CƠ CHẾ NÀO ĐÃ LOẠI BỎ TÍNH CÔNG BẰNG CỦA PHÁP LUẬT?

CƠ CHẾ NÀO ĐÃ LOẠI BỎ TÍNH CÔNG BẰNG CỦA PHÁP LUẬT?

– Đỗ Ngà

Từ năm 2014, Nhóm VN Pharma bị phát hiện làm giả giấy tờ nhập thuốc ung thư giả do Nguyễn Minh Hùng và Võ Mạnh Cường chủ mưu. Vụ án được khởi tố sau đó và được đưa ra xét xử với 2 tội danh là tội buôn lậu và tội buôn tân dược giả. Ngày 25/8/2017, tại phiên tòa sơ thẩm, Tòa án nhân dân TP.HCM tuyên phạt bị cáo Nguyễn Minh Hùng và Võ Mạnh Cường cùng bị 12 năm tù về tội “Buôn lậu” và bỏ lọt tội buôn tân dược giả.

Vấn đề là khung hình phạt tội buôn lậu luật pháp quy định tối đa 20 năm, nhưng tội buôn tân dược giả có thể bị tử hình. Vụ xét xử sơ thẩm, tòa án nhân dân TP. HCM đã trắng trợn bỏ lọt tội của bị cáo Hùng và Cường. Phiên tòa này có mùi của sự mua chuộc, nếu cơ quan điều tra vào cuộc một cách nghiêm túc thì chắc chắn sẽ lòi ra nhiều vấn đề chạy chọt đằng sau đó. Có thể nói đây là một hành động buôn bán công lý trắng trợn. Nếu không làm vậy thì cán bộ tư pháp đâu giàu có?

Tuy nhiên, sau đó 2 tháng tại tòa phúc thẩm, ngày 30/10/2017, Tòa án nhân dân tối cao tại TP.HCM đã tuyên huỷ toàn bộ bản án, yêu cầu điều tra lại và kiến nghị điều tra hàng loạt cá nhân liên quan. Sau một thời gian điều tra lại thì dự kiến ngày 24/09/2019 đến ngày 30/09 sẽ xét xử sơ thẩm vụ án này. Những gì mà bên bị cáo chi cho tòa án Nhân dân TP.HCM để có bản án nhẹ thì với lần xử lại này thì xem như mất trắng. Vụ án này có liên quan đến Bộ Y Tế, mà những sai phạm của cấp bộ thì khi nào các thế lực chính trị lợi dụng nó để đấu đá thì lúc đó họ mới xua Thanh tra vào cuộc. Lúc này là lúc cần xới lên những sai phạm để loại nhau ra khỏi danh sách cơ cấu cho đại hội 13, nên họ khơi dậy sai phạm của Bộ Y Tế chính vì thế mà họ mới cho xử lại vụ án, chứ không thì họ ém chìm xuồng lâu rồi.

Trong vấn đề phạm tội của VN Pharma, được chia làm 2 phần, phần 1 là phía doanh nghiệp buôn tân dược giả và phần 2 là sự tiếp tay của phía cơ quan nhà nước mà cụ thể trong trường hợp này là Cục Quản lý Dược – Bộ Y tế. Cơ quan này hiện nay đang được Thanh Tra Chính Phủ thanh tra trách nhiệm của cán bộ liên quan đến vụ án này. Điều đáng nói là, trong quá trình thanh tra, Thanh Tra Chính Phủ đã vấp phải tảng đá lớn, đó là sai phạm của những nhân vật thuộc Bộ Chính Trị và Ban Bí Thư quản Lý thì bắt buộc Thanh tra Chính phủ phải chuyển hồ sơ lên Ủy ban Kiểm tra Trung ương để xem xét, xử lý.

Như ta biết ở cấp bộ với người đứng đầu là Ủy Viên Trung Ương Đảng như Bộ Y Tế, thì chỉ có Bộ Trưởng là người thuộc Bộ Chính Trị quản lý, còn thứ trưởng là người thuộc Ban Bí Thư quản lý. Như vậy câu hỏi đặt ra là, nếu người đứng đầu Bộ chính Trị và Ban Bí Thư quyết định không xử lý người này thì xem như luật pháp bất lực sao? Đúng! Vụ buôn tân dược giả này có trót lọt hay không là bởi sự tiếp tay từ phía Cục Quản Lý Dược của Bộ Y Tế. Vậy nếu không có bàn tay của Bộ Chính Trị và Ban Bí Thư Trung Ương thọc vào mang tính bắc buộc trong quy định của ĐCS, thì chắc chắn những người có trách nhiệm của bộ này đã bị truy tố từ hơn 2 năm trước. Đó chính là quy trình xử lý những lãnh đạo phạm pháp của ĐCS, quyền xử lý này đã không trao cho luật pháp mà lại trao cho người đứng đầu ĐCS.

Tại Hội nghị tổng kết 10 năm thi hành Luật Phòng chống tham nhũng do Bộ Tư pháp tổ chức ngày 04/03/2016, ông Phạm Trọng Đạt – Cục trưởng Cục Chống tham nhũng, Thanh tra Chính phủ đã nói “chống tham nhũng có khi chúng tôi chết trước”. Đây là câu nói thật lòng của ông này, nó thể hiện bản chất của bộ máy nhà nước CS. Thanh tra phát hiện sai phạm của quan chức rồi, đủ cơ sở để đề nghị khởi tố rồi, nhưng nếu kẻ sai phạm kia là người của Bộ Chính Trị hoặc của Ban Bí Thư quản lý thì phải gởi hồ sơ về nơi đó để quyết định. Nếu chẳng may người đứng đầu của 2 tổ chức này xem những bộ hồ sơ gởi về là cái cớ để trả thù những Thanh tra, thì xem như xong đời mấy ông Thanh tra luôn. Đó là lý do vì sao ông Cục trưởng Cục Chống Tham hũng phải thốt lên câu nói như vậy.

Ai cũng biết, người đứng đầu Ban Bí thư và cả Bộ Chính trị chính là Tổng bí thư. Vậy thì có phải tất cả những sai phạm những cán bộ thuộc hàng thứ trưởng trở lên thì bắt buộc phải có cái gật đầu của tổng bí thư không? Đúng! Như vậy rõ ràng là, ông Nguyễn Phú Trọng chính là kẻ ra quyết định cho phép luật pháp sờ gáy ai tha cho ai. Chính cơ chế này của ĐCS, mà pháp luật bị tước mất tính công bằng của nó và trao cho ông Trọng quyền dẹp bỏ vai trò luật pháp. Khi được nắm quyền dẹp bỏ vai trò luật pháp, chính người này hướng luật pháp vào mục đích thanh trừng rất dễ dàng. Lúc đó luật pháp chỉ trừng phạt những kẻ phạm pháp mà tổng bí thư muốn trừng phạt mà thôi. Tức tính công bằng trong luật pháp không còn nữa.

Điều làm cho những người dân rất bức xúc trong thời gian gần đây là tình trạng tội phạm Trung Quốc được đặt cách không chịu tội hình sự khi phạm pháp trên lãnh thổ Việt Nam. Đây rõ ràng là một dạng của sự can thiệp vào luật pháp từ người đứng trên pháp luật. Chính người này đã cho bộ máy chính quyền dẹp bỏ luật pháp Việt Nam để ưu ái cho tội phạm Trung Quốc. Điều này đưa đến một mối nguy khôn lường cho đất nước, đó là đất nước này sẽ dễ dàng bị kiểm soát bởi ngoại bang nếu kẻ đứng trên pháp luật mà rắp tâm làm việc cho ngoại bang. Và Việt Nam ta đang như vậy. Bất hạnh thay!

-Đỗ Ngà-

No photo description available.

Hồng Kông: Ân Xá Quốc Tế LÊN ÁN BẠO LỰC CẢNH SÁT

Mai Vân/RFI: Hồng Kông:
Ân Xá Quốc Tế LÊN ÁN BẠO LỰC CẢNH SÁT
(20-09-2019)
__________

Tổ chức Ân Xá Quốc Tế ngày 20/08/2019 tố cáo cảnh sát Hồng Kông sử dụng vũ lực một cách quá đáng đối với người biểu tình mong muốn dân chủ. Amnesty International lên án những « chiến thuật điên rồ và phi pháp ». Tổ chức nói đến cả các hành vi « tra tấn ».

Trong một bản báo cáo dựa trên lời chứng của khoảng 20 người biểu tình mà một số được đưa vào bệnh viện sau khi bị bắt, tổ chức bảo vệ nhân quyền, khẳng định là cảnh sát Hồng Kông thường xuyên sử dụng vũ lực quá mức luật pháp cho phép tại đặc khu và luật pháp quốc tế.

Ông Nicolas Bequelin, giám đốc đặc trách Đông Á của Ân Xá Quốc Tế đã tố cáo : « Trong cơn khát trả đũa thấy rõ, lực lượng an ninh Hồng Kông cho thấy xu hướng đáng ngại là sử dụng các chiến thuật điên rồ và phi pháp chống lại người dân trong các cuộc biểu tình ».

Ông Bequelin nêu lên « những vụ bắt giữ tùy tiện, bạo hành trả đũa đối với những người bị giam giữ với một số hành vi không khác gì tra tấn ».

Tổ chức Ân Xá Quốc Tế yêu cầu thành lập một ủy ban điều tra độc lập, đây cũng là yêu cầu của những người biểu tình mà chính quyền luôn bác bỏ.

Cảnh sát Hồng Kông hoàn toàn phủ nhận báo cáo của Ân Xá Quốc Tế.

Trong một thông cáo công bố hôm nay, họ cho rằng nhân viên công lực Hồng Kông đã « luôn luôn hết sức tự kềm chế trong việc sử dụng vũ lực ».

Tuy nhiên, theo hãng tin Pháp AFP, nhiều đoạn video lan truyền trên mạng cho thấy những cảnh cảnh sát tấn công vào người biểu tình, đánh đập thô bạo bằng dùi cui.

XA LUÂN CHIẾN-NGÀY TÀN THIÊN TỬ

Mai Thanh Truyet Envirovn

CHIẾN TRANH TOÀN DIỆN KHÁC VỚI CHIẾN TRANH QUÂN SỰ.

Không phải chỉ khi xung trận, súng nổ giữa các bên giao chiến thì mới có chiến tranh xảy ra. Chiến tranh như thế chỉ thể hiện ở góc độ quân sự.

Thời nay, một cuộc chiến nó bao hàm nhiều yếu tố, chuỗi liên hoàn các khía cạnh: kinh tế, ngoại giao, lương thực, sinh thái, môi trường, tài nguyên, truyền thông, tôn giáo, nhân tâm…và cuối cùng mới là quân sự.

Chính vì thế nếu vẫn theo khái niệm cũ khi có xung đột quân sự thì mới gọi là đánh Tàu, đánh cs thì chúng ta cứ đợi chờ mãi mà chưa thấy. Nhưng nếu nhìn ở một góc độ, khái niệm của chiến tranh hiện đại thì cuộc chiến đó đã xảy ra rất lâu, đang diễn biến khốc liệt và sắp đi đến hồi kết. Phần thắng lợi sau cùng thuộc về bên nào thì không khó để dự đoán.

Không ngẫu nhiên mà dịch tả heo Phi Châu lại bùng phát đúng thời điểm như vậy?

Từ 1997 đến nay tại sao bây giờ Hongkong mới hành động?

Băng trên dãy Hy mã lạp sơn không đơn thuần tan do biến đổi khí hậu, sự ấm lên toàn cầu mà còn có yếu tố khác tác động vào làm cho quá trình tan chảy diễn ra nhanh hơn. “Thuận thiên” mà hành sự. Băng tan thì nước chảy, các lưu vực sẽ đầy nước và đổ về hạ lưu. Chuyện gì sẽ xảy ra cho các con đập trên các lưu vực sông đó? Không khó để liên tưởng đến sự biến dạng của đâp Tam Hiệp, vở đập tại Lào thời gian qua. Lượng nước ngày một tăng, ai có khả năng để ngăn chặn “thiên nhiên” đây?

Tất cả các vũ khí hiện đại đều cần đến sự điều khiển của hệ thống viễn thông, vệ tinh, công nghệ. Huawei là linh hồn của các công nghệ viễn thông, không gian của Tàu. Nay bị bóp chết vậy thì các vũ khí hiện đại sẽ bắn đi đâu, theo quỹ đạo nào? kiểm soát chúng ra sao khi rời khỏi bệ phóng? Hay đang bay nó nhớ nhà quay về thì sao?

Dân Tàu không thể không có đậu nành, thịt heo để ăn hàng ngày. Nay cả 2 nguồn đều bị cạn thì dân sẽ đói, dân đói thì nói gì đến lý tưởng, học thuyết?

Nguồn cung dầu từ Venezeula, Iran, Phi Châu đều bị cắt, nền công nghiệp khổng lồ đang thiếu nhiên liệu trầm trọng, chắc chắn sẽ phải cắt giảm sản lượng, cắt giảm nhân công. Thất nghiệp sẽ làm cho xã hội đáng đói ăn sẽ càng trở nên phức tạp hơn. Nguồn dầu bị cắt nhưng giếng dầu Biển Đông nằm ngay dưới chân “cám treo để heo nhịn đói” nên sẽ bất chấp luật pháp quốc tế, hiểm nguy, uy tín quốc tế mà moi ra cho bằng được. Tuy nhiên, không hề dễ vì mọi thứ đã vào thế cả rồi. PCA đã có phán quyết từ 2016.

Cái hay của môn cờ tướng không phải đánh nhau để ăn các quân cờ đối phương mà tinh túy ở chỗ vẫn còn đầy đủ xe pháo mã mà vẫn phải bó tay xin hàng thì mới đạt được cái hồn của cờ tướng.

Thế cờ 100 năm cũng sắp đến hồi kết.

XA LUÂN CHIẾN-NGÀY TÀN THIÊN TỬ

Binh Pháp Tôn Tử, có chiến thuật gọi là “xa luân chiến” là các cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.

Tình hình Tàu Tập hiện nay cũng rơi vào chiến thuật này của Hoa Kỳ và đồng minh:

– Venezuela giảm nhiệt thì thương chiến gia tăng.

– Thương chiến tạm lắng thì Ấn Độ đánh Pakistan căng hơn.

– G20 tạm lắng thì TT Trump thăm Bắc Hàn

– Hongkong chưa yên thì Đài Loan thăm Mỹ mua vũ khí

– Chưa xong vụ chìm tàu của Phi Luật Tân thì tới Bãi Tư Chính với Việt Nam.

– Bên ngoài chưa yên thì đến Vũ Hán biểu tình, ngập lụt, đập Tam Hiệp “biến dạng”

Cứ xoay vòng “xa luân chiến” các vấn đề trên Lữ Bố cũng kiệt sức, nói chi đến Tập!

Và còn rất rất nhiều điểm nóng khác, tình hình cứ theo chiều hướng gia tăng chứ không giảm nhiệt. Nếu tiếp tục kéo dài như thế thì vết xe của Liên Xô thập niên 90 sẽ hiện ra trước mắt.

Trong khi chỉ mới là những đối tác, đồng minh “xa”, các đồng minh thân cận thì vẫn đang tọa sơn xem hổ đấu, cách sông ngắm lửa cháy. Lực lượng của các đồng minh thân cận: Úc, Nhựt, Nam Hàn, Singapore, Phi Luật Tân, Mông cổ, Canada và cả khối EU còn nguyên vẹn chưa động đến 1 binh 1 tốt nào.

Tây Bắc một mình Ấn Độ đang cận kề biên giới Tây Tạng (Đức Đạt Lai Lạt Ma đang điều hành chính phủ lưu vong tại Ấn Độ, Tây Tạng là nơi khởi nguồn của các lưu vực sông quan trọng của Á Châu và thế giới.) Ấn vừa mua thêm 1.000 hỏa tiển, đạn pháo thông minh, đạn súng trường, trong lúc chiến loạn 1 vài hỏa tiển hay đạn pháo hoặc phi cơ “rơi nhằm” vào lưu vực sông Mekong hay Trường Giang thì các đập thủy điện bên dưới sẽ ra sao? Nhứt là Tam Hiệp!?

Trung Đông một mình Israel đã làm cho các quốc gia lân cận thân Tàu và LX đang phải thất quốc sang bang.

Nga thì bị Ukraine giữ chân không dám bỏ thành mà đi xa. Với diện tích 17.098.246 km2 mà dân số chỉ chưa đầy 150 triệu, trong khi TQ chỉ có 9.596.961 km, dân số gấp 10 lần Nga. Hơn ai hết TQ cũng đang rất thèm muốn chia sẻ sự mất cân đối này. Chính vì điều đó Nga sẽ không mặn để giúp Tàu, vì sau khi Tàu hết kẻ thù sẽ “giết bạn mình luôn”.

Từ viễn cảnh trên cho thấy với chiến thuật “xa luân chiến”, chia nhỏ các đồng minh của Tàu, cho đàn em ra đánh “tiên phong” trước, cứ mỗi thằng đâm một giáo rồi chạy, thủ, hết thằng này đến thằng khác, khi những thằng nhỏ coi bề đuối sức thì các thằng to hơn đang còn khỏe sẽ nhảy vào tiếp ứng. Cứ như vậy cuối cùng đại ca Hoa Kỳ cho một viên ân huệ là xong.

Tàu còn sức được bao lâu, ĐCSTQ có để cho Tập yên vị khi tình thế mỗi ngày một nguy? Dân Hán có để cho ĐCS tiếp tục cai trị hay nhân cơ hội này mà lột xác?

Tình thế đã rất cận kề, dân Việt cần có sự chuẩn bị!

BAOMOI.COM

Trung Quốc phải đối mặt với sự thiếu hụt thịt lợn trầm trọng và cần tìm nguồn cung thay thế là điều cần thiết để duy trì sự ổn định xã hội.

Tại sao người ta không xây bệnh viện, xây trường học lại chỉ xây chùa ?

Image may contain: mountain and outdoor
1 BÀI VIẾT CỰC HAY CỰC CHUẨN.

Đất nước mình quá lãng phí!

Tại sao người ta không xây bệnh viện, xây trường học lại chỉ xây chùa ?

– Bởi vì xây hai thứ kia đều cần phải có đạo đức có tâm đức , có trách nhiệm , có sự hy sinh bản thân mình vì người !

– Xây trường học để dạy người thì phải có trách nhiệm với người , với tương lai của dân tộc . Nhưng người dạy còn không uốn nắn nổi mình thì dạy được ai ?
Bán cho người ta được một cuốn sách , lãi được vài đồng bạc còn bị nói tới nói lui, chẳng bõ thì bao giờ mới có của ăn của để.

-Xây bệnh viện thì phải có trách nhiệm với mạng người , phải có lòng thương xót với kẻ đau người khổ .

Những cái trách nhiệm nặng nề đó ko phải thầy thuốc nào cũng dám gánh . Muốn giàu thì phải bán thuốc giả , muốn tận tâm với bệnh nhân thì phải vắt kiệt sức mình . Nên người thầy bây giờ hầu hết đều chọn cách thương lấy mình trước tiên….vì đồng tiền vì danh vọng cho gia đình mình trước .

Nhưng còn xây chùa người ta chẳng cần phải có tâm đức hay có trách nhiệm với bất kì thứ gì cả …chỉ cần có tiền và kiếm ra tiền là được.

Buôn thần bán thánh chẳng ai chửi , người ta còn phải khúm lúm lậy vái dâng tiền cho mình nữa là.

Nhân danh sự phồn vinh của dân tộc , phải có kì quan to lớn để hãnh diện với cường quốc năm châu , phải có di sản để con cháu đời sau đưa vào sử sách.

Tiền nhân ngày xưa xây chùa để khai ngộ cho dân , để hướng dân đi theo đường thiện . Ấy thế mà một số kẻ phàm phu mang tiền nhân ra so sánh với đại gia trong thời mạt pháp này .
Tiền nhân vì mộ đạo mà xây chùa , đại gia vì tiền mà xây chùa …báng bổ cho kẻ nào nói đều giống nhau .

Một đất nước sớm người ta đi bái phật tối về lại chửi mẹ chém cha ngay được 

Một đất nước người ta cho kẻ nghèo một xu thì tiếc nhưng cho phật thánh 10 xu thì mừng , bởi cho phật thánh mới có lộc cho kẻ nghèo sợ bị lừa .

Một đất nước người dân còn chết đói vì thiếu miếng cơm, y khoa đại nạn , giáo dục thối nát nhưng chùa chiền lại được dải hoàng tráng từ nam ra bắc.

Đất nước vạn chùa có chắc là đất nước hoà bình , người dân lương thiện , nhà nhà ấm no ?
Đất nước này Phật giàu lắm , tiền chồng chất tiền , kẻ phụng sự Phật nhà cao cửa rộng , thỉnh kinh tứ xứ bằng cả siêu xe.

Người ta tôn sùng sự nguy nga và cho rằng điều đó là tốt đẹp hưng thịnh . Đúng nhưng chỉ là hưng thịnh cho một nhóm người thôi , không phải là sự mát mẻ cho đại dân tộc này.

Vậy xây chùa để làm gì ?
Tất nhiên để làm giàu cho kẻ giàu và để kẻ nghèo càng trở lên khốn đốn mê muội !

Ps Giá như ai cũng hiểu được “Phật ở trong Tâm” thì tốt biết mấy.

Nguồn : Từ trong Tâm – “Cảm nhận theo quan điểm cá nhân”.

CHIẾC ĐÀN PIANO MÀU GỤ ĐỎ

CHIẾC ĐÀN PIANO MÀU GỤ ĐỎ

Khi tôi 20 tuổi, tôi bán hàng thuê cho một hiệu đàn piano ở St. Louis. Một lần, chúng tôi lại nhận được một “đơn đặt hàng” là một bưu thiếp từ vùng Đông Nam Missouri. Trên bưu thiếp đó có viết: “Xin hãy mang một chiếc đàn piano màu gụ đỏ tới cho cháu tôi. Tôi sẽ trả góp 10 đôla mỗi tháng bằng tiền bán trứng gà”.

Qua nét chữ có thể đoán được người viết là một bà cụ. Bà ấy viết câu đó lặp đi lặp lại kín mít tấm bưu thiếp, viết cả ra những diềm giấy còn thừa ở mặt trước cho đến khi chỉ còn chừa ra một khung nhỏ ghi địa chỉ.

Tất nhiên công ty chúng tôi không thể bán piano trả góp 10 đô mỗi tháng. Nên chúng tôi lờ tờ bưu thiếp đi.

Tuy nhiên, đến một ngày, ở vùng Đông Nam Missouri đó có thêm vài người đặt mua đàn piano và chúng tôi phải chở đàn đến đó. Vì tò mò, tôi muốn đến địa chỉ của bà cụ xem sao. Gần như giống hệt những gì tôi tưởng tượng: bà cụ sống trong một túp lều lụp xụp cạnh cánh đồng.

Sàn căn lều rất bẩn. Gà thì chạy lung tung: không xe, không điện thoại, không nghề nghiệp. Chẳng có gì cả trừ một mái nhà, và đó cũng không phải là một cái mái tốt. Cháu gái của bà cụ khoảng 10 tuổi, đi chân đất và mặc váy vá.

Tôi giải thích cho bà cụ rằng chúng tôi rất buồn vì không giúp được bà cụ. Nhưng dường như những gì tôi giải thích chẳng có hiệu quả. Cứ 6 tuần một lần, chúng tôi lại nhận được một cái bưu thiếp y như nhau. Cần có một cái đàn piano màu gụ đỏ, và thề thốt rằng bà sẽ trả 10 đôla/tháng.

Khoảng 2 năm sau, tôi mở được một công ty giao bán piano của riêng mình, và đôi khi tôi đăng quảng cáo trên báo địa phương Missouri. Tôi bắt đầu nhận được những bưu thiếp như từng nhận ở công ty cũ. Trong hàng tháng trời, tôi cũng lờ những tờ bưu thiếp đó đi, vì tôi biết làm gì cơ chứ?

Nhưng rồi, một hôm ở công ty tôi có nhập về một số đàn piano kiểu mới, trong đó có một chiếc đàn màu gụ đỏ. Dù biết mình có thể gây thua thiệt cho công ty, tôi vẫn quyết định đưa chiếc đàn lên xe ô tô chở tới nhà bà cụ và nói rằng nếu bà trả 10 đôla/tháng thì bà sẽ phải trả 52 lần. Tôi đặt piano vào nơi ít có khả năng bị dột nhất. Tôi cũng dặn bà và cháu bé giữ cho bọn gà đừng nhảy lên đàn piano. Rồi tôi lên xe về công ty đinh ninh rằng thế là coi như mình đã cho không một cây đàn.

Nhưng cứ 10 đôla được gửi đến cho tôi rất đều đặn mỗi tháng. Cả 52 tháng. Đôi khi không chỉ là tiền giấy mà là những đồng xu được dùng băng dính đính vào bưu thiếp.

Nhận đủ tiền, tôi không có liên lạc gì với bà cụ nữa trong suốt 20 năm. Cho đến một ngày khi đi công tác ở Memphis, tôi ghé vào một nhà hàng để dùng bữa. Ở đó, tôi được nghe thấy tiếng đàn piano hay nhất mà tôi từng được nghe. Và do một cô gái rất xinh đẹp đang chơi.

Tôi lại gần cô ấy và đứng nghe nhạc. Khi chơi xong bản nhạc, chúng tôi nói chuyện với nhau, và thật như một điều kỳ diệu, đó chính là cô bé mặc váy vá trong căn lều nhỏ 20 năm trước.

Cô gái kể từ khi được bà đặt mua cho chiếc đàn piano màu gụ đỏ, cô đã giành được nhiều giải thưởng âm nhạc ở trường và địa phương. Bây giờ cô đã có gia đình còn bà cô đã mất.

Tôi hỏi cô có biết chiếc đàn piano màu gụ đỏ có ý nghĩa như thế nào không. Cô gái nói hồi đó cô còn quá nhỏ, chỉ biết có một chiếc đàn mà không hiểu gì nhiều. Nhưng tôi thì hiểu.

Cuối cùng, tôi bảo cô:

– Tôi rất mừng được gặp lại cô, còn bây giờ tôi phải đi về đây!

Và tôi thực sự phải đi về, vì bạn biết đấy, đàn ông không bao giờ muốn bị nhìn thấy mình khóc ở nơi công cộng.

“Ai đó có thể ra đi, nhưng tình yêu của họ sẽ còn lại, mãi mãi…”

CÂY ĐÀN PIANO MÀU GỤ ĐỎ – Phần 2

…Một buổi chiều, khi đi học về, tôi thấy Bà đang đợi trước cửa, khuôn mặt hồng lên vì sung sướng. Bà nắm chặt tay tôi dắt vào nhà, không nói gì.. Nơi đó, trong căn phòng gỗ tồi tàn cũ kĩ là một chiếc piano màu gụ đỏ mà tôi thường mong ước.

Tất cả như tan biến đi. Trước mắt tôi, cây đàn piano như một người bạn vĩ đại dang rộng vòng tay mời gọi. Như bị thôi miên, tôi rụt rè bước tới. Mùi gỗ mới làm tôi ngây ngất. Những phím đàn trắng muốt như thiên nga xếp thành hàng dài, bình thản và duyên dáng. Tôi đưa tay nhấn xuồng 1 phím đàn, rồi 2 phím, 3 phím,…những âm thanh trong trẻo, vang vọng. Căn phòng bỗng như tràn ngập ánh sáng. Tôi ngồi nhấn trên những phím đàn, say mê, cảm giác như mình là người nghệ sĩ đầy quyền năng trong bộ phim hoạt hình đã từng xem lúc trước, chỉ với tiếng đàn piano có thể làm cả khu rừng bị lời nguyền của mụ phù thủy làm héo tàn bỗng bừng sống lại.

Phải đến một lúc lâu, tôi chợt nhớ ra và giật mình quay lại: Bà vẫn đang đứng ngay cửa, mỉm cười hiền lành nhìn tôi, hai gò má nhăn nheo đẫm nước mắt…

Rồi từ đó, tôi đi học piano ở một thầy giáo già tốt bụng trong làng chung với những đứa trẻ giàu sang và xinh đẹp. Đôi lúc có những ánh mắt nhìn tôi lạ lẫm, như thể không hiểu được làm sao một đứa trẻ như tôi lại có thể hiện diện ở đây… Nhưng dường như tất cả lại tan biến khi tôi đặt tay lên phím đàn. Cuộc sống của tôi như thật sự bước sang một trang mới. Cả bầu trời mở rộng trước mắt. Những thanh âm trong trẻo làm từng ngày trôi qua tràn ngập trong ánh sáng. Tôi say sưa với những phím đàn, những giai điệu mới, những tác phẩm mới mà quên mất Bà đang ngày càng gầy đi, mà không nhận ra rằng từ lúc chiếc đàn piano xuất hiện, bữa ăn của chúng tôi bỗng ít lại và có lúc dường như Bà không ăn gì cả, rằng mỗi lúc nhận được tiền bán trứng Bà lại lo lắng, có lúc không ngủ được. Và những khi mùa đông đến, Bà vẫn chỉ mặc một chiếc áo khoác cũ kĩ mà không bao giờ nghĩ đến việc mua một chiếc áo mới cho mình.

Thời gian trôi. Đến một ngày, tiếng đàn của tôi đã được ông chủ một nhà hàng sang trọng để ý. Ông nói rằng sẵn sàng trả lương thật cao cho tôi nếu tôi đến đánh đàn cho nhà hàng của ông mỗi tối. Mọi thứ đến như một giấc mơ, đến nỗi một lần nữa, bà tôi lại khóc…

Cho một ngày Bà bị bệnh rất nặng. Tôi hốt hoảng, cuống quýt, lo sợ không nói nên lời . Bà chỉ nắm chặt tay tôi, thều thào: “ Đàn cho bà nghe một bài, được không? Rồi bà sẽ khỏi bệnh thật nhanh thôi.”
Tôi quẹt nước mắt, đứng dậy, run rẩy bước đến bên cây đàn và hít một hơi thật sâu. Bất chợt một hơi ấm bình yên ở đâu đó chảy tràn trong ngực . Tôi nhìn qua, bắt gặp ánh mắt Bà đang nhìn tôi hiền từ, chờ đợi. Tất cả bỗng vụt tan biến như ngày xưa ấy, chỉ còn lại Bà, chiếc đàn piano màu gụ đỏ và tôi. 
Và tôi ngồi xuống, đàn say sưa. “Lettre à ma mère” – Bài nhạc tôi thường chỉ đàn riêng duy nhất cho bà .Hơi thở tôi ấm nóng, tiếng đàn ấm nóng, tất cả hòa quyện như một ánh sáng kì diệu đưa tôi tan chảy trong tình yêu thương tràn ngập, như vòng tay ấm áp của Bà lúc trước…

Nốt nhạc cuối cùng vang lên. Tiếng tim tôi như vẫn còn đập theo một giai điệu nào đó, nồng nàn, chan chứa. Một lúc sau, tôi quay lại nhìn: Bà đang nằm, nhắm mắt, bình yên. Tôi lặng lẽ đến bên đắp chăn cho Bà thì bàng hoàng nhận ra: Bà đã ra đi, mãi mãi…

Rồi cuộc sống của tôi lại trôi đi, chỉ khác là không còn Bà nữa. Đôi lúc, tôi vẫn thường lấy tiếng piano để bù đắp khoảng trống quá lớn trong tim mình , nhưng dường như càng cố gắng lấp đầy, tôi lại càng thấy trống trải hơn , tuyệt vọng hơn.Tôi nép mình, lặng lẽ với những tiếng đàn,và tách mình khỏi tất cả.

♥ ♥ ♥

– Tiếng đàn của cô tuyệt quá. Nó làm tôi nhớ đến bà Magaret ở vùng này…
Tôi giật mình quay lại: Một người đàn ông đứng tuổi, có lẽ từ vùng khác tới, đang đứng nhìn tôi.
Tôi ngạc nhiên:” Ồ, thưa ông, đó chính là bà của cháu. Nhưng làm cách nào mà ông biết bà của cháu vậy?”
Người đàn ông lặng đi một chút như bất ngờ, rồi nói:” Ngày xưa, chính tôi là người đã bán chiếc đàn piano màu gụ đỏ cho bà của cháu.”
Đến lượt tôi như lặng đi. Trong kí ức non nớt của tôi là một người đàn ông ăn mặc lịch sự đến nhà và nói với bà một điều gì đó, và khi ông ấy quay mặt đi, bàn tay bà bỗng nắm chặt vai tôi, run run, …

“ Thế bà của cháu bây giờ thề nào rồi?”-Câu hỏi đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ trong tôi . Và khi người khách biết rằng bà tôi đã mất, khuôn mặt ông bỗng buồn rười rượi. Một lúc lâu sau, ông nhẹ nhàng hỏi:” Thế cháu có biết ngày xưa bà cháu đã làm thế nào để mua được chiếc đàn trị giá như thế này vào thời đó không?”.

– Lúc đó cháu còn quá nhỏ, bà cũng không kể cho cháu biết…

Người khách rưng rưng:
– Để có được chiếc đàn này, bà cháu đã phải mua trả góp bằng tiền bán trứng gà hàng tháng trong suốt hơn 4 năm đó.

Tôi bàng hoàng, cổ họng như nghẹn lại, nước mắt chợt trào ra. Những kí ức ngày xưa tràn về: những bữa cơm bà chỉ lặng lẽ gắp đồ ăn cho tôi, những mùa đông bà co ro trong chiếc áo cũ ra thăm chuồng gà và những lúc bà nhìn tôi say sưa bên cây đàn, hiền từ, lặng lẽ…Tôi ôm lấy mặt mình, bật khóc. Người khách vòng tay ôm lấy tôi, dịu dàng :” Hãy sống thật xứng đáng với những gì cháu đã được nhận . Ta tin cháu sẽ làm nên những điều kì diệu, như bà của cháu”…

Và thời gian lại trôi đi…

***********
Tôi mở một lớp dạy piano cho một trại trẻ mồ côi trong làng, những đứa trẻ kém may mắn hơn cả tôi lúc trước. Cuộc sống của tôi giờ đây lại tràn ngập ánh sáng, tràn ngập tiếng cười. Và có những lúc, khi ôm lấy những đứa trẻ, tôi chợt cảm nhận được hơi ấm vòng tay của Bà trọn vẹn như trước. Và tôi nhận ra: “Ai đó có thể ra đi, nhưng tình yêu của họ sẽ còn lại, mãi mãi…”

SƯU TẦM
(Bao Nguyen Quang st)

From: Luong vo van & Van Hanh Phung

Ba thanh niên, cổ trong dây thòng lọng, chân đạp trên những tảng nước đá đang tan dần dưới nắng mùa hè.

Image may contain: 3 people, people standing, sky and outdoor

Từ Thức

Ba thanh niên, cổ trong dây thòng lọng, chân đạp trên những tảng nước đá đang tan dần dưới nắng mùa hè.

Đó là một hình ảnh tiêu biểu cho đại hoạ đang chờ nhân loại trước sự thay đổi khí hậu, trong cuộc biểu tình của hàng chục ngàn thanh thiếu niên, thứ Sáu vừa qua tại Berlin.

Tại 5000 thành phố lớn, thuộc 160 quốc gia ( trừ Việt Nam và vài nước độc tài, nơi ‘’tụ tập đông người ‘’ là một cái tội ), trên 4 triệu học sinh đã ào ạt xuống đường, đòi những người có trách nhiệm phải có hành động cụ thể, khẩn cấp để ngăn chận hiện tượng thay đổi khí hậu.

Tại New York, 1 triệu 100 ngàn học sinh đã nghỉ học, xuống đường. Những cuộc biểu tình lớn sẽ tiếp tục suốt weekend này cho tới cuộc họp thượng đỉnh về khí hậu tại trụ sở Liên Hiệp Quốc, ngày thứ Hai 23/09.

Cuộc họp này là một kết quả đầu tiên của phong trào thanh thiếu niên xuống đường cho khí hậu càng ngày càng được giới trẻ hưởng ứng trên khắp thế giới, và khiến những ‘’người lớn ‘’ không thể tiếp tục quay mặt làm ngơ.
Giới trẻ cũng ý thức được người chủ động để thay đổi cuộc sống của họ, chuẩn bị cho tương lai là chính họ, không phải ai khác, không thể chờ đợi người khác. Cũng không thể khoanh tay mong đợi thiện chí của chính quyền, thường thường chỉ nghĩ tới quyền lợi và mục tiêu trước mắt.

Người khởi xướng phong trào là Greta Thunberg, một nữ sinh Thuỵ Điển 16 tuổi, mỗi thứ Sáu tới biểu tình trước trụ sở quốc hội tại Stockhom từ hai năm nay.
Greta có mặt trong đám biểu tình ở New York và sẽ tham dự hội nghị cùng với giới lãnh đạo thế giới.

THƠ THÁI BÁ TÂN: NẾU KHÔNG CÓ CỘNG SẢN

Trần Bang

THƠ THÁI BÁ TÂN

NẾU KHÔNG CÓ CỘNG SẢN

Nếu không có cộng sản,
Chuyện gì sẽ xẩy ra?
Nếu không có cộng sản,
Chắc chắn Việt Nam ta

Như các thuộc địa khác,
Sẽ độc lập ngon lành.
Tự do và dân chủ
Mà không cần chiến tranh.

Tức là không chết chóc,
Không đói khổ, chia ly.
Không có Điện Biên Phủ
Và kháng chiến trường kỳ.

Không chiến tranh chống Mỹ,
Không chết nhiều triệu người.
Không chiến tranh biên giới,
Không “hận thù ngút trời”.

Nhưng quan trọng không kém –
Đất nước sẽ yên hòa,
Không suy đồi đạo đức,
Con không đấu mẹ cha.

Chùa chiền không bị phá.
Những người dân hiền lành
Sẽ không bị nhồi sọ
Thành khôn lỏi, lưu manh…

Nhìn nước khác thì biết.
Họ na ná như ta,
Nhờ không có cộng sản,
Mà bây giờ khác xa”

THÁI BÁ TÂN

CÁI TÂM

CÁI TÂM

Thân xác không tim thì thân xác chết, làm người không có tâm, cuộc sống chỉ có hận thù, và là mối nguy hiểm cho mọi người.

Tâm của ai nói lên nhân cách người đó.  Chẳng hạn:

–       Sống gần người có tâm lệch lạc, bạn dễ bị sự hoang mang tấn công.

–       Sống gần người có tâm gian dối, bạn vô cùng đau khổ.

–       Sống gần người có tâm thủ đoạn, bạn dễ đối diện cùng nguy hiểm cho an ninh đời mình.

–       Sống gần người có tâm ganh ghét, bạn dễ trở thành đối tượng của sự đố kỵ.

–       Sống gần người có tâm tráo trở, cuộc sống của bạn mất bình an.

–       Sống gần người có tâm thù hận, bạn dễ bị oán ghét.

–       Sống gần người có tâm tham lam, bạn dễ bị tước đoạt nhiều thứ.

–       Sống gần người có tâm hay nghi ngờ, cuộc sống của bạn dễ bị chính sự nghi ngờ của họ làm cho khổ sở.

–       Sống gần người có tâm đố kỵ, bạn dễ trở thành người bị soi mói, dòm ngó.

–       Sống gần người có tâm ích kỷ, bạn nên chuẩn bị để đón nhận những mưu toan, tính toán bất lợi, miễn họ có lợi.

–       Sống gần người có tâm thâm thù, bạn đang đối diện với người đi sát cạnh sự độc ác.

–       Sống gần người mà tâm mang nặng mối tư thù, bạn nên chuẩn bị để đón nhận nhiều lời lẽ và hành vi hằn học…

Người đời vẫn gọi người chất chứa những loại tâm như trên là bất chính hay không có tâm.

Hãy nhớ, tâm là cốt cách của mỗi người, làm nên tư cách và tính cách của người ấy.  Vì thế, nếu là người có tâm bất chính hay không có tâm, thì dù có cố che cố đậy và che đậy khéo đến mức nào, thì sớm muộn gì, họ vẫn bị bại lộ.

Vì thế, giữ cho bản thân vừa sống thực tâm, vừa sống có tâm hay tâm công chính, ta cần:

–       Luôn luôn giáo dục lương tâm mình ngay chính.

–       Học đòi bắt chước gương lành, gương tốt.

–       Sống và hành động theo lối sống của các người lành, nhất là của các thánh nhân.

–       Giữ tâm hồn mình ngay thẳng, trung thực.

–       Dẹp bỏ kiểu suy nghĩ, kiểu lý luận a dua, đua đòi: người khác thế nào, tôi thế ấy.

–       Không phải lúc nào cũng chạy theo đám đông mà không phân định, không đưa ra những quyết đoán khôn ngoan, sáng suốt.

–       Không bao giờ xấu hổ khi làm điều lành.

–       Dứt khoát xấu hổ khi chỉ cần suy nghĩ đến điều xấu hay có ý làm điều xấu.

–       Luôn hướng thiện, nghĩ về điều thiện, dẫu đang bị vây bũa bởi môi trường xấu, gương mù, gương xấu.

–       Thường xuyên cầu nguyện, xin Chúa giải thoát mình khỏi bóng tối sự dữ, sự xấu.

–       Chăm chú lắng nghe, đọc, suy niệm, tập tành sống Lời Chúa, giáo huấn của Chúa.

–       Luôn luôn ý thức Chúa đang đồng hành với mình, Chúa hiện diện trong linh hồn mình, Chúa nhìn thấy mình, Chúa thấu biết mọi hành vi và suy nghĩ của mình.

–       Trung thành với mọi lề luật mà Hội Thánh dạy.

Vì thế, trên thực tế, ta cần:

–       Để tâm của mình sống động nơi cõi lòng để biết yêu thương và chân thành đón nhận yêu thương từ người khác.

–       Để tâm của mình sống động nơi đôi bàn tay để biết giúp đỡ người cần giúp đỡ.

–       Để tâm của mình sống động nơi đôi chân để đến những nơi, những người còn nhiều kém cỏi, bi đát, cơ nhỡ, thương đau.

–       Để tâm của mình sống động nơi suy nghĩ để luôn nhìn mọi người, mọi hoàn cảnh băng ánh nhìn tốt, khía cạnh đẹp.  Nếu cần đánh giá sẽ đánh giá cách độ lượng, vị tha.

–       Để tâm của mình sống động nơi môi miệng để biết im lặng khi cần, và nếu phải phát biểu sẽ là những lời không lên án, không thiên kiến, nhưng mang lại bình an, tình người, và cảm thông.

–       Để tâm của mình sống động nơi đôi tai để bỏ ra ngoài những lời dèm pha, soi mói người khác.  Chỉ nghe những lời giúp ta trưởng thành trong đời sống, trong tương quan với đồng loại, và những gì là chân lý, là lẽ phải.

Để có tâm, không phải ngày một, ngày hai mà có được.  Một người chưa từng có tâm, không phải tự dưng mà có nó.  Tất cả phải là một quá trình nỗ lực học tập và cố gắng từng ngày.

Sống ở trên đời mà không có tâm, dễ biến ta thành người tàn nhẫn, đáng sợ…  Sống mà lại biến mình thành nguyên nhân của nỗi khiếp sợ, của sự mất bình an, ta là kẻ bỏ đi, kẻ không đáng sống (dân gian hay chế diễu: “hết xài”, “hết thuốc chữa”…).

Ngược lại, ta biết rèn chữ tâm, nó sẽ là giá trị của đời ta và làm nên chỗ đứng, nhân phẩm của ta trong lòng những ai đã từng sống bên ta.

Nếu hương sắc là cái quý của mọi loài hoa, vì không hương, không sắc, hoa không thể là hoa.  Tâm của một người là cái đẹp vô giá của chính người đó.

Một lần nữa, hãy ngắm các loài hoa để nhận diện lại nét đẹp vô cùng của kẻ có tâm.

Vậy, ta hãy tự tạc hình tượng của mình khi sống giữa đời bằng SỐNG CÓ TÂM!…

Lm JB Nguyễn Minh Hùng

From: suyniemhangngay1 & Nguyen N Thu

“chém gió”, một nhu cầu có thật.

Hoang Ngoc Dieu
“chém gió”, một nhu cầu có thật.

Từ “chém gió” là một từ hiện đại, xuất hiện trên Internet khoảng cuối thập niên thứ nhất của thế kỷ 21, có nghĩa là “sự khoác lác, nhăng cuội mà không có thật”.

Thật sự, tính khoác lác của người Việt đã có từ rất lâu. Trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam, trong những mẩu chuyện Trạng Quỳnh, trong các giai thoại đời xưa, ..v.v… Khoác lác là nhu cầu nói lên khát vọng được một cái gì đó và cho đến ngày nay, tinh thần “chém gió” đi đến chỗ lẫn lộn giữa sự thật và tưởng tượng.

Trong nhiều năm “chơi” trên các forum rồi chuyển sang Yahoo 360 và sau này là mạng xã hội Facebook, cá nhân mình chứng kiến rất nhiều cuộc “chém gió”, đặc biệt đi từ các bạn trẻ yêu chế độ. Họ mong ước và tưởng tượng ra những thứ “đẳng cấp” và lâu dần, họ tin chắc rằng đó là sự thật để trấn an rằng chế độ này tốt đẹp. Mức tin tưởng mạnh mẽ đến độ, họ bảo vệ những gì họ tin một cách cuồng nhiệt và quyết liệt, đến độ sẵn sàng lăng mạ những ai nhẹ nhàng nhắc nhở họ về sự thật.

“Chém gió” là nhu cầu có thật và “chém gió” càng lúc càng đóng vai trò quan trọng trong đời sống của người Việt ngày nay.

——————–

Có lần cách đây không lâu, có một bạn yêu chế độ “chém gió” rằng: “Việt Nam sắp sửa làm chủ IoT (Internet of Things) và tương lai công nghệ của Việt Nam vô cùng xán lạn”.

Mình hỏi bạn ấy “bạn hiểu thế nào là IoT” và bạn ấy cho biết rằng “IoT là đường cáp quang, là 3G, là 4G, là 5G và VN sẽ làm chủ hết tất cả các công nghệ ấy”. Bạn ấy nói một cách rất hào hứng và say sưa và rất nhiều bạn khác tán thưởng, trầm trồ, khen ngợi ..v..v…

Mình ôn tồn giải thích: “IoT là những áp dụng tiện ích ngoài đời thật bằng cách sử dụng Internet để có thể điều khiển, kiểm soát và phát triển một cách hữu hiệu và nhanh chóng. Ví dụ, hệ thống tín hiệu đèn xanh đèn đỏ, các hệ thống báo hiệu trên xa lộ và đường phố, các cổng tín hiệu tàu lửa, các hệ thống camera quan sát, các hệ thống theo dõi thời tiết và cảnh báo và ngay cả các hệ thống giao thông công cộng được tự động hoá…v.v.. IoT không phải là cáp quang, 4G hay 5G, những thứ đó chỉ là phương tiện để tạo ra IoT mà thôi. Mình hỏi thêm, ở Việt Nam có bao nhiêu cây đèn xanh đèn đỏ đã được điện toán hoá? Có bao nhiêu hệ thống tín hiệu cho giao thông có dính dáng tới đường dẫn Internet?….”

Các bạn ấy không thể trả lời câu hỏi của mình mà đổ xô vào tấn công mình một cách quyết liệt bằng những nhóm từ soạn sẵn như “bu càng, ba que, phản động, chống phá, lưu vong…v.v..” mặc dù những điều mình giải thích không dính dáng gì đến những nhóm từ ấy. Mình lặng lẽ rút lui.

Ít lâu sau, có bạn tag mình vô một chủ đề khác của bạn ấy và thật ngạc nhiên, trong chủ đề ấy, bạn ấy lôi những điều mình đã giải thích về IoT trước đây ra để tiếp tục khai triển và…. “chém gió” thêm bằng những thứ không có thật. Mình chỉ bấm mặt cười và chỉ đưa ra một câu: “Internet bây giờ cái gì cũng có, chỉ thiếu sự kiên nhẫn để tìm hiểu và trau dồi cho chính mình mà thôi”. Thế là bạn bấy block mình.

——————-

Ngẫm nghĩ ít lâu mình nhận ra rằng mình đã va chạm và làm tổn thương vào nhu cầu “chém gió”. Đây là cái phao để họ bám víu và hy vọng, cũng giống như trẻ em thích nghe chuyện cổ tích và sống trong thế giới thần tiên. Chỉ có điều, các bạn ấy ngày nay không phải là những trẻ em và các bạn ấy có đủ trí khôn để nhận ra đâu là sự thật và đâu là sự tưởng tượng.

Người trưởng thành và mạnh mẽ là người làm mọi thứ để đạt được ước mơ của mình, chỉ có trẻ em mới tạm thời sống trong “cõi thần tiên” và “chém gió” quả thật là nhu cầu có thật không phân biệt già và trẻ.

#_docthoaihnd

No photo description available.