Ngoảnh lại, nàng Thơ đã ở bên,

“Ngoảnh lại, nàng Thơ đã ở bên,”

“Mỉm cười, ôi khoé miệng trăm duyên.

Lời nào tả được tình lưu-luyến,

Buổi mới cân-cần với bạn hiền.”

(Dẫn từ thơ Thế Lữ)

 Mai Tá lược dịch.

Với dân-gian thi-giới, Người là Nàng Thơ. Và, khi thi-nhân ngoảnh lại, Nàng Thơ đã ở gần.

Với dân con nhà Đạo, Người là Bạn Tiên Đấng Thánh. Và, khi Đấng Tháng hiện đến, Người ân-cần vẫn mỉm nụ cười có khoé miệng trăm duyên thổi hơi. Làn hơi Chúa thổi, thân-thương đầy tình lưu-luyến, rất Thánh Thần-Bạn Tiên. Và cũng ân-cần vào buổi mới, như trình-thuật diễn-tả, rất hôm nay.

Trình thuật miêu tả buổi mới rất sớm lúc Chúa Phục Sinh. Chính vào ngày Phục Sinh lúc ấy, Thánh Thần Chúa hiện đến với môn đệ bằng hơi của Thầy Chí Thánh (Yn 20: 22). Nhưng ở sách Công vụ, lại thấy ghi: Thánh Thần Chúa xuất hiện vào ngày Ngũ Tuần mang hình lưỡi lửa tản xuống, với từng người (Cv 2: 3).

Hai bản văn, hai phong cách đối chọi hơi khác biệt. Nhưng, cùng nói lên cũng một hiện trạng, rất thực tế. Thực tế, là thời gian – nơi chốn và biểu tượng không là điều quan-trọng với Đức Chúa. Quan trọng, là: hôm nay xuất hiện một trời mới đất mới Chúa đã sáng tạo. Và, buổi mới hôm nay ngập đầy Bình an và Nỗi vui của trời mới đất mới, Ngài mang đến.

Bình an và nỗi vui đến từ “hơi thở”, một thực thể rất chân thật không cần phải thắc mắc hoặc ngỡ ngàng. Bởi, theo ngôn ngữ người Hy Lạp, “hơi thở” và “thần khí”, chỉ là một. “Hơi thở” gợi nhớ làn hơi Chúa hà vào bụi đất, đem sự sống đến với người đầu tiên, trên trái đất (Kn 2: 7).

Ở đây cũng thế, “Thần khí” được hà hơi vào môn đệ, để các ngài trở thành người mới; người, mà thánh Phaolô nói đến trong thư gửi giáo đoàn Côrinthô (1Cr 12: 7).

Rõ hơn, đây chính là hình ảnh mà thánh Luca sử-dụng để đưa vào sách Công vụ, với các yếu tố nổi bật làm nền. Ở thánh Luca, “hơi thở” hay “thần khí” là làn gió vẫn thổi đi (Cv 2: 2). Và, để miêu tả rõ hơn về gió vẫn thổi, thánh nhân còn sử dụng hình ảnh “lưỡi lửa” để gợi nhớ những tháng ngày dân con Đức Chúa lưu lạc nơi quê người.

Tại xứ sở đầy sa mạc. “Lửa”, đối với Môsê và cuộc xuất hành qua sa mạc, là hình ảnh về sức mạnh và sự hiện diện của Chúa luôn bên cạnh con dân.

Trên thực tế, khi nói “gió” và “lửa” là nói về trạng huống dân Ngài chọn đã có Chúa ở cùng. Cũng vậy, khi nói nhângian thi-giới tức: có “Nàng Thơ đã ở bên” với thi sĩ, còn con dân nhà đạo thì: Người là Đấng Bạn Tiên. Đấng ân-cần vào buổi mới. Vào buổi, Thần Khí Chúa lưu lại ở mãi với các kẻ tin vào Ngài. Ngài lưu lại không lúc nào nghỉ ngơi. Lưu lại như thế, Ngài đã sáng tạo chất sống mới cho con người, mà ta luôn gọi là Trời mới, đất mới.

Và, mỗi khi có Thần Khí Bạn Tiên “hà hơi” – “lưu lại”, là có bình an và hiệp nhất. Một bình an, Đức chúa từng khẳng định: “Anh em tha lỗi cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ.” (Yn 20: 23). Thành thử, khi Thần Khí đến với ai, hiển nhiên là có hòa giải với người ấy. Những hòa-giải và bình-an đã giải thóat mọi kẻ lâu nay bị cầm giữ.

Hòa-giải đây, còn là sự hài-hòa kết-hợp con dân thế trần với Đức Chúa. Kết nối và hòa hợp mọi người với nhau như người anh, người chị một nhà. Hòa và giải, còn là động tác chữa lành mọi lầm lỗi và thương tật. Hòa và giải, là kết nối trở lại những gì đã phân rẽ.

Vấn đề hôm nay, là: việc Thần Khí Chúa hiện đến có ảnh-hưởng gì trên cuộc sống của mỗi người, và mọi người? Trả lời vấn nạn rất căng này, thánh Phaolô kịp can thiệp để xác minh, như sau: “Không ai có thể nói Đức Giê-su là Chúa, nếu người ấy không ở trong Thần Khí.” (1Cr 12: 3b).

Nói rộng hơn, gọi Đức Giê-su là “Chúa”, và là “Thầy”, ta không chỉ “mỉm cười như môn-đệ thuở trước. Nhưng, ta đặt trọn vẹn niềm tin nơi Người là Bạn Tiên, rất ân cần. Và, để chứng tỏ niềm tin-yêu rất riêng với Người, ta chỉ có thể làm được như thế bằng vào cuộc sống thực tế, ở đời. Sống thực-tế ở đời, là sống Đạo giữa người đời, với người đời.

Mặt khác, với Thần Khí Chúa hiện đến, Bạn Tiên rất Nhân Hiền còn là đặc sủng Chúa gửi để hòa giải những ai tiếp nhận tha nhân – anh em vào chung sống với ta trong cùng cộng đoàn. Tuy nhiên, ân sủng đặc biệt mà Thần Khí Chúa tặng ban nay mang sắc mầu rất khác biệt. Khác biệt chứ không riêng biệt.

Bởi, đặc sủng Chúa ban, là ban cho hết mọi người. Không trừ một ai. Không dành cho riêng ai. Cũng chẳng gửi về địa chỉ của cá nhân nào, riêng lẻ.

Do đó, bổn phận người nhận đặc sủng là sử dụng quà đặc biệt ấy để dựng xây cộng đoàn, mình đang sống. Như thế, dù với số đông, ta vẫn trở nên cùng một Thân Mình Đức Kitô. Như thánh Phaolô từng quả quyết: “Dầu là Do Thái hay Hy Lạp, nô lệ hay tự do, chúng ta đều đã chịu phép rửa trong cùng một Thần Khí để trở nên một thân thể.” (1Cr 12: 13).

Cuối cùng, Thần Khí Chúa hiện đến, còn để giải thóat mỗi người chúng ta. Ngài giải thoát con người phàm khỏi vòng cương tỏa của thân làm tôi/mọi cơn nghiện-ngập ở một số người, hà tiện bủn xỉn, nơi nhiều người. Và, cả đến hãi sợ cũng được Ngài giải thoát, cho nữa.

Có Thần Khí Chúa hiện đến, chắc chắn ta có được tương quan nồng thắm được gần gũi tin-tưởng nơi Chúa. Có thế, ta dám gọi Ngài là “Cha”. Có Thần Khí Chúa tràn đầy, ta mới đương nhiên trở thành con cái Chúa, theo nghĩa trọn vẹn và đích thật.

Và, khi đã là con cái Chúa theo nghĩa thật, Thần Khí sẽ giúp chúng ta kế thừa Đức Kitô để rồi, ta sẽ cùng đau khổ với Ngài và cũng vùng dậy, từ các hạn chế cản ngăn không cho ta hành xử theo tư thế tự do con cái Chúa.

Và, khi đã quyết tâm với sự thật, với tin-yêu, tự do đích thật và có phẩm giá cao quý của con người, ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào, nếu cần, để có thể dâng trọn chính cuộc đời ta đang sống, rất vinh quang.

Có Thần Khí-Bạn Tiên ở với ta, nay là lúc ta san sẻ “Nàng Thơ” ấy với mọi người, bạn và thù. Sẻ và san, để mọi người sẽ có kinh-nghiệm sống như ta. Kinh-nghiệm, dẫn ta cũng như bạn bè/người thân về với Nước Trời đầy yêu-thương, đang giải-thoát.

Trong sẻ-san Thần Khi Chúa với vui-tươi/hoà-đồng, ta cùng với người nghệ-sĩ hôm trước cất tiếng líu-lo, hát rằng:

Hỡi nắng, hãy sáng lên, để ngàn hoa tươi-thắm hơn!

Hỡi Gió hãy cuốn lên, để đồng xanh tươi-mát hơn.

Thôn quê hân hoan mừng ngày mùa sang,
Người người hò vang, đàn hòa tình tang
Nhịp nhàng vẳng xa.”

(Văn Phụng – Bức Hoạ Đồng Quê)

Đúng thế. Hỡi nắng và gió, hỡi Nàng Thơ/Bạn-Tiên hãy sáng lên, hãy cuốn lên, để người người hân-hoan mừng ngày Thần-Khí Chúa hiện đến. Chúa hiện đến, đem Tin Vui An Bình Hoà Hoãn đến với đồng xanh, thôn quê, với thị-thành. Để rồi, người người tung-hô lời ngợi-ca Thần Khí Chúa. Thần-Khí của Tình Yêu trọn vẹn, tình hân-hoan với phúc-hạnh.

Lm Richard Leonard sj

Mai Tá lược dịch.

Lời Chúa để suy ngẫm

  Tin Mừng: (Ga 14: 15-16, 23b-26)

 

“Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “ Nếu anh em yêu mến Thầy, anh em sẽ giữ các điều răn của Thầy. Thầy sẽ xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho anh em một Đấng Bảo Trợ khác đến với anh em luôn mãi.

 

Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy. Ai không yêu mến Thầy, thì không giữ lời Thầy. Và lời anh em nghe đây không phải là của Thầy, nhưng là của Chúa Cha, Đấng đã sai Thầy. Các điều đó, Thầy đã nói với anh em, đang khi còn ở với anh em. Nhưng Đấng Bảo Trợ là Thánh Thần Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, Đấng đò sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em.”

 

BÀ MẸ KHÓ TÍNH NHẤT THẾ GIỚI

BÀ MẸ KHÓ TÍNH NHẤT THẾ GIỚI

Tôi có một bà mẹ khó tính nhất thế giới!  Trong lúc đám con nít những gia đình khác lấy kẹo bánh làm quà sáng thì tôi phải điểm tâm bằng một bát cơm rang đơn giản.  Đến trưa, đang khi chúng có thể được một tô phở thì tôi lại vẫn cứ cơm canh rau đậu như mọi ngày.  Và như các bạn cũng đoán được đấy, bữa tối của tôi cũng khác chúng nữa, phải ngồi ăn đàng hoàng tại bàn cơm gia đình, chứ không được vừa ăn vừa xem tivi!

Ba Me kho tinh

Mẹ tôi lúc nào cũng khăng khăng muốn biết chúng tôi hiện đang ở đâu, cứ y như là chúng tôi đang bị tù giam hay quản thúc không bằng!  Mẹ tôi buộc phải cho bà biết bạn bè chúng tôi là những ai, chúng tôi sắp đi đến những đâu, để làm gì, chơi cái gì…  Bà cũng không quên ra lệnh giờ nào thì phải về lại nhà rồi!

Tôi lấy làm xấu hổ khi phải thú nhận điều này: mẹ tôi thật sự dám liều lĩnh vi phạm cả đến bộ luật lao động dành cho thiếu nhi, bởi bà đã buộc chúng tôi phải làm việc: chúng tôi phải rửa chén rửa bát, dọn chăn màn giường chiếu, và phải biết nấu nướng bếp núc nữa cơ chứ!  Tôi hình dung ra mẹ tôi phải thức thâu đêm để nghĩ ra đủ thứ chuyện để bắt con cái trong nhà phải làm.
Mặt khác, mẹ tôi hễ cứ bắt đầu nói là một mực bắt chúng tôi phải “nói sự thật, toàn bộ sự thật, và không gì khác hơn, ngoài sự thật!”  Nghe cứ như là đang tuyên thệ trước tòa án tối cao vậy.

Đến tuổi dậy thì, đời sống chúng tôi thật sự là chịu không nổi, muốn điên lên được vì ngượng. Này nhé, mẹ tôi dứt khoát không cho bất cứ anh bạn trai nào của chúng tôi đến nhà mà lại cứ đứng ngoài bóp còi xe inh ỏi, mà phải gõ cửa tử tế, chào hỏi thưa gửi với người lớn trong nhà cho đàng hoàng lễ phép.
Tôi còn quên chưa kể là, lũ bạn của chúng tôi đã được phép hẹn hò ngay từ hồi mới lơn lớn một tý, trong khi đối với con cái chúng tôi trong nhà thì dứt khoát không được như thế bao giờ!
Quả thật, mẹ tôi đã nuôi dưỡng cả đám chúng tôi theo lối nệ cổ, đâm ra không đứa nào trong chúng tôi bị bắt quả tang ăn cắp vặt trong cửa tiệm hàng hóa hay là chích choác xì-ke ma túy.  Và ai là người chúng tôi phải cám ơn về chuyện này.  Chắc chắn đó là bà mẹ khó tính của chúng tôi rồi, chứ còn ai vào đây nữa?
Thế rồi, đến khi bản thân tôi đã có gia đình, tôi cũng đã cố gắng nuôi dạy các con của tôi y như vậy, để chúng biết luôn đứng thẳng người và ngẩng cao đầu hơn trong cuộc sống.  Thú thật là mọi người đâu có biết lòng dạ tôi đau đớn như thế nào khi tôi nghe các con tôi cũng xầm xì than vãn với nhau rằng tôi khó tính, y như tôi đã từng kêu ca về mẹ của tôi!
Tôi xin cảm tạ Chúa đã ban cho tôi một bà mẹ khó tính vào bậc nhất thế giới!  Hằng ngày, chúng ta vẫn thường nghe dư luận mọi người, kể cả các nhà giáo dục, các nhà xã hội học, các chính trị gia tỏ ra bức xúc về điều gì đất nước chúng ta đang thật sự cần thiết phải có đây?

Tôi xin long trọng phát biểu ngay: “Thưa tất cả quý vị, điều mà đất nước chúng ta hiện tại đang thật sự cần đến, đó là: có được càng nhiều càng tốt, những bà mẹ khó tính nhất thế giới như bà mẹ của tôi!”

Theo một tài liệu giảng dạy của trường trung học St Michael, North Melbourne, Úc.

Nguồn: Ephata

Vài ghi nhận về cuộc biểu tình của Hương Tô

Facebook  Huong To added 2 new photos.

 Tôi đã về đến nhà. Trước tiên xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người có lòng quan tâm đến sự an toàn của tôi. Thật sự ấm lòng.

Tôi thì không lạ lắm khi mình bị bắt. Có thể vì họ nhìn thấy sự ôn hoà của tôi, sự thuyết phục đầy cảm hoá của tôi đối với lực lượng thanh niên xung phong (cũng chính là lực lượng vây bắt tôi), bởi tôi đối thoại thế này:

“Em hiểu các anh vì nhiệm vụ mà thực thi, chỉ xin các anh nghĩ cho gia đình mình một chút, khi cái mà các anh đang chống lại, lại là thứ đang cố giúp các anh, còn cái mà các anh phục tùng, sẽ không mang lại cho gia đình các anh miếng cá sạch nào để ăn đâu. Trong các anh, nếu ai quê gốc miền Trung sẽ hiểu.”

Nhiều người trong số họ cúi mặt, rơi nước mắt (không phải mồ hôi), tôi biết lương tri họ vẫn còn. Tôi tiếp: “Vậy bây giờ vợ, con, cha mẹ các anh trong nhóm chúng tôi, các anh sẽ đánh đập chứ?”

“Đánh hết, bắt hết!!!” Một ông chú đeo mắt kính nhìn tôi trợn mắt lên sừng sỏ.

Chưa đầy 10′ sau, cuộc xô xát cực mạnh xảy ra. Chiếc xe đầu tiên trong hình tôi chụp được, mọi người bị lôi lên ấy và đánh đập dã man sau lớp rèm được kéo kín lại. Tôi lên chiếc xe thứ hai (hoặc ba gì đó). Khi xô xát tiếp theo xảy ra, tôi ý thức rõ mình đang bị vây bắt chứ không phải là vô tình kéo theo. Những tiếng lệnh “lôi nó lên xe”, “đập chết mẹ nó đi” trong đầu tôi rất rõ, dù lúc này tôi đã bị xô ngã xuống đất, đá vào đầu, đạp vào bụng, kéo lê trên mặt đất trong khi cánh tay các anh em khác vẫn cố giành lại tôi. Vóc dáng nhỏ nhắn của tôi không hề khó để hai người họ quăng lên thềm xe như bao gạo, từ lúc đó, tôi hiểu mình sắp phải đối diện với những gì. Nói thật, tôi bị thế này nhiều người xót, nhưng không hề là gì so với những anh chị, cô chú đáng tuổi cha mẹ chúng mà đầu vẫn tuôn máu ướt vai áo, mũi vẫn xịt máu ra vì ăn đấm, và doạ giết. Nhưng quan trọng hơn hết, là qua những tiếng đồng hồ dài lê thê ở Hoa Lư, chứng kiến những sự “chuyên nghiệp” và “thân ái”, “hết mình vì dân” kia, tôi dù đau nhưng vẫn bình thản. Tôi không muốn khóc cho đất nước tôi, đồng bào tôi lúc ấy mà tôi chỉ cười. Bởi có đi, có trải, có chứng kiến, tôi mới có thêm cái quyền tự hào về người cha quá cố của mình, và tôi dám khẳng định một điều rõ như ban ngày với người dân Việt Nam rằng, bạo lực không gì khác chính là bằng chứng của sự sợ hãi, bất lực và đuối lý.

Một lần nữa xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn. Hãy cho tôi ít thời gian sau hôm nay để cảm ơn từng người trong số các bạn nhé!

Hương

'Tôi đã về đến nhà. Trước tiên xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người có lòng quan tâm đến sự an toàn của tôi. Thật sự ấm lòng. Tôi thì không lạ lắm khi mình bị bắt. Có thể vì họ nhìn thấy sự ôn hoà của tôi, sự thuyết phục đầy cảm hoá của tôi đối với lực lượng thanh niên xung phong (cũng chính là lực lượng vây bắt tôi), bởi tôi đối thoại thế này: "Em hiểu các anh vì nhiệm vụ mà thực thi, chỉ xin các anh nghĩ cho gia đình mình một chút, khi cái mà các anh đang chống lại, lại là thứ đang cố giúp các anh, còn cái mà các anh phục tùng, sẽ không mang lại cho gia đình các anh miếng cá sạch nào để ăn đâu. Trong các anh, nếu ai quê gốc miền Trung sẽ hiểu." Nhiều người trong số họ cúi mặt, rơi nước mắt (không phải mồ hôi), tôi biết lương tri họ vẫn còn. Tôi tiếp: "Vậy bây giờ vợ, con, cha mẹ các anh trong nhóm chúng tôi, các anh sẽ đánh đập chứ?" "Đánh hết, bắt hết!!!" Một ông chú đeo mắt kính nhìn tôi trợn mắt lên sừng sỏ. Chưa đầy 10' sau, cuộc xô xát cực mạnh xảy ra. Chiếc xe đầu tiên trong hình tôi chụp được, mọi người bị lôi lên ấy và đánh đập dã man sau lớp rèm được kéo kín lại. Tôi lên chiếc xe thứ hai (hoặc ba gì đó). Khi xô xát tiếp theo xảy ra, tôi ý thức rõ mình đang bị vây bắt chứ không phải là vô tình kéo theo. Những tiếng lệnh "lôi nó lên xe", "đập chết mẹ nó đi" trong đầu tôi rất rõ, dù lúc này tôi đã bị xô ngã xuống đất, đá vào đầu, đạp vào bụng, kéo lê trên mặt đất trong khi cánh tay các anh em khác vẫn cố giành lại tôi. Vóc dáng nhỏ nhắn của tôi không hề khó để hai người họ quăng lên thềm xe như bao gạo, từ lúc đó, tôi hiểu mình sắp phải đối diện với những gì. Nói thật, tôi bị thế này nhiều người xót, nhưng không hề là gì so với những anh chị, cô chú đáng tuổi cha mẹ chúng mà đầu vẫn tuôn máu ướt vai áo, mũi vẫn xịt máu ra vì ăn đấm, và doạ giết. Nhưng quan trọng hơn hết, là qua những tiếng đồng hồ dài lê thê ở Hoa Lư, chứng kiến những sự "chuyên nghiệp" và "thân ái", "hết mình vì dân" kia, tôi dù đau nhưng vẫn bình thản. Tôi không muốn khóc cho đất nước tôi, đồng bào tôi lúc ấy mà tôi chỉ cười. Bởi có đi, có trải, có chứng kiến, tôi mới có thêm cái quyền tự hào về người cha quá cố của mình, và tôi dám khẳng định một điều rõ như ban ngày với người dân Việt Nam rằng, bạo lực không gì khác chính là bằng chứng của sự sợ hãi, bất lực và đuối lý. Một lần nữa xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn. Hãy cho tôi ít thời gian sau hôm nay để cảm ơn từng người trong số các bạn nhé! Hương '

'Tôi đã về đến nhà. Trước tiên xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người có lòng quan tâm đến sự an toàn của tôi. Thật sự ấm lòng. Tôi thì không lạ lắm khi mình bị bắt. Có thể vì họ nhìn thấy sự ôn hoà của tôi, sự thuyết phục đầy cảm hoá của tôi đối với lực lượng thanh niên xung phong (cũng chính là lực lượng vây bắt tôi), bởi tôi đối thoại thế này: "Em hiểu các anh vì nhiệm vụ mà thực thi, chỉ xin các anh nghĩ cho gia đình mình một chút, khi cái mà các anh đang chống lại, lại là thứ đang cố giúp các anh, còn cái mà các anh phục tùng, sẽ không mang lại cho gia đình các anh miếng cá sạch nào để ăn đâu. Trong các anh, nếu ai quê gốc miền Trung sẽ hiểu." Nhiều người trong số họ cúi mặt, rơi nước mắt (không phải mồ hôi), tôi biết lương tri họ vẫn còn. Tôi tiếp: "Vậy bây giờ vợ, con, cha mẹ các anh trong nhóm chúng tôi, các anh sẽ đánh đập chứ?" "Đánh hết, bắt hết!!!" Một ông chú đeo mắt kính nhìn tôi trợn mắt lên sừng sỏ. Chưa đầy 10' sau, cuộc xô xát cực mạnh xảy ra. Chiếc xe đầu tiên trong hình tôi chụp được, mọi người bị lôi lên ấy và đánh đập dã man sau lớp rèm được kéo kín lại. Tôi lên chiếc xe thứ hai (hoặc ba gì đó). Khi xô xát tiếp theo xảy ra, tôi ý thức rõ mình đang bị vây bắt chứ không phải là vô tình kéo theo. Những tiếng lệnh "lôi nó lên xe", "đập chết mẹ nó đi" trong đầu tôi rất rõ, dù lúc này tôi đã bị xô ngã xuống đất, đá vào đầu, đạp vào bụng, kéo lê trên mặt đất trong khi cánh tay các anh em khác vẫn cố giành lại tôi. Vóc dáng nhỏ nhắn của tôi không hề khó để hai người họ quăng lên thềm xe như bao gạo, từ lúc đó, tôi hiểu mình sắp phải đối diện với những gì. Nói thật, tôi bị thế này nhiều người xót, nhưng không hề là gì so với những anh chị, cô chú đáng tuổi cha mẹ chúng mà đầu vẫn tuôn máu ướt vai áo, mũi vẫn xịt máu ra vì ăn đấm, và doạ giết. Nhưng quan trọng hơn hết, là qua những tiếng đồng hồ dài lê thê ở Hoa Lư, chứng kiến những sự "chuyên nghiệp" và "thân ái", "hết mình vì dân" kia, tôi dù đau nhưng vẫn bình thản. Tôi không muốn khóc cho đất nước tôi, đồng bào tôi lúc ấy mà tôi chỉ cười. Bởi có đi, có trải, có chứng kiến, tôi mới có thêm cái quyền tự hào về người cha quá cố của mình, và tôi dám khẳng định một điều rõ như ban ngày với người dân Việt Nam rằng, bạo lực không gì khác chính là bằng chứng của sự sợ hãi, bất lực và đuối lý. Một lần nữa xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn. Hãy cho tôi ít thời gian sau hôm nay để cảm ơn từng người trong số các bạn nhé! Hương '

ƠN TRỜI, TÔI ĐÃ BỊ BẮT!

ƠN TRỜI, TÔI ĐÃ BỊ BẮT!

Đôi lời: Một bài viết rất hay của bà Phan Thị Châu. Được biết bà từng là trưởng ban Hôn nhân Gia Đình của báo Phụ nữ Thành phố. Bài viết kể chuyện bà tham gia biểu tình hôm Chủ Nhật 8/5 vừa qua, đã bị bắt cùng với một số người ra sao. Bà Phan Thị Châu là phu nhân của nhà báo Nam Đồng, từng là Phó TBT báo Tuổi Trẻ, TBT báo Pháp luật Thành phố.

____

FB Chuối Chín Cây

Hình ảnh biểu tình hôm Chủ Nhật 8/5 vừa qua. Nguồn: FB

Bị bắt giữ nhưng thật tình lòng tôi vui. Vui vì chính mắt mình chứng kiến mọi chuyện để thấy đau cùng nỗi đau của mọi người. Và tôi sẽ làm NGƯỜI KỂ CHUYỆN một cách trung thực nhất.

Ra khỏi nhà lúc 9 giờ nhưng do nhầm địa điểm biểu tình, phải đi loanh quanh đến gần 10 h tôi với hoà nhập được với dòng người biểu tình đang di chuyển từ công viên 30/4 sang Nhà thờ Đức Bà.

Mặc dầu tất cả đoàn người biểu tình giương cao biểu ngữ, ngồi hoặc đi trong ôn hoà nhưng đám công an, cảnh sát cơ động, thanh nien xung phong và một lô lốc áo xanh dương, cùng đám người mặc thường phục cố tình thọc sâu vào nhóm biểu tình nhằm xé lẻ đoàn người thành từng nhóm nhỏ bị cô lập.

Chen lấn, dùi cui, hơi cay bắt đầu quật xuống. Máu đã đổ, tiếng người kêu khóc, phản đối và lần lượt nhiều người bị tống lên xe buýt. Tôi cũng nằm trong số người bị bắt, kéo lên xe buýt. Nhiều thanh niên, thiếu nữ bị đánh bể đầu, máu chảy thấm vai áo, chúng tôi la ó phản đối hành vi đánh người và yêu cầu đưa những người bị nạn cấp cứu. Nhưng tất cả bị lờ đi. Số thanh niên bị đánh nặng nề và bị khiêng quăng lên xe buýt lúc càng nhiều. Trên chiếc xe buýt của tôi, có khá nhiều thanh niên không chỉ bị đánh bị đá vào đầu vào mặt, vào bụng, bẻ tay… mặt mũi sưng tím, máu loang dầm dề vậy mà có hai thanh niên còn bị nhóm mặc đồ dân sự đứng dưới xe nhoài người vô đánh tới tấp vào đầu và bóp vào hạ bộ để hành hạ dù hai thanh niên kia đã bị đánh tơi tả và bị quăng lên xe buýt.

Trên xe có hai bậc cha, mẹ run rẩy đề nghị cho họ xuống vì con của họ một đứa hai tuổi, một đứa bốn tuổi đang bơ vơ dưới đường không biết về đâu. Nhưng người mặc thường phục trên xe cương quyết không cho xuống. Đã vậy, anh ta còn xỉa xói như muốn đánh người.

Tất cả xe buýt chở người bị bắt về sân Hoa Lư, Q.1 đều được mấy chiếc xe mô tô do công an cầm lái chạy trước, đèn chớp, còi hụ như rước lãnh đạo. Vào sân mọi người bị phân tán thành từng nhóm nhỏ dưới sự vây quanh của cảnh sát cơ động. Tất cả điện thoại đều bị buộc tập trung một chỗ và bị xoá sạch mọi dữ liệu. Riêng điện thoại cùi bắp của tôi, sau khi bị an ninh kiểm tra kỹ càng, chúng cho phép tôi giữ lại với điều kiện không được sử dụng trong thời gian bị tạm bắt giữ.

Trên hai trăm người bị bắt giữ tại sân vận động Hoa Lư ngoài việc bị kêu lên khai báo, bắt lăn tay chụp hình có gắn bảng số như tội phạm trộm cướp (đối với những người biểu tình không mang theo giấy tờ như tôi) đều bị vây chặt bởi lực lượng an ninh chìm, nổi. Thậm chí thoạt đầu có người đau bụng muốn đi toilette họ cũng không cho. Trước tình hình đó mọi người xúm lại la ó và bảo người kia cứ ị tại chỗ, mọi người sẽ đứng vòng quanh bảo vệ. Lúc đó mấy tay an ninh mới cho cảnh sát cơ động đi theo canh chừng. Một hình ảnh rất buồn cười cứ một người đi toilette, nếu người đi là nam thanh niên thì có tới hai tới ba cảnh sát cơ động đi theo. Còn mấy bà già như tôi thì chỉ có một người cảnh vệ thôi.

Trời thì hầm hập nóng, đói và khát khiến nhiều người mệt lả. Bà con bắt đầu lên tiếng phản đối khi thấy an ninh, công an, cảnh sát cơ động thì ngồi trên ghế chễm chệ uống nước tinh khiết đóng chai, còn bà con thì áo quần xốc xếch, bầm dập ngồi bệt dưới đất chỉ được cấp một xô nước đá và một cái ly nhựa xốp. Chẳng biết lúc đầu xô nước ra sao nhưng tới lúc tôi định uống thì nhìn dưới đáy xô rất dơ nên tôi đành bỏ ly xuống. Mãi về sau, họ mới thay bằng bình nước của một cơ sở vô danh mà chất lượng nước rất đáng ngờ và đến gần 17 h thì chúng tôi mới được cấp cho vài chai nước dung tích nhỏ chia nhau uống để quên đi một ngày đói meo. Chẳng ai đoái hoài gì trong số những người bị bắt giữ đã có vài người quỵ ngã vì lên cơn đau tim hay bị xuống đường huyết ngã lăn ra đất vì đói và mệt.

Có một tay thanh niên mặt thường phục, mặt mày hợm hĩnh cứ chĩa máy quay (có lẽ để quay từng gương mặt). Người nào cãi lý, hô hào nhiều thì anh ta cố ý chĩa máy quay như hăm doạ. Có hai phụ nữ do tranh luận cũng như đòi hỏi công lý bị lôi đi. Mọi người đồng lòng chống lại thì bị cảnh sát cơ động khống chế để lôi hai người phụ nữ lên xe cảnh sát đi đâu không rõ.

Hầu như đa phần đều từ chối lăn tay, chụp hình cũng như ký tên vào biên bản do chính tay công an viết “tự khai nhận tụ tập gây rối an ninh”. Một số nhỏ bị dụ “cầm bảng số chụp hình, lăn tay đi rồi được về sớm”, nhưng cuối cùng mấy người bị lừa này cũng phải ở lại với chúng tôi tới chiều và sau đó bị dẫn độ về công an quận (nơi người biểu tình cư ngụ) để tiếp tục bị tra vấn có lẽ cũng tới khuya như chúng tôi mới được cho về.

Nói cho công bằng thì cũng có một số khá đông anh em thanh niên xung phong, cảnh sát cơ động, công an và an ninh cư xử khá tốt: nhũn nhặn, dịu dàng khi bị chúng tôi từ chối thẳng thừng và phản ứng gay gắt về việc lăn tay, chụp hình. Hoặc khi thấy một số người quật dùi cui xuống dân biểu tình, họ hò hét che chắn cho những người già như tôi. Một số khác cũng biết lắng nghe, dù không nói ra nhưng nhìn ánh mắt của họ tôi thầm hiểu họ chỉ vì công vụ mà bắt giữ chúng tôi thôi.

Bởi vì như tôi nói với họ: “gia đình các con có dám ăn cá không? Bao nhiêu ngư dân bị mất điều kiện để sinh sống. Biển chết, ngư dân đói, môi trường trên cạn cũng như dưới nước đều bị đe doạ. Hoàng Sa đã mất, Trường Sa thì một số hòn đảo ta không còn quyền kiểm soát. Lòng các con đau không? Căm thù không?”

Khi công an quận 2 hỏi “lần sau bà có tiếp tục đi biểu tình không?”. Tôi đã nhìn thẳng họ trả lời: “Tôi sẽ tiếp tục đi cùng mọi người trong những cuộc biểu tình ôn hoà chống Trung Quốc và để yêu cầu chính quyền có biện pháp tích cực hơn trong việc bảo vệ môi trường”.

Và các cậu ấy vẫn lặng lẽ khi tôi nói tiếp: “cô tin với trái tim của NGƯỜI VIỆT CHÂN CHÍNH, các con cũng sẽ làm như cô nếu như các con không mặc sắc phục này, phải không?”

Ảnh biểu tình/ chống biểu tình tại Sài Gòn hôm 8/5 vừa qua. Nguồn: Facebook

H1

H1

Cha Giuse Nguyễn Văn Phong, linh mục chính xứ giáo xứ Đồng Chương,bị hảm hại

Kính thưa qúy cha, quý tu sỹ nam nữ và anh chị em,

Cha Giuse Nguyễn Văn Phong, linh mục chính xứ giáo xứ Đồng Chương, giáo phận Bắc Ninh cho biết: Chiều tối hôm qua, vào khoảng 18g30, ngày 7/5/2016, cha Giuse Nguyễn Văn Thế, linh mục phụ tá giáo xứ Đồng Chương, giáo hạt Tuyên Quang, giáo phận Bắc Ninh, trên đường đi dâng lễ từ xã Hợp Hòa đến Thị Trấn Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang thì bị bốn người lạ mặt, đội mũ bảo hiển, đi trên hai chiếc xa gắn máy không gắn biển số, đã chặn trước đầu xe của cha Thế, bắt tài xế dừng xe. Chúng xông tới mở cửa xe của cha Thế và dùng gậy sắt đánh tới tấp vào người cha Thế, khiến ngài bị trọng thương trên người và ở chân.

Trên xe lúc đó ngoài cha Thế và tài xé chỉ có 2 phụ nữa đi cùng, nhưng chúng không làm hại những người đi cùng. Bốn kẻ lạ mặt, sau khi đánh người xong đã bỏ chạy. Tài xế và và hai người đi cùng đã đưa cha Thế đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa Khoa Hùng Vương, Đoan Hùng, Phú Thọ.

Khi hay tin, sáng nay, ngày 8/5/2016, Đức cha giáo phận đã tới Bệnh viện Đa Khoa Hùng Vương để thăm hỏi động viên cha Thế và tìm hiểu sự việc. Hiện nay sức khỏe của cha Thế đã ổn định nhưng vẫn cần được theo dõi và điều trị tại Bệnh Viện trên.

Kính xin Quý cha, Quý Tu sĩ và anh chị em cầu nguyện cho cha Thế được sớm bình phục và sớm đưa ra ánh sáng công lý những kẻ đê hèn đã gây nên tội ác này.

Bắc Ninh, ngày 8 tháng 6 năm 2016

Văn phòng Tòa giám mục Bắc Ninh

LM. Nguyễn Văn Hồi

Van phong Toa Giam Muc Bac Ninh

537 Ngo Gia Tu, p.Tien An,Tp. Bac Ninh

tinh Bac Ninh, VIET NAM

Tel: (+84) 241 382 1438

Mobile: (+84) 967 838 344

Viet Vatican News's photo.
Viet Vatican News's photo.

Tin ngắn về bầu cử từ miền Trung:

Facebook: Nguyen Lan Thang

 Tin ngắn về bầu cử từ miền Trung:

Theo một nguồn tin nội bộ, hôm trước Quảng Bình đã có trên 30 điểm xã tẩy chay bầu cử, nhưng hệ thống an ninh và chính quyền dập kịp thời vì người dân vẫn phải phụ thuộc chính quyền xã mọi thủ tục giấy tờ hàng ngày. Hà Tĩnh cũng xảy ra trường hợp tương tự nhưng chưa có số liệu chính xác. Các xã ven biển đang rất nóng. Mọi xe ô tô biển xanh không còn dám đi vào đây vì người dân chỉ biết trút căm hận vào đó. Lãnh đạo các xã đang sợ nhất phải huỷ kết quả bầu cử vì không đủ số lượng, nhưng nếu ép đủ số dân đi bầu thì người ta lại gạch cho trượt hết, lo ơi là lo… Hoan hô bà con miền Trung…

Tin ngan

Làm cách nào để kiện Formosa ra tòa về tội làm ô nhiễm môi trường?

Làm cách nào để kiện Formosa ra tòa về tội làm ô nhiễm môi trường?

Thạch Đạt Lang

8-5-2016

H1Việc cá chết hàng loạt ở bờ biển trên 4 tỉnh miền Trung, trải dài trên 240 km, khởi đi từ nhà máy luyện thép Vũng Áng, khu công nghiệp Formosa, thị xã Kỳ Anh – Hà Tĩnh, qua Quảng Bình đến Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế, đến nay đã hơn một tháng.

Cho đến hôm nay, nguyên nhân cá chết hiện vẫn chưa được chế độ CS Hà Nội thông báo chính thức. Phản ứng chậm chạp, cố ý trì hoãn, những tuyên bố chồng chéo, trốn tránh trách nhiệm hay những hành động mị dân, ngu xuẩn của các lãnh đạo cộng sản Hà Nội khiến tác hại cùng ảnh hưởng việc cá chết lan rộng trên cả nước, đặc biêt là môi trường bị CAI CANhủy hoại nặng nề.

 

Căn cứ vào những chỉ dấu thu thập được từ nhiều nguồn, cá chết hàng loạt là do nhiễm các chất độc và kim loại nặng hòa trong nước biển bị ô nhiễm do chất xả từ khu công nghiệp Formosa thải ra.

Thiệt hại về kinh tế chưa thể ước tính, trước mắt là hàng trăm ngàn ngư dân ở ven biển 4 tỉnh nói trên bị mất ngư trường, không thể đánh bắt được các loại hải sản…, hoặc nếu có, cũng khó tiêu thụ khi mang về cảng vì không kiếm được người mua, thương lái.

Nhưng thiệt hại về môi trường còn ghê gớm, nặng nề, dai dẳng hơn. Môi trường ở vùng biển 4 tỉnh nói trên sẽ bị tác hại lâu dài có thể kéo dài vài chục năm. Người, sinh vật, cây cối trong vùng sẽ bị ảnh hưởng, đồng thời tác động lẫn nhau gây ra tình trạng quái thai, èo oặt, dị dạng, phát triển không bình thường…Tin mới nhất cho biết, rạn san hô lớn nhất ở Quảng Bình đã chết.

Ai sẽ chịu trách nhiệm về những thiệt hại này?

Căn cứ những khảo cứu, đánh giá của các nhà khoa học trong và ngoài nước, cùng với câu trả lời của Chu Xuân Phàm, giám độc đối ngoại của Formosa, câu trả lời đã có, dù chưa được nhưng cũng có thể không bao giờ được chế độ CS công khai nhìn nhận.

Qua việc thuê mướn một giáo sư người Nhật, ông Yoshihiko Yamada lên truyền hình VTV1 trả lời ngư dân rằng: Để điều tra nguyên nhân cá chết nhiều khi kéo dài cả năm, chứng tỏ chế độ CS Hà Nội đang tìm cách câu giờ, định hướng dư luận để bào chữa cho Formosa.

Thủ đoạn này cũng lừa được một số người nhẹ dạ, cả tin vì không ai biết ông Yoshihiko Yamada nói gì, chỉ thấy VTV1 dẫn lời như trên.

Giả thiết là các điều tra, kiểm nghiệm, phân tích nước biển… chứng minh KCN Formosa là thủ phạm trong biến cố cá chết hàng loạt nói trên được công bố thì ai, cơ quan nào có tư cách pháp nhân để đứng ra kiện Formosa, đòi bồi thường thiệt hại cho ngư dân cũng như môi trường?

Hồ sơ khởi tố sẽ gửi đi đâu, cho ai? Tòa án nào sẽ phán xét, tòa trong nước hay ngoại quốc? Luật sư nào có đủ khả năng (chuyên môn lẫn tài chánh), kinh nghiệm và can đảm để đảm trách vụ kiện? Đây là các câu hỏi nhức nhối cho những ai muốn tìm được câu trả lời.

Có tư cách pháp nhân cao nhất để kiện Formosa xả chất thải độc hại làm ô nhiễm môi trường khiến cá chết hàng loạt là sở Tài Nguyên & Môi Trường tỉnh Hà Tĩnh, kế đó là bộ Tài Nguyên & Môi Trường mà Trần Hồng Hà là bộ trưởng.

Trong một quốc gia dân chủ, tự do, tam quyền phân lập thì vụ kiện sẽ dễ dàng được xét xử trong nước. Tuy nhiên, điều này chắc chắn sẽ không xảy ra tại VN, bởi chế độ CSVN không phải là chế độ tam quyền phân lập, mọi quyết định tối thượng đều do đảng CSVN quyết định.

Chính Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng CSVN đã tuyên bố hiến pháp CHXHCNVN là văn bản có giá trị thứ hai sau cương lĩnh của đảng CS.

Cho dù có công nhận nguyên nhân việc cá chết hàng loạt là do chất độc xả ra từ KCN Formosa thì việc kiện tụng Formosa ở trong nước cũng khó hình thành.

Đưa Formosa ra tòa về tội làm ô nhiễm môi trường sẽ làm chấn động, rung rinh, có nguy cơ giật sập chế độ CS, bởi những bí mật, gian dối được thỏa thuận, ký kết giữa Formosa và UBND Hà Tĩnh cùng những khoản tiền hối lộ cho lãnh đạo đảng CSVN sẽ được Formosa vì tự vệ sẽ tiết lộ, phơi bày.

Khi sở TN & MT Hà Tĩnh cùng bộ TN & MT của CSVN không đứng tên kiện Formosa thì người dân ở Hà Tĩnh và những tỉnh, thành phố bị ảnh hưởng từ sự ô nhiễm, hủy hoại môi trường có quyền đứng tên khởi tố tập thể.

Lúc đó đơn khởi tố không nên nằm trong phạm vi quốc gia nữa, mà nên gửi tới tòa án quốc tế, bởi nếu chỉ nằm trong phạm vi quốc gia, CS Hà Nội dễ dàng nhận chìm vụ kiện hoặc nếu có xử vì sức ép của công luận thì ngư dân cũng khó lòng thắng kiện.

Nếu được đem xử tại tòa án quốc tế với lý do ảnh hưởng của sự ô nhiễm không chỉ ở Việt Nam mà còn có thể lan rộng sang các nước láng giềng khác, vụ kiện sẽ lôi kéo được sự quan tâm, can thiệp của quốc tế. CS Hà Nội sẽ khó lòng ngăn chặn, bưng bít hay dùng thủ đoạn mờ ám để cho Formosa thắng kiện.

Trước đó, những luật sư soạn thảo hồ sơ khởi tố cần tham khảo sự góp ý, cố vấn của các chuyên viên, luật sư về môi trường trên thế giới.

Do sự bất minh, tham nhũng, hối lộ nặng nề của chế độ CS Hà Nội từ trung ương đến địa phương, xác suất để hình thành vụ kiện KCN Formosa dù trong phạm vi quốc gia hay quốc tế sẽ rất nhỏ, gần như bằng zero.

Tuy nhiên, nếu vụ kiện xảy ra trên chính trường quốc tế, phải dự trù CSVN sẽ che chở cho Formosa, tìm mọi cách ngăn chận không cho việc khởi tố hình thành, kể cả sử dụng những biện pháp bá đạo như hăm dọa, bắt bớ, khủng bố các luật sư, thủ tiêu nhân chứng, vật chứng, tài liệu…

CSVN cũng có thể từ chối không cho những phái đoàn, cá nhân hay tổ chức giảo nghiệm đến những nơi bị ô nhiễm nặng nề thu thập bằng chứng, đánh giá sự thiệt hại của môi trường.

Chính vì lý do đó, thiết nghĩ chúng ta cũng nên chuẩn bị, nếu may mắn vụ kiện trở thành hiện thực. Còn nếu may mắn hơn nữa, vì sức ép của người dân, CSVN bắt buộc phải thay đổi thể chế, chấp nhận đa nguyên, đa đảng, bầu cử tự do như Miến Điện, cơ hội kiện và thắng kiện Formosa rất lớn.

Để có thể thắng kiện, bắt Formosa phải bồi thường thiệt hại cho ngư dân, cũng như phải chịu hoàn toàn chi phí trong viêc làm sạch, tái tạo môi trường ở những vùng biển bị thiệt hại, mỗi người trong chúng ta, ngay từ lúc này nên thu thập dữ kiện, bằng chứng bất cứ từ đâu, từ nguồn nào. Thí dụ như video clip dài 2 phút do đài truyền hình VTC đưa lên You Tube chứng minh cá thả trong nước biển lấy từ Vũng Áng chết trong vòng chưa tới 2 phút, các bài báo, hình ảnh của các phân tích viên, khoa học gia, những nghiên cứu, thí nghiệm, phân tích nước… chứng minh rằng cá chết do các chất độc, kim loại nặng có trong chất thải xả ra từ KCN formosa, những tuyên bố của các viên chức trong chính quyền…

Với những người quan tâm đến biến cố, nếu có điều kiện, phương tiện, nên đi đến các làng chài, những nơi có cá chết, tiếp xúc với ngư dân, thu thập dữ kiện, tài liệu, hình ảnh, tên tuổi, địa chỉ nhân chứng, dự đoán thiệt hại của mỗi gia đình ngư dân trong trong tuần, tháng để sau này có thể làm nền tảng cho thiệt hại chung cũng như số tiền đòi bồi thường khi luật sư cần đến.

Ở Mỹ có những văn phòng luật sư chuyên về môi trường nổi tiếng, có thể nhờ họ đứng đơn, đại diện người dân VN lập hồ sơ khởi tố. Các văn phòng này thường chỉ nhận khi họ thấy khả năng thắng kiện lớn hơn thua nhiều lần.

Thông thường các văn phòng này ít khi đòi hỏi thân chủ ứng trước toàn bộ lệ phí. Tuy nhiên, phí tổn cho những vụ kiện như thế thường rất lớn, tiền honorar cho luật sư thường là 40% trên tổng số tiền bồi thường. Người dân VN nên chuẩn bị quyên góp một quỹ pháp lý khi quyết định khởi kiện Formosa.

Nếu hình thành, đây sẽ là vụ kiện của thế kỷ 21, bởi nó liên quan đến sự sinh tồn của hàng trăm ngàn người nếu không muốn nói là của cả dân tộc, đất nước Việt Nam.

Vùi lấp sự thật mới là chất thải cực độc nhất

Vùi lấp sự thật mới là chất thải cực độc nhất

FB Lưu Trọng Văn

7-5-2016

Gã có một cô bạn trẻ tên là Nguyễn Thu Hoà rất mê biển. Cô mở một nhà hàng tên là Chài. Cô ham mê kinh doanh, không bao giờ bàn chuyện thời cuộc chính trị với gã. Vậy mà đùng một cái gã nhận được điện thoại của cô: Em đang ở Nhân Trạch, Bố Trạch , Quảng Bình.

Ối giời, điểm nóng của cá chết ở miền Trung.

Thế rồi bật lên tiếng khóc của cô.

Sau khi nén được cơn nức nở cô kể cô bỏ ra 50 triệu rồi vận động bạn bè thêm 300 triệu nữa cô cùng một nhóm bạn trẻ ra Quảng Bình. Ba việc.

  1. Thu gom xác cá chết và dọn sạch bãi biển.
  2. Giúp tiền và gạo cho bà con ngư dân khó khăn vì cá chết.
  3. Vận động bà con thu gom cá chết, nhóm của cô sẽ mua với giá 5000 đồng một kí lo cá chết để đem chôn.

Gã hỏi mọi chuyện suôn sẻ chứ?

Cô bảo, không hiểu sao chính quyền không muốn cho tụi em tiếp xúc với dân. Còn khi gặp dân, ai cũng nói một ý, chúng tôi cần biết sự thật vì sao cá chết chứ không cần gạo, không cần tiền cứu trợ.

Điều lạ nhất là chính nhiều dân chài không muốn đi nhặt cá chết, không muốn chôn cá chết, vì họ nói, họ không muốn chôn sự thật, nhưng vì biết để thế sẽ rất độc hại môi trường nên họ đành đem chôn.

Cô lại sụt sịt khóc.

Con bạn em nói: Vùi lấp sự thật mới chính là chất thải cực độc nhất.

***

Thời buổi này làm người xấu dễ, làm người tốt khó- muốn làm người tốt phải đấu tranh. Nhưng nếu không làm thì ai làm? Không phải lúc này thì lúc nào? Vì biển sạch của tổ quốc nhất định phải làm người tốt đến cùng.

Lời của Hoà kêu gọi các bạn trẻ.

Bạn có thể không cứu được bạn, nhưng chúng ta sẽ có thể cứu được chúng ta.

Lời thề của Hoà và nhóm bạn trẻ của mình trước Biển Đông.

____

FB Nguyễn Tấn Thành

8-5-2016

Chúng tôi xuống đường không phải vì điều nào trong Hiến pháp cho phép.

Chúng tôi xuống đường không phải vì muốn lật đổ chế độ, dầu nó quá thối nát.

Chúng tôi xuống đường chỉ vì khối nước mà vàng đục độc hại đó nó đang từ từ tiến về phương Nam. Thế mà chính phủ không lo xử lý mà còn làm những trò lừa dối rẽ tiền như ăn cá, tắm biển.

Chúng tôi không muốn khối nước độc đó tiến tiếp để giết chết thêm một vùng biển nào nửa, và chúng tôi sẽ tiếp tục xuống đường cho đến khi chính phủ phải nhanh chóng chận dòng nước đó !

H1Người dân xuống đường ngày 8/5/2016. Nguồn: FB Nguyễn Tấn Thành

NHỮNG HÌNH ẢNH BẮT NGƯỜI VÀ ĐÁNH ĐẬP TÀN NHẪN

NHỮNG HÌNH ẢNH BẮT NGƯỜI VÀ ĐÁNH ĐẬP TÀN NHẪN TẠI GẦN NHÀ THỜ ĐỨC BÀ LÚC 10 GIỜ
Theo tin nhận được lực lượng áo xanh đánh đập rất giã man bà con, bẻ cổ và đấm đá tàn nhẫn. Bắt lên xe.
With : Chú Tễu Huỳnh Công Thuận Thu Ngoc Dinh Huynh Ngoc Chenh Lê Nguyễn Hương Trà
https://www.facebook.com/100009421080259/videos/vb.100009421080259/1616627771994577/?type=2&theater&__mref=message_bubble

Khái niệm Yêu Nước đã bị đánh tráo và rẻ rúng

Khái niệm Yêu Nước đã bị đánh tráo và rẻ rúng

Blog RFA

VietTuSaiGon

8-5-2016

Từ những ngày tôi còn học tiểu học, những kiểu hô hào yêu nước hầu như đã thành món ăn bội thực của thế hệ chúng tôi – những cô cậu học trò sinh từ 1975 về sau. Hồi đó cứ mỗi dịp có bầu cử hoặc có chuyện gì liên quan đến đảng, nhà nước thì nhà trường bắt chúng tôi phải xếp thành hàng dài, cầm cờ đỏ búa liềm và đi dọc các con đường quê để “cổ động”, tỉ như lớp trưởng hô “Việt Nam Hồ Chí Minh muôn năm!” thì cả lớp đế theo “Muôn năm.. Muôn năm… Muôn năm!”. Hoặc ông hiệu trưởng cầm loa mini hô: “Nộp thuế xây dựng đất nước là yêu nước! Nộp cổ phần hợp tác xã là yêu nước!” thì cả trường phải hô theo “Yêu nước… Yêu nước… Yêu nước…!”.

Không biết tự bao giờ, khái niệm yêu nước, yêu đảng, yêu bác đã được hô hào và nhồi nhét vào não trạng con người như một thứ thức ăn không thể chối cãi. Và nó thừa mứa đến mức người ta nhắm mắt mà nhét vào chứ không còn đủ thời gian hay suy nghĩ để nhìn thấy nó đúng, sai hay buồn cười như thế nào.

Và câu chuyện hô hào, kêu gọi, vận động theo kiểu rồng rắn kéo nhau ra đường đó vẫn còn cho đến ngày hôm nay. Thi thoảng vẫn thấy những đoàn học sinh kéo nhau đi đầy đường, cờ xí lòe loẹt vừa đi vừa hô khẩu hiệu. Dần dần, người ta trở nên quen dần với nó và không còn cảm thấy dị ứng hay khó chịu gì, nó xuất hiện giống như một đàn cừu đi qua cánh đồng hay một đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ, có cỏ thì ắt phải có bò, chẳng có gì đáng bàn!

Nhưng cái “chẳng có gì đáng bàn” ấy nếu chỉ dừng ở chuyện hô hào, mạnh ai nấy hô, mạnh ai nấy hét, hô hét xong thì mạnh ai về nhà nấy, ngủ một giấc và coi như đi xả stress xong. Nếu vậy thì không có gì đáng bàn. Vấn đề đáng bàn ở đây là chuyện hô hào với nền giáo dục Cộng sản xã hội chủ nghĩa không phải là chuyện cổ động chơi như người ta cổ động bóng đá. Mà nó còn được nuôi dưỡng, cấy ghép trong những giờ học giáo dục công dân, chủ nghĩa xã hội khoa học, lịch sử đảng, tư tưởng Hồ Chí Minh, triết học Mác Lênin, xã hội học… Nó bao trùm mọi thứ.

Ngay trong cả những chỉ thị, những lời kêu gọi có tính hành chính và chính trị, có tầm quan trọng trên cả một đất nước, khái niệm yêu nước, yêu đảng, yêu bác cũng được mang ra dùng như một kiểu mẫu triển lãm và người ta có thể ghép bất kì thứ gì có lợi cho đảng, cho nhà nước cũng như cho sự đảm bảo độc tài, độc đoán với hai chữ yêu nước.

Mức độ lồng ghép ngày càng gia tăng đến độ lộng giả thành chân. Và người ta đã khéo léo nhét cả những vấn đề không hề liên quan, thậm chỉ là phản nghĩa vào hai chữ yêu nước. Ví dụ như gần đây nhất, ông Bộ trưởng Bộ Công thương Việt Nam kêu gọi người dân “Tiêu thụ hải sản là yêu nước”. Không biết khi nói câu này, ông Bộ trưởng này suy nghĩ gì và suy nghĩ được tới đâu mà ông lại mạnh miệng nói một câu hết sức phản động như vậy?!

Xét về bản chất, câu nói của Bộ trưởng Bộ công thương là câu nói phản động. Sự phản động này đến từ hai hướng: Phản động về mặt dân tộc học và; Phản động về mặt chính trị.

Ở khía cạnh dân tộc học, câu kêu gọi mua hải sản, tiêu thụ hải sản là yêu nước trong lúc chưa có kết luận chính thức của khoa học rằng trong nước biển có độc hay không? Trong thịt của cá có chứa độc tố hay không và mức độ nguy hiểm của nó đến đâu. Lẽ ra, một người yêu dân tộc, yêu đất nước và thấy rằng mình phải có trách nhiệm duy trì nòi giống thì phải đứng lên kêu gọi ngư dân ngừng đánh bắt, người dân ngừng dùng hải sản và quân đội, công an phải đặt mình vào vị trí báo động đỏ, đất nước đang lâm nguy. Đằng này ông kêu gọi tiêu thụ hải sản.

Sở dĩ phải kêu gọi nhân dân ngưng ngay việc tiêu thụ hải sản bởi vì rất có thể người Trung Quốc đã bỏ độc vào biển Việt Nam và chắc chắn rằng khi ăn hải sản vào, tương lai dân tộc sẽ ngắn tày gang bởi chưa biết di chứng của con người sẽ ra sao khi độc tố phát tác. Và dừng ăn cá, chuyển sang loại hình thực phẩm mới, tổ chức cho ngư dân nuôi trồng thủy sản nước ngọt, kêu gọi quân đội chọn mức báo động đỏ để phòng ngừa lúc ngư dân không có mặt trên biển (thiếu mặt trận quần chúng) để quan sát thì kẻ xâm lược sẽ tấn công, di chuyển quân hoặc lấn xây dựng để xem như chuyện đã rồi. Đề phòng chuyện giặc đến sát cửa, sáng ra mở cửa thấy giặc đứng tập thể dục trước nhà mới biết đất nước có biến.

Lời kêu gọi đó mới có giá trị bảo vệ nòi giống, bảo vệ dân tộc, bảo vệ quốc gia, lãnh thổ, lãnh hải. Và đứng trên phương diện chính trị đề bàn, lời kêu gọi tiêu thụ hải sản là yêu nước của ông Bộ Trưởng Bộ Cộng thương Việt Nam cho đến bây giờ vẫn không có lời đính chính nào của các ông, các bà trong bộ chính trị Cộng sản Việt Nam. Điều này chứng tỏ đã có sự đồng thuận và chỉ định người nói trong bộ chính trị Cộng sản Việt Nam.

Và điều này cũng cho thấy sự vô tâm, không có trách nhiệm với dân tộc, với quốc dân và quốc gia của đảng Cộng sản Việt Nam. Lời kêu gọi “tiêu thụ hải sản là yêu nước” trong lúc hải sản bị nhiễm độc chết hàng loạt, bờ biển Việt Nam bỗng chốc trở thành biển chết và tương lai dân tộc đang đứng trước bờ vực của hủy diệt là một lời kêu gọi đầy tính phản động, phản bội lại nhân dân, quốc gia. Hay nói cách khác là lời kêu gọi này chẳng khác nào tiếp tay cho giặc, cõng rắn cắn gà nhà. Kêu gọi tiêu thụ hải sản lúc này chẳng khác nào kêu gọi cả dân tộc cùng nhau tự tử.

Mà khi cả dân tộc này “yêu nước” cùng nhau tự tử thì ai được lợi? Không cần trả lời cũng thấy ai đã và đang được lợi trong chuyện này. Chưa bao giờ mà một bộ phận lớn thanh niên Việt Nam trở nên yếu đuối, què quặc bởi rượu chè, đâm thuê chém mướn, xì ke ma túy như lúc này. Chừng đó “yêu nước” chưa đủ cho các ông hay sao mà bây giờ các ông lại kêu gọi “yêu nước” bằng cách ăn cá có độc?!

Hay là các ông không biết gì, không hiểu gì? Nếu thực tâm các vị đều không biết gì, không hiểu gì thì xin khuyên cả vị phải ngay tức thời giải trừ, đập bỏ chế độ Cộng sản đi, bởi sự dốt nát và ham quyền cố vị của các vị đang làm cho đất nước này đi hết điêu đứng này sang tai họa khác. Các vị phải ngay tức khắc bước khỏi vũ đài chính trị để những người hiểu biết, có tinh thần yêu nước, có sách lược cho dân tộc, quốc gia lên nắm quyền để đảm bảo dân tộc Việt Nam không bị diệt vong dưới bàn tay của Trung Cộng!

Hơn bao giờ hết, chúng tôi tha thiết kêu gọi các vị phải sáng suốt và thận trọng, đừng để đồng tiền và sự hào nhoáng tạm thời làm lóa mắt, làm hỏng tầm nhìn và làm cho cả một dân tộc lao xuống hố tử thần! Nếu còn một chút tự trọng và trách nhiệm, các vị phải dừng ngay việc hô hào “yêu nước” như đã thấy và đừng đánh tráo khái niệm thêm nữa.

Bởi yêu nước không thể là rủ nhau tự tử cả một dân tộc một cách mù quáng và ngu ngốc theo lời kêu gọi của các vị được. Và các vị phải tức thời tìm ra và làm rõ nguyên nhân cá chết, biển chết. Cũng như các vị phải dừng ngay hành động bán nước. Khi đất nước này rơi vào tay giặc thì các vị được yên thân chắc?! Các vị phải nhớ rằng khi xâm chiếm một quốc gia, thứ mà kẻ ngoại xâm nhắm đến sớm nhất chính là những khối tài sản kết xù của giới quan lại thua trận. Đến đây các vị chắc cũng mù mờ nhìn ra tương lai của mình!

Và một lần nữa, yêu cầu các vị ngừng ngay hành vi đánh tráo khái niệm. Bởi yêu nước không đồng nghĩa với ngu ngốc, mù lòa, cúi đầu vong nô và đốt cháy đồng loại, đồng tộc để giữ quyền lực như các vị đã và đang làm! Có thời đại nào mà khái niệm yêu nước bị đánh tráo và rẻ rúng như thời đại Cộng sản Hồ Chí Minh này?!