NHỮNG BỆNH… VÔ DUYÊN-BS Đỗ Hồng Ngọc

BS Đỗ Hồng Ngọc

Tuy già không phải là một bệnh nhưng già thì thường có bệnh. Bệnh thì có bệnh nặng, bệnh nhẹ, bệnh có duyên và bệnh… vô duyên. Ai cũng biết thầy thuốc là người được học hành cẩn thận để giúp ta chữa trị bệnh tật, vậy mà thầy thuốc cũng có thể gây bệnh cho ta, dù là ngoài ý muốn, cái đó gọi là bệnh do thầy thuốc gây ra (iatrogenic) mà theo GS Phạm Khuê, một chuyên gia về Lão khoa, Chủ tịch Hội người cao tuổi Việt Nam thì có đến hơn một phần tư các bệnh ở người già là do thầy thuốc gây ra! (Bệnh học tuổi già, Phạm Khuê, NXB Y Học, 1998, trang 364).

Những bệnh… vô duyên còn có thể do chính bản thân mình, người thân trong gia đình, bạn bè, hàng xóm, hoặc các nhân viên tâm lý xã hội gây ra nữa! Bà cô của một bác sĩ bạn tôi trên 80 tuổi kêu lúc nào trong người cũng nóng bức, miệng khô nên đã mua rễ tranh, mía lau, mã đề ngoài chợ về nấu “nước mát” uống. Mát đâu không thấy, thấy đi tiểu liên tục gây thêm tình trạng mất nước trong cơ thể, lại thấy nóng bức, thấy khô miệng, lại uống thêm “nước mát”! Thì ra “rễ tranh, mía lau, mã đề” là những loại thuốc lợi tiểu (diuretics).

Một ông bác gầy còm nghe hàng xóm bày vẽ có loại tể mập, bèn mua uống mấy cây. Mập thiệt! Nhưng người béo bệu, cơ thể bạc nhược! Thì ra, thuốc tể đó chỉ là bột mì trộn với mật ong và Corticoil, một thứ thuốc uống vào lâu ngày gây hội chứng Cushing, ứ nước, làm mập bệu và gây ra vô số những tác dụng tai hại khác như giảm sức đề kháng, mọc lông, loãng xương, loét bao tử, cao huyết áp…

Ta cũng biết thuốc chữa đau khớp có thể gây loét dạ dày; thuốc điều trị cao huyết áp có thể gây hạ huyết áp đột ngột; thuốc trị tiểu đường làm hạ đường huyết; thuốc uống cho đỡ bị đái són ở người già thì gây khô miệng, đỏ da, mờ mắt, chóng mặt…

Một đặc điểm sinh học của người cao tuổi là khả năng thích ứng dần kém đi. Hấp thụ thuốc đã chậm mà đào thải cũng chậm. Tác dụng phụ của thuốc lại thiên hình vạn trạng, tùy từng người, từng lúc, có thuốc người này dùng thì tốt mà bày cho người khác không xong, uống vào bị phản ứng ngay.

Cho nên dùng thuốc ở người già phải dò dẫm trên từng trường hợp, giảm liều, giảm lượng, đắn đo tính toán trước sau, nào bệnh trước mắt, nào bệnh tiềm tàng; thuốc chữa được bệnh này nhưng có gây ra bệnh khác không, có làm bộc phát một bệnh cũ nào đó không, người bệnh ăn uống ra sao, tiêu tiểu ra sao và trạng thái tâm thần ra sao?

Người cao tuổi cũng thường hay tự ý gia giảm thuốc, tin lời bày vẽ, ai mách gì cũng nghe, gây tương tác thuốc lung tung rất dễ sinh ra nhiều bệnh…. vô duyên đáng tiếc.

Ngày càng có nhiều máy móc xét nghiệm và một số người cao tuổi cũng thường muốn được xét nghiệm này nọ.

Báo Paris Match của Pháp có đăng trường hợp một bà già bị rối loạn tiêu hóa đến khám ở một bác sĩ. Bác sĩ thấy không có gì nặng nhưng cũng gởi cụ làm thêm vài xét nghiệm cho chắc. Sau đó, bà cụ được tiếp tục làm thêm hàng loạt các xét nghiệm khác ngày càng phức tạp hơn vì xét nghiệm đơn giản không tìm ra bệnh: Siêu âm, nội soi, sinh thiết, chụp cắt lớp, chụp cản quang mạc treo…

Sau hơn một tháng chuyển từ trung tâm này đến bệnh viện kia, nằm đợi trên những băng ca lạnh lẽo, đẩy từ hành lang này sang hành lang khác, tiếp xúc với những người mang khẩu trang chỉ chừa đôi mắt lạnh lùng, bà cụ rơi vào tình trạng khủng hoảng tâm lý trầm trọng và tiêu tốn mất 35 ngàn quan Pháp.

Cuối cùng các bác sĩ hội chẩn kết luận không có bệnh gì cả!
Tây gọi những người sính xét nghiệm là “examinite”.

Tổ chức sức khỏe thế giới (WHO) cũng cảnh báo hiện tượng over – investigation, “thăm dò quá mức cần thiết” này (Health of the Elderly, WHO, 1989).

Một số người cao tuổi được chăm sóc bảo bọc quá đáng, được làm xét nghiệm thăm dò, theo dõi liên tục làm cho người bệnh muốn… hết bệnh cũng không được; không kể trong quá trình thăm dò, chọc hút, bơm tiêm, thụt tháo… không phải là không có nguy cơ.

Dĩ nhiên nếu có bệnh thì cần phải làm để có chẩn đoán chính xác và điều trị hiệu quả. Còn thăm dò chỉ để… thăm dò thì không nên. Các chuyên gia khuyên chỉ nên làm xét nghiệm cho người già khi nhằm để chẩn đoán một thứ bệnh có thể chữa được, có thể phục hồi được, có lợi cho người bệnh hoặc để chẩn đoán phân biệt tìm ra một bệnh có tiên lượng tốt hơn, điều trị có kết quả hơn, có lợi cho bệnh nhân và gia đình hơn mà thôi. Tóm lại, biết ơn mình thì cần thiết lắm mới phải làm xét nghiệm và phải có chỉ định của bác sĩ.

Thế nhưng có thứ không phải là thuốc, không phải là thủ thuật gì cả mà vẫn có thể gây ra những bệnh vô duyên: đó là lời nói!

Có những lời nói gây hoang mang, lo lắng, làm mất ăn mất ngủ, gây kiêng cữ quá đáng làm cho tình trạng bệnh khó phục hồi hơn. Cái đó gọi là sự “dán nhãn” (labelling). Chẳng hạn như người không có chuyên môn, không đủ cơ sở khoa học chắc chắn mà “phán” cho một cái chẩn đoán kiểu như “nghi ung thư”, “hơi bị lớn tim”, hoặc một từ mơ hồ như “máu lộn mỡ, gan hơi nhiễm mỡ, viêm nhiễm phần phụ, rối loạn thần kinh thực vật”… hoặc “bị thư phù, bị người cõi trên nhập….” đều đem lại những kết quả tai hại không thể ngờ được!

Ngay cả bị dán nhãn là già cả, già nua, già yếu, mất sức rồi bị ép phải nằm yên một chỗ, lúc nào cũng có người nâng đỡ chăm sóc thì sẽ ngày càng lệ thuộc, ngày càng suy nhược, mau loãng xương, bắp cơ thoái hóa, cứng khớp nhanh.

Ðáng sợ hơn cả là bị ép phải vào nằm viện, nằm nhà thương, nhà dưỡng lão, nhà nghỉ mất sức… khi vẫn còn có thể tự quản được. Thật ra đây chỉ là giải pháp cuối cùng vì một khi đã vào các cơ sở này rồi thì không hy vọng gì trở lại đời sống bình thường được nữa vì càng ngày càng thụ động, ỷ lại, lệ thuộc, suy sụp.

Các cơ sở chăm sóc cho người già thực ra rất cần thiết, miễn là phải giữ một số nguyên tắc như bảo đảm sự riêng tư, tôn trọng cá nhân, giúp tự chủ, tự quản, và tạo nhiều cơ hội cho họ tham gia sinh hoạt phù hợp với sở thích và sức khỏe.

Tóm lại, không nên để người cao tuổi mắc thêm những bệnh… vô duyên!

BS Đỗ Hồng Ngọc

From: Helen Huong Nguyen & KimBang Nguyen


 

Sự Thật ai ai cũng nên biết để tránh

Chuyện tuổi Xế ChiềuCông Tú Nguyễn

  1. Ăn nhiều sinh b,ệnh. Dù thực phẩm đấy có tốt đến đâu, bổ đến đâu như nhân sâm, mật ong,…thì ăn nhiều dư thừa dinh dưỡng, tạo ra gánh nặng cho dạ dày, đường ruột, thận,…khiến cơ thể sinh b,ệnh. Và đương nhiên là các loại thực phẩm không tốt cho sức khỏe cần phải tránh tối đa như đồ chiên, đồ nướng, bánh kẹo, thịt đóng hộp,…
  2. Uống ít cơ thể thiếu nước, sinh b,ệnh vì có tới 70% cơ thể là nước. Uống sai cơ thể sinh b,ệnh, thừa cân, béo phì, gây hại đường ruột như uống trà sữa, nước ngọt, dùng quá nhiều trà, cà phê.
  3. Không vận động, lười thể dục thì cơ thể mệt mỏi, khí huyết không được lưu thông, dễ mắc các b,ệnh xương khớp.
  4. Độc tố trong cơ thể một người quá nhiều, chính là từ quá trình ăn uống sinh hoạt tích lũy hàng chục năm, vậy nên nhất thiết phải thanh lọc để đào thải độc tố ra ngoài.
  5. Thiếu ngủ, ngủ muộn, dậy muộn thì nhanh già, nhanh lão hoá. Ngủ đúng, đủ, không âu lo, đi ngủ trước 10 giờ đêm và thức dậy lúc 4-5 giờ sáng cho bạn sức khỏe hoàn hảo.
  6. Suy nghĩ tích cực thì hạnh phúc khỏe mạnh. Ngược lại suy nghĩ tiêu cực đánh mất đi hạnh phúc, bình an. Lại khiến cơ thể sinh b,ệnh, vì khi tiêu cực, mọi hoạt động trong cơ thể đều chịu ảnh hưởng và hoạt động kém hơn, năng lượng không thể lưu thông thông suốt.

ST


 

Muốn khỏe mỗi ngày cần

Công Tú NguyễnChuyện tuổi Xế Chiều

Muốn khỏe mỗi ngày cần:

  1. Ăn ít lại, chớ ăn no, no rồi tức bụng, người chơi vơi.
  2. Bớt thịt, mỗi ngày chỉ nên dùng 100g thịt, thịt nhiều người mệt mỏi mà lại dễ sinh b,ệnh (lượng protein chiếm 20% khẩu phần ăn mỗi ngày dễ mắc u,ng th,ư, b,ệnh mãn tính- theo nghiên cứu của bác sĩ T. Colin Campbell – Đại học Cornell Hoa Kỳ).
  3. Rời xa đồ ngọt đặc biệt là các loại bánh ngọt, kẹo ngọt. Ngọt ngào nhưng lại mang lắm đắng cay, dễ tiểu đường, tăng cân, béo phì lại gia tăng u,ng th,ư.

Thay thế bằng các loại hạt tốt cho sức khoẻ như macca, hạnh nhân, óc chó,…và các loại hoa quả.

  1. Hạn chế chiên xào, tăng cường hấp luộc. Chiên xào sản sinh nhiều chất béo chuyển hóa transfat, chất béo xấu, còn làm mất đi phần lớn dinh dưỡng. Gây ra tình trạng mỡ máu, tích rác thải trong cơ thể.
  2. 5. Uống đủ nước lọc. Các loại nước khá dù tốt tới đâu thì cũng chỉ nên uống tổng tối đa 500ml/ngày. Sự dư thừa các hoạt chất khiến gan thận phải làm việc miệt mài để đào thải và cân bằng lại cho cơ thể.
  3. Vận động đủ đều. Chớ lười vận động. Lười vận động cơ thể không thể khoẻ, sức không thể dẻo dai và khí huyết bị ách tắc, dễ sinh b,ệnh.
  4. Giữ tâm vui vẻ, an bình. Học được cách bình thản đối mặt với mọi tình huống. Ấy cũng là bí quyết vàng để khoẻ hạnh, có được bình an, hạnh phúc trong đời.

ST

 


 

Ngã lúc lớn tuổi.

Phản xạ của người cao tuổi chúng ta không còn nhanh như khi còn trẻ, cho nên khi sắp bị té ngã, sẽ không còn phản ứng kịp thời. Phòng tắm, cầu thang là 2 nơi mà người cao tuổi chúng ta nên cẩn trọng. Hy vọng chúng ta cùng nhau đề phòng khỏi ngã.

Cách nay vài tháng, mặc dù trong bồn tắm (bathtub) đã lót 1 tấm cao su chống trơn trượt anti slip (skid) pad nhưng vì miếng này hơi nhỏ, cho nên sau khi bước ra ngoài miếng cao su thì tôi bị té nhưng rất may không sao cả.

Bathtub cao nên bước vào dễ bị té, lại thêm bóng láng nên rất dễ trơn trượt. Trong khi đó, sàn để tắm shower thấp hơn, bằng phẳng nên khó trơn trượt hơn là bathtub. Vì vậy, mới đây tôi đã thay bồn tắm (bathtub) thành shower. Thợ Mỹ đòi tiền công và vật liệu từ $8K tới $16K nhưng ông thợ VN làm phòng tắm cho tôi chỉ lấy $3K mà làm rất đẹp.

Ngã lúc lớn tuổi

Nhân trường hợp anh bạn tôi uống rượu bị ngã vì phản ứng giữa rượu và thuốc, tôi  chợt nghĩ sao không chia sẻ với các bạn về những lần bị ngã đó , cũng như bàn luận về ngã ở người già,biết đâu các bạn rút  kinh nghiệm , tránh được  tai nạn.

Trước kia ở vai trò cha mẹ và sau này là ông bà, chúng ta  có nhiều cơ hội trông trẻ, thấy trẻ em ngã rất nhiều,rất thường xuyên, vì lý do nghịch ngợm cũng có nhưng lý do chính  do còn nhỏ (trường hợp những cháu mới biết đi), chúng chưa ước lượng được khoảng cách hay độ cao , cũng như chưa phối hợp được các động tác. Tuy nhiên,leo trèo, nghịch phá, té ngã…đều là một phần của việc phát triển thể chất, trí tuệ và năng khiếu của đứa trẻ.Ngã ở trẻ nhỏ thường ít khi gây nguy hại hơn ở người lớn tuổi, trừ khi ngã rất mạnh hay đập đầu  vào vật cứng. Cơ thể chúng còn mềm mại, nhiều sụn, xương  đang phát triển. Trẻ em lại nhỏ bé nên lực rơi hay va chạm cũng không nhiều.Ngược lại, ở người già , té ngã là một tai nạn rất nguy hiểm và thường do cơ thể đã yếu, mắt kém, chóng mặt… Bây giờ, chúng ta thử xét qua các trường hợp  ở người già:

1.Ngã trong nhà tắm:rất thường xảy ra vì nhà tắm là nơi lúc nào cũng trơn trợt do nước, xà bông…Hiện nay nhiều nhà tắm và bồn tắm dùng loại gạch nhám, cũng như gắn các thanh kim loại trên tường để người dùng có chỗ vịn khi tắm hay nắm lấy khi  ngã.Cũng có loại bồn cầu hay bồn tắm có khung, giúp người dùng không thể ngã được, như các hình kèm theo:

Bồn tắm có chỗ vịn

 

Thanh vịn trên vách nhà tắm và bên cạnh bồn cầu, để nắm khi trượt chân.

2.Ngã khi dắt chó, do con vật thình lình vùng chạy… Nếu bạn đọc để ý , lâu lâu có tin một cụ già dắt chó, bị chó kéo mạnh và ngã. Thường chó hay có phản ứng chồm lên hay vùng chạy nếu thấy một con chó khác hay người lạ.Ngoài ra, có thể ngã khi leo lầu, trong lúc làm việc và bị mất thăng bằng, nhất là trèo cao hay leo thang…

 

 

Tụ máu trong não dưới màng cứng

Nếu đập đầu xuống đất thì rất nguy. Dù không đập đầu nhưng cũng có thể gãy xương: tay, chân, xương chậu… Nhiều khi mắt kém, đi không trông thấy vật trước mặt, đâm sầm vào, ngã ngồi xuống, dập đốt xương sống cuối, có khi phải nằm liệt cả mấy tháng.

3.Ở người lớn tuổi, lượng calcium trong xương giảm, mất calcium , xương yếu hơn…có thể tự nhiên ngã không cần lý do và sau đó bị gãy xương hay nứt xương. Thường là vỡ xương chậu. Nên người già thường phải dùng thêm calcium và ăn uống đủ dinh dưỡng.

Rất nhiều khi ngã là do uống thuốc, bị phản ứng phụ chóng mặt hay hoa mắt và ngã.Khi uống thuốc , nên hỏi kỹ phản ứng phụ như chóng mặt, hoa mắt…

Dù sao, nên tránh hết sức đừng để ngã. Với tuổi già, ngã một lần rất lâu hồi phục. Chưa kể nếu đập đầu, có thể chảy máu trong não.  Tụ máu trong não thường  gây ra bởi  một mạch máu trong não bị vỡ do chấn thương như tai nạn xe hơi hoặc do ngã. Khối máu có thể nằm trong mô não hoặc bên dưới hộp sọ, tạo lực ấn vào não. Một số chấn thương đầu, nếu chỉ làm ngất đi một lúc ngắn, có thể không nguy hiểm nhưng nói chung nặng hơn có thể nguy tới tính mạng. Dù nhẹ hay nặng ,nên đi khám và cần thì  phải điều trị ngay lập tức.

Trở lại trường hợp của anh bạn tôi: Cách đây hai năm, anh bạn tôi đi dự tất niên cuối năm ở nhà hàng Olive Garden. Cô phục vụ đưa rượu ra mời. Xin nói bạn tôi  vừa uống xong một đợt điều trị bằng thuốc metronidazole cách đó ba ngày nên cẩn thận chọn một loại vang trắng rất nhẹ và dịu của Ý, vị ngọt và nghĩ không sao. Anh ta cũng  không coi “half life” của metronidazole là bao nhiêu giờ ( half life là thời gian lượng thuốc còn ½ trong máu, vẫn có tác dụng).Metronidazole kỵ với rượu.Cuối tiệc anh bạn thấy hơi khó chịu bèn nhắc bà vợ (ngồi cạnh bên) xin về trước.

Anh đứng lên….tự nhiên thấy hoa mắt, choáng váng, không còn điều khiển được hai chân và khuỵu xuống. May mắn hai ông bạn ngồi hai bên  mỗi người chụp được một tay giữ lại.

Lần thứ hai, anh bạn tôi đi BS vì thấy đau nhức chân phải như phong thấp. BS coi kỹ lưỡng, nắn chân, đầu gối…nói không có gì quan trọng, bảo về uống Tylenol hay Ibuprofen. Nhưng cũng cho thêm một toa 15 viên Ultram 50mgs nếu cần thì uống. Hẹn một tuần không khỏi sẽ cho chụp phim.Anh này đi mua Tramadol (tên khác của Ultram). Anh cũng không để ý là Tramadol có tác dụng gây chóng mặt, nhất là ở người uống lần đầu.Sau khi ăn tối chừng một giờ, hai vợ chồng anh đọc kinh tối. Trước khi đọc kinh 30 phút, anh bạn tôi uống một viên Tramadol.

Sau khi đọc  kinh chừng 10 phút, thấy choáng váng, bạn tôi bảo vợ  là anh đi ngủ trước, bỏ đọc kinh một hôm. Vừa bước ra khỏi phòng , đi vào lối  dẫn về phòng ngủ, cả người anh bạn tôi đổ xuống cái rầm như khúc cây. Ngã mà vẫn mơ màng,  vợ anh  phải dìu về phòng. Khoảng 30 phút thì tỉnh lại.

Qua hai lần tai nạn đó, anh bạn tôi biết mình rất nhậy với thuốc và từ đó  rất cẩn thận mỗi khi ăn hay uống món gì mới hay uống thuốc gì khác lạ.

Kết luận: Khi già, đừng để bị ngã,  bất cứ vì lý do gì. Bớt leo lầu càng tốt. Uống thuốc nên coi kỹ phản ứng phụ.Các bạn để ý, khi đi BS hay vô nhà thương , y tá luôn luôn hỏi bạn có ngã trong vòng 6 tháng vừa qua không. Trong nhà thương, nếu bạn trả lời có, nhiều nơi có đủ phương tiện ,họ sẽ nâng hai thanh chắn hai bên giường lên và gắn thêm sợi dây báo động vào tay bạn. Bạn ra khỏi giường là chuông sẽ kêu báo động, y tá sẽ chạy vào dìu bạn xuống khỏi giường. Các bạn cẩn thận đừng để bị ngã. 


 

Nên giữ sẵn 4 viên ASPIRIN ( loại 75 hay 81 mg ) .

Tôi sao gửi một đoạn thư của người bạn dưới đây để quý Anh Em đề phòng .Ông bạn nầy cở tuổi bằng tôi, sinh năm 1940, không có vấn đề về sức khỏe . Người con trai đầu sau khi tốt ngiệp Bác Sĩ hang ưu tú , lại quyết định đi tu làm Linh Mục Dòng Tên . 

Ngoài ra, tôi cũng xin thuật lại câu chuyện “tai biến mạch máu não ” (AVC hay là stroke) vừa xảy ra cho tôi cách đây vừa tròn hai tháng.

Lúc ấy, khoảng 4 giờ chiều, tôi đang đi trên vĩa hè một con đường ở Paris cách nhà tôi chừng 100m, bỗng nhiên tôi cảm thấy chân phải rất yếu, tôi chưa kịp ngồi xuống thì đã ngã xuống đất rồi, những người qua đường đỡ tôi đứng dậy và tôi tỉnh lại ngay.

Tôi trở về nhà, nhưng không yên tâm, nên tôi gọi xe cấp cứu đến chở đi nhà thương (Hôpital Européen Georges Pompidou). Nơi đây bác sĩ khám và bảo tôi làm những cử động để biết xem có bị stroke hay không (như giơ hai tay lên, cười, thè lưỡi ra, đi theo một đường thẳng,….), sau độ nửa giờ, họ bảo tôi không có gì cả vả cho tôi về nhà. Nhưng sau đó độ 1 giờ thì tôi cảm thấy cánh tay phải rất nặng và không giơ tay lên được! Bấy giờ là khoảng 6 giờ chiều. Tôi lại gọi xe cấp cứu  đến và đồng thời báo cho con tôi (Hùng, bác sĩ đang làm việc tại nhà thương Pitié Salpètrière, Paris), Hùng bảo tôi nếu có aspirine thì uống liền 3 viên, nhưng tôi không có sẵn,  xe cấp cứu tới và chở tôi đến một nhà thương Sainte Anne, chuyên về stroke, Hùng cũng đến ngay tại nhà thương này.

Lập tức họ làm IRM (Imagerie par Résonnance Magnétique) cái đầu tôi. Sau 20 phút họ cho biết là có một mạch máu nhỏ bị nghẽn (bloquée par un caillot), tức thì họ đưa tôi lên phòng và cho tôi uống 4 viên thuốc làm cho máu loãng (clopidogrel, thuốc này giống như aspirine nhưng dành cho những người alergique à l’aspirine, như tôi).  Tôi ngủ cho đến 12 giờ khuya thì thức giấc, tôi thử giơ cao cánh tay mặt, Dieu Merci! Tôi đưa tay lên xuống được như thường ! Thanks to God !

Họ đang tìm nguyên nhân tại sao tôi bị một caillot làm nghẽn mạch máu như thế, vì chỉ những người bị cholestérol cao, bị high blood pressure, hoặc triglyceride, còn tôi thì không có như thế, ngày 8 juillet này họ sẽ gắng cho tôi một cái máy Holter  (“Holter” or occasionally ambulatory electrocardiography device), để theo dõi nhịp tim của tôi xem có gì bất bình thường không.

Qua kinh nghiệm này tôi khuyên anh chị em cao tuổi như bọn mình, luôn luôn cần có trong người sẵn 4 viên aspirine (75mg), hoặc clopidogrel nếu allergic to aspirin), phòng khi bị AVC như tôi thì có ngay.

From: Tu-Phung


 

5 năm chiến đấu với căn bệnh ung thư

Công Tú NguyễnChuyện tuổi Xế Chiều

Cách đây 5 năm lúc 27 tuổi mình phát hiện bị ung th.ư v..ú giai đoạn cuối di căn phổi, di căn não. Lúc đấy thằng bé nhà mình mới được 10 tháng tuổi còn chưa cai sữa.

Sức khoẻ khi đó rất kém, tiên lượng xấu không còn nhiều thời gian, mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đi chụp ảnh gia đình, tổ chức sinh nhật sớm cho con, thậm chí còn chụp trước ảnh để làm ảnh thờ.

Nhưng khong muốn con mồ côi khi còn quá nhỏ, mình đã cố gắng chiến đấu với căn bệnh, mong cho con lớn chút để có ký ức về mẹ.

Năm nay mình 32 tuổi, 5 năm mình đã truyền 73 đợt hoá chất, 2 lần gammar knife khối u não, 20 mũi xạ trị khối u v..ú cùng vô số hoá chất khô, thuốc kháng sinh và vẫn đang tiếp tục chiến đấu. Để viết ra thì chỉ là vài dòng ngắn ngủi, nhưng để trải qua được tất cả cả thì thật sự mình đã phải cố gắng rất rất nhiều. Sức khoẻ hiện tại đã yếu đi nhiều, ngoài di căn phổi và não thì mình mới bị di căn sang xương, chân cũng li..ệt ko thể đi lại được bình thường nữa, ko biết còn được bao lâu, nhưng quan trọng là mình vẫn còn SỐNG, và con vẫn có MẸ…

Bé con nhà mình năm nay sắp vào lớp 1 rồi, con sau này đã có ký ức về mẹ, điều mà trước đây chưa bao giờ mình nghĩ mình có thể làm được.

Có con là niềm hạnh phúc và chính là động lực lớn nhất giúp mình có sức mạnh vượt qua tất cả.

Dù có trong hoàn cảnh nào mình vẫn luôn khao khát được sống dù là sống chung với bệnh tật, chưa 1 ngày khoẻ mạnh nhưng mình chưa bao giờ có ý nghĩ từ bỏ cuộc sống và luôn cố gắng hết mình. Mình biết thời gian mình ở bên con khong còn nhiều nữa, dù mình có cố gắng đến đâu cũng sẽ ko thể đồng hành cùng con chặng đường sau này. Chỉ mong con dù không có mẹ bên cạnh vẫn luôn mạnh mẽ, mạnh mẽ như cái cách mẹ đã chiến đấu để được ở bên con.

Nguồn: Thu Bùi / Cháo Hành Miễn Phí


 

Ung thư có thể ngừa được không?-Tác Giả: Tăng Quốc Kiệt

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Tăng Quốc Kiệt

Bài viết này dựa theo tác giả Deidre Mc PHILLIS đăng trên CNN

Theo nghiên cứu, gần hơn phân nửa các trường hợp chết người do ung thư ở người trưởng thành ở Mỹ, có thể ngừa được bằng cách thay đổi cách sống.

Câu hỏi mà nhiều người đặt ra là: Ung thư là do trời kêu ai nấy dạ, hay còn do nguyên do nào khác có thể ngừa được?

Gần 1/5 ung thư ở người trưởng thành ở Mỹ trong năm 2019 là do hút thuốc.

Theo nghiên cứu của Hội Ung Thư Hoa Kỳ (American Cancer Society)

khoảng 40% các trường hợp ung thư mới ở các người trưởng thành lớn hơn 30 tuổi ở Mỹ và hơn 50% các trường hợp tử vong có thể dính líu tới các yếu tố mà ta có thể tránh được. Theo BS Arif Kamal, đây là điều mà mỗi cá nhân có thể thay đổi cách sống mỗi ngày, nhằm giảm nguy cơ ung thư.

Cho tới nay, nguy cơ số một của ung thư là hút thuốc lá, nó đã gây ra 1/5 các trường hợp ung thư và gần 1/3 số tử vong. Các nguy cơ khác gồm béo phì, uống rượu, không tập thể dục, do ăn uống và nhiễm khuẩn ví dụ: bịnh HPV (Human Papilloma Virus).

Tính chung, các khảo cứu gia phân tích 18 nguy cơ có thể thay đổi được thông qua 30 loại ung thư. Trong năm 2019, các cách sống liên hệ tới hơn 700,000 trường hợp ung thư mới tìm ra và hơn 262,000 trường hợp tử vong theo các khảo cứu.

BS Kamal nói: Ung thư phát sinh do tổn thương DNA hay do nguồn cung cấp năng lượng cho ung thư phát triển. Các chuyện khác như di truyền và các yếu tố môi trường, có thể cũng sinh ra các điều kiện sinh học này, nhưng các yếu tố nguy cơ thay đổi được góp phần quan trọng hơn tất cả tạo nên ung thư và gây tử vong cao hơn so với bất kì các yếu tố nào khác.

Phô ra ánh sáng mặt trời (với tia UV) quá mức, làm tổn thương DNA, và gây ra ung thư da.Tế bào mỡ có nhiều ở người béo phì sản sinh ra kích thích tố, có thể gây ra vài loại ung thư.

Với ung thư, người ta có khuynh hướng nghĩ rằng không có gì thay đổi được nó cả, là do bất hạnh, do di truyền xấu, nhưng phải hiểu rằng có những yếu tố thay đổi được trên ung thư. Theo các khảo cứu, có loại dễ ngừa hơn loại khác, Các yếu tố thay đổi được đóng vai trò trong 1/2 tổng số ung thư mới khám phá trong 19 trên 30 loại ung thư.

Trong quá khứ, ung thư thường xuất hiện ở trẻ con và người già, nhưng hiện nay, tần số xuất hiện ung thư tăng ở người trưởng thành dưới 50 tuổi, các BS đang điên đầu không hiểu tại sao.

Có 10 loại ung thư mà nguy cơ có thể thay đổi được, góp phần vào 80% các ung thư mới khám phá, gồm 90% mélanoma (UNG THƯ SẮC TỐ ĐEN CỦA DA) rất độc xảy ra nhiều ở người da trắng, do thiếu tế bào mélanocytes để bảo vệ da chống tia UV).

Gần như 100% ung thư cổ tử cung là do nhiểm khuẩn HPV. ngày nay có thể ngừa được bằng thuốc chủng Gardasil hay Cervarix, nếu được chủng ngừa trên toàn thế giới, hi vọng trong một thế hệ sẽ không còn bịnh ung thư cổ tử cung ở phụ nữ.

Ung thư phổi, có rất nhiều do hút thuốc, 104.000 trường hợp ở đàn ông, và 97.000 trường hợp ở đàn bà, (một trường hợp ngoại lệ không do hút thuốc là adenocarcinoma).

Sau thuốc lá, béo phì là nguyên do thứ nhì dính tới ung thư, khoảng 5% ở đàn ông và 11% ở đàn bà. Béo phì liên hệ tới hơn 1/3 trường hợp chết vì ung thư tử cung, túi mật, thực quản, gan và thận theo các khảo cứu mới đây.

Một khảo cứu mới đây cho thấy, nguy cơ ung thư giảm rõ rệt ở người dùng thuốc giảm cân và tiểu đường như Ozempic, Wegovy.

Béo phì ngày càng tăng, là yếu tố gây ung thư không thua gì hút thuốc, theo BS Marcus Pleiscia, là Chef medical officer for the Association of State and

Territorial Health Officials ở Mỹ.

Can thiệp bằng cách thay đổi cách sống : cai thuốc hút, ăn uống hợp vệ sinh, tập thể dục, có thể làm thay đổi đáng kể tần số xuất hiện của các bịnh mãn tính, theo Pleiscia, ung thư là một bịnh mãn tính không khác bịnh tim hay tiểu đường.

Với sự gia tăng số trường hợp ung thư ở người trẻ tuổi ở Mỹ, chúng ta phải tạo nên thói quen tốt thật sớm trong đời sống. Rất khó bỏ hút thuốc một khi đã hút, rất khó giảm cân một khi đã béo phì. nhưng không bao giờ trễ để thay đổi một thói quen xấu: trễ còn hơn không!

Thay đổi thói quen xấu nhằm giảm tiếp xúc với các yếu tố nguy hiểm có thể giảm nguy cơ ung thư nhanh chóng.

Ung thư là chuyện mà cơ thể của bạn phải chiến đấu mỗi ngày trong lúc tế bào cơ thể bạn phân chia (phân bào) theo BS Kamal, đó là nguy cơ mà bạn phải đối diện mỗi ngày, và điều này có nghĩa là làm giảm nguy cơ là làm tốt cho bạn mỗi giây mỗi phút.

TB :Theo Canada. ca, thuốc lá gây ra các ung thư sau đây :

– Ung thư phổi.

– Ung thư thanh quản.

– Ung thư vùng vòm miệng.

– Ung thư hầu.

– Ung thư xoang cạnh mũi (sinus paranasal).

– UT thực quản.

– UT dạ dày.

– UT ruột già, gan, tuỵ tạng, thận, ống tiểu, tử cung, bọng đái…

Điều quan trọng cần nhấn mạnh là thuốc lá không chỉ gây ung thư phổi và các bịnh mãn tính ở riêng phổi không thôi, mà nó còn gây vô số ung thư ở các nơi khác của cơ thể.

Montréal  8/8/2024 


 

Bệnh Nghẹt Thở ở tuổi cao niên

Một công dân cao tuổi 62 tuổi đã được đưa vào bệnh viện do bị nghẹt thở sau khi uống một ly nước vào lúc 11:00 tối. Ông đã được đưa đi cấp cứu nhưng không may đã qua đời. Cái chết đột ngột của ông cảnh báo những người cao tuổi rằng bất kể họ làm gì, họ phải chú ý đến hai điều: Một là Ngăn Ngừa Ngã, Và hai là Ngăn Ngừa Nghẹt Thở.

Thức ăn hoặc nước uống thông thường di chuyển từ miệng, qua cổ họng, xuống thực quản và tới dạ dày. Quá trình này có vẻ đơn giản, nhưng để thực hiện hành động nuốt thức ăn, chúng ta phải sử dụng khoảng 30 cơ và dây thần kinh.

Trên đường đi của thức ăn, có một nắp đậy hình chiếc lá ở đáy lưỡi được tạo thành bởi tập hợp các mô gọi là nắp thanh quản. Nó ngăn không cho thức ăn đi vào trong khí quản khi chúng ta đang nuốt. Cùng lúc đó, các dây thanh âm khép chặt bịt kín đường thở, xương móng và thanh quản bị kéo hướng lên trên và tiến về phía trước khiến thực quản mở ra. Chúng ta sẽ tạm thời ngưng thở trong quá trình nuốt.

Nhưng thỉnh thoảng toàn bộ hệ thống này không hoạt động như mong muốn, với nắp thanh quản và dây thanh quản không đóng đúng cách. Một lượng nhỏ thức ăn hoặc chất lỏng mà chúng ta nuốt sẽ đi sai đường, bị hít vào trong khí quản hoặc phổi. Phản xạ của cơ thể là ho, đôi khi là ho rất dữ dội, nhằm đẩy các vật thể lạ ra khỏi đường hô hấp.

Vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng nếu thức ăn hoặc nước uống tiến vào trong phổi, gây ra chứng viêm phổi. Các loại thức ăn hoặc đồ uống có tính axit như nước cam làm tổn thương phổi nhiều nhất.

Đôi lúc, chúng ta không có phản xạ ho hoặc nôn khan ngay lập tức khi thức ăn hoặc chất lỏng đang tiến vào khí quản hoặc phổi, dẫn đến các vấn đề hô hấp nghiêm trọng. Điều này thường xảy ra phổ biến hơn ở những người mắc chứng khó nuốt (dysphagia). Chứng khó nuốt thường xuất hiện do cơ bắp của chúng ta trở nên yếu đi vì bệnh tật, chấn thương hoặc lão hóa.

Chuyên gia tư vấn sơ cứu khi bị hóc dị vật bất cứ ai cũng cần nắm rõ để ...

Sau tuổi 60 và xa hơn nữa, một người phải bắt đầu tự huấn luyện: Khi uống nước – Dừng mọi thứ lại và tập trung uống nước cẩn thận và chậm rãi. Người cao tuổi dễ bị nghẹt thở vì các cơ cổ họng và cơ nuốt đã bị thoái hóa và thiếu sức mạnh cơ bắp. Thông tin sau đây được truyền đạt bởi một bác sĩ vẫn đang hoạt động trong lĩnh vực y tế. Đáng để tham khảo, đặc biệt nếu bạn hoặc người thân hoặc bạn bè đã trở nên cao tuổi. Viêm phổi do nghẹt thở khi uống nước, sữa, súp, v.v., là một vấn đề phổ biến ở người cao tuổi. Nếu có người cao tuổi ở nhà:

Xin Lưu Ý:

1. Sử dụng ống hút, nếu có thể, khi uống nước và giữ đầu cúi xuống khi nuốt.

2. Xin uống súp đặc thay vì súp trong. Súp trong chảy nhanh và dễ bị nghẹt thở khi hô hấp không thông suốt.

3. Xin đừng uống chất lỏng khi vẫn còn thức ăn rắn trong miệng, hoặc khi đang nhai. Nếu nước lưu lại trong miệng quá lâu, nó sẽ chảy vào khí quản và gây nghẹt thở nếu bạn không cẩn thận.

4. Đừng nói chuyện hoặc quay đầu khi có thức ăn hoặc nước trong miệng.

From: Anh Dang & Kim Bang Nguyen 


 

 Tách Cà Phê Và Tuổi Thọ – Bác Sĩ Phạm Hiếu Liêm

CAFFEINE CHỈ LÀ CHẤT KÍCH THÍCH

TÁCH CÀ PHÊ MỚI LÀ THUỐC TRƯỜNG SINH

Nếu bạn ở tuổi trên trung niên,khoảng trên dưới 50 tuổi và biết có một viên thuốc mà bạn có thể dùng mỗi ngày không phải để trị bệnh gì cả, nhưng sẽ làm giảm nguy cơ tử vong đến 30% trong bảy năm tới so với những người không uống viên thuốc “trường sinh“ đó, tôi nghĩ bạn sẽ uống viên thuốc ấy ngay.

Bản tin từ báo New York Times về một khảo cứu công bố trên báo Y học Annals of Internal Medicine cho thấy uống từ 1.5 đến 3 tách cà phê mỗi ngày là viên thuốc trường sinh nói trên. Bất kể là bạn uống cà phê có 1 muỗng đường hay cà phê đen và kể cả cà phê decaf (gần như không có caffeine, là loại cà phê được loại bỏ ít nhất 97% caffeine),bạn đều giảm được tử vong so với người cùng tuổi không uống cà phê.

Trong Y học hiện nay, chưa có một thuốc nào không dùng để chữa bệnh mà có thể giúp người tiêu thụ sống lâu hơn như vậy. Do đó, chúng ta có thể gọi cà phê là một thuốc “trường sinh” vì cà phê không phải là một chất dinh dưỡng.

Theo lịch sử thì cà phê có nguồn từ Trung Đông khoảng Thế Kỷ thứ 15, được đưa vào Âu Châu thời Đế Quốc Ottoman và trở thành phổ thông vì có vị đậm đà với mùi thơm dể chịu và giúp hưng phấn làm tỉnh táo tinh thần người tiêu thụ. Người Pháp mang cà phê vào Việt Nam thời thuộc địa. Họ còn khởi xướng việc trồng cây cà phê ở Ban Mê Thuột vẫn còn tồn tại đến hôm nay.

Caffeine là một hóa chất trích ra từ cà phê và có đặc tính kích thích não bộ khiến thần trí tỉnh táo và bớt buồn ngủ. Caffeine cũng khiến áp huyết tăng tạm thời làm tăng lượng máu lọc qua thận nên gây lợi tiểu. Nhịp tim cũng tăng nhanh tạm thời trong lúc ấy. Caffeine được bỏ vào các thức uống, hay chewing gum (kẹo cao su, kẹo nhai) để giúp hưng phấn và tỉnh ngủ. Người có chứng nhịp tim nhanh rối loạn nên tránh dùng caffeine. Caffeine không có màu, không có mùi, vị đắng và không có bằng chứng để tin rằng caffeine làm tăng tuổi thọ.

Những hóa chất khác, đa số là chất kháng oxy trong tách cà phê, kể cả cà phê decaf, với màu nâu sậm, hương thơm ngào ngạt giúp giảm tử vong nên tăng tuổi thọ như đã nói ở trên mà cơ chế vẫn chưa được biết rõ.

Mỗi tách hay ly cà phê có khoảng 180-200 mg caffeine. Cà phê decaf chỉ có khoảng 5-10 mg trong mỗi tách. Muốn khỏi mất ngủ thì chỉ nên uống cà phê decaf sau 2 giờ chiều. Tách cà phê buổi sáng và buổi trưa giúp hưng phấn tỉnh táo và cũng là thuốc trường sinh kể cả tách cà phê decaf vào buổi chiều tối. Nếu bị chứng nhịp tim rối loạn nhanh thì chỉ uống decaf mà thôi thì cũng tốt vậy.

Xin nâng tách cà phê và chúc sức khỏe thật dồi dào.

Bs. Phạm Hiếu Liêm

From: Truong Le


 

 Khi đi bộ tăng cường sức khỏe, giảm viêm cho cơ thể

Ba’o Nguoi-Viet

LOS ANGELES, California (NV) – Nhắc đến đi bộ, người ta thường nghĩ rằng đây chỉ là hoạt động nhẹ nhàng và dành cho những người lớn tuổi.

Tuy nhiên, bạn đừng tưởng chỉ vì nó đơn giản và nhẹ nhàng như thế mà không có tác động lớn đến sức khỏe. Đi bộ thật ra giúp hỗ trợ sức khỏe tim mạch, tăng tuổi thọ, giảm căng thẳng và lo lắng mà không phải ai cũng hiểu rõ, theo trang mạng Well+Good.

Đi bộ thật ra giúp hỗ trợ sức khỏe tim mạch, tăng tuổi thọ, giảm căng thẳng và lo lắng mà không phải ai cũng hiểu rõ. (Hình: Angela Weiss/Getty Images)

Cơ thể khi bị viêm như thế nào?

Viêm không nhất thiết phải là một điều xấu. Đó là cơ chế bảo vệ tự nhiên của hệ thống miễn dịch, giúp phát hiện, tấn công hoặc loại bỏ vi khuẩn, virus và những thứ có hại khác ra khỏi cơ thể. Phản ứng viêm có thể gây đau, tấy đỏ hoặc sưng tấy, mặc dù các triệu chứng cụ thể phụ thuộc vào chấn thương vào bộ phận nào trên cơ thể.

Lý tưởng nhất là khi tình trạng viêm chỉ là tạm thời. Lúc này, hệ thống phòng thủ của cơ thể hoạt động để phản ứng với mối đe dọa, sau đó nó sẽ được tắt đi sau khi mối đe dọa được giải quyết. Nhưng đôi khi hệ thống miễn dịch của bạn không biết cách tự tắt và liên tục tấn công tiếp cơ thể. Đây được gọi là viêm mãn tính và có thể gây ra tác hại cực kỳ nghiêm trọng nếu như không được điều trị. Viêm mãn tính có liên quan đến nhiều bệnh nghiêm trọng, bao gồm tiểu đường loại hai, ung thư và đột quỵ.

Và đi bộ cũng là cách để giảm thiểu chứng viêm trong cuộc sống hằng ngày, bên cạnh việc ăn uống lành mạnh, kiểm soát căng thẳng và tập thể dục.

Đi bộ giúp giảm viêm như thế nào?

Bác Sĩ Isabelle Amigues, hiện đang làm việc tại Unabridged MD ở Denver, Colorado, cho biết, chỉ có 20 phút đi bộ bên ngoài hay đi bộ trên máy chạy bộ cũng đã giúp giảm hoạt động của tế bào viêm, mà cụ thể ở đây là sản xuất tế bào bạch cầu liên quan đến phản ứng miễn dịch.

Ngoài ra, theo Bác Sĩ Stella Bard, chuyên về thấp khớp ở Brooklyn, New York, đi bộ làm giảm giảm lượng chất béo dự trữ có liên quan đến việc thúc đẩy quá trình viêm nhiễm.

“Về cơ bản, khi mô mỡ trắng, là một loại mỡ cụ thể trong cơ thể, tạo ra hormone và cytokine, dư thừa, nó sẽ liên quan đến tình trạng viêm mãn tính,” Bác Sĩ Stella Bard nói. “Bằng cách di chuyển hay đi bộ, chúng ta có thể giúp giảm mô mỡ và do đó cũng giảm tình trạng viêm nhiễm.”

Đi bộ còn giúp giảm căng thẳng, một tác nhân gây viêm nhiễm chính. Không chỉ vậy, đi bộ giúp cải thiện phẩm chất giấc ngủ và bạn biết đó, ngủ ngon chính là điều quan trọng để hỗ trợ hệ thống miễn dịch của bạn.

Đi bộ giúp cải thiện phẩm chất giấc ngủ và khi ngủ ngon chính là điều quan trọng để hỗ trợ hệ thống miễn dịch của bạn. (Hình: Getty Images)

Cần đi bộ bao nhiêu để giảm viêm?

Không có một quy tắc cụ thể nào về thời gian mà bạn cần đi bộ mỗi ngày để giảm viêm. Bác Sĩ Stella Bard khuyên rằng bạn nên tăng cường đi bộ 30 phút mỗi ngày và năm ngày mỗi tuần.

Nếu bạn chưa đi bộ đều đặn, bạn nên bắt đầu từ từ và tăng cường dần dần qua các bài tập đi bộ về thời lượng, cường độ và tần suất. “Bắt đầu bằng một giờ đi bộ cường độ cao với tốc độ nhanh nếu không tập thể dục thường xuyên trước đó có thể dẫn đến nhiều tác hại hơn,” Bác Sĩ Isabelle Amigues chia sẻ. “Vì vậy bạn nên tập từ từ, tăng dần 10 phút, tối đa 40 phút mỗi ngày để đi bộ với tốc độ nhanh. Lý tưởng nhất là bạn đi bộ đủ nhanh để cảm thấy thấy nhịp tim của bạn tăng lên một chút.”

Bạn nên lưu ý rằng trong một số trường hợp đi bộ quá sức lại đem lại tác dụng ngược, khiến tình trạng viêm càng trầm trọng hơn. Chính vì vậy, bạn nên bắt đầu vừa phải, dần dần tăng lên theo thời gian và nhớ uống đủ nước. (YY) [qd]