Đời người có 7 ngưỡng, biết bạn đang ở ngưỡng nào để được sống bình an

 Đời người có 7 ngưỡng, biết bạn đang ở ngưỡng nào để được sống bình an

Đời người bất quá chỉ được vài chục năm, nhân sinh như một giấc mộng ảo. Lời ấy của người xưa nói rất hay. Cứ 10 năm được tính là một ngưỡng, ở mỗi ngưỡng, người ta lại có những cảm nhận và nhận thức sâu sắc hơn về sinh mệnh. Có bao giờ bạn tự hỏi mình đang ở ngưỡng nào trong kiếp nhân sinh?

Dẫu là núi vàng núi bạc thì sau khi chết đi cũng chẳng thể mang theo. Vậy nên sống tốt ngay trong thời khắc hiện tại vẫn là lựa chọn đúng đắn nhất. Trân quý từng giây phút của sinh mệnh, người ta sẽ cảm thấy được dư vị tươi đẹp của cuộc sống này dẫu là đang ở ngưỡng nào đi nữa, lúc tráng niên hay tuổi xế chiều. 

10 tuổi, chập chững vào đời

Vào giai đoạn này, đa số người ta sẽ không còn đắn đo về việc được cho bao nhiêu tiền tiêu vặt, không so sánh với những đứa trẻ nhà khác về bộ cánh hàng hiệu hay món đồ chơi đắt tiền. Trẻ nhỏ thường thích so sánh, đặc biệt là trẻ ở thành phố. Nhưng về lý thì đó cũng là chuyện thường tình, có thể thông cảm. Đến độ 10 tuổi, con trẻ đã biết nhận thức, sẽ hiểu chuyện hơn, bắt đầu chập chững vào đời.

20 tuổi, bắt đầu thanh xuân

Vào giai đoạn này, người ta sẽ không còn so sánh về gia đình, xuất thân hay nghề nghiệp của cha mẹ mình, cũng không còn cho rằng gia đình không đối tốt với mình nữa. Khi mười mấy tuổi, nhiều trẻ thường hay so sánh gia đình, xuất thân của mình với những đứa trẻ khác, so sánh xem cha mẹ làm quan chức to hay nhỏ, chỉ ước rằng mình được sinh vào gia đình đế vương, tể tướng. Vốn dĩ đây cũng là chuyện thường tình của con người.

Nhưng nếu một người đến tuổi trao “mũ mềm” (1) (tuổi 20) mà vẫn yếu đuối, không thể ra gió, vẫn không thể tự mình lập chí thì lại là có vấn đề. Có những người tự ti vì xuất thân trong gia đình nghèo khó, luôn cảm thấy mình không sao ngẩng mặt lên được. Cũng có người xuất thân trong gia đình phú quý, lại luôn luôn dựa dẫm cha mẹ, sống sung túc nhàn hạ dưới sự chở che của gia đình. Cả hai kiểu người ấy rồi sẽ chẳng làm nên được gì

30 tuổi, xây dựng sự nghiệp

Ở tuổi này, người ta đã lập gia đình và xây dựng sự nghiệp, đã trở thành cha mẹ, thậm chí có người còn có rất nhiều kinh nghiệm về cuộc sống gia đình.

Là chồng, lúc này không nên so đo về dung mạo của vợ. Một người vợ hiền thục, hiểu biết quan trọng hơn người chỉ có ngoại hình đẹp. Người vợ biết sống, biết cư xử chính là người mà gia đình có thể trông chờ được. Bởi họ có thể xử lý mọi chuyện một cách trí huệ và hài hòa, chứ không phải dựa vào một dung mạo đẹp.

Là vợ, lúc này không nên so đo về chiều cao, ngoại hình của chồng, hiểu được năng lực của chồng còn quan trọng hơn chiều cao của anh ấy. Người chồng không có khả năng kiếm sống thì dẫu có bảnh bao, thân dài vai rộng cũng không có giá trị bằng Võ Đại Lang bán bánh nướng

40 tuổi, không còn nghi hoặc 

Vào độ tuổi này, người ta không nên tiếp tục so đo về những lời bàn luận của người khác. Hãy để ngoài tai những lời bàn tán của người khác. Họ muốn nói gì, bàn luận gì đều không ảnh hưởng tới lựa chọn cách sống của bản thân. Dù có buông ra bao lời bóng gió, rốt cuộc người khác cũng không thể thay thế sống hộ cuộc đời của chúng ta. Hãy học cách tự có chủ kiến của riêng mình và làm chủ cuộc sống.

Nhưng xã hội quá thăng trầm, danh lợi luôn ràng buộc. Nhiều người nổi tiếng chỉ cần vài hôm không nghe thấy người khác khen mình một câu là đứng ngồi chẳng yên, tưởng rằng xã hội đã quên mất mình. Đối với một người thường mà nói, dù không có khát vọng nổi tiếng mạnh mẽ như các minh tinh, nhưng cũng hết sức mệt mỏi vì theo đuổi danh tiếng.

Cho nên, ở tuổi 40, người ta nhất định phải có chính kiến, không được dễ dàng bị những lời dị nghị của người đời thao túng. Cổ nhân có câu: “Tứ thập nhi bất hoặc” (40 tuổi thì không còn bị mê hoặc). Đạo lý chính là như vậy, đừng để bản thân bị lay động chỉ vì chút lời nói gió bay.

50 tuổi, hiểu mệnh trời

Người ở lứa tuổi này không còn so đo, để tâm vào những chuyện bất bình, không còn so sánh bản thân mình với thành công của người khác, không ngưỡng mộ danh lợi của họ. Bởi những điều này thực tế đều là vật ngoài thân. Dù bạn có ngưỡng mộ họ đến đâu thì vẫn phải có cuộc đời cần phải sống của mình.

Nửa cái trăm năm đời người, con người từng trải qua bao cảnh bãi bể nương dâu, đã từng gặp gỡ vô số người, đã quá quen với gió xuân và trăng thu, không còn cảm thấy điều gì kỳ lạ, đã nếm trải hết thảy những chuyện thành bại thị phi, không còn căm phẫn bất bình, đã có thể thảnh thơi ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.

Lúc này dẫu có nhìn thấy người khác khoe khoang gia sản kếch sù, bạn cũng không hề động tâm. Dù nhìn thấy cuộc sống xa hoa, lãng phí bạn vẫn có thể điềm nhiên, trầm ổn, giữ vững tâm tính. Lúc này đối với bạn gia đình là điều quan trọng nhất, cảnh gia đình sum họp, đoàn tụ mới là niềm hạnh phúc lớn nhất.

60 tuổi, coi nhẹ chuyện đời 

Đời người đến lúc này đã là bước vào cảnh giới có thể coi nhẹ mọi thứ, mở lòng với tất cả. Là người làm quan thì không nên tiếp tục so đo quan chức lớn nhỏ. Tới khi về hưu chức quan dù lớn dù nhỏ cũng như nhau, đều chỉ là dân thường mà thôi.

Những người làm kinh doanh không nên tiếp tục so đo lời lãi ít nhiều. Tiền có kiếm được nhiều hơn nữa thì cũng làm được gì một khi hai mắt khép lại. Tiền của nhiều đến đâu, để lại cho con cháu chắc gì đã là chuyện tốt, có khi còn hại cả con cháu mình. Chỉ có đối đãi với sức khỏe tâm thân của mình bằng một tâm thái bình hòa mới là phương thuốc kỳ diệu nhất cho tuổi già.

Những người có danh tiếng thì nên coi nhẹ danh tiếng. Giống như đạo diễn Dương Khiết trong bộ phim “Tây Du Ký” phiên bản năm 86, dành cả đời dựng nên một bộ phim có tầm ảnh hướng tới vô số người Á Đông nhưng bản thân lại sống một cuộc đời bình dị, âm thầm lặng lẽ.

70 tuổi, nhân sinh xưa nay hiếm 

Khi con người tới tuổi “cổ lai hy” cũng là lúc nửa đôi chân đã đặt vào quan tài. Những phiền muộn âu lo trên thế gian đã không còn liên quan tới bản thân mình nữa. Ngay cả với những chuyện náo nhiệt, muôn màu trong đời cũng chỉ là mỉm cười cho qua trước mắt, còn màng chi thế sự, chuyện đời.

Đời người ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm, tranh giành rốt cuộc để làm chi? Những thứ từng tranh đoạt một sống hai chết khi còn trẻ tới khi có được rồi lại coi như đôi giày cũ, giành giật qua lại cũng chẳng ích gì. Tuổi trẻ cảm thấy đủ mọi áp lực dồn nén trong tâm, phải dốc hết tâm huyết mà cò kè, giành giật đến giờ nhìn lại thấy mọi thứ cũng chỉ là “phó mặc nói cười suông”.

Người già ở tuổi này có được 3 điều tích cực này thì không lo tuổi già buồn chán, đó là: thân thể khỏe mạnh, gia đình hài hòa, một danh tiếng tốt, là người già cũng phải ra dáng của một người già.

***

Con người sống trên đời vốn đã là một quá trình không ngừng đắc được và từ bỏ. Điều ta có được hôm nay đến ngày mai biết đâu không thể bền vững. Nhưng rất nhiều người hoàn toàn không hiểu đạo lý này, thường muốn kiếm được nhiều tiền nhất, trục được nhiều lợi nhất trong những năm còn sống. Họ không dám, cũng không thích buông bỏ.

Danh lợi, địa vị, quyền lực, nữ sắc… thứ nào cũng không thể buông ra thì mãi chỉ như con trâu kéo cày, sống quá ư mệt mỏi. Ngược lại, đối với tiền tài, danh lợi, thứ gì cũng không kì kèo, qua loa đại khái thì cũng khó tránh khỏi có lỗi với bản thân, sống một đời không mấy ý nghĩa, thả mặc theo dòng đời.

Người thông minh, am hiểu lẽ đời có việc phải làm, có việc không làm, chỉ so bì, theo đuổi những thứ quan trọng nhất đối với mình và biết được vào độ tuổi nào nên so đo thứ gì, không nên so đo thứ gì, có được có mất, có nhận có bỏ một cách thản nhiên. Người như vậy mới là người có trí huệ, cuộc sống như vậy mới tràn đầy màu sắc.

Chú thích:

  • Trao “mũ mềm”: Vào thời xưa tại Trung Quốc con trai đến tuổi 20 sẽ được làm lễ trao “mũ mềm”, chứng tỏ cậu đã được công nhận là người đã trưởng thành.

Hiểu Liên biên dịch 

 Anh chị Thụ Mai gởi

Đời người

From facebook:   Kimtrong Lam‘s post.
 
Image may contain: 1 person, sitting, beard and outdoor

Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

Đời người

Tiếng gọi từ trái tim của Richard Gere đã gây ra cơn bão trên mạng Internet! “Không ai trong chúng ta có thể tránh được cái chết…””:

Richard Gere luôn là tâm điểm chú ý của người hâm mộ. Ông là thần tượng ở mọi nơi trên thế giới và về ông không cần tới bất kỳ một quảng cáo nào. Gần đây, một đoạn nhật ký của ông trong Facebook đã gây ra một cơn bão về cảm xúc. Hàng trăm ngàn người đã chia xẻ bài viết của ông, rất nhiều người trong số đó không phải là các fan hâm mộ của Richard.

Tòa soạn của chúng tôi: Strength-mind.blogspot.com xin cung cấp cho các bạn một bản dịch của đoạn hồi ký tuyệt vời này:

“Mẹ của một trong những người bạn của tôi luôn luôn duy trì một lối sống lành mạnh. Bà chỉ ăn những thức ăn sạch và bổ dưỡng, không uống rượu và không hút thuốc lá, thường xuyên tập thể dục và rất sợ ra nắng mặt trời mà không có kem bảo vệ. Bà thường xuyên tham khảo ý kiến chuyên gia dinh dưỡng và vật lý trị liệu, sinh hoạt đúng theo quy định của họ. Có thể nói rằng bà luôn chăm chút cho sức khỏe của mình.

Bà bây giờ 76 tuổi, và bà được chẩn đoán là bị ung thư da và ung thư tủy xương. Hơn nữa, bà còn mắc thêm chứng loãng xương ở giai đoạn nghiêm trọng…

Cha của bạn tôi không hề từ chối bất kỳ một điều gì đối với bản thân. Ông chưa bao giờ chơi thể thao và rất thích ăn ngon, ông thậm chí còn phết bơ trực tiếp lên những miếng thịt hun khói. Ông tự cho phép mình uống rượu và tắm nắng trên bãi biển cho đến khí da bắt đầu bong ra như bánh nướng.

Có thể nói rằng trong cả cuộc đời của mình, ông ấy không hề đếm xỉa đến những lời khuyên của các bác sĩ và sống tự do theo sở thích của mình. Hiện nay ông đang ở tuổi 81, và bác sĩ nói rằng nhiều người trẻ còn phải ghen tỵ với sức khỏe của ông.
Dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì bạn cũng không thể thoát khỏi chất độc bên trong mình. Sớm hay muộn nó sẽ quật ngã bạn. Nói như người mẹ bị bệnh nan y của bạn tôi: “Nếu như tôi biết trước cuộc sống của tôi sẽ kết thúc thế nào, tôi sẽ không bao giờ nghe các bác sĩ, và sẽ sống hạnh phúc.”

Đó là cuộc sống, và không ai trong số chúng ta sẽ thoát khỏi định mệnh. Vì vậy, không nên coi bản thân mình như một cái gì đó thứ cấp. Trong khi có thời gian, hãy sống trong niềm vui của mình. Bởi vì ngày mai có thể sẽ quá muộn.

Vì vậy, hãy làm những gì bạn muốn. Hãy ăn ngon, hãy tắm nắng dưới ánh mặt trời, hãy lười biếng nếu muốn. Hãy là ngớ ngẩn và kỳ lạ, nhưng là chính mình. Bởi vì, không ai trong chúng ta có đủ thời gian cho tất cả mọi thứ còn lại! ”

Trong những lời đơn giản này ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc. Nếu những dòng này làm bạn có một cái nhìn mới về cuộc sống của bạn, hãy chia sẻ chúng với bạn bè của mình.

Nguyễn Hoàng Lân
theo Strength-mind.blogspot. com

MUỐN SỐNG TỐT, XIN GHI NHỚ 5 CHỮ ĐỪNG

MUỐN SỐNG TỐT, XIN GHI NHỚ 5 CHỮ ĐỪNG

Con người muốn được sống hạnh phúc, thanh thản mà trong tâm lại vẫn cứ ôm giữ các loại tâm tranh đấu, oán hận thì vĩnh viễn không thể nào đạt được. Hãy ghi nhớ 5 thứ “đừng” sau đây để cuộc sống không phải vướng bận điều gì nữa! 

  •  1)   Con cháu đều có phúc của con cháu, đừng quá vì con cháu mà biến mình thành thân trâu ngựa. Nên tranh thủ thời gian hưởng thụ cuộc sống, đừng vì con cháu mà làm việc quá sức, làm cố quá là sát thủ nguy hiểm nhất của sức khỏe. 

+  2)   Tiền khi sinh chẳng mang theo đến, khi tử chẳng mang theo đi. Sức khỏe mới là thứ quan trọng hơn nhiều, có sức khỏe thì mới có tất cả.

 Trong dân gian có câu nói: “Không sợ kiếm ít tiền, chỉ sợ chết sớm”. Có sức khỏe thì ngại gì không kiếm được tiền. Vì sức khỏe, khi nào cần chi tiêu thì hãy chi tiêu, có tiền đừng keo kiệt.

 +   3) Cuộc đời thật ngắn ngủi, tình yêu lại không dễ tìm kiếm, cho dù yêu hay được yêu đều là duyên phận, đều nên đón nhận, ngày hôm nay bạn buông bỏ, thì kiếp này nó sẽ không bao giờ đến với bạn nữa.

+   4)   Trong cuộc đời, ai cũng có thể phải gặp những chuyện khó khăn hay không vừa ý, đừng nên vì thế mà “nộ khí xung thiên”. Tức giận là tồn tại khách quan, không nên giữ ở trong lòng, nín thở thì khí sẽ ứ tắc, khí ứ tắc thì sẽ sinh bệnh.

   Gặp phải những sự việc khiến ta tức giận, hãy tìm người để khai thông nó, thổ lộ ra hết, như vậy sẽ gỡ bỏ nó nhanh hơn, nội tâm sẽ yên bình trở lại.

     Bạn bè chính là công cụ “thông tức khí” tốt nhất, cũng là nguồn động lực, khích lệ tinh thần, tiếp thêm sức mạnh tốt nhất cho bạn. 

5)  Lòng dạ khoáng đạt, dùng thiện lương nhân ái để đối đãi, không để ý những chuyện nhỏ, gạt bỏ ân oán, cũng không để thù hận trong lòng. Hãy làm cho mỗi ngày trong cuộc đời của bạn là một ngày vui sống.

  Người xưa sống được trường thọ vì họ có “tam bất thức”, chính là không cần biết 3 điều, không quan tâm ân oán, không quan tâm tuổi tác, không quan tâm bệnh tật.

S.T.

Vì sao, chính quyền Mỹ đón tiếp nhà cầm quyền vi hiến CSVN?!

Vì sao, chính quyền Mỹ đón tiếp nhà cầm quyền vi hiến CSVN?!

 
Nguyễn Lộc Yên (Danlambao) – Ngày nay, hầu hết các quốc gia trên thế giới đều có Hiến pháp, đấy là đạo luật căn bản quy định các quy tắc pháp lý quan trọng nhất của quốc gia, quy định các cơ quan điều khiển quốc gia với các thẩm quyền của các cơ quan ấy, những nguyên tắc chính trị căn bản, thiết lập, kiến trúc, quyền hạn và trách nhiệm của chính quyền; quyền hạn và trách nhiệm của người dân trong quốc gia. Khi chính quyền đại diện bởi một cơ quan, một tổ chức hay một cá nhân mà có hành động trái với các quy định của Hiến pháp đã quy định là hành động vi Hiến. Từ đấy, chúng ta cần xem xét chính quyền Cộng sản Việt Nam (CSVN) tức nhà cầm quyền CSVN đã/đang điều hành nước Việt Nam có đúng với Hiến Pháp đã quy định hay không?!
Thưa không, hiện nay “Tứ trụ Ba Đình” tại Việt Nam, nhân vật thứ nhất là đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng muốn đánh bại phe nhóm tham ô Nguyễn Tấn Dũng lại nhờ Trung cộng hỗ trợ, để được tái làm Tổng bí thư Đảng CSVN, ông Trọng âm thầm làm thái thú cho Trung cộng. Thế nên, Đảng trưởng CSVN Nguyễn Phú Trọng vào ngày 12-01-2017, tại Bắc Kinh, đã cúi đầu thần phục: 
Than ôi! Đảng trưởng bút sa. 
Việt Nam lệ thuộc, xót xa giống nòi?!. 
Một đảng trưởng đảng CSVN, lấy tư cách gì để ký 15 “văn kiện hợp tác” giữa 2 quốc gia Việt-Tàu, đấy là vi hiến???!. Người Việt Nam khó biết nguyên văn nội dung của 15 “văn kiện đã ký kết”?! Tuy nhiên, đấy là những cam kết mà Chủ tịch nước Tàu là Tập Cận Bình đã buộc Nguyễn Phú Trọng phải ký là Việt Nam thần phục Bắc Kinh. Xin tóm tắt một vài điều mà “Đảng trưởng đã bút sa?!”:
– Thỏa thuận hợp tác đào tạo cán bộ cấp cao giữa Đảng Cộng sản Việt Nam và Đảng Cộng sản Trung Quốc. 
 
– Tuyên bố Tầm nhìn chung về hợp tác quốc phòng giữa Bộ Quốc phòng Việt Nam và Bộ Quốc phòng Trung Quốc đến năm 2025.
 
– Hiệp định khung hợp tác cửa khẩu biên giới đất liền giữa Bộ Quốc phòng Việt Nam và Tổng cục Hải quan Trung Quốc…
Ngoài ra, chế độ độc tài, độc đảng của Đảng CSVN đã bóp chết quyền tự do, dân chủ của người dân. Hiện nay, 3 nhân vật “Tứ trụ Ba Đình” đứng sau ông Trọng là: Chủ tịch nước Trần Đại Quang, Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc mà các chức danh này lại do Đảng CSVN chỉ định vào đầu tháng 4, 2016; mãi đến 3 tháng sau tức tháng 7/2016, mới cho bầu cử để hợp thức hóa các chức danh ấy, đấy là việc làm vi hiến, phi pháp?! Thế mà, người Việt vẫn lặng lẽ hay tính bao dung của người Việt để cho những kẻ giữ các chức danh vi hiến ấy là “Đảng trưởng, Chủ tịch nước, Chủ tịch quốc hội, Thủ tướng” mặc sức gây sóng gió khắp Việt Nam, mặc sức đày đọa đồng bào, họ còn khom lưng cúi đầu thần phục Bắc Kinh là sao?! 
Hôm nay, ngày 31-5-2017, ông Nguyễn Xuân Phúc được gọi là Thủ tướng Việt Nam sẽ gặp Tổng thống Hoa kỳ Donald Trump, theo dự kiến cuộc hội đàm sẽ diễn ra trong 90 phút, sẽ bàn bạc về quan hệ song phương và hợp tác khu vực. Vậy ông Thủ tướng vi hiến này sẽ gặt hái được gì hay bị thất bại trong chuyến đi Washington gặp phải bối cảnh nước Mỹ đang khó khăn về chính trị?!
 
Tổng thống Mỹ Donald Trump và Thủ tướng vi hiến Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc (Ảnh: VOA)
Chuyến đi Mỹ của ông Phúc, theo thiển nghĩ của người viết sẽ có ba (3) vấn đề cần lưu ý:
1- Vấn đề thương mại: Theo bản tin VOA ngày 29-5-2017: “Trong năm 2016, kim ngạch thương mại Việt-Mỹ là 46,8 tỷ đôla, trong đó Việt Nam xuất sang Mỹ tới 38,1 tỷ đôla. Cũng năm 2016, kim ngạch thương mại Việt-Trung là 71 tỷ đôla, song Việt Nam nhập từ nước láng giềng khổng lồ tới 50 tỷ đôla”. Thế nên, về kim ngạch thương mại thì Việt Nam rất cần Hoa Kỳ vì Việt Nam xuất cảng sang Hoa Kỳ gần gấp đôi xuất cảng sang Trung cộng mà Việt Nam phải nhập từ Trung cộng tới 50 tỷ đôla.
2- Vấn đề an ninh: Dù rằng Tổng thống Donald Trump đã hoan hô khi tiếp kiến Chủ tịch Trung cộng là Tập Cận Bình ở Mar-a-Lago, Palm Beach, Florida vào ngày 6-4-2017. Thế nhưng, gần đây Trung cộng tỏ ra có những sách lược đối lập với lợi ích của Mỹ. Trong khi ấy, Tổng thống Rodrigo Duterte của Philippines lại muốn theo Tàu xa Mỹ mà nước Việt Nam ở vào vị trí chiến lược có thể kiềm chế Trung cộng tại biển Đông. Thật vậy, vị trí Việt Nam rất quan trọng, thế nên chí sĩ Lý Đông A (1920-1946?) cũng là một nhà Thái dịch uyên thâm đã nhắn nhủ đồng bào Việt: “Chúng ta hãy quay về mình xem hình thể của tự mình. Đất ta là đất cơ sở của Thái Bình Dương, trung tâm của Đông Nam Á, tư lệnh đài của quốc tế, được ta thì tiến lên xưng bá loài người, lui về tự thủ muôn thuở, bất cứ trên chính trị, quân sự, kinh tế, chiến lược, văn hóa đều đứng vào thiên hiểm của trung tâm. Cho nên tự phần ta nên hiểu: đời nay nếu ta muốn sống phải hết sức mạnh mà ta hững hờ thì tất diệt…. vì thế giới kẻ nào chiếm được ta mới xưng bá được lâu dài; tiện nhất và thẳng đường nhất là Tàu, ta là cái xương hóc giữa cổ họng chú chiệc, phải hiểu thế”. Thế nên, “Vì sao, chính quyền Mỹ đón tiếp nhà cầm quyền vi hiến CSVN?!” là vì địa thế trọng yếu của nước Việt Nam.
Song song với lợi ích thương mại và an ninh khu vực, Tổng thống Trump lại muốn Việt Nam hợp đồng mua bán vũ khí của Mỹ, có lẽ Mỹ-Việt sẽ hợp tác trong lãnh vực này. Điều này, đã thể hiện vào ngày 22-5-2017, Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam là Ted Osius đã đại diện phía Mỹ chuyển giao 6 tàu tuần tra Metal Shark 45-foot (khoảng 14 mét) cho Cảnh sát biển Việt Nam tại Quảng Nam.
3- Vấn đề nhân quyền: Tại Việt Nam đang bị đàn áp khốc liệt, như: Giết hại bằng cách cắt cổ anh Nguyễn Hữu Tấn trong đồn công an ở tỉnh Vĩnh Long. Công an tấn công giáo xứ Song Ngọc đã gây ra máu đổ… người dân đã/đang ai oán khắp nơi!!! Thế nhưng, Tổng thống Trump không đặt vấn đề nhân quyền là cốt lõi, kinh nghiệm cho thấy Tổng thống Trump không hề nhắc đến vấn đề nhân quyền với Chủ tịch nước Trung cộng là Tập Cận Bình khi ông Tập gặp ông Trump ở Mỹ. Dù vậy, tuy ông Trump làm Tổng thống nhưng nước Mỹ còn có lưỡng viện Quốc hội luôn coi vấn đề nhân quyền đối với các quốc gia độc tài như Việt Nam là một trong những điều quan tâm cốt lõi của nước Mỹ.
Ngoài ra, chỉ có người Việt Quốc gia mới lo lắng cho quê hương và đồng bào mình tận tình và thiết tha. Khi người Việt tha thiết bày tỏ những nỗi niềm ưu tư về tự do, nhân quyền tại đất nước Việt Nam thì mối quan hệ Việt-Mỹ chắc chắn không thể lãng quên trong những cuộc hội họp giữa các giới chức cao cấp giữa hai bên?!.
Cuối cùng, chắc chắn rằng ông Phúc khi gặp ông Trump, sẽ chính thức mời ông Trump tới thăm Việt Nam nhân dịp hội nghị APEC vào tháng 11 tới đây. Hội nghị sẽ diễn ra tại Đà Nẵng, đấy là nơi mà Quân đội Hoa Kỳ bắt đầu tham chiến tại miền Nam Việt Nam kể từ ngày 8-3-1965 (đã 52 năm), khi đơn vị Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ đổ bộ lên bãi biển Nam Ô, Đà Nẵng.
Viết xong 1:15′ AM, ngày 31-5-2017

Washington, DC: Cộng đồng Việt Nam biểu tình chống thủ tướng CSVN

Washington, DC: Cộng đồng Việt Nam biểu tình chống thủ tướng CSVN

Đồng hương Việt Nam tập trung trước Tòa Bạch Ốc, chuẩn bị biểu tình chống thủ tướng CSVN. (Hình: Quỳnh Nguyễn)

WASHINGTON, DC (NV) – Nhiều đồng hương Việt Nam sáng Thứ Tư kéo về thủ đô Washington, DC, chuẩn bị biểu tình chống ông Nguyễn Xuân Phúc, thủ tướng CSVN, người sẽ gặp Tổng Thống Donald Trump trong Tòa Bạch Ốc lúc 3 giờ chiều.

Lý do của cuộc biểu tình, theo ban tổ chức, là để “chống tên Thủ Tướng CSVN Nguyễn Xuân Phúc và bạo quyền độc tài, đã cai trị hà khắc dân tộc Việt Nam.”

Ban đầu, ban tổ chức dự trù biểu tình lúc 10 giờ sáng, tuy nhiên, tối Thứ Ba, Tòa Bạch Ốc mới cho biết cuộc gặp gỡ diễn ra buổi chiều, nên ban tổ chức dời cuộc biểu tình lại, vào lúc 1 giờ trưa, ngay công viên Lafayette, trước Tòa Bạch Ốc.

Ban tổ chức cũng cho biết, mọi người tập trung tại Eden Center, Falls Church, Virginia, và xuất phát từ đây đến Tòa Bạch Ốc.

Riêng các phái đoàn ở xa, nếu đến trước Tòa Bạch Ốc lúc 9 giờ sáng, vẫn có người của ban tổ chức có mặt để tiếp đón.

Lúc 12 giờ trưa, nhiều đồng hương đã có mặt tại địa điểm biểu tình, mang theo cờ và biểu ngữ, có các khẩu hiệu chống chính quyền CSVN, đồng thời hô các khẩu hiệu “Freedom for Vietnam,” “Democracy for Vietnam,” “Human Rights for Vietnam…”

Washington, DC: Cộng đồng Việt Nam biểu tình chống thủ tướng CSVN
Nhiều biểu ngữ kêu gọi tôn trọng nhân quyền Việt Nam được đồng hương mang ra tại cuộc biểu tình. (Hình: Loan Ngô cung cấp)

Hiện tại chỗ, ngoài cộng đồng người Việt quốc gia vùng Washington, DC, Maryland, và Virginia, còn có các cộng đồng Việt Nam từ Massachusetts, New Jersey, Philadelphia, Florida, New York,…và các cộng đồng khác.

Theo thông cáo của Tòa Bạch Ốc cho biết, vào lúc 12 giờ trưa, ông Phúc gặp Ngoại Trưởng Rex Tillerson tại Bộ Ngoại Giao Mỹ.

Đến 3 giờ chiều, ông Phúc gặp ông Trump và ông Tillerson.

Đến 3 giờ 20, hai bên sẽ có cuộc họp song phương, kéo dài từ 30 phút đến 1 giờ, và có thêm sự tham dự của Phó Tổng Thống Mike Pence.

Hai bên sẽ thảo luận chủ yếu làm sao giảm thâm thủng mậu dịch giữa Việt Nam và Hoa Kỳ, mà cho tới nay, Việt Nam xuất cảng hàng sang Mỹ nhiều hơn, với trị giá $32 tỷ.

Ngoài ra, hai bên cũng sẽ thảo luận các vấn đề liên quan tới Biển Đông. (Đ.D.)

Cuba: Ánh sáng cuối đường hầm?

Tuệ Ngữ
5/28/2017
 
Nói đến Cu Ba, người Việt Nam không thể quên được câu nói “bất hủ” của ngài chủ tịch Nguyễn Minh Triết đã phát biểu trong chuyến viếng thăm Cu Ba vào Tháng 12 năm 2009:

“Có người ví von Việt Nam và Cu Ba như là trời đất sinh ra
Một anh ở phía Đông một anh ở phía Tây.
Chúng ta thay nhau canh giữ hòa bình cho thế giới.
Cu Ba thức thì Việt Nam ngủ, Việt Nam gác thì Cu Ba nghỉ”

Thỏa mãn óc mạo hiểm, người viết cùng với 2 người bạn đã thực hiện một chuyến đi 5 ngày từ 8-12 tháng Năm 2017 để tìm hiểu xem Cuba bây giờ thức ngủ ra sao sau khi Hoa Kỳ đã giỡ bỏ phần nào lệnh cấm vận vào tháng 12 năm 2014.

Tưởng cần biết La Havana là thành phố lớn nhất, là thủ đô và là 1 trong 14 tỉnh của Cuba. Dây là trung tâm chính trị, văn hóa, kinh tế của Cuba. La Havana có 11 triệu cư dân, đang sống dưới chế độ cộng sản kể từ năm 1959 cho đến ngày nay, với ngôn ngữ chính là tiếng Tây Ban Nha. Nước Cuba đã từng là thuộc địa của Tây Ban Nha từ năm 1492 cho đến khi chiến tranh Tây Ban Nha và Hoa Kỳ kết thúc vào năm 1898. Cuba hiện đang lưu hành đồng tiền Peso Cuba, và một loại tiền khác gọi là Convertible CUC dành cho khách du lịch.

Chuyến đi Cuba đã khởi hành từ Houston, dừng lại 2 tiếng đồng hồ ở Mexico City của Mễ Tây Cơ sau 2 giờ bay. Sau đó chuyến bay tiếp tục đi tới La Havana thêm 3 giờ bay bằng hãng hàng không Aeromexico. Bận trở về lại Houston thì cũng dừng chân ở Mexico City, nhưng lâu tới 10 tiếng đồng hồ thì mới có giá vé tiết kiệm là $493.00 cho cả đi lẫn về.

Máy bay đáp xuống phi trường quốc tế La Havana có cư dân là 2.2 triệu người, là thành phố lớn nhất không những ở Cuba mà ở cả vùng Caribe. Thành phố có diện tích 721 km², cách Florida (Mỹ) 144 km về phía Nam Tây Nam và được bao bọc bởi tỉnh La Havana về phía Nam, Đông và Tây.

La Havana là phi trường nhỏ cổ lỗ sĩ tựa như phi trường Liên Khương của Việt Nam, có lưa thưa vài phi cơ của hãng máy bay khác trong đó có Jet Blue. Chúng tôi đã rời máy bay bằng cách đi xuống cầu thang, rồi mới đi vào bên trong phi trường được. Từ đó đã phải chờ chực trên 1 tiếng đồng hồ để lấy hành lí của mình tại quầy xoay. Cảm tưởng đầu tiên đang khi đứng chờ là nhận thấy có rất nhiều thùng hàng, lớn có nhỏ có, được vận chuyển tại quầy xoay lấy hàng, từa tựa như tình trạng Việt Nam thời mới mở cửa, vào thời điểm mà Người Việt tị nạn khắp nơi trên thế giới đã ồ ạt gởi các thùng hàng về cho thân nhân của mình để cứu khổ cứu nạn. Chúng tôi nhìn thấy có nhiều thùng hàng đồng cỡ như nhau, có đề chữ “CREW” bên ngoài bao bì, có lẽ cũng giống tình trạng Việt Nam, nhóm phi công và tiếp viên điều hành, cũng phải tìm cách kiếm chác thêm trong ngành nghề của họ chăng?

Từ quầy lấy hành lí bước ra cửa, có rất nhiều người đang đứng đón người mới tới, trong đó có anh tài xế tên Pablo đến đón chúng tôi. Anh là cư dân La Havana mà chúng tôi liên lạc trước, đã cầm một bảng có tên của 1 người trong chúng tôi, để chúng tôi nhận diện. Anh Pablo đã đưa chúng tôi đi ra bên ngoài bằng cửa chính duy nhất, rồi dẫn ra bãi xe đậu gần đó dưới ánh nắng chiều gay gắt, nhưng không nóng như tại Houston.

Từ phi trường về nhà trọ mất độ nửa giờ đồng hồ. Chúng tôi đã liên lạc với chủ nhà trước để thuê phòng. Từ phòng trọ đi bộ ra mặt tiền của bờ biển chỉ mất 5 phút, với giá tiết kiệm $40 cho một đêm. Phòng có 3 giường ngủ, cho 3 người chúng tôi, 2 giường cỡ queen size, 1 giường cỡ twin size, với một nhà tắm và cầu tiêu chung! Bà chủ nhà là một cư dân, nói được tiếng Anh chút ít, đã mua căn hộ 3 phòng, một phòng để ở, và 2 phòng cho khách du lịch thuê. Giá cả hơn kém tùy theo thời điểm trong năm, bà cho khách mướn, phần đông là do người đã đến ở trước đây, giới thiệu lẫn cho nhau, với giá tiền tiết kiệm rất nhiều, so với các khách sạn đắt hơn lên gấp đôi hoặc gấp 3!

Chúng tôi đã nhờ một cô gái địa phương dẫn đường (tour lady), cô trạc tuổi 30, nói lưu loát 4,5 ngôn ngữ khác nhau gồm tiếng Pháp, Anh, Ý, Bồ Đào Nha và tiếng Tây Ban Nha.
Chúng tôi đã thăm viếng trung tâm thành phố La Havana “La Havana Central” gồm tòa nhà thủ đô Cuba, có mô hình tựa như tòa nhà trắng của Mỹ ở Washington DC, và điện Pantheon bên Pháp, do 2 kiến trúc sư Raúl Otero và Eugene Ranieri, đã xây trong 3 năm, từ 1926 cho đến 1929 thì hoàn tất.

Chúng tôi cũng đi thăm khu Havana Vieja (Havana cổ), thăm Viện Đại Học Havana (University of Havana, UH), là ngôi trường cổ xưa nhất của Cuba, đã được thành lập từ tháng Giêng năm 1728, gồm 15 phân khoa khác nhau. Chúng tôi cũng thăm Bưu điện Havana, là một khu vực nhỏ, từa tựa như trạm bưu điện phụ rất nhỏ ở Mỹ.

Chúng tôi cũng thăm tượng Chúa Giê-su nặng 320 tấn, là tác phẩm của nhà điêu khắc nổi tiếng Cuba Jilma Madera (1915-2000) thực hiện. Đây là một trong những biểu tượng đặc trưng của thành phố La Havana. Bức tượng khổng lồ này được tạc trên đá cẩm thạch trắng của vùng Carrara, Italia và được ghép từ 67 mảnh. Nghệ nhân Madera đã thực hiện tác phẩm này trong vòng hai năm. Tượng Chúa Giê-su này được khánh thành vào ngày 25/12/1958 và được đặt trên một quả đồi cao thuộc Vịnh La Havana. Tác phẩm điêu khắc này thường xuyên được phục chế và bảo trì. Bức tượng này cao hơn mặt nước biển 51 m và thấp hơn bức tượng Chúa Giê-su ở Ba Tây 12 m.

Chúng tôi cũng đi thăm ngôi nhà của Văn hào Ernest Hemingway, thăm Lighthouse “Faro Castillo del Morro được dựng lên từ năm 1845, thăm hang động của thổ dân Indians “Cueva del Indio” ở Vinales Valley, thăm cơ sở làm xì gà, đi tắm biển Santa Maria “Santa Maria del Mar”.

Trước khi đi La Havana, người bạn làm chung sở với tôi cho biết cái thú vị của chuyến đi sẽ là vấn đề ăn uống thoải mái với giá tương đối thấp so với tại Houston. Ngày đầu tiên, chúng tôi đến La Torre, một tiệm ăn thật sang trọng nằm sát bên bờ biển, tọa lạc trên tầng lầu thứ 33 của tòa nhà, với cách thiết trí các bàn ăn đặt dọc theo tường kính trong theo hình vòng cung. Từ bàn ăn, có thể nhìn thấy toàn diện khu vực Melacon dọc theo bờ biển, rất nhộn nhịp, cả ngày lẫn đêm, bao gồm các Hotel lớn và các cơ sở đồ sộ, trong đó có tòa đại sứ Hoa Kỳ, một tòa nhà cao tầng nằm sát ngay bên bờ biển!

Điều thú vị nhất cho người viết là cảnh chụp hình ban đêm lúc hoàng hôn, vô cùng ngoạn mục và kì diệu. Bạn có bao giờ đến một nơi có thế đất nằm ngang như Cuba, theo chiều Đông Tây. Khi hoàng hôn xuống, bạn có thể lấy được hình đẹp từ hướng bên trái của bạn là hướng Tây, và khi bạn vừa chụp xong cảnh hoàng hôn trên biển, quay lại phía sau theo hướng Đông thì mặt trăng sừng sững mọc lên từ từ. Cực kì thú vị, thật khó mà thưởng ngoạn được cảnh thiên nhiên hùng vĩ đến như thế: Hoàng hôn trên biển và vầng trăng ở ngay sau lưng mình theo hướng đối nghịch.

Trong chuyến đi 5 ngày ngắn ngủi, người viết rất tiếc đã không có đủ đam mê, cũng như đã không có điều kiện thức dậy thật sớm để chào bình minh với mặt trời từ hướng Đông đi lên. Thôi thì xin hẹn một dịp khác, sẽ tìm cơ hội kéo theo một nhóm bạn già, cùng đi với nhau trong một chuyến đi chuyên nghiệp, tha hồ mà chụp hình chộp ảnh, tới nơi tới bến!

Vài ý tưởng:

Chuyến đi La Havana Cuba 5 ngày là một kỉ niệm thật khó quên. Xin mạn phép ghi lại một vài nhận xét khách quan hết sức có thể, về một nước cộng sản vừa mở cửa giao tiếp với thế giới tự do bên ngoài:

Ấn tượng đầu tiên là cảm giác an toàn lên tới 99%: Chúng tôi thật tình cảm thấy thật an toàn trong những ngày lưu lại La Havana. An toàn trên đường phố, ngoài bãi biển, giữa chốn đông người, tại các tiệm ăn, tại các điểm dừng chân đó đây, vào cả ban ngày lẫn ban đêm. Chúng tôi mang theo máy hình lớn nhỏ, thoải mái đi giữa chốn đông người qua lại, đủ mọi thành phần. Không một chuyện đáng tiếc nào đã xảy ra ngay cả khi đi lại vào ban đêm cho tới 2,3 giờ sáng.

Không nhìn thấy các cô gái đứng đường, lác đác chỉ nhìn thấy vài người ăn xin, kín đáo ngồi tại một vài góc đường, hay ẩn mình trên đường phố đông người qua lại, với cái mũ đặt phía đằng trước chỗ ngồi, nhẫn nhịn và hiền lành! Tuy nhiên, cũng có chuyện này đã xảy ra: Một thanh niên mặc quần bò (Jean) và áo thun, mặt mày đẹp trai, sáng sủa, đã đến gạ gẫm chúng tôi theo kiểu tú bà môi giới. Đây là điều tiêu cực duy nhất mà chúng tôi gặp phải.

Giáo dục và y tế tại Cuba hoàn toàn miễn phí, dành cho tất cả mọi công dân nào có điều kiên và khả năng muốn học cao lên, ngay cả đến bậc đại học. Lương một kĩ sư ra trường là $15, một bác sĩ ra trường chỉ $25 một tháng, tuy nhiên nhà nước có kèm theo thêm phụ cấp như tem phiếu để mua đồ dùng hay thức ăn giảm giá. Công nhân viên chức với tiền lương chừng $20 một tháng, hơn kém tùy theo ngành nghề.

Mỗi công dân Cuba chỉ được phép đứng tên làm chủ một căn nhà, hay một cơ sở thương mại. Không cho phép bỏ tiền ra mua nhiều nhà hay nhiều cơ sở làm ăn để sinh lời theo kiểu Tây phương tự do kinh doanh hay đầu tư vô giới hạn. Người nước ngoài không phải là công dân Cuba, không được phép đứng tên mua nhà hay mua một cơ sở.

Các xe hơi cũ kĩ hiện đang lưu hành là những xe của hãng Ford, Chevrolet, Plymouth, và lác đác thấy có các loại xe Cadillac, Citroen, Yugo, Fiat …. là những loại xe sản xuất từ những thập niên 1940, 1950. Còn các xe đời mới như Toyota, Kia, Hyundai … là do chính phủ độc quyền nhập cảng điều hành, được xử dụng tại các công sở, hành chánh hoặc công an. Thêm vào đó, cũng có một số xe 3 bánh tựa như Lambretta vẫn còn đang lưu hành tại La Havana, và có rất ít xe gắn máy chạy trên đường. Khi đi ra khỏi thành phố La Havana để đến các vùng quê, chúng tôi nhìn thấy phần lớn là xe thồ có ngựa kéo, tựa như các vùng quê của Việt Nam thời đệ nhị cộng hòa trước năm 1975.

Thay lời kết

Xin hỏi: Có phải nước cộng sản Cuba đang sáng suốt nhận ra thiên đường xã hội chủ nghĩa là một đường hầm tăm tối, đói nghèo và lạc hậu, đã tỉnh ngộ mở cửa tiếp xúc với thế giới văn minh bên ngoài để tìm ra ánh sáng ở cuối đường hầm?

Xin hỏi những người cộng sản Việt Nam, tự hào là đỉnh cao trí tuệ loài người, đã từng lớn tiếng cho mình là kẻ canh giữ hòa bình thế giới, thì xin cho biết Việt Nam bây giờ ngủ hay ngu, thức hay cứt?

“Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…”
(Trần Thị Lam)

Trong vali của con không có gì cả sao???

Trong vali  của con không có gì cả sao???

          Một doanh nhân đang ngập đầu trong nợ và đang nằm trong bệnh viện.

Một hôm, trong lúc chìm vào trong hôn mê .. anh ta nhìn thấy Chúa đang đến gần mình với một chiếc vali trên tay. Anh ta hỏi:
– Người có gì trong chiếc vali này vậy?
– Đây là hành lý của con?
– Của con? Ý Người là đồ đạc, quần áo và tiền bạc của con sao?
– Những thứ đó thuộc về Trái Đất.

– Đó có phải là những ký ức của con không?
– Những thứ đó không thuộc về con, chúng là của Thời Gian.
– Đó có phải là những tài năng của con không?
– Những thứ đó thuộc về Rèn luyện chứ không phải của con?
– Vậy trong đó có bạn bè và gia đình của con không?
– Ta xin lỗi, họ chưa bao giờ là của con, họ chỉ là bạn đồng hành?
– Là vợ và con trai của con sao?
– Họ cũng chưa bao giờ là của con, họ thuộc về trái tim của con.
– Hay đó là cơ thể của con?

– Đó cũng chưa bao giờ là của con, cơ thể thuộc về cát bụi?
– Là linh hồn của con sao, thưa Chúa?
– Không, linh hồn của con thuộc về ta.
Lòng tràn ngập sợ hãi, người đàn ông giằng lấy chiếc vali từ tay Chúa, mở ra và nhìn thấy trong vali hoàn toàn trống không. Rơi nước mắt, người đàn ông hỏi:
– Con không có gì cả sao???

– Tất nhiên rồi. con không thể mang theo mình bất cứ ai, bất cứ cái gì, điều gì…

Chỉ có linh hồn của con thuộc về Ta.

Nhưng ta rất cô đơn và buồn tủi ngay trong đền thờ linh hồn con

Một ngày, 10 tháng, 20 năm…Con chẳng dành cho ta một vài phút

để con và Ta có dịp tâm sự với nhau

về mọi chuyện trong cuộc sống của con.

Ông ta choàng tỉnh giấc, mồ hôi dầm đìa…

May sao Chúa cho ông từ từ khỏe lại. Ông bắt đầu dồn nỗ lực vào việc tìm kiếm Chúa và ngày càng bình an…

Lạ thay, càng bình an thì công việc kinh doanh của ông cũng từ từ phục hồi…

Sau khi trả nợ xong, ông chỉ cần làm vừa đủ ăn…

và mỗi ngày ông dành thời gian tâm sự với Chúa…

Cuối cùng, ông cảm thấy mình có thể về với Ngài bất cứ lúc nào…trong bình an sâu lắng….

From vuisongtrendoi

Vì sao Facebook từ chối không đăng hình Đức Phanxicô ôm người có khuôn mặt bị biến dạng?

Vì sao Facebook từ chối không đăng hình Đức Phanxicô ôm người có khuôn mặt bị biến dạng?

Vì sao Facebook từ chối không đăng hình Đức Phanxicô ôm người có khuôn mặt bị biến dạng?

Vì sao Facebook từ chối không đăng hình Đức Phanxicô ôm người có khuôn mặt bị biến dạng?
Chắc hẳn các bạn còn nhớ ông Vinicio Riva? Làm sao quên được khuôn mặt bị biến dạng của người đàn ông có căn bệnh hiếm này? Cách đây hai năm, Đức Phanxicô đã ôm chặt ông trước khi hôn ông ở Quảng trường Thánh Phêrô. Hình ảnh giây phút đặc biệt này đã loan đi khắp các trang mạng và đã làm cho hàng triệu người xúc động.
 

Ông Vinicio Riva bị một căn bệnh di truyền rất hiếm, một dạng u xơ thần kinh týp 1, đây không phải là bệnh nhiễm trùng. Bệnh tạo nên những cục u trên mặt và khắp thân mình, làm cho bệnh nhận ngứa ngáy khó chịu. Nhìn ông có cảm tưởng như ông đang mang chiếc mặt nạ Halloween khủng khiếp.

Đức Phanxicô ôm người có khuôn mặt bị biến dạng?

Facebook không muốn độc giả của họ thấy bức hình này

Nhưng Đức Phanxicô lại chẳng do dự một giây khi ôm ông, ngài thấy đàng sau khuôn mặt kỳ dị này là một con người; Facebook thì lại không muốn độc giả nhìn hình người đàn ông này.

Khi bà Katherine Ruddy, nữ giám đốc truyền thông của trang Aleteia muốn dùng hình của ông Vinicio Riva để minh họa cho một bài báo, Facebook đã từ chối và gởi một ghi chú về đường hướng quảng cáo trên mạng xã hội của họ: “Bài đăng của bà không được chúng tôi chấp nhận vì chúng tôi không cho phép dùng các hình ảnh liên quan đến cơ thể một cách có thể làm làm cho một vài người dùng bị bối rối. Các loan báo liên hệ đến sức khỏe hay đến thể hình của một người tự bản chất đó là điều tế nhị. Nếu quý vị vẫn muốn loan tin này, xin quý vị dùng hình ảnh nhắm rõ hơn cho đề tài của quý vị”.

Đức Phanxicô ôm người có khuôn mặt bị biến dạng?

Bà Katherine Ruddy giải thích, “Facebook phải chấp nhận hình ảnh và bài báo vì nó “được giới thiệu cho những người không nhất thiết là những người ‘followers’ trang của họ”.

Hình ảnh Đức Phanxicô ôm người có khuôn mặt bị biến dạng

Vậy mà các cơ quan truyền thông trên thế giới đã không thắc mắc gì khi đăng hình Thánh Phanxicô Đaxi ôm hôn người bị bệnh phong cùi và hình của ông Riva. Bà Caterina, người dì của ông Vinicio đã tháp tùng ông trong suốt chuyến đi, bà nhắc lại giây phút ở Quảng trường Thánh Phêrô, bà nói với cơ quan truyền thông CNN: “Khi Đức Phanxicô đến gần tôi, tôi tưởng ngài muốn bắt tay tôi nhưng ngài đi thẳng đến Vinicio và ôm Vinicio thật chặt trong lòng. Chúng tôi ngạc nhiên đến không nói được một lời. Rồi ngài nhìn tôi như thử muốn tìm một cái gì sâu thẳm trong lòng tôi, một cái nhìn dịu dàng êm đẹp mà tôi không bao giờ quên.”

Đức Phanxicô ôm người có khuôn mặt bị biến dạng?

Còn Vinicio Riva, sau buổi gặp gỡ này thì cảm thấy như mình có một nhân phẩm mới. Riva đã quen với những ánh mắt nhìn sợ hãi, ngay lập tức, anh đã rất xúc động vì Đức Giáo hoàng không ngần ngại một giây để ôm hôn anh. Ông Vinicio nói với hãng CNN: “Ngài không sợ bệnh của tôi một chút nào. Ngài ôm tôi mà không nói một lời… Tôi nổi da gà và tôi cảm nhận một  cảm giác thật ấm áp.”

Hãng tin Aleteia vẫn chưa nhận được lời giải thích của Facebook như đã yêu cầu.

Giuse Nguyễn Tùng Lâm chuyển dịch

Dám tố cáo không?

From facebook:   Nguyễn Tường Thụy‘s post.

Nguyễn Tường Thụy

Dám tố cáo không?

Luật sư Trần Vũ Hải nêu một trường hợp giả định: Tôi có một thân chủ, một cựu á hậu nay là nữ doanh nhân thành đạt. Cô vướng vào một vụ án hình sự, nhưng được tại ngoại. Sau khi nghiên cứu hồ sơ, tôi nhận thấy vụ này khá nghiêm trọng và ngạc nhiên cô lại được tại ngoại.

Tôi nói “vụ lớn thế này, em được tại ngoại là phước đó”. Cô tâm sự “không đơn giản đâu, luật sư ơi, em phải đi quan hệ đấy”. Tôi hỏi “em quan hệ thế nào”. Cô trả lời “em quan hệ với ông A, ông ấy cho em tại ngoại, rồi em quan hệ với ông B, ông ấy bớt truy cứu mấy hành vi cho em”. Tôi tò mò “em vẫn hay quan hệ hả?”. Cô ta hồn nhiên kể “Vâng, nhiều lắm, luật sư ạ. Em quan hệ với ông C, ông cho em dự án. Em quan hệ với ông D, ông cấp đất cho em. Em quan hệ ông Đ, ông cho em vay vốn. Rồi ông E, ông cho em giấy phép xây dựng…”.

Tôi hỏi tiếp “thế em quan hệ, có tốn kém không?”. Nữ thân chủ cười: “anh không hiểu hả. Mấy ông kể trên, em quan hệ, đều không tốn, nhưng các ông ấy đều thoả mãn. Riêng với ông X, ông còn cho em tiền”. Tôi ngạc nhiên hỏi “em quan hệ với ông X thế nào, ông cho em bao nhiêu?”. Cựu á hậu bẽn lẽn, “có 1 lần thôi, ông cho 200 triệu”. Tôi hỏi đùa “vậy em đã quan hệ bao nhiêu ông rồi”. Nữ doanh nhân nhẩm đọc bảng chữ cái “a, b, c, d… x, y, z, khoảng 30 ông, luật sư ạ”.

Tôi nhẩm tính 30 x 200 triệu = 6 tỷ đồng. Thôi chết rồi, thuộc trường hợp đặc biệt nghiêm trọng rồi. Tôi run run, không biết có nên tố giác nữ thân chủ của tôi, đã 30 lần “quan hệ”, toàn với các quan chức cỡ bự?

Bấm bào link bài để đọc toàn bộ…

Trần Thành (VNTB) – Luật sư tố cáo thân chủ không khác cha đạo đi tố con chiên xưng tội!
NTUONGTHUY.BLOGSPOT.COM
 

CÁI CHẾT CỦA MỘT DÂN TỘC.

CÁI CHẾT CỦA MỘT DÂN TỘC.

????????????????????????????????????
 

27.05.2017

Giao Thanh Pham

Chiến lược cưỡng chiếm lãnh thổ Việt Nam, rồi Hán hóa người dân Việt đã được nhà cầm quyền Bắc Kinh toan tính từ rất lâu. Đối với thế giới thì biển Đông thật quan trọng, nhưng riêng đối với Trung Quốc, thì biển Đông là cái yết hầu đưa thực phẩm qua cổ họng xuống bao tử, là đôi cánh cho con cọp hung dữ. Tuy vậy, không có một chiến lược bành trướng nào, mà không có cái giá của sự đổ máu phải trả, ngoại trừ chiến lược thôn tính Việt Nam của cuối thế kỷ 20, đầu thế kỷ 21.

Vào mùa Thu năm 1989, khi các quốc gia cộng sản bên Đông Âu xụp đổ, nó đã khiến cho đảng cộng sản Việt Nam phải lo sợ sẽ trở thành nạn nhân của sự xụp đổ dây chuyền đó. Bởi thế vào tháng 9 năm 1990, TBT đảng lúc bấy giờ là Nguyễn Văn Linh, cùng với chủ tịch Hội Đồng Bộ Trưởng Đỗ Mười, và Phạm Văn Đồng, kéo nhau sang Trung Quốc, ký giấy bán nước qua tay Giang Trạch Dân và Lý Bằng, ngõ hầu níu kéo và giữ cho được cái bộ máy cai trị là đảng cộng sản của họ. Đó là một văn kiện không gì khác hơn, là việc ký gia kèo THỦ TIÊU CẢ MỘT DÂN TỘC.

Muốn xua quân sang xâm chiếm Việt Nam thì không phải là chuyện dễ. Cái giá máu và sinh mạng phải trả khó mà lường được và chắc chắn sẽ không thể nhỏ. Thế nhưng, Trung Quốc không cần phải làm thế, vì cái con ngựa thành Troy của họ, đã được Nguyễn Văn Linh và đồng đảng mang về nước, nằm mai phục sẵn để bắt đầu cái chương trình phá hoại từ trong ra. Cái chiến dịch dầu loang đó, tuy mất nhiều thời gian, nhưng lại không tốn một viên đạn, một giọt máu của người Hán, cũng như không gặp một sự phản kháng nào từ người dân Việt Nam. Nó chậm chạp nhưng chắc chắn. Và một điều chúng ta có thể thấy rất rõ, là nó hoàn hảo đến độ Trung Quốc có thể cưỡng chiếm đến 100% giang sơn đất nước Việt, xóa sổ 100% dòng giống và ngôn ngữ Việt, mà không gặp phải một sự chống cự nào.

Người Việt chúng ta thường mang những chiến tích hào hùng của ngày xa xưa ra kháo với nhau, như là để tự dối mình, như là để tự trấn an mình, tự tạo ra những ảo giác làm mờ đi cái tương lai thảm hại sẽ đến trong nay mai. Mặc dầu mọi người trong chúng ta, ai cũng hiểu được rằng, những chiến thắng Đống Đa, Bạch Đằng hay Chi Lăng của lịch sử đó, nó bao gồm lòng yêu nước mà toàn dân như một, của mọi con dân đất Việt, từ vua quan đến dân chúng trăm họ. Chứ không như bây giờ, khi các tướng lãnh quân đội, chỉ biết luôn trung thành với đảng và nhất là chỉ luôn cúi đầu làm tôi mọi cho tiền tài của cải, qua các việc cướp đất, mua bán và làm thương mại.

TRÊN DƯỚI KHÔNG MỘT LÒNG THÌ CHIẾN ĐẤU LÀM SAO?

DÂN TRONG TAY KHÔNG MỘT TẤC SẮT THÌ LÀM SAO ĐUỔI GIẶC?

GIẶC Ở ĐÂU? KẺ THÙ CỦA TA LÀ AI? CHÚNG MẶC QUÂN PHỤC GÌ?

*****

Suốt 27 năm qua, kể từ năm 1990 khi đảng bán nước ký kết Hiệp Ước Thành Đô đến nay, cái cũi thép vây bọc toàn cõi đất nước đã được Trung Quốc xây dựng một cách tuyệt hảo, mà cả chín mươi mấy triệu người dân Việt vẫn không một chút động tịnh. Cái cũi ấy nay đã bao bọc bốn chung quanh cái dải đất hình chữ S như một cái cũi thép khổng lồ, từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau, từ suốt chiều dài hơn 2 ngàn cây số bờ biển, đến dọc đường Trường Sơn qua Hạ Lào xuống tới Krong Preah của Cam Bốt, trùm luôn đảo Phú Quốc cách đó mươi hải lý. Con dân Việt có mấy người biết điều này? Thử nhìn lại bản đồ xem.

Đường biển, đường bộ đã được Trung Quốc và bọn Hán Nô vây bọc kín không một lối thoát, ngay cả đường lên trời chúng cũng kiểm soát và khống chế 100%.

Có ai còn nhớ vụ 2 chiếc SU 22 rơi gần đảo Phú Quý, Bình Thuận tháng 4 năm 2016?

Rồi chỉ hơn 2 tháng sau tháng 6 năm 2016, có ai còn nhớ chiếc chiến đấu cơ tối tân nhất, SU 30MK2 của không quân Việt Nam bị nghi ngờ là do hỏa tiễn Trung Quốc bắn rớt ở vùng đảo Phú Lâm, Hoàng Sa?

Có ai còn nhớ chiếc máy bay “cứu hộ” CASA 212 bị mất tích cùng ngày trong thời điểm tìm kiếm ở gần đảo Bạch Long Vĩ?

Chỉ vài tháng sau, tất cả những chiếc máy bay “bị bắn rớt” đó, đã bị người dân lãng quên không còn một chút nghi ngại.

Có ai còn nhớ những vụ “mất sóng không lưu” liên tục xảy ra hàng năm kể từ 2015 cho đến nay, khiến sân bay Tân Sơn Nhất hoàn toàn tê liệt trong một thời gian dài cả mấy chục phút? Rồi lại còn những “tín hiệu lạ”, những “sóng lạ quấy phá” liên tục khiến cho dưới đất, trên không hoàn toàn mất kiểm soát và liên lạc?

Cái cũi thép ấy nó bao bọc hoàn toàn đất nước Việt Nam mà không còn chừa ra một khe hở, ngay cả đường lên trời.

*****

Suốt hơn 20 năm qua, Trung Quốc ráo riết xây dựng 7 đập nước khổng lồ chặn trên thượng nguồn của dòng Mekong, mang tên sông Lancang ở Trung Quốc, nguồn nước cung cấp thủy sản lớn nhất của miền Nam Việt Nam. Cũng nhờ nguồn nước này, là nguồn mạch nuôi sống cái vựa lúa khổng lồ của miền Nam Việt Nam suốt hơn trăm năm qua.

Trong 20 năm tới, chính quyền Bắc kinh sẽ cho ráo riết xây thêm 21 cái đập nữa, trước khi dòng sông này rẽ sang Miến Điện, Lào, Cam Bốt rồi mới đến Việt Nam. Chỉ với 7 cái đập thôi mà mấy năm vừa qua, những nông dân miền Tây đã phải khốn đốn, khi hạn hán thì thiếu nước, khi mưa nhiều ở thượng nguồn thì lại lãnh đủ ngập lụt. Việt Nam nằm trong địa hình, là vùng đất sau cùng của con sông Mekong trước khi chảy ra biển, sau khi qua tay của 4-5 quốc gia, mà Trung Quốc nắm hết quyền hành trong tay, thì có khác gì cảnh cá chậu chim lồng?

Hạ nguồn của dòng sông Lancang này ở Trung Quốc tiếp tục chảy xuống miền Nam, cung cấp tới 45% lượng nước cho toàn khu vực trong mùa khô. Trong thời điểm hiện tại, lượng nước chảy trong mùa khô chỉ còn chưa tới 30%. Điều này ảnh hưởng vô cùng quan trọng đến hệ thống sinh thái. Be bờ khô lở lói. Ít nước thì nhiệt độ của nước sông tăng lên. Nhiệt độ tăng thì ảnh hưởng đến môi sinh, đến việc sinh sản và phát triển của thủy sản … vân vân và vân vân.

ĐỒNG BẰNG SÔNG CỬU LONG ĐÃ HOÀN TOÀN NẰM TRONG BÀN TAY KỀM KẸP CỦA TRUNG QUỐC. SÔNG CỬU LONG GIỜ KHÔNG KHÁC CHI CÁI ỐNG NƯỚC KHÔNG LỒ MÀ TRUNG QUỐC NẮM TRONG TAY CÁI VALVE ĐÓNG MỞ. XẢ ĐẬP THÌ NGẬP LỤT, KHÓA ĐẬP THÌ HẠN HÁN.

20 năm tới, sau khi Trung Quốc đã hoàn thành 21 dự án của 21 cái đập mới ở hạ nguồn sông Lancang, thì chắc chắn rằng, dòng sông Mekong 9 nhánh ở Việt Nam, chỉ còn lại trong … lịch sử.

Biển miền Trung, các khu vực yết hầu miền Trung, khu Bô Xít Tây Nguyên và trong 2 năm tới đây, những nhà máy thép, nhà máy giấy, đại loại là NHỮNG NHÀ MÁY THẢI ĐỘC CHẤT KHỔNG LỒ TRÊN TOÀN CÕI ĐẤT NƯỚC SẼ ĐƯỢC MỌC LÊN NHƯ NẤM SAU CƠN MƯA, thì thử hỏi, có còn con đường nào dành cho số phận người dân Việt?

Biển chết, đồng bằng ngập mặn, rừng bị tàn phá, đất nước tan hoang, Việt Nam giờ chỉ như một khu xả thải công nghiệp khổng lồ của Trung Quốc, rộng hơn 330 ngàn km vuông, không hơn không kém.

Tất cả những đại nạn kể trên, cộng với độc chất mà đảng và nhà nước, đã và đang mở cửa ngỏ cho phép Trung Quốc xâm nhập tự do vào Việt Nam, biến chế thành sản phẩm góp mặt trên bàn ăn của người dân Việt … thì sẽ chẳng còn bao lâu nữa.

CÁI CHẾT CỦA MỘT DÂN TỘC được Trung Quốc và nhà cầm quyền Bắc Kinh bày ra trước mắt nhưng nạn nhân lại chẳng ai mảy may rung động. Người ta nhìn những sự việc đó diễn ra như đang xem một bộ phim thời sự không mấy gì sinh động trên TV.

Tim tôi thắt lại khi nghe những dòng nhạc của nhạc sĩ Xuân Tiên, bản Hận Đồ Bàn. Ôi, sao nó giống như những lời tiên tri nói về MỘT DÂN TỘC VIỆT NAM nào đó …

Rừng hoang vu!
Vùi lấp bao nhiêu uất căm hận thù
Ngàn gió ru
Muôn tiếng vang trong tối tăm mịt mù.
Vạc kêu sương!
Buồn nhắc đây bao lúc xưa quật cường.
Đàn đóm vương
Như bóng ai trong lúc đêm trường về.
Rừng trầm cô tịch
Đèo cao thác sâu
Đồi hoang suối reo
Hoang vắng cheo leo
Ngàn muôn tiếng âm
Tháng, năm buồn ngân…
Âm thầm hòa bài hận vong quốc ca.
Người xưa đâu?

(Những giọt sầu lặng lẽ trong đêm 5/25/2017 gtp)

Nhân Sinh Như Mộng

  Nhân Sinh Như Mộng

Một nhà doanh nghiệp rất nổi tiếng, cứ cách một đoạn thời gian, ông lại dẫn theo vợ con đến nơi hỏa táng để xem. Có người không hiểu, hỏi ông nguyên do. Ông nói rằng, chỉ cần đến  nơi hỏa táng, cái tâm nóng nảy sẽ rất mau chóng an tĩnh lại, thấy danh lợi tiền tài thật nhẹ nhàng.

Ở nơi hỏa táng này, không kể bạn là quan to quý tộc quyền cao chức trọng, uy danh hiển hách hay  là một người dân bình thường, nghèo rớt mồng tơi, không ai biết đến, cuối cùng đều sẽ phải đến đây, chung một tư thế, lặng yên nằm xuống, sau đó bị đưa vào bên trong lò hỏa táng đang bốc cháy ngùn ngụt, khi trở ra lần nữa, thì chỉ là một chiếc hộp vuông nho nhỏ được bọc trong tấm vải đỏ.

– Khi đến chẳng mang theo thứ gì, khi đi chỉ như một làn khói.

Đời người chính là đơn giản như vậy! Vinh hoa phú quý phút chốc thoáng qua, ân ái tình thù cũng chỉ như cát bụi. Hôm nay sống trong một thế giới vật chất dục vọng

 tràn lan, bên cạnh chúng ta là đầy những cám dỗ mê hoặc: quyền lực, địa vị, tiền bạc, mỹ sắc.., hễ không  cẩn thận, thì trong tâm sẽ dậy sóng.

Nội tâm chúng ta vốn dĩ trong sáng, thuần tịnh, bình lặng sẽ trở nên ngông cuồng, ngạo mạn và tư lợi.

Khi bạn cảm thấy hiện thực và lý tưởng có sự chênh lệch,

Khi bạn cảm thấy uất ức thương tâm, không có người hiểu bạn,

Khi bạn vì ân oán tình thù mà canh cánh trong lòng,

Khi bạn vì lợi ích được mất mà so đo tính toán,

Khi bạn khom lưng chau mày đối với quyền thế,

Khi bạn vì địa vị cao thấp mà mưu tính hại nhau…

Sao bạn không đi đến nơi hỏa táng xem thử, đối diện với một nắm tro bụi, bạn còn có gì không buông xuống được đây? –

 “Đời người tựa như một giấc mộng! 

Tuyệt đối đừng nói rằng bạn có tiền..!!??”

Đã biết chốn ni là quán trọ

Hơn, thua, hờn oán.. để mà chi!

Thử ra ngồi xuống bên phần mộ

Hỏi họ mang theo được những gì..

Chốn ấy trăm năm ngỡ tít mờ

Đâu ngờ ập đến tựa cơn mơ.

– Sống Thương và Hiểu từng giây phút

Ngay kiếp mong manh gặp bến bờ..

Như Nhiên

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

From Nguyễn Kim Bằng gởi

CON ĐANG TÌM MẸ CON

CON ĐANG TÌM MẸ CON

“…Năm 1949 chúng tôi hiểu được đôi điều mới về Mẹ Maria.  Sự hiểu biết đầu tiên là thấy Mẹ Maria chính là Lời Chúa sống động; Ngài được mặc bằng Lời Chúa.  Mẹ Maria là Phúc Âm hằng sống.  Nếu Ngôi Lời là vẻ đẹp, là sự chói ngời của Chúa Cha, thì Mẹ Maria là một thụ tạo với bản chất là Lời Chúa và Người có vẻ đẹp không ai sánh bằng.

       Việc Mẹ Maria chính là Lời Chúa sống động được nói lên rõ ràng nơi bài ca chúc tụng (Magnificat); bài ca độc đáo vì những câu Kinh Thánh trong đó.  Điều này cho thất rõ ràng Mẹ Maria được nuôi dưỡng bằng Kinh Thánh đến độ Người có thói quen dùng Lời Kinh Thánh…

       Sự hiểu biết này (Mẹ Maria là Lời Chúa được thực hiện) đã đánh động chúng tôi rất sâu xa… Trong tính cách đặc biệt và toàn thiện của Người, Mẹ Maria nói lên điều mọi người Kitô hữu phải trở thành: đó là một Kitô khác, là sự Thật, là Ngôi Lời, từ con người mà Thiên Chúa đã ban cho họ…”

       Đây là kinh nghiệm của bà Chiara Lubich về Mẹ Maria.  Mẹ Maria là Phúc Âm được hoàn toàn đem thực hiện (She is the Word of God perfectly put in practice).  Kể cả anh chị em Tin Lành cũng chấp nhận cái nhìn này về Mẹ Maria.  Khi nhìn vào Mẹ, chúng ta thấy kết quả của Phúc Âm đã được đem thực hiện: từ Phúc Âm được sinh ra một con người cao đẹp, giống như Chúa Giêsu hay là một cộng đoàn như Gia Đình Nazareth.

       Đây chính là điều mà Mẹ Maria mong ước nơi chúng ta, là con cái của Mẹ: sống Lời Chúa, sống theo tinh thần Phúc Âm, chứ không phải theo logic của thế gian.  Đó có nghĩa là sống như chính Mẹ đã sống.  Nói một cách khác, Mẹ muốn chúng ta phúc âm hóa lối sống chúng ta.  Người sẵn sàng giúp chúng ta trong việc này!

****************************** ***

Lúc đó chừng bảy giờ tối, Linh mục chánh xứ vào nhà thờ để đóng cửa.  Cha đi khập khễnh vì tuổi già.  Tới gần cửa, linh mục thấy một em bé chừng sáu tuổi đang đứng trong bóng tối nhà thờ.
     –  Con đang làm gì đấy?
     –  Con… đang tìm mẹ con!
     –  Tìm mẹ con?  Con thấy rõ đây không còn ai nữa.  Về nhà đi, giờ này chắc mẹ con đang dọn cơm cho con.
     –  Không!  Bà ở nhà không phải là mẹ con!  Em bé trả lời với giọng mạnh mẽ.
     Linh mục tiếp tục nói với giọng êm dịu hơn vì phỏng đoán một thảm trạng trong gia đình em bé.
     –  Trời ơi!  Nếu mẹ con không ở nhà, sao con đến đây tìm ngài?
     –  Vì các bạn con đi học giáo lý nói rằng tại nhà thờ có Mẹ của tất cả mọi người.
     –  Đây ah?… Đúng.  Con nói đúng lắm!  Đây có Mẹ của tất cả mọi người.  Cha sẽ cho con xem Mẹ con, mời con theo cha.

     Linh mục cảm thấy rất cảm động vì lời nói và sự khổ tâm của em bé ngây thơ đó.  Cha cầm tay em, đưa nó đi trong ánh chạng vạng của nhà thờ đến trước tượng Đức Mẹ Maria bên cạnh bàn thờ.  Cha mở đèn, đột nhiên xuất hiện trong ánh sáng khuôn mặt êm dịu và mỉm cười của Mẹ Maria, đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao sáng láng.

     –  Con thấy chưa?  Đây là Mẹ của tất cả chúng ta, là Mẹ của Chúa Giêsu… 

–          Con muốn cầu nguyện với cha xin Mẹ cho người đàn bà không phải là mẹ của con rời nhà con và đừng bao giờ trở lại nữa được không? 

Linh mục và em bé đọc vài kinh “Kính mừng…” sau đó em ra về.
      

Tám ngày sau, một người đàn ông cũng vào nhà thờ và quỳ xuống trước tượng Đức Mẹ Maria cầu nguyện.  Sau đó ông xin gặp linh mục và nói:

     –  Con mới đuổi người đàn bà không phải là vợ con đi!  Đây là cái gì vượt trên sức con…  Chỉ nhờ sức mạnh Mẹ Maria đã ban cho con, con mới đủ can đảm trở về với vợ con.  Xin cha thêm lời cảm tạ Đức Mẹ với con…

(Fr. Mariano from Turin)

****************************** ***

       Ông bố của em bé đã đến sùng kính Mẹ Maria sau khi ông đã đổi mới lối sống của ông.  Mẹ Maria không phải chỉ phúc âm hóa chính Ngài thôi, mà còn muốn giúp chúng ta sống theo ý Chúa, theo tinh thần Phúc Âm.  Khi sống theo Phúc Âm, chúng ta trở nên giống như Đức Giêsu.  Vì thế, có thể nói rằng nhiệm vụ của Mẹ Maria trong Giáo Hội là khắc ghi hình ảnh Chúa Giêsu trong tâm hồn chúng ta.

       Mẹ Maria mong muốn nơi chúng ta điều này nhất; đó là biến hình tâm hồn chúng ta thành hình dáng Đức Giêsu.  Nếu chúng ta lo sùng kính Mẹ Maria bằng dâng hoa, rước kiệu, lần chuỗi, đi hành hương Thánh Mẫu… mà đồng thời không lo phúc âm hóa tâm hồn mình, thì chúng ta không đẹp lòng Mẹ, ta làm cho Mẹ bất mãn về chúng ta.

       Hai tháng Năm và Sáu giúp chúng ta nên xét mình lại: Mẹ Maria đối với tôi là ai?  Một Đấng mà phải sùng kính bằng hoa, lần chuỗi… chăng?  Một Đấng mà chúng ta cầu xin khi cần một điều gì đó?  Hay Người là mẫu mực mà ta cố gắng bắt chước trong đời sống hàng ngày?  Việc sùng kính Mẹ Maria có giúp mình thay đổi không?  Có giúp mình thấm nhuần tinh thần Phúc Âm không?

       Chúng ta phải lo sống như Mẹ Maria vì Ngài là hình ảnh hoàn thiện nhất của Đức Giêsu.  Bằng cách nào?  Bằng cách sống thinh lặng, khiêm nhường, hiền lành, trong sạch, yêu thương, quên chính mình…  Đây là chương trình cho cả đời sống chúng ta!

Thân ái,
Gildo Dominici, SJ
(Trích báo Ðồng Hành – tháng 5 và 6/1992)