Cứu con, cha mẹ dứt ruột trao con cho người lạ

Cứu con, cha mẹ dứt ruột trao con cho người lạ

Lien
Lien là một trong hàng ngàn trẻ em Do Thái gốc Hà Lan trốn khỏi Đức Quốc Xã qua một mạng lưới kháng chiến bí mật

Vào tháng 8 năm 1942, một người lạ gõ cửa một ngôi nhà ở Hague, Hà Lan.

Một cô bé tám tuổi được trao cho người lạ mang qua một thị trấn khác. Bé gái ấy sẽ không bao giờ gặp lại cha mẹ.

Lien de Jong là một trong những đứa trẻ Do Thái sống ở Hà Lan dưới thời chiếm đóng của Đức Quốc xã và cha mẹ em lúc đó đã phải có quyết định đau đớn này để cố gắng cứu con: giao phó con cho người lạ.

Những ngôi sao màu vàng đã được tháo ra khỏi quần áo của Lien và cô bé bị đưa ra khỏi nhà rồi biến mất vào một mạng lưới ngầm của những gia đình kháng chiến.

‘Làm ơn chăm sóc cháu’

Mẹ của Lien đã để lại một mẩu giấy trong túi áo khoác của em.

“Hãy tưởng tượng chính bạn phải chịu đựng sự chia tay giữa chúng tôi”, mẹ của Liên viết cho một người nào đó sẽ chăm sóc con gái mình.

“Mặc dù bạn không quen biết tôi, tôi tưởng tượng ra bạn như một đàn ông hay một phụ nữ sẽ, như một người cha và người mẹ, chăm sóc đứa con duy nhất của tôi.”

Letter from Lien's mother
Lá thư tay mẹ của Lien viết gửi cho bất cứ ai bà mong sẽ chăm sóc con gái mình

“Con tôi buộc phải xa rời mẹ vì hoàn cảnh.” Xin ông bà, với ý chí và trí huệ tốt nhất, làm ơn chăm sóc cho cháu. “

Vào tháng 8 năm 2018, trường đại học Oxford đã viết cuốn sách để kể, lần đầu tiên về câu chuyện gây ám ảnh của đời Lien.

Cuốn sách có tên “The Cut Out Girl” cho thấy Lien là một trong 4.000 trẻ em Do Thái gốc Hà Lan, được những gia đình không phải là người Do Thái mang trốn ra khỏi Đức Quốc Xã.

Tác giả cuốn sách, Giáo sư Bart van Es, có một mối liên hệ cá nhân – ông là cháu trai của cha mẹ nuôi đã liều mạng để bảo vệ Lien.

Danh tính bí mật

Đó là một câu chuyện được kể trong cận cảnh với nhiều chi tiết ngột ngạt.

Liên đã được dấu kỹ và đưa qua những nhà an toàn và phòng ẩn náu, sống một cuộc đời với những cái tên giả, đối diện với sự ruồng bắt, tấn công của cảnh sát, trốn thoát và giả vờ là con của người lạ trong chín gia đình khác nhau.

Lien de Jong
Lien, giờ đây 84 tuổi, sống sót sau Chiến tranh nhưng có nhiều khó khăn trong việc nhận dạng chính mình

Giáo sư Van Es nói rằng mặc dù gia đình ông tham gia sinh hoạt kháng chiến, họ vẫn rất hết sức miễn cưỡng khi được yêu cầu nói về những kinh nghiệm thời chiến.

Nếu chủ đề được nhắc đến, ông nói, bà của ông sẽ “nói qua chuyện khác.”

Lien sống sót sau chiến tranh – nhưng đã không còn liên lạc với gia đình họ Van Es đã che chở bảo bọc cô.

Và khi Giáo sư Văn Es tiếp xúc với Lien, ông bắt đầu hiểu được sự mơ hồ và phức tạp của sự chiếm đóng của Đức quốc xã.

‘Tôi không thể ngờ’

Lien, giờ đây 84 và phát biểu tuần này trong một chuyến thăm London, có một trí nhớ rõ ràng về lần cuối còn được ở bên cạnh cha mẹ và người thân, mà hầu hết sẽ bị giết trong cuộc thảm sát Holocaust.

“Tôi nhớ rõ ngày ấy!” Nhìn lại đó thì đấy là “điều khủng khiếp nhất” nhưng vào thời điểm đó, bà nói, tôi cảm thấy có vẻ gần như thú vị, vì tất cả gia đình tụ tập để tiễn tôi.

“Tôi không thể biết được những gì đang sắp xẩy đến, tôi có ngờ đâu.”

“Hà Lan có một truyền thống lâu đời về sự khoan dung tôn giáo,” Giáo sư Van Es nói, ông “bị sốc” trước việc nhà cầm quyền Hà Lan đã hỗ trợ các vụ bắt giữ và trục xuất gia đình Do Thái.

Raid in Amsterdam in 1943

Bản quyền hình ảnhGETTY IMAGES
Image captionViên chức kéo nhau truy lùng nghi phạm ở Amsterdam vào năm 1943

Có những mục tiêu bắt rõ rệt và tiền thưởng cho những ai bắt được người Do Thái – và tại Hà Lan tỷ lệ dân số Do Thái chết dưới tay Đức quốc xã cao hơn ở Pháp, Bỉ, Ý hoặc thậm chí ở Đức.

Đó là một loại tội ác rất “bản chất” – và Giáo sư Van Es nói rằng sự sẵn sàng của cảnh sát Hà Lan để đuổi những hàng xóm người Do Thái là một “thất bại đạo đức” một cách sâu sắc.

Lien nói rằng kinh nghiệm bản thân của bà cho thấy bản chất con người “không có màu đen hoặc trắng rõ ràng” và cùng trong một con người bình thường người ta “có thể làm cả những điều tốt hay xấu”.

Có những người cư xử với nhau bằng nguyên tắc, những người khác bằng chủ nghĩa thực dụng và một số người khác khai thác sự đau khổ của thiên hạ.

Phản bội

Giáo sư Van Hessen ghi nhận trường hợp một phụ nữ ngoài mặt thì hỗ trợ những người tham gia kháng chiến, giúp phân phối báo in chui.

Nhưng bà ta thật ra là người cung cấp thông tin và đưa những gia đình Do Thái đang lẩn trốn đến cái chết.

Nhưng cũng có những người khác, theo Giáo sư Van Es, đã cho thấy “sự dũng cảm tuyệt vời” và một “ý thức siêu việt về đạo đức”.

Lien in 1945
Khi người Hà Lan ăn mừng sự kết thúc của chủ nghĩa phát xít, Lien không còn bất kỳ gia đình hoặc nhà nào để quay về

Có những người cứu giúp họ (người Do Thái) tiếp tục làm thế dù biết rằng nếu bị bắt họ có thể sẽ bị giết.

Một số phụ nữ đảm bảo sự an toàn của trẻ sơ sinh Do Thái bằng cách đăng ký những trẻ này do chính họ sinh ra, và tuyên bố là đã có thai với lính Đức.

Những người phụ nữ này làm thế dù sẽ phải đối mặt với việc “hoàn toàn bị cộng đồng mình tẩy chay” và bị công khai làm nhục vì đã cộng tác với kẻ thù và là kẻ phản bội.

Một người đàn ông không thể kham nổi việc vừa chăm sóc trẻ em ẩn náu vừa cố gắng giữ việc làm, đã tự cắt ngón tay để có thể khai nghỉ bệnh để ở nhà săn sóc những người Do Thái tị nạn.

Chẳng có gì khác biệt’

Có những người khác cho thấy họ có cách tiếp cận tùy cơ trục lợi hơn.

Một trong những cảnh sát Hà Lan đã đột kích một ngôi nhà mà Lien đang trốn, ông ta nổi tiếng là người rất hăng hái trong việc lùng bắt người Do Thái.

Bart van Es and Lien de Jong
Lien and Bart van Es, the grandson of her foster parents, who has written her story

Thế nhưng khi tình hình cuộc chiến thay đổi, ông trở thành một phần của kháng chiến và tự khai là đã chiến đấu chống lại Đức Quốc xã một cách anh hùng.

Không phải mọi chỗ trú ẩn đều an toàn. Và những người cứu hộ không phải lúc nào họ cũng tốt, Lien nói.

Trong một ngôi nhà, Lien nói, cô bị hãm hiếp và lạm dụng bởi một người họ hàng của gia đình đang cho cô nương náu.

Và những câu chuyện thực như vậy không có kết thúc gọn gàng.

Lien nói rằng việc chiến tranh kết thúc và Đức Quốc Xã bị đánh bại, “không tạo ra được bất kỳ sự khác biệt nào” với bà.

“Tôi không có tương lai.” Bà nói. Mọi thứ trong cuộc sống cũ của bà đã bị phá hủy – không có cảnh nào ở cuối phim nơi người sống sót trở về nhà.

WesterborkBản quyền hình ảnhGETTY IMAGES
Image captionTrại Westerbork nơi nhiều gia đình Do thái được đưa đến từ Hà Lan

“Vào cuối cuộc chiến, tôi không thể nghe những gì mọi người đang bàn luận xung quanh. Với tôi chẳng ai nói điều gì xem ra quan trọng cả.””Tôi phải mất rất nhiều thời gian để nhận ra rằng cả gia đình tôi đã biến đi – tất cả những kỷ niệm của tôi đã mất”.

Cha mẹ Lien chết ở Auschwitz và bà trở về một nơi giống gia đình của mình nhất – mái nhà của ông bà của tác giả Van Es.

Tái thiết

Trong khi Hà Lan sau chiến tranh đang được xây dựng lại, Liên cũng cố gắng tái tạo cuộc đời.

Bà kết hôn với một người sống sót sau Holocaust – một người bạn cùng lớp của Anne Frank – nhưng luôn luôn bị vây bủa bởi một cảm giác bất an và đã tự tử.

Và thân nhân duy nhất còn sống sót của bà trong thời chiến cũng tự tử chết.

Lien
Image captionTuổi thơ của Lien đã mất và bà phải tìm một nơi mới để “thuộc về”

Nhưng đời Lien không kết thúc ở đó. Bà được đào tạo như một nhân viên xã hội và nói rằng bà thích làm việc với những trẻ em cũng bị khủng hoảng và không ai thân thuộc như bà luôn cảm thấy.

“Khi không ai quan tâm đến bạn, thì điều đó rất khó.”

Nếu Lien không hòa giải được với quá khứ của mình, thì bà bắt đầu đối mặt với bóng ma dĩ vãng.

Bà được điều trị về tâm lý, bà viết về cảm xúc của mình, bà tham gia một cuộc họp ở Amsterdam với những đứa trẻ Do Thái phải ẩn trốn thời chiến tranh khác và đến thăm Auschwitz.

Bà trở thành một người mẹ, rồi bà ngoại và đã liên lạc với gia đình nuôi dưỡng mình trong thời chiến.

Poem by Lien's father
Image captionMột bài cha Lien viết cho con trước khi cho Lien đi trốn

Nếu Lien đã học được điều gì từ kinh nghiệm này, bà nói, thì đó là tầm quan trọng của việc trở thành một phần của gia đình và cộng đồng.

“Việc bạn thuộc về một gia đình và tập thể nào đó rất quan trọng.”

Liên nói về những lo lắng của bà về sự trở lại của chủ nghĩa bài Do Thái và thái độ không khoan dung. Nhưng bà không còn cay đắng về những kẻ bắt bớ mình thời chiến nữa. “Họ là họ.”

Giáo sư Van Es nói rằng việc viết cuốn sách của ông là một hành trình đi sâu vào vào lịch sử của chính gia đình mình.

Và khi nghiên cứu những nơi mà Liên đã sống và ẩn trốn, ông thấy “những bóng ma của châu Âu cổ đại dường như đanh hiện diện”.

Cuốn sách The Cut Out Girl của tác giả Bart van Es do nhà xuất bản Penguin Books phát hành.

Cảng biển Việt Nam thành bãi chứa phế liệu

RFA
2018-08-03
Hình ảnh hoạt động tại cảng Hải Phòng. (Ảnh minh họa)

Hình ảnh hoạt động tại cảng Hải Phòng. (Ảnh minh họa)

 AFP

Hiện đang có hàng nghìn container hàng phế liệu được nhập về Việt Nam nằm khắp các cảng trên cả nước nhiều tháng nhưng không có doanh nghiệp nào đến nhận, gây khó khăn trong việc quản lý và xử lý số lượng các loại phế liệu này.

Nhập phế liệu về bỏ

Cơ quan Hải quan Việt Nam cho biết, sau khi Trung Quốc cấm nhập khẩu 24 loại phế liệu  một lượng lớn các mặt hàng này từ các nước phát triển bị chuyển đến các nước châu Á khác, trong đó có Việt Nam.

Thực tế cho thấy hiện có hàng nghìn container phế liệu đang nằm tại các cảng biển Việt Nam; thế nhưng không có doanh nghiệp nào đến nhận gây ra tình trạng quá tải.

Vào ngày 25/7 tại cuộc họp Thường trực Chính phủ về tình hình nhập khẩu phế liệu, ông thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc yêu cầu điều tra, xử lý tới cùng các container phế liệu đã vào Việt Nam mà không ai nhận:

“Phải tăng cường phối hợp các cấp, các ngành trong việc ngăn chặn phế liệu vào Việt Nam, không để Việt Nam trở thành bãi thải, ảnh hưởng đến môi trường, cuộc sống nhân dân. Vì vậy, cần phân công trách nhiệm rõ ràng về vấn đề này”

Các chi phí lưu container, lưu bãi cho khách hàng để giải phóng những container hàng lâu ngày là rất lớn, nên một số doanh nghiệp gần như bỏ trốn và không đến nhận hàng.

-Anh Hùng

Một nhân viên có tên Hùng đang làm việc tại Tân Cảng, Sài Gòn cho chúng tôi biết về thực tế mà cả ông thủ tướng chính phủ Hà Nội phải lên tiếng:

“Do ảnh hưởng của cái mặt hàng tồn lâu ngày, đặc biệt là mặt hàng nhựa và giấy phế liệu này thì nó ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động sản xuất cảng, làm giảm tốc độ thông quan hàng hóa. Các chi phí lưu container, lưu bãi cho khách hàng để giải phóng những container hàng lâu ngày là rất lớn, nên một số doanh nghiệp gần như bỏ trốn và không đến nhận hàng.”

Nguyên nhân doanh nhiệp không đến nhận hàng còn được lý giải vì nhiều lô hàng phế liệu nhập khẩu không đáp ứng các điều kiện quy định về bảo vệ môi trường, khai báo không đúng chủng loại, khai thuế không đúng hoặc có vấn đề gian lận thương mại…

Một chuyên gia trong ngành xuất nhập khẩu chia sẻ với chúng tôi qua email rằng“Đã là phế liệu thì bên bán không thể lúc nào cũng đóng hàng đúng 100% theo quy chuẩn của Việt Nam. Mà nếu bên bán đóng hàng vào container lẫn một ít loại khác, cả lô hàng sẽ bị định mác chất thải không được phép nhập khẩu, nên doanh nghiệp ngậm đắng nuốt cay không dám đến nhận hàng”.

Ngoài ra, một nguyên nhân khác khiến tình trạng tồn container phế liệu đó là do nhiều doanh nghiệp sử dụng địa chỉ “ma” để mở tờ khai. Khi phát hiện lô hàng có vấn đề hay bị lực lượng hải quan xử lý, các doanh nghiệp này “bỏ của chạy lấy người”.

Cùng quan điểm đó, Anh Trúc Hiền hiện đang lo về giấy tờ thủ tục hải quan tại cảng Cát Lái cho chúng tôi biết, hầu hết các container phế liệu về Việt Nam là hàng “tầm bậy” hải quan giữ lại nên không thể thông quan.

Các container tồn đọng tại cảng Hải Phòng.
Các container tồn đọng tại cảng Hải Phòng. AFP

Anh Hiền cho biết thêm “Không phải là không tới nhận được, hầu hết là hàng tầm bậy nên hải quan giữ lại thì sao thông quan mà là hàng đó là anh khai A mà hàng về toàn là B, C gì đó nên doanh nghiệp nó không ra nhận được vì giấy tờ trục trặc nên liên quan đến phế liệu là hải quan nó giữ lại hết, chắc chăn không phải là A rồi bên trong cái Container đó hàng đồ tè lè hết, nó không còn là phế liệu nữa nên hải quan nó cho qua máy soi thấy không đúng là nó giữ lại hết.”

Ông Nguyễn Khánh Quang, Cục trưởng Cục Điều tra chống buôn lậu thuộc Tổng Cục Hải nói với báo giới rằng cơ quan ông cũng khó có thể tìm được chủ nhân thực sự của những container phế liệu vì mời họ không tới nhận, trụ sở thì không có thật. Ngoài ra không thể đối chiếu giấy tờ bản gốc bên Bộ Tài nguyên và Môi trường cấp.

Bế tắc xử lý

Tổng cục Hải quan Việt Nam vào ngày 30/7 cho biết trong 6 tháng đầu năm 2018, các mặt hàng phế liệu nhập về gồm dây cáp điện, máy móc thiết bị cũ, phân bón, nông sản, nguyên liệu may mặc, nhôm nguyên liệu, phế liệu nhựa…là từ các nước Nhật Bản, Mỹ, Hàn Quốc. Ngoài ra còn từ các thị trường khác như Thái Lan, Đức, Bỉ và cả từ Lào về.

Anh Hùng đang làm việc tại Tân Cảng cho biết việc tiêu hủy các mặt hàng này hiện nay rất khó khăn vì ẩn chứa chất độc hại và chi phí tiêu hủy rất lớn. Anh cho biết thêm

“Hiện nay nhiều khách hàng, hãng tàu cũng như là cảng không chịu được chi phí này. Chúng tôi có giải pháp đề xuất các cơ quan ban ngành là được chuyển các container tồn trên 90 ngày đi các cơ sở khác của công ty để lưu trữ và đảm bảo tính nguyên vẹn của hàng hóa.”

Nhà hoạt động môi trường Thạc sĩ Nguyễn Huỳnh Thuật cho rằng quan điểm của anh là nên trả các mặt hàng này về lại nơi xuất đi. Tuy nhiên theo anh Trúc Hiền thì cách này hầu như không thể. Anh cho biết:

Đã tới, nhập vào cảng của VN rồi thì phía VN sẽ xử lý bởi vì mỗi một lần trả về lại nơi xuất tốn nhiều công đoạn và tốn nhiều tiền lắm, tàu bè, lưu công, lưu bãi, book lại tàu này nọ nên thông thường họ sẽ không làm điều đó và bên phía hãng tàu họ cũng không nhận.”

Một chuyên gia tài chính tại TP.HCM đề nghị cần xem xét lại quy định về tạm nhập- tái xuất, cũng như quy định cho phép chủ hàng có thể từ chối nhận hàng nhập khẩu nếu không đúng với hợp đồng. Do cả những qui định liên quan và biện pháp quản lý còn khá lỏng lẻo góp phần dẫn đến tình trạng hằng nghìn container hàng phế liệu ùn tắt tại các cảng biển Việt Nam như hiện nay.

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Lực Lượng Công An (Phường) & Điệp Vụ 004

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Lực Lượng Công An (Phường) & Điệp Vụ 004

RFA

Ảnh của tuongnangtien

 tuongnangtien

Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa.

Thành ngữ VN

Nhà báo Phạm Đoan Trang vừa viết một stt ngắn khiến rất nhiều người hoá … tâm tư:

Ngày hôm qua, 25/7/2018, Toà thượng thẩm Berlin ra phán quyết, chính thức khẳng định Trịnh Xuân Thanh bị Bộ Công an Việt Nam tổ chức bắt cóc, trong đó họ đưa ra một số cáo buộc, nôm na là: Ý tưởng và mệnh lệnh đưa ra là của Nguyễn Phú Trọng, Tô Lâm là người triển khai ý tưởng, Đường Minh Hưng trực tiếp điều phối.

Như vậy, nếu cảnh sát Đức chỉ phát lệnh truy nã quốc tế đối với người trực tiếp chỉ huy chiến dịch mà lại không truy nã người có ý tưởng và người trợ giúp triển khai ý tưởng thì thật không công bằng. Truy nã tướng Hưng mà lại không truy nã tướng Lâm và Tiến sĩ Trọng, anh em tâm tư.

Ngay bên dưới stt thượng dẫn là ý kiến của nhà văn Nguyễn Tường Thụy: “Thật là mình cũng rất ‘tâm tư’. Nó chả công bằng tẹo nào.” Tôi đang rảnh, rất rảnh, nên cũng đâm ra hơi băn khoăn (chút xíu) nhưng không phải vì lẽ “công bằng” mà vì đôi ba chuyện bèo nhèo, và eo sèo khác.

Thoibao.de (13/04/2018) trích dẫn nguồn tin từ Cộng Hòa Séc cho biết “đã có từ 10 đến 20 triệu Euro được phía Việt Nam chuyển sang thông qua văn phòng MoneyGram của ông Nguyễn Hải Long trong khu chợ Sapa của người Việt tại Séc … có lẽ phía Việt Nam đã chuyển từ 10 đến 20 triệu Euro để chi cho trả cho toàn bộ chiến dịch bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh cũng như các khoản phí khác.”

Sao mà tốn kém dữ vậy cà? Điệp vụ Berlin chỉ được thực hiện bởi vài cái xe thuê,  một cái máy bay mượn, và nhân sự đều là người ăn lương của nhà nước hết trơn mà – theo như lời khai của phu nhân ông Trịnh Xuân Thanh, bà Trần Dương Nga (“Nhiều Cán Bộ Cao Cấp Bộ Công An Việt Nam Liên Quan Bắt Cóc Ông Trịnh Xuân Thanh”) trước toà án Đức:

1.Thượng tướng Tô Lâm, Bộ trưởng Bộ Công an;  2.Trung tướng Đường Minh Hưng, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh, Bộ Công an;  3.Trung tướng Lê Mạnh Cường hiện giữ chức vụ Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Tình báo (Tổng cục V);  4.Phạm Văn Hiếu;  5.Lưu Trung Việt; 6.Vũ Quang Dũng;  7.Vũ Hồng Minh;  8.Phạm Minh Tiến; 9.Đào Công Duy; 10.Vũ Trung Kiên; 11.Đặng Tuấn Anh; 12.Nguyễn Thế Đôn.

Thôi cứ tính cho nó gọn là 15 triệu Euro, hay khoảng 17 hay 18 triệu USD, đi. Chi phí mọi thứ, dù cho vứt tiền qua cửa sổ chăng nữa, e cũng khó đến 5 hay 6 triệu MK. Phần còn lại, nếu chia đều, mười hai vị có tên tuổi thượng dẫn mỗi người được lãnh “thêm” cỡ một triệu đô la. Lợi tức trung bình hằng năm của một người dân Việt chưa đến ba ngàn (chính xác và cập nhật là USD 2.546) mà cán bộ đi công tác vài ngày, hay vài tháng, lại  “ẵm” cả triệu thì e hơi quá lố.

Đây là tiền thưởng chăng?

Hãy xem qua cách thực hiện “Điệp Vụ Bá Linh” coi họ xứng đáng được “tưởng thưởng” cắc bạc nào không?

Tờ Der Spiegel (Tấm Gương) – tuần báo lớn nhất, có uy tín đứng nhất nước Đức và phát hành khắp thế giới – có một bài tường thuật dài 3 trang với nhiều chi tiết mới mà trước đây chưa hề được các nhân viên điều tra của Đức tiết lộ. Xin được ghi lại đôi ba đoạn:

“Sáng chủ nhật, ngày 23 tháng 7, bầu trời u ám. Đúng 10 giờ 39 phút cặp nhân tình rời khỏi khách sạn và đi bộ trong công viên Tiergarten (Vườn thú).

Vụ bắt cóc diễn ra không đầy một phút. Những người đàn ông tóm lấy cô gái, cô ta đã chống cự kịch liệt đến nỗi các nhân chứng tưởng rằng cô ấy đang bị động kinh. Trịnh Xuân Thanh cũng đấm đá dữ dội, ngay cả khi ông ta bị đẩy xuống sàn xe bắt cóc VW Multivan màu ánh bạc mang biển số 2AB-3140. Kính râm và điện thoại Iphone 7 của ông bị rơi trên vỉa hè. Khi người qua đường nhặt nó lên, thì hình ảnh của một bông hoa hiện ra trên màn hình…

Buổi sáng hôm đó cảnh sát đã nhận được nhiều cuộc điện thoại báo động của các nhân chứng. Một nhân chứng đã bám theo chiếc xe bắt cóc đến Cổng Brandenburg. Khi xe dừng ở đèn đỏ anh ta nhảy ra khỏi xe và chạy đến những nhân viên cảnh sát để báo động, nhưng chiếc xe VW bắt cóc đãphóng chạy mất. Đúng 11 giờ 13 phút, chiếc xe bắt cóc đến Đại Sứ quán Việt Nam tại Berlin-Treptow. Chiếc xe đã đỗ tại đây suốt 5 tiếng đồng hồ…

Trong vụ này, hầu như không có bất kỳ người tham gia nào cung khai, kể cả 2 nạn nhân bị bắt cóc dẫu rằng họ có thể nói. Mặc dù thế, các nhà điều tra Đức đã tái dựng được từng phút của vụ bắt cóc.

Công nghệ giám sát đã giúp họ: những chiếc xe do nghi phạm Nguyễn Hải Long thuê mướn đều có trang bị hệ thống định vị GPS. Nhờ đó mà họ biết được chính xác lộ trình của xe và xác định chính xác hành trình di chuyển đúng từng giây.

Các đoạn băng video thu từ các trạm xăng đã tiết lộ ai đã lái xe, chiếc xe nào và khi nào. Một hệ thống kiểm tra tự động biển số xe, gọi là hệ thống Kesy, được sử dụng trong bang Brandenburg nhằm chống trộm xe, đã cung cấp thêm thông tin. Từ đó, các nhà điều tra đã phát họa được một họa đồ di chuyển của các thủ phạm và những chiếc xe của họ…

Những kẻ bắt cóc cố gắng che giấu danh tính của họ, nhưng vô ích. Mặc dù họ đột ngột thay đổi khách sạn, trong thời gian ngắn họ hủy bỏ phòng đã được đặt trước và thanh toán bằng tiền mặt, nhưng khi đặt trước phòng ở khách sạn, họ lại lấy tên thật.” [Hiếu Bá Linh – Thoibao.de (Biên dịch) Bản điện tử tóm tắt trên Der Spiegel onlinehttp://www.spiegel.de/politik/deutschland/entfuehrung-in-berlin-vietnamesischer-geheimdienst-plante-ueber-monate-a-1203919.html]

Ngoài những sai lầm rất sơ đẳng và ấu trĩ vừa kể, những Điệp Viên 004 của Việt Nam còn phơi bầy cho mọi người nhìn thấy cái phương thức làm việc rất cẩu thả (và vô cùng tắc trách) theo đúng với “truyền thống của đám công an phường” ở xứ sở này.

Ông Voges, trưởng nhóm điều tra chuyên án Trịnh Xuân Thanh, đã khai trước tòa án Đức hôm 19.6 chi tiết sự việc như sau:

“Các hình ảnh Video ghi lại tại khách sạn Sheraton Berlin cho thấy, ông Trịnh Xuân Thanh và bà Đỗ Thị Minh Phương cùng nhau rời khỏi đây vào sáng Chủ nhật 23.7, sau 15 phút đã xẩy ra vụ bắt cóc ngay gần đó, tại công viên Tiergarten Berlin.

Tại phòng của bà Phương đã thuê ở khách sạn Sheraton qua hệ thống Booking.com, cảnh sát đã tìm thấy 2 chiếc bàn chải chải đánh răng, qua xác định bằng AND phát hiện một chiếc của bà Phương, chiếc còn lại của ông Thanh. Trong tủ quần áo cũng tìm được các bằng chứng ADN tương tự của 2 người. Dấu vết ADN của ông Thanh cũng được lấy từ căn hộ nơi ông và Vợ đang sống ở Berlin.

Đặc biệt trên chiếc xe VW T5 biển số Séc đã tìm thấy nhiều vết máu lớn, theo tường thuật của một cảnh sát điều tra ‘những vết máu này to như đồng 2 Euro và đều của ông Thanh, tại đây cũng tìm thấy nhiều sợi tóc và dấu vết ADN của bà Phương trên tựa ghế của xe.’ Ngay phía dưới ghế phụ đã phát hiện thêm 2 sợi dây siết bằng nhựa có dính vết máu của ông Thanh cùng 1 hộp xịt hơi cay.” (“Tường Thuật Từ Tòa Thượng Thẩm Tại Berlin Hôm 19.6.2018,” Trung Khoa – Thoibao.de)

Tuy để lại đủ thứ tang vật (bầy hầy) khắp mọi nơi như thế nhưng ngay tối hôm đó, nhóm Điệp Viên 004 vẫn thản nhiên đi “uống rất nhiều bia” để ăn mừng – như lời khai của ông Nguyễn Hải Long.

Theo Wikipedia tiếng Việt thì Thượng Tướng Tô Lâm có học hàm giáo sư Ngành Khoa Học An ninh và học vị tiến sĩ Ngành Luật Học. Còn Trung Tướng Đường Minh Hưng cũng có học hàm phó giáo sư và học vị tiến sĩ … gì đó. Gì thì gì cả hai ông, rõ ràng, đều văn võ song toàn cả.

Tuy chưa bao giờ có hân hạnh được ngồi nghe hai vị “giáo sư” này giảng dậy lần nào nhưng cứ nhìn vào con số 20 triệu Euro chi phí cho Điệp Vụ Berlin thì tôi vẫn có thể (tạm) kết luận về họ như sau: “Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa!”

Hầu hết tiệm nail không mua đủ bảo hiểm, coi chừng bị kiện!

Hầu hết tiệm nail không mua đủ bảo hiểm, coi chừng bị kiện!

Đằng-Giao/Người Việt

Chủ tiệm nail nên mua bảo hiểm đầy đủ để yên tâm làm việc. (Hình: Andrew Burton/Getty Images)

LITTLE SAIGON, California (NV) – Phần lớn các tiệm nail do người gốc Việt làm chủ, tuy có mua bảo hiểm nhưng hầu như là không đủ. Chính vì vậy, họ dễ bị thưa kiện một cách bất ngờ.

“Dĩ nhiên, thường thì chủ đất yêu cầu phải có báo hiểm trước khi giao chìa khóa cho người thuê. Nhưng đây là bảo hiểm ‘Business Liability,’ thường để bảo vệ chủ đất là chính,” cô Bele Nguyễn, đại diện hãng bảo hiểm State Farm tại Fountain Valley, cho biết. “Nếu không mua thêm, chủ tiệm rất dễ bị thưa vì đủ chuyện mà không ai lường trước được.”

Đừng tin khách “cam đoan không kiện”

Cách nay không lâu, một nhân viên làm việc trong một tiệm nail gần San Diego, gắn lông mi giả giúp cho một khách hàng quen theo lời yêu cầu. Không may, người thợ làm hai mí mắt của bà khách dính cứng lại với nhau khiến bà không thể mở mắt ra được. Sau khi cố gắng chùi, rửa keo dán mà không thấy hiệu quả, người thợ phải nhờ đồng nghiệp gọi 911.

Tháng sau, chủ tiệm nhận được thư gởi từ văn phòng luật sư của bà khách cho biết bà đang kiện cả tiệm vì bà bị cắt trụi lông mi, phải nằm bệnh viện, phải nghỉ việc ba tháng để chờ lông mi dài ra và quan trọng nhất, bà bị khủng hoảng tinh thần, hoảng sợ triền miên, mất ăn mất ngủ, không trở lại sinh hoạt bình thường được.

Một thương hiệu nail uy tín ở Mỹ và Canada. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Bà Tina, chủ tiệm, không lo lắm vì trước đó, bà có yêu cầu bà khách ký giấy là hoàn toàn chịu mọi trách nhiệm.

Hơn nữa, bà Tina cho rằng bà đã có bảo hiểm, nhưng sau đó mới vỡ lẽ là bà chỉ mua loại “General Liability,” chỉ bảo vệ bà khi thợ lỡ cắt đứt tay, chân của khách mà thôi.

Cô Trinh Phi, chuyên viên bảo hiểm tại Westminster, trình bày: “Dù khách có ký giấy sẽ hoàn toàn chịu mọi trách nhiệm nhưng họ vẫn có thể đổi ý để kiện như thường. Trong trường hợp này, muốn được bảo vệ thì phải mua loại ‘Professional Liability’ và phải liệt kê ra rõ ràng những dịch vụ của tiệm. Khai càng nhiều thì giá càng cao, nhưng không khai thì chủ phải tự mà trả cho người ta.”

Sau cùng, bà Tina phải thỏa thuận là đền cho bà khách một số tiền tổng cộng là $180,000.

Cô Bele Nguyễn: “Chủ tiệm rất dễ bị thưa vì đủ chuyện mà không ai lường trước được.” (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Chuyện gì cũng có thể xảy ra

Vì vấn đề tế nhị, một số người được phóng viên nhật báo Người Việt phỏng vấn không muốn cho biết đầy đủ tên tuổi, địa điểm tiệm nail của họ, nhưng những thông tin do họ cung cấp, chia sẻ đều là những kinh nghiệm mà họ từng trải qua, hoặc biết đến.

Cô Natalie Hứa, có tiệm trên 10 năm, kể: “Tiệm tôi có 14 ghế, 13 thợ và tôi. Lâu lâu, em trai tôi đi làm về sớm ghé qua coi tiệm cho tôi đi công chuyện. Em tôi rất đàng hoàng nhưng có tật hay giỡn chơi.”

Theo cô Natalie, anh Anthony, em cô, có kiểu nói đùa vô hại mà “ai cũng phải biết là giỡn chơi thôi,” như anh thường nói với một cô thợ là, “Hoa ơi, khi nào chồng em có làm em buồn thì cho anh lau nước mắt nghen.” Hay với cô khác: “Cindy ơi, anh mong em luôn luôn nhà êm, cửa ấm, nhưng rủi mà có ly dị thì kêu anh lập tức nghen, anh sẵn sàng bỏ vợ theo em liền.”

Anh Anthony nói như vậy trước mặt cả mọi người những khi vắng khách làm mọi người cùng cười.

“Nói chung, ai cũng mến Anthony vì lúc nào nó cũng khôi hài. Vậy mà khi có chuyện tranh chấp xảy ra giữa hai người thợ, một người nghỉ việc rồi ra phòng luật sư khai là bị Anthony ‘sexually harrassed,’” cô Natalie than. “Một điều rất lạ lùng là Anthony chưa bao giờ nói gì trực tiếp tới ‘nhỏ đó’ vì ‘nhỏ’ chưa bao giờ cười với ai. Tất cả 12 thợ đều làm chứng như vậy.”

Anh Anthony chưa hề nói gì sàm sỡ hay xúc phạm đến bất cứ ai và chưa bao giờ gặp riêng ai trong tiệm cả. Điều này rất dễ chứng minh vì tiệm có video an ninh. “Vậy mà ‘nhỏ đó’ nỡ lòng đòi bồi thường thiệt hại tới $350,000, nếu không thì ra tòa,” cô Natalie kể.

Câu chuyện được giải quyết nhanh chóng vì cô Natalie có mua bảo hiểm loại “Employment Practices Liability.”

Cô cười: “State Farm gởi xuống một đoàn luật sư luôn, mặt ông nào, ông nấy nghiêm nghiêm, ngó thấy ‘lạnh lùng.’ Nhờ vậy mà ông luật sư bên kia ‘xếp re’ luôn. Còn ‘nhỏ đó’ thì tiu nghỉu như mèo mắc mưa, thấy mà tội.”

Cô Trinh Phi: “Dù khách có ký giấy sẽ hoàn toàn chịu mọi trách nhiệm nhưng họ vẫn có thể đổi ý để kiện như thường.” (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Về phần bảo hiểm lao động cho nhân viên, có lần ông Jim, chủ tiệm, suýt bị lao đao.

“Lần đó tui ‘xiểng niểng,’ tưởng sạt nghiệp với nhân viên EDD (Sở Lao Động),” ông lắc đầu hồi tưởng.

Như những tiệm nail khác, tiệm ông Jim bị nhân viên Sở Lao Động để ý.

“Nói thiệt, nghe người ta xúi, tui khai chín người thợ là ‘1099’ để giảm tiền thuế và khỏi mua bảo hiểm cho họ. Khi nhân viên Sở Lao Động ập vào tiệm tui năm 2012, họ phạt tui tới $720,000,” ông kể.

“Trời ơi họ kể ra không biết bao nhiêu là tội, nghe mà chóng mặt. Gì nè, ‘back track’ bảy năm tiền ‘workers’ comp,’ tiền ‘benefit’ rồi tiền phạt nữa,” ông rùng mình kể tiếp.

Dĩ nhiên, ông Jim vẫn một mực khẳng định là tất cả chín người làm trong tiệm ông cùng là “independent contractors” (người làm theo hợp đồng) và ai cũng nhận là đúng, nhưng nhân viên Sở Lao Động cho biết họ có hình ảnh và ghi âm những lúc vợ ông ra lệnh cho nhân viên nào ăn trưa, nhân viên khác đi mua thêm sơn móng tay… trong suốt bảy năm qua.

Cộng thêm, họ cho biết chỉ quan sát cách vợ ông chia khách cho nhân viên cũng đủ chứng minh rằng đây là cung cách chủ nhân đối xử với nhân viên chứ không phải với người làm theo hợp đồng.

Vẫn khăng khăng khai là ông không có nhân viên, Sở Lao Động cho biết nếu không muốn hợp tác, họ sẽ báo sự việc cho IRS (sở thuế) và thiệt hại sẽ lên tới mức không lường được.

Sau cùng, ông Jim đành xin trả góp và được đồng ý là trong ba năm đầu không phải trả tiền lời. “Bởi vậy tôi đâu dám để lâu. Vay mượn đủ mọi nơi mà thanh toán luôn cho rồi,” ông thở dài sau làn khói thuốc điện tử.

Anh Sonny Hodac: “Về bảo hiểm, không nên ‘tính già hóa non.’ Đừng tiết kiệm, nên nghĩ tới hậu quả khi chuyện rủi ro xảy ra.” (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Đừng “tính già hóa non”

Anh Sonny Hodac, đại diện hãng bảo hiểm Farmers tại Westminster, nói: “Người mình có câu ‘tính già hóa non’ là vậy đó. Muốn tiết kiệm chút tiền bảo hiểm mà không nghĩ tới hậu quả khi chuyện rủi ro xảy ra.”

“Thời này, bảo hiểm ‘Workers Comp’ là một chuyện không nên coi thường. Nhân viên Sở Lao Động rất chuyên nghiệp, chỉ cần liếc sơ qua là họ biết người nào là nhân viên, người nào là hợp đồng. Đổ bể ra lôi thôi và tốn kém vô cùng,” anh nhấn mạnh.

“Một vấn đề khác mà ít chủ nhân gốc Việt để ý là không mua bảo hiểm cho nhân viên khi họ đi công việc cho mình. Thí dụ, chủ tiệm nail sai nhân viên đi mua thêm ‘supply,’ nếu người này bị đụng xe dọc đường thì ai đền?” anh thêm.

Ngược lại, có một số người mua bảo hiểm quá lố, không cần thiết. Điều này, chỉ những chuyên viên có lương tâm mới hướng dẫn đúng đắn.

Các chuyên viên bảo hiểm đều cho rằng bảo hiểm là vô cùng quan trọng và rất phức tạp, nên khi là chủ nhân, cần phải dành đầy đủ thời gian làm việc thật cẩn thận với họ. (Đằng-Giao)

Chủ trương phòng thủ Nam Việt Nam của Hoa Kỳ

Chủ trương phòng thủ Nam Việt Nam của Hoa Kỳ

Trần Gia Phụng

5-8-2018

Trong cuộc chiến từ 1954 đến 1975, chính sách của Hoa Kỳ về Việt Nam thay đổi tùy hoàn cảnh, tùy quyền lợi và tùy sự chọn lựa của dân chúng Hoa Kỳ qua các đời tổng thống khác nhau, nhưng suốt trong cuộc chiến, quân đội Hoa Kỳ theo một chủ trương không thay đổi, là chỉ phòng thủ Nam Việt Nam (NVN), không đưa bộ binh tiến đánh Bắc Việt Nam (BVN), ngoại trừ việc gởi phi cơ tấn công các căn cứ quân sự BVN.

CHỦ TRƯƠNG PHÒNG THỦ NAM VIỆT NAM

Trong chiến tranh Triều Tiên (1950-1953), Hoa Kỳ áp dụng chiến lược tấn công Bắc Triều Tiên để phòng thủ Nam Triều Tiên, tức lấy công làm thủ.  Khi can thiệp vào Việt Nam, các nhà lãnh đạo Hoa Kỳ bị ám ảnh bởi chiến tranh Triều Tiên. (Mark Moyar, Triumph Forsaken, The Vietnam War, 1954-1965, Cambridge University Press, 2006, tr. 306.)  Vì vậy, lần nầy Hoa Kỳ chủ trương giúp Nam Việt Nam (NVN) phòng thủ tại chỗ, chứ Hoa Kỳ không dùng bộ binh tấn công BVN, tránh khiêu khích Trung Cộng, nghĩa là Hoa Kỳ không đánh bắc thủ nam như ở Triều Tiên.

Phòng thủ một vùng đất rộng lớn nhiều rừng núi như NVN rất khó khăn, nhứt là để đối phó với chiến tranh du kích.  Du kích là lối đánh quy mô nhỏ, không sắp thành trận tuyến, di động nhanh chóng, bất ngờ đánh nơi nầy, phá nơi khác , không theo quy ước nhất định, trà trộn trong quần chúng và dựa vào quần chúng để được che chở.  Du kích cộng sản (CS) hoạt động khắp nước, núp trong bóng tối, khi ẩn khi hiện, nên khó có đối sách hữu hiệu tiêu diệt du kích.  Muốn chống du kích là phải chận đứng nguồn tiếp tế cho du kích.  Cần chú ý thêm, một dân quân du kích CS không cần huấn luyện chính quy dài ngày, không cần quân trang, quân dụng, quân phục, võ khí đầy đủ theo kiểu hiện đại.

Nguồn tiếp tế võ khí cho du kích CS ở NVN đến từ hậu cứ của CS là BVN.  Nếu không đánh BVN, thì nguồn võ khí từ BVN cứ liên tục chuyển mãi vào NVN cho du kích CS ở khắp NVN qua nhiều đường như đường Trường Sơn, đường Lào, đường Cambodia, đường biển.  Vì vậy không thể nào tiêu diệt được du kích CS trên toàn cõi NVN nếu không chận đường tiếp tế võ khí từ BVN.

Đô đốc Ulysses Simpson Grant Sharp, tư lệnh Lực lượng Hoa Kỳ tại Thái Bình Dương (từ 1964 đến1968) đã tiết lộ: “Chính phủ chúng ta [Hoa Kỳ] lập lại rõ ràng nhiều lần rằng các mục tiêu tranh chấp ở Việt Nam rất giới hạn.  Chúng ta không được tiêu diệt chế độ Hà Nội, không cưỡng ép dân chúng Bắc Việt Nam phải thay đổi nhà cầm quyền, và không tàn phá Bắc Việt Nam.  Chúng ta chỉ đơn giản muốn Bắc Việt Nam ngừng điều khiển và yểm trợ Việt cộng nổi dậy ở trong Nam và đưa lực lượng Bắc Việt Nam trở ra Bắc.  Chiến lược điều khiển chiến tranh của chúng ta phản ảnh những mục tiêu giới hạn trên đây.”  Nguyên văn: “Our Government has repeatedly made it clear that our objectives in the Vietnam conflict are limited. We are not out to destroy the Hanoi regime, or to compel the people of North Vietnam to adopt another form of government, nor are we out to devastate North Vietnam. We simply want North Vietnam to cease its direction and support of the Vietcong insurgency in the South and take its forces home. Our strategy for the conduct of the war reflects these limited objectives.” (William D. Pawley & Richard R. Tryon, Jr., Why the Communists are Winning as of 1976 and How They Lost in 1990http://www.gratisbooks.com/.)

Đáng chú ý là ngày 30-4-1964, ngoại trưởng Hoa Kỳ Dean Rusk nhờ J. Blair Seaborn, trưởng đoàn đại diện Canada trong Ủy ban Kiểm soát Quốc tế (International Control Commission), báo cho Hà Nội biết chủ trương trên đây của Hoa Kỳ và đề nghị Hà Nội ngưng ủng hộ CS miền Nam để đổi lấy viện trợ kinh tế.  Seaborn trình bày lại cho Phạm Văn Đồng, thủ tướng BVN ngày 18-6-1964, nhưng BVN không chấp nhận. (John S. Bowman (tổng biên tập), The Vietnam War, Day by Day, New York: Maillard Press, 1989, tr. 37.  Mark Moyar, sđd. tr. 307.)

QUY TẮC THAM CHIẾN

Do chiến lược phòng thủ NVN, Hoa Kỳ chủ trương chiến tranh giới hạn (limited war), không dùng bộ binh tấn công BVN, tránh sự can thiệp của Trung Cộng như vụ Triều Tiên.  Chính phủ Hoa Kỳ còn buộc quân đội của mình phải tuân thủ những quy tắc tham chiến (rules of engagement) tức những quy tắc ứng xử khi lâm chiến, như một thứ cẩm nang chiến tranh.  Những quy tắc tham chiến nhắm hai mục đích chính: 1) Giới hạn sự hủy hoại tài sản và thương vong của những người không ở vị trí chiến đấu. 2) Đặc biệt trong những cuộc chiến không có giới tuyến rõ ràng như ở Việt Nam, tránh bắn hay tấn công lầm vào các đơn vị bạn. (Spencer C. Tucker, Editor, Encyclopedia of the Vietnam War, a Political,  Social, and Military History, Volume two, Santa Barbara, California: ABC-CLIO, 1998, tt. 625-626.)

Riêng tại Việt Nam, những quy tắc tham chiến còn nhằm ngăn ngừa và giới hạn những ngẫu biến có thể làm bùng nổ những tranh chấp bất ngờ ở vùng biên giới Hoa Việt hay vùng phi quân sự (vĩ tuyến 17), nhất là do những hoạt động của Không quân. (Spencer C. Tucker, sđd, tt. 625-626.)

Những quy tắc nầy do bộ Quốc phòng soạn thảo, thêm bớt tùy hoàn cảnh và giai đoạn, quy định những hạn chế phức tạp mà quân đội Hoa Kỳ phải tuân hành ở các nước Đông Dương.(J. Terry Emerson, How Rules of Engagemnet Lost Vietnam War, Human Events, Vol. 45, No. 20, May 18, 1985.)

Những quy tắc tham chiến được đề cập trong hồ sơ của quốc hội Hoa Kỳ, ghi lại những phát biểu của thượng nghị sĩ Barry Goldwater, đảng Cộng Hòa, tiểu bang Arizona, nhiệm kỳ 1953-1965 và 1969-1987, ứng cử viên tổng thống, đại diện đảng Cộng Hòa năm 1964, đặc biệt những phát biểu của Goldwater năm 1985, trong Congressional Record-Senate, nhiều số liên tiếp. (Heinonline, Citation: 131 Cong.Res;  http://heinonline.org)

Lúc đầu (thời tổng thống Kennedy), trước năm 1965, những Quy tắc tham chiến giới hạn các cuộc tấn công của máy bay Hoa Kỳ như phi công Hoa Kỳ không được phép dội bom các dàn hỏa tiễn Sam do Liên Xô chế tạo đang được xây dựng, và chỉ có thể tấn công khi các dàn hỏa tiễn nầy hoạt động.  Phi công và lực lượng trên bộ không được phép phá hủy các phi cơ CS đang đậu trên mặt đất mà chỉ được phép tấn công các phi cơ có võ trang và nguy hiểm trên không.

Quân đội Hoa Kỳ chỉ được tấn công những xe vận tải CS khi đang di chuyển trên đường lộ, nhưng không được tấn công những bãi đậu xe ở cách xa lộ 200 yards (khoảng 182 mét).  Phi công Hoa Kỳ phải lơ qua đối với tàu bè đang trên đường tới cảng Hải Phòng dầu những chiếc tàu nầy chuyên chở võ khí có thể được dùng để giết quân đội Hoa Kỳ. (http://centerformoralliberalism.wordpress.com/2009/11/11/why-we-lost-in-vietnam-the-untold-story/ <http://centerformoralliberalism.wordpress.com/%202009/11/11/why-we-lost-in-vietnam-the-untold-story/> Steve Farrell, “Why we lost in Vietnam – The Untold Story”, The Moral Liberal, November 11, 1989.)

Về sau, qua thời tổng thống Lyndon B. Johnson, khi chiến dịch Rolling Thunder bắt đầu oanh tạc BVN, phi công Hoa Kỳ được nới rộng phần nào từ ngày 21-8-1965.  Khác với trước đây, từ ngày nầy, phi công Hoa Kỳ được phá hủy những dàn hỏa tiễn Liên Xô mà phi công thấy được trong các chuyến bay không kích BVN.  Điều nầy có thể gây thương vong cho quân nhân Liên Xô. (John S. Bowman, sđd. tr. 93.

Ai vi phạm quy tắc tham chiến sẽ bị trừng phạt tùy theo mức độ.  Ví dụ đại tướng John Daniel Lavelle, chỉ huy Không lực Hoa Kỳ tại Việt Nam, bị cất chức tháng 3-1972, hạ hai cấp và về hưu vì ông đã ra lệnh oanh kích những mục tiêu giới hạn, không được quyền oanh kích. (John S. Bowman, sđd. tr.198.)  Những quy tắc tham chiến hạn chế các mục tiêu tấn công và hạn chế nhiều nhất các hoạt động của không lực Hoa Kỳ, giới hạn việc oanh kích, tránh xa vùng biên giới Hoa Việt.

Trong chiến tranh hiện đại, quan trọng nhất ở chiến trường là hỏa lực yểm trợ.  Quân đội CS dựa trên hỏa lực yểm trợ của xe tăng, thiết giáp.  Quân đội Hoa Kỳ dựa trên hỏa lực yểm trợ của không quân.  Các quân chủng Hoa Kỳ đều có riêng những phi đội chiến đấu hay oanh tạc. (Ngoài Không quân, Bộ Binh và Hải quân đều có phi cơ.)

Quy tắc tham chiến giới hạn hoạt động của phi cơ, sẽ giới hạn toàn bộ hỏa lực yểm trợ, làm giảm sức mạnh của quân đội Hoa Kỳ. Tác giả Steve Farrell, trong sách Why We Lost in Vietnam – The Untold Story, cho rằng “These rules insured that we could not win and that the communists could not lose.” (Tạm dịch: “Những quy tắc nầy bảo đảm rằng quân đội chúng ta [Hoa Kỳ] không thể thắng mà cộng sản không thể thua.” (Steve Farrell, Why We Lost in Vietnam – The Untold Story, University of Toronto, School of Continuimg Studies, The Moral Liberal.)

Barry Goldwater, thượng nghị sĩ đảng Cộng Hòa bang Arizona, gọi đây là “no win policy” (chính sách không thắng). (The Bryan Times, Thursday April 17, 1975, tr. 6. http://news.google.com/newspapers.)

HOA KỲ NGĂN CHẬN CHỦ TRƯƠNG BẮC TIẾN

Đánh rắn phải đánh đầu.  Bứng cây phải đào tận gốc.  Muốn dẹp du kích CS tại NVN, thì phải tấn công sào huyệt của du kích ở BVN, chận đứng hậu phương của CS, chận đứng nguồn tiếp tế võ khí liên tục của CS, và buộc BVN từ bỏ cuộc tấn công NVN.  Nếu không đánh BVN, CS ở NVN liên tục được tiếp liệu về võ khí, kinh tế và cả cán bộ, bộ đội, và nhờ thế CS cứ tiếp tục chiến tranh du kích không ngừng nghỉ, hết chỗ nầy đến chỗ khác.

Các tướng lãnh Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) thấy rõ điều nầy và nhiều lần đề nghị Bắc tiến, đánh ra phía bắc vĩ tuyến 17, lấy thế công làm thế thủ, buộc CSVN phải lui về phòng ngự đất Bắc, ngưng hoặc giảm tiếp liệu cho du kích miền Nam, hoặc dựa vào đó để thương thuyết với CS, buộc CSBVN chấm dứt tiếp tế du kích miền Nam, như liên quân LHQ đã làm ở Triều Tiên.

Tuy nhiên Hoa Kỳ chủ trương chiến tranh giới hạn, không chấp nhận kế hoạch Bắc tiến, không viện trợ phương tiện cho các kế hoạch Bắc tiến và chận đứng ngay các kế hoạch Bắc tiến của quân đội VNCH.  Sau đây có thể kể vài ví dụ:

Ngày 4-5-1964, trung tướng Nguyễn Khánh đề nghị với đại sứ Cabot Lodge mở rộng chiến tranh ra Bắc. (Vietnam Task Force – Office of the Secretary of Defence, United States –Vietnam Relations 1945-1967, Washington D.C.: 2011.  Part IV. C. 1., p. a-7.)  Trong cuộc mít-tinh ngày 19-7-1964, thủ tướng Nguyễn Khánh công khai hô hào Bắc tiến.  (John S. Bowman, The Vietnam War: Day by Day, New York: Mallard Press, 1989, tt.  42.)  Kết quả, Nguyễn Khánh bị các tướng trẻ đẩy ra nước ngoài làm đại sứ.  Không biết Hoa Kỳ có nhúng tay vào vụ nầy hay không?

Ngày 1-12-1965, trung tướng Nguyễn Chánh Thi, tư lệnh Vùng I Chiến thuật kiêm tư lệnh Quân đoàn I (giáp ranh với BVN) viết thư cho chính phủ, đưa ra đề nghị Bắc tiến.  Tướng Thi cũng công khai đề nghị với người Mỹ. (Nguyễn Chánh Thi, Việt Nam, một trời tâm sự,California: Nxb. Anh Thư, 1987, tt. 319-334.)  Tướng Thi sau đó bị cách chức vào tháng 3-1966, đưa đến vụ Biến động miền Trung, và cũng được đưa qua Hoa Kỳ chữa bệnh “thối mũi”.

Theo hồi ký của cựu đại tướng Cao Văn Viên, nguyên là tổng tham mưu trưởng quân lực VNCH, thì vào năm 1966, ông đưa ra một chiến lược 7 điểm, trong đó điểm thứ 6 là đổ bộ lên Vinh (tỉnh Nghệ An) hay Hà Tĩnh (tỉnh Quảng Bình).  Tuy nhiên kế hoạch nầy không được thi hành. (Cao Văn Viên, Những ngày cuối của Việt Nam Cộng Hòa, Washington D.C.: Vietnambibliography, 2003, tr. 288.)

Cũng trong năm 1966, nhận thấy quân BVN tiến qua vùng phi quân sự, xâm nhập tỉnh Quảng Trị, tư lệnh quân đội Hoa Kỳ tại Việt Nam, tướng William Westmoreland đề nghị với bộ Quốc phòng Hoa Kỳ dùng lực lượng quốc tế lập phòng tuyến KANZUS, chận ngang qua khu phi quân sự, chống sự xâm nhập và bảo vệ miền Nam Việt Nam.  KANZUS viết tắt của các chữ Korea, Australia, New Zealand và United States.  Đại sứ các nước nầy tại Sài Gòn đều chấp thuận kế hoạch KANZUS, nhưng kế hoạch KANZUS bị Washington DC bác bỏ. (William C. Westmoreland, A Soldier Reports, New York: Da Capo Press, 1989, tr. 197.)  Westmoreland không giải thích vì sao chính phủ Hoa Kỳ từ chối.  Phải chăng Hoa Kỳ không muốn gây sự hiểu lầm về sự hiện diện của một lực lượng đa quốc tại vùng phi quân sự?

Khi mở cuộc hành quân Lam Sơn 719, tấn công qua Hạ Lào tháng 1-1971, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đề nghị với Hoa Kỳ là VNCH đưa một sư đoàn tiến qua phía bắc vĩ tuyến 17 như một chiến thuật đánh lạc hướng CSVN, nhưng Hoa Kỳ không chấp thuận. (Nguyễn Tiến Hưng và Jerrold L. Schecter , Hồ sơ mật dinh Độc Lập, Los Angeles: C & K Promotions, Inc., không đề năm xuất bản, tr. 75 và tr. 116.)

Trong mùa hè đỏ lửa năm 1972, BVN tràn quân qua vĩ tuyến 17, tấn công VNCH.  Viện dẫn lý do nầy, Quân đoàn I đưa ra đề nghị đánh thẳng qua sông Bến Hải, nhằm đe dọa hậu cứ địch, nhưng cố vấn Mỹ không đồng ý.  Lo ngại Quân đoàn I có thể tự ý tiến quân ra BVN, các cố vấn Mỹ giới hạn việc cấp bổng tiếp vận cho Lữ đoàn 1 Kỵ binh 20 gallons xăng mỗi ngày cho một xe, đạn pháo binh chỉ được bắn 5 quả mỗi ngày cho một khẩu và ngưng tiếp tế lương khô cho Lữ đoàn. (Hà Mai Việt, Thép và Máu, Thiết giáp trong chiến tranh, Texas: 2005, tr. 103.)  Cuối năm 1972, Hoa Kỳ rút hết quân khỏi Việt Nam.

Về Không quân, ban đầu Hoa Kỳ chỉ cung cấp các chiến đấu cơ loại cánh quạt cho Không quân VNCH.  Trong năm 1965, khi mở màn tấn công BVN, các phi công VNCH lái các loại máy bay AD5 (2 chỗ ngồi) và AD6 (một chỗ ngồi) tức khu trục cơ cánh quạt Skyraider (Thiên kích), bay xa nhất đến Hà Tĩnh, rồi lại phải quay về liền.  Sau năm 1965, Không quân VNCH không còn bay ra BVN nữa. Khi cung cấp phản lực cơ chiến đấu cho Không quân VNCH, Hoa Kỳ chỉ cung cấp loại phản lực F-5 và A-37, chứa nhiên liệu ít, nên không ở lâu trên không trung và không bay xa được, để khỏi tấn công đất Bắc.

Rõ ràng vì chủ trương “chiến tranh giới hạn”, Hoa Kỳ không chấp nhận tất cả những kế hoạch tấn công BVN bằng bộ binh như ở Triều Tiên.  Nếu không tấn công hậu cứ CSVN ở BVN để CSVN lui về thế thủ, chấm dứt tiếp liệu cho CS miền Nam, thì không có cách gì có thể chận đứng nạn du kích ở miền Nam và cũng không thể chận đứng nguồn tiếp liệu của CSVN, để CSVN phải chấm dứt những trận đánh lớn trên khắp NVN.  Các tướng lãnh cầm quân Hoa Kỳ, dù thay đổi chiến thuật, chiến lược, dù được tăng cường tối đa và được trang bị tối tân, có thể thắng chiến tranh quy ước, nhưng cũng không thể chận đứng chiến tranh du kích của CSVN.

HOA KỲ LUI QUÂN

Trong khi chiến tranh đang diễn ra, hai yếu tố mới xuất hiện: 1) Phong trào phản chiến ở Hoa Kỳ càng ngày càng hoạt động mạnh mẽ, đòi chấm dứt chiến tranh, rút thân nhân về nước.  Phong trào phản chiến gây xáo trộn xã hội Hoa Kỳ không ít trong một thời gian dài 2) Sự rạn nứt giữa hai cường quốc CS là Liên Xô và Trung Cộng càng ngày càng trầm trọng; cao điểm là chiến tranh biên giới Nga-Hoa ngắn ngày tại vùng đông bắc Trung Hoa trên sông Ussuri (Ô Tô Lý Giang), bùng nổ ngày 2-3-1969.

Sau khi Richard Nixon cầm quyền ngày 20-1-1969, trong niên khóa 1969-1970, xảy ra 1,800 cuộc biểu tình, 7,500 người bị bắt giữ, 247 vụ đốt phá, 462 người bị thương mà hai phần ba (2/3) là cảnh sát và 8 người chết.  Nạn bạo động  trở thành một bệnh dịch trên toàn quốc HK.  Từ tháng 1-1969 đến tháng 2-1970 có 40,000 vụ ném bom, hay âm mưu ném bom, hay đe dọa ném bom liên hệ đến chiến tranh, gây thiệt hại 21 triệu Mỹ kim, hàng trăm người bị thương và 43 người chết. (Richard Nixon, No more Vietnams, London: W. H. Allen, 1986, tr. 126.)

Nixon đưa ra kế hoạch “Việt Nam hóa chiến tranh”, chuyển giao công việc chiến đấu chống CS cho quân đội NVN và Hoa Kỳ rút quân Hoa Kỳ về nước.  Hoa Kỳ cũng giảm thiểu gần như chấm dứt viện trợ cho NVN.  Phong trào phản chiến từ từ giảm dần cho đến khi Hoa Kỳ ký kết hiệp định Paris với CSVN ngày 27-1-1973.

Trong khi đó, nhận ra được sự mâu thuẫn giữa Liên Xô và Trung Cộng, Hoa Kỳ bỏ rơi Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) và bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa (NVN), bắt tay với Trung Cộng năm 1971, và nhờ Trung Cộng áp lực BVN ký hiệp định Paris, để Hoa Kỳ rút quân khỏi Việt Nam, mà BVN vẫn lưu quân tiếp tục ở lại NVN và tiếp tục tấn công VNCH.

Vì tham vọng quyền lực, bành trướng chủ nghĩa, cộng sản BVN được sự viện trợ to lớn của Trung Cộng, Liên Xô và khối CS, động binh quyết đánh chiếm NVN.  Nam Việt Nam không đủ sức chống đỡ cả khối CS, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hoa Kỳ và đồng minh.  Tuy nhiên, khi cần thì Hoa Kỳ đến, tung hô NVN là “tiền đồn thế giới tự do”.  Khi không cần thì Hoa Kỳ bỏ cuộc ra đi.

Sau hiệp định Paris (27-01-1973), NVN một mình can đảm tiếp tục chiến đấu chống lại cả khối CS đang dồn sức cho BVN tấn công NVN, thì bộ trưởng Ngoại giao của Hoa Kỳ là Henry Kissinger lại còn trù ẻo NVN: “Tại sao họ không chết lẹ đi cho rồi?  Điều tệ nhất có thể xảy ra là họ cứ sống dai dẳng hoài.” (Lời của Henry Kissinger nói với Ron Nessen.  Ron Nessen thuật lại trong sách It Sure Looks Different from the Inside, Chicago: Playboy Press, 1978, tr. 98.  Nguyễn Tiến Hưng trích dẫn, Hồ sơ mật dinh Độc Lập, Los Angeles: C & K Promotions, INC., 1987, tr. 512.).

Cuối cùng, vì thiếu võ khí, đạn dược, nhiên liệu, NVN sụp đổ ngày 30-4-1975.

KẾT LUẬN

Nói chung, chính sách của Hoa Kỳ dưới thời bất cứ tổng thống nào cũng chỉ phục vụ quyền lợi của Hoa Kỳ.  Hoa Kỳ can thiêp vào NVN để giúp NVN chống lại BVN, nhằm ngăn chận sự bành trướng của chủ nghĩa CS, nhứt là sự bành trướng của Trung Cộng xuống Đông Nam Á.  Đây là cách Hoa Kỳ phòng thủ từ xa để CS không lây lan rộng lớn và lây lan sang tận Mỹ Châu.

Do kinh nghiệm chiến tranh Triều Tiên, Hoa Kỳ quan ngại sự can thiệp của Trung Cộng nên Hoa Kỳ chỉ giúp NVN phòng thủ ở NVN, không đưa bộ binh tiến ra BVN.  Chỉ khi cần, Hoa Kỳ gởi phi cơ oanh tạc các mục tiêu quân sự ở BVN.  Chẳng những thế, Hoa Kỳ còn ngăn cản sáng kiến của các tướng lãnh VNCH bắc tiến để chận đứng CS miền Bắc tiếp tế cho du kích CS miền Nam.  Không đánh BVN để chận đường tiếp tế cho du kích CS, mà chỉ phòng thủ NVN thì không thể diệt hết du kích được.

Chủ trương phòng thủ ở NVN, quân đội Hoa Kỳ có thể chiến thắng từng trận một, từng nhóm du kích địa phương, mà không tiêu diệt được du kích trên toàn quốc, không ngăn chận được làn sóng CS đúng như mục đích ban đầu.  Trong khi đó, số tử vong mỗi ngày một ít, nhưng “tích tiểu thành đa”, lâu ngày cộng lại thành nhiều, khiến dân chúng Hoa Kỳ ở hậu phương xa xăm lo ngại.  Phong trào phản chiến lên cao, làm cho xã hội Hoa Kỳ xáo trộn, nhứt là ở các đại học, nơi sinh viên ở độ tuổi quân dịch.

Cuối cùng, không thua trận nào trên chiến trường, nhưng quân đội Hoa Kỳ phải rút lui, xem như Hoa Kỳ thất bại trong chủ trương phòng thủ Nam Việt Nam.

Nhiều nước hủy hợp đồng với TQ: Thế giới sợ “hàng Tàu”?

VIETNAMNET.VN
Thắng thầu các công trình tỷ đô ở khắp nơi, tưởng như Trung Quốc sẽ vươn vòi ra toàn thế giới. Tuy nhiên, những thương vụ tỷ đô lại đang bị hủy bỏ đều đặn suốt nhiều năm qua, tất cả chỉ bởi ‘hàng Tàu’

TQ: Nhà hoạt động bị bắt khi đang trả lời VOA

TQ: Nhà hoạt động bị bắt khi đang trả lời VOA

BBC

  • 4 tháng 8 2018
Giáo sư Tôn là một trong những nhà chỉ trích chính quyền mạnh mẽ và nổi tiếng
Bản quyền hình ảnh GETTY IMAGES
Giáo sư Tôn là một trong những nhà chỉ trích chính quyền mạnh mẽ và nổi tiếng

“Tôi có quyền tự do ngôn luận” là những lời cuối cùng của vị giáo sư đại học về hưu được nghe thấy trên điện thoại.

Hôm thứ Tư, Giáo sư Tôn Văn Quảng (Sun Wenguang), 84 tuổi, đang có một cuộc phỏng vấn với Đài tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) thì cảnh sát ập vào nhà ông ở Tế Nam, Trung Quốc và buộc ông phải dừng cuộc phỏng vấn.

Từ trước đến nay, ông Tôn là một nhà chỉ trích rất mạnh mẽ đối với chính quyền Trung Quốc.

Một người bạn đã xác nhận với BBC rằng Giáo sư Tôn đã bị cảnh sát thành phố Tế Nam đưa ra khỏi nhà.

Ông ấy đang nói gì trong cuộc phỏng vấn?

Giáo sư Tôn đang nói với ban tiếng Quan Thoại của đài VOA về các khoản đầu tư nước ngoài của chính phủ Trung Quốc.

Cuộc phỏng vấn theo sau một bức thư ngỏ ông viết gần đây để chỉ trích quyết định của Chủ tịch Tập Cận Bình về việc chi tiền viện trợ nước ngoài, các khoản vay và đầu tư.

Ông thúc giục ông Tập nên thay vào đó tập trung đầu tư vào nội địa.

Bức thư cũng chỉ trích quyết định của ông Tập Cận Bình trong việc loại bỏ giới hạn nhiệm kỳ chủ tịch.

Khi ông đang trả lời phỏng vấn, nhiều giọng nói có thể được nghe thấy trong bản ghi âm mà VOA đã chia sẻ trên Twitter.

“Họ lại đến – bảy, tám người bọn họ,” ông nói với phóng viên VOA trước khi nói chuyện với nhóm cảnh sát.

“Cái gì, tôi đã nói gì sai sao? Hãy nghe những gì tôi nói, có sai không?”

Ông lại tiếp tục giải thích những chỉ trích của mình về việc Trung Quốc đầu tư ra nước ngoài: “Con người [ở Trung Quốc] nghèo. Đừng ném tiền vào châu Phi. Ném tiền vào nhưng nơi như thế này không tốt cho đất nước chúng ta.”

Giọng nói của ông Tôn trở nên to hơn khi ông nói với cảnh sát: “Các anh đang làm gì vậy? Việc các anh đến nhà tôi là bất hợp pháp. Tôi có quyền tự do ngôn luận.”

Sau đó đường dây điện thoại đột ngột bị ngắt.

Tôn Văn Quảng là ai?

Ông là một giáo sư vật lý đã nghỉ hưu ở Đại học Sơn Đông.

Ông từng nhiều lần bị giam giữ từ những năm 1960 đến thập niên 1980 vì đã chỉ trích lãnh đạo cộng sản Mao Trạch Đông.

Ông là một trong những người đầu tiên ký tên vào “Điều lệ 08”, một tuyên ngôn kêu gọi thay đổi chính trị ở Trung Quốc.

Vào năm 2009, Giáo sư Tôn bị đánh đập khi viếng thăm mộ Triệu Tử Dương, một nhà lãnh đạo cộng sản đã bị thanh trừng vì ủng hộ các cuộc biểu tình Thiên An Môn năm 1989.

Khi đó ở đột tuổi 75, ông đã bị gãy xương sườn và bị thương ở hai bàn tay và chân. Ông nhập viện không lâu sau đó.

Theo tờ New York Times, giáo sư Tôn bị từ chối cấp hộ chiếu và vì vậy ông không thể rời khỏi đất nước.

Điều gì đã xảy ra kể từ sau cuộc phỏng vấn?

Mọi thứ vẫn không rõ ràng. VOA cho biết mọi nỗ lực để liên lạc được Giáo sư Sun đã không thành công và không có xác nhận chính thức nào của chính phủ về vụ bắt giữ hoặc hành động của cảnh sát.

Nhưng một người bạn của Giáo sư Tôn, người xác nhận ông đã bị cảnh sát bắt đi, nói với BBC rằng bà tin ông và vợ ông đang bị giam tại một khách sạn địa phương, nơi ông đã bị giam giữ trước đó.

Theo Tổ chức Theo dõi Nhân quyền, những gì ông Tôn đã trải qua là một “thực tế hàng ngày” của một nhà hoạt động nhân quyền ở Trung Quốc.

“Bất cứ lúc nào, cảnh sát có thể đến để đưa họ đi thẩm vấn, giam giữ, tra tấn hoặc ngược đãi, chỉ đơn giản vì họ thách thức những đường lối tuyên truyền của chính quyền và nói chuyện với truyền thông nước ngoài,” nhà nghiên cứu Maya Wang nói.

Patrick Poon, một nhà nghiên cứu Đông Á từ Tổ chức Ân xá Quốc tế cũng lặp lại những nhận xét này: “Thật là một sự ô nhục khi một người trí thức Trung Quốc [đang có] một cuộc phỏng vấn với truyền thông thì bất ngờ bị cảnh sát cắt ngang.”

“Nó thể hiện một cách sinh động cách mà các nhà chức trách Trung Quốc tấn công vào tự do ngôn luận,” ông nói với BBC. “Cảnh sát có thể quấy rối [giới bất đồng chính kiến] bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào họ thích.”

Ai gây nên “địa ngục trần gian” Chương Mỹ?

Ai gây nên “địa ngục trần gian” Chương Mỹ?

Võ Thị Hảo
2018-08-04

Hình chụp hôm 22/7/2018: một làng ở ngoại thành Hà Nội bị ngập lụt.

Hình chụp hôm 22/7/2018: một làng ở ngoại thành Hà Nội bị ngập lụt.

AFP

Chính quyn che giu vic v đê. Gn mt na ch đê điu hư hng b b mc

Tháng 10 / 2017, khi đê Bùi 2 được xây dựng với rất nhiều tiền công quỹ, mới đưa vào vận hành thì đã vỡ ngay sau trận mưa đầu tiên, chính quyền Hà Nội huy động 100 người xúc đá bảo vệ đê! Chính quyền phủ nhận việc vỡ đê bằng đủ mọi lời trí trá không ai chấp nhận nổi.

Hậu quả là dân Chương Mỹ phải sống trong cảnh “địa ngục trần gian” cả nhiều tháng trời.

Khoảng 21/7 / 2018 đến nay, nước lũ lại cuồn cuộn đổ về ngập mênh mông cả một vùng Chương Mỹ , chưa kể những huyện khác. Hiện tượng lũ lụt nặng nề như sau vụ vỡ đê năm ngoái. Không thấy nhà cầm quyền thông báo về việc đê có vỡ hay không, hoặc chỗ đê vỡ năm ngoái đã được sửa chữa hay chưa. Nếu sửa thì ai sửa, sủa thế nào và tiền chi là bao nhiêu, ai chi?

Thống kê từ nhà chức trách cho biết, năm 2017, mưa lũ đã gây ra hơn 61 sự cố trên các tuyến đê đi qua 16 quận huyện HN mà TP HN chỉ mới cho phép xử lý khẩn cấp 35 sự cố nghiêm trọng (https://baomoi.com/nhieu-du-an-tu-bo-de-dieu-cham-tien-do/c/26136163.epi). Mặc dù vậy, tiến độ thi công 35 dự án này cũng rất chậm trễ, cả năm nay rồi mà nhiều dự án không hoàn thành trước mùa mưa lũ năm 2018 như kế hoạch cam kết.

Còn 28 chỗ hư hỏng sạt lở còn lại, chính quyền vẫn bỏ ngỏ, chỉ là “yêu cầu các sở, ngành, địa phương bố trí lục lượng, thường xuyên theo dõi để báo cáo …”, mặc dân sống trong nguy hiểm.

Có thể tin được chuyện tày trời này chăng? Ai cũng biết, vỡ hay sạt lở đê chỉ tại một điểm thôi là đã đủ cho nước lũ phá toang cả một vùng. Chậm khắc phục, thi công chậm, không đạt chất lượng…đều là những tội không thể tha thứ được trong quản lý đê đập, gây thảm họa không thể lường được đối với tính mạng và tài sản người dân, đặc biệt đây lại là thủ đô Hà Nội.

Ai cũng biết, vỡ hay sạt lở đê chỉ tại một điểm thôi là đã đủ cho nước lũ phá toang cả một vùng. Chậm khắc phục, thi công chậm, không đạt chất lượng…đều là những tội không thể tha thứ được trong quản lý đê đập

Công luận từng hết sức phẫn nộ khi chính quyền đã bất chấp sự thật, che giấu và phủ nhận việc vỡ đê Bùi 2 Chương Mỹ vào tháng 10/2017. Những kẻ dối trá trong bộ máy chính quyền cho đến nay vẫn không hề hấn gì. Không ai bị truy cứu trách nhiệm về việc để đê vỡ . Đơn vị thi công công trình đê Bùi 2 kém chất lượng cũng không bị truy cứu trách nhiệm, khắc phục hậu quả và đền bù thiệt hại.

Ngày 2/8/2018, dư luận cũng hết sức ngạc nhiên khi ông Hùng chủ tịch UBND huyện Chương Mỹ đã dành rất nhiều thời gian để đính chính trước báo chí việc ba trường hợp người dân tử vong trong trận lũ lụt dịp cuối tháng 7 vừa qua là “do dân bất cẩn dẫn đến đuốinước” chứ không phải do lũ cuốn như thông tin mà nhiều người đã đưa!

Khốn khổ thay dân ta, khi dòng lũ đổ vể ngập cả nóc nhà, mạng người như chiếc lá tre trong dòng lũ, làm sao chống đỡ được, đã chết mà lại còn bị nhà chức trách đổ tội bất cẩn!

Đã đủ tàn nhẫn chưa, khi đổ tội bất cẩn cho người chết đuối để che giấu việc lũ đổ về Chương Mỹ, lũ chồng lũ, là do việc xả lũ từ thủy điện Hòa Bình?! Động cơ nào, lợi ích nào, lệnh ban ra từ ai, khiến nhà chức trách một mực che giấu những tác hại do xả lũ thủy điện? Gần đây họ đưa ra khái niệm “lũ rừng ngang” – không có trong các khái niệm về lũ của ngành Khí tượng thủy văn để một mực trí trá đánh lừa dư luận?

Người dân biết cẩn thận thế nào cho đủ đây, khi cả vùng nước lũ mênh mông ngập sát nóc nhà, nhiều vùng bị cô lập cả nửa tháng trời ? Vì sao chính quyền sợ từ “lũ cuốn” đến mức ấy, trong khi rõ ràng là nếu không có lũ thì làm sao trong một thời gian ngắn như vậy mà hàng triệu khối nước lũ đổ về uy hiếp đê Bùi và Hà Nội?

Đến chiều 2/8/2018, theo thống kê của chính quyền, toàn huyện Chương Mỹ còn 2.839 hộ bị ngập từ 0,5 – 2m. Trong đó, có 6.097 người dân vẫn đang phải sơ tán, chưa thể trở về nhà ổn định lại đời sống.

Người dân đi trong nước ngập ở Chương Mỹ, ngoại thành Hà Nội
Người dân đi trong nước ngập ở Chương Mỹ, ngoại thành Hà Nội Võ Thị Hảo

Có thực sự không phải lũ cuốn, khi trong đợt ngập lụt này, Chương Mỹ đã “tổn thất nặng nề nhất về hạ tầng, kinh tế khi ngoài thiệt hại về nhà ở của cư dân, có tới 1.774m tường bao, sạt lở 1.885m đường giao thông nông thôn, 8.320m đường giao thông nội đồng, 12.110m đường đê hồ đập và 11.860m chiều dài kênh mương và 35 cầu cống đập, 25 công trình đền chùa bị hư hỏng…”(http://vietnamnet.vn/vn/thoi-su/ngap-lut-o-chuong-my-chu-tich-huyen-bac-tin-3-nguoi-tu-vong-do-lu-cuon-467778.html )

Báo chí hồi hộp theo dõi các hộ đê của thành phố: Đê hữu sông Bùi “bị tràn nước”, đê tả sông Bùi luôn đe dọa bị vỡ…, TP huy động 700 người trắng đêm đắp cát ở Chương Mỹ. Cả triệu dân Hà Nội khăn gói lo sợ chuẩn bị chạy lũ khi thấy nhà cầm quyền chỉ đặt bao cát trên mặt con đê mong manh căng nứt trước hàng triệu m3 nước lũ. May mà trời tạm dùng mưa…

Thời công nghệ hiện đại, nhưng để hộ dân thì nhà cầm quyền chỉ có bao cát và …chờ nước không lên cao nữa…

Chính quyền là tác giả của “địa ngục trần gian” Chương Mỹ?

Đương nhiên, chính quyền không muốn Chương Mỹ bị ngập lụt. Họ cũng đang đau đầu tìm lối thoát. Nhưng chính sự vô trách nhiệm, vô cảm và kém cỏi, dốt nát, tham lam trong quản lý đã khiến nhiều quan chức trong bộ máy chính quyền đã là tác giả của “địa ngục trần gian” Chương Mỹ.

Bị quy hoạch là vùng “rốn lũ” của Hà Nội, lẽ ra người dân Chương Mỹ phải được chính quyền đền bù thiệt hại do phải nhiều phen chịu đựng nước lũ dồn về ngập nóc nhà, hết lần này tới lần khác bị mất trắng cả cơ nghiệp.

Trước đó, điều đương nhiên phải làm là chính quyền phải cấp chỗ ở, nhà cửa và đất canh tác ở nơi an toàn khác, tốt hơn chỗ cũ, cho dân để ổn định cuộc sống. Nhưng sự thiếu trách nhiệm của chính quyền khiến dân Chương Mỹ từ trận vỡ đê Bùi 2 tháng 10/2017 đến nay liên tục phải sống trong cảnh “địa ngục trần gian”.

Không gì có thể bù đắp được những thiệt hại cho người dân Chương Mỹ, khi trận lũ tới, ngoài việc bị mất nhà cửa, tài sản, bị nước lũ cô lập nhiều ngày, điện bị cắt, nước sạch không có, không thể đi ở nhờ mãi được, nhiều người bị đói hoặc phải ăn mì tôm sống.

Để có nước uống và kiếm thức ăn, họ phải ngâm mình lội nhiều khi đến ngực hoặc bơi trong biển nước ngập ngụa xác súc vật chết trương phình trôi dạt.

Quanh họ, tấp vào họ, chực chôn vùi họ là những núi rác thải, cây cối hoa màu rữa nát, phân người, phân súc vật bập bềnh ma quái tấp vào người họ, nhà họ, cứ cố sức đẩy ra rồi chúng lại ập vào ngay theo những đợt sóng lũ hoặc khi gió thổi tới.

Nước cống, hóa chất độc hại tanh tưởi gặm mòn da thịt và sức khỏe họ đêm này qua ngày khác. Hàng trăm, ngàn người chân lở loét và ngứa đến mức chỉ muốn “chặt chân vứt đi cho khỏi ngứa”.Vài con chó gà lợn còn sống sót được buộc trên nóc nhà cất tiếng tru và kêu thảm thiết vì đói.

Nước lụt từ ngày 21/7 đến nay vừa rút được vài cm thì đợt lũ mới lại chồng lũ khiến người dân thêm lở loét, nhiễm bệnh, côn trùng rắn rết bò vào tận giường… Điều khủng khiếp nhất là tương lai của họ hoàn toàn vô vọng. Tật bệnh do ô nhiễm và dịch bệnh bùng phát mà không tiền chữa bệnh. Họ đã lâm vào cảnh nợ nần không lối thoát.

Năm 2017, họ đã chịu thảm cảnh này. Họ đã bị đưa ra làm vật hy sinh, làm “rốn lũ” cho Hà Nội nhưng chẳng ai thèm hỏi ý kiến họ hoặc quan tâm đến việc họ cũng cần phải sống và phải được đền bù thỏa đáng.

Một đám tang đi trong nước ngập ở Chương Mỹ, ngoại thành Hà Nội
Một đám tang đi trong nước ngập ở Chương Mỹ, ngoại thành Hà Nội Võ Thị Hảo

Quá ghê sợ cảnh “địa ngục trần gian” mà người Chương Mỹ đã phải quằn quại sống cho đến tận ngày hôm nay và những tháng ngày sau. Không thể quên những đám tang và đám cưới dầm mình trong nước lũ cùng bao cay đắng không lời nào tả xiết. Người dân Chương Mỹ không còn biết đi đâu, lại phải trở về “rốn lũ”, gắng gượng sống qua ngày trên mảnh đất cha ông hàng ngàn năm nay bình yên nhưng do quy hoạch sai lầm, thiển cận, do xả lũ thủy điện, họ đã phải làm vật hy sinh cho chính quyền và tiếp tục vật lộn tỏng cảnh địa ngục trần gian của năm 2018 và những năm sau. Nhà cầm quyền luôn tìm cách trí trá thoái thác trách nhiệm và đổ tại trời.

Ông Trần Văn Kỳ, Trưởng khoa Vệ sinh an toàn thực phẩm huyện Chương Mỹ cho biết, số người mắc các chứng bệnh da liễu, tiêu chảy, đau mắt đỏ đang tăng nhanh, bởi ít nhất một tháng nữa nước mới rút, khi đó cơ quan chức năng mới có thể tiêu độc, khử trùng.(https://baotainguyenmoitruong.vn/xa-hoi/ngap-lut-ngoai-thanh-ha-noi-tim-giai-phap-cho-vung-ron-lu-1256568.html).

Nhưng như thường lệ, tại Hội nghị lần thứ 14 Ban Chấp hành Đảng bộ thành phố Hà Nội khóa XVI , Phó Chủ tịch UBND thành phố Hà Nội Lê Hồng Sơn đã trình bày báo cáo chỉ nói đến thành tích: “sau 10 năm mở rộng địa giới hành chính, Thủ đô tiếp tục có bước phát triển mạnh mẽ cả về quy mô, diện mạo với những thành tựu to lớn”, không đả động gì đến thảm trạng Chương Mỹ cùng những vùng khác dù việc đó đã và đang xẩy ra.

“Địa ngục trần gian” Chương Mỹ – không thể chối cãi rằng đó là khối ung thư lở lói được che lấp dưới gò má Hà Nội mà nhà cầm quyền cố tô trát phấn son.

Khi “địa ngục trần gian” Chương Mỹ và những nơi khác còn đó, dẫu bao nhiều tòa nhà hào nhoáng và biệt thự lộng lẫy của các quan tham cũng chỉ là sắc màu tương phản, làm nổi bật thêm bản chất đi ngược lại quyền lợi nhân dân của nhà cầm quyền VN.

Khi ông Nhạ xin lỗi

Khi ông Nhạ xin lỗi


Bộ Trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Phùng Xuân Nhạ.
Bộ Trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Phùng Xuân Nhạ.

Gió vẫn dập, sóng vẫn vùi ông Phùng Xuân Nhạ – Bộ trưởng Giáo dục Đào tạo Việt Nam, bất kể ông đã nhận trách nhiệm về những trục trặc trong Kỳ thi Tốt nghiệp Phổ thông Quốc gia 2018…

Từ giữa tháng 7 đến nay, ông Nhạ tiếp tục là một trong vài nhân vật “nổi” nhất trên mạng xã hội Việt ngữ. Tiếc rằng đó không phải là “nổi bật”, nhiều người dựa vào thực tế lưun ý, yếu tố “nổi” liên quan tới ông Nhạ là “nổi… lều bều”!

***

Theo báo giới Việt Nam, tại cuộc họp diễn ra hôm 30 tháng 7, giữa ông Vũ Đức Đam – Phó Thủ tướng Việt Nam với các chuyên gia, viên chức ngành giáo dục về những vấn nạn liên quan tới cách thức tổ chức các Kỳ thi Tốt nghiệp Phổ thông Quốc gia, làm sao ngăn chặn gian lận thi cử,… ông Nhạ đã chính thức thừa nhận: Kỳ thi Tốt nghiệp Phổ thông Quốc gia 2018 có nhiều thiếu sót, đề thi chưa phù hợp, phần mềm chấm thi trắc nghiệm bộc lộ nhiều điểm yếu, tuy có giám sát song quy trình chấm thi chưa ổn… và xin nhận trách nhiệm.

Giống như nhiều facebooker khác, sự kiện ông Nhạ “xin nhận trách nhiệm” không làm facebooker điều hành trang facebook Hà Tĩnh 24h vui mà chỉ khiến facebooker này thở dài thêm một lần nữa: Cuối cùng người đứng đầu ngành Giáo dục cũng đã lên tiếng! Nguyệt Liễu Trần Hoàng xem chuyện ông Nhạ “xin nhận trách nhiệm” giống như một lời xin lỗi và vì vậy, giống như nhiều facebooker khác, Nguyệt Liễu Trần Hoàng thắc mắc: Xin lỗi nhưng sẽ sửa thế nào. Xin lỗi mà không sửa cũng như không!..

Liệu những người Việt sử dụng mạng xã hội có khe khắt quá không? Dường như là không!

Hồi hạ tuần tháng 6, chẳng riêng học sinh, phụ huynh mà nhiều người, thuộc nhiều giới đã chỉ trích đề thi nhiều môn trong Kỳ thi Tốt nghiệp Phổ thông Quốc gia 2018 phản sư phạm, phi giáo dục vừa vì quá khó, vừa vì đầy thiếu sót không thể chấp nhận được. Thay vì xem xét những ý kiến này một cách cẩn thận và trả lời thật khách quan, thỏa đáng thì thượng tuần tháng 7, ông Nhạ đưa ra những tuyên bố giống như tát vào mặt mọi người, rằng năm nay, đề thi đã… “khắc phục được những hạn chế của đề thi năm ngoái, đặc biệt là tăng tính phân hóa (giữa các loại học sinh: giỏi, khá, trung bình, yếu)”. Còn kỳ thi thì… “đạt được mục tiêu an toàn, nghiêm túc, khách quan và đặc biệt nhẹ nhàng”. Chỉ đến khi công chúng phát giác có dấu hiệu gian lận thi cử ở Hà Giang, Bộ Giáo dục – Đào tạo phải tổ chức thanh tra, sửa – nâng điểm thi cho hàng trăm thí sinh dự Kỳ thi Tốt nghiệp Phổ thông Quốc gia 2018 bùng lên thành scandal, chỉ đạo: Không để việc lợi dụng sai phạm gây tâm lý hoang mang trong học sinh, giáo viên và phụ huynh” vẫn chẳng thể đậy điệm đủ loại bê bối càng lúc càng có vẻ rộng hơn, tính chất – mức độ càng ngày càng có vẻ nghiêm trọng hơn, ông Nhạ mới thẽ thọt phủ nhận… chính mình (đề thi chưa phù hợp, từ giám sát đến chấm đều không ổn).

Sự bất nhất của ông Nhạ là lý do facebooker Phuc Dinh Kim nhận định nửa đùa, nửa thật: Làm Bộ trưởng Giáo dục phải biết nói ngược, nói xuôi, miễn sao bảo toàn được ghếVới mạch nghĩ tương tự, Tiến Nguyễn Vũ than: Ngày xưa, đánh – chiếm trụ sở của Quân lực Việt Nam Công hòa, tôi rất ấn tượng với khẩu hiệu: Tổ Quốc – Danh dự – Trách nhiệm… Phải chi trên bàn làm việc của ông Phùng Xuân Nhạ có một trong ba khái niệm đó! Tuy nhiên theo Giai Trinh: Chẳng ai làm Bộ trưởng Giáo dục – Đào tạo được đâu. Bộ trưởng nào cũng phải dùng nghị quyết của đảng “gối đầu” nên luôn ráng giữ thân, giữ cho toàn vẹn chữ “nguyên” để khi về hưu còn được ít “cơm thừa, canh cặn” chứ!

Phân tích sâu hơn, facebooker Nguyễn Tiến Tường cho rằng, trước khi ông Nhạ trở thành Bộ trưởng, ngành giáo dục Việt Nam vốn đã có rất nhiều sai sót. Sở dĩ ngành này có thêm nhiều sai sót dưới thời ông Nhạ vì ông “thiếu cả năng lực, tâm lực lẫn uy lực”. Cho đến giờ, ông Nhạ chỉ nỗ lực bảo vệ chính mình, cố xua trách nhiệm ra xa mình. Đứng đầu ngành giáo dục, ông Nhạ đang là tấm gương ích kỷ, tư lợi, thủ đoạn. Bởi cố mang một cái áo quá rộng nên ông liên tục vấp ngã, ngành giáo dục vấp ngã, sẽ có những thế hệ mục ruỗng, tổn thương cả xã hội. Nguyễn Tiến Tường khuyên ông Nhạ nên dừng lại vì mình và mọi người. Đó là tâm thế của người làm giáo dục, người có nhân cách. Tường nhấn mạnh, không hề ác cảm với ông Nhạ nhưng thật sự lo lắng cho những đứa trẻ phải trải qua môi trường giáo dục dưới tay ông Nhạ, trong đó có con của Tường. Bởi càng ráng trì níu, tương lai càng hỗn loạn, tăm tối nên tốt nhất theo Tường: Ông Nhạ nên từ chức. Đó là yêu nước!

Lê Thiếu Nhơn cũng tin rằng ông Nhạ nên từ chức. Blogger này lưu ý: Người làm giáo dục cần có phẩm chất đặc biệt vì họ gánh vác sứ mệnh đặc biệt. Thành quả giáo dục không phải tính bằng điểm số hiện tại mà gửi gắm kỳ vọng cho tương lai. Bài giảng hôm nay có thể không còn phù hợp ở ngày mai nhưng cốt cách người làm giáo dục vẫn được giữ gìn nguyên vẹn. Bằng cấp bây giờ có thể ngày mai không đắc dụng nữa nhưng hình ảnh người làm giáo dục vẫn vững bền, tỏa sáng. Danh vọng và quyền lợi của người làm giáo dục không quan trọng bằng phẩm chất của người làm giáo dục: Biết xấu hổ và biết tự trọng! Vào lúc này, tại Việt Nam, ngành giáo dục không còn là ốc đảo bình yên của cộng đồng vì chính những người làm giáo dục tạo ra sóng gió thành tích ảo bằng các thủ đoạn phản giáo dục. Qui chế thi cử và kỹ thuật chấm bài có thể mô phỏng các quốc gia khác nhưng con người giáo dục phải dựa vào chính nội lực hun đúc của mỗi xứ sở. Né tránh sự thật, vuốt ve thị phi, không phải cách kiến thiết một nền giáo dục tiến bộ và văn minh! Cho nên theo Nhơn, với ông Nhạ, chỉ có một cách giữ gìn liêm sỉ là… từ chức!

Giữ gìn liêm sỉ bằng cách từ chức có thể là chuyện rất bình thường ở nhiều xứ nhưng tại Việt Nam thì không dễ. Hien Ha Ngoc – một thân hữu của Nguyễn Tiến Tường – cho rằng khả năng ông Nhạ sẽ từ chức như mong muốn của Tường và nhiều người Việt khác sẽ không thể xảy ra bởi, chức là thứ mua bằng tiền. Phải cố dùng chức để thu hồi vốn, chẳng lẽ chết đói vì quốc gia, dân tộc(?). Đó cũng là lý do cấp trên luôn luôn thông cảm, nhẹ tay với cấp dưới.

Cho dù có rất nhiều người bày tỏ suy nghĩ như Hien Ha Ngoc nhưng chưa rõ cách giải thích ấy chính xác tới đâu. Chỉ có một điểm rất rõ là tường thuật về cuộc tọa đàm hồi đầu tuần này giữa ông Vũ Đức Đam, Phó Thủ tướng với các chuyên gia, viên chức ngành giáo dục về những vấn nạn nghiêm trọng tiếp tục bôi bẩn bộ mặt vốn đã nhem nhuốc của ngành giáo dục – cho thấy có nhiều điểm đúng là… hết sức kỳ cục. Chẳng hạn một ông Tiến sĩ tên là Lê Thống Nhất ca ngợi ông Đạm “không ngồi ở vị trí… long trọng như các phiên họp thường kỳ” mà ngồi chung với mọi người quanh bàn tròn. Sau khi ca ngợi ông Đam, ông Nhất chuyển sang ca ngợi ông Nhạ “cầu thị”, người đứng đầu ngành giáo dục “không chỉ trao đổi cởi mở với các đại biểu trong cuộc họp chính thức mà trong thời gian nghỉ trưa cũng tranh thủ trao đổi với một số nhóm và cá nhân”. Cuộc họp vì những vấn nạn liên quan tới Kỳ thi Tốt nghiệp Phổ thông Quốc gia đã không xác định được bất kỳ giải pháp đáng tin cậy nào. Phó Thử tướng, Bộ trưởng Giáo dục – Đào tạo, các chuyên gia, viên chức ngành giáo dục chỉ đề ra những cách thức mà ai cũng ngơ ngác, ngậm ngùi như: Thí sinh phải dùng bút mực tô lại những câu mình chọn để chống tẩy xóa. Tăng thêm thời gian dành cho việc quét (scan) bài. Phải rọc phách. Phải tổ chức chấm tập trung theo cụm, không để các tỉnh tự làm và quan trọng nhất vẫn là… con người!

Không dằn được lòng, facebooker Chanh Tam bỡn cợt: Quá nhiều phát hiện vĩ đại. Phát hiện Phó Thủ tướng ngồi ở bàn tròn có tính thách thức với các giáo khoa kinh điển về hình học. Những phương thức chống gian lận thi cử như dùng bút mực, thi trắc nghiệm có phách, chính yếu vẫn là con người… là những phát hiện cỡ “tiến sĩ ní nuận, ní nẽ rất niền nạc”.

Anh Hứa Hoàng Anh tự tử hay bị giết và vì sao gia đình anh cam chịu im lặng?

Anh Hứa Hoàng Anh tự tử hay bị giết và vì sao gia đình anh cam chịu im lặng?

Bởi   AdminTD

04/08/2018

Đàm Ngọc Tuyên

Anh Hứa Hoàng Anh ạ! Tôi không biết anh nhưng cảm phục anh, trên đường đi công việc ở miền Tây, hay tin anh mất, tôi tâm niệm sẽ đến viếng hương anh, nhưng tôi đã không thể dù tôi đã đến rất gần nhà anh! Đám tang anh quạnh quẽ! Đau!

Xin mượn lời bài hát “Cho người vừa nằm xuống” và đôi dòng viết tiễn đưa Anh! Anh yên nghỉ nhé! “Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên. Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn. Đất ôm anh đưa vào cội nguồn. Rồi từ đó, trong trời rộng, đã vắng anh. Như cánh chim, bỏ rừng, như trái tim bỏ tình. Nơi đây một lần, nhìn anh đến những xót xa đành nói cùng hư không!”

Anh Hứa Hoàng Anh, là người đã bị chết bất thường

Trong ngày 2/8/2018, trên trang cá nhân facebook có tên Trần Martini, đã đăng tải các tin tức liên quan đến cái chết của anh Hứa Hoàng Anh (H.A), sinh năm 1984, ở huyện Châu Thành, tỉnh Kiên Giang. Anh H.A đã bất ngờ “đột tử” vào trưa ngày 2/8, trên đường về nhà, và trước đó, H.A đã bị CA huyện Châu Thành mời lên “làm việc” về việc H.A tham gia biểu tình phản đối những dự luật Đặc Khu, An Ninh Mạng, vào ngày 10/6/2018, tại Sài Gòn.

Đây không phải là lần đầu tiên, H.A bị CA địa phương nơi anh sinh sống sách nhiễu, “mời làm việc”. Facebook Trần Martini cho biết thêm: công an huyện Châu Thành khẳng định, H.A chết là do tự tử, nhưng facebooker này khẳng định H.A đã bị giết chết. Nói cách khác, đây là một vụ án mạng, một tội ác được thực hiện bởi cá nhân (nhóm người, tổ chức) gây ra.

Sau khi tin tức này được facebooker Trần Martini đăng tải, ngay lập tức sự việc được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Một làn sóng phẫn nộ của cộng đồng mạng trước cái chết bất thường của H.A, bởi không phải là lần đầu tiên, mà đã có quá nhiều người dân đang khoẻ mạnh, yêu đời, nhưng họ lại “tự nguyện tự tử” sau khi bị mời về đồn CA làm việc, bị tạm giam, tạm giữ, hay đang thi hành bản án tù có thời hạn.

Còn đây là trường hợp “tự tử” thứ hai của những người “bất đồng chính kiến” tại Việt Nam, trong vòng 14 tháng qua. Trước đó, vào tháng 5/2017, anh Nguyễn Hữu Tấn, quê Vĩnh Long, là tín đồ của Phật giáo Hoà Hảo, cũng “đã tự tử bằng cách dùng dao lam tự cắt vào cổ mình với ít nhất ba vết cắt dài và sâu, khi anh Tấn đang bị tạm giam“. (Có thể tự mình làm được việc này, anh Tấn là người can đảm và khó chết nhất mọi thời đại).

Có hai sự vụ không liên quan đến cái chết của H.A, nhưng không thể không nhắc đến, đó là: chị Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm – Nha Trang) đã bỏ thời gian tổng hợp về những cái chết bất thường của người dân ở đồn CA. Đây là lí do chính mà nhà cầm quyền bắt và xử Quỳnh 10 năm tù, vào tháng 6/2017. Và luật sư Võ An Đôn (Phú Yên) đã giúp đòi lại công lí và đưa vụ việc ra ánh sáng khi có nạn nhân bị đánh chết khi bị tạm giữ trong đồn CA Tuy Hoà, Phú Yên. LS Đôn đã bị tước giấy phép hành nghề luật sư, không lâu sau đó. Hiện nay, LS Đôn trở thành “người chăn bò vĩ đại”.

Trở lại cái chết bất thường của H.A, nhiều người có quyền hoài nghi và tin rằng H.A tự tử, cho nên gia đình, vợ con của anh H.A đã im lặng. Cá nhân tôi, tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ khác chút xíu thôi: họ (nguời thân H.A) đã “im lặng” trong cam chịu.

Khoa tâm lí học đã chứng minh rằng, khi một con người phải chọn cái chết để được giải thoát, nghĩa là trong thời khắc đó, tâm lí (thể xác) của họ đã phải chịu sự đau đớn vượt ngưỡng chịu đựng của chính họ. Trong trường hợp của H.A, một người đủ can đảm dám đấu tranh cho những bất công xảy ra hằng giờ trên đất nước này, thì chắc chắn một buổi mời làm việc của CA đối với H.A lại khiến anh đau khổ rồi chọn cái chết là không thể xảy ra. Giả thiết, H.A tự tử là thật, thì điều này đồng nghĩa rằng, H.A đã bị đe doạ, bị khủng bố tinh thần cực kì kinh khiếp. Còn ai khủng bố anh, đe doạ anh đã quá rõ rồi.

Tôi có hai người bạn ở Long An và Cần Thơ, một nguời bị mời làm việc, một nguời đã bị khởi tố (cho tại ngoại chờ ra toà) với cáo buộc theo điều 331 BLHS mới (258 cũ). Nhưng cả hai người bạn tôi đều cam chịu im lặng, bởi cả hai tổng cộng có 5 người con nhỏ, còn cả mẹ già tuổi trên 70, chứ đâu phải họ hèn nhát. Cho nên, trong trường hợp gia đình H.A chọn sự im lặng trước cái chết của người thân mình là điều hoàn toàn rất dễ hiểu, hãy cảm thông và chia sẻ cùng họ, bởi họ đang phải chịu những nỗi đau, những áp lực rất lớn. Thử hỏi có nỗi đau nào lớn hơn, khi nhìn nguời thân yêu của mình phải ngậm hờn nơi chín suối vì oan khuất. Có nỗi đau nào lớn hơn, khi họ phải nuốt ngược sự thật nguyên nhân cái chết của nguời thân, mà chỉ có thể thông báo sơ sài: H.A đã chết.

Một sự trùng hợp kì lạ, cái chết của hai công dân “chán sống” (Hoàng Anh và anh Tấn) nói riêng và những người dân tự tử ở đồn CA nói chung, có cần được chính quyền quan tâm “bảo vệ” bằng những hàng rào giám sát của lực lượng sắc phục, thường phục?

Mạng người xứ này khi sống thì rẻ lắm! Trớ trêu thay, người ta lại quan tâm và bảo vệ một cái xác chết nhỉ?

____

Mời xem clip:

httpv://www.youtube.com/watch?time_continue=19&v=9VMl5nK2k3w

SOS!!! Hứa Hoàng Anh, một người yêu nước đã bị an ninh Kiên Giang bức tử