Bị chủ bắt làm việc ngày Chủ Nhật, bà rửa chén được bồi thường $21 triệu

 Bị chủ bắt làm việc ngày Chủ Nhật, bà rửa chén được bồi thường $21 triệu

Bà Marie Jean Pierre và luật sư Marc Brumer. (Hình: NBC 6 Miami)

MIAMI, Florida (NV) – Một bồi thẩm đoàn mới đây đã cho một nữ nhân viên làm việc rửa chén dĩa tại một khách sạn ở Miami số tiền bồi thường là $21.5 triệu, sau khi có kết luận rằng chủ nhân không tôn trọng tín ngưỡng của bà khi liên tục bắt phải làm việc ngày Chủ Nhật và rồi sa thải bà.

Bản tin của tờ báo địa phương Sun Sentinel nói rằng bà Marie Jean Pierre, một nhân viên rửa chén dĩa, làm việc tại khách sạn Conrad Miami đã hơn 10 năm, đưa đơn kiện công ty Park Hotels & Resorts ở Virginia, trước có tên là Hilton Worldwide, do vi phạm luật bảo vệ dân quyền ban hành năm 1964.

Tuy nhiên bà Pierre, 60 tuổi, có sáu đứa con, cư dân Miami, sẽ không được nhận tất cả số tiền này. Luật sư của bà nói rằng đây là vì số tiền bồi thường có tính cách trừng phạt (punitive damages) được giới hạn vào khoảng $500,000.

Theo Luật Sư Marc Brumer của bà Pierre, bồi thẩm đoàn không biết về giới hạn số tiền trừng phạt.

Bà Pierre sẽ được nhận tới $300,000 tiền bồi thường có tính cách trừng phạt, $500,000 tiền bồi thường tổn thương tâm thần, và $35,000 tiền lương được bồi hoàn. Sau khi trả chi phí luật sư, bà Pierre còn lại khoảng $500,000.

Bà Pierre là thành viên nhà thờ Thiên Chúa Giáo Soldiers of Christ Church, được thành lập từ những năm đầu thế kỷ 20 ở Cuba. Bà Pierre nói là cần phải được nghỉ các ngày Chủ Nhật để làm các nhiệm vụ về tôn giáo của mình.

Công ty Hilton nói với tòa là họ không biết rằng bà Pierre là người truyền giáo hay lý do vì sao bà luôn phải nghỉ ngày Chủ Nhật.

Ông Brumer nói rằng hồ sơ làm việc của bà Pierre có ghi chú rõ ràng và người mục sư của bà cũng đến gặp khách sạn để trình bày về trường hợp của bà. Ông cũng cho biết chỉ khi khách sạn đổi chủ, bà Pierre mới bị cho nghỉ việc. (V.Giang)

MẦM ƯƠM BẤT HẠNH

Image may contain: one or more people, people sitting, child, shoes and outdoor
Phương Lê

MẦM ƯƠM BẤT HẠNH

Từ sáng đến giờ ít ai mua
Xấp vé cầm tay chân mỏi nhừ
Đã thế đêm qua em thức trắng
Mẹ bệnh trông em bé đã đừ

Vùi mình ngủ đại trên hè phố
Bất chấp người qua vẫn vô tư
Xót cho số phận đời u tối
Nhét vội vào tay bé vài tờ

64 hộ dân tham gia ký đơn khiếu kiện vụ cưỡng chế đất vườn rau Lộc Hưng

64 hộ dân tham gia ký đơn khiếu kiện vụ cưỡng chế đất vườn rau Lộc Hưng

RFA
2019-01-15

Người dân vườn rau Lộc Hưng căng biển phản đối chính quyền cưỡng chế đất

Người dân vườn rau Lộc Hưng căng biển phản đối chính quyền cưỡng chế đất

 Courtesy FB Vườn Rau Lộc Hưng

Khoảng 164 hộ dân đã tham gia ký đơn khiếu kiện việc chính quyền quận Tân Bình, thành phố Hồ Chí Minh, tiến hành cưỡng chế, phá dỡ gần 200 căn nhà tại khu vườn rau Lộc Hưng, phường 6, quận Tân Bình hôm 4 và 8 tháng 1 vừa qua. Ông Cao Hà Trực, đại diện những người ký đơn kiện cho Đài Á Châu Tự Do biết như vậy vào ngày 15 tháng 1, đồng thời cho biết thêm là khả năng con số người ký sẽ tăng thêm trong ngày mai khi các hộ dân ở đây dự kiến sẽ nộp đơn lên các cơ quan chức năng của thành phố.

“Số lượng người đến ngày hôm nay là 164 người ký đơn khiếu kiện và tố cáo đập tài sản, gửi đến các cơ quan chức năng, và con số này là chưa hết.”

Truyền thông trong nước những ngày qua trích thông tin từ đại diện quận Tân Bình cho biết vụ cưỡng chế tại vườn rau Lộc Hưng chỉ áp dụng đối với 112 căn nhà xây dựng trái phép, và đã có 134 hộ dân ở đây đăng ký sử dụng đất với chính quyền trong các năm 1991, 1995 và 2005. Tuy nhiên, ông Cao Hà Trực cho biết con số những căn nhà bị phá lên đến hàng trăm bao gồm cả những chòi được người dân xây lên để chăn nuôi từ cả chục năm qua.

Ông Trực cho biết, đơn kiện của các hộ dân ở đây sẽ nêu lên những vi phạm pháp luật của chính quyền trong việc thực hiện cưỡng chế:

“Trong đơn khiếu kiện, chúng tôi đưa ra nhiều vấn đề. Thứ nhất là chúng tôi không nhận được quyết định thu hồi mà tại sao phá đất bình điện của chúng tôi. Thứ hai nữa là không có quyết định thu hồi mà đập nhà mà đập nhà không đúng quy trình thủ tục. Chúng tôi yêu cầu được trở lại đất của mình đúng như quận Tân Bình đã trả lời các cơ quan chức năng là chỉ cưỡng chế những nhà xây dựng trái phép từ ngày 1/1/2018 mà tại sao đập những căn nhà từ 9 hay 10 năm về trước rồi”.

Chúng tôi yêu cầu được trở lại đất của mình đúng như quận Tân Bình đã trả lời các cơ quan chức năng là chỉ cưỡng chế những nhà xây dựng trái phép từ ngày 1/1/2018 mà tại sao đập những căn nhà từ 9 hay 10 năm về trước rồi. – Cao Hà Trực

Tờ Sài Gòn Giải Phóng, cơ quan ngôn luận của thành ủy thành phố Hồ Chí Minh hôm 15/1 có bài viết cho biết cả 134 hộ dân đã đăng ký sử dụng đất đều có nhà ở bên ngoài khu đất. Tuy nhiên, ông Cao Hà Trực cho biết điều ngược lại.

“Ở trong đó cũng có những người có nhà ở bên ngoài như gia đình tôi đã 3 đời rồi từ ông bà đến cha mẹ. Bố mẹ tôi có nhà rồi có 9 người con thì phân đất cho 9 người ở. Sài Gòn nghèo lắm chứ đâu có đất đâu thì chia cho con để ra vườn xây ở, đó gọi là nhà ở. Có những nhà 30 người ở trong 40 m2 đất. 2m23… có những người bán nhà hoàn toàn họ không còn gì thì họ ra vườn ở hết.”

Bản thân gia đình ông Trực là những người đã có đất ở khu vực này từ thời Pháp thuộc, khi mảnh đất 4,8 ha này được hội Thừa sai Paris giao cho người dân sử dụng để ở và trồng rau. Ông Trực cho biết 5 căn nhà,12 căn phòng trọ và một số căn chòi của những người trong gia đình ông cũng bị phá trong đợt cưỡng chế ngày 8/1 vừa qua.

Tờ Sài Gòn Giải Phóng cho biết khu đất vườn rau đã được quy hoạch làm công trình công cộng nhưng người dân ở đây đã tiến hành xây dựng không phép trên khu đất này, đặc biệt là trong giai đoạn 2018. Đại diện địa phương được tờ báo trích lời cho biết nguyên nhân dẫn đến tình trạng này là vì địa phương gặp nhiều khó khăn trong việc xử lý vi phạm xây dựng trong khi nhiều người manh động khi chính quyền động chạm.

Ngoài ra tờ Sài Gòn Giải Phóng cũng cho biết tình hình khu đất khá phức tạp với việc chuyển nhượng đất bằng tay, người dân mua đất nông nghiệp với giá 10 triệu đồng/m2 rồi xây dựng không phép để cho thuê phòng trọ hoặc cho thuê mặt bằng kinh doanh. Ông Cao Hà Trực lý giải về trường hợp này.

“Đất của chúng em đã được đủ điều kiện để xác nhận cơ sở pháp lý có nghĩa là chúng em được giao dịch. Khi đến năm 1999 chúng em đã đi kê khai nhưng chính quyền đã không xác nhận cơ sở pháp lý cho chúng em theo như luật định và trong suốt mấy chục năm qua, vì hoản cảnh khó khăn nên một số người đã cắt một phần đất để bán và để cho con cái người ta sinh sống, vì vậy mới có tình trạng có người bán và người mua.”

Ông Cao Hà Trực cho biết từ năm 1999 đến 2008 nhiều hộ dân ở đây đã khiếu kiện lên thành phố đòi quyền được chứng nhận đất. Tuy nhiên vụ kiện sau đó đã chìm vào im lặng vì chính quyền địa phương không có trả lời dứt khoát với người dân về những đòi hỏi của họ, theo lời của ông Cao Hà Trực.

Sau vụ cưỡng chế đất hôm 4 và 8/1 và gặp phải sự phản ứng mạnh mẽ của người dân, mới đây, vào ngày 13/1, truyền thông trong nước cho biết chính quyền quận Tân Bình đã đề nghị hỗ trợ 7.055.000 đồng/m2 đất vườn rau Lộc Hưng cho những người bị ảnh hưởng và hỗ trợ hoa màu từ 4 đến 6 triệu đồng/ tháng trong 3 tháng cho những hộ có hoa màu bị ảnh hưởng do cưỡng chế.

Sài Gòn Giải Phóng hôm 15/1 cho biết đã có 30/134 hộ dân kê khai, đăng ký nhận hỗ trợ theo chính sách quận mới công bố.

Tờ báo cũng cảnh báo tình trạng một nhóm đối tượng chuyên “khống chế’ người dân, ép họ phải theo sự dẫn dắt của họ. Ông Cao Hà Trực cho rằng tờ báo của thành ủy đang có ý nói đến ông là người vẫn thường xuyên công khai hướng dẫn cho bà con trong khu vực vườn rau về các vấn đề  pháp lý liên quan đến khu đất và những sai phạm trong quá trình cưỡng chế.

httpv://www.youtube.com/watch?time_continue=1&v=7UAB8GPtCkc

Người dân Lộc Hưng bất lực trước biện pháp cưỡng chế của chính quyền

Lộc Hưng – tôi đã thấy…

FB Bạch Hoàn

Lộc Hưng – tôi đã thấy…

Tôi đã đến tận nơi, đã tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy tấn bi kịch mang tên Vườn rau Lộc Hưng (Q.Tân Bình, TP.HCM).

Đó là bi kịch của những con người thấp cổ bé họng, một lần nữa bị gạt ra bên lề xã hội. Một lần nữa thân phận của họ, cuộc đời của họ bị rẻ rúng. Một lần nữa, họ bị phủ nhận cả quá khứ, bị cướp cả hiện tại và bị đánh cắp cả tương lai.

Đó là bi kịch của chính quyền, khi bộ phận thừa hành gạt bỏ quyền lợi chính đáng của người dân mà lẽ ra trách nhiệm của họ phải là bảo vệ và phục vụ, để bây giờ, ít nhất trong vụ việc này đang bị gọi là một lũ thảo khấu.

Tôi cũng đã cầm trong tay tất cả những tài liệu cho thấy, đất Vườn rau Lộc Hưng đã được người dân sử dụng suốt từ mấy chục năm qua, đời này qua đời khác. Đó là tài sản, là gốc gác gia đình, là yêu thương và máu mủ.

Người dân đã thực hiện đóng thuế từ 1976 đến 1999. Cho đến khi họ xin cấp giấy chứng nhận quyền sở hữu đất thì chính quyền Tân Bình, TP.HCM không chịu cấp và từ năm 2000 thì ngưng thu thuế, biến đất của dân thành đất công như luận điệu mà các tờ Tuổi Trẻ (tôi rất thất vọng), Pháp luật TP.HCM (vốn quen thói quỳ gối cúi đầu) và Sài Gòn Giải phóng (đương nhiên là cái loa của Thành uỷ TP.HCM) rêu rao trong những ngày qua.

Các anh chị đọc facebook của tôi đã từ lâu. Tôi có niềm tin rằng các anh chị là những người có lương tri, biết trăn trở, biết đớn đau trước những phận người yếu thế. Hãy đọc đơn kêu cứu của người dân Lộc Hưng tôi post kèm status này. Hãy chia sẻ nó. Mỗi lượt share là một cánh tay chìa ra cho người Lộc Hưng một điểm tựa để níu vào.

Các anh chị và tôi có thể không phải người ở khu đất Vườn rau Lộc Hưng. Nhưng, chúng ta có sự liên quan với họ vì đã sinh ra là một con người, đã được dạy dỗ không vô cảm trước nhân gian thế sự, không thờ ơ trước bất công và oan trái.

Các anh chị và tôi không có quyền lợi gì ở Vườn rau Lộc Hưng. Nhưng, chúng ta đã vì thế mà mất mát niềm tin vào lẽ công bình, vào một xã hội nhân bản, xã hội vì con người, lấy con người làm trung tâm của sự phát triển.

Vì lẽ đó, tôi đã viết và hi vọng các anh chị sẽ share. Hãy share, và đừng quên đòi hỏi các báo #TuổiTrẻ#PhápLuậtTPHCM#SGGP… phải có bài viết #cảichính về nguồn gốc khu đất Vườn rau Lộc Hưng.

Bởi vì, phản bội Nhân dân thì trời không dung, đất không tha và lòng người nổi giận.

Image may contain: text
Image may contain: text
Image may contain: text
Image may contain: text
Image may contain: text

TÂM SỰ CỦA MỘT CÔNG AN TRẺ ĐÁNH CHẾT DÂN

Hồn Nhiên shared a post.

TÂM SỰ CỦA MỘT CÔNG AN TRẺ ĐÁNH CHẾT DÂN

Con người phải có nghề, lớn lên tôi may mắn kiếm được một nghề. Tôi làm công an. Lúc đầu, tôi nghĩ đơn giản, không nghĩ hạnh phúc xa xôi. Có những thứ căn bản là được rồi: tất cả những thứ mang trên người đều được phát, có tiền lương đủ ăn.

Vào nghề rồi, càng có kinh nghiệm thì càng nhiều sức ép. Cấp trên giao chỉ tiêu: phải đưa về được bao nhiêu án, phải thu tiền phạt đủ chỉ tiêu nộp ngân sách, đặc biệt là khoản thu nhập riêng cho sếp phải đủ.

Tôi làm bên điều tra, tiền nộp cấp trên không bắt buộc cố định, nhưng án thì phải phá bằng được nên tôi phải dùng mọi thủ thuật để để hoàn thành nhiệm vụ, cho dù phải bỏ tiền túi mua đá lạnh để ủ vào bộ phận sinh dục của nghi can, hay là mua kim để chích. Chuyện tung chưởng, dùi cui là quá bình thường.

Bạn tôi làm bên giao thông, không phải dùng thủ thuật như tôi, nhưng áp lực số tiền cống nộp cho cấp trên hàng tháng: một tháng mấy chục triệu. Nó than là mỗi lần nhận tiền “dân cho” cũng nhục, nhưng không có thì bị chuyển đi làm hậu cần, vệ sinh, thậm chí cho ngồi chơi hưởng lương.

Tôi không có trình độ vì làm công an chủ yếu là học luyện thể lực, đau hết cả thân xác. Học chữ ít nhưng vào đầu chẳng được bao nhiêu. Hơn nữa toàn là mấy môn của Marxist, Angele, Lenin, Hồ Chí Minh. Thú thật, tôi học mà không hiểu. Phương pháp để đạt điểm là nói cha mẹ bán lúa non, đến gặp giáo viên, và không yêu cầu gì nhiều, xin cho con đạt điểm 5 là tốt rồi.

Giờ ra đi làm, sếp thì ra chỉ tiêu mà không cần biết trong cộng đồng có tội phạm nhiều hay ít, trên đường người đi lại nhiều hay ít, án phải có, tiền phải đủ. Vì vậy công an như tôi, phải làm mọi cách cho có sản phẩm để báo cáo, sinh ra bực bội nên việc đánh người không thể tránh. Đảng dạy, chiến đấu quên thân. Vì vậy khi đánh người, chúng tôi quên hết nhân bản, phẩm giá. Trong đầu chỉ nghĩ là go go go, alle alle alle!

Làm cái gì nhiều đều cho ra sản phẩm. Giờ đã đánh chết người, cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng nghĩ cho cùng thì cũng do cấp trên. Mà tôi nghe nói cấp trên không chỉ có một cấp, mà cấp trên lại có cấp trên nữa của nó. Nên giờ tôi cũng không biết được là do cấp nào. Tôi chỉ biết chung chung đoàn, đảng là cha mẹ của công an. Công an ép dân, nhưng đoàn đảng ép công an.

Vụ việc vừa rồi, do chúng tôi rãnh rang năm mới, tổ chức nhậu, sếp la mắng bắt đi làm. Chúng tôi quyết định đến đám “bầu cua” kiếm thành quả. Khi đến nơi, chúng tôi ra lệnh chứ không đánh, nhưng chắc là mấy người đó chơi nhỏ nên không sợ mà chửi lại chúng tôi. Máu nghề nghiệp lại lên, chúng tôi tung cho mấy chưởng. Một người chết.

Xin đừng đuổi việc, trừng phạt tôi, vì tôi phải làm theo chủ trương. Nếu đuổi thì đuổi những thành phần ép công an chúng tôi: Mark Le Lú gì đó. Đuổi tôi thì như bắt cóc bỏ dĩa mà thôi. Chúng tôi đước giáo huấn là công an phải bảo vệ chính quyền mà.

Khổ quá, ước gì hồi trước tôi làm công nhân !

(Nguồn FB: tuoitresaigon)

Image may contain: 1 person, standing

Đôn An VõFollow

TÂM SỰ CỦA MỘT CÔNG AN TRẺ ĐÁNH CHẾT DÂN

Con người phải có nghề, lớn lên tôi may mắn kiếm được một nghề. Tôi làm công an. Lúc đầu, tôi nghĩ đơn giản, không nghĩ

See More

PHẢN TUYÊN TRUYỀN

Đỗ Ngà

PHẢN TUYÊN TRUYỀN

Vừa rồi, bà trưởng ban tuyên giáo thành Hồ nhai mít trong lúc họp báo là một hình ảnh phản tuyên truyền. Thay vì cấy vào đầu người dân những lời lẽ tô hồng thì bà này lại bôi đen bộ mặt chế độ ngay trước ống kính máy quay. Đứa thông minh giả ngu được, nhưng đứa ngu không thể giả thông minh. Bởi thế, một khi level thấp thì không thể giấu được, nên cái ngu của mẹ này nếu không show chỗ này cũng show chỗ khác thôi. Nó thuộc về bản chất “khu rừng” trong con khỉ, không kéo ra được.

Thỉnh thoảng, bài viết của tôi bất ngờ bị một đàn bò đỏ vào phá phách chửi bới rất mất dạy. Hầu hết bài bị đánh phá là những bài đã lột truồng chế độ một cách trần trụi. Bác sỹ nhìn triệu chứng sẽ chẩn đón được nguyên nhân gây bệnh, thì tôi cũng thế, nhìn thấy đám bò tự nhiên chui vào nhà chửi rủa thì lại biết bệnh của chúng. Bệnh gì? Bệnh điên! Bọn chăn bò thấy chế độ bị lột truồng nên chúng điên tiết và mất bình tĩnh. Trong cơn điên dại, chúng đã xả chuồng cho đám bò đỏ xộc vào nhà tôi ị đái khắp nơi. Chúng tưởng làm thế cho tôi tởn. Nhưng không, tôi lại mừng! Mừng vì đã làm cho chúng điên, và lại mừng hơn nữa khi nhìn thấy mấy bãi cứt bò thì tôi hình dung ra bộ mặt bọn chủ bò. Bò mà! Nếu biết ị đúng chỗ thì nó đã không phải là bò. Bò mà ị bậy thì bãi cứt của bò khác nào mặt bọn chủ chứ?

Mới hôm qua chuyện còn đang nóng hổi. Trong khi Đức cha Nguyễn Thái Hợp đang phát biểu trước và con giáo dân Lộc Hưng thì bị chính quyền quận Tân Bình cho loa phóng thanh phá đám. Điều đáng nói là, những điều giám mục nói ra không hề có chút xíu gì công kích hay nói xấu chế độ, đơn giản ngài chỉ nói những lời nói an ủi bà con giáo dân mà thôi. Thế nhưng vì thù hằn thái quá, chính quyền đã không bình tĩnh lắng nghe mà lại làm chuyện ngu ngốc là đem loa phóng thanh phá buổi nói chuyện. Điều đó chỉ thể hiện một điều, sự bần tiện của cá nhân lãnh đạo quận đã thành biểu tượng cho sự bần tiện của một chế độ. Hay nói cách khác, chính đám lãnh đạo đầu bò đã móc hết phần thối tha trong người chúng trét lên bộ mặt của cái chế độ mà chúng đang phụng sự.

Nếu chính quyền quận này khôn ngoan thì đã để Đức giám mục phát biểu bình thường. Ngài có phát biểu thì cũng chẳng làm bộ mặt chế độ xấu hơn, vì đơn giản, cái xấu của chế độ này bị phơi bày không phải bởi lời nói Đức cha Hợp, mà là bởi những ngòi bút phản biện xã hội. Đức cha có nói hay không nói, thì cái sai, cái xấu của chế độ cũng rành rành ra đó rồi, chẳng thể che đậy được.

Thực chất, chế độ này đã bị lột truồng từ lâu, hiện giờ, trên cơ thể của nó có bao nhiêu cái ung nhọt, bao nhiêu chỗ nổi ghẻ, bao nhiêu chỗ lở loét dân đều biết cả. Cơ thể chế độ này vốn đã hôi thối vì ghẻ chóc và ung nhọt nhiều như thế, nếu khôn ngoan thì chính quyền này đã lo tắm kỹ rửa sạch rồi xức thuốc cho lành, đàng này, chính quyền lại làm điều ngu ngốc đem shit trét lên mình để che bớt ghẻ chóc.

Nếu làm lãnh đạo thành phố, thì chắc chắn tôi sẽ cho trảm ngay thằng ngu nào cho loa phóng thanh phá buổi nói chuyện của Đức cha Hợp. Chính thằng đó chứ không ai khác, chính nó đã bôi bẩn chế độ chứ chẳng phải ai cả. Chính quyền CS mờ mắt nên nhìn gà hoá cuốc, họ cho rằng “phản động” bôi bẩn chế độ, nhưng kì thực không phải. “Phản động” chỉ có lột truồng chế độ chứ không hề bôi bẩn, nên nhớ như thế.

Đã ngu thì làm gì cũng hư bột hư đường. Cứ chọn những đứa ngu để làm công việc che đậy cái xấu xa chế độ là cách chọn lợi bất cập hại. Thực chất, những đứa ngu nó không phân biệt được đâu là thuốc bôi đặc trị, đâu là shit nên nếu cử nó làm công việc che đậy thì ngược lại, chúng sẽ làm cho bẩn thêm, thối thêm mà thôi. Hãy trảm chúng đi, khuyên thật lòng đó!

NẾU (Ngô Trường An)

Thien Trinh and Hoa Do shared a post.
Image may contain: one or more people and people sitting

Bạch H-Tuấn

Mời các bạn DLV và cuồng đảng vào phản biện lại bài dưới đây:

NẾU (Ngô Trường An)

“Các vị thường nói: “Không có bác và đảng thì VN làm gì có ngày hôm nay. Vậy, ông đừng có phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng….”.
Tôi hoàn toàn đồng ý với các vị ấy. Nghĩa là, tôi công nhận, nếu, không có bác Hồ và đảng CSVN lãnh đạo thì đất nước chúng ta rõ ràng không có ngày NHƯ hôm nay.

Vậy, bây giờ chúng ta phải bình tâm nhìn nhận đất nước chúng ta ngày hôm nay nó như thế nào? So với các nước trong khu vực và trên thế giới VN hơn họ ở mặt nào? Mức lương hằng tháng chúng ta hơn họ chưa? Thu nhập đầu người hơn họ chưa? Các vấn đề khác như giáo dục, y tế, giao thông, chủ quyền quốc gia…. Đã bằng họ chưa?

Rồi, chúng ta nghĩ tiếp: Những đất nước có đảng cộng sản và có lãnh tụ vĩ đại như Hồ Chí Minh, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành, Fidel Castro… Những nước này có văn minh hơn những nước không có đảng cộng sản không? Có được tự do ngôn luận, tự do sáng tác, tự do báo chí không? Dân có giàu và có được quyền tự do ứng cử vào các vị trí lãnh đạo nhà nước như các nước không có đảng CS và lãnh tụ vĩ đại kia không? Những đất nước có đảng cộng sản lãnh đạo, có sản xuất được hàng hóa chất lượng bằng những nước không có đảng lãnh đạo không? Vậy thì, vai trò lãnh đạo của đảng cộng sản đã làm được gì cho nhân loại?

Các vị đừng nghĩ rằng, nếu không có bác và đảng lãnh đạo kháng chiến thì VN bây giờ vẫn là thuộc địa của Pháp hoặc Nhật. Điều này không đúng! Vì trên thực tế, Đế Quốc Việt Nam đã được chính phủ Trần Trọng Kim tuyên bố độc lập ngày 11.3.1945. Sau đó, (23.8.1945) đảng CSVN cướp chính quyền từ tay Trần Trọng Kim, chứ không phải cướp chính quyền từ tay người Nhật (cũng như năm 1975, CSVN cướp chính quyền Miền Nam từ tay tổng thống Nguyễn Văn Thiệu chứ không phải cướp từ tay người Mỹ). Bởi vậy, nếu không có bác và đảng thì VN cũng đã có độc lập, có quốc kỳ riêng, quốc ca riêng và lãnh thổ vẹn toàn sau ngày 11.3.1945.

Rồi, chúng ta tìm hiểu tiếp. Trên thế giới hiện nay, hầu hết là những nước không có đảng CS lãnh đạo. Vậy, có nước nào bị đô hộ hoặc thuộc địa của các đế quốc Anh, Pháp, Mỹ…? Thế thì, đảng CSVN bắt nhân dân hy sinh cả hàng chục triệu người trong 2 cuộc kháng chiến để làm gì?

Trở lại câu nói của các vị: “Không có bác và đảng thì không có ngày hôm nay”. Và ngày hôm nay, của đất nước chúng ta đây:

– Lương thấp nhất trong khu vực (thua các nước đến 10 lần).
– Thuế cao nhất so với các nước trong khu vực (cao hơn họ gấp 3 lần).
– Xuất khẩu lao động nhiều nhất so với cả Thế Giới (chấp luôn các nước nghèo châu Phi).
– Gái mại dâm VN ra nước ngoài bán dâm nhiều nhất.
– Bệnh ung thư cao nhất trong khu vực.
– Chết vì TNGT nhiều nhất.
– Số hộ nghèo nhiều nhất.
– Đi ra nước ngoài ăn cắp nhiều nhất.
– Tệ nạn rượu bia cao nhất.
– Chỉ số đáng sống thấp nhất 124/125.
– GS-TS nhiều nhất nhưng không có một phát minh, sáng chế nào.
– Tỷ lệ Tướng, Tá trong ngành công an, quân đội nhiều nhất so với cả Thế Giới.
– Tham nhũng nhiều nhất.
– …………..
Đấy! Thành tích hôm nay là nhờ bác và đảng. Điều này làm sao mà tui dám phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng được chứ?
Phải không?

Hình: gái ngành người Việt tại Đài Loan.

LUẬT SƯ VŨ VĂN MẪU

Image may contain: 1 person, eyeglasses and closeup
Image may contain: 1 person, smiling, suit
No photo description available.
No photo description available.
No photo description available.
+2
Hoang Le Thanh is with Phan Thị Hồng and 2 others.

LUẬT SƯ VŨ VĂN MẪU

(Theo tài liệu Ls. Đoàn Thanh Liêm)

Vũ Văn Mẫu (1914-1998) là một học giả lớn về Luật Việt Nam, một Chính trị gia nổi tiếng trước năm 1975 ở Sài Gòn.

Ông từng là Thượng Nghị sĩ trong Liên danh Hoa Sen, Khối Dân tộc, từng giữ chức vụ Bộ trưởng Ngoại giao rồi Thủ tướng của Việt Nam Cộng Hòa. Ngoài ra ông còn là Thẩm phán Tòa Thượng thẩm Sài Gòn, Giáo sư Thực thụ Đại học Luật khoa Sài Gòn.

Ông sinh ngày 25-7-1914 tại Hà Nội. Như mọi thanh niên thuộc gia đình danh giá thời bấy giờ, ông được gia đình đưa sang học ở Pháp và tốt nghiệp Đại học Luật khoa Paris, Pháp. Ông tiếp tục theo học tại đây cho đến khi lấy được bằng Thạc sĩ và trở về hành nghề luật tại Hà Nội.

Hồi trước 1945, ông làm Tri huyện Đông Anh, Tỉnh Phúc Yên. Cha vợ ông là Cụ Cử Sen Hồ Hoàng Gia Luận, em trai Tổng Đốc Hà Đông Hoàng Trọng Phu.

Năm 1954, ông cùng gia đình chuyển vào Sài Gòn và tham gia Giảng dạy Khoa Luật tại Đại học Sài Gòn. Ông trở thành Trưởng khoa người Việt đầu tiên của khoa này và được công nhận là một Chuyên gia về Pháp luật Dân sự và Lịch sử.

Sau khi thực hiện Cuộc trưng cầu dân ý miền Nam Việt Nam, 1955, phế truất Quốc trưởng Bảo Đại, tân Thổng thống Ngô Đình Diệm thành lập Chính phủ và mời ông giữ chức vụ Bộ trưởng Ngoại giao của Việt Nam Cộng Hòa.

Ông giữ chức vụ này trong 8 năm, từ 1955 đến 1963. Trong cuộc khủng hoảng Phật giáo năm 1963, ông đã từ chức, cạo đầu giống như một nhà sư để phản đối. Khi ông cố gắng rời Việt Nam Cộng Hòa để tham gia một cuộc hành hương đến đất phật Ấn Độ, thì bị bắt và bị quản thúc.

Vốn là một nhà kỹ trị, ông hầu như đứng ngoài mọi biến động của thời cuộc bấy giờ. Tuy nhiên, là một Phật tử với pháp danh Minh Không, ông phản đối những biện pháp đàn áp của chính phủ Ngô Đình Diệm với Phật giáo. Ông cạo trọc đầu và sau đó từ chức Bộ trưởng ngày 22-8-1963 để phản đối hành động tấn công các chùa Phật giáo của chính quyền Ngô Đình Diệm.

Suốt thời gian biến động miền Nam 1964-1967, ông hoàn toàn không tham gia vì công tác ở Đại sứ ở nước ngoài. Mãi đến khi Tướng Nguyễn Văn Thiệu lên nắm quyền Tổng thống, ông mới được triệu hồi về nước. Ông trở thành Thẩm phán Tòa Thượng thẩm Sài Gòn. Năm 1972, ông tranh cử Thượng nghị sĩ trong liên danh Hoa Sen và đắc cử.

Trong suốt nhiệm kỳ của mình, ông luôn hoạt động tích cực cho phong trào hòa bình và hòa giải cho dân tộc. Chính vì vậy, khi tướng Dương Văn Minh trở thành Tổng thống, ông được đề cử cho chức vụ Thủ tướng Việt Nam Cộng Hòa với mục đích tham gia thương lượng chấm dứt chiến tranh. Tuy nhiên, ông chỉ ở trong chức vụ chỉ vỏn vẹn được “1 ngày” thì Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ vào tay của quân đội Miền Bắc. Ông phải cùng Tổng thống Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng vô điều kiện để tránh đổ máu thêm nữa. Cũng như Tướng Dương Văn Minh, nhà cầm quyền mới tuy thực hiện các biện pháp hạn chế nhưng không quá khắt khe với ông. Sau khi tình hình ổn định, họ cho phép ông được xuất cảnh sang Pháp và định cư ở đây cho đến tận cuối đời.

Ông mất ngày 20-8-1998 tại Paris, thọ 84 tuổi.

Ông là một Học giả lớn về Luật của Việt Nam, uyên thâm cựu và tân học, biết nhiều thứ tiếng như: Anh, Pháp, Hán và là một Giáo sư giảng giải Luật rất hấp dẫn. Tác phẩm của ông còn được René David và John E.C Brierley trích dẫn trong cuốn sách nổi tiếng về luật so sánh Major Legal Systems in the World Today.

XIN NÓI THÊM:

Hơn 50 năm trước, lớp sinh viên tốt nghiệp văn bằng Cử nhân Luật khoa Saigon khóa năm 1958, thì chỉ có chừng 60-70 người. Đây là khóa đầu tiên của Trường Luật khoa Saigon dưới sự điều hành và giảng dạy của các giáo sư Việt nam, mà mới được người Pháp chuyển giao cho bên Việt nam, bắt đầu từ niên khóa 1955-1956.

Vị khoa trưởng tiên khởi lúc đó là Giáo sư Thạc sĩ Vũ Văn Mẫu. Vào thời kỳ Đệ nhất Cộng hòa, thì Giáo sư Mẫu lại còn giữ chức vụ Bộ trưởng Ngoại giao nữa. Cho nên ông thường đến giảng dạy vào buổi sáng sớm hay buổi chiều, ngoài giờ làm việc của công sở, và lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo để bảo vệ an ninh.

Hồi đó, chương trình Ban Cử nhân Luật khoa chỉ học có 3 năm, và hầu như vẫn còn giữ nguyên hệ thống giáo dục của Pháp. Chỉ có hai môn Dân luật và Kinh tế, thì phải học trong cả ba năm, còn các môn khác, thì chỉ học trong một hoặc hai năm mà thôi. Cho đến nay, sau trên nửa thế kỷ, thì hầu hết các vị giáo sư của trường Luật hồi đó đã ra đi về bên kia thế giới rồi. Và hiện theo chỗ tôi được biết, thì chỉ còn hai giáo sư môn kinh tế học vẫn còn sống, mà còn hăng say hoạt động dù đã xấp xỉ ở tuổi cửu tuần rồi, đó là Giáo sư Vũ Quốc Thúc hiện ở Paris nước Pháp và Giáo sư Nguyễn Cao Hách hiện ở San Diego, California.

Tất cả các môn sinh chúng tôi đều biết ơn các Vị Thầy đã rất tận tâm, chu đáo trong việc giảng dạy, hướng dẫn cho lớp hậu sinh có đủ khả năng chuyên môn để nối tiếp được sự nghiệp xây dựng và phát triển quốc gia trong các lãnh vực luật pháp, kinh tế tài chánh, quản trị hành chánh v.v…

Nói chung, thì tất cả các vị giáo sư đều soạn bài rất kỹ, dẫn giảng cho sinh viên rất rành mạch. Vì là bước đầu chuyển ngữ bằng tiếng Việt, nên các giáo sư hay phải “chua thêm” tiếng Pháp, để giúp sinh viên chúng tôi dễ tra cứu, tham khảo nơi sách, tạp chí xuất bản tại Pháp. Và ngay cả các bản án thời trước ở Việt nam, thì cũng đều viết bằng tiếng Pháp. Lớp sinh viên chúng tôi thời đó, thì đều thông thạo tiếng Pháp, nên việc nghiên cứu cũng dễ dàng.

– GS Vũ văn Mẫu thật là uyên bác, thành thạo cả tiếng La tinh và chữ Hán.

– GS Vũ Quốc Thúc giảng bài thật sáng sủa, gọn gàng dễ nhớ, dễ thuộc.

– GS Nguyễn Cao Hách lại còn nghiên cứu nhiều sách báo tiếng Anh và chỉ dẫn cho sinh viên làm quen được với các lý thuyết kinh tế hiện đại mà phần đông là do các tác giả người Anh hay Mỹ đề xướng.

– Luật sư Vũ văn Hiền, thì giảng dạy rất chu đáo, khúc chiết về môn Luật Di sản và Hôn sản trong các gia đình Việt nam, rút từ kinh nghiệm lâu năm hành nghề luật sư suốt từ Bắc vào Nam.

– GS Nguyễn Độ dạy môn Luật Hành chánh và Hình luật, thì cũng rất uyên bác. Bài giảng của ông đề cập nhiều về lý thuyết có tính cách triết học về luật pháp, nên sv phải dày công theo dõi, thì mới có thể thấu triệt hết được.

– Giáo sư Lưu văn Bình dạy môn Luật Hiến pháp và Quốc tế Công pháp ngay vào năm thứ nhất.

– Giáo sư Vũ quốc Thông dạy môn Pháp chế sử vào năm thứ nhất và môn các Định chế chính trị vào năm thứ ba.

– Luật sư Bùi tường Chiểu dậy về Luật Dân sự Tố tụng vào năm thứ ba.

– Luật sư Nguyễn huy Chiểu thì dậy môn Luật Hình sự đặc biệt cũng vào năn thứ 3.

– Giáo sư Lê đình Chân thì dạy môn Tài chính công vào năm thứ ba (Public Finance).

– Môn Quốc tế Tư pháp khá là phức tạp với các vụ Phân tranh Luật pháp (Conflit des lois), thì phải nhờ đến tài năng của giáo sư Vũ văn Mẫu chúng tôi mới có thể lãnh hội rõ ràng được.

Cả bốn Giáo sư Vũ văn Mẫu, Vũ quốc Thúc, Nguyễn cao Hách và Nguyễn Độ đều đã lần lượt kế tiếp nhau giữ chức vụ Khoa trưởng của trường Luật trong nhiều năm, theo như trí nhớ của tôi còn ghi nhận được.

Về phía sinh viên chúng tôi, thì phần đông lúc đó đang ở lứa tuổi hai mươi.

Có một số học cả bên Học viện Quốc gia Hành chánh. Nên số sinh viên học full-time vào năm thứ ba, thì chỉ có chừng 30 người. Số sinh viên lớn tuổi đang đi làm, thì cũng phải chiếm đến trên một phần ba. Người lớn tuổi nhất là hai bác Võ văn Diệu làm ở Nha Ngân sách, và bác Tăng khánh Đáng làm ở Ngân hàng Quốc gia. Năm nay nếu còn tại thế, thì hai bác có thể đã vào tuổi bát tuần rồi. Người sau này giữ chức vụ cao nhất là anh Châu kim Nhân, hồi năm 1971-73 đã làm Bộ trưởng Tài chánh. Có ba người làm Thẩm phán là anh Trần trung Hậu, Dương Lân ở ngạch Tư pháp, và anh Nguyễn cao Quyền bên ngạch Tòa án Quân sự.

Số làm Luật sư thì khá đông, có đến ít nhất là 15 người. Cụ thể như các LS Nguyễn tường Bá, Bùi chánh Thời, Nguyễn công Hoàng, Lê thị Hồng Điểm, Phạm xuân Định, Nguyễn phuợng Yêm, Lê trọng Nghĩa, Nguyễn minh Toàn, Trần thiện Hải, Đoàn văn Lượng, Đỗ Doãn Quế, Lê bạc Xăng, Đoàn Ý, Trần tiễn Tự, Đoàn thanh Liêm. Có ba anh gia nhập ngành Ngoại giao, đó là Nguyễn hữu Trụ, Đỗ quang Năng và Nghiêm Mỹ.

Có đến 7-8 người học lên bậc Tiến sĩ và làm giáo sư Đại học như các Chị Quách thị Nho, Lương mỹ Đức (dạy tại trường Luật Saigon). Riêng anh Cao huy Thuần thì dạy Luật ở bên Pháp và hình như anh Phạm Chung cũng dạy học đâu ở bên Mỹ, nhưng lâu ngày không có tin tức gì về anh ấy cả. Còn các anh Nguyễn quốc Trị (giữ chức vụ Viện trưởng Quốc gia Hành chánh thay thế Giáo sư Nguyễn văn Bông), Lê công Truyền (cũng dạy tại QGHC), Lê Quế Chi (dạy tại trường Luât Saigon), Vũ trọng Cảnh (Viện trưởng Viện Tu nghiệp Quốc gia).

Còn lại, thì một số đi dạy ở trường Sư phạm như anh Vũ ngọc Đại, Bùi văn Hiệp, hay làm viên chức tại các bộ như chị Nguyễn thị Nga ở Bộ Tài chánh, anh Vũ quang Vân ở Bộ Kinh tế, Mai như Mạnh thì làm ở Phủ Tổng ủy Dinh Điền. Tại Ngân hàng quốc gia, thì có anh Ngô vi Bảo. Tại Ngân hàng Việt nam Thương tín, thì có anh Nguyễn đình Thảng. Riêng chị Lê Mỹ Nhan thì làm trong ngành Thư viên v.v…

Trên 50 năm đã trôi qua, với bao nhiêu tang thương đổ vỡ trên quê hương đất nước Việt nam, nhưng cái mối duyên lành, cái tình bạn hồn nhiên, trong sáng giữa các đồng môn chúng ta với nhau, từ cái thời còn chung học dưới mái trường thân yêu tại con “Đường Duy Tân Saigon”, thì vẫn mãi mãi còn là một kỷ niệm thân thương nhất, sâu đậm nhất trong cuộc đời tình cảm của mỗi cá nhân chúng ta vậy.

(Theo tài liệu Đoàn Thanh Liêm).

——————————
Nguồn: Nguyễn Vô
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=1833725203406216&id=100003062636866

Tô Lâm và một thoáng… thật thà!

Tô Lâm và một thoáng… thật thà!

Tờ Thanh Niên đã sửa tựa bài tường thuật buổi góp ý cho Dự luật Thi hành án hình sự từ: “Bộ trưởng Công an: Chế độ phạm nhân cao, có người sẽ tìm cách để đi tù” thành… “Bộ trưởng Công an: Quyền của phạm nhân phải phù hợp khả năng đáp ứng của nhà nước” (1).

Cho dù tựa bài tường thuật vừa kể đã được sửa nhưng ý kiến ông Tô Lâm đóng góp cho Dự luật Thi hành án hình sự vẫn thế: Ông Tô Lâm không tán thành việc sửa luật thi hành án hình sự theo hướng minh định các quyền của phạm nhân.

Dự luật Thi hành án hình sự nhằm sửa Luật Thi hành án hình sự được ban hành năm 2010 nhằm chứng tỏ Việt Nam có nỗ lực thăng tiến nhân quyền đúng như đã cam kết với cộng đồng quốc tế.

Theo dự luật, tuy bị tước bỏ tự do nhưng phạm nhân có quyền được bảo đảm an toàn tính mạng, sức khỏe, bảo đảm điều kiện ăn, ở, gặp gỡ thân nhân,… sao cho ra hồn người. Cũng theo hướng đó, họ còn có quyền lao động, học hành, học nghề…

Tháng 11 năm ngoái, Dự luật Thi hành án hình sự được trình cho Quốc hội để nghe các đại biểu góp ý. Một số tán thành, một số phản bác kịch liệt. Giờ, Ủy ban Thường vụ Quốc hội tổ chức lấy thêm ý kiến.

Ông Tô Lâm, Bộ trưởng Công an, một trong những đại biểu đại diện cho nhóm phản bác nói thẳng, dẫu dự luật minh định nhiều quyền dành cho phạm nhân giống như thiên hạ nhưng ở Việt Nam không phù hợp, không khả thi.

Bộ trưởng Công an nhấn mạnh, chuyện ấn định mỗi phạm nhân được 17 ký gạo, 15 ký rau, bao nhiêm gram thịt, bao nhiêu gram đường trong một tháng, rồi quần áo thế nào,… là quá cao. Ông Lâm dùng chính thực tế để nhắc nhở, ở Việt Nam, nhiều công dân lương thiện dẫu cần cù vẫn không đạt được mức đó! Cũng vì vậy, ông cảnh cáo, không loại bỏ tiêu chuẩn này, sẽ có nhiều người cố tình phạm tội để được vào tù. Tình huống đó sẽ gây khó khăn cho hệ thống chính trị, hệ thống công quyền.

***

Thiên hạ vẫn bảo giới lãnh đạo hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam giảo hoạt song ít nhất là lần này, khi góp ý cho Dự luật Thi hành án hình sự, Ủy viên Bộ Chính trị, Đại biểu Quốc hội, Bí thư Đảng ủy Công an Trung ương, Bộ trưởng Công an Tô Lâm tỏ ra rất thẳng thắn.

Cải thiện môi trường giam giữ ở Việt Nam – dẫu là một trong những cam kết của Việt Nam với cộng đồng quốc tế, rõ ràng không phải là đã hứa thì sẽ làm. Ông Tô Lâm – nhân vật đặc trách giáo dục, cải tạo phạm nhân – không giấu diếm chuyện ông thay mặt toàn ngành không… ưng xóa bỏ tình trạng phạm nhân bị đối xử như những con vật.

Ông Tô Lâm còn hết sức thật thà khi so sánh tiêu chuẩn mà bộ phận soạn thảo Dự luật Thi hành án hình sự dự tính dành cho phạm nhân, với chuyện nhiều công dân lương thiện của Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, tuy rất cần cù vẫn không thể đạt được mức dinh dưỡng tối thiểu là 17 ký gạo và 15 ký rau/tháng/người,…

Viễn cảnh mà ông Tô Lâm phác ra: Nếu cải thiện chế độ lao tù, cho phạm nhân được ăn no, mặc ấm, chỗ ở đạt các tiêu chuẩn tối thiểu dành cho một con người, sẽ khiến nhiều người lương thiện tìm cách này hay cách khác để được vào tù – chính là lời thú nhận chân thành về hiện trạng kinh tế – xã hội Việt Nam.

Hóa ra ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng CSVN nói… thật, khi nêu câu hỏi thay cho câu trả lời về hiện trạng kinh tế – xã hội Việt Nam: Đất nước đã bao giờ được như thế này chưa? Đã có rất nhiều người chế giễu ông Trọng vì hiểu “được” thuần túy là… được, trong khi “được” có thể hiểu theo nghĩa ngược lại.

Vâng, đúng là đất nước chưa bao giờ “được” như thế này! Sau bảy thập niên kiên định xây dựng chủ nghĩa xã hội, dưới sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của đảng, 17 ký gạo và 15 ký rau/tháng/người,… vẫn nằm ngoài tầm với của nhiều người. Ăn ở, mặc,… ở mức tối thiểu vẫn là giấc mơ chẳng biết khi nào mới có thể trở thành sự thật.

Thực tế ấy và con số đang phải sống dưới mức tối thiểu mà một phạm nhân nên được hưởng khiến Bộ trưởng Công an phát hoảng, phải huỵch toẹt, rằng cải thiện chế độ lao tù sẽ khiến người ta lũ lượt xin vào tù, nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa kham không nổi.

Thảm thay!

Image may contain: 1 person, smiling

Lập trường của Toà Tổng Giám mục Sài Gòn về khu đất Vườn Rau Lộc Hưng

Trần Bang
Lập trường của Toà Tổng Giám mục Sài Gòn về khu đất Vườn Rau Lộc Hưng:

Toà Tổng Giám mục Sài Gòn đã khẳng định “khu vườn rau Lộc Hưng thuộc phường 6 quận Tân Bình trước năm 30.04.1975 hoàn toàn không phải đất của nhà nước cũ sở hữu. Và cũng không hề có một cơ sở pháp lý nào cho phép xác định rằng trong thực tế, khu đất trên đã được trung tâm viễn thông 3 tiếp quản”.

Xem toàn bộ văn bản:

(Tin mừng cho người nghèo)

Image may contain: text
Image may contain: text
Image may contain: text
Image may contain: text
Image may contain: text
+4