LỊCH SỬ SỤP ĐỔ CNXH ĐANG LẬP LẠI

Lê Vi is with Duy Nguyen.

LỊCH SỬ SỤP ĐỔ CNXH ĐANG LẬP LẠI

– 1989: khi DV điện ảnh Ronald Reagan làm TT, ông đã giật sập thành công CNXH ở Liên Xô, Đông Âu và Mông cổ. Kết quả là hơn 20 quốc gia và vùng lãnh thổ thoát khỏi CNXH.
– 2019: một sự trùng hợp khi MC, tỷ phú Donald Trump làm TT, ông đang đi những nước cờ na ná với chiến lược và uy lực như TT Reagan năm xưa

Hàng trăm năm qua, Hoa Kỳ là một quốc gia hùng mạnh, luôn dẫn đầu thế giới về mọi mặt. Song không phải ông Tổng thống Mỹ nào cũng tạo được uy lực tương xứng với vị trí bá chủ của Mỹ.

Sau vụ Watergate, Tổng thống Richard Nixon của Đảng Cộng Hòa bị phơi áo, Phó Tổng thống Ford kế nhiệm không giữ nỗi ghế trước uy tín đang lên như sóng cồn của Đảng Dân Chủ. Ứng cử viên của Đảng Dân Chủ Jimmy Carter đã không mấy khó khăn để giành ghế tổng thống.

Nếu như Ông Jimmy Carter và Đảng Dân Chủ đã thành công vang dội trong nội tình nước Mỹ, hạ đo ván Tổng thống Nixon của Đảng Cộng Hòa, áp lực phải rút quân ra khỏi Việt Nam…thì trong chính sách đối ngoại, chính quyền của Tổng thống Jimmy Carter tỏ ra bất lực, không tạo được uy lực cần có với thế giới, nhất là các nước thù địch với Mỹ. Đỉnh điểm là vụ chính quyền Hồi giáo Iran bắt giữ, giam lỏng đại sứ và hàng trăm nhân viên Sứ quán Mỹ tại Tehran sau khi Khomeini đảo chính Quốc vương Palavi của Iran vào năm 1979.

Tổng thống Jimmy Carter tỏ ra lúng túng không xử lý nỗi cuộc khủng hoảng con tin, qua đó càng trở nên yếu thế trước làn sóng đỏ đang cuồn cuộn dâng trào sau chiến thắng của chính phủ Việt Nam. Có cảm giác như Mỹ chẳng có một chút uy lực nào đáng kể trên trường quốc tế.

Tổng thống Jimmy Carter bị coi thường, đến nỗi khi ông Ronald Reagan đắc cử tổng thống, Lãnh tụ Tối cao Khomeini của Iran tuyên bố chỉ nói chuyện với Tân Tổng thống Reagan về con tin Mỹ. Ông Reagan liền bác bỏ, tuyên bố Iran nên nói chuyện với Tổng thống Carter để phóng thích con tin, đừng để đến khi ông tuyên thệ nhậm chức, vì khi ấy ông chỉ nói chuyện bằng bom đạn. Nhờ sự dứt khoát của Ông Reagan, Iran đã phóng thích con tin Mỹ giúp ông Carter một món quà ngọt ngào khi rời ghế.

Sau đó chính Tổng thống Ronald Reagan của Đảng Cộng Hòa đã lấy lại uy lực cho Nước Mỹ bằng đại chiến công giật sập Chế độ XHCN ở Liên Xô, Đông Âu và Mông Cổ.

Hình như lịch sử đang lập lại với Tổng thống Barack Obama của Đảng Dân Chủ. Không chỉ Ông Obama bị Ông Putin giỡn mặt hớt tay trên trong vụ Tổng thống Al Assad sử dụng vũ khí hóa học vi phạm giới hạn đỏ, đá đít Mỹ ra khỏi Syria, mà còn bị Tập Cận Bình coi thường đến độ… Để Obama tự ra sau đuôi máy bay chui xuống chứ không đưa cầu thang máy bay đến đón…khi Tổng thống Obama đến TC.

Liền sau đó tổng thống tay mơ của Đảng Cộng Hòa là Ông Donald Trump lên thay thế. Nếu Ông Ronald Reagan là một diễn viên điện ảnh trước khi làm tổng thống, thì Ông Donald Trump cũng từng hoạt động trong giới showbiz với vai trò của một MC. Ông Trump đã không che giấu sự ngưỡng mộ của ông với Cố Tổng thống Ronald Reagan. Dường như những sách lược của Ông Trump mang dáng dấp na ná chiến lược và uy lực của Ông Reagan.

Nếu như Obama không tạo được uy lực trên trường quốc tế, thì Donald Trump đã tỏ ra mạnh mẽ bù đắp. Ông Trump đã làm cho các thế lực trên thế giới từng xem thường Obama phải đau đầu. Nga, Syria, Iran, Triều Tiên, đặc biệt là TC, phải mất ăn mất ngủ vì Donald Trump.

Hiện thời Hải quân và Không quân Mỹ đang bủa vây gây áp lực lên Iran, nhưng có vẻ như mũi tấn công chính của Ông Donald Trump lại là TC. Có cảm giác Ông Trump đang tiếp bước Cố Tổng thống Ronald Reagan để giật sập chế độ XHCN. Vì không chỉ Ông Donald Trump không ngại nói toạc ý đồ chống XHCN tại Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc năm ngoái, mà còn vì Ông Trump đang kiếm chuyện thương chiến không khoan nhượng với nước XHCN khổng lồ TC, trừng phạt đích đáng Huawei, đang dự tính trừng phạt cả công ty công nghệ Hikvision TC dính dáng đến việc sản xuất những thiết bị theo dõi người Duy Ngô Nhĩ. Đặc biệt gia tăng áp lực quân sự trên Biển Đông và biển Hoa Đông, liên tục ban hành những hành lang pháp lý bảo vệ Đài Loan.

Nếu đúng là Ông Donald Trump đang thực hiện chiến lược giật sập chế độ XHCN của Ông Ronald Reagan, và nếu Ông Donald Trump thành công với chiến lược đó, thì đúng là lịch sử đang đến hồi lập lại.

Nguyên Khang

Image may contain: 2 people, suit

BẢN NGỢI CA GIÁO HỘI

BẢN NGỢI CA GIÁO HỘI 

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Carlo Carretto là tu sĩ người Ý, ngài qua đời năm 1988.  Ngài đã sống khổ tu trong Sa mạc Sahara nhiều năm, dịch Kinh thánh qua tiếng Tuareg, và từ sự cô tịch trong sa mạc, ngài đã viết nên những quyển linh đạo tuyệt vời.  Những tác phẩm và đức tin của ngài thật đặc biệt khi có thể kết hợp lòng sốt sắng trẻ thơ với tinh thần bài trừ ảnh tượng thánh sắc bén (khi cần thiết).  Ngài yêu mến giáo hội sâu sắc, nhưng không mù quáng trước những lỗi lầm và thất bại của Giáo hội, và ngài không ngại chỉ ra những khiếm khuyết đó

Về sau, khi vấn đề sức khỏe buộc ngài phải rời sa mạc để về nghỉ hưu tại một nhà dòng ở quê hương Ý quốc.  Khi ở đó, ngài đã đọc một quyển sách của một nhà vô thần đã công kích lời của Chúa Giêsu trong bài giảng trên núi, “Cứ tìm rồi sẽ thấy”, một câu dĩ nhiên có nghĩa là nếu tìm kiếm Thiên Chúa với tâm hồn chân thành thì sẽ tìm thấy Ngài.  Nhà vô thần này đã đặt tên quyển sách là “Tôi tìm và chẳng thấy,” lập luận rằng theo kinh nghiệm của ông, một tâm hồn chân thành có thể tìm kiếm Thiên Chúa mà chẳng được gì.

Carretto đã viết một quyển sách để đáp lại luận điệu này, “Tôi tìm và đã thấy.”  Với ngài, lời của Chúa Giêsu là thật.  Trong cuộc tìm kiếm của mình, bất chấp có nhiều chuyện mình gặp có thể gợi lên sự vắng mặt của Thiên Chúa, ngài vẫn tìm thấy Thiên Chúa.  Nhưng ngài thừa nhận có những khó khăn, và một trong những khó khăn đó chính là Giáo hội.  Giáo hội có thể, và đôi khi đã, qua tội lỗi của mình, khiến nhiều người khó tin vào Thiên Chúa.  Carretto thành thật thừa nhận theo cách hạn chế điều này, nhưng lập luận rằng đấy không phải là toàn cục.

Do đó trong quyển sách của ngài vừa có tình yêu sâu đậm đối với đức tin và Giáo hội của mình, vừa không ngoảnh mặt làm ngơ trước những lỗi phạm của các Kitô hữu và Giáo hội.  Có lúc quyển sách của ngài như một Bản ngợi ca Giáo hội.  Tôi đọc thấy thế trong những dòng này:

Tôi phải phê phán người, Giáo hội của tôi quá chừng nhưng tôi yêu người quá chừng!

Người đã làm tôi khổ nhiều nhưng tôi nợ người nhiều.

Tôi muốn thấy người bị phá hủy nhưng tôi cần người hiện diện.

Người đã gây ra nhiều tai tiếng nhưng chỉ mình người giúp tôi hiểu ra sự thánh thiện.

Trong đời này tôi chưa bao giờ thấy điều gì ngu dân, thỏa hiệp, sai phạm đến thế, và cũng trong đời này tôi chưa bao giờ chạm đến điều gì tinh tuyền, quảng đại, và đẹp đẽ đến thế.

Nhiều lần tôi thấy như mình đã đóng sầm cánh cửa lòng trước mặt người, nhưng biết bao lần tôi cầu nguyện xin cho mình chết trong cánh tay người!

Không, tôi không thể thoát khỏi người, vì tôi kết hợp với người, dù không hoàn toàn như người.

Mà tôi biết đi đâu?  Đi xây một giáo hội khác?

Nhưng tôi không thể xây một Giáo hội khác không có những khuyết điểm như thế, vì chúng là những khiếm khuyết tôi mang trong mình.

Và nếu tôi xây Giáo hội khác, thì đó là Giáo hội của tôi, chứ chẳng phải của Chúa Kitô.

Không, tôi đủ tuổi để biết mình chẳng hơn gì người khác.

Tôi sẽ không rời bỏ Giáo hội được đặt nền móng trên đá này, bởi nếu thế tôi sẽ dựng một

Giáo hội đặt nền móng trên thứ đá dễ vỡ hơn, là bản thân tôi.

Mà đá có là gì đâu?

Cái hệ trọng là lời hứa của Chúa Kitô, cái hệ trọng là chất kết dính các tảng đá nên một, là Chúa Thánh Thần.  Chỉ mình Thánh Thần có thể xây dựng Giáo hội với những hòn đá xấu xí bất toàn như chúng ta đây.

Đây là sự biểu lộ của một đức tin trưởng thành, một đức tin không quá lãng mạn và lý tưởng hóa cần được che chắn khỏi những thứ tăm tối trong đời, đây là một đức tin đủ thật để không yếm thế, bịt mắt chẳng nhận ra sự thiện rõ ràng cũng đang chảy trong Giáo hội.  Thật vậy, Giáo hội vừa cực kỳ thỏa hiệp vừa đầy ân sủng đến tuyệt vời.  Những đôi mắt ngay thẳng có thể thấy ra cả hai.  Một tâm hồn chín chắn có thể chấp nhận cả hai.  Trẻ con và tân tòng cần được che chắn đừng bị dấn sâu vào mặt tăm tối của mọi chuyện, những người trưởng thành hay chướng tai gai mắt cần phải mở to mắt ra trước sự thiện rõ ràng đang hiện diện.

Nhiều người đã bỏ Giáo hội vì nó làm cho họ bị chướng tai gai mắt với những tội lỗi đã thành thối, những điểm mù quáng, sự thủ thế, bản chất tự quy, và cả sự kiêu ngạo.  Những vụ xâm hại tình dục của các linh mục mới được phơi bày, và việc che đậy do tay giới chức trong Giáo hội, đã khiến rất nhiều người băn khoăn không biết liệu có bao giờ họ còn có thể tin tưởng vào cơ cấu, hàng giáo phẩm của Giáo hội nữa không.  Với nhiều người, vụ tai tiếng này có vẻ quá chấn động không thể chịu nổi. 

Tôi tin bản ngợi ca của Carlo Carretto, có thể giúp chúng ta, dù chúng ta là người ngoan đạo hay đang khó chịu.  Với người ngoan đạo, nó sẽ cho họ thấy người ta có thể chấp nhận Giáo hội bất chấp tội lỗi của nó và thấy ra rằng việc chối tội lỗi đó không phải là hành động của tình yêu và trung thành.  Với những người chướng tai gai mắt, nó có thể là một thách thức muốn chúng ta đừng vì chuyện nhỏ bỏ chuyện lớn, đừng vì thế mà không thấy ra trong Giáo hội yếu đuối và tội lỗi, khốn khổ và tai tiếng, vẫn không bao giờ tắt ơn ban sự sống dư tràn của Thiên Chúa.

Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim

Câu chuyện mài chiếc rìu cùn

Câu chuyện mài chiếc rìu cùn

– Ngày xưa, có một anh tiều phu đến xin việc ở nhà một thương gia giàu có. Trông anh khỏe mạnh, hiền lành và chăm chỉ nên người thương gia nhận anh ngay. Tiền công anh được nhận khá cao, điều kiện làm việc cũng rất tốt. Chính vì thế anh tiều phu quyết định phải nỗ lực hết mình để xứng đáng với những gì được trả. Anh cầm rìu vào rừng đốn gỗ.

Ngày đầu tiên, anh tiều phu mang về 18 cây gỗ – một con số đáng nể.

“Tốt lắm, hãy tiếp tục phát huy” – ông chủ vỗ vai khích lệ, động viên anh.

      Lời động viên của ông chủ như chất kích thích, càng khích lệ anh chàng làm việc chăm chỉ hơn. Tuy nhiên, dù nỗ lực hơn ngày đầu, nhưng  ngày hôm sau anh chỉ mang về 15 cây gỗ. Ngày thứ ba anh càng cố gắng hơn nữa, nhưng cũng chỉ mang về được 10 cây gỗ mà thôi. Càng ngày, anh càng mang về ít hơn…

 Anh tiều phu buồn rầu vì nghĩ sức khỏe của mình đã yếu. Anh tìm đến ông chủ, xin lỗi vì đã không làm được như kỳ vọng của ông.
– “Lần cuối cùng cậu mài chiếc rìu của mình là bao giờ?” – người thương gia hỏi.
– “Mài rìu ư? Tôi đã dành hết thời gian của mình để đốn cây mà không để ý đến việc mài nó’” – anh tiều phu buồn rầu đáp.

Nghe vậy, người thương gia liền nói: – Vậy là lỗi tại anh, vì bỏ quá nhiều thời gian đốn gỗ mà quên đi mài rìu, hậu quả là vừa kém năng suất lại vừa hao tốn sức lực.

Hình ảnh anh tiều phu là hình ảnh đại diện cho rất nhiều người trong số chúng ta. Chúng ta mải miết chạy theo những mục tiêu đề ra, cứ chạy, cứ đua mà quên đi rằng: chẳng có “cỗ máy” nào chạy mà không cần nghỉ để “tra dầu, bảo dưỡng”.

Làm việc chăm chỉ chẳng có gì sai cả, nhưng chúng ta cũng cần lắm thời gian để nghỉ ngơi, để suy nghĩ và chiêm nghiệm, để học hỏi và trưởng thành. Nếu chúng ta không dành thời gian cho những điều tưởng chừng như không cần thiết đó, giống như anh tiều phu ở trên thì lâu ngày “lưỡi rìu” của chúng ta sẽ cùn dần đi, và đánh mất đi tính hiệu quả trong công việc.

(Sưu tầm từ Internet)

From: Nguyen Tien Dung & Kim Bang Nguyen

ĐBQH Lưu Bình Nhưỡng bị báo chí “bịt miệng”!

ĐBQH Lưu Bình Nhưỡng bị báo chí “bịt miệng”!

 BTV Tiếng Dân

1-6-2019

Phát biểu của ĐBQH Lưu Bình Nhưỡng tại phiên thảo luận kinh tế – xã hội hôm 30/5 vừa qua, đã làm dậy sóng nghị trường. Ông Nhưỡng đặt câu hỏi: “Vì sao người dân thể hiện thái độ gay gắt với ông bộ trưởng này, ông quan tỉnh, ông quan huyện kia? Điều đó là do họ không còn niềm tin với các vị được gán mác cán bộ, công chức đó.

Nghị Nhưỡng nói tiếp: “Cán bộ công chức, nhất là lãnh đạo cao cấp, mà không khiêm tốn, thiếu gương mẫu, sống như thái tử, hoàng tử, như là chúa rừng xanh, thái độ như tuần phủ, tri phủ, chánh tổng… Có người lợi dụng chức vụ quyền hạn, vun vén đủ thứ, từ học hàm học vị, bằng cấp, sắp xếp bộ máy toàn cánh hẩu đệ tử, sống xa hoa, thậm chí cờ bạc thâu đêm, đi nước ngoài ăn chơi bằng tiền ngân sách, thì thử hỏi, sao cử tri và nhân dân có thể yêu mến, kính trọng và ủng hộ?

Mời xem clip phát biểu của ĐBQH Lưu Bình Nhưỡng, do báo Tuổi Trẻ đăng tải. Hiện clip này đã bị gỡ bỏ:

Video Player

00:00
04:55

Ngay sau phát biểu của ông nghị Lưu Bình Nhưỡng, ông Nghị Nguyễn Hữu Cầu, Giám đốc Công an tỉnh Nghệ An, phản bác. Cuộc tranh luận này đã được báo Tuổi Trẻ và các báo khác tường thuật, rất tiếc là bài báo đã bị gỡ không lâu sau đó.

Không riêng báo Tuổi Trẻ, mà tất cả các báo khác đều gỡ bỏ bài viết cùng chủ đề này, như: Đại biểu Quốc hội tranh luận căng chuyện “cán bộ ăn chơi phè phỡn” (Dân Trí). – Đại biểu Nguyễn Hữu Cầu tranh luận với đại biểu Lưu Bình Nhưỡng về ‘cán bộ xa hoa’ (VOV). – ĐB Nguyễn Hữu Cầu: Tôi hỏi ĐB Nhưỡng có bao nhiêu quan chức phè phỡn (DV). Các bài đăng trên báo SGGP, VTC, Kiến Thức, Soha… tất cả đều bị gỡ bỏ!

Ông nghị Lưu Bình Nhưỡng đã bị báo chí bịt miệng!

Theo báo Tuổi Trẻ, ông nghị Cầu, cho rằng phát biểu của nghị Nhưỡng làm cử tri hiểu sai. Nghị Cầu nói: “Đại biểu Nhưỡng nói rất chung chung, không có một cái gì cụ thể hết. Tôi đề nghị đại biểu Nhưỡng trả lời cho tôi một câu thôi: Hiện nay có bao nhiêu quan chức đi ăn chơi phè phỡn ở nước ngoài như quan lại ngày xưa? Nói cho Quốc hội biết, Quốc hội sẵn sàng xử lý; Đảng, Nhà nước sẵn sàng xử lý“.

“Dân” và “Chúng ta”

Do Thi Van Anh
“Dân” và “Chúng ta”

Nếu “dân” tát “chúng ta”, cho dân 9 tháng tù. Còn “chúng ta” đánh “dân” tét đầu chảy máu vì dám bán hàng rong, chúng ta sẽ bị cảnh cáo.

Nếu “dân” xây cái chòi vịt không phép, “chúng ta” khởi tố. Còn nếu “chúng ta” xây cao ốc 10 tầng không phép “chúng ta” phải rút kinh nghiệm.

Nếu “dân” cưa mấy cây tràm đã quá tuổi do “dân” tự trồng, cho đi tù. Còn “chúng ta” đốn 100ha rừng phòng hộ để thi hoa hậu, “chúng ta” nhận thiếu xót.

“Dân” đập bảy hộp sữa, cho đi tù. Chúng ta đập bảy cây cầu “chúng ta” sẽ bị khiển trách.

Nếu “dân” giật bánh mì ăn vì quá đói, cho đi tù. Còn “chúng ta” lấy trộm tài sản mấy chục triệu của khách trong sân bay, “chúng ta” sẽ bị cảnh cáo và cho lên chức.

“Dân” bị thằng dân khác say rượu chạy xe đâm vào, không thằng dân nào chết, lĩnh 18 tháng tù giam (vụ tôi đang làm). “Chúng ta”, dù gây tai nạn đâm chết 3 thằng dân, vẫn chỉ là án treo.

Tóm lại, “nếu chúng ta sai, chúng ta nhận lỗi trước dân. Nếu dân sai thì dân phải chịu trách nhiệm trước pháp luật”.

Image may contain: 1 person, text

45 câu nói dưới đây của người Do Thái

45 câu nói dưới đây của người Do Thái, rất hay cho chính bản thân và cuộc sống.


    Biết những câu nói nổi tiếng dưới đây của người Do Thái bạn sẽ hiểu được vì sao họ lại thông minh và giàu có như vậy. 

 1. Tài sản có thể trở về số 0 nhưng kiến thức phải càng ngày càng mở rộng.

 2. Thời gian tốt nhất để trồng cây là vào 20 năm trước. Thời gian tốt thứ hai là ngay bây giờ.

 3. Điếc, nhưng không phải là không biết gì bởi còn có thể đọc được sách báo.

 4. Nếu không học tập, cho dù đi vạn dặm đường xa thì mãi vẫn chỉ là người đưa thư mà thôi.

 5. Ai cũng than vãn thiếu tiền nhưng chả ai than thở thiếu trí khôn cả.

 6. Trên đời có 3 thứ không thể bị ai cướp mất: Đầu tiên là thức ăn đã vào trong dạ dày, hai là ước mơ đã ở trong lòng, ba là những kiến thức đã học trong đầu.

 7. Người lớn dạy trẻ con học nói, còn trẻ con dạy người lớn im lặng.

 8. Một người chỉ ra sai sót của bạn chưa chắc đã là kẻ thù của bạn; một người luôn luôn ca ngợi bạn chưa hẳn đã là bạn của bạn.

 9. Hãy sợ con dê húc phía trước, con ngựa đá phía sau, còn kẻ ngu thì phải đề phòng tứ phía.

 10. Kinh nghiệm là cái từ mà mọi người dùng để gọi các sai lầm của mình.

 11. Khi bạn khóc vì không có giày để đi, hãy nhìn những người không có chân.

 12. Khi già đi người ta thị lực kém đi nhưng nhìn thấy nhiều hơn.

 13. Đừng sợ đi chậm. Chỉ sợ đứng yên.

 14. Ta không cầu xin cho gánh nặng sẽ nhẹ hơn. Nhưng cho đôi vai hãy vững vàng hơn.

 15. Bông lúa càng nhiều hạt, đầu nó càng rủ xuống. Người giỏi thường hay khiêm tốn.

 16. Mất tiền chỉ là mất nửa đời người, mất lòng tin là mất tất cả.

 17. Phần lớn người ta thất bại không phải do họ không có khả năng, mà là vì ý chí không kiên định.

 18. Đừng nói gì trừ khi bạn đã học được cách im lặng.

 19. Giúp người thì sẽ làm tăng tài sản, ki bo chỉ làm nghèo đi.

 20. Một hành trình ngàn dặm cũng chỉ khởi đầu từ bước đi đầu tiên.

 21. Nếu vấn đề nào giải quyết được bằng tiền, thì đó không phải là vấn đề mà là chi phí.

 22. Nếu bạn bị vấp ngã, điều đó chưa chắc có nghĩa bạn đang đi sai đường.

 23. Có tiền cũng không tốt lắm, cũng như thiếu tiền cũng chẳng tồi lắm.

 24. Không có tình huống vô vọng, chỉ có giải pháp không chính xác.

 25. Chúa trời cho con người hai tai và một miệng để nghe nhiều nói ít.

 26. Luôn luôn nhìn vào mặt tươi sáng của sự vật. Nếu không thấy, hãy đánh bóng cho đến khi nó tỏa sáng.

 27. Nếu cuộc sống không dần dần tốt lên thì nó sẽ kém đi.

 28. Đừng sợ rằng bạn không biết một cái gì đó. Hãy sợ rằng bạn không chịu tìm hiểu về nó.

 29. Con người phải sống tối thiểu là vì sự tò mò.

 30. Một khi bạn mắc một sai lầm, điều tốt nhất bạn có thể làm là cười vào nó.

 31. Nếu mà làm từ thiện chẳng tốn kém gì thì ai cũng làm từ thiện cả.

 32. Hầu như những loại hoa có màu trắng đều rất thơm, hoa có màu sắc đẹp đẽ thường không thơm. Người cũng vậy, càng mộc mạc giản dị, càng tỏa hương thơm từ bên trong.

 33. Chết vì cười còn hơn là chết vì hoảng sợ.

 34. Một người đàn ông có thể chuyển núi bắt đầu từ việc mang đi những viên đá nhỏ.

 35. Khi chúng ta đem hoa tặng cho người khác thì người ngửi được mùi hương đầu tiên là chính chúng ta. Khi chúng ta nắm bùn ném vào người khác, thì người bị làm bẩn đầu tiên là bàn tay chúng ta.

 36. Ngủ trên gối êm không có nghĩa có giấc mơ đẹp.

 37. Nếu bạn không thể xử lý những việc nhỏ thì những việc lớn của bạn sẽ trở nên vô nghĩa.

 38. Khi bồ câu kết bạn với quạ, mặc dù cánh của nó vẫn còn màu trắng nhưng trái tim thì dần dần chuyển sang màu đen.

 39. Lúc nào vô công rỗi nghề thì người ta sẽ làm những việc long trời lở đất.

 40. Khi còn trẻ phải làm những việc bạn nên làm, thì khi về già mới có thể làm những việc bạn muốn làm.

 41. Cái khuy áo đầu tiên sai, cái sau cùng khó mà chữa được.

 42. Hạnh phúc chỉ đến khi cánh cửa đã được mở.

 43. Một ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười có giá trị hơn một cung điện đầy nước mắt.

 44. Cười là loại mỹ phẩm rẻ nhất, vận động là loại y dược rẻ nhất, chào hỏi là loại chi phí giao tiếp rẻ nhất.

 45. Kinh nghiệm giống như một chiếc lược mà cuộc đời chỉ ban tặng sau khi chúng ta đã mất hết cả tóc.

From: KimBang Nguyen

Nói ra xấu hổ lây, nhưng phải nói…

Những điều cần biết dành cho du khách muốn thăm Cộng-hòa Xã-hội Chủ-nghĩa Việt Nam hôm nay.

BM

Một người bạn nói: ông là người Việt, sống ở ngoại quốc, hiểu cả người Việt lẫn người nước ngoài, nên làm một cẩm nang cho những du khách muốn thăm viếng Việt Nam.

Mới đầu, thấy đó là một ý hay. Làm thử vài trang dưới đây, không biết có nên làm tiếp không, không biết có giúp gì cho du khách để hiểu VN hơn hay không.

– Nếu ăn tiệm, thấy ngon, đừng khen. Người ta sẽ tăng giá gấp hai.

– Mua hàng, phải trả giá. Trả giá bao nhiêu cũng hớ. Nhưng nên an ủi: có người còn hớ hơn mình.

– Để quên iPhone hay ví tiền, đừng quay trở lại, hỏi có ai lượm được không. Bạn đang ở VN, không ở Nhật.

– Đi đường, chỉ nên đeo nhẫn hay đồ trang sức giả. Có thể bị mất ngón tay, nhưng không mất nhẫn… thật.

– Đừng lễ phép, chào hỏi, cám ơn, xin lỗi. Đó là dấu hiệu của người yếu. Không có chỗ sống cho người yếu trong một xã hội toàn những người hùng.
– Nếu mất giấy tờ, khi khai báo, phải biết điều. Người công chức ngồi trước mặt bạn đã tốn nhiều tiền mới được ngồi đó. Hãy giúp họ thu lại số tiền đã bỏ ra đầu tư. Đơn của bạn cũng chẳng có ai xét, nhưng nếu biết điều, đỡ mất công chờ đợi.

– Khi có người hỏi: có biết bác Hồ không, đừng kể lể những điều bạn biết về ông Hồ qua Wikipedia. Khổ lắm, biết rồi, nói mãi. Người ta chỉ nhắc khéo bạn đã quên chi tiền.

– Gặp một người lần đầu, cứ nói: chào tiến sĩ. Rất hiếm người không phải là tiến sĩ. Hay ít nhất phó tiến sĩ, nhưng người Việt không thích làm phó cho ai cả.

– Nếu gặp một ông tiến sĩ có trình độ thấp hơn học sinh tiểu học, đừng ngạc nhiên. Có thể ông ta chưa học xong tiểu học.

– Nếu người ta đưa một tờ giấy khổ lớn, chằng chịt những chữ, đừng nghĩ đó là một thực đơn. Đó là một danh thiếp, liệt kê bằng cấp, chức vụ…

– Đừng hỏi chức vụ này nghĩa là gì, bằng cấp kia của trường nào. Chính đương sự cũng không biết.

– Nếu muốn tơ lụa hay đặc sản Việt Nam làm kỷ niệm, đừng mua tại chỗ, vác nặng mệt xác. Chờ khi về, mua trong một tiệm Tàu cạnh nhà.

BM

– Đừng làm gì, nói gì, nếu không muốn bị phiền phức. Nên nhớ ở nước bạn, người dân có quyền làm bất cứ điều gì luật pháp không cấm; ở Việt Nam chỉ có quyền làm những gì luật pháp cho phép.

– Đừng làm gì, ngay cả khi luật pháp cho phép. Nhiều người ở tù mọt gông vì tưởng luật pháp làm ra để áp dụng.

– Muốn biết ai thuộc giai cấp nào trong xã hội, nên nhìn móng tay họ. Câu nói nổi tiếng: tôi làm thối móng tay mới xây được nhà cửa. Nếu thấy ai có móng tay thối, nên bày tỏ sự kính trọng. Đó ít ra là một chủ tịch xã, chủ một dinh cơ, lớn gần như dinh Tổng thống Mỹ.

– Nếu bạn thấy một người diện complet, cà vạt trong khi trời nóng như lửa, nói những câu ngớ ngẩn khiến thiên hạ ôm bụng cười, đừng nghĩ đó là những anh hề. Đó là những đỉnh cao trí tuệ loài người, đang mô tả một thiên đường XHCN trong tương lai.

– Đừng ngạc nhiên khi thấy một người làm 100 dollars mỗi tháng, xài iPhone trên một ngàn đô, xe hơi trên trăm ngàn. Tại sao không? Why not?

– Thấy hàng trăm người tụ tập ồn ào, đừng nghĩ họ biểu tình đòi nhân quyền hay tranh đấu cho môi sinh. Họ đang tranh nhau chỗ trong một tiệm McDonal’s, Starbucks.

– Thấy hàng ngàn người ngoan ngoãn xếp hàng cả buổi, đừng nghĩ họ chờ vào thư viện, coi triển lãm…. Họ chờ giờ mở cửa H&M hay GAP.

BM

– McDonald’s, H&M… đối với bạn là những tiệm bình dân, ăn cho mau, mặc cho tiện trong khi lao động tốt. Với người Việt, đó là những nơi sang trọng, dấu hiệu của thành đạt. Cái gì dính dáng tới ngoại quốc cũng sang trọng. Chụp được cái hình nằm chờ trước cửa H&M là bằng chứng bạn thuộc thành phần ưu tú trong xã hội.

– Nếu thấy một người quỳ gối, hôn chân một người khác, người quỳ gối là người Việt. Vì không thể có chuyện ngược lại. Đó là một hành động vinh quang, nếu người ngoại quốc là tỷ phú. Là một niềm hãnh diện, nếu người ngoại quốc là…. người ngoại quốc.

– Thử nêu tên Mandela, Gandhi: nhiều người trẻ nghĩ đó là một hiệu

quần áo Tây, và hy vọng có ngày mở tiệm ở VN để được xếp hàng chầu chực. Nhưng họ sẵn sàng kể cho bạn tất cả những giai thoại về thần tượng Jack Ma, một thương gia Tàu trở thành tỷ phú nhờ cấu kết với nhà nước, bán hàng giả.

– Đi Air VN, nếu chờ quá một giờ trước W.C, đừng nghĩ có người táo bón bên trong. Nhân viên hàng không đã khóa cửa để lấy chỗ chở đồ lậu.

BM

– Tại sao nhiều người Việt, kể cả người có chức sắc, bị bắt vì ăn trộm ở các cửa hàng nước ngoài? Bởi vì họ biết xài, biết hàng hóa ngoại quốc có phẩm chất.

– Tại sao ở Nhật có những bảng lớn, viết bằng tiếng Việt, nơi công cộng: “Ăn cắp là xấu”? Bởi vì ngày nay tiếng Việt được dùng tại khắp nơi trên thế giới.- Bạn thắc mắc: tại sao phải để 10 dollars vào sổ thông hành khi qua hải quan. Sự thực, không bắt buộc phải để 10 dollars. Người ta bịa đặt ra để nói xấu chế độ. Hai mươi đô cũng được. Nhưng chuyện đó là chuyện giữa người Việt. Bạn không cần làm. Người Việt giỏi bắt nạt nhau, nhưng rất nể người ngoại quốc.

– Bạn nghe thường xuyên chữ “đéo”. Đừng tra từ điển. Chỉ nên biết đó là một chữ rất thơ mộng, rất lịch sự, trang nhã. Nếu không, tại sao họ xài trong bất cứ cơ hội nào?

BM

– Muốn băng qua đường, đừng chờ xe cộ ngưng lại. Cứ nhắm mắt lao đầu đi. Nếu gặp tai nạn, biết ngay. Đây cũng nằm trong chiến dịch bôi xấu chế độ. Chuyện có người băng qua đường mà KHÔNG bị thương tích hay mất mạng xảy ra mỗi ngày, tại sao không báo nào loan tin? Vả lại, theo triết lý Đông phương, chết sống là số mệnh.

– Tại sao ở VN có nhiều nơi dành cho Tàu, cấm người Việt? Bởi vì nếu cho người Việt vào, đâu còn là khu Tàu?

– Tại sao thí mạng hàng triệu người, nói là để tranh đấu cho độc lập, ngày nay nước Việt thành nước Tàu? Bởi vì, khi tranh đấu, không ai nói rõ là dành độc lập cho ai, cho người Việt hay người Tàu.

– Người ta nói nước Việt đang trở thành Tàu? Đó là tuyên truyền để chống phá chế độ. Trên thực tế, người Việt vẫn đông hơn người Tàu. Trên TV, thỉnh thoảng vẫn có những chương trình văn hóa Việt Nam. Lố lăng thực, lai căng thực, nhưng Việt Nam.

BM

– Tại sao người Việt chặt hết cây, phá hết rừng để gây lũ lụt, nhà trôi, người chết ngập đồng? Bởi vì gỗ bán được giá.

– Tại sao khi đốn rừng, người ta không trồng cây để thay, như ở các nước khác? Bởi vì người Việt không ngu như thiên hạ. Trồng cây, mấy chục năm mới lớn. Đổ mồ hôi trồng cho thằng cán bộ phe khác nó chặt à? Nếu lúc đó, hết CS, trồng cây cho phản động nó chặt à?

– Tại sao rừng núi VN có nhiều sinh vật quý, hiếm, ngày nay gần như tuyệt chủng? Bởi vì nhậu thịt bò, thịt chuột, thịt chó, thịt mèo mãi cũng chán.

– Tại sao người ta chặt cây, đốn rừng mà ít người phản đối? Bởi vì theo túi khôn của người Việt “ăn cây nào, rào cây đó”. Anh đã hái trái cây ở ngoài đường bao giờ chưa? Nếu có trái, thằng khác nó cũng hái trước rồi.

– Tại sao xúc cát… Thôi, đừng hỏi vớ vẩn nữa. Anh là bạn tôi hay bạn của cây, của rừng, của cát?

BM

– Người bị tai nạn hay bị đả thương nằm chờ chết trên đường, tại sao không ai dừng lại? Bởi vì coi người bị xe cán chết hoài cũng chán. Nhân viên công lực? Bạn đã thấy có ai sắp chết rút tiền tặng công an, cảnh sát?

– Đừng thắc mắc tại sao người Việt hung bạo, tìm mọi cớ để đánh nhau vỡ đầu, bể trán. Suốt đời, họ bị những người có quyền đè nén; đánh giết nhau là một cách để xả hơi.

– “Những người con gái buồn không nói. Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì?” (Xuân Diệu). Họ tự hỏi sẽ được xuất cảng đi đâu: Trung cộng, Đài Loan, Đại Hàn…

– Tại sao tàn nhẫn với trẻ con? Bởi vì khùng hay sao mà đi kiếm chuyện với thằng tàn nhẫn, khỏe, hung bạo, quyền thế hơn mình.

– Tại sao tàn nhẫn với đàn bà? Tại sao không? Bớp tai một cô bán hàng, không ai làm phiền, hôm sau nổi tiếng. Van Gogh bỏ cả đời vẽ tranh, chết mới nổi danh.

– Tại sao khi người Việt quét sân, hay xả rác ra đường hay đùn sang hàng xóm? Bởi vì nếu giữ rác trong nhà thì quét dọn làm gì?

BM

– Tại sao có quán lấy nước rửa chân pha trà cho khách? Bởi vì mỗi người một sở thích. Có người thích trà hoa lài, trà sen, có người thích trà rửa chân.

– Tỷ số thất nghiệp chính thức ở VN là 2,3%, trong khi ở các nước tân tiến 5 hay 10%, có tin được không? Cố nhiên là phải tin, nếu không làm thống kê làm gì? Số thất nghiệp thấp, vì VN là một nước bình đẳng, nghề nào cũng được coi trọng, cũng được nhìn nhận. Đánh giầy là một nghề, ăn xin là một nghề, rước mối là một nghề. Đánh ghen mướn, đòi nợ thuê, đánh bả chó . . .

– VN đứng thứ 175 trên 180 nước về tự do báo chí? Luận điệu của phản động. Ở VN, trên lý thuyết cũng như trên thực tế, báo chí được hoàn toàn tự do ca tụng chế độ. Bạn đã thấy dư luận viên nào gặp khó dễ hay đi tù khi hành nghề chưa?

– VN bị xếp hạng trong những nước đội sổ về nhân quyền, tự do tôn giáo, về lương bổng… So what? Nếu ai cũng ngang nhau thì xếp hạng làm gì? VN cũng đứng đầu nhiều địa hạt. Thí dụ: tỷ số người bị ung thư, thành phố ô nhiễm. Sài Gòn là một trong những thành phố nguy hiểm nhất thế giới. VN là một trong ba nước có tiềm năng xuất cảng nô lệ, đàn bà mại dâm lớn nhất thế giới.

– Cùng với Trung cộng, VN là một trong hai nước sản xuất và tiêu thụ nhiều phong bì nhất tính trên đầu người.    

– Tại sao Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trần Thị Nga, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Văn Đài, Anh Ba Sàm… nằm tù hàng chục năm? Bởi vì họ làm chính trị, chống nhà nước. Tại sao VN nói không có tù nhân chính trị? Bởi vì khi vào tù, họ trở thành thường phạm.

– Tự do tôn giáo? VN là nước tự do nhất thế giới. Cán bộ muốn thành sư, hôm sau cạo đầu thành sư. Ai không tin tôn giáo, cứ tự do vác súng đi hỏi tội linh mục.

– Tại sao ai cũng muốn dân chủ, nhưng VN vẫn là một nước độc tài? Bởi vì người nọ chờ người kia. Nếu anh làm, anh đi tù, người khác hưởng. Tiện nhất là chờ Tây, Mỹ nó làm giùm. Tây, Mỹ không hiểu sao nó thích buôn bán hơn là làm dân chủ. Khi Nào Mỹ nó thay đổi, hết ham dollars, VN sẽ có dân chủ. Đó là vấn đề của Mỹ, không phải của người Việt.

TỪ THỨC

Nếu hắn làm thầy thì sẽ hại đến muôn đời.

Le Van Quy

Khổng Tử có người học trò tên Nhạ, người nước Vệ. Nhạ học vào loại trung bình, song luôn luôn tự cho mình là giỏi nhất. Học được vài năm, Nhạ xin về nước vì tưởng rằng đã học hết đạo của thầy. Tử Cống thấy vậy hỏi:
– Người ấy về nước rồi làm quan có sao không?
Khổng Tử rung đùi đáp:
– Không sao.

Lại hỏi tiếp:
– Làm tướng có được không?
Khổng Tử vuốt râu đáp:
– Được.

Lại hỏi tiếp:
– Thế nhỡ về làm giặc?
Khổng Tử vừa ngáp vừa trả lời:
– Cũng không hại gì.

Bấy giờ Tử Cống mới yên tâm mà thủng thẳng:
– Nghe nói Nhạ xin về nước chỉ để làm thầy!

Khổng Tử vừa nghe câu đó, bỗng giật bắn mình. Thế là chân không kịp xỏ giày, áo không kịp cài khuy, vội vàng lao ra cổng chạy như hớt hơ hớt hải. Học trò đuổi theo hỏi: “thầy chạy đi đâu?”. Khổng Tử vừa chạy vừa đáp:
– Sang ngay nước Vệ.

Học trò lại hỏi: “sang nước Vệ làm gì?”.

Khổng Tử vẫn vừa chạy vừa trả lời:
– Sang ngăn không cho tên Nhạ làm thầy. Hắn có làm quan thì cùng lắm chỉ hại đến một ấp. Làm tướng cũng chỉ hại đến một thành. Thậm chí có làm giặc cũng chưa chắc đã hại nổi ai. Nhưng nếu hắn làm thầy thì sẽ hại đến muôn đời. Ngay cả ta cũng khó mà tránh khỏi liên luỵ !”.

– cổ học tinh ma-

Lãnh tụ không phải là thánh nhân!

Lãnh tụ không phải là thánh nhân!

Huy Phương

Người dân Ukraine giật đổ và dẫm lên tượng Lenin ở thành phố Kiev, Tháng Mười Hai, 2013. (Hình: Getty Images)

“Tên cha tên mẹ tên chồng, Con có thể quên/ Nhưng tên người, Vầng thái dương chiếu sáng đời đời/ Con phải nhớ mãi không thôi…” (Thơ bọn súc vật ca tụng lãnh tụ trong “Trại Súc Vật”- George Orwell).

Volodymyr Oleksandrovych Zelensky là một chính trị gia, nhà biên kịch, diễn viên, diễn viên hài, và đạo diễn người Ukraine, đã tuyên thệ nhậm chức tổng thống thứ 6 của Ukraine kể từ ngày 20 Tháng Năm, 2019 sau khi đắc cử vẻ vang trước tổng thống đương nhiệm.

Ông đã đóng ít nhất 6 cuốn phim và đạo diễn ba chương trình truyền hình, trong đó có show “Servant of the People” (Người Đày Tớ Của Nhân Dân) về sau cũng là tên một đảng chính trị do ông lãnh đạo.

Nghe mấy tiếng “Người Đày Tớ Của Nhân Dân” chúng ta lại liên tưởng đến khẩu hiệu mị dân của đảng Cộng Sản Việt Nam, nhưng sự thật là trái ngược.

Bài diễn văn nhậm chức của Tổng Thống Volodymyr Zelensky được xem như là một bài diễn văn cảm động, tiếng nói từ con tim của vị lãnh đạo trẻ tuổi của đất nước Ukraine.

Một đoạn trong bài diễn văn này, khiến người ta nghĩ đến chuyện suy tôn lãnh tụ trong các quốc gia Cộng Sản và độc tài trên thế giới, khi ông nói: “…Tôi mong muốn rằng, các bạn không treo chân dung tôi trong văn phòng làm việc của các bạn. Bởi tổng thống không phải là thần tượng, cũng không phải là thánh nhân. Tổng thống không phải là bức chân dung. Hãy treo ảnh các con bạn vào chỗ đó và trước khi quyết định một việc gì thì hãy nhìn vào mắt chúng.”

Chúng ta cũng nên nhớ lại, Ukraine là một đất nước, với phong trào the “Fall of Lenin” chỉ trong Tháng Mười Một, 1990, có 70 tượng đài Lenin và nhiều tượng của cựu lãnh đạo Xô Viết đã bị giật đổ ở các thành phố khác nhau.

Ở Hoa Kỳ, trong các công sở thuộc tiểu bang hay liên bang người ta treo ảnh các cấp chỉ huy từ cấp quận đến cấp tiểu bang ở một chỗ trang trọng, nhưng tại bàn làm việc cá nhân, người Mỹ luôn chưng hình gia đình, nhất là con cái họ, có lẽ như ý nghĩ của tân tổng thống Ukraine là “trước khi quyết định một việc gì thì hãy nhìn vào mắt chúng.”

Và lẽ cố nhiên, ở những quốc gia dân chủ và tự do, không ai treo hình lãnh tụ như tổng thống, chủ tịch hay lãnh tụ đảng trong nhà, thậm chí như cái đất nước khốn khổ Việt Nam, hình lãnh tụ được đặt trên bàn thờ của mỗi gia đình, thay cho hình ảnh của Ông Bà, Tổ Tiên, và bây giờ lại được đưa vào các nơi thờ phụng trang trọng của tôn giáo, trước mắt là tại các nhà chùa, ngang hàng với những vị Phật.

Trại súc vật của George Orwell là hình ảnh của những quốc gia Cộng Sản, trong đó lãnh tụ Heo Napoleon luôn đi kèm với những từ như “Lãnh tụ của chúng ta,” “Đồng chí Napoleon,” “Cha của các loài vật,” “Nỗi khiếp sợ của giống người,” “Người bảo vệ của loài cừu,” “Bạn của loài vịt”… Và vì lãnh tụ là heo cho nên heo được coi là những con vật tinh khôn, ưu tú, trí tuệ nhất. Xã hội này hứa hẹn có “thiên đàng XHCN,” là nơi mọi thú vật sau khi chết đều về “vương quốc thần thoại,” nơi một tuần có bảy ngày Chủ Nhật, cỏ ba lá xanh quanh năm và bánh kẹo thì ngay trong tầm tay!

Ý niệm “tất cả các loài động vật đều bình đẳng như nhau” được thay thế bằng khẩu hiệu“tất cả các loài động vật đều bình đẳng như nhau, nhưng một số thì bình đẳng hơn những con khác.” Bình đẳng hơn những con vật khác, đó chính là lãnh tụ và đảng viên.

Tại đây “thế lực thù địch” cũng luôn là cái bóng ma lởn vởn để nhân dân phải luôn luôn “đề cao cảnh giác,” “chuẩn bị chiến đấu” và để thanh trừng những kẻ bất đồng chính kiến như trong các xã hội Cộng Sản.

Chúng ta hãy nghe một bài thơ “Ngợi Ca Lãnh Tụ” Heo Napoleon của bầy súc vật trong trại, tưởng chừng như nghe hơi thở thối tha của Tố Hữu ca tụng Stalin hay viết cho “Bác.”

“Đồng chí Napoleon!

Người là cha của những đứa trẻ mồ côi,

Là suối nguồn hạnh phúc muôn đời,

Là vầng thái dương chiếu sáng bầu trời.

Ánh mắt người ấm mãi lòng tôi.

Đồng chí Napoleon!

Người cho tôi bữa ăn lúc đói lòng.

Người cho tôi nệm rơm ấm mùa đông.”

Người ngồi canh,

Cho bầy con giấc ngủ yên lành.

Con ơi! Hạnh phúc muôn đời,

Là nhờ Đồng chí Napoleon.

Tên cha tên mẹ tên chồng,

Con có thể quên.

Nhưng tên người,

Vầng thái dương chiếu sáng đời đời

Con phải nhớ mãi không thôi: Napoleon,

Napoleon, người ơi!” (*)

(Bản dịch của Phạm Minh Ngọc)

Trên mảnh đất này, sau năm 1975, trong thời gian lúc bị cầm tù ở Việt Bắc, trong lúc đi đốn tre, kiếm củi, tôi đã có dịp đi qua những thôn làng với những căn nhà tranh, vách đất tuềnh toàng, nhưng nhà nào cũng có một cái bàn thờ trang hoàng đỏ chói với các tấm bảng ghi công liệt sĩ, và hình “bác Hồ” dựng sau bát nhang, tuyệt đối không có một hình ảnh nào của các người thân trong gia đình đã quá vãng.

Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, cơm áo thì thiếu nhưng hình ảnh lãnh tụ thì dư thừa. Thưởng cho những bà mẹ đã nướng con trong những trận đánh biển người, những đứa học trò giỏi hay những gia đình neo đơn, thiếu ăn, chính quyền luôn có sẵn hình “bác Hồ” để ban phát. Dễ chừng như cái hình ảnh vàng ố, râu ria này có thể bỏ vào nồi nấu được, để có thứ húp vào ruột cho đỡ đói.

Ở Việt Nam thời Cộng Sản, hình lãnh tụ được trưng bày mọi nơi.

Bình Dương hãnh diện: “Hiện nay ở xã số gia đình treo ảnh Bác trong nhà đã đạt gần như 100%. Nhiều gia đình khá giả còn làm cả một gian riêng để treo và thờ ảnh Bác. Ngoài những bức ảnh rất đẹp về Bác Hồ, người dân còn đặt thợ điêu khắc làm cả những bức tượng nho nhỏ về Bác để trong gian thờ, như một sự kính trọng vô bờ bến trước những công lao to lớn của Người với đất nước, với quê hương. Có thể nói, ở Trừ Văn Thố, bất cứ nơi nào có cư dân sinh sống, ở nơi đó đều có sự hiện diện của Bác Hồ. Đây không chỉ là nét đẹp văn hóa mà còn là nét đẹp tinh thần, giúp mọi người ở đây sống hòa thuận, đồng lòng hơn trong những công việc chung”.

Chính tại các quốc gia lạc hậu, đói rách lại là nơi lãnh tụ được tôn sùng, tượng đài được mọc lên như nấm, điều này thật sự chẳng mang lại no ấm, hạnh phúc cho ai.

Tại Bắc Hàn, có khoảng 34,000 tượng đài Kim Nhật Thành, tính đổ đồng cứ 750 người dân “được hưởng” một tượng đài họ Kim, và cứ mỗi 3.5 km vuông lại có một tượng đài. Tại Trung Cộng, theo BBC, ghi nhận khoảng 2,000 tượng đài.

Nhân dịp kỷ niệm 120 năm sinh nhật của Mao, Trung Cộng cho đúc một tượng Mao ngồi gác chân trên ghế bằng vàng và cẩm thạch, cao chỉ 80 cm, nặng 50 kilograms nhưng có giá thành lên đến $16 triệu.

Tại Lào, tượng lãnh tụ Kaysone Phomvihane cũng được đặt trên nhiều công viên, cơ quan nhà nước. Năm 2004, Bắc Hàn “viện trợ” cho Lào 200 tượng Kaysone Phomvihane bằng đồng để đặt tại các cơ quan đảng và chính phủ Lào.

Tại Cuba, trong thời gian Fidel Castro còn sống, tượng đài của nhà độc tài này, cũng như Che Guevara cũng đã được dựng ở nhiều nơi.

Tại Việt Nam, hiện có 134 tượng đài Hồ Chí Minh, trong đó gồm 103 tượng đặt tại các trụ sở cơ quan, 31 tượng được dựng tại các quảng trường.

Theo kế hoạch từ nay đến 2030 sẽ xây thêm 58 tượng họ Hồ, nâng tổng số lên 192 tượng, trong đó có tượng đài ở đất nghèo đói Sơn La, dự trù với kinh phí 1,400 tỷ đồng Việt Nam, “vì không có tượng đài là thiệt thòi!”

Chúng ta cũng nên biết, theo thời giá hiện nay 1,400 tỷ đồng, tính ra hơn $60 triệu. Sơn La chính là địa phương nổi tiếng, vì có người đã chụp được bức hình chiếc xe gắn máy chở một thi hài nằm sau xe, được bó trong chiếc chiếu ngắn, lòi hai chân ra ngoài!

Chân lý ấy không bao giờ thay đổi: “Lãnh tụ vĩ đại chừng nào thì khổ nạn của nhân dân càng thê thảm chừng ấy!”

(*) Chúng ta phải nghĩ rằng Tố Hữu đã “đánh cắp” trọn ý bài thơ này! 

(Huy Phương)

THẾ LỰC BÓNG ĐÊM

THẾ LỰC BÓNG ĐÊM

Khi người Mỹ thức tỉnh, tung ra những đòn đánh liên tiếp vào Tàu cộng thì thế giới và người Việt chúng ta mới có dịp nhìn rõ hơn về sự phát triển vượt bậc của đất nước cộng sản nầy trên nhiều lĩnh vực trong vòng mấy chục năm trở lại đây, và cũng có dịp nhìn nhận ra sự phát triển đó đã tăng cường nanh vuốt để đất nước đông dân nhất thế giới này biến thành một thế lực lớn mạnh của bóng đêm đối kháng lại thế giới văn minh.

Đất nước đông dân nhất thế giới và từng có nền văn minh vào hàng lớn nhất và sớm nhất nhân loại lẽ ra phải là một trung tâm văn hóa kinh tế lớn đại diện phương Đông đối trọng ngang hàng với phương Tây thời hiện đại nếu họ không đi sai đường, lầm lạc suốt trong đêm dài trung cổ phong kiến. 
Cơ hội cũng đến Trung Hoa vào năm 1911 khi cuộc cách mạng dân chủ tư sản nổ ra lật đổ chế độ phong kiến, lập nên nhà nước dân chủ cộng hòa.
Rất tiếc, ngay sau đó chủ nghĩa cộng sản du nhập vào và giành chiến thắng trong cuộc nội chiến ý thức hệ đẫm máu Quốc – Cộng.

Chiến thắng đó của phe cộng lại đẩy Trung Hoa lục địa vào con đường sai lầm khác, còn tệ hại hơn sai lầm thời phong kiến, bắt đầu từ năm 1949 cho đến tận ngày hôm nay.

Độc tài Mao với đường lối chính trị và kinh tế sai trái đã làm Trung Hoa hơn 1 tỷ dân bầm dập như thế nào suốt 26 năm cho tới tận cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, làm cho hàng chục triệu dân chết đói, thấy cũng không cần nhắc ra đây cho dài dòng.

Tuy nhiên sau khi Mao chết, Đăng Tiểu Bình lên đã sửa sai. Đó là vào thời điểm Mỹ mở vòng tay, bỏ cấm vận để lôi kéo Tàu cộng về phía ánh sáng để mong đất nước nầy cải hóa. Đồng thời việc sụp đổ của thành trì cộng sản Liên Xô cũng làm Đặng mở mắt, muốn chế độ cộng sản tồn tại chỉ còn cách thay đổi đường lối kinh tế theo tư bản.
Sau hơn 40 năm, nhà nước cộng sản kiểu mới đã đưa Tàu cộng từ nước đói nghèo lạc hậu lên thành siêu cường quốc kinh tế số hai thế giới như ngày hôm nay.

Hầu hết các lãnh vực, Tàu cộng đều đuổi kịp và có cái còn vượt các nước tư bản tiên tiến. Hàng tiêu dùng quá rẻ của họ tràn ngập ra khắp thề giới. Hàng công nghệ cao như smartphone, đuổi kịp về chất lượng và vượt qua Mỹ về số lượng bán ra. Họ đi đầu thế giới về công nghệ 5G. Đáng sợ nhất là trình độ và năng lực sản xuất vũ khí của họ phát triển như vũ bảo. Các loại vũ khí tiến tiến nhất như máy bay không người lái, tên lửa hành trình, tàu sân bay… họ đều làm được.

Trong suốt lịch sử và mãi đến năm 1979, sức mạnh quân sự của Trung Hoa chỉ hơn VN ở đông quân, còn trình độ tác chiến và vũ khí thì ngang nhau. Do vậy trong chiều dài lịch sử chiến tranh xảy ra giữa hai nước, VN có thể chống cự ngang ngửa và có những lúc đánh thắng. Nhưng hiện nay, họ vượt qua VN mọi mặt, đi trước VN đến vài chục năm. Nếu xảy ra chiến tranh giữa hai nước thì không khó để đoán được kết quả thắng thua nghiêng về phía nào.

Nói lên điều này để thấy trách nhiệm của đảng CSVN đối với vận mệnh của đất nước. Qua mấy chục năm đổi mới đường lối kinh tế rập khuôn theo Tàu cộng nhưng chẳng làm gì ra trò, chưa tự sản xuất hoàn chỉnh một chiếc xe đạp, chưa sản xuất được một cái đinh ốc đạt chuẩn. Nhìn tới nhìn lui chỉ thấy bán tài nguyên, bán đất, xin viện trợ và vay nợ về xây dựng cao tốc và cao ốc, phủ lớp hào nhoáng bên ngoài chỉ tổ đào sâu thêm hố cách biệt giàu nghèo giữa các tầng lớp nhân dân, gây ra bất công và xuống cấp xã hội chưa từng thấy. Để bây giờ thua quá xa Tàu cộng rồi rúm ró trước chúng một cách hèn mạt chưa từng thấy.

Có bao giờ những người cộng sản VN chịu đặt ra câu hỏi tại sao Tàu cộng làm được còn VN không làm được chút gì?

Nói vậy thôi chứ đi vào con đường sửa sai nửa vời như Tàu Cộng thì muôn đời VN cũng chẳng đi đến đâu ngoài mấy trò gian dối ăn xổi ở thì và bóc lột người dân thậm tệ.

Đúng vậy, Tàu cộng cố gắng sửa đổi đường lối sai lầm tệ hại mà Mao đã dẫn đi, nhưng cũng chỉ sửa đổi nửa vời. Sửa đổi đường lối kinh tế mà không thay đổi thể chế chính trị thượng tầng. Gắng gượng dung hợp hai bộ phận không những không tương thích mà còn mâu thuẫn nhau nên sự phát triển của Tàu cộng theo hướng dị dạng và chắc chắn không bền vững. Điều nầy sẽ được kiểm nghiệm qua cuộc thương chiến đang diễn ra.

Giao tiếp với ánh sáng văn minh để kiếm ăn, nhưng sợ luồng ánh sáng đó xua tan chế độ độc tài đàng trị đen tối nên phải che đậy và bảo vệ nó bằng mọi thủ đoạn gian dối. Gián dối với thế giới bên ngoài và gian dối với cả nhân dân trong nước.

Với bên ngoài thì gian lận thương mại, đánh cắp sở hữu trí tuệ, sử dụng kinh tế phi thị trường trong nước để hạ giá thành sản phẩm cạnh tranh với kinh tế thị trường bên ngoài. Cam kết với các tổ chức thế giới bảo vệ quyền lợi người lao động, nhưng cấm đoán người lao động được tự do lập công đoàn để tự bảo vệ, từ đó ngang nhiên định giá lao động chủ quan không theo cơ chế thị trường để tăng tính cạnh tranh ra ngoài.

Trong nước thì độc quyền nhà nước mọi nguồn lực từ tài nguyên, đất đai, lực lượng lao động, đến các ngành nghề kinh doanh quan trọng. Ưu tiên quốc doanh, xem nhẹ tư doanh, o ép doanh nghiệp FDI chuyển giao công nghệ và sáng kiến phát minh….

Nguy hiểm là nguồn lực kinh tế to lớn làm ra đều thu về tay nhà nước độc tài và nhóm lợi ích thân hữu. Nhà nước độc tài Tàu cộng toàn quyền sử dụng nguồn lực kinh tế to lớn đó vào bất cứ việc gì họ muốn, không ai kiểm soát được. 

Chúng đã dùng nguồn lực kinh tế đó để lũng đoạn khắp nơi, xâm lược các quốc gia nhỏ yếu khác bằng quyền lực mềm rất nham hiểm. Nó cũng được dùng vào việc lũng đoạn nội bộ của nhiều quốc gia giàu có, ngay cả với Mỹ, thông qua lobby nghị trường, mua chuộc truyền thông, can thiệp bầu cử…Nhiều cơ quan truyền thông ở Mỹ đã bị mua đứt sở hữu, tương tự như vậy với một số hảng phim ở Holywood. Đã xuất hiện nhiều phim ảnh, nhiều bài viết tô gam màu tươi sáng lên bộ mặt vốn đen tối của Tàu cộng.

Không thể chối cãi, Tàu cộng nghiễm nhiên vươn lên thành một thế lực lớn mạnh, thế lực của bóng tối, sẵn sàng công khai đứng lên đối đầu với thế giới tự do. 
Ý đồ đen tối đó Tập không hề che giấu thông qua sáng kiến “nhất đái nhất lộ”, thông qua chương trình bá chủ công nghệ đến năm 2025, thông qua đề án vượt qua Mỹ vào năm 2045.

Lịch sử thế giới cho thấy hầu hết các nhà nước độc tài khi trở nên lớn mạnh đều muốn bành trướng tham vọng quyền lực ra ngoài, xâm lược các nước khác để làm bá chủ thiên hạ. Napoleon rồi Hitler đều ham muốn thống nhất châu Âu bằng vũ lực, Nhật Bản xâm lược Đông Á, Liên xô sáp nhập Trung Á và thống trị Đông Âu.

Độc tài cộng sản Tàu, đã từng cho xe tăng nghiền nát lên cả vạn người dân đấu tranh dân chủ ôn hòa tại Thiên An Môn, đã từng giết chết cả vạn người dân hiền lành tập luyện Pháp Luân Công, đang lập trại giam cả triệu người Duy Ngô Nhĩ, thì không có lý do gì không đi vào vết xe của các nhà nước độc tài kể trên, nhưng chắc chắn với phương cách nham hiểm và tàn độc hơn, một khi đã hội đủ sức mạnh.

May mắn cho nhân loại là Mỹ và các quốc gia tư bản tiên tiến đã kịp nhìn ra. Nhất là Mỹ, đã tiếp tay tạo ra Tàu cộng ngày hôm nay nên có trách nhiệm nhiều nhất trong việc dẹp bỏ chúng.
Một kế hoạch quy mô lớn nhằm ngăn chặn và bao vây sự bành trướng của thế lực bóng đêm Tàu cộng đã được mở ra và từng bước triển khai.

Mỹ đang tung ra những đòn đánh dồn dập trên khắp các mặt trận, từ chính trị ngoại giao, đến thương mại, công nghệ…
Đây là cuộc chiến giữa ánh sáng văn minh và thế lực hắc ám.

Mỗi quốc gia trên thế giới mà nhất là các nước Đông Á, trong đó đặc biệt là VN, phải biết chọn chỗ đứng của mình trong trận chiến sống còn này nếu như không muốn bản thân mình bị bóng đen che phủ.

Fb Huỳnh Ngọc Chênh

HỌ CÓ NHÂN ĐẠO VỚI NHÂN DÂN KHÔNG?

No photo description available.
Nguyễn Tiến TườngFollow

HỌ CÓ NHÂN ĐẠO VỚI NHÂN DÂN KHÔNG?

Hai điểm zero và một điểm 1, được phù phép thành thủ khoa sĩ quan lục quân. Bài thi trắc nghiệm 80 câu không đúng một câu nào, chúng không thể yếu kém đến mức như vậy. Chỉ có thể suy luận rằng chúng đã biết trước. Thái độ của chúng là khinh mạn tri thức, khinh mạn chính mình vì đã được bảo đảm một vị trí trên đầu bao học sinh khác.

Nâng khống hàng chục điểm để thành thủ khoa còn lên chia sẻ kinh nghiệm thành thủ khoa, vỗ ngực trên mặt báo và giảng đường đại học. Chúng biết không? Chúng thừa biết! Nhưng với sự gian manh của một kẻ ăn cắp vặt nghĩ rằng đã che đậy được bằng chứng, chúng sẽ dùng sự bùng biện của mình để xoá bỏ hồ nghi của người khác.

Hai mẫu ví dụ nhỏ, gợi cho chúng ta hình ảnh phản chiếu rõ ràng nhất của một bộ phận quan chức suy đồi hôm nay. Những kẻ ăn tàn ăn mạt của nhân dân xong quay lại khinh khỉnh nhân dân hoặc bắt nhân dân phải khen ngợi bằng cách viết sách, nêu gương, hội thảo, lý luận. Không chỉ ăn cắp tiền bạc, chúng còn ăn cắp cả cảm xúc của nhân dân.

Những đứa trẻ gian lận ấy đã cho thấy tư thế sẵn sàng kế thừa điều đó.

Với những chiếc ô chiếc dù che cả bầu trời như thế. Chúng chẳng cần mất công tôi luyện, chẳng cần quan tâm kiến thức. Ra khỏi trường đại học, chẳng khó khăn gì kiếm một cơ hội làm lãnh đạo.

Làm nhà giáo, chúng sẽ dạy sự dối trá. Làm bác sĩ chúng sẽ biến lành thành què. Làm công an chúng sẽ dùng dùi cui nhiều hơn lý trí. Làm chỉ huy, chúng sẽ đàn áp cấp dưới, đi về phía tiêu cực.

Chúng sẽ dùng tất cả năng lượng để vơ vét, thậm chí phá để kiếm chác. Sẽ vơ vén để vinh thân phì gia, lươn lẹo để bao bọc cho con cháu nhân thân mình nối nghiệp, như cha mẹ chúng đã làm. Sự trí trá lưu manh sẽ được truyền nối bằng tiền và quyền. Nó sẽ tiếp tục tước đoạt cơ hội của những người lương thiện khác.

Những con người trong danh sách này phải chịu trách nhiệm với hành vi của họ. Vụ án chỉ mới khởi tố hành vi lợi dụng chức vụ quyền hạn đối với lực lượng khảo thí là chưa đầy đủ. Nếu có yếu tố tiền bạc, thì đó là tội đưa nhận hối lộ.

Những con người này, có cán sự giáo dục, công an, ban ngành cơ yếu. Họ đã làm một việc táng tận lương tâm và phản bội thể chế. Để họ tồn tại trong hệ thống công quyền là một sự phỉ báng đối với nhân dân.

Hãy xử lý họ, trước khi nhân đạo với những đứa trẻ. Nhân đạo có nghĩa là cảm hoá, chặt đứt tư duy hắc ám trong chúng, chặt đứt uy quyền của những kẻ đang bức hại chính con cái mình và xã hội.

Nhân đạo, là để lũ trẻ đứng trên đôi chân của chúng, đừng bay trên đôi cánh vô luân. Đừng biến chúng thành những thanh củi suy đồi của tương lai!