Tâm sự cuối năm Mùi

Tâm sự cuối năm Mùi

Đoàn Thanh Liêm

* * *

DoanThanhLiem

Tôi sinh năm Giáp Tuất 1934, đến nay thì đã ở vào cái tuổi bát tuần rồi. Nhờ

phúc đức ông bà, tôi vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn và còn say mê với

chuyện sách đèn.

Gia đình con cháu tương đối thành công ổn định. Tôi cũng hay có dịp đi

khắp nơi đây đó để tham gia hội họp và gặp gỡ thăm viếng với nhiều bà con,

bằng hữu. Nhờ đó mà cuộc sống riêng tư bản thân có phần an vui thỏai mái.

Tuy vậy, nhìn về đại cuộc của đa số bà con thân thương ở quê nhà, thì thật

tâm tôi không khỏi bi quan với nhiều ưu tư, khắc khỏai.

Nhân dịp cuối năm Ất Mùi đang chuẩn bị qua năm mới Bính Thân, tôi xin

được chia sẻ với các bạn xa gần nỗi niềm tâm sự của riêng mình qua mấy câu

thơ ngắn ngủi mộc mạc như sau:

Tuổi già, tưởng yên phận

Mà bao người căm phẫn

Lũ cường hào gian ác

Toa rập với ngoại xâm

Nhượng cả đất, cả biển

Tan hoang non nước nhà

Tương lai thật đen tối

Tơ vò rối lòng ta.

Costa Mesa, California Tháng 12 năm 2015

Đoàn Thanh Liêm

Lục bát mỗi bài bốn câu

Lục bát mỗi bài bốn câu

 

Đoàn Thanh Liêm

 

Bài 1 – Bên đường

Đoàn xe vun vút lao qua

Người người hối hả, mình ta bên đường

Ngẫm câu “tri túc tri nhàn”

Ung dung thanh thản – vội vàng mà chi?

 

Bài 2 – Mùa Xuân nhớ Bạn

Xuân xưa với bạn trong tù

Ngọt bùi cay đắng – tâm tư sớm chiều

Xuân nay, tóc bạc thêm nhiều

Người còn, người mất – thương yêu vẫn tròn

 

Bài 3 – Bao dung

Sử xanh sẽ chẳng quên đâu :

Hận thù bạo lực cắt đầu lương dân!

Trượng phu quân tử lòng nhân

Bao dung tha thứ – cũng phần nào thôi.

 

Bài 4 – Tặng cháu Angelina sơ sinh

Rồi mai, con sẽ lớn khôn

Thơ ngây duyên dáng – tâm hồn thanh cao

Cuộc đời rạng rỡ trăng sao

Nhân sinh phấn chấn – ngàn sau yên hàn.

 

California, Tháng Giêng 2011

Đoàn Thanh Liêm

Xuân về – nhớ những Bạn Tù Năm Xưa.

Xuân về – nhớ những Bạn Tù Năm Xưa.

Đoàn Thanh Liêm

*     *     * Vào tiết Trung Thu năm Nhâm Thân 1992, tôi cùng với Thày Đạt (Hoà Thượng Thích Huệ Đăng) bị chuyển từ trại giam Chí Hòa đến khu K2 thuộc trại Thủ Đức mà thường được gọi là trại Z30D ở Hàm Tân, Phan Thiết. Trong gần 4 năm tại Z30D, hai chúng tôi ở chung với rất nhiều bạn tù chính trị khác và với cả ngàn tù nhân thường phạm khác nữa trong các khu K1, K2, K3, K4.

Năm 2016 này, tôi xin ghi lại ít câu thơ để riêng tưởng nhớ đến những bạn tù đã ra đi mà tôi được biết rõ ràng – điển hình như hai vị cao niên Nguyễn Quốc Sủng, Lý Trường Trân, Thày Đạt, nhà thơ Vương Đức Lệ, các bạn Phạm Thế Công, Lê Nghiêu, Trần Phước Huệ (hai bạn sau chết tại Hàm Tân năm 1994-95) v.v…

Và cũng xin được gửi đến tất cả các bạn tù chính trị khác mà đã cùng bị giam giữ tại Hàm Tân trong thời gian 1992 – 1996.

Bài thơ chỉ có bốn câu lục bát thật ngắn ngủi như sau :

Xuân xưa – với bạn trong tù

                             Ngọt bùi cay đắng – tâm tư sáng chiều

                                   Xuân nay – tóc bạc thêm nhiều

                           Người còn, người mất – thương yêu vẫn tròn./

Costa Mesa, California Tháng Giêng 2016

Đoàn Thanh Liêm.

1 – Tặng Bạn Về Hưu

1 – Tặng Bạn Về Hưu

Đoàn Thanh Liêm

Vào năm 1987, lúc còn ở Việt nam, tôi có đọc được câu thơ cuả nhà thơ nổi danh cuả Liên Xô là E Evtushenco được dịch ra tiếng Anh như sau :” Don’t die before you’re dead” (Đừng chết trước khi bạn tắt thở).
Do đó tôi đã có cảm đề để viết thành mấy câu thơ để tặng người bạn vưà bắt đầu về hưu như sau :

* Đường trần chưa vẹn, sao yên nghỉ
Non nước vơi đày, nỗi xót xa
Phong cách buông lơi phường quân tử
Trách chi bá tánh bỏ quên nhà?
Saigon 1987
English version :
To a Friend on His Retirement
How can you rest, the pilgrimage’s not yet finished?
How painful is to find the country in tatters!
The patricians have already neglected their good manners,
Why can one reproach that the masses abandon themselves?
Saigon 1987

Version francaise :
Pour un ami en retraite
Comment te reposer, ce pèlerinage pas encore achevé ?
Quelle amertume devant ce pays en lambeaux !
Les patriciens ayant négligé leurs bonnes manières,
Pourquoi reprocher que la masse s’abandonne ?
Saigon 1987
(Trích lại tại Virginia, ngày 9 tháng Năm 2010)

Đoàn Thanh Liêm

2 – Nhớ Đà lạt

Vào giữa mùa mưa năm 1990, lúc bị biệt giam tại trại B34 trong khu vực Tổng Nha Cảnh sát cũ, tôi nhớ đến bài thơ nổi tiếng của Robert Frost nhan đề là “Stopping by woods on an snowy evening” – nên cảm đề làm bài thơ ngắn như sau :
Thông xanh dẫu nặng ý thơ
Ta còn mắc hẹn cơ đồ nước non
Đường xa vạn lý mỏi mòn
Vẫn nòi quân tử sắt son với đời./
Saigon 1990

Đoàn Thanh Liêm
(Sao lục tại California năm 2010)

Thơ Xuân gửi Bạn

Thơ Xuân gửi Bạn

Đoàn Thanh Liêm

*     *     *

 1 – Mai Đào li sp n

Nh đến bn gn xa

Bao mến thương dào dt

Xin gi khp mi nhà

 

2 – Năm tháng c trôi qua

Tình ta càng thm thiết

Nhân sinh du kh ly

Vn gn bó rut rà .

 

3 – Bày tr nay khôn ln

Tung cánh khp năm châu

Tâm thành nh ngun ci

Cu mong dt hn su

 

4 Dòng sông chy đon cui

Sp gia nhp đi dương

Nơi trăng sao miên vin

Tràn ngp nhng Yêu Thương.

 

5 – Xin cm ơn,

Xin cm ơn tt c

Nhng ân hu bao la

Lòng t bi đ lượng

Khp thế gii nhân qun./

Costa Mesa, California

Cuối năm Quý Tỵ 2013

Đoàn Thanh Liêm

SINH LẦM THẾ KỶ

SINH LẦM THẾ KỶ

Song Như

Mẹ sinh ra con… biết lầm thế kỷ
Chiến tranh tàn phá… sát hại sanh linh
Cuộc đời trôi nổi… cay đắng phận mình
Có ai hiểu được… công bằng chân lý…

Cha tạo ra con trong thời loạn lạc
Tan cửa nát nhà chạy nạn khắp nơi
Cơ nghiệp chưa an đã phải tơi bời
Phận con hiu hẩm giữa dòng ngơ ngác…

Mở mắt chào đời súng rền thay pháo
Chị mang trên lưng đầu đường xó chợ
Nước cơm thay sữa mưa giăng bụi mờ
Mắt không giọt lệ khô cả chiêm bao…

Trường không biết cổng lớp không biết thầy
Nghề thì khuân vác ngủ cạnh bến sông
Trời mưa trời nắng nóng lạnh da không
Cơm no áo ấm cả đời chưa thấy…

Không trách mẹ cha trách lầm thế kỷ
Bạc bẽo phận mình tay trắng trắng tay
Sáng no chiều đói riêng mình mình hay
Trôi theo dòng nước thay đỗi đỗi thay…

Liverpool.16-12-2015
Song Như

Lời kinh đêm cùng nhã nhạc dâng lên

Lời kinh đêm cùng nhã nhạc dâng lên
Đêm huyền diệu và lòng người trinh trắng
Có ai đó hái từ trời thanh vắng
Vô vàn sao rụng xuống – bản tình ca

Đêm nhòa sương như hai nghìn năm xưa
Vang vọng tiếng tôn vinh từ cao thẳm
Những ánh mắt nhòa tan vào mê đắm
Những lời ca bay vút tới vô biên

Là tâm hồn nhân loại rất mọn hèn
Hòa với cả đất trời đang thổn thức
Cả vũ trụ bao lâu rồi rạo rực
Bao lâu rồi thương nhớ một Ngôi Hai
Bao lâu rồi khao khát một đêm nay

Máu Chí Thánh chảy trong tim trần thế
Ôi khôn xiết linh thiêng giờ Nhập Thể
Khắp càn khôn quỳ gối xuống nguyện cầu
Từng hạt kinh là bảo ngọc trân châu

Rải trên lối Đấng Muôn Trùng kính ái
Hát, hát nữa, hỡi trần gian điên dại!
Dâng, dâng lên ngàn triệu nỗi mê say
Dâng, dâng lên làm Lễ Vật Đêm Nay…

(Vâng, đã có một mùa đông như thế
Bây giờ và mai sau tôi vẫn kể
Mỗi khi trời lành lạnh tiết Noel
Rằng đã từng mầu nhiệm bàn tay em…)

Thế Luân
http://dongten.net/noidung/56154

THÔI EM NHÉ

THÔI EM NHÉ

Song Như

Thôi em nhé mai trở về cát bụi
Bỏ lại đời những kỷ niệm buồn thương
Giữ làm chi chuyện cũ cuối đoạn đường
Bao mộng mị có khi là hờn tủi…

Đời trôi qua thăng trầm nhiều nghiệt ngã
Ngày và đêm có khác biệt bao nhiêu
Trắng với đen mấy ai hiểu được nhiều
Tình là nợ… kiếp này làm sao trả…

Thoi em nhe

Thôi em nhé buồn cũng chẳng làm sao
Bởi đến được thì đi cũng sẽ được
Chẳng qua kẻ sau theo người phía trước
Gặp được nhau duyên nợ tự kiếp nào…

Thôi em nhé mai khi thành cát bụi
Quyện vào đời sóng gió cuộc viễn du
Chớ vội buồn như lá rụng cuối thu
Cho nỗi nhớ bay cao mờ sương núi…

Thôi em nhé mai mình về cõi hết
Có xá gì đâu một cuộc hư vô
Cho tâm hồn thanh thản kiếp hải hồ
Ai cũng một lần kề bên cái chết…

Thoi em nhe 2

Mai anh chết không cần đâu nấm mộ
Thiêu thành tro rồi thả xuống biển khơi
Để hồn anh đi đến khắp mọi nơi
Quên tất cả quên dòng đời gian khổ…

Liverpool.5.12.2015
Song Như

Kinh Tạ Ơn của một người bội bạc

Kinh Tạ Ơn của một người bội bạc
Nguoi-viet.com

*Huy Phương
(Ghi lại nhân ngày Lễ Tạ Ơn)

(Hình minh họa: Rahman Roslan/Getty Images)

Tạ ơn mẹ đã đẻ đau mang nặng
Suốt đời con vẫn bên ướt mẹ nằm
Nước mắt mẹ nay vẫn còn xuôi chảy
Con vô ơn, tính những tháng cùng năm.

Tạ ơn cha đã cày sâu cuốc bẫm
Cho tuổi thơ con được bát cơm đầy
Nuôi con, cha muốn điều nhân nghĩa
Mà đời nay nhốn nháo biết sao đây.

Tạ ơn thầy đã cho con chữ viết
Lúc vỡ lòng những tiếng đọc a,b
Giữa chợ đời lố lăng con uốn bút
Trả cho xong nợ rượu thịt bạn bè.

Tạ ơn em cho đời anh bóng mát
Với tình yêu thường mộng mị thần tiên
Mà lòng anh còn sân si bạc bẽo
Chỉ cho em toàn những nỗi ưu phiền.

Tạ ơn mày, người bạn thời thơ ấu
Vẫn theo nhau thuở bắt dế ngoài đồng
Tao lớn lên thường mấy khi ngó lại
Có gặp thời cũng làm lạ quay lưng.

Tạ ơn bạn, người một thời chiến hữu
Ta bên nhau trong trận mạc mỗi ngày
Một miếng lương khô, một bình nước suối
Tôi bỏ đi lúc lửa cháy thành vây.

Tạ ơn anh, người bạn tù khốn khổ
Đã cho tôi hơi ấm chiếc lưng gầy
Đêm Hoàng Liên Sơn mùa Đông buốt giá
Tôi sợ lòng tôi nay đã đổi thay.

Tạ ơn chị, người thuyền nhân tủi nhục
Vùi tấm thân xuống đáy biển oan khiên
Tôi là kẻ chưa một lần say sóng
Vẫn vô tâm không một thoáng ưu phiền.

Tạ ơn em đọa đày trong trại cấm
Chết không lui vẫn tranh đấu kiên cường
Tôi dửng dưng như con người ngoại cuộc
Toan xênh xang chuyện y cẩm hồi hương.

Tạ ơn cháu đã lầm sinh chế độ
Đành đem thân kiếm cách sống qua ngày
Tôi như tên lái buôn vừa trúng mánh
Còn biết gì nhân nghĩa một đêm say.

Xin tạ ơn những người vì vận nước
Suốt một đời đày đọa dưới cùm gông
Tôi phàm phu như người quên đọc sách
Còn biết gì hổ thẹn lúc soi gương.

Tạ ơn tổ tiên đào kinh đắp lũy
Dựng giang sơn có liệt nữ anh hùng
Tôi thế hệ sau coi thường việc nước
Miễn sao đời có áo mũ xênh xang.

Tạ ơn tiền nhân, trống đồng Ngọc Lũ
Mái đình làng bay bướm nét hoa văn
Tôi như ngọn lá đầu cành xa gốc
Đâu như chim còn nhớ đậu cành Nam.

Tôi đấm ngực: Tôi là người có tội
Nghĩ phận mình đâu dám ngẩng nhìn ai
Đau lòng những lúc trước đèn đối diện
Hổ thẹn đêm về ngắm bóng trăng soi.

*(Chúc thư của một người lính chết già)

Một thời để nhớ….

.Một thời để nhớ….

Đặng Đổ Hương

Nơi tôi đứng không một cành phượng vĩ
Góc trường xưa vẫn rộn rã tiếng cười
Áo xanh biếc cứ ngỡ mình áo trắng
Thuở vu vơ lá gió gọi thầm thì
Ve giục giã hè đi rồi lại đến
Bụi phấn bay vạch lối mở tương lai
Đem tình thương khối óc cho ngày mai
Sân trường đó chỉ mình tôi đứng lặng
Nhiều năm trước cô học trò áo trắng
Ngắm lá rơi tập tễnh viết dòng thơ
Có hay đâu khe khẽ bước chân hờ
Nên giận dỗi pha ngượng ngùng bỡ ngỡ
…………………o0o…………………………..
Nơi tôi đứng nghẹn ngào ôi nỗi nhớ!
Nghe thân thương bao khuôn mặt thầy cô
Bạn bè ơi!…gặp lại..biết bao giờ…
Ngày xưa đó ngây thơ thời áo trắng…..

ĐĐH….Một thời để nhớ….

Tuổi vào thu

Tuổi vào thu

Bản dịch từ bài: “JE CROYAIS QUE VIEILLIR…”của Marcelle Paponneau

Đỗ Đăng Cam (sydney)

Tuổi vào thu

Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ,
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau,
Sợ gió mưa, sợ tâm hồn băng hoại,
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn.

Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn,
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui.
Tôi chậm bước trên đoạn đường còn lại,
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao.

Tôi vẫn tưởng tuổi già trời ảm đạm,
Xuân thiếu hoa và vắng cả tiếng cười,
Hoa không nở và cây không nẩy lộc,
Sách không lời cầm bút chẳng ra thơ!

Chợt nhận ra tuổi già lòng lắng lại,
Sống hôm nay chẳng nghĩ đến ngày mai.
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất,
Mặc ngày qua, cầm bút họa thành thơ.

Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá,
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao,
Tim chai đá chẳng dấy lên ngọn lửa,
Cả bầu trời u tối phủ đời tôi!

Bỗng nhìn thấy những đóa hồng đẹp nhất,
Nở vào thu bằng đôi mắt reo vui,
Hít thật sâu ôi mùi hương tỏa nhẹ,
Ướp cho đầy hương vị Tuổi vào Thu.

“JE CROYAIS QUE VIEILLIR…”
của Marcelle Paponneau.
Je croyais que vieillir me rendait bien maus​sade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.

Et puis je m’apercois* que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’ il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quant il sont limités.

Je croyais que vieillir c’était le ciel tous gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougir,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.

Et puis je m’aperçois que vieilir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les anneés de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.

Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles
Que mon coeur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme ma vie lorsque le ciel se voile.

Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.

MAI MỐT ANH VỀ

MAI MỐT ANH VỀ

Song Như

Mai mốt anh về thăm lại xóm nhỏ
Không biết em còn có đó hay không
Nghe như nhức nhói ở tận trong lòng
Bao nhiêu thương nhớ trào dâng đâu đó…

Mai mốt anh về thăm lại cố hương
Chiều vương nắng nhạt nỗi sầu thê lương
Mây xa tim tím cày trên mái tóc
Đâu bóng ngày xưa chẳng thấy trên đường…

Mai mốt anh về thăm lại dòng sông
Nghe như sóng dậy chất ngất trong lòng
Phù sa lớp lớp tim côi nặng trĩu
Em ở nơi nào anh mãi nhớ mong…

Mai mốt anh về thăm lại mái tranh
Mẹ đã lìa xa từ khi vắng anh
Có ai hiểu được nỗi lòng xa xứ
Năm tháng tàn phai chốn cũ sao đành…

Mai mốt anh về thăm lại em yêu
Ngắm dáng người xưa buồn biết bao nhiêu
Bao ngày cách biệt sầu thương da diết
Gió nhẹ nhàng bay rụng lá rừng chiều…

Mai mốt anh về em đã đi đâu
Mưa rơi ướt áo mắt tươm lệ sầu
Nói sao cho hết nỗi niềm thương nhớ
Giữ kín trong lòng như chuyện mưa ngâu…

Liverpool.18-11-2015
Song Như