ĐẠO CHÚA  VỚI  LUÂN  HỒI

Trong giới trí thức Phương Tây ít năm gần đây, người ta háo hức chạy theo Phật Giáo và tỏ ra rất hâm mộ Thuyết Luân Hồi vì cho rằng chỉ có nó mới có thể giải quyết được rốt ráo vấn đề sinh tử, tử sinh của con người. Trước tình hình không mấy sáng sủa đó, những người tha thiết với việc bảo vệ Đức Tin Công Giáo không  thể thờ ơ. Mới đây, để chuẩn bị cho Đại Lễ Phục Sinh, Đức Hồng Y Godfried Daneels, Tổng Giám Mục Malines ( Bỉ ) đã cho phổ biến Thư Mục Vụ mang tựa đề “Bên kia cõi chết” trong đó ngài  nhấn mạnh những khác biệt căn bản giữa Đức tin Kitô Giáo vào sự Phục Sinh và niềm tin vào Luân Hồi” ( KinhThanhvn.com ).

Để có thể nhận ra  sự khác biệt ấy là như thế nào, thiết nghĩ cũng cần nên biết quan điểm của Thư Mục Vụ về cả hai lãnh vực Phục Sinh và Luân Hồi.

Về  sự Phục Sinh được đề cập thì đây không phải sự Sống Lại của Đức Kitô nhưng là của mọi con người sau khi chết. “Cái chết không có nghĩa là sự  kết  thúc của hữu thể nhân loại, họ vẫn tiếp tục sống bên cạnh Thiên Chúa là Đấng đưa họ vào mãi mãi  trong cuộc  sống mới cùng với một thân xác được tôn vinh, tất cả những điều này vì cái chết và sự Phục Sinh của Đức Kitô. Đấng không ở lại trong mồ nhưng quyền uy  Thiên Chúa đã làm cho Ngài về lại  cõi sống” (KinhThanhvn.org).

 Còn đây là  cái hiểu về Luân Hồi: “Sau khi chết, hữu thể nhân loại trở về lại cuộc sống dương thế nhưng là trong một thân xác khác. Tiến trình này thay đi đổi lại một số lần không xác định được, như vậy có khả năng “làm lại cuộc đời” (KinhThanhvn.org).

Ta có thể tóm kết sự khác biệt ấy  thế này:

Phục Sinh  được hiểu  như là con người chỉ sống có một kiếp sống và sau khi chết đều được về sống bên cạnh Thiên Chúa. Còn Luân Hồi thì phải trải qua vô số kiếp không thể xác định.

Lập luận sau khi chết, con người đều được phục sinh còn được khẳng định thêm một lần nữa: “Sau cuộc sống trần thế này, cuộc sống duy nhất và không còn tái hiện nữa. Thiên Chúa  sẽ hồi sinh chúng ta, mỗi người theo cách cá nhân như Người đã làm cho Con của Người. Vì Người yêu mỗi người chúng ta theo từng cá thể, và tất cả chúng ta trong mắt Người đều mang một danh tính duy nhất. Chúng ta  không phải là một hạt ngọc trai ở vòng cổ gồm những cuộc tái sinh  không ngừng diễn ra để rồi không ngừng tiến đến cái chết. Cái chết  đã bị Đức Kitô  đánh bại một lần cho tất cả. Vì thế chúng ta được giải thoát khỏi sự chết và khỏi mọi sự luân hồi” (KinhThanhvn.org ).

Vấn đề có hay không sự khác biệt giữa Phục Sinh và Luân Hồi sẽ được bàn tới sau. Nhưng nếu bảo rằng Đức Kitô đến để giải thoát tất cả  khỏi sự chết và khỏi mọi sự luân hồi là điều không thể chấp nhận. Tại sao? Bởi như thế  là chẳng hiểu một chút chi cả về Phục Sinh lẫn Luân Hồi.

Đức Kitô đến cõi thế như  lời Ngài  nói, mục đích là để rao giảng Tin Mừng Nước Trời (Lc 4, 42 – 43)  và Nước Trời ấy là nước mầu nhiệm nội tại, cần phải hết sức nỗ lực mới có thể vào “Luật pháp và tiên tri đến Gioan là hết. Rồi từ đó Tin Mừng Nước Trời  được rao giảng và ai nấy đều phải nỗ lực mà vào” (Lc 16, 16).  Chúa đến rao giảng Tin Mừng Nước Trời là để cho ta biết tìm đường mà  “VÀO” (Thể Nhập), chứ làm gì có cái chuyện cứu tất cả  ra khỏi luân hồi?

Luân Hồi là một luật và luật này bao quát trong cả hai lãnh vực vô tình cũng như hữu tình. Quả đất xoay quanh cái trục nghiêng của  chính nó, đồng thời quanh mặt trời. Phía hướng về mặt trời  thì sáng, phía bị khuất thì tối. Hết tối lại sáng, hết sáng lại tối, đó là luân hồi. Ngoài ra còn có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông xoay vần đắp đổi, đó là luân hồi. Hạt gieo xuống  nảy mầm thành cây, cây ra hoa kết quả, quả lại được gieo xuống  để nảy mầm thành cây, đó là luân hồi. Thở ra  rồi lại hít vào, hít vào rồi lại thở ra, đó là luân hồi.

Đấy là trong giới vô tình, còn trong giới hữu tình thì luân hồi lại gắn liền với nghiệp báo gọi là nghiệp báo luân hồi. Tạo nghiệp thiện sẽ được  quả thiện, tạo nghiệp ác sẽ gặp quả ác v.v… Luân hồi là một định luật mà hễ đã là luật thì không bao giờ có thể thay đổi.  Đức Kitô đến không phải để  phá luật: “Chớ tưởng Ta đến để phá luật pháp hoặc ngôn sứ. Ta đến không phải để phá đâu nhưng là để kiện toàn” ( Mt  5, 17 ).

Vả lại, chính Chúa cũng công nhận luật luân hồi  khi Ngài ám chỉ việc Ngôn Sứ Elia tái sinh nơi Gioan Baotixita ( Mt 17, 10 – 13 ).  Chúa đến không phải để phá luật  nhưng kiện toàn, nghĩa là  Ngài đem lại  cho việc thi hành luật một giá trị mới,  đó là  thể nhập ( VÀO )  Nước Trời ở nơi mỗi một tâm hồn.

Điều kiện thiết yếu cho việc  thể nhập ấy, trước hết là cần phải tái sinh. Đức Kitô nói  với Nicôđêmô:  “Quả thật, Ta nói cùng ngươi, nếu ai không tái sinh thì không thể  thấy được Nước Trời” ( Ga 3, 3 ). Tái sinh là sinh lại, đồng thời cũng tức là Phục Sinh. Chúa nói bất cứ ai  cũng phải tái sinh mới  vào được Nước Trời,  chứ không phải hễ cứ chết là  được  phục sinh về sống bên cạnh Thiên Chúa đâu?  Phục sinh  tức là tái sinh nhưng nghĩa tái sinh của Đạo Chúa hoàn toàn không phải là luân hồi.

  1. Phân biệt  tái sinh và luân hồi nghiệp quả

Tái sinh theo như ý của Chúa muốn nói là điều rất khó để mà tiếp nhận. Sau khi  nghe Chúa  nói con  người cần phải tái sinh mới thấy được Nuớc Trời  thì Nicôđêmô nêu ngay thắc mắc: “Người đã già thì làm sao sinh ra được ? Có thể nào vào lòng mẹ lần thứ hai mà sinh ra được  nữa sao ? ( Ga 3, 4 ).  Trước câu hỏi hết sức ngớ ngẩn ấy, Đức Kitô  một lần nữa  quả quyết và lần này giải thích có phần rộng rãi hơn: “Nếu người nào chẳng bởi nước và Thánh linh mà sinh thì không thể vào Nước Trời được. Hễ chi sinh bởi xác thịt là xác thịt, hễ chi sinh bởi Thánh Linh là Thánh Linh. Chớ lấy làm lạ vì cớ Ta đã nói với các ngươi.  Các ngươi cần phải tái sinh,  gió muốn thổi đâu thì thổi, ngươi nghe tiếng nó nhưng chẳng biết nó đến từ đâu và đi đâu. Hễ người nào sinh bởi Thánh Linh thì cũng như vậy” ( Ga 3, 5 – 8 ).

Việc tái sinh của mỗi một tín hữu cần phải được thực hiện thông qua Bí Tích Rửa Tội. Phép Rửa này có người thắc mắc, vừa mới sinh ra thì nào đã có tội tình gì  đâu mà phải… rửa ?  Nghe vậy xem chừng có lý, thế nên có ai đó đề nghị  thay  cho rửa tội  thì nên gọi là nghi lễ nhập đạo.  Thế nhưng giải như  vậy là chưa hiểu được tính chất sâu xa của Bí Tích mà chính Chúa cũng đã lãnh nhận  bởi Gioan Tiền Hô: “Song Gioan  ngăn cản mà rằng: Chính tôi cần Ngài làm phép rửa mà Ngài lại đến cùng tôi sao ? Chúa đáp: Bây giờ hãy làm đi, vì chúng ta đáng phải hòan tất  mọi điều công chính như thế” ( Mt 3, 13 – 15 ). Chúa chịu phép rửa  nơi Gioan  không phải là để làm gương cho chúng ta về sau nhưng như Ngài nói: “chúng ta”, ám chỉ Ngài và Gioan  đáng phải hoàn tất điều công chính ấy. Cần nên nhớ chỉ khi Chúa chịu phép rửa xong lên khỏi mặt nước  thì tầng trời mới mở ra, “Ngài thấy Thánh Linh của Đức Chúa Trời  ngự xuống như  chim bồ câu đậu trên Ngài và này có tiếng từ trời phán: Đây là Con Ta yêu dấu, đẹp lòng Ta mọi đàng” ( Mt 3, 16 – 17 ).

Chúa là Đấng hoàn toàn vô tội mà cũng chịu phép rửa, điều ấy  cho chúng ta  thấy việc tái sinh  bởi nước và Thánh Thần quan hệ biết chừng nào cho phần rỗi linh hồn  của mỗi người. Mặc dù Bí Tích Rửa Tội mang một dấu ấn không thể phai mờ trong tâm hồn người tín hữu.  Thế nhưng rất có thể đó chỉ là một thứ hình thức  lễ nghi  chẳng đem lại một kết quả nào nếu ta không thực sự tái sinh tức sống lại phần linh hồn.

Con người ( chúng sinh ) không ai lại không bởi tội mà sinh và sinh bởi tội như thế  là sinh trong sự chết. Tội nguyên tổ như đã biết đó là tội phân biệt thiện ác ( x. St 2, 9 ).  Mỗi khi tâm khởi phân biệt là tâm đi vào cõi chết: “Một mai ngươi ăn ắt hẳn phải chết” ( St 2, 17 ).  Tâm khởi phân biệt là đã bước vào cõi chết. Ngược lại, bỏ tâm phân biệt đi thì lại được vào cõi sống ( Tái sinh ). Như vậy tính chất sâu xa của việc tái sinh  trong Đạo Chúa  tức là bỏ đi tâm phân biệt. Điều này trái ngược hẳn với  luân hồi củng có nghĩa là tái sinh nhưng  tái sinh trong nghiệp.

Luân Hồi trong phạm vi chúng hữu tình luôn gắn  với nghiệp thế nên  gọi là luân hồi nghiệp báo ( Báo ứng ). Hiểu như vậy thì Luân Hồi  là sự trở đi trở lại  của nghiệp  mà nhân của nó là  vô minh.  Đức Phật Thích Ca  sau 21 ngày đêm tham thiền nhập định  đã giác ngộ  được chân lý của sự khổ và  nguyên nhân gây ra cho nó bao gồm trong mười hai duyên gọi là Thập Nhị Nhân Duyên  ( Vô Minh, Hành, Thức,  Danh Sắc, Lục Nhập, Xúc, Thọ,  Ái, Thủ, Hữu, Sinh, Già,  Chết ).

Vì Vô Minh nên phát sinh dục vọng ( Hành ). Do nơi dục vọng mà nhận  biết ( Thức ). Từ chỗ nhận biết ấy mà có cái gọi là Tâm và Thân ( Danh Sắc ). Thân tâm bao gồm ngũ quan và  ý  thức ( Lục nhập ). Năm giác quan cùng với ý  thức  là sáu cánh cửa để tiếp xúc  với ngoại vật ( Xúc ). Có tiếp xúc thì có lãnh nhận ưng chịu ( Thọ ). Ưng chịu phát sinh sự yêu thích ( Ái ). Yêu thích thì muốn nắm giữ ( Thủ ) Nắm giữ đi liền với sở hữu, quyết giữ lấy ( Hữu ). Từ chỗ giữ lấy đó mà sinh  đi sinh lại  trong luân hồi lục đạo ( Thiên, nhân, Atula, ngạ quỷ, súc sinh, địa ngục ) ( Sinh ).  Hễ đã có sinh thì phải có già và chết ( Chết ).

Thập nhị nhân duyên diễn ra trong một vòng tròn khép kín, cái này làm nhân cho cái kia  và ngược lại vì vậy mà gọi nó là luân hồi hay vòng tử sinh, sinh diệt. Vòng sinh tử xét trong một kiếp sống  thì gọi  là phần đoạn sinh tử. Còn xét trong tính chất sâu xa của nó thì mười hai nhân duyên ấy cũng chỉ gồm thâu trong một niệm  gọi là Nhất  Niệm Vô Minh.

Trong con mắt phàm tục thì thấy  con người ta sinh ra  sống trên đời này một thời gian vắn dài nào đó rồi thì ai ai cũng phải chết, và khi chết rồi thì mờ mịt chẳng biết đi đâu, về đâu. Nhưng với con mắt của những bậc đại giác thì  kiếp sống ấy chỉ là những niệm tưởng tiếp nối, niệm này nối tiếp  niệm kia  và nếu còn ở trong vòng vô minh thì sẽ không bao giờ có thể dứt. Tôn giáo có mặt là để đem lại sự giải thoát. Thế nhưng sự giải thoát ấy cần phải được nhận thức đó là thoát ra khỏi sự vô minh ở nơi chính mình.

2.Con  đường  chuyển  hóa  của Đạo  Chúa

Có một sự thực  nhưng rất khó để mà nhận biết, đó là con người cứ nghĩ rằng mình sống với thân thể nhưng thật ra là sống với tư tưởng. Ta  ví  tư  tưởng  là  người tài xế,  còn thân thể  là chiếc xe hơi. Khi nhìn chiếc xe, thấy nó chạy bon bon chỗ này chỗ kia, quẹo trái quẹo phải, đối với người có trí khôn thì ai cũng phải nghĩ đó là do người tài xế ngồi bên trong điều khiển. Người ta chỉ nhìn  thấy chiếc xe  chứ không thấy tài xế nhưng khi xe chạy  thì biết liền trong xe có người cầm lái. Ngược lại đối với người thiểu năng tâm trí hoặc ở rừng sâu núi thẳm mới ra phố lần đâu  thấy xe chạy liền cho rằng  đó là cái xe nó chạy. Xe chạy biết ngay là có người điều khiển là người có trí khôn, ngược lại là dại là khờ.

Hiểu như vậy thì hết thảy chúng ta những con người  trần mắt thịt này  đều là dại hết bởi lẽ không hề biết phân biệt tư tưởng và người tư tưởng. Mặc dầu vậy, nói có tư tưởng và người tư tưởng  thì cũng chẳng đúng. Tại sao ? Bởi phân biệt như thế  thì cũng  chẳng khác nào công nhận có một chủ thể cho tư tưởng. Chủ thể ấy chính là “Cái Tôi”. Nếu tôi là chủ thể của tư tưởng  thì đáng lẽ ra tôi có thể điều khiển được  tư tưởng, muốn nó vui liền được vui, muốn nó hướng thượng thì liền hướng  thượng v.v…

Thực tế thì đâu phải vậy, biết bao lần khi ta đọc kinh  dự lễ nghe giảng không muốn chia lòng chia trí  hoặc… ngủ gật mà nào có được đâu ? Nhiều khi ta chẳng muốn uống rượu say xỉn  nhưng rồi bạn bè lôi kéo  lại say lại xỉn, vợ con mè nheo bực cả mình… Về ý tưởng này Thánh Phaolô  đã có một câu nói rất ư chính xác: “Vì lòng muốn ở nơi tôi  nhưng quyền lực làm điều thiện thì lại không có. Cho nên điều thiện tôi muốn thì  tôi lại không làm. Còn điều ác không muốn thì tôi lại làm. Song nếu tôi làm điều tôi không muốn  thì chẳng còn phải là tôi làm điều đó nữa, bèn là tội lỗi ở trong tôi” ( Rm 7, 18 – 20 ).

Không muốn nhưng lại cứ làm, điều ấy chứng tỏ tôi  không phải là chủ sở hữu của tư tưởng. Nói cách khác, chính tội lỗi nó làm chủ chứ không phải là tôi.  Tội lỗi làm chủ tức là nghiệp xấu nó dẫn dắt vào con đường mà mình không hề muốn. Nghiệp có thể ví  nó như một tên độc tài, nó bắt làm gì thì phải làm. Tuy nhiên nghiệp không từ trên trời rớt xuống, cũng không phải ở dưới đất chui lên mà nó  là do  chính  mình tạo nên.

Một  tên nghiện rượu,  ma túy chẳng hạn thì có ai bắt ép nó phải uống phải chích choác đâu ? Có lẽ ban đầu nó cũng thấy rượu là cay là đắng nhưng một khi đã nghiền nó rồi  thì làm nô lệ cho nó, không uống thì nó hành cho vật vã khốn khổ… Nghiệp là do mình tạo nhưng không phải cứ có nghiệp là xấu, nhưng có nghiệp xấu ác thì cũng có nghiệp thiện lành. Tạo nghiệp xấu ác phải lãnh quả xấu ác.  Trái lại tạo nghiệp thiện lành  sẽ được quả thiện lành. Quan trọng ở chỗ là phải làm cách sao  để tạo ra được nghiệp thiện nghiệp lành,  đó mới là vấn đề.

Chúng ta đọc tiếp lời Thánh Phaolô để thấy được câu trả lời:  “Vậy tôi thấy trong tôi có luật này, khi tôi muốn làm điều thiện thì điều ác lại cặp theo. Vì theo người bền trong  tôi vẫn vui thích luật pháp của Đức Chúa Trời. Nhưng tôi  thấy trong chi thể tôi  có một luật khác chiến đấu với luật trong tâm trí tôi bắt tôi làm nô lệ  cho luật của tội lỗi vẫn ở trong chi thể tôi. Ôi ! Tôi là người khốn khổ biết dường nào. Ai sẽ giải cứu tôi khỏi thân thể của sự chết này ? Cảm tạ Đức Chúa Trời đó là nhờ Giêsu Kitô Chúa chúng ta. Như vậy chính mình tôi lấy tâm trí phục luật pháp của Đức Chúa Trời nhưng lấy xác thịt phục luật pháp của tội lỗi” ( Rm 7, 21 – 25 ).

Qua những lời phải nói là tâm huyết của Thánh Phaolô, một con người được ơn Chúa cho trở lại, đã cho thấy cuộc đời  tín hữu chúng ta luôn là một cuộc chiến cam go giữa hai thế lực thiện ác mà nếu không có ơn Chúa thì không một ai có thể lướt thắng.  Mỗi người là một ông vua nhưng là một thứ vua ươn hèn, không cai trị nổi đám quan quân tướng sĩ ( mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý ), mặc chúng tác yêu tác quái, muốn ăn ngủ, chơi bời, nói năng  nghĩ tưởng thế nào cũng được.  Biết đó là không hay không tốt  nhưng bởi trót  đã để cho chúng lấn quyền nên đành bất lực buông trôi.

Trong tất cả đám quần thần đó thì Ý  Thức là quan trọng nhất, công  rất nhiều nhưng tội cũng  lắm ( Công vi thủ, tội vi khôi ). Cứ nắm được Ý là nắm đầu được tất cả, nhưng để nắm được Ý  thì nhất định là phải có phương pháp và phương pháp ấy chính là sự chuyển hóa tâm thức.  Tâm ta từ vô lượng kiếp do bởi ảnh hưởng của tội nguyên tổ là tội phân biệt thì nay  phải nhất quyết  chuyển nó thành Tâm Vô Phân Biệt. Chúa dạy  yêu người thì đừng có phân biệt  người thân kẻ thù ( Mt 5, 43 – 44 ). Làm phúc bố thí thì đừng cho tay trái biết việc tay phải làm ( Mt 6, 3 – 4 ).  Bao lâu còn sống với Tâm Phân Biệt  thì còn quanh đi quẩn lại trong vòng tử sinh sinh tử  rất khó để mà thoát ra khỏi nó.

Điều khó ấy tự sức con người  không một ai có thể, nhưng  nếu biết cậy dựa vào Ơn Chúa  thì lại được, bởi vì “Ơn Ta đủ cho ngươi, vì quyền năng của Ta nên trọn trong sự yếu đuối” ( 2Cr 12, 9 ).

PHÙNG VĂN HÓA


 

Gia Lai: Đâm chết bạn vì mâu thuẫn trên Facebook, nữ sinh lãnh 18 năm tù

Ba’o Nguoi-Viet

July 21, 2025

GIA LAI, Việt Nam (NV) – Để giải quyết mâu thuẫn một bình luận không vừa ý trên mạng xã hội, hai nữ sinh ở Gia Lai hẹn gặp nhau “nói chuyện” để rồi một bị đâm chết, một lãnh án tù.

Hôm 21 Tháng Bảy, Tòa Án Tỉnh Gia Lai đã tuyên phạt bị cáo Trần Thị Minh Thư, 20 tuổi, ở xã Tân An, huyện Đăk Pơ cũ, nay là phường An Bình, tỉnh Gia Lai, 18 năm tù về tội “giết người.”

Bị cáo Trần Thị Minh Thư tại tòa. (Hình: V.N /Tuổi Trẻ)

Đây là vụ án chấn động công luận khi cả bị cáo và bị hại đều đang là học sinh trung học.

Báo Tuổi Trẻ dẫn cáo trạng cho hay thời điểm gây án, bị cáo Thư là học sinh lớp Mười Hai, trường Trung Học Phổ Thông Y Đôn. Còn nạn nhân là em Phan Nguyễn Ngọc Hân, học sinh lớp Mười Một, trường Trung Học Phổ Thông Nguyễn Trãi, thị xã An Khê cũ.

Án mạng xảy ra bắt nguồn từ những mâu thuẫn giữa hai bên quanh việc cự cãi, thách thức nhau trên mạng xã hội.

Cụ thể, hôm 6 Tháng Ba, 2024, bị cáo Thư lên mạng xã hội Facebook, thấy em Hân bình luận “chơi kiểu nào đây bay, lẹ đi” tại dòng trạng thái của một người bạn.

Trước đó, bị cáo Thư cũng từng bình luận “kiểu nào cũng chơi, lẹ đi,” nên nghĩ rằng em Hân đã cố tình nhái lại câu của mình để khiêu khích. Do đó, bị cáo Thư đã nhắn tin cho em Hân hẹn gặp nhau trước trường mẫu giáo Sơn Ca ở phường An Bình, thị xã An Khê, để nói chuyện, giải quyết mâu thuẫn và được nạn nhân đồng ý.

Gia đình tổ chức đám tang cho nạn nhân Phan Nguyễn Ngọc Hân. (Hình: An Phát/VietNamNet)

Sau khi đi học về, em Hân cùng bốn bạn nữ đi đến điểm hẹn để gặp bị cáo Thư.

Trong lúc lời qua tiếng lại dẫn đến xô xát, bị cáo Thư đã dùng dao mang theo đâm nhiều nhát vào vùng ngực, bụng, đùi em Hân. Dù nạn nhân được đưa vào Trung Tâm Y Tế Thị Xã An Khê cấp cứu, nhưng không qua khỏi.

Cơ quan điều tra xác định, nguyên nhân gây ra cái chết của nạn nhân Phan Nguyễn Ngọc Hân là “mất máu cấp do vết thương thấu ngực, bụng làm thủng tim, rách gan, lách gây ra bởi vật sắc nhọn.”

Sau khi gây án, bị cáo Thư đã đến cơ quan công an để đầu thú. (Tr.N)


 

HÀNH TRÌNH – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Maria!”.

“Đẹp biết bao khi nghĩ rằng lần hiện ra đầu tiên của Chúa Phục Sinh – theo Tin Mừng – đã diễn ra một cách cá nhân như vậy! Rằng có ai đó biết chúng ta, thấy nỗi đau và thất vọng của chúng ta, người ấy xúc động vì chúng ta và gọi tên chúng ta!” – Phanxicô.

Kính thưa Anh Chị em,

Maria – hôm nay Hội Thánh mừng kính – đã đi ra mộ Chúa từ sáng sớm khi trời còn tối mịt; nhưng trước khi nhận ra Thầy mình, cô phải trải qua một ‘hành trình’ tối mịt khác cho đến khi nghe ai đó gọi tên, “Maria!”.

Trước khi nhận ra Thầy, Maria vẫn ở trong bóng tối của chiều thứ Sáu; không chỉ một Giêsu đã chết mà thi hài Ngài dường như cũng bị đánh cắp! May thay, Maria bước dần ra khỏi sự u minh tâm linh khi ‘Ai đó’ gọi tên cô, mở mắt cô, cho cô nhận ra Thầy. “Chúa gọi ‘Maria!’. Một từ thôi, nhưng chứa cả trời cao trong đó. Sau cơn tuyệt vọng bao giờ cũng có hy vọng; sau tìm kiếm là khám phá; sau mất mát là tìm thấy!” – Fulton Sheen. Vậy mà, ngay khi khoảnh khắc tuyệt vời đó xảy đến, Maria vẫn phải vượt qua một ngả rẽ khác: Thầy không còn như trước! Vậy là phải bắt đầu một ‘hành trình’ mới – ‘hành trình’ của Thánh Thần!

Các cuộc ‘hành trình’ của Maria là một chuỗi chứng tá truyền cảm hứng cho chúng ta. Dù ít người bị bảy quỷ ám như cô, nhưng tất cả chúng ta đều bị dày vò cách này cách khác. Tất cả chúng ta phạm tội – đi trong bóng tối – có một quá khứ đáng hối tiếc; và tất cả chúng ta đều được mời gọi bước ra ánh sáng – trở nên tốt – trong Thánh Thần. “Đời sống thiêng liêng không nằm trước, sau hay ngoài cuộc sống hằng ngày. Chính giữa đời thường, Thánh Thần ẩn giấu và tỏ hiện!” – Henri Nouwen.

Cuộc sống “tốt hơn” của Maria là một cuộc sống được Thánh Thần dun dủi – quên mình vì Chúa Giêsu cách trung thành nhất. Cô không quan tâm liệu binh lính đã nhìn thấy cô dưới chân thập giá, liệu họ sẽ quấy nhiễu cô khi cô đến mồ để xức xác Thầy. Cô chỉ nghĩ đến hành động yêu thương cuối cùng có thể dâng lên Ngài. Và vì lòng trung thành không lay chuyển của cô, Chúa Giêsu đã ban cho cô một món quà ngoài sức tưởng tượng. Ngài hiện ra với cô, sai cô đi làm ‘tông đồ cho các tông đồ’.

Anh Chị em,

“Maria!”. Tiếng gọi đích danh với âm vực quen thuộc của “Người Làm Vườn” đã khiến trái tim Maria giật thót – vì “Chiên của Tôi thì nghe tiếng Tôi”. Nếu thuở địa đàng, sự chết đã đến với loài người trong một khu vườn; thì nay, sự sống trở lại với nhân loại cũng trong một khu vườn! Vui biết bao, ‘lần hiện ra đầu tiên’ của Chúa Phục Sinh đã diễn ra theo ‘cách cá nhân’ đến thế! Không phải tôi đi tìm Chúa, nhưng Chúa đi tìm tôi ngay trong ‘hành trình’ tối mịt của tôi! Ngài quan tâm cuộc sống của tôi, Ngài nuôi dưỡng nó; Ngài chết và sống lại để cứu nó. “Chúa Giêsu đến tìm chúng ta trong bóng tối. Ngài đón nhận chúng ta như chúng ta là, và đồng hành đưa ta về phía ánh sáng!” – Jean Vanier.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con dám cất bước từ ‘cái tôi’ tăm tối của con, dẫu đó là sự khởi đi của một ‘hành trình’ khá khó khăn và khắc nghiệt, nhưng nó nhất định cần thiết!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

**********************************************

Lời Chúa KÍNH THÁNH MARIA MAĐALÊNA 22/7, Thứ Ba Tuần XVI Thường Niên

Này bà, sao bà khóc ? Bà tìm ai ?

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.   Ga 20,1-2.11-18

1 Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. 2 Bà liền chạy về gặp ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói : “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu.”

11 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, 12 thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. 13 Thiên thần hỏi bà : “Này bà, sao bà khóc ?” Bà thưa : “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu !” 14 Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. 15 Đức Giê-su nói với bà : “Này bà, sao bà khóc ? Bà tìm ai ?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói : “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” 16 Đức Giê-su gọi bà : “Ma-ri-a !” Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri : “Ráp-bu-ni !” (nghĩa là ‘Lạy Thầy’). 17 Đức Giê-su bảo : “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ : ‘Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em’.” 18 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ : “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.


 

Đạo vào Đời – CHUYỆN THIỀN THỨ BẢY

Đạo vào Đời

 Cha Gioan Tauler, một vị linh mục đạo đức vẫn luôn cầu xin để được gặp một người chỉ dẫn cho ngài thiên đàng ở đâu. Một ngày kia, có tiếng lương tâm giục ngài ra trước cửa nhà thờ để gặp vị quân sư đó. Nhìn trước nhìn sau, cha chẳng thấy ai, ngoại trừ một người ăn mày, quần áo rách rưới, mặt mũi bẩn thỉu, hôi thối. Cha đến gần chào người hành khất: 

– Chào ông, chúc ông may mắn. 

Người ăn mày thản nhiên trả lời: 

– Chào cha, tôi có bị rủi ro bao giờ đâu. 

– Vậy thì xin Thiên Chúa ban cho ông mọi điều sung sướng. 

– Ồ, thưa cha, đời tôi chưa bao giờ thấy khổ cả. 

Cha Tauler rất ngạc nhiên về cách nói năng của người này. Cha hỏi tiếp: 

– Nếu Chúa bắt ông xuống hỏa ngục, ông có buồn khổ không? 

Người hành khất trả lời không cần suy nghĩ: 

– Nếu Chúa làm như vậy thì tôi sẽ ôm ghì lấy Chúa và đưa Chúa xuống hỏa ngục luôn. Tôi thà ở hỏa ngục với Chúa còn hơn ở Thiên Đàng mà không có Ngài. 

Vị linh mục càng ngạc nhiên hơn nữa. Cha hạch hỏi: 

– Này ông, ông có thể cho tôi biết ông từ đâu tới đây? 

– Thưa Cha, tôi từ Thiên Chúa mà đến. 

– Nhưng ông tìm thấy Thiên Chúa ở đâu? 

– Ở ngay khúc quẹo, chỗ mà tôi từ bỏ mọi của cải vật chất trên đời này. 

Tới đây, Cha Tauler không thể chờ đợi thêm được nữa. Ngài hỏi nhanh: 

– Thế thì, ông là ai? 

Người ăn mày nói một cách trịnh trọng: 

– Tôi là Vua. 

Cha Tauler quỳ xuống trước mặt người ăn mày: 

– Tâu Đức Vua, Ngài có thể cho con biết vương quốc ngài ở đâu không? 

– Vương quốc của Ta ở ngay trong tâm hồn Ta. 

 *****

Bạn thân mến, 

Nhiều lúc trên đời, chúng ta đã mất thời giờ viển vông đi tìm bình an, hạnh phúc ở những nơi không bao giờ có. 

Hàng ngày chúng ta lái xe đi làm trên cùng một con đường, vào cùng một giờ khắc trong ngày, vậy mà sao có hôm một chiếc xe chớp đèn xin đi trước thì ta mỉm cười, giảm tốc độ lại và còn đưa tay lên mời họ qua. Trái lại, có ngày gặp trường hợp tương tự, ta lại cáu kỉnh chửi thề mà không cho xe nào qua mặt? Tại sao con cái ta nô đùa trong nhà mà có lúc chúng ta cảm thấy êm đềm, hạnh phúc; nhưng có lúc ta lại cảm thấy ồn ào, khó chịu, nên la rầy và bắt chúng phải ở yên? 

khi mà con người biết quên mình hy sinh cho hạnh phúc người khác, chia sẻ với người khác”. Thì ra sự bình an, vui vẻ, hạnh phúc không phải do ngoại cảnh tạo ra, mà lại ở ngay trong chính TÂM ta. Khi lòng ta an vui thì ngoại cảnh cũng đẹp đẽ. Khi lòng ta bất ổn thì ngoại cảnh chỉ tạo nên sầu muộn.

Cảnh giới Thiên Đàng hay Địa ngục từ trong TÂM ta vậy !

From: KimBang Nguyen


 

Nhịn đi con, đừng hơn thua tranh chấp

Người kể chuyện đời

Nhịn đi con, đừng hơn thua tranh chấp

Bởi tục trần vật chất tựa khói mây

Ánh nguyệt soi còn lúc khuyết khi đầy

Của trăm họ sao về tay một chủ?

 

Nhịn đi con, biết bao nhiêu mới đủ

Rời túi tham để khỏi phụ tình đời

Mình thêm giàu để người khác chơi vơi

Nhiều tiền của cũng phải rời cõi thế.

 

Nhịn đi con, đời chính là dâu bể

Không thương người, có trí tuệ được chi

Uy quyền nào, bằng đạo đức từ bi?

Bởi tất cả không gì hơn Phước Báu.

 

Nhịn đi con, để hiểu xa nhìn thấu

Trong nguy nan chỉ phước báu cứu mình

Vàng, bạc, xe, nhà… là của phù sinh

Chỉ có nghiệp mới bên mình mãi mãi.

 

 

Nhịn đi con, để thấy lòng thư thái

Được nụ cười, ôn lại buổi ban sơ

Thân hồn nhiên vui vẻ với tuổi thơ

Thật hạnh phúc là bến bờ thân thiện.

 

Nhịn đi con, cho khổ,nguy, tan biến

Sống hoà mình hiếu thiện để lòng thanh

Đêm an yên với giấc ngủ trong lành

Ngày thoải mái với công danh chính thuận.

 

Nhịn đi con, và tâm an trí vững

Tin quanh ta, Nhân Quả chứng không rời

Làm thiện hiền, tin đến phút tàn hơi

Rời cõi tạm có Phật trời tiếp đón…!

Sưu Tầm


 

THÁCH THỨC – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Chúng tôi muốn thấy Thầy làm một dấu lạ!”.

Một thiếu nữ xinh đẹp đến gặp một Linh mục, đặt một câu hỏi đầy thách thức, “Xin cha cho biết sống đời dâng hiến là gì?”. Đầy thách đố, vị Linh mục đưa ra một tờ giấy trắng và nói, “Đó là ký tên bên dưới và để Chúa điền vào bên trên bất cứ điều gì Ngài muốn!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Không biết thiếu nữ kia có ký bên dưới tờ giấy hay không, nhưng sự thật là, con người luôn muốn ‘thách thức’ Thiên Chúa! Đó là một sự thật khó tin. Nhưng điều khó tin hơn là, Thiên Chúa luôn ‘thua’ con người; Ngài chiều nó. Lời Chúa hôm nay cho thấy điều đó.

Sau 430 năm ‘ở đậu’ trên đất mà dường như Israel chỉ hạnh phúc vỏn vẹn hơn kém ‘mấy chục năm lẻ’, để ‘mấy trăm năm’ còn lại hầu như là nô dịch; thì cuối cùng, Chúa cũng giải thoát họ. Ấy thế, vừa ra khỏi đó, dân ‘thách thức’ Chúa và Môsê, “Bên Ai Cập không đủ mồ chôn hay sao?”; hoặc đau đớn hơn, “Cứ để mặc chúng tôi làm nô lệ Ai Cập!” – bài đọc một. Chỉ 4 ngày, Israel ra khỏi Ai Cập; nhưng phải đợi đến 40 năm, Chúa mới có thể lấy ‘Ai Cập’ ra khỏi lòng họ! Cũng thế, Thiên Chúa có thể đưa bạn ra khỏi hoang địa chỉ trong một đêm, nhưng để đưa hoang địa ra khỏi bạn, Ngài cần một đời!” – Paul Tripp. Môsê trấn an, “Đừng sợ! Chúa sẽ chiến đấu cho anh em. Anh em chỉ việc ngồi yên!”. “Chính sự ‘ngồi yên’ đó mới là cuộc chiến lớn nhất – vì nó đòi phải tin!” – John Ortberg. Và quả Ngài đã chiến đấu và Israel có thể cất lên, “Nào ta hát mừng Chúa, Đấng cao cả uy hùng!” – Thánh ca Xuất Hành.

Xu hướng ‘thách thức’ một lần nữa lộ rõ khi một nhóm kinh sư biệt phái kéo đến thưa Chúa Giêsu, “Chúng tôi muốn thấy Thầy làm một dấu lạ!”. Quan hệ của họ với Ngài là quan hệ ‘tiện ích’ – không phải hiệp thông. Bài học ở đây là, thay vì ‘thách thức’ Thiên Chúa, hãy để Ngài ‘thách thức’ bạn và tôi! Chính những ‘thách thức’ của Ngài đối với bản thân chúng ta lại là nhân tố để mỗi người có thể lớn lên trong khiêm nhường, vị tha và hoán cải. “Thách thức Thiên Chúa là hành động của kẻ hoài nghi. Đón nhận thách đố của Ngài là hành động của người môn đệ!” – Timothy Keller.

Anh Chị em,

“Chúng tôi muốn thấy Thầy làm một dấu lạ!”. Hãy thôi thách đố Thiên Chúa, than trách Ngài; nhưng “cứ việc ngồi yên” và vững tin! Ngài là Cha chúng ta, Đấng thường làm những điều khó tin để chúng ta tin Ngài hơn. Và gì nữa? Hãy bắt đầu bằng sự ăn năn chứ không bằng những mặc cả. Khi tôi ăn năn, tôi tin nhận Chúa Giêsu – Đấng Ngài sai đến – Đấng xứng với tất cả tình yêu của tôi; tôi cảm thấy hối hận vì đã yêu Ngài quá ít nhưng xúc phạm Ngài quá nhiều. “Khi chúng ta đến với Thiên Chúa bằng những câu hỏi thách thức, Ngài im lặng. Nhưng khi ta đến với tấm lòng thống hối, Ngài lên tiếng!” – C.S. Lewis. Bấy giờ là lúc Ngài bắt đầu công việc thường làm của Ngài – biến đổi – đó chính là phép lạ Chúa sẽ làm trên bạn và tôi!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, mỗi khi mặt trời mọc, chớ gì con dám ký tên bên dưới ‘tờ giấy’ ngày sống của con và Chúa có thể viết bên trên bất cứ những gì Chúa muốn!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*********************************************

Lời Chúa Thứ Hai Tuần XVI Thường Niên, Năm Lẻ

Trong cuộc phán xét, nữ hoàng Phương Nam sẽ đứng lên cùng với thế hệ này.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.  Mt 12,38-42                             

38 Khi ấy, có mấy kinh sư và mấy người Pha-ri-sêu nói với Đức Giê-su rằng : “Thưa Thầy, chúng tôi muốn thấy Thầy làm một dấu lạ.” 39 Người đáp : “Thế hệ gian ác và ngoại tình này đòi dấu lạ. Nhưng chúng sẽ không được dấu lạ nào, ngoài dấu lạ ngôn sứ Giô-na. 40 Quả thật, ông Giô-na đã ở trong bụng kình ngư ba ngày ba đêm thế nào, thì Con Người cũng sẽ ở trong lòng đất ba ngày ba đêm như vậy. 41 Trong cuộc phán xét, dân thành Ni-ni-vê sẽ trỗi dậy cùng với thế hệ này và sẽ kết án họ, vì xưa dân ấy đã sám hối khi nghe ông Giô-na rao giảng ; mà đây thì còn hơn ông Giô-na nữa. 42 Trong cuộc phán xét, nữ hoàng Phương Nam sẽ đứng lên cùng với thế hệ này, và bà sẽ kết án họ, vì xưa bà đã từ tận cùng trái đất đến nghe lời khôn ngoan của vua Sa-lô-môn ; mà đây thì còn hơn vua Sa-lô-môn nữa.”


 

Gia đình 4 người mất vì lật tàu ở Hạ Long: cả nhà đi du lịch mừng con đỗ đại học

Hà Nội News

Ngày 20/7, không khí tang thương bao trùm thôn Vĩnh Ninh, xã Đại Thanh, TP Hà Nội, nơi có gia đình 4 người thiệt mạng trong vụ lật tàu ở Vịnh Hạ Long. Nhìn di ảnh ông N.H.T. và vợ con trên ban thờ, những người đến chia buồn đều cảm thấy thắt lòng đau xót trước tai họa nghiệt ngã giáng xuống gia đình này trong chuyến du lịch định mệnh.

Ông N.H.T. (sinh năm 1973) làm lái xe; vợ ông là bà T.Ng. (sinh năm 1974) ở nhà nội trợ. Cuộc sống tuy không khá giả nhưng gia đình lúc nào cũng đầm ấm, hạnh phúc. Trong ba người con của họ, con gái cả T.H. (sinh năm 2002) mới tốt nghiệp đại học, đi làm chưa lâu; con trai thứ 2 là P. (sinh năm 2007) vừa tốt nghiệp THPT, còn con gái út A.T. tròn 8 tuổi.

Bà Ng. có bệnh ung thư nhưng thỉnh thoảng vẫn nhận vài việc lặt vặt để kiếm thêm thu nhập. Gia đình họ hiếm khi đi du lịch, không ngờ chuyến đi mừng con trai vào đại học lại thành thảm kịch, 5 người đi nhưng chỉ một người trở về…

(*) Nguồn: PV Minh Tuệ/VTC News


 

“Mác-ta! Mác-ta ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá! (Lc 10:41)- Cha Vương

Ngày Chúa Nhật an lành với hết niềm tin tưởng vào sự quan phòng của Chúa nhé.

Cha Vương

CN: 20/7/2025

TIN MỪNG: Chúa đáp: “Mác-ta! Mác-ta ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá! (Lc 10:41)

SUY NIỆM: Thực ra ở mức độ nhỏ, băn khoăn và có thể là những lực lượng tích cực trong tâm trí con người. Tuy nhiên, nghiên cứu cho thấy hầu hết chúng ta đều đều băn khoăn và quá mức, nhất là trong xã hội bất ổn ngày nay. Để làm dịu sự băn khoăn lo lắng, bạn hãy bắt chước cô Ma-ri-a đến ngồi bên Chúa. Trong giây phút thinh lặng dưới chân Chúa bạn chú tâm lắng nghe coi con tim mình đang lo lắng về điều gì. Tập trung vào giây phút hiện tại, những gì đang xảy ra bên trong và bên ngoài bạn ngay lúc này. Nếu được hãy viết ra để kiểm soát nỗi băn khoăn lo lắng đó. Cho phép bản thân lo lắng trong một khoảng thời gian nhất định rồi chủ động, xin Chúa giúp đỡ, điều chỉnh lại lối suy nghĩ của mình. Bạn hãy nhớ rằng băn khoăn lo lắng chỉ có ích khi nó tạo ra thay đổi nơi bạn, còn không thì nó chỉ mãi là suy nghĩ ám ảnh và làm cản trở công việc của bạn.

LẮNG NGHE: Anh em đừng lo lắng gì cả, nhưng trong mọi hoàn cảnh, anh em cứ đem lời cầu khẩn, van xin và tạ ơn, mà giãi bày trước mặt Thiên Chúa những điều anh em thỉnh nguyện. Và ​bình an của Thiên Chúa là bình an vượt lên trên mọi hiểu biết, sẽ giữ cho lòng trí anh em được kết hợp với Đức Ki-tô Giê-su. (Pl 4:6-7)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, những mối băn khoăn lo lắng quá độ trong lòng khiến con suy sụp, xin đổi mới tâm hồn con để hân hoan ca tụng Chúa trong mọi hoàn cảnh. 

THỰC HÀNH: Đọc 10 lần câu này: Lạy Chúa Giêsu, con phó thác chính mình con cho Chúa, xin hãy lo liệu mọi sự cho con! 

From: Do Dzung

*******************

Diệu Hiền – TRONG TÌNH CHÚA QUAN PHÒNG- Sáng tác: Phanxico

ĐỪNG GÁNH QUÁ KHỨ TRÊN VAI TUỔI GIÀ

Tu Le

Tuổi già là khoảng trời chiều lặng gió. Không còn những chuyến đi hăm hở, không còn những nông nổi muốn thay đổi cả cuộc đời. Người ta sống chậm lại, nghĩ nhiều hơn về những điều đã qua. Và chính lúc đó, những ký ức tưởng chừng đã khép, lại âm thầm hiện về như bóng nắng xế – không chói chang, nhưng dai dẳng.

Trong số đó, nỗi đau về một cuộc hôn nhân đổ vỡ thường là điều day dứt nhất. Ly hôn – hai chữ tưởng chỉ là một quyết định trong khoảnh khắc – nhưng thật ra có thể làm chông chênh cả phần đời còn lại. Đặc biệt là khi ta đã già, khi chẳng còn ai để trách móc ngoài chính bản thân mình.

Ngày trẻ, người ta chia tay vì không chịu nổi nhau. Nhưng khi tuổi đã cao, người ta lại chẳng thể chia lìa những hoài niệm. Những gì đã từng cố quên, lại bỗng chốc trở thành nỗi nhớ âm ỉ. Có người ngồi trầm ngâm bên chén trà nguội, tự hỏi: “Giá như ngày ấy mình bớt cố chấp”. Có người mỗi lần nhìn con cháu sum vầy, lại thở dài vì từng bắt chúng đi qua tuổi thơ với cha mẹ trong hai ngôi nhà khác nhau.

Con người có xu hướng tìm nguyên cớ để giãi bày nỗi đau. Nhưng nhiều khi, việc cứ mãi đi tìm kẻ có lỗi chỉ khiến mình sống thêm một kiếp đời thứ hai – trong giận hờn, trong trách móc, trong u sầu.

Có người tự trách mình, rằng ngày xưa quá nóng nảy, nói ra những lời không nên nói. Có người trách người cũ quá khắt khe, chẳng chịu hiểu, chẳng chịu nhường. Có người thậm chí oán trách cả con cái, cho rằng chính những bất đồng trong cách dạy dỗ, lo toan, kỳ vọng, đã khiến gia đình rạn vỡ.

Nhưng cuối cùng, tất cả những lời trách ấy cũng chẳng làm cuộc đời nhẹ đi. Chúng chỉ khiến buổi chiều của đời người thêm nặng nề, như gùi đá trên lưng người đã mỏi gối chồn chân.

Có một điều giản dị mà không dễ nhận ra: Ly hôn không phải là thất bại. Nó chỉ là một ngã rẽ – đôi khi cần thiết, đôi khi bất đắc dĩ. Nhưng nếu đã rẽ rồi, thì đừng đứng mãi ở đó để dõi theo con đường cũ, mà bỏ quên hoa cỏ đang mọc lên bên lối mới.

Người ta không cần ai bên cạnh mới gọi là bình yên. Chỉ cần trong lòng không còn oán hận, thì gối đơn cũng êm, giấc ngủ cũng sâu.

Và cũng đừng nghĩ rằng con cái không hiểu. Trẻ con ngày bé có thể không nói gì, nhưng khi đã lớn lên, trải qua những va vấp, chúng sẽ đủ đầy cảm thông. Chúng không cần cha mẹ sống cùng nhau nếu điều đó đồng nghĩa với giày vò. Chúng chỉ mong cha mẹ – dù đi hai con đường khác nhau – vẫn có thể sống nhẹ lòng, sống tử tế với chính mình và quá khứ.

Tha thứ không có nghĩa là chối bỏ những tổn thương đã từng. Tha thứ là đặt dấu chấm hết cho những đau khổ ta tự gây cho mình khi cứ ôm hoài một câu chuyện đã qua. Tha thứ là tự cho phép mình buông tay với nỗi giận, để tay còn đủ nhẹ mà cầm lấy những niềm vui nhỏ nhoi mỗi ngày – một bữa cơm tự nấu, một cành hoa bên cửa sổ, một lời hỏi thăm từ con cháu.

Tuổi già, thật ra là phần đời quý giá nhất – vì nó không còn là cuộc chạy đua, mà là lúc được sống chậm, sống sâu. Nhưng sống sâu không có nghĩa là lội ngược vào dĩ vãng. Sống sâu là biết ngắm lại đời mình như một người thợ lành nghề soi từng mối chỉ đã thêu lên tấm áo cuộc đời – thấy chỗ nào còn rách thì vá bằng lòng nhân hậu, thấy chỗ nào từng rối thì gỡ bằng sự bao dung.

Đừng bắt tuổi già phải gánh những muộn phiền lẽ ra nên để lại ở tuổi trẻ. Đừng dằn vặt mình bởi những điều không thể thay đổi. Mỗi người có thể đã đi sai một đoạn đường, nhưng đừng để sai lầm đó chi phối hết phần đời còn lại.

Ai trong chúng ta cũng có thể từng là một người chồng thất bại, một người vợ không trọn vẹn. Nhưng nếu biết nhận lỗi và buông bỏ, thì vẫn có thể là một ông bà nội, ông bà ngoại, một người cha, người mẹ nhân hậu – biết cười hiền, biết sống nhẹ, biết thương lấy chính mình và những người đã đi cùng mình một quãng đường.

Tuổi già không phải là để kết tội. Tuổi già là để khép lại đời người bằng một cái gật đầu: “Tôi đã sống, tôi đã thương, tôi đã học được cách buông bỏ.”

Chỉ khi ấy, ta mới thật sự sống trọn vẹn mùa thu cuối cùng – trong an yên.

#gotacoffee

#ngườiviếtgiữahaimiền


 

CÓ NHỮNG CHUYẾN ĐI KHÔNG TRỞ VỀ

Những câu chuyện Nhân Văn – Tu Le

Chúng ta vẫn thường nghĩ, biển là nơi thư giãn. Sóng là tiếng ru yên lành. Gió là lời thì thầm của trời đất với lòng người. Nhưng có những ngày, biển không hiền. Gió nổi giận. Sóng hóa thành những nhát dao lạnh ngắt, cuốn trôi đi cả một chuyến đi bình yên vừa mới bắt đầu.

Vụ lật tàu ở Quảng Ninh là một vết cứa sâu vào lòng người Việt. Không cần biết nạn nhân là ai, ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi – chỉ cần biết đó là đồng bào mình, những người từng cười nói buổi sáng, mà chiều đã nằm im trong làn nước lạnh. Có cháu bé mười tuổi, sống sót thần kỳ nhờ nhớ lời dặn của bố. Câu kể của em đơn giản, mà khiến ai nghe cũng nghẹn nơi cổ họng. Rằng em từng bị sóng đánh dội vào boong tàu, rồi phải trèo vào khoang động cơ, nấp trong đó cho đến khi nghe thấy tiếng người. Bố em dặn phải giữ nhịp thở đều, bám vào vật nổi. Em còn sống, nhờ trí nhớ. Nhưng bố mẹ em thì vẫn chưa rõ ra sao. Những lời dặn dò có thể cứu người. Nhưng cũng có thể là lời cuối cùng ta nghe từ người thân.

Có ba người đàn ông ôm lấy một chiếc ghế gỗ, vật lộn với sóng biển hơn ba tiếng đồng hồ trong đêm lạnh. Họ đã chứng kiến một người bạn đồng hành không trụ nổi, buông tay chìm vào biển sâu. Đó là khoảnh khắc không ai muốn lặp lại trong đời. Một chiếc ghế – thứ tầm thường giữa cuộc sống thường nhật – đã trở thành cứu cánh sinh tử trong giây phút tận cùng. Để sống sót, không chỉ cần sức khỏe, mà còn cần nghị lực, cần niềm tin vào một điều gì đó lớn hơn nỗi sợ. Họ đã sống, vì vẫn còn người chờ họ trở về.

Có người mẹ, một mình bơi vào tàu nhiều lần để cứu người. Giữa đêm tối, gió lớn và nước lạnh, chị vẫn cố gắng lặn ngụp tìm chồng và hai đứa con nhỏ. Khi không tìm thấy, chị lại bơi ngược ra, gào lên cầu cứu. Bởi vì chị nghĩ: nếu không thể mang con về, thì ít nhất phải cứu được ai đó. Một người phụ nữ bình thường, bỗng trở thành mạnh mẽ hơn bao giờ hết, chỉ vì hai chữ “gia đình”. Nỗi đau không làm chị gục ngã, mà biến chị thành chiếc phao cứu sinh cho người khác. Trong tận cùng bi kịch, tình thân vẫn là thứ ánh sáng không gì dập tắt được.

Ta đọc những câu chuyện ấy, không phải chỉ để buồn hay thương cảm. Mà để nhắc mình sống khác đi. Nhắc mình biết ơn nhiều hơn. Nhắc mình đừng vội cáu giận khi người thân nhắn tin trễ, khi con cái lỡ làm rơi bát cơm, khi vợ chồng lỡ lời trong bữa ăn. Có thể ngày mai, ta sẽ không còn cơ hội để xin lỗi. Cũng có thể, ta sẽ không còn cơ hội để nói câu yêu thương.

Cuộc sống này luôn ẩn chứa những bất ngờ – có khi là một cơn gió nổi lên bất chợt, một con sóng tràn qua boong tàu, một chiếc cầu sập, một vết nứt trong lòng đất, một biến cố tưởng chừng không thể xảy ra. Và thế là, một cuộc đời yên ổn bỗng chốc hóa tan hoang. Không ai có thể ngờ, chuyến đi ngắn ngủi trên vịnh Hạ Long lại trở thành chuyến đi cuối cùng của nhiều người. Một tấm ảnh kỷ niệm chưa kịp chụp. Một bữa cơm hẹn chiều chưa kịp ăn. Một cái ôm buổi sáng chưa kịp trao.

Chúng ta vẫn sống, vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn tranh cãi vì những chuyện vụn vặt. Nhưng sau một biến cố, mới nhận ra: sống là một điều mong manh. Sự sống không tự nhiên mà có, và cũng không hứa hẹn sẽ kéo dài. Bởi thế, hãy sống tử tế với nhau hơn một chút. Hãy bao dung hơn. Đừng để đến khi mất rồi mới thấy hối hận vì chưa đủ tốt với người mình thương.

Đêm qua có người đã vĩnh viễn nằm lại dưới đáy nước lạnh. Có người vừa sống sót trở về, đôi mắt chưa hết hoảng loạn. Và có người mãi mãi không còn được nghe tiếng gọi “mẹ ơi”, “bố ơi” như hôm qua nữa. Ta, những người đang sống, hãy thắp lên một nén lòng – không chỉ để tưởng niệm, mà để sống sâu sắc hơn, nhân hậu hơn, biết ơn hơn mỗi ngày còn được trở về nhà, thấy ánh đèn bếp còn sáng, thấy tiếng con trẻ còn vang trong sân nhỏ.

Sống là một phép màu. Và trở về – đôi khi là đặc ân không dành cho tất cả.

Vậy nên, nếu hôm nay còn có thể gọi điện cho mẹ, hãy gọi. Nếu còn có thể nắm tay con, hãy nắm. Nếu còn có thể tha thứ, hãy tha thứ. Đừng đợi đến lúc sóng lớn ập tới, mới tiếc những điều chưa kịp nói.

Đêm lạnh lắm. Cầu mong mọi người đều được về nhà. Cầu cho những chuyến đi, dù muộn, vẫn có ngày trở lại trong vòng tay yêu thương. Và cầu cho biển – sẽ hiền trở lại.

#NgườiViếtGiữaHaiMiền


 

Thời đại của TV đã suy thoái nhường chỗ cho Youtube

AI Copilot tổng hợp

Sự Suy Thoái của Truyền Hình Truyền Thống trong Kỷ Nguyên Nội Dung Trực Tuyến

AI Chat GPT (Copilot) phân tích vì sao các chương trình TV truyền thống, tiêu biểu là chương trình khuya (Latenight Show), đang mất dần khán giả vào tay YouTube và các nền tảng số khác.

Năm 2024, YouTube đạt khoảng 36,1 tỷ USD doanh thu quảng cáo, tăng từ 31,5 tỷ USD năm trước. Dự báo đến năm 2030, con số này có thể đạt 64,2 tỷ USD

Hãy so sánh với doanh thu quảng cáo của các hãng truyền hình lớn, Theo dữ liệu từ năm 2024, Fox News Channel dẫn đầu với 1,2 tỷ đô la, giảm 6% so với cùng kỳ năm ngoái. CNN đứng thứ hai với 782 triệu đô la, giảm 1,3%, trong khi MSNBC tăng 6% lên 379 triệu đô la, và NewsNation tăng 40% lên 151 triệu đô la.

Như vậy, YouTube đã vượt xa từng hãng truyền hình lớn về doanh thu quảng cáo, và thậm chí còn lớn hơn tổng doanh thu của tất cả các hãng truyền hình cộng lại.

Tại Sao Niềm Tin Vào Truyền Thông Truyền Thống Suy Giảm Trong Khi Blogger và Streamer Ngày Càng Được Tin Tưởng

Sự mất niềm tin vào các kênh truyền thông lớn đã gia tăng trong nhiều năm và không chỉ là một xu hướng theo tuổi tác—mà là sự thay đổi trong cách công chúng nhìn nhận sự minh bạch, độ tin cậy và mối liên kết cá nhân với nguồn thông tin.

1. Truyền Thông Truyền Thống Bị Cho Là Thiếu Minh Bạch và Thiên Vị

  • Nhiều khán giả cho rằng các hãng truyền hình lớn bị ảnh hưởng bởi lợi ích chính trị hoặc doanh nghiệp. Việc đưa tin thiếu minh bạch, và khi sai sót xảy ra, việc đính chính thường chậm trễ hoặc ít được chú ý.
  • Theo khảo sát của Gallup, chỉ khoảng 31% người Mỹ nói rằng họ “hoàn toàn” hoặc “tương đối” tin tưởng truyền thông truyền thống—mức thấp nhất trong hơn 50 năm.

Editorial Cartoon: Manipulating the Media - The Columbian

2. Blogger và Streamer Tạo Mối Quan Hệ Cá Nhân Với Khán Giả

  • Người sáng tạo nội dung độc lập thường tương tác trực tiếp với người xem qua bình luận, livestream và mạng xã hội. Họ thường công khai quan điểm cá nhân, paradoxically làm cho họ trở nên đáng tin hơn trong mắt khán giả. Hình ảnh “thật”, không qua chỉnh sửa kỹ thuật đã tạo nên cảm giác gần gũi và thân thiện.

3. Tường Thuật Thực Tế, Nhanh Chóng và Không Qua Kiểm Duyệt

  • Trong các sự kiện lớn như biểu tình, phiên tòa, hoặc biến động chính trị, những livestream từ hiện trường của streamer đôi khi còn nhanh và chân thực hơn tin tức truyền thống. Các nền tảng như YouTube và TikTok cho phép người dùng tự quay và chia sẻ ngay từ điện thoại—khiến thông tin trở nên sống động và cá nhân hơn.

Joe Rogan Vs. Fake News, CNN - #TFNOriginal - YouTube

4. Người Trẻ Ưa Thích Tin Tức Từ Người Sáng Tạo

  • Gen Z và Millennials có xu hướng lấy thông tin từ YouTuber và influencer hơn là từ báo in hay TV. Theo Pew Research, 60% thanh thiếu niên khi xem tin tức qua YouTube thì chọn nội dung từ cá nhân, không phải từ tổ chức báo chí chính thống. Các streamer giải thích thông tin phức tạp bằng cách dễ hiểu, sử dụng hình ảnh, kể chuyện hoặc thậm chí hài hước.

5. Tính Minh Bạch và Phản Hồi Nhanh Từ Cộng Đồng

  • Blogger và streamer có hệ thống phản hồi tức thời—nếu họ nói sai, người xem sẽ phát hiện và bình luận ngay. Trong khi đó, truyền thông truyền thống thường chậm trễ phản hồi và đôi khi mang vẻ phòng thủ hoặc thiếu rõ ràng. 

Sự Thay Đổi Niềm Tin Gắn Với Việc Kiểm Soát

Người tiêu dùng ngày nay muốn tự lựa chọn ai là người cung cấp thông tin, khi nào, và như thế nào. Blogger và streamer cung cấp sự tự do đó, trong khi truyền hình truyền thống vẫn duy trì kiểu trình bày cố định và tông giọng khuôn mẫu.

The Pension Rage may not reach Central Asia but Woke Culture might ...

CNN và Washington Post đang chịu sự giám sát và chỉ trích

  • CNN được tin bởi 48%, nhưng cũng bị 37% người xem công khai tỏ ra rằng họ không tin tưởng vào các bản tin của CNN, điều này cho thấy mức độ phân cực mạnh. Washington Post có tỷ lệ tương tự: 46% tin, nhưng 31% không tin.
  • Cả hai đã trải qua thay đổi lãnh đạo, chỉnh sửa nội dung và tái cơ cấu đội ngũ sau khi bị chỉ trích về thành kiến và lượng khán giả suy giảm. Hiện nay, CNN đã có thông tin khách quan hơn và đang quay về dạng nguyên thủy của người sáng lập vốn có chủ trương cố gắng thông tin thuần túy, có kiểm chứng khách quan và độc lập với mọi khuynh hướng chính trị.
  • Phải chăng cuộc “Cách Mạng Thông Tin” đang nổ ra bên cạnh “Cách Mạng Kỹ Thuật Số”.