TRIỆU CHỨNG NHIỄM CORONA QUA TỪNG NGÀY

  • TRIỆU CHỨNG NHIỄM CORONA QUA TỪNG NGÀY

    🛑Ngày 1 ~ Ngày 3
    – Triệu chứng giống bệnh cảm
    – Viêm họng nhẹ, hơi đau
    – Không nóng sốt. Không mệt mỏi. Vẫn ăn uống bình thường
    🛑Ngày 4
    – Cổ họng đau nhẹ, người nôn nao.
    – Bắt đầu khan tiếng.
    – Nhiệt độ cơ thể dao động 36.5~ (tuỳ người)
    – Bắt đầu chán ăn.
    – Đau đầu nhẹ
    – Tiêu chảy nhẹ
    🛑Ngày 5
    – Đau họng, khan tiếng hơn
    – Cơ thể nóng nhẹ. Nhiệt độ từ 36.5~36.7
    – Người mệt mỏi, cảm thấy đau khớp xương
    ** Giai đoạn này khó nhận ra là cảm hay là nhiễm corona
    🛑Ngày 6
    – Bắt đầu sốt nhẹ, khoảng 37
    – Ho có đàm hoặc ho khan
    – Đau họng khi ăn, nói hay nuốt nước bọt
    – Mệt mỏi, buồn nôn
    – Thỉnh thoảng khó khăn trong việc hít thở
    – Lưng, ngón tay đau lâm râm
    – Tiêu chảy, có thể nôn ói
    🛑Ngày 7
    – Sốt cao hơn từ 37.4~37.8
    – Ho nhiều hơn, đàm nhiều hơn.
    – Toàn thân đau nhức. Đầu nặng như đeo đá
    – Tần suất khó thở vẫn như cũ.
    – Tiêu chảy nhìu hơn
    – Nôn ói
    🛑Ngày 8
    – Sốt gần mức 38 hoặc trên 38
    – Khó thở hơn, mỗi khi hít thở cảm thấy nặng lồng ngực. Hơi thở khò khè
    – Ho liên tục, đàm nhiều, tắt tiếng
    – Đầu đau, khớp xương đau, lưng đau…
    🛑Ngày 9
    – Các triệu chứng không thay đổi mà trở nên nặng hơn.
    – Sốt tăng giảm lộn xộn
    – Ho không bớt mà nặng hơn trước.
    – Dù cố gắng vẫn cảm thấy khó hít thở.

    ** Tại thời điểm này, nên đi xét nghiệm máu và chụp XQuang phổi để kiểm tra

    P/s
    – Triệu chứng thay đổi tuỳ theo sức đề kháng của từng người. Ai khoẻ thì mất 10-14 ngày mới phát hiện. Ai không khoẻ thì 4-5 ngày.

    Nguồn: tổng hợp bác sĩ (Sanilesson và yomidr)

    —–

    Hiện vẫn chưa có thuốc đặc trị hay vaccine phòng bệnh, Trung Quốc mới chỉ cho ra mắt thuốc chống virus Corona nhưng chưa bán tại thị trường Việt Nam. Mọi người nên nhớ cẩn tắc vô áy náy:

    – Đeo khẩu trang khi có thể( khẩu trang vải cũng được, giặt thường xuyên).

    – Rửa tay, rửa tay và rửa tay.

    – Tránh tụ tập đông người.

    – Nạp thêm Vitamin C để tăng sức đề kháng.

    – Vệ sinh đồ dùng cá nhân như điện thoại, laptop thường xuyên.

    5 điều cần biết về Virus Corona Vũ Hán (video clip – BBC)

    https://www.facebook.com/BBCnewsVietnamese/videos/198889931462836/

Bán 2 căn biệt thự để nằm viện, tôi mới biết sức khoẻ quan trọng đến nhường nào

Bán 2 căn biệt thự để nằm viện, tôi mới biết sức khoẻ quan trọng đến nhường nào

10/02/2020

Tôi hy vọng rằng, sau khi đọc xong bài viết này, mọi người đều sẽ coi sức khỏe là mục tiêu theo đuổi hàng đầu trong năm 2019 này. Bởi, nếu còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, bạn đã là một tỷ phú rồi!

Nằm viện 72 ngày, bán hết 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố!

Hôm qua, tôi nhận được tin nhắn của cậu bạn cùng lớp, báo rằng lớp trưởng lớp cấp ba của chúng tôi vừa mới mất. Cậu ấy phải nhập viện từ 2 tháng trước vì bị xuất huyết não.

Cậu ấy được đưa vào phòng ICU (Phòng chăm sóc chuyên sâu). Trong đó, cậu ấy phải dùng máy thở, dung dịch dinh dưỡng, nhân viên chăm sóc… tốn hàng chục ngàn đô la.

Tiền tiêu trong chớp mắt. Vậy nên, để chữa trị cho bạn tôi, người nhà cậu ấy đã bán đi hai căn biệt thự cậu ấy đã mua ở trung tâm thành phố. Tiếp đến lại bán đi nhiều căn nhà ở quê để chi trả viện phí. Nhưng cầm cự được 72 ngày, cậu ấy vẫn ra đi, rời khỏi thế giới này mãi mãi.

(Ảnh minh họa: getty.com)

Bạn tôi nói rằng, mãi đến khi phải đối mặt với cái chết cận kề, cậu ấy mới nhận ra sức khỏe của mình đắt đỏ biết bao nhiêu: “Nếu ngôi nhà không còn, bạn có thể mua lại. Nhưng nếu như sức khỏe bạn không còn, dù có bao nhiêu tiền, bạn cũng không thể mua lại nó như ngôi nhà.”

Nhiều người luôn cho rằng nhà cửa, đất đai là tài sản giá trị nhất. Họ làm việc cật lực chỉ để kiếm tiền xây nhà to, mua dự trữ được càng nhiều đất càng tốt. Nhưng mấy ai nghĩ rằng, sức khoẻ mới là bất động sản lớn nhất của đời người. Nếu không có sức khoẻ, dù bạn có bao nhiêu tiền, bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu mảnh đất… đều vô nghĩa!

“Nằm viện 72 ngày, bán cả 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố. Tôi mới nhận ra nếu tôi còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, bản thân tôi đã là tỷ phú rồi”.Đây là lời cuối cùng mà người bạn đã tâm sự với tôi. Cậu ấy đã vì sự nghiệp mà tiêu hao rất nhiều sức khỏe của mình. Tuy có thể giàu có, thay đổi cuộc sống, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ gì thì cậu ấy đã phải ra đi rồi.

Nhưng những người trẻ lại thường không quan tâm sức khỏe của họ đáng giá bao nhiêu.

Ngày nay, tôi để ý rất nhiều bạn trẻ không hề quan tâm đến sức khoẻ của bản thân. Để thuận tiện cho công việc, họ có thể ăn thức ăn nhanh mua ngoài đường, vừa đi vừa ăn; hoặc ngồi cắm cúi vào máy tính, vừa gõ lạch cạch vừa nhai nhóp nhép.

Họ thức rất khuya, rồi đến sáng hôm sau, để có thể ngủ thêm một chút, họ nướng trên giường hàng giờ và bỏ buổi tập thể dục.

Họ tăng ca liên tục, nhận thêm dự án để kiếm tiền mua nhà, mua xe, lo cho gia đình, con cái, mua sắm thứ này thứ kia… Họ có hàng tá các lý do để… rất cần tiền.

Bán 2 căn biệt thự để nằm viện, tôi mới biết sức khoẻ quan trọng đến nhường nào - ảnh 2

Ngày nay, những người trẻ lại thường không quan tâm sức khỏe của họ đáng giá bao nhiêu.(Ảnh minh hoạ: Medium)

Cách đây một thời gian, một nhân viên 25 tuổi ở một công ty công nghệ nổi tiếng đã bị đột tử, và nguyên nhân chính là do anh ta làm việc quá sức.

Người ta nói rằng, chàng trai trẻ này rất xuất sắc. Bạn càng tạo áp lực cho anh ta, anh ta lại càng trở nên lợi hại hơn. Sau khi tốt nghiệp, anh ta xin vào làm ở một công ty nổi tiếng với mức lương trên 50 triệu một tháng. Anh ta đều làm việc rất chăm chỉ, mỗi ngày đều tăng ca và có khi làm từ tối đến sáng.

25 tuổi, với mức lương mới ra trường trên 50 triệu và hiện tại là hơn 100 triệu. Đáng lẽ chàng thanh niên trẻ này đã có thể tiến xa hơn và có một tương lai rất tươi sáng, nhưng mọi thứ hoàn toàn ngược lại.

Khi bạn còn trẻ, bạn có thể làm gì cho cuộc đời?

Tất nhiên, bạn vẫn cần chăm chỉ, cố gắng học hỏi và nỗ lực làm việc, nhưng không phải làm kiểu… bán mạng. Hãy phát triển một thói quen tốt, lập chế độ ăn uống lành mạnh và tập thể dục đều đặn mỗi tuần. Những bữa tiệc tùng thâu đêm với bạn bè, những chén rượu, chai bia, những lần ngủ nướng trên giường… bạn đều phải dùng sức khoẻ của mình để chi trả cho những “thú vui” nhất thời đó!

Hãy giảm các khoản chi tiêu không cần thiết, nhất là khi bạn chưa đủ giàu. Những cô gái, hãy bớt thói quen mua sắm những thứ như mỹ phẩm, son môi, quần áo, túi xách… Đừng vì một chiếc túi hàng hiệu, hay một bộ đầm bắt mắt mà phải thắt lưng buộc bụng, làm việc tăng ca để sở hữu nó. Còn những chàng trai, đừng tiêu tiền cho những bữa nhậu nhẹt, những trò tiêu khiển không lành mạnh… Đừng “bán rẻ” chính mình để thoả mãn dục vọng. Bạn nên nhớ rằng: “Vào thời điểm quan trọng phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết, bạn sẽ thấy bất kỳ mong muốn nào, bất kỳ niềm vui nào, cũng không quý trọng bằng sức khỏe của bạn.”

BẠN ĐÃ BIẾT GIẾT NGƯỜI LÀ PHẠM TỘI. VẬY VIỆC BẠN TỰ HỦY HOẠI BẢN THÂN MÌNH MỖI NGÀY CHẲNG KHÁC NÀO ĐANG PHẠM TỘI?

(Nguồn tham khảo: cafef.vn)

CORONAVIRUS

CORONAVIRUS

HCD: Thưa theo những gì chuyên viên khuyên thì ngừa để khỏi bị lây bịnh dịch Tàu nầy cũng giống như ngửa Flu. Tóm tắt thế nầy:

  1. Rửa tay thường xuyên bằng xà phòng và nước trong ít nhất 20 giây.
    2. Tránh chạm vào mặt, mũi hoặc miệng bằng tay không rửa sạch.
    3. Tránh tiếp xúc gần với những người bị bệnh.
    4. Làm sạch và khử trùng các bề mặt mà bạn thường xuyên chạm vào.(nấm cửa, nút mở/tắt đèn, nút bấm thang máy….)
    5. Che miệng khi ho và hắt hơi bằng khăn giấy (tức người bịnh che miệng hay mang mặt nạ)

Ở đây không thấy bảo người mạnh mang mặt nạ. Tuy nhiên mang mặt nạ cũng đở được phần nào, nhớ là nó không ngăn được siêu vi đâu. Mặt nạ chúng ta thấy nhiều người mang trong các hình chụp là loại dành cho người bịnh mang, không phải loại ngừa nhiễm bịnh cho người mạnh. Muốn ngăn được phải dùng mặt nạ loại đặc biệt.

Đây là hình hướng dẫn, nếu cần các bạn save để đó, nó ngăn nhiễm cảm cúm hàng năm luôn.


HCD: Các bạn có thấy là chỉ mang mặt nạ nếu các bạn thấy khó ở (để ngăn không cho lây bịnh sang người mạnh), không bảo người mạnh mang mặt nạ để ngừa lây bịnh như đa số (hầu hết) chúng ta hiểu sai.

From: TU-PHUNG

Các lệnh hạn chế người Trung Cộng du lịch đến Hoa Kỳ đã có hiệu lực từ ngày Chủ Nhật

Vào tối chủ nhật (ngày 2 tháng 2), Hoa Kỳ đã bắt đầu thực hiện các hạn chế du lịch nghiệm ngặt trong nỗ lực ngăn chặn sự bùng phát coronavirus đã giết chết hơn 300 người ở Trung Cộng và lây nhiễm hơn 16,000 người trên toàn cầu. B….

 

Những bệnh… vô duyên!

Những bệnh… vô duyên!

BS Ðỗ Hồng Ngọc.

Tuy già không phải là một bệnh nhưng già thì thường có bệnh. Bệnh thì có bệnh nặng, bệnh nhẹ, bệnh có duyên và bệnh… vô duyên. Ai cũng biết thầy thuốc là người được học hành cẩn thận để giúp ta chữa trị bệnh tật, vậy mà thầy thuốc cũng có thể gây bệnh cho ta, dù là ngoài ý muốn, cái đó gọi là bệnh do thầy thuốc gây ra (iatrogenic) mà theo GS. Phạm Khuê, một chuyên gia về Lão khoa, Chủ tịch Hội người cao tuổi Việt Nam thì có đến hơn một phần tư các bệnh ở người già là do thầy thuốc gây ra! (Bệnh học tuổi già, Phạm Khuê, NXB Y Học, 1998, trang 364).

Những bệnh… vô duyên còn có thể do chính bản thân mình, người thân trong gia đình, bạn bè, hàng xóm, hoặc các nhân viên tâm lý xã hội gây ra nữa! Bà cô của một bác sĩ bạn tôi trên 80 tuổi kêu lúc nào trong người cũng nóng bức, miệng khô nên đã mua rễ tranh, mía lau, mã đề ngoài chợ về nấu “nước mát” uống. Mát đâu không thấy, thấy đi tiểu liên tục gây thêm tình trạng mất nước trong cơ thể, lại thấy nóng bức, thấy khô miệng, lại uống thêm “nước mát”! Thì ra “rễ tranh, mía lau, mã đề” là những loại thuốc lợi tiểu (diuretics).

Một ông bác gầy còm nghe hàng xóm bày vẽ có loại tễ mập, bèn mua uống mấy cây. Mập thiệt! Nhưng người béo bệu, cơ thể bạc nhược! Thì ra, thuốc tễ đó chỉ là bột mì trộn với mật ong và Corticoid, một thứ thuốc uống vào lâu ngày gây hội chứng Cushing, ứ nước, làm mập bệu và gây ra vô số những tác dụng tai hại khác như giảm sức đề kháng, mọc lông, loãng xương, loét bao tử, cao huyết áp…

Ta cũng biết thuốc chữa đau khớp có thể gây loét dạ dày; thuốc điều trị cao huyết áp có thể gây hạ huyết áp đột ngột; thuốc trị tiểu đường làm hạ đường huyết; thuốc uống cho đỡ bị đái són ở người già thì gây khô miệng, đỏ da, mờ mắt, chóng mặt…

Một đặc điểm sinh học của người cao tuổi là khả năng thích ứng dần kém đi. Hấp thu thuốc đã chậm mà đào thải cũng chậm. Tác dụng phụ của thuốc lại thiên hình vạn trạng, tùy từng người, từng lúc, có thuốc người này dùng thì tốt mà bày cho người khác không xong, uống vào bị phản ứng ngay.

Cho nên dùng thuốc ở người già phải dò dẫm trên từng trường hợp, giảm liều, giảm lượng, đắn đo tính toán trước sau, nào bệnh trước mắt, nào bệnh tiềm tàng; thuốc chữa được bệnh này nhưng có gây ra bệnh khác không, có làm bộc phát một bệnh cũ nào đó không, người bệnh ăn uống ra sao, tiêu tiểu ra sao và trạng thái tâm thần ra sao?

Người cao tuổi cũng thường hay tự ý gia giảm thuốc, tin lời bày vẽ, ai mách gì cũng nghe, gây tương tác thuốc lung tung rất dễ sinh ra nhiều bệnh…. vô duyên đáng tiếc.

Ngày càng có nhiều máy móc xét nghiệm và một số người cao tuổi cũng thường muốn được xét nghiệm này nọ.

Báo Paris Match của Pháp có đăng trường hợp một bà già bị rối loạn tiêu hóa đến khám ở một bác sĩ. Bác sĩ thấy không có gì nặng nhưng cũng gởi cụ làm thêm vài xét nghiệm cho chắc. Sau đó, bà cụ được tiếp tục làm thêm hàng loạt các xét nghiệm khác ngày càng phức tạp hơn vì xét nghiệm đơn giản không tìm ra bệnh: Siêu âm, nội soi, sinh thiết, chụp cắt lớp, chụp cản quang mạc treo…

Sau hơn một tháng chuyển từ trung tâm này đến bệnh viện kia, nằm đợi trên những băng ca lạnh lẽo, đẩy từ hành lang này sang hành lang khác, tiếp xúc với những người mang khẩu trang chỉ chừa đôi mắt lạnh lùng, bà cụ rơi vào tình trạng khủng hoảng tâm lý trầm trọng và tiêu tốn mất 35 ngàn quan Pháp.

Cuối cùng các bác sĩ hội chẩn kết luận không có bệnh gì cả!

Tây gọi những người sính xét nghiệm là “examinite”.

Tổ chức sức khỏe thế giới (WHO) cũng cảnh báo hiện tượng over – investigation, “thăm dò quá mức cần thiết” này (Health of the Elderly, WHO, 1989). Một số người cao tuổi được chăm sóc bảo bọc quá đáng, được làm xét nghiệm thăm dò, theo dõi liên tục làm cho người bệnh muốn… hết bệnh cũng không được; không kể trong quá trình thăm dò, chọc hút, bơm tiêm, thụt tháo… không phải là không có nguy cơ.

Dĩ nhiên nếu có bệnh thì cần phải làm để có chẩn đoán chính xác và điều trị hiệu quả. Còn thăm dò chỉ để… thăm dò thì không nên. Các chuyên gia khuyên chỉ nên làm xét nghiệm cho người già khi nhằm để chẩn đoán một thứ bệnh có thể chữa được, có thể phục hồi được, có lợi cho người bệnh hoặc để chẩn đoán phân biệt tìm ra một bệnh có tiên lượng tốt hơn, điều trị có kết quả hơn, có lợi cho bệnh nhân và gia đình hơn mà thôi. Tóm lại, biết ơn mình thì cần thiết lắm mới phải làm xét nghiệm và phải có chỉ định của bác sĩ.

Thế nhưng có thứ không phải là thuốc, không phải là thủ thuật gì cả mà vẫn có thể gây ra những bệnh vô duyên: đó là lời nói!

Có những lời nói gây hoang mang, lo lắng, làm mất ăn mất ngủ, gây kiêng cữ quá đáng làm cho tình trạng bệnh khó phục hồi hơn. Cái đó gọi là sự “dán nhãn” (labelling). Chẳng hạn như người không có chuyên môn, không đủ cơ sở khoa học chắc chắn mà “phán” cho một cái chẩn đoán kiểu như “nghi ung thư”, “hơi bị lớn tim”, hoặc một từ mơ hồ như “máu lộn mỡ, gan hơi nhiễm mỡ, viêm nhiễm phần phụ, rối loạn thần kinh thực vật”… hoặc “bị thư phù, bị người cõi trên nhập….” đều đem lại những kết quả tai hại không thể ngờ được!

Ngay cả bị dán nhãn là già cả, già nua, già yếu, mất sức rồi bị ép phải nằm yên một chỗ, lúc nào cũng có người nâng đỡ chăm sóc thì sẽ ngày càng lệ thuộc, ngày càng suy nhược, mau loãng xương, bắp cơ thoái hóa, cứng khớp nhanh.

Ðáng sợ hơn cả là bị ép phải vào nằm viện, nằm nhà thương, nhà dưỡng lão, nhà nghỉ mất sức… khi vẫn còn có thể tự quản được. Thật ra đây chỉ là giải pháp cuối cùng vì một khi đã vào các cơ sở này rồi thì không hy vọng gì trở lại đời sống bình thường được nữa vì càng ngày càng thụ động, ỷ lại, lệ thuộc, suy sụp.

Các cơ sở chăm sóc cho người già thực ra rất cần thiết, miễn là phải giữ một số nguyên tắc như đảm bảo sự riêng tư, tôn trọng cá nhân, giúp tự chủ, tự quản, và tạo nhiều cơ hội cho họ tham gia sinh hoạt phù hợp với sở thích và sức khỏe.

Tóm lại, không nên để người cao tuổi mắc thêm những bệnh… vô duyên!

BS Ðỗ Hồng Ngọc.

From: TU-PHUNG

Bác sỹ cho biết: Bí quyết ăn ít cơm đúng cách có thể sống thêm được 20 năm

Bác sỹ cho biết: Bí quyết ăn ít cơm đúng cách có thể sống thêm được 20 năm

Từ thời xa xưa, con người đã hy vọng vào một lọai thuốc có thể giúp họ trường sinh bất lão. Vị vua nổi tiếng của Trung Quốc, Tần Thủy Hoàng thậm chí đã phái người đi tìm kiếm khắp thiên hạ. Sau hàng ngàn năm, các nhà khoa học cuối cùng đã thoáng thấy một vài gợi mở!

Julie Matheson và các đồng nghiệp thuộc Viện Lão hóa Quốc gia Hoa Kì (NIA), tin rằng chỉ cần giảm lượng thức ăn là bạn ăn có thể kéo dài cuộc sống của bạn.

Chuyên gia dinh dưỡng của Đại học Tufts, Susan B. Roberts và nhóm nghiên cứu của ông đã nghiên cứu 218 người tham gia ở độ tuổi 21-50 và nhận thấy trong số 25% người giảm lượng thức ăn của mình, lượng cholesterol trong máu đã tăng đáng kể, yếu tố hoại tử khối u (TNFs) giảm 25%, kháng insulin giảm 40% và huyết áp tổng thể cũng thấp hơn.

Nói một cách đơn giản, nghiên cứu này cho thấy bằng cách ăn ít hơn, bạn có thể dễ dàng kéo dài cuộc sống thêm 20 năm mà không để lại bất kỳ dấu hiệu lão hóa nào.

Giảm lượng thức ăn xuống 1/3, bạn có thể làm điều này

Một số người sẽ nói, nếu ngay cả ăn uống cũng không thể ăn một cách no nê, vậy thì cuộc sống còn có gì vui? Trên thực tế, nếu bạn có thể kiềm chế cơn thèm ăn và sống một cuộc sống lành mạnh, bạn sẽ có được niềm vui lâu hơn và liên tục hơn.

Thế nào là giảm 1/3 lượng thức ăn? Không phải nói mọi người không ăn, mà là chỉ ăn 7 phần no, tất nhiên tiền đề đó là: không được ăn quá nhanh.

Mỗi người có một lượng ăn khác nhau, vì vậy, việc ăn 7 phần no cần một quá trình cảm nhận và điều chỉnh không ngừng. Có một tiêu chuẩn cần ghi nhớ, đó là: nếu thời gian ăn cơm tương đối cố định thì khi bạn ăn 7 phần no, bạn sẽ không bị đói trước bữa ăn thứ 2.

1. Uống canh trước khi ăn

Uống canh trước khi ăn giúp giảm cảm giác thèm ăn, lượng thức ăn tự động sẽ giảm 1/3 bởi cảm giác no sẽ xuất hiện trước.

2. Nhai chậm

Ăn, nhất định phải chậm. Phải mất khoảng 20-30 phút để dạ dày truyền đạt thông tin no tới não, vì vậy, ăn chậm hơn để giúp não nhận ra rằng dạ dày đã đầy, và bạn sẽ tiêu thụ ít thức ăn hơn bình thường.

3. Nên rời khỏi bàn ăn sau khi ăn xong

Một vài người khi ăn đã khá no rồi vẫn cứ ngồi tại bàn ăn, nhìn mấy món ngon trên bàn ăn lại không kiềm chế được và lại ăn, vậy thì hiển nhiên là 10 phần no chứ không thể là 7 phần no.

4. Đừng tiếc thức ăn thừa

Có người ăn được 7,8 phần no rồi, nhưng nhìn thức ăn thừa trên bàn, sợ lãng phí, liền cố ăn nốt, vậy là 8 lại lên 10 phần no.

5. Chọn thực phẩm chứa nhiều chất xơ và nhiều nước

Rau củ, trái cây, ngũ cốc nguyên hạt và súp, có thể lấp đầy dạ dày của bạn bởi chúng chiếm nhiều không gian trong dạ dày của bạn hơn.

Tránh thực phẩm khô ít chất xơ, chẳng hạn như bánh mì hoặc bánh quy. Những thực phẩm này có xu hướng dù bạn ăn quá nhiều thì vẫn sẽ không cảm thấy no.

Thông qua việc giảm thiểu lượng ăn lâu dài, hệ thống tim mạch, gan, thận và miễn dịch của mọi người có thể thoát khỏi “khu sai lầm” và bước vào một vòng tuần hoàn mới và cuối cùng đạt được các mục tiêu về tuổi thọ, trì hoãn lão hóa và chống lại bệnh tật.

8 nguyên tắc vàng khi ăn

Hai bữa cách nhau từ 4-6 tiếng

Nắm bắt thời gian trong ăn uống là việc vô cùng quan trọng, hai bữa ăn cách nhau quá gần sẽ gây ảnh hưởng tới chức năng tiêu hóa của dạ dày vì nó còn chưa kịp tiêu hóa hết bữa trước. Thời gian lý tưởng nhất giữa các bữa ăn với nhau là từ 4-6 tiếng, đây vừa hay là khoảng thời gian mà dạ dày ngừng việc trộn tiêu hóa thức ăn.

Không ăn ngấu nghiến

Thông thường, nên ăn sáng trong vòng 15–20 phút, bữa trưa và bữa tối khoảng 30 phút là thích hợp.

Mỗi ngày cố gắng ăn 12 loại thức ăn trở lên

Đa dạng thực phẩm là nguyên tắc cơ bản của một chế độ ăn uống cân bằng. Bữa ăn hàng ngày nên bao gồm các loại thực phẩm như ngũ cốc, rau, trái cây, thịt gia cầm, cá, trứng, sữa, đậu nành… Trung bình, hãy cố gắng ăn nhiều hơn 12 loại thực phẩm mỗi ngày và hơn 25 loại thực phẩm mỗi tuần.

Uống nước súp cũng cần ăn thịt

Nhiều người nói, bao nhiêu dinh dưỡng đều ở trong nước ngót thịt, thực ra thì dù là nước ngót gà, nước ngót lợn, nước hầm bò, hay canh cá thì hàm lượng dinh dưỡng cũng kém xa so với ở trong thịt, muốn dinh dưỡng cân bằng, uống canh cũng đừng quên ăn thịt.

Thay đổi thức ăn thường xuyên

Trong khi lựa chọn thực phẩm, có thể thay đổi các loại thức ăn cùng loại.

Ví dụ, nếu hôm nay bạn ăn cơm, thì ngày mai bạn có thể ăn cháo, ăn bún, ăn phở, ăn bánh mì…

Hay thịt lợn, thịt gà, vịt, thịt bò… có thể được hoán đổi cho nhau, cá, tôm, cua, … có thể thay đổi cho nhau, sữa, sữa chua, phô mai,.. có thể thay thế cho nhau để đảm bảo sự đa dạng và phong phú.

Đừng ăn cơm khi quá nóng

Nhiệt độ ăn thích hợp của thực quản là 10 ° C ~ 40 ° C, khả năng chịu đựng nhiệt độ cao không quá 60 ° C. Một khi nhiệt độ thực phẩm vượt quá 65 ° C, nó sẽ đủ để đốt cháy niêm mạc thực quản. Theo thời gian, sẽ gây ra tổn thương thực quản. Vì vậy, nên để thức ăn nóng, nước đun sôi và các thực phẩm khác nguội trong vài phút và ăn khi nhiệt độ xuống dưới 60 ° C.

Ăn ít món ngọt sau bữa ăn

Nhiều người đã quen ăn tráng miệng sau bữa ăn, nhưng món tráng miệng chứa nhiều ngọt, sẽ làm tăng năng lượng, dễ dẫn đến béo phì và không có lợi cho sức khỏe của chính họ.

Nghỉ ngơi nửa tiếng sau bữa ăn

Nhiều người thích đi dạo hoặc tập thể dục ngay sau bữa ăn. Thực tế, có nhiều việc không phù hợp để thực hiện ngay sau khi ăn, bao gồm hút thuốc, tắm rửa, tập thể dục, uống trà đặc và lái xe.

Trong vòng nửa giờ sau bữa ăn, hãy nghỉ ngơi. Chúng ta có thể thực hiện một số bài tập quy mô nhỏ, chẳng hạn như lau bàn và quét nhà.

Ngạn ngữ truyền thống Trung Quốc nói “ăn no bảy phần, sống khỏe tới già” và “muốn khỏe mạnh, ba phần đói và lạnh”. Các nhà khoa học đã dành hàng thập kỷ để chứng minh một điều rằng: giảm lượng ăn đi 1/3, bạn sẽ sống thêm được 20 năm. Đạo lý đơn giản, hiệu quả không ngờ!

Những Vấn Đề Về Mắt Của Người Già! 

Những Vấn Đề Về Mắt Của Người Già! 

BS Nguyễn Quỳnh Anh & BS Hồ Văn Hiền

Hỏi: Mắt tôi vẫn thấy rõ, tại sao phải đi khám mắt định kỳ?

Hàn Lâm Viện Nhãn Khoa khuyên bịnh nhân 40-65 tuổi nên đi khám mắt ở bác sĩ chuyên môn (ophthalmologist) từ 2 đến 4 năm một lần dù không có bịnh. Trên 65 tuổi nên khám một lần mỗi năm là ít nhất, có thể thường hơn.

Lý do: Những thay đổi mắt ở người già xảy ra rất chậm, từ từ, làm bịnh nhân thích ứng với hoàn cảnh mà không để ý, không biết rằng mắt mình mờ hơn trước, hoặc thị trường (visual field) của mình bị thu hẹp lại, mình không còn thấy rõ những gì xảy ra ở ngoại biên tầm mắt mình, màu sắc các sự vật mình thấy không trung thực (ví dụ màu trắng mình tưởng là vàng), đêm tối lái xe, đèn phía trước chiếu vào mắt mình lóa không thấy rõ. Bác sĩ chuyên khoa mắt sẽ khám thấy những thay đổi đó và sẽ có những biện pháp thích hợp để chữa trị như cho đeo kính để điều chỉnh khúc xạ mắt (refraction correction), giải phẫu hay cho thuốc trị chứng cườm nước làm cao áp suất trong mắt, ngăn chặn những tổn thương có thể xảy tới cho mắt, giải phẩu lấy cườm và thay thế bằng thấu kính nhân tạo/artificial lens, giúp tránh tai nạn cho người lái xe.

*Hỏi: Tôi bị bịnh tiểu đường, mắt tôi không sao cả, tại sao bác sĩ bắt tôi đi khám mắt?

Bịnh tiểu đường (diabetes mellitus) không phải chỉ có triệu chứng đường được thải ra nước tiểu mà còn ảnh hưởng đến hầu hết các bộ phận trong cơ thể người bịnh. Mắt là bộ phận bị ảnh hưởng nặng do bịnh tiểu đường.

Bịnh võng mạc do tiểu đường (diabetic retinopathy), làm hư hại võng mạc (là màng phía sau tròng mắt, nơi nhận hình ảnh do ánh sáng từ ngoài mắt chiếu vào), là lý do hàng đầu gây ra bịnh mù ở người lớn.

Bịnh nhân cần được bác sĩ mắt nhỏ thuốc làm nở con ngươi và khám võng mạc kỹ lưỡng và chữa trị, theo dõi thường xuyên nếu bất bình thường. Ngoài ra, mổ cườm khô cho người tiểu đường dễ có biến chứng hơn ở người không tiểu đường.

Người bị tiểu đường cũng dễ bị cườm nước (glaucoma) hơn.

*Hỏi: Mắt tôi bị cườm khô (cataract), muốn mổ nhưng nhiều người bạn nói mổ xong vẫn thấy mờ, vẫn mang kính mà không rỏ. Vậy có cần mổ không?

Cataract, hoặc cườm khô, là trường hợp thấu kính (lens) của mắt bị vẩn đục, cản trở ánh sáng từ ngoài vào rọi trên đáy mắt (retina).

Muốn thị giác toàn hảo, ngoài việc thấu kính phải thông suốt, cần phải có một võng mạc (đáy mắt, retina) làm việc tốt (ví dụ không bị hư hoặc kém đi do đã bị thoái hóa vì tuổi già, hoặc hư vì bịnh tiểu đường như nói trên), và luôn những phần khác của hệ thần kinh phải nguyên vẹn. Cho nên, mổ mắt lấy cườm sẽ làm thị giác tốt hơn trước, thấy rõ hơn trước khi mổ, nhưng không nhất thiết là sẽ 20/20 (tối hảo) vì còn tùy thuộc các yếu tố khác của mắt và hệ thần kinh người bịnh.

Ngoài ra, nếu bị cườm khô (cataract), bác sĩ mắt không thể nhìn thấy rõ phần sau của mắt nên không theo dõi và chữa trị được những bịnh của võng mạc (retinopathy). Lấy cườm khô ra giúp cho công việc chăm sóc của mắt dễ dàng và tốt hơn.

*Hỏi: Thế tại sao mổ cườm khô rồi mà vẫn phải mang kính?

Ở người trẻ bình thường, không cần mang kính cũng thấy rõ vật ở thật xa (vô tận, infinity) cũng như vật ở gần (đọc sách chữ nhỏ). Sở dĩ được như vậy vì thấu kính (lens) trong mắt người trẻ có khả năng thích ứng (accommodation), thay đổi tính khúc xạ của nó (tựa như máy hình hiện đại có thể tự động zoom xa và gần).

Thấu kính nhân tạo (thế thấu kính bịnh đã đục) không có khả năng thích ứng theo nhu cầu nhìn xa nhìn gần này, nên phải lựa chọn giữa một loại thấu kính nhìn gần và một loại thấu kính nhìn xa. Thường thì khi mổ mắt cườm khô, một bên mắt thì bác sĩ gắn thấu kính nhìn gần, mắt kia thì bác sĩ gắn thấu kính nhìn xa để bịnh nhân có thể sinh hoạt bình thường mà không cần đeo kính. Tuy nhiên, những trường hợp như đọc sách chữ nhỏ, kéo dài, bịnh nhân cũng cần mang kính để mắt đỡ mệt và thấy rõ hơn.

Những tiến bộ trong vòng chừng mười năm nay của khoa giải phẫu chữa bịnh khúc xạ (refraction surgery) dùng laser để trị chứng cận thị, hay dùng thấu kính nhân tạo trong mắt (intraocular lens) để trị chứng viễn thị nặng giúp cho một số người cận thị (thấy gần mà không thấy xa) và viễn thị (thấy xa mà không thấy gần) khỏi cần mang kính nữa. Những tiến bộ này được áp dụng cho những người mổ mắt vì cườm khô cũng được hưởng những lợi ích đó, là thêm vào việc mắt họ sáng ra (vì hết bị đục), mắt họ còn được chữa các vấn đề khúc xạ (refraction errors), giúp cho họ khỏi nhờ cậy đến các kính dày cộm sau khi mổ, nhưng vẫn có thể cần mang kính một đôi khi.

*Hỏi: Mắt tôi hay bị “chèm nhem”, bác sĩ cho nhỏ thuốc là nước mắt nhân tạo, tôi nhỏ vài hôm thì khỏi, sau bây giờ vẫn bị lại như cũ?

Sở dĩ mắt chúng ta luôn luôn trong sáng vì nước mắt được tiết ra liên tục, giữ cho mắt ướt và có tác dụng ngăn chặn nhiễm trùng, đồng thời hệ thống ống dẫn thải nước mắt (tear duct) dư đi vào mũi ở phía dưới.

Người gìà, tuyến nước mắt làm việc kém đi, nhất là nếu mắc những bịnh làm giảm sút cơ năng hạch nước mắt, vì vậy mắt bị khô, nhất là lúc xem TV chăm chú, đọc sách lâu mà ít chớp mắt (“nhìn không chớp”). Do đó, mắt bị xốn, do phản xạ, nước mắt lại sản xuất tăng lên, chảy đi không kịp làm nhòa, nhòe mắt.

Dùng nước mắt nhân tạo có ích cho trường hợp này nhưng phải dùng thường xuyên, không phải bớt triệu chứng rồi ngưng.

Ngoài ra, nên nhớ chớp mắt thường xuyên lúc đọc sách, xem phim, mang kính mát hoặc tránh chỗ gió nhiều làm khô mắt nhanh hơn.

Một số trường hợp, bác sĩ chuyên khoa mắt có thể gắn một nút (plug) bằng plastic vào kênh dẫn nước mắt để giữ nước mắt lại cho mắt đở khô.

Một số người già mí mắt bật ra ngoài (ectropion) nên không giữ được nước mắt, phải chảy ra ngoài. Có thể giải phẫu nếu cần .

BS Nguyễn Quỳnh Anh & BS Hồ Văn Hiền

From: TU-PHUNG

Bán mạng cho công việc

Bán mạng cho công việc 

Hơn 1.200 lượt chia sẻ bức thư trên mạng xã hội, kèm theo nhiều dòng tâm tư. Đó không còn là riêng câu chuyện riêng của người vừa nằm xuống mà còn là chuyện chung của nhiều người trẻ hiện tại.   Nhiều trường hợp đã mất mạng do làm việc quá sức, liên tục nhiều giờ liền khiến cơ thể không được nghỉ ngơi hợp lý.                                                                                                                           

Có đứa em nói với tôi thường xuyên thức đến 2-3g sáng mới đi ngủ để làm xong công việc. Rồi có bạn làm việc cho một công ty truyền thông, chuyên sản xuất những chương trình giải trí đã phải trải qua mấy năm liền thức đêm, ngủ ngày với những bữa ăn vội vã, ăn cho có. Tôi cũng có một người bạn làm trong lĩnh vực quảng cáo, thường xuyên đi quay, dựng clip xuyên đêm, có khi đến sáng mới trở về. Dĩ nhiên, việc đó kéo dài, chứ không phải thi thoảng.

Thử làm một phép tìm kiếm với các cụm từ: “chết do làm việc xuyên đêm”, “chết do làm việc quá sức” … không ít câu chuyện đau lòng cũng được phơi bày. Những cụm từ như “vào sinh ra tử”, “sinh nghề tử nghiệp”, “nghề”, “nghiệp”, “đặc thù” …  liên tục được nhắc đến đến như một phần để thấy rằng chuyện “bán mạng” cho công việc có phần nhẹ đi, hợp lý hơn. 

Một người ra đi, nỗi đau còn cho người ở lại, cho cha mẹ, gia đình của họ. Cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, chưa bao giờ thôi khiến người ta chua xót, đau lòng. Nhưng con người vốn dĩ làm việc để sống, chứ không phải làm việc để chết. Nhiều người đã bước vội vài giờ và trả giá quá đắt cho cuộc đời mình. 

Gần đây nhất, cái chết của diễn viên Đài Loan Cao Dĩ Tường khi quay một gameshow vào ban đêm, buộc phải hoạt động cường độ mạnh khi sức đã kiệt quệ. Đài truyền hình Chiết Giang xin lỗi, người hâm mộ khóc thương tiếc cho nam diễn viên. Nhưng sự điềm tĩnh của cha mẹ anh trên gương mặt đầy u buồn mới khiến người ta đau lòng nhất. Nước mắt không rơi không có nghĩa nỗi đau không tồn tại, có chăng rằng mất mát quá lớn khiến người ta chỉ biết khóc trong lòng.

Tôi cũng làm việc trong môi trường đặc thù, giờ giấc không cố định. Tôi cũng từng thức đến tận 1-2 giờ sáng, hoặc thậm chí xuyên đêm để làm hết việc. Nhưng một năm gần đây, tôi không còn như thế được nữa bởi cơ thể đã có dấu hiệu phản ứng lại cơ chế làm việc bất hợp lý này. Tôi tập đi ngủ lúc 10g đêm và dậy 6g sáng. Chỉ khi nào thật sự cần, tôi sẽ thức thêm một chút. Dĩ nhiên, tôi thấy mình khoẻ hơn, chất lượng công việc tốt hơn hẳn.

Mỗi lần  đến độ gần 20g khi thấy đèn nhà vẫn còn sáng, tôi vẫn còn ngồi bên máy tính, cha tôi lúc nào cũng bảo một câu quen thuộc: “Khuya rồi, ngủ đi con”. Đôi khi, tôi cũng bực dọc vì chút việc còn dang dở. Nhưng, có lẽ, chỉ ở tâm thế của người làm cha làm mẹ, bạn mới hiểu hết được những nỗi niềm của họ. 

Ngoài công việc, chúng ta còn có cả cuộc đời. Cuộc đời thì không thể mua bằng những đồng lương … và cũng không thể bán rẻ bởi những giờ làm việc bất hợp lý. Hơn hết, tính mạng của mỗi chúng ta không chỉ là riêng cuộc đời chúng ta, mà sau đó còn có ánh mắt và nỗi lòng của mẹ cha.

Trung Sơn

From: TU-PHUNG

  Bệnh trầm cảm

  Bệnh trầm cảm

Trầm cảm là một bệnh thuộc tâm thần học đặc trưng bởi sự rối loạn khí sắc. Bệnh do hoạt động của não bộ bị rối loạn gây nên do một yếu tố tâm lý nào nào tạo thành những biến đổi bất thường trong suy nghĩ hành vi tác phong.

Số lượng phụ nữ thường gặp bệnh trầm cảm nhiều gấp đôi nam giới (2 nữ/ 1 nam) xảy ra ở nhiều lứa tuổi, đặc biệt là độ tuổi trưởng thành. Tỉ lệ mắc bệnh trầm cảm ngày một gia tăng, theo tổ chức Y tế Thế giới ước tính mỗi năm có khoảng 850000 chết do hành vi tự sát do bệnh trầm cảm, là một bệnh phổ biến ở trên toàn cầu. Tuy nhiên trong số đó những người được chẩn đoán và điều trị kịp thời còn rất thấp chiếm khoảng 25%.

Trầm cảm do các nguyên nhân sau gây nên:

– Trầm cảm chưa rõ nguyên nhân: có nhiều giả thuyết cho rằng do di truyền, yếu tố tự miễn, môi trường sống, xã hội nhưng chưa thực sự rõ ràng.

– Trầm cảm do căng thẳng: do áp lực từ nhiều phía như công việc, gia đình, con cái, phá sản hay do những điều đột ngột xảy đến như mất đi người thân, mất tiền của,…

– Trầm cảm có thể xuất hiện các bệnh lý hay chấn thương tác động trực tiếp đến não bộ

Triệu chứng trầm cảm khá đa dạng và khác nhau ở mỗi người, chẳng hạn như khi bị trầm cảm, có người sẽ ngủ nhiều hơn, có người lại rất khó ngủ hoặc có người thi ăn nhiều hơn, trong khi một số người lại mất cảm giác ngon miệng khi ăn. Tuy nhiên, vẫn có những dấu hiệu trầm cảm nhẹ thường xuất hiện như:

– Không thể tập trung

– Cảm thấy vô cùng mệt mỏi

– Cảm thấy buồn hoặc trống rỗng

– Cảm thấy vô vọng, dễ bị kích động, lo lắng hoặc cảm thấy có lỗi

– Mất hứng thú với việc quan hệ tình dục

– Nhức đầu, đau bụng hoặc gặp các vấn đề về tiêu hóa

– Trầm cảm nghiêm trọng có thể dẫn đến ý định tự tử, hoặc cố tìm cách tự tử

Những thói quen sinh hoạt dưới đây sẽ giúp bạn hạn chế diễn tiến của bệnh trầm cảm:

– Đừng tự cô lập mình

– Đơn giản hóa cuộc sống

– Tập thể dục thường xuyên

– Ăn uống đầy đủ dinh dưỡng

– Học cách thư giãn và kiểm soát căng thẳng

– Không nên đưa ra các quyết định quan trọng khi đang cảm thấy chán nản

Nếu bạn cảm thấy bị trầm cảm với các dấu hiệu và triệu chứng kể trên, hãy đặt lịch hẹn với bác sĩ càng sớm càng tốt. Bạn có thể bị trầm cảm nặng nếu không được chữa trị. Trầm cảm không được chữa dẫn đến các vấn đề về thần kinh và thể chất, hay các rắc rối trong các mặt khác của cuộc sống, thậm chí dẫn đến tự tử.

An An (Dịch từ Naver, tổng hợp)

From: TU PHUNG  

Vùng đất kỳ lạ: 900 năm qua không ai mắc bệnh ung thư

Vùng đất kỳ lạ: 900 năm qua không ai mắc bệnh ung thư

Có lẽ, mọi người trên thế giới sẽ không ai biết đến khổ đau hay vất vả nếu chúng ta biết đủ, biết sống hài hòa với thiên nhiên. Giống như vùng đất kỳ lạ dưới đây, nơi tuổi thọ trung bình là 120, phụ nữ 60 tuổi vẫn có thể sinh con và 900 năm qua không ai mắc bệnh ung thư

Nghe có vẻ mơ hồ và khó tin. Nhưng, có một vùng đất tại phía Nam châu Á mà cư dân tại đây đã lấy sự an nhiên làm lẽ sống từ bao lâu nay, để rồi mỗi khi được nhắc đến thì đó luôn là nơi được kể đến với những cụm từ đầy ngưỡng mộ như: vùng đất bất tử, vùng đất hạnh phúc, thung lũng của những nụ cười… Đa số cư dân ở đây đều sống trung bình lên đến 120 tuổi, thậm chí là phụ nữ từ 60 – 90 tuổi còn đủ sức khỏe để có thể sinh con, gần 10 thế kỷ qua không có một người nào mắc căn bệnh ung thư.

Bộ tộc hạnh phúc sống chan hòa với thiên nhiên

Bộ tộc Burusho hay còn được gọi là Hunza (lấy tên từ chính nơi họ sống) là một bộ tộc định cư lâu đời và tách biệt với bên ngoài tại một trong những thung lũng xinh đẹp quyến rũ nhất trên thế giới – Hunza. Thung lũng này nằm ở vùng Gilgit-Baltistan, phía bắc Pakistan. Dân cư của bộ tộc này hiện nay có khoảng 30.000 người, sinh sống bằng nhiều nghề khác nhau nhưng tất cả những nghề này đều gắn liền với thiên nhiên như trồng trọt, chăn nuôi, hái thuốc… mà không có bóng dáng của bất kỳ một ngành công nghiệp hiện đại nào.

Nói về lịch sử hình thành, bộ tộc Burusho được xem là hậu duệ của Alexander Đại Đế bởi theo truyền thuyết được lưu lại qua nhiều thế hệ, thì người Burusho luôn tin rằng họ đến từ Baltir – một ngôi làng được lập nên bởi những người lính bị thương trong đội quân của Alexander Đại Đế phải ở lại thung lũng trị thương vì không thể nào theo kịp quân đoàn. Từ đó, những binh lính bị bỏ lại này bắt đầu sinh sống và hình thành nên bộ tộc Burusho với cuộc sống giản đơn, không tiện nghi và tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Người Burusho không hề cảm thấy mình thiệt thòi hay cực khổ khi cuộc sống của họ hoàn toàn không có sự hiện diện của trang thiết bị hiện đại phục vụ trong công việc. Trái lại họ luôn biết cách hài lòng với cuộc sống và không biết đến than thở. Vì lẽ đó cụm từ “stress”, “căng thẳng” hay “lo âu” dường như không tồn tại nơi đây. Họ sống hiền lành chan hòa với thiên nhiên, giữ cho mình nụ cười thân thiện vào mọi lúc, mọi ngày.

Nơi tồn tại những điều khó tin nhất: Tuổi thọ trung bình 120 tuổi, phụ nữ sau 60 vẫn có thể sinh con, 900 năm qua không có người bị ung thư

Từ sáng đến tối, người Burusho làm việc rất chăm chỉ, việc ai nấy làm, tối xuống thay vì chọn nghỉ ngơi cùng với gia đình họ lại chọn cách quây quần ca hát ăn uống và nhảy múa cộng đồng, họ cũng rất tôn trọng không gian sống chung cùng nhau, việc di chuyển họ chọn đi bộ thay vì đi xe sẽ gây tiếng ồn và ô nhiễm không khí. Trung bình mỗi ngày, một người Burusho có thể đi bộ từ 15-20km. Ngoài ra, người Burusho rất chăm chỉ ngồi thiền, mỗi người ở bộ tộc này là chuyên gia thực thụ về Yoga.

Và cũng chính vì lối sống hiền hòa an nhiên như thế, họ đã làm được khá nhiều điều đáng khâm phục. Chẳng hạn như suốt 100 năm qua không hề có tội phạm tuổi vị thành niên, và tỷ lệ tội phạm vô cùng thấp, nếu có cũng không phải là một tội ác quá nghiêm trọng. Tại đây, cụm từ “ly hôn” dường như cũng không tồn tại vì họ có xu hướng sống chung thủy trọn đời với người bạn đời. Đáng nói, nếu như tuổi thọ trung bình của người Pakistan là 60-70 tuổi thì người Burusho có tuổi thọ trung bình lên tới 120, và phụ nữ vẫn có thể có con sau tuổi 60, bệnh ung thư cũng chẳng dám “bén mảng” đến nơi này trong suốt hơn 900 năm qua.

Bí quyết sống lâu và khỏe mạnh là sự hòa hợp với thiên nhiên, trân quý những sản vật thiên nhiên ban tặng

Bí quyết khỏe mạnh, hạnh phúc của người Burusho còn ở những sản vật được thiên nhiên ưu ái ban tặng, đã tạo nên cho họ một nguồn thực phẩm sạch hoàn toàn, như trái cây (đặc biệt là quả mơ ở đây rất nổi tiếng), rau củ, các loại hạt… Nguồn nước chính của người Burusho cũng lấy trực tiếp từ các ngọn núi tuyết. Ngoài ra bộ tộc này cũng chọn chế độ ăn thực vật hơn là tiêu thụ các loại thịt động vật.

Quả thật, bằng lối sống không xô bồ, lại thanh thản, bình an, gắn bó chan hòa với thiên nhiên như thế thì không có gì quá khó hiểu khi mọi người trên thế giới đều công nhận đây là bộ tộc khỏe mạnh và hạnh phúc nhất trên thế giới

Với người Burusho, 100 tuổi chưa phải là nhiều, thậm chí họ còn rất khoẻ mạnh và minh mẫn khi về già. Thay vì sống để ăn, họ ăn để sống với 2 bữa/ngày. Bữa sáng phong phú và bữa tối nhẹ nhàng lúc hoàng hôn. Họ chỉ ăn các thực phẩm tự nhiên như trái cây, rau, ngũ cốc, sữa và phô mai, không sử dụng hoá chất hay chất phụ gia trong chế biến. 

Quả mơ chính là chìa khoá cho sức khoẻ của người Burusho, cũng là lý do tại sao mảnh đất này chưa bao giờ biết đến bệnh ung thư. Trong quả mơ của thung lũng Hunza có chứa lượng lớn Amygdalin, một chất ngăn ngừa ung thư tốt nhất. Người Burusho có thói quen uống nước ép quả mơ khô trong 2-4 tháng. Đây là một truyền thống lâu đời được truyền lại cho tới tận ngày nay.

Các nhà khoa học cho rằng chính điều này đã góp phần vào cuộc sống không bệnh tật và sức khoẻ dẻo dai của họ. Người dân tại đây chỉ uống và tắm nước từ sông băng tinh khiết, lấy trực tiếp từ các ngọn núi. Họ còn sử dụng trà thảo dược nấu từ nước sông băng Tumuru, được cho là bí quyết cho làn da khoẻ mạnh.

Phong cảnh thiên nhiên hoang sơ, tuyệt đẹp

Vào mùa xuân, thung lũng Hunzas được bao phủ trong sắc hồng của hoa mơ, còn mùa đông là thời điểm tuyệt vời cho những người thích leo núi hay trượt tuyết.

Chúc Di (t/h)

BIẾT ƠN MÌNH

Bài rất hay dành cho người có tuổi

BIẾT ƠN MÌNH

Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc

 Ngay từ thuở nhỏ ta được dạy nói cảm ơn khi ai đó giúp mình. Lời cảm ơn không phải để xã giao mà thật sự biểu lộ lòng biết ơn chân thành của mình đối với người đó.Thế nhưng có lẽ chưa bao giờ ta được dạy nói cảm ơn ta vì nhiều khi ta coi chuyện cảm ơn mình là một điều gì đó lố bịch, kỳ cục, không cần thiết! Trái lại nhiều khi ta còn có khuynh hướng nói xấu mình, bất mãn với mình, thậm chí…nguyền rủa mình.

Nhiều người lớn tuổi nhìn vào gương mỗi ngày thấy mình già đi với những dấu chân chim ở đuôi mắt, vết hằn ở khóe miệng, nếp nhăn nhúm ở bàn tay… đã không thể chấp nhận được mình, đã âu sầu buồn bã, có người phải căng da mặt, bơm xóa vết nhăn hy vọng giữ mãi vẻ trẻ trung nhưng chỉ được một thời gian ngắn rồi cũng “hiện nguyên hình”, có khi tệ hơn!

 Xây dựng hình ảnh về chính mình (self image) rất quan trọng. Nếu đó là một hình ảnh tích cực, nó sẽ giúp cho mình tự tin hơn và từ đó ảnh hưởng đến “môi trường”xung quanh, còn nếu là một hình ảnh tiêu cực thì sẽ rất không hay.

 Có món đồ nào mà xài vĩnh viễn đâu, ngay cả những máy móc tinh xảo được làm bằng những thứ kim loại tốt nhất. Gần đây thấy trên báo quảng cáo một cái tủ lạnh cũ của Thụy Sĩ rằng đã được xài đến 20 năm mà vẫn còn chạy tốt.Như vậy nhiều người trong chúng ta có thể vỗ ngực nói rằng mình đã “xài” đến  sáu bảy chục năm mà hãy còn ngon đó chứ! Vậy ta phải biết ơn mình nhiều hơn.

 Hãy thử xem bộ xương. Cơ thể ta có trên hai trăm cái xương lớn nhỏ được ráp nối với nhau để thành một khung xương, hoạt động được là nhờ các khớp, cũng đã xài được hằng mấy chục năm trời mà chẳng phải bơm dầu trét mỡ gì cả. Vậy mà nó vẫn làm việc trơn tru, êm rơ, chỉ khi ta tích tuổi, lớn tuổi rồi nó mới bị đau nhức chút đỉnh thì cũng phải thôi! Nhiều khi chỉ vì từ nhỏ ta đã không biết chăm sóc bộ xương đã làm cho nó bị lệch lạc đi như bị vẹo cột sống ở tuổi học đường, hoặc ăn những thức ăn làm cho các chất hoạt dịch giữa các khớp bị đơ cứng lại.

Ngay ở giai đoạn chấm dứt tuổi dậy thì, bộ xương đã hình thành với khối lượng xương cố định, chủ yếu là do di truyền nhưng cũng một phần do dinh dưỡng. Nếu biết quan tâm, thì ngay từ nhỏ đã phải được bồi dưỡng tốt để xương phát triển đầy đủ. Người lớn tuổi dễ bị loãng xương, dễ bị té ngã, đưa đến gãy xương, trật khớp. Nhìn một cành khô và một cành tươi thì biết. Cành tươi khó gãy vì vỏ dày, gỗ dai, nếu gãy cũng thường gãy dập; còn cành khô thì vỏ mỏng, gỗ giòn, khi gãy dễ gãy lọi.Nghiên cứu cho thấy người lớn tuổi, sau tuổi 65, rất dễ bị té ngã. Nữ dễ bị hơn nam.

Ngoài những chuyện gãy xương, trật khớp, rách cơ, dập phần mềm…còn có những biến chứng gần xa khác như viêm phổi, loét da, do phải nằm bất động trong một thời gian lâu dài. Để giảm bớt nguy cơ té ngã ở người lớn tuổi, cần quan tâm tới môi trường sống của họ. Chẳng hạn các cầu thang trong nhà sao cho dễ đi, không trơn trợt, bậc thang đều, ánh sáng đầy đủ. Tuổi gia mắt kém, cảm giác về độ chênh không còn chính xác, phản xạ chậm, cơ thể điều hòa vận động giảm nên rất dễ té.

Người lớn tuổi vẫn cần phải tích cực vận động – tập dưỡng sinh, đi bộ, chơi thể thao chẳng hạn – để tăng tính linh hoạt của các khớp và giúp cho cơ duy trì sự dẻo dai. Người ít vận động hoặc phải nằm một chỗ, tình trạng loãng xương càng xảy ra nhanh. Thuốc lá và rượu góp phần tăng tốc.Việc sử dụng estrogen để bù đắp phải được hướng dẫn và kiểm soát chặt chẽ bởi các bác sĩ chuyên khoa. Điều đáng để ý là một người khi lớn tuổi bị té ngã một lần thì về sau thì sợ hãi, ít dám vận động, do vậy mà sự phối hợp giữa thần kinh cơ càng kém, lại càng dễ bị té ngã những lần sau. Sự bảo bọc quá đáng của người thân trong gia đình càng làm cho người già thêm mau suy yếu.

Rồi thử xem bộ máy tuần hoàn của ta. Nếu biết rằng mỗi ngày trái tim ta phải co bóp cả trăm ngàn lần để đẩy một khối lượng máu khoảng 7.000kg không ngừng nghỉ, kể cả lúc ta ngủ, đi vào một hệ thống mạch máu giăng mắc mà chỉ riêng hệ thống vi mạch nếu nối lại đã dài hàng trăm ngàn cây số (hơn gấp đôi chu vi trái đất) để nuôi cơ thể, ta mới thấy sức hoạt động của bộ máy tuần hoàn tuyệt vời đến thế nào! Có cái máy bơm nào làm việc liên tục với khối lượng như vậy hằng bảy tám chục năm trời mà không phải thay pin, không phải chùi rửa gì cả?

Vậy mà chẳng những ta không nhớ, không biết ơn nó, nhiều khi ta còn hành hạ nó, đầu độc nó, buộc nó nhảy tưng lên với những chất như rượu, trà, cà phê, thuốc lá…Chất nicotine trong thuốc lá chẳng hạn, chẳng những buộc nó phải làm việc nhanh lên mà còn lại co thắt các mạch máu nuôi dưỡng nó, làm cho nó bị thiếu dưỡng khí. Ta lại còn đầu độc tinh thần nó bằng cách luôn rên rỉ “Một trái tim khô, một trái tim mùa đông” hay hất hủi nó: “ngày rời Paris anh đã để quên con tim”…Thật ra một trái tim bình thường làm việc âm thầm bền bỉ đến nỗi ta tưởng như không có nó. Lúc nó lên tiếng “nhắc nhở”thì đã rắc rối rồi! Cho nên có một trái tim lành mạnh thật hạnh phúc mà nhiều khi ta không biết!

Còn mạch máu của ta cũng giống như những ống nước vậy. Khi ống nước còn mới thì nó dẻo dai, co giản dễ dàng, không có chuyện gì xảy ra, còn ống nước đã cũ thì khô cứng lại, độ thun giãn kém đi.Ở người cao tuổi, các mạch máu cũng dễ cứng hơn nên huyết áp dễ bị tăng cao. Huyết áp cao quá có thể gây ra những tai biến. Tăng huyết áp phải được theo dõi chữa trị đến nơi đến chốn. Bệnh tiểu đường càng làm gia tăng tình trạng tắc nghẽn mạch. Do vậy, các nhà chuyên môn đều khuyên ta bớt ăn đường, bớt uống rượu, bớt ăn muối, bớt ăn mỡ, không hút thuốc…

Rồi thử xem buồng phổi của ta. Đó là nơi ta trao đổi không khí để sống. Người ta có thể nhịn đói vài ba tuần, nhịn khát mười ngày nhưng không thể nhịn khát vài ba tuần, nhịn khát mười ngày nhưng không thể nhịn thở quá năm phút. Thiếu oxy (dưỡng khí) chừng năm phút thì các tế bào não sẽ bị hủy hoại, không phục hồi được nữa. Có lẽ vì không khí không phải mất tiền mua nên ta thường coi như không hề có nó. Ta vẫn thở mỗi phút giây mà không nhận thấy không khí là cần! Có một buồng phổi hoạt động tốt ta chẳng hề quan tâm, thậm chí chẳng hề biết đến nó, cho đến lúc nó khò khè có cử thì lúc đó ta mới thật sự hốt hoảng.

Nói chung chúng ta thường không biết thở, không thèm thở, nhất là những lúc làm việc hăng say gần như quên thở hoặc những lúc có những cảm xúc mạnh như lo lắng, giận dữ ta cũng thường quên thở, nín thở. Thở là một phản xạ tự động nhưng ta lại có thể kiểm soát được hơi thở, nhịp thở, khác hẳn với các cơ chế tự động khác như của quả tim, mạch máu, dạ dày, gan ruột…hoạt động hoàn toàn ngoài ý muốn của ta. Cho nên ta có thể luyện thở được.

Buồng phổi của ta có khoảng 300 triệu phế nang, trải rộng ra ta có một diện tích rộng hơn 80m2, lớn hơn một phòng học. Mỗi khi ta hít phải không khí ô nhiễm bụi khói, vi khuẩn, thì lớp không khí ô nhiễm đó sẽ tràn ngập lên toàn bộ diện tích của phế nang. Khi còn là những lá phôi thì phổi và da có cùng nguồn gốc, do vậy mà sau này khi gặp lạnh tự nhiên ta sinh ra ho hen, đặc biệt người cao tuổi dễ bị viêm phổi do lạnh. Hệ thống hô hấp không chỉ có phổi mà còn có mũi, họng, thanh quản, khí quản cùng các cơ hô hấp mà cơ hoành là cơ trọng yếu nhất.

Ở mũi chúng ta chẳng hạn có một hệ thống mao mạch dày đặc để sưởi không khí, làm cho không khí ấm lại trước khi vào phổi. Gặp lạnh, ta sẽ bị ách xì, sổ mũi, nghẹt mũi vì các mao mạch trương nở. Không phải vô cớ mà người lớn tuổi thường khoác một chiếc khăn quàng cổ khi ra đường vì khi gặp lạnh chiếc khăn quàng sẽ giúp làm ấm mũi.

Những người cao tuổi còn khỏe mạnh, sáng suốt, làm việc không biết mệt là những người biết…thở. Họ có những phương pháp “bí truyền” thường được gọi là dưỡng sinh, khí công, thiền, yoga…Có khi ta còn nghe được những câu có vẻ huyền bí như “đưa hơi xuống huyệt đan điền…”Thực ra không có gì là bí hiểm cả mà hoàn toàn có cơ sở sinh học. Ta biết cơ hoành là cơ hô hấp chính nằm vắt ngang giữa bụng và ngực, “phụ trách” 80% khối lượng hoạt động hô hấp. Cơ hoành di chuyển lên xuống như một cái piston trong lồng ngực làm cho buồng phổi nở rộng hoặc thu hẹp thể tích. Do vậy khi ta hít sâu thì cơ hoành bị đẩy xuống đến tận… dưới rún, nơi được gọi là huyệt đan điền hay khí hải.

Như vậy “đưa hơi xuống huyệt đan điền” thực chất là hít sâu đẩy cơ hoành lên xuống mạnh hơn, cơ hoành di chuyển rộng hơn, nhờ đó sự thông khí sẽ tốt hơn. Càng lớn tuổi cơ hoành càng làm biếng, nên người lớn tuổi cần luyện thở, tập dưỡng sinh, thì cơ hoành mới làm việc tốt hơn.

Bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính (COPD) thường gặp ở người lớn tuổi, làm cho họ dễ mệt mỏi, hụt hơi, cũng như bệnh giãn phế quản làm cho họ khạc rất nhiều mỗi sáng. Ngày càng có nhiều người bị ung thư phổi do hút thuốc lá. Nhiều người già bị lao là nguồn lây bệnh trong gia đình mà không biết. Giữ môi trường trong sạch, tạo nhiều cây xanh bóng mát, gần gũi với thiên nhiên, tập thở đúng phương pháp, tránh thuốc lá..là những cách tốt nhất để biết ơn buồng phổi của ta vậy.

Lý Lập Ông, thế kỷ XVI, viết trong Nhàn tình ngẫu hứng: “Xét cơ thể con người, tai mắt mũi, tay chân, thân thể hết thảy đều cần thiết…chỉ có hai cái không cần thiết mà trời phú cho ta là cái miệng và cái bao tử, nguồn gốc tất cả những cái lụy của loài người từ xưa tới nay. Có cái miệng với cái bao tử nên sinh kế mới hóa ra phiền phức, sinh kế phiền phức mới sinh ra những mưu mô gian trá, mưu mô gian trá mới phải đặt ra hình pháp…”.

Lâm Ngữ Đường có lẽ cũng đồng ý như thế nên ông cũng viết: “Chúng ta có một cái bao không đáy gọi là bao tử…Nó ảnh hưởng đến văn mình của nhân loại… Các hội nghị quốc tế căng thẳng đến thế nào, tới giờ cũng dừng lại để ăn….”. Rồi ao ước: “Nếu con người có được cái diều như diều chim, có cái dạ dày của loài nhai lại chắc là không có tình trạng hiếu chiến, tàn ác vì loài ăn cỏ, ăn hạt đều hiền lành, loài ăn thịt đều hiếu sát”. Ông cũng đưa ra một nhận xét thú vị: “Gà trống cũng thường đá nhau nhưng không phải vì thức ăn mà vì gà mái. Con người mà có cái diều như gà thì chỉ còn những cuộc chiến nho nhỏ chứ không phải cần đến chiến tranh lớn để xuất cảng đồ hôp” . (Sống đẹp, bản dịch Nguyễn Hiến Lê). Thật tội nghiệp cho cái “bao không đáy” còn gọi là bao tử hay dạ dày của chúng ta!

Đó là một bộ phận quan trọng của hệ tiêu hóa, đảm nhận việc “nạp năng lượng”để ta duy trì sự tồn tại và hoạt động suốt cả cuộc đời. Cái bao không đáy đó thực ra nó đã phải làm việc căng thẳng vất vả, co bóp, nhào nặn thức ăn thức uống suốt ngày đêm để cung cấp cho ta những chất dinh dưỡng cần thiết cho cuộc sống. Nó làm việc âm thầm không hề kể công, hoàn toàn ở ngoài ý thức của ta vì khi nó nhào nặn co bóp như vậy ta không hề hay biết.

Để tiêu hóa được thức ăn, dạ dày phải tiết ra một chất acid mạnh mà nếu không khéo tự bảo vệ mình thì acid này sẽ tiêu hóa ngay chính bản thân nó, làm cho nó lở loét tùm lum mà ta gọi là loét bao tử (loét dạ dày). Thường nếu có lở loét thì dạ dày cũng âm thầm tự băng bó lấy cho mình, đến khi quá lắm thì mới kêu ca, lên tiếng, lúc đó ta có cái gọi là đau bao tử.

Nói chung ít khi ta thượng hại cái dạ dày của mình đừng nói chuyện biết ơn nó, trái lại ta sẵn sàng nhồi nhét vào đó càng nhiều càng tốt từ thịt cá voi đến rắn mối, thằn lằn, tác kè, chuột bọ, cào cào, châu chấu, nghêu sò ốc hến…Ta cũng sẵn sàng đổ vào hằng lít rượu đế, whisky, hằng két bia và vô số những chất độc hại khác như…thuốc trừ sâu, giun đầu gai v.v..Để ý một chút, ta thấy hệ tiêu hóa là một cái ống cơ dài từ miệng đến hậu môn, phình ra chỗ này, thắt lại chỗ kia để trở thành thực quản, dạ dày, ruột non, ruột già…Thức ăn thức uống đi xuyên qua cái ống đó là đã đi bên ngoài cơ thể, mà các bộ phận được phân công cắt xé, nghiền, nhồi trộn, nhào nặn, chuyển hóa, hấp thu..để đưa vào cơ thể sử dụng.

Cả một bộ máy làm việc quần quật liên tục không mệt mỏi như vậy mới có thể đáp ứng nhu cầu năng lượng của cơ thể hằng ngày. Ta không thể tưởng tượng rằng mỗi ngày có hơn cả lít nước bọt được tiết ra là nhằm giúp cho miệng không bị khô, hôi và giúp tiêu một phần thức ăn. Ở người lớn tuổi, nước bọt tiết ra ít đi nên dễ bị đắng miệng, khô miệng, ăn không ngon.

Hệ thống nhung mao ở ruột non ngoằn ngoèo nhiều lớp có tổng diện tích lên đến 250m2, bằng cả cái sân quần vợt, để hấp thu các dưỡng trấp nuôi cơ thể trôi qua, với các tế bào hùng hục hoạt động ngày đêm để trao đổi chất, với vô số vi sinh vật li ti sản sinh ra các men tiêu hóa, các vitamin. Gan đổ mật vào ruột, tụy tạng tiết men và insulin mà nếu thiếu nó ta sẽ bị bệnh đái đường. Bất cứ có một trục trặc gì trên cái ống đó đều gây ra những rắc rối đáng tiếc như bị tắc nghẽn đâu đó chẳng hạn. Một người bị bón thường xuyên cũng làm cho cái ống bị nghẹt, dẫn đến hôi miệng, ăn mất ngon, ngủ không yên.

Lâm Ngữ Đường có một nhận xét khá thú vị: “Đối với tôi, hạnh phúc trước hết là vấn đề tiêu hóa. Ruột ta mà vận động điều hòa thì ta hạnh phúc, không thì ta khổ sở. Sự tình chỉ có vậy thôi!”. Mà thật, cứ thấy người nào mặt mày lúc nào cũng cau có, nhăn nhó, khó chịu đăm đăm… thì chắc là đã bị bón hoặc trĩ kinh niên rồi! Người lớn tuổi cũng cần phải được cung cấp năng lượng đầy đủ, cần tránh béo bệu nhưng cũng phải tránh cả suy dinh dưỡng – chủ yếu là do thiếu chất đạm.

Cũng không nên quá sợ Cholesterol vì có loại cholesterol tốt cần cho cơ thể. Nên dùng dầu thực vật. Các vitamin được cung cấp từ thức ăn như rau quả, trứng, đậu, cà rốt, rau muống, gấc… Để giữ khẩu vị được ngon vừa ý, cần thêm những gia vị mà người có tuổi vẫn quen dùng như tỏi, tiêu, ớt. Không nên kiêng cử quá đáng làm cho ăn mất ngon. Đậu nành có lẽ là một thứ thức ăn lý tưởng vừa cung cấp đạm thực vật lại có chất phytoestrogen là một loại kích thích tố nữ rất tốt để làm giảm tốc độ lão hóa.

Một bữa ăn gia đình đông vui có con cháu sum vầy thì dù là rau muống, kho quẹt, đậu hủ… cũng đem lại nhiều chất bổ dưỡng cả về tinh thần lẫn năng lượng cho người lớn tuổi. “Hãy cho tôi biết anh ăn gì, tôi sẽ cho anh biết anh là ai”. Lâm Ngữ Đường nói loài người có hai hạng, hạng ăn rau và hạng ăn thịt. Hạng ăn rau càng đông thì càng dễ có… hòa bình trên thế giới.

Rồi cái bọng đái nữa chứ. Phải bí đái một lần mới biết “giá trị”của cái bọng đái, mới biết ơn vô cùng khi có một cái bọng đái hoạt động bình thường, biết lúc nào thì phải chứa đựng, lúc nào thì phải co bóp, lúc nào thì mở cơ vòng và lúc nào phải đóng chặt lại. Thật là tai hại khi ở tuổi cao, cơ vòng bắt đầu hoạt động không tốt nữa, lúc cần đóng chặt thì nó lại mở ra, đặc biệt ở phụ nữ có tuổi.

Ở đàn ông, tuyến tiền liệt có thể phình to thành bướu chặn nghẹt đường lưu thông của nước tiểu, lúc cần tiểu lại tiểu không ra. Lại phải mổ, phải nong. Một kích thích quá mạnh như cười to, ho tràng dài hoặc vận động nhiều quá, cũng dễ bị đái són. Thuốc an thần, thuốc lợi tiểu sẽ làm cho đái són xảy ra thường xuyên hơn. Nói chung nếu tìm được nguyên nhân thì chữa trị không khó, đừng lúc nào cũng cho là tâm thần rồi bỏ mặc. Nên tập đi tiểu có giờ giấc, đừng đợi quá căng. Các loại tả lót thấm hút có thể dùng rất tiện cho người già khi đi lại tàu xe.

Cũng cần chú ý sắp xếp chỗ đi đại tiểu tiện sao cho thuận lợi, dễ đi, có đủ ánh sáng. Người mình thường coi chỗ tiểu tiện (toilet) như là một chỗ dơ bẩn xấu xí nên thường đặt ra phía sau nhà, xa nhà, trong khi đó thực ra toilet là một nhu cầu quan trọng của con người nên ở những khách sạn lớn, người ta bố trí toilet ngay trước phòng khách, sạch sẽ và thơm tho.

Mắt là giác quan quan trọng nhất của con người. Chăm sóc mắt là biện pháp nâng cao chất lượng cuộc sống. Có một quyển sách mà tác giả là một người mù, viết với lời tựa là “Nếu tôi được một ngày sáng mắt”! Những người bình thường có đôi mắt sáng nhiều khi không biết quý. Thử sống một ngày bịt kín hai mắt lại thì mới đánh giá được chất lượng cuộc sống nhờ đôi mắt.

Già thì mắt phải yếu đi, cảm giác về độ đậm cũng kém, thích nghi với bóng tối chậm và nhìn cố định không nét.Thủy tinh thể diều tiết kém nên không nhìn gần được, điều này ảnh hưởng chất lượng cuộc sống rất rõ, vì làm gì cũng phải đeo kiếng. Những nguyên nhân gây mù thường gặp là mắt hột, quáng gà, đục thủy tinh thể (cườm khô), và cườm nước (glaucoma). Theo Tổ chức Sức khỏe thế giới (WHO), người mù vì cườm khô đã chiếm hơn 40% số người già bị mù. Chín phần mười các trường hợp cườm khô là do tuổi già, cơ thể suy yếu; số còn lại là do các bệnh tiểu đường, chấn thương, suy dinh dưỡng…

Khi thấy mắt bị mờ dần, có đốm đen bay bay rồi cố định lại một chỗ, không đau nhức, không đỏ, tưởng là kính không đúng độ mà đo kính nào cũng không vừa thì phải nghĩ đến cườm khô. Hiện vẫn chưa có thuốc nào chữa được cườm khô, chỉ có cách là phải mổ để thay thủy tinh thể đục bằng một thủy tinh thể nhân tạo hoặc đeo kính để điều tiết. Hiện nay có những kỹ thuật mới để mổ cườm khô, đặt thủy tinh thể nhân tạo rất tiện lợi. Sau mổ, bệnh nhân có thể sinh hoạt lại bình thường ngay.

Riêng cườm nước là một bệnh hết sức nguy hiểm vì dẫn đến mù lòa. Nếu được phát hiện sớm thì có thể tránh được mù. Bệnh cườm nước cấp tính gây nhức đầu dữ dội, có khi nhức nửa đầu kèm theo ói mửa, mắt đỏ, căng cứng, con ngươi nở lớn. Trường hợp này phải đến ngay bệnh viện có chuyên khoa mắt. Dạng cườm nước mãn tinh tiến triển âm thầm, chỉ thấy hơi đau mắt, xốn mắt, mỏi mắt và mờ dần. Nhiều người tưởng tại mình có tuổi nên mắt kém, không đo nhãn áp để chẩn đoán kịp thời.

Người lớn tuổi cũng thường nghe kém, lãng tai. Lãng tai một chút cũng hay, khỏi phải nghe những lời nói xấu mình! Cái gì khoái thì nghe không thì thôi.Từ 65 tuổi trở đi có hơn một phần ba số người bị lãng tai. Nghe kém sẽ làm cho việc truyền thông khó khăn hơn, có thể gây nguy hiểm trong giao thông, đi lại. Ngày nay có những dụng cụ trợ thính dễ sử dụng và rẻ. Ở các nước phát triển cứ ba người có tuổi thì một người mang máy điếc, nhờ đó họ có thể giao tiếp tốt hơn và tham gia vào các hoạt động xã hội, giúp họ cảm thấy sảng khoái, không bị coi là tàn phế nữa.

Ở ta, nhiều người không ưa máy điếc vì nó ồn ào lại làm cho ta nghe rõ những “sự thật đau lòng”. Một vở kịch kể chuyện hai vợ chồng già, ông nói gà bà nói vịt nhưng rất hạnh phúc bên nhau, đến khi các con hiếu thảo gởi về cho mỗi người một cái máy điếc thì bắt đầu cãi vã nhau suốt ngày. Cuối cùng cả hai phải liệng cái máy điếc vào sọt rác!

 “Chúng ta không chăm sóc bản thân mình mà để cho cơ thể làm việc đến hao mòn, vì vậy nó dễ bị hư hỏng sớm. Khi chúng ta còn khỏe mạnh, còn sung sức, thì chúng ta bóc lột ngay chính bản thân mình, bóc lột các bộ phận trong cơ thể, bóc lột những khả năng của mình mà không hề cân nhắc, không hề nghĩ tới hậu quả. Ở lứa tuổi 50 tôi vẫn chưa chú ý lắm đến sức khỏe của mình…” Viện sĩ Misculine 90 tuổi viết như thế. Hiện nay mỗi sáng ông chạy bộ, tập thể dục đều đặn, chơi quần vợt, ăn uống điều độ. Ông nói “Tôi cảm thấy 30 năm trước đây tôi đã già yếu hơn nhiều so với bây giờ”!