BÁO CHÍ CUỐI ĐẦU TRƯỚC CƯỜNG TIỀN..!

BÁO CHÍ CUỐI ĐẦU TRƯỚC CƯỜNG TIỀN..!

Vụ xe Vinfast Fadil đi 79km đã bốc khói, chảy nhớt xôn xao trên mạng xã hội hai ngày qua nhưng đến nay vẫn tuyệt không thấy một dòng nào trên các tờ báo lớn.

Sự im lặng của các tờ báo lớn ở vụ việc này cũng như nhiều vụ việc khác trước đây liên quan đến các sự cố xảy ra với Vingroup khiến chúng ta không thể không đặt câu hỏi: phải chăng các tờ báo này đã ngấm ngầm chấp nhận cúi đầu trước cường tiền?
Nhưng tôi không tin Vingroup hay bất cứ tập đoàn lớn nào có thể mua chuộc hay bịt miệng tất cả các tòa báo để ngăn chặn hay gỡ bở các tin tức tiêu cực liên quan đến họ.

Vấn đề cốt lõi có thể nằm ở chỗ các tòa báo chưa đặt ra cách thức đúng đắn để xử lý xung đột lợi ích (interest of conflict) giữa các hợp đồng truyền thông, quảng cáo (nguồn thu chính của báo) và hoạt động nghiệp vụ báo chí.
Tôi tin chúng ta vẫn có những tờ báo, những nhà báo yêu nghề và làm báo vì nghề.

Tôi gọi những tờ báo lớn là những tờ báo có số đông độc giả hoặc có tiếng nói có ảnh hưởng lớn đến công luận. Những tờ báo này, bên cạnh việc phải có trách nhiệm với độc giả – những người thực tế mang đến giá trị và sức sống cho tờ báo, họ còn phải có trách nhiệm lớn hơn đối với cộng đồng xã hội, do tầm ảnh hưởng lớn hơn của mình.

Mà trách nhiệm lớn nhất với độc giả, với cộng đồng xã hội của một tờ báo là mang sự thật, mang tin tức chính xác và kịp thời đến cho độc giả.
Nếu phản bội hay ngó lơ trách nhiệm này, họ đáng bị hạch tội, đáng bị nguyền rủa.

Báo chí đã cúi đầu trước cường quyền giờ lại cúi đầu trước cường tiền nữa thì người dân biết trông cậy vào đâu để biết sự thật?

Tuy nhiên, tôi vẫn hi vọng, giả thuyết trên của tôi là đúng, tức là các tòa báo nhất thời chưa tìm ra cách đúng đắn để giải quyết mối quan hệ giữa truyền thông và nghiệp vụ báo chí đối với các tập đoàn, doanh nghiệp, chứ không phải họ đã lặng lẽ cúi đầu trước cường tiền.

Trong ba ảnh đi kèm theo bài này, ngoài 2 ảnh vụ Vinfast Fadil có ảnh chụp status của một nhà báo kỳ cựu đưa lên Fb hôm qua. Status đặt ra vấn đề tôi cho rằng rất nghiêm trọng trong ứng xử với các tập đoàn mà tôi gọi là tư bản hoang dã.

Các tập đoàn tư bản hoang dã này, vì lợi nhuận của họ, họ có thể hủy hoại bất kể là di sản văn hóa hay môi trường tự nhiên. Ba Son – Nha Trang – Phú Quốc – Bà Nà – Sơn Trà… là những minh chứng hiển hiện.

Chẳng nhẽ, chúng ta cứ ngồi đợi họ phá tàn canh xong rồi mới kêu than oán thán hay sao?

Như vụ cháy rừng ở Hà Tĩnh vừa rồi, trong số những người kêu khóc, oán thán đất trời tôi thấy có không ít người nếu không đồng lõa thì cũng từng nâng niu ca tụng những tên lâm tặc khoác áo đại gia phá nát, phá nát sạch những cánh rừng nguyên sinh, vốn là lá phổi, tấm khiên bảo vệ cho cuộc sống của chính họ và con cháu họ.

Bây giờ chúng ta im lặng, thờ ơ hay làm ngơ để cho họ mặc sức tàn phá cả di sản văn hóa lẫn thiên nhiên môi trường, cả luật pháp lẫn chuẩn mực xã hội là chúng ta đang gây tội với chính mình và con cháu tương lai đấy.

Nguyễn Đắc Kiên

Image may contain: car and outdoor

Phàn nàn

(Hình minh họa: Getty Images)

Trong đời sống, đã biết bao lần chúng ta phàn nàn. Buổi sáng đi làm kẹt xe. Đến sở gặp đồng nghiệp ăn nói vô duyên, mếch lòng. Ông chủ mặt mày khó chịu, gắt gỏng. Về nhà vợ than phiền chuyện cơm áo. Con cãi lời, hỗn láo. Cánh tay đau nhức khó ngủ.

Nói chung hữu thân thì hữu khổ. Nhưng khi còn có việc làm, thì mới có đồng nghiệp, có ông thủ trưởng. Còn có xe để bị kẹt, còn có vợ để nghe mè nheo, còn có con để chê là nghịch tử. Còn có cánh tay để đau nhức. Trên đời này rất nhiều người không có gì, kể cả hai cánh tay, và sự thật là có người bất hạnh, không có luôn cả hai chân nữa.

Ít người cho mình có một đời sống hạnh phúc hoàn toàn. Không bất mãn chuyện này thì cũng khổ vì chuyện kia. Mỗi cuộc đời có bao nhiêu chuyện bất như ý, mỗi ngày có bao nhiêu giờ phút bực mình, đáng cho ta phàn nàn, than vãn!

Anh họ tôi có con trai sợ vợ, để vợ lấn lướt tìm cách đuổi cha mẹ chồng ra khỏi nhà, mà không có được một phản ứng gì. Tuy không đến nỗi lâm thảm cảnh của người vô gia cư, nhưng vợ chồng anh thất vọng, buồn bã đến nỗi mang chứng trầm uất, nhiều khi tỏ thái độ không thiết tha đến cuộc sống nữa.Ví như, trường hợp của một gia đình khác, đứa con trai ngay từ hồi còn bé bị té từ trên giường cao hai tầng xuống, tổn thương não bộ, phải sống đời thực vật từ nhỏ đến nay đã gần 40 tuổi, khổ đau là chừng nào. Trong khi anh chỉ có một thằng con bất hiếu, sợ vợ, nhưng anh cũng có khả năng thuê được nhà ở, có chiếc xe đi, lại còn có chị bên cạnh trong tuổi già, cuộc đời đâu đến nỗi bi đát.

Ông bạn già tôi, hơn ba mươi năm về trước, gửi đứa con trai vị thành niên, theo một người bạn đi vượt biên. Sang đến đảo, người bạn đổi tên đổi họ con anh, nhận là con mình. Khi gia đình anh sang định cư tại Mỹ, thì con anh đã lớn, tốt nghiệp đại học, nhưng đã trở thành đứa con của một gia đình khác, xem người đưa mình vượt biển là mẹ và cũng không còn biết người bạn tôi là ai. Vợ chồng người bạn tôi coi đây là một biến cố lớn lao trong đời, canh cánh bên lòng mỗi khi nghĩ đến chuyện mất con, đứa con mình đã tốn công sinh dưỡng, bây giờ xem mình như là những người xa lạ. Thật ra thì, bạn tôi không hề mất con, đứa con mình sinh ra, vẫn còn đó, mạnh khỏe, bình an, thành đạt, có một mái gia đình êm ấm. Có khác chăng là quan niệm “con tôi,” “vật sở hữu của tôi” nay vì nó thuộc về người khác, nên nó làm cho tôi đau khổ.

Tôi nhắc lại một chuyện cũ, vợ chồng ông bạn tôi sang Mỹ, nhà có mỗi hai cô con gái thì lớn lên, một cô lấy chồng Mỹ, một cô lấy chồng Trung Đông. Bạn tôi có hai ông rể giỏi giang, những đứa cháu xinh dẹp, dễ thương, nhưng lòng luôn luôn phiền muộn, thường mỗi khi nói đến chuyện con cái, gia đình, thì y như là khơi lại mối thương tâm, khiến bạn tôi không vui, tỏ ra bất mãn với hoàn cảnh. Rất nhiều gia đình sau Tháng Tư, 1975 có con gái mất tích giữa đại dương ngày vượt biển, phải chi được đổi lấy một hoàn cảnh của người bạn kia, thì gia đình họ sẽ vui sướng hạnh phúc bao nhiêu!

Em tôi sang Mỹ chậm, con cái không có cơ hội và cũng thiếu may mắn trong chuyện học hành, lớn lên, đứa thì làm công nhân hãng xưởng, đứa thì bưng phở trong nhà hàng, đứa thì chạy xe hàng xuyên bang. Nhìn quanh bạn bè, con ai cũng thành đạt, ông em sinh ra tự ti mặc cảm, tránh xa thiên hạ, không muốn giao thiệp với ai, không muốn nói đến chuyện gia đình. Những đứa con gia đình này, không có tội lỗi gì, cũng không cần phải mang mặc cảm như bố. Bao nhiêu người chết sông, chết biển, mình mang được cả gia đình trọn vẹn sang đây, ai cũng có công ăn việc làm ổn định, sống lương thiện, không vướng trộm cắp, ma túy. Bao nhiêu người mơ ước có cuộc đời như mình mà không được.

Có ông bạn gặp bà vợ lắm điều, không hợp ý, ông vò đầu bứt tai than khổ, tưởng như đang sống dưới mấy tầng địa ngục. Nghĩ lại, có người vợ mất sớm, thân già vò võ một mình, quạnh hiu biết chừng nào. Có người thì vợ đau yếu, vào ra bệnh viện, thập tử nhất sinh, giờ lại phải vào nhà dưỡng lão, ông phải vất vả vào ra hàng ngày. Còn có vợ bên mình, không còn ngọt bùi như thời xuân sắc, nay dù có điều bất như ý, thì cũng còn có nhau, bao nhiêu người mơ ước cảnh đời này mà không được.

Khi người ta bất như ý, người ta có thói quen oán Trời trách Đất. – “Trời ơi sao tôi khổ thế này?”- “Sao Ông Trời bất công quá vậy!”- “Thật là Ông Trời không có con mắt!”- “Ông Trời ơi, xuống mà coi nè!”

Cam chịu bình thản, thì người theo đạo Phật tin vào Nhân Quả và cái Nghiệp. Đời này thấy mình sao thì biết kiếp trước mình ăn ở làm vậy! Người Công Giáo thì tin đã có Chúa an bài, là do ý Chúa, chết cũng là do Chúa gọi về!

Người bình dân thường đổ cho tại cái số, giàu nghèo, no đói, sướng khổ đều do số Trời định, khi đã được Nam Tào, Bắc Đẩu ghi sổ rồi, thì “có chạy Trời cũng không khỏi,” cứ an phận thủ thường, ung dung tự tại mà sống!

Xin kể một chuyện bên Tàu: Đức Khổng Tử đi chơi núi Thái Sơn, gặp ông Vinh Khải Kỳ ngao du ngoài đồng, mặc áo cừu, thắt lưng dây, tay gẫy đàn cầm vừa đi vừa hát.

Đức Khổng Tử hỏi: “Tiên sinh làm thế nào mà thường vui vẻ như thế?”

Ông Vinh Khải Kỳ nói: “Trời sinh muôn vật, loài người quý nhất mà ta được làm người. Trong loài người đàn ông quý hơn đàn bà mà ta được làm đàn ông.  Người ta sinh ra có đui què, non yểu mà ta hoàn toàn khỏe mạnh, nay đã chín mươi tuổi. Đó là ba điều đáng vui, có gì mà phải lo buồn”.

Lại xin kể một chuyện bên Tây: Từ đầu năm đến nay, hàng chục người đã thiệt mạng khi tìm cách vượt qua sông Rio Grande, nơi mực nước dâng lên cao nhất trong 20 năm qua, để tìm cách đến Mỹ.

Đoàn “caravan di cư” bất hợp pháp hơn 7,000 người áp sát biên giới Mỹ. Trạm biên phòng Del Rio ở Texas hôm tuần qua đã báo cáo, chỉ từ Tháng Sáu tới nay họ bắt giữ hơn 1,000 người Haiti.

Mới đây lại thêm một bức ảnh chấn động lương tâm thế giới ghi lại cảnh tượng một người cha và con gái người El Salvador bị chết đuối, nằm úp mặt xuống nước tại bờ sông Rio Grande ở biên giới Mỹ – Mexico khi tìm cách bơi qua sông. Họ là những người đang tìm cách đến Mỹ và hy vọng sống được trên đất Mỹ, như chúng ta.

Liệu chúng ta có nên phàn nàn nữa không? (Huy Phương)

HIỂU RÕ HY SINH

HIỂU RÕ HY SINH

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Chúng ta nghĩ gì khi nói mình hy sinh?  Tôi hy sinh nghề nghiệp vì con cái!  Tôi hy sinh rất nhiều cho công việc!  Tình yêu đòi hỏi chúng ta rất nhiều hy sinh!  Đôi khi chúng ta phải hy sinh chính đời sống để giữ chính trực!  Chúa Ki-tô hy sinh chính mình vì tội lỗi chúng ta!  Bí tích Thánh Thể là một hy sinh!

Từ các thành ngữ chung này, chúng ta xem thêm định nghĩa của hy sinh trong tự điển Webster: Từ bỏ một cái gì có giá trị để mưu ích cho một cái khác.

Đây là một định nghĩa đúng, nhưng nội dung còn hàm chứa nhiều điều hơn là mới nhìn lướt qua, rõ rệt hơn khi chúng ta xem lại khái niệm về hy sinh trong Sách Thánh của Do Thái và Kitô giáo.  Lấy ví dụ câu chuyện hy sinh I-xa-ác của tổ phụ Áp-ra-ham.  Đâu là lời lời kêu gọi tối hậu của Chúa khi Chúa đòi hỏi ông Áp-ra-ham hy sinh I-xa-ác.

Đây là các yếu tố bên ngoài của câu chuyện: Đã từ lâu Áp-ra-ham không có con trai.  Cuối cùng, khi mọi hy vọng của loài người không còn, bà Xa-ra thụ thai và sinh cho ông một đứa con trai, I-xa-ác, người Áp-ra-ham mô tả là “độc nhất”, “quý nhất” của ông.  Nhưng Chúa xin ông dùng I-xa-ác làm vật hiến tế.  Với tấm lòng nặng trĩu, Áp-ra-ham đồng ý và cùng I-xa-ác, hai cha con mang củi, lửa lên đường.  Trên đường đi, ông phải trả lời các câu hỏi hiếu kỳ của con vì sao họ không mang vật hiến tế đi theo.

Khi đến nơi, Áp-ra-ham nhóm củi, đốt lửa, trói I-xa-ác, rồi đưa dao lên cổ để giết.  Nhưng Chúa can thiệp.  Cuộc hiến tế ngưng lại, Chúa cho Áp-ra-ham con cừu đực làm vật hiến tế.  Câu chuyện kết thúc, ông Áp-ra-ham cùng I-xa-ác đi về trên vùng đất riêng của mình.  Đâu là bài học sâu xa trong chuyện này?

Ở một mức độ, bài học là Chúa không muốn con người hy sinh, nhưng ở một mức sâu thẳm hơn, mật thiết hơn, bài học tự trong lòng dạy chúng ta một cái gì về một nhu cầu sâu thẳm bên trong tâm hồn chúng ta, nhu cầu được tỏ tấm lòng muốn hy sinh.  Nói cách khác, bài học như sau: Để một cái gì đó được nhận như quà tặng, nó phải được nhận hai lần.  Điều này ngụ ý gì?

Theo định nghĩa, món quà là vật được tặng, tự nguyện cho, không buộc phải xứng đáng mới được nhận.  Phản ứng đầu tiên khi chúng ta nhận quà là gì?  Là câu trả lời bộc phát: “Tôi không thể nhận!  Tôi không xứng đáng nhận!”  Phản ứng bộc phát lành mạnh này là ngụ ý trả lui lại món quà.  Nhưng đương nhiên, người cho từ chối, họ trao lại món quà với lời trấn an: “Nhưng tôi muốn bạn nhận món quà này!”  Khi nhận lần thứ nhì, bây giờ món quà mới thật của mình, vì, khi muốn trả lại món quà, chúng ta nhận ra đây đúng là món quà không xứng đáng mà được hưởng.

Đây đúng là năng động trong câu chuyện hiến tế I-xa-ác.  I-xa-ác là món quà lớn nhất trong cuộc đời Áp-ra-ham, món quà ông không xứng đáng được hưởng.  Ý chí muốn hy sinh của ông đi đôi với hành vi bộc phát: “Tôi không xứng đáng được!  Tôi không thể nào nhận món quà này!”  Ông trả lại món quà.  Nhưng người cho, chính là Tình Yêu, chận đứng hành vi hy sinh và trả lại món quà.  Bây giờ Ap-ra-ham mới dám nhận I-xa-ác như một món quà, không mặc cảm có tội.  Khi họ cùng nhau đi về nhà, bây giờ I-xa-ác là đứa con theo một cách khác đứa con trước đây của ông.  Áp-ra-ham đã nhận món quà hai lần khi hy sinh món quà lần đầu.

Đó là cốt tủy của hy sinh: Để nhận cho đúng một cái gì, ngay cả chính cuộc đời chúng ta, đòi hỏi chúng ta phải biết nhận thức đó là món quà, một cái gì không xứng đáng mà được hưởng.  Và đã nhận món quà thì phải hy sinh, vui lòng cho lại một phần hay trọn món quà cho người đã cho.

Đây là năng động ngụ ý trong tục lệ hiến tế ngày xưa.  Ví dụ: Nhà nông gặt hái vụ mùa.  Nhưng trước khi ông và gia đình ăn no, ông phải lấy một ít (hoa quả đầu mùa) dâng lên Chúa dưới hình thức hiến tế, thường thường đốt để khói bay lên trời, xem như một ít hoa quả dâng trả lại Chúa vì họ xem hoa quả này là món quà Chúa cho họ.  Sau khi hy sinh theo kiểu này, người nông dân và gia đình mới thoải mái ăn no mà không có mặc cảm mang tội vì, qua hành vi trả lại người cho, họ ý thức đó là món quà.  Bây giờ họ mới thưởng thức mà không mang mặc cảm tội, vì họ đã hy sinh, họ đã biết đây là món quà.

Đó là cốt tủy bên trong của mọi hy sinh, dù hy sinh nghề nghiệp vì con cái hay hy sinh của Chúa Giê-su trên thập giá.  Hy sinh là nhận biết món quà là món quà.  Giống như ông Áp-ra-ham, cố gắng trả lại món quà cho người cho, nhưng người cho chận lại sự hy sinh và cho ông lại một cách sâu xa hơn. 

Chúng ta sẽ tận hưởng cuộc sống sâu đậm hơn nếu chúng ta hiểu được điều này.

Rev. Ron Rolheiser, OMI

From:Langthangchieutim

CẦN BÁO ĐỘNG TOÀN XÃ HỘI VỀ HIỆN TƯỢNG NGUY HIỂM NÀY

CẦN BÁO ĐỘNG TOÀN XÃ HỘI VỀ HIỆN TƯỢNG NGUY HIỂM NÀY

– Không chỉ với những phụ nữ bình dân: “Lời chị Hon kể sau 22 năm lưu lạc sang Trung Quốc: Uống thứ thuốc gì khiến mất hết trí nhớ?” (https://tuoitre.vn/loi-chi-hon-ke-sau-22-nam-luu-lac-sang-t… )

– Mà cả những đoàn “chính khách” phải qua đó nhiều ngày, làm việc nhiều địa phương (một cách khác thường): “Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân lên đường thăm Trung Quốc” (https://nld.com.vn/…/chu-tich-quoc-hoi-nguyen-thi-kim-ngan-… ).

Từ ngày 8 đến 12-7 (sẽ thăm TP Nam Kinh, tỉnh Giang Tô, thành phố Tô Châu, Bắc Kinh …, thăm/tiếp nhiều doanh nghiệp, dự “Những ngày Văn hóa Việt Nam tại Trung Quốc”. Đoàn có nhiều nữ, cả Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ VN…).

THANHNIEN.VN|BY BÁO THANH NIÊN

Cùng ngày, tiếp xúc với PV, chị Bùi Thị Mơ lúc tỉnh lúc mê, nói năng rất lung tung với ngôn ngữ lúc tiếng Việt, tiếng Trung, rất khó để trao đổi, tìm hiểu câu chuyện.

Hôm qua, ông Bùi Văn Bi (59 tuổi) đã ra tận Lạng Sơn để đón con mình tại Trung tâm Bảo trợ xã hội tỉnh với trạng thái không nhận ra cha mình.

 Theo lời ông Bi, vào tháng 6 vừa qua, hàng xóm cho ông xem trên mạng xã hội facebook có hình ảnh, đoạn video về một cô gái nói toàn tiếng Trung Quốc với ngoại hình giống Mơ. Sau khi xem, ông nhận ra đó chính là con gái của mình.

Theo số điện thoại được đăng tải trong bài viết, ông Bi gọi thì được giới thiệu là Phạm Yến, Chủ nhiệm CLB Thắp sáng niềm tin ở tỉnh biên giới Lạng Sơn.

Ông Bi cũng cho biết là bà Yến thông tin, ngày 22.5 người dân thị trấn Đồng Đăng, H.Cao Lộc, tỉnh Lạng Sơn phát hiện ở khu vực đường mòn biên giới có một cô gái đi trên đường, miệng nói lảm nhảm, tinh thần hoảng loạn. Nên bà Yến cùng CLB Thắp sáng niềm tin trao đổi, kết hợp với Công an Lạng Sơn tổ chức đưa đón người này về Trung tâm Bảo trợ xã hội tỉnh.

Theo báo cáo của UBND xã Rạch Chèo, ông Bùi Văn Bi và vợ là bà Huỳnh Thị Hằng (52 tuổi), có 3 người con, gia đình khó khăn, không đất sản xuất, sống bằng nghề đặt lý trên sông (dụng cụ bắt tôm cá – PV) và làm thuê để kiếm sống. Mơ là con út trong gia đình và từng có đời chồng ở quê, có 1 con trai.  

Năm 2013, Bùi Thị Mơ xin chuyển khẩu về xã Viên An Đông (Ngọc Hiển, Cà Mau). Qua mai mối, Bùi Thị Mơ lấy chồng người Trung Quốc, gia đình được nhận 20 triệu đồng. Rồi khoảng 1 năm sau, Bùi Thị Mơ chia tay người chồng này và cũng nhờ mai mối  thì Mơ lấy người chồng hiện tại, có 2 con trai. Cách đây vài tháng, chồng của Mơ gọi điện cho ông Bùi Văn Bi thông báo Mơ bị nhà chức trách bắt giữ, buộc hồi hương vì không giấy tờ tùy thân và cư trú bất hợp pháp.

THÂN PHẬN CÔNG DÂN XỨ THIÊN ĐƯỜNG, TẠI SAO…KẺ NÀO CHỊU TRÁCH NHIỆM ?

THÂN PHẬN CÔNG DÂN XỨ THIÊN ĐƯỜNG 😭😁😭😁😭
TẠI SAO…KẺ NÀO CHỊU TRÁCH NHIỆM ?

Image may contain: 3 people, people smiling
Image may contain: one or more people, people dancing and people standing
Nguyen Ngoc ChuFollow

Biết rằng, hội nhập quốc tế là có lấy chồng quốc tế. Nhưng không phải cái cách mà hàng trăm ngàn phụ nữ Việt Nam đang phải chịu đựng. Những người phụ nữ Việt đang bị bán làm dâu nước ngoài trong một thực trạng nô lệ mới.

BUÔN BÁN PHỤ NỮ: LIÊN HIỆP HỘI PHỤ NỮ VIỆT NAM ĐÃ LÀM GÌ?

1. Đầu thế kỷ 16, những người nô lệ bắt đầu thường xuyên bị buôn bán như súc vật tại chợ ( Tây Ban Nha – 1517, Anh Quốc – 1592…). Người Đan Mạch tiên phong trong bãi bỏ buôn bán nô lệ (1792), theo sau đó là người Anh (1807). Nhưng phải một thế kỷ sau chế độ buôn bán nô lệ mới chấm dứt ( Mỹ – 1863, Ả Rập – 1873, Cuba – 1886, Brazil – 1888).

Buôn bán nô lệ là một vết nhục đau thương của tiến bộ nhân loại. Tưởng nó đã chấm hết vào thế kỷ 19. Nhưng không ai ngờ biến tướng của nó lại xuất hiện vào đầu thế kỷ 21, khi mà loài người có những sáng chế công nghệ thần diệu làm thay đổi mạnh mẽ cuộc sống, và tiến bộ nhân quyền đã cải thiện căn bản sự phân biệt số phận con người. Đó cũng là mâu thuẫn trớ trêu cay đắng.

2. Thật tủi nhục khi trên internet Trung Quốc , Hàn Quốc rao bán phụ nữ Việt Nam làm vợ với giá rẻ mạt (6000 USD). Trong đó nêu ra những tiêu chuẩn đê tiện của chủng loại hàng hóa: Đảm bảo còn trinh; Giao hàng tận nhà sau 90 ngày không thu thêm phụ phí; Thay cô dâu miễn phí trong 1 năm nếu bỏ trốn… Trăm ngàn nỗi xót đau, có nỗi xót đau nào ê chề như thế này không?

Bị đánh đánh đập tàn nhẫn, bị vắt sức lao động cùng kiệt, bị hạ nhục của kẻ hầu hạ chỉ là một phía, còn một phía khổ nhục hơn nữa là những cô dâu Việt bị bán đi bán lại trao tay khi đã bị xài chê chán.

Trường hợp sống sót trở về (04/7/2019) của chị Nguyễn Kim Hon (43 tuổi, Bửu Đông, xã Long Điền Đông, huyện Đông Hải, tỉnh Bạc Liêu) sau 22 lưu lạc tại Trung Quốc còn là điều may mắn.

Tai họa hơn, có bao nhiêu người trong số họ bị mổ nội tạng, rồi mất tích trên thế gian?

3. Ở thế kỷ 21 rồi, nhưng người nước ngoài đến Việt Nam mua bán phụ nữ một cách hạ nhục nhân phẩm người phụ nữ Việt, không kém các chợ nô lệ. Thay vì ngoài trời như ở thế kỷ 16, thì ở đây điễn ra trong phòng kín. Họ nhóm phụ nữ người Việt thành từng đám đông, bắt cởi y phục cho họ ngắm nhìn, nắn nót, dơ lên đặt xuống. Ê chề hơn, tiêu chuẩn còn trinh là điều kiện đảm bảo tiên quyết.

Theo một thống kê trên mạng, hiện nay có chừng 67000 cô dâu Việt sống ở Hàn Quốc. Trong số đó 45000 bị lạm dụng tình dục, 28000 bị bạo hạnh thể xác.

Chưa thấy số liệu thống kê ở Trung Quốc, nơi cô dâu Việt phải cam chịu những hoàn cảnh cay đắng khắc nghiệt hơn.

4. Vì đâu mà phụ nữ Việt bị bán sang nước ngoài? Trách nhiệm này thuộc về ai?

Có bao nhiêu ngàn phụ nữ Việt Nam bị bán sang Trung Quốc và các nước khác?

Liên hiệp Hội Phụ nữ Việt Nam (LHHPNVN), các Hội Phụ nữ địa phương, có ai trong số họ đã một lần đặt câu hỏi này chưa? 
Và quan trọng hơn có ai trong số họ đã đật câu hỏi

LÀM THẾ NÀO ĐỂ NGĂN CHẶN TỆ NẠN MUA BÁN PHỤ NỮ VIỆT NAM?

Hàng năm LHHPNVN tiêu tốn hàng trăm tỷ đồng. Có đồng nào dành cho chính sách chống buôn bán phụ nữ Việt Nam?

Các lãnh đạo nữ Việt Nam trong trang phục áo dài lộng lẫy đi công du thế giới, có bao giờ nghĩ đến đồng hương của mình phải cởi y phục cho người nước ngoài lựa chọn mua bán như nô lệ?

5. Không ai muốn tha hương. Cực chẳng đã mới phải bỏ quê cha đất tổ đi làm dâu xứ nước lạ. Cùng cực lắm mới chịu nhục để bị người khác vạch áo quần, sờ nắn tấm thân cha sinh mẹ đẻ, kén chọn như đồ vật. Bước đường cùng mới nhắm mắt đi lấy chồng mà chưa biết mặt, không biết ở xứ mô, không cùng tiếng cha sinh mẹ đẻ, không biết sống chết thế nào.

Biết rằng, hội nhập quốc tế là có lấy chồng quốc tế. Nhưng không phải cái cách mà hàng trăm ngàn phụ nữ Việt Nam đang phải chịu đựng. Những người phụ nữ Việt đang bị bán làm dâu nước ngoài trong một thực trạng nô lệ mới.

6. Đừng nói rằng đã vơ đũa cả nắm. Đừng nói rằng bị chọn mua đi làm cô dâu khác với bị bán. Đừng biện minh rằng có người lấy được chồng tốt. Đừng viện dẫn rằng có nhiều cô dâu hạnh phúc.

Đơn giản bởi vì, nếu có được chồng tốt cùng giống nòi ở ngay bên cạnh, thì đã không ai chịu đi viễn xứ làm dâu nước lạ, nói tiếng nước người, ba thu không về thăm quê cha đất tổ.

Đơn giản bởi vì, nếu giàu có thì đã không để cho người khác kén chọn, mua bán như nô lệ.

7. Không hiểu Tạo hóa có bất công không, nhưng trong cùng cái nhục nghèo hèn, phụ nữ luôn là người gánh chịu phần hơn.

Muốn chấm dứt căn bản nạn mua bán phụ nữ Việt thì Việt Nam phải giàu mạnh.

Ngoài lỗi của lãnh đạo Việt Nam, ngoài lỗi của LHHPNVN, có lỗi của mỗi đàn ông Việt.

Ba câu chuyện hiền tài

Ba câu chuyện hiền tài

Tác giả: Hồ Anh Hải

Lời giới thiệu: Nhân dịp một bậc hiền tài là nhà giáo-nhà văn Phạm Toàn, vị “Thuyền trưởng” của Nhóm Cánh Buồm[1] vừa ra đi hôm 26/6/2019, chúng tôi đăng lại bài dưới đây của Hồ Anh Hải (có bổ sung).

Hiền tài là nguyên khí của quốc gia -từ lâu chúng ta đã quá quen thuộc với câu nói này vì nó được các nhà lãnh đạo và báo chí ta luôn nhắc tới. Nhưng ai là hiền tài của nước ta? Họ có được coi là “nguyên khí của quốc gia” không ? Ở ta và ở nước ngoài, hiền tài được đối xử như thế nào?

Xin kể ba chuyện dưới đây.

1. Hiền tài ngay cạnh ta

Tháng 9/2011, nghe tin Giáo sư Hoàng Tụy được Hiệp hội Quốc tế về Tối ưu toàn cục trao Giải thưởng Constantin Caratheodory, tôi vào mạng Google và mạng Baidu (của Trung Quốc) tìm hiểu xem thế giới biết gì về bậc hiền tài này của Việt Nam. Kết quả cho thấy, tôi biết về bác Tụy còn ít hơn người nước ngoài.

Ví dụ, tiểu sử bác Hoàng Tụy bản chữ Hán cho biết bác được gọi là Hoàng “Jefferson” Tụy . Bác có con trai là Hoàng Dương Tuấn, hiện là Phó GS tại ĐH Công nghệ Sydney, Australia, và con rể là Phan Thiên Thạch. Cả hai cũng nghiên cứu toán tối ưu toàn cục như GS Hoàng Tụy. Thì ra cả nhà đều giỏi toán, “Hổ phụ sinh hổ tử” mà!

Trang mạng worldcat.org giới thiệu GS Hoàng Tụy có 31 công trình đăng trong 57 ấn phẩm được in bằng sáu ngôn ngữ và có mặt ở 846 thư viện.

Trang mạng ccebook.net giới thiệu cuốn Convex Analysis and Global Optimization (Phân tích về Lồi và Tối ưu toàn cục) của GS Hoàng Tụy, dày 356 trang, giá bán 249 USD, do Nhà xuất bản Springer xuất bản năm 1998 (khi ông 71 tuổi).

Luận văn có tựa đề A Cutting Algorithm for the Minimum Sum-of-Squared Error
Clustering
 của hai tác giả Jiming Peng và Yu Xia, trích dẫn ba tác phẩm của GS

Hoàng Tụy là:

– Global optimization do Nxb Springer xuất bản tại Berlin năm 1993;

– Concave programming under lincar constraints đăng trên tạp chí Soviet Mathematics, năm 1964 ;

– Sách Clustering via d.c. optimization, xuất bản năm 2001.

Danh từ riêng Tuy’s cut (Lát cắt Hoàng Tụy) xuất hiện nhan nhản trong các tài liệu nói về Lý thuyết Tối ưu toàn cục.

Thì ra hiền tài ở ngay cạnh ta nhưng chính ta chẳng biết, hoặc biết mà không coi trọng.

Sau khi GS Hoàng Tụy được trao Giải thưởng cao quý Caratheodory, báo chí ta bắt đầu đăng nhiều tin về ông. Lãnh đạo Nhà nước đến tận nhà chúc mừng, tặng hoa và ôm hôn ông. Sáng 30/9/2011 đích thân Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân tham gia chương trình truyền hình bàn vấn đề Coi trọng các nhà trí thức, những hiền tài của xã hội

Nhưng có lẽ GS Hoàng Tụy mừng ít tủi nhiều. Ở tuổi 84 (ông sinh năm 1927), nếu các ý kiến tâm huyết hết lòng vì nước vì dân của ông đóng góp cho Nhà nước suốt mấy chục năm qua cứ tiếp tục rơi vào im lặng không có phản hồi thì sao ông có thể vui được?[2]

2. Thánhnhân cũng có thể bị đưa đi cải tạo lao động

Đại văn hào Lỗ Tấn của Trung Quốc không xa lạ gì với người Việt Nam. Bác Hồ từng hết lời ca ngợi câu Trừng mắt coi khinh ngàn lực sĩ/ Cúi đầu làm ngựa đứa nhi đồng (lời dịch của Bác Hồ) mà Lỗ Tấn dùng làm châm ngôn tự răn mình. Quả thật Lỗ Tấn vô cùng dũng cảm dùng ngòi bút tố cáo chế độ độc tài chuyên chế của xã hội phong kiến ngày xưa và của Tổng thống Tưởng Giới Thạch đương thời.

Thập kỷ 30 thế kỷ XX, Mao Trạch Đông dẫn một đội du kích lên rừng lập chiến khu chống lại nhà độc tài họ Tưởng. Sau khi được đọc Lỗ Tấn Toàn tập (in năm 1938, khi Lỗ Tấn đã mất), Mao vô cùng khâm phục Lỗ Tấn. Ông tuyên bố Lỗ Tấn là “Đệ nhất đẳng thánh nhân” của Trung Quốc ; “Khổng Tử là thành nhân của xã hội phong kiến, Lỗ Tấn là thánh nhân của Trung Quốc hiện đại”.

Sau khi Trung Quốc được giải phóng khỏi ách cai trị của họ Tưởng, Mao Trạch Đông trở thành lãnh tụ tối cao nước này. Trong một cuộc họp với các nhà văn, có người hỏi nếu Lỗ Tấn bây giờ còn sống thì sẽ làm gì? Mao suy nghĩ giây lát rồi nghiêm chỉnh trả lời: Lỗ Tấn sẽ hoặc là ngồi nhà không viết lách gì cả hoặc là ở trong trại lao động cải tạo!

Mao nói thật lòng và không sai. Lỗ Tấn suốt đời đấu tranh đòi tự do dân chủ, vì thế ông nổi tiếng. Nhưng nền chính trị do Mao và Đảng của ông thiết lập ở nước này không thể có thứ “xa xỉ phẩm tự do dân chủ” ấy mà Lỗ Tấn đòi phải để cho người Trung Quốc được hưởng. Nếu Lỗ Tấn vẫn đòi thì chắc chắn sẽ bị chính quyền Mao cho đi lao động cải tạo.

Hóa ra, hiền tài đến mức được tôn là Thánh Nhân, được tung hô chỉ khi đã chết rồi. Chứ nếu còn sống thì…coi chừng, chữ tài đi với chữ tai một vần.

Tiếp đó khi Mao Trạch Đông thực thi chủ trương Đại Nhảy Vọt làm cho mấy chục triệu nông dân chết đói vì phải bỏ việc đồng áng đi luyện gang thép. Bộ trưởng Quốc phòng là Nguyên soái Bành Đức Hoài khi họp hội nghị trung ương Đảng CSTQ có thẳng thắn nêu lên một số sai lầm của chủ trương ấy. Rốt cuộc ông bị cách hết mọi chức vụ.

Từ đó các hiền tài nước này đều im lặng, ngay cả khi thấy lãnh đạo sai rõ ràng.

3. Thiên tài ngang bướng

Steve Jobs là một hiền tài nổi tiếng nước Mỹ, nguyên Giám đốc điều hành (CEO) công ty Apple. Năm 1997 ông trở lại lãnh đạo công ty này, từng bước hồi sinh Apple, làm cho giá cổ phiếu công ty từ 4 USD tăng lên tới 40 USD năm 2006, Apple từ sắp phá sản trở thành công ty có giá trị thị trường lớn nhất thế giới. Cả loài người biết tên ông qua các sản phẩm máy tính cá nhân, máy nghe nhạc, máy tính bảng và điện thoại thông minh.

Tự truyện Steve Jobs có kể lại chuyện mùa thu năm 2010 Nhà Trắng báo cho Steve Jobs biết họ có ý định thu xếp để ông và Tổng thống Obama gặp nhau, nhưng Steve Jobs nổi tiếng khó tính, ngang bướng và kiêu ngạo, khăng khăng yêu cầu Tổng thống phải đích thân mời thì ông mới gặp.

Sau 5 ngày bàn đi bàn lại, cuối cùng Steve Jobs chịu nhượng bộ đến một khách sạn ở gần trụ sở của Apple (đặt tại San Francisco) gặp Obama, nghĩa là Tổng thống Mỹ phải bay 5.000 km để tới đây. Vừa gặp nhau, Steve Jobs nói ngay với Obama: “Ông chỉ có thể làm Tổng thống một khóa thôi!” và khuyên chính phủ Mỹ nên thân thiện hơn với các doanh nghiệp, tạo điều kiện cho họ dễ dàng mở nhà máy xí nghiệp.

Ông đề nghị Obama mời chừng dăm bảy CEO đến để nghe họ trình bày nhu cầu trong việc lập các doanh nghiệp sáng tạo. Tổng thống Obama vui vẻ lắng nghe các ý kiến phê phán, góp ý của Steve Jobs.

Sau đó Nhà Trắng lên kế hoạch mời hơn chục vị CEO đến dự cuộc họp thân mật có kèm bữa cơm do Tổng thống Obama chiêu đãi và gửi kế hoạch này cho Steve Jobs xem trước.

Thấy số người được mời nhiều hơn đề nghị của mình, ông nói không muốn dự họp nữa. Khi xem thực đơn bữa ăn, Steve Jobs lại thể hiện sự khó tính của mình (ông vốn ăn chay niệm Phật), chê thực đơn này tốn kém quá và phản đối việc dùng sô-cô-la làm món ngọt tráng miệng. Nhưng Nhà Trắng không nhượng bộ, vì Obama thích món ấy.

Steve Jobs không để lại nhiều ấn tượng tốt cho Obama nhưng sau đó hai người vẫn nói chuyện điện thoại với nhau mấy lần. Có lần Steve Jobs còn đề nghị để ông giúp Obama thiết kế quảng cáo cho việc Obama tranh cử Tổng thống nhiệm kỳ hai, năm 2012.

Ngày 5/10/2011, ba tiếng đồng hồ sau khi công ty Apple công bố tin Steve Jobs qua đời, Tổng thống Obama xúc động tuyên bố tại Nhà Trắng: “Michelle [vợ Obama] và tôi rất đau buồn khi biết tin Steve Jobs qua đời. Ông là một trong những nhà phát minh vĩ đại nhất nước Mỹ, ông ấy có đủ dũng cảm để suy nghĩ một cách khác người, đủ mạnh mẽ để tin rằng mình có thể thay đổi thế giới và đủ tài năng để thực hiện điều đó”.

Ai cũng biết Steve Jobs đã làm thay đổi cả thế giới. Nhưng vì sao ông làm được điều đó?

Chẳng những vì ông có tài, mà điều quan trọng hơn là vì xã hội nước Mỹ tạo điều kiện cho mọi công dân có cơ hội phát triển như nhau, và lãnh đạo nước này biết phát hiện, biết lắng nghe các hiền tài. Ai có tài thực thì tự nhiên sẽ được trọng dụng.

——————

[1] Nhóm Cánh Buồm thành lập năm 2009, do nhà giáo lão thành Phạm Toàn (1932-2019) đứng đầu, gồm một số người tự nguyện làm không nhận thù lao công việc biên soạn bộ sách giáo khoa kiểu mới cho bậc tiểu học và phổ thông. Tham khảo: https://www.tienphong.vn/xa-hoi/canh-buom-cua-ong-toan-1082578.tpo

[2] Tháng 6/2019, GS Hoàng Tụy xuất bản cuốn sách “Xin được nói thẳng”, gồm 50 bài GS viết trong hơn 20 năm, chủ yếu vạch ra những sai lầm thiếu sót đã và đang ngăn cản sự tiến bộ về khoa học kỹ thuật và giáo dục ở nước ta, và nêu các kiến nghị sửa đổi. Trong sách ông viết “Lẽ sống còn của dân tộc kêu gọi ta hãy chăm lo đào tạo, phát hiện và bồi dưỡng, sử dụng và phát triển nhân tài”. Là “nguyên khí quốc gia” mà phải “xin” được nói thẳng. Riêng tựa đề sách đã cho thấy hiền tài ở ta được tôn trọng như thế nào.

BẢN CHẤT CỦA MỘT QUYẾT ĐỊNH

Đỗ Văn Ngà
BẢN CHẤT CỦA MỘT QUYẾT ĐỊNH

Giữa một rừng tin tức bắt giữ cựu quan chức Sài Gòn người ta không mấy chú ý một tin khá quan trọng. Đó là trên báo Thanh Niên ngày 04/07/2019 có đăng bài “Hàng ngàn tàu cá nằm bờ vì quy định ‘dài 15 m’”, trong bài báo này có nói đến 1 quy định quái đản, là Bộ Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn (Bộ NN & PTNT) không cho phép tàu dưới 15 m đánh bắt ở vùng khơi xa. Chỉ một quy định này họ đã khiến hàng ngàn tàu cá phải nằm bờ. Chuyện nực cười ở chỗ, có tàu thiếu 10 cm vẫn cho nằm bờ. Trong bài báo nói rằng, quy định “cứng” này gây lãng phí.

Vâng, gây lãng phí là đã rõ rồi. Nó lãng phí những gì? Lãng phí thứ nhất đó là ngư dân mất một chi phí khổng lồ đóng tàu cho nằm bờ; lãng phí thứ nhì là ngư dân thất thu và đồng ngành thủy hải sản mất một khoản thu nhập rất lớn. Một quy định phải nói xét mọi khía cạnh đều không có lợi, nhưng Bộ NN & PTNT vẫn cho ra quy định này. Khốn nạn thì đã rõ, nhưng ĐCSVN phải có dụng ý gì chứ? Không có dụng ý ẩn đằng sau đó thì bộ này không làm thế. Một quyết định mất lòng dân, lãng phí tài sản nhân dân, làm kinh tế đất nước thiệt hại nhưng họ vẫn làm. Phải có một lý do đủ lớn, lớn hơn ý nguyện nhân dân nhiều lần thì họ mới ra quyết định này. Để giải thích thì cần phải xâu chuỗi sự kiện mới rõ vấn đề.

Hàng chục năm qua, ngư dân Việt Nam đánh bắt xa bờ đã bị Trung Cộng bắn chết nhiều vô số kể. Lãnh hải của Việt Nam đã được chính quyền CSVN gật đầu công nhận với phía Trung Cộng từ lâu rồi, nhưng họ vẫn nói xạo với nhân dân mình rằng “đó là biển Việt Nam”. Chính vì thế nên chính quyền CSVN không thể ngăn cản nhân dân đánh bắt. Sự công nhận này nó thể hiện rõ ngay trong hành động của ĐCS. Ngược lại thời điểm ngày 17/3/2014, trong bản tin thời sự lúc 19h của đài truyền hình quốc gia Việt Nam VTV có phát hình ảnh cuộc họp trong văn phòng thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có treo tấm bản đồ hình lưỡi bò. Lúc đó cộng đồng mạng phản ứng dữ dội, đoạn clip trên bị VTV rút khỏi youtube sau đó. Điều này cho thấy chủ trương nhất quán của chính quyền CSVN là thuần phục.

Như ta biết, các cuộc thăm thú của các lãnh đạo trong Bộ Chính Trị ĐCSVN sang Trung Quốc cứ tấp nập diễn ra từ năm này đến năm khác. Và hiện nay bà Nguyễn Thị Kim Ngân đang ở Bắc Kinh và dẫn theo vô số quan chức từ lãnh đạo thuộc khối quốc hội, đến lãnh đạo khối chính phủ, và cả lãnh đạo thành phố lớn như thành phố Sài Gòn đều tháp thùng theo bà Ngân. Đây là một hiện tượng bất thường. Nó tựa như lãnh đạo tỉnh về Trung Ương họp vậy, những người này sẽ nhận chỉ thị trong trách nhiệm của mình rồi về nước triển khai chăng? Đây là nghi ngờ có cơ sở không phải là câu nói đùa. Sự quan hệ giữa chính quyền CSVN với Trung Quốc dính rất chặt, còn chặt hơn cả sự quan hệ Việt Nam với các nước trong khối ASEAN – khối mà Việt Nam là thành viên.

Quay trở lại cái quy định quái đản của Bộ NN & PTNT ta thấy có lợi cho ai? Thứ nhất là có lợi cho Trung Quốc, vì qua quyết định này chính quyền đã loại bỏ được lượng tàu rất lớn đánh bắt cá trên vùng biển mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền nhằm giúp chính quyền Bắc Kinh chiếm lấy lãnh hải; Thứ nhì giúp cho chính quyền CSVN khỏi bị nhân dân chỉ trích “hèn với giặc” khi có ngư dân bị bắn giết trên biển. Đó là 2 cái lợi nó dẫn đến quyết định quái đản của Bộ NN & PTNT.

Quan chức Việt Nam sang Bắc Kinh tấp nập, và đồng thời ở Việt Nam họ ra chính sách phục vụ ý đồ cho Trung Quốc. Nếu ghép 2 hiện tượng này lại thì bản chất vấn đề sẽ nổi lên ngay. Bản chất gì? Đó là quan chức Bộ Chính Trị đi sang Bắc Kinh nhận chỉ thị để về làm chính sách. Chính sách cho dân cho nước Việt ư? Không! Họ làm chính sách cho Tàu Cộng. Và thực tế có rất nhiều chính sách như thế đã ban hành. Có chính sách vấp phải sự phản ứng của nhân dân buộc họ phải âm thầm thực hiện như lập Đặc Khu, có những chính sách trót lọt như ra Luật An Ninh Mạng, cho tiền Tàu lưu thông trên 7 tỉnh biên giới Việt, hay lắp camera nhận diện khuôn mặt để theo dõi công dân vv… Và nay là cái quyết định quái đản của Bộ NN & PTNT cũng không ngoài mục đích là phục vụ cho quan thầy. Chính quyền thái thú, đó mới là bản chất đúng của chính quyền CSVN.

– Đỗ Ngà –

Tham khảo:

https://thanhnien.vn/…/hang-ngan-tau-ca-nam-bo-vi-quy-dinh-…

https://www.nguoi-viet.com/…/Thu-tuong-Dung-va-ban-do-hinh…/

Image may contain: 5 people, people smiling, people sitting

“HÃY LOẠI BỎ CHINA KHỎI HỘI ĐỒNG NHÂN QUYỀN LHQ!”

Image may contain: 1 person, smiling, text
Image may contain: 6 people, people standing
Nguyễn- Chương MtFollow

“HÃY LOẠI BỎ CHINA KHỎI HỘI ĐỒNG NHÂN QUYỀN LHQ!”

Đó là câu kết luận của ca sĩ Hà Vận Thi (何 韻 詩 : Denise Ho) khi ra điều trần trước Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc tại Geneva, ngày 8/7/2019.

Hà Vận Thi là một ngôi sao ca nhạc tên tuổi. Trước nỗi đau của người dân Hương Cảng, cô đã xuống đường đồng hành, từng bị bắt giam.

Bắc Kinh tức tối, đã áp lực nhiều công ty quảng cáo cắt hợp đồng với ca sĩ Hà Vận Thi. Đất diễn của cô bị thu hẹp. Nhưng cô vẫn tỉnh bơ, tiếp tục tranh đấu! Bắc Kinh không thể cản được nữ ca sĩ Hà Vận Thi có mặt tại Hội đồng Nhân quyền LHQ, để lên tiếng về nhân quyền cho người dân Hương Cảng.
[Đón đọc chi tiết nội dung điều trần tại Hội đồng Nhân quyền LHQ, trong stt kế tiếp]

Chế Độ Du Đãng Trị 

Van Pham
Chế Độ Du Đãng Trị 

Chu Tất Tiến…

Từ năm 2000 đến nay 2019, Nhà Nước Cộng Sản đã hoàn toàn thay đổi cách bắt bớ, giam cầm những nhà Dân Chủ, những người lên tiếng chống lại chế độ bán nước này. Họ đã cho công an mặc thường phục bắt cóc những nhà Dân Chủ, mục đích để không ai biết kẻ bắt cóc là ai mà khiếu nại, cũng như để dân chúng sợ hãi hơn vì không biết lúc nào, ở đâu, bị công an vồ và vất lên xe. Đây là thủ đoạn hèn hạ nhất mà Nhà Nước Cộng Sản đã thực hiện một cách vô pháp luật.

Việc này, thật ra không phải mới mẻ gì mà đã được thực hiện lai rai từ nhiều năm nay. Nhớ lại những tháng năm trước, dư luận xôn xao về việc Mục Sư Tôn, cô Quỳnh Trâm, và chị Hồ thị Bích Khương bị công an cộng sản bắt cóc cũng một lúc, đem về đồn tra tấn, khiến chị Bích Khương phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch. Trước khi bị bắt cóc lần cuối để rồi ra tòa nhận bản án khá nặng, nhà báo tự do Tạ Phong Tần cho biết cô không thể rời nhà bất cứ lúc nào vì luôn luôn có một bọn du đãng đứng rình bên ngoài cửa, hễ cô đi ra, thì chúng lập tức bao vây, chụp lấy, trói giật cánh khuỷu về phía sau, rồi bị liệng lên xe cây như bao gạo. Sau vài tiếng đồng hồ, hay vài ngày, chúng thả cô về, không một lời xin lỗi.

Kỹ Sư Đỗ Nam Hải cũng trong tình trạng như vậy, bị du đãng tấn công thường xuyên. Chị Dương Thị Tân, vợ của nhà báo mạng Điếu Cầy, thỉnh thoảng bị du đãng đánh đập dã man. Chính Điếu Cầy cũng bị bắt theo kiểu bắt cóc. Nhóm Thanh niên Công giáo bảo vệ đất đai nhà Thờ cũng bị bất ngờ chụp bắt ngoài đường rồi tống lên xe theo kiểu Mafia. Tháng 4 năm 2015, anh Nguyễn Viết Dũng và bốn người bạn khác bị bắt cóc và nhốt giam chỉ vì dám mặc áo khoác có phù hiệu của Quân Nhân Việt Nam Cộng Hòa. Các nhà Dân Chủ khác, không ai thoát khỏi một lần bị bọn du đãng trấn lột. Nhín chung, thì chế độ Cộng Sản đang biến hình thành MỘT CHẾ ĐỘ DU ĐÃNG TRỊ.

Chế Độ Du Đãng Trị là một hiện thực, bên cạnh các chế độ Dân Chủ, Tư Bản, hay Cộng Sản. Chế Độ Du Đãng Trị không phải là một sản phẩm tưởng tượng mà đã hình thành ngay trong cuối thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, và cái chế độ quái đản, kỳ cục đó chính là cái chế độ đang được áp đặt lên đất nước Việt Nam yêu quý của chúng ta. Điều đau lòng và công phẫn là hiện nay, các bạn cùng với 80 triệu dân chúng đang sống dưới chế độ đó từng ngày từng giờ mà hình như chưa rõ ràng nhận thức được.

Để có thể nhìn rõ hơn bộ mặt của chế độ Du Đãng đó, người viết sẽ trình bầy sự khác biệt giữa 4 loại thể chế: Dân Chủ, Tư Bản, Cộng Sản, và Du Đãng.

1- Dân Chủ (Democracy): Theo Oxford American Dictionary, chế độ Dân Chủ là một hệ thống chính trị được điều hành bởi toàn thể dân chúng, những ai có đủ tư cách công dân được bầu lên qua các cuộc bỏ phiếu công khai. Ý niệm Dân Chủ, thực sự, đã thể hiện rực rỡ nhất dưới thời kỳ Pericles, người điều hành xứ Athen, 495(?) – 429 trước Công Nguyên. Vào giai đoạn này, người dân được tự mình điều hành công việc chính trị bằng những buổi thảo luận công khai, trong đó, quyền phát biểu của mọi người dân đều ngang bằng nhau.

Người quản lý quốc gia chỉ giữ vai trò điều hành trật tự trước sau và thi hành những nghị quyết của toàn dân. Cảnh sát giữ nhiệm vụ thứ yếu vì khi mà toàn dân đã đồng thuận về mọi vấn đề kinh tế và tài chánh, sẽ không có chênh lệch quá đáng giữa người giầu và người nghèo, vì thế sẽ không có trộm cướp. Tội ác rất hiếm xẩy ra, vì mọi người đều quan tâm lẫn nhau. Nếu có tội ác, nguyên nhân thường do bệnh hoạn tâm trí cá nhân mà thôi. Quân đội được lập ra để bảo vệ biên cương, mà không có bất cứ quyền hạn gì trên dân chúng. Vì thế, hầu như toàn dân đều cảm thấy hạnh phúc, thoải mái. Đất nước Dân Chủ được phát triển mạnh mẽ trên mọi phương diện. Ý niệm Dân Chủ hiện đang được theo đuổi trên các đất nước văn minh và tiến bộ.

2- Tư Bản (Capitalism): Cũng theo Oxford American Dictionary, chế độ Tư Bản là một hệ thống chính trị và kinh tế trong đó những sự trao đổi thương mại và kỹ nghệ đều do tư nhân điều hành chứ không phải do chính phủ. Thực tế, quan niệm này bổ xung cho quan niệm Dân Chủ, chứ không phải một hệ thống chính trị biệt lập với chế độ Dân Chủ, vì trong Dân Chủ có Tư Bản, ngược lại, dưới chế độ Tư Bản, người dân vẫn được hưởng quyền lợi về Dân Chủ. Các quốc gia được gọi là nước tư bản như Mỹ, Anh, Pháp.. vẫn áp dụng lý thuyết Dân Chủ nhưng đồng thời đề cao giá trị Tư Bản của mọi người dân.

3- Cộng Sản (Communism): Lý thuyết chính trị được đề ra bởi Karl Marx và Engels, cổ võ cuộc chiến tranh giai cấp để dẫn tới một xã hội trong đó nhà cầm quyền làm chủ mọi công cụ sản xuất, tư liệu sản xuất, tài sản cũng như trí tuệ và bản thân nhân dân. Mọi người làm việc theo năng lực và hưởng theo nhu cầu. Theo Carl Marx và Engels, chế độ Tư Bản là một sự bóc lột không dân chủ, nói đúng ra, là kẻ thù của nhân dân và cần phải trừng trị tuyệt đối bằng cách lật đổ chế độ Tư Bản qua bạo lực của nhân dân. Những ý tưởng cực đoan, quá khích này đã được phổ biến rộng rãi trên nhiều địa lục, tạo ra các cuộc chiến tranh tàn khốc, tiêu diệt hàng trăm triệu người. Riêng tại Liên Xô, trên 10 triệu người đã bị giết vì bị ghép tội mang theo người tư tưởng Tư Bản. Các nước Ba Lan, Hung ga ry, Tiệp Khắc, Đông Đức.. vẫn kỷ niệm những năm tháng khủng khiếp dưới chế độ Cộng sản với hàng triệu triệu người bị treo cổ, bị bắn, bị thủ tiêu tàn nhẫn. Tại Trung Cộng, trên 30 triệu người đã bị giết một cách kinh hoàng qua các cuộc đấu tố, cải cách, sự bùng nổ của Hồng Vệ Binh, và các lần thanh trừng đẫm máu các đấu thủ chính trị.

Đến nay, sau gần 1 thế kỷ tung hoành, lý thuyết Cộng Sản đã hiện rõ là một lý thuyết không tưởng, mãi mãi không bao giờ có thể thực hiện được trên bất kỳ một đất nước nào. Campuchea là một thí dụ điển hình gần gụi nhất. Với những lãnh tụ Cộng Sản cực đoan Pôn Pốt, Iêng Sari, gần một phần tư dân số bị tiêu diệt thê thảm. Tất cả những ai có học, có đeo kính, có chút tài sản đểu bị giết sạch để thể hiện một chế độ Cộng Sản đầy tính súc vật. Những cánh đồng chết mênh mông đầy sọ người. Những căn nhà giam cuối đời lủng lằng dây xích và xương. Và điều Bất Hạnh cho nhân loại là lý thuyết Cộng Sản, tuy được chứng minh là đầy tính súc vật như thế, vẫn còn được đề cao tại một số quốc gia chậm tiến tại Phi Châu, hoặc đang phát triển trong vòng kềm tỏa chính trị như Trung Cộng, Cuba và Việt Nam,

4- Chế Độ Du Đãng Trị: Hiện nay, chế độ chính trị tại Việt Nam vẫn còn mệnh danh là chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa, một giai đoạn trung gian, chuyển tiếp trước khi tiến đến chế độ Cộng Sản toàn trị. Nhưng, thực tế, có khi nào mà đất nước Việt Nam trở thành Cộng Sản được không? Như đã viết ở trên, vì tính chất súc vật tàn bạo như vậy, chắc chắn là KHÔNG BAO GIỜ, VĨNH VIỄN không có một cái chế độ Cộng Sản được thực hiện trên trái đất này. Với trình độ văn minh tiên tiến, với tốc độ thông tin đi xa hàng triệu dặm vòng quanh trái đất chỉ trong một nháy mắt, nhân loại sẽ hiểu rõ bộ mặt thực của lý thuyết Cộng sản và sẽ không chấp nhận cho một chế độ Cộng Sản nào được xây dựng.

Nhưng, vậy thì, chế độ hiện nay đi về đâu? Những đảng viên Cộng Sản đã từng giơ tay thề trung với Đảng sẽ như thế nào? Xin thưa: chế độ này sẽ trở thành một chế độ Du Đãng, các Đảng viên Cộng Sản sẽ biến hình thành các tay Du Đãng có vũ khí, có sức mạnh đàn áp nhân dân trên một mặt trận toàn diện, toàn điểm, và khốc liệt.

Tại sao lại gọi là chể độ hay thể chể Du Đãng? Nhìn lại các cuộc đàn áp nhân dân gần đây, từ Thái Hà, Tòa Khâm Sứ, Tam Tòa, rồi Bát Nhã, Lâm Đồng, và hàng trăm vụ hành hung các nhà Dân Chủ.. đâu đâu chúng ta cũng thấy lực lượng Du Đãng được cử đến để tiêu diệt nhân dân. Những tên vô lại có hung khí, gào thét những câu chửi bới thô tục, hăm dọa giết dân, rồi dùng vũ lực trấn áp những người dân, những tín đồ Công Giáo, Phật Giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo không có vũ khí trong tay. Từ Linh Mục, Thượng Tọa, hay Mục Sư đến các vị lãnh đạo các tôn giáo khác, đểu bị đánh, đập, xô đẩy, giật, cướp. Các em Thiếu Nhi Thánh Thể bên Công Giáo cũng không tránh khỏi bị lôi lên xe, đấm đá.

Trong các vụ Dân Oan biểu tình từ Bắc xuống Nam, đều có Du Đãng đến tấn công. Lực lượng Công An được gửi tới hiện trường thì chỉ để nhằm bắt giữ những người Yêu Nước, những Dân Oan chỉ biết nói lên tiếng nói công chính, đòi nhà cầm quyền Du Đãng trả lại tài sản và công lý cho nhân dân.
Những kẻ vẫn tự xưng là “đầy tớ của nhân dân” thì ung dung nhậu nhẹt “mút chỉ cà tha” tại các nhà hàng sang trọng mà một bữa nhậu của họ tương đương với một,hai năm lương của nhân dân, những người mà họ xưng tụng là “người chủ của đất nước”. Các Giám Đốc, Tổng Giám Đốc, sống huy hoàng như những Đại Gia Mafia, có người hầu xách cặp, bưng bô, có cận vệ nữ, có nguyên một dàn hộ tống trước sau, có những em Trợ Lý xinh như “gái gọi”, có nhiệm vụ duy nhất là chi tiền ăn, uống, tẩm bổ, mát xa, mát gần… Các biệt thự, sân Gôn của các Đại Gia Mafia đều được đánh giá là 4,5 sao, có nơi nghĩ mát còn hơn siêu sao, nghĩa là đạt giải nhất quốc tế. Những nhà lãnh tụ này điều hành đất nước như chuyện Du Đãng, nghĩa là tùy ý các quan, muốn sao được vậy, không cần tính toán hạch toàn kinh tế cấp quốc gia. Xây xưởng, xây công trình cả ngàn tỷ đồng rồi bỏ xó.

Các đại gia hể hả thi hành câu: “nhất phá sơn lâm, nhì đâm hà bá”, vung tay chặt cây, phá rừng, mặc cho bão lụt tràn xuống giết dân, chưa kể dựng đập thủy điện bừa bãi, cả trăm cái đập trong một phạm vi đủ cho hai, ba cái, rồi thu hết nước hạ nguồn, giết ngư dân, nông dân chết khô. Khi bão lũ kéo tới, các tay du đãng này cho xả lũ, cứu đập, lôi luôn ra biển hàng trăm mạng người và hàng chục làng xã. Toàn bộ thiên nhiên, môi trường đều biến thành mục tiêu cho các nhà lãnh đạo Du Đãng này chơi xả láng, tiêu hủy tiềm năng của đất nước, tiêu diệt nguồn sống của muôn thế hệ mai sau. Đất đai mà Tổ Tiên hàng 4000 năm gầy dựng bán tuốt cho Tầu, miễn sao tiền vào đầy túi.

Để bảo vệ đặc quyền đặc lợi này, nhà nước lại vung tay bắt nhốt tất cả những ai dám nói lên lời “Yêu Nước”, những người phản đối việc bán đất, dâng biển, những ai dám nói lên câu: “Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam”, những người viết trong “blog” những lời yêu nước. Nhà nước Du Đãng này, vì muốn tiêu diệt triệt để các tâm hồn yêu nước nên gán cho họ tội danh “âm mưu lật đổ chế độ” như đã gán cho người trẻ Nguyễn Tiến Trung, Phạm Thanh Nghiên, và tất cả những nhà đấu tranh cho Dân Chủ, cho một nước Việt Nam toàn vẹn lãnh thổ. Điều nguy hiểm nhất là ngay trong nội bộ của Nhà Nước du đãng này, các tướng lãnh, bộ trưởng cũng có thể bị chính đồng bọn mình thủ tiêu theo phương thức du đãng. Gần đây, hai vụ việc động trời đã xẩy ra: Nguyễn Bá Thanh, kẻ đang sáng giá trở thành nhân vật của Tứ Trụ Triều Đình, bị giết hay bị đầu độc! Tháng 6 năm nay, vừa qua, Tổng trưởng Quốc Phòng Phùng Quang Thanh bị đầu độc hay bị bắn, nhưng nói chung là vai trò của Phúng quang Thanh đã bị thay thế bởi một thượng tướng khác.

Hiện nay, bộ mặt ngoài của Đảng thì còn vững chãi lắm, nhưng nội bộ thì hoàn toàn căng thẳng để từ từ, theo quy luật muôn đời của xã hội, cái gì bạo phát bạo tàn, tất cả thái độ du đãng này cùng chế độ du đãng trị sẽ có một ngày bị diệt vong, khi du đãng thanh toán du đãng, khi toàn dân ý thức được đây là một chế độ đi ngược lại tiến trình tiến hóa của nhân loại, lúc đó, thì không một lực nào cản được sức mạnh của toàn dân Việt, trên đường tiến đến Độc Lập và Vinh Quang.

Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people
Image may contain: 1 person, outdoor

Dzợ vừa đi sốp-pinh về

Lê Vi

Dzợ vừa đi sốp-pinh về.

– fb Canh Le

Chồng : Gia đình là của chung, anh với em “góp gạo nấu cơm chung”, tiền lương của anh nộp hết cho em, em mua sắm tiêu pha nhiều quá hông khéo thâm hụt ngân quỹ gia đình …

Dzợ : Em mua sắm váy áo làm đẹp là để cho anh khỏi mất thể diện với bạn bè và bà con dòng họ, cũng giống như người ta mua sắm 300 bộ áo dài là để cho quốc gia khỏi mất thể diện với cường quốc năm châu, che giấu cái nỗi “nhục quốc thể” khi người dân phải trốn ở lại nước ngoài để làm ô-sin, sao anh thắc mắc em mà hông thắc mắc người ta có thâm lạm ngân khố quốc gia hông !?

Chồng : Gia đình cũng giống như công ty, công ty anh cổ phần hóa, công ty cũng là của chung, anh và các cổ đông cũng “góp tiền làm ăn chung”, ban giám đốc mà làm ăn hổng ra gì, thâm hụt hay lỗ lã là đại hội đồng cổ đông lôi cổ ra chất vấn, khiển trách, kỷ luật, cách chức …

Dzợ : Chớ đất nước cũng là của chung, anh và các công dân cũng “góp tiền làm ăn chung”, cùng nhau đóng thuế để xây dựng và bảo vệ đất nước, sao bọn quan chức làm ăn hổng ra gì, thâm lạm và lỗ lã hết ngàn tỷ đồng này tới ngàn tỷ đồng khác mà anh và các công dân hổng dám lôi cổ ra chất vấn, khiển trách, kỷ luật, cách chức … !?

Chồng : Nhưng … “đất nước ta còn nghèo, nhân dân ta còn khó khăn” …

Dzợ : Em học trong sách vở rành rành, đất nước mình giàu đẹp, “non xanh nước biếc như tranh họa đồ”, “rừng vàng biển bạc” …, bọn nào đã “ăn hông từ một thứ gì”, “vừa ăn vừa phá, phá tàn canh” khiến cho “nghèo”, cho “khó khăn”, thành “mô hình nước hông chịu phát triển” … thì anh đi mà hỏi tội, đả đảo bọn đó !

Chồng : Nhưng … em mua sắm mỹ phẩm, xa xỉ phẩm nhiều quá, thiếu các vật dụng thiết yếu …

Dzợ : Em mua sắm mỹ phẩm, xa xỉ phẩm là để bảo vệ nhan sắc cho anh hãnh diện, còn hơn cái bọn chỉ lo mua sắm xe phun nước, xe bọc thép, xe phá sóng đặc chủng, trang bị hiện đại 4.0 cho công an đi đàn áp biểu tình để bảo vệ chế độ, khỏi bôi xấu bộ mặt nhà nước, mới mua sắm được mấy chiếc phi cơ chiến đấu, trực thăng cứu hộ thì đã bị “bạn vàng” bắn cho tan xác, tới khi cháy rừng thì bắt bộ đội cõng từng can nước đi … chữa cháy, lạc hậu như thời … nguyên thủy. Sao anh hông đi soi mói bọn đó, lại cứ về nhà soi mói vợ, “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành” là sao … là sao … là sao … !?! …

Chồng : Ặc !!!

***

Pê / ét : Đừng bao giờ cãi lý với vợ và cộng sản, bởi vì chúng … “bựa” … ngang nhau !!!