Phó Tổng biên tập báo Thanh Niên bị thu thẻ nhà báo

Phó Tổng biên tập báo Thanh Niên bị thu thẻ nhà báo

Sản xuất nước mắm

GETTY

Thông tin sai sự thật về nước mắm có thạch tín đã ảnh hưởng đến nước mắm truyền thống

Phó TBT báo Thanh Niên Đặng Việt Hoa bị Bộ Thông tin Truyền thông thu thẻ nhà báo sau khi báo này bị phạt nặng vì “thông tin sai về nước mắm”.

Theo quyết định số 2184/QĐ-BTTTT được Bộ Trưởng Trương Minh Tuấn ký ngày 5/12, ông Đặng Việt Hoa (tên thật là Đặng Ngọc Hoa) bị thu thẻ nhà báo vì đã bị xử lý kỷ luật cảnh cáo.

Nguyên Ủy viên Ban Biên tập, Tổng thư ký tòa soạn Võ Văn Khối cũng bị thu thẻ nhà báo theo quyết định số 2185/QĐ-BTTTT ký cùng ngày.

Ông Khối trước đó đã bị xử lý kỷ luật cách chức.

Báo Thanh Niên hôm 21/11 cùng 49 cơ quan báo chí khác đã bị xử phạt hành chính trong vụ điều tra “các cơ quan báo chí đăng thông tin sai sự thật về việc nước mắm có hàm lượng thạch tín vượt ngưỡng quy định”.

Báo này bị phạt mức cao nhất là 200 triệu đồng.

Bộ Thông tin và Truyền thông Việt Nam lúc đó nói Báo Thanh Niên, và sau đó là Hội Tiêu chuẩn và Bảo vệ người tiêu dùng Việt Nam (Vinastas), vào tháng 10 đã công bố thông tin “mập mờ” về tỷ lệ nhiễm thạch tín trong nước mắm, không giải thích loại nào là độc hại, loại nào là không độc hại.

Từ hai nguồn này, hàng chục cơ quan báo chí Việt Nam đã đăng “170 tin, bài công bố kết quả khảo sát có nội dung sai sự thật từ báo Thanh Niên và Vinastas”.

Báo Thanh Niên trước đó đã đăng lời cáo lỗi và gỡ bỏ 5 bài viết về nước mắm ra khỏi trang mạng của họ.

Một thời ‘Bình Dân Học Vụ’

Một thời ‘Bình Dân Học Vụ’

Huy Phương (Danlambao) – …Tiểu sử của đảng chính thức nói ông có bằng cử nhân kinh tế, trình độ ngoại ngữ thì ghi rõ: “Anh văn B, Nga văn B.” Nhưng qua những bài diễn văn, người ta thấy ông thường cắm đầu cắm cổ vào giấy mà đọc, phát ra những câu nói như “Ma Dze in Việt Nam,” và mới đây là “Cờ-Lờ-Mờ-Vờ và Cờ-Lờ-Vờ,” thì thiên hạ có quyền nghi ngờ những bằng cấp “tại chức” và trình độ học thức “bình dân học vụ” rất “lờ-mờ” của ông…

Bỏ qua những chuyện “công, tội, khen, chê” của những nhà viết sử dành cho giáo sĩ Alexandre Rhodes, chúng ta phải công nhận chữ Quốc Ngữ (tiếng nước ta) được thành hình là do công lao của ông.

Vào năm 1651, ông cho in cuốn từ điển Việt-Bồ Đào Nha-Latin (Dictionarium Annamiticum Lusitanum et Latinum) dựa trên các ký tự tiếng Việt của những giáo sĩ người Bồ Đào Nha và Ý trước đó. Có thể coi đây là sự kiện đánh dấu sự ra đời của chữ Quốc Ngữ. Về cách phát âm thì:

1-Những nguyên âm như chữ a, i, u, o, e thì đọc nguyên.

2-Những phụ âm như chữ s, r, m, b, p, đọc theo cách đọc của alphabet là et-sờ, er-rờ, em-mờ, bê, pê.

Nhưng theo kiểu sáng tạo của phong trào “Bình Dân Học Vụ” thời Việt Minh (1945) thì những chữ phụ âm, học sinh phải đọc là sờ, rờ, mờ, lờ, pờ (hay phờ-ph): “bờ-a-ba,” “mờ-a-ma, “ cờ-a-ca, sắc cá…”

“Bình Dân Học Vụ” là phong trào xóa nạn mù chữ trong quần chúng do chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (thời Việt Minh) phát động từ năm 1945. Vì có đến 95% dân chúng Việt Nam mù chữ, các lớp bình dân học vụ được mở khắp ngang cùng ngõ hẻm, tối tối, nam phụ lão ấu, ai “mù chữ” cũng thắp đèn đến lớp học, được mở ra trong các đình, chùa, miếu… Cũng vì “Bình Dân Học Vụ” học đêm, thời này đã có câu ca dao thời đại:

“Bình dân! Khổ lắm anh ơi!

Không đi thì dốt, đi thời bụng to.”

Năm 1945, người viết bài này mới lên 8 tuổi, còn học lớp Nhì (lớp 4) trường làng, nghĩa là đã biết đọc biết viết. Chúng tôi được phân công kiểm soát các o, các mụ đi chợ xem họ có biết chữ hay không? Để khuyến khích và kiểm soát việc chống nạn mù chữ của dân làng, đầu các con đường vào chợ đều có những trạm gác và những rào cản, làm bằng một thân tre bắc ngang ngõ vào chợ. Ai đến đó, đọc được chữ “a,” chữ “bờ,” chữ “cờ” thì chúng tôi mở cây tre chắn lên cho vào chợ. Thật ra đây chỉ là một chuyện kiểm soát tượng trưng, hình thức, vì nhiều bà đã vào bày hàng trong chợ từ sớm khi chúng tôi còn ngủ, hay khi người ta cần bán nải chuối, mớ rau để lấy tiền mua thức ăn về nhà, ai mà nỡ “cấm chợ, ngăn sông!” Do đó, ai “mù chữ” thì đứng chờ hay năn nỉ, khi không có người lớn đứng đó thì chúng tôi làm lơ cho qua.

Ban vận động “Bình Dân Học Vụ” đó đã đặt những câu có vần điệu cho dễ nhớ mặt chữ. Các bạn để ý các phụ âm ta vẫn thường đọc là “tê” được đọc là “tờ,” “en-lờ” được đọc là “lờ.”

– “i, t (tờ), có móc cả hai.

i ngắn có chấm, t (tờ) dài có ngang;

– e, ê, l (lờ) cũng một loài.

ê đội nón chóp, l (lờ) dài thân hơn;

– o tròn như quả trứng gà.

ô thì đội mũ, ơ thời thêm râu.”

Ngày ấy dân tiểu tư sản thành thị thường dùng thành ngữ trình độ “Bình Dân Học Vụ” hay chữ “i-tờ-rít” để nói về những người dốt nát, ít học, thành phần cán bộ Việt Minh “răng đen mã tấu.”

Cả nước dưới thời Pháp thuộc hay miền Nam VNCH, học sinh miền Nam không dùng cách đọc “mờ-cờ-bờ.”

Hai câu “ca dao” khá tếu sau đây theo cách đọc của miền Nam, mà ngay từ hồi nhỏ chúng tôi đã thuộc nằm lòng là:

N K M H U Ơ (Anh ca em hát u ơ )

M K N H N R Q M (Em ca anh hát anh rờ cu em)

Hai câu này sẽ trở thành vô nghĩa khi nó đọc theo lối “Bình Dân Học Vụ” thời Việt Minh và sau này là Cộng Sản miền Bắc:

Nờ Kờ Mờ Hờ U Ơ

Mờ Kờ Nờ Hờ Rờ Cu Mờ

Mới đây xảy ra chuyện liên quan tới lối phát âm Lờ Cờ Bờ, là trong một cuộc hội nghị kỷ niệm 50 năm của Ngân Hàng Phát Triển Á Châu (The Asian Development Bank- ADB), ông thủ tướng CSVN đã phát biểu những câu nói mà thiên hạ ngơ ngác hoàn toàn không hiểu ông nói gì!

Câu nói của ông Nguyễn Xuân Phúc trên diễn đàn ADB như sau:

– “Mong ADB tiếp tục hỗ trợ, đồng hành cùng chính phủ Việt Nam trong khuôn khổ hợp tác của khu vực như tiểu vùng Mekong, ACMRCS, Cờ-Lờ-Mờ-Vờ và Cờ-Lờ-Vờ về kết nối các nền kinh tế, hạ tầng giao thông, giảm nghèo bền vững và ứng phó với biến đổi khí hậu.”

Ông Nguyễn Xuân Phúc tập kết ra Bắc từ năm 1966 khi 12 tuổi (ông sinh năm 1954). Sau năm 1975, đảng đưa ông trở về quê cũ là đất Quảng Nam, có lẽ ông có chuyên môn kinh tế, sơ khởi cho ông làm chức vụ “cán bộ ban quản lý kinh tế.” Đây là thứ cán bộ, như sau năm 1975, chúng ta thường thấy xe khách dồn cục ở các trạm kinh tế, để mấy ông cán bộ xét hàng, nắn bóp thân thể người đi buôn, bắt đóng thuế, hay tịch thu gạo, thịt, đường của dân đi buôn hàng chuyến. Từ đó ông len được vào Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản, leo lên tới chức phó thủ tướng rồi thủ tướng.

Tiểu sử của đảng chính thức nói ông có bằng cử nhân kinh tế, trình độ ngoại ngữ thì ghi rõ: “Anh văn B, Nga văn B.” Nhưng qua những bài diễn văn, người ta thấy ông thường cắm đầu cắm cổ vào giấy mà đọc, phát ra những câu nói như “Ma Dze in Việt Nam,” và mới đây là “Cờ-Lờ-Mờ-Vờ và Cờ-Lờ-Vờ,” thì thiên hạ có quyền nghi ngờ những bằng cấp “tại chức” và trình độ học thức “bình dân học vụ” rất “lờ-mờ” của ông.

Ví dụ như tên các tổ chức quốc tế như NATO (Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương) hay IOM (Tổ Chức Di Dân Quốc Tế) khi đọc phải dùng tiếng Anh hay một sinh ngữ thông dụng, chứ không thể đọc “Nờ-A-Tờ-O” hay “I-O-Mờ” thì người nghe cũng phải trố mắt ra. Mặt khác, trong bản văn, thư ký soạn diễn văn có thể viết tắt LHQ, nhưng ông thủ tướng phải biết để đọc nguyên chữ là Liên Hiệp Quốc, chứ không thể ngu đến mức đọc là “Lờ-Hờ-Cu” được. Hơn 41 năm ở hải ngoại này, tôi chưa nghe ai đọc VNCH là “Vờ-Nờ-Cờ-Hờ” cả, đó chính là trình độ học vấn.

Trong bài diễn văn của ông thủ tướng, cũng vì chủ quan “tại chức” ông đã không đọc trước, và người nào soạn diễn văn cho ông cũng ác độc, ông không hiểu những chữ viết tắt CLMV hay CLV là gì, nên đành đem cái trình độ “Bình Dân Học Vụ” (bờ-dờ-hờ-vờ) của ông ra mà giải quyết nhanh, gọn. Thay vì đọc nguyên chữ Cambodia-Laos- Myanmar-Vietnam hay Cambodia-Laos-Vietnam, vì không biết, nên ông phát ngôn đại là “Cờ-Lờ-Mờ-Vờ và Cờ-Lờ-Vờ” cho xong.

Trên Facebook nhiều vị đã ra sức bênh vực cho bài diễn văn của người cầm đầu chính phủ (Cờ-Hờ-Xờ-Hờ-Chờ-Ngờ-Vờ-Nờ) CHXHCNVN, nhưng theo tôi, ở Việt Nam bây chừ, chuyện này cũng thường thôi! Mới đây có chuyện một ông hiệu trưởng ở Sóc Trăng bị khiển trách vì cho một học sinh trình độ lớp 1 ngồi nhầm ở lớp 6.

Trong trường hợp ông Nguyễn Xuân Phúc ngồi nhầm chỗ, quý vị định khiển trách ai đây?

06.12.2016

Huy Phương

danlambaovn.blogspot.com

Đọc báo trong nước

Mỗi ngày 20 tỷ thuốc trừ sâu Trung Quốc: Việt Nam tự đầu độc mình

Trong 5 tháng đầu năm 2016, Việt Nam chi tới 140 triệu USD (hơn 3.080 tỉ đồng) để nhập khẩu TTS Trung Quốc, tính ra mỗi tháng Việt Nam phải chi hơn 616 tỉ đồng, mỗi ngày Việt Nam phải dành ít nhất 20,5 tỉ đồng để nhập TTS của Trung Quốc.

 

Sai phạm hơn 4,4 tỉ đồng, rút kinh nghiệm lãnh đạo trường

TTO – Ủy ban Kiểm tra Tỉnh ủy Kiên Giang đề nghị kiểm điểm rút kinhnghiệm tập thể đảng ủy và ông Nguyễn Đông Hải – Phó hiệu trưởng Trường Cao đẳng cộng đồng Kiên Giang để xảy ra sai phạm trên 4,43 tỉ đồng.

Lời bình : Chỉ duy nhất xảy ra ở Việt Nam.

SỰ XOAY CHIỀU CỦA NƯỚC CUBA.

Hoang Le Thanh's photo.
Hoang Le Thanh's photo.
Hoang Le Thanh's photo.
+8

Facebook: Hoang Le Thanh added 12 new photos.

Tại sao các nữ nghị sĩ Cuba không thể cầm được những giọt nước mắt hạnh phúc !?.

SỰ XOAY CHIỀU CỦA NƯỚC CUBA.
Cu Ba đã tỉnh ngộ – Cả nước vui mừng.

Nụ cười, những giọt nước mắt, tiếng hò reo, băng rôn, khẩu hiệu … là cách mà người dân Cuba chào đón bước ngoặt lịch sử trong quan hệ Mỹ – Cuba sau hơn nửa thế kỉ.

Ngày 17/12/2014, Chủ tịch Cuba Raul Castro đã chính thức tuyên bố bình thường hóa quan hệ với Mỹ sau 53 năm. Bài phát biểu của ông đã được phát sóng trực tiếp trên truyền hình Cuba, gần như cùng lúc với phát biểu của Tổng thống Obama tại Washington, Mỹ.

Động thái được đánh giá là bước đột phá trong quan hệ Mỹ – Cuba đã đạt được sau hàng loạt các cuộc đàm phán bí mật cấp cao giữa 2 nước, với sự thúc đẩy của Canada, Tòa thánh Vatican và đặc biệt là Giáo hoàng Francis.

Sự kiện này đã được LHQ và nhiều quốc gia trên thế giới ca ngợi.
Tổng thống Obama ca ngợi đây là “một chương mới” trong quan hệ 2 nước, chấm dứt chính sách cứng nhắc, lạc hậu và chẳng có tác dụng gì, nhằm cô lập Cuba.

Trong khi đó, Chủ tịch Cuba Raul Castro cũng hoan nghênh động thái này và cho rằng, đây chính là điều mà Cuba đã chờ đợi rất lâu.

Thật vậy, không khí vui vẻ, rộn ràng chào đón sự kiện lịch sử này ngập tràn khắp mọi ngõ ngách ở Cuba, mà điển hình là tại thủ đô Havana.

Một số hình ảnh tại thủ đô Havana, Cuba, trong ngày đánh dấu bước ngoặt lịch sử về quan hệ ngoại giao Mỹ – Cuba:

Một tấm biển lớn đặt tại thủ đô Havana, Cuba, chào mừng sự kiện Mỹ và Cuba chính thức bình thường hóa quan hệ sau hơn 1 nửa thế kỉ. Không khí rộn ràng, vui vẻ cũng ngập tràn khắp mọi nơi tại thành phố này.

Người dân Cuba, từ những người làm nội trợ, các công sở hay trường học, dường như đều dừng mọi công việc của mình, cùng quây quanh chiếc tivi để theo dõi tuyên bố chính thức của Chủ tịch Raul Castro, được truyền hình trực tiếp. Ảnh: Các em học sinh tạm dừng giờ học, chăm chú theo dõi bài phát biểu của ông Castro.

Người dân Cuba, từ các gia đình, công sở hay trường học, dường như đều dừng mọi công việc, cùng quây quanh chiếc tivi để theo dõi tuyên bố chính thức của Chủ tịch Raul Castro, được truyền hình trực tiếp.

Dưới đây là một số hình ảnh diển tả nỗi vui mừng của người dân Cu Ba.

Một cô bé hét lên sung sướng sau tuyên bố của ông Castro.

Trong khi đó, các nữ nghị sĩ Cuba không thể cầm được những giọt nước mắt hạnh phúc.

Tháp chuông tại Đại học San Geronimo ở trung tâm lịch sử của thủ đô Cuba cũng được đánh lên để chào mừng sự kiện này.

Người dân Havana đổ ra đường, hòa vào không khí vui chung của dân tộc.

Một nhóm học sinh diễu hành trên phố, ăn mừng sự kiện lịch sử của dân tộc.

Một nhóm sinh viên tham gia cuộc diễu hành của người dân thành phố, hô vang khẩu hiệu “”Chủ tịch Fidel và Raul muôn năm, hãy để họ sống mãi”.

Họ cầm cờ và băng rôn, ủng hộ nhóm 5 công dân Cuba mới được Mỹ phóng thích.

Họ cầm cờ và băng rôn, ủng hộ 3 chiến sĩ tình báo Cuba mới được Mỹ phóng thích, cũng như 2 công dân Mỹ được Cuba trả tự do.

Họ giơ cao những poster in hình 5 công dân Cuba mới được Mỹ phóng thích.

Những poster in hình công dân 2 nước được phóng thích cũng xuất hiện khắp các con phố.

Những người dân địa phương trên một chiếc ô tô con cũng giơ cao các tấm poster chúc mừng nhóm 5 công dân Mỹ.

Những người dân địa phương trên một chiếc ô tô con cũng giơ cao các tấm poster việc trao trả tù binh giữa 2 nước.

Việc Mỹ và Cuba thống nhất bình thường hóa quan hệ giữa 2 nước có khả năng mở ra nhiều triển vọng phát triển kinh tế – xã hội với Cuba, hứa hẹn mang lại nhiều thay đổi tích cực cho đời sống của người dân ở quốc đảo này.

VIẾT CHO NHỮNG BẠN CỪU.

From Facebook Hằng Lê
VIẾT CHO NHỮNG BẠN CỪU.

Những bạn Cừu thân mến! các bạn là những người luôn luôn tự hào về Đất Nước và con Người VN. Chính vì vậy, hôm nay tôi viết (à không, tôi trích dẫn những bài báo của Đảng) nói về sự kiện đã xảy ra trên khắp Đất Nước này và những con Cừu như chúng ta bị đảng “vặt lông” như thế nào, để các bạn biết mà tự hào thêm nhé.
Hiện tại, mỗi người dân chúng ta đang chịu 432 loại thuế, phí các kiểu. (nhiều nhất so với Thế Giới)

http://thanhnien.vn/…/432-loai-phi-de-doanh-nghiep-nguoi-da…

Các bạn đừng nghĩ rằng “tôi có nộp thuế bao giờ đâu”. Không! Nhà nước họ đã tính thuế vào hết các sản phẩm mà bạn tiêu dùng. Thay vì 1 chiếc ô tô ta nhập về có giá 100 triệu, nhưng bạn phải mua với giá 300 triệu vì nhà nước đã đã lấy thêm 200 triệu tiền thuế phí của bạn. Để chứng minh điều này, hiện nay ta đổ 1 lít xăng với giá là 17 ngàn thì ta đã đóng các loại thuế phí hết 8.800đ (hơn 1 nửa). Thực chất mỗi lít xăng chỉ có giá 8.200đ mà thôi.

http://motthegioi.vn/…/moi-lit-xang-nguoi-dan-phai-cong-880…

Các bạn Cừu thân mến! Chúng ta nộp thuế là để xây dựng và phát triển Đất Nước. Nếu 1 Đất Nước phát triển thật sự thì:
– Người nghèo giảm dần
– Học phí giảm dần
– Viện phí giảm dần
– Các khoản đóng góp của người dân giảm dần. v.v…..
Đất Nước chúng ta rõ ràng là đang đi thụt lùi, vì các khoản kia nó không giảm mà lại càng tăng. Vậy số tiền thuế chúng ta đóng hằng ngày, nó đi đâu?
Ngoài việc vô trách nhiệm gây thất thoát, thua lỗ hàng trăm ngàn tỷ đồng ngân sách. Các đảng viên CS cao cấp còn lấy tiền thuế mồ hôi nước mắt của chúng ta chơi ngông mua nhà cho bồ nhí (Dương Chí Dũng bỏ ra hơn chục tỷ mua 2 căn hộ cao cấp cho bồ). Trịnh Xuân Thanh chỉ đạo công ty PVC trích 500 triệu ra mua quà sinh nhật cho cha mình. Huyền Như bỏ ra 43 tỷ mua nhà cho Mẹ. v.v….
Các đảng viên cấp cao, họ là người chuyên lên giọng rao giảng đạo đức, họ bắt chúng ta phải học tập và làm theo tấm gương đạo đức của ông Hồ. Nhưng chính bọn họ thay nhau ăn cướp tiền thuế mồ hôi pha lẫn nước mắt của chúng ta. Từ Phạm Thanh Bình, Dương Chí Dũng, Phạm Công Danh, Vũ Đình Duy, Trịnh Xuân Thanh V.v…..Có ông nào không là đảng viên cấp cao? Có ông nào ăn ít hơn 1000 tỷ?
Chúng nó thay nhau đục khoét đến khi ngân khố trống rổng rồi lại hè nhau tăng thuế phí để bù vào. Tháng này, viện phí lại tăng từ 2 đến 7 lần. (có nghĩa là trước kia ta mua 1 viên thuốc 10k, thì hôm nay ta phải trả từ 20k đến 70k)

http://tuoitre.vn/…/vien-phi-dich-vu-benh-vien-…/991510.html

Vậy đấy! Bọn chúng thay nhau (hết đời cha, tiếp đời con) ra sức vặt lông các bạn, còn các bạn thì ra sức tự hào!

TỰ HÀO NHỈ!

P/s: Các bạn đừng nhìn bên ngoài như: Đường rộng hơn ngày xưa, Cầu nhiều hơn, Trường học- Bệnh viện khang trang hơn…. mà khẳng định Đất Nước ta phát triển nghe. Xin thưa! Các bạn hãy xem “Rừng vàng, Biển bạc” của ta còn không? Tài nguyên Quốc Gia còn không? Đất rừng, đất Thành Phố ta đã bán cho TQ bao nhiêu? Nợ công hiện nay ta gánh bao nhiêu….. Đấy! Hãy nhìn vào đấy mà so sánh.

(Ngo Truong An)

Image may contain: food

Nhiều bệnh tật tại Việt Nam sẽ không có thuốc chữa

Nhiều bệnh tật tại Việt Nam sẽ không có thuốc chữa

Nguoi-viet.com

Thuốc vẫn dễ mua như… kẹo và theo sau đó là vấn nạn càng ngày càng lớn với sức khỏe của cả công đồng. (Hình: Phụ Nữ Sài Gòn)

VIỆT NAM – Ngoài các loại bệnh tật do đói nghèo, thiếu vệ sinh, môi trường ô nhiễm, vì quản lý, điều hành tồi, sức khỏe của dân chúng Việt Nam còn bị đe dọa bởi nguy cơ bệnh tật không thuốc chữa.

Hai tổ chức quốc tế là Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) và Tổ Chức Lương Thực-Nông Nghiệp Quốc Tế (FAO) vừa cảnh báo về nguy cơ bệnh tật của dân chúng Việt Nam sẽ không có thuốc chữa.

Vào lúc này, tại Việt Nam, số lượng vi khuẩn gây bệnh có khả năng đề kháng với các loại thuốc kháng sinh càng ngày càng nhiều. Thậm chí có những loại vi khuẩn đã biến đổi gien và có thể đề kháng với tất cả loại kháng sinh hiện có! Nói cách khác, nguy cơ dân chúng Việt Nam có thể mất mạng vì những chứng bệnh bình thường nhưng không có thuốc chữa càng ngày càng lớn.

Nguyên nhân chính dẫn tới thực trạng vừa kể và mức độ trầm trọng của thực trạng này càng ngày càng lớn là vì việc quản lý dược phẩm quá tồi. Ai cũng có thể mua kháng sinh, không bị hạn chế cả về loại lẫn lượng.

Sau khi thực hiện một cuộc khảo sát trên toàn quốc, Bộ Y Tế Việt Nam thú nhận, tại nông thôn, khoảng 91% dân chúng tự mua các loại kháng sinh để tự chữa bệnh cho mình. Tỉ lệ này tại các đô thị là 88%. Tổng lượng kháng sinh được mua bán tại Việt Nam đã tăng gấp đôi so với năm 2009.

Ðáng nói là việc dùng kháng sinh không đúng cách, lạm dụng kháng sinh khiến các loại vi khuẩn lờn thuốc không chỉ phổ biến trong dân chúng mà còn trở thành trào lưu trong nhân viên y tế. Ðể nâng cao uy tín, danh tiếng về khả năng khám bệnh-chữa bệnh, nhận thêm hoa hồng từ các hãng dược phẩm, nhiều bác sĩ phóng tay kê toa cho bệnh nhân dùng đủ loại kháng sinh.

Vấn nạn bệnh tật không thuốc chữa vốn đã trầm trọng vì quản lý thị trường dược phẩm tồi đã trở thành nghiêm trọng hơn do quản lý nông nghiệp tồi. Không kiểm soát, mặc kệ nông dân tùy nghi sử dụng các loại thuốc kích thích tăng trưởng và kháng sinh trong trồng trọt, chăn nuôi đã giúp vi khuẩn làm quen với kháng sinh tồn đọng trên thực phẩm, tăng khả năng kháng kháng sinh.

Do số lượng vi khuẩn kháng kháng sinh ngày càng nhiều, việc khám bệnh-chữa bệnh tại Việt Nam ngày càng kém hiệu quả, chi phí điều trị ngày càng lớn. Chi phí dành cho dược phẩm chiếm khoảng 50% thì trong đó có tới 33% là chi cho kháng sinh.

Mãi tới gần đây, giới hữu trách ở Việt Nam mới tính đến chuyện kiểm soát việc mua bán – sử dụng kháng sinh. Một số bệnh viện bắt đầu xem xét toa thuốc của các bác sĩ, nhắc nhở họ phải thận trọng trong việc kê toa. Tuy nhiên, chỉ chừng đó thì rõ ràng chưa đủ. Còn kiểm soát chặt chẽ việc kinh doanh cả dược phẩm lẫn sử dụng các loại thuốc kích thích, kháng sinh trong nông nghiệp thì không dễ dàng, nó liên quan đến lợi ích của nhiều giới, kể cả giới hữu trách. (G.Ð)

Tác giả “Chết bởi Trung Quốc” sẽ cố vấn kinh tế cho Tổng thống Trump?

Tác giả “Chết bởi Trung Quốc” sẽ cố vấn kinh tế cho Tổng thống Trump?

Mặc Lâm, biên tập viên RFA

Tổng thống Tân cử của Hoa Kỳ là ông Donald Trump tại New York hôm 22/11/2016.

Tổng thống Tân cử của Hoa Kỳ là ông Donald Trump tại New York hôm 22/11/2016.

AFP

Một trong những vị cố vấn kinh tế cho Tổng thống đắc cử Donald Trump là giáo sư Peter Navarro, ông cũng là tác giả cuốn sách Death by China (Chết bởi Trung Quốc) mà chính ông Trump từng nói là rất thích. Liệu nếu được tiếp tục chọn trong vai trò cố vấn kinh tế GS Navarro có thể giúp gì cho Tổng thống đắc cử Trump trong chính sách với Trung Quốc? Mặc Lâm phỏng vấn TS kinh tế Trần Diệu Chân người dịch tác phẩm Chết bởi Trung Quốc của GS Navarro và có cơ hội làm việc rất gần gũi với ông để biết thêm về một góc quan điểm nào đó của vị GS khá được người Việt yêu mến này.

Chính sách với Trung Quốc sẽ như thế nào?

Mặc Lâm: Thưa TS, nếu GS Peter Navarro được TT đắc cử Donald Trump chọn vào Ủy ban tư vấn kinh tế cho Nhà trắng thì chính sách đối với Trung Quốc sẽ khác với chính phủ của TT Obama hay không và khác ở điểm nào?

Chính sách mậu dịch của ông Trump đối với Trung Quốc chắc chắn là không thân thiện và cởi mở bằng chính sách hiện nay của TT Obama, thí dụ quan thuế đánh trên các mặt hàng nhập cảng từ Trung Quốc sẽ cao hơn.
-TS Trần Diệu Chân

TS Trần Diệu Chân: Trước hết, xin cám ơn anh và đài đã cho tôi cơ hội chia sẻ về GS Peter Navarro, tác giả cuốn sách “Death by China” mà tôi đã dịch ra tiếng Việt năm 2012 với sự cho phép của tác giả. Không ngờ, ông lại trở thành cố vấn kinh tế cho ứng viên tổng thống – và bây giờ là Tổng Thống Đắc Cử Donald Trump. GS Navarro, ông Lawrence Kudlow và Stephen Moore là ba nhà cố vấn kinh tế có ảnh hưởng nhất trong một ủy ban 14 người, mà theo các nhà bình luận thì GS Navarro, người duy nhất có bằng tiến sĩ kinh tế, có vẻ được ông Trump lắng nghe nhất về quan điểm bảo hộ mậu dịch và chống Trung Cộng gay gắt của ông. Do đó, có xác suất cao là GS Navarro sẽ trở thành cố vấn tối cao về kinh tế trong nội các của TT Đắc Cử Donald Trump.

Những điều mà tôi biết về GS Navarro qua quyển sách “Chết bởi Trung Quốc”, thì đúng là ông đã có ảnh hưởng lớn, nếu không nói là chính và toàn bộ lên ông Trump khi lên án  Trung Quốc nặng nề vì đã cướp đi công ăn việc làm của người Mỹ và thao túng tiền tệ. Điều thú vị mà tôi được biết là chính ông Trump cũng tiết lộ ông rất thích quyển Death by China.

Chính sách mậu dịch của ông Trump đối với Trung Quốc chắc chắn là không thân thiện và cởi mở bằng chính sách hiện nay của TT Obama, thí dụ quan thuế đánh trên các mặt hàng nhập cảng từ Trung Quốc sẽ cao hơn, đặc biệt thuế chống phá giá trên một số các mặt hàng.

Tuy nhiên, có hai điểm về vị TT Đắc Cử của Hoa Kỳ mà chúng ta cần ghi nhớ, đó là trong lúc ông tranh cử thì có rất nhiều tuyên bố mạnh mẽ, tới độ gay gắt, cực đoan, nhưng sau khi đắc cử thì đã bắt đầu dịu giọng trong nhiều vấn đề, có những chính sách mà ông tuyên bố hùng hồn trước khi đắc cử, nay đã xoay ngược180 độ. Thực tế ra sao, phải đợi một thời gian mới rõ. Nhưng một điều chắc chắn là một thương gia thành công và nổi tiếng là thích thương lượng, thì ông Trump chắc sẽ không ngần ngại ký kết những thỏa ước có lợi cho Hoa Kỳ bất kể những tuyên bố chống đối nẩy lửa thời tranh cử.

Mặc Lâm: Với cái nhìn của bà thì kinh nghiệm về Trung Quốc của GS Navarro sẽ ảnh hưởng tới vấn đề gì mà nước Mỹ quan tâm nhất trong chính sách đối với Trung Quốc?

TS Trần Diệu Chân: GS Navarro và ông Trump cho rằng: Toàn cầu hóa và mậu dịch là căn nguyên của những khó khăn kinh tế tại Hoa Kỳ, khiến người dân mất công ăn việc làm khi sản xuất bị đưa ra ngoại quốc – outsourcing tới những quốc gia có giá nhân công rẻ như Trung Quốc, Mễ Tây Cơ và các quốc gia Á Châu như Việt Nam, Philippines, Cam Bốt … Đặc biệt Trung Quốc vừa là trung tâm thu hút công ăn việc làm của người Mỹ, vừa là một đối tác mậu dịch xấu, không tôn trọng luật chơi công bằng, thao túng tiền tệ và đưa đến tình trạng thâm thủng mậu dịch nặng nề cho Hoa Kỳ.

000_HX8SF.jpg
Tổng thống đắc cử Donald Trump phát biểu mừng chiến thắng rạng sáng ngày 9/11/2016 tại New York. AFP

Với cái nhìn này, ông Trump đã chủ trương chính sách bảo hộ mậu dịch nhằm giữ chặt công việc ở lại Hoa Kỳ qua phương thức áp đặt thuế xuất nhập khẩu
cao đối với các mặt hàng sản xuất ở hải ngoại rồi nhập lại vào bán tại Hoa Kỳ. Ông Trump cũng dọa áp dụng mức thuế quan 45% – cao gấp 10 lần mức hiện tại – đối với hàng nhập khẩu Trung Quốc.

Hoa Kỳ hiện là đối tác thương mại lớn thứ hai của nước này. Do đó, lời đe dọa của ông Trump đã tạo ra sự quan ngại to lớn cho đối tác Trung Quốc, nhất là trong giai đoạn họ đang phải đương đầu với thời kỳ khó khăn kinh tế. Thêm vào đó, chính sách bảo hộ mậu dịch của ông Trump cũng tạo ra sự quan ngại cho toàn vùng Á Châu lẫn Âu Châu về những ảnh hưởng kinh tế và chính trị dây chuyền trên thế giới.

Tuy nhiên, điều mà nước Mỹ quan tâm nhất đối với Trung Quốc trong chính sách kinh tế là đem lại công ăn việc làm cho những thành phần cử tri ủng hộ cho ông Trump đang bị thiệt thòi về kinh tế trong những vùng Rust Belt như Illinois, Indiana, Michigan, Ohio, Pennsylvania thì theo tôi, chưa hẳn là do những chính sách kinh tế đối với Trung Quốc, mà có khi lại đạt được nhờ tình hình kinh tế đang phát triển hiện nay, do TT Obama để lại và TT Trump được thừa hưởng. Tương tự như thời kỳ chuyển tiếp từ TT Bush cha sang TT Clinton, miễn là phải tạo được sự ổn định trong xã hội, trong guồng máy kinh tế và niềm tin của người dân.

Hiểm họa “con rồng đỏ tim đen Trung Cộng”

Mặc Lâm: Trong lúc chuyển ngữ cuốn “Chết bởi Trung Quốc” bà có thời gian tiếp xúc và bàn bạc với GS Navarro rất nhiều, theo bà thì ông ấy quan tâm tới vấn đề nào nhất trong tất cả các nguy cơ mà GS đã chỉ ra trong cuốn sách này?

TS Trần Diệu Chân: Trong những dịp đàm đạo với GS Navarro và tham gia những buổi chiếu phim-hội thảo về cuốn sách cùng ông với Tiến Sĩ Greg Audry, đồng tác giả cuốn “Chết bởi Trung Quốc,” tôi thấy hai vị tác giả này đều là những người lý tưởng, có lòng, quan tâm đến đời sống khốn cùng của người dân Trung Hoa dưới ách thống trị hà khắc của tập đoàn đảng trị cộng sản Trung Quốc. Hai học giả tuy là giáo sư kinh tế, nhưng tôi tìm thấy ở họ một điểm chung lớn đó là trái tim của một nhà hoạt động, quan tâm đến nhân loại, nhân quyền, công lý, an toàn thực phẩm, bảo trì trái đất và chống lại những thế lực đen tham lam với dã tâm bành trướng như Trung Cộng. Quan tâm về công ăn việc làm của người Mỹ chỉ là thứ yếu trong toàn bộ những quan tâm của tác giả.

Hai ông đã cho chúng ta thấy rõ được sự đe dọa tiềm tàng của một con quái vật đang trổi dậy thực hiện mộng bá chủ, sẵn sàng xâm lăng thế giới bằng đủ mọi hình thức, từ kinh tế, chính trị, tới gián điệp, quân sự, giáo dục, tôn giáo…
-TS Trần Diệu Chân

Hai ông đã viết quyển sách Death by China để báo động cho chúng ta về hiểm họa “con rồng đỏ tim đen Trung Cộng.” Với tài mô tả linh động và dữ kiện thuyết phục, hai ông đã cho chúng ta thấy rõ được sự đe dọa tiềm tàng của một con quái vật đang trổi dậy thực hiện mộng bá chủ, sẵn sàng xâm lăng thế giới bằng đủ mọi hình thức, từ kinh tế, chính trị, tới gián điệp, quân sự, giáo dục, tôn giáo v…v… Và tôi rất biết ơn hai ông, vì nhờ đọc quyển sách Chết bởi Trung Quốc mà tôi nhận ra chân tướng nguy hiểm của chế độ này, và đã tình nguyện dịch quyển sách ra cho đồng bào chúng ta cùng rõ.

Mặc Lâm: Cá nhân của GS Navarro có quan tâm đến Việt Nam hay không và theo bà ông ấy sẽ cố vấn thế nào về vấn đề nhân quyền với chính phủ Trump đi kèm với những thỏa thuận kinh tế mà ông Trump có khuynh hướng co cụm lại thay vì mở ra với thế giới qua chính sách bảo hộ mậu dịch?

TS Trần Diệu Chân: Tuy GS Navarro không nói đến Việt Nam trong cuốn Death by China, nhưng tôi tin là ông rất quan tâm đến đất nước chúng ta, vì ông rất hiểu các chế độ cộng sản, và vì thế mà ông đã vui vẻ cho phép tôi dịch quyển sách của ông để loan tải không hề tính bản quyền, và đã mời tôi cùng sinh hoạt trong những buổi chiếu phim.

Tôi cũng chưa có dịp liên lạc lại với GS Navarro để chúc mừng ông trong vị trí cố vấn kinh tế cho ứng viên TT Donald Trump. Tuy nhiên, nếu có dịp sau này, tôi sẽ chia sẻ hai quan tâm của tôi về chính sách bảo hộ mậu dịch của TT Đắc cử Donald Trump, đặc biệt có liên quan đến tình hình Việt Nam của  chúng ta.

Thứ hai, chính vì những quan tâm về nhân quyền và công lý, Hoa Kỳ cần phải tham gia hơn nữa vào các hoạt động chung của thế giới, không thể tạo ra khoảng trống chính trị và kinh tế trong khu vực Á Châu để Trung Quốc tự do tung hoành.

Khi Hoa Kỳ rút ra khỏi TPP, thu mình lại, giảm can thiệp là cơ hội cho những thế lực đen như Trung Quốc và Nga vùng dậy.

Mặc Lâm: Xin cám ơn Tiến sĩ.

Đám Bắc Kỳ

Đám Bắc Kỳ

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Ảnh của tuongnangtien

tuongnangtien

Trong bài viết “Tổng Quan Về Hồi Ký Tô Hoài,” Đặng Tiến có nhận xét sau:

“Ở các tác phẩm trước, Tô Hoài thường bao che, bào chữa, như là một hồi ký bao cấp. Đến Chiều Chiều, giọng kể nghiêm nghị hơn về đời sống chính trị và văn nghệ ngột ngạt những năm 1955-1970, về những sai lầm trong chính sách Cải cách ruộng đất, về những đợt học tập chiếu lệ ở trường Đảng cao cấp là trường Nguyễn Ái Quốc …”

Thực là qúi hóa! Nhờ Tô Hoài đã chán viết “hồi ký bao cấp” nên qua Chiều Chiều độc giả mới biết được cuộc sống (đích thực) của một gia đình nông dân ở miền Bắc, Việt Nam.

Từ cái năm xây cống Trà, đồng bớt mặn khỏi mặn, ông Ngải ra vỡ hoang được chín miếng thành ruộng rồi ở luôn đấy, chẳng bao lâu những nhà khác cũng kéo ra, cái xóm to dần. Bà Ngải lại kể ngày trước ông ấy đi kéo cày mướn thay trâu. Một con trâu thường đi suất ba sào. Ông kéo một buổi năm sào ruộng dầm gần gấp đôi trâu, chỉ đổi vai thừng một lần. Ngày công cao gấp rưỡi người khác mà các chủ ruộng đều ưa gọi ông, nhiều người đặt hẳn cọc đâu năm.

Rồi lại việc sông nước, đi cất vó. Cái năm ra phá hoang, chưa nên đất phải bện cỏ đánh luống để vũi dây khoai. Được ba tháng lá tốt um, móc lên ngốt mắt những củ khoai mập mạp. Rồi ông ấy lợp lều ở luôn, vừa trông vừa làm. Đến khi thành ruộng đã cấy được rồi mà cứ gặt xong lại cuốc, đất ngấu như bãi bồi. Thế là lại cắm luống dưa hồng, dưa gang, được quả to như lợn tháu lăn lóc cả đồng.

Nghe cứ như nếp sinh hoạt của đám nông dân vào Thời Trung Cổ: tối tăm và ngập bùn lẫn đất. Được cái là an bình và no đủ, dù đạm bạc.

Giá vợ chồng và con cái của ông bà Ngãi cứ được tiếp tục cuộc sống tối tăm như thế mãi thì chắc … họ cũng không có (và không biết) gì để phàn nàn. Nhưng cách mạng bùng lên, với nhiều đường lối và chủ trương vô cùng quyết liệt: Cải Cách Ruộng Đất, Hợp Tác Xã, Giải Phóng Miền Nam …

Trong nhà ông Ngải cũng nhiều đối thay. Ốc đã đi bộ đội. Cả Toàn con rể, ông bà cho ở gửi rể, cũng đi bộ đội. Chỉ ông bà Ngải vẫn ngày ngày nghe kẻng ra đồng làm. Nhưng ông Ngải ghét nhất cái cảnh ra đầu xóm đứng lố nhố, chuyện râm ran, điểm danh mấy lần vẫn chưa đủ người, đến khi cả tổ ra tới giữa đồng thì mặt trời đã lên ngang lưng tre. Ông Ngải bực mình chửi làm ăn thế này thì đói rã họng ra đến nơi. Ông Ngải không đi với mọi người. Ông hỏi hôm nay làm gì rồi ông xuống đồng trước. Ông Ngải đi sớm về muộn.

Ông làm theo ý ông, không biết cái kẻng. Ông đã quá tuổi lao động, ông làm hay không cũng thế, nhưng hôm nào không đi làm thì chân tay như uỗi ra. Cái gì ông cũng tự nghĩ rồi làm. Ông chỉ cho con cái học cho biết mặt chữ. Ông gả chồng cho cái Hến cũng không biết thế là tảo hôn, mà làng nước cũng chẳng ai bắt bẻ ông. Thằng ốc nhà độc đinh ông vẫn cho đi bộ đội. Ông bảo “đi cho biết đó biết đây”.

Suy nghĩ của ông Ngãi xem chừng hơi giản dị nhưng cuộc đời thì không, dù là đời sống của một ông nông dân chân chất, vẫn theo ngòi bút của Tô Hoài:

Tôi lại về xóm Đồng… Bao nhiêu năm rồi, ông Ngải ngồi bên búi tre lép, ngày ngày mọi việc trôi qua như dòng sông quanh ngoài chân tre. Cũng đồng đất ấy, nhưng chẳng ai nhắc đến thời hợp tác xã. Người đời hay tránh cái đau, cái hèn kém cả đến trong ăn nói cũng kiêng những tiếng thô, tiếng bỗ bã…

Một con trâu vào xóm. Đường ngõ vướng tường và nhà cao, chân trâu bước âm âm rời rạc như tiếng chày giã bèo. Rồi ló ra con trâu đi, một bé cưỡi trâu, một người đàn bà vai vác như cái sào, như cây mía, một bé quảy gánh cỏ rảo bước như chạy. Ông Ngải không nhìn ra, nhưng nói: 

     – Mẹ con nhà nó. 

Nói rồi ông ngước mặt:

– Anh Tư về chơi, mẹ Hến à!

Cô Hến ngả nón. Cô Hến chỉ bé sắt người lại còn thì vẫn như trước, cứ hao hao mà không khác mấy.

– Anh mới về. Mấy chục năm rồi…

– Năm nay cô bao nhiêu tuổi, cứ trừ đi khoảng mười lăm năm thì là bấy nhiêu lâu.

– Tính làm gì cho già người. Trông anh vẫn thế, bố em mà không gọi tên. em vẫn nhận ra.

– Cô với cháu đi làm đồng về. Thằng bé cưỡi trâu này ngày trước nằm võng phải không?

– Em vào trong xóm mua chuối...

     – Thế thì cô là lái chuối…

Tôi hỏi: 

– Anh Toàn nhà cô đâu?

     – Báo cáo với anh, nhà em lên Hà Nội làm xế lô. Có khi anh gặp mà không nhận ra thôi. Đến mùa thì về đỡ đần việc nhà. Cày cuốc ra hạt gạo, thì đồng tiền lại hiếm. Chẳng đạp cái xế lô thì đào đâu ra tiền làm nhà, trát sân, lại tiêu pha cho các cháu đi học. Thằng nhớn cũng thôi học rồi, chưa đến tuổi tuyển quân, đương đòi xuống Diêm làm cửu vạn …

Cô Hến lại kể:

     – Nhà em bảo em lên ở Hà Nội. Giàu có nhà quê không bằng ngồi lê Kẻ Chợ, vẫn đồn thế mà. Người hèn đớn cũng kiếm được, không mất bữa. Gánh đồng nát mà lãi quan viên. Nhà em bảo thế, em cũng đã lên xem sao.

Rồi cô Hến cười rúm mặt lại:

     – Chưa nổi phiên chợ em phải nhảo về. Kệch đến ngày xuống lỗ

     – Thủ đô đấy, mà cô chê a?

     – Mỗi tối thuê cái chiếu nằm gầm cầu, có tiền bạc của nả thì gối đầu, giắt lên ngực. Bốn bên lủng củng người nằm, nói anh bỏ lỗi, nó đéo nhau huỳnh huỵch rồi lại chửi nhau, quát nhau to tiếng hơn ô tô chạy ngoài đường. Cả đêm không tải nào chợp mắt, ăn cơm lại oẹ ra, ốm đến nơi. Thế là cút ngay. Thuê kẹo em cũng không bao giờ dám lên Hà Nội nữa.

Chiều Chiều xuất bản vào năm 1997. Tô Hoài từ trần năm 2014. Ông bà Ngải cũng không còn trên dương thế. Cậu con rể (hẳn) đã trở thành một công dân lão hạng, và e không còn sức vóc để tiếp tục đạp xế lô như xưa nữa. Loại xe này, nghe đâu, cũng đã bị cấm tiệt cả rồi.

Cháu ngoại ông Ngải (chắc) đang làm cửu vạn ở Diêm, như dự tính. Cái Hến (không chừng) đã thành bà nội và (có lẽ) vẫn ở lại xóm Đồng vì không quen cảnh sống (“bốn bên lủng củng người nằm đéo nhau huỳnh huỵch”) ngay giữa Thủ Đô Của Lương Tâm Nhân Loại!

Cả gia đình ông Ngãi chỉ có mội thằng Ốc là đi bộ đội vào giải phóng miền Nam nhưng chưa đến nơi đã trở thành liệt sĩ nên lỡ mất cái cơ hội mang cái khung xe đạp, hay con búp bê, về lại xóm làng. Ấy thế chứ cứ theo dư luận thì cả nhà vẫn bị điều tiếng (và đay nghiến) là … đám  Bắc kỳ:

Từ sau năm 75 thì Bắc kỳ lại càng ăn trên ngồi trốc, các cụ không tin cứ mở cái máy “dzô tuyến chuyền hình” hay cái “ra dzô” ra thì thấy liền, các “xướng ngôn dziêng” hầu như “chăm phần chăm” đều là Bắc kỳ, không cậu thì mợ. Còn các mợ tiếp dziêng “E Việt Nam”, mợ nào mợ nấy đều khoe “em người Hà Lội” hết ráo! Chẳng biết tại “dziêng dzáng” hay” phe đảng”?

     Nói đến dân bắc kỳ bảy lăm thứ thiệt đang làm mưa làm gió ở Sài gòn đó là những ông lớn    đang cai trị dân miền Nam, từ công an, thuế vụ, ngoại thương, chủ tịch quận huyện, giám đốc các công ty quốc doanh, đám nầy đang làm mưa làm gió ở miền Nam và toàn quốc. Ở Sài Gòn, suốt đường Trần Quốc Toản (nay là đường 3 tháng 2) những ngôi nhà cao tầng khang trang sang trọng được mọc lên, đó là đất của quân đội cũ bọn việt công chiếm và chia chát cho nhau, cất nhà lầu cho thuê, buôn bán.

Rồi suốt dãy đường Cộng Hoà từ Lăng cha Cả trở lên đến Bến Xe Tây Ninh, cũng là những nhà lầu to, đẹp, khang trang được cất lên của bọn cán bộ cối, rồi suốt trong vùng Phi Trường Tân Sơn Nhất cũng hàng trăm hàng ngàn ngôi nhà lớn được xây cất và chủ nhân toàn là những tay tướng tá trong quân đội bắc kỳ bảy lăm chính cống, họ có xe hơi đời mới, từ Lexus đến Mexcedes, họ ăn uống sang hơn những bậc hào phú quan quyền hồi xưa nhiều, kéo theo môt đám bắc kỳ con ngông nghênh chạy xe phân khối lớn, xế nổ chạy xé gió ngoài đường, sau những cuộc đua xe với tốc độ kinh hoàng, đã gây ra biết bao nhiêu tai nạn cho người dân lành vô tội, các qúi tử nầy đều là con các ông lớn bắc kỳ làm việc tại thành Hồ.

Chờ khách. Ảnh: Quang Tình

Nhà văn Trần Yên Hoà viết không có gì sai nhưng e không đúng lắm với hoàn cảnh của gia đình ông Ngải, ở cái Xóm Đồng (nào đó) thuộc tỉnh Thái Bình. Ông bà Ngãi chắc chắn chưa bao giờ được tận mắt được nhìn một cái Lexus hay Mercedes nào cả. Con cháu họ có lẽ cũng chưa đứa nào được “may mắn” bước chân lên một chiếc phi cơ nên cái cơ hội được trở thành một tiếp viên hàng không (e) xa vời lắm.

Như đã thưa (đôi lần) tôi chưa bao giờ được đặt chân đến miền Bắc nên không thể biết là có bao nhiêu triệu nông dân (đang sống trong cảnh bần cùng) ở vùng đất này, như gia đình ông Ngãi. Chỉ đoán già đoán non rằng họ chiếm khoảng chừng 60 đến 70 phần trăm dân số của nửa phần đất nước. Họ mới chính là những nạn nhân lâu năm nhất, khốn khổ và khốn nạn nhất của chế độ hiện hành.

Ở Việt Nam hiện nay chỉ còn có hai loại người thôi: thống trị và bị trị. Cả nước đã rơi vào tay cộng sản mà còn chia phe (Bắc/Nam/Trung) nữa bao giờ mới thoát nạn được, hả Trời?

QUỐC TANG PHIDEL CASTRO VÀ CHUYỆN QUÉT SẠCH CHỦ NGHĨA CÁ NHÂN?

QUỐC TANG PHIDEL CASTRO VÀ CHUYỆN QUÉT SẠCH CHỦ NGHĨA CÁ NHÂN?

Blog RFA

JB Nguyễn Hữu Vinh

4-12-2016

Lăng ông Hồ Chí Minh ở Hà Nội. Ảnh: internet

Ngày cuối cùng trong 9 ngày Cuba để tang Phidel Castro. Việt Nam (VN) dù chưa nêu được lý do gì thuyết phục, cũng ra lệnh toàn quốc để tang ông ta một ngày vào 4/12/21016.

Điều này đã tạo nên làn sóng thắc mắc ồn ào trên mạng và trong xã hội.

Quốc tang sẽ nối tiếp quốc tang?

Người ủng hộ thì cho rằng:

Phidel Castro là lãnh tụ Cuba, là đồng chí Cộng sản với VN. Ông ta đã từng ủng hộ VN nhiều, nhất là câu nói: “Vì Việt Nam, chúng tôi sẵn sàng hiến dâng cả máu của mình”. Rằng thì là Cuba đã viện trợ cho VN nhiều công trình như đoạn đường Xuân Mai – Sơn Tây và bệnh viện Đồng Hới…

Ngay lập tức, nhiều tiếng nói đáp lại:

Cứ nói đùa, tình cảm là chuyện khác, còn tang sự là chuyện khác. Thử hỏi anh và bạn anh thân chơi với nhau tri kỷ tri âm, vậy khi bạn anh chết mà con cái nó còn đầy lên đó, anh lại vác về nhà anh làm tang, thì con cái nó có sang tận nhà chửi bố anh lên không?

Nếu cứ đã là đồng chí, đã ủng hộ, viện trợ cho VN mà được tổ chức Quốc tang, thì chắc VN phải tổ chức cho những nhân vật đã từng có liên quan đến VN bằng hoặc hơn Phidel Castro và Cuba. Không cần kể những người đã chết, mà chỉ là những người đang sống thì từ nay trở đi VN sẽ quốc tang nối tiếp quốc tang.

Chẳng hạn như các nhân vật Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào là những kẻ đã gần đất xa trời và Tập Cận Bình hiện tại.

Bởi vì, ngoài những lời hay, ý đẹp là “núi liền núi, sông liền sông, là môi hở, răng lạnh” rồi “16 chữ vàng, 4 tốt” thì chính Mao Trạch Đông đã chẳng từng nói: “Chúng ta thuộc vào một gia đình. Bắc Việt, Nam Việt, Đông Dương, Triều Tiên cùng một gia đình..” đấy thôi. Đã một gia đình với nhau thì để tang hẳn nhiên có lý hơn là anh bạn chỉ “đứng gác khi Việt Nam… ngủ” – Trích Nguyễn Minh Triết.

Còn nếu nói đến viện trợ cho VN trong cuộc chiến, thì chẳng mấy nước bằng Tàu Cộng. Không chỉ là xe cộ, súng đạn, vũ khí, mà thậm chí cả quân lính cũng như quân trang quân dụng… từ cái kim, sợi chỉ đến món Ca là thầu như nhút Thanh Chương của Nghệ An ngày nay cũng đóng hộp gửi sang cho VN ăn mà đánh nhau.

Vậy thì xứng đáng quốc tang chứ còn gì nữa?

Rồi những lãnh đạo thuộc Liên Xô và Nga ngày nay sắp xuống mồ như Gorbachov, kế theo đó sẽ là Putin, Medvedev của Nga cũng sẽ lần lượt được xếp sổ chuẩn bị cho quốc tang?

Lý do ư? Liên Xô đã từng là người anh cả của khối các nước cộng sản. Dù bây giờ khối cộng sản đã tanh bành đánh nhau loạn xạ, thì vẫn còn dư âm quá khứ khác gì Phidel và Cuba. Không chỉ là những lời trấn an tinh thần như “Các bạn VN hãy vững tâm, Liên Xô luôn trung thành với Hiệp ước Hữu nghị và Hợp tác Việt – Xô”.

Còn tiền của viện trợ và cho vay nợ ư? Vô thiên lủng.

Không chỉ có một vài đoạn đường, mà cầu cống, trường học, bệnh viện mà quân cán, tên lửa máy bay, các loại phương tiện thiết bị thời đánh Mỹ… từ cái bàn là cho đến sợi dây mayso đều được viện trợ. Không chỉ thời đánh chiếm VN Cộng Hòa, mà còn cả cuộc chiến đánh lại đồng chí anh em Trung Cộng.

Rồi không chỉ là các lãnh đạo, mà một loạt công nhân xuất khẩu lao động, nghiên cứu sinh… đã đến Liên Xô, Nga để làm ăn và trở thành “Tướng, Soái” rồi ôm tiền về làm mưa làm gió ở Việt Nam, kết bè kết cánh trở thành những đại gia giàu nhất VN đấy thôi.

Vậy không quốc tang thì để làm gì?

Thế rồi còn Kim Dâng Un, một đồng chí cộng sản dù còn trẻ tuổi, nhưng là Chủ tịch Cộng hòa Dân chủ nhân dân Triều Tiên, người anh em cùng bè, cùng cánh với VN trong đám cộng sản không chỉ ngày xưa mà bây giờ còn sót lại. Trong chiến tranh, Triều Tiên cũng đã ơn nghĩa viện trợ cho VN một số công trình, lương thực… dù dân Triều Tiên vẫn đói mờ mắt phải ăn cả cỏ để tồn tại. Nghĩa tình thế còn gì?

Hẳn hiên là Un mới ít tuổi, nhưng với phe cánh cộng sản thanh toán nhau xưa nay, thì chuyện một ngày nào đó, báo chí loan tin Kim Dâng Un từ trần đột ngột là chuyện phải tính đến chuyện Quốc tang.

Còn nói đến ân nghĩa vì đã giúp đỡ, viện trợ cho Việt Nam, thì trước hết mấy “đồng chí” Tổng Thống Mỹ Bill Clinton, người đã từng bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận cho VN và tuyên bố bình thường hóa quan hệ với Việt Nam, mở cho VN con đường bước ra thế giới bên ngoài.

Rồi Tổng thống sắp mãn nhiệm Obama, người đã ký quyết định bãi bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí cho VN đâu phải chuyện nhỏ.

Thậm chí viện trợ của Hoa Kỳ cho VN những năm qua về nhiều mặt y tế, nhân đạo… chắc chắn là nhiều hơn Cuba viện trợ VN.  Lại còn là những người đã và đang Tổng thống của cả triệu người Việt định cư tại đó, hàng năm vẫn rót đều đều những đồng dola quý giá về cho VN vô điều kiện.

Vậy không đáng quốc tang là gì?

Tương tự, nguyên thủ các nước như Nhật Bản, Australia, Đức, Áo, Đan Mạch, Thụy Điển… thôi thì đủ cả và đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn Quốc tang của VN nếu soi từ việc tổ chức Quốc tang Phidel Castro.

Khi nói đến những chuyện này, nhà báo Phan Thế Hải đã kết luận:

“Cứ cái logic ấy, VN sẽ có vô số quốc tang. Người Mỹ có thể tự hào về công nghệ 3G, 4G, tàu vũ trụ… người Nga có thể tự hào về tàu ngầm, về vũ khí hạt nhân, người Tàu có thể tự hào tàu Thần châu, về đường lưỡi bò còn xứ Thiên đường có thể tự hào về số lượng Quốc tang.

Nên chăng cần có chính sách để đưa Quốc tang thành thương hiệu quốc gia?

Quét sạch Chủ nghĩa Cá nhân?

Báo chí, nhiều nhất có lẽ là Cuba và VN đưa tin hết sức rầm rộ, ca ngợi ngút trời về Phidel và cái chết của ông ta. Trong đó có một thông tin khá lạ: Phidel Castro đã dặn không được đặt tên đường phố, thành phố hoặc dựng tượng ông ta.

Nghe điều này, nhiều người giật mình. Lẽ nào Phidel Castro không còn là một người cộng sản và không coi mình đã từng là lãnh tụ cộng sản?

Cũng chính điều này đã gây nên nhiều tranh luận khá sôi nổi.

Trong một quán nước chè vỉa hè chiều Chúa Nhật quốc tang Phidel ở Việt Nam, câu chuyện này được bàn luận khá rôm rả.

Xin ghi lại đây một cuộc tranh luận giữa hai nhóm người này.

– Phidel là lãnh tụ tối cao, được mọi người dân Cuba kính trọng, nên ông dặn vậy thì chắc chắn là phải thực hiện rồi.

– Vậy thì Hồ Chí Minh có là lãnh tụ tối cao không? Có được kính trọng ở VN không?

– Hẳn nhiên là vậy rồi.

– Vậy sao ông Hồ Chí Minh dặn sau khi ông ấy chết đốt xác đi mà giờ cái lăng to uỳnh ở giữa Hà Nội, hàng năm tiêu tốn biết bao công sức tiền của của nhân dân?

– Cái đó là do bọn đảng sau này làm trái lời, chứ di chúc dặn rõ ràng mà.

– Vậy lấy gì đảm bảo là sau này, Đảng CS Cuba không ra Thông báo rằng: “Thể theo tình cảm và nguyện vọng của tuyệt đại đa số nhân dân Cuba, Ban Chấp hành Trung ương và Bộ Chính trị quyết định đặt tên đường, phố, ngõ và Thành phố mang tên Người và dựng tượng đài cho Người”.

Thế rồi khắp nơi mọc ra khu bảo tàng, lưu niệm… rồi bất cứ chỗ nào ông ta đến chơi, đến thăm hoặc giữa đường mót đái xuống tè bậy, vẫn sẽ mọc lên những tượng đài và khu lưu niệm với hàng ngàn tỷ đồng tiền dân.

– Nếu vậy sẽ có các nhà khoa học, lịch sử, trí thức và lãnh đạo đất nước phản đối chứ sao để xây dựng lãng phí vậy được.

– Vậy lấy gì đảm rằng sau đó không có những người như lão Đào Ngọc Nghiêm, Phó Chủ tịch Hội quy hoạch và phát triển đô thị VN nói rằng: “Không nên đặt vấn đề xây tượng như thế là đắt hay rẻ…Tượng đài sẽ là động lực để tạo nên sự phát triển”.

– Đấy là thằng ngu, tượng đài làm sao là động lực phát triển được? Chỉ để chơi đùa và ngắm… cho vui mắt thôi chứ. Còn chuyện không kể đắt rẻ, thì chắc là dự án để nó kiếm chác nó mới nói thế. Cái gì chẳng phải tính ra bằng tiền. Chúng nó mót tiền dân thì chúng nói bậy thế chứ Bác là người đã viết cuốn sách “Nâng cao đạo đức Cách mạng, quét sạch Chủ nghĩa cá nhân” cơ mà.

– Vậy viết như thế có nghĩa là sẽ làm như thế à?

– Chứ sao, đã viết như thế thì mọi hành động, lời nói và cử chỉ đều phải thể hiện tinh thần đó chứ. Thế mới là Người chứ.

– Vậy nếu hành động không như lời nói thì không phải là người thì là con gì? Ông thấy ở Đại hội Đảng lần thứ 2, Hồ Chí Minh đọc báo cáo dưới tấm ảnh của Hồ Chủ tịch to tổ chảng với câu khẩu hiệu “Hồ Chủ tịch muôn năm” thì đó có “quét sạch chủ nghĩa cá nhân” không?

Thì… đấy là do bọn đảng viên nó làm chứ bác sao làm những thứ đó. Bác quan tâm việc lớn chứ. Nhưng công nhận như vậy là sùng bái cá nhân quá đáng rồi. Lẽ ra bác khi đó bắt sửa lại mới đúng. Có lẽ khi đó bác chưa viết cuốn sách kia và đảng sau này đã quyết tâm sửa chữa sai lầm.  

– Sửa rồi à? Vậy thì ông có nhìn thấy khắp nơi người ta đưa Hồ Chí Minh vào chùa, vào đền, vào nhiều nơi thuộc tôn giáo khác nhau không?

Ông Hồ Chí Minh được đưa vào chùa để thờ chung với Phập. Ảnh: internet

Cái đó là bậy rồi. Bác theo Chủ nghĩa Mác – Lenin, không tin thần thánh, ma quỷ, hồn xác gì thì chúng nó đưa vào đền chùa thờ cúng là vớ vẩn rồi. Đảng ta là đảng vô thần mà. Ông không nghe Ăngghen nói à: “Vì thế, hệ thống xã hội xã hội chủ nghĩa, được hiểu một cách đúng đắn, phải … phế bỏ mọi trang bị của sự mê hoặc tinh thần, và do đó, phế bỏ tất cả những yếu tố cơ bản của sự thờ cúng”.

– Vậy sao đảng không dẹp mà cứ để mọc lên như nấm sau mưa, khắp nơi khắp chốn cho “lãng phí thì giờ và của cải của nhân dân” vậy? Đảng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện mà.

Ừ, công nhận là bậy bạ. Nhưng thôi, ta nói sang chuyện Phidel Castro đi kẻo lạc đề. Theo ông, vì sao Phidel lại dặn là không được đặt tên và tượng đài cho ông ta? Ông giải thích cho tôi cái, quả là tôi không hiểu.

– Theo tôi nghĩ, lão này cũng khá tỉnh, do sống lâu nên lão đã tận mắt thấy hàng loạt tượng đài của Lenin, của Mao… đã bị buộc cổ lôi xuống và treo dây vào cổ lôi đi diễu phố rồi đập lấy đồng nát. Nên lão sợ.

Chẳng khác gì một số vua chúa gây nhiều tội ác đã làm lăng tẩm một nơi, chôn xác một nơi sợ đời sau nó đào lên nó… đổ.

Hẳn lão đã sang VN nên chứng kiến khắp nơi đặt tên và tượng đài, trong khi dân thì chết bó chiếu chở bằng xe máy chạy rông. Lão biết nếu giờ làm thế dân Cuba nó tế cả ông bà ông vải lão lên.

– Thế sao Phidel lại dặn như thế chứ.

– Đó mới chính là lời nói của người Cộng sản thực thụ. Bởi ông ta thừa biết chế độ Cộng sản là nơi nhiều tượng đài lãnh tụ nhất. Nếu chế độ cộng sản vẫn tồn tại ở Cuba, thì lời ông ta dặn chỉ nhằm một lần nữa đánh bóng và phong thánh cho ông ta mà thôi. Ông ta biết tỏng là con cháu ông ta, đồng chí của ông ta sẽ chẳng bao giờ nghe theo lời dặn đó. Rồi đây sẽ có Thành phố Phidel Castro, và muôn vàn đường phố, tượng đài Phidel sẽ mọc ra như nấm. Thậm chí có những làng bỏ cả họ mình để lấy họ Castro cũng nên ấy chứ.

Chứ bây giờ thì Cuba đói nghèo thế, lão có dặn làm tượng đài đi nữa thì lấy… lấy nước biển mà làm à. Cuba đang nghèo đói bỏ mịa.

Ông nói đùa, Cuba mà nghèo đói à. Báo chí nước ta đã ca ngợi mấy hôm nay, thành tựu của Cuba là khủng khiếp về nhiều mặt, ông không đọc à?

– Tôi đọc rồi, đọc giữa các hàng chữ của báo chí Việt Nam, tôi thấy rõ Cuba hơn ông.

– Ông dẫn chứng tôi xem.

– Ông có biết ông Phạm Quý Ngọ khi chết vẫn là một người bị tố cáo nhận hối lộ không? Ông ấy chỉ là thứ trưởng trong muôn vàn thứ trưởng ở ta nhé. Thế mà khi ông ấy chết đưa về quê, còn hàng chục chiếc xe, chiếc nào chiếc ấy mới tinh, láng coóng to nhỏ các loại đưa về quê. Ông thấy không? Ông biết Cuba đưa tro cốt ông ấy về quê như thế nào không?

Có, vụ lão Ngọ tôi có theo dõi mà. Công nhận đoàn xe hoành tráng và đẹp thật. Còn Cuba thì tôi không sang được nhưng Phidel hôm trước mà đưa về quê thì chắc phải hàng ngàn chiếc xe sang như xe Tổng thống Mỹ ấy chứ nhỉ.

h1Những người lính Cuba đẩy xe tang mang tro của Fidel Castro sau khi chiếc xe ngưng chạy trong đáng tang hôm Chủ Nhật 4-12-2016, ở Santiago, Cuba. Nguồn: RODRIGO ABD/AP.

– Sang hơn chứ, ông ấy được chở về bằng xe Uát của Nga hồi xưa ở VN, giờ bán mỗi cái 5 triệu đồng ấy. Kéo thêm cái rơ moóc đặt bình tro của ông ấy.

Khổ cái là về được đoạn, nó chết mịa máy dọc đường, làm mấy ông lính đẩy một trận gần chết.

Láo, ông chỉ bịa. Làm gì có chuyện đến mức ông nói thế? Đám ma nhà quê chỗ tôi cũng chẳng đến mức ấy, ông chỉ phản động và nói xấu thôi.

– Ông thấy tấm ảnh này không? – Tấm ảnh đoàn lính đẩy xe chở tro Phidel chết máy.

Thế á, thật thế á. Trời đất ơi… Thế là chúng nó lừa tao rồi.

– Bây giờ ông thấy sao?

Lừa đảo, lừa đảo hết. Đúng như Lênin cũng khẳng định: “Sự bất lực của giai cấp bị bóc lột trong cuộc đấu tranh chống bọn bóc lột tất nhiên đẻ ra lòng tin vào cuộc đời tốt đẹp ở thế giới bên kia…”. Giờ thì chính đảng lại dùng trò đó.

– Haha, ông lại Lênin rồi.

Hà Nội, Ngày “quốc tang” Phidel Castro 4/12/2016

CON KIẾN THẮNG KIỆN CỦ KHOAI

CON KIẾN THẮNG KIỆN CỦ KHOAI

Nguyễn Đình Cống

4-12-2016

Ông Trịnh Vĩnh Bình, là người đã kiện chính phủ VN ra tòa án The Hague. Ảnh: internet

Con kiến là ông Trịnh Vĩnh Bình, người gốc Việt, có quốc tịch Hà Lan, sinh năm 1947. Củ khoai là Chính phủ, là Nhà nước CHXHCN Việt Nam.

Đúng ngày 30 tháng 4 năm 2015, trong khi đang tưng bừng kỷ niệm 40 năm chiến thắng thì Chính phủ VN nhận được thông báo của Tòa Trọng tài quốc tế La Hay về vụ ông Bình kiện đòi bồi thường 1 tỷ đô la Mỹ vì CP VN đã cướp đoạt tài sản của ông và lật lọng, không chịu thực hiện các lời cam kết.

Tóm tắt câu chuyện như sau. Năm 1987, theo lời mời gọi kiều bào về xây dựng đất nước, ông Bình mang rất nhiều đô la về để lập các xưởng sản xuất hàng hóa. Ông đã nhờ bà con mua được gần 300 ha đất (3 triệu mét vuông) ở tỉnh Bà Rịa, xây dựng hai khu nhà xưởng sản xuất, mua 9 ngôi nhà ở Vũng Tàu và TP HCM, có một đội xe tải 12 chiếc, vốn lên đến nhiều chục triệu đô. Thế rồi vì không biết “Nhập gia tùy tục”, không biết tặng chút quà biếu nhỏ mọn, gọi là tình cảm cho các quan chức địa phương nên ông trở thành cái gai trong mắt họ.

Ban đầu họ tưởng ông có ô dù, có chỗ chống lưng ở Hà Nội nên chưa đụng tới. Sau khi biết chắc ông chẳng có ô dù nào cả, họ quyết ra tay. Năm 1998 ông Bình bị bắt, bị kết án 13 năm tù và tịch thu toàn bộ tài sản vì tội đưa hối lộ (nhưng không có ai chỉ ra người nhận) và phạm vào luật đất đai, chiếm đoạt tài sản XHCN. Năm 1999 tòa tối cao giảm án xuống 11 năm. Năm 2001 ông trốn thoát khỏi tù, chui rúc sang được Cămpuchia rồi tìm đường về Hà Lan.

Năm 2003 ông Bình gửi thư cho CP VN yêu cầu trả lại toàn bộ tài sản, nếu không trả ông sẽ kiện. Còn đâu nữa mà trả. Tài sản tịch thu được đem sung công rồi bán ngay với giá rẻ mạt cho những người nào biết được đến mua, số người này chỉ trong chớp mắt đã kiếm được gần ngàn tỷ. Thật là một vụ cướp đoạt ngoạn mục. Hà nội nghĩ rằng: “Lại một con kiến đi kiện củ khoai” và giữ im lặng.

Thế là ông Bình kiện Nhà nước VN ra tòa án quốc tế tại Stockholm, đòi bồi thường 100 triệu đô. Ông cũng công khai tuyên bố rằng số tiền được bồi thường sẽ được trích 90% để ủng hộ các cơ sở từ thiện tại VN. Lúc này Hà Nội mới tham vấn các luật sư quốc tế và biết rằng Tòa án quốc tế xét xử công bằng, không chịu một áp lực hoặc sự chỉ đạo nào hết và như vậy Nhà nước VN thua kiện là chắc chắn, vậy tốt nhất là thương lượng để hòa giải.

Hòa giải thành với điều kiện như sau: Ông Bình cam kết giữ tuyệt đối bí mật mọi thông tin. Nhà nước VN cam kết trả ngay 15 triệu đô và sẽ trả lại toàn bộ tài sản đã tịch thu trong vòng 10 năm (trước năm 2014). Mười lăm triệu đô đã được trả nhưng tài sản thì bị lờ đi trong im lặng. Họ nghĩ rằng, theo truyền thống của CSVN thì: “Để lâu cứt trâu hóa bùn”. Biết rằng không thể nào tin vào cam kết của chính quyền cộng sản, hơn nữa ông Bình thấy rõ bản chất của chế độ, thấy rõ lòng yêu nước của ông bị phản bội nên ông lại đưa đơn kiện, và lần này đòi bồi thường 1 tỷ đô.

Để tiến hành vụ kiện ông Bình đã thuê một nhóm luật sư giỏi của Mỹ, dự kiến chi phí cho vụ kiện và thuê luật sư lên đến trên 100 triệu đô (trên 2000 tỷ). Phía VN cũng đã thuê luật sư của Pháp để bảo vệ.

Mục đích chính của ông Bình không phải là đòi lại tài sản đã bị cướp đoạt, ông tuyên bố dùng số tiền đòi được chỉ để chi phí cho vụ kiện và làm từ thiện. Mục đích chính của ông là vạch ra cho toàn dân VN và thế giới biết rõ dã tâm của chế độ CS trong những việc cướp đoạt, vu khống, lật lọng, dối trá, sự phản bội những người yêu nước chân chính.

Ông Bình cũng đã đề phòng khả năng xấu nhất có thể xẩy ra, nên đã để lại Chúc thư cho người kế tục mình theo đuổi vụ kiện cho đến thắng lợi.

Bình luận: Trước đây, năm 2009 LS Cù Huy Hà Vũ đã kiện thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vì cho Trung quốc vào khai thác bô xit ở Tây Nguyên. Kết quả LS Vũ bị bắt giam, bị kết án 7 năm tù (vì tội tuyên truyền chống phá nhà nước). Sau khi ngồi tù vài năm thì bị trục xuất sang Mỹ. Đây đúng là “Con kiến mà kiện củ khoai”. Còn bây giờ ông Trịnh Vĩnh Bình không kiện thủ tướng mà kiện Chính phủ, kiện Nhà nước kia. Trong dân gian, ngoài câu con kiến kiện củ khoai còn có nhiều câu khác hay hơn, trong đó có câu sau: “Nực cười châu chấu đá xe. Tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiêng”. Ông Bình là con kiến càng đang gặm củ khoai, quyết không để nó đè bẹp, hay là con châu chấu voi dũng mãnh quyết đá nghiêng chiếc xe chở đầy tội ác.

Ở trong nước chế độ CS quen thói xử kiện theo bản án bỏ túi do lãnh đạo đảng quyết định mà bất chấp luật pháp. Đến khi ra thế giới mới biết rằng người ta chẳng coi sự lãnh đạo của đảng là cái gì, người ta xử theo luật pháp, vì vậy VN đã thua trong nhiều vụ kiện quốc tế. Một trong nỗi đau thua kiện là việc mất cả chì lẫn chài trong vụ kiện công ty hóa chất của Mỹ, chế tạo chất dioxin (da cam).Ông Thủ tướng đang kêu gọi xây dựng Chính phủ kiến tạo và liêm chính.

Vụ kiện của Trịnh Vĩnh Bình, Chính phủ VN bị thua, nhân dân lại è cổ ra đóng thuế để bù đắp. Không biết sau đó có mở mắt ra được chút nào không.

_____

Mời xem lại: Trịnh Vĩnh Bình kiện chính phủ VN đòi 1 tỷ USD (DLB). – Từ vụ kiện của ông Trịnh Vĩnh Bình, suy nghĩ về khả năng nạn nhân cá chết kiện Formosa & Hà Nội (BS).

Chuyện một người nóng nảy tìm được an bình qua thư pháp

Chuyện một người nóng nảy tìm được an bình qua thư pháp

Nguoi-viet.com

Thư pháp gia Hà Trọng Đức tại tư gia. (Hình: Hà Trọng Đức cung cấp.)

Đằng-Giao/Người Việt

RESEDA, California (NV) – “Năm tháng sau ngày mất nước 30 Tháng Tư, 1975, cuộc đời tôi bắt đầu có những cơn nóng giận đột phát dữ dội đến nỗi tôi không thể kềm hãm kịp,” ông Hà Trọng Đức nói. Nhờ học viết thư pháp, sự nóng giận kinh khủng này mất hẳn, để lại cho ông một sự thanh thản yên bình.

Sau ngày đó, từ một người hiền lành, ông Đức trở thành một người nóng nảy, liều lĩnh, bất chấp tất cả. Ông sẵn sàng lao vào những trận đánh nhau đổ máu bất cứ lúc nào bị khiêu khích.

Đây là câu chuyện của ông.

Tháng Tư, 1975, khi Sài Gòn vừa sụp đổ thì gia đình ông cũng có những thay đổi lớn lao.

Ông kể: “Vừa từ trường nội trú Duy Tân ở Nhà Bè về nhà trên đường Tô Hiến Thành, Quận 10, Sài Gòn, thì mới hay là mẹ tôi đã đi Mỹ cùng với chín người con, để lại tôi và người chị. Ba tôi lúc đó ở chỗ khác để giữ nhà vì ông có rất nhiều nhà.”

Sóng gió ụp xuống đời ông vào Tháng Chín, 1975.

“Đùng một cái, cả bọn quan chức phường khóm kéo nhau ập vô nhà tôi, hoạnh họe là tại sao tôi trên 18 tuổi mà không có công ăn, việc làm. Vừa học xong lớp 12, lại vừa mất nước thì công ăn, việc làm ở đâu mà có,” ông phân trần.

Thế là họ bắt ông phải đi “cải tạo.” Họ bắt “học” ở nhiều trại khác nhau, nhiều đến nỗi ông không thể nhớ hết nổi.

“Tôi biết là tôi bị giam ở 13 trại khác nhau nhưng không thể ra rõ ràng là ở đâu. Có vài trại lớn mà tôi nhớ được là Long Khánh, Long Giao, và Phước Long,” ông nói.

Ông Đức hồi tưởng: “Tôi không thể quên được. Năm 1975, gia đình tôi tan tác. Tôi mất tất cả và hậu quả của những năm tháng bị đánh đập, hành hạ trong trại tù này là một sự căm hận, tức giận lúc nào cũng hừng hực trong lòng tôi.”

Trong tù, vì bản năng sinh tồn, ông trở nên hung hăng và lúc nào cũng sẵn sàng dùng nắm đấm để giải quyết tranh chấp. Chẳng mấy chốc, thói quen này trở nên cách “thu xếp mọi việc” một cách gọn gàng, nhanh chóng.

Bốn năm sau, năm 1979, ông ra tù với cái hỗn danh “Đức Rồng,” vì hình con rồng xâm trên cánh tay phải của ông.

“Không tiền, tôi làm nghề bảo vệ bạn hàng đi buôn hàng chuyến trên xe lửa Thống Nhất. Lúc đó, rất nhiều người sợ phải đến ga Mường Mán vì cả làng này hay kéo nhau lên xe lửa đánh cướp. Từ bảo vệ đến công an đều sợ làng này. Gần tới đây, cả đám kéo nhau vô phòng đóng cửa để tránh mặt. Cả nước, ai ai cũng sợ khi phải qua ga này,” ông nói.

Ông và vài người khác nhận đi theo một nhóm gồm năm bạn hàng từ Sài Gòn cho đến khi qua khỏi ga Mường Mán với giá là một chỉ vàng.

“Tôi rất thích công việc này vì vừa có tiền vừa có dịp ‘vận động tay chân,’” ông nói.

Nhưng khi chạm trán với nhóm cướp thì người thủ lãnh bên kia lại có ý thích ông nên tìm cách hòa giải.

Ông kể: “Từ đó về sau, cứ mỗi lần thấy chúng tôi, họ bỏ đi qua toa khác.”

Sau đó, phần vì Tổng Cục Đường Sắt bỏ ga Lê Lai và thay vào đó là ga Bình Triệu, phần vì ông vừa quen người vợ tương lai nên ông không làm việc này nữa.

Giải nghệ rồi, tưởng mọi việc sẽ bình lặng cho ông kể từ nay. Không dè, một đêm khuya năm 1981, một nhóm phường đội ngồi đàn hát ở trước nhà ông. Chẳng hiểu từ đâu, ông đùng đùng nổi giận chạy ra rượt đánh cả bọn.

“Đây là lần hiếm hoi mà tôi đánh người ta khi không bị khiêu khích. Chắc đây là lúc tôi bộc lộ thái độ căm thù chế độ,” ông nói.

Cũng may, cả đám kéo nhau chạy kịp nên không ai bị thương tích gì. Nhưng lòng căm giận những đại diện của chế độ cộng sản không hề suy xuyển trong ông.

Sau đó, ông bị bắt vào trại tù Phương Lâm trong rừng mật khu Hố Bò. Không chịu đựng sự bất công, phi lý trong tù, ba tháng sau, ông vượt ngục.

Ông đạp xe đạp, cứ nhắm hướng Tây mà đạp.

Ông kể: “Dọc đường, tôi vừa làm nghề vá dép nhựa, vừa bán bong bóng vẽ hình bằng màu nước, vừa khuân vác tạp lục để kiếm ăn.”

Lúc ngủ đường, ngủ chợ, lúc ngủ chùa, ngủ miếu, ông đội nắng, đội mưa mà đạp miết. Sáu tháng sau, ông đến Cambodia.

Ở gần Chợ Cũ Nam Vang được hai năm, thấy tình hình ở nhà có vẻ êm dịu, ông quay về.

coinguon

Năm 1985, trong lúc băng qua đường ở ngã ba Hòa Hưng, ông bị một đại úy công an lái xe Honda vô tình đụng phải.

“Không kịp suy nghĩ, tôi tấn công hắn ta tới tấp. Hắn móc súng ra, tự khoe rằng mình là công an thành phố, tôi càng đánh dữ hơn,” ông kể.

Thấy ông quá nóng giận, không ai dám can thiệp. Ông Đức thì như trong cơn say, cứ nhắm vào kẻ thù mà đánh tới tấp. Đánh bằng tay chán, ông chụp đồ bơm xe dọc đường đánh tiếp. Cho đến khi đại úy công an thành phố quay lại với một xe vận tải chở đầy công an, ông mới biết người bị đánh bị chảy máu đầu, rách tay và mất luôn khẩu súng.

Vừa bị lệnh truy nã vụ vượt ngục, vừa bị đại úy công an săn lùng, ông trốn vào Chợ Lớn.

Lúc này, con gái lớn của ông vừa lên năm tuổi.

Ở Chợ Lớn đến năm 1986, con ông không được đi học vì ông bị nhiều lệnh truy nã.

Ông quyết định ra đầu thú vì tương lai con mình. Lần này, ông bị tuyên án ba năm tại trại tù Duyên Hải.

Năm 1987, ông được gọi phỏng vấn đi Mỹ đoàn tụ gia đình nên vợ ông thu gom tất cả tiền bạc trong nhà lo đút lót để ông được trả tự do sớm.

Rồi ông cùng đứa con gái bảy tuổi đi Mỹ trước, và sẽ lo liệu cho vợ và con gái nhỏ đi sau.

Đến Mỹ, ông ở với cha mẹ ở Texas. Nhưng vì tính nóng nảy vẫn còn trong người, hai tuần sau, ông bỏ về Reseda, California, và ở đến nay.

“Tới Mỹ rồi, tưởng tôi bớt nóng nảy. Không ngờ tôi vẫn như xưa. Vừa gặp chuyện gì phật ý là tôi đánh liền, không chần chờ gì hết,” ông Đức nói.

Ông Henry Phan, cư dân El Monte, nói: “Tôi chưa thấy ai nóng tính và bất chấp như ông ‘Đức Rồng’ hết. Có lần, ông xích mích gì đó với ông chủ đất ở Reseda, không thèm nói gì, ông Đức nhảy vô đánh tới tấp làm ông chủ đất không kịp trở tay, phải bỏ chạy. Mà ông này người Do Thái, to như con trâu nước, nặng trên 200 pound trong lúc ông Đức thì nhỏ con hơn nhiều.”

Ông Henry tiếp: “Cảnh sát tới làm biên bản nhưng không tin là ông đánh ông Do Thái vì ông Đức quá nhỏ con.”

Dù không cố tình gây lộn để đánh nhau, quá khứ tại Mỹ của ông cũng vẫn là những trận ấu đả liên tục.

Năm 2011, tất cả mọi điều tốt đẹp trong đời ông bỗng thành mây khói.

Năm ấy, người vợ mà ông hết lòng thương yêu bị định bệnh ung thư bứu cổ. Chưa hết, toàn bộ tài sản trên $2 triệu do ông gầy dựng chợt tiêu tan.

Cuộc đời ông bỗng là một một sự dồn nén tột cùng.

“Lúc đó, tôi tưởng là mình sắp chết rồi. Tôi không nghĩ tới chuyện tự tử nhưng tôi không hề sợ chết. Ngược lại, tôi sẵn sàng ‘chơi xả láng’ nếu cần,” ông nói.

Mãi cho đến khi, do một sự tình cờ, ông thấy thích thư pháp.

Ông Hà Trọng Đức (trái) và một người bạn. (Hình: Hà Trọng Đức cung cấp)

Ông Hà Trọng Đức (trái) và một người bạn. (Hình: Hà Trọng Đức cung cấp)

Ông hồi tưởng: “Tôi không được ai dạy dỗ cả. Chỉ tự nhiên thấy thích môn này vô cùng. Rồi tôi tự học. Càng học, càng thấy bớt suy nghĩ lung tung. Dần dà, tôi thấy lòng mình thanh thản một cách lạ lùng.”

Ông Trí Trần, cư dân Reseda, nói: “Lúc trước, anh ‘Đức Rồng’ là người rất cọc tính. Anh không cố tình gây sự với ai, nhưng bất kể Việt Nam, Mỹ, Mễ gì, ai mà đụng tới anh là anh ‘phang’ liền. Tôi chưa được chính mắt chứng kiến cảnh anh đánh lộn. Nhưng ai ai ở vùng Reseda này mà không biết anh.”

Ông Henry nói: “Càng biết ông Đức hồi xưa thì càng thấy ông thay đổi. Ông không hề giống gì với lúc trước. Bây giờ cung cách nói chuyện và sự tử tế trong lòng anh làm tôi ngạc nhiên lắm.”

Ông Trí nói: “Phải nói là anh Đức thay đổi 180 độ so với ngày xưa. Anh có đạo đức rõ ràng. Tôi mừng cho anh.”

Ông Đức nói: “Khi xưa, tưởng đánh lộn là để giải tỏa nỗi hận thù trong lòng. Ai dè, càng đánh người ta, tôi càng thấy nóng giận hơn. Bây giờ nhờ thư pháp, tôi có một cái gì đó vô cùng bình an trong tâm hồn.”

Bắt đầu học thư pháp năm 2011, ông dùi mài học hỏi và thực tập cho đến năm 2015 thì mới thực sự hài lòng với khả năng của mình.

“Tôi cứ viết đi, viết lại, xé không biết bao nhiêu bản thảo, tốn không biết bao nhiêu giấy mực rồi mới thấy vừa ý,” ông nói.

Là người không tin vào tôn giáo, nhưng lúc bắt đầu học viết thư pháp, ông Đức bắt đầu cảm thấy có những suy tư đến một đấng thiêng liêng mà ông gọi là “Đấng Vô Hình.”

Ông nói: “Có những lúc, không hiểu vì sao, tôi cầu xin ‘Đấng Vô Hình’ cho mình mau có khả năng viết thư pháp thật giỏi để phục vụ những người chung quanh.”

Nhờ thư pháp, ông Đức, từ một người luôn nóng giận và hung hăng, dần dà trở nên một người hoàn toàn khác.

“Tôi tin là mọi chuyện không hay xảy đến cho tôi năm 2011 đều do một sắp xếp nào đó để tôi có dịp thành người tốt hơn,” ông nói.

Ông càng tin tưởng vào “Đấng Vô Hình” hơn khi sau những tái khám mới nhất, bác sĩ rất ngạc nhiên khi thấy những dấu hiệu ung thư của vợ ông hoàn toàn không còn nữa.

Bắt đầu viết thư pháp cho cộng đồng từ Tết năm 2015 ở hội chợ Mile Square Regional Park, Fountain Valley, ông Đức cảm thấy một cái gì đó rất huyền bí trong thư pháp của mình.

Ông nói: “Tôi không dám nói với ai vì sợ người ta không tin. Tôi còn không tin mà. Có lần, một người nhờ tôi viết bất cứ chữ gì để cầu tài. Tôi định viết chữ ‘tài lộc dồi dào,’ nhưng tới khi cầm giấy đưa cho người ta, tôi mới thấy mình vừa viết chữ ‘thiện tâm.’ Đang ngạc nhiên, nhưng khi người ta hỏi tại sao, tự nhiên tôi giải thích là ‘phải làm điều lành mới có tài lộc’ mà lòng mình thì không hiểu lý do.”

“Mấy tháng sau, người đó tình cờ gặp tôi và cám ơn rối rít vì lời khuyên vô giá đó,” ông nói.

Ông nhớ thêm: “Lần khác, bà này nhờ tôi viết chữ ‘phúc lộc,’ tôi định viết theo ý bà thì tay tôi lại viết thành chữ ‘hỷ xả.’ Bà chưa kịp hỏi thì tôi, vẫn không biết sao, giải thích là ‘nên tha thứ, đừng oán ghét ai thì sẽ có tài lộc.’”

Gặp lại bà trong một lần đi chợ, bà cho ông Đức hay là lời khuyên ấy quả là có hiệu ứng và xin gởi tiền nhưng ông không nhận.

“Tôi viết thư pháp vì thích. Ai muốn cho vài ba đồng mua giấy mực thì tôi nhận. Nhiều hơn nữa, tôi không dám lấy,” ông dứt khoát.

Liên lạc tác giả: ngo.giao@nguoi-viet.com

Vừa nhận tiền đền bù đất, dân bị cán bộ thu lại một nửa

Vừa nhận tiền đền bù đất, dân bị cán bộ thu lại một nửa

 Nguyễn Dương

Nhiều hộ dân ở phường Đông Cương, TP Thanh Hóa thuộc diện nhận tiền đền bù đất đai của dự án. Tuy nhiên, họ chưa kịp đưa số tiền về nhà thì bị cán bộ phường thu lại 50%.

Nhiều hộ dân trú tại phố 7 và phố 8, phường Đông Cương (TP Thanh Hóa, tỉnh Thanh Hóa) có đất sản xuất nông nghiệp thuộc diện đền bù khi Công ty cổ phần Xây dựng thương mại Tuấn Minh lấy đất triển khai dự án Văn phòng thương mại.

Sau khi nhận được tiền đền bù, một số hộ dân bị cán bộ phường Đông Cương thu lại khoảng 50% nhưng không rõ lý do.

clip_image001

Bà Lũy sống trong căn nhà cấp 4 xập xệ, bị cán bộ thu lại tiền đền bù đất đai không rõ lý do. Ảnh: Nguyễn Dương.

Cụ Lũy (73 tuổi) sống ở phố 7, phường Đông Cương (TP Thanh Hóa) cũng vừa bị cán bộ phường thu lại 11 triệu đồng trong tổng số 21 triệu đồng đền bù đất ruộng ở cánh đồng Hà Đá.

“Họ nói thu lại tiền để đóng vào ủy ban, nhưng không nói dùng vào việc gì. Sau khi thu, cán bộ bảo ký vào giấy gì đó, nhưng tôi không biết nội dung”, bà Lũy kể.

Bà Lũy chia sẻ cũng tính sửa sang lại căn nhà sau khi nhận tiền đền bù đất ruộng nhưng vì số tiền bị thu lại một phần và bà tuổi đã cao, không sống được bao lâu nên thôi.

Tương tự, gia đình ông Nguyễn Quan Trung (63 tuổi, ở thôn 8), nhận tiền đền bù hơn 30 triệu đồng cho khoảng 1 sào đất. Thế nhưng, gia đình ông bị cán bộ của phường thu lại hơn 20 triệu đồng.

“Tôi thắc mắc tại sao thu tiền thì họ nói thu để làm giấy tờ này, giấy tờ nọ. Tôi không rõ họ thu vào mục đích gì”, ông Trung bức xúc nói.

Nhiều hộ dân ở phố 7 và phố 8 phản ánh, họ cũng rơi vào hoàn cảnh như gia đình bà Lũy và ông Trung.

Trong số các hộ bị thu lại tiền, gia đình bà Nguyễn Thị Phượng (giáo viên về nghỉ hưu, ở phố 8) là hộ duy nhất được cán bộ phường trả lại số tiền đền bù đất đai bị phường thu. Bà Phượng cho hay nhận hơn 100 triệu đồng thì bị thu 65 triệu.

“Tôi thắc mắc ai cấp quyết định cho phường thu lại? Tại sao thu không biên lai, hóa đơn thì họ không trả lời được. Vì có chút hiểu biết pháp luật, tôi nhiều lần khiếu nại nên họ thỏa thuận trả lại”, bà Phượng nói.

clip_image003

UBND phường Đông Cương, TP Thanh Hóa. Ảnh: Nguyễn Dương.

Sáng 1/12, trao đổi với Zing.vn, ông Lê Đình Mão, Chủ tịch UBND phường Đông Cương, thừa nhận có sự việc trên. Tuy nhiên, ông Mão lý giải đây không phải là “thu” lại tiền của dân mà phường “kêu gọi” các hộ dân đóng góp xây dựng địa phương trên tinh thần tự nguyện.

Theo Chủ tịch UBND phường Đông Cương, việc này do cấp dưới của ông triển khai. Khi triển khai, các cán bộ phường có tổ chức họp dân và khi thu có hóa đơn.

Về câu hỏi tại sao đóng góp địa phương lại thu của các hộ một số tiền lớn như vậy? Ông Mão không giải thích được.

“Hôm trả tiền đền bù cho dân, tôi đi công tác. Không hiểu cấp dưới triển khai thế nào mà họ thắc mắc, khiếu nại. Tôi sẽ chỉ đạo rà soát, trả lại tiền cho người dân”, ông Mão nói.

Ông Đào Trọng Quy, Chủ tịch UBND TP Thanh Hóa, cho biết sẽ yêu cầu lãnh đạo phường Đông Cương báo cáo sự việc.N.D.

Nguồn: http://news.zing.vn/vua-nhan-tien-den-bu-dat-dan-bi-can-bo-thu-lai-mot-nua-post702241.html