Một mai mình già đi
Đừng băn khoăn em nhé
Cuộc đời là như thế
Thời gian chẳng thể ngừng.
Tựa như dòng nước trôi
Xuôi về nơi biển rộng
Hoà vào ngàn con sóng
Giữa muôn trùng đại dương.
Một mai mình già đi
Tình chẳng còn trẻ nữa
Nâng niu đời nhau nhé
Mặc ngày tháng thoi đưa.
Cây nào chẳng lá rụng
Hoa nào chẳng lúc tàn
Đời vui chẳng nao núng
Lo gì chuyện hợp, tan.
Một mai mình già đi
Một kiếp đời vội vã
Hãy yêu thương, trân quý
Tháng ngày còn bên nhau./.
MỘT MAI MÌNH GIÀ ĐI
– Tạ công Dũng –
DepvaHay.net
HỒN SỎI ĐÁ…- Song Như
Mai tôi đi
TIẾNG VỌNG HỒN SÔNG NÚI
Một Bài Thơ Thật Hay tôi đăng cách nay đúng 4 năm, nhưng có người phản bác… nói tác giả không phải “tên đó”. Nay tôi đăng lại để những ai chưa đọc hay share để lưu lại cho thế hệ tiếp nối… và cũng xin cho biết tác giả thực của bài thơ này nhé. Xin cảm ơn.
****
TIẾNG VỌNG HỒN SÔNG NÚI
- Tôi sinh ra giữa lòng Cộng Sản
Và lớn lên dưới ảnh Bác Hồ
Bao nhiêu năm viết “Độc lập – Tự do
và Hạnh phúc” nhưng chưa từng thấy thế
- Đất nước tôi có bao người tuổi trẻ
Đều lầm tin vào lịch sử Đảng truyền
Họ nói rằng: Bác là thánh, là tiên
Người đưa Nước thoát khỏi vòng nô lệ
- Nhưng trong tôi thắp muôn vàn lý lẽ
Cuộc chiến nào mà Đảng thắng – Nước thua?
Dân làm giặc mà Đảng lại làm vua
Trên danh nghĩa “kẻ tôi đòi trung hiếu”
- Đất nước tôi tất thảy do Đảng liệu
Đảng phân công, quản lý hết cuộc đời
Từ cây kim, sợi chỉ đến chén cơm, manh áo dù rách nát, nhỏ nhoi
Thì tất cả đều nhờ ơn của Đảng
- “Yêu Tổ quốc” có nghĩa là “yêu Đảng”
“Chống chính quyền” là “phản bội quê hương”
Bao người vì non sông với niềm tin vào ngày mai nước Việt hùng cường
Đều lần lượt chịu tù đày, khổ ải
- Đất nước tôi có gì không độc hại
Từ thức ăn, nước uống đến không khí ô nhiễm tràn lan
Từ nhu yếu phẩm của đứa trẻ sơ sinh đến cụ già sắp lìa khỏi trần gian
Đều tẩm độc vào xác – hồn nước Việt
- Có nơi đâu mà người dân thua thiệt
Bằng thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa thế này không?
Máu dân oan đã nhuộm đỏ sông Hồng
Loài hung bạo chiếm hết trời – đất – biển…
- Đất nước tôi với mọi điều trái ngược
Ngược văn minh, ngược tiến hóa loài người
Những phát ngôn của quan chức nực cười
Ngược đời thế, nhưng “tài tình lãnh đạo”
- Ươn hèn nhất, bọn bút nô – Tuyên giáo!
Với hàng trăm tờ báo, đài vô tuyến – truyền hình
Ngoài mị dân, ru ngủ, chỉ những tin “cướp – giết – hiếp” hay bản nhạc “đúng quy trình”
Còn nhục nước họa dân thì muôn đời nín lặng
10.. Đất nước tôi với sưu cao thuế nặng
Còn hơn thời phong kiến, thực dân
Những trạm BOT mọc lên khắp tỉnh thành
Cùng hàng vạn “áo vàng” chực rình thu mãi lộ
- Ôi chân lý mà bao người “giác ngộ”
Làm suy đồi đạo đức mấy ngàn năm
Đưa quốc dân vào chia rẽ – thù hằn
Và kiềm tỏa đường tương lai dân tộc
- Đất nước tôi mất dần vào Trung Quốc
Mất Hoàng Sa, rồi mất đến Trường Sa
Mất Biển Đông, Bản Giốc, rồi những nơi trọng yếu của nước nhà
Đảng biết rõ, nhưng làm ngơ tất cả
- Từ có Đảng, biết bao điều tai họa
Như mệnh trời muốn thử thách người Nam
Mà Đảng vẫn huênh hoang nào “thắng lợi vẻ vang”
Nào “thời đại Hồ Chí Minh”, nào “dân giàu nước mạnh”
- Đảng hào nhoáng với ngai vàng lấp lánh
Còn dân đen thì đói khổ, nghèo nàn
Những ủy ban, hội đồng… đều mang mác “nhân dân”
Chỉ kho bạc là của riêng “nhà nước”
- “Đổi mới” rồi “kiến tạo” với bao đời Thủ tướng
Bao đời Tổng Bí thư từ Chinh, Duẩn, Linh, Mười…
Bao sai lầm mà Đảng chẳng nên người
Sợi kinh nghiệm rút kiếp nào cho hết
- Đảng cứ sống và dân thì cứ chết
Cứ chết dần trong mơ ước tàn phai
Trong căn bệnh ung thư hay tai nạn giao thông… rồi sẽ đến một mai
“Chết từ từ” để giết nòi giống Việt
- Tôi xấu hổ khi nói cùng thứ tiếng
Và viết chung ngôn ngữ với một đảng đê hèn
Hít thở bầu khí quyển màu đen
Bóp nghẹt Tự Do ở dưới triều Cộng Sản
18.. Tôi sinh ra giữa lòng Cộng Sản
Nhưng tôi là một người Việt Tự Do
Trong tim tôi là lý tưởng Quốc Gia
Và chính nghĩa là chủ trương dân tộc
- Xin cảm ơn những tấm gương bất phục
Và những người yêu Nước của hôm nay
Đã dấn thân vào những chốn đọa đày
Vẫn khí khái cất cao lời tranh đấu
- “Ghét Cộng Sản” chẳng bao giờ là xấu
“Yêu đồng bào” từ giòng máu Việt Nam
Chúng ta là con cháu xứ Văn Lang
Và thề quyết làm sáng danh Hồng – Lạc
- Hỡi những người trai, cô gái Việt
Hãy đứng lên vì non nước lầm than
Diệt bá quyền, lật đổ lũ tham tàn
Cho không thẹn với hồn thiêng sông núi
- Hãy bước đi theo tiếng đời thúc gọi
Triệu tấm lòng vì đất nước – quê hương
Sẽ noi gương anh dũng của Trưng Vương
Mang ý chí Diên Hồng xây đắp nền Cộng Hòa tự chủ.
“BÁT PHÚC” – BÀI THƠ CẦU NGUYỆN – Nguyễn Đức Cung
Nguyễn Đức Cung
“BÁT PHÚC” – BÀI THƠ CẦU NGUYỆN
Viết tặng tám vị có tên sau đây: Phó Tế HUỲNH MAI TRÁC, PT ĐỖ NGUYÊN CHƯƠNG, PT NGUYỄN SĨ BẠCH, Bà NGUYỄN THỊ BÍCH-LÊ, Ông NGUYỄN PHI THỌ, Ông TRẦN TẤN ĐỊNH, Ông PHÙNG VĂN PHỤNG và tác giả, Ông NGUYỄN ĐỨC CUNG trong dịp Lễ Mừng Thượng Thọ Bát Tuần (*)
***
Ôi tuyệt diệu Bản Hiến Chương Nước Trời,
Được ghi dấu dưới tay vài Thánh Sử
Hai nghìn năm Hội Thánh hằng tuân giữ
Như khuôn vàng thước ngọc đến muôn năm.
Tám Mối Phúc nay mở hội trăng rằm
Con của Chúa mừng Bát Tuần thượng thọ.
Sách xưa dạy, “Ngọc Bất TRÁC” … không bỏ,
Cứ mài đi, giũa lại sẽ nên người,
CHƯƠNG là gì ? là vẻ sáng đẹp tươi
Đã trang điểm cả một trời tinh tú.
Niềm thanh BẠCH như hoa hồng điểm nụ
Ở trong vườn thượng uyển Giê-ri-cô
“Tôi van lơn thầm nguyện Chúa Giê-su
Ban ơn xuống cho Mùa Xuân Phó Tế” (1)
Là như Trác, những Chương vừa được kể
Lại có thêm Sĩ Bạch, cùng các em:
Cường, Phúc, Rõ ràng thay tự cao thiên
Với Dũng, Hưng tựa trời cao vầng Nhật
Như ngọn đuốc thắp sáng những vùng đất,
Và Ân tình Chúa Tể rủ lòng thương,
Nơi Sơn cùng, thủy tận, gió ngàn phương
Lời truyền giáo vang nẻo đường lữ thứ,
Chưa từng hay có một vì Thiên Chúa,
Còn tối tăm, mù mịt, biết về đâu?
Ba mối phúc đầu đã kết những câu:
Sống nghèo khó, hiền lành và buồn tủi
Vì Nước Trời của người được an ủi,
Là gia nghiệp kẻ sống theo tinh thần.
Biết coi thường giá trị của phù vân,
Như CUNG bậc thăng trầm, cành LÊ trước gió,
Đã đa đoan trong cuộc đời nghèo khó,
Đã kinh qua dâu bể chốn lao tù,
Những tháng năm dài vụng dại đường tu
Ngày chung thẩm cũng là ngày phán ĐỊNH
“Ngài nghe tiếng tôi” qua lời Thánh Vịnh
Xin PHỤNG thờ Ngài, tuổi THỌ dư đầy
Phúc cho ai sống công chính hôm nay
Vì họ sẽ được no đầy trong dư dả.
Trước cửa nhà có người nghèo đói lả,
Xin cho con tình rộng rãi xót thương.
Phúc cho ai lòng trong sạch khiêm nhường
Vì họ sẽ thấy Chúa Trời trực diện
Phúc cho ai không đảo điên láu liến,
Mưu hoà bình cho khắp cõi gần xa,
Sẽ là con cái của chính Chúa Cha.
Và phúc thật cho ai bị cấm cách,
Vì Đạo Chúa bị ngăn trở, cưỡng bách.
Tôi nhớ lại, thuở lọt lòng hôm nao
Ơn sinh thành, lời mẹ trong ca dao:
“Ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao (2)
Năm mười tuổi, trẻ thơ vừa khôn lớn,
Sách giáo lý vừa học, vừa nô giỡn…
Mấy “Bà O Nhà Phước” cứ răn đe
Tay cầm roi, hậm họa chẳng kiêng dè
Hai mươi tuổi ung dung vào Đại Học
Làm sáng tỏ Đức Sáng ngời gấm vóc
Của tiền nhân trong nước với năm châu.
Ba mươi tuổi, đứng thẳng ngẫng cao đầu
Tuổi “nhi lập”, sao chân còn khập khiễng.
Bốn mươi tuổi, không sai lầm, khuyết điểm,
Thế mà nay xét lại, vẫn ngây thơ.
Tuổi Năm mươi, mệnh Trời biết lơ mơ
Chẳng như lời bao Thánh Hiền giảng dạy.
Sáu mươi tuổi, tai nghe và mắt thấy,
Cái gì cũng gật, cũng bảo là hay,
“Nhĩ thuận” là đây, hôm qua hôm nay
Nhịp nhàng theo bước đi của Lịch sử.
Bảy mươi tuổi, “cổ lai hi”, “bất du củ”…
Theo lòng mình mà bước, chẳng hề sai
Tuổi tám mươi nay, nhìn lại, thở dài (3)
Thượng thọ bát tuần, chỉ kém thua Bành Tổ. (4)
Trước mặt Chúa sẽ tới ngày tính sổ,
Cuốn sách dày trên nắp ván đong đưa,
Như lưỡi gươm Damoclès lững lơ (5)
Treo lơ lững thấy rụng rời kinh hãi.
Xin cho Tám Mối Phúc Thật ở lại
Cùng chúng con trên dặm cuối đường dài.
Chúa Là Tình Yêu mà cuộc sống an bài,
“Xin chọn Chúa, mà không chọn việc Chúa.”
Houston, TX, Nov. 05 – 2022
CHÚ THÍCH:
*Những chữ in đậm là tên các vị Phó Tế Vĩnh Viễn: Huỳnh Mai Trác, Đỗ Nguyên Chương, Nguyễn Sĩ Bạch và một số các PT thân hữu tại TGP Galveston-Houston.
*Tên các quyến thuộc tuổi trên tám mươi: Nguyễn Đức Cung, Nguyễn Thị Bích Lê là anh em của PT Huỳnh Mai Trác và PT Nguyễn Sĩ Bạch.
*Các cụm từ được dùng trong sách Luận Ngữ: Tam thập nhi lập, Tứ thập bất hoặc, Ngũ thập tri thiên mệnh, Lục thập nhi nhĩ thuận, Thất thập nhi tòng tâm sở dục, Bát thập thượng thọ… được diễn giải vắn gọn trong lời thơ cầu nguyện.
*Tên các thân hữu của tác giả có tuổi tám mươi hay trở lên: Ô. Ô. Nguyễn Phi Thọ, Trần Tấn Định, Phùng Văn Phụng.
*Câu cuối là linh đạo của Đức Hồng Y Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận (1928- 2002)
Đừng Trở Lại – Trần Trung Đạo
Ảnh ttđ “Lá khóc trên cây” ở Acadia National Park)
Tác giả: Trần Trung Đạo
Anh ra đi Sài Gòn xưa đã chết
Cây me già cô độc đứng nghe mưa
Ðừng trở lại chẳng còn gì nữa hết
Em đã tàn hương sắc của năm xưa
Anh ra đi phố phường xưa đổi khác
Ngọn đèn xanh le lói bóng ga chiều
Những kỷ niệm vàng hoe trên mái tóc
Tóc em buồn từng sợi rối đêm khuya
Anh ra đi cửa lòng em đã đóng
Với đau thương chồng chất thuở xuân thì
Ðừng trở lại chẳng còn ai mong ngóng
Xuân đã tàn từ độ én bay đi
Anh ra đi em một mình lầm lũi
Con đường câm trong những tối không đèn
Ðừng trở lại em quen rồi cực khổ
Anh cũng quen rồi cuộc sống ấm êm
Anh ra đi mùa đông buồn ghê lắm
Mùa mưa dài thăm thẳm ở nơi đây
Ðừng trở lại chẳng cần ai đưa đón
Ðể em ngồi nghe lá khóc trên cây
Anh ra đi mẹ bao lần đã nhắc
Ðứa con yêu lưu lạc ở phương nào
Anh có đọc nỗi buồn sâu trong mắt
Mắt mẹ già năm tháng đã hư hao
Anh ra đi đàn em thơ đã lớn
Nhìn hình anh ngơ ngác hỏi là ai
Bầy chim nhỏ giữa trời đầy giông tố
Chim đầu đàn vẫn biệt dưới chân mây
Anh ra đi quê hương nghèo hơn trước
Những lầm than vẫn nối tiếp nhau về
Bài thơ cũ mơ làm người yêu nước
Ðến bây giờ anh còn nhớ hay quên.
Trần Trung Ðạo
From: Tư-Phung
NHẪN
NHẪN
Người biết nhẫn là người hoà hiệp
Sống bình tâm ăn nói cũng nhẹ nhàng
Họ luôn luôn thanh thản trước nguy nan
Và lịch sự lẹ làng ngoài xã hội
Người biết nhẫn làm trọng tài lúc rối
Chẳng giận hờn trách móc kẻ chung quanh
Nét căm thù không bộc lộ phát nhanh
Nói hoà nhã vui cùng niềm vui bè bạn
Người biết nhẫn sống hài hòa bình thản
Biến những lời gay gắt trở thành không
Biết can ngăn khi sự việc nổ phồng
Hoá giận dữ hoà đồng cho vui vẻ
Người biết nhẫn không bao giờ chia rẽ
Đưa bạn bè xích lại sát gần nhau
Chỉ cho nhau sai trái buổi ban đầu
Hay an ủi vỗ về người lầm lỗi
Người biết nhẫn trong cuộc chơi mở lối
Với tấm lòng hàn gắn kịp can ngăn
Sống hiếu đời, hoà giải mọi lỗi lầm
Để tình bạn đời đời thêm gắn bó
Người biết nhẫn là người không thách đố
Mọi ưu phiền giải tỏa biến thành vui
Đem tấm lòng rộng mở với mọi người
Không chèn ép biết hoà mình chung cảnh ngộ …!
Anh chi Thụ Mai gởi
BÀI THƠ VỀ XÁC NGƯỜI BÓ CHIẾU CHỞ TRÊN XE GẮN MÁY
Dòng tin trên mạng cụt ngủn và khô khan “vợ bệnh nặng không có tiền trả viện phí, chồng chích điện cho vợ chết rồi tự tử theo”. Cụt ngủn và khô khan nhưng chứa đầy nước mắt. Bởi đó là 2 nhân sự cấu thành nhân loại, vợ và chồng kết hợp với nhau để thành nhân loại, nhân loại chết rồi thì ma quỷ sống với ai ?
Ấy thế mà ma quỷ vẫn sống. Chúng vẫn sống nhăn răng trên đầu trên cổ nhân loại bằng hệ thống ăn chia từ trên xuống dưới bằng tiền kit test, tiền thu từ những chuyến bay giải cứu, bằng xây dựng cổng chào tượng đài, BOT chằng chịt, bằng các công trình nhà máy phá sản có bàn tay lông lá của ngoại bang phương Bắc. Ma quỷ sống để hoàn thành mảnh ghép của trục ác toàn cầu.
Ma quỷ ở những nước nghèo ghê rợn hơn nước giàu. Chúng còn ăn tươi nuốt sống luôn cả quan tài người chết khiến có chuyện anh ruột phải bó chiếu chở xác em gái trên xe gắn máy hàng trăm cây số để về quê mai táng.
Tóm tắt vì không có tiền thuê xe cấp cứu nên tự túc chở xác về quê.
Cũng giống như một tóm tắt khác “vợ bệnh nặng không có tiền trả viện phí nên 2 vợ chồng chọn cách tự sát”.
Vẫn chỉ là một dòng tin cụt ngủn và khô khan lọt thỏm giữa những chuyến công du nước ngoài của bọn quan chức tai to mặt lớn bụng phệ. Nhưng BÀI THƠ VỀ XÁC NGƯỜI BÓ CHIẾU CHỞ TRÊN XE GẮN MÁY thì không khô khan cụt ngủn đâu. Bài thơ sẽ là lửa cháy thiêu đốt ma quỷ…
BÙI CHÍ VINH
BÀI THƠ VỀ XÁC NGƯỜI BÓ CHIẾU CHỞ TRÊN XE GẮN MÁY
Đất nước nghèo mạt hạng
Anh bó xác em vào manh chiếu cột sau xe
Bọn quý tộc đỏ tiền muôn bạc vạn
Mở mắt mà coi chân người chết xanh lè
Mở mắt mà coi dân chúng chửi thề
Có đánh bắt xa bờ, cá cũng không ăn được
Vua quan hàng ngày tẩm bổ nhân sâm
Trong khi con nít ốm đau không có thuốc
Đất nước biến thành chư hầu Trung Quốc
Lũ Mạc Đăng Dung quỳ mọp trước thiên triều
Đám Lê Chiêu Thống xem dân như thù địch
Gò Đống Đa đồng nhân dân tệ phủ xanh rêu
Đất nước nghèo bởi một bầy sâu
Gặm tất cả tài nguyên đem dâng giặc
Thân xác Việt Nam mà hồn vía tận nước Tàu
Có biến cố là quay đầu phương Bắc
Đất nước quá nghèo nên anh bó xác
Chở em đi lủng lẳng khóc cuộc đời
Bọn quý tộc đỏ quá giàu nên không dư nước mắt
Chúng dại gì cho nước bốc thành hơi…
BCV
Hình chụp người anh bó chiếu chở xác em gái hàng trăm cây số để về quê
HẬN! -TRẦN ĐỨC THẠCH
HẬN!
TRẦN ĐỨC THẠCH
Khi tôi mới học vỡ lòng
Biết tổ quốc mình qua tấm bản đồ hình chữ S
Phía tây là rừng
Phía đông là biển
Biển bạc và rừng vàng
Tài nguyên phong phú…
Tôi được ru ngủ
Trong giai điệu tình yêu
Và đau lòng khi biết một điều
Tổ quốc tôi bị chia cắt…
Tôi sinh ra ở miền bắc
Không hiểu sao người ta đua nhau ghét người giàu
Của họ bị cướp rồi bị giết đớn đau
Tôi chẳng hiểu gì về Phú nông, địa chủ…?
Nước giàu mà người dân lam lũ
Tôi lớn lên nhờ những bữa cháo rau
Để cầm hơi mọi người nhìn nhau
Đáy nồi nhẵn nhụi…
Làng xóm dập dình đêm ngày họp hội
Hè nhau phá đền phá chùa
Thấy chưa ăn thua
Người ta thi nhau đào mồ cuốc mả tổ tiên cho vào hợp tác…
Tôi sinh ra ở miền bắc
Không hình dung ra giặc thế nào
Người ta hô hào
Phải căm thù giặc…?
Người ta dạy tôi là người miền bắc
Phải biết thương yêu đồng bào miền nam
Bà con ruột thịt đang lầm than
Dưới gót giày của Mỹ Diệm…
Những người con nông dân thật thà như đếm
Mặc áo lính vai khoác súng lên đường
Hồn nhiên tin là đi bảo vệ tổ quốc quê hương
Đánh đuổi quân xâm lược…
Thống nhất đất nước
Mới ngớ ra ” Quân ta đánh dân mình “
Miền nam giàu và dân sống văn minh
Không đói khát vật vờ như dân miền bắc…
Hận ngút trời đứa nào lừa tuổi xuân tôi coi dân mình là giặc!
From: Do Tan Hung & KimBang Nguyen
Bài Thơ Lỡ Vận – Tác giả Trần Quốc Bảo
Bài Thơ Lỡ Vận
Tác giả: Trần Quốc Bảo
Ai người lỡ bước sang ngang,
Còn tôi, lỡ với giang san lời thề
Bây giờ, một dạ hai quê,
Bài thơ lỡ vận, trăm bề đắng cay!
Nghe sông núi gọi từng ngày,
Tuổi già khí lực, tiếc thay chẳng còn.
Cây tùng kia giữa sườn non,
Hiu hiu ngọn gió, tùng còn reo vui.
Nhìn tùng, lòng những bùi ngùi
Ôm lưng bầu rượu, giữa đời lang thang.
Chiều rơi, ngẫu hứng dăm hàng,
Giải buồn thơ thẩn, ngâm tràn cung mây
Quê hương đã chẳng bến này,
Dù trong dù đục, men say xóa nhòa.
Tạm dung nơi đất người ta,
Cuối đường đành lẽ, nhận là quê hương!
Muốn quên cho dứt đoạn trường,
Nhưng hồn, sao vẫn nhất phương sơn hà!
Trải dài mấy chục Xuân qua,
Cái buồn một thoáng sát na vẫn còn!
Tiếng tùng reo ở đầu non,
Tiếng hờn sông núi, héo hon tâm hồn!
Chưa bình minh đã hoàng hôn,
Bài thơ lỡ vận, viết còn dở dang!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
From: Truong Le
TỰU TRƯỜNG LÀ GÌ HẢ MẸ…?
Lmdc Viet Nam
*** Những mảnh đời bất hạnh vì lỡ được sinh ra trong thiên đường CH XH CN CSVN
***
TỰU TRƯỜNG LÀ GÌ HẢ MẸ…?
Về đi con, nhà mình còn lon gạo
Về nhà đi, mẹ nấu cháo cho ăn
Nhà mình nghèo khó nhọc kiếm miếng ăn
Con mơ chi chuyện cung hằng sao hỏa.
Về đi con, cả đêm qua đói lả
Mà sáng nay còn tất tả đến trường
Không có tiền, đừng cầu cạnh tình thương
Không học phí thì ra đường mà đứng.
Về đi con, đừng rưng rưng nước mắt
Lòng mẹ đau như ai cắt con ơi
Bởi mẹ cha sinh ra “bất phùng thời”
Lại vô tâm sinh con, đời con khổ.
Về đi con, chữ nghĩa đều vô bổ
Con người ta hùng hổ được nhờ tiền
Người hơn người nhờ cơ cấu, ưu tiên
Học cho giỏi, quá hiền đành thất nghiệp.
Về đi con, lật sách cha đọc tiếp
Chữ nghĩa nhân trong số phận con người
Học yêu thương, học khóc lẫn học cười
Học chân thật giữa kiếp người lừa lọc…
NVQ.
FB Doan Quoc Bao
RỒI MỘT NGÀY!
Nghệ Lâm Hồng
RỒI MỘT NGÀY!
Rồi một ngày anh cũng sẽ già đi.
Chim ngừng hót và bu zi hết lửa,
Chợ chưa đến mà tiền đâu còn nữa,
Rốc két một giờ bữa được bữa không.
Rồi một ngày môi em chẳng còn hồng,
Bưởi tròn căng, bỗng nhùng nhằng thành mướp,
Giếng cạn khô, nước về đâu có được,
Tóc bạc dần, theo lược rụng dưới chân.
Rồi một ngày con cái chẳng ở gần,
Ngôi nhà vắng, như lần mình mới cưới,
Tôi và em kẻ nhà trên nhà dưới,
Vẫn âm thầm, rảnh tưới vài luống rau.
Rồi một ngày, mình ngủ ít như nhau,
Bệnh xương khớp lưng đau, đầu gối mỏi,
Lúc trở trời, lại tìm bác sĩ giỏi,
Thuốc uống nhiều thôi khỏi phải ăn cơm.
Rồi một ngày mình sao giống thằng bờm,
Nói lảm nhảm, nghĩ dởm đời đến lạ,
Đêm hai đứa chợt thấy thèm chung chạ,
Mở ra rồi..Ông ạ..đậy lại đi.
Rồi bây giờ, tiền bạc chẳng là gì.
Mua sức khỏe, ước chi ngày ba bữa.
Thuốc uống ít, thể dục nhiều hơn nữa
Vui cháu con, sống khỏe giữa đời thường.
Mong bạn bè, thân hữu hội yêu thương
Đừng đắn đo vấn vương khi có thể
Cứ vui đi, vượt ngàn trùng dâu bể
Lúc hết rồi, đâu nữa để cho nhau…
Sưu tầm