THƯ HIỆP THÔNG VỚI GIÁO XỨ THỌ HOÀ .

Hoa Kim Ngo shared Tan Nguyen Duy‘s post.
56 mins · 

 
 
 
Image may contain: 1 person, text
Tan Nguyen Duy is with Nguyen Duy Tan and 3 others.

1 hr · 

 

THƯ HIỆP THÔNG VỚI GIÁO XỨ THỌ HOÀ .
+++++++++++++++++++
+++

NHÓM LINH MỤC NGUYỄN KIM ĐIỀN:
THƯ HIỆP THÔNG VỚI LINH MỤC GIUSE NGUYỄN DUY TÂN VÀ GIÁO XỨ THỌ HÒA, GIÁO PHẬN XUÂN LỘC.
Kính gởi
– Cha Giuse Nguyễn Duy Tân và Anh Chị Em Giáo xứ Thọ Hòa, Giáo phận Xuân Lộc.
Đồng kính gởi:
– Mọi Tín hữu Công giáo và toàn thể Đồng bào Việt Nam.
1- Từ lâu nay, dân mạng có theo dõi các video clip do Cha thực hiện trong tư cách một Linh mục đấu tranh cho sự thật và công lý, nhân quyền và dân chủ. Với phong cách dí dỏm, Cha đã đề cập đến nhiều vấn đề của chế độ và xã hội, nhằm trình bày chân lý và lẽ phải cho người dân, nhất là cho hàng lãnh đạo chính trị, đúng vai trò Ngôn sứ và theo tấm lòng bác ái của một Linh mục. Chính vì thế Cha đã trở thành cái gai trong mắt nhà cầm quyền. Họ cho đám dư luận viên côn đồ vô học viết bài vở, làm video clip vu khống, thóa mạ Cha; cho công an địa phương sách nhiễu Cha đủ kiểu, hạch hỏi Cha lắm lần. Thậm chí, vào dịp 30-04-2017, giới chức tỉnh Nghệ An còn ngang nhiên ra công văn cấm Cha giảng Lễ trong địa phận tỉnh này khi Cha ra Giáo phận Vinh thăm hỏi các đồng nghiệp và đồng đạo nạn nhân thảm họa Formosa.
2- Mới đây, sáng ngày 04-09-2017, một nhóm nam nữ, đa phần trẻ tuổi, đi trên một chiếc xe 50 chỗ, đã tự tiện xâm nhập nhà xứ Thọ Hòa, mang theo nhiều cờ đỏ như một kiểu nhân danh nào đó. Họ vừa đi vừa truyền thông trực tiếp lên mạng (live stream – kiểu bộc lộ thói ngang nhiên), với nhiều công cụ hỗ trợ khác. Và ai nấy đã nhận ra ngay họ thuộc nhóm dư luận viên côn đồ từng đột nhập một khu chung cư tại quận 2 Sài Gòn ngày 02-05-2017 để hành hung ba phụ nữ hoạt động cho nhân quyền, cũng như đã đến trước cổng Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn ngày 17-07-2017, bắt loa phản đối việc nhà Dòng cứu trợ các thương binh Việt Nam Cộng Hòa, lăng mạ những cựu Chiến sĩ của miền Nam tự do. Việc làm của họ cho thấy sau 42 năm, bên thắng cuộc tiếp tục coi bên thua cuộc là kẻ thù. Và dù công luận đã yêu cầu nhà nước phải xử lý họ theo pháp luật, đám côn đồ ấy vẫn được nhởn nhơ.
3- Nay họ đến nhà xứ Thọ Hòa, mang theo băng-rôn biểu ngữ đòi nghiêm trị Cha trước luật pháp, phản đối Cha tuyên truyền kích động. Dùng loa thùng công suất lớn, họ đến trước cửa phòng Cha, dối trá tự xưng là những giáo dân Công giáo, vô lễ xấc xược đòi Cha phải ra “đối thoại” với họ về ông Hồ Chí Minh và về đảng Cộng sản, còn dọa sẽ có “biện pháp xử lý” nếu Cha không chấp hành. Hóa ra là một âm mưu đấu tố! Trước thái độ vô giáo dục, bất lễ nghĩa này, Cha đã chỉ gọi Giáo hữu của mình đến. Và Ban Hành giáo cùng nhiều giáo dân đã tới hỗ trợ vị chủ chăn.
4- Anh Chị Em tín hữu đã vây lấy đám quấy rối lộng hành này, yêu cầu họ cư xử một cách xứng hợp, đồng thời cũng kinh hoảng phát hiện họ có mang theo súng lục và roi điện. Nếu như Cha đã ra khỏi phòng giữa lúc khu nhà xứ đang vắng vẻ thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Cùng lúc, nhà cầm quyền địa phương và công an khu vực cũng đến. Với ý định giải vây đồng bọn, họ đòi đem đám côn đồ về đồn gọi là để điều tra. Công an chìm cũng xâm nhập dày đặc và nhiều ngả đường đến Giáo xứ bị chặn lại. Nhưng dưới sự điều khiển của Cha từ trong phòng, các giáo dân, với thái độ bình tĩnh, ôn hòa nhưng cương quyết, buộc mỗi một trong họ (tất cả 13 người, chưa kể một số đã chạy trốn) phải viết giấy khai báo tên tuổi, giải thích hành vi rồi mới được thả về. Hẳn là họ đã được một bài học về thái độ bất chấp luật pháp, coi thường lễ nghĩa!
5- Việc hành hung Cha một lần nữa cho thấy nhà cầm quyền CS đang sử dụng lại phương thức đấu tố thời Cải cách Ruộng đất. Điển hình là vụ đấu tố khiếm diện 2 Linh mục Đặng Hữu Nam và Nguyễn Đình Thục bởi hơn 2.000 người dân được thuê mướn và kích động thuộc xã Sơn Hải, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An ngày 06-05-2017. Việc hành hung Cha cũng chứng tỏ nhà cầm quyền tiếp tục dùng đám lưu manh côn đồ phối hợp với an ninh giả dạng để hành xử thô bạo với bất cứ người dân nào dám đòi hỏi công lý, kể cả những nhà tu. Điển hình là vụ 200 công an phối hợp với côn đồ phá hủy Thánh giá và đánh đập các tu sĩ đan viện Thiên An (Hương Thủy, Thừa Thiên-Huế) ngày 28-06-2017. Tất cả những vụ việc đó, đám dư luận viên ngang nhiên quay video, đưa ngay lên mạng với lời bình luận, rồi chẳng hề bị xử lý theo luật pháp, trái lại được lưu dụng.
6- Việc hành hung Cha cũng là hành vi mới nhất trong loạt động thái chống lại Công giáo của nhà cầm quyền Cộng sản kể từ khi có thảm họa Formosa (tháng 4-2016) vốn đã làm dấy lên phong trào phản kháng của toàn dân, nhất là của Giáo phận Vinh, nạn nhân chính của thảm họa. Trước những hành vi chính đáng của Giáo phẩm, Giáo sĩ và Giáo dân Công giáo nhằm đòi lại môi trường sống trong lành, đòi truy tố tên tội phạm lẫn các đồng phạm, đòi chính phủ công bố toàn thể sự thật đại nạn và cấp tốc hành động cứu biển; song song đó là yêu cầu nhà nước tôn trọng các nhân quyền cơ bản có những hành động thiết thực nhằm bảo vệ lãnh thổ trước mưu đồ xâm lăng của Tàu cộng, Cộng sản đã đáp trả bằng việc vu khống thóa mạ, trấn áp biểu tình, ngăn cản khiếu kiện, bắt bớ những ai tích cực trong việc đấu tranh cho những vấn đề sinh tử cơ bản đó.
7- Lúc này đây, Tổ quốc đang lâm nguy nhiều mặt và Dân tình đang điêu đứng đủ kiểu. Ai cũng nhận thấy một đàng là sự suy giảm về kinh tế, văn hóa, giáo dục, môi trường, an sinh, quốc phòng, một đàng là sự gia tăng của vật giá, thuế phí, bóc lột, tham nhũng, gian trá, bạo lực, hỗn loạn xã hội. Để toàn dân chung sức giải quyết các vấn nạn xã hội ấy, một nhà cầm quyền sáng suốt khôn ngoan và ý thức trách nhiệm phải biết thu phục lòng người bằng cách tôn trọng các nhân quyền và dân quyền cơ bản. Tiếc thay, chỉ thấy Cộng sản tuyên chiến với các Giáo hội qua những động thái kể trên và qua Luật Tín ngưỡng Tôn giáo, tuyên chiến với phong trào dân chủ qua việc bắt bớ hàng loạt và kết án nặng nề những công dân thiện chí và yêu nước. Biết là những hành vi bất nhân và vô luật này chẳng giúp giải quyết mọi vấn đề nhức nhối của Đất nước, nhưng Cộng sản vẫn cứ làm, chỉ vì muốn duy trì sự tồn tại của chế độ được ngày nào hay ngày ấy.
8- Anh em chúng con mong ước rằng mọi Linh mục Việt Nam trong lẫn ngoài Nước biết học hỏi kinh nghiệm của Cha và các Chủ chăn can đảm khác trên nhiều miền Đất nước lúc này. Theo chân các đồng nghiệp của chúng ta bên Đông Âu thời Cộng sản, Cha và các vị ấy một đàng luôn công bố sự thật, bênh vực lẽ phải, thể hiện tình thương; một đàng dẫn dắt Đoàn Tín hữu, vận dụng sức mạnh quần chúng để đòi hỏi công lý trong ôn hòa nhưng quyết liệt. Bởi lẽ đức ái Mục tử và vai trò Ngôn sứ đòi hỏi chúng ta vừa phải cứu vớt những người Cộng sản khỏi ý thức sai lầm và hành động bất công, dù phải gánh chịu những đòn thù của họ; vừa phải đem Ánh sáng của Tin Mừng và của Hội Thánh mà giải thoát Dân tộc khỏi chế độ độc tài toàn trị và chủ nghĩa vô thần duy vật.
Cuối cùng, xin chúc Cha cùng Giáo xứ Thọ Hòa bình an, hiệp nhất trong sự che chở của Chúa.
Làm tại Việt Nam ngày 14-09-2017, lễ Suy tôn Thánh giá.
Thay mặt Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền.
– Linh mục Phê-rô Nguyễn Hữu Giải, Tổng Giáo phận Huế.
– Linh mục Ta-đê-ô Nguyễn Văn Lý, Tổng Giáo phận Huế.
– Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi, Giáo phận Bắc Ninh.
– Linh mục Giu-se Nguyễn Công Bình, Giáo phận Vinh.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
-Nguồn : …https://www.facebook.com/phanvan.loi1/posts/10210497490378328

 
 

SIÊU BÃO HARVEY VỪA TAN, XUẤT HIỆN ĐÀN MUỖI HÀNG TRIỆU CON “XÂM CHIẾM” TEXAS

SIÊU BÃO HARVEY VỪA TAN, XUẤT HIỆN ĐÀN MUỖI HÀNG TRIỆU CON

 

“XÂM CHIẾM” TEXAS

07/09/2017

Cảnh tượng đáng sợ, muỗi bu kín xe ô tô ở Texas sau siêu bão Harvey. Ảnh: Reddit

Tàn phá các thành phố, hàng nghìn người phải sơ tán khẩn cấp, nhưng sinh vật này mới thực sự là thảm họa đe dọa Texas sau siêu bão Harvey.

Harvey là siêu bão gây nhiều ảnh hưởng nặng nề cho tiểu bang Texas của Mỹ. Theo Reuterssiêu bão Harvey gây ra mưa lớn và ngập lụt kỷ lục, làm ít nhất 50 người chết và gây thiệt hại gần 180 tỷ USD.

Siêu bão Harvey gây ngập lụt nặng ở Texas. Ảnh: AP

Tuy nhiên, sau khi cơn bão tan, bên cạnh nỗi lo giải quyết các tàn tích đổ nát, những người dân ở Texas còn phải đối mặt với “thảm họa” bùng nổ về một loại sinh vật đáng sợ. Đó chính là tình trạngmuỗi gia tăng mạnh về số lượng sau trận lụt nặng do siêu bão gây ra.

Muỗi tăng nhanh và phát triển mạnh mẽ sau siêu bão. Ảnh: Reddit

Nước lũ tồn đọng sau bão là địa điểm sinh sản lý tưởng cho hàng triệu con muỗi, kéo theo nhiều mối đe dọa mới về dịch bệnh bùng phát.

Tình trạng ô nhiễm và môi trường ẩm ướt sau mưa lũ kéo dài là một trong những điều kiện thuận lợi cho muỗi không ngừng phát triển.

Muỗi bu kín người dù đã mặc quần áo bảo hộ và đội mũ trùm đầu. Nguồn: Tyler Bennett

Tyler Bennett và một đồng nghiệp đã ghi lại được những đoạn video về cảnh tượng hàng ngàn con muỗi đang “càn quét” ở thị trấn Refugio, Texas (Mỹ).

Muỗi xuất hiện rất nhiều sau bão Harvey. Ảnh: Dailymail

Muỗi xuất hiện dày đặc khiến nhiều người lo sợ dịch bệnh bùng phát. Ảnh: Dailymail

Thị trấn Refugio có dân số khoảng 3000 người, cách Houston khoảng 265 km. Tuy không có ai thiệt mạng trong siêu bão Harvey nhưng hiện khu vực Refugio không có điện và nhiều người đang rơi vào tình trạng mất nhà cửa do nước lũ cuốn.

Theo Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh Mỹ: “Quần thể muỗi thường tăng lên rất nhiều sau khi ngập lụt“.

Tổ chức Y tế Thế giới cho biết, muỗi là loại động vật gây tử vong cao nhất trên thế giới và khiến ít nhất khoảng một triệu người chết mỗi năm. Phần lớn số người tử vong là do bệnh sốt rét.

Tiến sĩ Peter Hotez, Viện trưởng của Trung tâm Y học Nhiệt đới Quốc gia tại Đại học Baylor (Texas) cho hay, “Houston đang là khu vực đứng đầu về muỗi ở Mỹ“.

Dù quần thể muỗi tự nhiên ở Texas đã bị tàn phá do ảnh hưởng của lũ lụt, nhưng nước lũ tràn ngập khắp nơi, tạo nên những vùng nước tù đọng, trở thành điều kiến sống lý tưởng cho muỗi hồi phục và sinh sản mạnh mẽ.

Điều này có thể gây ảnh hưởng không hề nhỏ đến đời sống và sức khỏe của những người dân nơi đây. Muỗi có thể mang theo những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm như virus West Nile, sốt xuất huyết Dengue và Zika.

Virus West Nile xuất hiện cao điểm ở Texas vào năm 2002, và bang này đã ghi nhận 370 trường hợp nhiễm căn bệnh này tính đến thời điểm năm 2016.

From: Michelle Bui  & Nguyen Kim Bang

Nữ tiến sĩ đầu tiên trong lịch sử khoa bảng VN

Nữ tiến sĩ đầu tiên trong lịch sử khoa bảng VN

Dưới thời phong kiến ở Việt Nam, tư tưởng “trọng nam khinh nữ” đã không cho giới nữ được bình đẳng với nam giới, kể cả việc học hành, thi cử. Vậy mà có một người con gái tài sắc, đức độ, trí tuệ trác việt đã vượt qua luật lệ khắt khe đó, đạt tới học vị tiến sĩ. Bà là Nguyễn Thị Duệ, được người dân ca tụng là “Bà Chúa Sao”, người phụ nữ đầu tiên và duy nhất đỗ tiến sĩ trong thời đại phong kiến nước nhà. 

Nguyễn thị Duệ
Hiện chưa rõ gia thế của bà, nhưng tương truyền, bà Nguyễn Thị Duệ sinh năm 1574, trong một gia đình nhà nho nghèo, có truyền thống hiếu học tại làng Kiệt Đặc, nay thuộc xã Văn An, Chí Linh, Hải Dương.
Văn miếu Mao Điền Hải Dương- Nơi Nguyễn Thị Duệ được thờ cùng Khổng Tử và bảy vị Đại khoa danh tiếng của Việt Nam

Vốn là người thông minh, có nhan sắc nên mới hơn 10 tuổi, bà đã được nhiều nhà quyền quí đến xin hỏi cưới, nhưng bà không thuận.
Năm 1592, Trịnh Tùng đem quân đánh chiếm kinh thành Thăng Long, nhà Mạc rút chạy lên Cao Bằng, Nguyễn Thị Duệ cũng theo gia đình lên đó sinh sống. Văn miếu Mao Điền Hải Dương- Nơi Nguyễn Thị Duệ được thờ cùng Khổng Tử và bảy vị Đại khoa danh tiếng của Việt Nam .

Trong buổi Ngự yến đãi các tân khoa, vua Mạc Kính Cung thấy vị tiến sĩ trẻ tuổi, dáng mảnh mai, mặt mày thanh tú sinh lòng ngờ vực. Nhà vua liền xét hỏi và phát hiện bà giả trai. Nguyễn Thị Duệ không những không bị khép tội còn được vua khen ngợi. Cảm phục tài năng, vua Mạc còn mời bà vào cung để dạy các phi tần rồi tuyển làm phi, phong là Tinh Phi có nghĩa là bà chúa Sao ngụ ý khen bà vừa xinh đẹp vừa sáng láng như một vì sao. Người dân Hải Dương đến nay vẫn kể cho nhau nghe những câu chuyện về tài năng của bà Duệ. Năm 10 tuổi bà đã biết làm văn bài, được bà con trong làng vô cùng kính phục. Là một người hiếu học song luật lệ bấy giờ không cho phép con gái được học hành thi cử, Nguyễn Thị Duệ phải giả trai để đèn sách đi thi. Năm Giáp Ngọ (1594) nhà Mạc mở khoa thi Hội, sĩ tử tham dự rất đông, bà đỗ thủ khoa, trong khi chính thầy dạy chỉ đỗ á khoa. Vậy là, tròn 20 tuổi bà trở thành nữ tiến sĩ đầu tiên và duy nhất của khoa cử phong kiến Việt Nam.

Năm 1625, quân Lê – Trịnh tiến lên Cao Bằng diệt nhà Mạc. Bà vào rừng ẩn náu trong một ngôi chùa nhỏ, bị quân lính bắt được. Bà cầm thanh gươm trên tay khảng khái nói: “Các ngươi bắt được ta thì phải đưa ta đến nộp chúa của các ngươi, nếu vô lễ thì với lưỡi gươm này ta sẽ tự tử”. Cảm phục khí tiết của bà, quân Trịnh bèn giải bà về kinh nộp cho chúa Nghị Vương. Nghe tiếng tăm của Nguyễn Thị Duệ, chúa Trịnh rất sủng ái, phong cho bà chức Cung Trung Giáo Tập, rồi Lễ Nghi Học Sĩ để trông coi việc dạy học trong vương phủ. Người dân tôn sùng gọi bà là Nghi ái Quan. 2 Công trạng để đời Nguyễn Thị Duệ không chỉ là nữ tiến sĩ duy nhất của khoa bảng phong kiến Việt Nam mà bà còn có nhiều đóng góp cho nền giáo dục đương thời. Bà rất quan tâm đến việc thi cử, bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia. Phần lớn các kỳ thi Đình, thi Hội, tất cả bài vở đều qua tay bà chấm chọn. Bà thường viện dẫn nghĩa lý kinh sử, sự tích cổ kim rành mạch. Các biểu sớ, văn bài thi Đại khoa chúa đều nhờ bà khảo duyệt lại.

Hiện nay, dân gian vẫn còn lưu truyền giai thoại về bà. Năm Đức Long thứ 3 (vua Lê Thần Tông) bà làm Giám khảo kỳ thi Tiến sĩ (1631), được tổ chức tại làng Mao Điền, Hải Dương. Có rất nhiều sĩ tử dự thi, trong đó có Nguyễn Minh Triết (sau gọi là Nguyễn Thọ Xuân – PV) quê tại Hải Dương. Sau khi thi xong, quan giám khảo lọc ra các bài đỗ, trong đó có bài củaNguyễn Minh Triết. Điều kỳ lạ, bài thi gồm 12 câu mà trò Triết chỉ làm đúng 4 câu, nhưng 4 câu cực kỳ xuất sắc. Các quan không nỡ đánh trượt, bèn tâu lên vua, vua Lê bèn hỏi ý kiến bà Duệ. Sau khi đọc bài, bà thấy hay bèn tâu vua: “Bài văn làm được 4 câu mà hay còn hơn làm hết 12 câu mà không hay, triều đình cần người thực tài chứ không cần kẻ nịnh bợ”. Nhà vua cảm phục, bèn chấm cho Nguyễn Minh Triết đỗ Tiến sĩ Khoa Tân Mùi. Nguyễn Thị Duệ được coi là người khởi đầu hình thức đào tạo từ xa của đất nước. Bà soạn ra các bộ đề thi rồi gửi về địa phương để tổ chức thi. Sau khi kết thúc, bài thi sẽ được gửi lên cho bà chấm, kết quả được gửi trở lại các địa phương. Bà cũng khuyến khích phong trào học tập, giúp đỡ học trò nghèo hiếu học, đề cao các nhân tài giúp nước. Đó là hình thức khuyến học đầu tiên của nước ta. Là một vị quan thanh liêm, Nguyễn Thị Duệ thương dân như con. Khi đất nước gặp thiên tai, địch họa, bà xin triều đình phát chẩn cứu đói, cấp nhiều mẫu ruộng tốt, canh tác lấy hoa lợi.

Người ta còn truyền tụng, thuở hàn vi, anh trai Nguyễn Thị Duệ bị người trong làng hãm hại. Mặc dù vậy khi vinh hiển, bà không hề để ý đến tư thù. Nhân dân rất cảm phục tài năng và đức độ, nên xưng tụng bà là “Nghiêu, Thuấn trong phái nữ, thần tiên ở trên đời”.

Một lần dự yến tiệc trong Hoàng cung, bà quen với hoàng hậu Trịnh Thị Ngọc Trúc (vợ vua Lê Thần Tông). Từ đấy, hai bà trở thành đôi bạn tri kỷ. Hàng tháng, bà cùng hoàng hậu đi lễ chùa để gặp các nhà tu hành cũng là những người học nhiều, biết rộng, gặp gỡ các sĩ phu Bắc hà – những nhà chân nho thực tài như Thám hoa Giang Văn Minh, Thám hoa Phượng Thế Hiền… nên biết được tình hình trong nước và những bất bình trong dân,giúp vua kịp thời điều chỉnh chính sách an dân. Nguyễn Thị Duệ cũng khôn khéo khuyên họ bớt xa xỉ, trừng trị nghiêm bọn tham quan, cường hào nhằm thu phục lòng tin yêu của dân. Sinh thời, Nguyễn Thị Duệ viết nhiều văn thơ, nhưng trải qua những biến động của lịch sử nên bị thất lạc hết. Về già, bà xuất gia đi tu ở chùa Vụ Nông, hạt Gia Lâm, lấy hiệu Diệu Huyền. Nguyễn Thị Duệ sống hơn 80 tuổi mới qua đời.
Sau khi mất, bà được triều đình ban sắc phong, cho đúc tượng, dựng bảo tháp, khắc bia, người dân địa phương lập đền thờ, tôn bà làm Phúc thần. Tháp mộ Nguyễn Thị Duệ được đặt trên đỉnh một quả đồi cạnh núi Phượng Hoàng (Chí Linh, Hải Dương). Cuối triều Lê, Tinh Phi cổ tháp được xếp vào hàng Chí Linh bát cổ. Đình làng Kiệt Đoài có một pho tượng đẹp gọi là Vua Bà (tức Nguyễn Thị Duệ) và một sắc phong thờ phụng: “Chánh vương phủ, thị nội cung tần, lế sư Nguyễn Thị Ngọc tôn thần. Người có công giúp nước, che chở cho dân…”. Tại đền làng Trung Hà, xã Nam Tân, huyện Nam Sách cũng còn tượng “Bà chúa sao sa” và một sắc phong của triều đình để lại. Trong Hậu cung Văn miếu Mao Điền ở Hải Dương, bà được thờ cùng Khổng Tử và bảy vị Đại khoa danh tiếng của Việt Nam là Nguyễn Trãi, Nguyễn Bỉnh Khiêm, thần toán Vũ Hữu, nhà giáo Chu Văn An, Lưỡng quốc Trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi, Nhập nội Hành khiển Phạm Sư Mạnh và danh y Tuệ Tĩnh.

S.T.

Anh chị Thụ & Mai gởi

Xin cho con đừng quá nghèo, cũng đừng quá giàu mà chỉ đủ dùng cho từng ngày con sống!

Xin cho con đừng quá nghèo, cũng đừng quá giàu mà chỉ đủ dùng cho từng ngày con sống!

Dong Ten Viet Nam

Tôi đã từng là một cô sinh viên luôn tràn đầy sức sống, nụ cười không khi nào ngớt trên môi. Ra trường, tôi bước ra và luôn xoay sở tìm cách để đứng vững trước những vần xoay của cuộc sống. Những cám dỗ về tiền bạc, danh vọng, những ảo tưởng của trần gian lần lượt tìm đến với tôi. Từ một người siêng năng làm việc nhà Chúa, tôi chỉ cắm đầu vào kiếm tiền không kể ngày đêm. Có nhiều ngày, tôi bắt đầu làm việc từ 7h15 sáng tới hơn 10h đêm, sau khi kết thúc ca thì lại làm thêm cuối ngày. Về tới nhà hơn 22h thân xác rã rời, chỉ kịp tắm qua loa rồi lên giường kết thúc một ngày trong sự mệt mỏi và kiệt sức. Ngày qua ngày sau hơn 1 năm như thế, tôi chợt tự hỏi: Mình kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Hôm nay mình bán sức khỏe để có tiền vậy sau này mình có thể lấy tiền ấy đi mua lại sức khỏe được không? “Giữa dòng đời con chọn CHÚA hay chọn TIỀN BẠC. Con có khác gì Judas khi đem bán Chúa, bán bản thân con, bán tài sản Chúa trao lấy hơn 10 triệu một tháng không?”

Trong lòng biết bao suy nghĩ tôi quyết định đi Linh Thao Khóa Phát Diệm. Con lê thân xác mệt mỏi rã rời, thần trí hao mòn đền Phát Diệm để tìm gặp Chúa, tìm một chốn con có thể nghỉ ngơi bồi dưỡng lại sức. Chúa để con nghỉ ngơi, Ngài dẫn con đi một hành trình, cùng trải nghiệm về cuộc sống của Ngài và nhìn về cuộc sống hiện tại của con. Khi con nghe Chúa hỏi con có yêu mến Ta không? Con có muốn bước theo Ta không? Và nếu con muốn bước theo Ta con sẽ nên giống Ta, đơn sơ và nghèo khó, con có làm được như vậy không? Khi người đời đòi hỏi con phải làm gần như tất cả các ngày trong tuần, con chợt nghĩ: Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa Quyền Năng, Ngài dựng nên mọi sự to lớn chỉ bằng 1 Lời Phán, nhưng sau 6 ngày làm việc tới ngày thứ bảy Ngài vẫn “phải nghỉ ngơi”? Sức con người thì có hạn. Họ đã vất vả làm việc 5 ngày liên tục, 5 ngày hoàn toàn dành cho công việc. Con người cần 1 ngày để dành cho gia đình, bạn bè, người thương yêu và 1 ngày để thờ phượng Thiên Chúa. Hay chỉ đơn giản là họ cần được ngắm nhìn cuộc sống xinh đẹp ngay trước mắt mà trong những giờ hối hả họ không thể thực hiện được điều đó! Họ không có giờ để ngắm nhìn những kì quan Chúa tạo dựng và ban tặng cho con người.

Người đời khinh chê tôi vì họ đã tạo điều kiện cho tôi được làm thêm giờ để kiếm nhiều tiền hơn nhưng tôi lại từ chối, vậy là tôi khờ, tôi không biết đường sống, tôi sẽ nghèo. Theo bạn hiểu thế nào là người nghèo? Người nghèo là người trong tay họ không có tiền, không có nhà, không có bữa ăn ngon…….chăng? Tôi xin gửi bạn 1 câu hỏi nhỏ theo bạn thì một nắm vàng và một nắm đất thì cái nào qúy hơn? Tất nhiên là vàng phải có giá trị hơn, nhưng bạn sẽ chọn thế nào khi bạn là Một Hạt Giống (để được gieo, nảy mầm và để sinh hoa trái)? Do đó, thứ  mà “những người nghèo” tìm không phải là tiền tài danh vọng nhưng là sự bình an, tình yêu và nhân nghĩa thì liệu họ có phải là những người nghèo? Đúng là họ cần một công việc để nuôi sống bản thân nhưng việc nuôi sống tâm hồn và sức khỏe cũng không kém quan trọng. Chiếc giường đắt giá nhất không phải là chiếc giường nạm kim cương mà chính là chiếc giường bệnh.

Người đời cũng thường có những lời nguỵ biện như: “Bạn phải làm việc hết tốc lực khi bạn còn trẻ mới mong đến già được nghỉ ngơi?” Tôi chợt nghĩ và thương cảm cô hàng xóm, cả một thời trẻ vất vả, kiêm khem, cơm ngon không dám ăn, quần áo tử tế không dám mặc. Đến lúc cô chuẩn bị được hưởng an nhàn thì gặp cơn nguy bách, ăn năn chưa dọn ngày giờ đã qua. Có ai biết được ngày mai hay ngày kia mình sẽ chết đi! Chúa gọi đến tên ai thì chỉ còn cách ra đi mà không thể nán lại dù 1 hay 2 phút. Khi vua Napoleon chết ông đã dặn quần thần 3 điều: hãy để những thầy thuốc giỏi nhất khiêng quan tài Vua, để nói với thế gian rằng “những thầy thuốc giỏi nhất chưa chắc đã cứu được bạn”; hãy rải tiền từ chỗ Vua nằm tới nghĩa trang để nói rằng ông là Vua giàu có tột đỉnh nhân gian nhưng khi ra đi thì tiền bạc dù nhiều cũng chẳng thể mang đi được, chỉ còn lại bàn tay trắng ra đi. Chi bằng bạn hãy sống và dâng hiến trọn vẹn từng ngày như thể đây là ngày cuối cùng bạn được sống. Mỗi sáng thức giấc con đều cầu nguyện ” Tạ ơn Chúa vì Ngài đã thương ban cho con thêm một ngày mới, con có thể tỉnh dậy, mở mắt và nhìn mọi thứ xung quanh …”

Xin cho con biết sống khó nghèo, không coi tiền bạc là cùng đích cuộc sống của con, xin đừng để tiền bạc mối lái cuộc đời con, rồi dẫn con đến hỏa ngục. Nếu lời lãi cả thế gian mà con mất Chúa, mất Đức Tin, mất đi chính bản thân mình thì đâu có nghĩa lý gì. 

-Quyết tâm sau Linh Thao:

+ Cắt giảm giờ dạy thêm

+ Tập sống khó nghèo

+ Trau dồi đời sống nhân bản

+ Dành giờ cho người khác, yêu thương họ nhiều hơn

Có 8 điều tuyệt đối không nên nói

Có 8 điều tuyệt đối không nên nói

1. Không nên nói những lời chán nản, làm mất ý chí

Có những người rất hay nói những lời chán nản, lời làm nhụt ý chí, kỳ thực cuộc sống nên nhận được sự cổ vũ khí ch lệ của người khác, cho dù không có người động viên mình thì cũng phải tự động viên mình. Tự bản thân mình không cổ vũ, khích lệ chí hướng của mình, ngược lại còn thường xuyên nói những lời chán nản thì tự nhiên sẽ khiến mình đắm chìm trong tuyệt vọng. Khi con người đắm chìm trong tuyệt vọng, nhìn đâu đâu cũng không thấy có hy vọng có tương lai thì sẽ không còn quý trọng bản thân mình và họ dễ dàng bị rơi vào sa đọa mà hủy hoại cuộc sống của mình.

2. Không nên nói những lời tức giận

Con người trong lúc tức giận mà nói thì thường thiếu suy nghĩ nên sẽ dễ dàng làm tổn thương người khác, có khi làm tổn thương chính bản thân mình. Con người trong lúc bị khinh bỉ xúc phạm thì tốt nhất nên giữ vững tỉnh táo, đừng tùy tiện lên tiếng, bởi vì lời nói lúc nổi nóng sẽ rất khó nghe, thậm chí có thể khiến người khác ám ảnh cả đời mà không thể quên được. Đối với cha mẹ, thì lời nói trong lúc tức giận của con cái sẽ khiến họ rất đau lòng. Đối với con cái, trẻ nhỏ thì lời nói trong lúc bực tức của cha mẹ có thể khiến trẻ chán nản mà tìm đến con đường cùng.

3. Không nên nói những lời phàn nàn, oán trách

Con người khi không hài lòng, thường hay nói những lời phàn nàn, oán trách, oán hận cấp trên, oán trách bạn bè hay thậm chí oán hận cả người nhà. Nếu như bạn thường xuyên nói những lời phàn nàn, sau khi người khác nghe được họ có thể sẽ mượn lời của bạn mà bàn lộng thị phi, nói bạn oán trách người này người kia, đối phó người này người kia. Lúc ấy, chẳng phải bạn sẽ là người chịu “quả đắng” sao?

4. Không nên nói những lời tổn hại người khác

Có người lỗ mãng, không tôn trọng, không bao dung người khác, thường xuyên nói những lời tổn hại đến người khác, có lúc là “hại người lợi mình” nhưng cũng nhiều khi là “hại người hại mình”. Lời nói làm tổn hại người khác có thể chỉ là nhất thời nhưng nhân cách của mình đã bị người khác coi nhẹ, nên chỗ bị thương lại là vĩnh viễn.

5. Không nên nói những lời khoe khoang

Có những người rất yêu thích nói lời tuyên truyền về mình, quảng cáo bản thân mình, khoe khoang bản thân mình khiến người khác nghe xong đều không thấy đồng tình. Cho nên, việc tự mình khoe khoang về bản thân là không có lợi ích thực tế mà trái lại còn làm tổn thương mình. Nếu bạn muốn mình vĩ đại, hãy làm một số việc vĩ đại, việc vĩ đại sẽ được người khác đánh giá nhận định còn bản thân mình thì khiêm tốn vẫn là quan trọng hơn.

6. Không nên nói những lời dối trá

Trong “5 giới cấm” của Phật giáo thì “nói dối” là một trong số giới cấm đó. Lời nói dối chính là “thấy mà nói không thấy, không thấy mà nói thấy, đúng nói là sai, sai nói là đúng”, hay nói ngắn gọn rằng lời nói dối là lời nói không thật. Nói những lời nói dối không chỉ đem tai họa đến cho người khác mà còn đem cả tai họa đến cho bản thân mình, thường xuyên nói dối khiến người khác không còn tin tưởng mình thậm chí khi nhắc đến mình người ta đã thấy coi thường.

7. Không nên nói những lời thuộc về bí mật

Có rất nhiều điều cần giữ bí mật như bí mật giữa nhân viên công ty, bí mật trong gia đình, bí mật của công ty, bí mật của bạn bè, bí mật của quốc gia…Cho nên, chúng ta nên dưỡng thành thói quen không tiết lộ bí mật của công ty, của bạn bè… đã chia sẻ với mình. Bởi vì hậu quả mà nó mang lại sẽ là rất lớn và bạn không thể lấy lại được. Sự tín nhiệm của mọi người đối với bạn cũng trở thành con số 0 ngay lập tức.

8. Không nên nói những lời riêng tư

Mỗi người đều có những điều riêng tư của bản thân mình, việc riêng tư của bản thân mình đương nhiên cũng sẽ không muốn người khác biết cho nên việc riêng tư của người khác họ cũng không muốn mình nói ra. Cho dù việc bạn nói ra việc riêng tư của người khác mà không bị họ phản kháng lại thì cũng đã thể hiện ra bạn là người không có hậu phúc. Mỗi người cần một căn phòng, một căn hộ không phải chỉ là để che mưa, che nắng, vì an toàn mà điều quan trọng nữa là vì sự riêng tư của bản thân. Bạn mặc quần áo là để giữ ấm nhưng điều quan trọng là để che giấu đi cơ thể mình. Vì vậy, để tôn trọng lẫn nhau thì việc trước hết là cần phải tôn trọng việc riêng tư của nhau.

Thương nhớ buổi tựu trường

  Thương nhớ buổi tựu trường

Tạp ghi Huy Phương

Ngày tựu trường. (Hình: Dân Trí)

Chúng ta, nhiều người không có một ngày tốt nghiệp với mũ áo ra trường, nhưng ai cũng có một ngày “Hôm nay tôi đi học!” Kỷ niệm đó thật đã xa vời, dễ chừng là đã năm mươi, sáu mươi năm hay đã bảy mươi năm dài tùy theo tuổi tác của mỗi người.

Bạn còn nhớ gì trong buổi tựu trường ngày xưa ấy với những hớn hở hay lo âu, chiếc áo mới còn thơm mùi băng phiến, tập vở mới, chiếc bình mực tòn ten trên tay và bàn tay, chỉ sau một buổi học đầu tiên, đã dính mực ra dáng học trò.

 

Ngày thơ ấu, chúng ta còn nhớ đến ba đoạn văn của ba tác giả về ngày tựu trường.

Trong chúng ta, với tuổi “cổ lai hy,” không ai là không biết đến đoạn văn “Tôi đi học,” của nhà văn Thanh Tịnh một thời, vẫn nằm trong trí nhớ, ghi lại “những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường:”

“Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đương có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học!”

Tôi còn nhớ đến Tâm Hồn Cao Thượng (Emond de Amicis – Hà Mai Anh dịch,) với những câu gần như đã nằm lòng: “Hôm nay là ngày khai trường. Mấy tháng Hè đã thoáng qua như giấc mộng. Sáng nay, mẹ tôi đưa tôi vào trường Bá Lệ Tư để ghi tên lên lớp ba…” Và thoang thoảng như bên tai, lời thầy giáo cũ của nhân vật bé bỏng này: “An Di ơi, thế là thầy trò ta không còn gặp nhau nữa!”

Anatole France, nhà văn Pháp với hình ảnh cậu học trò chân sáo, tung tăng đi qua khu vườn Luxembourg, lúc lá vàng rơi từng chiếc trên bờ vai của những pho tượng trắng. Đoạn văn bắt đầu bằng dòng chữ “Je vais vous dire ce que me rappellent tous les ans…” mà chúng tôi phải học thuộc lòng để “trả bài” cho thầy giáo. Cậu bé trong câu chuyện chính là cái bóng của chính Anatole France cách ngày ông nhớ lại đã hai mươi lăm năm, còn chúng ta, ngày tựu trường xa xôi ấy, dễ chừng đã hơn nửa thế kỷ.

Những nhân vật ngày đó gần gũi với chúng ta, như là người mẹ “âu yếm nắm tay tôi” của Thanh Tịnh hay như thầy giáo mới, ông Bích Niên trong “Tâm Hồn Cao Thượng” ngày nay đã không còn hiện diện trên thế gian này nữa. Chuyến tàu đời đã đỗ lại bao nhiêu sân ga, đã có những người xuống tàu và ra đi biền biệt không một lần gặp lại. Rồi chúng ta đã đóng vai người cha, người mẹ, ông hay bà, đưa con, cháu đến trường, để bùi ngùi nhớ lại một “ngày ấy đã xa rồi!”

Chúng ta có biết bao nhiêu bạn bè trong lớp cũ với những nỗi chia ly, những cô bạn học bỏ lớp lên xe hoa đi lấy chồng, những người bạn ra chiến trận không có ngày về, cuộc đời như nhánh sông chia làm trăm ngả. Những người bạn chung lớp này xưa ấy, mỗi người mang một số phận, nhất là ngày đất nước tan hoang sau cơn đại hồng thủy, như bầy chim vỡ tổ, chân trời góc biển, mỗi người một phương. Phải chăng còn sót lại với chúng ta ở cuối đời những người bạn cố tri, già nua, bệnh tật.

Mỗi lần tựu trường là mỗi lần thay đổi, những trang sách mới, lớp học mới, thầy cô giáo mới, và bạn bè mới. Ngày cha tôi đổi nhiệm sở đem gia đình đi đến một thành phố xa lạ khác, nghĩ đến chuyện từ nay không bao giờ gặp lại bạn bè, tôi đã khóc hết nước mắt. Nhưng rồi tuổi trẻ vô tư, mau quên, tôi sớm thích nghi với hoàn cảnh mới, tìm được bạn bè mới. Bây giờ, điều quý hóa trong đời là tình cờ chúng ta lại gặp những người bạn năm cũ, một trong ba vật quý cổ nhân thường nhắc tới là bạn xưa, sách cũ và rượu lâu năm.

Trong cuộc đời, tôi có hai điều hối tiếc, một là dở dang việc học hành quá sớm, như “con chuột chạy đầu sào,” và vì số phận“Dưa leo chấm với cá kèo, bởi con nhà nghèo mới học Normal” (Sư Phạm). Ngày bỏ trường, tôi thường bị ám ảnh bởi những giấc mơ của thời cắp sách. Điều thứ hai là bỏ nghề giáo nửa chừng vì đất nước chiến tranh, thầy hay trò đều chung màu áo trận, gặp nhau trong quân ngũ, gặp nhau ngoài chiến trường, gặp nhau trong nhà tù vì vận nước, và cuối cùng tái ngộ nơi chốn tha hương khi thầy trò, cả hai, tóc đều đã bạc.

Thưa thầy! Chắc thầy không còn nhớ đến con, con chẳng phải là đứa học trò giỏi giang lanh lợi, hoặc trái lại, là đứa học trò ngỗ nghịch tinh ma để thầy có thể nhớ tên! Con cũng chẳng phải là đứa học trò có danh phận, để có thể trở về thăm thầy mà nói: “Tôi là Carnot (1) đây, thầy còn nhớ tôi không?” Con cũng chẳng có sự nghiệp gì để có thể ngoảnh lại mà khuyên bảo học trò rằng: “…vì nhờ có thầy chịu khó dạy bảo, ta mới làm nên sự nghiệp ngày nay.”

Những đứa học trò đi qua lớp thầy như những toa tàu qua sân ga, thầy không thể nhớ hết, nhưng những đứa học trò chẳng bao giờ quên thầy!

Chúng ta sẽ không bao giờ còn được một ngày “Back to school” nữa! Hôm nay ngoài phố xá, trong các cửa tiệm, nhìn những đứa trẻ hớn hở, phấn khởi đi sắm sửa dụng cụ ngày trở lại trường cùng với cha mẹ, chúng ta nghĩ gì? Cả một thời gian đã trôi đi biền biệt. Thương quá tuổi học trò mà cũng thương quá cho cuộc đời chúng ta!

Trong trí nhớ đã mòn mỏi, bạn còn nghe chăng tiếng trống trường vang lại trong lòng, từ một thời, một thời đã xa lắm! Tuổi thơ của chúng ta cũng như hình ảnh của dĩ vãng, cùng biết bao nhiêu khuôn mặt thân yêu, đã qua rồi như bóng nắng buổi chiều hôm nay.

Thương nhớ biết bao buổi tựu trường!


(1) Marie Francois Sadi Carnot (1837-1894), tổng thống Đệ Tam Cộng Hòa Pháp (1887-1894) 

Bao Dung & Đều Giả

Bao Dung & Đều Giả

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

 

 

tuongnangtien

Khoan dung không chỉ là một phẩm hạnh của cá nhân, mà còn là một tính chất của cộng đồng và trách nhiệm của một quốc gia.

Lê Nguyễn Duy Hậu

Tạp Chí Luật Khoa mời gọi độc giả tham gia chủ đề “Thế Nào Là Một Quốc Gia Đáng Sống,” và đã nhận được nhiều bài viết thú vị.

  • Lê Quang Dũng: “Nơi quốc gia có đạo đức.”
  • Châu Tiểu Lan: “Nơi mọi nghề nghiệp đều có chỗ đứng đúng đắn trong xã hội.”
  • Đức Việt: “Nơi người dân có thể tự bảo vệ mình.”
  • Hân Bụi: “… nơi mà những người dân sống ở đó không ai muốn ra đi, từ bỏ nơi chôn nhau cắt rốn của mình.”
  • Lê Nguyễn Duy Hậu: “Cần có nhiều yếu tố để một quốc gia trở nên đáng sống, nhưng yếu tố quan trọng nhất có lẽ là lòng khoan dung.”

Quan niệm thượng dẫn về “lòng khoan dung” khiến tôi nhớ đến một bài viết ngắn ngủi nhưng rất cảm động của tác giả Xuân Thọ về tình nghĩa thầy trò, và đức bao dung:

Tôi có rất nhiều thầy cô giáo cũ ở CHDC Đức (đều từ 70 đến 80 tuổi), đã về hưu từ ngày nước Đức thống nhất, nhưng vẫn có cuộc sống yên lành… Năm 2006 và năm 2011 tôi có mời một số anh chị em bạn học cũ từ Việt Nam sang Đức chơi, (có thể có người đang đọc bài này). Cả hai lần chúng tôi đều kéo nhau về trường cũ, bỏ tiền ra làm một bữa liên hoan, có cả âm nhạc Việt Nam, mời toàn bộ các thầy cô đến dự. Họ rất mừng và nói:“Các học sinh Đức cũ không ai nhớ đến chúng tôi, nhưng người Việt các anh chị quả là rất ơn nghĩa, 40 năm rồi vẫn nhớ đến chúng tôi”.

Nhờ chúng tôi tổ chức họp mặt họ mới có dịp gặp nhau, vì trường cũ đã giải tán và nội bộ của họ có nhiều vấn đề: mất đoàn kết, thù hận nhau, do chính quá khứ của đảng SED để lại, nên họ không bao giờ chủ động gặp nhau.

Trong số phận của các thầy cô, tôi chỉ xin kể 2 sự việc:

1- Bà Magdalena M. vốn là một bà giáo rất đẹp gái, tóc bạch kim, cao ráo, dáng rất sang, dạy kỹ thuật truyền tin. Sau 40 năm gặp lại bà vẫn như vậy và lái xe BMW mui trần đến dự liên hoan. Trước kia tôi không quan tâm đến cuộc sống của bà, nay thấy bà nổi bật lên giữa các vị giáo già nua thanh đạm. Bà bảo: Lương hưu giáo viên của bà thì tạm đủ, nhưng ông chồng bà là đại tá không quân Quân đội Nhân dân Quốc Gia CHDC Đức. Sau khi thống nhất ông được lương hưu tương đương như ông quan năm Tây Đức nên khá lắm! Bà buồn là ông mới mất và nay bà chỉ còn sống bằng lương hưu của bà và 1 phần lương hưu bà góa của ông (Witwenrente).

Bà M. than phiền với tôi là: So với ông đại tá ở phía Tây Đức thì cái tỷ lệ lương hưu để lại cho bà góa có ít hơn.

Tôi không biết điều bà M. nói đúng hay sai, nhưng tôi an ủi bà: Ngày trước ông nhà chỉ lo mỗi việc là tiêu diệt người ta, sau này người ta trả lương hưu hậu như vậy, lúc ổng qua đời, bà còn được lương bà góa của ông nhà thì chắc là sự bất công không bằng đồng bào tôi ở Sài Gòn đã chịu, họ không những không có lương hưu mà còn phải đi cải tạo, có người chết mất cả xác.

Bà M. không phản đối điều tôi nói và trầm ngâm hẳn. Từ đó đến nay, bà vẫn hay gửi email trao đổi chuyện chính trị với tôi.

2- Ông bà Joseph và Gundela GL. là hai người tôi coi như bố mẹ nuôi. Bọn con trai, mấy thằng Erwin, Peter, Michael vẫn chơi bóng đá với đám thanh niên Việt Nam chúng tôi, con bé Martina suốt ngày quấn quít với các bạn gái Việt. Suốt mấy chục năm xa cách tôi vẫn thư từ cho bà. Đùng một cái, từ năm 1990, sau thống nhất đất nước Đức, tôi mất liên lạc với bà. Tôi dò hỏi các thầy cô cũ thì biết cả hai ông bà từng là mật vụ chìm cho STASI (An Ninh CHDC Đức) nên khi chế độ sụp đổ, mọi việc vỡ lở, ông bà xấu hổ quá, đưa cả gia đình đi xa.

Từ khi sang Đức, tôi đã cất công tìm tung tích của ông bà, vì tôi vẫn nhớ đến tình cảm của họ đối với đám thanh niên Việt chúng tôi khi xưa. Là người Việt Nam, tôi thừa hiểu cái bi kịch “cá chìm” mà hàng triệu người Đông Đức hồi đó phải gánh chịu, dù là nạn nhân hay là thủ phạm. Đối với tôi tình cảm con người là trên hết.

Nhờ có Internet và hệ thống sổ điện thoại điện tử, tôi đã tìm được gia đình ông bà GL. Ông bà có một căn nhà nhỏ trên đảo Usedom, nằm trên biển Baltic, gần Ba-lan. Ông bà rút vào cuộc sống ẩn dật để tránh mọi quan hệ với bạn bè, đồng nghiệp cũ. Câu con cả Erwin làm giám đốc trung tâm điều dưỡng trên đảo và vẫn chăm nom ông bà. Ông bà cảm động lắm và nói là họ đã mất hết bạn bè người Đức, nhưng may mà tôi đã đến với họ.

Điều làm ông bà ân hận nhất là cái “sổ hưu”. Vì là nhân viên mật vụ STASI nên ông bà có quyền cao chức trọng hơn các đồng nghiệp khác trong trường, mặc dù họ có trình độ hơn ông bà. Nhờ vậy ngày nay ông bà lĩnh lương hưu cao hơn họ, những nạn nhân của ông bà.

Xuân Thọ (20.12.2012 Cologne)

Đông và Tây Đức thống nhất năm 1990. Mối liên hệ tình cảm cá nhân của dân chúng hai miền đất nước (có thể) vẫn còn năm điều/ba chuyện bất bình hay “lấn cấn” nhưng ở khía cạnh luật pháp, và trên bình diện quốc gia thì mọi người đều bình đẳng – bất kể họ thuộc bên nào.

Việt Nam thì không thế. Tuy “Nam/Bắc hoà lời ca” sớm hơn nước Đức đến mười lăm năm nhưng chính cách xuyên suốt của chính phủ hiện hành vẫn hoàn toàn nhất quán trong việc phân biệt đối xử giữa kẻ thắng và người thua.

The winner takes all. Kẻ thua thì thua trắng và mất hết, kể cả cái tên gọi như Sài Gòn hay Chính Quyền Miền Nam. Hơn bốn mươi năm sau, dư luận mới thoáng chút “râm ran” khi nghe những nhà sử học của bên thắng cuộc “thống nhất bỏ tên gọi ngụy quyền” cho bên thua cuộc – theo tường trình của phóng viên Lan Hương (RFA) vào hôm 21 tháng 8 năm 2017:

Chúng tôi cũng có dịp trao đổi với PGS.TS Trần Đức Cường, nguyên Viện trưởng Viện sử học, hiện là Chủ tịch Hội Khoa học lịch sử Việt Nam, đồng thời là tổng chủ biên bộ sách Lịch sử Việt Nam này. PGS.TS Trần Đức Cường cho chúng tôi biết lý do các nhà sử học thống nhất bỏ tên gọi ngụy quyền đối với chế độ Việt Nam Cộng Hòa:

“Bản chất chính quyền Sài Gòn và quân đội Sài Gòn theo chúng tôi không có gì thay đổi cả. Đấy là một chính quyền được dựng lên từ đô la và vũ khí, thực hiện chiến lược toàn cầu của Mỹ, ngăn chặn chủ nghĩa Cộng Sản lan xuống vùng Đông Nam Á, đồng thời chia cắt đất nước Việt Nam một cách lâu dài, biến miền Nam thành thuộc địa kiểu mới và căn cứ quân sự của Mỹ. Điều đó không có gì nghi ngờ cả”.

“Thứ hai, quân đội Sài Gòn thực chất được Mỹ trang bị hoàn toàn và quan trọng hơn là thực hiện mưu đồ của Mỹ. Đó cũng là một đội quân đi đánh thuê. Thực chất các nhà sử học không có một đánh giá nào khác so với thời gian trước đây.”

“Nhưng về cách gọi, chúng tôi nghĩ rằng trong một văn bản khoa học, mình gọi trung tính vẫn hơn là ngụy quân, ngụy quyền. Bởi vì cách gọi này mang tính biểu cảm, miệt thị cho nên chúng tôi gọi là quân đội Sài Gòn và chính quyền Sài Gòn.”

Liên quan đến sự kiện này, bản tin (hôm 28 tháng 8 năm 2017) của trang Tiếng Dân có đoạn như sau:

Bộ sách Lịch Sử Việt Nam: Vũ Như Cẩn!

Bài trên báo Tiền Phong: Bộ sách ‘Lịch sử Việt Nam’ có gì ồn ào? Nhà sử học Dương Trung Quốc, cho biết: “Chỉ là cuốn sách của Viện Sử thôi, có gì mà ồn ào, giời ạ!” Nhưng ông cũng nói về bộ sách mới tái bản: “Có gì mới đâu”.

Nhà nghiên cứu Dương Quốc Đông, Viện Sử học, cho biết, đây là bộ sử tái bản, không có gì mới.

GS.TSKH Vũ Minh Giang, Phó Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam, xác nhận:“Bộ sử được viết lâu rồi. Nhiều người chưa đọc tưởng cuốn này trình bày kỹ lắm, không có gì đâu, thoáng tí thôi. Do cách diễn đạt khi họp báo thôi…”.

 Nhà sử học Lê Văn Lan cho biết, bộ sử này có tiếng vang là do thủ thuật tuyên truyền.

Trức đó hai ngày trang Dân Luận  có bài viết của tác giả Nguyễn Thị Bích Ngà, với tựa là “Về bộ sách lịch sử Việt Nam: Vẫn là sử đểu!” Sử đểu cũng như sự bao dung đểu cáng (hay đều giả) chả lừa gạt được ai, đã đành; nó còn đẩy xa thêm tiến trình hoà giải của cả một dân tộc mà nhân tâm vốn đã ly tán từ lâu!

Formosa với căn bệnh của thế kỷ “Ung Thư”

From facebook: Tran Dat shared Thuỳ Le‘s post.
 
 
Image may contain: sky and cloud
Image may contain: one or more people and closeup

Thuỳ Le added 2 new photos — with Huyen Browning and 82 others.

Formosa với căn bệnh của thế kỷ “Ung Thư”

Trong quá trình sản xuất thép thì 3 chất kể trên luôn hiện diện trong chất thải. Là 3 chất trong hàng trăm chất độc hại khác. Mn, Br, Cr là những kim loại nặng ( khối lượng riêng 5g/cm3 )

Nói về độ độc hại thuộc dạng hủy diệt thì Cr hơn hẳn 2 chất còn lại.

Mn : dùng để chống rỉ, chống oxy hóa cho thép, hoặc dùng làm thuốc nhuộm, độ độc không đáng kể

Br : là chất lỏng có mùi hôi thối,màu nâu đỏ,dùng tẩy rửa và giảm nhiệt trong quá trình vận hành. Đây là lí do vì sao khí thải và nước thải có màu nâu đỏ (ko phải do tảo đỏ hay thủy triều đỏ như luận điệu của truyền thông đảng đâu nhé).

Br đễ dàng thâm nhập cơ thể qua đường thở và qua da. Khi hít phải Br nếu nhẹ gây kích ứng niêm mạc,chảy nước mắt,nước mũi. Nặng hơn gây ức chế hô hấp có thể tử vong

Cr : dùng bảo vệ bề mặt kim loại sáng đẹp như inox. Xâm nhập cơ thể qua đường thở,đường tiêu hóa và qua da. Cr xâm nhập vào đường thở,tích tụ ở phổi gây ung thư phổi. Xâm nhập qua đường tiêu hóa gây ung thư dạ dày,ruột ,gan, thận. Nói chung nó gây ung thư nơi nào nó đến. Bằng cách gây đột biến gen tế bào làm cho tế bào lớn nhanh bất thường và tạo thành khối ung thư,mà hiện tại ở VN thuốc điều trị ung thư thật rất hiếm.

Những gia đình nào ở trong khu vực nhà máy Formosa trong vòng bán kính 20km có nguy cơ mắc bệnh hiểm nghèo rất cao. Về lâu dài bán kính sẽ lan rộng hơn nữa.

Vậy thì chúng ta còn chờ gì mà không tống cổ Formosa ra khỏi lãnh thổ Việt-Nam và nếu như ngày nào toàn dân đuổi được Formosa ra khỏi VN thì ngày đó Bắc Kinh sẽ trừng phạt tập đoàn lãnh đạo csvn và đây cũng là “cái tát” mà toàn dân Việt “kính tặng” cho đảng.

NĐT.

TRẠI TÙ CẢI TẠO (2)

From facebơk: Thang Chu shared Thanh Nguyen‘s post.
Côn đồ lãnh đạo Lạc Hồng 

Cháu con lãnh đạn, cha ông lãnh tù.

 
Image may contain: one or more people
Image may contain: text

Thanh Nguyen added 2 new photos.

 

TRẠI TÙ CẢI TẠO (2) 
Hồn tử sĩ gió ù ù thổi
Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi,
Chinh phu tử sĩ mấy người,
Nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn…..

Vào thời gian này, tôi không còn nhớ rõ là mình đã nghĩ gì, chỉ có một con đường, chúng muốn đưa mình đi đâu thì mình theo đó thôi, mặc cho số phận đẩy đưa, cuối cùng cùng là giải thoát kiếp người. Chúng tôi đi đến ngày thứ 3 thì đến một trại trước kia là mật khu của chúng. Trại này nằm trong rừng sâu, cách đèo An Khê khoảng 50 km từ hướng Bắc. Cả mấy ngày đi, chỉ ăn được một lần, chúng tôi đi ngang 1 địa phương thì được đồng bào nấu cơm gói sẵn bằng lá chuối phát cho chúng tôi mỗi người một gói không biết là lệnh của họ hay lòng tự nguyện của đồng bào. Đến gần phạm vi của trại, chúng dừng lại để nghĩ và chuẩn bị cho chúng tôi nhập trại, trong lúc này tôi gặp lại một số anh em binh sĩ trong Pháo Đội, thật mừng và thật tủi cho thân phận những kẻ chiến bại. Thời điểm này chúng bắt giao nộp hết tư trang như đồng hồ, bút máy, nhẫn….Tôi thấy chúng dùng nón để thu, không ghi sở hữu của ai cả. Tôi biết bọn này muốn lấy không rồi, tôi làm dấu cho anh thường vụ Pháo Đội giấu chiếc đồng hồ Boulevard Sport của anh, khi đi đến bờ sông có 1 số người Thượng đứng bán chuối hoặc cơm. Chúng tôi đổi chiếc đồng hồ lấy 1 nắm cơm muối mè gói lá chuối, hai thầy trò chia nhau ăn cho qua cơn đói lòng. Thật là: “Đoạn đường ai có qua cầu mới hay”, vật chất chỉ có giá trị khi thời gian thích hợp. Còn với thời gian này, vật chất dù cao quáy thế nào cũng không qua nổi một gói muối mè.

Thế là chúng tôi lần lượt vào trại. Sĩ Quan đều bị đem đi cùm, từ Thiếu Úy trở lên là bị cùm. Số lượng SQ bị bắt mỗi ngày một đông, chúng thả cấp nhỏ, cùm cấp lớn. Bắt được Đại Uý cùm Đại Uý thả Thiếu Uý. Cứ như là cấp số cộng. Phải nói bạn nào có thời gian ở trại Vĩnh Thạnh khi đọc dòng hồi ký này, không thể nào quên được một nơi gọi là ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN đúng nghĩa của nó, không nơi nào ghê sợ hơn. Vì trại nằm trong rừng sâu, lam sơn chướng khí. Tổng số binh sĩ bị bắt vào thời điểm cao nhất ở đây có thể lên đến cả ngàn người, nhưng sau hơn 4 tháng, số tử vong lên đến cả trăm. Sốt rét chết, đói mà chết, bị đánh mà chết. Các đơn vị bộ đội cộng sản ở đây đa số đều là những cán binh CS trở về từ Côn Đảo, lòng nung nấu thù hận. Họ muốn trả những trận đòn thù trên các người lính Cộng Hòa còn chút sĩ khí đã ở lại chiến đấu để bảo vệ quê hương. Có 1 anh Trung Úy người miền Nam trước kia nguyên là giáo sư bị bắt vào trại cùng thời gian với chúng tôi, vì quá căm phẫn trước sự hành hạ của bọn chúng, nên chạy ra vọng gác giựt súng AK của tên bộ đội đang gác cổng nhưng không thành công vì cơ thể suy nhược, ăn uống thiếu thốn làm sao khoẻ bằng chúng. Sau khi giựt súng không được, anh ta bị rược chạy vòng vòng trong trại. Vì trại quá đông người nên chúng không bắn được. Vì không còn đường thoát, anh ta chạy đến bên những chảo nước đang nấu để cho tù uống và nhảy vào chảo! Thật là rùng rợn và thương tâm! Chúng dập tắt lửa, mang anh ta ra ngoài, nhưng anh ta vẫn còn sống. Anh ta chửi rủa bọn CS luôn mồn:
“Đả đảo Cộng sản. Quân dã man khát máu”.

Chúng cho khiêng anh vào trạm xá. Thật ra chỉ là một cái nhà nhỏ, vài lọ thuốc, vài lọ cồn mà thôi. Anh ta vẫn chửi liên hồi. Chúng lấy đất sét cho vào miệng, lấy cây dộng cho đến khi hết thở. Ôi! các bạn có hình dung được con người hay là ác quỷ nhỉ. Tôi có người bạn ở cùng quê tên Phan Duy Liêm, cấp Tr/Uý ĐĐT/ĐPQ cũg bị bắt vào trại này, tôi không nhớ anh đã làm gì phật ý chúng mà buổi chiều hôm đó, tôi chứng kiến tận mắt, 3 tên bộ đội đứng 3 góc đánh anh từ góc này văng sang góc kia, như là người ta chuyền bóng. Là thân phận tù sao dám chống trả chúng. Sau khi anh được thả ra, lục phủ đã bị dập nát, đã bị tổn thương. Mặc dù thời gian sau được gia đình tiếp tế thuốc men chữa chạy, sau hai năm hao tổn, anh đã lìa đời, bỏ lại một vợ và một con thơ, là bà con họ hàng với gia đình tôi.

Ở đây khí hậu chưa có một nơi nào dễ sợ hơn. Danh từ sơn lam chướng khí thật là đúng nghĩa của nó. Các nhà giam (lán) được cất dưới những tàng cây cổ thụ, suốt ngày ít khi thấy ánh sáng mặt trời, sương buổi sáng rất nặng và dày đặc, 9 hay 10 giờ mới thấy mặt trời, máy bay thám thính cũng chỉ thấy toàn màu xanh của rừng. Khoảng hơn tháng đầu chúng chưa cho đi làm, mỗi ngày chỉ phát hai nắm cơm bằng một bát trung bình, vơi chứ không đầy, mì khô hết 80%, vài hột gạo có thể đếm được, tất cả chúng tôi đều đói và sốt rét.

Ở đây trung bình một tuần sốt rét 3 lần. Sốt thì nằm, dậy được thì đi lao động, xuống trạm xá khai bệnh, cặp nhiệt độ 40 độ C, cho vài viên Nivaquine, 39 độ trở lui, thì chúng cho uống một thứ rễ cây tên là “mật nhân”. Trên đời nà y chưa có thứ nào đắng như thứ này, uống xong quay đi là nôn thốc, nôn tháo, nôn đến mật xanh, mật vàng, lần sau sốt hoặc nằm liệt không dám khai bệnh nữa, hết sốt thì dậy đi làm. Con người thiếu ăn, thiếu dinh dưỡng, sốt rét triền miên, nên chúng tôi trong như những thây ma còn sống. Da mặt thì vàng bệt, xám ngoét, mắt trũng sâu, chân đi siêu vẹo, quần áo tả tơi. Ôi! chúng tôi thật là tới tận cùng của địa ngục. Chúng tôi nào có tội tình gì, chỉ biết cầm súng bảo vệ quê hương không có một ý đồ bất chính, không có một tham vọng nào làm tổn thương đến giá trị vật chất hay tinh thần của con người, tại sao chúng tôi lại phải bị trừng phạt một cách khủng khiếp như thế? Có những lúc tuyệt vọng, anh em nói đùa:
“Chúa hay Phật gì cũng bỏ chạy hết rồi còn đâu mà cầu nguyện.”

Sau hơn 3 tháng tôi bị bắt, gia đình tôi mới được tin tức. Vợ tôi từ Phan Thiết ra Bình Định đến trại 3 Vĩnh Thạnh để thăm, thật là một chặng đường vất vả. Vì xe cộ không có, vợ tôi phải đi bộ khoảng 50km đường rừng, phải ngủ lại ở trại 2 rồi mới lên trại 3 được. Biết bao nhiêu gian nan và sợ hãi, khi được gặp mặt, vợ chồng tôi nhìn nhau nước mắt lưng tròng, hỏi thăm vài câu sức khoẻ, đâu còn lời nào để nói. Và biết nói gì hơn khi mỗi bàn có hai bộ đội ngồi bên cạnh, súng AK lăm lăm, nói được gì đây. Về nhà, vợ tôi bị sốt rét chữa trị gần 2 năm mới bình phục. Thời gian ấy, vợ tôi phải chuyền sẻrum liên tục, thế mới biết rừng thiêng nước độc đến cỡ nào. Sau đó thân phụ tôi đi thăm một lần, về cũng bị sốt rét liên tục. Từ đó về sau, chỉ có em trai tôi còn khoẻ mạnh đi thăm mà thôi.

Có những lúc đói quá, mắt đổ đom đóm vàng khi nhì thấy các anh em khác có người tiếp tế, có đồ ăn. Muốn quên đi, tôi chỉ còn biết ra gốc cây ngồi luyện Yoga cho quên đi nỗi đói khát, bệnh tật. Ai có biết sách lược triệt hạ kẻ thù, không sợ chúng phản kháng là làm cho chúng đói triền miên, không bao giờ cho chúng ăn đủ no. Suốt ngày tư tưởng lẩn quẩn, mong có cái gì bỏ vào miệng, vào bụng mà thôi, không còn nghĩ được thứ gì khác trên đời. Ôi con người có những lúc phải như thế này ư? Tôi có đọc cuốn Tiểu Đoàn Trừng Giới của Erich Maria Remark, nhà văn Đức, tù binh Đức, cũng bỏ vào các trại tập trung cũng đói như chúng tôi, nhưng thời gian ngắn hạn và không bệnh tật. Còn chúng tôi đói dài hạn và bệnh tật triền miên. Tôi còn nhớ vào thời gian cò ở quân ngũ, tướng độc nhãn Mó Dayan của Do Thái có qua thăm trường Võ Bị Đà Lạt, đã nói:
“Muốn chiến thắng Cộng Sản, phải sống với Cộng Sản”.

Xin những ai, có làm chính khách, chưa bao giờ biết ngục tù Cộng Sản, thì xin nghĩ đến bao nhiêu anh hùng đã hy sinh, bao nhiêu triệu đồng bào còn đang sống vất vưởng nơi quê nhà, vật lộn với miếng cơm manh áo hàng ngày vì phương châm “làm cho tập thể, hưởng theo nhu cầu” của chúng. Và cả một thế hệ chúng tôi tù đày oan khiên, khổ nhọc, thì chớ nên phụ quá khứ một thời tự do, dân chủ, thanh bình của miền Nam Việt Nam.

Ở trại này có những cách giết người rất dã man. Các bạn có biết, một cái nhà cùm kín mít, bên trong là một dãy khóa lại, tất cả việc ăn uống vệ sinh đều tại chỗ, đó là cùm thông thường. Nếu chúng muốn tra tấn ai, cho hai chân vào hai lỗ chéo nhau, chân phải lỗ bên trái, chân trái lỗ bên phải, dưới mông ngồi có một cây đà vuông thông ra ngoài, xuyên qua một cây trụ thẳng đứng khoét một lỗ hình chữ nhật, để cây đà vuông có thể di chuyển được từ thấp lên cao, chúng gọi là cùm yên ngựa. Mỗi lần nâng cây đà lên là ống quyển bị ép vào lỗ cùm. Bên ngoài chúng dùng một miếng nêm hình tam giác để đóng, mới đầu đóng là tù nhân la thất thanh sau đó im dần…im dần, tù nhân đã hết thở. Ôi địa ngục ở đâu, có lẽ còn ít sợ hãi hơn nơi này. Chúng tôi bị nhốt trong một cái lán gần bên nhà cùm. Đêm đêm nghe tiếng la thất thanh xé tâm can, rồi dần , im dần và tắt hẳn… Thế là một người đã ra đi không biết là tốt hay xấu với chúng tôi, biết đâu vài hôm đến lượt mình.

Ở đây có những cái chết rất kỳ lạ, buổi sáng còn ngồi chơi nói chuyện, vì là ngày Chủ Nhật, anh bạn ở cùng quê, Đ/Uý Dậu TĐT/CB, ngồi ngã ra, quay quay như gà mắc toi, đem xuống bệnh xá, chừng 1 giờ đồng hồ sau thì chết. Khí hậu thật là rùng rợn, sinh mạng con người còn thua những loài côn trùng. So với tù binh của Đức Quốc Xã thời Đệ Nhị Thế Chiến đâu có khác gì nhau.

Sau một tháng nhốt một chỗ, chúng tôi được chia ra để đi lao động. Những công việc chính là nhổ mì, trồng mì, và làm cỏ mì. Buổi sáng tù tập trung do 1 hoặc 2 tên bộ đội dẫn đi tới những bãi mì trong núi hoặc trên đồi cao. Chúng tôi dàn hàng ngang, mỗi người một cái cuốc, dùng để cuốc cỏ xung quanh cây mì. Cây mì mới mọc cao chừng 5cm hay một tấc, rất dễ lẫn lộn với cỏ. Chúng tôi đâu phải nhà nông chuyên nghiệp, từ nhỏ cha mẹ đã hy sinh gian khổ, nuôi con ăn học, mong con sau này thành đạt đâu nghĩ đến việc phải dùng cái cuốc,cái cày. Ôi công lao của cha mẹ lo lắng nuôi con trong thời điểm này hình như đã sai đường. Nếu chẳng may chúng tôi cuốc gãy cây mì chúng thấy được, thì báng súng AK vào đầu, vào cổ, mũi súng thọc vào sườn, vào bụng.

Anh bạn tôi là Đ/Uý Dậu có lẽ bị đòn thù trong trường hợp này, nên đã mất đi vài tuần sau đó, trong bữa sáng Chủ Nhật mà tôi vừa nói ở trên. Thật là thê thảm, những tù nhân chẳng may mà mất đi, chúng quấn bằng miếng vải ni lông, dùng để làm áo mưa, xung quanh kẹp 7 nẹp tre, quấn lại như một khúc dồi lớn. Hai người khiêng, hai người đào lỗ ngoài rừng rồi lấp đi. Xong chúng cắm một cái bảng nhỏ viết tên tù nhân bằng sơn. Với 2,3 tháng nắng mưa, thì không còn biết ai là ai nằm đó nữa. Vì thế gia đình anh Dậu đã cố gắng nhiều lần, nhưng vẫn không tìm thấy xác anh ở đâu để đem hài cốt của anh về mai táng nơi quê nhà.

Rất may là khoảng tháng thứ 5 chúng tôi chuyển trại, lúc này đại đa số là Quân, Cán, Chính VNCH đã bị bắt hoàn toàn, không còn 1 lực lượng nào trong nước có thể đối kháng và phá hoại chúng được. Chúng thành lập những Tổng Trại Tù Binh để quản lý. Một Tổng trại như thế do cấp Trung Đoàn chính quy quản lý do Thủ Tướng Cộng Sản Phạm Văn Đồng ký, mục đích là để trấn an dân chúng và để trình làng với Quốc Tế. Giai đoạn cuối ở địa ngục này, tôi bị sốt rét hành hạ liên tục, có lẽ đã xâm nhập vào gan, lá lách hay thận. Người tôi vàng vọt, xám ngoét, mắt trũng sâu, bụng ỏng, chân thì dần dần to ra như chân voi bước đi không nổi nữa. Chúng tôi được đưa xuống Tổng trại 4 An Trường. Ôi, thật là một cuộc di chuyển có khác nào như chở heo, chở gà ra chợ để bán! Một chiếc xe Motolova như vậy chở xấp xỉ cả trăm người, người sau phải bám người trước cho chặt, nếu không khi xe quẹo, quán tính của trọng lượng sẽ làm văng những người sau ra ngoài mà chết. Súc vật đem bán cần sống, cần khoẻ chứ chúng tôi thì không….