Cô trúng xổ số 4,5 nghìn tỷ, mua nhà lầu xe hơi, cho người nhà 500 tỷ, không ngờ cuộc sống bị hủy hoại sau đó

Cô trúng xổ số 4,5 nghìn tỷ, mua nhà lầu xe hơi, cho người nhà 500 tỷ, không ngờ cuộc sống bị hủy hoại sau đó

 Gillian Bayford năm nay 44 tuổi, bốn năm trước cô và chồng cũ đã trúng 148 triệu bảng Anh (4,5 nghìn tỷ đồng) tiền xổ số. Nhưng cô lại cho rằng trúng vé số đã phá tan cuộc sống và gia đình cô.

Cô Gillian Bayford

Cuộc sống của Gillian đã bị phá hủy như thế nào? Thay đổi đầu tiên là tình cảm vợ chồng cô.

Bốn năm trước gia đình cô rất hạnh phúc, chồng cô Adrian trước là một nhân viên đưa thư, còn cô làm việc tại bệnh viện gần nhà. Dù kinh tế không có gì dư giả nhưng tình cảm hai vợ chồng vẫn trước sau như một.

Nhưng từ khi có tiền, hai vợ chồng đã sinh ra nhiều mâu thuẫn, tranh chấp, cãi vã nhiều đến mức không chịu nổi khi ở cùng một nhà. Chỉ trong vòng 15 tháng, sau những cãi vã mệt mỏi và áp lực thường xuyên, cuộc hôn nhân 9 năm đã kết thúc bằng một lá đơn ly dị.

Vợ chồng Gillian ăn mừng giải thưởng. 

Sau khi ly dị, mỗi người đã tìm cho mình một con đường riêng. Chồng cô thì kết hôn với một cô gái trẻ hơn anh 16 tuổi, còn Gillian giờ đã đính hôn với một người bán ô tô.

Quan hệ giữa cô và những người trong gia đình cũng ngày càng xấu đi. Khi mới trúng thưởng cô đã hào phóng giúp cha mẹ trả hết mọi khoản nợ nần và mua cho họ một căn nhà… Trước đó cha mẹ cô rất khó khăn, họ phải sống trong một chiếc xe tải. Sau này cô thấy rằng người nhà cô không những không cảm ơn cô mà còn không ngừng đòi hỏi thêm tiền.

Trong một buổi phỏng vấn sau khi trúng số, cô cho biết: “Số tiền này đáng lẽ có thể làm mọi người hạnh phúc. Nhưng nó khiến người ta trở nên đòi hỏi và tham lam. Họ đã được cấp đủ tiền, nhà và xe nhưng vẫn muốn thêm nữa.

 

Cô đã trả nợ cho gia đình, mua nhà và xe nhưng dường như lòng tham của họ là không đáy. 

Em trai mua xe tìm cô hỏi tiền, anh trai mở công ty cũng tìm cô hỏi tiền, cha mẹ cô đi du lịch cũng xin tiền cô. Cô thấy áp lực, vì bản thân không khác gì cái máy rút tiền tự động của gia đình. Khó chịu hơn nữa là lòng tham không đáy của họ, mỗi lần số tiền họ xin lại tăng lên theo cấp số nhân. Cha mẹ cô giờ đã không còn đi du lịch hạng phổ thông nữa, em trai cô còn muốn cô đảm bảo cho quãng đời còn lại của cậu ta.

Gillian cho biết, để thanh toán nợ nần và đáp ứng nhu cầu của của gia đình cô đã bỏ ra 20 triệu bảng (585 tỷ đồng). Đổi lại là xa lánh và bất hòa, như vậy quả là không đáng.

Cô hối hận về tất cả những gì đã làm, hơn một năm qua cô không nói chuyện với người nhà. Từ sau khi ly hôn tình trạng này càng trở nên tồi tê hơn. Người nhà cô không ưa gì cô, thậm chí còn nói xấu rất nhiều, nhưng lại mong muốn rút bằng sạch tiền trong túi cô. Lần nào đến nhà cô cũng chỉ vì xin tiền, con trai con gái cô cũng thay đổi và trở nên lười biếng. Cậu em trai từ khi lấy được một khoản tiền lớn từ cô đã không còn thưa cô nữa, cậu ta bí mật lấy vợ và không hề thông báo với cô.

 

Căn hộ mà cha mẹ cô đang ở cũng là tiền của cô bỏ ra. 

Cô tin rằng, số tiền trúng số đã hủy hoại cuộc sống của cô, và khiến người thân xung quanh trở nên tham lam, hư hỏng.

Với cô, ông trời không rơi xuống món quà hạnh phúc, mà rơi xuống một quả táo nhân kẹo độc. Tiền quả thực có thể thay đổi cuộc đời một con người, cho họ những thỏa mãn về vật chất nhưng cũng có thể làm nhân cách người ta trượt dốc, chạy theo dục vọng, lao vào cái động tham lam không đáy. Câu chuyện của cô ấy quả là một bài học sâu sắc cho mỗi người chúng ta.

BÀI HỌC LÀM NGƯỜI

From facebook: Nhi Tran shared Chí Thảo‘s post.
 
Image may contain: one or more people and people standing
Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: one or more people and people standing

Chí Thảo added 3 new photos.

BÀI HỌC LÀM NGƯỜI 

Nhìn những tấm hình này tôi bỗng nhớ lời dạy của cha tôi thuở thiếu thời:

– Hãy thành nhân trước khi thành danh nghe con. Hãy tập làm người từ việc nhỏ nhất
Ra đường luôn kính trọng người già yếu. Con còn trẻ khỏe, nên nhường cho họ phần hơn, nhận lấy khó khăn về phần mình. Nếu trong một đám bùn lầy có một chỗ cao con dành lấy để đứng, mọi người vẫn đứng dưới bùn, thì dù quần áo, thân thể con có sạch sẽ, con vẫn bị vấy bẩn bởi nhân cách ích kỷ và vô tâm của mình. Không hành xử được như vậy con sẽ không lớn nổi thành người chứ đừng nói là thành danh.

Hãy nhớ lời cha dạy nghe con…

 

Cậu bé hàng xóm của tổng thống Mỹ và câu chuyện thức tỉnh thế giới

 Cậu bé hàng xóm của tổng thống Mỹ và câu chuyện thức tỉnh thế giới

Lăng mộ hàng xóm của Tổng thống Grant

Bên bờ sông Hudson ở New York, cách lăng mộ của vị Tống thống đời thứ 18 của nước Mỹ Ulysses S. Grant chưa tới 100 mét, có một ngôi mộ của một cậu bé. Bên cạnh ngôi mộ có một tấm biển bằng gỗ, ghi lại một câu chuyện như sau:

Ngày 15 tháng 7 năm 1797, có một cậu bé 5 tuổi bất hạnh bị rơi xuống vách núi và tử vong. Cha mẹ cậu bé vì quá đau thương, tuyệt vọng nên đã xây một ngôi mộ ngay ở cạnh nơi cậu bé đã qua đời.

Sau đó vì tình hình kinh tế gia đình khó khăn, cha cậu bé đã bất đắc dĩ phải chuyển nhượng mảnh đất này, tuy nhiên, bản hợp đồng có kèm theo một yêu cầu đặc biệt cho người chủ mới: hãy vĩnh viễn lưu giữ lại phần đất nơi đặt ngôi mộ của cậu bé.

Người chủ nhân mới đồng ý với điều kiện này và viết nó vào trong điều khoản hợp đồng. 100 năm qua đi, mảnh đất này chuyển đổi bán cho rất nhiều người, nhưng phần mộ của cậu bé vẫn được giữ nguyên ở đó.

Năm 1897, mảnh đất được lựa chọn để đặt làm lăng mộ yên nghỉ của Tổng thống Ulysses S. Grant, nhưng điều khiến nhiều người xúc động hơn nữa là mộ phần của cậu bé vẫn được giữ lại ở đó và trở thành lăng mộ hàng xóm của Tổng thống Grant.

Lại 100 năm nữa qua đi, đến tháng 7 năm 1997, nhân dịp kỷ niệm 100 năm nhân ngày xây dựng lăng mộ của Tổng thống Grant, thị trưởng thành phố New York đã tới đây để tưởng nhớ ông đồng thời cho tu sửa lại phần mộ của cậu bé. Chưa dừng lại ở đó, ông còn đích thân tự tay viết câu chuyện này lên phần mộ của cậu bé để nó có thể lưu truyền lại đời đời cho hậu thế.

Một hợp đồng kéo dài 200 năm đã cho chúng ta thấy một đạo lý làm người rất đơn giản: Khi đã hứa, nhất định phải giữ lời.

Câu chuyện về một bà lão

Mùa đông năm 1935 là khoảng thời gian mà nền kinh tế của nước Mỹ tiêu điều nhất. Không khí ảm đạm bao trùm toàn bộ thành phố New York…

Vào một đêm lạnh giá giữa tháng 1/1935, một phiên tòa được tổ chức trong khu phố nghèo nhất New York. Đứng ở vị trí thẩm phán là ngài thị trưởng đáng kính của thành phố, ông Fiorello LaGuardia, và bên dưới bục là một bà lão đã gần 60 tuổi, áo quần cũ rách cùng với dáng vẻ sầu não. Gương mặt tiều tụy của bà hiện lên vẻ xấu hổ, bà đã bị buộc tội vì lỡ ăn cắp một ổ bánh mì.

Fiorello LaGuardia hỏi bà: “Bị cáo, bà bị tố là đã lấy trộm bánh mì, có đúng vậy không?”

Bà lão cúi đầu, ngập ngừng trả lời: “Vâng, thưa quý tòa, thực sự tôi có ăn cắp.”

Thẩm phán lại hỏi: “Động cơ để bà ăn cắp bánh mì là gì, là vì đói quá à?”

“Dạ vâng.” Bà lão ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn vào vị quan tòa rồi nói: “Nhưng nếu chỉ vì đói thì tôi đã không làm như vậy, tôi cần bánh mì để nuôi ba đứa cháu đã mất cha mẹ của mình, đã mấy ngày nay chúng chưa được ăn gì. Chúng thực sự rất đói… Tôi không thể đứng nhìn chúng chết đói được…” Nói đến đây bà bật khóc.

Sau khi nghe xong những lời thú tội của bà lão, đám đông trong phòng xử án bắt đầu rì rào bàn luận. Ngài thẩm phán gõ chiếc dùi xuống bàn, nói một cách nghiêm khắc: “Yên lặng, sau đây tòa tuyên án.”

Thẩm phán quay sang bà cụ: “Bị cáo, chúng tôi cần làm việc một cách công bằng, chấp hành theo pháp luật. Bà có hai sự chọn lựa: hoặc là bị phạt 10 USD hoặc là chịu 10 ngày tạm giam. Bà chọn cái nào?

Bà lão với vẻ mặt đầy đau khổ và hối hận: “Thưa ngài thẩm phán, tôi phạm tội, tôi chấp nhận chịu phạt. Nếu tôi có 10 USD thì tôi đã không đi ăn cắp bánh mì. Tôi chấp nhận bị tạm giam 10 ngày, nhưng ba đứa cháu nhỏ kia của tôi thì ai sẽ chăm sóc chúng đây?”

Ngài thị trưởng khẽ mỉm cười. Ông rút trong túi ra 10 đô-la và bỏ vào chiếc mũ nổi tiếng của mình.

Đây là 10 đô-la tiền phạt, bà đã được tự do!” Nói xong, ông hướng cặp mắt về phía những người đang tham dự phiên tòa: “Và bây giờ, xin mỗi người hãy nộp 50 cent tiền phạt, đây là tiền phạt cho sự lạnh lùng của chúng ta, phạt vì chúng ta đã sống ra sao mà để cho một cụ già đáng tuổi cha tuổi mẹ mình phải đi ăn cắp bánh mì để nuôi cháu.”

Tất cả mọi người trong phiên tòa đều kinh ngạc, tròn mắt nhìn thị trưởng LaGuardia. Cả phiên tòa bỗng nhiên yên lặng lạ thường, cảm giác như có một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể được nghe thấy. Một lát sau, tất cả những người tham dự đều lặng lẽ đứng dậy, móc trong túi ra 50 cent và để vào mũ của ngài thị trưởng.

Về lý mà nói, việc một bà cụ già nghèo bị phạt vì tội ăn cắp bánh mì, có liên quan gì tới những người ngoài khác? LaGuardia đã nói rất rõ ràng – là chi phí phải trả cho sự lạnh lùng của chúng ta.

Con người ta không phải là một sinh mệnh cá thể độc lập mà còn có sự tương tác với nhau và phải tự giác tuân theo những quy ước nhất định thì mới có thể sinh sống một cách hài hòa. Người biết trân trọng thỏa thuận đó mới là người cao quý, và người biết trả phụ phí cho sự lạnh nhạt thờ ơ của mình mới là người sáng suốt. Thế nhưng con người trong xã hội hiện nay thật sự quá lạnh lùng tàn nhẫn, và có lẽ đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải trả giá cho sự tự tư đó của mình…

Kiên Định biên dịch

Biển Đông: Việt Nam hối hả tụt xuống chân thang

Biển Đông: Việt Nam hối hả tụt xuống chân thang

Tàu của lực lượng hải cảnh Trung Quốc dùng vòi rồng tấn công tàu cảnh sát biển của Việt Nam hồi tháng 5 năm 2014, lúc Bắc Kinh đưa giàn khoan 981 đến thăm dò dầu khí tại quần đảo Hoàng Sa. (Hình: Cảnh sát biển Việt Nam)

VIỆT NAM (NV) – Việt Nam đã yêu cầu Repsol (một tập đoàn của Tây Ban Nha) ngưng thăm dò dầu khí tại lô 136/3. Lô 136/3 bao gồm cả bãi Tư Chính, nằm cách thành phố Vũng Tàu khoảng 160 cây số.

Hồi cuối tuần qua, một số facebooker và diễn đàn điện tử Việt ngữ loan báo Trung Quốc điều động hàng loạt tàu của lực lượng hải cảnh, tàu đánh cá, thậm chí cả giàn khoan xâm nhập bãi Tư Chính. Theo đó, Việt Nam cũng đã điều động hàng chục tàu của lực lượng cảnh sát biển, kiểm ngư ra ngăn chặn. Tham gia ngăn chặn còn có cả những tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam. Tuy nhiên những tin này không thể kiểm chứng.

Đến ngày 24, trong một bài viết gửi cho BBC, Bill Hayton – một chuyên gia về châu Á, khẳng định, Việt Nam đã quyết định ngưng thăm dò dầu khí tại lô 136/3 bởi Trung Quốc dọa sẽ tấn công các căn cứ của Việt Nam tại quần đảo Trường Sa, nếu Việt Nam tiếp tục để Respol thăm dò – khai thác dầu khí tại lô 136/3.

Sau khi kiểm chứng nhiều nguồn khác nhau, Bill Hayton cho biết, Respol đã được chính phủ Việt Nam giải thích tường tận về việc tại sao cần phải ngưng hoạt động thăm dò – khai thác dầu khí ở lô 136/3. Giới thạo tin ước đoán Respol đã chi khoảng 300 triệu Mỹ kim cho hoạt động thăm dò – khai thác dầu khí tại lô 136/3 và vừa mới tìm thấy một mỏ khí đốt có trữ lượng lớn hồi tuần trước.

Theo Bill Hayton thì giới quan sát diễn biến thời sự châu Á đang hết sức ngạc nhiên khi “Việt Nam xuống thang quá nhanh”.

Sau khi cho phép liên doanh giữa Petro Vietnam với Repsol của Tây Ban Nha và công ty Mubadala Development Co của United Arab Emirates khai thác dầu tại lô 136/3, hồi đầu tháng này, Việt Nam gia hạn cho Tập đoàn Dầu khí của Ấn, thường được gọi tắt là ONGC Videsh, thăm dò – khai thác dầu khí tại lô 128 thêm hai năm nữa.

Lúc ấy, một trong những lãnh đạo của ONGC Videsh bảo với Reuters rằng, chuyện duy trì hoạt động thăm dò, khai thác dầu tại lô 128 suốt 12 năm vừa qua không thuần túy là thương mại.

Năm 2006, ONGC Videsh ký với Việt Nam hợp đồng thăm dò – khai thác dầu khí ở hai lô 127 và 128. Do không tìm thấy dầu, ONGC Videsh đã trả lại cho Việt Nam lô 127 nhưng vẫn tiếp tục thăm dò – khai thác dầu ở lô 128. Dẫu khả năng tìm thấy dầu tại lô 128 không cao nhưng năm 2015, chính phủ Ấn từng tuyên bố, việc ONGC Videsh tiếp tục thực hiện hợp đồng đã ký là vì các “lợi ích chiến lược”.

Giống như Việt Nam, Ấn cũng có bất đồng với Trung Quốc về chủ quyền và rất kiên định trong việc ủng hộ lập trường của Việt Nam về biển Đông.

Tính ra, Việt Nam đã gia hạn cho ONGC Videsh thăm dò – khai thác dầu khí tại lô 128 năm lần. Giống như lô 136/3, lô 128 nằm ở ngoài khơi Bình Thuận, Việt Nam, cũng nằm trong vùng biển mà Trung Quốc tuyên bố là có chủ quyền “không thể tranh cãi”.

Sự kiện Việt Nam cho phép thăm dò – khai thác dầu khí tại lô 136/3 được xem là tín hiệu cho thấy, Việt Nam đã quyết định hành xử mạnh mẽ hơn trong quan hệ với Trung Quốc. Người ta tin rằng đó chính là nguyên nhân khiến tướng Phạm Trường Long, Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương của quân đội Trung Quốc đột ngột bỏ dở chuyến thăm Việt Nam hồi tháng trước. Sau đó Việt Nam gửi thêm một tín hiệu nữa: Gia hạn thăm dò – khai thác dầu khí tại lô 128.

Mời gọi, giao cho các tập đoàn ngoại quốc thăm dò – khai thác dầu khí vẫn được xem là một trong những phương thức xác lập – minh định chủ quyền. Cả Việt Nam lẫn Trung Quốc đều cố gắng làm như thế tại biển Đông song không có nhiều tập đoàn ngoại quốc chấp nhận mạo hiểm.

Sự kiện Respol tổ chức thăm dò – khai thác dầu khí tại lô 136/3 được xem là một “thắng lợi” cho Việt Nam. Tuy nhiên vừa mới lên thang Việt Nam đã xuống, thậm chí xuống nhanh tới mức thiên hạ ngạc nhiên. (G.Đ)

Một lần tới âm gian: Vị bác sĩ chết đi sống lại và mang theo thông điệp quan trọng khi trở về

Một lần tới âm gian: Vị bác sĩ chết đi sống lại và mang theo thông điệp quan trọng khi trở về

Có một người đàn ông tin rằng bản thân đã được trải nghiệm một vòng nơi địa ngục rồi quay trở lại trần gian, và trải nghiệm đó cũng đã hoàn toàn thay đổi kiếp nhân sinh của ông.

Trước đó, Tiến sĩ – bác sĩ gốc Ấn Độ Rajiv Parti là một người có sự nghiệp rất thành công. Ông cũng kiếm được rất nhiều tiền, nói một cách khác là ông có một cuộc sống vật chất rất sung túc giàu có. Ông là bác sĩ trưởng khoa gây mê hồi sức của Bệnh viện tim ‘Bakersfield Heart Hospital’.

Thỉnh thoảng có những bệnh nhân sau phẫu thuật miêu tả cho bác sĩ Parti những trải nghiệm khi linh hồn rời khỏi thể xác nhưng ông chưa bao giờ quan tâm, cho tới khi tự bản thân ông tự mình trải nghiệm được những điều ấy khi cận kề cái chết.

9 năm trước, bác sĩ Rajiv Parti được chẩn đoán mắc ung thư tiền liệt tuyến và trải qua nhiều đợt phẫu thuật. Hai ngày trước lễ Noel năm 2010, vì bị biến chứng sau khi phẫu thuật, ông được đưa tới cấp cứu ở bệnh viện Đại học California, Mỹ. Toàn bộ nội tạng của Rajiv Parti gần như không thể hoạt động, các bác sĩ phải quyết định đưa ống thông đặt vào trong cơ thể để hỗ trợ.

Tuy nhiên, chỉ sau vài giờ, bác sĩ Rajiv Parti bị nhiễm trùng nặng. Vùng bẹn bị sưng đỏ, đau nhức kèm sốt cao khoảng 40,5 độ. Sau một đêm được tiêm mooc-phin giảm đau, ông lại được đưa vào phòng phẫu thuật. Chính trong giờ phút này, ông Rajiv Parti khẳng định đã nhìn thấy thiên đường. Sự việc này về sau đã được ông quyết định viết lại trong cuốn sách mang tên “Dying to wake up” (tạm dịch: Chết để thức tỉnh).

Bác sĩ Rajiv Parti như được rẽ sang một cuộc đời mới sau lần trải nghiệm cận tử đáng nhớ. (Ảnh dẫn theo Aweita)

Bác sĩ Rajiv Parti kể rằng, khi ông được phẫu thuật, thuốc mê hoàn toàn không có tác dụng. Ca mổ diễn ra được 15 phút mà ông vẫn cảm thấy đau đớn. Lúc đó ông cảm thấy cơ thể mình trôi bồng bềnh và nhìn thấy bản thân mình đang nằm trên bàn mổ và nghe các bác sĩ khác đang nói chuyện, thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

Cũng lúc đó, ông thấy gương mặt của mẹ và em gái. Bà mặc bộ đồ truyền thống sari (trang phục truyền thống của phụ nữ Ấn Độ), em gái thì mặc quần bò, áo lửng màu xanh đang ngồi ở nhà. Họ đang cùng chuẩn bị bữa tối có rau, sữa chua và cơm. Sau đó, ông nhìn thấy một khung cảnh u ám, những đám mây đen kịt, sấm sét, một ánh lửa lóe lên và sự xuất hiện của những con vật có sừng dài. Ông còn nhìn thấy cả bệnh nhân cũ và những người mà ông từng cáu giận với họ.

Ông nhìn thấy một khung cảnh u ám, như là ranh giới của địa ngục. (Ảnh dẫn theo NTDTV)

Ông thừa nhận rằng, mặc dù là một bác sĩ có kỹ thuật giỏi nhưng bản thân còn rất ích kỷ, chưa thực sự đồng cảm và đặt hết tâm vì bệnh nhân. Khi mỗi bệnh nhân tìm đến mình, ông đều tự hỏi: “Mình sẽ có được gì từ bệnh nhân này?”. Bởi vậy khi ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, ông dường như đã nghe được lời các thiên sứ nói với mình: “Hãy thay đổi cách đối xử với mọi người, thay đổi cách hành xử với bệnh nhân”.

Trong cuốn sách của mình, bác sĩ Rajiv Parti đã viết:

“Tôi có thể hồi tưởng lại toàn bộ quá trình trải nghiệm khi cận kề cái chết: Tôi đã gặp được tổ tiên của mình ở ranh giới của địa ngục, một vài tiền kiếp mà mình đã trải qua – đủ để giải thích những khổ nạn xảy ra trong đời mình, và tại sao lại luôn phải ỷ lại vào những đơn thuốc như thế? Và tôi còn có vinh dự được gặp hai vị thiên sứ hộ mệnh được bao phủ bởi những ánh sáng rực rỡ là Raphael và Michael. Họ bước ra từ một biển hoa, trên thân còn tỏa ra sức mạnh từ bi thuần chính tới mức khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả”.

Tiếp theo ông thấy một bà cụ khoảng 75 tuổi, vỗ nhẹ vào vai ông và muốn nói chuyện với ông vì chồng bà bị ung thư sắp chết.

Ngay sau đó, cha ông xuất hiện và dẫn ông đi vào một đường hầm ánh sáng chói lóa. Lập tức ông tỉnh dậy.

Tranh vẽ Thiên thần bảo hộ của họa sĩ Pietro da Cortona. (Ảnh dẫn theo NTDTV)

Ông Rajiv khẳng định mình đã nhìn thấy thiên đường trong khi trải qua cuộc phẫu thuật. Và ở nơi giống như thiền đường đó, ông còn nghe thấy các thiên sứ nói rằng họ sẽ mang tới hướng đi mới cho cuộc đời của ông. Họ nói: “Giờ là lúc điều trị các loại bệnh trong tâm ông rồi: Đó chính là bệnh nghiện uống thuốc, cáu giận, các bệnh mãn tính và ung thư”.

Từ một người không tin vào thiên đường địa ngục, cũng như những câu chuyện ly kỳ về trải nghiệm cận tử, sau chính trải nghiệm của bản thân mình đã khiến vị bác sĩ thay đổi căn bản từ tâm hồn. Và không muốn lưu giữ những điều kỳ diệu ấy cho riêng mình, ông đã quyết định chia sẻ nó với tất cả mọi người như một lời nhắn gửi chân thành nhất.

***

Có rất nhiều người trong chúng ta vốn đều tin rằng linh hồn là bất diệt, cũng hy vọng đời sau được sống vui vẻ hạnh phúc. Có lẽ đây là lý do có rất nhiều người hướng thiện và cố gắng làm nhiều việc tốt, cũng như tránh làm tổn hại tới người khác.

Từ xa xưa, trong bất kỳ tôn giáo hay thời kỳ lịch sử văn minh nào cũng luôn tin rằng thiện ác đều sẽ có báo ứng. Đạo Kyto dạy người ta làm người tốt thì có thể lên thiên đường. Phật giáo giảng tích đức hành thiện đắc phúc báo; người phương Đông có câu nói quen thuộc: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”.

“Hãy thay đổi cách đối xử với mọi người”. Có lẽ lời nhắc nhở của vị thiên sứ trong câu chuyện của bác sĩ Rajiv Parti ở trên cũng là nhắn gửi cho tất cả chúng ta vậy! Bớt đi ích kỷ và nghĩ cho người khác nhiều hơn, chính là chúng ta đang tạo phúc báo cho chính mình.

Theo Đại Kỷ Nguyên tiếng Trung
Bình Nhi biên dịch

Cảm nhận Đức Tin của nam sinh đoạt huy chương vàng Toán quốc tế

Cảm nhận Đức Tin của nam sinh đoạt huy chương vàng Toán quốc tế 

Em Antôn Phan Nhật Duy

“Em rất sung sướng, hạnh phúc! Tạ ơn Chúa, cám ơn cha mẹ, quý thầy cô và mọi người” Đó là tâm sự chân thành với người viết của Antôn Phan Nhật Duy, sau vài giờ em biết mình được huy chương vàng tại kỳ thi Olympic Toán học quốc tế (International Mathematical Olympiad), lần thứ 58, năm 2017 (IMO 2017), vừa tổ chức tại Jio de Janeiro, Brazil.

Nhìn lại hoàn cảnh xuấn thân và lắng nghe tâm sự của Nhật Duy, để thấy phần nào sự chăm chỉ, khiếm tốn và lòng đạo đức của cậu học sinh xuất sắc, đáng tự hào này.

Đội tuyển Olympic Toán quốc tế 2017 tại Rio, Brazil. Ảnh: Facebook Lê Anh Vinh

Em Antôn Phan Nhật Duy là con thứ hai của anh Giuse Phan Tình Nguyện và chị Maria Võ Thị Lài, giáo dân họ Tân Vạc, xứ Kẻ Đọng, thuộc xã Sơn Tiến, Hương Sơn, Hà Tĩnh.

Vốn làm nông thuần túy, kinh tế còn khó khăn, việc cho bốn người con ăn học đầy đủ cũng là cố gắng lớn của bố mẹ Nhật Duy. Hằng ngày, ngoài giờ học, phụ giúp gia đình trồng trọt, chăn nuôi trở thành nhiệm vụ quen thuộc đối với anh em Duy.

Kết quả của đoàn Việt Nam trên trang thông tin chính thức của IMO 58. Ảnh vietnamnet.vn

Trước khi vào thành phố Hà Tĩnh học cấp III ở trường Chuyên, Phan Nhật Duy là học sinh trường Tiểu học II và Trung học cơ sở Sơn Tiến. Suốt các năm học phổ thông, em đều là học sinh giỏi toàn diện. Riêng môn Toán, Nhật Duy thường xuyên đạt giải cao trong các kỳ thi học sinh giỏi các cấp huyện, tỉnh và quốc gia.

Điều đáng ghi nhận nữa là Nhật Duy cũng thường xuyên đạt giải cao trong các kỳ thi Giáo lý.

Sang Brazil thi Olympic lần này, ngoài sách vỡ, ít tiền bạc và tư trang, Antôn Phan Nhật Duy còn mang theo hai thứ đặc biệt đó là: bức ảnh “Chúa Thương xót” với hàng chữ “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa” và tràng Chuỗi Mân Côi. Duy kể: “Em thường xuyên cầu nguyện, xin Đức Mẹ và thánh Antôn quan thầy bầu cử cho”.

Nói về thi Olympic, Nhật Duy tâm sự: “Mỗi thí sinh phải làm sáu bài thi, mỗi ngày thi ba bài. Em khá lo lắng sau ngày thứ nhất, chỉ biết cố gắng, cầu nguyện và phó thác. Thi xong vẫn chưa hết hồi hộp, thật may mắn cho em vừa đủ để đạt huy chương vàng. Em cảm thấy đó là hồng ân lớn lao Chúa thương ban, đền đáp công sức của cha mẹ, các thầy cô và mọi người”.

Huy chương vàng của Phan Nhật Duy góp phần quan trọng giúp đội tuyển Toán Việt Nam đứng thứ ba trong tổng số 112 quốc gia và vùng lãnh thổ tham gia IMO 2017. Đây là thành tích cao nhất của nước ta trong 43 lần tham gia sân chơi này.

Người Công Giáo xác tín “Tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa” (1Cr 15,10). Để có được tấm huy chương vàng tại IMO, dĩ nhiên ngoài tố chất thông minh và sự cố gắng vượt bậc của cá nhân Antôn Phan Nhật Duy là bao mồ hôi và lao công của cha mẹ, các thế hệ thầy cô, đặc biệt là những người trực tiếp bồi dưỡng. Ngang qua những con người bình thường đó, Chúa dệt nên điều phi thường. Cá nhân Nhật Duy (chàng trai chưa đầy mười tám tuổi) ý thức điều đó, nên cảm nhận đầu tiên khi giành chiến thắng là “tạ ơn Chúa và cám ơn tất cả mọi người”. Đó cũng là vẻ đẹp của Đức tin Công giáo, vì khi ta càng cố gắng sống trọn tình với Chúa là Cha thì ta mới có thể sống vẹn nghĩa với mọi người là anh em.

“Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại
Ta thấy mình chan chứa một niềm vui” (Tv 125,3).

Xin chúc mừng Antôn Phan Nhật Duy, xin Chúa tiếp tục đồng hành cùng em để niềm tự hào hiện tại sẽ được tiếp tục trong tương lai.

Nguồn: facebook Antôn Hùng Mạnh

Sự chết dạy cho biết sống

Sự chết dạy cho biết sống

Cuộc đời con người là một dòng chảy không bao giờ ngừng nghỉ và là một kho tàng chẳng khi nào vơi cạn. Để có thể lớn lên và hoàn thiện cuộc sống của mình, người viết thiết nghĩ: những kiến thức trong sách vở sẽ chẳng bao giờ đầy đủ cho một trí não khát khao học hỏi và khám phá. Trái lại, những điều xem ra rất đỗi giản dị trong cuộc sống hàng ngày, đôi khi lại dạy cho chúng ta những bài học quý giá, để giúp mỗi người suy tư và chiêm niệm về ý nghĩa cuộc đời. Vì thế, chỉ khi nào bạn và tôi chìm vào trong cõi thinh lặng để nhìn xuống dòng đời, khi đó ta mới thấy cuộc đời này sao nhiều nỗi xót xa.
 
Gần đây, tôi có dịp đi thăm một người bà con đang nằm chờ án tử vì mang trong mình căn bệnh Ung thư. Nhìn người thân đang phải quằn quại, vật lộn với những cơn đau, mà tâm hồn tôi bồi hồi, xót xa. Trên đường trở về nhà, chiếc xe honda cứ bon bon chạy, chở theo biết bao suy nghĩ trong đầu tôi về số phận mong manh của kiếp người. Dẫu biết rằng: Ai cũng có một lần sinh ra trong cuộc đời và cũng có một lần nhắm mắt xuôi tay vĩnh biệt chốn nhân gian để đi vào cõi vĩnh hằng. Thế mà không hiểu sao, khi được tận mắt chứng kiến cảnh người thân sắp vĩnh viễn đi về bên kia thế giới, tôi không sao cầm được nước mắt.
 
Tôi xúc động khi được lắng nghe những lời từ trái tim của người đang trong cơn thất vọng. Tâm hồn tôi dấy lên niềm cảm phục vì thái độ can đảm của một tâm hồn có Chúa. Chính Đức tin và niềm hy vọng vào Đức Kitô phục sinh đã giúp họ sẵn sàng đón nhận thánh giá và coi đó là một phương thế để lập công cho mình và cho những lỗi lầm của người thân trong gia đình… Trong cơn đau đớn, bệnh nhân vẫn đủ sức để nhắn nhủ tôi: “Cháu hãy trung thành ở trong Nhà Chúa đến trọn đời nhé và đừng quên cầu nguyện cho bác được nghĩa cùng Chúa. Chúa cho bác sống đến ngày hôm nay đã là một ân huệ rồi. Bác ra đi lúc này cũng là được rồi cháu ạ”.  
 
Một lời khuyên thật nhẹ nhàng nhưng rất đỗi chân thành có thể cũng làm cho tôi và bạn suy nghĩ ít nhiều. Có lẽ, chúng ta phải hối hận vì nhiều lần trong cuộc sống, bạn và tôi đã lãng phí thời gian thật nhiều, khi chểnh mảng trong việc đào luyện bản thân mình, khi gục ngã trước cám dỗ, khi không cố gắng chu toàn bổn phận được trao… Và cũng biết bao lần, chúng ta buông mình cho những chán chường, thất vọng vây hãm cuộc đời, khi bản thân chúng ta không cố gắng vươn lên, hoặc cũng có khi ta than phiền về cuộc sống, khi ta muốn bỏ lại sau lưng tất cả mọi sự để chạy theo những gì hào nhoáng bên ngoài… Chúng ta hãy tự hỏi bản thân mình: hôm nay tôi đã sống thế nào? đã làm được gì cho cuộc đời? đã yêu thương ra sao? đã dâng hiến thế nào? Bởi lẽ, mỗi giây phút hiện tại sẽ lần lượt qua đi mà không bao giờ nói lời từ biệt. Chúng ta cũng không thể làm sống lại ngày hôm qua, cũng như không thể thay thế nó bằng ngày mai. Ai trong chúng ta cũng chỉ sống một lần và chỉ chết một lần. Hành trình đi về cõi vô biên của mỗi người được ví như một dòng nước cũng có ngày phải buông bờ mà xuôi về biển cả. Tình cảm nào, yêu thương nào, ghét ghen nào cũng có ngày tan theo giọt nắng giọt mưa, để rồi khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, là gửi linh hồn đó theo gió ngàn bay về bến bờ riêng của mỗi người.
 
Bạn và tôi hãy biết trân trọng và tri ân những người chúng ta đã gặp gỡ, những người đã một đôi lần ngang qua cuộc đời chúng ta, cảm ơn những chia sẻ chân thành và những lời nhắn nhủ để dệt nên cuộc đời mỗi người. Hãy nỗ lực hơn mỗi ngày, để có thể trở thành một khí cụ nhỏ bé trong tay Chúa hầu mang niềm hy vọng cho những con người đang phải đối mặt với những đau khổ mà ta gặp thấy trong cuộc đời. Vì thế, từng phút từng giây, bạn và tôi hãy ý thức sống hôm nay làm sao để ngày mai sẽ chết.
 
Nt. M. Fx. Huyền Nhiệm, fmsr

SÀI GÒN vs TP. HỒ CHÍ MINH

From facebook: Hung Tran shared Phaolo Hoàng‘s post.
 
Image may contain: outdoor
Image may contain: 1 person, sitting, outdoor and water

Phaolo Hoàng added 2 new photos.

SÀI GÒN vs TP. HỒ CHÍ MINH

Cái gì mà Sài Gòn và TP Hồ Chí Minh?

Không phải 2 cái là một hả? Bậy nha chưa, bậy nha chưa. Hai cái khác hoàn toàn. Sài Gòn là Sài Gòn, còn TP Hồ Chí Minh là TP. Hồ Chí Minh. Chẳng liên quan gì đến nhau cả. Vậy khác nhau sao?

Sài Gòn là thủ đô của một nước Việt tự do. TP Hồ Chí Minh là một thành phố của một nước Việt thối nát.

Sài Gòn là “Hòn Ngọc Viễn Đông.” TP Hồ Chí Minh là hòn dái.

Sài Gòn là nơi Lý Quang Diệu từng khen ngợi. TP Hồ Chí Minh là nơi các blogger chế nhạo.

Sài Gòn là nơi tập trung của những nhà trí thức, nghệ thuật và văn học của đất nước. TP Hồ Chí Minh là nơi tập trung của đám ngu như bò.

Sài Gòn xe hơi chạy đầy đường. TP Hồ Chí Minh xe máy chạy đầy đường.

Sài Gòn có những công trình di tích lịch sử. TP Hồ Chí Minh có những công trình xây vài ngày là hư.

Sài Gòn mưa ít khi nào ngập. TP Hồ Chí Minh mưa cái là ngập.

Sài Gòn không phân biệt vùng miền. TP Hồ Chí Minh phân biệt dựa theo hộ khẩu.

Sài Gòn có mấy anh cảnh sát tươi cười giúp đỡ người dân. TP Hồ Chí Minh có mấy anh CSGT ngoắc xe vô vòi tiền.

Sài Gòn là một thành phố thơ mộng. TP Hồ Chí Minh là một ổ rác.

Sài Gòn là một thành phố tôi yêu. TP Hồ Chí Minh là một thành phố tôi muốn trốn chạy khỏi.

Sài Gòn là nơi tôi luôn nhớ và muốn trở về. TP Hồ Chí Minh là nơi tôi muốn ra đi và không muốn trở về.

Sài Gòn được đặt tên một cách dân dã. TP Hồ Chí Minh đặt tên theo xác chết một lãnh tụ cộng sản.

Sài Gòn có những nhà thương chữa bệnh cho người nghèo. TP Hồ Chí Minh có những bệnh viên moi tiền người nghèo.

Sài Gòn có những anh cảnh sát bảo vệ người bán hàng rong. TP Hồ Chí Minh có những thằng đô thị đi vòi tiền người bán hàng rong.

Sài Gòn có tòa nhà Quốc Hội. TP Hồ Chí Minh có Nhà Hát.

Sài Gòn có tư bản chính nghĩa. TP Hồ Chí Minh có tư bản đỏ.

Sài Gòn có lãnh đạo vì dân. TP Hồ Chí Minh có lãnh đạo vì túi tiền.

Sài Gòn là nơi ở của Tổng Thống quốc gia Việt Nam. TP Hồ Chí Minh là nơi ở của Bí Thư Thành Ủy.

Sài Gòn ít tham nhũng. TP Hồ Chí Minh tham nhũng như bệnh dịch.

Sài Gòn không khí trong lành. TP Hồ Chí Minh ô nhiễm trầm trọng.

Sài Gòn ít nghe ai chửi thề. TP Hồ Chí Minh ra đường là nghe đụ má, đụ mẹ và gần đây là địt mẹ.

Sài Gòn có người dân thật thà. TP Hồ Chí Minh có người dân lưu manh.

Sài Gòn là nơi một người đạp xích lô có thể nuôi sống cả gia đình. TP Hồ Chí Minh là nơi cả nhà đi làm cũng không đủ sống.

Sài Gòn có những sinh viên yêu nước. TP Hồ Chí Minh có những sinh viên yêu tiền.

Sài Gòn có những cô vợ chờ chồng đi trận về. TP Hồ Chí Minh có những em mà người yêu đi bộ đội là chia tay luôn.

Sài Gòn khiến tôi tự hào. TP Hồ Chí Minh khiến tôi xấu hổ.

Sài Gòn sạch sẽ. TP Hồ Chí Minh đầy rác.

Sài Gòn làm tôi thấy tiếc nuối. TP Hồ Chí Minh làm tôi thấy bực bội.

Và cuối cùng, Sài Gòn dù mất nhưng ai cũng thương nhớ. TP Hồ Chí Minh dù là hiện tại nhưng chẳng ai thương nó chút nào.

Đó là sự khác biệt giữa Sài Gòn và TP Hồ Chí Minh. Bạn chưa hiểu hả? Di tích Sài Gòn tới giờ vẫn còn. Còn di tích của TP Hồ Chí Minh bây giờ chỉ ăn theo di tích của Sài Gòn cũ.

Người Sài Gòn vẫn gọi Sài Gòn là Sài Gòn. Người dân vẫn gọi Sài Gòn là Sài Gòn.

Còn TP Hồ Chí Minh ư? Nó chỉ là cái bóng đằng sau Sài Gòn.

Đó là sự khác biệt giữa Sài Gòn và TP Hồ Chí Minh.

Tôi Yêu Sài Gòn.

Ảnh 1: Sài Gòn thủ đô của quốc gia Việt Nam Cộng Hòa.
Ảnh 2: Tp Hồ chí minh mang tên của một xác người !(cứ mưa là ngập sình)

 

Tiền/vàng & nước mắt

Tiền/vàng & nước mắt

 S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

clip_image002

“Vấn đề với chủ nghĩa xã hội là tới lúc nào đó nó sẽ dùng hết tiền của người khác” – Margaret Thatcher

Chừng mười năm trước, tôi tình cờ đọc được một bài báo ngắn (“Tuần Lễ Vàng 1945”) của Trà Phương – trên trang VnExpress, số ra ngày 13 tháng 10 năm 2010 – mà cứ cảm động và bâng khuâng mãi. Xin ghi lại nguyên văn, cùng hình ảnh, để chia sẻ với mọi người:

“Sau khi giành độc lập, đất nước gặp nhiều khó khăn về tài chính, 4/9/1945 Bác Hồ đã phát động Tuần lễ Vàng kêu gọi mọi người ủng hộ ngân sách quốc gia. Trong tuần lễ này, giới công thương có đóng góp nhiều nhất.

Một số bức ảnh về Tuần lễ Vàng đã được Nhà sử học Dương Trung Quốc sưu tầm trong một chuyến công tác tại Pháp mới đây. Theo ông Dương Trung Quốc, ngay sau khi từ chiến khu lần đầu tiên về Hà Nội, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chọn nơi ở và làm việc tại ngôi nhà số 48 phố Hàng Ngang. Đây là nơi ở của nhà tư sản Trịnh Văn Bô, một người thuộc vào hạng giàu nhất Việt Nam lúc bấy giờ.

Bác chọn nhà một tư sản giàu có vì tin vào nhân dân của mình. Không chỉ người nghèo mà cả người giàu cũng khao khát độc lập, tự do. Và cách mạng cần đến sự ủng hộ và tham gia của cả người giàu lẫn người nghèo”.

clip_image004

Một cụ già tám mươi tuổi mang tới một gói lụa điều, bên trong là nén vàng gia bảo nặng mười bảy lạng. Ảnh & chú thích: Vnexpress

Chỉ có điều đáng tiếc (nho nhỏ) là nhà báo Trà Phương cho biết quá ít về gia đình nhà tư sản Trịnh Văn Bô. Đang lúc rảnh nên tôi xin phép được chép lại (đôi trang) của một nhà báo khác, để rộng đường dư luận:

Ông Trịnh Văn Bô (1914-1988) là một doanh nhân Việt Nam nổi tiếng giữa thế kỷ 20. Cha ông, ông Trịnh Văn Đường và cha vợ ông, ông Hoàng Đạo Phương, đều là những nhà nho cùng thời với cụ Lương Văn Can, từng đóng góp rất nhiều cho phong trào Đông Kinh Nghĩa Thục.

Ông Trịnh Văn Bô cùng vợ là bà Hoàng Thị Minh Hồ, trong 10 năm, kinh doanh thành công, đưa tài sản của hãng tơ lụa Phúc Lợi tăng lên 100 lần so với ngày thừa kế hãng này từ cha mình. Tơ lụa do Phúc Lợi sản xuất được bán sang Lào, Campuchia, Thái Lan, được các thương nhân Pháp, Anh, Thuỵ Sĩ, Thuỵ Điển, Ấn Độ, Trung Quốc và Nhật Bản tìm kiếm.

Từ năm 1944, gia đình ông nằm trong sự chú ý của những người cộng sản. Ngày 14-11-1944, hai vợ chồng ông bà cùng người con trai cả đồng ý tham gia Việt Minh. Vài tháng sau, ông bà đã mang một vạn đồng Đông Dương ra ủng hộ Mặt trận Việt Minh và từ đó, gia đình ông Trịnh Văn Bô trở thành một nguồn cung cấp tài chánh to lớn cho những người cộng sản. Đến trước Cách mạng tháng Tám, gia đình ông đã ủng hộ Việt Minh 8,5 vạn đồng Đông Dương, tương đương 212,5 cây vàng. Khi những người cộng sản cướp chính quyền, ông bà Trịnh Văn Bô được đưa vào Ban vận động Quỹ Độc lập.

Ngày 24-8-1945, khi Chính phủ lâm thời về Hà Nội, Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ, Hoàng Quốc Việt, Hoàng Tùng đều đã ở hoặc qua lại ngôi nhà 48 Hàng Ngang. Ba đêm đầu Hồ Chí Minh ngủ trên giường của ông bà Trịnh Văn Bô, sau đó, ông xuống tầng hai, ngủ trên chiếc giường bạt còn các nhà lãnh đạo khác thì kê ghế da hoặc rải chiếu ngủ. Ở tầng trệt, cửa hàng vẫn hoạt động bình thường, ngay cả bảo vệ của Hồ Chí Minh cũng không xuống nhà để tránh gây chú ý. Mọi việc ăn uống đều do bà Trịnh Văn Bô lo, thực khách hàng ngày ngồi kín chiếc bàn ăn 12 chỗ.

Trong suốt từ 24-8 cho đến ngày 2-9-1945 Chủ tịch Hồ Chí Minh hiếm khi ra khỏi nhà 48 Hàng Ngang. Mỗi buổi sáng, cứ sau khi ông tập thể dục xong, bà Trịnh Văn Bô lại đích thân mang thức ăn sáng lên. Bà nhớ, có lần Hồ Chí Minh đã giữ bà lại và hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi mà có được gia tài lớn thế này?”. Năm ấy bà 31 tuổi, dù có 4 đứa con nhưng vẫn còn xinh đẹp. Hồ Chí Minh ở lại đây cho đến ngày 27-9-1945. Mỗi khi ra khỏi nhà, Hồ Chí Minh thường xuống tầng dưới vấn an bà mẹ ông Trịnh Văn Bô và gọi bà là mẹ nuôi. Ở 48 Hàng Ngang, Hồ Chí Minh đã ngồi viết bản Tuyên Ngôn Độc Lập và tiếp các sĩ quan OSS như Archimedes Patti và Allison Thomas. Quần áo mà các lãnh đạo Việt Minh bận trong ngày lễ Độc lập, đều do gia đình ông bà cung cấp. Các ông Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp thì mặc đồ của ông Trịnh Văn Bô còn áo của Chủ tịch Hồ Chí Minh thì may bằng vải Phúc Lợi.

Khi Pháp tái chiếm Đông Dương, ông Trịnh Văn Bô theo Chính phủ Kháng chiến lên Việt Bắc còn vợ ông thì mang 5 người con, trong đó có một đứa con nhỏ, cùng với mẹ chồng lên “vùng tự do” Phú Thọ. Những năm ở đó, từ một bậc trâm anh, thế phiệt, bà đã phải cuốc đất trồng khoai và buôn bán để nuôi con. Năm 1955, gia đình ông Trịnh Văn Bô trở về Hà Nội. Ông bà tiếp tục xoay xở và bắt đầu phải bán dần đồ đạc cũ để nuôi sống gia đình. Lúc này, toàn bộ biệt thự, cửa hàng đều đã bị các cơ quan nhà nước sử dụng hoặc chia cho cán bộ nhân viên ở. Lúc đầu, Nhà nước “mượn” sau tự làm giấy nói gia đình xin hiến, nhưng cụ bà Trịnh Văn Bô bảo: “Tôi không ký”.

clip_image006

Bà quả phụ Trịnh Văn Bô. Ảnh: giadinh.net

Năm 1958, Chủ tịch Hồ Chí Minh cho tiến hành “cải tạo xã hội chủ nghĩa” trên toàn miền Bắc, các nhà tư sản Việt Nam buộc phải giao nhà máy, cơ sở kinh doanh cho Nhà nước. Bà Trịnh Văn Bô lại được kêu gọi “làm gương”, đưa xưởng dệt của bà vào “công tư hợp doanh”. Bà Bô cùng các nhà tư sản được cho học tập để nhận rõ, tài sản mà họ có được là do bóc lột, bây giờ Chính phủ nhân đạo cho làm phó giám đốc trong các nhà máy, xí nghiệp của mình. Không chỉ riêng bà Bô, các nhà tư sản từng nuôi Việt Minh như chủ hãng nước mắm Cát Hải, chủ hãng dệt Cự Doanh cũng chấp nhận hợp doanh và làm phó.

Cho dù được ghi nhận công lao, trong lý lịch các con của ông Trịnh Văn Bô vẫn phải ghi thành phần giai cấp là “tư sản dân tộc”, và rất ít khi hai chữ “dân tộc” được nhắc tới. Con trai ông Trịnh Văn Bô, ông Trịnh Kiến Quốc kể: “Ở trường, các thầy giáo, nhất là giáo viên chính trị, nhìn chị em tôi như những công dân hạng ba. Vào đại học, càng bị kỳ thị vì lượng sinh viên người Hà Nội không còn nhiều. Trong trường chủ yếu là sinh viên con em cán bộ thuộc thành phần cơ bản từ Nghệ An, Thanh Hoá… những người xếp sinh viên Hải Phòng, Hà Nội vào thứ hạng chót. Chị tôi vào Đại học Bách Khoa, năm 1959, phải đi lao động rèn luyện một năm trên công trường Cổ Ngư, con đường về sau Cụ Hồ đổi thành đường Thanh Niên, và sau đó là lao động trên công trường Hồ Bảy Mẫu”.

Cả gia đình ông Trịnh Văn Bô, sau khi về Hà Nội đã phải ở nhà thuê. Năm 1954, Thiếu tướng Hoàng Văn Thái có làm giấy mượn căn nhà số 34 Hoàng Diệu của ông với thời hạn 2 năm. Nhưng cho đến khi ông Trịnh Văn Bô qua đời, gia đình ông vẫn không đòi lại được. (Huy Đức. Bên thắng cuộc, tập II. OsinBook, Westminster, CA: 2013).

Câu chuyện thượng dẫn tuy hơi cay đắng nhưng kết cục (không ngờ) lại vô cùng có hậu, theo như bản tin của VnExpress(“Bộ Tài chính đôn đốc trả nợ tiền vay dân trong 2 cuộc kháng chiến”) số ra ngày 19 tháng 7 năm 2017:

“Đây là những khoản nợ từ công phiếu kháng chiến, phát hành trong các năm 1948, 1949, 1950, 1951, 1952; công trái quốc gia, phát hành năm 1951; công trái Nam-Bộ, phát hành năm 1947, 1958; công phiếu nuôi quân phát hành năm 1964 và những khoản vay khác (tiền hoặc lương thực) do các cơ quan chính quyền từ cấp huyện trở lên vay theo lệnh của cấp trên để mua sắm vũ khí, nuôi quân”.

clip_image008

Nguồn ảnh: taichinhdientu.vn

Thiệt là tử tế và quý hóa quá xá Trời. Tôi rất tâm đắc với hai chữ “đôn đốc” trong tiêu đề của bản tin thượng dẫnBộ Tài chính đôn đốc trả nợ tiền vay dân trong 2 cuộc kháng chiến”. Nghe sao có tình, có nghĩa hết biết luôn.

Nhà nước sòng phẳng, đàng hoàng, và tử tế đến như thế nên khi quốc khố trống rỗng và nợ công ngập đầu – như hiện nay – thì chuyện huy động vàng trong dân chắc… cũng dễ (ợt) thôi. Good bye and good luck!

T.N.T.

Nguồn: http://danlambaovn.blogspot.com/2017/07/tienvang-nuoc-mat.html

Các tổ chức nhần quyền thúc giục phóng thích Trần Thị Nga 22/07/2017

Các tổ chức nhần quyền thúc giục phóng thích Trần Thị Nga


Nhà hoạt động Trần Thị Nga bị bắt giữ ở Phủ Lý, Hà Nam, ngày 21 tháng 1, 2017.
Nhà hoạt động Trần Thị Nga bị bắt giữ ở Phủ Lý, Hà Nam, ngày 21 tháng 1, 2017.

Các tổ chức vận động nhân quyền đặt ở Châu Âu kêu gọi nhà chức trách Việt Nam bãi bỏ mọi cáo buộc và phóng thích ngay lập tức nhà hoạt động Trần Thị Nga, theo một thông cáo chung của Đài Quan sát Bảo vệ những Nhà đấu tranh cho Nhân quyền.

Tòa án Nhân dân tỉnh Hà Nam thông báo bà Nga sẽ bị đưa ra xét xử vào hai ngày 25 và 26 tháng 7 với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước.” Nếu bị kết án bà có thể đối mặt với 20 năm tù.

Bà Nga được nhiều người biết đến qua các hoạt động như nhiều lần tham gia biểu tình chống Trung Quốc, tuần hành vì môi trường, phản đối hãng Formosa trong thảm họa môi trường ven biển miền Trung, cũng như giúp đỡ dân oan khiếu kiện.

“Việc sách nhiễu, bắt bớ tùy tiện, và xét xử Trần Thị Nga đi theo một khuôn thức đàn áp quen thuộc mà chắc chắn sẽ tiếp diễn trừ phi Hà Nội thực thi những cải cách đáng kể về thể chế và lập pháp, bao gồm sửa đổi những luật lệ mang tính áp chế của nước này,” Dimitris Christopoulos, Chủ tịch Liên đoàn Quốc tế Nhân quyền (FIDH), nói.

Bà Nga bị bắt vào ngày 21 tháng 1 năm 2017 tại nhà của bà Phủ Lý, tỉnh Hà Nam, sau khi công an lục soát nhà bà và tịch thu một số vật dụng cá nhân. Bà bị buộc tội sử dụng Internet để “truyền bá một số đoạn phim tuyên truyền chống lại nhà nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.”

“Chúng tôi mạnh mẽ lên án việc truy tố Trần Thị Nga, một minh chứng nữa cho nỗ lực không ngừng của Chính phủ Việt Nam nhằm đe dọa và làm im tiếng những người bảo vệ nhân quyền vì các hoạt động nhân quyền hợp pháp của họ. Việt Nam phải phóng thích Trần Thị Nga ngay lập tức và vô điều kiện, cũng như tất cả những người bảo vệ nhân quyền đang khác đang bị giam giữ,” thông cáo dẫn lời Tổng thư ký Tổ chức Thế giới chống tra tấn (OMCT) Gerald Staberock nói.

Bà Nga nhiều lần bị nhân viên an ninh hăm doạ, quấy nhiễu, giam giữ, thẩm vấn và hành hung vì các hoạt động nhân quyền của bà. Vào tháng 5 năm 2014, một nhóm năm người đàn ông tấn công bà bằng thanh sắt, đánh gãy tay và chân của bà. Trong những ngày trước khi bị bắt vào tháng 1 năm 2017, bà liên tục bị công an hăm dọa và sách nhiễu, bao gồm việc giám sát nhà bà và dùng vũ lực để ngăn bà rời khỏi nhà. Công an cũng không cho phép một người hàng xóm đưa hai đứa con trai nhỏ của bà đến thành phố để mua thức ăn cho các cháu.

“Kết quả của phiên tòa xét xử Trần Thị Nga đã được định sẵn và chắc chắn đó sẽ không phải là phiên tòa ‘bỏ túi’ cuối cùng xét xử một người bảo vệ nhân quyền Việt Nam. Nếu không có thêm áp lực quốc tế, việc Hà Nội đàn áp những người bảo vệ nhân quyền sẽ tiếp tục không suy giảm,” Võ Văn Ái, Chủ tịch Ủy ban Bảo vệ Quyền làm người Việt Nam, nói trong thông cáo.

MỘT VÀI SỐ LIỆU THỐNG KÊ VỀ VIỆT NAM

From facebook:  Phung Phung shared Huỳnh Quang Thanh‘s post.
 
Image may contain: 1 person, smiling, closeup and outdoor

Huỳnh Quang Thanh at Ngã Ba Đông Dương.

 

MỘT VÀI SỐ LIỆU THỐNG KÊ VỀ VIỆT NAM

Dân số:
Việt Nam hiện nay có dân số ước tính khoảng hơn 93 triệu người, đứng hàng thứ 13/243 quốc gia và lãnh thổ trên thế giới. Dân số là một trong những đơn vị chính được dùng để đánh giá độ lớn và nhỏ của một quốc gia. Việt Nam đứng hàng thứ 13 có dân số đông nhất thế giới.Bởi vậy, xét về mặt dân số, Việt Nam không phải kém.

Diện tích:
Việt Nam có tổng diện tích đất liền khoảng 331,210 km2, đứng hàng thứ 61/189 quốc gia trên thế giới. Diện tích quốc gia cũng là một trong những đơn vị chính dùng để đánh giá độ lớn của quốc gia. Ở vị trí thứ 61, Việt Nam thuộc nhóm 1/3 quốc gia có diện tích lớn nhất thế giới.Bởi vậy, xét về mặt diện tích, Việt Nam không phải là kém.

Duyên Hải:
Việt Nam là một quốc gia có địa thế rất đặc biệt; vừa tiếp diện biển ở phía Đông, vừa dựa vào rừng cây và cao nguyên ở phía Tây. Việt Nam đứng hàng thứ 33/154 quốc gia có bề dài duyên hải dài nhất thế giới với chiều dài duyên hải 3,444 cây số. Nên biết rằng, có 47 quốc gia trên thế giới hoàn toàn nằm trong lục địa (không tiếp diện với biển) và 35 quốc gia có chiều dài duyên hải chưa đến 100 cây số. Bởi vậy, xét về mặt bề dài duyên hải, Việt Nam không phải là kém.

Rừng cây:
Việt Nam có tổng số diện tích rừng đứng hàng 45/192 quốc gia và lãnh thổ trên thế giới với tổng diện tích rừng là 123,000 cây số vuông. Rừng Việt Nam được xếp loại rừng có hệ sinh thái đa dạng và đặc biệt.Mặc dù rừng cây ở Việt Nam bị khai thác một cách bừa bãi, nó vẫn nằm ở vị trí 1/3 các quốc gia đứng đầu về diện tích rừng.Bời vậy, xét về mặt diện tích rừng cây, Việt Nam không phải là kém.

Đất canh tác:
Việt Nam có tổng số đất canh tác là 30,000 cây số vuông, đứng hàng 32/236 quốc gia và lãnh thổ trên thế giới. Tổng số lượng lúa được Việt Nam canh tác đứng hàng thứ 5 trên thế giới trong số 20 quốc gia canh tác lúa gạo. Xét về mặt đất canh tác (và đặc biệt canh tác lúa gạo), Việt Nam không phải là kém.

Việt Nam không nhỏ với đơn vị kích thước, dân số, đất đai, biển đảo, rừng cây v..v… nhưng lại yếu kém về phát triển kinh tế, giáo dục, xã hội, và văn hóa…

1. Giáo dục:
Theo chỉ số Human Development, Việt Nam đứng hàng 121/187, có nghĩa là dưới trung bình. Không có một trường đại học nào của Việt Nam được lọt vào danh sách trường đại học có danh tiếng và có chất lượng.

2. Bằng sáng chế:
Theo International Property Rights Index [8], Việt Nam đứng hàng 108/130 tính theo giá trị trí tuệ, có nghĩa là gần đội sổ.

3. Ô nhiễm:
Theo chỉ số ô nhiễm, Việt Nam đứng ở vị trí 102/124, gần đội sổ danh sách.

4. Thu nhập tính theo đầu người:
Tuy thu nhập quốc gia của Việt Nam đứng hàng 57/193, Việt Nam lại đứng hàng 123/182 quốc gia tính theo thu nhập bình quân đầu người. Có nghĩa là Việt Nam đứng trong nhóm 1/3 quốc gia cuối bảng có thu nhập đầu người thấp nhất.

5. Tham nhũng:
Theo chỉ số tham nhũng mới nhất của tổ chức Transparency International, Việt Nam đứng hàng 116/177 có nghĩa là thuộc 1/4 quốc gia cuối bảng.

6. Phát triển xã hội:
Theo chỉ số phát triển xã hội, Việt Nam không có trong bảng vì không đủ số liệu để thống kê. Trong khi đó, theo chỉ số chất lưọng sống (Quality of Life) thì Việt Nam có điểm là 22.58, đứng hàng 72/76, có nghĩa là gần chót bảng.

7. Y tế:
Theo chỉ số y tế, sức khoẻ, Việt Nam đứng hàng 160 trên 190 quốc gia, có nghĩa Việt Nam đứng trong nhóm quốc gia có tổ chức y tế tệ nhất.

Việt nam có đầy đủ tiềm năng nhưng tại sao tụt hậu ngày càng xa sau các nước khác?
Đó là câu hỏi nhức nhối đặt ra cho những người giữ trọng trách lãnh đạo đất nước, cũng là câu hỏi đặt ra đối với mọi người Việt chúng ta.
St
Nam Anh Tran

Cao tuổi khác với Già…

Cao tuổi khác với Già…

Người cao tuổi

Làm thế nào mà khi về hưu, ta chỉ trở thành “cao tuổi” thôi, trong khi người khác thì thành “già”????!!!!

Là bởi vì :

___“cao tuổi khác với già”.

* Trong khi người cao tuổi chơi thể thao, khám phá, đi du lịch, làm vườn thì người già lại nghỉ ngơi.

* Trong khi người cao tuổi có tình yêu để cho đi, thì người già lại tích lũy lòng ganh tỵ và oán hờn….

* Trong khi người cao tuổi có những dự tính cho tương lai của mình, thì người già luyến tiếc quá khứ và trách móc bị bỏ rơi

* Trong khi quyển nhật ký của người cao tuổi gồm toàn là những “ngày mai” , vẫn hy vọng một tương lai sáng láng và có ích, thì quyển nhật ký của người già chỉ chứa những “ngày hôm qua”và mỗi ngày không có gì thay đổi….

* Trong khi người cao tuổi đón chờ những ngày sẽ tới trong háo hức khi nhìn ngắm bông hoa , để ý những con vật quanh mình và săn sóc thương yêu nó , thì người già đau khổ với những ngày ít ỏi còn lại của mình , lo lắng và buồn rầu, và không đoái hoài gì đến con sâu cái kiến xung quanh….

* Trong khi người cao tuổi có những giấc chiêm bao rất đẹp và êm ái , mộng đưa họ vào những cảnh thần tiên mê ly , thì người già lại gặp những cơn ác mộng gây thêm nỗi sợ hãi….

Không có cái chữ GIÀ cho chúng ta nhé…quẵng nó đi bạn ơi…

chúng ta cao tuổi, có lẽ vậy, nhưng chúng ta không muốn bị hũy hoại vì nghĩ mình già, bởi chúng ta có lắm thứ rạt rào làm tim ta rung động trẻ trung mãi, lắm dự tính để thực hiện, lắm thứ chỉ sợ là làm không hết lắm thứ để chăm sóc, người cao tuổi thích chia sẽ tình cảm nhỏ mọn của mình cho mọi vật xung quanh…

Người cao tuổi luôn tưởng tượng rằng họ trẻ …
nên họ được trẻ mãi với thời gian…
họ sống nửa mộng và nửa thực..
nửa giấc mộng vàng là cứu cánh cho sắc đẹp và sức khỏe để không bị hũy diệt…
vì thế người cao tuổi không phải là người già…
họ vẫn trẻ đẹp mãi với sắc đẹp của người cao tuổi…

Nguồn: Diễn đàn, của Hội Cao Niên Lạc Việt tại vùng