NƠI CHÂN TRỜI VÀ MẶT ĐẤT GIAO NHAU

 NƠI CHÂN TRỜI VÀ MẶT ĐẤT GIAO NHAU

Có hai nhà đạo sĩ kia, một hôm đọc thấy trong một cuốn sách khảo cổ cho biết: có một nơi chân trời và mặt đất giao nhau.  Hai nhà đạo sĩ bèn quyết định lên đường đi tìm cho được nơi chân trời và mặt đất giao nhau như trong sách đã cho biết.  Hai ông còn thề nguyền sẽ không trở về bao lâu chưa tìm được nơi trời đất giao nhau đó.  Bởi vì hai ông được biết ở nơi đó sẽ có một cánh cửa mở ra chân trời.  Khi cửa mở ra, người ta sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.

Sau một cuộc hành trình lâu dài và gian khổ, hai nhà đạo sĩ đã tìm được nơi chân trời và mặt đất giao nhau.  Hai ông cũng đã mở được cánh cửa trời…  Nhưng đến lúc bước vào cửa trời, hai ông hết sức bỡ ngỡ, vì hai ông gặp lại chính căn phòng quen thuộc của mình…  Lúc ấy hai ông mới hiểu: con đường lên trời bắt đầu từ mặt đất này, trong đời thường, nơi mình đang sống hằng ngày.

Anh chị em thân mến, đường lên trời bắt đầu từ mặt đất này, nơi “Trời Mới Đất Mới” sẽ xuất hiện trong ngày Chúa chúng ta “trở lại cũng một cách y như Ngài đã lên trời.”  Chúa lên trời không có nghĩa là Ngài ra đi.  Bởi vì ra đi là để lại sự vắng mặt.  Đàng này, Chúa không để chúng ta đơn độc, Ngài còn “ở lại với chúng ta mãi cho đến tận thế.”

Chúa lên trời là Chúa “khuất dạng”, không còn hiện diện bằng xương bằng thịt trước mắt chúng ta nữa, để bắt đầu một sự hiện diện ẩn khuất, nghĩa là Chúa vẫn có mặt đó mà chúng ta không thấy được.  Ngài vẫn ở giữa chúng ta, trong những nơi mà Ngài đã dạy chúng ta biết để nhận ra Ngài: trong Lời Chúa, trong các bí tích, trong anh chị em, trong những người nghèo khổ…  Ngài không chỉ hiện diện mà còn ở, còn cư ngụ.  Một chỗ ở có ý nghĩa sâu sắc hơn một sự hiện diện: Người ta có thể hiện diện trên đường phố, còn ở thì chỉ ở trong nhà mà thôi.  Thiên Chúa chỉ muốn có một chỗ ở, một ngôi nhà riêng của Ngài và ngôi nhà đó là chính chúng ta: “Ngài ở với chúng ta mọi ngày cho đến tận thế”, Ngài ở với chúng ta như ở trong ngôi nhà của Ngài.

Khi nói “Chúa lên trời ngự bên hữu Chúa Cha” hay khi cầu nguyện: “Lạy Cha chúng con ở trên trời”, chúng ta đừng tưởng Chúa ở xa cách chúng ta.  Ngài ở trên các tầng mây xanh.  Không!  Nếu đóng khung Chúa ở trên trời là chúng ta bắt Ngài phải di tản.  Chúng ta đánh mất Ngài!  Nhưng qua kiểu nói tượng hình của Kinh Thánh, chúng ta hãy hiểu việc Chúa lên trời là một cuộc thăng quan tiến chức, được thêm uy quyền, hiệu năng, và do đó được hiện diện một cách sâu đậm, thắm thiết hơn, chứ không phải một cuộc thăng thiên xét theo không gian, khiến Ngài xa lìa thế giới chúng ta.

Vì vậy, thiên sứ phải lay tỉnh các môn đệ đang mải mê nhìn lên trời: “Hỡi các ông, người Galilê, thôi đừng đứng đó mà nhìn lên trời nữa!”  Nhưng hãy đi mở mang Nước Chúa và sự hiện diện của Ngài bằng cách hoàn thành công trình đang dang dở của Ngài ở trần gian này: “Hãy đi đến với muôn dân, làm phép Rửa cho họ, nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.  Dạy bảo họ tuân giữ những điều Thầy đã truyền cho anh em, để muôn dân trở nên môn đệ của Thầy.”  Đó, như thế Chúa lên trời là để khởi đầu sứ vụ của Giáo Hội: Các môn đệ phải ra đi làm chứng về sự sống lại của Chúa Giêsu, không phải chỉ ở Giêrusalem và nơi những người Do Thái mà thôi, mà còn ở khắp nơi, cho đến tận cùng trái đất và nơi tất cả dân tộc.

Anh chị em thân mến, từ ngày Chúa lên trời, sứ mạng của chúng ta là phải đi vào trần gian, trở về với thực tế, nhìn kỹ vào cuộc sống của nhân loại, của mọi người anh em trên mặt đất này, để cùng với mọi người ra sức xây dựng Nước Trời đang thành hình ngay trong trần thế này, giữa thế giới hôm nay, tùy theo mức độ chính thế giới này có thể hiện được tình thương, có phản ảnh được tình yêu vô biên của Thiên Chúa hay không.  Đúng theo tinh thần của Tin Mừng: Nước Trời không phải chỉ là chuyện đời sau, mà còn phải là thực tế hiện tại: như hạt cải trong thửa vườn, như men trong bột, như muối cho đời: “Nước Trời ở giữa anh em.”

Như thế, thưa anh chị em, Thiên Chúa không đóng đô ở riêng một chỗ nào trong không gian, trên các tầng trời.  Ngài ở bất cứ nơi nào có tình yêu thương.  Nếu cứ luyến tiếc nhìn lui lại quá khứ, hãy mải mê ngước mắt lên trời, chúng ta sẽ quên rằng Thiên Chúa đang ở với chúng ta mọi ngày cho đến tận thế.  Thiên Chúa đang hiện diện bất cứ nơi nào có tình yêu thương nhau, đùm bọc nhau, chia sẻ cho nhau.  Và chỗ nào có một cộng đoàn, một xã hội như vậy, lớn hay nhỏ, đang thành hình thì từ chỗ đó, Nước Trời đang bắt đầu hiện diện.

Trái lại, chỗ nào người ta còn giành giựt nhau, còn áp bức, khai thác, bóc lột nhau, còn coi nhau như thù nghịch, thì khỏi cần tìm địa ngục ở đâu xa hơn nữa: địa ngục đang bắt đầu từ chỗ đó.  Thiên đàng hay địa ngục, chúng ta đang bắt đầu xây dựng hay đào sâu ngay từ trong cuộc sống chúng ta hôm nay.

Vậy, ngày Chúa lên trời, thay vì chỉ mải mê nhìn lên trời, thụ động trông chờ ngày Chúa trở lại, chúng ta hãy nhìn xuống mặt đất, hãy cùng nhau góp sức xây dựng con đường lên trời ngay từ mặt đất này; vì chính từ mặt đất này mà “Trời Mới Đất Mới” sẽ xuất hiện trong ngày Chúa chúng ta “trở lại cũng một cách y như Ngài đã về trời.”

Công đồng Vaticanô II đã nói: “Vẫn biết rằng quê hương vĩnh cửu của chúng ta không phải ở trần gian này và chúng ta chỉ đi qua để về quê hương trên trời, nhưng thực là sai lầm, nếu vì đó mà nghĩ rằng mình có thể xao lãng nghĩa vụ của mình ở trần gian” (Mv 43,1b).  Vì thế, trông đợi “Trời Mới Đất Mới” không những không làm giảm bớt mà còn tăng thêm nơi chúng ta ý chí xây dựng trời đất hiện tại này.  Bởi vì xây dựng trời đất hiện tại là xây dựng “Trời Mới Đất Mới” (MV 39,2a), là xây dựng quê hương vĩnh cửu của chúng ta vậy.

Trích trong “Niềm Vui Chia Sẻ”

****************************** ********

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã yêu trái đất này, và đã sống trọn phận người ở đó.  Chúa đã nếm biết nỗi khổ đau và hạnh phúc, sự bi đát và cao cả của phận người.  Xin dạy chúng con biết đường lên trời, nhờ sống yêu thương đến hiến mạng cho anh em.  Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu, chúng con thấy mình được thêm sức mạnh để xây dựng trái đất này, và chuẩn bị đón ngày Chúa trở lại.

Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa, xin cho những vất vả của cuộc sống ở đời không làm chúng con quên trời cao; và những vẻ đẹp của trần gian không ngăn bước chân chúng con tiến về bên Chúa.  Ước gì qua cuộc sống hằng ngày của chúng con, mọi người thấy Nước Trời đang tỏ hiện.  Amen!

Langthangchieutim gởi

Vì sao hàng nghìn người Việt ở lại Mỹ dù quá hạn visa?

Vì sao hàng nghìn người Việt ở lại Mỹ dù quá hạn visa?


Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa, tính tới cuối năm 2016, hơn 600 nghìn người tới thăm Hoa Kỳ vẫn ở lại nước này, dù đã hết hạn visa.

Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa, tính tới cuối năm 2016, hơn 600 nghìn người tới thăm Hoa Kỳ vẫn ở lại nước này, dù đã hết hạn visa.

Hàng nghìn người Việt nằm trong danh sách người nước ngoài ở quá hạn thị thực ở Hoa Kỳ, trong xu hướng mà giới hữu trách nước này nói là gây “nguy cơ về an ninh quốc gia”.

Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa Hoa Kỳ, công bố đầu tuần này, tính tới cuối năm 2016, con số người Việt ở quá hạn visa đi du lịch hoặc giao thương ở Mỹ là khoảng 3 nghìn người.

Lý do thứ nhất, họ sang bên này với chủ ý ở lại. Cái thứ hai, họ bị ‘gạ’ sang bên này bằng con đường du lịch, với sự hứa hẹn được đi làm này kia, nhưng mà chủ sử dụng lao động, chẳng hạn ở tiệm nail [sơn sửa móng tay] hoặc tiệm ăn, lại không gia hạn cho họ visa. Hoặc là chồng bảo lãnh họ sang xong rồi không làm giấy tờ gì hết, và coi như người vợ kẹt cứng với người chồng, cứ ở suốt ngày trong nhà.

Trong khi đó, con số du học sinh hoặc sinh viên trao đổi của Việt Nam ở quá thời hạn thị thực được cấp là hơn 1 nghìn người.

Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, Giám đốc Điều hành BPSOS, tổ chức từng giúp đỡ một số người Việt gặp rắc rối vì ở quá hạn visa, nói với VOA Việt Ngữ rằng có nhiều lý do dẫn tới tình trạng này.

Ông nói thêm: “Lý do thứ nhất, họ sang bên này với chủ ý ở lại. Cái thứ hai, họ bị ‘gạ’ sang bên này bằng con đường du lịch, với sự hứa hẹn được đi làm này kia, nhưng mà chủ sử dụng lao động, chẳng hạn ở tiệm nail [sơn sửa móng tay] hoặc tiệm ăn, lại không gia hạn cho họ visa. Hoặc là chồng bảo lãnh họ sang xong rồi không làm giấy tờ gì hết, và coi như người vợ kẹt cứng với người chồng, cứ ở suốt ngày trong nhà”.

Việt Nam nằm trong số các quốc gia có số lượng du học sinh nằm trong top 10 ở Mỹ với con số lên tới hơn 20 nghìn sinh viên, trong khi số du khách Việt tới Mỹ cũng ngày càng tăng, với hàng chục nghìn người mỗi năm.

Việt Nam nằm trong số các quốc gia có số lượng du học sinh nằm trong top 10 ở Mỹ với con số lên tới hơn 20 nghìn sinh viên.

Việt Nam nằm trong số các quốc gia có số lượng du học sinh nằm trong top 10 ở Mỹ với con số lên tới hơn 20 nghìn sinh viên.

Ngoài Việt Nam, công dân các quốc gia Đông Nam Á khác cũng nằm trong “danh sách đen” của Bộ An ninh Nội địa Mỹ là Campuchia, Indonesia, Lào, Malaysia, Philippines hay Thái Lan.

Khi được hỏi lý do vì sao mà người Việt lại chấp nhận rủi ro để ở lại Mỹ, tiến sĩ Thắng nói thêm: “Qua bên này, họ làm ăn, buôn bán được dễ hơn, rồi họ có những khu mà chỉ cần nói tiếng Việt thôi họ cũng có thể lẫn lộn vào trong đó. Ở bên Mỹ dù sao cũng dễ kiếm tiền hơn. Mỗi ngày làm lao động thì cũng kiếm được một số tiền và dành dụm được gửi về trong nước”.

Qua bên này, họ làm ăn, buôn bán được dễ hơn, rồi họ có những khu mà chỉ cần nói tiếng Việt thôi họ cũng có thể lẫn lộn vào trong đó. Ở bên Mỹ dù sao cũng dễ kiếm tiền hơn. Mỗi ngày làm lao động thì cũng kiếm được một số tiền và dành dụm được gửi về trong nước.

Ông Thắng nói thêm rằng tổ chức của ông đã “can thiệp cho một số trường hợp” và chứng minh họ có “đủ tư cách tị nạn hay là nạn nhân của nạn buôn người”.

Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa, tính tới cuối năm 2016, hơn 600 nghìn người tới thăm Hoa Kỳ vẫn ở lại nước này, dù đã hết hạn visa.

Cho dù con số này rất nhỏ so với khoảng 50 triệu người tới thăm Mỹ, Bộ này nói trong phúc trình trên rằng những người ở quá hạn thị thực gây ra một “nguy cơ về an ninh quốc gia”.

Tin cho hay, hai kẻ không tặc trong vụ khủng bố 11/9 ở Mỹ, khiến hàng nghìn người thiệt mạng, cũng từng thuộc diện này.

Các quốc gia châu Phi nằm trong số các nước có tỷ lệ người ở quá hạn visa tại Mỹ nhiều nhất trong phúc được công bố trong bối cảnh chính quyền của Tổng thống Donald Trump “mạnh tay” với các di dân không có giấy tờ hợp lệ, nhất là từ quốc gia láng giềng Mexico.

NHỮNG CÚ LỪA LỊCH SỬ.

From facebook:  Hoang Le Thanh
Cộng sản là sư tổ tuyên truyền

 

Võ Văn Thưởng, Ủy viên Bộ chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương đảng cộng sản Việt Nam:

“Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý”

Lừa dối là nghề của tuyên truyền.

Cần phải trả tự do cho tất cả tù nhân chính trị rồi hãy đối thoại, tranh luận vì họ chỉ khác đường lối quan điểm với đảng cộng sản mà thôi!

Chính những người tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm, và những người khác biệt tư tưởng sẽ là những người đổi thoại, tranh luận với đảng cộng sản. Họ bị bắt và kêu án tù chỉ vì sự khác biệt đó.

Họ là những người tù nhân vô tội!

Những câu chuyện dối trá, mỵ dân và tráo trở đã được lịch sử ghi lại bao lần.

Người dân Việt hãy bớt thơ ngây!

*

NHỮNG CÚ LỪA LỊCH SỬ.

Fb Ngô Trường An

Nhiều người nghe nói đảng cho phép những người có quan điểm trái chiều được đối thoại cùng đảng. Họ vui mừng hớn hở, hả hê ra mặt. Họ nói, có thế chứ! Cuối cùng rồi đảng cũng tiến hóa qua đường lối dân chủ. Dù muộn, nhưng như vậy cũng là quá tốt rồi.

Há há há !!!

Kể nghe nè:

1/ Chiều 30 tết năm Mậu Thân, anh rể tôi mang ba lô về ăn tết cùng gia đình tôi. Mẹ thấy anh về ngạc nhiên hỏi:

– Con trốn đơn vị về à?

– Dạ không đâu Mẹ! Tết này 2 bên cam kết đình chiến 72 giờ để cho binh sĩ 2 bên nghỉ ngơi đón xuân. Con được đơn vị cho nghỉ 1 ngày, chiều mai con lên lại để cho anh em khác về.

Nửa đêm hôm đó, Mẹ đang cúng giao thừa thì súng nổ vang trời, dậy đất, trên trời hỏa châu sáng rực. Mẹ chỉ kịp lao vào nhà ôm tôi chạy xuống hầm tránh đạn.

Sáng hôm sau, mặt trời chưa lên đã nghe tiếng khóc, tiếng kêu la của bà con hàng xóm. Thì ra, hồi hôm ở ngoài Thị Trấn, Việt cộng đã tấn công vào khu định cư làm chết vô số người dân và trẻ em. Chị hàng xóm của tôi theo chồng lên ở trên đó bị chết cháy hết cả nhà. Nhìn 5 Mẹ Con họ nằm co quắp, cháy đen trên băng ca mà tôi sững sờ…

2/ Đầu năm 1973 anh họ tôi xin phép về quê hỏi vợ. Chị là người cùng xóm với tôi. Anh hứa hẹn với chị:

– Sắp hòa bình rồi! Anh sẽ về mở 1 tiệm sửa xe, em bán phụ tùng cùng anh cho khỏi vất vả.

– Biết đến khi nào hòa bình hả anh?

– Sắp rồi em! Các bên đã ký kết hiệp định Paris. Nội dung của hiệp định này là: Chấm dứt chiến tranh, tái lập hòa bình cho VN. Theo hiệp định này thì quân chính quy Bắc Việt phải rút hết về Bắc. Như vậy thì ở Miền Nam mình còn ai nữa mà đánh, mà không hòa bình hả em!

Thế rồi cuối năm đó anh về thật! Chiếc xe GMC đưa anh về trong chiếc quan tài có quốc kỳ phủ kín! Cha Mẹ anh chết lặng, chị vợ ôm quan tài nấc lên từng hồi, mắt tôi nhòa lệ…

3/ Sau 30.4.75 Ủy ban cách mạng lâm thời đến nhà Dượng tôi thông báo:

– Ông chuẩn bị 10 ngày gạo ăn để đi học tập về chủ trương chính sách của cách mạng

– Dì hỏi: Đi học tập mấy ngày mà đem theo có 10 ngày gạo hả anh?

– Cán bộ: Nếu học tập tốt thì 5-7 ngày là về, còn không thì học đủ 10 ngày

Dì tôi hớn hở ra chợ mua đủ các loại thực phẩm cho chồng, còn Dượng thì mắt nhìn xa xăm tỏ vẻ đăm chiêu lắm.

Sáng sớm hôm sau Dì Tiễn Dượng lên ủy ban xã. Khi xe đến Dượng nắm chặt tay Dì, dượng nói:

– Ở nhà cố gắng nuôi dạy các con cho nó trưởng thành em nhé!

– Dì bỉu môi: Chỉ có 10 ngày thôi mà, anh giữ gìn sức khỏe nha.

Thế rồi, 10 ngày mong đợi đã qua. Đến 10 tháng, rồi 10 năm…. Mãi đến năm 1996 Dượng mới mò về với thân tàn ma dại. Dượng nói, may mà tôi còn cái mạng nay mang về. Anh Em nằm lại trong lòng đất trên đó nhiều lắm!
………………………………………….

Nói về những quả lừa lịch sử thì nhiều vô số. Cách đây 6 năm họ hứa cho ra luật biểu tình. Đã hơn chục kỳ họp quốc hội trôi qua, nhưng luật chẳng thấy đâu. Bởi vậy, hôm nay họ hứa hẹn sẽ đối thoại với những người khác quan điểm. Điều này đã làm không ít kẻ hớn hở, vui mừng ra mặt. Ôi! Dân tộc tôi sao mà ngây thơ đáng iu đến thế!

Fb Ngô Trường An

Image may contain: 1 person, flower and eyeglasses
 
 

Ai đang ‘cày’ để dành dụm tiền bạc, nhà cửa, đất đai cho con cái thì đọc ngay đi

Ai đang ‘cày’ để dành dụm tiền bạc, nhà cửa, đất đai cho con cái thì đọc ngay đi

 “Con cái nếu giỏi hơn ta thì cần tiền để làm gì? Nếu như chúng không được như ta, vậy thì giữ tiền của ta để làm gì”.

Đó là câu nói của Lâm Tắc Từ, một vị quan nổi tiếng đời nhà Thanh.

Tôi có một người bạn, một lần sau khi đã uống rượu say đã nói rằng: “Ông có tin hay không? Tôi đã gửi tiền vào ngân hàng, đến đời cháu của tôi cũng xài không hết.”

Tôi trả lời tin. “Nhưng người già vẫn hay nói rằng “con cháu tự có phúc của con cháu”, ông không cần phải lưu cấp của cải cho con cháu như vậy đâu”

Ông ấy đã cười và nói: “Cái gì gọi là phúc chứ? Tôi quá nửa đời người mới thoát được nghèo đói, nếu không để lại của cải cho con cháu, thì e rằng con cháu của tôi sẽ nghèo. Tôi chính là để lại tiền cho con cháu để chúng không phải giống như tôi trong đời này”

Lời ông ấy nói là thật lòng. Quanh chúng ta có rất nhiều người nghĩ như vậy, có 10 đồng thì để cho con cháu 5 đồng. Chúng ta vẫn luôn nghĩ là nên dành dụm tiền cho con cháu, như thế có thể làm cho cuộc sống của chúng sau này được tốt hơn.

Có một câu nói của Lâm Tắc Từ, một vị quan nổi tiếng thời nhà Thanh, đã làm tôi tỉnh ngộ:

“Con cái nếu giỏi hơn ta thì cần tiền để làm gì? Người hiền đức mà giàu có thì tự nhiên sẽ suy hao chí khí. Nếu con cháu không bằng được ta thì cũng chẳng lưu cấp tiền bạc để làm gì, người ngu muội mà giàu có thì càng trở nên ngu muội”.

Lời nói này quả thật là hết sức sâu sắc và đúng đắn. Con cháu nếu như hơn hẳn ta như vậy thì không cần phải lưu cấp gì cho nó, nếu chúng là người hiền tài thì để lại nhiều của cải chỉ làm cho chúng tiêu hao ý chí phấn đấu. Còn nếu con cháu là hạng bình thường, như vậy ta cũng không cần thiết phải dành dụm của cải cho nó. Chúng vốn đã ngu muội mà ta lại lưu cấp tiền bạc cho chúng thì chỉ khiến chúng càng thêm ngu muội mà thôi. Nhưng đến hôm nay, có thể chân chính lĩnh hội được ài học này từ Lâm Tắc Từ thì chẳng được mấy người.

Trong ngành tâm lý học có một định luật nổi tiếng: “Định luật: Không đáng”; việc không đáng để làm, thì cũng không đáng để làm cho tốt. Hãy nghĩ xem, nếu đã có một núi vàng, vậy cớ sao lại cam tâm mỗi ngày đầm đìa mồ hôi đi đãi cát tìm vàng làm chi? Tuy nhiên nếu như mang một tâm lý “không đáng” đó mà đi học tập và làm việc, thì chắc chắn những gì đạt được cũng là một cuộc sống tẻ nhạt

Có quá nhiều người trong chúng ta không hiểu lý do vì sao các tỷ phú nước ngoài có thể dùng hầu hết gia tài cả đời của mình đi làm từ thiện. Ví dụ như nhà tỷ phú giàu thứ 2 thế giới Warrent Buffet đã dành 99% tài sản của mình cho từ thiện. Một đồng nghiệp của tôi đã hỏi; “Chẳng lẽ con cháu của ông ấy không giận ông ấy sao?” Tôi nghĩ cô bạn đồng nghiệp chắc chắn là chưa nghe đến chuyện giữa Buffet và cậu con trai nhỏ của mình – Peter Buffett. Peter Buffett rất yêu âm nhạc.

Một ngày trước khi chuyển tới Milwaukee, cậu đã tới tìm cha để vay tiền (đó là lần đầu tiên và duy nhất cậu vay tiền của cha) và cậu đã bị từ chối. Peter đã rất giận dữ, sau đó đã tìm đến ngân hàng để vay tiền. Cậu đã kể lại rằng “trong thời gian trả nợ ngân hàng cậu đã học được rất nhiều điều trong cuộc sống và công việc. Sau này nghĩ lại cậu thấy rằng quan điểm của cha cậu là rất đúng đắn.”

Nếu bạn thật sự thương yêu con của mình, thì trong phương diện tài chính nên chặt chẽ một chút. Tiền bạc là con dao hai lưỡi, nó có thể làm tổn thương con bạn. Bạn là người đưa những đứa con mình tới với thế giới này nên cần phải hết sức coi trọng sự trưởng thành và chín chắn của chúng, cần phải tạo cho chúng sự mạnh mẽ. Hãy để chúng biết cuộc sống là có cả mồ hôi và nước mắt, đôi khi còn bị chảy máu, phải dãi nắng dầm mưa mà không có bố mẹ, người thân cầm ô che chở. Hãy để chúng biết tự mình phấn đấu mới là tốt nhất, vinh quang nhất. Hãy để những đứa con của bạn biết rằng chính bản thân chúng mới tạo được những chiếc thìa vàng để thưởng thức bát canh cuộc sống với rất nhiều hương vị hấp dẫn. 

S.T.

“CON GIÁN”

Một ngày không có tiếng cười là một ngày lãng phí”   (C. Chaplin)

“CON GIÁN” 

  • “Một con gián, không biết từ đâu, bay vào nhà hàng và đậu lên vai một quý bà. 
  • Quý bà vô cùng hoảng hốt. Khuôn mặt sợ đến tái mét, bà vừa la hét, vừa nhảy ra khỏi ghế ngồi, cố lắc thật mạnh để tách con gián ra. 
  • Con gián bay sang đỗ lên vai một quý bà khác. Quý bà này cũng sợ hãi không kém và tạo ra một sự hỗn loạn còn lớn hơn. 
  • Và cứ thế, con gián chuyền từ người này sang người khác. Sự hỗn loạn ngày càng gia tăng. 
  • Cuối cùng người bồi bàn cũng chạy tới. Anh lấy chiếc khăn xua nhẹ và con gián vô tình bay sang vai anh. Rất bình tĩnh, anh chậm rãi đi ra cửa, rồi chạm nhẹ vào nó. Con gián tự bay ra vườn. Sự hỗn loạn kết thúc”. 

“Nhìn qua, chúng ta dễ lầm tưởng rằng, sự hỗn loạn là do con gián mang lại. Nhưng qua cách xử lý của người bồi bàn, chúng ta hiểu là không phải thế. Sự hỗn loạn thực tế đã được tạo ra bởi những hành động của các quý bà đối với con gián, chứ không phải bản thân con gián”.

Trong cuộc sống, những chuyện ta không mong muốn vẫn luôn xảy ra. Chẳng hạn, nhỏ thì như chuyện: cơm sống, canh mặn; hoặc lớn hơn như chuyện: trẻ con hàng xóm đánh nhau hay anh chồng nhậu say xỉn… Bản thân chúng chưa phải là vấn đề; chính thái độ và cách xử lý không thích hợp của chúng ta mới thực sự biến chúng thành vấn đề.

.Thực sự nguyên nhân của màn huyên náo vừa rồi không phải là con gián, mà là do khả năng yếu kém của những vị khách không thể kiểm soát được sự quấy rầy vô duyên của con gián khi nó xuất hiện bất ngờ trong khách sạn.

Tự dưng tôi nhận ra rằng không phải là tiếng hét của cha tôi, vợ tôi hay sếp tôi khiến tôi bực mình, mà là do khả năng yếu kém của bản thân tôi khi không thể kiểm soát được cảm xúc khi phải nghe những lời nói đó.

Không phải là việc tắc nghẽn giao thông khiến tôi bực mình, mà là do khả năng yếu kém của bản thân tôi khi không thể kiểm soát được cảm xúc do con đường tôi đi đang bị tắc.

Không phải vấn đề của tôi là gì, mà là do chính phản ứng của tôi đối với vấn đề đó đã gây ra những lộn xộn cho cuộc đời mình.

Vì thế bài học rút ra từ câu chuyện con gián ở trên là:

Không bao giờ nên “phản ứng” trong đời, mà luôn luôn “ứng phó”.

Những vị khách nọ phản ứng khi bị con gián nhảy lên người, trong khi anh bồi bàn ứng phó với nó.

Phản ứng là những hành động mang tính bản năng, còn việc ứng phó là hành động được thực hiện sau khi đã được suy nghĩ kĩ và có kế hoạch.

Đây thực sự là một cách tuyệt vời để hiểu về cuộc đời.

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Ai phản động: Dân hay Nhà nước?

Hòa Ái, phóng viên RFA

 

Linh mục Anton Đặng Hữu Nam và những người dân Nghệ An đi kiện Formosa hôm 18/10/2016.

Linh mục Anton Đặng Hữu Nam và những người dân Nghệ An đi kiện Formosa hôm 18/10/2016.

File photo
 

Vì sao dân thành “phản động”?

Chính quyền tỉnh Nghệ An sau khi tổ chức biểu tình đấu tố Linh mục Đặng Hữu Nam và Linh mục Nguyễn Đình Thục, trong tuần qua còn ra lệnh truy nã toàn quốc đối với hai nhà hoạt động xã hội, bao gồm Bạch Hồng Quyền và Hoàng Đức Bình về các tội “kích động biểu tình”, “gây rối trật tự công cộng”, “bắt giữ người trái pháp luật” “chống người thi hành công vụ”, “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước” là thông tin được khán thính giả và độc giả RFA đặc biệt quan tâm.

Vụ việc liên quan anh Hoàng Đức Bình bị nhóm người mặc thường phục lôi ra khỏi xe, bắt đi trong lúc chiếc xe hơi chở anh bị Cảnh sát Giao thông chặn lại, ở khu vực huyện Diễn Châu, để kiểm tra giấy tờ vào hôm 15/05/2017 khiến cho dư luận phẫn nộ, cụ thể người dân địa phương đã tập trung về quốc lộ, nơi anh Hoàng Bình bị bắt, để đòi người mà theo ước lượng của những người có mặt thì con số lên đến hàng ngàn người dân.

Đài Á Châu Tự Do ghi nhận với vụ việc vừa nêu, rất nhiều thính giả lên tiếng ủng hộ việc làm của Linh mục Nguyễn Đình Thục, người đi chung xe và chứng kiến cảnh anh Hoàng Bình bị bắt, thông báo cho giáo dân cùng đến đòi người vì cho rằng cách hành xử của chính quyền tỉnh Nghệ An không đàng hoàng và chính danh. Tuy nhiên, không ít thính giả bày tỏ ý kiến phản đối những việc làm của các vị linh mục và giáo dân ở Nghệ An. Thính giả lấy tên Nước Cá Đuối giận giữ nói:

“Chúng mày biểu tình phản đối điều gì chăng nữa thì cũng không được phép nhân danh hai chữ ‘nhân dân’ ra chặn quốc lộ, vốn là một con đường chiến lược của đất nước. Ai cho phép chúng mày trắng trợn chà đạp lên kỷ cương phép nước và quyền lợi của người khác? Chỉ vì đám người chúng mày mà hàng hóa của tao bị hỏng, quá thời gian khách hàng đặt thì ai chịu trách nhiệm?”

Thính giả Bùi Văn Hiển đưa ra câu hỏi cho hai vị Linh mục Đặng Hữu Nam và Nguyễn Đình Thục:

“Tu hành thì lo tu hành. Đạo giáo thì phải cầu nguyện quốc thái dân an. Đàng này các ông lo xách động giáo dân quấy rối dân sinh. Các ông có đáng được tôn kính không hả?”

Còn thính giả Truongdu Nguyen khẳng định:

“Ở quốc gia nào cũng có luật pháp răn đe, giáo dục công dân của nước đó. Nếu có gì không hài lòng thì cùng nhau tìm cách giải quyết. Ở đây họ lợi dụng vấn đề Formosa để cấu kết với bọn phản động lưu vong ở nước ngoài nhằm chia rẻ dân tộc, làm mất an ninh trật tự, gây ảnh hưởng xấu đến đất nước Việt Nam.”

_96059345_17862438_1883156518633608_1891575296402503857_n-400.jpg
Hai nhà hoạt động Bạch Hồng Quyền (trái) và Hoàng Đức Bình. Courtesy of chantroimoimedia.com

Sau đây là một số ý kiến trái chiều với các ý kiến vừa rồi:

“Chính quyền Cộng sản Việt Nam đã bị Formosa sai khiến, họ hay vì bỏ tù những lãnh đạo, quan chức dính líu tới các sai phạm của Formosa thì họ lại trấn áp người dân, những người chịu thiệt hại trực tiếp từ tội ác của Formosa. Người dân đi biểu tình đòi quyền lợi, đòi lại những gì chính quyền chưa đền bù xứng đáng thì đó là quyền công dân được hiến định trong Hiến pháp. Nhưng nhưng chính quyền Cộng sản Việt Nam lại không đứng về phía người dân. Trước khi trách cứ người dân ở Nghê An thì hãy tận tường mà truy tìm gốc rễ của vấn đề. Chỉ những người không có lương tâm mới thờ ơ trước nỗi đau của đồng bào.”

“Linh mục chỉ giúp người dân theo lương tâm của một người có lương tâm theo lẽ phải và dân Nghệ An là đoàn chiên của giáo hội, giao phó cho linh mục giúp đỡ về mặt tinh thần lẫn thể xác. Nếu phần xác mà bị sự khó về mọi mặt thì linh mục phải giúp đỡ là việc phải giúp. Người ta ví ‘một con ngựa đau, cả tàu chê cỏ’, chứ có gì sai đâu mà nói linh mục sai. Kể cả chị Mẹ Nấm cũng nói lẽ phải thôi.”

Cầu mong sao tất cả anh chị em giáo dân giáo phận Vinh luôn đặt niềm tin vào vị chủ chăn của mình. Chắc chắn công lý và sự thật sẽ chiến thắng.
– Thính giả

“Vừa rồi tôi coi trong tivi và Youtube có một cuộc biểu tình ở huyện Quỳnh Lưu. Đồng bào ta biểu tình rất rầm rộ để tuyên án hai Linh mục Đặng Hữu Nam và Nguyễn Đình Thục. Tôi thấy có một bác già rất oai nghiêm, làm tôi tưởng nhớ đến hồi cải cách ruộng đất, cũng có mấy bác già giống như vậy làm quan tòa, tuyên án cho các nạn nhân hồi đó. Việc này khiến tôi có sự hồi tưởng lại thế kỷ XX, đã xử lý biết bao nhiêu người, gọi là cường hào-địa chủ bị chết oan.”

“Nhìn thấy linh mục này mà tôi lại nhớ đến các linh mục miền Nam sau ngày 30/4/1975, đặc biệt là giáo phận Xuân Lộc. Các Cha lúc đó cũng giống như tình trạng các Cha hiện nay và có thể còn hơn thế nữa. Nhưng giáo dân luôn ở bên các Cha, bảo vệ các Cha và luôn tin tưởng vào vị chủ chăn của mình. Ngày hôm nay giáo dân đã vượt qua những sự vu khống, những sự gian dối, bởi chúng tôi chưa bao giờ tin tưởng ai bằng tin tưởng các ngài. Cầu mong sao tất cả anh chị em giáo dân giáo phận Vinh luôn đặt niềm tin vào vị chủ chăn của mình. Chắc chắn công lý và sự thật sẽ chiến thắng.”

Thảm họa môi trường ở Vũng Áng không kém phần vụ biển bị đầu độc Miatamata tại Nhật Bản. Thế nhưng việc giải quyết hậu quả biển bị nhiễm thì hoàn toàn khác thường. Nhật Bản bắt công ty xả thải phải bồi thường và đóng cửa. Chính phủ cũng phải bỏ ra một khoản tiền cực lớn với công nghệ và khoa học hiện đại để nạo vét làm sạch biển. Còn chính phủ Việt Nam thì nhờ vào tuyên truyền viên của đảng, đọc những câu thần chú, viết những câu thần thoại là biển sạch, ăn cá đi, tắm biển đi… Như thế chẳng khác nào giết dân thêm một lần nữa? Hơn nữa, những ai hiểu biết nguy hại từ Formosa, đòi Formosa đền bù công bằng và phải đóng cửa là bị trù dập và vào tù.”

“Người dân là nạn nhân của Formosa đi đòi công lý thì bị tội. Chỉ những quan tham bán nước, hại dân, tham nhũng là không có tội”.

“Giờ này tại Việt Nam, người dân miền Trung đói ăn vì biển chết do Formosa. Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam quy trách nhiệm xả chất độc của nhà máy Formosa cho một vài quan chức tép riu đã về vườn, trong khi Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Hoàng Trung Hải phải chịu trách nhiệm chính yếu thì lại bỏ qua. Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam tham nhũng. Công an thì gia bắt bớ các nhà đấu tranh dân chủ. Đến bao giờ người dân Việt Nam mới thoát khỏi ách Cộng sản?”

Chính quyền “phản động” hay không?

Thuc1-400.jpg
Linh mục Nguyễn Đình Thục (trái). file photo

Trong tuần qua, quý thính giả RFA cũng chú ý đến thông tin Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam quyết định lập đoàn kiểm tra công tác cán bộ tại Bộ Xây dựng vì có những tin tức về tình trạng bổ nhiệm cán bộ tại cơ quan này. Dư luận trong và ngoài nước theo dõi sát sao diễn tiến một loạt các quan chức nhà nước như Vũ Huy Hoàng, Trịnh Xuân Thanh, Đinh La Thăng, Võ Kim Cự bị kỷ luật và sắp tới thêm một hoặc nhiều nhân vật trong Bộ Xây dựng được nêu tên có phải là Chính phủ Hà Nội đang ráo riết chống tham nhũng? Thế nhưng với cách thức xử lý các cán bộ cao cấp của nhà nước vừa qua, những người quan tâm đến hiện tình đất nước Việt Nam càng ngao ngán hơn, như thính giả Trần Minh quả quyết:

“Không bao giờ và vĩnh viễn Việt Nam chống được tham nhũng. Bởi vì nói nôm na là một triều đình mà không ai kiểm soát được ai, cứ thế tham nhũng mọc lên như nấm. Kẻ đi trước ăn no tìm cách hạ cánh an toàn, người đi sau tiếp nối và cũng tìm cách vơ vét. Cả hệ thống như một hệ tuần hoàn đã định hướng và đúng quy trình.

Không bao giờ và vĩnh viễn Việt Nam chống được tham nhũng. Bởi vì nói nôm na là một triều đình mà không ai kiểm soát được ai, cứ thế tham nhũng mọc lên như nấm.
– Thính giả Trần Minh

Một thể chế chỉ một đảng cai trị đã đành, cộng thêm một quốc hội, toàn là đảng viên mà trong đó chủ tịch hoặc bí thư lại làm trưởng đoàn. Thế mấy vị lãnh đạo vừa thao túng đất nước vừa làm sai thì đâu ra để chống tham nhũng?

Người dân như chúng tôi gọi đó là ‘một thể chế cực kỳ lạ lẫm nhất thế giới”. Một thể chế không mang lại ấm no, hạnh phúc cho người dân mà khiến dân chúng ngày càng bất mãn và phẫn nộ, đẩy người dân phải trở thành đối đầu, vậy thể chế đó là ‘phản động’ hay không?”

Mục “Trao đổi Thư tín” đến đây xin tạm dừng. Trước khi chấm dứt chương trình, Hòa Ái trả lời các tin nhắn sau:

“Em ở Dăk Nông. Khi nào anh chị nhận được lời nahwsn này của em thì gọi em qua số em đang gọi nhé. Tại vì em có việc muốn nhờ.”

Quý thính giả không nêu tên quý mến, Ban Việt ngữ rất muốn liên lạc với quý vị, nhưng vì quý vị không đã để lại số điện thoại nên chúng tôi không thể gọi lại được. Mong là quý vị nghe được tin nhắn này và liên lạc lại với đài.

Quý thính giả lưu ý, mỗi khi quý vị gọi vào hộp thư thoại của Ban Việt ngữ, Đài RFA, tại (202) 530-7775, quý vị vui lòng để lại tên và số điện thoại trong trường hợp quý vị muốn đài liên lạc lại vì nhiều lúc số điện thoại của quý vị không hiển thị trong hộp thư thoại của đài.

“Chào các anh chị em trong đài, tôi tên là Sanh. Xin quý đài vui lòng cho tôi số điện thoại mới để tôi nghe đài mà không bị tính tiền. Trước đây tôi vẫn gọi các số cũ và bị T-Mobile tính tiền. Cảm ơn.”

Hòa Ái cảm ơn quý thính giả Sanh đã liên lạc với đài. Quý vị vui lòng gọi vào số 360-398-4204, nếu như quý vị sử dụng dịch vụ viễn liên của công ty T-Mobile. Quý thính giả nào sử dụng dịch vụ viễn liên từ các công ty điện thoại khác ở Hoa Kỳ, quý vị có thể gọi vào số 712-735-447.

KẺ NÀO LÀ PHẢN ĐỘNG,BÁN NƯỚC HẠI DÂN..?

From facebook:  Lê hồng Song

KẺ NÀO LÀ PHẢN ĐỘNG,BÁN NƯỚC HẠI DÂN..?

Trần Minh quả quyết:

“Không bao giờ và vĩnh viễn Việt Nam chống được tham nhũng. Bởi vì nói nôm na là một triều đình mà không ai kiểm soát được ai, cứ thế tham nhũng mọc lên như nấm. Kẻ đi trước ăn no tìm cách hạ cánh an toàn, người đi sau tiếp nối và cũng tìm cách vơ vét. Cả hệ thống như một hệ tuần hoàn đã định hướng và đúng quy trình.

Một thể chế chỉ một đảng cai trị đã đành, cộng thêm một quốc hội, toàn là đảng viên mà trong đó chủ tịch hoặc bí thư lại làm trưởng đoàn. Thế mấy vị lãnh đạo vừa thao túng đất nước vừa làm sai thì đâu ra để chống tham nhũng?

Người dân như chúng tôi gọi đó là ‘một thể chế cực kỳ lạ lẫm nhất thế giới”. Một thể chế không mang lại ấm no, hạnh phúc cho người dân mà khiến dân chúng ngày càng bất mãn và phẫn nộ, đẩy người dân phải trở thành đối đầu, vậy thể chế đó là ‘phản động’ hay không?”

Chính quyền tỉnh Nghệ An sau khi tổ chức biểu tình đấu tố Linh mục Đặng Hữu Nam và Linh mục Nguyễn Đình Thục, trong tuần qua còn ra lệnh truy nã toàn quốc đối với Bạch Hồng Quyền và Hoàng Đức Bình.
RFA.ORG
 

Báo chí trong nước bắt đầu đánh đảng CSVN từ gốc rễ,

From facebook:  Quoc Vo shared his post to the group: Những người bạn của Đảng Dân chủ Tự do.
 
Quoc Vo shared a link to the group: Một góc nhìn.

 

Báo chí trong nước bắt đầu đánh đảng CSVN từ gốc rễ, hôm qua báo Lao động có bài “Đắng lòng Cát Linh- Hà Đông” tố cáo sự thất bại của dự án con đường xe lửa trên cao Cát linh, đảng và nhà nước CSVN đã bị chỉ ra là những kẻ vì tham lam cá nhân đã giao dự án cho TQ bóc lột trắng trợn, báo Dân trí với bài “Nhà thầu Trung Quốc đang chiếm hết “cơm ăn” của doanh nghiệp Việt!”, chỉ ra đảng và nhà nước đã tiếp tay cho TQ xâm lấn kinh tế, cướp cơm của người VN và giết các doanh nghiệp VN, và hôm nay Dân trí vạch trần sự thất bại trong việc xây dựng nghành kỹ nghệ nặng đóng tầu của đảng và nhà nước CSVN qua bài “Phá sản nhà máy đóng tàu Dung Quất, PVN “mất trắng” 5.000 tỷ đồng?”.

(Dân trí) – Trên cơ sở cân nhắc kỹ lưỡng các yếu tố: tình hình thực tế, tính pháp lý, tính khả thi…, Bộ Công Thương đề xuất xuất ưu tiên lựa chọn…
 
DANTRI.COM.VN|BY DÂN TRÍ
 

Nước cuốn trôi xe máy trong cơn mưa 2 giờ ở Sài Gòn

Cơn mưa lớn kéo dài 2 giờ chiều nay khiến nhiều tuyến đường ở TP HCM ngập sâu, nước chảy xiết làm người đi đường ngã, cuốn trôi xe máy.

 
 

 

Chiều 20/5, cơn mưa nặng hạt trên diện rộng ở TP HCM khiến nhiều tuyến đường như Võ Văn Ngân, Đặng Văn Bi, Tô Ngọc Vân (quận Thủ Đức), Lê Văn Việt, Đỗ Xuân Hợp (quận 9), Quốc Hương (quận 2)… Nguyễn Hữu Cảnh (Bình Thạnh) ngập nặng.

Mưa vào giờ tan tầm, nước lênh láng nên hàng trăm người bị chết máy xe, hoặc phải tắp vào ề chờ nước rút.

Gần giao lộ Tô Ngọc Vân – Phạm Văn Đồng khá trũng, nước dồn xuống khiến khu vực này ngập gần một mét. Các phương tiện dừng chờ hai bên đường không dám di chuyển. Những người cố gắng chạy xe qua đều bị ngập đến yên, chết máy lập tức, khó khăn lắm mới dắt xe được vào lề.

“Mới đầu mùa mưa mà ngập ghê quá. Biết xe chết máy, có thể bị ngã nhưng nhà có chuyện gấp phải về nên tôi ráng chạy. Ai dè không sao vượt nổi khúc sông này”, vừa dẫn xe anh Thiên (ngụ quận 12) nói.

xe-may-troi-ngap-lut-yen-trong-con-mua-2-gio-o-sai-gon

Xe máy cùng người ngã, trôi trong mưa trên đường Võ Văn Ngân. Ảnh: Duy Trần.

Trên đường Võ Văn Ngân, nước chảy mạnh như thác, người đi đường chao đảo. Cô gái mặc áo mưa màu xanh không làm chủ được tay lái ngã xuống đường, cả người và xe bị nước cuốn trôi một đoạn. Người dân hai bên đường vội chạy ra hỗ trợ đưa nạn nhân và xe vỉa hè.

Bảo vệ dân phố được điều ra khu vực ngập nước để điều tiết, hướng dẫn người dân không đi vào nơi nguy hiểm. “Ở đây cứ mưa là ngập, có đoạn rất sâu. Từ đầu mùa mưa đến giờ có vài trận thôi, mà lần nào ngập cũng kinh khủng”, ông Võ Văn Minh (81 tuổi) sống tại khu vực cho biết.

Nước ngập sâu, song nhà dân trên các tuyến đường này không bị ảnh hưởng nhiều do đã nâng nền lên cao.

Titanic… lòng dũng cảm của con người!

  Titanic… lòng dũng cảm của con người!

 “Một đêm khủng khiếp ngày 14 tháng 4 năm 1912, con tàu Titanic gặp nạn. Tàu bị chìm khiến 1514 người thiệt mạng và chỉ có 710 người được cứu sống”.

Câu chuyện chiếc tàu Titanic đã hơn 100 tuổi rồi, nhưng vẫn được nhắc lại, và dựng thành phim với kinh phí 200 triệu Mỹ kim (cách đây 20 năm giá trị tiền bây giờ bằng 1 tỷ Mỹ kim). Ngày đầu tiên, cuốn phim ra mắt, được nhân loại đón nhận một cách nồng nhiệt, và Hollywood đã thâu vào trong 2 tuần đầu tiên 500 triệu, và tổng số tiền thâu được (chỉ tính tiền rạp thôi) đã lên tới 1.35 tỷ Mỹ kim, và nếu tính tất cả DVD, truyền hình, vào hệ thống HBO, Showtime thì lợi tức lên đến 2.5 tỷ mỹ kim (giá trị nhân gấp 5 lần tiền bây giờ). Tại sạo lại có hiện tưởng doanh thu khổng lồ như vậy?

Một câu hỏi không có trả lời, vì đây là chuyện thật, câu chuyện chứa đựng tính Nhân Văn đi vào lịch sử đã đánh thức trái tim nhân loại khi xem, hiểu hơn con lòng con người đối với con người, tình yêu, tình người, tình nhân loại đã phản ảnh được tất cả trong cuốn phim Titanic này…

Chúng ta hãy đọc một đoạn văn qua lời kể của Phó Thuyền Trưởng Titanic để chúng ta hình dung và cảm nhận được một Bi Hùng Sử những gì đã xa trong sự kiện tai nạn của con tàu du hành này…

Phó thuyền trưởng của tàu Titanic sống sót với nỗi ám ảnh, tới cuối đời ông vẫn phải thốt lên một câu… –

Ông Charles lúc đó 38 tuổi và là thuyền phó. Nơi vùng biển lạnh giá, ông may mắn được vớt lên từ phao cứu sinh. Ông cũng là người có chức vị cao nhất còn sống sót. Tai nạn thảm khốc xảy ra với con tàu Titanic đã gây sốc cho cộng đồng quốc tế. Bởi nó khiến con người trầm tĩnh và suy nghĩ về khoa học kỹ thuật hiện đại. Dù khoa học có phát triển đến đâu chăng nữa, nhưng cuối cùng nó cũng không thể chiến thắng thiên nhiên.

Sau này, sự kiện tàu Titanic đã được dựng thành phim. Khi bộ phim được công chiếu, nó đã khiến người xem xúc động đến rơi lệ và trở thành những thước phim kinh điển.

Dưới đây là những kỷ niệm của vị thuyền phó trong đêm đó:

Khi đối diện với thảm họa đắm tàu, đội trưởng của con tàu đã ra lệnh cho phụ nữ và trẻ em xuống thuyền cứu sinh. Tuy nhiên, nhiều người vẫn rất thản nhiên, một số còn từ chối chia ly gia đình. Lúc đó tôi đã hét lên: “Phụ nữ và trẻ em xuống tàu cứu sinh ngay!” Nhưng tôi lại không thấy có ai sẵn sàng từ bỏ người thân của họ, nhìn cảnh tượng chỉ có phụ nữ và trẻ em được xuống tàu. Charles nhớ lại: “Chừng nào tôi còn

sống, tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng đêm đó!”

Sau khi xuồng cứu sinh đầu tiên hạ xuống nước. Từ trên boong tàu tôi hỏi một người phụ nữ tên Straw: “Quý bà có thể đi cùng tôi đến chiếc thuyền cứu sinh kia không?” Thật ngạc nhiên! Bà lắc đầu nói: “Không! Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu ở lại con tàu này”. Người chồng của bà Straw hỏi: “Tại sao em không muốn lên thuyền?” Bà mỉm cười trả lời: “Không, em vẫn muốn cùng anh đi nốt quãng thời gian còn lại.” Từ thời điểm đó

về sau này, tôi không còn thấy được cảnh tượng như vậy giữa các cặp vợ chồng nữa…

Astor IV là người đàn ông giàu nhất thế giới lúc đó. Sau khi người vợ đang mang thai của ông được đưa lên thuyền số 4, ở trên boong tàu cùng con chó của mình, ông châm điếu xì gà để vẽ lên dòng chữ đầy nước mắt:“Anh yêu em!”

Một vài ngày sau đó, trong buổi sáng sớm ở mặt biển Đại Tây Dương, đoàn cứu hộ đã tìm thấy thi thể của ông. Tài sản của ông giá trị hơn hàng chục con tàu Titanic, nhưng Astor đã không trốn chạy.

Vì bảo vệ nhân cách của chính mình mà hy sinh, đây là lựa chọn duy nhất của những người đàn ông tuyệt vời. Ông trùm ngân hàng nổi tiếng Guggenheim, trong bộ trang phục dạ hội đẹp nhất, ông cho biết: “Tôi muốn chết một cách đường hoàng, giống như một quý ông.”

Và ông đã viết cho vợ mình dòng ghi chú: “Anh sẽ không chiếm giữ bất kỳ vị trí nào dành cho một người phụ nữ trên xuống cứu sinh, ở lại boong tàu, anh sẽ không chết như một con thú mà giống một người đàn ông thực thụ.”

Người giàu thứ 2 thế giới là ông Sitelaosi, nhà sáng lập công ty bách hóa Macy nổi tiếng của Mỹ. Mặc cho ông khuyên như thế nào đi nữa, vợ của ông vẫn cự tuyệt bước lên chiếc thuyền cứu sinh số 8. Bà nói với chồng: “Trong những năm qua, anh đi đâu em đi đó, em sẽ đi cùng anh đến bất cứ nơi nào anh đến”

Ở Bronx, thành phố New York có dựng một tượng đài kỷ niệm các cặp vợ chồng chết cùng nhau khi con tàu Titanic bị đắm. Trên tượng đài có khắc dòng chữ: “Nước biển dù nhiều hơn nữa cũng không thể nhấn chìm được tình yêu.” Hơn sáu ngàn người đã tham dự buổi tưởng niệm sự kiện đắm tàu được tổ chức tại Carnegie Hall ở Manhattan.

Một doanh nhân người Pháp là Nahuatl, ông đã đưa 2 con nhỏ của mình xuống thuyền và nhờ những phụ nữ khác chăm sóc, còn bản thân mình ở lại trên boong. Sau khi thoát nạn, hai đứa trẻ được các nhà báo chụp ảnh đăng lên các trang báo. Mẹ của chúng đã nhận ra hai con của mình, nhưng chúng đã vĩnh viễn mất cha.

Những nạn nhân khác cũng gặp bất hạnh trong chuyến hành trình này như tỷ phú Acid, nhà báo William T. Stead, thiếu tá pháo binh, các kỹ sư nổi tiếng, v.v.. Họ đã nhường lại xuồng cứu sinh cho những người phụ nữ nông thôn nghèo. Hơn 50 nhân viên phục vụ trên tàu Titanic, chỉ có chỉ huy phó Charles may mắn sống sót, còn lại đều tử nạn.

Ngoài ra cũng có vài trường hợp ngoại lệ như: Viện phó đường sắt của Nhật là Hosono, ông đã cải trang thành nữ và trốn lên chiếc thuyền số 10 để thoát nạn. Khi trở về đến Nhật Bản, ông lập tức bị sa thải. Ông đã bị giới báo chí Nhật Bản lên án về hành động này. Ông đã sống thêm 10 năm trong sự ăn năn xấu hổ rồi qua đời.

Trong một buổi lễ tưởng niệm nạn nhân đã chết trên con tàu Titanic năm 1912, ông White Star của công ty vận tải biển đã nói với giới truyền thông rằng: “Không có quy tắc hàng hải nào đòi hỏi người đàn ông phải hy sinh lớn như thế. Họ hành động như vậy chỉ vì phái mạnh cần chăm sóc cho phái yếu mà thôi, và đây là sự lựa chọn của cá nhân họ.”

Trong cuốn “Câu chuyện về Titanic, con tàu không thể đắm”, tác giả Daniel Allen Butler xúc động nói: “Bởi vì từ lúc sinh ra, họ đã được giáo dục đặt nặng vấn đề trách nhiệm.”

Đôi khi, sinh mệnh đời người quan trọng ở chất lượng chứ không phải số lượng. Chúng ta thà chọn cuộc sống phải đối mặt với cái chết hay cuộc đời đầy đau khổ nhưng tình yêu tồn tại hơn là tham sống sợ chết mà buông bỏ tình yêu thương. Trên chuyến tàu Titanic năm ấy, đã có rất nhiều người đàn ông tuyệt vời dám hy sinh thân mình để bảo vệ những người chân yếu tay mềm là trẻ em và phụ nữ. Câu chuyện về con tàu Titanic đã mang trong nó giá trị nhân văn cao quý nhất và chân thành nhất của con người!

Tu-Phung gởi

Phúc tại Mẫu…

Phúc tại Mẫu…

 Ngày còn bé con cứ thắc mắc, tại sao trên đất nước này cái gì cũng mang dấu ấn sự tôn vinh người Mẹ. Dòng sông lớn nhất ở phía Bắc đất nước ta quen gọi sông Hồng cũng còn có tên khác là sông Cái Con đường nào lớn gọi là “đường cái”. Thứ tiếng ta nói hàng ngày cũng gọi là tiếng “Mẹ đẻ”.

Tổ Quốc  cơm ở quê mình cũng gọi là “đũa cái”, “đũa cả”.

NHỚ LỜI MẸ DẶN

Mẹ không được học chữ, vậy mà khi con học xa nhà, có một lần mẹ đã cố gắng viết cho con mấy dòng ngắn ngủi, nét chữ run rẩy và to như trẻ con học mẫu giáo tập viết. Mẹ viết: “Mẹ ít học hơn con nên mẹ tin con hiểu đời nhiều hơn mẹ. Mẹ chỉ muốn dặn con một điều rằng con đi xa hãy nhớ: Ăn một miếng của người con tạc ân vào dạ; Học một chữ ở đời con xem nặng nhẹ bao nhiêu”.

Lời dặn của mẹ đã làm con khóc. Và con tâm niệm điều đó suốt cả cuộc đời và nó đã trở thành lẽ sống của con

Hôm con phỏng vấn xin việc vào công ty của Nhật cùng với ba chục người khác. Con không giỏi vi tính và ngoại ngữ như họ, song người được lựa chọn lại là con. Mẹ có biết họ hỏi con câu gì không? Họ hỏi con câu nói nào và của ai gây ấn tượng và có tác động mạnh đến cuộc sống của con, con đã nói lại lời mẹ dặn.

Họ bảo: “Vi tính và ngoại ngữ cần, nhưng bạn có thể học trong vài tháng. Chúng tôi cần hợp tác với một người nặng lòng biết ơn và biết chắt lọc trong học hỏi”. Mẹ ơi, chính mẹ đã để phúc đức cho con!

NHỮNG LÁ THƯ CŨ

Con và chồng con có xích mích lớn vì con nghi anh ấy vẫn gặp gỡ với người bạn gái cũ. Con bực mình bỏ nhà chồng về khóc lóc với mẹ. Tối ấy mẹ mang từ trong chiếc hòm cũ ra một tập thư đã ố vàng. Đó là những lá thư của người yêu cũ gửi cho bố con trước đây.

Mẹ bảo khi bố quyết định lấy mẹ, bố định đem hết đám thư và ảnh của người yêu cũ ra đốt đi để chứng minh sự “một lòng một dạ với mẹ”. Mẹ đã ngăn lại và bảo: “Thư anh đốt mà lòng anh còn nhớ cũng chẳng ích gì. Hãy cứ để em giữ lại làm kỉ niệm.

Thỉnh thoảng anh đọc lại cũng thấy vui. Dù sao đấy cũng là những kỉ niệm gắn bó với anh một thời, sao lại cạn tàu ráo máng như vậy”. Bố sững sờ và ôm chầm lấy mẹ cảm động lắm. Thỉnh thoảng bố mẹ còn đọc lại những lá thư ấy, nhưng bố cả đời thuỷ chung với mẹ.

Hôm ấy con đã khóc thật nhiều và con tự tìm về nhà làm lành với chồng. Mẹ nói ít nhưng mẹ dạy nhiều. Chính mẹ đã lấy lại cho con hạnh phúc!

HAI VÙNG SÁNG TỐI

Khi em trai con đưa người yêu về ra mắt, con không ưng ý lắm. Mẹ im lặng không nói gì. Sau hôm gặp mẹ cô ấy, mẹ nhận xét: Mẹ cô ấy hiền hậu, phúc đức lắm. Người mẹ như thế chắc chắn cô con gái sẽ là đứa con ngoan, dâu hiền.

Mẹ đã không lầm. Hôm mẹ chồng tương lai của con sang chơi với mẹ, cụ cũng nhận xét về con y như thế. Hoá ra nhiều người nhìn nết mẹ mà đoán tính cách của con.

Năm trước con đọc báo thấy có chuyện một cô gái đang tâm đẩy con chồng xuống sông Hồng. Một thời gian sau thấy có bà dì ghẻ bắt con chồng tự khâu miệng mình lại. Con nhận xét rằng phụ nữ nhiều người ác quá. Mẹ lại bảo “phúc đức tại mẫu, những người như thế rồi lại ác giả ác báo thôi”.

Mẹ nói với con rằng những người ác chỉ là số ít, đừng vì thế mà vơ đũa cả nắm. Mẹ chỉ cho con thấy bao nhiêu người mẹ đã hy sinh hết lòng vì con, không ít người phụ nữ đã nhận nuôi hàng mấy chục trẻ mồ côi mặc dù bản thân mình còn khó khăn, vất vả. Trong đời có hai vùng sáng tối, mẹ bảo con nhìn ánh sáng mà đi!

BÀI HỌC LÀM GƯƠNG

Thấy con phàn nàn về sự chểnh mảng học tập của các cháu, mẹ bảo: “Con nhắc các cháu đi học bài, mà vợ chồng con cứ ngồi xem vô tuyến. Con chê các cháu lười học tiếng Anh mà bản thân con là cán bộ cũng không thông tỏ ngoại ngữ thì dạy bảo chúng nó thế nào?”.

Ngẫm kĩ lời mẹ nói, con đã quyết định đi học lớp tiếng Anh buổi tối cùng cháu. Tối về mẹ con trao đổi bài rôm rả. Đúng như mẹ nói, khi thấy cả bố và mẹ đều miệt mài làm việc, các cháu cũng tự động lấy sách ra làm bài.

Đến nay chúng con rất yên tâm về việc học hành của các cháu. Sao có mỗi bài học đơn giản rằng “muốn con chăm thì mẹ phải siêng, muốn con hiền thì mẹ phải thảo” mà con không nhớ, phải để mẹ nhắc nhở!

Mẹ nghèo không có tiền bạc cho con, nhưng mẹ đã cho con hiểu giá trị của sự tần tảo, lòng bao dung, đức hy sinh. Mẹ không đi học, nhưng mẹ dạy con biết sống đúng mực, trọng ân tình.

Cuộc đời con lúc nào cũng có mẹ ở bên. Con có cuộc sống hạnh phúc hôm nay là do bàn tay mẹ tạo dựng. Đến bây giờ con đã hiểu rằng công sinh thành dưỡng dục do cả mẹ cả cha chung sức, nhưng không phải vô tình người ta mới chỉ phong danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam anh hùng” và trong nhạc, trong thơ, nơi đâu cũng thấy vang lên những “Huyền Thoại Mẹ”, ” Tình mẹ”, ” Lòng mẹ”…

Đinh Thủy