lập ở Việt Nam sẽ tiếp tục đấu tranh cho đến khi nghề báo không còn bị coi là một cái tội ở khắp nơi trên thế giới.

Giải thưởng cho tôi ko phải cho mình tôi mà còn cho những người muốn tìm sự thật trên toàn thế giới.