Có nhiều điều đáng nói về cuộc biểu tình hiện nay của người Hong Kong chống dự luật dẫn độ; trong đó, có hai điểm mà người Việt Nam nên để ý:
Thứ nhất là, theo luật pháp Trung Quốc, Trung Quốc có quyền xét xử bất kỳ người nước ngoài nào phạm tội chống lại “nhà nước CHND Trung Hoa hoặc công dân của nước CHND Trung Hoa” bên ngoài lãnh thổ Trung Quốc, miễn là tội đó thuộc loại tội bị xử ít nhất ba năm tù và hành vi phạm pháp cũng bị coi là tội ở nơi mà nó diễn ra.
Điều đó hàm nghĩa là, ngay cả công dân Việt Nam, ở trên đất Việt Nam, chống Trung Quốc là có thể bị Trung Quốc yêu cầu Việt Nam dẫn độ sang “thiên triều” chịu tội.
Thứ hai là, theo dự thảo luật dẫn độ hiện nay, có 37 nhóm tội phạm thuộc diện phải bị dẫn độ, gồm các tội hình sự nghiêm trọng như giết người, hiếp dâm, cướp biển, cướp máy bay… VÀ KHÔNG CÓ các tội chính trị. Nghĩa là theo dự luật, chỉ tội phạm hình sự nghiêm trọng mới bị dẫn độ; tù nhân lương tâm, tù chính trị không liên quan. Người dân bình thường lại càng không. Nói theo thứ logic cũ kỹ của dư luận viên Việt Nam và quan thầy Trung Quốc của chúng, là “chỉ bọn người phạm pháp, chống đối, sống ngoài vòng pháp luật, mới sợ cái luật này chứ người bình thường, sống và làm việc theo đúng pháp luật, thì có gì phải sợ”.
Ấy thế mà dân Hong Kong vẫn biểu tình. Cả triệu người thuộc mọi giới – trí thức, doanh nhân, luật sư, sinh viên, nghệ sĩ v.v. – ào ào xuống đường biểu tình chống một dự luật mà về hình thức, dường như chẳng liên quan gì đến họ.
Họ biểu tình, họ phản đối nó, vì họ thấy trước nguy hiểm tiềm tàng mà nó mang lại: vi phạm nhân quyền, phá hoại nền tư pháp độc lập và tự do của Hong Kong. Hôm nay chính quyền thân Trung Quốc thông qua luật này, ngày mai Trung Quốc sẽ lợi dụng nó để bắt bớ, trấn áp, kìm hãm tự do của người dân ở Hong Kong (kể cả công dân nước ngoài) mà không ai bảo vệ được họ.
Nghĩa là người Hong Kong phản đối một thứ tưởng như chẳng có liên quan gì đến họ, mà chỉ tiềm ẩn một đe dọa tương lai.
* * *
Nhìn về Việt Nam, lại nghĩ đến dự luật Đặc khu, dự án khai thác bauxite, rồi đường sắt cao tốc, v.v. Đó là những dự luật, dự án mà hậu quả đã có thể nhìn thấy rõ ràng, ý đồ bán nước, phản quốc hại dân đã quá rõ ràng, và đặc biệt, đã liên quan đến chủ quyền và lợi ích của đất nước trong hiện tại lắm rồi (chưa nói chuyện tương lai)… Ấy thế mà vẫn có nhiều người ngoạc mồm ra bênh cho bằng được. Một phần trong số đó là những kẻ đã ăn tiền của nhóm lợi ích đến ngập răng ngập lợi; một phần khác là ngu dốt; còn những thành phần khác nữa, thật chẳng biết định danh họ là gì.
Đáng sợ nhất là trong số đó có không ít kẻ mang danh học giả, chuyên gia, nhà báo… bằng cấp đầy mình, quan hệ rộng, tầng lớp cao. Vậy mà không bằng được đứa học sinh cấp lll ở Hong Kong!
Có nhiều điều đáng nói về cuộc biểu tình hiện nay của người Hong Kong chống dự luật dẫn độ; trong đó, có hai điểm mà người Việt Nam nên để ý:
Thứ nhất là, theo luật pháp Trung Quốc, Trung Quốc có quyền xét xử bất kỳ người nước ngoài nào phạm tội chống lại “nhà nước CHND Trung Hoa hoặc công dân của nước CHND Trung Hoa” bên ngoài lãnh thổ Trung Quốc, miễn là tội đó thuộc loại tội bị xử ít nhất ba năm tù và hành vi phạm pháp cũng bị coi là tội ở nơi mà nó diễn ra.
Điều đó hàm nghĩa là, ngay cả công dân Việt Nam, ở trên đất Việt Nam, chống Trung Quốc là có thể bị Trung Quốc yêu cầu Việt Nam dẫn độ sang “thiên triều” chịu tội.
Thứ hai là, theo dự thảo luật dẫn độ hiện nay, có 37 nhóm tội phạm thuộc diện phải bị dẫn độ, gồm các tội hình sự nghiêm trọng như giết người, hiếp dâm, cướp biển, cướp máy bay… VÀ KHÔNG CÓ các tội chính trị. Nghĩa là theo dự luật, chỉ tội phạm hình sự nghiêm trọng mới bị dẫn độ; tù nhân lương tâm, tù chính trị không liên quan. Nói theo thứ logic cũ kỹ của dư luận viên Việt Nam và quan thầy Trung Quốc của chúng, là “chỉ bọn người phạm pháp, chống đối, sống ngoài vòng pháp luật, mới sợ cái luật này chứ người bình thường, sống và làm việc theo đúng pháp luật, thì có gì phải sợ”.
Ấy thế mà người dân Hong Kong vẫn biểu tình. Cả triệu người thuộc mọi giới – trí thức, doanh nhân, luật sư, sinh viên, nghệ sĩ v.v. – ào ào xuống đường biểu tình chống một dự luật mà về hình thức, dường như chẳng liên quan gì đến họ.
Họ biểu tình, họ phản đối nó, vì họ thấy trước nguy hiểm tiềm tàng mà nó mang lại: vi phạm nhân quyền, phá hoại nền tư pháp độc lập và tự do của Hong Kong. Hôm nay chính quyền thân Trung Quốc thông qua luật này, ngày mai Trung Quốc sẽ lợi dụng nó để bắt bớ, trấn áp, kìm hãm tự do của người dân ở Hong Kong (kể cả công dân nước ngoài) mà không ai bảo vệ được họ.
Nghĩa là người Hong Kong phản đối một thứ tưởng như chẳng có liên quan gì đến họ, mà chỉ tiềm ẩn một đe dọa tương lai.
* * *
Nhìn về Việt Nam, lại nghĩ đến dự luật Đặc khu, dự án khai thác bauxite, rồi đường sắt cao tốc, v.v. Đó là những dự luật, dự án mà hậu quả đã có thể nhìn thấy rõ ràng, ý đồ bán nước, phản quốc hại dân đã quá rõ ràng, và đặc biệt, đã liên quan đến chủ quyền và lợi ích của đất nước trong hiện tại lắm rồi (chưa nói chuyện tương lai)… Vậy mà vẫn có nhiều người ngoạc mồm ra bênh cho bằng được. Một phần trong số đó là những kẻ đã ăn tiền của nhóm lợi ích đến ngập răng ngập lợi; một phần khác là ngu dốt; còn những thành phần khác nữa, thật chẳng biết định danh họ là gì.
Đáng sợ nhất là trong số đó có không ít kẻ mang danh trí thức, học cao, bằng cấp đầy mình… Vậy mà không bằng được đứa học sinh cấp lll ở Hong Kong!
Phạm Đoan Trang./. ——- Hình : Một bên Hồng Kông xuống đường vì luật pháp quyết định tương lai của chính họ. Một bên Việt Nam xuống đường vì để trái bóng quyết định tương lai !
Các bạn thấy gì nổi bật ở bức hình này . Các bạn có thấy họ còn quá trẻ ko ? Tại sao họ lại làm cái việc mà bọn dlv tru tréo là ngu xuẩn và dại dột này . Trong khi đó , họ có thể ngồi rung đùi nhấp ly bia hay ly rượu ở vỉa hè thì sao họ phải cực khổ làm vậy để làm gì . Họ đúng là khờ khạo và ngu hơn bọn thanh niên việt nam rất là nhiều . Hãy nhìn vào tầng lớp trẻ của việt nam mà làm gương . Hằng đêm sau giờ làm thì những bàn ăn , quán nhậu luôn đông đúc . Họ đang bàn luận gì trên bàn nhậu : biển đông , đặc khu , người trung quốc trên lãnh thổ việt nam , tài nguyên , tham nhũng , hay nói về chế độ này ? Hay là đang bàn “ hôm qua tao xơi được con này , con này ngon lắm , múp rụp “ hay hàng con kia ngon , mới dòm con kia thôi là tao cũng thấy sướng rồi 😬.
Thế hệ trẻ thanh niên việt nam giờ chỉ chờ chực cho đá banh thắng để xuống đường thể hiện “ lòng yêu nước “ bằng việc lột đồ , thổi kèn , khoe dzú , và ăn nhậu thâu đêm suốt sáng , bay lắc ở những cái động mà trá hình bằng quán Karaoke . Khi những người khác quan tâm tình hình vận mệnh đất nước thì bọn nó ko tiếc những lời lẽ mà chỉ có bọn s.úc sinh mới xả ra được . Thật đáng buồn cho 1 dân tộc . Dân tộc này còn cứu được ko ? Người Hồng Kong như vậy còn bị đàn áp , nhưng tôi tin , rất có lòng tin vào họ . Họ sẽ làm được bởi chính họ đang gieo niềm tin cho những người khác . Càng đàn áp sẽ làm họ càng mạnh mẽ .
Nước người ta muốn thoát Trung như vậy mà nước mình đâm đầu vào với nó . Việt nam có những bí mật mà khi bị lộ ra thì chỉ có “ XUỐNG HỐ CẢ NÚT “ . Tinh thần lãnh tụ vĩ đại cũng từ đó mà đi theo . Vậy nên , bọn chúng nó phải ra sức bảo vệ cái hình ảnh đẹp đẽ đó cho con dân nó ngồi ngắm sống qua ngày .
NGƯỜI DÂN HONGKONG KHÔNG LIỆT KHÁNG ĐỐI VỚI ĐỘC TÀI TRUNG QUỐC ….
Thực ra ,chính quyền Việt Nam không hề mạnh, mà do họ may mắn cai trị được một dân tộc vô cảm ở hiện tại, thiếu đoàn kết và yếu hèn đến mức liệt “liệt kháng” người dân ta chấp nhận sống câm lặng , chịu đựng để được sống còn ngay trên sự bất công của chính mình , chấp nhận sống dưới quyền của một con người để thừa hưởng sự bất công , tội ác mà do chính quyền gây ra ….
Chính quyền Việt Nam dùng chính sách của Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh phải lấy “ác nhân trị” để hình thành , thiết lập “tư tưởng trị” trong người dân , làm cho người dân sợ hãi chính quyền ngay từ tư tưởng , sự sợ hãi thường đưa đến hai kết quả , một là chống lại bất công để được sống còn , hai là tình nguyện đồng lòng cùng bất công để được sống còn , cam tâm làm nô lệ để được sống còn …
Đối với bối cảnh chính trị Việt Nam – Trung Quốc hiện tại khi chính quyền Việt Nam mất độc lập tự chủ từ xã hội , kinh tế cho đến chính trị đối với Trung Quốc và nếu người dân ta sợ chính quyền hơn cả nổi sợ mất nước , nhà tan thành nô lệ thì đại họa mất nước , nô lệ là điều tất yếu , người dân ta hãy đừng sợ hãi vì khi chính quyền sợ người dân , tức người dân ta sẽ có được sự tự do , dân tộc sẽ thoát được đại họa mất nước và nô lệ ….
RIP: Một người đàn ông đã leo lên tầng thượng của mall treo băng rôn với thông điệp rõ ràng: 1. Rút lại dự luật Dẫn Độ. 2. Chúng tôi không gây bạo loạn (như lời CS Hongkong vu vạ)
3. Thả học sinh và người bị thương ra.
4. Carrie Lam từ chức.
Sau đó anh ấy tự tử.
Nghị sĩ Roy Kwong đã đến khuyên nhủ, lực lượng cứu hộ đã làm mọi cách để cứu, nhưng anh ấy vẫn quyên sinh. Làm người chính khách trẻ đau lòng khóc quá chừng.
Phong trào Dù Vàng 2014 diễn ra 79 ngày nhưng không có tử vong, tự nhiên lần này có chết chóc, cảm giác lo sợ quá
Người dân HK bảo nhau mai đi biểu tình mỗi người đem 1 cành hoa đến mall viếng anh ấy.
Chính phủ Hồng Kông bất ngờ đình chỉ dự luật dẫn độ sau các cuộc biểu tình lớn
Bà Carrie Lam, Trưởng đặc khu hành chính Hồng Kông trong cuộc họp báo lúc 3 giờ chiều ngày 15/6/2019, cho biết các nhà lập pháp thân Bắc Kinh đã hối thúc chính phủ phải hoãn lại dự luật dẫn độ tội phạm đang gây tranh cãi. Bà Carie Lam cho hay Đài Loan đã nói rõ rằng họ sẽ không nhận nghi phạm giết người, được cho là nguyên nhân thúc đẩy của dự luật.
“Sự khẩn cấp của việc thông qua dự luật này trong thời điểm hiện tại có thể đã không còn,” tờ báo trực tuyến Hong Kong Free Press dẫn lời bà Carrie Lam phát biểu.
Bà Carrie Lam cũng nói rằng chính phủ sẽ tiếp tục tham khảo ý kiến công chúng, trước khi có những quyết định các kế hoạch trong tương lai.
Hôm 9/6, hơn 1 triệu người dân Hồng Kông xuống đường phản đối dự luật dẫn độ trục xuất về Trung Hoa đại lục bao gồm các đối tượng như công dân Hồng Kông phạm tội, người Trung Quốc, khách nước ngoài sinh sống hoặc du lịch ở đây.
Những người biểu tình lo ngại nếu dự luật được thông qua, Trung Quốc có thể sử dụng luật này để thực hiện các vụ bắt bớ tại Hong Kong.
Chính quyền Hong Kong thì cho rằng dự luật giúp Hong Kong thực hiện nghĩa vụ quốc tế của mình trong đấu tranh chống tội phạm xuyên biên giới và xuyên quốc gia.
Các cuộc biểu tình đã tiếp tục diễn ra trong những ngày sau ngày 9/6 và đã dẫn đến một số vụ đụng độ giữa người biểu tình và cảnh sát.
Đến hôm 12/6, cảnh sát đặc khu đã bắn vào người biểu tình khiến 72 người bị thương.
Bà Carrie Lam, Trưởng đặc khu hành chính Hồng Kông trong cuộc họp báo lúc 3 giờ chiều ngày 15/6/2019, cho biết các nhà lập pháp thân Bắc Kinh đã hối thúc chính phủ phải hoãn lại dự luật dẫn độ tội phạm đang gây tranh cãi.
Hàng năm chúng ta đều kỷ niệm “Ngày của Cha”, ngày mà chúng ta được mời gọi để nói lên lòng biết ơn với người cha. Đối với một số người đây là chuyện dễ dàng vì họ có một người cha tốt, đối với một số người khác, đây là điều khó khăn: Làm sao mình biết ơn người cha khi cha của mình phần lớn thời gian vắng mặt trong cuộc đời hoặc ngược đãi mình?
Đáng buồn thay, thế giới của chúng ta có quá nhiều người cha vắng mặt và ngược đãi. Vì vậy, nhiều người trong chúng ta đi suốt cuộc đời trong cố gắng chật vật, dù vô thức, để tìm cho được thăng bằng lành mạnh giữa tự do và kỷ luật. Thay vào đó chúng ta luôn luôn giao động giữa một bên là quá khắt khe với bản thân và một bên là quá dễ dãi với bản thân.
Hơn nữa, nếu chúng ta có một người cha vắng mặt hoặc ngược đãi, chúng ta có khuynh hướng sống, luôn luôn đi tìm – một cách vô thức – một điều gì đó đã không được trao cho, đó là sự chấp thuận của người cha. Điều này khiến chúng ta rụt rè, thường giận dữ, và đói khát hình ảnh một người cha.
Nỗi đói khát này, đói khát được người cha hay một ai đó đại diện cho ông để khẳng định và chúc phúc cho mình, có lẽ đó là cơn đói sâu sắc nhất trên thế giới ngày nay, đặc biệt đối với phái nam. Rất ít người trong cuộc đời được cha ruột hay hình ảnh một người cha khẳng định và chúc phúc.
Một người cha là như thế nào? Các nhà nhân loại học cho chúng ta biết hình mẫu người cha có những phẩm chất này: Ông là người thu xếp để tạo trật tự, cáng đáng, nuôi sống và chúc phúc cho gia đình. Điều đó có nghĩa gì?
Trước tiên, ông phải là cội nguồn của trật tự chứ không phải của rối loạn. Một người cha tốt sống theo cách mà gia đình ông cảm thấy yên ổn, an toàn khi có ông bên cạnh. Một người cha tồi, qua việc ông vắng mặt, không đáng tin cậy, hoặc ngược đãi đã làm cho gia đình cảm thấy bất ổn. Ví dụ, người cha có gốc là rối loạn khi ông không chung thủy, nghiện rượu, hoặc đang mang một thói nghiện ngập nào đó. Khi đó, cách hành xử của ông sẽ không lường trước được, lúc nào các con cũng đoán xem ông có về nhà hay không – nếu về thì tâm trạng của ông lúc đó sẽ như thế nào. Dần dà, tính chất khó lường này sẽ thấm vào con cái, đến một lúc chúng cảm thấy cha mình là nguồn gốc của mất trật tự, của hỗn loạn. Ngược lại, một người cha tốt, kể cả khi gia đình ông coi ông là chán ngắt và tẻ nhạt, sẽ làm cho gia đình cảm thấy an toàn và an ổn.
Thêm nữa, người cha tốt gánh vác gia đình hơn là đòi hỏi gia đình gánh vác ông. Người cha tốt là người lớn, người có tuổi đáng kính, chứ không phải là anh chị em hay là một đứa trẻ (xét về hành vi) mãi mãi đòi hỏi gia đình phải gánh vác mình. Một người cha tốt không để vấn đề và mối lo, những chuyện đau lòng và mệt mỏi của riêng mình, thành tâm điểm chú ý của cả gia đình. Thay vào đó ông vượt lên chuyện mệt mỏi và đau lòng của riêng mình để tập trung vào những chuyện đau lòng, đau đầu của gia đình.
Vượt lên trên điều đó, một người cha tốt nuôi dưỡng gia đình chứ không bắt gia đình nuôi dưỡng ông. Không đòi hỏi, cho dù vi tế và vô thức, con cái phải mang lại ý nghĩa, sự hài lòng và vinh quang cho ông. Thay vào đó ông quan tâm nhiều hơn đến việc con cái và gia đình tìm thấy được ý nghĩa, sự hài lòng và hạnh phúc trong chính cuộc đời của họ. Những người cha người mẹ tốt nuôi dưỡng con cái mình; những người cha người mẹ tồi bắt con cái phải nuôi dưỡng mình.
Cuối cùng, một người cha tốt khẳng định và ngưỡng mộ con cái thay vì đòi hỏi chúng khẳng định và ngưỡng mộ ông. Một người cha tốt tỏ ra cho con thấy ông tự hào về chúng chứ không ghen ngược lại về tài năng và thành tựu của chúng. Ông không đòi hỏi con cái nói lên lòng tự hào của chúng về ông. Daniel Berrigan, trong cuốn tự truyện chính chắn viết hồi cuối đời, chia sẻ ông đã phải cố gắng chật vật ra sao với nhiều vấn đề trong suốt cuộc đời, đặc biệt với vấn đề thẩm quyền, vì ông thiếu lời chúc lành của người cha. Chẳng hạn, ông thường thấy sợ không dám nói với cha tin vui là ông vừa xuất bản một cuốn sách vì sợ cha ông ghen tỵ. Sau khi kể điều đó, ông hỏi độc giả: Có kinh ngạc gì không trước chuyện ông đã luôn ranh mãnh và nghi ngờ mọi hình bóng thẩm quyền trong suốt cuộc đời người lớn của mình? Sự vắng bóng lời chúc lành của người cha làm cho tâm hồn của chúng ta co lại.
Có lẽ hình ảnh này có thể giúp ích ở đây: Khi con bò mẹ sinh con, con bê non rơi ra khỏi tử cung trong tình trạng bị bó chặt, cứng đơ, toàn thân bị quấn trong bọc nhau giống như keo dính. Nhưng Tự nhiên đã tính đến chuyện này và đã ban cho bò mẹ bản năng đúng đắn. Ngay lập tức, bò mẹ quay ra phía sau và liếm cái bọc bó chặt đó khỏi thân bê con cho kỳ hết. Ngay khi được liếm xong, bê con đứng dậy, dò dẫm và bắt đầu tự đi được.
Con người chúng ta cũng sinh ra trong tình trạng tương tự. Chúng ta cũng bước vào cuộc đời trong tình trạng bị bó chặt, nhưng trong trường hợp chúng ta, sự bó chặt không hẳn là về mặt thân thể. Đó là sự bó chặt sâu hơn và phức tạp hơn nhiều – và cha mẹ là người xóa bỏ tình trạng đó bằng cách thu xếp để tạo trật tự, gánh vác, nuôi dưỡng và chúc lành cho chúng ta. Không người cha nào làm được điều đó một cách hoàn hảo, nhưng nếu cha của bạn đã làm điều đó thậm chí chỉ được một nửa mức thỏa đáng, thì bạn hãy bày tỏ lòng biết ơn, và bạn nên biết là bạn được phước lành!
Việt Nam đang được xem là một “cường quốc” về bia rượu. (Hình: Getty Images)
Tôi không biết uống rượu nhưng khi ai có lòng đem cho mình một chai rượu quý, tôi vẫn dành để biếu lại cho một người bạn thân uống được rượu, mà uống một cách thông minh.
Người xưa phong lưu thì có cầm, kỳ, thi, tửu. Nhà thơ Tú Xương cũng không qua cảnh “một trà, một rượu, một đàn bà.” Rượu luôn luôn đi với thơ, dễ chừng không có rượu, cõi đời không có thơ, (bầu rượu, túi thơ.) Có bạn bè thì phải có rượu “chén chú, chén anh.” (Rượu ngon phải có bạn hiền!)
Một trong những cái “chẳng cũng sướng sao” của Kim Thánh Thán là gặp lúc bạn đến nhà mà đủ tiền mua rượu đãi bạn: “…Người bạn xa mười năm, thình lình đến vào chiều hôm. Mở cửa chào xong, chẳng kịp hỏi đi thuyền hay đi bộ, cũng chẳng kịp mời ngồi ghế hay ngồi giường… Hàn huyên qua loa, liền chạy mau vào nhà trong, sẽ hỏi vợ: “Mình có được như bà vợ Tô Đông Pha, sẵn có rượu để dành không?” Vợ cười, rút cành trâm vàng đưa cho. Tính ra có thể đãi khách được ba ngày… Chẳng cũng sướng sao!”
Trong tình yêu cũng thế: “Em ơi! Lửa tắt, bình khô rượu, Đời vắng em rồi, say với ai?”(VHC).
Trong lễ cưới hỏi của người Việt thì có khay rượu đi đầu, “giúp em một thúng xôi vò, hai con lợn béo, một vò rượu tăm!” Đôi tân lang và tân giai nhân cùng nhau uống rượu làm lễ giao bôi, họ hàng thì nâng ly rượu mừng cho đôi trẻ. Khi vui uống ly rượu mừng, lúc buồn mượn ly rượu giải sầu. Có ly rượu mừng và cũng có ly rượu phạt. Trong Tam Quốc Chí thì “Quan Vũ lên ngựa ra chém Hoa Hùng, chạy về chén rượu uống dở vẫn còn nóng!”
Người Trung Hoa, người Việt thì đám cưới cũng rượu, đám tang cũng rượu. Không có rượu, coi như lễ nghĩa không thành (Vô tửu bất thành lễ). Trong nhiều nghi lễ khác cũng cần có rượu, đặc biệt là trong các nghi lễ cưới hỏi. Trong phong tục cưới hỏi của người Việt, khay trầu rượu luôn được đi hàng đầu. Như vậy thì chúng ta cũng có thể nói: rượu là một nét văn hóa của người Việt.
Tai hại của rượu thì ai cũng đã thấy. Ngay ở Hoa Kỳ, tệ nạn nghiện rượu từng là thảm kịch trong gia đình của Tổng Thống Donald Trump. Người anh của ông là Fred Jr. đã qua đời vào năm 1981, vì nghiện rượu. Gia đình Ông Trump không ai uống rượu, năm ngoái (2018), ông đã tặng $100,000 trích từ tiền lương của ông trong quý thứ ba của năm cho cơ quan “National Institute on Alcohol Abuse and Alcoholism.”
Và ngày nay, thế giới đang báo động vì tai nạn uống rượu lái xe gây chết người.
Tổ Chức Y Tế Thế Giới WHO nói rượu là thủ phạm đứng hạng 3 gây ra số người chết và thương tật nhiều nhất trên thế giới, ước chừng có 2.5 triệu người chết mỗi năm.
Ở Hoa Kỳ, nghiên cứu cũng cho thấy rằng 5 thành phố tại California, như Vista, Hemet, Delano, Murrieta, và Pittsburg, việc tử vong do DUI (Driving under the influence – Lái xe dưới sự ảnh hưởng của rượu hay ma túy), gia tăng từ 140 tới 700% từ năm 2012 tới 2017. Trong thời gian 5 năm, hơn 5,500 người chết từ tai nạn do say rượu lái xe tại California.
Nhưng ở Mỹ có luật lệ nghiêm minh, cơ quan cảnh sát cũng làm việc đứng đắn, dân trí cao nên rượu không phải chuyện “quốc nạn” như ở đất nước Việt Nam.
Ở Việt Nam, chỉ tính trong một năm 2016, ước tính có 79,000 người chết vì uống rượu bia, và hàng trăm ngàn người khác phải vào bệnh viện vì các bệnh liên quan đến rượu như gan, tim mạch, ung thư, đột quỵ.
Việt Nam được xem là một “cường quốc” về rượu. WHO cho biết người Việt tiêu thụ trung bình một người trên 15 tuổi tiêu thụ 8.3 lít cồn nguyên chất trong năm 2016, trong khi các quốc gia trong khu vực sử dụng ít hơn nhiều như ở Mông Cổ là 7.4 lít, Trung Quốc là 7.2 lít, Campuchia là 6.7 lít, Philippine là 6.6 lít và Singapore chỉ có 2 lít.
Đàn ông Việt Nam sử dụng rượu bia càng ngày càng tăng, cứ 100 người đàn ông thì có 77% người uống rượu bia, gia tăng từ năm 2015 so với năm 2010 là 15%.
Rượu “góp mặt” trong 70% số vụ phạm pháp hình sự ở nhóm dưới 30 tuổi (giết người, hiếp dâm…)
Mỗi năm có, 4,800 người tử vong do tai nạn giao thông vì say rượu. Dịp Tết Kỷ Hợi vừa qua có 60% trong số 500 ca cấp cứu nhập viện liên quan đến rượu bia. Ước tính thiệt hại kinh tế do rượu bia, mỗi năm Việt Nam thiệt hại khoảng 65,000 tỉ đồng (khoảng $2.8 tỷ).
Bây giờ rượu không còn “nhấp” hay “nhâm nhi” mà phải “nhậu,” “nốc,” “dzô!” Uống rượu ngày nay không còn là cái thú tao nhã, phong lưu nữa mà đã trở thành một tệ nạn, lan tràn khắp đất nước. Đám cưới phải nhậu, đám ma cũng nhậu, mừng nhà mới, con tốt nghiệp cũng nhậu, lên lương, lên chức cũng nhậu, thảo luận làm ăn, ký khế ước cũng nhậu, mừng vô đảng viên cũng nhậu. Ngày thường nhậu, cuối tuần nhậu nhiều hơn. Rượu vào lời ra, nôn mửa, la lối, đánh giết nhau, vật vã trên vỉa hè, chẳng còn một chút gì gọi là nhân cách.
Và theo quan niệm từ xưa, đàn ông, nam nhi thì phải biết uống rượu. “Nam vô tửu, như kỳ vô phong.” (Đàn ông không rượu, như lá cờ không có gió.) Nhậu mới là đàn ông, nhậu mới là chịu chơi. Xã hội ngày nay, thằng đàn ông không rượu là đồ hèn. (Cởi quần mặc váy đi anh,Về cho con bú, cơm canh lau nhà..) Buổi chiều tan sở, ra thẳng quán nhậu. Không nhậu với thủ trưởng, đồng nghiệp thì đừng hòng có phe cánh hay sống còn.
Chuyện xưa kể, ngày xưa có một chàng trai bị quỷ đòi mạng. Anh chàng van xin tha tội. Quỉ ra điều kiện, phải làm ba việc, uống rượu, đốt nhà hay giết mẹ! Đốt nhà, giết mẹ thì không nỡ, chàng trai chọn điều kiện uống rượu. Nhưng khi rượu vào mất trí khôn, chàng trai đốt nhà rồi giết luôn mẹ. Ngày nay cứ mở Google ra, đánh mấy chữ “Say rượu, giết Mẹ,” sẽ thấy hiện lên hàng trăm trường hợp đi nhậu say rượu về, con trai cầm dao giết mẹ, hay cha giết cả nhà, bạn bè đâm nhau lòi ruột.
Trong chuyện Tam Quốc, có chuyện Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi, ba người tâm đầu ý hợp, cùng nhau uống mấy vò rượu mà kết bái huynh đệ tại vườn đào. Ngày nay ở Việt Nam có chuyện hai anh em kết nghĩa, sau bữa nhậu say túy lúy, ông anh nham nhở sờ vào vùng kín của ông em, khiến người này tức giận vác dao chém chết ông anh kết nghĩa.
Trong văn chương thấy người xưa uống rượu có phong cách, chừng mực, uống rượu như là một thứ nghệ thuật, đắp bồi cho giá trị cuộc sống. Ngày nay, Việt Nam là một nước nghèo, lại mang tiếng là đứng đầu vì rượu chè, tai nạn giao thông, ung thư, án mạng, hiếp dâm, phá thai…con người mất nhân cách, lâm cảnh tù đày…
Nói đến chuyện say rượu, phải nói đến nhân vật Chí Phèo. Nhà văn Nam Cao đã kết án đanh thép cái xã hội phong kiến, thực dân tàn bạo, tàn phá cả thể xác và tâm hồn người nông dân lao động, vùi dập cả đạo đức, nhân tính.
Trong “Bản án chế độ thực dân Pháp,” viết bằng tiếng Pháp và được in năm 1925-1926 trên một tờ báo của Quốc Tế Cộng Sản, Nguyễn Ái Quốc cho rằng Pháp đầu độc dân Việt Nam, bằng cách bắt họ uống rượu theo tiêu chuẩn đầu người (?) Nhưng cứ nhìn con số người chết vì rượu, và những tệ nạn xã hội do rượu gây ra dưới thế hệ Hồ Chí Minh, cái thời mà Tổng Bí Thư đã ca tụng “đất nước ta chưa bao giờ có được như ngày hôm nay,” thì cái chế độ này còn độc ác và gây tội lỗi cho dân tộc Việt Nam gấp trăm lần thời nô lệ!
Quốc Hội CSVN hiện nay đang dùng dằng chưa muốn đem việc hạn chế rượu thành luật, vì rượu là “nền văn hóa thế giới,” thậm chí dẫn cả thơ của Hồ Chí Minh, cho rằng “chỉ khi bị tước đoạt tự do mới không được uống rượu!” (Trong tù không rượu cũng không hoa)!
Để giữ gìn sức khỏe, Lãn Ông đã khuyên: “bán dạ tam bôi tửu, bình minh nhất trản trà…”(Nửa đêm ba chén rượu, sáng sớm một tuần trà, mỗi ngày cứ như thế, thầy thuốc không đến nhà). Chuyện này không chắc lắm, nhưng “nốc” rượu như Việt Nam ngày nay, bác sĩ cũng chạy xa, xe cứu thương đến nhà, và cuối cùng, đạo tì khiêng xác ra… (Huy Phương)
Nhà văn Bá Dương phàn nàn rằng đồng bào của ông bị “dị ứng” với hai chữ cám ơn:
“Tôi nghi rằng để có thể móc trong mồm một người TQ ra cái câu cám ơn ông e rằng nếu không dùng đến cái cào cỏ năm răng của ông bạn Trư Bát Giới của chúng ta thì không thể được.”
Ngoài cái bệnh dị ứng với chuyện ơn nghĩa, vẫn theo như lời của tác giả Người Trung Quốc Xấu Xí (The Ugly Chinaman) dân Tầu còn mắc cái tật hơi lớn tiếng:
“Nói đến ồn ào, cái mồm người Trung Quốc thì to không ai bì kịp.”
Tại bến xe mọi người đều tự giác xếp hàng. Khi lên xe, nhân viên nhiệt tình hỏi bạn muốn đi đâu, và khi thu tiền hoặc thối lại tiền, họ đều nói “cảm ơn” vì bạn đã thịnh tình chiếu cố.
Khi mua cơm ở cửa hàng, mỗi lần kêu món hoặc đến lúc trả tiền, tôi đều nghe nhân viên nói “cảm ơn” luôn miệng.
Kinh nghiệm của tôi ở Singapore cũng thế, cũng khác. Có lần bước vào một tiệm ăn ở Đảo Quốc này, tôi rất ngạc nhiên khi thấy hình một tô hoành thánh mì, cùng dòng chữ song ngữ (Please Keep The Volume Down While Eating After 10:30 PM) dán ngay trên tường.
ảnh (tnt) chụp năm 2019
Thảo nào mà quán đông nhưng không ồn. Hoá ra không phải ở đâu người Trung Quốc cũng là những kẻ vô ơn, và lúc nào họ cũng lớn họng, như lời than phiền của Bá Dương. Có nơi – và có lúc – họ cũng thường “cảm ơn luôn miệng” và cũng ăn nói nhỏ nhẹ, đàng hoàng, rất mực.
“Không phải vô cớ mà người Đài Loan kiên quyết không nhận mình là Trung Quốc, dù họ phần lớn từ Phúc Kiến sang. Người Đài Loan hiền lành, tinh tế, trung thực thuộc loại nhất thế giới. Trong khi người Trung Quốc đại lục thì luôn tạo ra ác mộng cho bất cứ đâu họ đặt chân đến.”
Ở bình diện thể chế cũng thế: “Điểm khác biệt giữa hai hệ thống pháp luật tại Đài Loan và Trung Quốc sâu và rộng gấp mấy lần vài trăm dặm eo biển chia cắt hai quốc gia này. The gulf between legal systems across the Taiwan Strait is far wider than a hundred miles.” (Margaret K. Lewis. “Taiwan’s Human Rights Revolution and China’s Devolution.” The Diplomat 10 Mar 2017 translated by Quỳnh Vi).
Sao kỳ vậy cà?
Tác giả Huy Phương lý giải như sau: “Cũng giống quýt đó, trồng ở Giang Nam thì chua, trồng ở Giang Ðông thì ngọt. Ðó chính là nhờ phân, nước, khí hậu mỗi nơi cho những thứ trái có phẩm chất khác nhau… Bây giờ hầu hết giống quýt đều muốn được trồng ở Giang Ðông, chứ không muốn mọc ở Giang Nam.”
Tương tự, “bây giờ hầu hết” người Trung Quốc cũng đều muốn “được trồng” lại ở một nơi nào khác, cho nó bớt chua, chớ không phải ở nơi quê hương (bản quán) của mình:
Đất lành chim đậu. America, Canada, Australia thì không nói làm chi, chớ ngay tới Châu Phi mà cũng được người Tầu coi như là đất lành thì ai cũng phải thấy rằng Trung Hoa Lục Địa (quả) là dữ thiệt, và dữ lắm – trừ ông Tập Cận Bình.
Chủ quan và kiêu ngạo cộng sản là chứng bệnh chung của rất nhiều đồng chí lãnh đạo cấp cao, chớ chả riêng chi bác Tập. Bởi thế, bác ấy rất bất bình (và bị chạm tự ái) vì người dân Trung Cộng đã bỏ chạy tá lả bùng binh – theo tôi – là điều hoàn toàn thông hiểu và thông cảm được.
Tôi chỉ phàn nàn mỗi ở điểm là ông Chủ Tịch Nước đã có cái thái độ quá đáng, hay nói chính xác hơn là quá quắt, khi đòi hỏi Nước Trung Hoa Là Một – One China Policy. Ổng muốn thâu tóm tất cả vô cái phần đất dữ dằn (và chua lè) của mình cơ.
Ngày 1 tháng 7 năm 2017, Tập Cận Bình đến dự lễ kỷ niệm Hai Mươi Năm Trao Trả Hồng Kông – Hong Kong Handover 20th Anniversary. Bữa đó, tôi tình cờ cũng có mặt tại Hương Cảng và đang ngồi ăn mì (nên suýt ói) khi nghe thằng chả nói – y như thiệt – trên TV rằng: “Hong Kong has always been in my heart.”
Tui quen cả đống người dân Hồng Kông, đủ mọi thành phần, chả hề nghe ai nói là trong trái tim họ lại có Tập Cận Bình cả. Họ cũng hoàn toàn không có chút xíu xiu thiện cảm, hay gắn bó gì với Trung Hoa Lục Địa. Giới truyền thông cũng phản ảnh y như thế:
– Reuter: Người trẻ Hong Kong muốn tất cả biết họ là người Hong Kong, không phải Trung Quốc.
– Le Monde: Thất bại của một đất nước, hai chế độ.
– RFI: Hồng Kông trong bàn tay thép của Trung Quốc.
– BBC: Đừng ảo tưởng rập đầu trước Trung Quốc.
– RFA: Người Hong Kong xin hộ chiếu Anh quốc vì lo sợ tương lai.
“Sau khi thống nhất hòa bình, Đài Loan sẽ có hòa bình lâu dài và người dân sẽ được hưởng cuộc sống tốt đẹp và thịnh vượng. Với sự hỗ trợ tuyệt vời của ‘mẫu quốc,’ nền an ninh của đồng hương Đài Loan sẽ còn tốt hơn nữa, và không gian phát triển của họ sẽ còn lớn hơn nữa.”
“Cái này kêu bằng ‘nằm mơ giữa ban ngày’ từ phía Bắc Kinh… Đài Loan đã và đang là một lãnh thổ độc lập gần 70 năm rồi đa! Bảy thập kỷ (từ 1950 tới nay) sống mình ên, mọi chính sách đối nội lẫn đối ngoại do Đài Bắc tự quyết định (Bắc Kinh chớ hề được phép nhúng tay vào mà ‘chỉ đạo’). Ở đời, có ai đang độc lập mà không chịu sướng, lại đi chui vào một thiết chế để cho người khác chỉ đạo? Mà phải chi Bắc Kinh văn minh hơn, mức sống dân chúng cao hơn, an sinh xã hội tốt hơn thì… cũng dám xin thôi độc lập để được nâng khăn sửa túi lắm à.”
Nguyễn – Chương Mt còn làm tài hay, cầm đèn chạy trước ô tô, mau mắn cho độc giả biết rằng: “Danh xưng ‘Cộng hòa Đài Loan’ (tức ‘Đài Loan dân quốc’ 台灣民國) đang rục rịch để một ngày đẹp trời thế chỗ, không còn xài danh xưng ‘Trung Hoa dân quốc’ (中華民國), khỏi dính tới vòng kim cô ‘One China’ làm chi cho má nó khi…”
Theo VOA, nghe được hôm 02/01/2019, Tổng Thống Thái Anh Văn cũng mới vừa tuyên bố: “Đại đa số người dân Đài Loan kiên quyết chống đối khái niệm ‘một quốc gia, hai chế độ,’ đây là sự đồng thuận tại Đài Loan.” Hai tháng sau, ngày 8 tháng 4, Taiwan News đưa tin: “Thousands of Taiwanese protest against ‘one country, two systems’ in Kaohsiung. Hàng ngàn người Đài Loan xuống đường phản đối ‘một nhà nước, hai chế độ ’ở Cao Hùng.”
Chưa hết, RFI nghe được hôm 7 tháng 5 năm 2019, lại vừa hớn hở cho hay: “Hạ Viện Mỹ thông qua luật bảo vệ Đài Loan … Với 414 phiếu thuận và 0 phiếu chống.”
Tui thì không rành (và cũng không mặn mà) chuyện chính trị/chính em nên không dám xía vô, hay bàn ra gì ráo, chỉ trộm nghĩ rằng: hiện tại dân số Trung Cộng đã lên tới 1/5 tổng số nhân loại rồi, gieo trồng 1,418,804,794 trái quýt chua (lè) như vậy bộ chưa đủ sao mà còn muốn ấn thêm vô làm chi nữa, cha nội? Bộ không thấy hằng triệu người dân Hồng Kông đang xuống đường biểu tình và cả cả loài người đang nhăn mặt hay sao?
LÒNG TIN YÊU MẾN CHÚA NHỜ VÀO ƠN BAN CỦA CHÚA THÁNH THẦN
Chúa Nhật Mùa Thường Niên Năm C
Chúa Ba Ngôi
Tuyết Mai
“Thánh Thần ban cho chúng ta lòng mến Chúa”.
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, khi được đức tin công chính hoá, chúng ta được bình an trong Chúa nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, Đấng cho chúng ta dùng đức tin mà tiến đến ân sủng, và đứng vững ở đó, và được hiển vinh trong niềm hy vọng vinh quang của con cái Chúa. Không những thế, chúng ta còn được vinh hiển trong gian nan, khi biết rằng gian nan rèn nhẫn nại, nhẫn nại rèn nhân đức, còn nhân đức rèn cậy trông. Nhưng cậy trông không đưa đến thất vọng, vì lòng mến Chúa được Thánh Thần, Đấng ban cho chúng ta, đổ xuống lòng chúng ta. (Rm 5, 1-5).
———————————————–
Có cần thiết lắm không để mỗi ngày chúng ta bỏ ra thời gian tự hỏi mình xem là đức tin của chúng ta ngày hôm nay đang ở mức nào hay đạt được đến mức nào rồi?. Có đủ để giúp chúng ta bỏ bớt tham, sân, si hay không? Và có giúp chúng ta bớt thời giờ trong ngày để Cầu Nguyện, Cảm Tạ và Tri Ân một Thiên Chúa vô cùng yêu thương chúng ta hay không?.
Một Đấng quyền năng vô hình nhưng luôn yêu thương con người vô điều kiện, luôn muốn chúng ta ngày càng cải thiện đời sống tâm linh trong sự có chuẩn bị, có cố gắng chu toàn trách nhiệm với mọi người trong suốt thời gian còn sống trên cõi đời này mà Người ban cho thời gian sống (ngắn, dài) không giống nhau.
Vâng, nhờ ơn Chúa Thánh Thần mà chúng ta vững bước trong niềm tin, cậy, mến cho đến ngày hôm nay và trong tương lai; trong một thế giới thù địch vô hình và vô cùng nguy hiểm mà chúng luôn rình rập, gài bẫy, dụ dỗ con cái Chúa ngày đêm. Nếu Chúa không là đèn soi thì trong đêm u tối làm sao chúng ta có thể thấy đường đi trong rừng sâu mà không lọt xuống hố, không bị xuống đầm lầy, cát lún hay biết hướng đi mà trở ra được đường lớn để về lại nhà?.
Vâng, thưa đấy là nhà ở trần gian mà có nhiều người muốn về còn không về được thì kể như là bỏ mạng cho thú dữ ở trong rừng rồi còn gì NHƯNG chúng ta muốn nhắm đến là nhà của chúng ta ở trên Nước Trời kìa … NƠI mà không còn sinh, bệnh, lão, tử. Nhưng làm sao để chúng ta có thể hết thảy lên đến đó thì mới là vấn đề quan trọng và là thiết yếu khi chúng ta còn có cơ hội để làm cho được ước mơ đó khi còn ở trên trần gian này. Chắc ai cũng bảo và cũng nghĩ rằng Nước Trời dễ đến nhưng cách thức sao thì có ai biết rõ xin chỉ giùm cho với …
Chớ nhìn con người đối với con người chung quanh thì thấy rằng Nước Trời không dễ tới mà chỉ có thể là chúng ta ai cũng rất cần nhờ vào sự giúp đỡ của Chúa Thánh Thần mà thôi. Dù rằng nếu không ai bị xuống Hỏa Ngục nhưng thời gian phải chịu hình phạt ở Luyện Ngục thì thật là lâu dài. Do đó mà sự sống nơi trần gian này cần lắm hết thảy chúng ta phải nhắm đến đích là Nước Trời và tất cả mọi sự ở trên Trời. Amen.
Quy luật ‘3,5%’: Làm sao một thiểu số nhỏ có thể thay đổi thế giới
Các cuộc biểu tình bất bạo động có khả năng thành công cao gấp đôi so với các cuộc xung đột vũ trang – và những người tham gia ở ngưỡng 3,5% dân số chưa bao giờ thất bại trong việc mang lại sự thay đổi.
Năm 1986, hàng triệu người Philippines đã xuống đường ở Manila phản đối trong ôn hòa và cầu nguyện của phong trào Sức Mạnh Nhân Dân. Chế độ Marcos đã kết thúc sau 4 ngày.
Năm 2003, người dân Georgia đã lật đổ ông Eduard Shevardnadze thông qua cuộc Cách Mạng Hoa Hồng không đổ máu, trong đó những người biểu tình đã xông vào tòa nhà quốc hội, cầm hoa trên tay.
Đầu năm nay, cả hai tổng thống Sudan và Algeria đều tuyên bố sẽ nhường quyền sau nhiều thập kỷ tại vị, nhờ các chiến dịch kháng cự trong hòa bình.
Trong mỗi trường hợp, sự phản kháng dân sự của công chúng đã thắng giới chóp bu chính trị để đạt được sự thay đổi căn bản.
Tất nhiên, có nhiều lý do đạo đức để sử dụng các chiến lược bất bạo động. Nhưng nghiên cứu thuyết phục của Erica Chenoweth, một nhà khoa học chính trị tại Đại học Harvard, xác nhận sự bất tuân dân sự không chỉ là lựa chọn đạo đức; nó cũng là cách mạnh mẽ nhất để định hình chính trị thế giới – một cách lâu dài.
Khi nhìn vào hàng trăm chiến dịch trong thế kỷ qua, Chenoweth nhận thấy các chiến dịch bất bạo độngcó khả năng lớn gấp đôi để đạt được mục tiêu so với các chiến dịch bạo động. Và mặc dù các động lực chính xác sẽ phụ thuộc vào nhiều yếu tố, bà đã cho thấy phải cần khoảng 3,5% dân số tham gia tích cực vào các cuộc biểu tình để đảm bảo thay đổi quan trọng về chính trị.
Kịch bản Cuộc tuần hành phản đối tà luật ở Hongkong sẽ đi tới đâu? Chắc chắn sẽ không dừng lại vì trưởng đặc khu kiên quyết làm theo lệnh của Bắc Kinh, còn người dân sẽ đấu tranh tới cùng. Vậy sẽ có hai khả năng.
Một là Bắc Kinh sẽ dùng vũ khí hạng nặng để trấn áp như vụ Thiên An Môn. Tuy nhiên, khả năng này rất khó xảy ra bởi cả thế giới đang nhìn vào Trung Quốc, sức ép từ Mỹ đang rất lớn, nếu Bắc Kinh ra tay tàn sát người dân Hong Kong thì cả thế giới sẽ lên án và đặc biệt là Mỹ sẽ trừng phạt Trung Quốc vì tội thảm sát người dân, sẽ dẫn tới sự sụp đổ của Tàu Cộng. Hơn nữa, không có ai trong nội bộ Bắc Kinh dám đứng ra lãnh hậu quả này để ra quyết định như vụ Thiên An Môn năm xưa, dân HongKong cũng đã có sự chuẩn bị. Họ Tập thì đang trong cơn nguy khốn thì càng không dám, nội bộ lại đang đấu đá sinh tử, cả trong và ngoài đều chịu sức ép rất lớn.
Khả năng thứ 2, sức ép của cuộc biểu tình sẽ dẫn tới việc trưởng đặc khu HongKong phải từ chức, dẫn tới việc loại bỏ nhóm quan chức thân Bắc Kinh, điều này đồng nghĩa với việc HongKong chính thức độc lập khỏi Trung Quốc, họ sẽ tìm bầu ra một người như bà Thái Anh Văn của Đài Loan và kêu gọi sự bảo vệ từ phía Mỹ và đồng minh giống như Đài Loan. Sự độc lập này giống như một ngọn lửa sẽ lan rộng ra các khu vực như Tân Cương, Tây Tạng, người Duy Ngô Nhĩ,…Họ sẽ khởi nghĩa đòi ly khai khỏi Trung Quốc khiến Trung Quốc sẽ bị phân tách ra nhiều phần. Bên trong nội bộ ĐCSTQ gặp biến cố sẽ tan rã để chạy thoát thân, họ đều đã dự đoán trước tương lai này, ngọn lửa sẽ lan rộng ra toàn Trung Quốc, người dân sẽ đứng dậy đòi tự do và phế truất sự độc tài của ĐCSTQ, lực lượng cảnh sát quân đội sẽ được kêu gọi và sẽ đứng về phía người dân, không còn bảo vệ ĐCSTQ. Họ Tập và đồng đảng sẽ bị vây bắt lại. Tập đã bỏ lỡ cơ hội giải thể ĐCSTQ để cho mình một lối thoát mà đã kiên trì bảo vệ nó nên kết cục sẽ trở thành kẻ phải gánh chịu tất cả tội lỗi mà ĐCSTQ đã gây ra cho nhân dân Trung Quốc trong lịch sử!
HongKong sẽ đóng vai trò như mồi lửa, lan rộng ra và cuối cùng thiêu rụi triều đại tàn ác nhất trong lịch sử Trung Quốc! Người dân Trung Quốc chính thức được giải thoát và tất nhiên người dân các nước bị ĐCSTQ kiểm soát cũng sẽ được giải thoát!