Bần cố nông

Bần cố nông

Nhân Trần

Tôi không có ý định phân biệt chủng tộc, giai cấp, học vấn, nghề nghiệp gì đó. Nhưng mà nói thật, từ khi đất nước đi theo cái của nợ xã hội chủ nghĩa hay chủ nghĩa cộng sản này đã san bằng mọi con người thành những người nghèo như nhau. Họ lấy tiêu chí bần cố nông làm trung tâm đánh giá đạo đức và nhân phẩm. Một thời cứ ai không thuộc diện bần cố nông thì bị quy là địa chủ phản động, tư sản mại bản, tiểu tư sản, là những kẻ bóc lột người rồi ra sức sai bần cố nông đi tịch thu tài sản, công hữu hóa, hợp tác hóa.

Mà cái bọn bần cố cũng ghê gớm chẳng kém, có gì hay, hay cả đời mơ ước cũng không dám lấy về làm của riêng mà xung công tự đắc coi là của mình. Con trâu của ông Bá vào hợp tác xã cũng là của mình. Trong khi mình cả đời cũng chỉ biết cầm cái cuốc chứ đếch bao giờ dám mơ tới con trâu.

Điều ấy khiến tôi nhớ lại câu chuyện thằng Bờm. Nó chỉ có cái quạt mo mà khi được đổi những ba bò chín trâu, ao sâu cá mè, bè gỗ lim, chim đồi mồi… thì nó chỉ cần có nắm xôi mà thôi. Đọc các phân tích của các bậc học sĩ đức cao trọng vọng nói rằng, đó là một sự chân chất thật thà không cầu danh lợi của nông dân Việt Nam chân đất như Bờm. Nhưng tôi cho rằng kẻ như Bờm có lẽ trong đầu hắn không hề có các khái niệm đó. Các khái niệm mà chỉ bọn nhà giàu và giới thượng lưu mới có. Cho nên có cho chúng, nhồi nhét vào đầu chúng, chúng cũng không biết để làm gì. Bần cố nông là như vậy.

Thế thì làm sao có thể xây dựng được xã hội nào tốt đẹp hơn xã hội của bần cố? Những kẻ ăn trên ngồi chốc, những người thuộc tầng lớp cao trong xã hội bỗng chốc hoặc bị thủ tiêu hoặc bị đè xuống đáy tận cùng của xã hội không đáng làm một con người. Nghe nói để trở thành đảng viên, những con người ưu tú của xã hội, lãnh đạo đất nước cũng phải xét tới ba đời làm bần cố mới được kết nạp. Vậy thì đất nước sẽ đi về đâu do những bọn tận cùng xã hội dẫn dắt? Một xã hội được dẫn dắt bởi những kẻ nghèo về văn hóa, nghèo về vật chất, nghèo về kiến thức thì chẳng biết còn cái gì có thể nghèo hơn được nữa. Khi mà mọi quy chuẩn đạo đức truyền thống và hiện đại bị triệt tiêu chỉ còn lại một mớ nghèo nàn chung chung hỗn độn.

Thời phong kiến vua chúa lấy “Tam cương, ngũ thường” làm thước đo đẳng cấp của con người, kẻ dưới phải kính trọng kẻ trên, trông người trên mà hành xử như một chuẩn mực đạo đức. Mọi hành vi phải được chứng giám của trời đất, quỷ thần và nhân tâm. Thời hiện đại lấy phẩm chất thượng lưu phương Tây làm tiêu chuẩn mà tiêu biểu là phong cách quý tộc của Hoàng gia Anh, Nhật, Vatican… khi trông họ, cả loài người hiện đại đều ngưỡng mộ, bởi trong họ toát nên vẻ đẹp quý phái mà mọi người đều mơ ước.

Ở ta chính vì bần cố lãnh đạo nên ra đường trông mặt mũi ai cũng len lét giống bần cố. Cái mơ ước chân chính nhất của bần cố là có được quyền thế để sĩ diện hão với đời. Ngoài ra nó chẳng ước gì khác. Cho nên người ta ai cũng muốn vào nhà nước, ai cũng muốn làm lãnh đạo rồi chẳng biết làm gì tiếp theo. Ra đường hay trong bàn nhậu người ta nói chuyện tìm cách hạ bệ nhau, nói xấu nhau như một thú vui tiêu khiển. Người ta nói chuyện làm thế nào để có nhiều tiền và tự tôn vinh giá trị bản thân. Cuối cùng lại quay về “chuyện ấy”.

Tôi cũng được sinh ra trong một gia đình có truyền thống bần cố nông không biết bao nhiêu đời. Có lẽ đời ông mình, bố mình tự hào bao nhiêu trong cái xã hội tôn vinh bần cố ấy thì tôi lại ghê tởm nó bấy nhiêu. Tôi đã từng trình bày điều này với nhiều người, họ nói tôi phủ nhận công lao tiền nhân, bôi nhọ quá khứ. Họ dẫn chứng bằng xương máu anh hùng, bằng công lao tiền bối, bằng giải phóng, độc lập, hy sinh, mất mát. Rồi họ chốt hạ bằng câu: nếu không thì làm sao có được mày như ngày hôm nay.

Ồ, hóa ra hy sinh của họ để có được tôi như ngày hôm nay? Để có được những con người như tôi nghèo nàn về tri thức, nghèo nàn về nhân phẩm, nghèo nàn về văn hóa và cả nghèo nàn về tư cách đạo đức, tư cách pháp nhân.

Nhìn những nước láng giềng coi người Việt Nam sau hàng cả loài chó, ghi riêng chữ Việt là cấm ăn trộm, lấy nhiều, lãng phí, bừa bãi. Thấy những người Việt ào ào ra nước ngoài lao động tay chân, đĩ điếm, làm những công việc tận cùng của xã hội khi người ta chẳng còn thèm động tay động chân tới. Những con người ra khỏi Việt Nam không dám tự coi mình là người Việt, ấy thế khi về nhà họ tự hào kể nể những điều trông thấy và dấu nhẹm những việc mình làm. Một phẩm chất bần cố được nuôi dưỡng từ khi có chính quyền coi bần cố là tiên phong, là lực lượng lãnh đạo xã hội.

Tôi cũng được nghe người ta kể về giấc mơ đến Mỹ, Nhật, Hàn, châu Âu. Những giấc mơ phải cho con cái ra nước ngoài và nếu có thể thì đừng bao giờ trở về nữa. Và tự hỏi sao lại có những giấc mơ quái quỷ như vậy nhỉ? Mỗi gia đình có người đi tư bản là niềm tự hào vô cùng tận, là công đức chín đời của tổ tông, là niềm vui sướng vô bờ bến của các đấng sinh thành. Mà có lẽ, theo tôi đó là tư duy mong muốn được đổi đời thoát xác khỏi cái kiếp bần cố bắt đầu từ việc tiếp xúc với văn minh phương Tây, hít thở bầu không khí của thế giới loài người tiến bộ: “đi một ngày đàng học một sàng khôn”.

Bất kể các thể loại văn hóa của các nơi tư bản ấy sang chúng ta đều được săn đón trong sự hồ hởi và bao dung không một chút hoài nghi về chất lượng. Trong khi chả ai muốn học cái “sàng khôn” của anh em xã hội chủ nghĩa Trung Quốc, Triều Tiên, Cu Ba, Venezuela…

Thì ra, trong sâu thẳm tiềm thức họ vẫn coi đó là các nơi mọi rợ, thế giới chậm tiến của nhân loại và chính Việt Nam cũng nằm trong top đó. Vâng, cha ông tôi đã hy sinh xương máu để có được những “thành quả” như vậy. Thật là uổng công sống một kiếp người!

Chúng ta thừa hưởng một trong những phẩm chất tồi tệ nhất của bần cố là không dám nói ra những gì mình nghĩ và không dám viết lên những gì mình suy tư.

Không chịu ký biên bản, Thượng úy CSGT gọi giang hồ đánh chết người vi phạm

Ngày 23/10, TAND TPHCM mở phiên tòa xét xử sơ thẩm đối với bị cáo Phạm Sỹ Hoài Như (37 tuổi, cựu thượng úy CSGT thuộc Công an quận Tân Bình, TP HCM) về tội cố ý gây thương tích.

Cùng tội danh như trên, cơ quan điều tra cũng đề nghị truy tố 4 đối tượng liên quan: Nguyễn Minh Chung (27 tuổi), Trần Đức Vững (22 tuổi) cùng quê Quảng Ngãi, Phạm Thanh Kim Hạnh (quê Đắk Nông), Ngô Thành Vương (sinh năm 1996, quê Hải Dương).

Viện KSND TPHCM truy tố Như và đồng phạm có về tội “Cố ý gây thương tích” theo Điều 104 BLHS 2009 với tình tiết tăng nặng có tính côn đồ, khung hình phạt từ 5 năm đến 15 năm tù.

 

Bỏ 10 tỉ đồng đi học – phải biết quý tiền dân!

Đi du hí chứ du học gì có 14 ngày???

THAOTIN.NET
Bỏ 10 tỉ đồng đi học – phải biết quý tiền dân! Thaotin | Thời Sự | 22 – 10 – 2018 43 Chủ tịch UBND TP.Cần Thơ Võ Thành Thống vừa ký kế hoạch thực hiện Đề án “Bồi dưỡng cán bộ, công chức, viên chức của TP.Cần Thơ tại Trường ….

LUẬT PHÁP NƠI “TRẠI SÚC VẬT”

Đỗ Ngà

Luật pháp chặt chẽ là luật pháp được triển khai từ trên xuống. Trên cao nhất là hiến pháp, văn bản luật này quy định những điều mang tính cốt lõi cho một bộ máy nhà nước và quyền con người. Ngắn gọn nhưng chặt chẽ. Dưới hiến pháp có luật pháp. Đây là những bộ luật đồ sộ, quy định nhiều lĩnh vực xã hội. Nó phải đứng dưới hiến pháp và không được trái hiến pháp. Dưới luật pháp là những sắc lệnh hành pháp của người đứng đầu chính phủ. Nó không thể trái luật và trái hiến pháp được. Luật càng thấp, càng quy định chi tiết hơn.

Để đảm bảo tính thống nhất xuyên suốt, người ta lập nên tòa bảo hiến, tòa này hoàn toàn độc lập với hành pháp và lập pháp. Mục đích là để xem xét tính hợp hiến của những văn bản luật thấp hơn. Chính vì thế, luật pháp ở các nước này là một hệ thống rất chặt chẽ. Cho nên những văn bản trái luật xứ này sẽ bị loại bỏ khi chưa kí ban hành. Và khi pháp luật được thượng tôn, xã hội trật tự, chính trị lành mạnh.

Như ta biết cấu tạo máy tính có phần cứng và phần mềm, thì trong một nhà nước cũng thế, cũng phần cứng và phần mềm. Phần cứng là tổ chức bộ máy nhà nước, phần mềm là hệ thống luật pháp. Tại xứ tự do, phần cứng là cách tổ chức bộ máy dạng phân quyền, nhà nước là nơi có nhiều đảng phái được quyền tham gia, và mọi nhánh quyền lực được đặt dưới luật. Còn tại Việt Nam thì ngược lại, tổ chức bộ máy nhà nước theo dạng tập quyền và các nhánh quyền lực thuộc về 1 đảng duy nhất, đảng đó đứng trên luật.

Về phần cứng, tổ chức bộ máy nhà nước của CS là cực kì phản khoa học. ĐCS độc chiếm nhà nước, nhưng họ tổ chức bộ máy quản lý đất nước trùng lắp. Đất nước Việt Nam phải oằn mình gánh 2 bộ máy, bộ máy đảng và bộ máy nhà nước. Chủ trương thì một nơi, thi hành một nẻo. Bộ máy đảng ra chủ trương, bộ máy nhà nước thi hành. Mà bộ máy nào cũng đều là của ĐCS, nên việc thực hiện mọi chính sách là chuyện đảng tự tung và đảng tự hứng chứ hoàn toàn không có sự tác động từ nhân dân. Vì thế, mọi chính sách dù phản dân đến đâu, dù hại nước đến mấy thì chính quyền phải thi hành vì đó là chủ trương của Đảng. Điều đó gây nên sức phá hoại khủng khiếp mà không có cách nào ngăn cản.

Về phần mềm, tức hệ thống luật pháp của Việt Nam thì rât lộn xộn. ĐCS tự quy định nó là nhóm thượng đẳng, tách riêng khỏi sự ảnh hưởng của hạng thứ dân. Luật riêng cho nội bộ ĐCS được viết ra nhằm ưu ái, bao che cho đảng viên, đó chính là Điều Lệ Đảng. Hiến pháp được viết ra chỉ để làm màu, trong đó điều khoản này phủ định điều khoản kia. Ví dụ, điều 2 quy định nhà nước là của dân, nhưng điều 4 lại quy định sự độc quyền lãnh đạo của ĐCS, tức điều sau phủ định điều trước. Họ nói hiến pháp cao hơn luật pháp, thế nhưng hiến pháp lại dễ dàng bị luật pháp chà đạp không thương tiếc. Luật An Ninh Mạng chà đạp lên điều 25 HP là ví dụ. Dưới luật có đủ thứ văn bản quy định, nào chỉ thị, nào thông tư, nào nghị định vv…

Mỗi ngày các văn bản dưới luật được tung ra vô tội vạ để chỉ đạo trực tiếp. Cứ tung mà không xem xét tính hợp hiến hay hợp pháp của nó. Theo báo chí, mỗi này có 23,6 văn bản trái luật được ban hành, tức mỗi năm có 5.600 văn bản như thế. Như vậy pháp luật viết ra cũng như không, nó sẽ bị những thứ văn bản trái luật kia vô hiệu. Vậy rõ ràng hệ thống luật Việt Nam được viết ra là để chà đạp chứ đâu phải để thượng tôn? Văn bản dưới luật chà đạp pháp luật, pháp luật chà đạp hiến pháp. Như vậy tính ra hiến pháp là thứ luật rẻ rúng nhất trong hệ thống luật pháp CS.

Đất nước sẽ loạn khi luật pháp không được thượng tôn. Không thể sống tốt cuộc đời mình bằng cách tuân thủ luật pháp và hiến pháp CS mà yên thân. Nếu CS muốn, việc gì nó cũng dám làm vì nó tự cho nó là thượng đẳng “tất cả những con vật đều bình đẳng, nhưng có những con vật được bình đẳng hơn những con vật khác”. Vâng, bên trong nhà nước CS có cách tổ chức theo kiểu Trại Súc Vật của George Orwell. Trong đó, con vật CS được “bình đẳng hơn” con cừu Nhân dân. Luật chỉ dành cho bầy cừu, là cừu thì phải phải “sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật”. Còn CS thì sao? Đơn giản nó là “con vật được bình đẳng hơn”, thế thôi. Chỉ có nó là được sống trong một luật riêng đầy ưu ái mà không tuân thủ thứ luật nào dành cho bầy cừu.

Cho nên, nếu không quan tâm chính trị, chính chúng ta và con cháu muôn đời sau bị cai trị bởi những con vật tự cho mình là “bình đẳng hơn loài khác” mà thôi. Chả nhẽ chúng ta không muốn thoát kiếp làm cừu?

GĐ doanh nghiệp say rượu lái xe tông chết 2 nữ sinh: ‘Tôi chỉ biết lên xe và lái xe’

THÙY TRANG THEO DÕI TỪ THÁNG 1 TỚI GIỜ BỌN SAY XỈN GIẾT NGƯỜI VẪN NGOÀI VÒNG PHÁP LUẬT

SOHA.VN|BY SOHA.VN

Một lãnh đạo Công an huyện Kiến Thụy (Hải Phòng) cho biết, khi được người nhà đưa đến trình diện, tài xế tông chết 2 nữ sinh vẫn trong tình trạng say rượu và nói “cháu chả nhớ gì”

Theo tin từ báo VTCNews, khoảng 20h30 ngày 14/1, tài xế Trịnh Hồng Khanh (35 tuổi, trú tại phường Vĩnh Niệm, Lê Chân, Hải Phòng) đã được người thân đưa đến Công an huyện Kiến Thụy trình diện sau khi lái xe tông chết 2 nữ sinh vào chiều cùng ngày.

Lúc này, ông Khanh còn chưa tỉnh rượu và nói do quá say nên không nhớ được cụ thể những gì đã xảy ra.

Bí thư Hà Quảng lái xe làm chết 3 người được hưởng án treo

Tai Nguyen shared a link.
 Xét bị cáo có nhiều tình tiết giảm nhẹ, gia đình bị hại đã làm đơn xin miễn truy cứu trách nhiệm hình sự nên tòa tuyên nguyên Bí thư huyện ủy Hà Quảng 3 năm tù cho hưởng án treo.
NEWS.ZING.VN
Xét bị cáo có nhiều tình tiết giảm nhẹ, gia đình bị hại đã làm đơn xin miễn truy cứu trách nhiệm hình sự nên tòa tuyên nguyên Bí thư huyện ủy Hà Quảng 3 năm tù cho hưởng án treo.

Vương quốc này chỉ còn một số kẻ được làm Người

Thuong Phan shared a post
Image may contain: 2 people, people sitting

Thao TeresaFollow

Ngày mai Nguyễn Phú Trọng sẽ lên ngôi hoàng đế với 100% phiếu bầu. Một mình hoàng đế Trọng tranh cử thì đương nhiên là 100% rồi. Và không lâu sau đó luật an ninh mạng được thông qua với sự quyết tâm của hoàng đế là phải bằng mọi cách dập tắt mọi tiếng nói của cái bọn dân đen.

Vương quốc này chỉ còn một số kẻ được làm Người , còn lại thành súc vật hết. Tất cả những con súc vật đó sẽ được nhốt trong một cái chuồng khổng lồ hình chữ S. Ở trong chuồng chỉ được ăn, ngủ, đụ, ỉa và tung hô Hoàng đế đời đời, muôn năm cấm góp ý phản biện dưới mọi hình thức.

Ngày mai sẽ là ngày hội của toàn dân khi hoàng đế Trọng lên ngôi ở độ tuổi 74. Quả là hồng phúc cho dân tộc này.

CHÒI VỊT và BIỆT PHỦ

Thuong Phan and Tho Nguyen shared a post.
Image may contain: one or more people, outdoor and nature
No automatic alt text available.
Image may contain: house, tree, plant and outdoor
Image may contain: 1 person, tree, plant, sky, house, outdoor and nature

Phạm Văn HảiFollow

CHÒI VỊT và BIỆT PHỦ

Người dân dựng cái chòi nuôi vịt trên đất nông nghiệp của mình thì bị chính quyền khởi tố tội “vi phạm quy định về quản lý nhà ở”.

Bọn tự xưng là “tinh hoa quý tộc” phá nát rừng phòng hộ Sóc Sơn để xây biệt phủ hoành tráng từ 10 năm nay vẫn đang sống nhởn nhơ, phè phỡn trên pháp luật.

Ảnh: Chòi vịt, biệt phủ Thành Chương và Mỹ Linh.

Các bài báo viết chi tiết:
https://www.tienphong.vn/…/chu-lo-dat-quan-xin-chao-bi-khoi…
https://thanhnien.vn/…/rung-phong-ho-soc-son-bi-bam-nat-vi-…

Mục sư Nguyễn Trung Tôn đang bị suy kiệt trong tù

” Bệnh nặng không được chữa trị. Thuốc người nhà gửi vào bị trại giam trả về. Đơn xin khám chữa bệnh bằng chi phí riêng của gia đình cũng bị lãnh đạo trại giam làm ngơ. Đó là tình cảnh của Mục sư Nguyễn Trung Tôn, nguyên chủ tịch của Hội Anh Em Dân Chủ hiện đang thụ án 12 năm tù tại trại giam Gia Trung, tỉnh Gia Lai..”

Ngay cả với một kẻ giết người đang bị biệt giam đợi ngày tử hình, cũng không luật pháp và đạo đức nào cho phép được đối xử với người tù tàn nhẫn như cách mà trại giam đang đối xử với mục sư Nguyễn Trung Tôn.

Mục sư Nguyễn Trung Tôn hoàn toàn vô tội. Ông chỉ là người dũng cảm nói lên sự thật, bảo vệ dân sinh theo đúng quyền của Hiến pháp đã quy định mà thôi. Ông đã hy sinh sự an toàn riêng của cá nhân vì lợi chung cho người VN.

Phản đối cách đối xử tàn bạo với ông Nguyễn Trung Tôn và các tù nhân lương tâm VN khác. Trại giam cần lập tức đưa ông đi chữa trị, nhận thuốc men, đồ tiếp tế từ gia đình và bà con thân hữu. Yêu cầu trả tự do ngay, vô điều kiên cho ông và tù nhân lương tâm khác.

DANLUAN.ORG
Theo thông tin từ bà Nguyễn Thị Lành, vợ Mục sư Nguyễn Trung Tôn cho biết, hôm nay 22/10, Mục Sư Tôn gọi điện thoại về nói rằng thương tật ở chân do an ninh tra tấn ông hồi tháng 02/2017 tái phát khiến khớp gối của ông luôn bị đau nhứ…

ĐÔI ĐIỀU ÍT NGƯỜI BIẾT VỀ “SẮP-TÂN-CHỦ-TỊCH-NƯỚC”

Trần Bang

ĐÔI ĐIỀU ÍT NGƯỜI BIẾT VỀ “SẮP-TÂN-CHỦ-TỊCH-NƯỚC”

FB Phạm Đoan Trang

Ở Việt Nam, giá như có một nền báo chí tự do, hay mong ước nhỏ hơn, có lấy vài tờ báo độc lập, thì chắc chắn công chúng không nhiều thì ít cũng phải hình dung được đôi chút về bậu sậu lãnh đạo: tư cách, tính tình, niềm tin triết lý, quan điểm chính trị, địa chỉ nhà riêng, công việc hàng ngày, hàng tháng…

Nhưng với hệ thống báo chí công cụ như bấy lâu nay thì công chúng không có được thông tin gì như thế, mà nói chung là không có thông tin gì hữu ích về chính trị, chính sách công… cả. Quan hệ của các nhà báo với “các cụ các bác trên ấy” (tức là với đám lãnh đạo ”Đảng và Nhà nước”) chỉ có giá trị cá nhân: Để nhà báo (cấp cao) nhét bổng lộc cho đầy túi tham, thể hiện mình vừa nhân văn vừa cấp tiến mà lại vừa được an toàn; và để nhà báo (cấp thấp) có cái mà lấy le với bạn bè, người thân, gia đình họ mạc, ra cái điều “tôi có thông tin, tôi biết hết, tôi biết trước, tôi biết chuyện ấy từ lâu rồi” v.v.

Nói chung, gần như không thể dựa vào những thông tin chính thống trên mặt báo do cái đám nhà báo ấy cung cấp để mà suy ra được cái gì hay ra được quyết định gì đúng đắn cả.

Tuy thế, từ những thông tin kiểu “ông chú Vietel” rỉ tai thì người ta lại biết được rằng đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng có ít nhất là hai chỗ nhột, hay là hai điều mà y rất ghét nghe nói đến:

– Thứ nhất là chuyện thời trẻ, Nguyễn Phú Trọng trốn nghĩa vụ quân sự, nôm na là trốn lính. Trong lúc lứa thanh niên cùng tuổi hy sinh trên chiến trường thì đảng trưởng-quốc trưởng tương lai ngụy tạo hồ sơ, chạy chọt sao đó mà không phải ra trận, chỉ ở hậu phương hăng say học hành. Xứ mù thằng chột làm vua, cả làng đi lính thì thằng đần ở lại quê nhà nghiễm nhiên được xơi hết chị em trong làng, sinh viên Phú Trọng đương nhiên là học hành giỏi giang tấn tới, quan lộ thênh thang ta bước… để dân Việt có một đảng trưởng-quốc trưởng như hôm nay.

– Thứ hai là chuyện kê khai tài sản cá nhân. Nghe nói cứ mỗi lần ở đâu đó có đả động tới chuyện này, Nguyễn Phú Trọng tức lắm. Chẳng gì y cũng được cái tiếng là “thanh liêm” bấy lâu nay; dân chúng nào ai nghe nói đến biệt phủ nào của tổng bí thư. Tuy thế số bất động sản mà y và họ hàng hang hốc nắm giữ, nếu lộ ra để phải kê khai thì cũng rất mệt. Mà theo quy chế thì dễ phải công khai – luật đảng cũng có quy định cả rồi. Nói chung là khó chịu. Phú Trọng bực mình ba cái chuyện mấy chục đảng viên gửi kiến nghị đòi y minh bạch tài sản lắm.

Đó là hai chỗ “nhạy cảm” của đảng trưởng mà cộng đồng mạng có thể “đi sâu” phân tích, yêu cầu minh bạch… Tuy nhiên, lợi thế của Nguyễn Phú Trọng là y hoàn toàn xa lạ với thế giới Internet, mạng xã hội, cách mạng 2.0… các cái (chưa nói tới cách mạng 4.0 nhé). Y thậm chí không biết dùng điện thoại thông minh. Xung quanh y rất đông đảo cố vấn, tham mưu các loại, nhưng rặt một phường xu nịnh, giá áo túi cơm; chúng chỉ minh họa đường lối cho y ngắm và xưng tụng cho y vui tai là chính chứ cố vấn với tham mưu cái nỗi gì. Sách báo y đọc hiện nay không có gì khác ngoài tờ Nhân Dân và các phụ trương phụ bản của nó. Dĩ nhiên y không bao giờ vào mạng. Cho nên công luận đối với y chỉ là tiếng ruồi muỗi vo ve, chân lý vẫn chói sáng dưới bầu trời phương Bắc – đồng chí Tập đại đế làm gì cũng sáng suốt – và An Nam đô hộ phủ vẫn thanh bình.

Chỉ vài giờ nữa thôi, y sẽ rưng rưng lên ngôi vua. Lịch sử nước CHXHCN Việt Nam sẽ mãi ghi tên Nguyễn Phú Trọng như một nhà lãnh đạo thanh liêm, yêu nước, yêu CNCS, cả cuộc đời dốc lòng phụng sự tình hữu nghị quốc tế và ái hữu vô sản… Sẽ không ai bảo y là thằng giặc, trẻ trốn lính, già bán nước, tham nhũng quyền lực, sĩ diện háo danh tới mức bệnh hoạn, và vì ngôi cao lãnh đạo mà cam lòng dâng hiến chủ quyền đất nước cho ngoại bang. Y tin như thế.

Âu đấy cũng là cái lợi của việc không dùng mạng xã hội, không tiếp cận Internet.