HÀNG NGÀN GÁI VIỆT NAM BÁN DÂM Ở MALAYSIA BỊ BẮT, Nhục quốc thể

Tho Nguyen shared a post.

20,512 Views

Thảo Trần

HÀNG NGÀN GÁI VIỆT NAM BÁN DÂM Ở MALAYSIA BỊ BẮT, Nhục quốc thể

Thời gian này cảnh sát Mã lai cứ bắt hết động mại dâm này đến động khác của gái Việt Vì gái Việt Nam sang đây bán dâm rất đông lên đến hàng ngàn . Họ bắt họ quay film đưa lên đài tuyền hình địa phương.

Các cô gái bị xiềng xích dẫn đi trông thật nhục nhã.

Vì đâu ra nông nỗi này? Vì cái nghèo túng thiếu mà ra.

Trong quá khứ, Phụ nữ Việt Nam vốn thông minh và chịu khó. Họ từng là phụ nữ đảm đang yêu chồng thương con , làm lụng vất vã nuôi sống gia đình
Nhưng hôm nay sống trong xã hội bất công đã đẩy họ đến sự nghèo đói cùng cực họ phải nhắm mắt đưa chân vào cái nghề tủi nhục này, Họ là nạn nhân của xã hội bất công thật đáng thương.

Xã hội chỉ ưu đãi cho cán bộ có chức có quyền, họ tham nhũng vơ vét tiền tỷ của dân , giàu xụ, ăn ba đời chưa hết . Quan tham chỉ biết tham nhũng không lo đời sống cho dân. Dân đen thì nghèo đói phải đi bán trôn nuôi miệng.

Họ bị cảnh sát xiềng xích dẫn đi từng đàn làm nhục quốc thế nước Việt Nam chúng ta.

Thắng Malaysia một trái banh giành vô địch cả nước tự hào xuống đường nhảy múa đi bão .

Hàng ngàn gái Việt chổng mông đi làm đĩ cho Mã lai thì còn tự hào không?

Ô nhục lắm Việt Nam ơi! Việt Nam ơi!

Mẹ Việt Nam đau lòng xót dạ khi thấy đàn con ngày đêm rong ruổi trong quán bar khách sạn để làm đĩ cho ngoại bang.

Ôi thời đại rực rở HCM

Giới trẻ trong nước thì đắm chìm trong Ma túy.
Gái trẻ thì đi làm đĩ khắp năm châu.

KHÔNG CÓ ĐẢNG LÀM GÌ CÓ NGÀY HÔM NAY. ?

Bạn và tôi có cùng máu đỏ da vàng là cùng giống Việt Nam thì chúng ta cũng bị nhục lây.

Xin hãy cùng nhau góp một bàn tay rửa cái nôi nhục này.

Bấm vào link xem thêm chi tiết
https://www.bbc.com/…/2013/07/130718_vn_malaysia_sex_workers

https://www.nguoi-viet.com/…/viet-nam-5000-phu-nu-ban-dam-…/
http://www.cuasotinhyeu.vn/…/thien-duong-mai-dam-viet-o-mal…
https://m.vietnamnet.vn/…/tham-dai-ban-doanh-gai-mai-dam-vi…

Vườn rau Lộc Hưng

Hoa Kim Ngo and 3 others shared a post.
Image may contain: text
Phạm Thanh NghiênFollow

Ban Tuyên láo ra giá 7 triệu lẻ 55 ngàn đồng /1 m2 đất Vườn rau Lộc Hưng- mảnh đất có diện tích hơn 60 ngàn m2 mà thành Hồ vừa cướp được.

Chưa nói đến khía cạnh pháp lý như Ban Tuyên giáo không có chức năng trong việc quyết định giá cả “đền bù” hay những việc liên quan đến tài sản công dân.

Chưa nói đến việc “sai từ gốc đến ngọn” của nhà cầm quyền khi kéo quân ồ ạt đến Vườn rau Lộc Hưng để phá nhà, bắt người và cướp đất. Cuộc tàn phá, cưỡng chiếm được thực hiện nhanh và gọn, tàn bạo và chuyên nghiệp đến rợn người, trong sự ngỡ ngàng tột bậc của công luận.

Thì rồi đây, một thứ luật quái đản nào đó sẽ được đẻ ra bởi bất cứ một cơ quan vớ vẩn nào đó trong hệ thống cầm quyền này. Để rồi người dân Vườn rau Lộc Hưng sẽ phải trả tiền cho cái gọi chi phí cưỡng chế, tháo dỡ nhà xây trái phép cho lực lượng phá nhà cướp đất. Thế là, số tiền ít ỏi 7tr đồng/ m2 sẽ bị trừ đi, bị xà xẻo để bồi thường cho nhà nước vì việc đã huy động hành ngàn tên công an côn đồ đã bỏ công sức đi phá nhà dân. Số tiền rẻ mạt 7tr/m2, thấp hơn giá trị thực tế của Mảnh đất vàng này gấp nhiều lần sẽ chẳng đủ để các chủ đất, các hộ dân chi trả cho bọn cướp ngày. Nhân danh nhà nước, chính quyền các cấp sẽ tự thống kê, tự tính toán để quyết định số phận của mỗi thửa đất, mỗi hộ gia đình trên mảnh đất này trong cơn ẩn ức tuyệt vọng của những người dân hiền lành, lương thiện.

Vội vã cướp, vội vã xoá dấu tích, vội vã san nền xoá ranh giới đất đai giữa các hộ dân, sự thiếu hụt, mất mát của người dân càng tăng lên. Sẽ có nhiều mét vuông đất bốc hơi, không cánh mà bay. Chưa hết, nó sẽ tạo ra sự mâu thuẫn giữa các hộ dân trong việc xác định ranh giới và sở hữu của mỗi gia đình. Thủ đoạn cũ nhưng thâm độc và tàn ác, đê tiện vô cùng.

Chưa hết, gia đình nào, cá nhân nào không chịu nhận”đền bù” sẽ bị gây sức ép, sẽ bị khủng bố và thưởng thức nhiều chiêu trò “nghiệp vụ” của các “đồng chí côn an” đến rũ người ra thì thôi. Cứng đầu và ngoan cố sẽ bị đi tù. Đã thế, dư luận và báo chí “lề đảng” sẽ tha hồ múa lưỡi khua mép cho “đối tượng” không ngóc nổi đầu lên thì thôi.

Đấy, đại loại đúng quy trình nó là thế.

#vuonraulochung

Hãy Đến Mà Xem và cùng chia sẻ cho cả thế giới thấy được bộ mặt đê tiện, bỉ ổi…

Vu Mai
Hãy Đến Mà Xem và cùng chia sẻ cho cả thế giới thấy được bộ mặt đê tiện, bỉ ổi của nhà cầm quyền khi Đức Cha Nguyễn Thái Hợp đến chia sẻ, an ủi và chúc lành cho bà con Vườn Rau Lộc Hưng. Chúng bật loa với âm thanh cực lớn bất chấp các em học sinh hai trường Mẫu Giáo và Cấp 1 đang học để hòng bịt miệng vị chủ tịch UB Công Lý và Hòa Bình của HĐGMVN, nhưng càng bịt thì mọi người càng thấy bộ mặt đê hèn của chúng…

——————————
Chiều 14.01 lúc 15g15 Đức cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp, Giám mục tiên khởi tân giáo phận Hà Tĩnh, Chủ tịch Ủy ban Công lý và Hòa bình trực thuộc Hội đồng Giám mục Việt Nam, cùng với cha Giuse Lê Quốc Thăng, Thư ký Ủy ban đã đến viếng thăm, ủy lạo anh chị em lương-giáo dân oan vườn rau Lộc Hưng.

Nguồn: Vườn Rau Lộc Hưng

https://www.facebook.com/vumaijmv/videos/10218711056949156/

THÓI NGỤY BIỆN CỦA NGƯỜI VIỆT

THÓI NGỤY BIỆN CỦA NGƯỜI VIỆT

Credit: GS. Nguyễn Văn Tuấn

Có một thói quen rất nguy hiểm mà người Việt thường xuyên sử dụng trong giao tiếp, đó là thói quen ngụy biện. Thói quen này đã lây nhiễm một cách vô hình từ giao tiếp thường nhật, từ tâm lý thắng thua khi tranh cãi, và nhất là trong cộng đồng cư dân mạng…

Ngụy biện hay Fallacy là khái niệm để chỉ những cách lập luận tưởng chừng là đúng, nhưng thực chất lại là sai lầm và phi logic trong tranh luận. Ngụy biện có thể biến một vấn đề từ sai thành đúng, và từ đúng trở thành sai. Ngụy biện có thể dẫn đến những cái nhìn sai lệch và tư duy sai lầm mà chính bản thân người nói cũng không nhận ra được.

Những ai đã có kiến thức về ngụy biện đều hiểu một điều đáng buồn rằng: Người Việt rất hay ngụy biện và tư duy ngụy biện! Chúng ta đều biết hai chữ “ngụy biện”, nhưng liệu chúng ta có thật sự hiểu về nó? Bạn có tin rằng tại Việt Nam, ngụy biện đã cướp đi mạng sống của con người?

Trên thế giới, ngụy biện đã trở thành một kiến thức được biết đến rộng rãi, và các nhà nghiên cứu đã thống kê khoảng trên dưới 100 loại ngụy biện khác nhau. Đáng tiếc là tài liệu về ngụy biện tiếng Việt chỉ có một vài nguồn, đó là trang GS Nguyễn Văn Tuấn, trang Thư viện khoa học, hay trang “Ngụy biện – Fallacy” của TS. Phan Hữu Trọng Hiền.

Dưới đây xin được tổng hợp lại 9 câu “ngụy biện” điển hình của người Việt đã được nêu ra tại các nguồn tài liệu trên:

1. “Nhìn lại mình đi rồi hẵng nói người khác”

Mình làm sai thì là sai rồi, sao lại không nhận sai, không nói thẳng vào vấn đề “mình sai” mà lại quay qua tìm điểm yếu của người khác? Việc này cũng giống như là khi nhận được góp ý: “Viết sai chính tả rồi kìa”, thì thay vì sửa sai, bạn lại bốp chát: “Thế mày chưa viết sai bao giờ à?”

2. “Có làm được gì cho đất nước đâu mà to mồm”

Người ta có làm được gì hay không thì là điều mình chưa biết, hơn nữa bạn đã “lạc đề” rồi. Vấn đề người ta nêu ra thì bạn không trả lời, không đưa ra luận điểm logic, mà lại đi đường vòng, chuyển qua công kích người khác.

3. “Nó ăn trộm chó thì cứ đánh cho nó chết”

Lập luận này đã khiến cho những kẻ trộm chó vốn không đáng phải chết bị giết chết bởi chính những người dân tưởng chừng “lương thiện”. “Ăn trộm chó” là sai, nhưng “giết người” cũng là sai, hai sai thì không phải là một đúng, mà là sai lại càng sai.

4. “Làm được như người ta đi rồi hãy nói”

Lại một hình thức “lạc đề”. Luận điểm mà người ta đưa ra thì bạn không xoay quanh mà bàn luận, lại cứ phải công kích cá nhân người khác thì mới vừa lòng sao?

5. “Nếu không hài lòng thì cút xéo ra nước ngoài mà sinh sống”

Lời nói này không chỉ đánh lạc hướng vấn đề, mà còn rất bất lịch sự, chuyên dùng để làm người đối diện tức giận, chứ chẳng có một chút logic nào trong đó cả.

6. “Chỉ có những người chân lấm tay bùn từ nhỏ mới là người cần cù chăm chỉ xây dựng đất nước”

Câu khẩu hiệu này đã từng xuất hiện ở Việt Nam trong quá khứ. Người ta có câu “vơ đũa cả nắm”, ấy chính là để chỉ việc lập luận cảm tính, khái quát cảm tính, mà không hề đưa ra logic hợp lý nào cả. Cũng như vậy, khi phân chia giai cấp và tuyệt đối hóa đấu tranh giai cấp, thì người ta đã mắc sai lầm ngụy biện, ví như chủ đất không nhất định là xấu, chủ doanh nghiệp cũng không nhất định là xấu, và người làm công ăn lương hay nông dân chắc gì đã là một người tốt cần cù chăm chỉ?

7. “Nước nào mà chẳng có tham nhũng”

Vì nước nào cũng có tham nhũng nên Việt Nam được phép có tham nhũng hay sao? Vì mọi người đều vượt đèn đỏ nên tất nhiên tôi cũng phải vượt đèn đỏ? Vì xã hội thiếu gì nghiện hút nên trong nhà có người hút chích cũng là bình thường?

8. “Nếu anh là họ mà anh làm được thì hẵng nói”

Đặt mình vào vị trí người khác là một tiêu chuẩn người xưa dùng để tu sửa bản thân, hướng vào bản thân tìm lỗi, là một nét văn hóa rất độc đáo của phương Đông. Tuy nhiên câu nói đó chỉ sử dụng khi một người tự răn mình, chứ không phải là một câu nói dùng trong tranh luận. Việc sử dụng nó trong tranh luận không chỉ là sự bịt miệng những phê bình của người khác, không giải thích các luận điểm của người khác, mà còn chứng tỏ rằng chúng ta đang phá hoại và lãng quên văn hóa truyền thống của chính mình.

9. “Tại sao anh dám nói chúng tôi sai? Anh là một tên phản bội dân tộc”

Kiểu lập luận chụp mũ này mặc nhiên coi mình là đúng, họ là sai, và những người đồng quan điểm với họ cũng là sai. Nó không hề đưa ra một thứ logic nào, nhưng lại cắt ngang một cái giới tuyến, và tùy tiện định tội cho người khác.

Tất nhiên đây mới chỉ là những câu ngụy biện cơ bản nhất, thường thấy nhất. “Văn hóa ngụy biện” đã ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn, muôn hình vạn trạng, và luôn ẩn giấu trong tư duy của người Việt. Vậy nguyên nhân của thói quen này là từ đâu?

Trong phần nhiều các lỗi ngụy biện thường gặp của người Việt, có một tâm lý cơ bản hiện rõ ra khi tham gia thảo luận, đó chính là tâm tranh đấu, hiếu thắng, và không hề tôn trọng người đối diện. Ngoài đó ra, chúng ta cũng hay bị ảnh hưởng của tâm lý đám đông, lợi dụng tâm lý đám đông để che đi trách nhiệm của bản thân mình.

Muốn tránh cách tư duy ngụy biện, chúng ta không những phải sửa lối tư duy vòng vo, thiếu suy nghĩ, mà còn phải sửa chính từ tâm thái của mình khi trao đổi và luận bàn về mọi việc. Điều cơ bản nhất khi tham gia tranh luận là có trách nhiệm trong lời nói của chính mình và biết tôn trọng người đối diện.

Nguồn: trithucvn

Hoa Kỳ: Công dân có quyền giết người để bảo vệ đất đai và nơi cư trú

Ngô Ngọc TraiFollow

Họ cho rằng ở Mỹ, một người luôn có quyền được nổ súng và thậm chí là giết người để bảo vệ đất đai và nơi cư trú của mình trước những kẻ cố ý xâm nhập

Vậy thì trong thực tế, có phải luật pháp Hoa Kỳ luôn cho phép công dân có được quyền đó không? Câu trả lời là có.

Quyền được dùng vũ khí sát thương để bảo vệ tính mạng, đất đai, hoặc nơi cư trú của công dân, đều được các tiểu bang Hoa Kỳ cho phép.

Các đạo luật tiểu bang và hệ thống án lệ của các tòa liên bang ngày nay đều dựa vào một chuẩn mực pháp lý được cổ xúy mạnh mẽ bởi Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 19. Đó là nguyên tắc, người tự vệ “không có nghĩa vụ phải thoái lui” (no duty to reatreat).

Trước hết, chúng ta cần hiểu nghĩa vụ phải thoái lui là gì. Nghĩa vụ này có thể hiểu nôm na là nếu một người bị người khác tấn công thì trước tiên phải kiếm đường… né. Nếu như chẳng may tránh né không được hoặc không thể nào chạy trốn, thì chỉ lúc đó mới được sử dụng vũ lực để tự vệ. Lý do là vì luật pháp khuyến khích người dân tìm các phương pháp giảm thiểu tranh chấp để tránh những hành vi bạo lực.

Thế nhưng, pháp luật Hoa Kỳ trong vòng gần 200 năm qua lại kết luận rằng, nghĩa vụ nói trên là không cần thiết khi một người vì bảo vệ đất đai hoặc nơi cư trú của mình mà phải sử dụng vũ lực. Tức là ở Mỹ, người dân có quyền lập tức nổ súng tấn công kẻ xâm nhập đất đai của họ, chứ không việc gì phải tìm đường trốn trước.

Không phải ngay từ đầu nước Mỹ đã có quy định này. Mọi thứ bắt đầu từ Anh quốc và được các thẩm phán Mỹ tiếp thu, sửa đổi.

Các thẩm phán Mỹ thời kỳ mới lập quốc chịu ảnh hưởng rất lớn từ hệ thống thông luật, cũng như tư tưởng của các pháp quan Anh quốc, trong đó bao gồm việc tôn trọng các nguyên tắc về quyền tư hữu, đặc biệt là đối với ngôi nhà của một người. Ngôi nhà của một công dân được xem như là một “tòa lâu đài” gần như bất khả xâm phạm trong luật Anh từ thế kỷ thứ 17.

Pháp quan nổi tiếng của Anh quốc, Ngài Edward Coke, đã tuyên bố trong án lệ nổi tiếng Semayne (Semayne’s Case) rằng, “căn nhà của một người chính là tòa lâu đài của anh ấy”. Lâu đài đó là một thành trì với những tài sản quý báu của chủ nhân, và vì vậy anh ấy có quyền dùng mọi cách để bảo vệ nó, thậm chí có thể giết chết những kẻ xâm nhập để trộm cướp mà không phải chịu trách nhiệm hình sự. Đây chính là nguồn gốc của “Học thuyết Lâu đài” (Castle Doctrine) nổi tiếng trong thông luật.

Một án lệ tiêu biểu được Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ tuyên phán năm 1859 đã mở rộng phạm vi áp dụng “Học thuyết Lâu đài” từ nhà sang đất và có thể giúp giải thích rõ hơn nguyên tắc “không có nghĩa vụ phải thoái lui”.

Trong vụ án Beard kiện Chính phủ Hoa Kỳ (Beard vs. The United States), ông Beard – một người nông dân da trắng nghèo – đã vì tự vệ mà giết chết Will Jones, người đã cùng hai em trai tiến vào trang trại của Beard với ý đồ dùng vũ lực để lấy đi một con bò. Con bò này là vật mà Beard và anh em nhà Jones đang tranh chấp về quyền sở hữu.

Theo quan điểm của tòa hình sự cấp sơ thẩm, trước khi ra tay hành hung và giết chết một trong ba gã cầm súng đến cướp con bò tại trang trại của mình, thì ông Beard có nghĩa vụ phải tìm đường thoái lui. Chỉ khi nào lui không được, chẳng đặng đừng thì mới có thể tấn công ngược lại với lý do tự vệ.

Một trong những lý do của tòa sơ thẩm đưa ra để giải thích quan điểm của mình là do ông Beard đã xảy ra tranh chấp với ba anh em nhà Jones trên đất của trang trại ông. Đó là khu vực ở phía ngoài phạm vi căn nhà mà ông Beard và vợ cư trú, do đó không thể áp dụng “Học thuyết Lâu đài” và nguyên tắc “không có nghĩa vụ thoái lui” được.

Tuy nhiên, Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ trong phán quyết của vụ án ông Beard đã kết luận, trong trường hợp một người – vì bảo vệ tính mạng và tài sản mà có hành vi giết người trên mảnh đất mà họ cư trú (chứ không chỉ là ở bên trong căn hộ của mình) – thì họ cũng không có nghĩa vụ phải thoái lui trước khi ra tay. Vì vậy, ông Beard được Tối cao Pháp viện lật ngược bản án và tuyên bố vô tội.

Như vậy, đến thời ông Beard và nước Mỹ miền Viễn Tây của thế kỷ 19, đất đai và trang trại của một người dân cũng được pháp luật xem như là “lâu đài của họ”.

Nguyên tắc “không có nghĩa vụ phải thoái lui” được Tối cao Pháp viện xác lập từ vụ án ông Beard (và những vụ việc khác cùng thời điểm) đã tồn tại từ đó cho đến nay. Hơn thế, nguyên tắc này còn trở thành chuẩn mực và là căn cứ pháp lý của gần như toàn bộ các điều luật liên quan đến quyền được dùng vũ khí để tự bảo vệ tính mạng và tài sản của người dân ngay trên đất của mình tại Mỹ.

Tuy nhiên ngày nay, các đạo luật được ban hành liên quan đến vấn đề này có khác biệt đôi chút ở từng bang. Cần lưu ý rằng các phán quyết của Tối cao Pháp viện cấp liên bang chỉ xác lập quyền tối thiểu, pháp luật các bang có thể nới rộng quyền này.

Ví dụ, có 25 tiểu bang Hoa Kỳ, trong đó có Florida và Texas, áp dụng nguyên tắc “không nhượng bộ” (stand your ground). Các bang này đã mở rộng quan điểm của các thẩm phán Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ trong vụ án ông Beard hơn rất nhiều. Theo đó, luật hình sự của 25 bang này cho phép người dân được quyền tự vệ bằng mọi biện pháp – kể cả dùng vũ lực – ở bất cứ nơi nào chứ không chỉ là ở mảnh đất của mình (dĩ nhiên bạn cũng phải có mặt ở nơi đó một cách hợp pháp).

Trong khi đó, vẫn có một số tiểu bang – ví dụ như California – tiếp tục chọn con đường lập pháp mang vẻ bảo thủ hơn. Những bang này vẫn dựa vào nguyên tắc của “Học thuyết Lâu đài” thừa kế từ Ngài Edward Coke trong gần 500 năm qua, giới hạn quyền tự vệ nói trên trong phạm vi của ngôi nhà và đất đai mà một người đang cư trú.

About this website

LUATKHOA.ORG

Ngày 3/1/2018, Tòa án Nhân dân tỉnh Đắk Nông đã tuyên tử hình bị cáo Đặng Văn Hiến trong vụ án cưỡng chế đất liên quan đến công ty Long Sơn. Ngay lập tức, đã có nhiều

Vụ án Hồ Duy Hải: biểu tượng của công lý bị hiến tế

NS Tiaasn Khanh: Vụ án của Hồ Duy Hải đủ sức là một trong những hồ sơ về nhân quyền lớn nhất của Việt Nam, thông qua câu chuyện anh thanh niên bị vu cho tội giết người. Dù các chứng cứ dàn dựng ngu ngốc đều bị lật tẩy, các lời khai không khớp và quy trình tố tụng sai phạm toàn phần, nhưng Hải vẫn bị kêu án tử, rồi sống lay lất hoãn thi hành án trong nhà giam 11 năm nay, sau khi áp lực của công luận áp đảo…

Hồ sơ về nhân quyền tại Việt Nam và quyền được sống với công lý của loài người, cũng cần có một chương về Hồ Duy Hải, để gửi lên Liên Hợp Quốc và tất cả những quốc gia trên thế giới, những nơi khinh bỉ và ghê tởm chuyện công lý bị chà đạp hay sự thật bị bóp méo.

Trong câu chuyện đầu năm với Hồ Thị Thuy Thủy (1991), em gái của Hồ Duy Hải, nghe kể mới thấy rợn người vì sự đốn mạt của ngành công an tỉnh Long An. Suốt trong nhiều năm, công an ở đó không ngừng đến gia đình để khuyên nhủ Thủy và mẹ của cô đừng kêu oan cho Hải nữa, đừng nghe lời xúi giục mà đau thương cho người thân của mình. Thủy tốt nghiệp ngành tài chính ngân hàng, hành nghề kế toán, sau đó làm việc ở bệnh viện Thủ Thừa, Long An. Rồi cùng mẹ vác đơn đi kêu oan cho Hải nên bị CA là áp lực với chỗ làm khiến cô phải thôi việc vào đầu năm 2015.

Tuấn Khanh: Lần thăm gặp gần đây nhất thì gia đình thấy Hải ra sao? Việc thăm gặp có dễ dàng không?

Thu Thuỷ: Lần thăm gặp gần đây nhất là 14 tháng 12 năm 2018. Mỗi lần đi theo mẹ vào thăm anh Hải thì em phải đều phải làm đơn, rồi làm bản cam kết. Em phải ghi là chấp nhận không được đưa thông tin gì bên ngoài cho anh Hải. Chỉ được hỏi về sức khỏe và chuyện trong nhà thôi. Thông tin bên ngoài là tiến triển vụ án ra sao, luật sư đang làm gì hay mẹ ra ngoài Hà Nội nộp đơn, kêu oan như thế nào thì không được kể cho anh Hải biết.

Tuấn Khanh: Tại sao? Đó là quyền và việc của Hải thì tại sao Hải lại không được biết?

Thu Thuỷ: Dạ, họ o ép gia đình, và họ cũng muốn bưng bít thông tin bên ngoài để anh Hải không được biết gì hết. Nhưng thỉnh thoảng có lúc cần quá thì ở nhà cũng tìm cách nói. Dĩ nhiên mỗi lần nhắc vậy thì đều bị cán bộ đứng gác nhắc nhở và hăm là nếu nói nữa thì chuyến sau sẽ không được gặp mặt Hải nữa. Còn nếu không, gia đình đã nói ra rồi thì khi trở vào trại, anh Hải sẽ bị làm khó làm dễ…

Tuấn Khanh: Phía công an địa phương còn làm khó dễ gia đình như lúc trước không?

Dạ vào thời điểm cấm thăm gặp (2015) thì công an họ làm ghê lắm. Nhưng sau này, nhờ có công luận nên họ bớt lại. Phần lớn là họ tìm gặp gia đình khuyên răn là đừng nghe lời xúi giục mà đi kêu oan, đừng phản đối… giờ thì không đến thường xuyên như trước nữa. Nhưng phía hàng xóm láng giềng, người quen biết thì họ hiểu và thương gia đình, thương anh Hải nhưng cũng rất ngại công an đến làm phiền. Còn những nhân chứng quan trọng, có lợi cho anh Hải, thì công an đến cấm không được nói chuyện vụ án với ai, không được cung cấp thông tin, không được trả lời báo chí, kể cả luật sư của anh Hải. Ngay lúc này anh có gọi điện thoại cho họ, thì họ cũng sẽ không dám nói gì và sẽ nói thẳng là công an cấm không cho nói gì hết.

Tuấn Khanh: Vậy thì trường hợp anh Hải, chỉ có thể là gửi đơn kêu oan, chờ đợi chứ không thể làm gì khác?

Thu Thuỷ: Dạ, công việc bao năm qua chỉ chủ yếu là gửi đơn. Mỗi tháng gia đình đều gửi, có tin gì thì gửi thêm. Mẹ ra Hà Nội thì cầm đơn ra gửi tận nơi thêm vô nữa. Không một lần nào gia đình bỏ lỡ, kể cả được phép thăm anh Hải thì khó khăn thế nào gia đình cũng đi, không bao giờ em và mẹ hết hy vọng về việc kêu oan cho anh Hải…

NS Tuấn Khanh

[VNC]

About this website

 

RFA.ORG
Trong câu chuyện đầu năm với Hồ Thị Thuy Thủy (1991), em gái của Hồ Duy Hải, nghe kể mới thấy rợn người vì sự đốn mạt của ngành công an tỉnh Long An. Suốt trong nhiều năm, công an ở đó không ngừng đến gia đình để khuyên nhủ Thủ…

HÌNH ẢNH ĐẢNG VÀ NHÂN DÂN

Hoa Kim Ngo shared a post.
No photo description available.
Đỗ Ngà

HÌNH ẢNH ĐẢNG VÀ NHÂN DÂN

Nếu bạn sống chung với thú cưng như chó mèo, nó sẽ là bạn của bạn. Đi ra ngoài mang nó theo, khi ngủ nó canh nhà, thậm chí có người còn nhờ thú cưng thực hiện nhiều nhiệm vụ hữu ích. Ở nước ngoài, người ta huấn luyện được chó dẫn đường cho người mù. Nó làm bạn với chủ, nó bổ trợ cho cặp mắt khiếm khuyết của chủ. Nói chung, thú cưng là con vật có ích. Người nhờ chó, chó nhờ người, đó là sự tương hỗ rất có ý nghĩa.

Nếu bạn sống trong vùng lãnh địa của sói, thì hãy coi chừng. Lúc nào cũng phải đề phòng loài thú dữ này. Khi sói đói, nó vào nhà bạn vồ con gà, vồ còn chó, bắt con mèo. Chính cả bản thân bạn cũng phải đề phòng, nếu ngủ không cài then đóng cửa, có thể nó vào nhà xé xác bạn lúc nào không hay.

Nói thế để ta thấy sự bất an của người chủ nhà khi phải sống chung với dã thú. Đã là dã thú thì mãi mãi không phải bè bạn như thú cưng được. Nó luôn xem chính bạn là con mồi. Nó luôn muốn vồ, còn bạn phải luôn lo chống đỡ để sinh tồn. Đó chính là hình ảnh nhân dân chúng ta và chính quyền CS. Như loài sói đói, chính quyền này nhìn nhân dân cực khổ này không một mảy may xót xa, ngược lại, nó lại thèm nhỏ dãi. Người dân cực khổ thật, nhưng luôn là mồi ngon của Đảng.

Như hình ảnh “em bé Sudan” nổi tiếng, con kền kền đang canh đứa bé gầy còm sắp chết, nó đang chực chờ để có một “mâm cao cỗ đầy”. Đứa bé này chỉ còn da bọc xương nhưng kền kền nào có buông? Vì đơn giản trong mắt kền kền, dù đứa bé ấy có ốm gầy còm vẫn là mồi ngon của nó. Tương tự vậy, dân Việt đã cùng cực đến thảm hại, nhưng Đảng nào có buông?

Dân Việt rất cực khổ, chất lượng cuộc sống thuộc loại kém nhất nhì Đông Nam Á, thế mà Đảng vẫn cứ bủa vây nhân dân như kền kền canh mồi. Mỗi năm cả chục đợt tăng giá xăng, rồi chỉnh thuế VAT lên 12%, rồi đặt BOT khắp nơi hút máu. Thấy miếng đất Đồng Tâm thơm ngon, Đảng vồ lấy và cắn xé. Thấy Thủ Thiêm nhiều nạc, Đảng vồ hốt rồi xúm nhau chén no nê. Thấy vườn rau Lộc Hưng béo núc ních, Đảng lại nhe răng vồ lấy, bị phản ứng dữ dội, Đảng buông ra nghỉ mệt rồi chuẩn bị vồ tiếp. Chưa cho mồi vào họng, dã thú chẳng bao giờ buông. Thật sự khốn khổ cho dân Vườn rau Lộc Hưng.

Dân với Đảng như chuột với mèo, như hươu nai với hổ báo. Dân sẽ không bao giờ sống yên ổn với chính thể xem dân là mồi được. Phải tính con đường loại trừ nó, nếu thế hệ này thoái lui, thì chỉ đè thêm gánh nặng cho thế hệ sau mà thôi. Sống trong chuồng cọp, nếu không hạ cọp thì bị cọp hạ. Đùn đẩy mãi thì dân tộc này sẽ bị khai tử. Đó là viễn cảnh không ai muốn thế, nhưng nó rất gần.

Tha thứ cho người khác, là đang “cởi trói” cho chính mình.

 Tha thứ cho người khác, là đang “cởi trói” cho chính mình.

Khi ta oán giận một ai đó, trong tâm sẽ luôn cảm thấy mệt mỏi, giống như đang mang vác một vật nặng trên thân vậy. Đừng chần chừ, hãy học cách tha thứ, không phải vì người khác, mà thực ra là đang giải thoát cho chính mình.

Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. 

 

Giấc mơ mang oán hận

 Có một người đàn ông thường xuyên bị đánh thức vào buổi đêm bởi một giấc mơ kỳ lạ, cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ.

Bỗng nhiên, cha anh bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị cha mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khinh khỉnh và nói: “Cảm ơn bố, cứ kệ con!”.

 Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh và bảo: “Anh dùng phao đi!”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.

 

Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên mơ hồ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau…

Nhưng cứ khi mọi người định làm gì, anh ta lại nhớ đến những khi bị đối xử không tốt. “Không, cảm ơn”, anh ta lại nói: “Cứ kệ tôi”. Anh gượng mình đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa khỏi đám đông.

 Hôm nay tôi chọn tha thứ.

 Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì xấu với anh cả.

Bà anh nói: “Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ, nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học”.

“Bực bội ư? Hằn học ư? Không thể thế được!” – Anh ta kêu lên – “Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ!”

 Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :

“Những chuyện xảy ra trong giấc mơ chính là phản ánh suy nghĩ trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao?

 Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không?”

 Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn.

 Bao khoai tây “oán hận”.

 Trong một tiết dạy, thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang theo một túi ni lông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp.

Sau đó, thầy bảo rằng hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi ni lông. Sau vài ngày, có nhiều túi trở nên rất nặng.

Tiếp theo, thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình dù đi bất cứ đâu, tối ngủ phải để túi bên cạnh, làm việc thì đặt trên bàn. Sự phiền phức khi phải mang vác cái túi khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng gánh nặng tinh thần mà mình đang chịu đựng. Không những thế, chúng tôi còn phải luôn để tâm đến nó, nhớ đến nó và nhiều khi đặt nó ở những chỗ chẳng tế nhị chút nào.

Thời gian trôi qua, khoai tây bắt đầu phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa. Đây thật là một ẩn dụ sinh động về cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong lòng.

Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là một món quà đối với người được tha thứ, nhưng bạn thấy đấy, đây rõ ràng là món quà cho chính chúng ta.

From: ngocnga_12 & NguyenNThu

“XÓT XA QUỲ TRÊN ĐỐNG TRO TÀN…”

“XÓT XA QUỲ TRÊN ĐỐNG TRO TÀN…”

Dạo mẹ tôi và bác tôi còn sống, đêm nào tôi cũng phải mở điện thoại, phòng khi Chúa gọi các cụ giữa khuya, và thế là trong một thời gian dài, tôi đã bị đánh thức… oan vì những cú điện thoại của người khác. Rồi mẹ tôi mất năm 97 tuổi, bác tôi là một Linh Mục, cũng mất lúc 102 tuổi. Điện thoại không phải online nữa, và hơn một năm nay tôi được ngủ yên…

Thế nhưng mấy ngày vừa qua, tôi lại phải mở điện thoại qua đêm như trước đây, vì những biến động đau lòng tại Vườn Rau Lộc Hưng, Phường 6, Quận Tân Bình. Nhà cầm quyền tung một lực lượng hùng hậu cùng nhiều xe cơ giới đến đập phá san bằng một khu vực rộng trên dưới 4ha của trên 100 gia đình đang sinh sống. Các cuộc tấn công vây ráp như một trận đánh giặc ngay trong thành phố, lực lượng an ninh chìm nổi, các sắc phục bao vây vòng trong vòng ngoài, tiếng loa phóng thanh, tiếng xe cơ giới gầm rú inh ỏi, át tất cả tiếng than khóc kêu la của các nạn nhân…

Tôi đã đến thăm người dân ở đây vào ngày bắt đầu “trận đánh”, lúc 11g30 ngày 4.1.2019, nhưng bị các nhân viên an ninh không sắc phục (sao lại gọi là an ninh nhỉ, có giữ an ninh gì đâu?) chặn xe và gây chuyện, ép tôi phải quay trở lại Tu Viện, không cho tiếp cận người dân oan Vườn Rau. Tôi dùng chữ “trận đánh” vì thực tế đúng là như vậy, các nhân chứng tại chỗ, các hình ảnh và các video cố gắng ghi được hình ảnh và âm thanh của “trận đánh” ấy. Cũng phải nói rõ là bất cứ ai định chụp hoặc quay video đều bị bắt người và tịch thu máy ngay.

Tôi không kể thêm nữa vì những hình ảnh đăng tải tràn ngập trên FB, dù nhà cầm quyền có cố gắng nói cách nào đi nữa thì sự thật qua các phương tiện truyền thông sẽ nói tất cả. Tôi cũng không bình luận gì về tính pháp lý và cả tính đạo lý trong cuộc cưỡng chiếm này vì trên mạng nhiều người đã phân tích, nhận định và chia sẻ suy nghĩ rất mạnh. Tôi chỉ xin chia sẻ cảm nhận của tôi, một Linh Mục, một con người Việt Nam trước sự kiện kinh hoàng đang xảy ra.

 

Tôi nói chuyện mở máy điện thoại qua đêm vì những tin tức của những người thân của tôi ở khu vực Vườn Rau chiếm trọn tâm trí tôi, tôi cần nghe tin tức từ họ và họ cũng cần có sự đồng hành của tôi. Người thân với nhau cả mà, ai cấm được tôi thân ai?

Khoảng 22g00 tôi đang theo dõi thông tin trên mạng, một “con bé” nghịch ngợm vào bậc siêu trong nhóm, nhắn tin cho tôi: “Ngoại ơi, hình như có phép lạ!”, thế là con bé kể một hơi về Thánh Lễ vừa cử hành dành cho giới trẻ mà con bé đang sinh hoạt trong Giáo Xứ, hắn nói cha xứ cho hắn lên chia sẻ với các bạn trẻ đầu lễ, hắn nói về biến cố Vườn Rau, hắn đề nghị thảo luận về biến cố, các bạn trẻ lưu tâm lắng nghe và tham gia.

Cuối lễ Cha xứ gọi cô bé hỏi thêm về nhiều điều, cô bé có dịp nói rõ về những gì cô bé chứng kiến, tiếp xúc và trăn trở, rồi cô bé mạnh dạn xin cha xứ cho phổ biến và tổ chức chung tay hỗ trợ cư dân Vườn Rau vào Lễ giới trẻ Chúa Nhật này, bất ngờ cha xứ quyết định “cả 5 lễ của nhà xứ con ạ”! Hắn nói với tôi: con muốn hét lên vi ngạc nhiên, vì xưa nay cha xứ không lưu ý lắm những chuyện như thế này, thậm chí còn trực tiếp khuyên cô bé không nên tham gia những chuyện như vậy. Cha xứ tiếp tục đưa ra nhận định và hứa cầu nguyện cho bà con Vườn Rau Lộc Hưng, cha nhắn cô bé: con nói với họ cố gắng duy trì không bỏ việc đọc kinh ở đài Đức Mẹ.

Trên mạng xã hội hiện đang lan truyền một phóng sự về đêm kỷ niệm 52 năm Thánh Ca Vào Đời do Nhóm Lửa Hồng tổ chức ở Nhà Thờ Tân Định. Trong đoạn clip ngắn ngủi đó, Linh Mục Thành Tâm đã cám ơn Ban Tổ Chức, đồng thời nói với mọi người về sự hiệp thông với dân oan Thủ Thiêm, đặc biệt bà con Vườn Rau Lộc Hưng. Linh Mục Quang Uy cũng vừa hát lên một “Tiếng kêu oan thở than” như một lời nguyện cầu cho anh chị em đang đau khổ trong cả nước, cách riêng ở Vườn Rau Lộc Hưng.

 

Không chỉ Đức Cha Mcae Hoàng Đức Oanh, nguyên Giám Mục Giáo Phận Kontum; Không chỉ Đức Cha Vinh Sơn Nguyễn Văn Long, Giám Mục Parramatta, Chủ Tịch Ủy Ban Công Lý và Hòa Bình Hội Đồng Giám Mục Úc; Không chỉ cha Giuse Lê Quốc Thăng, Thư Ký Ủy Ban Công Lý và Hòa Bình trực thuộc Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, lên tiếng mạnh mẽ, nhưng đó đây đã có nhiều anh em Linh Mục bày tỏ ý kiến và sự đồng cảm của mình, mỗi người theo cách riêng của mình, tùy hoàn cảnh, tùy thời điểm. Rồi phải nói là rất đông anh chị em Công Giáo và không Công Giáo đã ân cần chia sẻ trợ giúp. Cư dân Vườn Rau sẽ cảm thấy ấm áp hơn dù đang màn trời chiếu đất, họ đang cảm thấy mạnh mẽ vì ngày càng nhiều người hiểu và đồng hành với họ. Họ vẫn bình tĩnh, từng bước theo Chúa Kitô trên con đường khổ giá, họ biết họ không cô đơn.

Người ta có thể xô đổ tháp chuông nhưng không xô đổ được Sự Thật và Tình Yêu. Rồi một ngày chúng ta “dựng lại tháp chuông… trên kỷ niệm xưa”.

Lm. VĨNH SANG, DCCT, 12.1.2019, theo Ephata 831
Tựa đề trích lời trong tác phẩm “Bóng nhỏ giáo đường”

của cố nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông

Việt Nam Có Thành Phố Đáng Sống Không ?

Van H Pham is with Mai Đinh.

Việt Nam Có Thành Phố Đáng Sống Không ?

Khi Đà Nẵng, thành phố đáng sống của Việt Nam chìm trong bể nước, người ta mới chợt hiểu ta rằng: Ở Việt Nam, chẳng có thành phố nào đáng sống cả.

Sao có thể gọi là đáng sống khi cuộc sống luôn bị đe doạ: nước ngập, cây đổ, điện giật, thức ăn và môi trường ô nhiễm, có thể bị đâm chết vì một cái nhìn, vì một lời nói, bị giật tài sản, bị xe đụng và muôn ngàn lí do khác để có thể bị chấm dứt mạng sống. Người ta cố tạo ra ảo tưởng một cuộc sống hạnh phúc để khuất lấp những việc làm sai trái. Những nguy hiểm đe doạ cuộc sống của người Việt đều do con người mà ra. Lâu nay thiên tai, dịch hoạ là mối lo của con người.

Nhưng thời đại này ở Việt Nam, mối lo lớn nhất là nhân tai. Lãnh đạo từ trên xuống dưới đều nhắm vào đất và tài nguyên mà kiếm chác. Họ lấp biển, lấp sông, họ chặt rừng, phá bỏ các kinh rạch, hồ ao thoát nước để lập ra những dự án hàng nghìn tỷ, xây biệt thự, cao ốc. Họ chặt cây, phá đồi để buôn đất, bán cây. Hỏi làm sao mà nước không ngập, làm sao mà thành phố không biến thành sông. Mượn cớ phát triển thuỷ điện, người ta phá hàng ngàn mẫu rừng. Thế là nước trên nguồn đổ xuống, nước trong hồ chứa tuôn ra, hỏi sao không úng ngập. Mượn cớ quy hoạch, họ cướp trắng của dân hàng trăm, hàng ngàn mẫu đất rồi đem bán thu lợi, xô hàng ngàn con người phải sống màn trời chiếu đất, không có tương lai. Với tầm nhìn thiển cận và lòng tham vô đáy, họ đã mang tai hoạ đến cho toàn xã hội. Họ bỏ mặc lời khuyên của các giới chuyên môn, họ bỏ ngoài tai những lời cảnh giác, tất cả vì đồng tiền, tất cả vì những món lợi khổng lồ. Họ sẵn sàng ký những dự án chắc chắn sẽ mang lại những hiểm nguy và chết chóc, những bế tắc trong cuộc sống của dân, nhưng họ bất chấp và hậu quả đã đưa đến những cảnh đau lòng. Có những thành phố mà cán bộ lãnh đạo chỉ ngồi với nhau bàn chuyện cắt đất, quy hoạch và điều chỉnh quy hoạch để bán đất. Có nhiều chỗ bộ mặt của địa phương có sự thay đổi nhưng đó cũng là những cuộc đồi chác mà người ta gọi là lấy đất đổi hạ tầng, nhưng đàng sau đó cũng chỉ là một cuộc trao đổi, bán mua để thu lợi vào tay một nhóm người.

Cảnh ngập lụt đang và đã diễn ra trên các thành phố ở Việt Nam là hậu quả của những cuộc quy hoạch chụp giật đó. Nạn nhân vẫn chính là những người dân nghèo. Cuộc sống của họ đang ổn định mấy đời, bỗng một ngày được lệnh dời đi. Có người có được đền bù không tương xứng với giá trị vốn có, có người đi tay không và không biết ngày mai. Người ta mang đất ấy bán lại với giá gấp ngàn lần và bỏ túi tiền chênh lệch. Thử hỏi cuộc sống như thế có gọi là đáng sống? Sao có thể đáng sống khi quanh mình toàn là tai ương rập rình.

Trong hoàn cảnh xã hội như thế, một số lớn người Việt hôm nay cố gắng thu vén cho mình một số vốn rồi tìm cách ra đi. Chưa bao giờ trong lịch sử Việt Nam lại có số người tìm cách bỏ nước đi và số người ước mơ ra đi nhiều như thế. Bởi họ đang muốn tìm một nơi được sống, đáng sống đúng nghĩa. Họ muốn có cuộc sống có tương lai, không lo sợ khi mưa xuống, không sợ hãi khi đêm về, không lo âu khi phải ra đường phố, không lo lắng con cháu mình rồi sẽ ra sao? Theo truyền thống của người Việt từ xưa, rời khỏi làng đã gọi là ly hương và ai phải xa quê là người bất hạnh.

Nhưng bây giờ, họ phải rời xa cả đất nước, rời bỏ tất cả, nhưng họ vẫn chọn lựa làm kẻ ly hương. Có kẻ mãi ra đi và chẳng còn muốn trở về. Họ vẫn có nỗi đau của kẻ dứt áo giã từ, họ vẫn có nỗi khổ của kẻ phải xa gia đình, dòng họ, quê nhà nhưng họ chấp nhận để tìm nơi đáng sống, bởi thế giới bây giờ không còn chật hẹp như xưa. Có thể người ta trách họ là những kẻ ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân và và gia đình mình, không quan tâm đến vận mệnh của đất nước. Nhưng thử hỏi họ làm gì được? Không chỉ có những người có tiền của, có điều kiện mới tìm cách ra đi mà ngay những quan chức có quyền cũng lẩn lượt tìm cách rời bỏ đất nước khi thu vén một gia tài khổng lồ từ tham nhũng và hối lộ. Họ cũng là người luôn to mồm nhất hô khẩu hiệu yêu tổ quốc, yêu nhân dân, viết điều trăn trở trước tình hình đất nước.

Có người đặt câu hỏi ra đi hết rồi còn ai? Ừ thì còn dân nghèo, còn những kẻ đã bị hút hết máu xương và tài sản, còn những kẻ muốn ra đi nhưng không có điều kiện để đi. Và như thế đất nước chỉ còn là một khối rỗng không khi đất đã hết, tài nguyên đã cạn, núi đã bị san phẳng, rừng không còn cây, sông suối không còn chảy và biển ngoài kia cũng đã lọt vào tay kẻ cướp. Còn chỗ nào đáng sống không?

Khi con người không còn gắn bó với đất đai, sông núi của tổ quốc mình. Khi con người cảm thấy không yên lòng khi sống trên đất nước mình và ngóng chờ một cuộc sống khác ở một vùng đất khác, đó là dấu hiệu số phận của một dân tộc lưu vong. Đôi khi họ lưu vong ngay chính trên đất nước của mình.

Image may contain: one or more people, car and outdoor
Image may contain: one or more people, outdoor, nature and water
Image may contain: ocean, mountain, sky, outdoor, nature and water
Image may contain: outdoor and nature
Image may contain: outdoor and nature
+2

GIẢI TỎA KHU VƯỜN RAU LÚC GIÁP TẾT – MỘT HÀNH VI CÔNG VỤ PHI ĐẠO LÝ

Hoa Kim Ngo and 3 others shared a post.
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person

Ngo ThuFollow

GIẢI TỎA KHU VƯỜN RAU LÚC GIÁP TẾT – MỘT HÀNH VI CÔNG VỤ PHI ĐẠO LÝ

Trần Đình Thu

Tôi muốn đánh giá vụ Vườn Rau Lộc Hưng trong góc độ đạo đức công vụ. Tôi chưa quan tâm đến tính chất tranh chấp đất đai như thế nào nhưng ngay lập tức tôi khẳng định việc san phẳng một khu dân cư khi đã bước qua tháng Chạp dù với bất cứ lý do gì thì đều là một hành vi công vụ phi đạo lý và vô nhân.

Với người Việt Nam thì những ngày cuối năm là thời khắc thiêng liêng của đoàn tụ, ai cũng mong một vài ngày có nơi chốn bình yên bên gia đình làng xóm, dù cho năm tới sẽ rất khó khăn. Đặc biệt là ngôi nhà nơi mà suốt cả năm hay nhiều năm trước hay cả thời thơ ấu người ta đã sống ở đó, lớn lên ở đó, buồn vui ở đó, thì không ai muốn rời xa nó trước khi bước vào đêm cuối cùng của năm. Tôi biết có người lâm nợ phải bán nhà nhưng xin được ở qua tết rồi giao nhà và người mua cũng thông cảm đồng ý.

Đã là người Việt thì ai cũng như vậy. Những ngày gần tết thì người Việt lắng đọng hơn và đối xử với nhau tình người hơn, bao dung hơn. Vào hồi chiến tranh, ở những vùng giao tranh, chỉ huy 2 bên thường cùng nhau đình chiến để cho người dân cũng như binh sĩ có thể hưởng mấy ngày tết yên ổn rồi qua năm mới có làm sao cũng được.

Nói chung là về mặt tâm linh hay tình cảm thì không có gì phải bàn cãi chỗ này. Vấn đề là trong vụ Vườn Rau, một hệ thống công vụ bao gồm những quy tắc và con người thiếu vắng nhân văn và lạnh lùng vô cảm tham gia vào công cuộc đẩy đuổi một cộng đồng dân cư một cách phi đạo lý.

Tôi đã xem những clip trên mạng. Những chiếc máy ủi máy đào đất cào đổ sập những ngôi nhà trong một ngày tháng chạp với những gương mặt hoang mang thảng thốt, với những tiếng thét hãi hùng của người dân như dội về từ một nơi chốn chiến tranh xa xưa nào.

Tôi đã xem những bức ảnh nhà cửa đổ ngổn ngang, có cả những xác chó nằm chết trong đống gạch, những cảnh tan hoang trong ngày gần tết. Chỉ không có lửa cháy ngùn ngụt trong đó mà thôi.

Đất nước tôi đang trong thời bình mà sao lại có những ngày giáp tết như thế này? Hoang mang xao xác cả một khu dân cư xóm đạo hơn cả một thời ly loạn.

Xin đừng nói với tôi rằng pháp luật cho phép các nhân viên công vụ làm điều ấy. Trong suốt một năm, nếu không giải tỏa khu vực ấy thì để qua tháng giêng năm rộng tháng dài cũng là điều có thể. Tôi đã đọc nhiều bài báo nói về vấn đề pháp lý và không thấy lý do gì thúc bách để hệ thống công vụ ấy phải tháo dỡ những ngôi nhà của người dân vào lúc tháng chạp, chỉ còn hai mấy ngày nữa là tết.

Các nhân viên công lực, những cán bộ lãnh đạo vụ Vườn Rau, không có ai có trái tim nhân ái đủ để đề xuất dời ngày thi hành qua tháng giêng. Đó chính là vấn nạn lớn lao của hệ thống công quyền của chúng ta hiện nay chứ không phải là bản thân vụ việc này.

https://www.facebook.com/100001370467846/posts/2185658621489799/