Cuối tuần, CƯỜI. .. CHÚT CHƠI!
ĐÀ LẠT NGÀY XƯA NỔI TIẾNG LÀ THÀNH PHỐ XINH ĐẸP, ĐÀ LẠT MỘNG MƠ! …
NAY CÒN ĐÂU? ?


Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em (Mt 5,44)
Tin Tức – Thế Giới , Việt Nam, Tin Hoa Kỳ
Cuối tuần, CƯỜI. .. CHÚT CHƠI!
ĐÀ LẠT NGÀY XƯA NỔI TIẾNG LÀ THÀNH PHỐ XINH ĐẸP, ĐÀ LẠT MỘNG MƠ! …
NAY CÒN ĐÂU? ?

Bài : Nguyen Ngoc Chu
VEC – SỰ LỘNG HÀNH VÔ PHÁP
Đầu năm, đọc tin ông Nguyễn Viết Tân – Giám đốc Công ty cổ phần dịch vụ kỹ thuật đường cao tốc Việt Nam (VEC), quyết định cấm vĩnh viễn đối với 2 phương tiện biển số 51A-55850 và 51G-77256 trên tất cả các tuyến cao tốc do VEC quản lý khai thác, mà máu sôi lên toàn thân. Một sự lộng hành vô pháp.
1. Đất làm đường trên toàn quốc không phải đất nhà riêng ông Nguyễn Viết Tân nên ông không thể cấm người dân đi trên đất đó.
2. Người dân có quyền bắt ông cuốn con đường mà ông làm đưa về cất ở nhà ông, để lại đất cho dân đi, không đi trên con đường ông làm. Dân sẽ làm lại con đường khác trên đất của dân.
3. Nếu đất nước này, làng xã nào cũng có quyền cấm vĩnh viễn các phương tiện giao thông đi vào các con đường qua địa phương thì ông Tân chỉ có mà đứng mãi một chỗ trong nhà ông.
4. Người dân vi phạm các luật giao thông chỉ có thể xử phạt hành chính bằng tiền hay các hình phạt chiếu theo luật pháp, chứ không thể cấm người ta lưu thông theo quyết định của một cá nhân hay công ty.
5. Không phải vi phạm, mà người dân phản đối trạm thu phí BOT của VEC, vì các trạm thu phí BOT của VEC là những tên cướp trắng trợn tàn bạo. Đừng chụp mũ vi phạm quy định của VEC để trả thù.
6. Quyết định số 13/QĐ-VEC-HĐTV ngày 10/01/2019 quy định từ chối phục vụ đối với các phương tiện vi phạm quy tắc giao thông khi tham gia trên các tuyến đường cao tốc do VEC quản lý khai thác – là một tờ giấy lộn vi phạm pháp luật, cần phải xé bỏ ném vào sọt rác. Đến Hiến pháp của Liên bang CHXHCN Xô Viết còn bị xé bỏ, huống chi là quyết định của VEC.
7. Đất nước này ai cũng có quyền: Cấm đi lại, Cấm chơi thể thao, Cấm ghi hình, Cấm ăn uống, Cấm hít thở không khí … thì con người sống để làm gì? và tồn tại Nhà nước để làm gì?
8. Các nhà làm luật ở Việt Nam đâu rồi? Các luật sư đâu rồi? Ông bộ trưởng Nguyễn Văn Thể đâu rồi? Giá trị công dân Việt Nam bèo bọt đến thế này ư?
Nguyen Ngoc Chu
•




Fb Chau Doan
Đây là những bức ảnh được chia sẻ nhiều trên FB. Bà con miền Tây đổ về tp HCM sau kì nghỉ Tết.
Bạn nghĩ gì khi nhìn những bức ảnh này?
Nếu là một người trong đám đông kia, lòng tôi sẽ trào lên tức giận, bởi tôi biết rằng mỗi giây phút bị chết kẹt như thế này, chẳng những thời gian bị mất mà sức khoẻ của tôi cũng rất hại bởi phải hít khói từ cả rừng ống xả xe máy, ô tô.
Vậy tôi có quyền tức giận không và sự tức giận này sẽ nên đổ vào đầu ai?
Tôi có quyền tức giận bởi cơ chế này đã sinh ra lợi ích nhóm và các trạm BOT để tư nhân hút máu của dân.
Chính bởi lợi ích nhóm nên tiền thuế dân nộp nói chung và tiền thu được của phương tiện giao thông trên đường không vào ngân quỹ để có thể quay lại đầu tư cơ sở hạ tầng.
Cả miền Tây chỉ có một con đường quốc lộ dẫn vào thành phố lớn nhất cả nước là sao?
Trong khi ấy, thì tp HCM là trung tâm kinh tế lớn nhất và là đầu tàu của cả nước. GDP của TPHCM nói chung chiếm 1/5 GDP cả nước, tốc độ tăng trưởng cao gấp 1,6 lần cả nước. Số doanh nghiệp (DN) chiếm 1/3 cả nước. TP có cơ cấu kinh tế hiện đại, 99% là khu vực công nghiệp và dịch vụ.
Vậy tại sao cơ sở hạ tầng không đồng bộ với sự đóng góp?
Nếu những vị lãnh đạo của Việt Nam đặt mình vào vị thế của những người dân đang khốn khổ kia, các vị sẽ hiểu mình cần làm gì. Các vị sẽ thực sự hiểu vị thế đất nước đang ở đâu và bớt huyênh hoang chém gió, sẽ không hỏi: “Nhìn tổng quát, đất nước có bao giờ được thế này không?”
Vậy cái lỗi này nếu không phải của lãnh đạo thì là của ai?

Thủ đoạn tra tấn người Tân Cương của chính quyền TQ: Cực hình “thịt nướng” – Trí Thức VN
Nhiều năm qua, chính quyền Trung Quốc liên tiếp có hành động đàn áp người dân tộc thiểu số như người Duy Ngô Nhĩ, người Kazakhstan ở Tân Cương, đồng thời xây dựng các trại tập trung cỡ lớn để giam giữ người dân tại đây. Mới đây, trên mạng internet lan truyền một đoạn video ngắn khiến nhiều người khiếp sợ, nội dung cho thấy thủ đoạn tàn nhẫn mà chính quyền Trung Quốc dùng để đối phó với những người bất đồng chính kiến ở Tân Cương.


Đọc lại thêm một lần nữa:
Trên fb Huỳnh Hoàng Nhật
“Có người nói với tui rằng Cải Cách Ruộng Đất 1953-1956 là một sai lầm, tui nói thẳng: đó là tội ác của những kẻ có ý thức man rợ!
Vì sao ư? Đọc trong đoạn hồi ức của thi sĩ Hữu Loan, tui không thể không rùng mình khi ông tả cảnh người ta xét xử đấu tố bằng cách chôn người bị kết tội xuống đất, chừa duy nhất hai cái đầu nhô lên rồi cho trâu kéo cày qua, cày lại. Tởm lợm hơn, hai người địa chủ mà ông kể chính là những người cưu mang, quyên góp nuôi đơn vị của ông khi ông còn trong quân ngũ, là cha mẹ của người vợ sau này của ông (ông chỉ là nhân chứng thời cuộc và đã xuất ngũ trước đó, khi người ta cấm ông làm thơ thương nhớ người vợ đầu đã mất). Hay trường hợp Nguyễn Thị Năm, một địa chủ yêu nước, từng góp tiền cho Việt Minh trước CMT8 20000 đồng Đông Dương (tương đương 700 lạng vàng), bà miệt mài theo kháng chiến, cho 2 con trai đi bộ đội, góp thêm 100 lạng vàng trong đợt huy động “Tuần Lễ Vàng”, nuôi giấu hàng trăm cán bộ cán bộ Việt Minh, có những vị sau này giữ những cương vị quan trọng như Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng, Hoàng Hữu Nhân, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Tùng, Vũ Quốc Uy, Hoàng Thế Thiện, Lê Thanh Nghị..Thế mà ngày bà bị đấu tố, các cán bộ đó ở đâu ? Là người thường, chịu ơn người khác phải báo, huống hồ toàn là những bậc “đại trí, đại dũng” ? Vậy, tính nhân nghĩa của CM có còn không?!
Đó là bàn về khía cạnh tình người, còn về mặt pháp luật, cách hành xử những địa chủ (chưa xét đến vô tội, bị bắt oan) cũng là không ổn khi “Ủy ban Cải cách ruộng đất tại địa phương tự cho phép các đội Cải cách ruộng đất được bắn vào địa chủ gian ác để nâng cao khí thế nông dân. Việc bắn địa chủ mở đầu từ Thái Nguyên sau lan tràn đi nhiều nơi, được dân chúng các địa phương coi là một phương pháp tốt, để nâng cao uy thế của nông dân” (trích hồi ký Giọt nước mắt và biển cả -Hoàng Văn Hoan). Rõ ràng, nó thể hiện bản tính mọi rợ và vô pháp, vi phạm trắng trợn quyền được sống và được bảo vệ mạng sống trong Tuyên Ngôn độc lập mà CT Hồ Chí Minh đã đọc, đã hứa trước toàn dân, vi phạm Hiến Pháp 1946 “không ai bị xem là tội phạm khi họ chưa bị Tòa án chứng minh là có tội”. Đó là điều bội Tín !
Đến đây sẽ có người cho rằng đó chẳng qua vì giải pháp tình thế trong thời cuộc, kiểu giống Tào Tháo “mượn” đầu quan coi lương để ổn định lòng quân khi quân lương chưa đến. Xin thưa, đừng ngụy biện. Thứ nhất, xét về tình thế của Tào thì lúc đó lương hướng đã hết, cấp bách đến nỗi quân lính tính đào ngũ trong khi địch quân trước mặt. Thứ nhì là Tào Tháo vẫn nói rõ với quan coi lương mục đích của mình. Thứ ba ông ta lo cho gia đình vị quan đó đầy đủ như đã hứa, thứ tư là các sử quan vẫn được chép rõ ràng về hành vi này. Cả bốn điều trên, Quân Giải Phóng đều không có ! Bởi, tình hình khi cải cách diễn ra, không hề có một sức ép nào, họ có đủ thời gian để suy xét cho tường tận xem ai ngay ai gian. Nếu vì lòng nhân thì họ – Người Giải Phóng có thể bỏ tiền ra mua hoặc thuyết phục các địa chủ nhượng đất lại để họ phân phát cho nông dân, hoặc đánh thuế cao vào phần đất “dôi ra” theo tiêu chuẩn tối đa của địa chủ để lấy tiền phục vụ dân nghèo, thiết nghĩ những địa chủ giàu lòng nhân như bà Cát Hanh Long hoặc kẻ khác vì thời thế cũng sẽ chấp nhận, chứ không nhất thiết là phải giết người, nhất là với những người trong tay họ hoàn toàn không có khả năng kháng cự. Cướp của người giàu chia cho người nghèo chỉ là hành động của phường lục lâm thảo khấu thời phong kiến hoặc giả là của kẻ không có năng lực phân xử, bất Trí !
Thiết nghĩ kẻ làm sai phải biết sửa sai, đừng ngụy biện chống chế, kẻo lại phạm vào đại kỵ của người xưa từng dạy :
Hại người từng giúp mình là bất nhân.Nhận lỗi chung chung, không đi thẳng vào vấn đề, trường hợp cụ thể, cách khắc phục hậu quả là bất dũng. Giả dối, lừa gạt người khác (nhất là người thật thà, thiếu hiểu biết) là việc làm của kẻ ti tiện, không hiểu lễ giáo, cư xử ở đời. Phàm những ai sống chung với kẻ : bất nhân, bất nghĩa, bất lễ, bất trí, bất tín, bất dũng thì quả thật là…bất hạnh !









Fb Chau Doan
Đây là những bức ảnh được chia sẻ nhiều trên FB. Bà con miền Tây đổ về tp HCM sau kì nghỉ Tết.
Bạn nghĩ gì khi nhìn những bức ảnh này?
Nếu là một người trong đám đông kia, lòng tôi sẽ trào lên tức giận, bởi tôi biết rằng mỗi giây phút bị chết kẹt như thế này, chẳng những thời gian bị mất mà sức khoẻ của tôi cũng rất hại bởi phải hít khói từ cả rừng ống xả xe máy, ô tô.
Vậy tôi có quyền tức giận không và sự tức giận này sẽ nên đổ vào đầu ai?
Tôi có quyền tức giận bởi cơ chế này đã sinh ra lợi ích nhóm và các trạm BOT để tư nhân hút máu của dân.
Chính bởi lợi ích nhóm nên tiền thuế dân nộp nói chung và tiền thu được của phương tiện giao thông trên đường không vào ngân quỹ để có thể quay lại đầu tư cơ sở hạ tầng.
Cả miền Tây chỉ có một con đường quốc lộ dẫn vào thành phố lớn nhất cả nước là sao?
Trong khi ấy, thì tp HCM là trung tâm kinh tế lớn nhất và là đầu tàu của cả nước. GDP của TPHCM nói chung chiếm 1/5 GDP cả nước, tốc độ tăng trưởng cao gấp 1,6 lần cả nước. Số doanh nghiệp (DN) chiếm 1/3 cả nước. TP có cơ cấu kinh tế hiện đại, 99% là khu vực công nghiệp và dịch vụ.
Vậy tại sao cơ sở hạ tầng không đồng bộ với sự đóng góp?
Nếu những vị lãnh đạo của Việt Nam đặt mình vào vị thế của những người dân đang khốn khổ kia, các vị sẽ hiểu mình cần làm gì. Các vị sẽ thực sự hiểu vị thế đất nước đang ở đâu và bớt huyênh hoang chém gió, sẽ không hỏi: “Nhìn tổng quát, đất nước có bao giờ được thế này không?”
Vậy cái lỗi này nếu không phải của lãnh đạo thì là của ai?
Vui Xuân Nghe Chơi Vài Câu Hát xẩm
Bà con kiều bào luôn là một phần máu thịt không thể tách rời của Tổ quốc
Mong kiều bào tích cực đóng góp xây dựng đất nước.
Lấy cớ tết nhất, tôi “hú” cả đống bạn bè tụ tập – uống sương sương vài chai – cho đỡ lạnh lòng viễn xứ. Sau khi cạn mấy ly đầy, và đầy vài ly cạn (rồi lại cạn mấy ly đầy nữa) thì chúng tôi đều “chợt thấy vui như trẻ thơ” – dù tất cả đã ngoài sáu mươi ráo trọi!
Xong “Ly Rượu Mừng” của Phạm Đình Chương, cả đám tiếp tục đồng ca bài “Thằng Cuội.” Bản nhạc mà có lẽ đứa bé nào sinh trưởng ở miền Nam (vào thập niên 1950 – 60) cũng thuộc. Bài đồng dao này được nhạc sĩ Lê Thương viết bằng những lời lẽ rất tân kỳ, dù nền tân nhạc Việt Nam – ở thời điểm đó – còn ở giai đoạn phôi thai.
Bóng trăng trắng ngà có cây đa to
Có thằng Cuội già ôm một mối mơ …
Lặng nghe trăng gió hỏi nhau
Chị kia quê quán ở đâu
Gió không có nhà
Gió bay muôn phương
Biền biệt chẳng ngừng
Trên trời nước ta…”
Các con dế mèn suốt trong đêm khuya
Hát xẩm không tiền nên nghèo xác xơ…
Hát Bộ, hát Chèo, hát Cô Đầu, hát Cải Lương, hát Hồ Quảng… để kiếm sống ra sao thì tôi không biết. Chớ còn hát xẩm thì dù có được (cho) tiền, vẫn nghèo xơ xác.
Thuở ấu thơ, thỉnh thoảng, tôi cũng nhìn thấy những người hát xẩm. Họ thường ngồi ở cầu thang chợ Đà Lạt – vào lúc chợ đông – gẩy những tiếng đàn buồn bã, và hát những bài ca u uất, giữa sự hờ hững của “ông đi qua bà đi lại.”
Đó là chuyện hát xẩm miền Nam, trong trí nhớ non nớt của tôi, khi đất nước đã hoàn toàn chia cắt. Ở miền Bắc, sinh hoạt của một số những người hát xẩm – có lúc – hoàn toàn khác hẳn:
“Khi hoà bình mới lập lại 1954, ông (nhà văn Thanh Tịnh) được giao phụ trách một đoàn xẩm, gồm 23 anh chị em, phần lớn là mắt kém, đi về hướng Bùi Chu – Phát Diệm, lấy lời ca tiếng hát dân gian để động viên đồng bào đừng nghe theo những lời dụ dỗ di cư của kẻ địch mà hãy ở lại với quê hương.” (Vương Trí Nhàn. Cây Bút Đời Người. Saigon: Phương Nam, 2002).
Quê hương, tuy thế, xem ra cũng chả “ưu ái” gì lắm với những người ở lại. Ngay cả Thanh Tịnh (một nhà văn tăm tiếng, biên tập viên của tạp chí Văn Nghệ, sĩ quan cao cấp của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam Anh Hùng) cũng sống dở giữa lòng cách mạng:
“Ở vào cái tuổi chưa đầy sáu mươi mà Thanh Tịnh những năm đó trông đã già lắm, già hơn tuổi rất nhiều… muốn biết Thanh Tịnh đơn độc thế nào phải nhìn những lúc ông đi bộ. Trên đường Phan Đình Phùng, dưới những hàng sấu, cũng già cả mệt mỏi, ông bước đi như không thể dừng lại nên phải bước, khuôn mặt đăm chiêu, dáng điệu đờ đẫn.” (Vương T.N. sđd 181).
Với hàng triệu người di cư thì hậu vận cũng không sáng sủa gì hơn. Họ bị bắt lại, trọn đám, sau ngày miền Nam được hoàn toàn giải phóng! Từ đây, Nam / Bắc hoà lời ca. Một bản trường ca rất khó hát nên nhiều kẻ đã liều mạng đâm xầm ra biển, hay ù té bỏ chạy thục mạng qua biên giới xứ người.
Họ thuộc thành phần “bất hảo, cặn bã của xã hội, ma cô, đĩ điếm, trộm cướp, trây lười lao động, ngại khó ngại khổ, chạy theo bơ thừa sữa cặn… ” – theo như nguyên văn lời giải thích của giới truyền thông trong nước với dư luận thế giới, và với lũ cột đèn (còn) ở lại.
Không hiểu đám người này đã hành nghề ma cô, đĩ điếm và tổ chức trộm cướp ra sao – nơi đất khách – nhưng số lượng bơ thừa sữa cặn mà họ gửi về cố hương đã cứu toàn dân, cũng như toàn Đảng, thoát chết (đói) nhiều phen. Từ đó, Bộ Chính Trị bèn đổi mới tư duy, và cũng bắt đầu… đổi giọng. Chỉ qua một đêm, tiếng Việt (bỗng) có thêm nhiều cụm từ rất mới và (nghe) rất thân thương: khúc ruột xa ngàn dặm, sứ giả Lạc Hồng, thành phần không thể thiếu trong đại gia đình dân tộc … Bộ Ngoại Giao VN cũng có thêm một vị Thứ Trưởng, Chủ Nhiệm Ủy Ban Người Việt Ở Nước Ngoài.
Nếu bỏ những chức danh vừa kể, cho nó đỡ rườm rà, và nói trắng phớ ra thì đây chỉ là một đoàn hát xẩm tân thời. Nhiệm vụ mới không phải là động viên người dân ở lại (vì chúng đã lỡ đi thoát rồi) mà là kêu gọi họ đừng nỡ ngoảnh mặt đi luôn, tội lắm!
Ảnh lấy từ trang Dân Luận
Nói cho chính xác thì trước khi cái “đoàn hát xẩm” này được chính thức thành lập, Chính Quyền Cách Mạng cũng đã từng có những động thái để hoà giải với cộng đồng người Việt tị nạn, cụ thể là chuyến công du Hoa Kỳ (vào năm 2004) của bà Phó Chủ Nhiệm Ủy Ban Đối ngoại Quốc Hội – Tôn Nữ Thị Ninh. Chỉ tiếc có điều là cái giọng hát xẩm của bà Ninh không được dễ nghe cho lắm:
– Trong gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi.
– Mình là thế thượng phong của người chiến thắng, mình cần chủ động, người ta không thể chủ động được do mặc cảm, cũng không thể yêu cầu người ta đi trước, họ đứng ở vị trí không thuận lợi trong tiến trình lịch sử.
Đã ngồi ngửa nón giữa chợ đời mà còn ca ông ổng (‘mình là thế thượng phong”) như thế thì có mà ăn cứt. Thứ Trưởng Nguyễn Thanh Sơn – Chủ Nhiệm Ủy Ban Người Việt Ở Nước Ngoài – cũng thế, cũng muốn kiếm ăn nhưng nói năng cứ như như là cắn vào mông thiên hạ vậy:
– So sánh dân chủ ở Mỹ với dân chủ ở Việt Nam thì chưa biết ở đâu hơn ở đâu.
– Trong rất nhiều người đã về Việt Nam, chúng tôi đã gặp, và chúng tôi biết chứ, rất nhiều người tham gia những cuộc biểu tình trước đây từ những cuộc biểu tình…phản đối chuyến đi thăm của nguyên chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết sang Hoa Kỳ năm 2007, trong số họ rất nhiều người đã về Việt Nam và chúng tôi gặp, chúng tôi biết. Chúng tôi có hỏi một vài người tại sao lại tham gia như thế làm gì thì họ bảo là thực tế nói thật là cũng đi để kiếm thêm vài ba chục đô la vì họ phát tiền, họ cho tiền thì tại sao không đi.
Với cái đám “bất hảo, cặn bã của xã hội, ma cô, đĩ điếm, trộm cướp, trây lười lao động, ngại khó ngại khổ, chạy theo bơ thừa sữa cặn” và sẵn sàng đi biểu tình chỉ “để kiếm thêm vài ba chục đô la” mà Đảng và Nhà Nước mong họ “tích cực đóng góp xây dựng đất nước” thì quả là ước mong rất đỗi viển vông. Cũng viển vông y như dự tính huy động tiền và vàng của người dân trong nước vậy.
Túng quá nên hoá quẫn chăng?
Tưởng Năng Tiến

Thật ra không phải Nguyễn Phú Trọng không muốn người công nhân quét đường là những con người lam lũ. Ông ta đã 75 tuổi không ngây ngô đến mức mang những em xinh như mộng với đôi bàn tay chưa bao giờ cầm chổi, và khuôn mặt không hề có nét lam lũ nào cả để diễn trò lao động cực nhọc. Không có chén sành, ông Trọng dùng chén kiểu để thay thế. Bản chất của việc này có nguyên nhân của nó. Đảng đè đầu dân, trong đó tầng lớp cần lao là những người chịu khổ nhiều nhất, chịu thiệt thòi nhiều nhất, và bị mất mát nhiều nhất cho sự “quang vinh muôn năm của Đảng”. Hiện nay họ là tầng lớp căm thù ĐCS nhất, nên người Cộng Sản luôn hô hào “gần dân” nhưng họ luôn né xa tránh tiếp xúc với tầng lớp này.
Tựa như những thông điệp trong bức tranh nghệ thuật, bức ảnh giả tạo của ông Nguyễn Phú Trọng cũng có ngôn ngữ của nó. Nhìn thấu bên trong bức ảnh, người ta sẽ thấy bộ mặt ĐCS trong đó. Ít nhất, trong bức ảnh này nó mách chúng ta 4 điều:
– Điều thứ nhất, đó là nó hiện lên trò bịp thô kệch, trò này nó là thuộc tính trong gene của ĐCS;
– Điều thứ nhì, nó nói lên sự sợ hãi của ông những người CS với tầng lớp thấp của xã hội – tầng lớp mà chính ĐCS đã hô hào rằng, đảng được sinh ra là phục vụ lợi ích của họ. Vì thế Cộng Sản không dám gần dân thật sự sự;
– Điều thứ ba, nó mô tả sự phản bội trắng trợn của ĐCS với tầng lớp công nhân. Những người CS luôn hô hào vì giai cấp vô sản, nhưng thực tế CS lại o ép tầng lớp này nhiều nhất. Đến mức những người CS phải sợ họ tấn công vì căm ghét;
– Điều thứ tư, nó mô tả sự khinh khi ghẻ lạnh của người Cộng Sản với giai cấp cần lao, giai cấp đáng thương nhất. Muốn dựng một vở kịch gần gũi dân lao động nhưng ông Trọng lại gớm ghiếc những con người lam lũ hàng ngày tiếp xúc với rác rưới dơ bẩn, nên ông chọn những cô gái sạch sẽ đóng giả người lam lũ.
Với vở kịch vụng đó, Cộng Sản hoặc họ nghĩ nhân dân ngu muội, hoặc chính họ suy nghĩ quá nông cạn nên mới dựng nên vở kịch ấy. Lá cờ Đảng của họ có búa là tượng trưng cho giai cấp công nhân, có liềm là đại diện cho giai cấp nông dân, và trong suốt 74 năm qua, họ luôn miệng hô hào như thế. Thế nhưng tự trong suy nghĩ và hành động của họ thì sao? Hành động là họ quá ác với tầng lớp lao công. Và trong suy nghĩ, họ luôn cách li chính họ với giai cấp này vì họ sợ tầng lớp này trút giận.
Vậy qua đây ta thấy gì? Ta thấy bản chất phản bội của ĐCS. CS giương ngọn cờ giai cấp thì phản bội giai cấp. Và tương tự ngọn cờ giai nấp, lâu nay họ cũng giương ngọn cờ tổ quốc thì giờ đây họ đang phản bội tổ quốc khi trao vận mệnh nước Việt cho Trung Cộng.
— Đỗ Ngà —

Sự dối trá phải bị trừng trị!
Khi nhìn tấm hình chủ tịch nước thăm hỏi và trao lì xì cho hai cô mặc áo công nhân dọn rác đêm giao thừa, gã đã nghi ngờ có sự lừa đảo ở đây.
Chủ tịch nước ngồi xe hơi vù vù dọc đường chắc ít khi nhòm qua ô cửa xe kính chống đạn mờ mịt để biết được khuôn mặt khắc khổ, dáng vẻ gày gò tiều tuỵ của các nữ công nhân vệ sinh nên đã không có được sự nhanh nhạy nghi hoặc như gã: làm gì có em nữ công nhân quét rác nào lại xinh đẹp và tươi tốt như hai em này.
Xinh như các em, lập tức ối đại gia theo, sức mấy để các em nắng mưa ngoài đường xua rác bụi vậy? Thôi gã châm chước bỏ qua cái sự không thật sự hiểu chuyện Đời của bác chủ tịch, nhưng gã khó mà bỏ qua cho những kẻ dàn dựng màn kịch của kẻ sắp đặt kịch bản chủ tịch vi hành.
Dối trá phải gọi là dối trá. Mà đã dối trá phải bị trừng trị.
Dối trá lừa vua trừng trị một.
Dối trá rồi dành tiền lì xì của người Dân lao động nghèo phải trừng trị ngàn.
Em! Trong hình em thật xinh và cười tươi. Em là ai? Em có xấu hổ về việc mình chấp nhận đóng vai kẻ dối trá rồi nhận tiền lì xì lẽ ra của một công nhân quét rác nghèo, hay em sẽ treo tấm hình này trên tường nhà như một vinh dự?
Một người đàn ông tát một cô gái đã bị cộng đồng mạng lên án và người đàn ông ấy đã xin lỗi cộng đồng mạng và xin lỗi cô gái ấy.
Còn em? Gã kêu gọi em.
Gã tin em còn trẻ, em còn biết xấu hổ, còn những kẻ dựng vở kịch này chúng đã quá quen việc lừa đảo, chúng đã đứt sợi dây xấu hổ rồi.
