Tội tôn vinh cái ác trong xã hội là ở nhà chức trách

Lễ hội Đâm trâu và Chém lợn vẫn tiếp diễn hàng năm và quy mô năm sau lớn hơn năm trước! Thật kinh hoàng!

Muốn bảo vệ mình trước sự độc ác và hèn hạ trong xã hội, muốn bình an, con người phải chống lại những quan niệm và lễ hội, hành vi tôn vinh sự độc ác, hèn hạ kiểu này. Hàng trăm, ngàn người vũ khí trong tay, xúm lại hành hạ đâm chém dã man một vài con trâu con lợn – vật nuôi trong nhà mình thì đó là nỗi nhục nhã.

Con trâu vốn đã bị hành hạ và trói buộc từ khi chúng ra đời đến lúc chết bằng một sợi thừng xuyên thủng lỗ mũi, bị đánh đập, không có cách gì để tự vệ, thì đó chỉ có thể gọi là hành động dã man hèn hạ, bất kể ai đó có cổ tình bảo vệ và gán cho nó mọi ý nghĩa về văn hóa truyền thống hay cổ truyền.

Đề nghị nhà chức trách chấm dứt ngay những lễ hội kiểu này và nếu nó còn tiếp diễn thì tội tôn vinh cái ác trong xã hội là ở nhà chức trách

VEC – SỰ LỘNG HÀNH VÔ PHÁP

Bài : Nguyen Ngoc Chu

VEC – SỰ LỘNG HÀNH VÔ PHÁP

Đầu năm, đọc tin ông Nguyễn Viết Tân – Giám đốc Công ty cổ phần dịch vụ kỹ thuật đường cao tốc Việt Nam (VEC), quyết định cấm vĩnh viễn đối với 2 phương tiện biển số 51A-55850 và 51G-77256 trên tất cả các tuyến cao tốc do VEC quản lý khai thác, mà máu sôi lên toàn thân. Một sự lộng hành vô pháp.

1. Đất làm đường trên toàn quốc không phải đất nhà riêng ông Nguyễn Viết Tân nên ông không thể cấm người dân đi trên đất đó.

2. Người dân có quyền bắt ông cuốn con đường mà ông làm đưa về cất ở nhà ông, để lại đất cho dân đi, không đi trên con đường ông làm. Dân sẽ làm lại con đường khác trên đất của dân.

3. Nếu đất nước này, làng xã nào cũng có quyền cấm vĩnh viễn các phương tiện giao thông đi vào các con đường qua địa phương thì ông Tân chỉ có mà đứng mãi một chỗ trong nhà ông.

4. Người dân vi phạm các luật giao thông chỉ có thể xử phạt hành chính bằng tiền hay các hình phạt chiếu theo luật pháp, chứ không thể cấm người ta lưu thông theo quyết định của một cá nhân hay công ty.

5. Không phải vi phạm, mà người dân phản đối trạm thu phí BOT của VEC, vì các trạm thu phí BOT của VEC là những tên cướp trắng trợn tàn bạo. Đừng chụp mũ vi phạm quy định của VEC để trả thù.

6. Quyết định số 13/QĐ-VEC-HĐTV ngày 10/01/2019 quy định từ chối phục vụ đối với các phương tiện vi phạm quy tắc giao thông khi tham gia trên các tuyến đường cao tốc do VEC quản lý khai thác – là một tờ giấy lộn vi phạm pháp luật, cần phải xé bỏ ném vào sọt rác. Đến Hiến pháp của Liên bang CHXHCN Xô Viết còn bị xé bỏ, huống chi là quyết định của VEC.

7. Đất nước này ai cũng có quyền: Cấm đi lại, Cấm chơi thể thao, Cấm ghi hình, Cấm ăn uống, Cấm hít thở không khí … thì con người sống để làm gì? và tồn tại Nhà nước để làm gì?

8. Các nhà làm luật ở Việt Nam đâu rồi? Các luật sư đâu rồi? Ông bộ trưởng Nguyễn Văn Thể đâu rồi? Giá trị công dân Việt Nam bèo bọt đến thế này ư?

Nguyen Ngoc Chu

Image may contain: one or more people, crowd and outdoor

TỔNG THỐNG MỸ DONALD TRUMP NÓI TRƯỚC HÀNG TRĂM LÃNH ĐẠO TÔN GIÁO: “CHỪNG NÀO CÒN CÓ ĐỨC CHÚA TRỜI, CHÚNG TA SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐƠN ĐỘC”

👏🏼👏🏼👏🏼Trump

Image may contain: 1 person, text
Đỗ Đại

Người ta là tổng thống mà còn biết nói đến điều này….

TỔNG THỐNG MỸ DONALD TRUMP NÓI TRƯỚC HÀNG TRĂM LÃNH ĐẠO TÔN GIÁO: “CHỪNG NÀO CÒN CÓ ĐỨC CHÚA TRỜI, CHÚNG TA SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐƠN ĐỘC”

Tổng thống Trump nói: “Chừng nào còn có Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ không bao giờ, không bao giờ đơn độc. Dù bạn là một người lính đứng gác ca đêm, hay một người cha người mẹ đơn thân làm việc ca đêm, Đức Chúa Trời sẽ luôn luôn ban cho chúng ta niềm an ủi, sức mạnh và sự khích lệ. Chúng ta cần phải cứ tiếp tục tiếp tục tiến lên”.

“Tôi may mắn được lớn lên trong một gia đình tin Chúa. Cha mẹ đã dạy tôi rằng ai được ban cho nhiều, sẽ bị đòi lại nhiều. Tôi đã thề nguyện trên chính quyển Kinh Thánh mà mẹ tôi đã dùng để dạy dỗ chúng tôi khi còn nhỏ, và niềm tin đó sống mãi trong trái tim tôi mỗi ngày.”, Tổng thống Mỹ tuyên xưng Đức tin.

Tổng thống Mỹ có một bài phát biểu trong Ngày Cầu Nguyện Tòan Quốc để lặp lại cam kết xóa bỏ Luật sửa đổi Johnson – luật này ngăn chặn các tổ chức tôn giáo tham gia các chiến dịch vận động chính trị.

Tổng thống Trump nói trước hàng trăm lãnh đạo tôn giáo rằng.”Tôi sẽ xóa sổ và loại bỏ hoàn toàn Luật sửa đổi Johnson và cho phép các đại diện đức tin của chúng ta lên tiếng một cách tự do mà không sợ bị trừng phạt,”

Tổng thống Trump nói với quân đội rằng: “NƯỚC MỸ LÀ MỘT QUỐC GIA CỦA NHỮNG NGƯỜI TIN CHÚA”. Ông nhắc đến lệnh cấm nhập cư Hồi Giáo của mình như một hàng rào để bảo vệ tự do tôn giáo, cam kết rằng nước Mỹ sẽ là một đất nước an toàn và tự do.

“Những khách mời trong gian phòng này đến từ nhiều hoàn cảnh sống khác nhau. Quý vị đại diện cho rất nhiều tôn giáo và rất nhiều quan điểm. Nhưng tất cả chúng ta đều được hiệp một bởi đức tin của chúng ta, nơi Đấng tạo hóa đã nói chúng ta rằng chúng ta đều bình đẳng trong mắt Ngài. Chúng ta không chỉ là xác thịt và xương máu, chúng ta là những con người có linh hồn. Đất nước cộng hòa của chúng ta được hình thành trên cơ sở sự tự do không phải là món quà từ nhà nước, mà sự tự do là món quà từ Đức Chúa Trời”, Tổng thống Mỹ phát biểu.

Khi người dân không biết đặt lòng tin vào cái gì thì họ quay ra tin vào cái hư không.

Image may contain: one or more people, crowd and outdoor

Lê Hoàng

14 vạn người tham gia vào một buổi dâng sao giải hạn, ở một ngôi chùa tại thủ đô Hà Nội. Nhà chùa thu 200.000/1 xuất. Làm trong 3 ngày 14-15-18. Nhà chùa thu về ít nhất 84 tỷ. Kinh khủng, lời gấp nhiều lần buôn ma tuý.

Đúng là buôn thần bán thánh thời nay là lời nhất. Chỉ bán cái không nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy. Đúng là thời đại Khốn nạn. Khi người dân không biết đặt lòng tin vào cái gì thì họ quay ra tin vào cái hư không. Như một liều ma tuý.

Fb. Nguyễn Ngọc Bảo Nhi

Rốt Cuộc Dân Mexico Đã Mở Mắt To Hơn Trước!

Rốt Cuộc Dân Mexico Đã Mở Mắt To Hơn Trước!

Dân Mexico lên án đoàn di dân là Xâm Lăng

Caravan, nếu HK mở toan biên giới để ai muốn vào thì vào, vì để giữ giá trị người Mỹ, để DC thực hành cái gọi là nhân đạo “bầu ơi thương lấy bí cùng” thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Các nước Trung Mỹ, Mexico hay nhiều nước khác sẽ chỉ còn mấy cây cột đèn và nhà cầm quyền. Còn nước Mỹ vĩ đại sẽ trở thành chợ chòm hỏm. Chuyện quá đơn giản. Các em học sinh tiểu học cũng trả lời được. Nhưng ngộ quá, sao người ta cứ cãi hoài ?

Bắt đầu từ hôm qua, hàng trăm dân Mexico nhất là ở thành phố Tijuana bên kia biên giới Sandiago, nam Clifornia, xuống đường biếu tình. Họ cầm cờ Mexico và biểu ngữ chống di dân bất hợp pháp và đoàn Caravan từ Trung Mỹ : Họ hô vang khẩu hiệu “Chúng tôi không muốn họ có mặt ở đây! “Đây là nhà của chúng tôi”- “Đây là cuộc xâm lăng” và đặc biệt nhất là “Những gì Donald Trump đã nói đều đúng sự thật. Đây là sự xâm lấn!” (Lo que dijo Donald Trump es verdad. Es invasion = What Donald Trump said is true. It’s an invasion!).

Nói một chút về chuyện liên quan đến đoàn Caravan: Không biết phóng viên CNN, Jim Acosta có dám ra đấu khẩu với dân Mexico hay không, khi họ nói đây là xâm lấn nhà họ, thành phố họ, quê hương họ, đất nước của họ? Chuyện Jim Acosta CNN đòi đấu với tổng thống Trump về ý kiến chung quanh vấn đề Caravan còn nóng hổi.

Jim Acosta hạch tổng thống Trump rằng:

“Đoàn dân di cư từ Trung Mỹ đi xuyên qua Mexico cách đây hàng trăm dặm, tại sao ông cho rằng họ xâm lấn? Có phải ông có ý cho rằng họ tà ác không?” Và TT Trump đã trả lời: “Ý kiến của tôi khác với của ông… Hay là để tôi lãnh đạo đất nước còn cậu chạy việc cho CNN ?” Và vì Acosta hành xử thiếu tư cách của phóng viên trước mặt ba quân thiên hạ, nên đã bị tước thẻ nhà báo vào Bạch Ốc. Sau đó CNN kiện lấy lại được thẻ, nhưng chúng ta xem Acosta có còn lặp lại thói ấy nữa không, trong khi quyền cho hỏi và quyền mời ngồi xuống, hoặc mời ra khỏi phòng vẫn còn trong tay Tòa Bạch Ốc.

Có gì khó hiểu đâu. Chính trị gia nói những lời cho mát tai thiên hạ, nhưng ông Trump thì khác, bất kể người nghe có mát tai hay không. Sự thật như thế, nó sẽ xảy ra như thế, và tôi [Trump] nói như thế.

Quay lại tin dân Mexico biểu tình. Một đại diện biểu tình phát biểu rằng: chính phủ đã không kiểm soát được sự xâm lấn này, khi ở trong nhà có tường rào, có cổng ngõ, chúng tôi không muốn cho bất cứ ai vào nhà, cũng như đất nước là nhà lớn của tôi, chúng tôi cần giữ gìn biên cương của chúng tôi. Một người khác hô lên: “Những gì ông Donald Trump nói đều đúng sự thật. Đây là sự xâm lấn”. Họ hoàn toàn đúng, nhưng vì không thấy cái nhân, cho nên đợi đến chuyện xảy ra rồi mới thấy.

Những kẻ làm truyền thông bất lương,

một là,chuyên nói theo phe đảng như con vẹt,

hai là, dốt – không thể nhìn xa, không thấy nguyên nhân xa, gần và hậu quả của nó,

ba là, mị dân, đạo đức giả, tuyên truyền.

Còn kẻ trí, dĩ nhiên là người còn có tự do tư tưởng, không bị đảng chi phối, và người lãnh đạo chân chính thì nhìn thấy trước khi sự việc xảy ra.

Nhân đó TT Trump đã tweet: Thị trưởng Tijuana, Mexico, vừa nói rằng “Thành phố không đủ sức chuẩn bị để xử lý khối người di cư này, việc tồn đọng có thể kéo dài 6 tháng.” Tương tự như vậy, Hoa Kỳ không thể chuẩn bị cho cuộc xâm lược này và sẽ không gánh vác được. Họ đang gây ra tội phạm và những vấn đề lớn ở Mexico. Hãy về đi!

Như nhiều bài trước kẻ này đã thưa, di dân bất hợp pháp là vấn nạn lớn chẳng những đối với HK mà còn cả cho các thành phố ven biên giới ở Mexico. Vấn nạn này do mấy nguyên nhân gần, và để lại những hậu quả như sau:

Thứ nhất: Các nguyên nhân gần tạo nên vấn nạn:

  1. Nền kinh tế chính trị tự do tư bản đặc biệt của HK hấp dẫn toàn thể nhân loại
  2. Biên giới lỏng lẻo
  3. Sự mời gọi qua các chương trình và thông điệp mị dân, tìm kiếm và dự trữ phiếu của DC như:
  4. Bắt rồi thả ngay vào trong cộng đồng
  5. DC chuẩn bị và đã thành lập nhiều thành phố, và tiểu bang bảo hộ nhất là tiểu bang sát biên giới như California.Đây đúng là lời mời hấp dẫn nhất: Anh thấy không, chúng tôi đã chuẩn bị đón các anh. Còn chần chừ gì nữa! Mặc khác, phía sau đã có các bộ phận tổ chức giúp các anh.
  6. DC chống cơ quan công quyền chuyên về di trú và thuế quan (ICE), bênh vực và bảo bọc, dung dưỡng tội phạm di dân bất hợp pháp một cách quá trắng trợn
  7. Tranh đấu quyết liệt cho di dân bất hợp pháp hơn là cho dân bản xứ, bằng mỹ từ và bằng quyền lực như: người không giấy tờ thay cho bất hợp pháp, và dùng quyền lực đóng cửa chính phủ vì chỉ có DC mới có tình thương
  8. Cánh trái (DC) còn phát tán tư tưởng chống TT Trump về chương trình di dân, an ninh biên giới
  9. Và chương trình hành động sau cùng khi thấy chính phủ HK dưới sự lãnh đạo khôn ngoan của TT Trump đã không hốt dân tị nạn  (Hồi Giáo), cánh tả lập kế hoạch biển người, với những thông điệp sai lệch, và những tổ chức ngầm đến tận làng mạc ở các nước, tạo thành đoàn Caravan nhằm gây áp lực với chính phủ HK. Tức là thay vì đánh lẻ tẻ các chính sách di dân của TT Trump , họ dùng chiến thuật biển người.

Những yếu tố trên đã đưa dân khắp nơi đến Mexico định tràn vào HK với qui mô lớn, nhằm làm đảo lộn trật tự, để lật đổ toàn bộ chương trình di dân sẵn có của HK, hoặc ít ra cũng đặt HK trong thế khó xử đến phải thay đổi chính sách cho phù hợp với chương trình toàn cầu xã nghĩa. Đây là sự chuẩn bị cho Hạ viện đa số DC có hành động sắp tới. Tất cả không phải là ngẫu nhiên.

Đứng trước tình hình này, TT Trump đã chống đỡ bằng cách khẳng định đây là kế hoạch xâm lấn, chứ không còn là di dân bình thường. Và khi đã xem là xâm lấn thì phải dùng đến quân đội để bảo vệ biên giới theo đúng nhiệm vụ của Tổng thống; và ông đã điều quân ra biên giới. Trong trường hợp cần thiết, quân số sẽ có thể tăng cường đến 15 ngàn. Thay vì thả đại vào cộng đồng như Obama đã làm, quân đội làm hàng rào và giúp cơ quan biên phòng ngăn chặn làn sóng người tràn vào một cách ồ ạt, đồng thời xây dựng nơi tạm trú ở biên giới, cho những người bị bắt, những người chờ trục xuất và cho số khác có thể được chấp nhận cho ở lại. Kế hoạch này hoàn toàn khác với Mexico, họ đã để lại hậu quả khiến dân Mexico đang biểu tình.

Thứ hai, hậu quả của vấn nạn di dân từ lai rai cho đến cả đoàn:

Ảnh hưởng đến toàn bộ xã hội từ an ninh, kinh tế, văn hóa, giáo dục ở cả Mexico và Hoa Kỳ

  1. An ninh: Việc cho cả đoàn Caravan tiếp tục tràn vào Mexico nhất định sẽ làm cho an ninh Mexico không còn bảo đảm, không ai biết có bao nhiêu kẻ xấu hay sẽ trở nên xấu khi hoàn cảnh sống lúc túng cùng như tội phạm, băng đảng, khủng bố đi chung trong đoàn. Kẻ làm truyền thông thiếu lương thiện bô bô nói rằng ông Trump nói láo vì không có bằng chứng nào cả. Nói như thế là rõ ngu hoặc vì quen phản ứng, cái gì cũng chống nên đã quên nghĩ, hoặc đánh lừa thiên hạ. Bởi hỏi ngược lại, có bằng chứng nào bảo rằng hoàn toàn không có, hay sẽ không bao giờ có? Ở lâu trong một xã hội, có khi còn phạm luật huống chi du nhập một cách ồ ạt và đột ngột, đốt giai đoạn cần thiết để hội nhập. Những cơ sở kinh doanh mướn người vì tham giá rẻ và né những chi phí pháp định, rất liều lĩnh vì nguy cơ mất lớn luôn luôn rập rình.
  2. Về văn hóa: Tập tục văn hóa khác nhau, lối sống khác nhau là một trở ngại cho cá nhân và cho cả xã hội. Xã hội thuần chủng ngày nay không còn, nhưng bài ca đa dạng hóa(diversity) của DC xã nghĩa, không cần cân nhắc, tính toán lợi hại sau trước, chẳng khác nào kẻ đói, ăn ngốn ngấu mà không tính đến bội thực, sẽ ói không được mà nuốt chẳng trôi. Đối với DC là đói phiếu, làm càn. Còn đối với xã hội, sự du nhập ồ ạt sẽ khiến xã hội rối loạn, khó giải quyết những xung đột vì sự khác biệt. Chẳng hạn, người HG đòi Mỹ phải thay đổi theo luật HG, hay đòi thực phẩm phải sản xuất theo yêu cầu tôn giáo, vân vân. . .
  3. Kinh tế, giáo dục, y tế.Cho dù người di dân sẽ lấp đầy những công việc mà ít người Mỹ thích làm như ở các nông trại, gieo trồng và thu gặt. Nhưng với sức lao động của một vài người, làm sao đủ bù vào tiền thuế chi phí chăm sóc thuốc men, nuôi nấng, cho cả gia đình, con cái của họ, từ miếng ăn, nơi ở, học hành từ bé đến lớn. Đó là chưa kể, tiền họ làm được ở Mỹ, một phần chảy về quê quán của họ. Ngoài ra còn một số lao động thấp ở trong nước cũng bị mất việc vì cạnh tranh lương bỗng, và quyền lợi dân sinh, thuế má, nếu họ được chủ trả bằng tiền mặt để tránh thuế.
  4. Mối nguy tiềm ẩn:

Một khi đời sống mới khó khăn vì thiếu chuẩn bị nhiều mặt, tệ nạn xã hội sẽ nẩy mầm và lan tràn, sẽ làm cả xã hội tốt đẹp, nề nếp đều nhiễm bệnh. Các thành phố ven biên giới Mễ, chấp chứa dân khắp nơi trên thế giới, nằm chờ vượt biên. Có ai bảo đảm họ đủ tiền để sinh sống trong thời gian bất định, với một tương lai mù mịt. Nỗi thất vọng, nỗi lo sợ, sự thất nghiệp, thiếu thốn, kể cả chiếc đũa thần ngôn ngữ đã mất hiệu lực, tất cả đều không nằm trong dự tính, và tất cả là miền đất hứa cho những hoạt động tội phạm, như băng đảng, buôn lậu, chuyển vận ma túy, vân vân… Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến chính phủ Mexico bất lực trước sự tàn phá xã hội ở những nơi này. Bên phía HK tuy có đỡ hơn, nhưng với cái đà lãnh đạo của Obama hay Clinton hay kiểu phải đạo chính trị của DC, chẳng sớm thì chầy, Hoa Kỳ sẽ lâm vào nhân tai, đại nạn.

Đoàn Caravan, đáng thương ở chỗ là họ trở thành nạn nhân của những mưu đồ chính trị, chủ nghĩa phi nhân bản – lấy cứu cánh mơ hồ, không biết bao giờ mới đến, biện minh cho bất kỳ phương tiện nào, cho dù con người phải chịu khổ đau, hy sinh hiện tại. Nhân danh nhân đạo, hoá ra là tạo sự khổ đau, xung đột cho khách không mời mà đến và cả chủ nhà. Chính sách nhân đạo đúng đắn là lãnh đạo nước họ phải xem đất nước họ, dân nước họ ưu tiên. Y hệt như chính sách American First của TT Trump. Không làm được điều đó, thì nước loạn, dân nghèo đói, bệnh tật, dốt nát. Xã hội sẽ rơi vào vòng mắc xích, cái này là nguyên nhân cái kia.

Làm nhân đạo là phải bức phá mắc xích từ cái gốc ở đó, chứ sao lại ở Hoa Kỳ? Ngày nay có toà đại sứ, để giao lưu, cầu tiến và học hỏi. Đã có tài trợ kinh tế, nếu cần thì nhờ cố vấn làm thay đổi xã hội. Tại sao không làm? Cũng đất đai ấy, cũng thời tiết như thế; ở HK thời tiết còn khắc nghiệt hơn, tại sao lại không làm nên tích sự, để dân phải bị xúi giục bỏ nước ra đi?

Phàm làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả của nó. DC đã quên hoặc không tính cạn điều này. Ngày nay, nhờ có đoàn Caravan, dân Mexico đã bắt đầu thức tỉnh, xuống đường biểu tình. Sự thái quá của cánh tả tưởng rằng sẽ phá vỡ được kế hoạch xây dựng và bảo vệ đất nước của TT Trump. Nhưng họ đã lầm. Họ đã đặt gánh nặng lên chính Hạ viện DC trong những ngày tháng tới. Bức tường có thêm lý do vững chắc để xây.Và theo lẽ tự nhiên, chứ nào phải cuồng Trump mà nói, cuối cùng, tuy phải gian lao vất vả, ngọn cờ chính nghĩa của Tổng thống Trump vẫn sừng sững tung bay trước phong ba bão tố.

Vĩnh Tường

From: Do Tan Hung & Nguyen Kim Bang

Tuổi Già Hải Ngoại Và Niềm Vui Internet

Tuổi Già Hải Ngoại Và Niềm Vui Internet

Tác giảBs Nguyễn Thượng Chánh Nguồn:googlegroups Ngày đăng: 2019-02-07

Ngày nay việc sử dụng Internet được xem như là một phần trong sinh hoạt hằng ngày của đa số chúng ta. Internet là tai mắt và đồng thời cũng là sợi dây liên lạc (email, chat) giữa mọi người với nhau.

Chúng ta, trong đó có bạn và cả tôi nữa, ít nhiều đều là dân ghiền Internet chẳng khác nào mình ghiền… một loại ma túy tinh thần nào đó.

Lợi ích của Internet thì đã quá rõ ràng rồi, tuy nhiên nó cũng đã bị một số người chỉ trích và kết án thậm tệ như là một trong nhiều nguyên nhân gây nên tội phạm trong xã hội.

Ngoài ra, nó còn bị American Psychiatric Association gán thêm cho một tội khác nữa, đó là việc lạm dụng Internet một cách thái quá có thể làm cho người sử dụng bị xáo trộn về tâm thần, một hiện tượng mà các nhà tâm lý học gọi là Internet addiction disorder hay IAD.

Cũng may là American Medical Association đã không nhìn nhận IAD là chẩn đoán của một bệnh lý thật thụ.

Tuổi già và Internet tại Hoa Kỳ

Riêng đối với người cao tuổi tại Hoa Kỳ, The Nielson Company cho biết số senior sử dụng Internet đã tăng 55% từ 11.3 triệu cụ Nov 2004 lên 17.5 triệu Nov 2009. Số giờ các cụ ngồi gõ internet cũng tăng 11% trong khoảng thời gian 5 năm nói trên nghĩa là từ khoảng 52 giờ trong một tháng lên trên 58 giờ /tháng.

Hiệp hội người hưu trí Hoa Kỳ (AARP) cho biết có lối 40% những người trên 50 tuổi nói rằng họ rất thoải mái mỗi khi sử dụng internet đặc biệt là các mạng xã hội chẳng hạn như Facebook, Linked In, và Twitter.

Trong số 1360 cụ được thăm dò thì có 27% đã kết nối vào các trang mạng xã hội.

Internet giúp họ có thêm kiến thức về thế giới. 31% cụ thường sử dụng Facebook và trong nhóm nầy có 73% dùng trang Facebook để liên lạc với thân nhân và con cháu.

Phúc trình của Nielson Company cho biết email cá nhân là cách liên lạc phổ biến nhất của các cụ trên 65 tuổi, sau đó là xem và in bản đồ, thời tiết, xem hóa đơn, trả tiền online, xem và gởi hình ảnh, đọc và nghe tin tức, tìm hiểu các thông tin liên quan đến vấn đề sức khỏe, hoạch định kế hoạch đi du lịch, nghiên cứu thực đơn nấu nướng, tham khảo tình hình tài chánh, thị trường chứng khoán…

Một cái ghiền dễ thương

Một khảo cứu về việc sử dụng Internet và cell phone do JWT Survey thực hiện trên 1011 người Hoa kỳ từ 18 tuổi trở lên gồm có 42% đàn ông và 58% đàn bà, đã đi đến kết luận là dân Mỹ đứng đầu thế giới về vụ ghiền Internet.

Cao niên và Internet.

Cell phone và Internet chiếm một chỗ đứng quan trọng trong đời sống của người Mỹ, bởi vậy nếu hỏi họ có thể chịu đựng được bao lâu nếu không có Internet thì:

* 21% trả lời hai ngày

* 19% trả lời vài ngày

* một trong năm người trả lời là họ có thể chịu đựng được một tuần lễ.

*Bất luận tuổi tác, 59% đàn ông và 50% đàn bà đều có thể chịu đựng tình trạng thiếu Internet chỉ trong vài ba ngày mà thôi.

Cảm giác chung của họ là nếu vì lý do nào đó mà không có Internet khi họ muốn, thì họ có cảm tưởng như hơi thiếu một cái gì đó rất quan trọng.

Nói chung, 28% người được thăm dò nhìn nhận họ dành rất ít thời giờ cho những sự tiếp xúc trực tiếp mặt đối mặt, vì họ bận xem Internet hoặc Cell phone hoặc nghe nhạc mp3 hay bận chơi games điện tử.

Còn 20% thú nhận dành ít thời gian hơn lúc xưa cho những chuyện vật lộn trên giừơng!

Xem email bất cứ chỗ nào

– 25% thú nhận thường đem Internet lên tận giường ngủ (laptop hoặc cell phone) để xem. Trước khi ngủ, họ check email cuối cùng và đôi khi họ ngủ quên mà trong tay vẫn còn cầm cái cell phone.

– 43% cho biết họ để email mở thường trực cạnh bên giường để có thể nhận biết giữa đêm nếu có ai gởi mail đến.

– 59% người Mỹ đọc email khi vừa về tới nhà.

– Đọc ở nhà chưa đủ, một số 12% còn xách laptop hoặc mang cell phone theo vô nhà thờ để check email trong lúc Cha đang làm lễ ở phía trước.

– 37% check email lúc họ đang lái xe.

– 53% check email luôn cả lúc họ đang ở trong phòng toilet.

Chơi game và nghe nhạc

Thật không ngờ chính phái nữ có nhiều máy để chơi games nhất: 44% ở phụ nữ so với 39% ở nam giới.

34% người được thăm dò cho biết họ có iPod hoặc dụng cụ cá nhân khác để nghe nhạc.

Đa số là giới trẻ chiếm 49% so với 15% những người trên 55 tuổi.

Internet thay đổi lối sống của nhiều người

– 73% người được thăm dò cho biết họ đã thay đổi cách mua sắm của họ. Càng ngày họ càng có khuynh hướng mua sắm kiểu online nghĩa là qua Internet.

– Internet được rất nhiều người ưa thích vì tính tiện dụng của nó.

– Internet giúp chúng ta phương tiện trau dồi kiến thức và sự hiểu biết qua hai công cụ tìm kiếm rất thực tiển đó là Google và Yahoo. Kế đến, email cá nhân thường được tham khảo qua cái laptop hoặc qua iphone cá nhân.

Có một điểm tiện lợi là các địa chỉ Hotmail và Gmail có thể được mở ra xem ở bất cứ một computer nào khác hoặc kể cả qua iphone. Giới trẻ thường trao đổi tin tức cho nhau qua email.

Mười websites dẫn đầu về số lần truy cập 2011-2012

1- Google-USA

2-Facebook-USA

3- Youtube- USA

4- Yahoo-USA

5- Baidu.com-China

6- Wikipedia-USA

7- Blogger-USA

8- Window Live-USA

9- Twitter-USA

10- QQ.com-China

Internet sau khi qua đời: nỗi lo của người thân còn sống

Chúng ta tự hỏi, sau khi mình chết thì những trang mạng, facebook, compte email, v.v… của mình sẽ ra sao?

Sau đây là tóm lược từ bài “Internet après la mort” của Protegez vous.ca

Facebook:

Trên 300 triệu người sử dụng. Đây là nơi hẹn hò thường xuyên của dân internaute. Họ trao đổi tin tức, tâm sự, hình ảnh, v.v…

Sau khi viễn du tiên cảnh, chủ compte facebook để lại cho gia đình cũng như bạn bè cả khối hình ảnh và kỷ niệm còn ghi trong trang mạng xã hội nầy. Nhận thấy tầm quan trọng của vấn đề, facebook gom góp những điểm chánh yếu và làm một profile (hồ sơ-tiểu sử) của người quá cố. Lúc đó chỉ có những bạn của facebook mới có thể mở và gởi message của họ vào trong đó. Những thông tin quá nhạy cảm, như địa chỉ và tình trạng statut gia đình đều bị rút bỏ. Bạn bè và thân nhân không thể vào xem những message quá riêng tư của người khuất bóng. Khi có lời yêu cầu từ gia đình, facebook sẽ đóng compte lại.

Gmail

Thân nhân có thể xin phép để được xem Gmail của người quá cố. Họ phải chứng minh là đại diện chánh thức và là người có trách nhiệm trong việc thừa kế. Phải trưng giấy khai tử và các bằng chứng đã có gởi message Gmail lúc trước, khi người đó còn sống. Các chứng từ có thể gởi cho Gmail bằng Fax hoặc qua bưu điện.

Yahoo

Lề lối bảo mật của Yahoo cao hơn Gmail và Hotmail. Trong bất cứ trường hợp, Yahoo không bao giờ cho phép người thân vào xem compte điện thư của người đã quá cố. Thân nhân có quyền xin Yahoo đóng compte lại. Theo Yahoo, thân nhân có quyền vào xem compte người quá cố nếu tên của họ có ghi trong di chúc.

Window live hotmail

Hotmail tự động đóng bất cứ compte nào nếu không sử dụng trong 270 ngày và địa chỉ sẽ được phân phát cho người mới. Muốn vào xem compte của người quá cố, người thân phải chứng ninh họ là người thừa kế, trình bằng lái xe và tờ khai tử. Có thể gởi qua fax hoặc bằng bưu điện.

Myspace

Không có đường lối rõ rệt. Khi có yêu cầu của thân nhân, Myspace có thể xóa bỏ compte của người đã chết.

Internet và tôi

Internet đã giúp tôi trau giồi thêm kiến thức, giải trí và thoát ly phần nào ra khỏi nỗi niềm cô đơn của tuổi hoàng hôn.

Bước đầu làm quen với Internet cũng rất khó khăn vì lớn tuổi nên rất bảo thủ và rất e ngại những kỹ thuật quá mới mẻ.

Nhưng các con tôi thì nhất quyết kéo, đẩy ông già tía của chúng nó vô làm quen với internet cho kịp với bước tiến của xã hội. Thú thật tôi rất lo.

Chủ động là thằng con trai của tôi. Lúc đó đang học trung học. Nó đi mua máy móc, lúc đầu thì mấy cái desktop PC to tổ chảng. Mua về nó tháo mở bung cái máy ra, lấp ráp thêm bộ phận nầy, gắn thêm cái nọ, load thêm chương trình kia…Nó tự làm. Tôi không biết nó học ở đâu và từ bao giờ nên tôi ngại quá. Lỡ ráp vô máy không chạy thì mất toi tiền. Nhưng rồi mọi việc cũng đều tốt đẹp.

Sau một thời gian vài năm, nó biểu tôi quăng bỏ đi vì máy đó “hết hay”, chạy chậm và to quá, quê lắm. Mua laptop hay hơn, nhanh hơn và gọn hơn. Nó nói sao thì tôi nghe vậy chớ mình có biết ất giáp gì đâu. Chỉ biết hỏi nó là có tốn tiền lắm không.

Rồi nó chỉ tôi các cách sử dụng căn bản, load cho tôi cái fonts VN và một số program cần thiết khác, chỉ cách mở file, gởi bài đi v,v…Mấy cái chuyên như scan virus thì nó làm cho tôi lúc nào thấy cần vì nó nghĩ là nếu có chỉ tôi cũng không chắc gì tôi làm được như ý nó muốn.

Thế rồi năm 2006, nó lấy vợ và dọn sang miền Tây Canada lập nghiệp và làm việc luôn trong ngành computer… Nó đi qua bên dó xa gần 4000 km làm tôi chới với, biết hỏi ai bây giờ mỗi khi có problem về computer hay internet? Lo lắm. Lúc còn ở chung nhà với tôi, mỗi khi có rắc rối về máy móc, TV, đèn đuốc, laptop, v.v… hay không hiểu cái gì thì tôi chỉ cần réo lên một tiếng là nó chạy lại liền. Nó chỉ cần gõ lên bàn phím lốc cốc 6-7 cái là ok hết. Tôi cố nhìn theo nhưng không kịp. Có khi nó làm chậm lại và nói tôi phải nhìn cho kỹ, kỳ tới nếu có xảy ra problem nầy thì gõ y như vậy. Rồi nó trấn an tôi. “Không có gì phải lo hết. Nếu có problem, báo cho con biết con sẽ sửa cho”. Lúc đầu tôi không mấy hiểu nó muốn nói gì nhưng lúc sau nầy hể có problem là tôi email hay phone cho nó. Nó trả lời là phải gõ nút nầy nút nọ thì mình làm y vậy là ok.

Nếu thấy trường hợp khó thì nó nói “ Đừng tắt Internet, để tối con sửa cho. Goodnight Pa” Khi đó thi tôi mới hiểu là nó làm remote assistance.

Sáng sớm hôm sau, khi nhìn lên màn hình laptop thấy Notepad ghi chữ DONE.

Thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra, có nhiều khi chuyện không có gì, chỉ cần gõ “đúng nút” là được. Sau nầy tôi “biết khôn” hơn, mỗi khi có problem lạ thì tôi vô google tìm trong các forum của những nạn nhân có cùng một vấn đề như mình. Họ chỉ cách giải quyết. Tóm lại vạn sự khởi đầu nan. Lúc đầu thì thấy khó vì chưa quen cách sử dụng mà thôi.

Tại sở làm, các đồng nghiệp của tôi đều thuộc thế hệ trẻ tuổi nên sử dụng computer và internet là chuyện quá tự nhiên. Họ chỉ dẫn tôi làm cái gì thì tôi biết cái đó, đủ để làm việc mà thôi. Tây họ gọi kiểu nầy là vừa làm vừa học (apprendre sur le tas).Còn khó quá, thì phone cho technical assistance của cơ quan nó giúp.

Còn nhớ, vào những năm 90, mỗi khi gởi rapport hay công văn thì thường là phải đánh máy và gởi qua bưu điện, vừa mất thời gian và vừa lâu lắc hết sức. Sau đó thì lần lần các thủ tục hành chánh đều đuợc làm bằng computer hết. Mỗi nhân viên CFIA đều được cơ quan cấp cho một địa chỉ email cá nhân với mã số đặc biệt của nhà nước… để sử dụng trong nội bộ với nhau.

Cao niên và Internet.

Vui buồn một kiếp tha hương

“…Trong vòng vài chục năm gần đây, nhờ sự phổ biến rộng rãi của Internet, nên các bạn lớn tuổi của tôi đã có thêm được một nguồn vui mới – khiến làm tăng thêm phẩm chất của cuộc sống – và như vậy là có thêm điều kiện để thực hiện được cái lý tưởng “Sống lâu và Sống có ích” như nhiều người đã tâm niệm từ bấy lâu nay…”(Ngưng trích, Đoàn Thanh Liêm- Niềm vui của tuổi già trong thời đại internet)

Nhờ internet mà từ hơn 8 năm nay tôi thưòng xuyên gõ bài gởi đi khắp bốn phương trời…Đó là một niềm vui, một hobby của tôi trong tuổi xế chiều.

Tôi gõ để tự mình trau dồi thêm kiến thức, để tự học hỏi, để tự mình giải khuây, để khỏi nghĩ quẩn, để khỏi bị trầm cảm, để khỏi bị bệnh Alzeihmer, để thoát ly và cũng để giảm bớt stress trong cuộc sống, v.v…

Thế cho nên tôi gõ cho người đọc nhưng thật sự ra là tôi cũng đồng thời gõ cho chính tôi, cho cuộc sống của mình được thêm phần ý nghĩa hơn.

Tôi rất vui sướng vì ít ra mình cũng có nhiều may mắn và tự do làm được những gì mình ưa thích trên đời.

“Giờ đây đừng khóc sầu chi đàn ơi!
Lên vai cùng lê đôi gót tha hương.
Mình dìu nhau khắp nơi chân trời,
tìm vần thơ ngát hương đời
để dệt thành câu hát quê hương”
(Lam Phương- Kiếp tha hương)

Gọi là Ghiền Internet có đúng hay không?

Chắc là đúng thôi, nhưng không phải là một loại ghiền ghê gớm bệnh hoạn như ghiền rượu, ghiền thuốc lá, xì ke, ghiền casino, v.v…

Ghiền Internet có thể giúp chúng ta giải tỏa stress, giải khuây, thoát ly, thêm nhiều bạn bè mới, cải thiện mối giao tiếp xã hội, du lịch trong không gian, giúp chúng ta mở rộng tầm nhìn, tăng thêm kiến thức, v.v…

Nhờ đó, nó còn giúp chúng ta hiểu được thêm nhiều khía cạnh của nhân sinh cũng như các hỉ nộ ái ố cay đắng ngọt bùi trong cuộc sống!

Có nghiên cứu gần đây của Đại học Los Angeles cho thấy người già cả mà ghiền Internet thì tốt lắm vì các cụ sẽ cải thiện được trí nhớ rất nhiều. Theo thăm dò cá nhân, có lối 90% cao niên thường xem Internet trong ngày. Nhờ sử dụng internet mà các cụ cảm thấy bớt lẻ loi trống vắng nên bớt bị trầm cảm.

Theo Phoenix Center, việc sử dụng thường xuyên internet rất tốt cho sức khỏe tâm thần của người già và giúp cho họ tránh được bệnh trầm cảm và bệnh lú lẫn Alzheimer.Một khảo cứu của Semel Institute for Neuroscience and Human Behavior, đại học UCLA Hoa Kỳ cũng kết luận là Internet giúp kích thích não và cải thiện trí phán đoán.

[Theo các nhà chuyên môn về bệnh tâm thần thì vấn đề trầm cảm (depression) có khuynh hướng gia tăng trong nhóm người trung niên và cao niên VN sống tại Little Saigon-Quận Cam].(Theo newamericamedia. org-More Older Vietnamese American Seeking Help for Depression)

“Mental health professional and community volunteer Suzie Dong-Matsuda explained that although mental problems tends to be stigmatized among Vietnamese Americans, she is witnessing an increase in adults in midlife and older who seek help for depression among Vietnamese Americans in Orange County’s Little Saigon.”

Kết luận

Càng về già, cái gì cũng lần lần mất bớt đi hết…Cũng may, Internet đem đến những nguồn vui ảo giúp chúng ta sống những ngày còn lại không đến đổi quá vô vị.

Duy chỉ còn lại một vấn đề nho nhỏ là đôi khi em LapTop bị một sồ bà xem như là một tình địch đáng ngại của họ. Chuyện các bà ghen với cái computer cũng rất thường hay thấy xảy ra lắm.

Nhiều ông ôm computer suốt ngày, không thèm ngó ngàng gì đến chuyện trong nhà ngoài ngõ và thậm chí còn quên luôn sự hiện diện của bà nhà nữa nên bị mấy bả ghen, tức, cằn nhằn cự nự thì cũng không có gì là oan đâu.

Internet là con dao hai lưỡi, có mặt tốt nhưng cũng có mặt xấu của nó.

Nó là kho tàng kiến thức, nhưng dồng thời cũng là một cái thùng rác vĩ đại.

Điều quan trọng là chúng ta phải biết lựa chọn sao cho đúng mà thôi…Mà thế nào là đúng, thật khó biết?

Câu trả lời cũng còn tùy theo hoàn cảnh và cá tánh của mỗi người nữa.

Thôi, nếu thích quá thì cứ việc làm, cứ việc ghiền thả cửa đi. Đây là xứ tự do mà.

Lo làm chi cho thêm mệt. Cứ vui vẻ an hưởng tuổi già phải không các bạn./.

***

Tham khảo:

– JWT Survey: US users seriously addicted to Internet, cell phone http://www.marketingcharts.com/telev…ers-seriously- addicted-to-internet-cell-phones-1718/ – 10 most visited websites 2011-2012 http://exploredia.com/10-most-visite…tes-2011-2012/

– Internet usage among seniors increasing http://www.holidaytouch.com/Retireme…ors-increasing

– Internet addict…Jusqu’où êtes vous prêt à aller. http://www.selda-prey.com/article-13074785.html

– Internet après la mort http://www.protegez-vous.ca/technolo…t-et-mort.html

– Bùi Văn Đỗ- Internet với người Việt cao niên ở nước ngoài http://www.viethoa.nl/pagina66.html

– More Older Vietnamese American Seeking Help for Depression http://newamericamedia.org/2012/04/m…depression.php

– Đoàn Thanh Liêm-Niềm vui của tuổi già trong thời đại Internet http://www.danchimviet.info/archives…ternet/2013/07

– Đất Việt-Khi tình nhân là… cái laptop

http://news.zing.vn/Khi-tinh-nhan-la-cai-laptop-post39987.html

Bs Nguyễn Thượng Chánh

Đời người luôn có: 2 việc không thể đợi, 2 thứ không thể sợ, 2 điều không thể lựa chọn

Đời người luôn có: 2 việc không thể đợi, 2 thứ không thể sợ, 2 điều không thể lựa chọn

Nhân gian vô thường, thế sự khó lường, vật đổi sao dời, con người cũng chỉ đang mò mẫm trong cõi nhân sinh. Đời người ngắn chẳng tày gang, vậy thì, có những chuyện nào không thể đợi, không thể sợ, không thể lựa chọn trong kiếp người?

Sinh mệnh như ngọn đèn trước gió, chẳng ai dám tự tin nói rằng ngày mai mình vẫn còn trên thế gian này hay không. Chỉ mới gặp hôm qua mà hôm nay choàng tỉnh, người ấy đã về cõi thiên cổ rồi. Chỉ trong chớp mắt mà âm dương cách biệt nghìn trùng. Thân xác tuy còn đây mà linh hồn đã về nơi xa lắm, vĩnh viễn chẳng có ngày gặp lại.

Vậy thì, có những chuyện nào không thể đợi, không thể sợ, không thể lựa chọn trong kiếp người?

Hai việc không thể đợi:

  1. Hiếu kính cha mẹ

Trên đời này chuyện gì cũng có thể đợi, duy chỉ có việc hiếu kính cha mẹ là chẳng thể thong dong. Bởi lẽ: “Mẹ già như chuối chín cây, biết ngày nào rụng, biết ngày nào rơi!”; “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng đợi”.

Còn nhớ khi xưa, chúng ta lẫm chẫm tập đi, ê a học nói, tới khi cắp sách đến trường, cha mẹ vẫn ngày ngày chăm bẵm, chẳng phút nào quên nghĩ về chúng ta. Còn nhớ ngày ấy, khi mẹ lệ trào khóe mắt, cha yên lặng nhìn xa xăm, cố kìm nén nỗi lòng tiễn đưa con gái về nhà chồng, rồi lại phấp phỏng lo lắng con gái của mẹ có hạnh phúc hay không? Còn nhớ ngày đó, cha mẹ cười rạng rỡ thi nhau đón lấy đứa con còn đỏ hỏn mà cưng nựng, mà vuốt ve. Còn nhớ bóng dáng cha mẹ tóc điểm bạc, lặng lẽ ngóng trông đàn con quây quần bên mâm cơm ngày Tết.

Có bước nào trên chặng đường con đi mà không chan chứa tình yêu vô bờ và tâm huyết mẹ cha? Chúng ta lớn lên từng ngày thì cha mẹ lại già đi từng ngày. Cứ mải miết với cuộc sống, bất chợt chúng ta phải nhói lòng khi nhận ra: Mỗi mùa xuân qua mái tóc cha mẹ lại thêm nhiều sợi bạc, khóe mắt lại thêm nhiều nếp nhăn, ánh mắt mờ đi và đôi chân chậm lại.

Ân tình dưỡng dục của cha mẹ như núi cao, như biển rộng sông dài. Có lẽ nào chúng ta lại để mặc cho công việc bận rộn và cuộc sống bộn bề kéo chúng ta rời xa cha mẹ? Có thể nào cha mẹ mãi ở đó trông ngóng từng cuộc điện thoại của chúng ta, khắc khoải chờ mong bóng con về? Vậy nên mới nói, việc hiếu kính, đền đáp ân tình sâu nặng của cha mẹ là việc chẳng thể nào xếp sau.

  1. Giữ gìn sức khỏe

Con người cả đời mải miết chạy theo Danh, Lợi, Tình, Tiền mà quên mất vốn quý nhất của mình là Sức Khỏe. Tuổi trẻ thường dùng sức khoẻ đổi lấy tiền bạc, tới khi già lại dùng tiền bạc đổi lấy sức khoẻ. Bởi lẽ sức khỏe là cái gốc của chúng ta, không có sức khỏe thì dẫu tiền bạc như núi, danh vọng vang dội, tình yêu chan chứa, chúng ta cũng chẳng thể hưởng thụ và trải nghiệm niềm hạnh phúc ấy.

Có người nói rằng đợi đến khi có công việc tốt rồi sẽ chăm lo sức khỏe của bản thân. Đến khi có được công việc rồi, họ lại có những kế hoạch san sát phía sau như kết hôn, sinh con, nuôi con khôn lớn…

Nhưng bạn biết chăng, gánh nặng trên vai càng lớn thì càng phải coi trọng sức khỏe của bản thân hơn. Đừng hoang phí sinh mệnh của mình khi chúng ta vẫn còn trẻ trung, sung sức. Chỉ cần sức khỏe yếu đi thì trăm thứ bệnh tật sẽ lăm le ùa tới. Đến khi ấy, chúng ta thật khó có được những tháng ngày bình yên để tận hưởng hương sắc cuộc đời.

Vậy nên, nhân khi còn trẻ hãy chăm lo sức khỏe của bản thân nhiều hơn. Hãy ăn uống ngủ nghỉ điều độ, tạo cho mình những thói quen lành mạnh. Bắt đầu từ hôm nay hãy dậy sớm, cùng chạy bộ đón ánh bình minh, hay đánh cầu lông hít thở khí trời trong lành. Đặc biệt là hãy mở rộng tấm lòng bao dung, giữ cho mình một tâm thái tốt, mang đến hạnh phúc cho mọi người. Khi tâm hồn khoáng đạt, thư thái, thì sức khỏe cũng sẽ mỉm cười với bạn.

Hai thứ không thể sợ:

  1. Cái chết

Đã sinh ra làm kiếp con người, thì dẫu là người quyền quý cao sang hay bần cùng túng thiếu, có ai mà không một lần “yên giấc nghìn thu”?

Vũ trụ rộng lớn mênh mang luôn mang theo quy luật “Thành, trụ, hoại, diệt” mà luân chuyển vạn vật trong cõi thế gian. Con người cũng chỉ ở trong vòng quay vĩ đại ấy mà thôi. Sinh lão bệnh tử đã là quy luật tự nhiên, chẳng thể thay đổi, thì chúng ta lo sợ nào có ích chi?

Chi bằng chúng ta hãy vui vẻ chấp nhận và thay đổi góc nhìn của mình về cuộc đời. Nếu ai cũng một lần phải rời xa cõi thế gian thì thay vì tiếc nuối, hãy trân quý từng phút giây chúng ta được sống. Đừng hoài phí tháng năm vào những trò chơi vô bổ, vào những thú vui tầm thường.

Hãy biến mỗi ngày thành một ngày có ý nghĩa và tràn ngập niềm vui; hãy lưu lại cho thế hệ sau những điều tốt đẹp. Nếu muốn sống mãi trên cuộc đời, thì hãy sống mãi trong lòng người; muốn sống mãi trong lòng người, thì cần phó xuất nhiều hơn, nghĩ tới người khác nhiều hơn. Chỉ có như vậy thì vào giây phút cuối cùng khi từ biệt cõi trần chúng ta mới không thảng thốt, cũng không tiếc nuối.

Nếu “chết” chỉ là cái cớ để trở về với đất mẹ yêu thương, trở về ngôi nhà chân chính của mình, thì chắc hẳn trong lòng chẳng có sợ hãi, mà chỉ còn lại yêu thương và hạnh phúc vô bờ.

  1. Nỗi cô đơn

Chúng ta sinh ra đã sợ nỗi cô đơn. Khi còn thơ bé, chúng ta sợ phải ở nhà một mình, lúc nào cũng chỉ muốn sà vào lòng mẹ yêu thương. Lúc ấy chỉ cần thức giấc nhìn quanh không thấy bóng người, chúng ta lại òa khóc, mong một vòng tay đưa ra hay nghe thấy giọng nói của mẹ cha.

Khi cắp sách đến trường chúng ta lại vui cùng bè bạn, sợ cảm giác cô đơn, thui thủi một mình. Lớn lên, nỗi cô đơn đã thúc giục chúng ta tìm một nửa yêu thương của mình, cùng nhau vun vén một mái ấm hạnh phúc. Khi những đứa con tung cánh bay xa, chúng ta lại sợ phải một mình đối diện với nỗi cô đơn của tuổi già, chỉ mong có người bầu bạn, con cháu sum vầy.

Chúng ta trốn tránh sự cô đơn bằng cách tìm cho mình những mối quan hệ thân mật, nhóm nọ nhóm kia.

Nhưng có khi nào đang vui vầy cùng bè bạn, đứng giữa biển người mênh mang, chúng ta lại thấy lòng cô đơn đến lạ lùng? Như ánh mắt ai đó đang khắc khoải, như trái tim ai đó đang chờ mong chúng ta trở về? Chúng ta không nghe thấy hơi thở của họ, không nghe thấy nụ cười của họ, không nhìn thấy đôi mắt họ, nhưng chúng ta mơ hồ cảm nhận được họ bằng trái tim mình.

Trải nghiệm khác nhau trong cuộc sống của mỗi người tạo nên những suy nghĩ khác nhau và cảnh giới khác nhau. Mỗi người đều là tác phẩm độc nhất vô nhị của tạo hóa. Nên chăng sự khác biệt của mỗi người cũng là điều quá đỗi bình thường? Nếu mọi người không hiểu chúng ta, không tán đồng với ý kiến của chúng ta, thì cứ cười xòa cho xong chuyện. Những gì cần làm thì cứ bình tâm mà làm cho đến nơi đến chốn.

Điều thật kỳ lạ là những người tu luyện trên núi cao, rừng già, xung quanh chẳng một bóng người mà họ lại không hề thấy cô đơn. Phải chăng họ đã tìm được sợi dây liên hệ vô hình giữa mình và vũ trụ bao la này, nên mới sống an nhiên, tự tại đến vậy? Phải chăng khi con người tìm được chính Đạo, tìm được ý nghĩa chân chính của đời mình thì sẽ không còn cảm giác cô đơn ấy nữa? Chỉ còn lại trong họ tình yêu cuộc sống và trân quý những phút giây họ đặt chân trên thế gian này.

Hai điều không thể lựa chọn:

  1. Xuất thân

Con người sinh ra ở đâu, sinh vào thời khắc nào cũng không thể tự mình lựa chọn. Có người sinh ra trong nhung lụa, được người người tung hô tán tụng. Nhưng cũng có người lại sinh ra trong cảnh bần hàn, khốn khó. Dường như hoàn cảnh thuận lợi sẽ giúp con người bay cao, bay xa hơn và có cuộc sống hạnh phúc hơn.

Nhưng cũng có câu rằng: “Thời thế tạo anh hùng”. Trong cảnh loạn lạc, khi vật đổi sao dời, cảnh đời rối ren lại thường xuất hiện những bậc vĩ nhân tế thế cứu đời. Hay như càng những ngày đông rét buốt thì những đóa hoa mai lại càng tươi tắn hơn.

Kỳ thực không ai chọn được xuất thân cho mình. Nhưng xuất thân tốt hay xấu cũng không quan trọng bằng tự tu dưỡng tâm tính và khí phách của bản thân. Hoàn cảnh càng gian khó lại càng là môi trường tốt để tôi luyện nên những bậc vĩ nhân và anh hùng lưu danh sử sách.

  1. Vận may

Sống trên đời ai cũng mong muốn sẽ gặp nhiều may mắn, nhưng lại chẳng có ai lựa chọn được vận may cho mình. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể lựa chọn cách mình ứng phó như thế nào.

Khi gặp vận rủi, xin hãy nhẫn nại hơn một chút. Mỗi khi cánh cửa lớn khép lại, Thượng Đế sẽ ban cho bạn một cánh cửa sổ được mở ra. Ông Trời không tuyệt đường của ai bao giờ, sự việc cũng thường biến chuyển vào thời khắc cuối cùng. Vậy nên khi gặp vận rủi xin đừng quá thất vọng, gặp vận may cũng đừng quá đắc ý. Câu chuyện “Tái ông thất mã” vẫn còn nguyên vẹn giá trị đến tận ngày nay. Phúc họa khôn lường, thật giả, đúng sai thì cặp mắt phàm trần khó có thể nhìn thấu suốt. Chi bằng trầm tĩnh và cẩn trọng thì hơn.

Xưa có câu rằng: “Ở hiền gặp lành”; “Thiện ác hữu báo”. Muốn gặt may mắn ắt phải gieo duyên lành, bởi lẽ “người yêu nên phúc, người ghét nên họa”. Dẫu là họa hay là phúc, chỉ cần trong tâm mỗi người trước sau luôn giữ vững một ý niệm này: Ý nghĩa của đời người là ở sự phó xuất, là ở việc cho đi, chứ không phải nhận lại, cũng không phải là giành giật, bon chen.

Dẫu không có sức mạnh xoay chuyển cả ngọn núi, nhưng chúng ta vẫn có thể di chuyển tới góc độ phù hợp với bản thân mình. Cuộc sống có nhiều điều không thể lựa chọn, nhưng chúng ta lại có thể thay đổi tâm thái của mình, biến buồn thành vui, biến nguy thành an, biến điều nhạt nhẽo thành sự thú vị.

Posted by: lpk 116

Đọc lại thêm một lần nữa

Đọc lại thêm một lần nữa:

Trên fb Huỳnh Hoàng Nhật

“Có người nói với tui rằng Cải Cách Ruộng Đất 1953-1956 là một sai lầm, tui nói thẳng: đó là tội ác của những kẻ có ý thức man rợ!

Vì sao ư? Đọc trong đoạn hồi ức của thi sĩ Hữu Loan, tui không thể không rùng mình khi ông tả cảnh người ta xét xử đấu tố bằng cách chôn người bị kết tội xuống đất, chừa duy nhất hai cái đầu nhô lên rồi cho trâu kéo cày qua, cày lại. Tởm lợm hơn, hai người địa chủ mà ông kể chính là những người cưu mang, quyên góp nuôi đơn vị của ông khi ông còn trong quân ngũ, là cha mẹ của người vợ sau này của ông (ông chỉ là nhân chứng thời cuộc và đã xuất ngũ trước đó, khi người ta cấm ông làm thơ thương nhớ người vợ đầu đã mất). Hay trường hợp Nguyễn Thị Năm, một địa chủ yêu nước, từng góp tiền cho Việt Minh trước CMT8 20000 đồng Đông Dương (tương đương 700 lạng vàng), bà miệt mài theo kháng chiến, cho 2 con trai đi bộ đội, góp thêm 100 lạng vàng trong đợt huy động “Tuần Lễ Vàng”, nuôi giấu hàng trăm cán bộ cán bộ Việt Minh, có những vị sau này giữ những cương vị quan trọng như Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng, Hoàng Hữu Nhân, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Tùng, Vũ Quốc Uy, Hoàng Thế Thiện, Lê Thanh Nghị..Thế mà ngày bà bị đấu tố, các cán bộ đó ở đâu ? Là người thường, chịu ơn người khác phải báo, huống hồ toàn là những bậc “đại trí, đại dũng” ? Vậy, tính nhân nghĩa của CM có còn không?!

Đó là bàn về khía cạnh tình người, còn về mặt pháp luật, cách hành xử những địa chủ (chưa xét đến vô tội, bị bắt oan) cũng là không ổn khi “Ủy ban Cải cách ruộng đất tại địa phương tự cho phép các đội Cải cách ruộng đất được bắn vào địa chủ gian ác để nâng cao khí thế nông dân. Việc bắn địa chủ mở đầu từ Thái Nguyên sau lan tràn đi nhiều nơi, được dân chúng các địa phương coi là một phương pháp tốt, để nâng cao uy thế của nông dân” (trích hồi ký Giọt nước mắt và biển cả -Hoàng Văn Hoan). Rõ ràng, nó thể hiện bản tính mọi rợ và vô pháp, vi phạm trắng trợn quyền được sống và được bảo vệ mạng sống trong Tuyên Ngôn độc lập mà CT Hồ Chí Minh đã đọc, đã hứa trước toàn dân, vi phạm Hiến Pháp 1946 “không ai bị xem là tội phạm khi họ chưa bị Tòa án chứng minh là có tội”. Đó là điều bội Tín !

Đến đây sẽ có người cho rằng đó chẳng qua vì giải pháp tình thế trong thời cuộc, kiểu giống Tào Tháo “mượn” đầu quan coi lương để ổn định lòng quân khi quân lương chưa đến. Xin thưa, đừng ngụy biện. Thứ nhất, xét về tình thế của Tào thì lúc đó lương hướng đã hết, cấp bách đến nỗi quân lính tính đào ngũ trong khi địch quân trước mặt. Thứ nhì là Tào Tháo vẫn nói rõ với quan coi lương mục đích của mình. Thứ ba ông ta lo cho gia đình vị quan đó đầy đủ như đã hứa, thứ tư là các sử quan vẫn được chép rõ ràng về hành vi này. Cả bốn điều trên, Quân Giải Phóng đều không có ! Bởi, tình hình khi cải cách diễn ra, không hề có một sức ép nào, họ có đủ thời gian để suy xét cho tường tận xem ai ngay ai gian. Nếu vì lòng nhân thì họ – Người Giải Phóng có thể bỏ tiền ra mua hoặc thuyết phục các địa chủ nhượng đất lại để họ phân phát cho nông dân, hoặc đánh thuế cao vào phần đất “dôi ra” theo tiêu chuẩn tối đa của địa chủ để lấy tiền phục vụ dân nghèo, thiết nghĩ những địa chủ giàu lòng nhân như bà Cát Hanh Long hoặc kẻ khác vì thời thế cũng sẽ chấp nhận, chứ không nhất thiết là phải giết người, nhất là với những người trong tay họ hoàn toàn không có khả năng kháng cự. Cướp của người giàu chia cho người nghèo chỉ là hành động của phường lục lâm thảo khấu thời phong kiến hoặc giả là của kẻ không có năng lực phân xử, bất Trí !

Thiết nghĩ kẻ làm sai phải biết sửa sai, đừng ngụy biện chống chế, kẻo lại phạm vào đại kỵ của người xưa từng dạy :

Hại người từng giúp mình là bất nhân.Nhận lỗi chung chung, không đi thẳng vào vấn đề, trường hợp cụ thể, cách khắc phục hậu quả là bất dũng. Giả dối, lừa gạt người khác (nhất là người thật thà, thiếu hiểu biết) là việc làm của kẻ ti tiện, không hiểu lễ giáo, cư xử ở đời. Phàm những ai sống chung với kẻ : bất nhân, bất nghĩa, bất lễ, bất trí, bất tín, bất dũng thì quả thật là…bất hạnh !

Image may contain: 1 person, sitting and outdoor
Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: 3 people, people standing
Image may contain: 1 person

Thông điệp nghe từ Việt Nam.

Thông điệp nghe từ Việt Nam.

Giao Chỉ, San Jose

Chiều ngày thứ ba đầu tháng hai 2019 chúng tôi ngồi nghe bản thông điệp của ông Trump. Gần như cùng một lúc, người Việt bên kia bờ đại dương cũng căng mắt xem nước Mỹ trình diễn dân chủ. Ban ngày ở Mỹ là ban đêm ở Việt Nam. Vậy mà ngày sáng hôm sau, từ Việt Nam anh em ta đã phổ biến bản dịch Việt Ngữ. Trọn vẹn và khá thông suốt. Thông điệp của tổng thống Hoa Kỳ đọc hàng năm là sự kiện trọng đại và thường hấp dẫn. Nhưng năm nay thì hết sức hấp dẫn… Vì sao thì các bạn đã biết rồi.

Những người khách đặc biệt: Từ cả trăm năm, luôn luôn vị đứng đầu lập pháp Hoa Kỳ đọc thông điệp là có khách danh dự để giới thiệu tiểu sử và thành tích. Năm nay tổng thống Mỹ đưa ra đủ các thành phần trong xã hội. Ông nhắc đến đệ nhị thế chiến tại Âu châu với cuộc đổ bộ ngày dài nhất năm 1944 để giới thiệu 3 chiến binh hiện diện. Binh nhất Joseph Riley, trung sĩ Erving Walker và trung sĩ Hartman Zeitcheck. Tổng thống nói: Thưa quý ông, chúng tôi xin kính chào. Một thành tích khác ông nhắc đến 50 năm trước phi hành gia dũng cảm bay 250 ngàn dặm trong không gian mang theo lá cờ Mỹ tới mặt trăng. Những khách khác được giới thiệu là hai người tù cần sa ma túy, hạnh kiểm tốt được thả để có cơ hội làm lại cuộc đời. Thêm câu chuyện gây xúc động cho cử tọa khi người khách cựu tù nhân quốc xã được giới thiệu. Ông là người cùng gia đình sống sót trên chuyến xe lửa đưa dân Do thái vào các lò thiêu sống.  Như vậy, năm nay tổng thống Mỹ đã có những nhân vật đặc biệt để giới thiệu bằng sở trường xuất sắc của ông trên sân khấu nghị trường. Và ông còn có nhiều khách quý khác được nhắc đến. Kể cả cậu bé vất vả ở trường vì cùng họ Trump… Khi các nhân vật danh dự được giới thiệu, cả 2 phe Cộng Hòa và Dân Chủ đều đứng lên vỗ tay. Toàn thể hội trường đều hào hứng, tỉnh táo theo dõi, ngoại trừ có cậu bé rất nhỏ, ngủ lăn quay.

Bài diễn văn được chờ đợi.

Theo thông lệ diễn văn tổng thống đọc trước lưỡng viện quốc hội phải tổ chức từ tháng giêng. Nhưng năm nay đã có nhiều trở ngại chính trị. Ngân sách quốc gia soạn thảo đáng lý phải hoàn tắt đầu năm. Tổng thống đòi phải có 7 tỷ 5 để xây tường biên giới. Hạ Viện năm 2019 bắt đầu do đảng dân chủ đa số dành quyền kiểm soát đã từ chối. Bà tân chủ tịch của tòa nhà lập pháp sau 2 năm dài cam chịu cảnh yếu thế nay vùng lên bác bỏ yêu cầu của ngài tổng thống Cộng Hòa đứng đầu hành pháp. Không có tiền xây tường ông Trump không chấp nhận giải ngân. Một phần quan trọng của các cơ quan chính phủ liên bang không có lương phải đóng cửa. Chuyện rắc rối kéo dài hơn một tháng vẫn chưa phân thắng bại. Quốc hội Dân Chủ từ chối không mời tống thống Cộng Hòa đến đọc diễn văn. Ông Trump phải giải tỏa ngân sách, tạm chấm dứt đóng cửa nhà nước để vào quốc hội đọc thông điệp rồi hạ hồi phân giải. Không khí tranh chấp của lưỡng đảng công khai và rất gay go đã làm cho cả thế giới phải theo dõi khi tổng thống đọc thông điệp. Nhận xét chung của giới truyền thông coi như ông Trump đã lùi bước nhưng bài diễn văn đạt được cảm tình của dư luận với khả năng hùng biện và nội dung tương đối hòa dịu hơn thường lệ.

Báo cáo thành tích cuối năm.                                                                 

Tổng thống nhắc đến thành tích vẻ vang của thời gian cả 2 năm qua. Kinh tế tiến mạnh, thêm công việc, giảm thất nghiệp. Gia tăng ngân sách quốc phòng, quân đội Mỹ hiện vô địch, nhưng ông lại chủ trương rút quân về. Ông tuyên bố nước lớn không đánh trận nhỏ. Đồng thời ông cũng rút chân nước Mỹ ra khỏi nhiều hiệp ước quốc tế. Tổng thống chủ trương tất cả đều thảo luận One to One. Trực tiếp từng nước một. Không chơi hội đồng. Ông thành công trong việc đòi hỏi các nước NATO đóng thêm tiền. Ông can đảm đưa tòa đại xứ Mỹ về thủ đô Do Thái. Mới đây ông mau chóng lên tiếng ủng hộ phe dân chủ nổi dạy tại Venezuela và ông tiếng xa hơn nữa, doạ dẫm sẽ đem quân sang cứu phe cách mạng dù rằng sẽ phải đương đầu với cả Nga và Tàu. Trong trận chiến tranh kinh tế, ông lại nói thẳng rằng để cho nước Tàu lộng hành không có gì phải trách các nhà lãnh đạo Bắc Kinh mà ông đổ lỗi của các nhà lãnh đạo Hoa kỳ từ những năm trước. Xem ra tổng thống Hoa Kỳ rất nể nang đường lối lãnh đạo của Putin và Tập Cận Bình và ngài có ý muốn áp dụng phương cách toàn quyền như vậy cho nước Mỹ hùng mạnh trở lại. Mặc dù nội dung bài diễn văn có phần hòa hoãn và kêu gọi sự hợp tác lưỡng đảng nhưng tổng thống vẫn không bỏ qua những ý kiến phóng đại. Ông cho rằng nếu ngài không lãnh đạo Hoa Kỳ trong giai đoạn vừa qua thì đã có chiến tranh với Triều Tiên và rất nhiều triệu người đã chết. Cũng có phần doạ dẫm, tổng thống nói rằng nếu nước Mỹ muốn vui hưởng đời sống kinh tế thăng hoa như hiện nay thì phải đẹp ngay cái trò điều tra liên quan đến ông trong kỳ bầu cử năm trước. Cũng có phần cường điệu, tổng thống nói rằng ông sẽ tiếp tục xây bức tường biên giới vì đoàn di dân xâm lăng gồm toàn những phần tử xấu với 30 % phụ nữ bị hãm hiếp trên hành trình đi đến biên giới Hoa Kỳ.

Khung cảnh nghị trường:

Dù hai phe đối nghịch chia rẽ trầm trọng suốt 2 năm qua nhưng khung cảnh nghị trường hết sức nghiêm trang trật tự thể hiện trình độ dân chủ mẫu mực cho toàn thế giới. Hàng danh dự phía trên có quan tòa Tối cao pháp Viện, các đô đốc và tướng lãnh của Ngũ giác đài, các bộ trưởng trong nội các. Thượng nghị sĩ và dân biểu ngồi theo đảng ở hai phía. Hầu như tất cả các nữ dân biểu dân chủ đều mặc áo trắng và các vị khác mặc âu phục màu đen. Màu áo trắng đồng loạt để kỷ niệm 100 năm ngày phụ nữ Hoa kỳ được đi bầu sau nhiều năm tranh đấu gian khổ. Khi tổng thống khoe thành tích, các thành viên Cộng Hòa nhiệt liệt đứng lên vỗ tay hưởng ứng. Có lúc cao hứng hô to USA USA. Khi tổng thống nhắc đến việc năm nay đa số phụ nữ tham dự vào nghị trường, các vị nữ lưu áo trắng đồng loạt hân hoan đứng lên vỗ tay và cũng hô to USA USA. Mỗi khi tổng thống đề cập đến các lãnh vực không nằm trong đường lối của Dân Chủ, phe ta từ bà chủ tọa đến các đoàn viên ngồi lặng thinh, cười mỉa mai hoặc lắc đầu. Dù khác biệt, dù chống đối, dù không đồng ý nhưng tất cả đều rất từ tốn, nghiêm trang, lịch sự. Trong hội trường tuyệt đối không có tiếng chuông phone, không có ai đưa cell lên chụp hình, và cũng không thấy cảnh phóng viên nhiếp ảnh chạy nhốn nháo. Khi tổng thống bước vào hội trường, mọi người đứng lên chào đón thì hai vị chủ toạ đã yên vị. Từ trên cao phía sau, ngồi bên phải là phó tổng thống kiêm chủ tịch thượng viện. Ngồi bên phải là bà chủ tịch hạ viện, Hoa Kỳ gọi là Speaker of the House. Tại đây, tuy là nhân vật thứ ba nhưng bà chính là người chủ tọa và đồng thời là đại diện chính thức của đảng Dân Chủ đối lập. Đứng vào vị trí trước khi nói chuyện, tổng thống trao cho bà chủ tịch bản thông điệp ông sẽ trình bày. Sẽ không có người giới thiệu tổng thống. Ông vào đề ngay và gửi lời chào hai người đàn bà trong hội trường. Bà chủ toạ của đảng Dân Chủ và người thứ hai ông giới thiệu là đệ nhất phu nhân. Rồi cứ thế ông thao thao diễn thuyết trong 1 giờ 30 phút.

Vai trò của truyền thông Hoa Kỳ.                                                                         

Năm hãng TV danh tiếng Mỹ trực tiếp truyền hình. Mỗi hãng đều có rất nhiều máy thu hình đủ mọi góc cạnh. Hình ảnh tổng thống thu được từ 3 phía cùng các vị chủ toạ.  Nhiều máy thu hình khán giả và định hướng chuẩn bị ghi nhận phản ứng của các nhân vật quan trọng. Máy cũng chuẩn bị chiếu hình các quan khách được giới thiệu. Truyền thông không bỏ xót bất cứ hình ảnh nào đáng ghi nhớ. Tuyệt đối trực tiếp và không cắt bỏ bất cứ lời nói hay các cử chỉ nào bất thường. Báo chí cũng theo rõi và tường thuật hết sức trung thực. Tuyệt đối không tâng bốc hay chê trách trong phần tường thuật. Nếu có phê bình hay giở đều dành cho phần bình luận của các bỉnh bút. Phóng viên chỉ thu hình và ký giả chỉ tường thuật. Dù ủng hộ hay phản đối, các cơ quan truyền thông đều làm tròn bổn phận tường thuật đầy đủ. Đây là niềm hãnh diện của ngành truyền thông nước Mỹ từ cả trăm năm nay. Xứng đáng là đại diện cho đệ tứ quyền của nền dân chủ tại Hoa Kỳ.

Thông điệp tổng thống Mỹ nhìn từ Việt Nam.

Khi người Mỹ và người Mỹ gốc Việt ngồi nghe thông điệp gửi quốc hội năm nay, không có được những cảm nhận như các khán giả quan tâm từ Việt Nam. Dù là xem trực tiếp hay là xem lại sau khi đọc các bản dịch rất công phu. Dù các bạn sống trong chế đó độc tài cộng sản nhưng thế giới ngày nay xem chừng rất nhỏ hẹp. Các bạn đã thấy hết. Hình ảnh các sinh hoạt tại các quốc hội của nhiều quốc gia trên thế giới dù là độc tài hay dân chủ tập sự cũng không thể thú vị như tại Hoa Kỳ. Chúng ta đã thấy những vị lãnh đạo độc tài đọc diễn văn giáo điều tràng giang đại hải làm cho toàn thể hội trường ngủ gục hay căng mắt để cố sống cho qua ngày. Ngay như quốc hội của các nước dân chủ chậm tiến cũng thường có cảnh dân biểu đánh nhau ngay tại nghị trường. Còn quốc hội ở Việt Nam thì các bạn nghĩ sao. Bao giờ có được sinh hoạt lưỡng đảng như ở Hoa Kỳ. Bao giờ có được các hình ảnh sinh hoạt đầy đủ như truyền thống Mỹ trực tiếp phát hình tổng thống Mỹ tường trình công việc với một nửa nước ủng hộ và một nửa chống đổi. Trong bầu không khí nghiêm trang lịch sự như tại xứ sở dân chủ kiểu mẫu của toàn thế giới.

VOA đã tường thuật ra sao:                                                                   

Ngay sau khi tổng thống đọc thông điệp, đài tiếng nói Hoa Kỳ đã tường thuật ra sao? Ông Trump nói.

Nếu tôi không được bầu làm Tổng thống Mỹ, theo tôi, chúng ta giờ có lẽ đang trong một cuộc chiến lớn với Triều Tiên với khả năng hàng triệu người bị giết. Vẫn còn nhiều việc cần phải làm, nhưng mối quan hệ của tôi với ông Kim Jong Un là quan hệ tốt đẹp. Và Chủ tịch Kim và tôi sẽ gặp lại nhau vào ngày 27 và 28/2 ở Việt Nam“.

 Ông Trump gọi vấn đề di dân trái phép là “Một cuộc khủng hoảng quốc gia khẩn cấp”, nhưng không tuyên bố tình trạng khẩn cấp trên biên giới để có được khoản ngân sách xây tường mà không cần tới Quốc hội.

Thay vào đó, nhà lãnh đạo Mỹ này kêu gọi phe Dân chủ và Cộng hòa tìm kiếm một thỏa hiệp vào thời hạn chót là ngày 15/2.

Ông Trump nói: “Trong quá khứ, phần lớn mọi người trong phòng này bỏ phiếu ủng hộ một bức tường, nhưng một bức tường phù hợp chưa bao giờ được xây. Tôi sẽ cho xây nó”.Phe Dân chủ gọi bức tường là phí phạm và thiếu hiệu quả.

Ngoài ra, ông Trump cũng cảnh báo rằng nỗ lực của phe Dân chủ nhằm điều tra chính quyền của ông, cùng với khả năng Mỹ can dự vào các cuộc chiến ở nước ngoài, sẽ gây nguy hại cho nền kinh tế Mỹ.

Một sự thần kỳ về kinh tế đang diễn ra ở Mỹ và điều duy nhất có thể cản trở nó là các cuộc chiến ngốc nghếch, chính trị, hoặc các cuộc điều tra mang tính đảng phái lố bịch”, ông nói.

Lời phát biểu của ông Trump được đưa ra giữa lúc phe Dân chủ, vốn hiện kiểm soát Hạ viện, có kế hoạch tiến hành một loạt các cuộc điều tra về chính quyền của ông Trump, cũng như việc một công tố viên đặc biệt đang điều tra sự can dự của Nga vào cuộc bầu cử tổng thống Mỹ năm 2016

(VOA)Phe Dân chủ ‘phản pháo’ bài phát biểu của TT Trump

Đảng viên Dân chủ Stacey Abrams đã thay mặt đảng này phát biểu đáp trả tuyên bố của Tổng thống Trump về Tình trạng Liên bang tối 6/2.

Bà Abrams bảo vệ vấn đề nhập cư, và nói rằng các di dân, chứ không phải các bức tường, sẽ làm cho đất nước mạnh lên.

Theo AP, bà cũng tuyên bố rằng chính quyền của ông Trump “chọn cách nhốt các trẻ em và chia rẽ các gia đình”.

Ông Trump sử dụng bài phát biểu để nêu bật một nền kinh tế vững mạnh, nhưng vấp phải chỉ trích khi thể hiện quyết tâm xây một bức tường trên biên giới với Mexico bất chấp phản đối của phe Dân chủ.

Ông Trump gọi vấn đề di dân trái phép là “một cuộc khủng hoảng quốc gia khẩn cấp” và thể hiện quyết tâm xây tường.

Ông nói: “Trong quá khứ, phần lớn mọi người trong phòng này bỏ phiếu ủng hộ một bức tường, nhưng một bức tường phù hợp chưa bao giờ được xây. Tôi sẽ cho xây nó”.

Bà Abrams cũng nói rằng dù bà thất vọng với cách tiếp cận của ông Trump đối với các vấn đề của đất nước, bà không muốn ông thất bại.

  Bài tường thuật nầy xin dành cho các bạn tại Việt Nam. Vị tổng thống của quốc gia dân chủ số 1 của thế giới sẽ cùng nhà độc tài số 1 của thế kỷ 21 rủ nhau đến nói chuyện hòa bình tại Hà Nội. Hay dở, phải trái tính sau, nhưng chính trường ngày nay hấp dẫn từng ngày như phim bộ trên truyền hình.

From: Haivu1 & NguyenNThu

Vui Xuân Nghe Chơi Vài Câu Hát xẩm

Vui Xuân Nghe Chơi Vài Câu Hát xẩm

Bà con kiều bào luôn là một phần máu thịt không thể tách rời của Tổ quốc

Nguyễn Phú Trọng

Mong kiều bào tích cực đóng góp xây dựng đất nước.

Nguyễn Xuân Phúc

Lấy cớ tết nhất, tôi “hú” cả đống bạn bè tụ tập – uống sương sương vài chai – cho đỡ lạnh lòng viễn xứ. Sau khi cạn mấy ly đầy, và đầy vài ly cạn (rồi lại cạn mấy ly đầy nữa) thì chúng tôi đều “chợt thấy vui như trẻ thơ” – dù tất cả đã ngoài sáu mươi ráo trọi!

Xong “Ly Rượu Mừng” của Phạm Đình Chương, cả đám tiếp tục đồng ca bài “Thằng Cuội.” Bản nhạc mà có lẽ đứa bé nào sinh trưởng ở miền Nam (vào thập niên 1950 – 60) cũng thuộc. Bài đồng dao này được nhạc sĩ Lê Thương viết bằng những lời lẽ rất tân kỳ, dù nền tân nhạc Việt Nam – ở thời điểm đó – còn ở giai đoạn phôi thai.

Bóng trăng trắng ngà có cây đa to
Có thằng Cuội già ôm một mối mơ …

Lặng nghe trăng gió hỏi nhau
Chị kia quê quán ở đâu
Gió không có nhà
Gió bay muôn phương
Biền biệt chẳng ngừng
Trên trời nước ta…”
Các con dế mèn suốt trong đêm khuya
Hát xẩm không tiền nên nghèo xác xơ

Hát Bộ, hát Chèo, hát Cô Đầu, hát Cải Lương, hát Hồ Quảng… để kiếm sống ra sao thì tôi không biết. Chớ còn hát xẩm thì dù có được (cho) tiền, vẫn nghèo xơ xác.

Thuở ấu thơ, thỉnh thoảng, tôi cũng nhìn thấy những người hát xẩm. Họ thường ngồi ở cầu thang chợ Đà Lạt – vào lúc chợ đông – gẩy những tiếng đàn buồn bã, và hát những bài ca u uất, giữa sự hờ hững của “ông đi qua bà đi lại.”

Đó là chuyện hát xẩm miền Nam, trong trí nhớ non nớt của tôi, khi đất nước đã hoàn toàn chia cắt. Ở miền Bắc, sinh hoạt của một số những người hát xẩm – có lúc – hoàn toàn khác hẳn:

“Khi hoà bình mới lập lại 1954, ông (nhà văn Thanh Tịnh) được giao phụ trách một đoàn xẩm, gồm 23 anh chị em, phần lớn là mắt kém, đi về hướng Bùi Chu – Phát Diệm, lấy lời ca tiếng hát dân gian để động viên đồng bào đừng nghe theo những lời dụ dỗ di cư của kẻ địch mà hãy ở lại với quê hương.” (Vương Trí Nhàn. Cây Bút Đời Người. Saigon: Phương Nam, 2002).

Quê hương, tuy thế, xem ra cũng chả “ưu ái” gì lắm với những người ở lại. Ngay cả Thanh Tịnh (một nhà văn tăm tiếng, biên tập viên của tạp chí Văn Nghệ, sĩ quan cao cấp của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam Anh Hùng) cũng sống dở giữa lòng cách mạng:

“Ở vào cái tuổi chưa đầy sáu mươi mà Thanh Tịnh những năm đó trông đã già lắm, già hơn tuổi rất nhiều… muốn biết Thanh Tịnh đơn độc thế nào phải nhìn những lúc ông đi bộ. Trên đường Phan Đình Phùng, dưới những hàng sấu, cũng già cả mệt mỏi, ông bước đi như không thể dừng lại nên phải bước, khuôn mặt đăm chiêu, dáng điệu đờ đẫn.” (Vương T.N. sđd 181).

Với hàng triệu người di cư thì hậu vận cũng không sáng sủa gì hơn. Họ bị bắt lại, trọn đám, sau ngày miền Nam được hoàn toàn giải phóng! Từ đây, Nam / Bắc hoà lời ca. Một bản trường ca rất khó hát nên nhiều kẻ đã liều mạng đâm xầm ra biển, hay ù té bỏ chạy thục mạng qua biên giới xứ người.

Họ thuộc thành phần “bất hảo, cặn bã của xã hội, ma cô, đĩ điếm, trộm cướp, trây lười lao động, ngại khó ngại khổ, chạy theo bơ thừa sữa cặn… ” – theo như nguyên văn lời giải thích của giới truyền thông trong nước với dư luận thế giới,  và với lũ cột đèn (còn) ở lại.

Không hiểu đám người này đã hành nghề ma cô, đĩ điếm và tổ chức trộm cướp ra sao – nơi đất khách – nhưng số lượng bơ thừa sữa cặn mà họ gửi về cố hương đã cứu toàn dân, cũng như toàn Đảng, thoát chết (đói) nhiều phen. Từ đó, Bộ Chính Trị bèn đổi mới tư duy, và cũng bắt đầu… đổi giọng. Chỉ qua một đêm, tiếng Việt (bỗng) có thêm nhiều cụm từ rất mới và (nghe) rất thân thương: khúc ruột xa ngàn dặm, sứ giả Lạc Hồng, thành phần không thể thiếu trong đại gia đình dân tộc …  Bộ Ngoại Giao VN cũng có thêm một vị Thứ Trưởng, Chủ Nhiệm Ủy Ban Người Việt Ở Nước Ngoài.

Nếu bỏ những chức danh vừa kể, cho nó đỡ rườm rà, và nói trắng phớ ra thì đây chỉ là một đoàn hát xẩm tân thời. Nhiệm vụ mới không phải là động viên người dân ở lại (vì chúng đã lỡ đi thoát rồi) mà là kêu gọi họ đừng nỡ ngoảnh mặt đi luôn, tội lắm!

Ảnh lấy từ trang Dân Luận

Nói cho chính xác thì trước khi cái “đoàn hát xẩm” này được chính thức thành lập, Chính Quyền Cách Mạng cũng đã từng có những động thái để hoà giải với cộng đồng người Việt tị nạn, cụ thể là chuyến công du Hoa Kỳ (vào năm 2004) của bà Phó Chủ Nhiệm Ủy Ban Đối ngoại Quốc Hội – Tôn Nữ Thị Ninh. Chỉ tiếc có điều là cái giọng hát xẩm của bà Ninh không được dễ nghe cho lắm:

– Trong gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi.

–  Mình là thế thượng phong của người chiến thắng, mình cần chủ động, người ta không thể chủ động được do mặc cảm, cũng không thể yêu cầu người ta đi trước, họ đứng ở vị trí không thuận lợi trong tiến trình lịch sử.

Đã ngồi ngửa nón giữa chợ đời mà còn ca ông ổng (‘mình là thế thượng phong”) như thế thì có mà ăn cứt. Thứ Trưởng Nguyễn Thanh Sơn – Chủ Nhiệm Ủy Ban Người Việt Ở Nước Ngoài – cũng thế, cũng muốn kiếm ăn nhưng nói năng cứ như như là cắn vào mông thiên hạ vậy:

– So sánh dân chủ ở Mỹ với dân chủ ở Việt Nam thì chưa biết ở đâu hơn ở đâu.

– Trong rất nhiều người đã về Việt Nam, chúng tôi đã gặp, và chúng tôi biết chứ, rất nhiều người tham gia những cuộc biểu tình trước đây từ những cuộc biểu tình…phản đối chuyến đi thăm của nguyên chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết sang Hoa Kỳ năm 2007, trong số họ rất nhiều người đã về Việt Nam và chúng tôi gặp, chúng tôi biết. Chúng tôi có hỏi một vài người tại sao lại tham gia như thế làm gì thì họ bảo là thực tế nói thật là cũng đi để kiếm thêm vài ba chục đô la vì họ phát tiền, họ cho tiền thì tại sao không đi.

Với cái đám “bất hảo, cặn bã của xã hội, ma cô, đĩ điếm, trộm cướp, trây lười lao động, ngại khó ngại khổ, chạy theo bơ thừa sữa cặn” và sẵn sàng đi biểu tình chỉ “để kiếm thêm vài ba chục đô la” mà Đảng và Nhà Nước mong họ “tích cực đóng góp xây dựng đất nước” thì quả là ước mong rất đỗi viển vông. Cũng viển vông y như dự tính huy động tiền và vàng của người dân trong nước vậy.

Túng quá nên hoá quẫn chăng?

Tưởng Năng Tiến

NGÔN NGỮ CỦA MỘT BỨC ẢNH

Tìm Sự Thật
NGÔN NGỮ CỦA MỘT BỨC ẢNH

Thật ra không phải Nguyễn Phú Trọng không muốn người công nhân quét đường là những con người lam lũ. Ông ta đã 75 tuổi không ngây ngô đến mức mang những em xinh như mộng với đôi bàn tay chưa bao giờ cầm chổi, và khuôn mặt không hề có nét lam lũ nào cả để diễn trò lao động cực nhọc. Không có chén sành, ông Trọng dùng chén kiểu để thay thế. Bản chất của việc này có nguyên nhân của nó. Đảng đè đầu dân, trong đó tầng lớp cần lao là những người chịu khổ nhiều nhất, chịu thiệt thòi nhiều nhất, và bị mất mát nhiều nhất cho sự “quang vinh muôn năm của Đảng”. Hiện nay họ là tầng lớp căm thù ĐCS nhất, nên người Cộng Sản luôn hô hào “gần dân” nhưng họ luôn né xa tránh tiếp xúc với tầng lớp này.

Tựa như những thông điệp trong bức tranh nghệ thuật, bức ảnh giả tạo của ông Nguyễn Phú Trọng cũng có ngôn ngữ của nó. Nhìn thấu bên trong bức ảnh, người ta sẽ thấy bộ mặt ĐCS trong đó. Ít nhất, trong bức ảnh này nó mách chúng ta 4 điều:

– Điều thứ nhất, đó là nó hiện lên trò bịp thô kệch, trò này nó là thuộc tính trong gene của ĐCS;

– Điều thứ nhì, nó nói lên sự sợ hãi của ông những người CS với tầng lớp thấp của xã hội – tầng lớp mà chính ĐCS đã hô hào rằng, đảng được sinh ra là phục vụ lợi ích của họ. Vì thế Cộng Sản không dám gần dân thật sự sự;

– Điều thứ ba, nó mô tả sự phản bội trắng trợn của ĐCS với tầng lớp công nhân. Những người CS luôn hô hào vì giai cấp vô sản, nhưng thực tế CS lại o ép tầng lớp này nhiều nhất. Đến mức những người CS phải sợ họ tấn công vì căm ghét;

– Điều thứ tư, nó mô tả sự khinh khi ghẻ lạnh của người Cộng Sản với giai cấp cần lao, giai cấp đáng thương nhất. Muốn dựng một vở kịch gần gũi dân lao động nhưng ông Trọng lại gớm ghiếc những con người lam lũ hàng ngày tiếp xúc với rác rưới dơ bẩn, nên ông chọn những cô gái sạch sẽ đóng giả người lam lũ.

Với vở kịch vụng đó, Cộng Sản hoặc họ nghĩ nhân dân ngu muội, hoặc chính họ suy nghĩ quá nông cạn nên mới dựng nên vở kịch ấy. Lá cờ Đảng của họ có búa là tượng trưng cho giai cấp công nhân, có liềm là đại diện cho giai cấp nông dân, và trong suốt 74 năm qua, họ luôn miệng hô hào như thế. Thế nhưng tự trong suy nghĩ và hành động của họ thì sao? Hành động là họ quá ác với tầng lớp lao công. Và trong suy nghĩ, họ luôn cách li chính họ với giai cấp này vì họ sợ tầng lớp này trút giận.

Vậy qua đây ta thấy gì? Ta thấy bản chất phản bội của ĐCS. CS giương ngọn cờ giai cấp thì phản bội giai cấp. Và tương tự ngọn cờ giai nấp, lâu nay họ cũng giương ngọn cờ tổ quốc thì giờ đây họ đang phản bội tổ quốc khi trao vận mệnh nước Việt cho Trung Cộng.

— Đỗ Ngà —

DONGA.BLOG
Do Nga, Đỗ Ngà, Đỗ Văn Ngà, Facebooker Do Nga, Facebooker Do Van Nga, Do Van Nga, freedom, Vietnam