Khó khăn tài chánh, mạng xã hội tạo thêm căng thẳng cho sinh viên

Khó khăn tài chánh, mạng xã hội tạo thêm căng thẳng cho sinh viên

(Hình minh họa: Wikipedia)

BERKELEY, California (NV) – Chỉ vài tuần sau khi vào đại học UC Berkeley khóa trước, cô Maja Ahmann, theo học năm thứ nhì đại học, nhận thấy rõ ràng một hiện tượng trong đời sống sinh viên của mình: Đó là khi áp lực bài vở quá nặng nề, cô tìm cách giải khuây bằng cách vào các trang mạng xã hội như Snapchat, Twitter hay Instagram, có khi xem tới xem lui hàng giờ đồng hồ.

Nhưng thay vì cảm thấy nhẹ nhàng đầu óc, cô Ahmann lại càng cảm thấy căng thẳng hơn, đến nỗi mới gần đây cô lần đầu tiên phải đến gặp chuyên viên tư vấn tâm thần trong trường, theo San Francisco Chronicle.

Vấn đề cô Ahmann từng gặp phải là sự khó khăn mà nhiều sinh viên đại học trên khắp nước Mỹ cũng đối diện.

Sự căng thẳng và lo lắng trong các trường đại học nay được coi là lên đến mức cao chưa từng thấy, theo kết quả một cuộc nghiên cứu do trường UC Berkeley thực hiện.

“Chúng ta đang có sự bộc phát lớn lao ở khắp các khuôn viên đại học,” theo lời Giáo Sư Richard Scheffler thuộc trường Y Tế Công Cộng của UC Berkeley và trường Chính Sách Công Chúng Goldman, cũng là người đứng đầu cuộc nghiên cứu.

“Các con số chúng tôi có được cho thấy số sinh viên được điều trị tình trạng căng thẳng hoặc xác định là bị căng thẳng đã tăng gấp đôi trên toàn quốc trong tám năm qua,” ông nói.

Kết quả cuộc nghiên cứu cho thấy khó khăn tài chánh và sử dụng nhiều các phương tiện điện tử là hai trong các lý do chính gây ra tình trạng gia tăng này.

Kết quả nghiên cứu cho thấy sự gia tăng này không vì có thêm nhiều người hiểu ra tình trạng của mình hay vì có thêm các dịch vụ chăm sóc tinh thần trong trường.

Giáo Sư Scheffler nói có thể khẳng định như vậy là vì gia tăng trong mức độ lo lắng căng thẳng vượt quá các sự gia tăng khác về lãnh vực tâm thần, như trầm cảm.

“Nay đây là vấn đề số 1,” theo Giáo Sư Scheffler.

Ông nói rằng sự căng thẳng, lo lắng được biểu hiện qua việc người ta thường xuyên lo sợ về những điều lẽ ra không phải lo sợ, và gồm cả việc tim đập mạnh, sợ hãi đến nỗi như bị tê liệt.

Các nhà nghiên cứu thấy rằng trong năm 2008, có 1 trong 10 sinh viên được coi là có chứng căng thẳng, lo lắng.

Sang đến năm 2016, mức độ này là 1 trong 5 người.

Giáo Sư Scheffler và toán nghiên cứu của ông dự trù sẽ công bố các lý do khiến có sự gia tăng này trong sinh viên khi hoàn tất cuộc phân tích trong chừng một tháng nữa.

Tuy nhiên họ cũng tiết lộ rằng có sự liên hệ chặt chẽ giữa lo lắng căng thẳng với việc sử dụng các phương tiện điện tử, khó khăn tài chánh và trình độ học vấn của người mẹ (cuộc thăm dò không hỏi đến trình độ học vấn của người cha).

Toán nghiên cứu thấy rằng sinh viên trong các gia đình gặp khó khăn chi trả các chi phí đời sống có mức độ lo lắng cao gấp 2.7 lần hơn những sinh viên trong các gia đình không gặp khó khăn này.

Họ cũng thấy các sinh viên có bà mẹ có bằng đại học thường bị lo lắng căng thẳng nhiều hơn người khác tới 45%.

Và các sinh viên dành ra hơn 20 giờ đồng hồ mỗi tuần để giải trí qua một phương tiện điện tử thường có tình trạng căng thẳng khoảng 53% cao hơn những sinh viên chỉ dành chưa tới 5 giờ mỗi tuần vào việc này. (Lê Tâm)

THÁNH GIÁ VIẾT TRÊN CÂY NẾN

THÁNH GIÁ VIẾT TRÊN CÂY NẾN

Lm Giuse Nguyễn Hữu An

Trong đêm Vọng Phục Sinh, Cây Nến Phục Sinh là tâm điểm của cử hành Phụng Vụ.  Đức Giêsu Kitô đã ra khỏi mồ tối tăm, đã chiến thắng thần chết, và trở thành Nguồn Ánh Sáng, Sự Sống cho nhân loại.

Để đánh mốc thời gian lịch sử cứu độ, trong đêm ấy, linh mục chủ tế khắc ghi trên nến với những dấu chỉ như sau:

– “Đức Kitô là một, (vẽ đường dọc)

–  Hôm qua cũng như hôm nay, (Vẽ đường ngang)

–  Là Alpha và là Omega, (Viết chữ Alpha trên cây Thánh Giá)

–  Nghĩa là Khởi nguyên và tận cùng, (Viết chữ Omega ở phía dưới Thánh Giá)

–  Người làm chủ thời gian, (Viết số đầu của năm đó bên góc trái phía trên Thánh Giá).

–  Và muôn thế hệ, (Viết số thứ hai của năm nơi góc phải phía trên Thánh Giá).

– Vạn Tuế Đức Kitô, Đấng vinh hiển quyền năng, (Viết số thứ ba của năm góc trái phía dưới Thánh Giá).

– Vạn vạn tuế. Amen, (Viết số thứ tư của năm nơi góc phải phía dưới Thánh Giá).

Với năm hạt hương biểu thị năm dấu đinh của Chúa Giêsu khổ nạn được gắn trên cây nến Phục Sinh, gắn trên mỗi góc của Thánh Giá, vừa gắn vừa đọc:

– Vì năm vết thương

–  Chí thánh và vinh hiển.

–  Xin Chúa Kitô

–  Gìn giữ

–  Và bảo vệ chúng ta.”  (Sách Lễ Roma).

Khi ghi dấu năm cứu độ chung quanh trục cây Thánh Giá, Giáo hội cũng ghi khắc vào đó cả khối tình tri ân của những năm hưởng nhờ hồng ân cứu độ trong lịch sử thời gian.  Thánh Giá nối trời với đất trong không gian mênh mông.  Thánh Giá là điểm thâu họp lịch sử dọc theo dòng thời gian.  Thánh Gía bao gồm hai chiều kích ấy.  Đức Kitô là trung tâm điểm của không gian và thời gian.

Hình Thánh Giá viết trên Cây Nến Đêm Vọng Phục Sinh, có ý nghĩa thâu họp vạn vật, mang ý nghĩa vũ trụ.  Thánh Irénée viết: “Ngài đã đến dưới dạng hữu hình với những gì thuộc về Ngài, Ngài đã trở thành xác thịt và xác thịt ấy đã được treo lên cây Thập tự để bằng cách ấy thâu họp vào mình cả vũ trụ.” Thánh Giá trở thành trục thế giới.  Thánh Cyrille ở Jérusalem viết: “Chúa Trời đã dang hai tay trên cây Thập Tự để ôm lấy bờ cõi Vũ trụ và vì vậy núi Golgotha là trục thế giới.”  Trên trục vũ trụ ấy có treo lên một người Con của Thiên Chúa.  Thánh Phaolô thì diễn tả trục này: “Đó là đưa thời gian tới hồi viên mãn là quy tụ muôn loài trong trời đất dưới quyền một thủ lãnh là Đức Kitô” (Ep 1, 10).

Là Trục của thế giới, Thánh Giá có trung tâm điểm là Đức Giêsu Kitô.  Nhìn theo chiều kích cánh chung, thời gian sau cùng nhân loại sẽ chịu sự phân chia, bên tả hoặc bên hữu.  Đó là thời gian của sự phán xét.  Trục còn có nghĩa là mốc tuyển chọn, những người được tuyển chọn và những người tự mình đánh rơi.  Thánh Phaolô nhìn trục này như sự phân chia Lề Luật và Đức Tin, phân chia tâm hồn con người thành hai phần, nhục thể và Thần Khí, để rồi cho thấy sự thống nhất của phân chia là việc hoán cải, tái sinh, công chính hóa, lề luật, nhờ vào niềm tin cuộc khổ nạn của Đức Giêsu trên Thánh Giá.

Là trục của thế giới, nhìn theo chiều kích cánh chung, Thánh Giá biểu trưng là chiếc thang, một chiếc thang đưa con người đi lên tham dự vào đời sống của Thiên Chúa.  Một chiếc thang để đất trời không còn xa nhau.  Chiếc thang nhiệm mầu mà thánh Nữ Perpétue thấy trong ngày chịu tử đạo: “Tôi nhìn thấy một cái thang bằng đồng thanh, cao khác thường, vươn tới tận trời, nhưng hẹp tới mức chỉ có thể đi lên từng người một: Hai bên thang tua tủa các khí giới: Kiếm, giáo, móc câu, gươm, như vậy mà nếu người nào lên mà lơ đãng, không chú ý nhìn lên trên cao, sẽ bị tan nát thịt da, để lại những mảng thịt mắc vào những khí giới đó.  Và bên dưới cái thang có một con rồng to lớn dị thường, nằm đó chăng bẫy những ai đạp chân lên thang, làm cho họ khiếp sợ không dám trèo lên.  Còn tôi, khi tôi đặt chân lên trên bậc thang thứ nhất, tôi đã đạp lên đầu con rồng đó, thế là tôi đi lên được và nhìn thấy một khu vườn rộng mênh mông.”  Chiếc thang có những bậc của thử thách.  Niềm an bình sẽ xuất hiện khi bước lên bậc thang thứ nhất.  Và cứ thế theo từng bậc niềm an bình sẽ được gia tăng cho đến khi hoàn toàn ở trên đỉnh thang.  Muốn đi lên cao, cần rũ bỏ, rũ bỏ làm cho nhẹ nhàng thanh thoát trên đường đi lên.  Đó cũng là thời gian dành cho việc cầu nguyện và ăn chay thực thi đức ái để trút bỏ mỗi ngày trong cuộc sống.

Thánh Giá là sự khôn ngoan và quyền năng của Thiên Chúa bởi vì“Sự điên rồ nơi Thiên Chúa thì khôn ngoan hơn loài người, và sự yếu đuối nơi Thiên Chúa thì mạnh sức hơn loài người” (1Cr 1, 24 -25).  Thánh Giá đã trở thành dấu chỉ của tình yêu hy vọng và sự sống.

Thánh Phaolô có một ước muốn: “Ước chi tôi chẳng hãnh diện về điều gì, ngoài thập giá Đức Giêsu Kitô” (Gl 6,14).

Đức Cha Lambert de la Motte sáng lập Dòng Mến Thánh Giá.  Chắc hẳn ngài đã cảm nghiệm sâu sắc về Cuộc Khổ Nạn của Đức Kitô nên mới có ý tưởng này!  Dòng Mến Thánh Giá là Hội Dòng chọn Đức Kitô chịu đóng đinh là đối tượng duy nhất của tình yêu của lòng trí.  Kể cũng thật lạ!  Không chọn cái gì nhẹ nhàng mà lại chọn Đấng chịu đóng đinh trên Thánh Giá, phải vác phải mang ách nữa chứ!  Ngài có thành công gì đâu trước mắt người đời!  Có nhẹ nhàng gì đâu trước mắt trần thế!  Thế nhưng, Đấng chịu đóng đinh là hồng ân cứu rỗi.  Chọn con đường theo Chúa là đi vào con đường hẹp.  Một chọn lựa khôn ngoan vì đã chọn chính Đấng Cứu Độ.  Thánh Giá là đỉnh cao ơn cứu độ.  Mến Thánh Giá là tình yêu cao nhất của đời dâng hiến.  Từ đó nẻo đường cứu độ mở ra cho bản thân và có khả năng giúp cho những người khác tiến vào nẻo đường ấy.

Thánh Giá đã in sâu và gắn chặt với Chúa Giêsu Kitô.  Ngay cả sau khi Chúa sống lại vinh quang, các vết thương khổ nạn thập giá vẫn hiển hiện vẫn không bị xóa nhòa.  Thánh Giá Chúa Kitô xuyên qua thời gian và hiện diện trong mỗi giây phút cuộc đời chúng ta.  Sự hiện diện ấy làm thay đổi tất cả.

Đêm Vọng Phục Sinh, cả nhà thờ lung linh ánh nến.  Từ cây nến mẹ, nến Phục Sinh ánh sáng thắp lên các cây nến nhỏ trên tay mọi người.  Lửa Phục Sinh bừng cháy, sáng rực nhà thờ, rạng rỡ từng khuôn mặt, ấm áp mọi tâm hồn.  Cử chỉ chuyển lửa Phục Sinh, thắp sáng cho nhau là một hình ảnh tuyệt đẹp.  Đây là đêm rất đẹp trong ánh sáng chứa chan tình Chúa, tình người.

Ánh Sáng Phục Sinh đem lại sự sống mới cho toàn thể loài người khi tất cả được nâng lên và được kéo về bình diện siêu nhiên qua Thánh Giá, trong tình yêu viên mãn của Đấng Cứu Độ.  Chúa Kitô đã tỏa chiếu Ánh Sáng Tình Yêu qua toàn bộ hành vi yêu thương trên Thánh Giá.

Nếu như thập giá phô diễn bạo lực tội ác và đau thương thì Thánh Giá mạc khải Tình Yêu Thiên Chúa đối với nhân loại.  Trong Tình Yêu ấy, Đức Kitô đã chỉ cho nhân loại con đường sống ngang qua cái chết.  Trong Tình Yêu ấy, chúng ta ngắm nhìn, chiêm ngưỡng suy niệm để nhận ra những giá trị đích thực của cuộc sống qua Mầu Nhiệm Tử Nạn và Phục Sinh của Đức Giêsu Kitô.

Nếu thập giá là biểu tượng của đau khổ thì Đấng chịu đóng đinh đã chiến thắng đau khổ.  Chúa Kitô đã tạo ra sự khác biệt hoàn toàn giữa thập giá và kẻ bị đóng đinh.  Khi nhận lấy thập giá, Chúa Kitô đã dùng tình yêu biến đau khổ thành niềm vui.  Tình yêu làm cho thập giá trở thành Thánh Giá.

Thánh Giá biểu tượng cho cuộc chiến đấu của Chúa Giêsu và cũng là biểu tượng cho tình yêu mạnh hơn sự chết và cho sự Thiện sẽ giành chiến thắng cuối cùng trên sự Ác.

Thánh Giá là cánh cổng dẫn vào sự sống, thất bại chuyển thành chiến thắng, sự sống bị tước đoạt trở thành sự sống viên mãn, ai đánh mất mạng sống mình sẽ tìm gặp lại sự sống, ai can đảm chết cho Chúa Kitô sẽ được sống muôn đời.

Trong xã hội tiêu thụ và hưởng thụ ngày nay, bóng tối của quyền lực, tiền của, danh vọng, lạc thú đang che mờ bóng thánh giá.  Con người đang lao mình vào bóng tối bằng mọi giá.  Xã hội hôm nay cần phải được ánh sáng của Thánh Giá soi dẫn.  Từ Thánh Giá Ðức Kitô, tình thương chúc phúc thế gian, sự sống chan chứa cho lòng người.

Lm Giuse Nguyễn Hữu An

“Vua Cờ Bạc” Thất Thế Tiết Lộ Bẫy Ngầm Của Sòng Bài

“Vua Cờ Bạc” Thất Thế Tiết Lộ Bẫy Ngầm Của Sòng Bài

“Vua cờ bạc châu Á” chỉ tỉnh ngộ sau một biến cố nhớ đời, bị cắt cụt chân. Từ đó ông cảnh tỉnh mọi người về con đường bịp bợm này.

Yao Jian-Yun sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo ở Phúc Châu, tỉnh Giang Tây. Lúc còn nhỏ, ông rất nghịch ngợm nên liên tiếp bị đuổi khỏi 4 trường, rồi bỏ học từ cấp một. Trong mắt cha, ông là đứa con trai “bất trị”. Khi Yao 16 tuổi, người cha quyết định cho ông đi làm.

Trên công trường xây dựng, Yao Jian -Yun đã không làm việc nghiêm túc theo sự kỳ vọng của cha mình. Ông dần sa vào cờ bạc, mỗi đêm nghỉ ngơi đều cùng các công nhân chơi bài.
Vì kỹ năng chơi bài không giỏi, Yao luôn bị thua, khiến ông mất từ vài điếu thuốc đến vài chục tệ. Chàng trai tự an ủi “Đánh bạc nhỏ vui vẻ tinh thần, đánh bạc lớn mới làm tổn thương bản thân”, mất ít tiền đổi lại niềm vui cũng đáng.

Yao Jian -Yun càng đánh bạc càng thua. Cho đến khi mất hết tiền, ông phải ngủ trong nhà kho. Vào những ngày cuộc sống của Yao gần như tuyệt vọng, ông đã gặp một người đã thay đổi cuộc đời mình – Yang Hongguang, một lão cao thủ trong giới cờ bạc ngầm ở Giang Tây. Khi gặp Yang Hongguang, Yao nhận ra tất cả cờ bạc chỉ là một trò lừa đảo.
Sau đó ông theo Yang Hongguang học hỏi bằng cách đứng sau lưng thầy mình. Ông dần thâm nhập vào những bí ẩn của thế giới cờ bạc, từ cách đổi thẻ trên không, cách giấu thẻ…

Kể từ đó, Yao từ một khán giả đứng sau lưng thầy trở thành một bậc thầy, rồi thành một lão cao thủ chơi bài. Đến một ngày ông muốn ra ngoài kiếm tiền. Khi ông quyết định rời đi, người thầy chỉ nói một câu: “Giang hồ hiểm ác, tự giải quyết ổn thỏa”. Thật đáng tiếc Yao không thể hiểu ý nghĩa thực sự của những từ này.

Yao bước vào một sòng bạc cao cấp ở Nam Xương, câu đầu tiên ông nói: “Tôi đến từ Phúc Châu, một nơi nghèo khó. Mọi người ở đây đều là ông chủ, tôi thì không đủ khả năng”. Mọi người trên sòng bài có vẻ coi thường, nhưng cuối cùng Yao đã thắng liên tiếp 3 lần với số tiền 2 triệu tệ.

Những người thua lúc đó đã bị phá sản, gia đình tan vỡ, đến mức phải vay ông 4 triệu tệ. Chỉ trong một đêm, từ 500.000 tệ trở thành 6 triệu tệ, Yao trở nên nổi tiếng. Trên sòng bạc, ngoài bản lĩnh, còn phải biết mưu tính. Yao giống như một con cá bơi trong nước, với kỹ năng tuyệt vời của mình, ông nhanh chóng có được sự giàu sang.

Những năm 1990, người Giang Tô và Chiết Giang kiếm được rất nhiều tiền nhờ đường biển, sòng bạc là nơi mà họ yêu thích nhất. Nếu ai đó thua tiền và muốn thắng, bạn cần tìm một “xạ thủ”. Yao chính là “tay súng” giỏi nhất. Sau khi nhận được thông báo của khách hàng, Yao sẽ thay đổi tên, thuê một căn nhà xung quanh mục tiêu, thỉnh thoảng hỏi tin tức của bên kia để biết nhau. Sau đó, bắt đầu mời đối phương đánh bạc.
“Tay súng” cần phải giả vờ mình không biết chơi bài ngay từ đầu và thường bị thua. Đợi khi chơi bạc lớn hơn, họ mới bắt đầu hạ đối thủ. Kết thúc trò chơi, Yao đứng dậy rời đi. Còn “kẻ bại trận’ nhanh chóng bán nhà, chuyển nhượng tài sản và cuối cùng Yao Jian- Yun được chia tài sản với chủ nhân.

Đến những năm 90, Yao trở thành người giàu có nổi tiếng nhất trong khu vực. Ông được mệnh danh là “Vua cờ bạc châu Á”. Ông cưới một sinh viên trẻ đẹp, nhận nuôi một vài đứa trẻ mồ côi làm tay sai, xây biệt thự ở quê nhà và thậm chí mở một khách sạn sang trọng.
Năm 1993, khi con gái Yao được một tuổi, ông gặp một đối thủ khá mạnh ở phía Nam – ông chủ thuyền cá Chu Hải (tỉnh Quảng Đông) cùng nhiều đối thủ khác. Sau cuộc chơi ông thắng 1,7 triệu tệ. Không lâu sau, ông chủ thuyền cá lại mời Yao đến Chu Hải lần nữa cho canh bạc hơn 5 triệu tệ. Sự cám dỗ quá lớn, Yao bỏ ngoài tai lời khuyên của vợ, lên đường.

Tuy nhiên, khi tàu ra khơi, Yao dần thấy việc đánh bạc không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông nữa. Trong ba giờ, ông đã thua 300.000 tệ. Khi canh bạc kết thúc tối hôm đó, Jianyun không giành lại được 300.000 tệ mà còn mất 600.000 tệ. Vì thế, ông hẹn gặp đối phương đánh bạc vào ngày hôm sau.
Chuyện xảy ra vào ngày sau đó, khi ông vừa cầm thẻ, người học việc đứng bên cạnh đột nhiên hét lên: “Ông ta có một thẻ giả trên tay!”
Yao muốn chạy thoát, nhưng bị một nhóm người bên ngoài lao vào đánh. Đến khi tỉnh dậy, ông đã nằm trong một bệnh viện ở Hong Kong và quần áo đầy máu. Hai chân của ông bị cắt cụt đến đầu gối. Ba ngón tay ở giữa bàn tay trái bị huỷ. Trong suốt 5 năm, Yao trốn ở nhà cả ngày. Ông sợ những người đã thua trước đây sẽ đến nhà để đòi tiền. Ông thậm chí không cắt tóc, cạo râu, vì sợ có đối thủ nhận ra.

Yao Jian- Yun từng đứng trên đỉnh giàu sang, trở thành ‘Vua cờ bạc châu Á’ trước khi bị đối thủ cắt cụt chân, 3 ngón tay. Ảnh: dayuge.

Vài năm sau đó, cha qua đời, ông cũng không dám về nhà, vợ chồng cãi nhau liên miên. Cảm giác đau khổ kéo dài khiến ông nhiều lần tự tử mà không thành.

Năm 1998, ông và vợ ly dị. Ông trao toàn bộ tài sản cho vợ, với điều kiện cô có thể nuôi con gái lớn khôn. Ông hy vọng con có thể đi học đại học và tránh xa những người bẩn thỉu. Cuộc sống đã đẩy vị vua cờ bạc một thời vào ngõ cụt. Ông lấy 20.000 tệ rời khỏi nhà.

Năm 2000, Yao quyết tâm ngừng đánh bạc, thành lập một nhóm nhạc và vũ đoàn khuyết tật. Trong quá trình đó, một khán giả đã bị thu hút bởi trò chơi poker ma thuật của ông và khuyên Yao đến khu phố giải trí tham gia trò chơi magic.

Trên sân khấu, Yan Jian-Yun nhặt những lá bài khán giả đã tự đổi, chỉ lật vài lần và 54 lá bài còn lại đều có thể đoán được. Tất cả các buổi biểu diễn, ông thường sử dụng “hàng ngàn kỹ năng” để lật tẩy mánh khóe cho mọi người. Ông nói với mọi người tại hiện trường rằng dù đó là hộp thuốc lá hay chiếc nhẫn trên bàn, nó đều trở thành một công cụ để gian lận. “Tôi đã chứng kiến những cái bẫy trên sòng bạc, nên sẽ tiết lộ cho mọi người từng cái một”, Yao nói với khán giả, khiến họ vừa thích thú vừa nhận thức sâu sắc vô số âm mưu khắp nơi trong sòng bạc.

Kết thúc các buổi biểu diễn, ông hay lấy chính mình ra làm ví dụ: “Nếu bạn vẫn đang đánh bạc, bạn có thể kết thúc giống như tôi. Sòng bạc không có người chiến thắng”.
Vì việc này, Yao trở thành cái gai trong mắt các ông chủ sòng bạc. Nhiều lần ông bị ám sát. Dù vậy, Yao nói không do dự: “Tôi không sợ hãi, chỉ cần một ngày có thể thuyết phục một người từ bỏ đánh bạc, tôi cũng cam tâm”.

Vua cờ bạc Yao trở thành diễn giả phòng chống cờ bạc sau biến cố bị cắt cụt chân. Ảnh: Casinostar.

Năm 2004, ông được mời tham gia một chương trình chống đánh bạc trên Đài truyền hình trung ương Trung Quốc, trong thời gian đó Yao đã vạch trần các phương thức gian lận trong cờ bạc. Nhờ đó ông đã trở nên nổi tiếng trên nhiều tờ báo và chương trình truyền hình. Câu chuyện của ông “vua cờ bạc” công khai “chống đánh bạc” – đã được coi là một ví dụ để khuyến khích mọi người tránh xa nghiện ngập. 
“Sòng bạc đầy cạm bẫy và xảo quyệt, mọi người đừng đánh bạc, đừng trao hạnh phúc cho người khác và hãy biết trân trọng bản thân. Những người trung thực sẽ luôn được chào đón và chấp nhận”, ông khuyên người đánh bạc hãy thức tỉnh càng sớm càng tốt.

Năm 2011, đoàn làm phim “Khu nhà trên núi Fuchun” muốn tìm một người giỏi chơi bài một chút. Bộ phim đã giành được 300 triệu phòng vé. Yao lại giàu có và nổi tiếng, song không mang lại bất kỳ thay đổi nào cho cuộc đời của Yao Jian – Yun, bởi ông vẫn luôn đi thuyết phục những người đang đánh bạc hãy dừng cuộc chơi.
Ông đã tái hôn vào năm 2009 với một người phụ nữ quan tâm tới mình. Họ có một cô con gái 4 tuổi. Trước lúc qua đời vì ung thư vào năm 2018, Yao cho biết hài lòng với cuộc sống. “Gia đình tôi khiến tôi trở nên tốt hơn. Tôi không muốn làm họ thất vọng”, Yao nói.

Theo Globaltimes và Casinoostar

– Yao Jian -Yun từng trở thành vua cờ bạc nhờ những mánh khoé. Giờ đây cũng chính ông đi lật tẩy các chiêu gian lận đó. Ảnh: Wenxuecity.
– Yao Jian- Yun từng đứng trên đỉnh giàu sang, trở thành ‘Vua cờ bạc châu Á’ trước khi bị đối thủ cắt cụt chân, 3 ngón tay. Ảnh: dayuge. 
– Vua cờ bạc Yao trở thành diễn giả phòng chống cờ bạc sau biến cố bị cắt cụt chân. Ảnh: Casinostar.

Image may contain: 1 person, phone
Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: 1 person, standing and indoor

“PHẢI ĐÀO CẢ GỐC MỚI ĐƯỢC. 

Nguyễn Thị HoàngHải
Một xã hội được nuôi bởi sự gian lận, bọn gian lận lại đi cai trị dân, thì vinh quang vĩ đại vô cùng rồi còn gì nữa!

Bọn con cháu được nâng điểm là con của các vị quan to cả nhé! Hồng phúc dân tộc là đây chứ đâu!
Cho tôi chửi phát: bố tiên sư cha chúng nó! Bứng mà vứt hết đi!

Sau đây là bài của Ngô Trường An:

“PHẢI ĐÀO CẢ GỐC MỚI ĐƯỢC. 

Mấy hôm nay cộng đồng mạng náo loạn chia sẻ vụ việc gian lận điểm thi ở Hà Giang, Hòa Bình. Tôi nghĩ, không phải bây giờ (thế hệ hôm nay) mới gian lận, mà ở thế hệ cha chú chúng nó, cũng đã gian lận mua bán điểm lâu rồi. Từ đó, những tên dốt nát được nâng điểm, để rồi sau đó, chúng đứng vào hàng ngủ lãnh đạo. Nhìn trạng thái đất nước hôm nay thì biết, hệ thống giáo dục của cộng sản đã mua bán, cưỡng ép từa lưa từ khi mới cướp được chính quyền. 
Cho dù bây giờ chúng có địa vị trong xã hội, làm đến chức ông nọ bà kia, đó là nhờ cha mẹ chúng mua điểm cho nó được lọt qua các kỳ thi. Nhưng với bản chất dốt nát của chúng thì không thể che giấu vào đâu được. Bài viết này tôi không thèm nói đến những cán bộ làng nhàng cấp tỉnh trở xuống, chỉ xin nêu lên sơ sơ vài ba cán bộ đỉnh cao đã từng du học trời Tây và làm việc ở các ngành khoa học. Để cho mọi người nhận xét trình độ học thức của họ ở đâu với những nhận thức ấu trĩ như vầy? 
– Ông Nguyễn Thiện Nhân phát biểu trại trường THCS Nam Từ Liêm HN Rằng: “69 năm trước, Việt Nam không có tên trong bản đồ thế giới”. Vậy trước năm 1945 mảnh đất hình chữ s này là cái giống gì? 
– Ông Vũ Đức Đam thì than thở: “không giáo dục cho con cháu phải rưng rưng khi hát quốc ca, thì làm sao đất nước giàu mạnh được”. Đù móa! Nếu chúng nó có vừa hát vừa khóc nức nở đi nữa, mà lãnh đạo các người chỉ biết vơ vét, đục khoét và phá hoại như này thì giàu mạnh sao nỗi? 
– Ông Trương Quốc Cường ký cho phép nhập khẩu 9140 tấn sabutamol. Đến khi bị phát hiện, ông ta nói tôi không biết chất đó là chất cấm? Ôi trời, làm đến chức thứ trưởng bộ Y Tế mà không biết chất sabutamol là chất cấm. 
– Ông Nguyễn Thanh Hóa là một tướng trong ngành công an mà cũng không biết sử dụng máy vi tính. Vậy thì lúc thi vào đại học công an ông được mấy điểm? Ông Nguyễn Xuân Phúc không phân biệt được thơ của Đỗ Trung Quân với Giang Nam thì khi thi vào đại học ông được mấy điểm?? Các người không mua điểm, không có người chạy chọt thì với bản chất dốt đặc cán mai đó thì làm sao bước được vào giảng đường đại học?
Nêu lên vấn đề này là tôi muốn nói, xã hội này nó là vậy đó, không những mua bán điểm mà chúng còn buôn bán cả lương tâm. Chúng ta phải cùng nhau đứng lên dẹp nó đi, chứ chỉ trích những người mua điểm và những kẻ bán điểm thì cũng chẳng ăn thua gì. 
Phải bứng cả gốc chứ không thể chặt cành mãi như thế này được.”

No photo description available.
Image may contain: 3 people, people standing and text
No photo description available.
Image may contain: text
No photo description available.

Chó cắn áo rách…

Image may contain: 3 people, people sitting, people eating and food

Van Pham

Chó cắn áo rách…

Cánh Cò

Báo Pháp luật hôm Thứ Năm ngày 11/4 có bài viết: “Bộ y tế, Thu phí người nuôi bệnh là hợp lý” thật sự làm dư luận trở nên bất an. Không thể gọi là shock hay quan tâm, vì vấn đề thu tiền của dân ngày một tùy tiện, bất kể nơi đâu, lúc nào của nhà nước đã thức sự gây mối bất an trong quần chúng khi ai cũng sẽ là người nuôi bệnh trong một lúc nào đó suốt cuộc đời mình.

Vấn đề không phải ở vài trăm ngàn phải trả cho bệnh viện, nó nằm ở chỗ cách thức nhà nước đối xử với người dân của mình.

Từ nhiều năm qua bệnh viện Việt Nam đã được Bộ y tế cho phép tự cân đối thu chi nên mọi quyết định về tiền nong đối với bệnh nhân điều được Ban giám đốc bệnh viện nghĩ ra và duyệt xét. Tuy nhiên sau bao năm, cách thức đầu voi đuôi chuột này tỏ ra không mấy hiệu quả, bệnh viện ngày một quá tải, bệnh nhân 4 người thậm chí có nơi 6 người một giường là hình ảnh chung rất điển hình của bệnh viện công ngày nay. Bộ Y tế gần như bất lực trước thảm trạng này và các bệnh viện tự chòi đạp trong sự thiếu thốn ngân sách để giải quyết các vấn đề thuộc phạm vi nhân đạo.

Túng quá hóa liều, mặc dù biết rằng đưa ra quyết định thu tiền người nhà của bệnh nhân là một giải pháp thiếu nhân văn nhưng thừa phản cảm vẫn được nhiều bệnh viện bàn đến. Bài báo nêu ý kiến của BS Võ Đức Chiến, Giám đốc BV Nguyễn Tri Phương, theo ông thì hiện nay do giá viện phí chưa được tính đúng, tính đủ nên BV gặp không ít khó khăn và giải pháp thu tiền người nhà bệnh nhân có thể sẽ được nghĩ tới. Còn BS Lê Quang Thanh, Giám đốc BV Từ Dũ Tại khu dịch vụ BV Từ Dũ, người nuôi bệnh thứ nhất không phải đóng phí, người thứ hai phải đóng phí 100.000 đồng/ngày.

Bệnh nhân nằm tại các bệnh viện công đại đa số là người lao động nghèo tại thành phố hoặc ngoại tỉnh kéo về. Không ai trong số họ mong muốn “được” nằm lăn lóc dọc lối đi hay chen nhau chui xuống gầm giường để nghỉ mệt trong thoáng chốc. Vệ sinh cơ thể chắc chắn là thiếu thốn vì không được tắm rửa hay giặt giũ, chỉ vài lít nước phông tên giải quyết cái khát hay dùng để nấu mì gói qua ngày không thể gọi là tiện ích công cộng được.

Không chỉ các bệnh viện công có suy nghĩ thu tiền người nhà bệnh nhân mà giới chức y tế cao cấp nhất cũng đồng tình. Thứ trưởng Thường trực Bộ Y tế Nguyễn Viết Tiến cho rằng hiện nay các BV đã thực hiện tự chủ tài chính, chủ trương của Bộ Y tế cố gắng tạo điều kiện cho các cơ sở y tế làm chủ về kinh phí để có nguồn trả lương cho nhân viên và thực hiện nhiều công tác khác. Do đó theo Thứ trưởng Nguyễn Viết Tiến, những khoản thu hợp pháp, không sai luật thì BV vẫn được quyền thu.

Dĩ nhiên là pháp luật không cấm những cái được gọi là “quyền” đó nhưng thử hỏi, tiền thuế mà người dân đóng cho nhà nước là gì? Người dân có “quyền” hưởng lợi ích về an sinh xã hội trong đó có quyền được dùng những phương tiện tối thiểu tại các cơ quan nhà nước hay không?

Nếu bệnh viện công nào cũng có chính sách thu tiền người nhà của bệnh nhân thì những nơi này có gì để cung cấp cho người dân mà đòi thu tiền như một thứ lệ phí. Nước ư? Bao nhiêu lít nước cho mỗi người một ngày để phải đóng tới 3 trăm ngàn cho mỗi người ở lại? Hành lang bệnh viện ư? Bao nhiêu mét vuông cho một chỗ nằm đáng được gọi là nơi nghỉ ngơi cho một con người? Nhà cầu, quạt trần, điện đóm nếu tính ra thì mỗi đầu người như vậy tiêu tốn hết bao nhiêu?

Cứ tính cho chính xác và hạch toán như một công ty tư doanh làm bất cứ điều gì cũng phải có lợi rồi công khai trước dư luận xem người dân ứng phó ra sao rồi hẵng thu tiền của họ. Tuy nhiên cho dù có hợp lý thế nào trong tính toán vẫn không che được cái bất hợp lý lớn nhất trong hệ thống y tế của Việt Nam.

Đó là tính chất nhân đạo đúng nghĩa mà một bệnh viện dù tư nhân hay công lập cũng đều phải thấu hiểu.

Đã hơn 40 năm người dân Miền Nam trải qua cuộc đổi đời lớn nhất của dân tộc. Cái mà họ hy vọng nhất là cuộc sống thoải mái, xã hội bình đẳng và chính phủ biết lo lắng cho người dân. Cả ba ước ao ấy vẫn chưa bao giờ ló dạng mặc dù cây kim chỉ thời gian đã sắp chạm ngưỡng nửa thế kỷ sau ngày giải phóng.

Cuộc sống của người dân có thoải mái theo nghĩa đen lẫn bóng vẫn chưa định dạng, xã hội không hề có khái niệm bình đẳng vì các hố sâu ngăn cách giàu-nghèo, cán bộ-nhân dân vẫn hàng ngày hiển hiện khắp nơi. Chính phủ đẩy nỗi lo cho nhân dân vào cụm từ xã hội hóa nhưng thình thoảng châm vào vài ba ý tưởng nghịch lý đến khó hiều về mọi vấn đề quốc kế dân sinh.

Tất cả đang đẩy người dân vào con đường không những cùng khổ mà còn bị khinh miệt đến đau lòng.

Bệnh viện là nơi cứu người và bệnh nhân có bổn phận phải thanh toán viện phí là điều không ai chối cãi, tuy nhiên nếu vì chân lý này lại rắp tâm leo thêm một bậc nữa thì trở thành trấn lột hợp pháp không khác gì các BOT bẩn tràn ngập trên các quốc lộ hiện nay.

Ngành y từ nhiều năm qua vốn dĩ không được người dân xem trọng vì cả hai mặt: Bác sĩ, nhân viên thi nhau hành hạ bệnh nhân qua các hình thức đòi quà mới nhận được dịch vụ tốt nhất. Cạnh đó là tâm lý con nhà quan, xem bác sĩ như người phục dịch đã khiến cho quan hệ hai bên ngày một cách xa và cả hai nhìn nhau với đôi mắt ngờ vực thay vì thân thiện.

Nay, nếu thu thêm lệ phí của người nuôi bệnh thì khác nào châm thêm xăng vào nhúm lửa đang âm ỉ cháy trong các nơi được gọi là nhà thương. Hình ảnh không mấy đẹp đẽ của các bệnh viện công rồi đây sẽ tăng thêm lời nhiếc móc, sỉ vả mà giới áo trắng là người lãnh đủ hậu quả của vài đồng tiến lẻ từ người dân nghèo khó.

Chính phủ có thể chi vài ngàn tỷ cho một dự án có vấn đề nhưng lại rất “tiết kiệm” vài trăm tỷ cho sự an lòng của người cùng khổ.

Nói theo dân gian, chó chỉ thích cắn người áo rách.

**********

– Hàng ngày tại bệnh viện Từ Dũ, nhiều gia đình ngồi chờ chực vào chăm sóc thai phụ. (Hình: HL/Báo Pháp Luật)

PHẢN BỘI TẠI BỮA TIỆC LY

PHẢN BỘI TẠI BỮA TIỆC LY

Lễ Vượt Qua là lễ quan trọng nhất của người Do Thái.  Đó là việc kỷ niệm hằng năm về sự giải thoát dân Israel khỏi ách nô lệ người Ai Cập.  Lễ này cử hành vào ngày 13 tháng Nisan (khoảng tháng Tư theo công lịch), nhưng vì ngày của người Do Thái bắt đầu vào lúc mặt trời lặn nên lễ thực sự bắt đầu từ lúc mặt trời lặn ngày 14 tháng Nisan.  Đối với Chúa Giêsu và các môn đệ, chắc chắn nhiều người khác cũng vậy, bữa ăn vượt qua được ăn vào chiều thứ Năm của năm đó.

Chuẩn Bị

Các môn đệ biết Thầy Giêsu muốn ăn Lễ Vượt Qua tại Giêrusalem, nhưng chưa chắc Thầy có muốn ăn ở đó hay không.  Họ đến gần Ngài và hỏi: “Thầy muốn chúng con đi dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu?”  Chúa Giêsu sai Phêrô và Gioan đi chuẩn bị những gì cần thiết và dặn dò: “Các anh đi vào thành, và sẽ có một người mang vò nước đón gặp các anh.  Cứ đi theo người đó.  Người đó vào nhà nào, các anh hãy thưa với chủ nhà: Thầy nhắn: “Cái phòng dành cho tôi ăn lễ Vượt Qua với các môn đệ của tôi ở đâu?”  Và ông ấy sẽ chỉ cho các anh một phòng rộng rãi trên lầu, đã được chuẩn bị sẵn sàng: và ở đó, các anh hãy dọn tiệc cho chúng ta.”  Hai môn đệ ra đi.  Vào đến thành, các ông thấy mọi sự y như Người đã nói.  Và các ông dọn tiệc Vượt Qua (Mc 14:12–16).

Trước giờ đã định, Phêrô và Gioan đã chuẩn bị xong cho bữa ăn mừng Lễ Vượt Qua, Chúa Giêsu và 10 môn đệ khác đến phòng tiệc.  Lúc đó khoảng 6 giờ chiều.  Tất cả chờ tiếng kèn đồng được các tư tế thổi tại Đền Thờ báo thời điểm mặt trời lặn để có thể bắt đầu dùng bữa.

Dạ Tiệc Bắt Đầu

Khi các môn đệ ngồi vào bàn ăn, cuộc tranh luận xảy ra về chuyện ưu tiên cao – thấp, trước – sau.  Chúa Giêsu quở trách họ và dạy bài học về đức khiêm nhường.  Ngài cởi áo, thắt lưng, đổ nước vào chậu, và rửa chân cho từng người.  Phêrô không chịu cho Thầy rửa chân mình, Chúa Giêsu nói với ẩn ý: “Anh em đã sạch, nhưng không phải tất cả đâu!” (Ga 13:10).  Thánh Gioan cho chúng ta biết rằng Chúa Giêsu ám chỉ môn đệ Giuđa.  Có thể Ngài nói lời đó khi di chuyển từ chỗ Phêrô tới chỗ Giuđa, và có ý cho Giuđa hiểu rằng Ngài đã biết rõ ý định đen tối của ông.

Khi mọi người yên vị, Chúa Giêsu nói thêm về bài học Ngài vừa dạy: “Anh em đã biết những điều đó, nếu anh em thực hành thì thật phúc cho anh em!”  Tiếp tục ám chỉ Giuđa, Chúa Giêsu nói: “Thầy không nói về tất cả anh em đâu.”  Có lẽ các môn đệ hiểu Chúa Giêsu đã sai lầm khi chọn một kẻ phản bội làm môn đệ, nên Ngài nói thêm: “Chính Thầy biết những người Thầy đã chọn, nhưng phải ứng nghiệm lời Kinh Thánh sau đây: Kẻ đã cùng con chia cơm sẻ bánh lại giơ gót đạp con” (Ga 13:17-18).  Câu này được Chúa Giêsu trích dẫn từ Cựu Ước (Tv 41:10), trực tiếp nói tới Đa-vít, và gián tiếp nói tới Đức Kitô, vì Đa-vít được mô tả trước về Đấng Mêsia – Đức Giêsu Kitô.  Chúa Giêsu cho các môn đệ biết trước để rồi họ sẽ nhận ra rằng lời tiên tri này nói về Ngài.

Tâm Thần Xao Xuyến

Thánh Gioan cho biết rằng Chúa Giêsu “cảm thấy tâm thần xao xuyến” (Ga 13:21).  Rõ ràng Chúa Giêsu phiền lòng vì sự hiện diện của Giuđa.  Ngài đã bật khóc vì thương Giêrusalem và nay lại buồn vì sự hiện diện của một con người được chọn mà chống lại Ngài, mê muội và cố chấp đi theo đường xấu.  Một lần nữa, Chúa Giêsu lại nói về sự phản trắc, lần này Ngài nói thẳng thắn hơn: “Thầy bảo thật anh em, có người trong anh em sẽ nộp Thầy, mà lại là người đang cùng ăn với Thầy” (Mc 14:18).  Chúa Giêsu cho biết lý do khiến Ngài xao xuyến.  Ngài bị phản bội bởi một người đồng bàn với Ngài, một người thân thiện thuộc Nhóm Mười Hai.

Cuối cùng, ý nghĩa trong lời nói của Chúa Giêsu cũng thấm sâu vào trí óc ngờ vực của các môn đệ.  Họ nhận ra rằng Ngài không dùng hình tượng trong lời nói mà Ngài xao xuyến.  Các môn đệ bắt đầu cảm thấy buồn và xao xuyến.  Họ nhìn nhau và thắc mắc, nhưng ánh mắt của họ buồn bã hơn là nghi ngờ.  Ai cũng sợ chính mình là người mà Thầy ám chỉ.

Chúa Giêsu đã xác định khi Giuđa hỏi có phải là mình hay không.  Chúa Giêsu vẫn tránh nói rõ kẻ phản bội và trả lời chung: “Chính là một trong Nhóm Mười Hai đây, mà là người chấm chung một đĩa với Thầy” (Mc 14:20).  Có thể cách diễn tả của Ngài chỉ là cách nói khác một chút: “Người cùng ăn với Thầy.”  Rồi Ngài nói tiếp: “Đã hẳn, Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người.  Nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà kẻ đó đừng sinh ra thì hơn!” (Mc 14:21).  Chúa Giêsu chịu khổ nạn không phải là Ngài bị lừa hoặc bị ép buộc, mà Ngài chấp nhận hoàn toàn tự nguyện.

Đó là những lời đáng sợ nhất mà Chúa Giêsu đã nói khi còn trên thế gian.  Sự đe dọa đó không thể tránh: đó là lời đe dọa trực tiếp về án phạt đời đời đối với Giuđa.  Hẳn là tốt hơn cho Giuđa được sinh ra nếu thời gian không đến khi ông thị kiến hạnh phúc Nước Trời, nhưng điều có thể này có vẻ bị loại trừ qua lời nói của Chúa Giêsu.

Có thể là lời nói của Chúa Giêsu đã làm gián đoạn nghi vấn của các môn đệ: “Thưa Thầy, chẳng lẽ con sao?” (Mt 26:25a).  Giuđa biết rất rõ rằng Chúa Giêsu ám chỉ ông, nhưng ông lảng tránh, nên cũng hỏi Thầy xem sao, và Chúa Giêsu liền xác định: “Chính anh nói đó!” (Mt 26:25b).  Đối với những người khác hỏi, Chúa Giêsu không nói gì.  Nhưng với Giuđa thì Chúa Giêsu xác định ngay.  Rõ ràng là Giuđa giả hình và có ý định đen tối.

Giuđa Bỏ Trốn

Phêrô ra dấu với Gioan và hỏi nhỏ: “Hỏi xem Thầy muốn nói về ai?”  Gioan ghé sát vào Chúa Giêsu và thì thầm: “Thưa Thầy, ai vậy?”  Chúa Giêsu trả lời: “Thầy chấm bánh đưa cho ai thì chính là kẻ ấy” (Ga 13:26).  Rồi Ngài chấm một miếng bánh, trao cho Giuđa, con ông Simôn Ítcariốt.  Gioan thấy Giuđa nhận miếng bánh thì cảm thấy ái ngại.  Phúc Âm không thấy nói Gioan có cho Phêrô biết kẻ phản bội hay không, rất có thể Phêrô không biết.

Lúc này, Thánh sử Gioan lại đề cập sự ảnh hưởng của Satan: “Y vừa ăn xong miếng bánh, Satan liền nhập vào y” (Ga 13:27a).  Khi xác định Giuđa là kẻ phản bội, có vẻ như Chúa Giêsu loại ông khỏi tông đồ đoàn.  Giuđa càng bị Thiên Chúa loại trừ thì Satan càng thoải mái chiếm hữu ông.  Càng khước từ ơn Chúa thì càng yếu đuối, không đủ sức chống lại ma quỷ.

Hy vọng cuối cùng đối với Giuđa trở nên mong manh.  Chúa Giêsu không còn hy vọng gì ở Giuđa nữa.  Lực bất tòng tâm, Ngài nói với Giuđa: “Anh làm gì thì làm mau đi!” (Ga 13:27b).  Chúa Giêsu muốn không bận tâm tới sự có mặt của kẻ phản bội để có thể dành chút thời gian còn lại cho các môn đệ trung tín.  Các môn đệ khác nghe Chúa Giêsu nói và tưởng là Ngài bảo Giuđa mua đồ chuẩn bị lễ và bố thí cho người nghèo.

Có thể tưởng tượng rằng Thánh Gioan như chết lặng khi Giuđa bỏ ra ngoài sau khi nhận miếng bánh từ tay Chúa Giêsu.  Khi Giuđa đi ra cửa, Gioan thấy bóng tối bao phủ Giuđa như chiếc áo khoác.  Bóng tối bên ngoài tương phản với ánh sáng trong phòng.  Gioan nhận thấy sự tương phản đó nên đã viết: “Lúc đó, trời đã tối” (Ga 13:30).

Câu nói ngắn gọn của Thánh Gioan tạo ấn tượng mạnh mẽ.  Có vẻ như Thánh Gioan nhìn vào chính bóng tối khác với một hiện tượng vật lý; bóng tối mà Giuđa đi vào là một biểu tượng.  Đó là giờ của bóng tối, “người ta đã chuộng bóng tối hơn ánh sáng, vì các việc họ làm đều xấu xa” (Ga 3:19); đó là thời của quyền lực tối tăm (Lc 22:53), quyền lực này đã chiếm hữu linh hồn Giuđa; chính vì bóng tối này mà ánh sáng chiếu soi, và “bóng tối đã không diệt được ánh sáng” (Ga 1:5).

Phêrô Vấp Ngã

Sau Bữa Tiệc Ly, Chúa Giêsu tha thiết nói với 11 môn đệ để cảnh báo họ về những gì sắp xảy ra.  Ngài nói: “Đêm nay tất cả anh em sẽ vấp ngã vì Thầy.  Vì có lời đã chép: Ta sẽ đánh người chăn chiên, và đàn chiên sẽ tan tác” (Mt 26:31).  Ngài không ngoại trừ ai: Tất cả sẽ vấp ngã vì Ngài.

Chúa Giêsu trích dẫn lời Kinh Thánh trong sách Dacaria nói về Ngài: “Hãy đánh mục tử, đàn chiên sẽ tan tác” (Dcr 13:7).  Các sự kiện trong đêm hôm đó và ngày hôm sau thực sự ứng nghiệm mọi lời Chúa Giêsu đã nói về cuộc khổ nạn của Ngài.  Mặc dù các môn đệ đã được cảnh báo trước, chuẩn bị trước, họ vẫn không dám đối diện với sự thật, và thực tế tang thương của Đức Kitô đã khiến họ quá bất ngờ.

Một lần nữa, Phêrô lại làm ngơ những gì Thầy Giêsu đã nói và chuyển sang chủ đề khác mà ông đang nghĩ.  Ông hoàn toàn trái ngược với Thầy Giêsu.  Chúa Giêsu nói: “Anh sẽ vấp ngã, anh sẽ chối Thầy.”  Nhưng Phêrô nói mạnh: “Dầu tất cả có vấp ngã đi nữa thì con cũng nhất định là không” (Mc 14:29).  Ông rất tự tin, hoàn toàn xác nhận rằng tất cả các đồng môn vấp ngã, ngoại trừ ông – nghĩa là ông sẽ không bao giờ vấp ngã.

Lời xác quyết của Phêrô vô hiệu.  Câu trả lời của Thầy Giêsu quả quyết và xác định.  Lời nói trước rất rõ ràng và mạnh mẽ: “Thầy bảo thật anh: hôm nay, nội đêm nay, gà chưa kịp gáy hai lần, thì chính anh, anh đã chối Thầy đến ba lần” (Mc 14:30).  Các sự kiện đêm hôm đó chứng tỏ lời nói tiên tri của Chúa Giêsu về Phêrô và các môn đệ đều ứng nghiệm.

Đêm Định Mệnh

Trước khi rời Phòng Tiệc Ly, Chúa Giêsu và các môn đệ đã hát Thánh Vịnh – gọi là Hallel.  Đây là một phần trong nghi thức Lễ Vượt Qua.  Sau đó mọi người đi tới Vườn Dầu ở phía Đông.  Có lẽ lúc đó trong khoảng 10 giờ tới 11 giờ đêm.  Trăng rằm dịp Lễ Vượt Qua đã lên cao trên Núi Mô-áp ở phía Đông và tỏa ánh sáng nhạt trên thành phố tĩnh lặng.  Nếu truyền thống này đúng, nhóm lính tráng hẳn là không phải đi xa để tới dinh Cai-pha, nơi họ chuẩn bị bắt Chúa Giêsu ngay đêm hôm đó.

Chúa Giêsu và các môn đệ rời thành phố để tới thung lũng và ngang qua Fountain Gate.  Khi ra ngoài thành phố, họ đi về phía Bắc trên con đường dọc theo con suối Cedron, suối này khô cạn vào thời điểm đó.  Lúc này, nhìn suối Cedron sâu và tối, phân cách thành phố ở phía Tây với Núi Ô-liu ở phía Đông.  Họ đi dọc theo con đường ở dưới khe núi tối tăm, nhưng bên trên có ánh trăng chiếu sáng trên thành phố ở hai bên nên thấy ánh sáng mở trên các cây ô-liu ở triền núi.  Ngay đối diện Đền Thờ, không xa chiếc cầu hiện nay, hướng về phía Đông và tới Vườn Dầu trên sườn đồi.  Hành trình từ Phòng Tiệc Ly phải đi qua vùng địa thế khó khăn và có thể phải mất khoảng 30 phút.

Lm Ralph Gorman

Trầm Thiên Thu

 (chuyển ngữ từ CatholicExchange.com)

Chuyện định cư Đi hay Ở lại !!! 

Chuyện định cư Đi hay Ở lại !!! 

Bài hay nhất trong năm !!!

Đỗ Duy Ngọc

Trong tháng này, tui tiễn ba gia đình cùa ba người bạn đi định cư ở nước ngoài. Họ đều là những người thành đạt, giàu có ở Việt Nam. Rất thành đạt và tài sản tính đơn vị hàng triệu đô la.

Một bạn là doanh nhân, hai vợ chồng có tài sản khá lớn, nhiều bất động sản trên những khu phố vàng của Sài Gòn. Họ có ba đứa con đang tuổi lớn và đã có hai đứa đang học ở Mỹ. Gia đình anh đi diện EB5 định cư ở Mỹ.

Người thứ hai là một bác sĩ, anh là người thầy thuốc giỏi, từng tu nghiệp nhiều nước trên thế giới, tự hào đã nội trú nhiều bệnh viện lớn ở nước ngoài. Ở Việt Nam anh là bác sĩ có thu nhập khá cao, có biệt thự ở quận 2, có công việc ổn định. Vợ cũng là dược sĩ, có một pharmacie rất đông khách ngay trung tâm Sài Gòn. Anh chị chỉ có một đứa con gái, đang chuẩn bị vào đại học. Gia đình anh đi theo diện người chị vợ bảo lãnh đi Mỹ, hổ sơ chờ đã mười ba năm, từ lúc sự nghiêp anh chị chưa có bao nhiêu.

Người thứ ba là anh bạn học chung trường đại học, năm nay vừa đúng bảy mươi tuổi, đã đến tuổi già. Anh này cũng có một đời sống sung túc ở Việt Nam, hồi còn tuổi làm việc, anh là một quan chức ngân hàng, vốn là nghề của anh trước 1975. Hồi đó, sinh viên ngành ngân hàng, tài chánh ở Đại học Vạn Hạnh tốt nghiệp Cử nhân vào năm 1971-1972 đều được nhận vào các ngân hàng với chức vụ cao, một số làm ngay giám đốc các chi nhánh. Anh nằm trong số người được giao làm giám đốc. Sau 75, anh tiếp tục cho đến lúc nghỉ hưu. Nghề nghiệp thế nên cũng có thể gọi anh là giàu, có của ăn của để, có hai thằng con trai, đứa nào cũng thành đạt, một thằng có chức vụ trong ngành ngân hàng của Việt Nam, đưa kia làm chuyên viên tiền tệ ở nhà băng của Anh quốc. Nói tóm lại là thuộc giới thượng lưu ở xứ này. Bây giờ anh lại đi định cư ở Pháp theo diện bảo lãnh của người em.

Ba trường hợp nêu trên chứng minh họ đi định cư không phải vì sinh kế. Trước đây, ngoài lý do chính trị, đa phần ra đi vì đời sống ở Việt Nam thời đấy khổ quá, cả nước đói nghèo, họ đành dứt áo ra đi mong có tương lai sáng sủa, sung túc hơn. Còn bây giờ, như ba người bạn tui đó, họ ở Việt Nam rõ ràng là quá sung sướng về vật chất, họ chẳng thiếu thứ gì. Gia đình sinh hoạt như quý tộc, con cái sống như những hoàng tử và công chúa. Hàng năm họ đi du lịch khắp nơi, ở những khách sạn sang trọng, ăn những thức ăn với giá ngất trời. Nhưng họ vẫn ra đi.

Hỏi chuyện với họ, họ biết ra đi là sẽ gặp không biết bao khó khăn đang chờ trước mắt. Để làm lại một cuộc đời mới trên xứ sở xa lạ không phải là điều dễ dàng. Họ không ảo tưởng về nơi họ sẽ đến, vì họ đã từng du lịch qua đấy nhiều lần. Biết rất tường tận cuộc sống ở đó với những trở ngại khó lường.

Anh bạn bác sĩ bảo rằng anh rất yêu nghề y, nhưng khi định cư, muốn tiếp tục làm nghề, anh phải đi học lại, cũng đã gần qua tuổi năm mươi, ngổi học cũng không phải là điều dễ dàng. Và để sống, anh phải chọn một công việc nào đấy không như ý của mình.

Anh bạn doanh nhân dù có nhiều tiền nhưng để hợp thức hoá số tiền lớn đó cho hợp pháp cũng là điều khó khăn. Cho đến bây giờ, ngày đi đã đến, anh vẫn chưa hình dung con đường phía trước sẽ như thế nào?

Còn anh bạn đồng môn của tui, đã bảy mươi, sẽ chẳng có công việc gì dành cho anh nữa. Tui giỡn với anh thôi thì qua đó chiều chiều đi dạo sông Seine, hay lên đồi Montmartre ngắm mây bay hay ngồi trong khung cửa nhìn đám bồ câu bay lượn, chờ cuối đời nằm trơ trọi ở nghĩa trang xa lạ hay là trở thành một nhúm tro cốt nằm trong ngôi chùa hoặc thả bay trong gió. Anh cười buồn, một nụ cười chấp nhận.

Ai cũng buồn khi sắp rời bỏ quê hương. Ai cũng thấy đọan đường còn lại cũng lắm gian nan. Nhưng ai cũng bảo phải đi. Sức chịu đựng đã lên đến đỉnh rồi. Bởi cuộc sống không chỉ là tiện nghi,là vật chất để thụ hưởng. Mà cuộc sống còn cần phải có không khí để thở, tự do để sống, thoải mái để sinh hoạt. Sống chứ không phải để tồn tại. Sống là phải biết tương lai và tự mình định được tương lai cuộc đời mình. Những người bạn tui cho rằng ở lại là chấp nhận những bất công, những điều chướng tai gai mắt mà bất lực chẳng làm chi được. Xã hội tàn nhẫn quá, con người tàn ác quá. Ở lại là chấp nhận bị đầu độc, không chỉ bị đánh thuốc độc ở thực phẩm, ở hơi thở mà còn bị đánh độc cả tư duy. Chưa kể đất nước này, dân tộc này có còn tồn tại được không trước biết bao âm mưu thâm độc của kẻ thù và sự hà hơi tiếp sức của một bộ phận có quyền lực. Anh bạn già hỏi tui với ánh mắt buồn rầu: Cho thuê đất 99 năm thì nước Việt còn gì? Bạn trả lời tôi đi.

Anh bạn bác sĩ thì bảo không thể cho các con của mình lớn lên với một tâm hồn bệnh hoạn, một nhân cách méo mó và một cách sống giả tạo, dối lừa. Anh hỏi tui: Bây giờ ở Việt Nam, có gì là không láo? Láo tất. Do vậy tôi phải đi để tôi, gia đình tôi, con cháu tôi được sống và nghĩ suy bằng sự thật không dối lừa. Chúng tôi chọn ra đi như một cách phản kháng. Phản kháng trong im lặng. Và đành bỏ lại những thứ mà chúng tôi sẽ không bao giờ làm lại được ở xứ người..

Anh bạn doanh nhân thì bảo rằng, biết con đường trước mặt, sau lưng đầy cứt, thì tại sao không chọn con đường sạch mà đi.

Ở đây, tui chỉ đề cập đến chuyện ba người bạn của tui, tui không muốn nói đến những cán bộ, những người đã từng là quan chức của chế độ, có người từng là tổng biên tập một tờ báo lớn, những người một thời là những người đã từng tham gia hoạt động đấu tranh ở các đô thị miền Namhọ hiện đang ở đầy xứ Mỹ, tiểu bang nào cũng có. Họ trốn chạy cái gì? Tui đã từng hỏi thế và họ cũng cười buồn. Bỏ qua những tên ăn cắp công quỹ mà trốn chạy. Những người khác đều ôm trong lòng một nỗi thất vọng không nói được.

Mà thôi, mỗi người có một cách để chọn lựa cuộc sống cho mình. Tôi chọn ở lại, các anh chọn ra đi. Đó cũng là chút tự do mỗi người có được chọn cho mình.Ngày xưa chỉ cần rời làng, đã mang tiếng ly hương, xa quê là nỗi đau. Bây giờ, người ta ồ ạt tìm mọi cách bỏ nước mà đi, có nỗi đau nào hơn cho một dân tộc, nhưng phải chấp nhận thôi. Tất cả các loài hoa đều vươn về phía ánh sâng, có hoa nào chịu chết rũ héo hon trong bóng tối đâu. Và ở trong bóng tối, có ai lại không nguyền rủa bóng tối.

Chúc những người bạn của tôi bình an và có cuộc sống mới như ước mơ ở xứ người

From: nghia truong 

Mưa Sài Gòn Còn Buồn Không Em

httpv://www.youtube.com/watch?time_continue=115&v=RHHMhe1-9lo

Mưa Sài Gòn Còn Buồn Không Em | Trình bày: Hồ Hoàng Yến | Nhạc: Nguyệt Ánh | Hoà âm: Trúc Sinh

 44 năm trôi qua kể từ ngày 30 tháng 04 năm 1975. Tuy rằng đó là một sự mất mát đau đớn nằm ngoài tầm kiểm soát vận mệnh của người miền Nam. Nhưng 44 năm sau kể từ ngày đó, người Việt hải ngoại từ thủ đô Washington, đến Paris, Sydney, Toronto, Brazil đến Nam Phi, và tại các thủ đô trên khắp thế giới đang làm chủ lấy vận mệnh của mình, đang phân định thật rõ làn ranh giữa nô lệ ý hệ ngoại lai và văn hóa dân tộc. Không một thế lực tay sai nào, dù có núp bóng dưới bất cứ chiêu bài gì cũng không thể nào phá vỡ được làn ranh này.

Ngày 30 tháng 04 đã làm sáng tỏ chính nghĩa dân tộc và làm lộ nguyên hình bản chất tay sai của đảng cộng sản Việt Nam. Chúng đội lốt dân tộc để dâng đất nước cho quan thầy quốc tế. Kể từ ngày 30 tháng 04 trở đi, người Việt tỵ nạn cộng sản đã khẳng định và giữ vững di sản dân tộc mà biểu tượng của nó là lá cờ vàng ba sọc. Ở bất cứ ngỏ ngách nào trên thế giới có bước chân của người tỵ nạn, ở đó có lá cờ vàng và một Little Saigon.

44 năm trôi qua, người Việt dân tộc đã thắng trên mặt trận văn hóa, truyền thông, và đã sử dụng sức mạnh mềm để từng bước một tạo các diễn biến từ bên trong nội bộ của những kẽ đội lốt dân tộc chỉ nhằm phục vụ quyền lợi ngoại bang. Người Việt dân tộc đang đứng bên chiều thuận của lịch sử, và kiên nhẫn để chờ đón một ngày mới khi lịch sử sang trang.

 From SBTN