Đào tạo thêm 9000 tiến sĩ và những “căn bệnh” trong xã hội VN

Đào tạo thêm 9000 tiến sĩ và những “căn bệnh” trong xã hội VN

Song Chi
2017-11-21
 
 
 
 

Các sinh viên chụp hình kỷ niệm lễ tốt nghiệp ở Văn Miếu Hà Nội hôm 18/11/2014

Các sinh viên chụp hình kỷ niệm lễ tốt nghiệp ở Văn Miếu Hà Nội hôm 18/11/2014

 AFP
 

“Tại phiên họp toàn thể Ủy ban Kinh tế của Quốc hội nhằm chuẩn bị các báo cáo thẩm tra trình tại kỳ họp thứ 4, Quốc hội khóa XIV, ông Bùi Sỹ Lợi – Phó Chủ nhiệm Ủy ban Về các vấn đề xã hội của Quốc hội cho biết, thất nghiệp tăng, riêng năm nay có 20.000 cử nhân thất nghiệp.

Ông cho biết thêm, thực tế, có 80% sinh viên, cử nhân ra trường hiện đang chạy xe cho Uber, Grab.” (“80% tài xế xe ôm Grab, Uber là sinh viên, cử nhân thất nghiệp”, VTC News)

Nếu dự án chi 12.000 tỷ đồng để đào tạo thêm 9.000 tiến sĩ của Bộ Giáo dục mà thành hiện thực, thì mai mốt đi chăn lợn, chạy xe ôm cũng phải có bằng tiến sĩ chứ nếu không thừa tiến sĩ quá biết dùng làm gì?

Lâu nay chúng ta đã nói nhiều về sự lãng phí tiền bạc, phung phí các tài nguyên thiên nhiên sẵn có trong cách điều hành lãnh đạo đất nước suốt mấy chục năm qua của đảng và nhà nước cộng sản VN. Đất nước còn nghèo, đa số người dân còn sống hết sức chật vật, chạy ăn từng bữa, nhưng sự phung phí của nhà cầm quyền vào những dự án vô bổ, những công trình “khủng” về mặt kinh phí nhưng chất lượng thì tồi, thấp, chưa hoạt động được bao lâu đã xuống cấp, hư hỏng, phải đổ tiền ra sửa chữa, những vụ tham nhũng, thất thoát với những con số lên đến hàng trăm triệu đô la…cứ diễn ra trong mọi lĩnh vực, từ địa phương tới trung ương, với mức độ ngày càng lớn. Một kết luận ngắn gọn về nhà cầm quyền VN: Làm thì ít, thì dở, mà phá hoại thì nhiều, hoặc nói như bà Cựu Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan: “Người ta ăn của dân không từ cái gì”.

Do vậy, ngay từ khi Bộ Giáo dục đề cập đến dự án sẽ chi 12.000 tỷ đồng để đào tạo thêm 9.000 tiến sĩ, dư luận nhìn chung đã không có chút tin tưởng nào vào sự chính đáng hay sự thành công của dự án. Mặc cho ông Bộ trưởng Bộ Giáo dục Đào tạo Phùng Xuân Nhạ đã trình bày lý do, rằng: “Tỉ lệ giảng viên có trình độ tiến sĩ ở nước ta hiện nay khoảng 21% như vậy là thấp nên phải nâng tỷ lệ này lên. Mục tiêu của đề án 911 là phải đạt 35%. Với 9.000 tiến sĩ như trong đề án này thì cũng mới đạt được 30%. Bên cạnh đó, 9.000 tiến sĩ này cũng không phải là đào tạo mới và đề án này cũng không phải là đề án mới. Đây là đề án chỉnh sửa, nâng cao chất lượng từ đề án 911, trong đó tập trung vào việc thu hút các tiến sĩ đã đào tạo ở nước ngoài. Rồi cơ chế, chính sách làm sao để cho các tiến sĩ làm việc tốt, đặc biệt là với các tiến sĩ kiêm nhiệm. Chúng ta phải tạo điều kiện cho các nhà khoa học về các trường Đại học để cống hiến…” (“12.000 tỷ đồng đào tạo 9000 tiến sĩ: Bộ trưởng Giáo dục nói gì?”, Tiền Phong)

Lại “âm mưu” vẽ chuyện để kiếm chác từ tiền thuế của nhân dân đây, hoặc, lại một dự án phung phí tiền bạc nữa-nhiều người lên tiếng trên các trang mạng xã hội. Trong bài phỏng vấn trên đài RFA, “Thêm 9000 tiến sĩ: “Một dự án sớm thất bại!”, Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Đăng Hưng và đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc cũng tỏ ra không tin tưởng, không đồng tình. Vì một thực tế ai cũng thấy, VN không phải đang có tỷ lệ tiến sĩ quá thấp như ông Bộ trưởng Bộ Giáo dục nói mà ngược lại, VN có quá nhiều tiến sĩ có “chất lượng” chẳng ra sao, và vấn đề không phải là “số lượng” mà là “chất lượng”.

Ở đây không chỉ là lãng phí tiền bạc mà còn là lãng phí về con người đối với xã hội khi đào tạo mà không hiệu qủa, và đối với bản thân chính người đó, là lãng phí thời gian trong đời, khi bỏ ra mấy năm học mà cuối cùng lại không làm được việc. Trường hợp hàng ngàn Cử nhân ra trường rồi thất nghiệp, ra trường chạy xe ôm, taxi hay về quê chăn lợn như vừa nói ở trên là thực tế đang diễn ra. Tiến sĩ cũng vậy, tiến sĩ nhiều nhưng từ đề tài, luận văn tốt nghiệp cho tới những công trình khoa học thực sự có giá trị thì ít.

Thực sự VN đang cần thợ cho ra thợ, thợ giỏi tay nghề trong nhiều lĩnh vực chứ không cần nhiều tiến sĩ “giấy”, ông Bộ trưởng Bộ Giáo dục ạ.

Thay vì chi 12.000 tỷ đồng để đào tạo thêm 9.000 tiến sĩ có lẽ nên nghiên cứu lại mấy trường dạy nghề ở VN, làm sao có những khóa/ngành đào tạo thợ trong nhiều lĩnh vực cho tốt, có tay nghề hẳn hoi, từ điện, điện tử, cơ khí, xây dựng, nấu ăn, nhà hàng, bảo mẫu, hộ lý, chăm sóc người già v.v…Học xong vừa kiếm sống được mà nếu có xin đi lạo động ở nước ngoài, có tay nghề giỏi nước người ta còn chuộng hơn là có mấy cái bằng với mớ kiến thức nặng lý thuyết, sách vở!

Hãy lấy ví dụ từ các nước Bắc Âu, như Na Uy chẳng hạn, họ đã làm rất giỏi trong việc cân bằng giữa tỷ lệ “thầy” và “thợ”.

Chương trình trung học ở Na Uy được chia như sau: Barneskole, ungdomsskolevà videregåendeBarneskole tức bậc tiểu học là 7 năm, từ lớp 1 đến lớp 7, ungdomsskole tức bậc trung học cơ sở (theo cách gọi ở VN bây giờ) hay trung học đệ nhất cấp (theo cách gọi thời chế độ VNCH) là 3 năm. Videregående tức trung học phổ thông (theo cách gọi ở VN bây giờ) hay trung học đệ nhị cấp (theo cách gọi thời chế độ VNCH). Ở bậc videregåendehọc sinh có thể chọn lựa giữa chương trình học kiến thức tổng hợp hoặc chương trình học nghề. Những học sinh chọn học kiến thức tổng hợp sẽ học thêm 3 năm, tổng cộng 13 năm để hoàn tất chương trình trung học, sau đó tiếp tục theo học đại học hoặc cao đẳng.

Những học sinh chọn chương trình học nghề sẽ phải mất 4 năm: 2 năm lý thuyết ở trường và 2 năm thực tập. Chương trình dạy nghề có nhiều ngành khác nhau để các em lựa chọn theo thiên hướng, sở thích, ví dụ: kỹ thuật và công nghiệp, điện tử, xây dựng, nhà hàng và phục vụ, y tế và chăm sóc xã hội v.v…Với những em không có khả năng học lên cao, sẽ chọn học nghề.

Lý do khiến cho tỷ lệ chọn học lên cao và chọn học trường nghề ở Na Uy không quá chênh lệch, tạo ra sự cân bằng giữa các ngành nghề, vị trí trong xã hội, là do chế độ lương bổng, đãi ngộ, an sinh xã hội rất tốt dành cho mọi nghành nghề, dù học cao, là kỹ sư bác sĩ, Tiến sĩ hay chỉ là người lái xe, người bán hảng trong siêu thị. Thậm chí, càng học nhiều, lương càng cao thì càng phải đóng thuế thu nhập nhiều hơn, ví dụ người lương ít thì thuế khoảng 20%, lương cao thuế 30%, 36%, thậm chí trên 40%. Điều đó giúp khoảng cách giàu nghèo trong xã hội không quá chênh lệch. Điều quan trọng hơn là cái nhìn của xã hội. Người dân ở các nước Bắc Âu không bị sức ép về bằng cấp, sức ép phải là ông này bà kia, có nhà to, có xe đẹp; người giàu người không giàu, người học cao người học thấp đều cảm thấy nhẹ nhàng, không đến nỗi phải khổ sở vì mặc cảm thua sút, mình là người thất bại, như ở một số quốc gia khác.

Trong khi đó, ở VN, sở dĩ có tình trạng mất cân đối giữa thầy và thợ, tình trạng cố chen vào đại học, tình trạng chạy bằng, mua bằng, bằng cấp giả tràn lan…là do những nguyên nhân sau: Một, văn hóa VN từ xưa đến giờ vốn trọng bằng cấp, tâm lý nhiều người Việt cũng vậy, chuộng cái bằng, ham làm thầy hơn làm thợ, nhà nghèo, cực khổ đến đâu cũng ráng chạy vạy cho con vào được đại học dù sau này học xong cũng thất nghiệp, nhưng vẫn là “thất nghiệp có chữ, có học”! Rốt cuộc “thầy chẳng ra thầy, thợ chẳng ra thợ”, dở dang, chỉ khổ thêm cho mình và cho cha mẹ, gia đình.

Chế độ công sản đã làm nảy sinh thêm những «căn bệnh» thành tích, hình thức, chạy theo bề ngoài, học không phải để có kiến thức thực sự mà để có bằng, bằng cấp càng cao thì càng tìm được những cái «ghế» ngon lành ngồi trên đầu trên cổ thiên hạ v.v…Thứ hai, mức lương bổng, đãi ngộ giữa những người có bằng cấp và những người chỉ làm thợ, làm lao động chênh lệch rất xa, nên không mấy ai muốn đi làm những công việc bình thường.

Chừng nào những điều này còn chưa thay đổi, thì chừng đó «căn bệnh» chuộng bằng cấp vẫn còn và những dự án kiểu như đào tạo hàng nghìn tiến sĩ với suy nghĩ «tỷ lệ tiến sĩ ở VN vẫn còn quá thấp» của ông Bộ trưởng Bộ Giáo dục vẫn sẽ được triển khai. Lo đào tạo Tiến sĩ làm gì khi đời sống của đa số giáo viên, người thầy giáo còn quá vất vả, lương không đủ sống, dẫn đến chuyện dạy thêm, «phong bì», làm mất đi hình ảnh được tôn trọng của người thầy trong mắt xã hội. Hoặc lo đào tạo Tiến sĩ làm gì khi từ sách giáo khoa ở bậc Tiểu học cho đến băng rôn, biểu ngữ trên đường, ngay trên TV, báo đài quốc gia…còn viết sai chính tả, nói ngọng tùm lum? Mà ngay bản thân người đứng đầu ngành Giáo dục là ông Bộ trưởng cũng không thèm chỉnh sửa cái tật nói ngọng, lẫn lộn l, n của mình?

Đảng bị cảnh cáo: Sẽ mất lãnh đạo nếu thua tham nhũng

 

Đảng bị cảnh cáo: Sẽ mất lãnh đạo nếu thua tham nhũng

 
Phạm Trần (Danlambao) – Lần đầu tiên tại Quốc hội, Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) đã bị cảnh cáo sẽ tự diệt nếu không thắng được trận đánh cuối cùng chống tham nhũng.
 
Phát súng báo động thứ nhất đến tự Đại biểu Dương Trung Quốc của đơn vị Tỉnh Đồng Nai, tại cuộc thảo luận về công tác chống tham nhũng ngày 7/11/2017 và tại cuộc thảo luận sửa đổi Luật phòng, chống tham nhũng ngày 21/11/2017.
 
Ông Quốc, một trong số rất ít Đại biểu Quốc hội không phải là đảng viên nói: “Nếu muốn tham nhũng thì phải có quyền lực, mà gần như tuyệt đối quyền lực thuộc về Đảng. Không phải đảng viên thì đến chức phó phòng cũng không có. Như thế có nghĩa là trong thực tế ở Việt Nam, tham nhũng đối với người dân về căn bản là miễn dịch.” (Theo Thời báo Kinh tế Việt Nam, ngày 07/11/2017)
 
Như vậy, chỉ là đảng viên có chức và có quyền mới có thể tham nhũng. Ai không có quyền và nhất là dân thì không thể tham nhũng được. Nhưng đảng CSVN chỉ có trên 4 triệu đảng viên trên tổng số hơn 90 triệu dân số nên tất nhiên chỉ có một số lãnh đạo và kẻ có quyền mới có thể móc tiền dân và thụt két từ các dự án kinh tế và ngân sách nhà nước.
 
Số đảng viên tử tế còn lại cộng với người dân là một đa số khổng lồ mà bấy lâu nay, kể từ khi có Luật phòng, chống tham nhũng ra đời năm 2005, lại là nạn nhân của thiểu số cầm quyền nhũng loạn thì nếu không có bênh che và chia chác anh 2 tôi 1, hay tôi 1 anh 3 thì tham nhũng làm sao mà sống mãi vinh quang như bây giờ?
 
Vì vậy, Đại biểu Quốc mới cảnh giác: “Với giặc ngoại xâm không có trận nào là trận cuối cùng, nhưng với sự tồn vong của chế độ, của đảng cầm quyền thì đây là “trận đánh cuối cùng”.
 
Nhà sử học Đại biểu Dương Trung Quốc nói như muốn trưng ra một bài học đã có từ cổ tới kim: “Đảng gương mẫu sẽ giữ được vai trò của mình đối với lịch sử. Đương nhiên lịch sử hết sức nghiêm khắc, chúng ta không làm được việc đó thì chúng ta sẽ tự thải loại khỏi lịch sử”.
 
Đến ngày 21/11/2017, tại cuộc thảo luận việc sửa Luật phòng, chống tham nhũng cho thêm các tiêu chuẩn ràng buộc trách nhiệm và minh bạch, ông Quốc lại chĩa mũi dùi vào quyền lực của đảng viên trong tệ nạn tham nhũng.
 
Ông nói: “Phòng, chống tham nhũng cần tập trung vào những người sử dụng quyền lực để mưu lợi cho mình. Trước mắt, sửa luật phải tập trung vào những người có khả năng liên quan đến luật, có khả năng phương hại đến công quỹ quốc gia.” (theo Thời báo Kinh tế Việt Nam, 21/11/2017)
 
Tất nhiên chỉ có những đảng viên có chức, có quyên mới là thủ phạm của quốc nạn tham nhũng đã đến giai đoạn hết thuốc chữa. Nhưng Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng và các cơ quan báo, đài nhà nước, thi hành lệnh bẻ queo của Ban Tuyên giáo để tuyên truyền, lại tự rêu rao quyết tâm chống tham nhũng của đảng hoàn toàn trái ngược với những than phiền của các Đại biểu dân ở Quốc hội.
 
Phát súng thứ hai
 
Vì vậy mà Đại biểu Quốc hội Tỉnh Hà Giang, Thiếu tướng Tự lệnh Phó Quân khu 2, Sùng Thìn Cò, Dân tộc Hmong, mới đòi đảng ra lệnh kẻ tham nhũng phải kê khai tài sản đến ba đời cho dân biết thì may ra mới tìm ra nguồn gốc tài sản của kẻ tham nhũng.
 
Theo Thời báo Kinh tế ngày 7/11/20917 thì khi nói về tham nhũng, đại biểu Sùng Thìn Cò (Hà Giang) cho rằng: “Khai báo tài sản ít nhất phải khai báo ba đời, công khai treo ở những nơi công chúng có thể nhìn thấy, dân mới giám sát được.”
 
Vị Đại biểu 58 tuổi người dân tộc Hmong (sinh ngày 13/06/1959) nói: “Người ta có biết ông có cái gì đâu, con cái ông có cái gì, làm sao họ biết nếu anh không công khai. Nên chúng ta phải công khai nhất là các đợt chuẩn bị bầu cử, chuẩn bị đại hội, tài sản cứ giấu diếm sợ người ta biết. Như thế chúng ta không minh bạch”
 
Sau đó, để chứng minh kẻ lãnh đạo phải làm gương thì dân mới tin, ông Sùng Thìn Cò ví von: “Tôi nói một câu chuyện vui với các đồng chí nhưng các đồng chí cũng đừng trách tôi, đừng thù hằn tôi. Tôi đọc một câu chuyện ở Trung Quốc, khi vua đưa trung thần ra pháp trường để chém đầu, trung thần mới nói, trước khi vua chém đầu tôi, tôi hỏi vua tài sản lớn nhất của vua là gì? Vua không trả lời được. Trung thần nói tài sản lớn nhất của vua là lòng dân, vua cứ chém tôi, tôi đi rồi vua cũng đi theo.”
 
Sau câu nói, không thấy có tiếng động trong phòng họp nên Thời báo Kinh tế Việt Nam viết tiếp: “Vị đại biểu này cũng so sánh tham nhũng như giặc nội xâm.”
 
Ông nói: “Tài sản lớn nhất của Đảng, Nhà nước là lòng dân. Nếu chúng ta không trị được giặc nội xâm này thì mất vai trò lãnh đạo của Đảng là vấn đề tất yếu khách quan, chúng ta không trách ai cả, chúng ta chỉ trách chúng ta.”
 
Khai xong giấu đi
 
Bên cạnh những lời cảnh giác về vai trò cầm quyền của đảng trước thất bại chống tham nhũng làm lòng dân chán đảng đền tận mang tai, nhiều Đại biểu Quốc hội khác còn mỉa mai công tác kê khai tài sản của các cấp lãnh đạo từ Trung ương về cơ sở như trò diễn kịch bôi bác và hình thức. Bởi vì, cho đến nay, việc kê khai tài sản, mỗi năm có cả một triệu người kê khai mà không phát hiện được nguồn gốc của tài sản trị giá hàng tỷ bạc của cán bộ bậc trung thì kê khai làm gì cho tốn công, tốn của?
 
Một trong những lý do khai cũng như không vì dân không bao giờ được phép tò mò hay sờ mó đến bản khai báo. Bản khai của người phải kê khai làm xong chỉ phải nộp cho Thủ trưởng hay trưởng cơ quan cất đi rồi họ làm báo cáo cấp trên là “hoàn tất nhiệm vụ”.
 
Vì bôi bác và hình thức như thế nên tại phiên họp của Quốc hội ngày 6/11/2017, đại biểu Phạm Thị Minh Hiền (đoàn Phú Yên) đã nêu ra những kết qủa trái chiều: “Những chuyển biến tích cực trong công tác phòng chống tham nhũng đã nhận được sự đồng tình, ủng hộ của cử tri cả nước. Thế nhưng, các vụ khởi tố điều tra vẫn tăng mạnh so với cùng kỳ, tăng gần 21% về số vụ và trên 28% số bị can. Những biệt thự, biệt phủ vẫn sừng sững và nhiều “củi tươi”, “củi khô” vẫn an toàn sau những ồn ào, gây bức xúc xã hội…”
 
Nhưng người gây ra ồn ào lại chính là ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng khi ông tự khen công tác chống tham nhũng do ông lãnh đạo đã tạo được sự đồng tình trong nhân dân và toàn đảng giống như “cái lò đã nóng lên”, do đó, sẽ đốt cháy những thanh củi dù khô hay tươi mà ông ám chỉ là những kẻ tham nhũng.
 
Ông Trọng đã lạc quan tếu như thế tại buổi họp của Ban chỉ đạo Trung ương về phòng chống tham nhũng tổ chức phiên họp thứ 12, ngày 31/07/2017 tại Hà Nội.
 
Theo ông Trọng thì: “Đấu tranh phòng, chống tham nhũng đã trở thành phong trào, xu thế của cả xã hội.” 
 
Ông nói: “Tôi cảm thấy kinh nghiệm đầu tiên là 6 tháng đầu năm nay tiếp tục đà của năm 2016 sau Đại hội. Đấu tranh phòng, chống tham nhũng, lãng phí, tiêu cực không phải lẻ mẻ từng vụ, từng việc mà bây giờ đã thành phong trào, thành một xu thế, làm có bài bản, phân công cơ quan nào làm, kết quả thế nào, bao giờ xong. Đây là kinh nghiệm rất quý. Tạo ra được xu thế, được phong trào mới là cơ bản.”
 
Được đà, ông Trọng phỡn trí nói hăng: “Khi tiếp xúc cử tri, tôi hay nói: Cái lò đã nóng lên rồi thì củi tươi vào đây cũng phải cháy. Củi khô, củi vừa vừa cháy trước, rồi cả lò nóng lên, tất cả các cơ quan vào cuộc, có ai đứng ngoài đâu. Và không thể đứng ngoài được. Cá nhân nào muốn không làm cũng không thể được, thế mới là thành công” (theo Đài Tiếng nói Việt Nam, VOV, Voice of Vietnam, ngày 31/07/2017)
 
Nhưng sau lời nói của người cầm đầu đảng là những bằng chứng cụ thể được phơi bày trên mặt báo và tại diễn đàn Quốc hội cho thấy “củi tham nhũng” nào cũng vẫn trơ ra như chưa bào giờ đụng tới.
 
Bằng chứng như phát biểu của đại biểu Mai Thị Phương Hoa – Ủy viên thường trực Ủy ban Tư pháp của Quốc hội tại phiên họp ngày 6/11/2017. Bà nói: “Có tuyên bản án nghiêm khắc đến đâu mà không thu hồi được tài sản tham nhũng thì chống tham nhũng chưa triệt để, không đạt nghị quyết đề ra”.
 
Theo bà Phương Hoa thì: “Số tài sản tham nhũng không hề nhỏ, tổng kết 10 năm thi hành luật cho thấy thiệt hại hơn 59.700 tỷ đồng và 400ha đất nhưng thu hồi rất thấp, chỉ 7,82% tiền và tài sản, 54,7% về đất. Những năm gần đây thu hồi có tăng nhưng chưa đạt yêu cầu.”
 
Đại biểu Mai Thị Phương Hoa cũng cho rằng: “Đa số đối tượng phạm tội tham nhũng có chức vụ, trình độ nên việc phạm tội có sự chuẩn bị và thủ đoạn tinh vi, che giấu tài sản kỹ lưỡng, chuyển đổi, tẩu tán hoặc hợp thức hóa tài sản, có trường hợp tiêu xài hoang phí nên khi bị phát hiện không có khả năng khắc phục hậu quả.” (theo VOV, ngày 06/11/2017)
 
Thu về được bao nhiêu?
 
Vì khôn khéo và có quyền nên kẻ tham nhũng trong đảng móc nối giỏi, giấu diếm tài sản tham ô sâu kín, khó tìm nên nhiều sự thật bị đảng che đây đã bị lật ngửa tại diên đàn Quốc hội
 
Theo tin của báo chí Việt Nam ngày 07/11/2017 thì tái liệu chính thức cho thấy: “Vụ cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng tại Vinashin, theo quyết định thi hành án thì Phạm Thanh Bình và Trần Văn Liêm phải bồi thường thiệt hại cho Vinashin hơn 989,2 tỷ đồng và lãi chậm trả, nhưng đến tháng 7/2017 chưa thi hành được khoản nào.”
 
Theo lời đại biểu Nguyễn Văn Hiển (Tỉnh Lâm Đồng) thì các cơ quan điều tra và thi hành án của nhà nước cũng rất thờ ơ và bất lực. Ông nói: “Thu hồi tài sản đang là vấn đề trọng tâm và là một trong những mục tiêu chính trong đấu tranh chống tham nhũng, nhưng hầu như chính sách này chưa được phản ánh trong báo cáo. Cả báo cáo của Chánh án Tòa án nhân dân tối cao và Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tối cao đều gần như không có nội dung này, chỉ có một vài dòng nhạt nhòa và không đưa ra giải pháp nào cụ thể, trực tiếp.”
 
Ông Hiển dẫn chứng: “Báo cáo về công tác phòng chống tham nhũng của Chính phủ cho thấy, các vụ án tham nhũng gây thiệt hại 1.521 tỷ đồng và 77.057 m2 đất, nhưng mới thu hồi được 329 tỷ, 314.000 USD và 3700 m2 đất (thu hồi tiền đạt 22%, đất đạt 4,8%).
 
Tổng cục thi hành án thụ lý 415 vụ việc thuộc nhóm tội phạm tham nhũng, tương ứng với số tiền phải thu là 6.051 tỷ, trong đó mới mới giải quyết xong 1.124 tỷ, đạt 19%.
 
Tổng số tiền phải thi hành án của những người đang chấp hành hình phạt tù là 32.000 tỷ, mới thi hành được 2.795 tỷ, đạt 8,75%.” (Theo tin của Thời báo Kinh tế Việt Nam, ngày 07/11/2017)
 
Như vậy thì có phòng hay chống được tham nhũng đâu mà ông Trọng lại kêu gọi phải kiên trì. Hay là ông biết chiến thuật lãnh đạo thành công nhất của những kẻ bất tài là cứ ỳ ra đấy để xem con tạo xoay vần đến đâu ?
 
Nhưng nay tình hình có vẻ như không còn cái chân lý thơ ngây như ông Trọng vẫn hy vọng mà đã được cảnh giác bởi hai Đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc và Sùng Thìn Cò. -/-
 
(11/017)

BỨC TÂM THƯ LỘT MẶT NẠ …

 
Image may contain: 1 person, selfie and closeup
Image may contain: 1 person

Viet Quan added 2 new photos.

 BỨC TÂM THƯ LỘT MẶT NẠ …

Một cô gái rất trẻ, người miền Bắc, sinh trưởng trong “nền giáo dục xã hội chủ nghĩa” … mới gần đây đã lên tiếng chất vấn giới cầm quyền cộng sản Hà Nội bằng một bức tâm thư (post trên facebook Lynn Nguyễn, và trên Youtube). Bức tâm thư gửi đến chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội và tổng bí thư đảng. Trong tứ trụ, chỉ có ông Nguyễn Phú Trọng là có học vị cao hơn cả, ông làm giáo sư của một bộ môn kỳ quặc – môn “Xây dựng đảng”.
Vậy, ông Trọng hãy chứng tỏ thực chất trình độ “giáo sư” của ông bằng cách trả lời BỐN ĐIỀU THẮC MẮC (CHẤT VẤN) trong bức tâm thư. Liêu ông có dám đối chất với giới trẻ không?

* NỘI DUNG BỨC TÂM THƯ (tóm tắt) (*):
“THỨ NHẤT: Sau năm 1954, trong thời gian Hồ Chí Minh lãnh đạo chính quyền miền Bắc, tại sao 1 triệu người dân miền Bắc phải lên tàu, đua nhau bỏ chạy vào miền Nam cho Mỹ Diệm kềm kẹp mà không ở lại cùng nhà nước cộng sản cùng Hồ Chí Minh? Con số 1 triệu người này còn có thể gấp lên nhiều lần nếu như không có bạo lực ngăn chặn của nhà nước không cho họ ra đi.
Tại sao ngoại trừ một số đảng viên cộng sản miền Nam tập kết ra Bắc, người dân miền Nam lại không đua nhau chạy ra Bắc theo chế độ cộng sản của Hồ Chí Minh mà lại cự tuyệt, đa số nhất quyết ở lại để cho Mỹ Diệm kềm kẹp? Theo Hiệp định Giơ-ne-vơ thì lúc đó mọi người hoàn toàn có quyền tự do đi ra miền bắc hoặc ở lại miền Nam cơ mà! “

” THỨ HAI: Tại sao hồi còn chiến tranh VN trước 30 tháng 4 năm 75, mỗi khi có giao tranh giữa quân đội Việt Nam Cộng Hòa và bộ đội giải phóng thì dân chúng đều chạy về phía có lính miền Nam trú đóng chứ không phải chạy về phía bộ đội giải phóng? Lẽ ra họ phải hồ hởi mà chạy về phía các đồng chí bộ đội, tay bắt mặt mừng và cảm ơn được giải phóng, chứ sao lại bồng bế nhau mà chạy bán sống bán chết để xa lánh các đồng chí ấy? “

“THỨ BA: Sau năm 1975, sau khi cuộc chiến tranh đã chấm dứt, tại sao dân miền Nam lại lũ lượt trốn chạy ra đi, bất chấp mọi nguy hiểm đến tính mạng? Tại sao hàng ngàn người dân miền Bắc, nhất là dân Hải Phòng (đã có kinh nghiệm sống dưới sự lãnh đao của bác Hồ Chí Minh vĩ đại và đảng hơn hai mươi năm), cũng bỏ miền Bắc xã hội chủ nghĩa vượt vịnh Bắc bộ để sang tới Hồng Kông chứ nhất định không chịu ở lại?”

“THỨ TƯ: Sau khi hoà bình đã về trên quê hương được 42 năm, tại sao dân chúng vẫn còn lữ lượt rủ nhau ra đi?
Nhiều người đi lao động ở nước ngoài, rồi tìm cách trốn ở lại. Nhiều cô gái có nhan sắc thì cắn răng chịu đựng tủi nhục lấy toàn đàn ông (già cả, tàn tật, hết thời) ở Ðài Loan, Singapore, Ðại Hàn, để có cơ hội thoát khỏi Việt Nam.
Tại sao du học sinh, thành phần được gọi là tương lai của đất nước, vẫn luôn tìm mọi cách (ngay cả khi chưa học xong) để ở lại nước ngoài, như lập hôn thú (giả có, mà thật cũng có) với người Việt hải ngoại, chứ nhất định không chịu trở về Việt Nam để sống và làm việc cho thiên đường xã hội chủ nghĩa?”

Cuối bức tâm thư, cô gái trẻ nói: “Không biết có một vị lãnh đạo nào của đảng cộng sản dám đứng lên để giải thích những điều thắc mắc trên cho lớp trẻ chúng tôi được nhờ?”

* THAY CHO LỜI KẾT
Hi vọng ông Trọng không dùng mớ “lý luận” biện chứng pháp (mà chính ông chưa chắc đã hiểu) nói loanh quanh, vòng vo nhằm gây mỏi mệt người nghe. Mà hãy trả lời gãy gọn, thẳng thắn trước 4 điều thắc mắc trong bức tâm thư của giới trẻ!
Nếu cô gái làm ông mất mặt (vì ông ngại đối chất), ông cũng đừng để bụng oán hận. Chưa đủ “trí” (hiểu biết về lịch sử), ít nhất cũng nên có chút “đức” của người ở tuổi cao niên, ông nhé.
————————————————————-
(*) Xem, nghe đầy đủ trên: https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=509842676043598&id=100010536101258&pnref=story

https://www.youtube.com/watch?v=Sd6Pg4_nvTM
https://www.youtube.com/watch?v=bex7POFJEQw

Những việc xấu xa, tội lỗi ở VN không đến từ tính cách dân tộc Việt,

Man Nguyen shared Dao Lecong‘s post — with Vnch Buu Hoaand 10 others.
 

Những việc xấu xa, tội lỗi ở VN không đến từ tính cách dân tộc Việt, mà từ :

– Sự giáo dục và cách quản lý sai lầm, yếu kém
– Bản chất gian dối, tàn độc, thối nát
của giai cấp đảng viên CS độc tài thống trị.
(đã hơn 63 năm ở miền Bắc, 42 năm ở miền Nam)

Đảng CSVN độc quyền lãnh đạo đã và đang gây ra mọi cái xấu xa tội lỗi.

Bầu cử người làm việc nước việc dân chỉ là sự áp đặt, đưa người của đảng CS, đám con cháu đảng viên cao cấp lên lãnh đạo, dân không được lựa chọn vị đại diện xứng đáng cho mình.

Đất biển tổ quốc VN dần dần lệ thuộc Trung cộng. Đảng CSVN không cho phép người dân biểu tình nói lên chính kiến của mình.

Xuống đường biểu tình, là hành động hiệu qủa nhanh chóng và ít đổ máu nhất, để chấm dứt những xấu xa tội lỗi của đảng viên CS, để VN có tự do, dân chủ và độc lập thật sự.

Trong thế giới thông tin đa chiều hiện nay, CSVN không thể tàn sát người dân biểu tình như Trung cộng đã làm tại Thiên An Môn. CSVN không thể bắt bỏ tù hết người biểu tình.

Nhân dân VN chỉ thật sự có độc lập, tự do, dân chủ, ấm no, hạnh phúc khi giới trí thức và thanh niên Việt chứng tỏ lòng yêu chuộng độc lập tự do, quyết tâm thoát Trung và Dân Chủ Hóa VN, dám XUỐNG ĐƯỜNG và KÊU GỌI NHÂN DÂN LAO ĐỘNG sử dụng quyền làm chủ đất nước của mình XUỐNG ĐƯỜNG ĐÒI NHÀ CẦM QUYỀN CSVN :

– HỦY BỎ ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP NƯỚC CHXHCN VIỆT NAM (XÓA BỎ ĐỘC QUYỀN CAI TRỊ CỦA ĐẢNG CSVN).

– THẢ VÔ ĐIỀU KIỆN TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI YÊU NƯỚC (TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM / TÙ NHÂN CHÍNH TRỊ).

– TỔ CHỨC BẦU CỬ QUỐC HỘI VN (PHỔ THÔNG ĐẦU PHIẾU, DÂN CHỦ, TỰ DO, CÓ QUAN SÁT VIÊN QUỐC TẾ) BAO GỒM MỌI THÀNH PHẦN NHỮNG NGƯỜI YÊU NƯỚC, CÓ TÂM VÀ CÓ TÀI.

QUỐC HỘI DÂN CỬ NÀY SẼ NHẬN NHIỆM VỤ LÃNH ĐẠO QUỐC GIA.
———-

Image may contain: one or more people and outdoor

Image may contain: one or more people, people standing and outdoor
Image may contain: one or more people, tree, shoes, wedding and outdoor
Image may contain: 5 people, people smiling, people standing
Image may contain: tree, car and outdoor
+4

Dao Lecong added 8 new photos.

 

ÔN CỐ TRI TÂN

“Ngành giáo dục của Miền Nam trước đây không có ngày vinh danh Nhà Giáo, không có danh hiệu giáo viên dạy giỏi, không thầy giáo ưu tú cũng chẳng có thầy giáo nhân dân, thế mà các Thầy dạy chúng tôi ai cũng dạy giỏi, ai cũng đạo đức, công tâm giảng dạy từ tiểu học cho đến đại học. Bù cho những danh hiệu hoa mỹ ấy, lương tiền của nghề giáo khá cao, các Thầy không phải bận tâm gì hết ngoài việc lo nghiên cứu, học tập để giảng dạy học sinh cho tốt, cho giỏi.

Trong suốt 12 năm học, tiểu học, trung học đệ nhất cấp (cấp 2), đệ nhị cấp (cấp 3), tôi không thấy có hiệu trưởng, cán bộ của ty giáo dục hay bất kỳ ai đến dự giờ, đánh giá giáo viên, ở đại học lại càng không có chuyện đó, thầy giảng dạy, thi cử kiểu gì thì chúng tôi học tập và thi cử kiểu đó (3). Phải chăng đây là sự tôn trọng phương pháp dạy riêng của mỗi thầy giáo?
Sách giáo khoa như tôi đã nêu ở trên rất độc lập, tùy theo từng trường, từng ty thậm chí tùy thuộc vào giáo viên. Điều này chứng tỏ thầy giáo có quyền tự do chọn sách giáo khoa, chọn phương pháp giảng dạy sao cho học sinh học tốt nhất.

Các trường tiểu học, trung học đệ nhất cấp, đệ nhị cấp đều bình đẳng, giữa nông thôn và thành thị giữa công lập và tư thục. Không có trường chuyên, lớp chọn, không có trường điểm, trường chất lượng cao… Lên cấp ba tùy năng lực, học sinh tự do chọn ban mà mình yêu thích. Ban B (còn gọi ban Toán) dành cho học sinh có năng khiếu về toán, lý-hóa. Ban C (ban văn chương) cho học sinh giỏi văn chương, sinh ngữ. Ban A (ban vạn vật) cho học sinh có năng khiếu học bài. Trong 12 năm học chỉ có 3 kỳ thi chính rất nghiêm túc và khó: Thi vào đệ thất (lớp 6) để vào học trường công lập. Học lớp 11 thi tú tài I (từ năm 1973 bỏ luôn kỳ thi tú tài I), đậu tú tài I mới được lên học lớp 12 để thi tú tài II. Đậu tú tài II thì bước chân vào Đại Học có thể ghi danh hoặc thi tuyển. Ngoài các kỳ thi đó, tôi không thấy kỳ thi học sinh giỏi môn này, môn kia, cấp này, cấp kia…
Giữa các trường không có sự phân biệt học sinh trường này hơn học sinh trường kia, giáo viên dạy trường này hơn giáo viên dạy trường kia, xã hội cũng công nhận như vậy…”

Đoạn trích trong baì viết của anh Duc Thai Tran (Xin phép tác giả copy nhân ngày 20/11)
Fb Dang Trung Viet     

Đi khắp thế gian không ai bằng mẹ

Nguồn:  Tran Dat shared Nguyen Hoang Phuc‘s post.
Image may contain: text
Nguyen Hoang Phuc

 

” Đi khắp thế gian không ai bằng mẹ 
Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng Cha.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Cha mẹ có nghĩa là duy nhất
Một mặt trời, một mặt đất,một vầng trăng.
Cha mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con, niềm vui với nụ cười.
Cha mẹ có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn, được thắp bằng,máu con tim.
Cha mẹ có nghĩa là mãi mãi
Cho con tất cả, không đòi lại bao giờ.

P/s : Trên đời không ai được so sánh hơn Cha Mẹ của mình.Là những người dám hy sinh tất cả cho con. Dù phải đánh đổi mạng sống,họ cũng chấp nhận.Cha Me chỉ mong con của mình được bình yên,vui vẻ và hạnh phúc.

BẤT CÔNG! TAO BỊ LỪA

Nguồn:   JB Nguyễn Hữu Vinh‘s post.
 
Image may contain: 1 person, standing, flower and outdoor
Image may contain: one or more people and eyeglasses
Image may contain: 1 person, standing

 
Image may contain: 1 person, text
+4
JB Nguyễn Hữu Vinh added 7 photos and a video.Follow

 

BẤT CÔNG! TAO BỊ LỪA

Sau khi Nguyễn Khắc Thủy bị tòa tuyên 3 năm tù về tội ấu dâm, lão ta dọa tự thiêu và ra sân Tòa đòi đốt thẻ đảng.
Có một người can ngăn lão nên lão thôi.

Tối hôm đó, con cháu lão đã đến an ủi, động viên lão, lão không nói gì. Đứa con trai lão thấy lão ngồi trầm ngâm rồi đi lại, bức bối khó chịu đành lựa lời an ủi:
– Bây giờ chỉ còn mấy bố con trong nhà, bố nói cho con biết bố có oan ức gì không mà khó chịu thế? Bố có sờ mấy đứa trẻ con không?
– Có, sờ chúng nó thì có, nhiều đứa là khác. Nhưng bực không chịu nổi.

– Thôi bố ạ, mình đã làm thì chấp nhận chịu thôi, thế mới là đàn ông.
– Mày nói như cứt, không phải là đàn ông mà tao chỉ sờ soạng mấy đứa con gái thôi à? Mày tưởng tao là Pede chắc? Nhưng chấp nhận thì làm sao mà chấp nhận được chứ, mày đã đi tù chưa mà biết?
– À, thì đã đành rồi, nhưng mình là đảng viên, phải nêu cao tinh thần trung thực, thẳng thắn và ngay chính của đảng viên chứ.
– Thế mà mày nói được à? Mày xem đảng viên cả mấy triệu thằng có thằng nào trung thực chưa mà mày bảo tao?

– Nhưng như vậy thì vào tù bố càng phải nêu cao tính đảng, tính chiến đấu trong tù, để góp phần cùng đảng ta cải tạo bọn tù nhân trong trại tốt hơn. Trong đó toàn bọn khốn nạn thôi bố ạ. Thôi bố cứ coi như đó là nhiệm vụ đảng giao cho bố đi.
– Tao không nêu cao tính đảng, tính chiến đấu mà tao chối tội đến cùng, còn phản đối cả tòa án đấy à?

– Nhưng hành động của bố đòi tự thiêu là không nên. Bố không thấy trên mạng người ta đang hô nhau gửi xăng cho bố đấy à?
– Đỗ mười nhà mày. Tao nói thế chứ tao có ngu đâu mà làm thế? Mày không biết tao đã là đảng viên giữ chức vụ lãnh đạo và giờ vẫn còn là đảng viên à? Sao mày lại ngu đi tin những lời ấy.

– Vậy sao bố lại đòi đốt thẻ đảng?
– Vì chúng nó xử bất công với tao nên tao ức, tao dọa chúng nó thôi.
– Bất công như thế nào bố nói đi để bọn con còn khiếu nại cho bố.
– Bất công quá đi chứ. Mày có biết tao đã 51 tuổi đảng, có dư mấy ngày mà chúng nó còn tuyên án tù tao 3 năm. Trong khi có thằng nói ngay giữa Quốc hội là: “Tôi còn 3 ngày nữa là tròn 51 năm theo đảng. Đảng phân công thì tôi còn làm chứ không xin xỏ”. Thế rồi người ta đòi nó từ chức, nó cứ lỳ cái mặt ra mà đảng trưởng ngồi dưới mặt tím lại cũng không làm được gì nó. 
Thế mà tao đã hơn 51 năm tuổi đảng, còn hơn cả nó, lại đang giữ thẻ đảng hẳn hoi, vậy mà nó dám tuyên án tao là bất công.

– Nhưng nó không liên quan đến gái, không liên quan đến sờ mó, tiếp xúc và ấu dâm.
– Mày sao biết nó không? Mày có là đảng viên cao cấp chưa mà dám kết luận?
– Nhưng không ai thấy nó như vậy, đằng này bố thì người ta có đủ chứng cứ.
– Này nhé, còn có thằng khác hôn trẻ con gái ngay giữa thanh thiên bạch nhật, báo chí đưa ầm ầm. Ra nước ngoài, nước hồi giáo hẳn hoi mà còn cứ bám mấy đứa bé gái hôn… đến mức chủ nhà phải ngăn cản. Báo chí nước ngoài đưa ồn ào và chửi rủa, sao không đưa ra mà xử đi.

– À, thì ra con hiểu rồi.
– Mày hiểu cái gì?
– Bố vừa học tập xuất sắc và nay thì thực hành “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức…” Đúng không?
– Chứ sao. Tổ sư cái bọn nói một đằng, làm một nẻo làm bố mày mắc lừa.
19/11/2017
JB Nguyễn Hữu Vinh

P/s: Điều rất lạ mà không lạ, là khi lão đòi đốt thẻ đảng, các đồng chí công an, đảng viên đứng xung quanh không ai ngăn cản. Chỉ có một mụ không phải là đảng viên (chắc là đối tượng đảng) vào can ngăn mà thôi.
Theo các bạn, các chiến sĩ đó nghĩ gì khi đó?

Tấn Hiến Công mượn đường nước Ngu đánh nước Quắc

Tấn Hiến Công mượn đường nước Ngu đánh nước Quắc

Nguyễn Trọng Dân (Danlambao)  Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ vào ngày 8 tháng 8 đã tuyên bố Hàng Không Mẫu Hạm của Mỹ sẽ ghé thăm Việt Nam vào năm tới (1), dự đoán là vào cảng Cam Ranh. Dù không đưa ra thêm chi tiết sau lời tuyên bố, nhưng sự hiện diện Hàng Không Mẫu Hạm kéo theo cả dàn chiến hạm hộ tống hùng hậu cho thấy Hoa Kỳ dứt khoát quyết tâm hiện diện quân sự trở lại tại miền Trung Việt Nam.

Bề ngoài thì sự hiện diện Hàng Không Mẫu Hạm của Hoa Kỳ tại Việt Nam vào năm tới như là nỗ lực khẳng định vị thế siêu cường tuyệt đối của Hoa Kỳ trong vùng Đông Nam Á không thể chối cãi. Thế nhưng điều ít người để ý rằng đây cũng là hành động nhằm trấn an hỗ trợ đại công ty lọc dầu và khí đốt ExxonMobil của Hoa Kỳ, khi công ty này vừa mới tung một khoản đầu tư lớn lên trên 600 triệu Mỹ kim để bao thầu toàn bộ mỏ dầu và khí đốt Cá Voi Xanh (2), dự kiến khởi công vào tháng 11 năm nay, ngay lúc hội nghị APEC khai mạc cũng tại Đà Nẵng. Đương nhiên, Exxon còn có nhiều hợp đồng khai thác dầu hỏa khác ngoài khơi Việt Nam.

Vào năm 2008, cũng chính đại công ty Exxon đã buộc phải nuốt nhục tháo chạy vội vã ra khỏi dự án khai thác dầu tại phía nam Côn Sơn trước sự hù dọa của Trung Cộng, nhưng lần này, với dàn Hàng Không Mẫu Hạm của Hoa Kỳ hùng hậu hiện diện cần kề kế bên, Exxon chắc chắn không dễ gì mà run sợ trước Hải quân Trung Cộng như năm 2008 nữa.

Mỏ Cá Voi Xanh này nằm chắn ngang vùng lãnh hải có hình lưỡi bò bao trùm cả biển Đông mà Trung Cộng tuyên bố là thuộc chủ quyền của mình không thể thay đổi hay chối cãi. Cho nên, Exxon hiện diện khai thác công khai tại nơi này khiến Bắc Kinh tức giận vô cùng, nhưng nếu Bắc Kinh thẳng tay đuổi Exxon đi thì gây chuyện quá lớn, mà nhịn im thì nhục vô cùng, các nước lân bang còn ai nể sợ nữa, chủ quyền hình lưỡi bò tự nhiên bị cắt ngang bể cả mặt mũi siêu cường. 

Hoa Kỳ kéo Hàng Không Mẫu Hạm và Hải quân trấn đóng tại Cam Ranh, đứng phía sau lưng dàn khí đốt của Exxon tại mỏ Cá Voi Xanh chực chờ, chỉ cần họ Tập nóng tiết bất cẩn không dằn được mà đem tàu chiến xua đuổi hãng Exxon là Hải quân Hoa Kỳ phản ứng can thiệp ngay lập tức.

Một điểm khá lạ là vào năm 2008, khi hãng này bị Trung Cộng hù dọa bỏ chạy té khói nhục cả mặt mũi khỏi dự án khai thác dầu tại nam Côn Sơn, thì kỹ sư cầu cống Rex Tillerson, nay là Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ, đang đảm nhiệm chức Tổng giám đốc đại công ty này. 

Có thể nói, sự quay trở lại của Exxon lần này tại mỏ Cá Voi Xanh với dàn Hàng Không Mẫu Hạm hùng hậu mà chẳng thèm “đếm xỉa” gì đến mặt mũi của Bắc Kinh cho thấy Rex đang tát vào mặt Trung Cộng, trả cái hận vì yếu thế mà phải nuốt nhục, chịu bị mất mặt bỏ chạy rút lui khỏi dự án nam Côn Sơn ngày trước. Ai bảo là người Mỹ không biết trả thù?!

Để có được sự chống lưng về quốc phòng, cũng như bãi bỏ cấm vận mua bán vũ khí từ phía Hoa Kỳ, vào năm ngoái, Việt Cộng thông qua công ty Vietjet, đã phải chi ra trên 11 tỷ Mỹ kim để mua về khoảng 100 chiếc máy bay dân dụng của hãng Boeing dưới sự chứng kiến của Tổng Thống Obama (3). 

Trong tương lai, nếu việc mua thêm các chiếc phi cơ tuần tra biển như chiếc P-3 Orion, hay F-16 của đại công ty Lockheed Martin chẳng hạn, hay mua thêm nhiều loại vũ khí hiện đại khác từ Hoa Kỳ, được tiến hành, thì số tiền chi trả có thể vượt qua con số 11 tỷ một cách dễ dàng. Việt Cộng chỉ còn có cách là dùng lợi nhuận thu được từ dầu hỏa khí đốt khi hợp tác khai thác với Hoa Kỳ để chi trả thanh toán tiền mua vũ khí mà thôi. 

Như vậy là Hoa Kỳ kiếm lời ở cả hai đầu đối với Việt Cộng, một đầu là lợi nhuận từ khai thác dầu hỏa, khí đốt ngoài khơi Việt Nam và đầu kia là tiền bán vũ khí cho Việt Nam, được thanh toán bằng tiền khai thác dầu hỏa. 

Không phải vô cớ mà Hoa Kỳ bây giờ chiều chuộng Việt Cộng tối đa, nhắm mắt làm ngơ cho Việt Cộng ba hoa khoát lác đủ trò, chẳng hạn như cười nhạo giá trị tư do và nhân quyền mà Hoa Kỳ lúc nào cũng coi như là giá trị chính yếu của một quốc gia. Đó là chưa kể vác mặt tự hào một cách ngu xuẩn là đã đánh thắng nước Mỹ. 

Người Mỹ họ biết hết nhưng họ làm ngơ lờ đi, xởi lởi bắt tay tình bạn hữu với Việt Cộng, để tiếp tục lợi dụng chế độ Cộng sản độc tài này mà từng bước thâu tóm hết tài nguyên quan trọng và mọi cơ sở hạ tầng chiến lược của quốc gia vào trong tay tư bản Hoa Kỳ, từ dầu hỏa khí đốt, kim loại quý hiếm dùng trong công nghệ tân tiến, đến đất đai cảng bến, phi trường, v.v…

Cũng có thể ví chuyện Hoa Kỳ chiều chuộng Việt Cộng ngày nay giống như chuyện vua Tấn Hiến Công chiều chuộng vua nước Ngu để xin mượn đường nước Ngu đi diệt nước Quắc thưở Xuân Thu xa xưa, khoảng vào năm 658 trước Công Nguyên.

Nước Quắc vừa diệt xong thì nước Ngu cũng bị Tấn đánh úp mà mất, bởi Tấn Hiến Công đã có chủ tâm diệt Ngu từ lâu để trả hận năm xưa nước Ngu giúp nước Quắc hại nước Tấn. 

Chỉ có điều khác với thời nhà Chu ngày trước ở chỗ là nước Ngu ngày nay của anh Lú không cho mượn đường thì cũng bị nước Quắc xì dầu kề bên thôn tính mất. Cho nên câu hỏi đặt ra cho nước Ngu của anh Lú là muốn để mất vào tay ai, vào nước Quắc xì dầu của anh Tập hay nước Tấn nhiều đô la của anh Trump?

Hoa Kỳ hiện diện Hải quân ồ ạt vào ra ở Cam Ranh để sẵn sàng trợ chiến tại biển Đông khi cần thiết; thế nhưng lại để hở đầu chín tỉnh biên giới Bắc Hà, không thiết lập căn cứ Không quân, lục quân yểm trợ phòng thủ cho Việt Cộng, tạo điều kiện dễ dàng cho Trung Cộng sẵn sàng tràn qua trả đũa Việt Cộng bất cứ lúc nào cũng được khi tranh chấp biển Đông leo thang. 

Điều này cho thấy Hoa Kỳ muốn dụ bộ binh tinh nhuệ trung thành của họ Tập bị xa lầy vướng chân ở miền Bắc Việt Nam; khiến không thể nào tiếp ứng cho họ Tập nếu có chính biến xảy ra ngay tại Bắc Kinh, điều mà nhiều phân tích gia lỗi lạc như chiến lược gia Thomas Vien, luật sư Gordon Chang hay giáo sư Sulmaan Khan đã dự đoán từ trước. 

Có thể nói nếu cuộc chiến chống sự bành trướng của Cộng Sản tại Đông Á vào thời chiến tranh Lạnh, miền Nam Việt Nam là bãi chiến trường thì cuộc đối đầu giữa nước Quắc xì dầu và nước Tấn nhiều đô la tại Đông Nam Á trong tương lai, khả năng miền Bắc Việt Nam trở thành bãi chiến trường là rất cao.

Ngày xưa, người dân miền Bắc gây ác nghiệp nên bây giờ gặp quả báo chăng? 

Người dân miền Bắc ngày nay phải hứng chịu thù hận từ ba phía:

  1. Hứng chịu thù hận từ nước Tấn nhiều đô la, đã phải ngậm ngùi nhìn anh linh của hơn năm mươi ngàn quân nhân tử trận trong oanh liệt nhưng vào phút chót, phải chịu mang tiếng là phản bội đồng minh Việt Nam Cộng Hòa. 
  2. Hứng chịu thù hận từ người dân nước Quắc xì dầu, vốn coi nước Ngu là anh em, giúp nước Ngu bao vạn tỷ tiền để nước Ngu đánh nước Tấn nhiều đô la, ấy vậy mà nước Ngu cứ năm lần bảy lượt ăn cháo đá bát, vô ơn bội nghĩa với nước Quắc xì dầu.
  3. Thù hận từ cả chục triệu người dân sống ở miền Nam Việt Nam, già cũng như trẻ, thế trước cũng như thế hệ sau, bất kể là gốc Bắc kỳ di cư hay gốc sầu riêng, gốc Minh Hương, gốc thiểu số, v.v…, gốc nào cũng bị tan nhà nát cửa tù tội mấy thế hệ hận vong quốc sau ngày 30 tháng Tư năm 1975 cho đến nay.

Bởi vậy về sau này, người dân miền Bắc Việt Nam gánh chịu khổ đau bom đạn của anh Quắc xì dầu dội ầm ỉ khắp chín tỉnh, nước Tấn nhiều đô la thì hả dạ cười thầm, nước Quắc xì dầu thì hả giận là đã đập được nước Ngu phản bội, còn người dân sống ở miền Nam Việt Nam thì chẳng ai chịu thương tâm gì hết mà lại nghĩ rằng: “Bọn Bắc Kỳ Cộng Sản chúng mày thờ Mao bất diệt, nhận vũ khí của nước Quắc xì dầu gây chiến tranh hại dân hại nước tao thì bây giờ quân Mao đập cho mày chết cũng là đáng đời!” 

Nói tóm lại, cứ hể Bắc Kỳ Việt Cộng đi đâu là ai cũng ghét, hể Việt Cộng đi đâu là cũng thù.

Bởi vậy, muốn hòa hợp hòa giải dân tộc thì chỉ có Việt Nam Cộng Hòa và lá cờ Vàng mới có thể hiệu triệu nỗi lòng tha thứ của muôn dân mà giải bớt ác nghiệp.

Việt Nam Cộng Hòa có quyền thừa kế rõ ràng minh bạch tại biển Đông, lại là thừa kế nhân duy nhất từ triều Nguyễn thông qua trưng cầu dân ý, cho nên, nếu Việt Nam Cộng Hòa hiện diện trở lại thay thế Cộng Sản, nước Quắc xì dầu của anh Tập lấy cái cớ gì mà đánh chín tỉnh miền Bắc Việt Nam?! 

Mà nếu nước Quắc xì dầu chơi ngang đánh bừa ở các tỉnh phía Bắc vì tranh chấp biển Đông leo thang thì cả miền Nam kinh tế tài lực hùng hậu nhào ra tổng tấn công hổ trợ phòng thủ theo tình đoàn kết cờ Vàng, thì người dân miền Bắc cũng không bị trơ trọi hứng đạn cho đến chết như tình trạng sẽ xảy ra sắp tới, khi nước Ngu bị nước Quắc xì dầu đàn anh đập thẳng tay cho chừa cái thói ăn cháo đá bát.

Việt Nam Cộng Hòa có khả năng hòa hợp hòa giải thù hận dân tộc như Phật giải oán nghiệp chúng sanh. Cụ Trạng Trình nói: “Thờ Phật thì ăn oản,” thờ Việt Nam Cộng Hòa thì thoát ác nghiệp quả báo tang thương chết chóc đang từ từ trờ tới.

Về phần nước Tấn nhiều đô la, mang thân phận phản bội đồng minh ê chề bốn mươi năm, nếu nay Việt Nam Cộng Hòa trở lại thì toàn bộ cam kết đồng minh từ kinh tế, quân sự năm xưa, đâu thể nào nuốt lời!

Hơn nữa, công trái phiếu của nước Tấn nhiều đô la mà Việt Nam Cộng Hòa mua năm xưa còn sờ sờ ra đó trong Quốc Khố Viện của nước Tấn, là bằng chứng cụ thể cam kết quan hệ đối tác. Không biết, mấy chục năm lời đẻ ra lời, bây giờ là bao nhiêu tỷ Mỹ kim đây! Cho nên, nước Tấn nhiều đô la đâu thể nào mà dùng dầu hỏa của dân Việt để đổi lấy vũ khí như hiện nay được. 

Tiền dầu hỏa thì dân Việt bỏ túi, ban phát cho các chương trình an sinh xã hội để cải thiện cơ sở hạ tầng, nâng cao dân sinh dân trí; còn vũ khí để nện anh Quắc xì dầu nếu cần thiết, nước Tấn muốn quỵt cam kết như năm xưa, lấy cái cớ gì để mà quịt khi Việt Nam Cộng Hòa hiện diện trên toàn cõi Nam Bắc không có nội thù?

Những nguyên tắc căn bản về công pháp trong mối liên hệ đồng minh và liên hệ ngoại giao đa quốc gia buộc nước Tấn nhiều đô la phải tuân thủ để giữ vững vị thế siêu cường. 

Nếu Việt Nam Cộng Hòa trở lại thì âm mưu dơ bẩn của nước Tấn nhiều đô la hiện nay đâu thể nào thực hiên được nữa – tức là biến cả một dãi đất hình chữ S của dân Việt, phân nữa (4) trở thành thuộc địa cho tư bản ngân hàng của nước Tấn nhiều đô la; phân nữa (5) thành bãi chiến trường cho nước Quắc xì dầu nã súng. 

Nước Tấn nhiều đô la rất sợ làm trái chính nghĩa mất mặt siêu cường. Nước Ngu còn tồn tại thì nước Tấn nhiều đô la mới có thể trì hoãn trách nhiệm chính nghĩa của mình mà lợi dụng kiếm lời chút chút trước khi Việt Nam Cộng Hòa quay trở lại. 

Nói như thế không có nghĩa là nước Tấn nhiều đô la nuốt lời phục hận. Trước hay sau gì Việt Nam Cộng cũng quay trở lại để nước Tấn nhiều đô la minh bạch danh dự của quốc gia mình. 

Nước Tấn nhiều đô la chỉ cố trì hoãn sự trở lại của Việt Nam Cộng Hòa để lợi dụng nước Ngu mà nắm thêm nhiều tài nguyên, cơ sở hạ tầng, nhân sự có lợi cho việc gây khó dễ Việt Nam Cộng Hòa sau này.

Dầu hỏa đâu mà chẳng có, tại sao Exxon của nước Tấn nhiều đô la cứ nhất thiết phải đâm đầu vào chổ dầu sôi lửa bỏng tranh chấp mà mua mà khai thác cho bằng được. Ấy là vì ngoài việc mua rẻ ra, chủ đích cũng chỉ là để khích nước Quắc xì dầu nổi nóng mà đâm hận nước Ngu, đập nước Ngu tả tơi dùm cho nước Tấn. Nước Ngu vì nông nỗi, lại đang túng quẫn, cần đô la vũ khí để trấn áp người dân nên nhắm mắt mà nghe lời nước Tấn nhiều đô la, bán rẻ hết mỏ dầu này đến mỏ khí nọ, lại cho Hải quân nước Tấn nhiều đô la vào bến cảng gầm gừ Hải quân của nước Quắc xì dầu.

Thế là một công đôi ba chuyện, nước Tấn nhiều đô la vừa được mỏ dầu giá rẻ, vừa được lời tiền bán vũ khí, mà rồi sau cùng, nước Ngu cũng bị đập, nước Quắc xì dầu cũng chảy máu rồi do nội loạn mà yếu đi và bị nước Tấn nhiều đô la xóa xổ. 

Thì ra đây là cái cách mà nước Tấn nhiều đô la đang giúp để Việt Nam Cộng Hòa trở lại.

Người dân nước Ngu không muốn làm dân nước Ngu nữa để tránh trở thành bị thịt cho nước Quắc xì dầu đập tan nát, cũng như muốn thoát ác nghiệp do bắn giết cướp bóc đồng bào miền Nam, gây ra thù oán khôn nguôi, thì nên tự mình ôm lá cờ Vàng vào tim. Trước hay sau gì Việt Nam Cộng Hòa cũng trở lại, ôm cờ Vàng vào tim càng sớm càng tốt.

Hãy cương quyết chú trọng tập trung đấu tranh cho một mục tiêu duy nhất mà thôi- đó là phục hồi Việt Nam Cộng Hòa!

“In front of the Yellow flag, we believe!”

Nguyễn Trọng Dân

danlambaovn.blogspot.com

CHỐNG LẠI CƠN CÁM DỖ

CHỐNG LẠI CƠN CÁM DỖ

Trong cuộc sống, tất cả chúng ta đều luôn phải đối mặt với đủ loại cám dỗ, đủ kiểu mưu ma chước quỷ rất tinh vi, nhưng Thiên Chúa muốn chúng ta chiến thắng chúng. Hãy tin tưởng và quyết tâm chiến đấu. Đây là vài cách khả dĩ giúp chiến thắng chước cám dỗ.

  1.  CẦU NGUYỆN TRƯỚC KHI BỊ CÁM DỖ

Chúa Giêsu đã dạy chúng ta cầu xin về phần hồn:“Xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con khỏi mọi sự dữ”. Và Ngài cũng dạy chúng ta cầu xin cho phần xác:“Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hàng ngày”. Hàng ngày, thực sự cần thiết để chúng ta cầu xin Thiên Chúa giải thoát chúng ta khỏi các chước cám dỗ.

  1. TẨU VI THƯỢNG SÁCH

Hãy cố gắng tránh xa dịp tội. Đừng nghĩ rằng mình sẽ không sa ngã. Nếu bạn thuê một người vận chuyển đồ quý giá, bạn sẽ không bảo họ cố gắng chạy xe sát vách đá. Chương 7 của sách Châm Ngôn có nói tới câu chuyện về “một thanh niên thiếu ý thức”. Anh ta đi thơ thẩn gần nhà một phụ nữ vào lúc chạng vạng tối, rồi thấy một phụ nữ đã có chồng và ăn mặc hớ hênh như gái điếm. Ả nói rằng chồng ả vắng nhà, ả mô tả về cái giường của ả xịt nước hoa thơm phức. Miệng ả dẻo quẹo, lời nỉ non như rót vào tai khiến chàng thanh niên kia đi theo ả vô nhà y như con bò lao vào lò mổ. Bà Eva gặp rắc rối cũng chỉ vì “dính líu” tới Satan, cặp mắt liên láo của bà Eva liếc thấy trái cấm hấp dẫn lắm. Thế là sập bẫy ma quỷ. Chỉ vì máu tò mò mà người ta “chết”. Tốt nhất là chạy trốn ma quỷ, vì “tránh voi chẳng xấu mặt nào” (tục ngữ Việt Nam). Trong cuốn “Tôn Tử Binh Pháp” có 36 kế của Tôn Tử, kế hay nhất là “nếu thấy không đủ sức chiến đấu thì CHẠY để bảo toàn lực lượng”. Kế “đào tẩu tthật chí lý và khôn ngoan!

  1. CẦU NGUYỆN TRONG KHI BỊ CÁM DỖ

Thánh Phaolô nói: “Chúng ta có một vị Thượng Tế siêu phàm đã băng qua các tầng trời, là Đức Giêsu, Con Thiên Chúa. Vậy chúng ta hãy giữ vững lời tuyên xưng đức tin. Vị Thượng Tế của chúng ta không phải là Đấng không biết cảm thương những nỗi yếu hèn của ta, vì Người đã chịu thử thách về mọi phương diện cũng như ta, nhưng không phạm tội. Bởi thế, ta hãy mạnh dạn tiến lại gần ngai Thiên Chúa là nguồn ân sủng, để được xót thương và lãnh ơn trợ giúp mỗi khi cần” (Dt 4:14-16).

  1. XIN NGƯỜI KHÁC CẦU NGUYỆN

Tác giả sách Giảng Viên đặt vấn đề: “Một mình dễ bị tấn công, có hai người, ắt sẽ đương đầu nổi ; dây chập ba đâu dễ gì đứt?” (Gv 4:12). Người Việt cũng nói: “Một cây làm chẳng nên non – Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Đừng ảo tưởng mà cậy vào sức riêng mình!

  1. TRUNG THÀNH VÀ CHỊU ĐỰNG

Thánh Phaolô nói: “Không một thử thách nào đã xảy ra cho anh em mà lại vượt quá sức loài người. Thiên Chúa là Đấng trung tín: Người sẽ không để anh em bị thử thách quá sức; nhưng khi để anh em bị thử thách, Người sẽ cho kết thúc tốt đẹp, để anh em có sức chịu đựng” (1 Cr 10:13). Thiên Chúa không bao giờ để chúng ta bị cám dỗ quá sức, nếu chúng ta cầu xin thì Ngài sẽ “mách nước” để chúng ta chiến thắng ma quỷ.

  1. HỆ LỤY CỦA TỘI LỖI

Hãy ghi nhớ điều này: “Anh em đừng có lầm tưởng: Thiên Chúa không để cho người ta nhạo báng đâu! Thật vậy, ai gieo giống nào thì sẽ gặt giống ấy” (Gl 6:7).

Khi vua Đa-vít phạm tội ngoại tình với bà Bát Se-va (Bathsheba) và đẩy chồng bà ra trận để phải chết, Thiên Chúa tha thứ cho ông nhưng nói với ông: “Ấy vậy, gươm sẽ không bao giờ ngừng chém người nhà của ngươi, bởi vì ngươi đã khinh dể Ta và cướp vợ của U-ri-gia, người Khết, làm vợ ngươi. Ta sắp dùng chính nhà của ngươi mà gây hoạ cho ngươi. Ta sẽ bắt các vợ của ngươi trước mắt ngươi mà cho một người khác, và nó sẽ nằm với các vợ của ngươi giữa thanh thiên bạch nhật. Thật vậy, ngươi đã hành động lén lút, nhưng Ta, Ta sẽ làm điều ấy trước mặt toàn thể Ít-ra-en và giữa thanh thiên bạch nhật (2 Sm 12:10–12). Bấy giờ vua Đa-vít nói với ông Na-than: “Tôi đắc tội với Đức Chúa”. Ông Na-than nói với vua Đa-vít: “Về phía Đức Chúa, Người đã bỏ qua tội của ngài; ngài sẽ không phải chết. Thế nhưng vì trong việc này ngài đã cả gan khinh thị Đức Chúa, nên đứa trẻ ngài sinh được, chắc chắn sẽ phải chết (2 Sm 12:13–14). Đó chính là hệ lụy của tội lỗi, gọi là liên đới tội lỗi!

TRẦM THIÊN THU

(chuyển ngữ từ BibleStudyTools.com)

Cuộc sống của chúng ta sẽ có kết thúc. Chết là gặp gỡ với Thiên Chúa

Cuộc sống của chúng ta sẽ có kết thúc. Chết là gặp gỡ với Thiên Chúa

11/17/2017

Suy tư về ngày cùng tận của thế giới và cũng là ngày cuối cùng của mỗi người chúng ta: đó là lời mời gọi mà Giáo hội ngày nay cũng nói với chúng ta qua đoạn Tin mừng thánh Luca 17,26-37 trong Thánh lễ ngày hôm nay. Đức Thánh Cha Phanxicô đã chia sẻ điều này trong Thánh lễ tại nhà nguyện thánh Marta sáng hôm nay.

Đoạn Tin mừng thuật lại cuộc sống bình thường của những người nam nữ trước đại hồng thủy và trong thời ông Lot. Họ ăn uống, mua bán, cưới vợ lấy chồng …, nhưng rồi ngày Thiên Chúa tỏ hiện đến và mọi sự đều thay đổi. Giáo hội, Mẹ của chúng ta, muốn mỗi người chúng ta suy nghĩ về chính cái chết của mình.

Tất cả chúng ta đều quen thuộc với sự bình thường đều đặn của cuộc sống, giờ giấc, công việc, nhiệm vụ, nghỉ ngơi và chúng ta nghĩ rằng cuộc sống thì luôn luôn như thế. Nhưng rồi một ngày, Chúa Giêsu sẽ gọi chúng ta “hãy đến!”. Với một số người, tiếng gọi của Chúa sẽ là bất ngờ, còn đối với những người sau một thời gian dài nằm bệnh, chúng ta không biết có bất ngờ đối với họ không. Tiếng gọi của Chúa sẽ đến. Tiếng Chúa gọi sẽ là một sự ngạc nhiên, nhưng rồi sẽ có một ngạc nhiên khác của Chúa, đó là sự sống đời đời. Bởi thế, Giáo hội trong những ngày này nói với chúng ta: dừng lại một tí, dừng lại để suy nghĩ về cái chết.

Ngày nay việc tham dự các đám tang, hay ngay cả đi đến đất thánh (nghĩa trang), đôi khi trở thành một biến cố xã hội. Người ta đi đến đó, nói chuyện với những người khác, trong một số trường hợp người ta còn ăn uống. Nó trở thành dịp hội họp gặp gỡ thêm, để không phải suy nghĩ. Ngày hôm nay, Giáo hội và Thiên Chúa, với sự tốt lành của mình, nói với mỗi người chúng ta: Hãy dừng lại, dừng lại, không phải mọi ngày sẽ luôn như hôm nay. Đừng trở nên quen thuộc với suy nghĩ rằng cuộc sống hôm nay sẽ là vĩnh cửu. Sẽ có một ngày bạn sẽ bị mang đi, người khác sẽ ở lại, bạn sẽ bị mang đi, bạn sẽ bị mang đi và đi với Thiên Chúa. Hãy nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta sẽ có kết thúc. Nghĩ như thế là điều tốt.

Nó là điều tốt vì ví dụ, trước khi bắt đầu một ngày làm việc mới, chúng ta có thể suy nghĩ: Hôm nay có thể là ngày cuối cùng, tôi không biết, nhưng tôi sẽ làm công việc thật tốt. Và chúng ta làm tốt như thế, trong các mối liên hệ trong gia đình hay khi chúng ta đi khám bệnh.

Suy nghĩ về cái chết không phải là một sự tưởng tượng tồi tê.Tồi tệ hay không, tùy thuộc ở tôi, tôi nghĩ đến nó như thế nào. Nhưng nó sẽ đến, cái chết sẽ đến. Và ở đó sẽ là cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa, và điều này sẽ là nét đẹp của cái chết. Nó sẽ là cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa, sẽ là Chúa đến gặp, sẽ là Ngài nói: “hãy đến, hãy đến, kẻ được Ta chúc phúc, hãy đến với Ta.”

Khi Chúa gọi thì sẽ không còn thời giờ để sắp xếp mọi vấn đề của chúng ta. Đức Thánh Cha kể lại điều một linh mục đã kể với ngài: Một ngày kia tôi gặp một linh mục, hơn kém 65 tuổi, vị linh mục đó không cảm thấy khỏe. Linh mục đó đi khám bệnh và bác sĩ nói: “Xem kìa, sau khi khám bệnh, cha có bệnh này. Đây là một điều xấu nhưng có lẽ chúng ta đang trong thời gian để chặn bệnh này lại. Nếu nó không dừng lại, chúng ta sẽ chữa cách khác và nếu nó không hết, chúng ta sẽ bắt đầu bước đi và tôi sẽ đồng hành với cha cho đến phút cuối.” Kết thúc câu chuyện, Đức Thánh Cha khuyến khích: Chúng ta cũng thế, chúng ta cùng đồng hành với nhau trên con đường này, chúng ta làm tất cả nhưng luôn luôn hướng về lúc đó, về ngày mà Thiên Chúa sẽ đến để đưa tôi đến với Ngài.

(Hồng Thủy, RadioVaticana 17.11.2017/ REI 17/11/2017)

Đối diện với cái chết

Đối diện với cái chết

01-11-2017

 Ronald Rolheiser, 2010-01-03

Vài năm trước đây, người em họ của tôi chết trong một tai nạn nghề nghiệp. Anh phụ trách chất hàng lên toa xe lửa và khi sợi giây cáp bật đứt dưới sức nặng ngàn cân của sức ép, thì người anh như bị cắt đôi. Anh chết trên đường đến bệnh viện. Anh còn trẻ, đang độ tuổi xuân, là lực sĩ tài năng có mặt trong các đội thể thao địa phương.

Cái chết của anh thật đau đớn và buồn thảm, tuy vậy gia đình và bạn bè anh có vài chuyện an ủi: Những ngày cuối cùng của anh thật dễ thương, các hành vi cuối cùng của anh thật nồng ấm: Trước đó vài ngày, anh tạt qua thăm mẹ và ăn trưa với mẹ, có một thời gian vui vẻ tuyệt vời, và khi đi về anh hôn mẹ chào từ giã, mẹ anh yên lòng biết anh thương mẹ. Cách đó mấy tuần, anh đưa người em út, người em rất thần tượng anh, đi nghỉ vài ngày để xem các trận đấu bóng bầu dục. Theo cách mọi người vẫn nghĩ, anh đã từ giã thế gian trong bình an, anh chết trong khi làm việc. Chất hàng là công việc của anh, khi giây cáp bị đứt, anh bị chết, anh ở đúng nơi anh phải ở, đúng giây phút làm việc của anh. Nếu anh không ở đó vào lúc đó, một người khác cũng sẽ ở đó và họ sẽ chết. Anh chết ở cương vị của anh, đang làm công việc của anh, làm việc lương thiện, anh kiếm sống, anh là nạn nhân của một chuyện bất ngờ, ở nơi mà anh phải ở.

Rốt cùng đó là những gì chúng ta cố gắng để đảm trách cho chính chúng ta. Chúng ta cố gắng trụ nơi chúng ta phải trụ.

Mỗi người chúng ta, không ngoại trừ ai, bất kể tuổi tác, sức khỏe như thế nào, chúng ta đều mong manh, đều không biết gì trước, đều có thể chết, một nhịp tim hụt là rời thế gian, một cú đột quỵ là mất cuộc sống, một tai nạn cho chúng ta biết sức mạnh của chúng ta là phù du, sợi giây cáp đứt và chết trong xe cứu thương. Chúng ta có thể cẩn trọng với mạng sống của mình, sống thận trọng, cố gắng đảm bảo an toàn cho mình, cho người thân, nhưng cuối cùng vẫn không đủ. Chúng ta không thể bảo đảm tim của chúng ta luôn đập.

Vậy chúng ta phải làm gì?

Chúng ta có thể sống cẩn thận, săn sóc sức khỏe và sự an toàn của chúng ta, và nếu chúng ta có đức tin, chúng ta có thể xin Chúa quan phòng. Đương nhiên đó là điều tốt. Nhưng chúng ta có thể làm những chuyện khác, những chuyện còn quan trọng hơn.

Chúng ta cố gắng trụ nơi chúng ta phải trụ. Chúng ta có thể luôn luôn cố gắng giữ nhiệt tâm, phòng hờ đó là những hành vi cuối cùng của chúng ta. Chúng ta có thể ăn điểm tâm với mẹ và tỏ lòng âu yếm mẹ. Chúng ta có thể đưa người thân đi xem trận đấu bóng bầu dục và cố gắng hoà thuận với mọi người. Cốt yếu, chúng ta có thể trung tín, chân thật với những người chúng ta thương, chân thật với những gì chúng ta tin. Chúng ta ở đúng trách vụ của mình, trong dấn thân, trong tình yêu và bổn phận.

Rốt cùng, đó là những gì chúng ta có thể làm, và rốt cùng, như thế là đủ. Ý thức về tính mong manh và về cái chết không có nghĩa là chúng ta sợ hãi, khiếp nhược, rụt rè trước cuộc đời hay cảm thấy tội lỗi vì vui sướng. Chúng ta không buộc phải hướng về một cuộc sống ở thế giới khác mà buông bỏ cuộc sống này. Ngược lại, chúng ta cũng không buông tuồng vui hưởng vì cuộc sống này ngắn ngủi và đầy chuyện không ngờ tới được. Đó là lời mời gọi lòng trung tín; luôn luôn cố gắng để trụ nơi chúng ta phải trụ, trong nhiệt tâm, tình yêu, bổn phận và vui hưởng.

John Powell đã viết có thể có hai thảm kịch trong cuộc sống, mà chết trẻ không nằm trong số đó. Hai thảm kịch đó là: Sống mà không yêu, yêu mà không bao giờ nói lên được tình yêu và lòng biết ơn. Quả đúng như vậy.

Có thể vì tuổi của tôi và cũng có thể đó là chỉ là một thời gian khác thường, nhưng suốt năm vừa rồi, không một tháng nào trôi qua mà thần chết không lấy đi một người tôi thương mến. Chưa bao giờ tôi ý thức tính mong manh của cuộc sống như bây giờ. Về mặt bên ngoài nó làm cho tôi phải nhìn lại sức khỏe của tôi: Tôi đã săn sóc đủ cho tôi? Tập thể dục đủ chưa? Chế độ ăn uống đúng không? Nghỉ ngơi đủ không?

Tuy nhiên, ở tầng mức sâu hơn, nó buộc tôi nhìn lại sức khỏe của tôi theo nghĩa rộng hơn: Tôi có đang trụ nơi tôi phải trụ? Liệu tôi có trung tín với con người của tôi và với những gì tôi tin để mà thanh thản biết rằng tôi đang làm những việc tôi phải làm, giả như hôm nay là ngày cuối cùng của đời tôi? Những gì tôi làm có nồng ấm không?

Tôi cố gắng trung tín mỗi ngày – cầu nguyện, dâng thánh lễ, nhiệt tâm với mọi người, làm công việc của tôi tốt nhất có thể, biết rằng, nếu tôi làm như vậy, tôi đang trụ nơi tôi phải trụ và tôi có thể vui hưởng cuộc sống tốt đẹp này, không mặc cảm tội lỗi, không sợ hãi, sẵn sàng, đứng trụ ngay thẳng, dù sợi giây cáp có đứt thình lình.

J.B. Thái Hòa dịch

(phanxico.vn)