Thêm chi tiết về Linda Tôn

Tác Giả: Đàn Chim Việt

30/06/2025

Hai vợ chồng Linda Tôn và Chris Hồ ra trình diện cơ quan chức năng ở New York

 Cách nay mấy hôm, truyền thông Mỹ đưa tin về Linda Tôn, một phụ nữ Mỹ gốc Hoa tầm 40 tuổi, công chức có số má trong Văn phòng Thống đốc tiểu bang New York, bị cáo buộc về tội gian lận cung cấp thiết bị y tế trị giá 8 triệu USD và tội bí mật phục vụ cho Trung Quốc. Nay trang mạng The Bureau có thêm chi tiết về vụ này, ĐCV xin tóm lược một số điểm chính.

Làm giàu cá nhân

Trong thời gian làm trong Văn phòng của Thống đốc Andrew Cuomo và bà Kathy Hochul, người thay thế ông Cuomo sau khi ông này mất chức vì tai tiếng, bà Tôn đã dùng chức vụ và sự quen biết của mình để lèo lái những hợp đồng mua thiết bị y tế, đặc biệt là thiết bị bảo hộ chống dịch Covid, cho những nhà cung cấp Trung Quốc để bà và chồng là Chris Hồ được hưởng lợi từ nhà cung cấp.

Bà đã giới thiệu với Văn phòng Thống đốc hai công ty Mỹ làm ăn quen thuộc với các nhà cung cấp thiết bị y tế trong tỉnh Giang Tô. Kết quả điều tra của FBI cho biết công ty thứ nhất do người em họ của bà đứng tên, công ty thứ hai do ông Hồ và một người bạn đứng tên.

Một tài liệu từ máy tính của cặp vợ chồng cho thấy trong năm 2020 và 2021, công ty của người em họ đã trả cho cặp vợ chồng khoảng 2,3 triệu đô la tiền lại quả, không có khoản nào trong số tiền này được họ khai thuế liên bang. Ngoài ra, ông Hồ còn dùng bằng lái xe của một người bà con để mở một tài khoản ngân hàng, chuyển vào đó 1,5 triệu đô la trong ba lần, mỗi lần nửa triệu.

Phục vụ Bắc Kinh

Các công tố viên liên bang cáo buộc Linda Tôn hoạt động như một đặc vụ cao cấp bí mật của Phòng Công tác Mặt trận Thống nhất của Bắc Kinh.

Một số hoạt động cụ thể gồm có việc liên tục can thiệp để ngăn cản các đại diện Đài Loan muốn gặp các quan chức hàng đầu của New York, viết lại các tuyên bố chính thức của tiểu bang để loại bỏ cụm từ “Trung Hoa Dân Quốc” mà Đài Loan hay dùng, ngăn chặn bất kỳ đề cập nào về việc Trung Quốc giam giữ hàng loạt người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương, ký những thư mời giả để giúp các quan chức Trung Quốc có thị thực Hoa Kỳ, có quan hệ với các quan chức Trung Quốc mà không khai báo.

Thành quả tích lũy

Với đồng lương công chức, bà Tôn có một biệt thự trị giá 3,6 triệu đô la ở Manhasset, khu nhà giàu nằm cách Quận Manhattan của Thành phố New York 20 dặm, chỗ này thường được làm nơi chiêu đãi các quan chức cấp cáo Trung Quốc đi thăm và làm việc tại Hoa Kỳ. Ngoài ra, bà còn một căn condo trị giá 1,9 triệu đô la ở thành phố Honolulu của tiểu bang Hawaii và một chiếc Ferrari đời 2024.

Mỗi khi đến Bắc Kinh, hai vợ chồng thường ở trong một suite của khách sạn, trước đây là suite dành cho cựu Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ Michelle Obama, họ nhận những món ăn cầu ký do đầu bếp riêng của một quan chức Trung Quốc cấp cao nấu. Hoạt động kinh doanh hải sản của ông Chris Hồ ở Trung Quốc nhận được nhiều ưu đãi của chính quyền địa phương.

Các tội bị cáo cuộc

Ngoài những tội được cáo buộc trước đây, cơ quan chức năng Hoa Kỳ còn cáo buộc Linda Tôn vi phạm Đạo luật Đăng ký làm Đại diện cho Nước ngoài, gian lận thị thực, buôn người từ nước ngoài và rửa tiền; còn ông chồng Chris Hồ phải đối mặt với các cáo buộc âm mưu rửa tiền, gian lận ngân hàng và sử dụng sai trái giấy tờ tùy thân.


 

SỰ HỐI HẬN MUỘN MÀNG

Travid Duong

Ông Oh Kil Nam là người Nam Hàn, được cho đi Tây Đức du học và hoàn thành bằng tiến sĩ vào năm 1985.

Nhưng ông này lúc đó ngu ngơ, đọc chủ nghĩa cộng sản của Các Mác lại cho là chân lý, khi quay về Nam Hàn ông tham gia phong trào phản chiến chống Mỹ, lên án chính quyền Nam Hàn là độc tài.

Ông Oh Kil Nam lập tức được đám cộng sản Bắc Hàn nằm vùng liên lạc, móc nối, dụ dỗ ông đưa gia đình tập kết ra Bắc để phục vụ chế độ cộng sản.

Ông được hứa hẹn sẽ được cho chân giảng dạy ở trường đại học kinh tế, vợ ông có bệnh gan sẽ được chữa chạy miễn phí, con cái được đi Nga du học ..v.v…

Sẵn đang mê muội với chủ nghĩa xã hội của Mác, ông Oh Kil Nam đồng ý, mặc dù vợ ông hết sức phản đối.

Ông lý luận với vợ rằng ” Họ cũng là người Hàn Quốc, họ đâu có thể nào đối xử tệ bạc với đồng hương đâu mà bà lo ! “

Sau đó ông được đưa đi Tây Đức, trốn sang Đông Đức và Nga rồi đáp máy bay đến Bình Nhưỡng.

Vừa đặt chân xuống phi trường Bình Nhưỡng, ông Oh Kil Nam đã nhận ra mình lầm lẫn quá lớn.

Tuy nhà nước Bắc Hàn cho thiếu nhi quàng khăn đỏ ôm hoa ra đón ông rất trang trọng, nhưng ông nhìn thấy ngay rằng những đứa trẻ này ốm tong teo, mặt mũi ngơ ngáo và co ro trong những bộ quần áo mỏng manh cũ kỹ dù đang giữa mùa đông lạnh buốt, chân không có vớ và đi dép nhựa chứ không có giày da.

Vài ngày sau, ông Oh Kil Nam sáng mắt ra là mình đã bị lừa. Vợ ông không được chữa trị gì cả, con ông không được đi du học, bản thân ông càng không được dạy dỗ ai.

Ngược lại cả gia đình phải đi học những khóa tuyên truyền nhồi sọ về chủ nghĩa cộng sản, về lãnh tụ Kim Jong Il, học bài không thuộc thì bị trừng phạt !

Sau đó công an đến làm việc với ông Oh Kil Nam, cho biết ông sẽ được đưa đi Copenhagen Đan Mạch, tại đây ông sẽ đóng giả nhân viên lãnh sự quán, nhưng nhiệm vụ của ông là phải tìm cách liên lạc

và dụ dỗ sinh viên ở Đan Mạch theo cách mạng, dụ họ tập kết đi Bắc Hàn.

Công an hù dọa rằng, nếu không dụ được ai thì vợ con ông sẽ phải trả giá !

Tối đó về nhà 2 vợ chồng ông Oh trùm chăn thì thầm bàn bạc với nhau. Ông định làm theo lời công an để cứu vợ con thì vợ ông tát ông 1 cái nảy lửa.

Bà nói ông đã ngu bị lừa thì phải ráng mà chịu, không thể làm hại đến người khác. Bà chấp nhận hy sinh chứ không cho ông hại

người !

Ông bà đồng ý với nhau rằng khi đến Đan Mạch, ông phải tìm cách trốn, rồi sau đó tìm cách cứu vợ con ra sau.

Khi đến phi trường Đan Mạch, ông Oh Kil Nam lén kẹp vào hộ chiếu của mình 1 tờ giấy nhỏ ghi 2 chữ ” Help Me ” ( Giúp Tôi ).

May mắn là nhân viên Đan Mạch có kinh nghiệm với người cầm hộ chiếu Bắc Hàn hay xin tỵ nạn nên đã âm thầm giúp đỡ, đưa ông thoát ra bằng lối khác và liên lạc với tòa đại sứ Đức giúp ông.

Tuy trốn thoát, nhưng từ đó đến nay, mặc dù ông Oh Kil Nam đã cố gắng hết sức và chạy vạy khắp nơi cầu cứu, ông vẫn không thể đưa được vợ con rời khỏi Bắc Hàn.

Người liên lạc bí mật ở Bắc Hàn cho ông biết rằng vợ con ông đã bị trừng phạt vì sự trốn chạy của ông, đã bị đưa vào trại cải tạo lao động khổ sai.

Năm 1991 ông nhận được 6 tấm ảnh của vợ và con gái với 1 cuộn băng cassette ghi âm vợ con ông kêu gọi ông quay lại Bắc Hàn, nhưng ông biết đây là cái bẫy, ông mà quay trở lại thì cả gia đình vẫn chỉ có 1 con đường chết mà thôi.

Cho đến nay, ông Oh Kil Nam vẫn sống 1 mình ở Nam Hàn, ông không biết vợ con mình ở Bắc Hàn còn sống hay đã chết.

Ông sống trong đau khổ, dằn vặt triền miên cả cuộc đời là chỉ vì ngu ngốc tin vào lý thuyết ảo của Các Mác, tin vào những lời hứa hẹn đường mật của cộng sản, mà ông đã hại chết vợ con, tàn hại cả cuộc đời mình !

Ở VN, cũng có không ít trí thức miền Nam và hải ngoại ngu ngốc bị cộng sản miền Bắc lừa gạt như thế , cắm đầu đi theo cộng sản để rồi thân tàn ma dại, gia đình tiêu tán !

Vậy mà đến tận bây giờ, vẫn có hàng chục ngàn trí thức chưa sáng mắt, thật là kinh khủng !!


 

BỨC THƯ CỦA MỘT BÀ MẸ TỪ VIỆN DƯỠNG LÃO

Công Tú NguyễnChuyện tuổi Xế Chiều

Năm nay tôi 82 tuổi, tôi có 4 người con, 11 đứa cháu, và 2 chắt, hiện tại thì tôi đang sống trong một căn phòng rộng chừng 12m vuông..Bây giờ nhà cửa không còn, những thứ xa hoa phù phiếm cũng không có, bù lại tôi được chăm sóc tận tình từ A đến Z; có người lo dọn dẹp phòng, chăn drap gối nệm sạch sẽ, cơm nước được lo tận nơi, mỗi ngày được đo huyết áp và cân đo thường xuyên, nói chung tôi không làm gì cả, mỗi giờ trôi đi là sự hưởng thụ trong tuổi già.

Tôi rất nhớ! Nhớ tiếng cười đùa của lũ cháu, tôi không còn thấy chúng lớn tiếng cãi vã rồi vật nhau. Không còn được là trọng tài để phán xử đứa nào đúng, đứa nào sai. Nhớ chúng nhiều lắm. Tôi thèm được trở về nơi chốn cũ để tận hưởng không gian ấm áp của một thứ gọi là gia đình…

Bây giờ các con tôi, có đứa thì cách 15 ngày đến thăm tôi một lần, có đứa thì ba bốn tháng mới thấy chúng một lần, và có đứa thì chưa thấy mặt nó một lần kể từ khi tôi đến ở Viện Dưỡng Lão này.

Tôi nhớ da diết căn bếp ấm cúng của tôi, nơi đó tôi đã làm đủ các loại bánh, mùi bánh nướng thơm ngậy vẫn còn lưu giữ trong tiềm thức của tôi. À, còn mảnh vườn sau nhà nữa, đào xới đất để trồng rau, trồng hoa cũng một tay tôi dù lúc đó tôi cũng không còn khoẻ. Giờ thì mất hết rồi!

Tôi có sở thích đọc sách, giờ vẫn luôn có cuốn sách bên mình nhưng tôi không đọc được vì mắt đã mờ…

Tôi không biết thời gian của tôi còn bao lâu nữa, còn bao lâu thì tôi cũng phải sống trong sự cô đơn và chờ đợi…

Ở căn phòng này xem như ngôi nhà cuối đời của mình, tôi cố gắng xua đuổi nỗi buồn trong sinh hoạt hằng ngày, tôi như một nhóm trưởng, tôi giúp những người tồi tệ hơn tôi trong giới hạn cho phép của tôi qua những mẫu chuyện vui trong sách, những lời an ủi cho họ và cho chính tôi. Chúng tôi hát cùng nhau một bài hát cũ, và hôm sau tôi biết được người bạn phòng bên đã ra đi mãi mãi…

Họ nói bây giờ tuổi thọ kéo dài hơn. Tại sao? Tôi phải sống trong nỗi cô đơn dài nữa ư?

Lấp đầy sự trống trải bằng cuốn Album hình mà tôi đem theo đến đây. Hình cưới ngày xưa của tôi, hình lúc tôi sanh đứa đầu đến đứa cuối, hình tôi cười sung sướng khi ẵm đứa cháu đầu lòng, rồi đứa chắt bụ bẫm bên bà già đã đầy nếp nhăn. Hình gia đình đầy đủ, hình lúc ông chồng già của tôi bỏ tôi đi mà về với Chúa. Và đó là tất cả!

Nếu được mơ ước thì tôi mong các con, cháu, chắc của tôi đừng bao giờ quên hai chữ “GIA ĐÌNH” ngay cả khi cha mẹ về già, các con nên xem đó là bổn phận phải chăm lo khi họ không tự lo được cho mình…

Tôi hy vọng các thế hệ tiếp theo sẽ hiểu rằng Gia Đình là một Đại Gia Đình gồm nhiều thế hệ, gọi là sóng sau dồn sóng trước, như một chu kỳ tuần hoàn vì ai rồi cũng đến “sanh lão bệnh tử”…

Các con hãy chăm lo tốt cho cha mẹ khi họ về già…cũng giống như khi họ còn trẻ lo cho các con là chúng ta vậy…

Nguồn : sưu tầm


 

Dự kiến gần 12 triệu người mất bảo hiểm y tế vì dự luật mới của ông Trump (BBC)

Tổng thống Mỹ Donald Trump

Tác giả,Nadine YousifVai trò,BBC News

Một dự luật ngân sách khổng lồ tại Thượng viện Mỹ có thể cắt giảm phạm vi quyền lợi bảo hiểm y tế của gần 12 triệu người và tăng thêm 3,3 ngàn tỷ đô la tiền nợ, theo ước tính mới.

Đánh giá từ Văn phòng Ngân sách Quốc hội (CBO), một cơ quan liên bang phi đảng phái, có thể khiến nỗ lực của Đảng Cộng hòa trong việc thông qua Đạo luật Dự luật To lớn Tốt đẹp của Tổng thống Mỹ Donald Trump trong những ngày tới thêm phần phức tạp.

Kế hoạch chi tiêu đã được thông qua trong một cuộc bỏ phiếu sơ bộ tại Thượng viện vào cuối ngày 28/6 giờ Mỹ sau khi các nhà lãnh đạo đảng tranh giành để thuyết phục các thành viên còn phân vân.

Một người quay lưng với phe Cộng hòa – Thượng nghị sĩ Thom Tillis từ bang Bắc Carolina – đã tuyên bố sẽ không tái tranh cử sau khi bỏ phiếu chống lại đạo luật quan trọng của vị tổng thống Mỹ.

Các nhà lập pháp Dân chủ đã dẫn đầu bên chỉ trích dự luật. Các con số của CBO cho thấy tiền tài trợ cho chăm sóc sức khỏe sẽ giảm 1 ngàn tỷ USD nếu dự luật được thông qua.

Phiên bản mới nhất của dự luật đã được thông qua trong cuộc bỏ phiếu 51-49 của Thượng viện vào tối 28/6. Hai đảng viên Cộng hòa – Tillis và Rand Paul của bang Kentucky – đã đứng cùng đảng Dân chủ để phản đối động thái này.

Thượng nghị sĩ Paul nói rằng ông phản đối dự luật vì làm tăng giới hạn nợ của Mỹ. Ông Tillis cho rằng dự luật sẽ khiến tiểu bang của ông mất hàng tỷ đô la tiền tài trợ cho chăm sóc sức khỏe.

Trong khi các thượng nghị sĩ tranh luận về dự luật vào hôm 29/6, vẫn chưa rõ liệu dự luật có đủ sự ủng hộ để cuối cùng được thông qua hay không.

Đảng Cộng hòa chiếm đa số tại Thượng viện, nắm giữ 53 ghế. Phó Tổng thống JD Vance có phiếu quyết định nên đảng chỉ có thể để tối đa ba người quay lưng.

Các thượng nghị sĩ Dân chủ đã sử dụng các quy tắc của viện để buộc phải đọc dự luật dài gần 1.000 trang trong 16 giờ nhằm trì hoãn việc bỏ phiếu thông qua dự luật.

Theo các quy tắc của Thượng viện, các nhà lập pháp hiện được phân bổ 20 tiếng để tranh luận về dự luật. Đảng Dân chủ được cho sẽ sử dụng toàn bộ thời gian của họ để trì hoãn thêm một cuộc bỏ phiếu trong khi Đảng Cộng hòa cố gắng đẩy nhanh quá trình này.

Các nhà lập pháp cũng có thể đề xuất sửa đổi dự luật. Nếu dự luật đã sửa đổi được Thượng viện thông qua thì vẫn phải quay trở lại Hạ viện để phê duyệt lần cuối trước khi đến bàn làm việc của tổng thống để ký thành luật.

Tổng thống Trump đã thúc đẩy dự luật được Quốc hội thông qua trước thời hạn tự áp đặt là ngày 4/7 (Quốc khánh Mỹ). Nhà Trắng nói rằng việc không thông qua dự luật sẽ là một “sự phản bội tuyệt đối”.

Vào hôm 28/6, ông gọi cuộc bỏ phiếu của Thượng viện để thông qua dự luật là một “chiến thắng lớn”.

Nhưng dự luật đề xuất cắt giảm Medicaid – một chương trình chăm sóc sức khỏe hỗ trợ hàng triệu người Mỹ cao tuổi, khuyết tật và thu nhập thấp – đã trở thành một điểm căng thẳng chính trị.

Thượng nghị sĩ Dân chủ Mark Warner nói với CNN vào ngày 29/6 rằng biện pháp này sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến hàng triệu người.

“Việc cắt giảm thuế cho giới siêu giàu rốt cuộc sẽ đánh đổi bằng việc cắt giảm phúc lợi y tế, nói trắng ra là vậy,” ông bình luận.

Dự luật sẽ giúp hơn 80% người Mỹ được giảm thuế vào năm tới, dù những người giàu có hơn sẽ hưởng lợi nhiều nhất, kể cả khi tính theo tỷ lệ phần trăm thu nhập, theo Trung tâm Chính sách Thuế phi đảng phái.

Thượng nghị sĩ Markwayne Mullin, một đảng viên Cộng hòa từ bang Oklahoma, nói với NBC vào hôm 29/6 rằng luật này nhằm mục đích loại bỏ gian lận, lãng phí và lạm dụng.

Ông lập luận rằng nhiều người Mỹ sử dụng Medicaid không nằm trong ngưỡng nghèo đói.

“Chúng ta không trả tiền cho những người ở đất nước này để họ lười biếng,” ông nói.

“Chúng ta muốn trao cho họ một cơ hội. Và khi họ đang trải qua thời kỳ khó khăn, chúng ta muốn giúp đỡ họ.”

Có gì trong dự luật?

Đảng Cộng hòa đang nỗ lực để thông qua dự luật tại Thượng viện trước hạn chót là ngày 4/7.

Chụp lại hình ảnh,Đảng Cộng hòa đang nỗ lực để thông qua dự luật tại Thượng viện trước hạn chót là ngày 4/7

Một số phần của dự luật chi tiêu đã được sửa đổi tại Thượng viện để xoa dịu những người Cộng hòa phản đối.

Dự luật vẫn chứa một số thành phần cốt lõi: cắt giảm thuế mà ông Trump đã tuyên bố khi vận động tranh cử, chẳng hạn như khấu trừ thuế đối với các chế độ phúc lợi an sinh xã hội và xóa bỏ thuế đối với tiền làm thêm giờ và tiền boa.

Dự luật cũng sẽ kéo dài thời gian cắt giảm thuế mà đảng Cộng hòa đã thông qua vào năm 2017.

Dự luật đề xuất cắt giảm một số chương trình nhất định để chi trả cho các khoản khấu trừ thuế.

Về chăm sóc sức khỏe, dự luật chi tiêu đề xuất yêu cầu hầu hết người lớn phải làm việc để đủ điều kiện hưởng phúc lợi.

Dự luật cũng giảm số tiền thuế mà các tiểu bang có thể tính cho các nhà cung cấp dịch vụ y tế, nguồn tiền từ đó được sử dụng rất nhiều để tài trợ cho các chương trình Medicaid.

Sau khi một số thượng nghị sĩ Cộng hòa lên tiếng lo ngại rằng những khoản cắt giảm này sẽ gây tổn hại đến các bệnh viện nông thôn trong khu vực của họ, các nhà lập pháp đã bổ sung một điều khoản vào dự luật mới nhất nhằm tăng quy mô quỹ cứu trợ bệnh viện nông thôn từ 15 tỷ đô la lên 25 tỷ đô la.

Dự luật bao gồm các hạn chế đối với chương trình tem phiếu thực phẩm của Mỹ bằng cách yêu cầu hầu hết người lớn có con từ 14 tuổi trở lên phải xuất trình bằng chứng về việc làm để đủ điều kiện hưởng lợi.

Dự luật cũng chuyển một số chi phí từ chính quyền liên bang sang các tiểu bang bắt đầu từ năm 2028.

BỆNH VIỆN TỪ DŨ…

 Xuyên Sơn 

Tiền thân của bệnh viện Từ Dũ là một khu chuyên khoa sản trực thuộc Bệnh viện Lalung Bonnaire (nay là Bệnh viện Chợ Rẫy) ra đời vào năm 1923.

Đến năm 1937, thương gia người Hoa là Hui Bon Hoa (tức chú Hoả) đã hiến mảnh đất riêng với diện tích 19.123m2 trên đường Arras cũ (nay là đường Cống Quỳnh, Quận 1, TP. Hồ Chí Minh) để xây bảo sanh viện mang tên Maternité Indochinoise (Bảo sanh viện Đông Dương) do Giáo sư Bác sĩ George Cartoux

(người Pháp) làm giám đốc.

Do tình hình chiến tranh, nên khi xây dựng xong, bảo sanh viện bị quân đội Pháp, sau đó là Nhật trưng dụng làm nơi đóng quân.

Đến tháng 9 năm 1943, bảo sanh viện mới chính thức hoạt động với khoảng 100 giường bệnh.

Năm 1944, bệnh viện đổi tên thành Việt Nam Bảo sanh viện.

Đến năm 1946 được đổi thành Maternité George Béchamps

(tuy nhiên do dân chúng không ưa gọi tên Pháp nên thường gọi là

“Nhà sanh Chú Hoả”).

Đến năm 1948, bệnh viện được mang tên của thái hậu triều Nguyễn:

Bà Từ Dụ, tuy nhiên bị đọc chệch thành Từ Dũ

(HOÀI NIỆM- SÀI GÒN XƯA)


 

Chuyện hiếm có – Bill Haast- HUYỀN THOẠI TÂY ĐỘC ÂU DƯƠNG PHONG 

HUYỀN THOẠI TÂY ĐỘC ÂU DƯƠNG PHONG có thật ngoài đời này !!

Bill Haast da cong hien cho nhan loai su nghiep vi dai nghien cuu loai huyet thanh (Serum)  tri Ran can

Viec lam cua ong da cuu song bao trieu nguoi tren the gioi sau nay– Ong phai duoc xung dang lanh Nobel ????

HUYỀN THOẠI TÂY ĐỘC ÂU DƯƠNG PHONG của Kim Dung có thật ngoài đời này, có những con người sống một kiếp bình lặng, và cũng có những người sống như truyền thuyết, Bill Haast là một trong số đó. Ông không phải là ngôi sao Hollywood, càng không phải tỷ phú công nghệ. Nhưng trong thế giới của rắn độc , ông là huyền thoại.

Bill Haast (1910–2011) sống hơn 100 năm – và suốt cả thế kỷ ấy, ông đã cầm trên tay hơn 3 triệu con rắn độc. Vâng, ba triệu con rắn độc thật sự – không phải con số phóng đại cho hay.

Ông bị cắn ít nhất 172 lần tính đến năm 2008. Trong đó có đến 20 lần suýt chết. Và có một lần… ông bị rắn Cottonmouth cắn vào đầu ngón tay, đau đớn, nhưng không hoảng loạn. Bill lạnh lùng bảo vợ mình “Lấy cây kéo làm vườn cắt phăng ngón này ngay đi.”

Từ năm 1948, ông tự tiêm nọc độc rắn hổ mang (cobra venom) vào cơ thể – không vì điên rồ, mà vì một mục tiêu duy nhất: xây dựng hệ miễn dịch chủ động.

60 năm sau, Bill có kháng thể chống lại hơn 30 loài rắn độc khác nhau. Trong người ông, máu không chỉ là sự sống, nó là huyết thanh quý hiếm.

Đã có 21 người trên thế giới từng bị rắn độc cắn và không thể chờ đợi huyết thanh điều chế. Họ được cứu sống bằng máu của Bill – truyền trực tiếp.

Trong đó, nổi tiếng nhất là một cậu bé ở Venezuela. Huyết thanh khan hiếm, thời gian không còn. Bill Haast đích thân băng rừng, vượt suối, mang theo chính máu của mình để hiến tặng – và cậu bé sống.

Chính phủ Venezuela sau đó đã trao ông quyền công dân danh dự, như một biểu tượng của sự biết ơn.

Năm 1989, dù đã có kháng thể với hơn 30 loài rắn, Bill Haast vẫn bị đe dọa tính mạng khi bị cắn bởi Pakistani Pit Viper – một loài cực độc, và huyết thanh đặc hiệu chỉ có tại Iran.

Khi thời gian không còn, Toà Bạch Ốc đích thân liên lac  chính phủ Iran, dùng quan hệ ngoại giao để khẩn cấp đưa huyết thanh đó về Mỹ cứu Bill – một con người không thuộc về chính phủ nào, nhưng thuộc về y học và nhân loại.

Bill Haast qua đời năm 2011, hưởng thọ 100 tuổi rưỡi. Không phải vì rắn, không phải vì nọc độc, mà vì tuổi già, mà vì ông đã sống đủ lâu để chứng minh cho thế giới thấy: nọc độc không giết được người hiểu và tôn trọng nó. Ông từng nói :

“Tôi không sợ rắn. Tôi sợ sự ngu dốt và kiêu ngạo khi xem thường nó.”

Di sản của ông không chỉ là máu, mà là kiến thức cho cả ngành y. Nhờ Bill Haast, hàng chục loại huyết thanh kháng nọc độc được phát triển. Nhờ những lần bị cắn, những lần suýt chết, những vết sẹo rải khắp tay, ông để lại hàng thập kỷ dữ liệu thực nghiệm sống, giúp các nhà khoa học rút ngắn hàng chục năm nghiên cứu.

Bill Haast không phải siêu nhân. Ông là một con người bình thường dám bước vào thế giới tử thần, để biến thứ giết người thành thứ cứu người.

Hơn 3 triệu con rắn. Hơn 172 lần bị cắn. Hơn 100 năm sống. 21 người được cứu bằng máu của ông và hàng triệu người sẽ được cứu bởi sự cống hiến của ông. 

Và ông xứng đáng được gọi là The King of Venom.


 

Người giàu cũng khóc

Ho Quang Vinh

Nhân đám cưới lần 2 của một nhân vật lững lẫy trong danh sách top 10 tỷ phú  trên Thế giới hôm qua . Thấy ông Bill cũng nằm trong số top tỷ phú này ..Nhưng giờ nghe ông ấy than thở  .. thật nẫu ruột “Tôi đã mất 65 tỷ đô la cho vợ cũ của tôi, Melinda, trong phán quyết ly hôn, nhưng ly dị cô ấy là sự hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời của tôi. Nếu tôi có một cơ hội khác, tôi sẽ cưới lại Melinda Gates, vợ cũ của mình,  Tôi không quan tâm tôi đã mất bao nhiêu tiền, cô ấy đáng giá hơn bạc vàng với tôi. Tôi vẫn khóc mỗi ngày khi nghĩ về cô ấy, bởi vì tôi không chỉ mất vợ trong cuộc ly dị đó. Tôi đã mất đi người bạn thân nhất của mình và là người duy nhất trên thế giới này thực sự biết tôi và yêu tôi vì chính tôi chứ không phải vì tiền của tôi.

Một trong những điều tuyệt vời nhất mà chúng tôi cùng tạo ra là con cái của chúng tôi và Quỹ Gates.

Chúng tôi vẫn là bạn và chúng tôi vẫn gặp nhau vì lũ trẻ. Nhưng tôi hy vọng cô ấy có thể cưới tôi một lần nữa và lấp đầy khoảng trống này trong trái tim tôi. Cô ấy không thể thay thế được. Tiền không mua được tình yêu và thậm chí, mất thêm 65 tỷ đô la nữa cũng không mua được tình yêu đích thực”.

(Cang Huỳnh lược dịch từ Chaque jour une histoire.)

Giờ mới tin câu thiệu ” Nhà giàu ..cũng khóc ! ‘ nghen, các bạn !


 

TỪ VỤ ÁN “HẬU PHÁO” –  CÁI ÁC DƯỚI CHẾ ĐỘ CSVN ĐÃ ĐƯỢC CƠ CHẾ BAO CHE VÀ BẢO VỆ. 

 Chân Trời Mới Media

Hậu Pháo và sự sụp đổ của một lời hứa, Xưa, chỉ cần sở hữu tài sản bằng 1/2000 của Hậu Pháo cũng có thể bị quy là địa chủ, cường hào – có thể bị xử tử giữa sân đình. Giờ thì thật khó tin. Khi một người dùng 132 tỷ đồng tiền mặt, 1,1 triệu USD, 501 cây vàng, 2.293 lô đất và cả một hệ thống quan chức từ Bắc chí Nam để bẻ cong pháp luật, thì đó không còn là một vụ án kinh tế. Mà là sự cáo chung của một “lý tưởng cách mạng”.

  1. Khi quá khứ trở thành một vết cắt âm ỉ

Thời Cải cách ruộng đất, nhân danh cách mạng, một bộ phận nhân dân bị chia rẽ, đẩy vào thù hận và chết chóc. Người ta gọi đó là “sai lầm”, “bài học đau xót”, nhưng sau hơn nửa thế kỷ, vết cắt ấy chưa bao giờ lành. Nó vẫn hiện hữu, như nền móng méo mó cho cách vận hành quyền lực hôm nay: lật đổ để chiếm đoạt, đấu tố để thanh trừng, vơ vét để tồn tại.                                  

Ngày ấy, những người bị trói giữa sân đình là nạn nhân của lý tưởng vô hình, bị quy là kẻ thù chỉ vì giàu hơn hàng xóm một mảnh vườn. Hôm nay, Hậu Pháo và những quan chức tiếp tay mới thực sự “bóc lột nhân dân lao động”, khi biến tài nguyên quốc gia, đất đai công sản thành của riêng để trục lợi.

  1. Lý tưởng đã chết – và cái chết của sự công bằng

Người ta từng hứa xây dựng một xã hội công bằng, không giai cấp, nơi “ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành.” Nhưng thực tế ra sao? Một doanh nhân mới 27 tuổi, không năng lực tài chính rõ ràng, không kinh nghiệm thi công, vẫn được ưu ái nhận 14 dự án nghìn tỷ – chỉ vì biết gửi “quà” bằng valy tiền mặt. Những người ký duyệt, làm ngơ, tạo điều kiện không phải “sâu mọt” vô danh – họ là Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh, giám đốc các sở ngành, những người từng thề trung thành với nhân dân trước cờ Đảng.

Khi lòng trung thành được mua bằng tiền mặt, mọi khẩu hiệu chính trị chỉ còn là trò hề.

  1. Dân oan – những người sống giữa hai thế giới

Bên kia bức màn là hàng vạn dân oan – những người bị thu hồi đất không thỏa đáng, bị cưỡng chế, mất nguồn sống từ ruộng đồng để đổi lấy “dự án phát triển” mà lợi ích rơi vào tay doanh nghiệp thân hữu. Họ sống lay lắt ở khu trọ gần trụ sở tiếp dân, giơ cao khẩu hiệu đỏ rực: “Yêu cầu trả lại đất cho dân!” Họ bị xua đuổi, bị gán mác “kích động”, bị cắt hỗ trợ, thậm chí bị truy tố.

Trong khi đó, những kẻ cướp đất có tổ chức như Hậu Pháo lại được ưu ái, bảo vệ, và vinh thân phì gia suốt 15 năm. Công bằng nằm đâu? Chỉ tồn tại trên giấy tờ, báo cáo tổng kết, và những bài phát biểu ngày lễ.

  1. Hậu Pháo là ai? Là hệ quả, không phải cá biệt

Đừng nói Hậu Pháo là “trường hợp cá biệt”, “con sâu làm rầu nồi canh”. Không ai có thể một mình đưa 24 vali tiền mặt đến phòng làm việc của lãnh đạo tỉnh nếu không có cả một hệ thống tiếp tay, bảo kê và đảm bảo an toàn. Không ai có thể sở hữu 1.419 bất động sản đã bị kê biên, 884 lô chưa bị kê biên, cùng 501 cây vàng, hơn 250 tỷ đồng trong tài khoản, nếu không vượt qua được hệ thống ngân hàng, thuế vụ, kế toán, tài nguyên môi trường. Hậu Pháo chỉ là kẻ dám đi xa nhất, trắng trợn nhất trong một hệ sinh thái đang thối rữa từ bên trong.

Và điều đáng sợ hơn: cái ác ngày nay đã học được cách thông minh, kiên nhẫn, có kế hoạch – và được bảo vệ bằng cơ chế.

  1. Chúng ta còn lại gì để tin?

Khi lý tưởng bị phản bội, công lý bị mua bán, người dân bị bỏ rơi, đất đai bị trưng dụng cho nhóm lợi ích – niềm tin còn lại là gì? Nếu một đứa trẻ lớn lên, thấy kẻ luồn lách được vinh danh, người tử tế phải lê lết đòi công bằng – nó sẽ học gì về đạo đức? Nếu người dân thấy “càng có tội, càng nộp được nhiều tiền sẽ càng được giảm nhẹ”, thì đó chẳng phải là hợp pháp hóa tội ác bằng hóa đơn hoàn tiền hay sao?

Vụ án Hậu Pháo là lời cảnh tỉnh cuối cùng. Không chỉ là trừng phạt một cá nhân, mà là khoảnh khắc soi chiếu cả một thời kỳ. Nếu hệ thống không thay đổi tận gốc, nếu quyền lực không bị ràng buộc bởi minh bạch và trách nhiệm, thì sau Hậu Pháo sẽ là ai? Và bao nhiêu người dân thường nữa sẽ tiếp tục khóc thầm, bị tước đoạt đất đai, phải rời bỏ ruộng vườn để nhường chỗ cho những “siêu đô thị” mà họ không bao giờ có thể sống trong đó?

Lịch sử từng có những lời hứa. Nhưng lời hứa không nuôi được dân. Chỉ có công lý thực sự mới giữ được lòng tin.

Nguồn: FB Nguyễn Thúy Hạnh


 

Vợ chồng Nghệ An quản lý đường dây lừa đảo trực tuyến với 100 nghi can

Ba’o Nguoi-Viet

June 29, 2025 FacebookTwitterEmailPrint

NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Bị can Phan Đình Thịnh và vợ, Lê Thị Trà, quê huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An, bị bắt, khởi tố với cáo buộc quản lý đường dây lừa đảo trực tuyến với 100 đồng phạm, hoạt động tại Miến Điện, Philippines và ngay tại Việt Nam.

Báo VNExpress hôm 29 Tháng Sáu dẫn hồ sơ của Công An Nghệ An, cho hay, vợ chồng bị can Thịnh hướng dẫn nhân viên dùng chiêu “người Việt lừa người Việt,” lập danh khoản mạng xã hội để làm quen và dụ dỗ những người nhẹ dạ ở Việt Nam tham gia “đầu tư” hoặc “làm nhiệm vụ” trên các sàn thương mại điện tử giả Shopee và Lazada.

Bị can Phan Đình Thịnh và vợ, Lê Thị Trà, lúc bị bắt. (Hình: Hòa Vang/VNExpress)

Đường dây này nhắm vào giới phụ nữ đơn thân hoặc đàn ông trung niên. Khi sập bẫy, các nạn nhân thoạt đầu được cho nhận cả vốn lẫn lãi hàng chục triệu đồng (hàng ngàn đô la).

Từ lần thứ tư, các nghi can yêu cầu nạn nhân nạp thêm tiền với lời hứa hẹn “sinh lời cao hơn,” rồi tạo “lỗi hệ thống,” buộc họ nộp thêm tiền. Đến khi nạn nhân cạn tiền thì lập tức bị các nghi can chặn liên lạc.

Khi bị bắt, vợ chồng bị can Thịnh khai, ngoài lương hằng tháng, tùy vào vị trí mà quản lý, nhân viên được hưởng thêm một khoản “hoa hồng” từ số tiền lừa đảo.

Hàng chục nghi can bị bắt lúc vừa nhập cảnh Việt Nam. (Hình: Hòa Vang/VNExpress)

Theo thỏa thuận, nếu một tổ lừa được 1 tỷ đồng ($38,321) thì tổ trưởng nhận 7% “hoa hồng,” còn nhân viên từ 3-7%, phần còn lại được dành làm “chi phí hoạt động.”

Vợ chồng bị can Thịnh bị bắt khi cả hai vừa về quê Nghệ An được vài tuần. Một số người thân của họ bất ngờ vì lâu nay tưởng con mình khấm khá vì đi làm “việc nhẹ lương cao” ở ngoại quốc.

Một nhánh khác của đường dây lừa đảo nêu trên là những người trở về từ Miến Điện và Philippines. Các nghi can dựng lại mô hình cũ, tập hợp thành nhóm năm, bảy người, mua hoặc thuê nhà ở các vùng hẻo lánh làm nơi hoạt động.

Biệt thự xây bằng tiền lừa đảo của một nghi can quê Bắc Ninh. (Hình: Hòa Vang/VNExpress)

Các nghi can sống khép kín, khóa trái cửa cả ngày để gọi điện lừa đảo. Phạm vi hoạt động của nhóm nghi can ở khắp các tỉnh, thành, mỗi ngày thực hiện trót lọt hàng chục phi vụ lừa đảo.

Công An Nghệ An cáo buộc, các nghi can trong đường dây làm giàu nhanh chóng. Một nghi can trong số này quê Bắc Ninh, về Việt Nam chưa đầy nửa năm đã xây được căn biệt thự hai tầng trên mảnh đất rộng hàng ngàn mét vuông, sắm sửa nội thất đắt đỏ và xe hơi hàng tỷ đồng (hàng chục ngàn đô la).

Kết quả điều tra sơ bộ cũng cho hay, hai trường hợp nạn nhân bị nhóm nghi can lừa nhiều tiền nhất là hai người đàn ông trung niên ở Nghệ An và Sài Gòn, bị chiếm đoạt lần lượt 15 và 42 tỷ đồng ($459,858 và $1.6 triệu) chỉ trong hai ngày. (N.H.K)


 

Cú nhảy từ tầng cao và cuộc đào thoát khỏi trung tâm lừa đảo ở Campuchia

Louis, 18 tuổi, người Thái Lan, bị lừa sang Campuchia để lao động và đã trốn thoát vào năm ngoái. Ảnh chụp ngày 26/5/2025

27 tháng 6 2025

BBC news Tieng Viet

Bị lừa sang Campuchia, bị tra tấn và buộc phải lừa đảo người lạ qua mạng, một thanh niên Thái Lan cho biết mình suýt mất mạng sau khi tự lao mình từ cửa sổ tầng tám xuống đất vào hồi năm ngoái, theo Reuters.

Hành động đó là một nỗ lực tuyệt vọng nhằm trốn khỏi một trong những trại lừa đảo không khác gì nhà tù ở quốc gia Đông Nam Á này.

Thanh niên 18 tuổi này, yêu cầu chỉ được gọi bằng biệt danh Louis, nói với hãng tin Reuters rằng anh đã phải chịu đựng điều kiện sống tàn bạo khoảng một năm, cùng với những thiếu niên chỉ mới 13 tuổi, trong một tổ chức do những kẻ tội phạm Trung Quốc điều hành.

“Những người lao động bị buôn bán phải sống như ‘nô lệ’,” anh kể, nói rằng họ bị buộc phải làm việc từ sáng sớm đến nửa đêm trong các tòa nhà bao quanh là tường cao và dây thép gai, và ở đó họ bị những người đàn ông cầm dùi cui điện canh gác và trừng phạt dã man.

Ngành lừa đảo xuyên quốc gia này đã nổi lên ở Đông Nam Á trong thời kỳ đại dịch Covid-19 và được cho là mang lại hàng tỷ đô la Mỹ mỗi năm cho các băng nhóm tội phạm có tổ chức, khi nhiều người trên khắp thế giới bị lừa mất toàn bộ số tiền tiết kiệm cả đời.

Louis đã trò chuyện với hãng tin Reuters tại thủ đô Bangkok của Thái Lan, một ngày trước khi tổ chức nhân quyền có trụ sở tại London là Ân xá Quốc tế công bố một báo cáo vào hôm thứ Năm (26/6), cáo buộc chính phủ Campuchia “cố tình làm ngơ” trước các hành vi vi phạm nhân quyền của các băng nhóm tội phạm trên mạng – một cáo buộc mà chính phủ Campuchia đã bác bỏ, cho rằng báo cáo này “phóng đại”.

Reuters không thể tự xác minh lời kể của Louis một cách độc lập, nhưng các tình tiết này phù hợp với những lời kể khác từ các nạn nhân sống sót sau nạn buôn người, được nhiều tổ chức, trong đó cả các cơ quan của Liên Hợp Quốc, công bố.

Dù từ chối tiết lộ đầy đủ họ tên, Louis vẫn đồng ý trả lời phỏng vấn của Reuters TV.

Công việc lương cao

Là một thanh niên có giọng nói nhẹ nhàng, Louis kể rằng khi mới 17 tuổi, sau khi đăng một status tìm việc, anh được một người phụ nữ liên lạc qua Facebook, đề nghị một công việc được trả lương cao, bao ăn ở.

Người phụ nữ này đã thuyết phục anh đến Bangkok – lần đầu tiên anh rời khỏi quê hương nghèo khó – nhưng sau đó lại được yêu cầu đến một nơi ở biên giới, và ở đó anh bị đưa tới một trong ít nhất 53 khu tổ hợp lừa đảo ở Campuchia được tổ chức Ân xá Quốc tế xác định.

Louis bị buộc phải sử dụng phần mềm tạo video deepfake (video giả mạo bằng trí tuệ nhân tạo – AI) để lừa phụ nữ Thái Lan gửi tiền.

Anh kể rằng mình “cảm thấy bị ép buộc”, và sau một tuần, anh bị bán sang một khu tổ hợp khác gần biên giới Việt Nam, một nơi trông giống như “nhà tù”.

Trốn thoát

Trong một căn phòng có tám người Thái Lan, cả nam lẫn nữ, Louis kể rằng họ bị yêu cầu phải lừa được ít nhất một triệu baht mỗi tháng (khoảng 30.000 đô la Mỹ) và bị chích điện bằng dùi cui nếu làm chậm, nghỉ ngơi quá nhiều hoặc không đạt chỉ tiêu.

Louis nói rằng anh quyết định trốn sau khi bị nhốt trong một căn phòng tối. Anh phá cửa sổ và nhảy xuống từ tầng cao.

Cú nhảy khiến cằm anh bị dập nát.

“Miệng tôi đầy máu, máu ở khắp nơi, còn răng thì gãy. Rồi tôi ngất đi,” anh kể.

Những kẻ cầm đầu đã lột hết quần áo của anh, nhưng vẫn đưa anh đến bệnh viện. Từ đó, anh tìm cách trở về nhà.

Louis nói anh muốn nhắn nhủ với những người Thái Lan đang tìm việc là đừng nên sang Campuchia.

“Vì sự an toàn của chính bạn… Bạn có thể sẽ không bao giờ trở về nhà được nữa.”


 

Ngày 25 tháng  6 năm 1975, NGÀY CUỐI ĐI TRÌNH DIỆN Học Tập Cải Tạo-Tran Kim Sa

 Tran Kim Sa

Ngày 25 tháng  6 năm 1975, NGÀY CUỐI ĐI TRÌNH DIỆN Học Tập Cải Tạo

Sau ngày 26/04/1975, Thị Xã Phước Lễ, Bà Rịa, Tỉnh Phước Tuy, thuộc về Tỉnh Bà Rịa Long Khánh trực thuộc Ủy Ban  Quân Quản do Ông Năm Đường, một Thầy Giáo gốc người Xã Long Phước làm Chủ Tịch. Thành Phố  Vũng Tàu lúc nầy trực thuộc Tỉnh Bà Rịa- Long Khánh.

Theo lịnh của Ông Chủ Tịch Ủy Ban Quân Quản Tỉnh Bà Rịa Long Khánh, tất cả công chức, gồm cả các Thầy Cô Giáo các Trường Trung Tiểu Học  Công Lập, Bán Công, Tư Thục,… trong đó có các Hiệu Trưởng, Trưởng Giáo, Giám Học, Tổng Giám Thị, và các Giám Thị Trường Học, các Thanh Tra Trung Học, Thanh Tra Tiểu Học ; những giáo chức đã bị động viên, và được “biệt phái” về dạy học tại các Trường Trung Tiểu Học,… cả Tỉnh Phước Tuy cũ và cả Thị Xã Vũng Tàu cũ,…đều được tập trung cải tao để trở thành người tốt Xã Hội Chủ Nghĩa. 

Ngày25/06/1975, tất cả những người vừa nói trên thuộc Tỉnh Phước Tuy cũ,  phải tập trung taị Rạp Hát Thành Thái, tại Ngã Ba Lê Thành Sơn, mang theo đồ ăn trong ngày và mang theo mùng mền chiếu gối, dụng cụ cá nhân,  và một số tiền mặt để đóng tiền ăn trong… nửa tháng hay …  một tháng,, tùy theo  cấp bậc, chức vụ, mà học tập nhiều ngày hay ít ngày,….

Ngày nầy trở nên quan trọng, vì tất cả xe đò lớn đi Saìgòn, đi Vũng Tàu đều được trưng dụng, ..; hơn một chục chiếc đậu dọc theo các con đường  trước Rạp Thanh Thái, chờ tới giờ chuyên chở  người đi học tập cải tạo, mà chưa ai biết mình sẽ được đưa đi về đâu,…..

Theo đoàn người đi ‘”học tập cải tạo”, tôi sắp xếp đồ đạc vào một cái xách tay du lịch, kèm theo vài vật dụng cá nhân,  cái lon không trước đây đựng sữa bột hiệu Guigoz cho con nít dùng,  nhập cảng từ  Thụy Sĩ,…để dùng đựng cơm , đồ ăn cho ngày hôm nay,…

Những Quân Nhâni thuộc Quân Lực VNCH, ( thời đó gọi là Quân Đội Ngụy) có qui chế riêng, trình diện học tập ở một chỗ khác.

Tất cả những người thuộc diện phải  đi học,… phải tới ghi danh, lúc đó gọi là … “đăng ký” …; xong, ngồi chờ,… giờ đi,…

Tới 1 giờ trưa, mọi người được điểm danh và lần lượt theo mấy em du kích  ra xe đò đậu trước cửa rạp.  Tôi theo Thẩy Nguyễn Văn Kiêm, một Thầy giáo có công với cách mạng, một trí thức ở Long Xuyên ra Bà Rịa Lập nghiệp, có nông trại lớn trong Vùng Long Tân, có người con trai lớn đi theo cách mạng và hi sinh tại Long Tân,…Thầy được gọi đi “học tập cải tạo”  vì chức vụ Giám Học Trung Học Tư Thục Sĩ Tải,…Tôi theo Thầy Kiêm đi ra xe, và được ngồi sau lưng tài xế,… những gì chưa biết, đoán không ra, …thì hỏi Thầy,…Khi mọi người được sắp xếp  lên xe  xong, ngồi đủ hết các chỗ,… thì hai anh du kích, một người cửa trước, một người cửa sau,…Anh du kích đứng cửa trước, đóng cửa lại, rồi lớn tiếng  nói  cho cả xe nghe …”Tất cả mọi người nghe đây,…”kể từ giờ nầy, ai bước xuống xe  chúng tôi bắn bỏ,…”

Tôi ghe bên Thầy Kiêm hỏi nhỏ về cái lý do tại sao anh ta nói như vậy, Thầy nói nhỏ, “ em nầy không biết gì cả, chúng ta đi học mà, đâu phải đi tù,…

Trong nắng chói chang của buổi trưa hè nơi Bà Rịa nhiệt đới, chúng tôi ngồi trên xe, nóng nực,… chở đợi,…chờ lịnh,…

Mãi cho tới hơn một giờ sau, đoàn xe đò chạy đường SàiGòn Vũng Tàu, cả chục chiếc lớn, từ phía Cầu Rạch Hào chay  vô  đậu trên Đường Thanh Thái,.. chờ  lịnh,… rồi cả đoàn xe  theo con đường Tỉnh lộ đi qua Hoà Long, Suối Nghệ, Ngãi Giao,… và qua Đèo Con Rắn, lên Long Khánh,…

Xe vô sân trước Ty Cảnh Sát Long Khánh cũ, và dừng lại,…mọi ngườ xuống xe thì mặt trời đã lăn,… Xe nào xếp hàng theo xe nấy và có người đẫn đi,…

Trước năm 1975, các Ty Cảnh Sát Quốc Gia  các Tỉnh có sơ đồ xây cất  theo mẫu giống nhau,.. ngoài khu văn phòng, có Khu Tạm Giam xây cất đầy đủ tiện nghi, để tam giam người khi điều tr tội phạm,…, …

Xe chúng tôi được gọi đi trước, đi hai hàng, tôi xách hành lý,… đi hàng đầu với Thầy Kim, theo anh du kích mang súng K54, hướng dẫn,…Qua đoạn đường, có hàng rào kẽm gai,  dưới ánh sáng đèn pin của ai đó rọi lên, tôi  thấy máy dải nhà, có tấm bảng ghi “Khu Tạm Giam.”.. . tôi rùng mình, va đi tiếp,…Qua khung cửa rào kẽm gai nhỏ, tôi thấy mấy dải nhà,…Anh du kích mở cửa cái nhà đầu,… Tôi nhìn  bên cánh cửa có tấm bảng nhõ ghi” Nam Thường Phạm,… 80 người “.Anh du kích  chỉ Thầy Kiêm la to, “ đếm số”, .. Thầy Kiêm bước qua ngạch cửa, vô nhà và đếm “một”…., tôi bước theo vô và đếm…”hai”,… mọi người tiếp tục đếm, và đi vô,…

Tôi bước vô,, tìm một chỗ đặt túi hành lý  và ngồi xuống,…Tôi nhìn mọi người đi vô bên trong nhà, và nghe tiếng đếm ở bên ngoài,…Sau khi nghe tiếng đếm ‘tám mươi”, thôi nghe tiếng hô to, “ ngưng”, sau đó  tôi nghe tiếng  cửa đóng mạnh, và tiếng rít kho khan của cái then cài  nghe áo não,…Thế là đúng rồi, “Nam Thường Phạm, ́đúng … 80 người … rồi.

 Người du kích đưa miệng nọ́i qua cái cửa sổ tò vò  nhỏ có lưới trên cửa trại giam, nói ta,…” lưu ý tất cả mọi người… kể từ giờ phút nầy,…  ai tìm cách thoát ra ngoài sẽ bị bắn bỏ,.”  Sau tiếng nói đó, là sự im lặng,…tôi nghe những tiếng bước chân ngoài đường, và tiếng đếm số từ dải nhà kế bên,…Bóng tối kéo tới ập xuống ….. màu đem bao phủ cả không gian, tiếng ếch nhái kều lên trong đêm dài,…Hôm đó là ngày 25/06/ 1975….Ngày đầu tiên của kiếp tội tù …

TRẦN KIM SA