httpv://www.youtube.com/watch?v=MrbszpsGNsE
Làm gì để sống sót qua đại dịch? – Tinh Hoa TV
Sưu tầm các bài về sức khoẻ
httpv://www.youtube.com/watch?v=MrbszpsGNsE
Làm gì để sống sót qua đại dịch? – Tinh Hoa TV
TRIỆU CHỨNG NHIỄM CORONA QUA TỪNG NGÀY
🛑Ngày 1 ~ Ngày 3
– Triệu chứng giống bệnh cảm
– Viêm họng nhẹ, hơi đau
– Không nóng sốt. Không mệt mỏi. Vẫn ăn uống bình thường
🛑Ngày 4
– Cổ họng đau nhẹ, người nôn nao.
– Bắt đầu khan tiếng.
– Nhiệt độ cơ thể dao động 36.5~ (tuỳ người)
– Bắt đầu chán ăn.
– Đau đầu nhẹ
– Tiêu chảy nhẹ
🛑Ngày 5
– Đau họng, khan tiếng hơn
– Cơ thể nóng nhẹ. Nhiệt độ từ 36.5~36.7
– Người mệt mỏi, cảm thấy đau khớp xương
** Giai đoạn này khó nhận ra là cảm hay là nhiễm corona
🛑Ngày 6
– Bắt đầu sốt nhẹ, khoảng 37
– Ho có đàm hoặc ho khan
– Đau họng khi ăn, nói hay nuốt nước bọt
– Mệt mỏi, buồn nôn
– Thỉnh thoảng khó khăn trong việc hít thở
– Lưng, ngón tay đau lâm râm
– Tiêu chảy, có thể nôn ói
🛑Ngày 7
– Sốt cao hơn từ 37.4~37.8
– Ho nhiều hơn, đàm nhiều hơn.
– Toàn thân đau nhức. Đầu nặng như đeo đá
– Tần suất khó thở vẫn như cũ.
– Tiêu chảy nhìu hơn
– Nôn ói
🛑Ngày 8
– Sốt gần mức 38 hoặc trên 38
– Khó thở hơn, mỗi khi hít thở cảm thấy nặng lồng ngực. Hơi thở khò khè
– Ho liên tục, đàm nhiều, tắt tiếng
– Đầu đau, khớp xương đau, lưng đau…
🛑Ngày 9
– Các triệu chứng không thay đổi mà trở nên nặng hơn.
– Sốt tăng giảm lộn xộn
– Ho không bớt mà nặng hơn trước.
– Dù cố gắng vẫn cảm thấy khó hít thở.
** Tại thời điểm này, nên đi xét nghiệm máu và chụp XQuang phổi để kiểm tra
P/s
– Triệu chứng thay đổi tuỳ theo sức đề kháng của từng người. Ai khoẻ thì mất 10-14 ngày mới phát hiện. Ai không khoẻ thì 4-5 ngày.
Nguồn: tổng hợp bác sĩ (Sanilesson và yomidr)
—–
Hiện vẫn chưa có thuốc đặc trị hay vaccine phòng bệnh, Trung Quốc mới chỉ cho ra mắt thuốc chống virus Corona nhưng chưa bán tại thị trường Việt Nam. Mọi người nên nhớ cẩn tắc vô áy náy:
– Đeo khẩu trang khi có thể( khẩu trang vải cũng được, giặt thường xuyên).
– Rửa tay, rửa tay và rửa tay.
– Tránh tụ tập đông người.
– Nạp thêm Vitamin C để tăng sức đề kháng.
– Vệ sinh đồ dùng cá nhân như điện thoại, laptop thường xuyên.
5 điều cần biết về Virus Corona Vũ Hán (video clip – BBC)
https://www.facebook.com/BBCnewsVietnamese/videos/198889931462836/
Bán 2 căn biệt thự để nằm viện, tôi mới biết sức khoẻ quan trọng đến nhường nào
10/02/2020
Tôi hy vọng rằng, sau khi đọc xong bài viết này, mọi người đều sẽ coi sức khỏe là mục tiêu theo đuổi hàng đầu trong năm 2019 này. Bởi, nếu còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, bạn đã là một tỷ phú rồi!
Nằm viện 72 ngày, bán hết 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố!
Hôm qua, tôi nhận được tin nhắn của cậu bạn cùng lớp, báo rằng lớp trưởng lớp cấp ba của chúng tôi vừa mới mất. Cậu ấy phải nhập viện từ 2 tháng trước vì bị xuất huyết não.
Cậu ấy được đưa vào phòng ICU (Phòng chăm sóc chuyên sâu). Trong đó, cậu ấy phải dùng máy thở, dung dịch dinh dưỡng, nhân viên chăm sóc… tốn hàng chục ngàn đô la.
Tiền tiêu trong chớp mắt. Vậy nên, để chữa trị cho bạn tôi, người nhà cậu ấy đã bán đi hai căn biệt thự cậu ấy đã mua ở trung tâm thành phố. Tiếp đến lại bán đi nhiều căn nhà ở quê để chi trả viện phí. Nhưng cầm cự được 72 ngày, cậu ấy vẫn ra đi, rời khỏi thế giới này mãi mãi.
(Ảnh minh họa: getty.com)
Bạn tôi nói rằng, mãi đến khi phải đối mặt với cái chết cận kề, cậu ấy mới nhận ra sức khỏe của mình đắt đỏ biết bao nhiêu: “Nếu ngôi nhà không còn, bạn có thể mua lại. Nhưng nếu như sức khỏe bạn không còn, dù có bao nhiêu tiền, bạn cũng không thể mua lại nó như ngôi nhà.”
Nhiều người luôn cho rằng nhà cửa, đất đai là tài sản giá trị nhất. Họ làm việc cật lực chỉ để kiếm tiền xây nhà to, mua dự trữ được càng nhiều đất càng tốt. Nhưng mấy ai nghĩ rằng, sức khoẻ mới là bất động sản lớn nhất của đời người. Nếu không có sức khoẻ, dù bạn có bao nhiêu tiền, bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu mảnh đất… đều vô nghĩa!
“Nằm viện 72 ngày, bán cả 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố. Tôi mới nhận ra nếu tôi còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, bản thân tôi đã là tỷ phú rồi”.Đây là lời cuối cùng mà người bạn đã tâm sự với tôi. Cậu ấy đã vì sự nghiệp mà tiêu hao rất nhiều sức khỏe của mình. Tuy có thể giàu có, thay đổi cuộc sống, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ gì thì cậu ấy đã phải ra đi rồi.
Nhưng những người trẻ lại thường không quan tâm sức khỏe của họ đáng giá bao nhiêu.
Ngày nay, tôi để ý rất nhiều bạn trẻ không hề quan tâm đến sức khoẻ của bản thân. Để thuận tiện cho công việc, họ có thể ăn thức ăn nhanh mua ngoài đường, vừa đi vừa ăn; hoặc ngồi cắm cúi vào máy tính, vừa gõ lạch cạch vừa nhai nhóp nhép.
Họ thức rất khuya, rồi đến sáng hôm sau, để có thể ngủ thêm một chút, họ nướng trên giường hàng giờ và bỏ buổi tập thể dục.
Họ tăng ca liên tục, nhận thêm dự án để kiếm tiền mua nhà, mua xe, lo cho gia đình, con cái, mua sắm thứ này thứ kia… Họ có hàng tá các lý do để… rất cần tiền.

Ngày nay, những người trẻ lại thường không quan tâm sức khỏe của họ đáng giá bao nhiêu.(Ảnh minh hoạ: Medium)
Cách đây một thời gian, một nhân viên 25 tuổi ở một công ty công nghệ nổi tiếng đã bị đột tử, và nguyên nhân chính là do anh ta làm việc quá sức.
Người ta nói rằng, chàng trai trẻ này rất xuất sắc. Bạn càng tạo áp lực cho anh ta, anh ta lại càng trở nên lợi hại hơn. Sau khi tốt nghiệp, anh ta xin vào làm ở một công ty nổi tiếng với mức lương trên 50 triệu một tháng. Anh ta đều làm việc rất chăm chỉ, mỗi ngày đều tăng ca và có khi làm từ tối đến sáng.
25 tuổi, với mức lương mới ra trường trên 50 triệu và hiện tại là hơn 100 triệu. Đáng lẽ chàng thanh niên trẻ này đã có thể tiến xa hơn và có một tương lai rất tươi sáng, nhưng mọi thứ hoàn toàn ngược lại.
Khi bạn còn trẻ, bạn có thể làm gì cho cuộc đời?
Tất nhiên, bạn vẫn cần chăm chỉ, cố gắng học hỏi và nỗ lực làm việc, nhưng không phải làm kiểu… bán mạng. Hãy phát triển một thói quen tốt, lập chế độ ăn uống lành mạnh và tập thể dục đều đặn mỗi tuần. Những bữa tiệc tùng thâu đêm với bạn bè, những chén rượu, chai bia, những lần ngủ nướng trên giường… bạn đều phải dùng sức khoẻ của mình để chi trả cho những “thú vui” nhất thời đó!
Hãy giảm các khoản chi tiêu không cần thiết, nhất là khi bạn chưa đủ giàu. Những cô gái, hãy bớt thói quen mua sắm những thứ như mỹ phẩm, son môi, quần áo, túi xách… Đừng vì một chiếc túi hàng hiệu, hay một bộ đầm bắt mắt mà phải thắt lưng buộc bụng, làm việc tăng ca để sở hữu nó. Còn những chàng trai, đừng tiêu tiền cho những bữa nhậu nhẹt, những trò tiêu khiển không lành mạnh… Đừng “bán rẻ” chính mình để thoả mãn dục vọng. Bạn nên nhớ rằng: “Vào thời điểm quan trọng phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết, bạn sẽ thấy bất kỳ mong muốn nào, bất kỳ niềm vui nào, cũng không quý trọng bằng sức khỏe của bạn.”
BẠN ĐÃ BIẾT GIẾT NGƯỜI LÀ PHẠM TỘI. VẬY VIỆC BẠN TỰ HỦY HOẠI BẢN THÂN MÌNH MỖI NGÀY CHẲNG KHÁC NÀO ĐANG PHẠM TỘI?
(Nguồn tham khảo: cafef.vn)
CORONAVIRUS
HCD: Thưa theo những gì chuyên viên khuyên thì ngừa để khỏi bị lây bịnh dịch Tàu nầy cũng giống như ngửa Flu. Tóm tắt thế nầy:
Ở đây không thấy bảo người mạnh mang mặt nạ. Tuy nhiên mang mặt nạ cũng đở được phần nào, nhớ là nó không ngăn được siêu vi đâu. Mặt nạ chúng ta thấy nhiều người mang trong các hình chụp là loại dành cho người bịnh mang, không phải loại ngừa nhiễm bịnh cho người mạnh. Muốn ngăn được phải dùng mặt nạ loại đặc biệt.
Đây là hình hướng dẫn, nếu cần các bạn save để đó, nó ngăn nhiễm cảm cúm hàng năm luôn.

HCD: Các bạn có thấy là chỉ mang mặt nạ nếu các bạn thấy khó ở (để ngăn không cho lây bịnh sang người mạnh), không bảo người mạnh mang mặt nạ để ngừa lây bịnh như đa số (hầu hết) chúng ta hiểu sai.
From: TU-PHUNG

Những bệnh… vô duyên!
BS Ðỗ Hồng Ngọc.
Tuy già không phải là một bệnh nhưng già thì thường có bệnh. Bệnh thì có bệnh nặng, bệnh nhẹ, bệnh có duyên và bệnh… vô duyên. Ai cũng biết thầy thuốc là người được học hành cẩn thận để giúp ta chữa trị bệnh tật, vậy mà thầy thuốc cũng có thể gây bệnh cho ta, dù là ngoài ý muốn, cái đó gọi là bệnh do thầy thuốc gây ra (iatrogenic) mà theo GS. Phạm Khuê, một chuyên gia về Lão khoa, Chủ tịch Hội người cao tuổi Việt Nam thì có đến hơn một phần tư các bệnh ở người già là do thầy thuốc gây ra! (Bệnh học tuổi già, Phạm Khuê, NXB Y Học, 1998, trang 364).
Những bệnh… vô duyên còn có thể do chính bản thân mình, người thân trong gia đình, bạn bè, hàng xóm, hoặc các nhân viên tâm lý xã hội gây ra nữa! Bà cô của một bác sĩ bạn tôi trên 80 tuổi kêu lúc nào trong người cũng nóng bức, miệng khô nên đã mua rễ tranh, mía lau, mã đề ngoài chợ về nấu “nước mát” uống. Mát đâu không thấy, thấy đi tiểu liên tục gây thêm tình trạng mất nước trong cơ thể, lại thấy nóng bức, thấy khô miệng, lại uống thêm “nước mát”! Thì ra “rễ tranh, mía lau, mã đề” là những loại thuốc lợi tiểu (diuretics).
Một ông bác gầy còm nghe hàng xóm bày vẽ có loại tễ mập, bèn mua uống mấy cây. Mập thiệt! Nhưng người béo bệu, cơ thể bạc nhược! Thì ra, thuốc tễ đó chỉ là bột mì trộn với mật ong và Corticoid, một thứ thuốc uống vào lâu ngày gây hội chứng Cushing, ứ nước, làm mập bệu và gây ra vô số những tác dụng tai hại khác như giảm sức đề kháng, mọc lông, loãng xương, loét bao tử, cao huyết áp…
Ta cũng biết thuốc chữa đau khớp có thể gây loét dạ dày; thuốc điều trị cao huyết áp có thể gây hạ huyết áp đột ngột; thuốc trị tiểu đường làm hạ đường huyết; thuốc uống cho đỡ bị đái són ở người già thì gây khô miệng, đỏ da, mờ mắt, chóng mặt…
Một đặc điểm sinh học của người cao tuổi là khả năng thích ứng dần kém đi. Hấp thu thuốc đã chậm mà đào thải cũng chậm. Tác dụng phụ của thuốc lại thiên hình vạn trạng, tùy từng người, từng lúc, có thuốc người này dùng thì tốt mà bày cho người khác không xong, uống vào bị phản ứng ngay.
Cho nên dùng thuốc ở người già phải dò dẫm trên từng trường hợp, giảm liều, giảm lượng, đắn đo tính toán trước sau, nào bệnh trước mắt, nào bệnh tiềm tàng; thuốc chữa được bệnh này nhưng có gây ra bệnh khác không, có làm bộc phát một bệnh cũ nào đó không, người bệnh ăn uống ra sao, tiêu tiểu ra sao và trạng thái tâm thần ra sao?
Người cao tuổi cũng thường hay tự ý gia giảm thuốc, tin lời bày vẽ, ai mách gì cũng nghe, gây tương tác thuốc lung tung rất dễ sinh ra nhiều bệnh…. vô duyên đáng tiếc.
Ngày càng có nhiều máy móc xét nghiệm và một số người cao tuổi cũng thường muốn được xét nghiệm này nọ.
Báo Paris Match của Pháp có đăng trường hợp một bà già bị rối loạn tiêu hóa đến khám ở một bác sĩ. Bác sĩ thấy không có gì nặng nhưng cũng gởi cụ làm thêm vài xét nghiệm cho chắc. Sau đó, bà cụ được tiếp tục làm thêm hàng loạt các xét nghiệm khác ngày càng phức tạp hơn vì xét nghiệm đơn giản không tìm ra bệnh: Siêu âm, nội soi, sinh thiết, chụp cắt lớp, chụp cản quang mạc treo…
Sau hơn một tháng chuyển từ trung tâm này đến bệnh viện kia, nằm đợi trên những băng ca lạnh lẽo, đẩy từ hành lang này sang hành lang khác, tiếp xúc với những người mang khẩu trang chỉ chừa đôi mắt lạnh lùng, bà cụ rơi vào tình trạng khủng hoảng tâm lý trầm trọng và tiêu tốn mất 35 ngàn quan Pháp.
Cuối cùng các bác sĩ hội chẩn kết luận không có bệnh gì cả!
Tây gọi những người sính xét nghiệm là “examinite”.
Tổ chức sức khỏe thế giới (WHO) cũng cảnh báo hiện tượng over – investigation, “thăm dò quá mức cần thiết” này (Health of the Elderly, WHO, 1989). Một số người cao tuổi được chăm sóc bảo bọc quá đáng, được làm xét nghiệm thăm dò, theo dõi liên tục làm cho người bệnh muốn… hết bệnh cũng không được; không kể trong quá trình thăm dò, chọc hút, bơm tiêm, thụt tháo… không phải là không có nguy cơ.
Dĩ nhiên nếu có bệnh thì cần phải làm để có chẩn đoán chính xác và điều trị hiệu quả. Còn thăm dò chỉ để… thăm dò thì không nên. Các chuyên gia khuyên chỉ nên làm xét nghiệm cho người già khi nhằm để chẩn đoán một thứ bệnh có thể chữa được, có thể phục hồi được, có lợi cho người bệnh hoặc để chẩn đoán phân biệt tìm ra một bệnh có tiên lượng tốt hơn, điều trị có kết quả hơn, có lợi cho bệnh nhân và gia đình hơn mà thôi. Tóm lại, biết ơn mình thì cần thiết lắm mới phải làm xét nghiệm và phải có chỉ định của bác sĩ.
Thế nhưng có thứ không phải là thuốc, không phải là thủ thuật gì cả mà vẫn có thể gây ra những bệnh vô duyên: đó là lời nói!
Có những lời nói gây hoang mang, lo lắng, làm mất ăn mất ngủ, gây kiêng cữ quá đáng làm cho tình trạng bệnh khó phục hồi hơn. Cái đó gọi là sự “dán nhãn” (labelling). Chẳng hạn như người không có chuyên môn, không đủ cơ sở khoa học chắc chắn mà “phán” cho một cái chẩn đoán kiểu như “nghi ung thư”, “hơi bị lớn tim”, hoặc một từ mơ hồ như “máu lộn mỡ, gan hơi nhiễm mỡ, viêm nhiễm phần phụ, rối loạn thần kinh thực vật”… hoặc “bị thư phù, bị người cõi trên nhập….” đều đem lại những kết quả tai hại không thể ngờ được!
Ngay cả bị dán nhãn là già cả, già nua, già yếu, mất sức rồi bị ép phải nằm yên một chỗ, lúc nào cũng có người nâng đỡ chăm sóc thì sẽ ngày càng lệ thuộc, ngày càng suy nhược, mau loãng xương, bắp cơ thoái hóa, cứng khớp nhanh.
Ðáng sợ hơn cả là bị ép phải vào nằm viện, nằm nhà thương, nhà dưỡng lão, nhà nghỉ mất sức… khi vẫn còn có thể tự quản được. Thật ra đây chỉ là giải pháp cuối cùng vì một khi đã vào các cơ sở này rồi thì không hy vọng gì trở lại đời sống bình thường được nữa vì càng ngày càng thụ động, ỷ lại, lệ thuộc, suy sụp.
Các cơ sở chăm sóc cho người già thực ra rất cần thiết, miễn là phải giữ một số nguyên tắc như đảm bảo sự riêng tư, tôn trọng cá nhân, giúp tự chủ, tự quản, và tạo nhiều cơ hội cho họ tham gia sinh hoạt phù hợp với sở thích và sức khỏe.
Tóm lại, không nên để người cao tuổi mắc thêm những bệnh… vô duyên!
BS Ðỗ Hồng Ngọc.
From: TU-PHUNG
Bác sỹ cho biết: Bí quyết ăn ít cơm đúng cách có thể sống thêm được 20 năm

Julie Matheson và các đồng nghiệp thuộc Viện Lão hóa Quốc gia Hoa Kì (NIA), tin rằng chỉ cần giảm lượng thức ăn là bạn ăn có thể kéo dài cuộc sống của bạn.
Chuyên gia dinh dưỡng của Đại học Tufts, Susan B. Roberts và nhóm nghiên cứu của ông đã nghiên cứu 218 người tham gia ở độ tuổi 21-50 và nhận thấy trong số 25% người giảm lượng thức ăn của mình, lượng cholesterol trong máu đã tăng đáng kể, yếu tố hoại tử khối u (TNFs) giảm 25%, kháng insulin giảm 40% và huyết áp tổng thể cũng thấp hơn.
Nói một cách đơn giản, nghiên cứu này cho thấy bằng cách ăn ít hơn, bạn có thể dễ dàng kéo dài cuộc sống thêm 20 năm mà không để lại bất kỳ dấu hiệu lão hóa nào.
Giảm lượng thức ăn xuống 1/3, bạn có thể làm điều này
Một số người sẽ nói, nếu ngay cả ăn uống cũng không thể ăn một cách no nê, vậy thì cuộc sống còn có gì vui? Trên thực tế, nếu bạn có thể kiềm chế cơn thèm ăn và sống một cuộc sống lành mạnh, bạn sẽ có được niềm vui lâu hơn và liên tục hơn.
Thế nào là giảm 1/3 lượng thức ăn? Không phải nói mọi người không ăn, mà là chỉ ăn 7 phần no, tất nhiên tiền đề đó là: không được ăn quá nhanh.
Mỗi người có một lượng ăn khác nhau, vì vậy, việc ăn 7 phần no cần một quá trình cảm nhận và điều chỉnh không ngừng. Có một tiêu chuẩn cần ghi nhớ, đó là: nếu thời gian ăn cơm tương đối cố định thì khi bạn ăn 7 phần no, bạn sẽ không bị đói trước bữa ăn thứ 2.

1. Uống canh trước khi ăn
Uống canh trước khi ăn giúp giảm cảm giác thèm ăn, lượng thức ăn tự động sẽ giảm 1/3 bởi cảm giác no sẽ xuất hiện trước.
2. Nhai chậm
Ăn, nhất định phải chậm. Phải mất khoảng 20-30 phút để dạ dày truyền đạt thông tin no tới não, vì vậy, ăn chậm hơn để giúp não nhận ra rằng dạ dày đã đầy, và bạn sẽ tiêu thụ ít thức ăn hơn bình thường.
3. Nên rời khỏi bàn ăn sau khi ăn xong
Một vài người khi ăn đã khá no rồi vẫn cứ ngồi tại bàn ăn, nhìn mấy món ngon trên bàn ăn lại không kiềm chế được và lại ăn, vậy thì hiển nhiên là 10 phần no chứ không thể là 7 phần no.
4. Đừng tiếc thức ăn thừa
Có người ăn được 7,8 phần no rồi, nhưng nhìn thức ăn thừa trên bàn, sợ lãng phí, liền cố ăn nốt, vậy là 8 lại lên 10 phần no.
5. Chọn thực phẩm chứa nhiều chất xơ và nhiều nước
Rau củ, trái cây, ngũ cốc nguyên hạt và súp, có thể lấp đầy dạ dày của bạn bởi chúng chiếm nhiều không gian trong dạ dày của bạn hơn.
Tránh thực phẩm khô ít chất xơ, chẳng hạn như bánh mì hoặc bánh quy. Những thực phẩm này có xu hướng dù bạn ăn quá nhiều thì vẫn sẽ không cảm thấy no.
Thông qua việc giảm thiểu lượng ăn lâu dài, hệ thống tim mạch, gan, thận và miễn dịch của mọi người có thể thoát khỏi “khu sai lầm” và bước vào một vòng tuần hoàn mới và cuối cùng đạt được các mục tiêu về tuổi thọ, trì hoãn lão hóa và chống lại bệnh tật.

8 nguyên tắc vàng khi ăn
Hai bữa cách nhau từ 4-6 tiếng
Nắm bắt thời gian trong ăn uống là việc vô cùng quan trọng, hai bữa ăn cách nhau quá gần sẽ gây ảnh hưởng tới chức năng tiêu hóa của dạ dày vì nó còn chưa kịp tiêu hóa hết bữa trước. Thời gian lý tưởng nhất giữa các bữa ăn với nhau là từ 4-6 tiếng, đây vừa hay là khoảng thời gian mà dạ dày ngừng việc trộn tiêu hóa thức ăn.
Không ăn ngấu nghiến
Thông thường, nên ăn sáng trong vòng 15–20 phút, bữa trưa và bữa tối khoảng 30 phút là thích hợp.
Mỗi ngày cố gắng ăn 12 loại thức ăn trở lên
Đa dạng thực phẩm là nguyên tắc cơ bản của một chế độ ăn uống cân bằng. Bữa ăn hàng ngày nên bao gồm các loại thực phẩm như ngũ cốc, rau, trái cây, thịt gia cầm, cá, trứng, sữa, đậu nành… Trung bình, hãy cố gắng ăn nhiều hơn 12 loại thực phẩm mỗi ngày và hơn 25 loại thực phẩm mỗi tuần.
Uống nước súp cũng cần ăn thịt
Nhiều người nói, bao nhiêu dinh dưỡng đều ở trong nước ngót thịt, thực ra thì dù là nước ngót gà, nước ngót lợn, nước hầm bò, hay canh cá thì hàm lượng dinh dưỡng cũng kém xa so với ở trong thịt, muốn dinh dưỡng cân bằng, uống canh cũng đừng quên ăn thịt.
Thay đổi thức ăn thường xuyên
Trong khi lựa chọn thực phẩm, có thể thay đổi các loại thức ăn cùng loại.
Ví dụ, nếu hôm nay bạn ăn cơm, thì ngày mai bạn có thể ăn cháo, ăn bún, ăn phở, ăn bánh mì…
Hay thịt lợn, thịt gà, vịt, thịt bò… có thể được hoán đổi cho nhau, cá, tôm, cua, … có thể thay đổi cho nhau, sữa, sữa chua, phô mai,.. có thể thay thế cho nhau để đảm bảo sự đa dạng và phong phú.
Đừng ăn cơm khi quá nóng
Nhiệt độ ăn thích hợp của thực quản là 10 ° C ~ 40 ° C, khả năng chịu đựng nhiệt độ cao không quá 60 ° C. Một khi nhiệt độ thực phẩm vượt quá 65 ° C, nó sẽ đủ để đốt cháy niêm mạc thực quản. Theo thời gian, sẽ gây ra tổn thương thực quản. Vì vậy, nên để thức ăn nóng, nước đun sôi và các thực phẩm khác nguội trong vài phút và ăn khi nhiệt độ xuống dưới 60 ° C.

Ăn ít món ngọt sau bữa ăn
Nhiều người đã quen ăn tráng miệng sau bữa ăn, nhưng món tráng miệng chứa nhiều ngọt, sẽ làm tăng năng lượng, dễ dẫn đến béo phì và không có lợi cho sức khỏe của chính họ.
Nghỉ ngơi nửa tiếng sau bữa ăn
Nhiều người thích đi dạo hoặc tập thể dục ngay sau bữa ăn. Thực tế, có nhiều việc không phù hợp để thực hiện ngay sau khi ăn, bao gồm hút thuốc, tắm rửa, tập thể dục, uống trà đặc và lái xe.
Trong vòng nửa giờ sau bữa ăn, hãy nghỉ ngơi. Chúng ta có thể thực hiện một số bài tập quy mô nhỏ, chẳng hạn như lau bàn và quét nhà.
Ngạn ngữ truyền thống Trung Quốc nói “ăn no bảy phần, sống khỏe tới già” và “muốn khỏe mạnh, ba phần đói và lạnh”. Các nhà khoa học đã dành hàng thập kỷ để chứng minh một điều rằng: giảm lượng ăn đi 1/3, bạn sẽ sống thêm được 20 năm. Đạo lý đơn giản, hiệu quả không ngờ!
Những Vấn Đề Về Mắt Của Người Già!
BS Nguyễn Quỳnh Anh & BS Hồ Văn Hiền
Hỏi: Mắt tôi vẫn thấy rõ, tại sao phải đi khám mắt định kỳ?
Hàn Lâm Viện Nhãn Khoa khuyên bịnh nhân 40-65 tuổi nên đi khám mắt ở bác sĩ chuyên môn (ophthalmologist) từ 2 đến 4 năm một lần dù không có bịnh. Trên 65 tuổi nên khám một lần mỗi năm là ít nhất, có thể thường hơn.
Lý do: Những thay đổi mắt ở người già xảy ra rất chậm, từ từ, làm bịnh nhân thích ứng với hoàn cảnh mà không để ý, không biết rằng mắt mình mờ hơn trước, hoặc thị trường (visual field) của mình bị thu hẹp lại, mình không còn thấy rõ những gì xảy ra ở ngoại biên tầm mắt mình, màu sắc các sự vật mình thấy không trung thực (ví dụ màu trắng mình tưởng là vàng), đêm tối lái xe, đèn phía trước chiếu vào mắt mình lóa không thấy rõ. Bác sĩ chuyên khoa mắt sẽ khám thấy những thay đổi đó và sẽ có những biện pháp thích hợp để chữa trị như cho đeo kính để điều chỉnh khúc xạ mắt (refraction correction), giải phẫu hay cho thuốc trị chứng cườm nước làm cao áp suất trong mắt, ngăn chặn những tổn thương có thể xảy tới cho mắt, giải phẩu lấy cườm và thay thế bằng thấu kính nhân tạo/artificial lens, giúp tránh tai nạn cho người lái xe.
*Hỏi: Tôi bị bịnh tiểu đường, mắt tôi không sao cả, tại sao bác sĩ bắt tôi đi khám mắt?
Bịnh tiểu đường (diabetes mellitus) không phải chỉ có triệu chứng đường được thải ra nước tiểu mà còn ảnh hưởng đến hầu hết các bộ phận trong cơ thể người bịnh. Mắt là bộ phận bị ảnh hưởng nặng do bịnh tiểu đường.
Bịnh võng mạc do tiểu đường (diabetic retinopathy), làm hư hại võng mạc (là màng phía sau tròng mắt, nơi nhận hình ảnh do ánh sáng từ ngoài mắt chiếu vào), là lý do hàng đầu gây ra bịnh mù ở người lớn.
Bịnh nhân cần được bác sĩ mắt nhỏ thuốc làm nở con ngươi và khám võng mạc kỹ lưỡng và chữa trị, theo dõi thường xuyên nếu bất bình thường. Ngoài ra, mổ cườm khô cho người tiểu đường dễ có biến chứng hơn ở người không tiểu đường.
Người bị tiểu đường cũng dễ bị cườm nước (glaucoma) hơn.
*Hỏi: Mắt tôi bị cườm khô (cataract), muốn mổ nhưng nhiều người bạn nói mổ xong vẫn thấy mờ, vẫn mang kính mà không rỏ. Vậy có cần mổ không?
Cataract, hoặc cườm khô, là trường hợp thấu kính (lens) của mắt bị vẩn đục, cản trở ánh sáng từ ngoài vào rọi trên đáy mắt (retina).
Muốn thị giác toàn hảo, ngoài việc thấu kính phải thông suốt, cần phải có một võng mạc (đáy mắt, retina) làm việc tốt (ví dụ không bị hư hoặc kém đi do đã bị thoái hóa vì tuổi già, hoặc hư vì bịnh tiểu đường như nói trên), và luôn những phần khác của hệ thần kinh phải nguyên vẹn. Cho nên, mổ mắt lấy cườm sẽ làm thị giác tốt hơn trước, thấy rõ hơn trước khi mổ, nhưng không nhất thiết là sẽ 20/20 (tối hảo) vì còn tùy thuộc các yếu tố khác của mắt và hệ thần kinh người bịnh.
Ngoài ra, nếu bị cườm khô (cataract), bác sĩ mắt không thể nhìn thấy rõ phần sau của mắt nên không theo dõi và chữa trị được những bịnh của võng mạc (retinopathy). Lấy cườm khô ra giúp cho công việc chăm sóc của mắt dễ dàng và tốt hơn.
*Hỏi: Thế tại sao mổ cườm khô rồi mà vẫn phải mang kính?
Ở người trẻ bình thường, không cần mang kính cũng thấy rõ vật ở thật xa (vô tận, infinity) cũng như vật ở gần (đọc sách chữ nhỏ). Sở dĩ được như vậy vì thấu kính (lens) trong mắt người trẻ có khả năng thích ứng (accommodation), thay đổi tính khúc xạ của nó (tựa như máy hình hiện đại có thể tự động zoom xa và gần).
Thấu kính nhân tạo (thế thấu kính bịnh đã đục) không có khả năng thích ứng theo nhu cầu nhìn xa nhìn gần này, nên phải lựa chọn giữa một loại thấu kính nhìn gần và một loại thấu kính nhìn xa. Thường thì khi mổ mắt cườm khô, một bên mắt thì bác sĩ gắn thấu kính nhìn gần, mắt kia thì bác sĩ gắn thấu kính nhìn xa để bịnh nhân có thể sinh hoạt bình thường mà không cần đeo kính. Tuy nhiên, những trường hợp như đọc sách chữ nhỏ, kéo dài, bịnh nhân cũng cần mang kính để mắt đỡ mệt và thấy rõ hơn.
Những tiến bộ trong vòng chừng mười năm nay của khoa giải phẫu chữa bịnh khúc xạ (refraction surgery) dùng laser để trị chứng cận thị, hay dùng thấu kính nhân tạo trong mắt (intraocular lens) để trị chứng viễn thị nặng giúp cho một số người cận thị (thấy gần mà không thấy xa) và viễn thị (thấy xa mà không thấy gần) khỏi cần mang kính nữa. Những tiến bộ này được áp dụng cho những người mổ mắt vì cườm khô cũng được hưởng những lợi ích đó, là thêm vào việc mắt họ sáng ra (vì hết bị đục), mắt họ còn được chữa các vấn đề khúc xạ (refraction errors), giúp cho họ khỏi nhờ cậy đến các kính dày cộm sau khi mổ, nhưng vẫn có thể cần mang kính một đôi khi.
*Hỏi: Mắt tôi hay bị “chèm nhem”, bác sĩ cho nhỏ thuốc là nước mắt nhân tạo, tôi nhỏ vài hôm thì khỏi, sau bây giờ vẫn bị lại như cũ?
Sở dĩ mắt chúng ta luôn luôn trong sáng vì nước mắt được tiết ra liên tục, giữ cho mắt ướt và có tác dụng ngăn chặn nhiễm trùng, đồng thời hệ thống ống dẫn thải nước mắt (tear duct) dư đi vào mũi ở phía dưới.
Người gìà, tuyến nước mắt làm việc kém đi, nhất là nếu mắc những bịnh làm giảm sút cơ năng hạch nước mắt, vì vậy mắt bị khô, nhất là lúc xem TV chăm chú, đọc sách lâu mà ít chớp mắt (“nhìn không chớp”). Do đó, mắt bị xốn, do phản xạ, nước mắt lại sản xuất tăng lên, chảy đi không kịp làm nhòa, nhòe mắt.
Dùng nước mắt nhân tạo có ích cho trường hợp này nhưng phải dùng thường xuyên, không phải bớt triệu chứng rồi ngưng.
Ngoài ra, nên nhớ chớp mắt thường xuyên lúc đọc sách, xem phim, mang kính mát hoặc tránh chỗ gió nhiều làm khô mắt nhanh hơn.
Một số trường hợp, bác sĩ chuyên khoa mắt có thể gắn một nút (plug) bằng plastic vào kênh dẫn nước mắt để giữ nước mắt lại cho mắt đở khô.
Một số người già mí mắt bật ra ngoài (ectropion) nên không giữ được nước mắt, phải chảy ra ngoài. Có thể giải phẫu nếu cần .
BS Nguyễn Quỳnh Anh & BS Hồ Văn Hiền
From: TU-PHUNG
Bán mạng cho công việc
Hơn 1.200 lượt chia sẻ bức thư trên mạng xã hội, kèm theo nhiều dòng tâm tư. Đó không còn là riêng câu chuyện riêng của người vừa nằm xuống mà còn là chuyện chung của nhiều người trẻ hiện tại. Nhiều trường hợp đã mất mạng do làm việc quá sức, liên tục nhiều giờ liền khiến cơ thể không được nghỉ ngơi hợp lý.
Có đứa em nói với tôi thường xuyên thức đến 2-3g sáng mới đi ngủ để làm xong công việc. Rồi có bạn làm việc cho một công ty truyền thông, chuyên sản xuất những chương trình giải trí đã phải trải qua mấy năm liền thức đêm, ngủ ngày với những bữa ăn vội vã, ăn cho có. Tôi cũng có một người bạn làm trong lĩnh vực quảng cáo, thường xuyên đi quay, dựng clip xuyên đêm, có khi đến sáng mới trở về. Dĩ nhiên, việc đó kéo dài, chứ không phải thi thoảng.
Thử làm một phép tìm kiếm với các cụm từ: “chết do làm việc xuyên đêm”, “chết do làm việc quá sức” … không ít câu chuyện đau lòng cũng được phơi bày. Những cụm từ như “vào sinh ra tử”, “sinh nghề tử nghiệp”, “nghề”, “nghiệp”, “đặc thù” … liên tục được nhắc đến đến như một phần để thấy rằng chuyện “bán mạng” cho công việc có phần nhẹ đi, hợp lý hơn.
Một người ra đi, nỗi đau còn cho người ở lại, cho cha mẹ, gia đình của họ. Cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, chưa bao giờ thôi khiến người ta chua xót, đau lòng. Nhưng con người vốn dĩ làm việc để sống, chứ không phải làm việc để chết. Nhiều người đã bước vội vài giờ và trả giá quá đắt cho cuộc đời mình.
Gần đây nhất, cái chết của diễn viên Đài Loan Cao Dĩ Tường khi quay một gameshow vào ban đêm, buộc phải hoạt động cường độ mạnh khi sức đã kiệt quệ. Đài truyền hình Chiết Giang xin lỗi, người hâm mộ khóc thương tiếc cho nam diễn viên. Nhưng sự điềm tĩnh của cha mẹ anh trên gương mặt đầy u buồn mới khiến người ta đau lòng nhất. Nước mắt không rơi không có nghĩa nỗi đau không tồn tại, có chăng rằng mất mát quá lớn khiến người ta chỉ biết khóc trong lòng.
Tôi cũng làm việc trong môi trường đặc thù, giờ giấc không cố định. Tôi cũng từng thức đến tận 1-2 giờ sáng, hoặc thậm chí xuyên đêm để làm hết việc. Nhưng một năm gần đây, tôi không còn như thế được nữa bởi cơ thể đã có dấu hiệu phản ứng lại cơ chế làm việc bất hợp lý này. Tôi tập đi ngủ lúc 10g đêm và dậy 6g sáng. Chỉ khi nào thật sự cần, tôi sẽ thức thêm một chút. Dĩ nhiên, tôi thấy mình khoẻ hơn, chất lượng công việc tốt hơn hẳn.
Mỗi lần đến độ gần 20g khi thấy đèn nhà vẫn còn sáng, tôi vẫn còn ngồi bên máy tính, cha tôi lúc nào cũng bảo một câu quen thuộc: “Khuya rồi, ngủ đi con”. Đôi khi, tôi cũng bực dọc vì chút việc còn dang dở. Nhưng, có lẽ, chỉ ở tâm thế của người làm cha làm mẹ, bạn mới hiểu hết được những nỗi niềm của họ.
Ngoài công việc, chúng ta còn có cả cuộc đời. Cuộc đời thì không thể mua bằng những đồng lương … và cũng không thể bán rẻ bởi những giờ làm việc bất hợp lý. Hơn hết, tính mạng của mỗi chúng ta không chỉ là riêng cuộc đời chúng ta, mà sau đó còn có ánh mắt và nỗi lòng của mẹ cha.
Trung Sơn
From: TU-PHUNG