Sưu tầm – Các Bài Thơ
CHUÔNG MỪNG SINH NHẬT
Tiếng chuông mừng Chúa giáng sinh
Ngôi Hai Con Một hiển vinh muôn đời
Xuống trần nhập thể làm người
Sẻ chia số kiếp tơi bời phận thân
Ba năm phục vụ tha nhân
Ngày đêm nào có đo cân bao giờ
Giê-su, thụ tạo tôn thờ
Tri ân Ngài đã bến bờ yêu thương
Trở nên nơi ẩn náu nương
Cho ta trên bước hành hương Quê Trời
Ôi tình huyền nhiệm cao vời
Lặng thầm suy niệm không lời chứa chan
Nô-en hạnh phúc mênh mang
Thanh âm réo rắt, ngân vang cõi lòng!
* Nguyễn Sông Núi
(Tv Thánh Gioan Neumann, Dallas, TX, Dec. 23, 2012)
Từ Sơn Nguyễn gởi
NHỚ XƯA,
Nhà em khép kín bên kia bến,
Ẩn khuất con đò lúc nước lên,
Hàng cây phượng vĩ trồng ngay lối,
Lặng lẽ rung rinh liễu dịu mềm…
Sương tan lấp lánh ngàn tia sáng,
Lã lướt thân cò vụt cánh sang,
Con đường cuối xóm buồn heo hút,
Ngập lối muôn hoa nở muộn màng…
Nhớ quá chiều nào vội ghé thăm,
Mắt em ươn ướt ngõ thương thầm,
Cầm tay muốn nói lời tan hợp,
Chỉ ngại xa rồi…biệt mấy năm…!
Con thuyền viễn xứ nay như đã,
Bỏ lại thôn nghèo vạn dặm xa,
Người xưa vắng bóng vầng trăng cũng,
Héo hắt tàn canh … thiếu mặn mà…
Liverpool.16/12/2012.
Song Như.
Kính gởi Quý Thầy Cô và các bạn LVC .
Kim Trọng.
ĐÊM BUỒN,
Tím lạnh đêm buồn lấp lánh sương,
Những giọt trinh nguyên rụng xuống đường,
Hồn hoang chất ngất niềm xa xứ,
Trường cũ đong đầy nhớ với thương…
Nhẩm đếm tàn phai mấy mới đầy,
Héo hắt trăng sầu cách biệt đây,
Bao mùa thấm đượm chia tan hợp,
Chẳng biết vì sao kiếp đọa đày…
Chiều sương tím quá hồn tơ tưởng,
Kẻ ở người đi nỗi vấn vương,
Thu về mấy độ hoa tầm gởi,
Phủ kín đường quê mộng dị thường…
Liverpool.29/11/2012.
Song Như.
Thân tặng Thầy Cô và các bạn LƯƠNG VĂN CAN.
LINH HỒN TÔI ƠI, HÃY NGỢI KHEN CHÚA
Ngày mai lìa khỏi bụi trần,
Mang theo chỉ một tấm thân cát vàng.
Chỉ duy có Chúa lại gần,
Hiền lành đôi mắt ân cần hoài mong.
Tôi muốn một cuộc đời lâu dài mạnh khoẻ, nhưng ích gì nếu
tôi không chuẩn bị một cuộc đời vĩnh cửu. Để đón nhận cái chết của đời tôi
trong an bình, tôi phải yêu Chúa và tưởng nhớ Chúa, từng giây phút như hơi thở
của sự sống đời tôi.
“Lạy Chúa, xin dạy cho con biết:
đời sống con chung cuộc thế nào,
ngày tháng con đếm được mấy mươi,
để hiểu rằng kiếp phù du là thế. (Tv 31:5)
Trăng lu vì đám mây mù, Lòng mê, chai đá ngục tù trần
gian. Giờ này mới thấy lầm than, Xót xa cay đắng tấm thân dại khờ.
42 “Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến. 44 Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến. (Mt 24, 42-44)
Trăng rằm tha thướt huyền mơ,
Đêm dài canh vắn, con chờ tình thương.
Làm sao trở lại con đường,
Cùng Thầy Chí Thánh, đường trường Can-vê.
1) Lạy Chúa, xin chỉ cho con đường đi của Chúa; xin dạy bảo con về lối bước của Ngài. Xin hướng dẫn con trong chân lý và dạy bảo con, vì Chúa là Thiên Chúa cứu độ con, và con luôn luôn cậy trông vào Chúa.
2) Lạy Chúa, xin hãy nhớ lòng thương xót của Ngài, lòng thương xót tự muôn đời vẫn có. Xin đừng nhớ lỗi lầm khi con còn trẻ và tội ác, nhưng hãy nhớ con theo lòng thương xót của Ngài, vì lòng nhân hậu của Ngài, thân lạy Chúa.
3) Chúa nhân hậu và công minh, vì thế Ngài sẽ dạy cho con nhận biết đường lối. Ngài hướng dẫn kẻ khiêm cung trong đức công minh, dạy bảo người khiêm cung đường lối của Ngài. (Tv 24)
Đời người quả thật buồn hiu,
Không ôm lấy Chúa đìu hiu cuộc đời.
Uổng công con Đức Chúa Trời,
Giê-su Thập Tự Ngôi Lời cưu mang.
Hôm nay nhìn lá thu vàng,
Mùi hương của lá lại càng buồn lo.
Ngày mai ta thác thành tro,
Giã từ trần thế bóng mờ trôi xa.
Đời ta không thể trầm kha,
Người Ki-tô hữu biết Cha trên trời.
Niềm tin gạch nối Ngôi Lời,
Còn giờ hồng phúc gọi mời hồi tâm.
Tỉnh đi kẻo phải đeo mang, Hư tâm mất Chúa, chóng tàn ngày qua. Những ngày sống với quỷ ma, Bỏ quên, hất hủi người Cha nhân hiền.
Tôi hình dung nếu giờ đây, tôi đứng trước mặt Thầy Chí Thánh để trình lên Thầy những ngày sống ở trần gian của tôi: bác ái yêu thương, làm tròn bổn phận đã chọn với ơn gọi của mình, đủ chưa? Tôi tự trả lời cho chính tôi: là chưa đủ ! Người không có niềm tin vào Chúa, cũng có thể còn sống tuyệt vời hơn tôi…
Trên đời, người ta ca tụng tình yêu, như loài hoa dại sớm
nở chiều tàn; với bao nghịch cảnh trên đời, có ai đạt được với niềm ước mơ, thế
rồi chấp nhận phận người, an bình vui sống trong bổn phận chờ ngày ra đi.
Trần gian đâu phải quê hương,
Là nơi chiến đấu giao tương Nước Trời.
Theo lời Thiên Chúa gọi mời,
Giã từ trần thế, về nơi Thiên đàng.
Chúa dựng nên con người có quả tim say, ánh mắt lưu luyến
đăm chiêu vui buồn, tai nghe tiếng cú ru hồn, để mà định hướng cho đời đẹp
xinh…
Tình con dâng Chúa hòa ca,
Cho tâm bình lặng, tình Cha thắm nồng.
Xin dâng lên Chúa bông hồng,
Hạt sương lóng lánh tình nồng con thơ.
Bao năm khờ dại hững hờ,
Con đà qụy ngã bên bờ thương đau.
Mẹ nhìn con Mẹ lo âu,
Giê-su Anh Cả nhịp cầu cho con.
Lên đường xa lánh lối mòn,
Dốc đời đâu đẹp, không còn mộng mơ.
Nhìn lên trời thẳm xanh lơ,
Tạ ơn Thiên Chúa con mơ ngày về
Hy vọng đã vươn lên trong lòng tôi, Chỉ có tình yêu Chúa
là tuyệt vời thôi, nắm bàn tay Chúa, đâu hư cuộc đời.
Tình yêu sưởi ấm cuộc đời,
Thu về nhìn lá vàng rơi trên đường.
Tôi đi tìm Chúa mến thương,
Hiệp dâng Thánh lễ dâng hương cuộc đời.
Phút giây thinh lặng hàn huyên,
Mình ta với Chúa se duyên chữ tình.
Trên đời ai chết vì tình,
Hy sinh tất tưởi cho mình vinh quang.
NẰM TRÊN THẬP GIÁ ĐỚN ĐAU CHỈ CÒN CÁI KHỐ XÓT THƯƠNG TÌNH
NGƯỜI…
LINH HỒN TÔI ƠI, HÃY NGỢI KHEN CHÚA
NAM GIAO
nguồn: Maria Thanh Mai gởi
“LỜI MẸ HỨA” SẼ TỚI
Mẹ đứng đó nơi cao nguyên lộng gió
Mắt Mẹ buồn lệ nhỏ giọt minh châu
Thương đàn con nên mắt Mẹ u sầu
Sự bất công nơi vùng sâu xa đó.
Thiếu nhi còm đói ăn quàng khăn đỏ
Nhiều bữa ăn cộng cỏ với củ khoai
Không dép giày tay lạo động đã chai
Đi thất thểu lòi vai manh áo rách…
Nước đang bẩn làm sao rửa cho sạch
Lòng ta buồn than trách, bởi vì đâu?
Mỏ Bô-Xít đào bới bởi giặc tàu
Trào bùn đỏ thương đau toàn thân Mẹ
Giọt lệ sầu từng ngày trôi lặng lẽ
Mãi xuống đời rồi sẽ lớn thành sông
Nước cuốn trôi chảy qua những cánh đồng
Màu đỏ thắm Cửu Long Giang ra biển
Còn đâu nữa bốn ngàn năm văn hiến
Biển Thái Bình diễn biến đau lòng Mẹ
Đón con về ôm lấy lòng quặn se
Từng đứa con xanh lè vì đói khát
Ôi ! vì đâu mà Giang Sơn rách nát
Lòng Mẹ đau như muối xát từng cơn
Những đứa con nghịch tử gây oán hờn
Gieo tang tóc chập chờn bao năm tháng
Tay vấy máu đồng bào chảy lai láng
Xác nó kia! chỉ táng, mà không chôn
Bởi dối gian nó bán cả linh hồn
Nên khi chết qủy không chôn xác nó
Bao nhiêu lâu nghịch tử còn nằm đó
Bấy nhiêu ngày khốn khó vẫn chưa qua
Ngày nào đó xác nó sẽ tan ra
Bón cho ruộng nước nhà ta xanh thắm
Em bé mong ngày đó không xa lắm!
Đời sẽ ngọt trái đắng sẽ qua đi
“Lời Mẹ hứa” chắc chắn sẽ thực thi
Hãy cầu nguyện vững tin ngày tươi
sáng.
Thanh sơn 10.11.2012
Maria Thanh Mai gởi