CHỈ VÀI BƯỚC THÔI
CHỈ VÀI BƯỚC THÔI
Lm Giuse Nguyễn Hữu An
Đức Cha Bùi Tuần viết: “Tôi thấy từ nhà ông phú hộ đến chỗ ông ăn mày Ladarô chỉ khoảng vài bước, nghĩa là cách nhau chỉ có cái cổng. Khi sống, ông phú hộ đã không chịu bước vài bước đó, để cảm thương và cứu khổ cho người hành khất Ladarô luôn nằm đó (x. Lc 16,19-26). Hậu quả là khi chết rồi, người phú hộ đó đã phải ném vào vực sâu hoả ngục, xa cách thiên đàng cao sang vời vời. Vài bước vô tâm đã đưa tới cực hình vô tận… Dụ ngôn người Samari tốt lành (x. Lc10,30-32) cho thấy: cũng chỉ vài bước thôi, thầy Tư tế và thầy Lêvi đã tránh sang bên kia đường, để khỏi cứu nạn nhân. Lý do họ vịn vào để tránh cứu nạn nhân, có thể là vì quá bận với những công tác tôn giáo ở nhà, hoặc vì không rõ lý lịch nạn nhân. Và họ an tâm. Nhưng Chúa Giêsu coi đó là một an tâm xấu, có thể là một tội đáng phải phạt.”
Lối hành xử của ông Phú hộ “mackeno” hay thầy Tư tế và Lêvi “tránh sang một bên”, biểu tượng cho thái độ sống thờ ơ, dửng dưng, mặc kệ, đó là căn bệnh thời đại: vô cảm.
Có ba cấp độ vô cảm khác nhau trong đời sống hàng ngày.
Thứ nhất là vô cảm trước người khác, hiểu theo nghĩa là một hay nhiều người cụ thể, ở ngay trước mặt, như người thân trong gia đình, hàng xóm hay bất cứ ai đó gặp tai nạn ngoài đường.
Thứ hai là vô cảm trước đất nước hiểu theo nghĩa một cộng đồng mà mỗi người là một thành viên.
Thứ ba là vô cảm trước đồng loại, bao gồm cả những người ở xa, xa xôi và xa lạ, thuộc một đất nước khác hay một lục địa khác.
Tạm thời, xin gác loại vô cảm thứ ba lại. Chỉ tập trung vào hai loại vô cảm thứ nhất và thứ hai. Lý do: một, đó là những vấn đề bức xúc nhất hiện nay; hai, sự vô cảm thứ ba chỉ khắc phục được nếu người ta đã vượt qua được hai loại vô cảm đầu tiên: Không hy vọng có người biết xúc động trước nỗi đau khổ của ai đó, ở châu Phi chẳng hạn, nếu người ta cứ dửng dưng trước những đau khổ ngay trước mặt và trước mắt mình. Nếu có, đó chỉ là chút cảm xúc mang mùi lãng mạn chủ nghĩa; nó thoáng qua, rồi tắt, chứ chắc chắn sẽ không dẫn đến bất cứ một hành động cụ thể nào cả.
Vô cảm trước đất nước có nhiều biểu hiện, nhưng trung tâm vẫn là sự dửng dưng, hay nói theo chữ quen thuộc ở Việt Nam lâu nay, là mặc kệ. Đất nước nghèo đói ư? Mặc kệ! Đất nước càng ngày càng lạc hậu ư? Mặc kệ! Sự bất bình đẳng trong nước càng ngày càng trầm trọng; khoảng cách giữa giàu nghèo càng ngày càng lớn; người giàu càng ngày càng giàu và người nghèo càng ngày càng nghèo ư? Mặc kệ! Nạn tham nhũng càng ngày càng hoành hành, càng phá nát nền kinh tế quốc gia ư? Mặc kệ! Xã hội càng ngày càng băng hoại; văn hóa càng ngày càng suy đồi; giáo dục càng ngày càng xuống cấp ư? Mặc kệ! Trung Quốc xâm lấn Việt Nam, làm lũng đoạn kinh tế Việt Nam, bắt bớ và giết hại ngư dân Việt Nam ư? Mặc kệ! Dửng dưng hay mặc kệ trước những vấn đề liên quan đến danh dự quốc gia cũng là một sự vô cảm.
Nhưng tại sao người ta lại trở thành vô cảm? Câu trả lời tương đối dễ: Một, người ta bị tước trách nhiệm đối với đất nước; và hai, bất cứ người nào còn có trách nhiệm và muốn biểu lộ trách nhiệm ấy thì bị chụp mũ, sỉ nhục, bắt bớ, giam cầm. Trách nhiệm đối với đất nước trở thành một cái tội. Dân chúng bị xem là những kẻ ngoại cuộc đối các vấn đề quốc sự. Người nào không chấp nhận điều đó thì bị trừng phạt nặng nề. Kẻ thì bị đạp vào mặt. Kẻ thì bị bắt bớ. Kẻ thì bị đe dọa. Kẻ thì bị bêu xấu trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Trong hoàn cảnh như thế, người ta không vô cảm đối với đất nước mới là chuyện lạ. (x. Blog của tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc).
Một trong những phát minh vĩ đại của khoa học là sáng chế ra rôbốt. Nhưng khoa học không thể tạo ra một con chip “tình cảm” để khiến rôbốt biết yêu, biết ghét, biết thương, biết giận. Căn bệnh vô cảm biến con người thành rôbốt, vô tình, thờ ơ với mọi sự xung quanh. Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy bất bình, không căm tức. Thấy những điều tốt đẹp, cao thượng mà không ngưỡng mộ, cảm phục. Gặp người có hoàn cảnh khó khăn, hoạn nạn mà không thấy xót xa, thương cảm, không muốn ra tay giúp đỡ dù có điều kiện. Đứng trước sự bất công, xấu xa, gian dối mà không thấy phẫn nộ, nhức nhối. Thời nay, ra đường gặp người bị cướp, bị trấn lột, bị đuổi chém… nhưng lại ít thấy ai ra can ngăn, cứu giúp. Không dại gì dây dưa vào, mackeno, là biểu hiện của bệnh vô cảm.
Lối sống dửng dưng, thờ ơ, mặc kệ đang hình thành một nền “văn hóa vô cảm” trong xã hội chúng ta. Thái độ này đang được thể hiện tràn lan trong cuộc sống. Hình ảnh những người trẻ nhường chỗ trên xe buýt cho người lớn tuổi hoặc phụ nữ có thai như là chuyện cổ tích; chuyện dửng dưng chứng kiến người thanh niên lừa một người mù đi bán vé số để cướp số tiền mưu sinh nhỏ nhoi được coi như chuyện nhỏ không đáng phải can thiệp, hay như chuyện một người phụ nữ bị đánh đập, bị lột hết quần áo và bị trói nằm trước mặt người qua đường mà chẳng ai quan tâm tới… Môi trường sống hôm nay tràn lan những câu chuyện vô cảm như thế xảy ra hằng ngày.
Chỉ vài bước thôi ông nhà giàu có thể đến với Ladarô nghèo khổ. Chỉ vài bước thôi thầy Tư tế và Lêvi sẽ chạm đến người bị nạn trên đường. Chỉ vài bước thôi, sao mà khó đến vậy? Âu cũng chỉ vì họ mắc bệnh vô cảm.
Sự vô cảm vì con người ích kỷ, tham lam. Vì thế, suy cho cùng, bệnh vô cảm là do thiếu vắng tình yêu, xa cách với tình yêu, không quen nói về tình yêu, không quen thể hiện yêu thương, không bao giờ nuôi dưỡng tình yêu trong cuộc sống.
Dụ ngôn trong Tin Mừng hôm nay với hai hình ảnh trái ngược. Tư tế và Lêvi tượng trưng cho tinh thần vị luật của Cựu ước. Người Samari tượng trưng cho những người sống tình yêu. Tư tế và Lêvi là những người đại diện tầng lớp đáng kính trọng nhất trong xã hội. Họ chu toàn nghĩa vụ đối với Thiên Chúa nhưng lại dửng dưng trước đau khổ của anh em đồng loại. Một người Samari (thường bị người Do thái khinh bỉ, khai trừ, coi là ngoại đạo, tránh giao tiếp) tình cờ đi ngang qua, thấy cảnh ngộ đáng thương của người bị nạn nên động lòng thương. Chuyện tình cờ xảy ra trên đường: đức ái không luôn luôn đến từ nơi người ta chờ đợi. Chẳng quan tâm đến việc xem nạn nhân là người Do thái hay không, anh làm tất cả những gì có thể để cứu giúp người bất hạnh này. Săn sóc tại chỗ, đưa về quán trọ, anh còn dự liệu cả hoàn cảnh khó khăn mà người này có thể gặp phải khi không có anh bên cạnh, vì thế anh nói với chủ quán: “Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác.” Chính hành động làm cho anh em khốn khổ của mình trong đời thường mới làm nên con người tôn giáo chứ không là địa vị hay chức vụ, dù đó là thầy Tư tế hay thầy Lêvi đi nữa. Đối với nghĩa vụ đức ái, không có bất kỳ hạn định nào. Bác ái là miệng nói tay làm, là giúp đỡ người khác thật sự theo khả năng của mình.
Tin Mừng hôm nay là câu chuyện đẹp về tình yêu thương. Người Samari nhân hậu đã sống đức yêu thương cách tuyệt vời, đó là “yêu bằng việc làm.” Anh đã cho đi mà không tính toán, không chờ đợi một lời cảm ơn nào, và có lẽ anh vừa đi vừa hát bài ca hạnh phúc. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta sống và thực thi yêu thương: “Hãy đi và làm như vậy”.
Lạy Chúa Giêsu,
Nếu chỉ với vài bước thôi, chúng con đã có thể cứu được một người cả xác cả hồn, thì xin cho chúng con có nhiều bước chân đi để đến với mọi người. Chúng con biết, cuộc sống đạo sẽ trở nên phù phiếm nếu cái cốt lõi của đạo là yêu thương chỉ là điều phụ thuộc, Kitô hữu mà không thực hành bác ái bằng việc làm trong đời sống thì cũng chỉ là hữu danh vô thực. Xin đừng để chúng con loay hoay với những tính toán ích kỷ, chai đá, dửng dưng trước những bất hạnh khổ đau của anh em. Nhưng xin dạy chúng con biết chạnh lòng xót thương và giúp đỡ những ai đang cần đến chúng con. Amen!
Lm Giuse Nguyễn Hữu An
From: Langthangchieutim
Bắt bớ, đàn áp theo chỉ tiêu, như thời Cải cách ruộng đất sắp lặp lại?
Bắt bớ, đàn áp theo chỉ tiêu, như thời Cải cách ruộng đất sắp lặp lại?
7-7-2019
Tại hội nghị báo cáo viên các cơ quan đảng thuộc Trung ương quản lý sáng ngày 5/7/2019, ông Võ Văn Thưởng, Trưởng ban tuyên giáo Trung ương lại phải đăng đàn hô hào báo chí “cách mạng” phải “bảo vệ nền tảng tư tưởng của đảng [cộng sản]”.
Nhìn cách đưa tin của VietNamNet tôi đã thấy rất buồn cười. Tại sao phải đi bảo vệ nền tảng tư tưởng cộng sản? Nếu nó đúng và thuyết phục được người dân thì tự nhiên dân sẽ áp dụng cái “tư tưởng” đó. Không đợi đến dân Việt Nam, người dân các nước khác cũng sẽ áp dụng ngay cái gọi là “nền tảng tư tưởng của đảng Cộng sản Việt Nam” chứ. Họ cũng muốn tiến bộ và áp dụng ngay cái tiến bộ nhất mà.
Càng hô hào phải bảo vệ tư tưởng cộng sản, ông Võ Văn Thưởng và cả hệ thống tuyên giáo cộng sản chỉ chứng tỏ một điều là cái tư tưởng đó sai rồi, lỗi thời rồi, lạc hậu rồi nên không còn khả năng hấp dẫn (hay lừa bịp) được người dân nữa. Chỉ vậy thôi!
“Nền tảng tư tưởng” của đảng Cộng sản
Vậy ta thử xem lại cái gọi là “nền tảng tư tưởng” của đảng Cộng sản Việt Nam có những gì? Thật ra cũng không ngoài hai chuyện là “chủ nghĩa Mác – Lênin” và “tư tưởng Hồ Chí Minh”.
Về chủ nghĩa Mác – Lênin, điểm cốt lõi của chủ nghĩa này là đảng Cộng sản sẽ độc quyền chính trị (tức là chuyên chính vô sản) bằng mọi giá, kể cả bằng bạo lực, khủng bố, nội chiến, nhân danh giai cấp công nhân. Sau đó đảng Cộng sản sẽ thủ tiêu quyền tư hữu và quốc hữu hóa mọi tư liệu sản xuất, rồi người dân sẽ lao động làm ra thật nhiều của cải vật chất, tiến tới một xã hội không còn giai cấp, không còn tư hữu, không còn người bóc lột người, “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”. Nhà nước, pháp luật không còn cần thiết và nhà nước sẽ tự tiêu vong. Chuyện này sẽ diễn ra trên phạm vi toàn thế giới và là một quy luật tất yếu, khách quan của xã hội loài người.
Về tư tưởng Hồ Chí Minh, đó là món lẩu thập cẩm giữa đạo làm quan theo kiểu phong kiến dành cho quan chức cộng sản và những tư tưởng dân quyền để mị dân là trong chế độ chuyên chính vô sản người dân sẽ được hưởng tự do, dân chủ. Chỉ riêng chuyện đảng Cộng sản hô hào phải thực hiện “di chúc thiêng liêng của Chủ tịch Hồ Chí Minh”, đã thấy ông Hồ được đảng Cộng sản dựng thành một ông vua, sáng lập một triều đại, vì ông ấy chết rồi mà người dân vẫn còn có nghĩa vụ phải làm theo lời ông ấy.
Sai lầm của chủ nghĩa Mác – Lênin
Nhìn qua chủ nghĩa Mác – Lênin, người có logic sẽ đặt ngay câu hỏi, lấy gì bảo đảm một chế độ chuyên chính, nghĩa là độc tài, có thể bảo đảm bình đẳng cho người dân? Những kẻ đã nắm độc quyền chính trị thì tất yếu chúng sẽ tìm cách khiến các nguồn lực kinh tế chảy vào túi mình. Đó chính là thảm họa tham nhũng đang diễn ra trên đất nước này. Đơn cử như vụ lấy đất của dân Thủ Thiêm (nguồn lực kinh tế) vào tay những đảng viên cộng sản cao cấp.
Một điều nữa, lấy gì bảo đảm đảng Cộng sản đại diện cho giai cấp công nhân? Tôi bảo đảm trong Trung ương đảng Cộng sản hiện nay không hề có ai làm công nhân. Công nhân chưa bao giờ được bầu ra đảng viên cộng sản, mà không lẽ công nhân được bầu thì loại những công dân Việt Nam khác ra khỏi danh sách đi bầu? Việc đảng Cộng sản tự nhận họ là đại diện cho giai cấp công nhân chỉ là một huyền thoại không có thực, mang tính áp đặt.
Một chế độ chính trị bất công thì không bao giờ có thể đem lại công bằng xã hội. Đó là logic hiển nhiên. Chế độ chuyên chính vô sản là một chế độ bất công vì đảng Cộng sản nắm quyền không cần thông qua bầu cử, mà thông qua đàn áp, áp đặt. Lợi ích độc quyền về chính trị và được phép tước đoạt tài sản của người dân (qua việc chiếm đất) khiến Tổng Bí thư Cộng sản Nguyễn Phú Trọng phải nhấn mạnh về “lợi ích của đảng”: “Thực hiện nghiêm nguyên tắc Đảng thống nhất lãnh đạo công tác cán bộ và quản lý đội ngũ cán bộ. Đặt lợi ích của Đảng, đất nước và nhân dân lên trên hết”.
Và cái khái niệm “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” khiến ta bật tiếp ra một câu hỏi: phải chăng khi người dân trở nên giàu có, có tài sản nhờ kinh doanh, thì sau đó đảng Cộng sản sẽ quốc hữu hóa tài sản của người dân để tiến lên chủ nghĩa xã hội? Nên nhớ chủ nghĩa Mác – Lênin cho rằng tư hữu là nguồn gốc của mọi tội lỗi và đòi phải quốc hữu hóa mọi thứ. Đảng cộng sản chưa bao giờ dám công khai cho dân biết cái khái niệm “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” là gì. Bản thân ông Thưởng chỉ viết sơ sài “làm rõ cơ sở lý luận thực tiễn, phát triển và hoàn thiện hệ thống lý luận về CNXH và con đường đi lên CNXH trong tình hình mới”.
Sai lầm của tư tưởng Hồ Chí Minh
Chính vì chủ nghĩa Mác – Lênin đã tạo cớ cho một nhóm người độc tài độc đảng, không hề có hệ thống kiểm soát và cân bằng quyền lực, nên ông Hồ phải đề ra cái gọi là “đạo đức cách mạng” như “cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư” để quan cộng sản phải “vì nước, vì dân” qua tiếng gọi của lương tâm.
Cái gọi là “đạo đức cách mạng” đấy của ông Hồ rốt cuộc chỉ là trò hề như mới đây Lê Thanh Hải, cựu Bí thư Thành ủy thành Hồ, đăng đàn phát biểu chống tham nhũng trong dịp kỷ niệm 50 năm thực hiện di chúc của ông Hồ, nhưng chính hắn lại là ông trùm tham nhũng khi cướp đất ở Thủ Thiêm, và chính em trai của hắn là Lê Tấn Hùng, mới bị bắt vì tham nhũng.
Các triều đại phong kiến đã cố gắng thực hiện đức trị để kéo dài thời gian nắm quyền của dòng họ, nhưng cuối cùng thì độc tài chỉ dẫn đến hủ bại và sụp đổ. Bản thân ông Hồ chẳng hề có tư tưởng hay đạo đức gì mới, mà chỉ nói lại những thứ chế độ phong kiến dạy làm quan. Trong khi đó, các quốc gia khác thực thi đa đảng để các đảng đối lập “soi” đảng cầm quyền và sẵn sàng thay đảng cầm quyền nếu đảng cầm quyền mất lòng dân, thực thi tòa án độc lập để đảng cầm quyền không dám lạm quyền, thực thi tự do báo chí – ngôn luận, để dân được quyền lên tiếng phản đối bất công xã hội. Đó là những thành tựu của loài người trong chính trị nhưng đảng Cộng sản luôn coi những người muốn dân chủ, tự do là “thế lực thù địch”.
Như thế, đảng Cộng sản đứng trên pháp luật và người dân, người chủ thực sự của đất nước không có bất kỳ phương tiện gì để khống chế quyền lực độc đoán của đảng Cộng sản, ngoài việc chính đảng Cộng sản tự răn mình là phải có “đạo đức cách mạng”.
Nịnh bợ trơ trẽn
Chính vì chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh bế tắc như vậy, nên ông Thưởng lại đẩy nghĩa vụ lý luận cho “báo chí cách mạng” qua câu phát biểu: “[báo chí cần] … làm rõ cơ sở lý luận thực tiễn, phát triển và hoàn thiện hệ thống lý luận về CNXH và con đường đi lên CNXH trong tình hình mới”. Điều nực cười là Hội đồng lý luận trung ương, Ban Tuyên giáo cộng sản còn không biết lý luận thế nào cho lọt tai dân, mà lại đẩy nhiệm vụ đó cho báo chí.
Bế tắc như vậy nhưng Võ Văn Thưởng vẫn nịnh bợ Nguyễn Phú Trọng một cách trơ trẽn, thể hiện rõ “đạo đức cách mạng” của một người cộng sản: “Tổng bí thư hiện nay thực sự là nhà lý luận có tầm tư tưởng. Tuy nhiên, Đảng ta với tinh thần khiêm tốn, không muốn sùng bái cá nhân mà đề cao vai trò tập thể của Đảng cho nên đôi khi không tuyên truyền một cách đầy đủ làm cho chúng ta không thấy đủ, thấy hết những thành tựu về mặt lý luận mà chúng ta đã đạt được“.
Như thế, người dân có đủ bằng chứng để khép Võ Văn Thưởng vào tội “nịnh bợ cấp trên với động cơ không trong sáng”. Phải khẳng định rằng đến giờ phút này, đảng Cộng sản đã phá sản về mặt lý luận, bản thân Võ Văn Thưởng từng hùng hồn tuyên bố “không sợ đối thoại, không sợ tranh luận” nhưng lại trốn chui trốn nhủi, không dám tổ chức đối thoại với các tổ chức xã hội dân sự, các cá nhân đấu tranh dân chủ.
Khốn nạn hơn, Võ Văn Thưởng còn yêu cầu “từ nay tới Đại hội Đảng XIII, mỗi địa phương chắt lọc đối tượng trên địa bàn, xử lý một vài đảng viên, cá nhân, công dân sử dụng internet, mạng xã hội vi phạm luật An ninh mạng để xử lý thì tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều”. Tức là sắp tới, đảng Cộng sản sẽ quay lại chuyện bắt người theo chỉ tiêu để khiến cả xã hội khiếp sợ, y như thời cải cách ruộng đất là mỗi địa phương phải trị tội ít nhất 5% địa chủ!
Chỉ một câu nói của Thưởng, người dân thấy được “chủ nghĩa Mác – Lênin” và “tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh” thấm nhuần vào đám cộng sản con cháu như thế nào. Và cũng qua câu chỉ đạo của Thưởng, người dân đã thấy được chế độ cộng sản bắt người theo chỉ đạo chứ không theo pháp luật.
Bắt bớ, đàn áp, khủng bố,… để gieo rắc sợ hãi trong toàn xã hội, nhằm kéo dài thời gian sống của chế độ, cho thấy chế độ cộng sản đang sợ hãi đến cùng cực và phải lặp lại những biện pháp thời Cải cách ruộng đất.
Sụp đổ là chắc chắn
Cũng trong bài phát biểu, Võ Văn Thưởng cho biết, “chính những cán bộ, đảng viên, kể cả những đảng viên từng giữ chức vụ cao trong bộ máy nhưng suy thoái về tư tưởng chính trị, tự diễn biến, tự chuyển hóa là nhóm không khó để nhận ra nhưng rất khó để đấu tranh”. Điều này cho thấy là cán bộ cộng sản, kể cả hàng ngũ cán bộ cao cấp, đã rất nhiều người nhận ra vấn đề và đòi hỏi đảng Cộng sản phải cải cách dân chủ.
Nhưng chính vì chính nghĩa tự do – dân chủ đúng đắn, nên những tên cộng sản tham quyền cố vị như Thưởng, dù dễ dàng nhận ra nhưng không đủ lý lẽ để “đấu tranh” lại. Đó cũng là bằng chứng cho thấy đảng Cộng sản đã hoàn toàn phá sản về mặt lý luận.
Ngu dốt hơn, Thưởng lại cho rằng những đảng viên cộng sản yêu tự do – dân chủ là “thế lực thù địch”. Giờ đây, “thế lực thù địch” chính là trong nội bộ đảng Cộng sản.
Nội bộ đã rạn nứt đến mức này, lý luận đã bế tắc đến mức này thì đảng Cộng sản Việt Nam chỉ còn có một con đường là sụp đổ. Thậm chí sự sụp đổ có thể rất nhanh chóng, giống như Liên Xô trước đây. Sẽ không có bộ đội, công an nào lại đi bảo vệ cho một chế độ đã mất hoàn toàn chính nghĩa và bản thân những chiến sĩ quân đội, công an này không còn niềm tin vào chế độ chuyên chính đó nữa.
Mấy nguy cơ lớn Việt Nam phải đối phó
Mấy nguy cơ lớn Việt Nam phải đối phó
Nguyễn Quang Dy
10-7-2019
Mấy năm qua, thế giới biến động “khó lường”, làm trật tự thế giới biến đổi sâu sắc. Nay đối đầu Mỹ-Trung đang làm các nước khác như Việt Nam bị mắc kẹt, vì “trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết”. Bài này chỉ đề cập vắn tắt mấy nguy cơ lớn có thể gây ra hệ lụy cho đất nước, phải cảnh giác. Muốn “biến nguy thành cơ”, Việt Nam cần khôn ngoan và linh hoạt, nhưng quan trọng nhất phải đổi mới thể chế, hệ quy chiếu, và tư duy quản trị/điều hành.
Mấy nguy cơ lớn
Thứ nhất, các nguy cơ do đối đầu Mỹ-Trung, đặc biệt là chiến tranh thương mại “vừa đánh vừa đàm” chưa có hồi kết, như “con dao hai lưỡi”, làm Việt Nam “vừa được vừa mất” (a winner and loser). Theo Investor’s Services, có 4 nước được lợi là Malaysia, Thailand, Taiwan, Việt Nam, và 4 nước bị thiệt hại là Mongolia, Singapore, Hong Kong, Việt Nam.
Cách đây không lâu, khi ông Trump gặp ông Kim tại Hà Nội (27-28/2/2019) đã ca ngợi Việt Nam là mô hình để Bắc Triều Tiên học hỏi. Nhưng khi trả lời phỏng vấn Fox Business Network (26/6/2019), Trump bỗng tuyên bố thẳng thừng “Việt Nam hầu như là kẻ lạm dụng tồi tệ nhất so với tất cả mọi người” (It’s almost the single worst abuser of everybody).
Sau đó (2/7/2019), Bộ Thương mại Mỹ đã đánh thuế 456% lên thép từ Việt Nam có xuất xứ từ Đài Loan hay Hàn Quốc. Đây là “phần nổi của tảng băng chìm” vì các doanh nghiệp đang chuyển ồ ạt từ Trung Quốc sang Việt Nam. Đừng quên là tháng 12/2017, Mỹ đã đánh thuế 531% và 238% lên thép cuộn của Việt Nam có xuất xứ từ Trung Quốc.
Theo Stratfor (3/7/2019) Việt Nam nằm trong tầm ngắm (cross hairs) mà Mỹ theo dõi (watch list). Chính quyền Trump ngày càng bực mình (displeasure) với Việt Nam vì: (1) Thâm hụt thương mại xếp thứ 5 thế giới (US$ 38 tỷ/2017), tăng mạnh đầu 2019; (2) Vi phạm bản quyền (điều “Special 301”); (3) Thao túng tiền tệ (currency manipulation).
Tuy ông Trump tính khí thất thường, nhưng đã nói là làm quyết liệt. Quan hệ Mỹ-Việt đang phát triển tốt đẹp (nhất là về hợp tác chiến lược) nên Mỹ có thể nhân nhượng Việt Nam như “đối tác thân cận”. Nhưng Trump vẫn sẵn sàng trừng phạt Việt Nam (hay các đồng minh khác) nếu tiếp tay cho Trung Quốc, trung chuyển hàng hóa nhằm trốn thuế của Mỹ.
Việt Nam đã mua nhiều máy bay Boeing (trị giá US$ 20 tỷ) làm “Trump vui”. Việt Nam đang tăng cường giám sát và xử lý các doanh nghiệp gian lận thương mại để tái xuất và trốn thuế (như công ty điện tử Asanzo), nhưng vẫn chưa đủ. Mỹ muốn Việt Nam nhập thêm nhiều hàng hóa của Mỹ (như năng lượng và vũ khí) để giảm thiểu thâm hụt thương mại.
Thứ hai, nguy cơ mất chủ quyền biển đảo và tài nguyên tại Biển Đông (như dầu khí và hải sản) đang đe dọa không gian sinh tồn của Việt Nam. Nếu để mất hai nguồn thu lớn đó cho ngân sách, thì rất nguy hiểm cho an ninh năng lượng và “chiến lược phát triển bền vững kinh tế biển” (nghị quyết 36-NQ/TW). Vì vậy, đây là nguy cơ mà Việt Nam phải hóa giải.
Trong bối cảnh Trung Quốc áp đặt “đường chín đoạn”, bất chấp phán quyết PCA, tiếp tục quân sự hóa các đảo họ chiếm giữ và bồi đắp tại Hoàng Sa và Trường Sa, để biến Biển Đông thành cái ao của họ, thì hợp tác chiến lược với Mỹ tại Biển Đông theo tầm nhìn Indo-Pacific là thiết thực để bảo vệ chủ quyền và triển khai dự án “Cá Voi Xanh”. Dự án này không chỉ có ý nghĩa lớn về kinh tế (trước mắt) mà còn có có ý nghĩa chiến lược (lâu dài).
Chuyến thăm lịch sử của tàu sân bay USS Carl Vinson đến Đà Nẵng (5/3/2018) là một tín hiệu rõ ràng, nhưng chưa đủ răn đe Trung Quốc. Chuyến thăm thứ hai của một tàu sân bay Mỹ đến Cam Ranh là cần thiết (dù chỉ tượng trưng). Gần đây, Mỹ đang tăng cường các biện pháp đối phó với “hạm đội dân quân” của Trung Quốc đang tung hoành trên Biển Đông như “vùng xám” (grey area) mà họ có ưu thế hơn Mỹ, để bắt nạt các nước khu vực.
Thứ ba, đồng bằng Nam Bộ đang bị đe dọa bởi thiên tai và nhân họa. Với dân số trên 20 triệu người, đó là tiêu điểm của “Tiểu vùng Mekong”. Trên thượng nguồn, Trung Quốc đã khai thác tối đa dòng Lan Cang (với 10 đập thủy điện lớn) nên dòng chảy biến đổi, làm cạn kiệt nguồn nước và phù sa. Dưới hạ nguồn, Campuchia cũng làm đập thủy điện lớn (như Sesan 2), đe dọa môi trường hạ lưu tại Đồng bằng Nam Bộ, gây hạn hán và ngập mặn.
Trước nguy cơ thiên tai và nhân họa, và trước sức ép của thị trường đòi hỏi phải chuyển đổi cơ cấu nông nghiệp theo hướng thương mại hóa, 4 tỉnh/thành tại đồng bằng Nam Bộ Là An Giang, Bến Tre, Cần Thơ, và Đồng Tháp (ABCD) đã liên kết triển khai sáng kiến “Mekong Connect” nhằm “biến nguy thành cơ”. Sáng kiến này cần được Trung ương bảo trợ và quốc tế hỗ trợ. Lâu nay ngành nông nghiệp chỉ chú trọng đến nâng cao sản lượng lúa, mà chưa quan tâm tháo gỡ những ách tắc và bất cập trong cơ cấu nông nghiệp (như “hạn điền”).
Ý tưởng về “Tiểu vùng Mekong” rất quan trọng đối với chiến lược Châu Á của Mỹ, nhưng chỉ được quan tâm hơn gần đây, trong tầm nhìn về khu vực Indo-Pacific Tự do và Rộng mở (FOIP). Dòng sông Mekong đang bị đe dọa bởi quá nhiều đập thủy điện, và Tiểu vùng Mekong đang bị tác động mạnh bởi Trung Quốc trỗi dậy. Tương lai Tiểu vùng Mekong phụ thuộc vào tầm nhìn mới về các đồng minh và đối tác Indo-Pacific (trong đó có ASEAN).
Thứ tư, cần xem xét lại các dự án lớn có nguy cơ gây ô nhiễm môi trường và rủi ro về an ninh. Điển hình là dự án thép Formosa và cảng Vũng Áng (cho thuê 70 năm) đã gây ra thảm họa môi trường biển miền Trung, làm bất ổn xã hội và khủng hoảng lòng tin. Nếu dự án bauxite (Nhân Cơ và Tân Rai) đe dọa môi trường vì bùn đỏ có nguy cơ tràn xuống đồng bằng, thì các nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân (tại Bình Thuận) đang gây ô nhiễm không khí.
Nhưng nhờ có phản ứng của dư luận đối với Formosa, nên miền Trung thoát được dự án thép Cà Ná (dự kiến US$ 10 tỷ) mà ông chủ Hoa Sen định thuê nhà thầu Trung Quốc làm như Formosa. Câu nói “nổi tiếng” của Lê Phước Vũ “Ngu gì mà không làm thép” phản ánh tư duy “đánh quả” của các nhóm lợi ích muốn “đầu tư bằng mọi gía”, bất chấp rủi ro.
Các nhóm lợi ích thân hữu tuy rất khôn về lợi ích nhóm nhưng rất dại về lợi ích quốc gia. Vì lòng tham và tầm nhìn, họ đã tự bịt mắt trước thực tế và bịt tai trước cảnh báo về nguy cơ gây ô nhiễm môi trường do sử dụng công nghệ lạc hậu. Nay những kẻ chịu trách nhiệm chính (như Võ Kim Cự) dù có hạ cánh an toàn thì Formosa vẫn là “quả bom nổ chậm”.
Thứ năm, các chủ trương mới được thúc đẩy như dự luật “Ba đặc khu” và dự án “Đường cao tốc Bắc-Nam” cũng ẩn chứa những nguy cơ lớn về an ninh. Trong khi Quốc Hội hoãn vô thời hạn việc thông qua dự luật “Ba đặc khu”. thì “Đường cao tốc Bắc-Nam” vẫn được Bộ Giao thông thúc đẩy, nhưng bị dư luận phản ứng mạnh vì “yếu tố Trung Quốc”.
Nếu “Ba đặc khu” có tính chất vùng miền thì “Đường cao tốc Bắc Nam” (cả đường bộ và đường sắt) có ý nghĩa chiến lược như huyết mạch kết nối cả nước. Vấn đề không phải là nên làm đường cao tốc Bắc-Nam hay không, mà là ai làm và làm thế nào. Nếu để Trung Quốc làm theo khuôn khổ “Vành đai Con đường” thì vướng vào “bẫy nợ”. Nếu để Mỹ làm theo khuôn khổ USIDFC thì mất lòng Trung Quốc. Vì vậy, Việt Nam nên tự làm lấy dự án này, khâu nào không làm được thì mới phải thuê thầu phụ nước ngoài (nhưng Việt Nam phải làm chủ).
Năm nay (2019) sẽ kỷ niệm 10 năm Sáng kiến Hạ lưu sông MeKong (Lower Mekong Initiative) do chính quyền Obama đề xuất để tăng cường hợp tác Tiểu vùng Mekong và nâng cao năng lực cho các nước Đông Nam Á. Tuy chính quyền Trump không chú trọng đến sáng kiến đó, nhưng gần đây, Mỹ và các đồng minh thân cận (như Nhật và Úc) đã tăng cường hỗ trợ cho các dự án hạ tầng mới tại khu vực này, trong khuôn khổ USIDFC (International Development Finance Corporation) với ngân sách ban đầu là US$ 60 tỷ (Build Act, 10/2018).
Đồng thuận quốc gia
Các nhà quản trị/điều hành và giới nghiên cứu trên thế giới (nói chung) và ở Việt Nam (nói riêng), đang chứng kiến nhiều biến động khó lường, làm người ta dễ ngộ nhận và nhầm lẫn. Muốn hiểu và đánh giá đúng các hiện tượng mới đang diễn ra, người Việt Nam Nam cần đổi mới tư duy (mindset change) và điều chỉnh hệ quy chiếu (paradigm shift).
Trong khi tìm cách đối phó với các thách thức cấp bách (trước mắt), Việt Nam cần chú trọng giải quyết tận gốc nguyên nhân (lâu dài). Phải đối phó được với các thách thức cấp bách thì mới có thể đột phá để tháo gỡ được các ách tắc. Nhưng nếu không giải quyết tận gốc các nguyên nhân cơ bản thì kết quả ban đầu chỉ là tạm thời và không bền vững. Những bê bối về đất đai ở Thủ Thiêm hay Đồng Tâm là những vấn đề cơ bản phải tháo gỡ sớm.
Thể chế cũ đã gây ra ách tắc và bất cập như “lỗi hệ thống”, làm vô hiệu hóa và triệt tiêu các nguồn lực của đất nước. Việt Nam có 97 triệu dân là một cái “mỏ lộ thiên” không bao giờ cạn kiệt. Nhưng muốn khai thác được cái “mỏ người” to lớn đó, người Việt phải biết quản trị nguồn nhân lực, bao gồm quản trị “giai cấp sáng tạo” là động lực để phát triển đất nước. Nhưng hiện nay, năng suất lao động của Việt Nam vào loại thấp nhất khu vực.
Trong mấy năm qua, đứng trước các nguy cơ và thách thức nói trên, Việt Nam đã tăng cường chống tham nhũng và kiểm soát quyền lực của các nhóm lợi ích thân hữu. Nhiều quan chức cấp cao thuộc các bộ ngành đã đã bị kỷ luật (cho vào lò) vì phạm luật. Kết quả chống tham nhũng trong mấy năm qua đã từng bước lấy lại lòng tin của người dân. Đó là tiền đề quan trọng để Việt Nam đổi mới thể chế, nhằm từng bước tháo gỡ ách tắc và bất cập.
Theo quy luật phát triển của thời kỳ quá độ, muốn đổi mới thể chế cần thay đổi tư duy và hệ quy chiếu. Đây là yêu cầu khách quan đối với người Việt Nam. Muốn đồng thuận quốc gia (national consensus) phải quy tụ được lòng người (inclusive politics). Nói cách khác, phải đặt lợi ích dân tộc lên trên lợi ích cá nhân và phe nhóm (hay “Việt Nam trên hết”).
Người ta hay nói nhiều đến “nâng cao dân trí”, nhưng lúc này dân trí cao phải dựa trên tinh thần dân tộc (nationalism) vì đồng thuận quốc gia. Để quy tụ được sức mạnh của dân tộc gần 100 triệu người (trong nước và ngoài nước) Người Việt không nên cố chấp và cực đoan, để có thể chấp nhận sự khác biệt của nhau. Nếu không phát huy được sức mạnh tiềm tàng của dân tộc (là nguồn tài nguyên vô tận), Việt Nam sẽ mãi mãi tụt hậu và hèn kém, như lời sấm của cụ Tản Đà: “Dân hai nhăm triệu ai người lớn, nước bốn ngàn năm vẫn trẻ con”.
Hong Kong bỏ dự luật Dẫn độ
Trưởng đặc khu hành chính Hong Kong Carrie Lam hôm 9/7 thừa nhận những nỗ lực của chính quyền nhằm thông qua dự luật dẫn độ tội phạm về Trung Quốc đã thất bại hoàn toàn và chính phủ sẽ không tìm cách tái khởi động dự luật ở quốc hội nữa.
Bà Carrie Lam đưa ra tuyên bố này sau nhiều tuần Hong Kong phải đối mặt với những cuộc biểu tình của hàng triệu người Hong Kong phản đối dự luật vì lo ngại dự luật sẽ cho phép Trung Quốc can thiệp sâu vào Hong Kong, thực hiện những vụ bắt bớ người bất đồng chính kiến ngay tại Hong Kong.
Trong tuyên bố của mình trước đông đảo báo giới, bà Carrie Lam cho biết “dự luật đã chết”. Tuy nhiên bà vẫn không chịu dùng từ rút dự luật theo đòi hỏi của những người biểu tình.
“Vẫn còn những nghi ngờ về sự nghiêm túc của chính phủ và những lo ngại liệu chính phủ có tái khởi động quá tình này ở Hội đồng Lập pháp. Tôi xin nhắc lại ở đây là không có kế hoạch như vậy. Dự luật đã chết”, bà Carrie Lam nói trước đông đảo báo chí.
Những người phản đối dự luật cho rằng bà Carrie Lam đang chơi chữ vì không sử dụng từ rút hoàn toàn dự luật, vì vậy dự luật vẫn nằm trong chương trình làm việc của quốc hội tới tháng 7 năm sau.
Ngoài việc đòi bỏ dự luật, những người biểu tình ở Hong Kong còn đòi hỏi bà Carrie Lam phải từ chức. Tuy nhiên bà Carrie Lam nói: “không đơn giản để một Trưởng đặc khu từ chức, và bản thân tôi vẫn có mong muốn được phục vụ người dân Hong Kong”. Bà kêu gọi người Hong Kong cho bà và chính phủ của bà cơ hội để có thể sử dụng cách thức điều hành mới đáp ứng các nhu cầu về kinh tế và cuộc sống của người dân.
Những cuộc biểu tình ở Hong Kong trong suốt 1 tháng qua được coi là lớn nhất tại đây kể từ khi Anh trao trả thuộc địa này về cho Trung Quốc vào năm 1997 với thỏa thuận Hong Kong được hưởng hệ thống một quốc gia hai chế độ, và có được những tự do cao nhất cho đến năm 2047.
Trung Quốc nói những cuộc biểu tình ở Hong Kong được kích động bởi bên ngoài, đồng thời cũng khẳng định sự ủng hộ đối với bà Carrie Lam.
httpv://www.youtube.com/watch?time_continue=119&v=dOdlR_Q117M
Đặc khu trưởng Hồng Kông “khai tử” luật dẫn độ sớm hơn dự kiến
LOÀI NÀY NÊN THẢ LẠI VÈ RỪNG.
Tâm Trần
Bạn có thể mang loài khỉ ra khỏi khu rừng.
Nhưng không thể mang bản chất rừng rú ra khỏi suy nghĩ.

Hú hồn, ra đường mà để quên mẹ nó trí khôn ở nhà thì bó tay rồi!
Alo, nhà thương điên Biên Hoà phải ko ah? Tôi cần ngay chiếc xe!
ĐIỂN HÌNH CỦA THỐI NÁT.
Hung Nguyen Trong and Hoàng Văn Minh shared a post.




Mạc Van Trang is with Peter Cuong Nguyen.
Cái của nợ Đường sắt CÁT LINH – HÀ ĐÔNG nó hỏng căn bản, hỏng từ GỐC rồi. Đừng đâm lao theo lao nữa, vay nữa, vay mãi để đổ vào cái của vứt đi ấy làm gì! Đừng hại dân thêm nữa! Hãy để cái của nợ ấy làm CHỨNG TÍCH CHO SỰ HỢP TÁC TRUNG CỘNG – VIỆT CỘNG ĐỜI ĐỜI BỀN VỮNG là có ý nghĩa hơn cả!
Cảnh sát Mỹ và cảnh sát Việt


Tran Thuc
Nghề cảnh sát ở Mỹ là một nghề nguy hiểm bởi dân Mỹ được quyền mang súng, rủi ro mà chặn nhầm thứ dữ thì đấu súng là chuyện thường.
Bởi vậy để ý mỗi lần cảnh sát quay đèn bắt xe thì họ đều đứng thụt về phía sau tài xế một chút chứ ít khi thấy họ đứng ngang hàng. Để chi?… Để lỡ tài xế có rút súng bắn thì phải xoay lưng lại rồi thò đầu ra mới bắn được, còn cảnh sát thì cứ việc rút súng mà nả tới trước mặt, lẹ hơn.
Cây đèn pin của cảnh sát dài và nặng lắm, ban đêm mà chặn xe thì lúc nào cũng thấy họ giơ cây đèn pin lên cao rọi vào mặt mình và thường là họ cầm đèn pin bằng tay trái, tay phải thì rờ bao súng, để lỡ có gì thì đèn pin trên cao quất xuống, còn tay kia thì rút súng pằng pằng…
Vậy mà lâu lâu còn bị dính đạn, chứ ở đó mà đu càng xe với phóng ra giữa đường lấy thân chèn pháo thì có mà tin chia buồn được báo đi hàng ngày.
Cảnh sát bên đây thường mỗi người một xe, họ hay đậu xe ở mấy khúc đường cua để canh me ai chạy quá tốc độ thì lúc qua cua mới thấy cảnh sát là đã muộn rồi. Lúc đó cảnh sát sẽ phóng xe theo sau lưng và quay đèn ra hiệu người vi phạm dừng lại rồi móc giấy phạt ra mà tặng xong đường ai nấy đi.
Cầm giấy phạt nếu biết lỗi thì ký check mà trả, còn muốn cương lên bác sĩ cường thì gạch vô cái ô “tui không tâm phục khẩu phục và muốn ra toà” rồi đợi ngày tòa án gởi giấy về mà khăn gói ra hầu tòa. Bữa ra toà nếu tay cảnh sát hôm nọ phạt mình cũng có mặt thì nó nói mình nói, toà tin mình thì xử mình thắng, còn nếu tòa tin cảnh sát thì mình móc túi trả cho cái tật phóng nhanh giành đường vượt ẩu. Còn trường hợp tay cảnh sát đó mà bận bịu hay làm biếng không ra hầu tòa thì mình đương nhiên được xử thắng vì phe kia vắng mặt, đơn giản vậy thôi.
Lẽ ra cảnh sát lúc nào cũng phải túc trực trên chiếc xe của mình để hễ thấy có xe vi phạm là hú còi rượt theo sau đuôi bắt xe đó dừng lại để phạt, và cảnh sát chỉ được dừng xe cộ nào phạm lỗi mà thôi. Chứ gì mà cứ xua quân ra lập chốt tùm lum tùm la và tụm năm tụm ba lại rồi phối hợp với mấy anh tiếp thị sữa mà vung gậy đòi bánh mì hết xe này tới xe khác. Xe người ta đang chạy ngon trớn lại cứ phóng ra giữa đường quơ gậy kiểu đó nếu không giết người thì người cũng giết mình.
Mấy tay xếp công an ở Việt Nam coi mà dạy lính lại đi, lúc xảy ra hậu quả thì xếp mở miệng toàn nói ĐÚNG QUY TRÌNH không hà nhưng xua lính ra đường mà không huấn luyện tới nơi tới chốn thì bánh mì chưa kiếm đủ mà chuối thì đã được tặng dư luôn rồi.
Thời này là thời nào rồi mà cứ để dân chúng nói hoài vẫn lì ra đó chứ không chịu sửa. Quan trí thấp kém vậy không lo mà nâng cao quan trí cứ suốt ngày xua Dư Luận Viên ra ca bài ” Vì dân trí còn thấp nên chính quyền buộc phải độc tài…”
Hài quá đi.
Phát hiện hạt vi nhựa trong nước mưa, không chỉ còn nằm dưới lòng biển nữa
Những cuộc thí nghiệm đã chỉ ra rằng, hạt nhựa nano có thể thẩm thấu qua tường tế bào để đi vào cơ thể của cá cùng nhiều loài sinh vật biển khác. Con người cùng vậy, các nhà khoa học đã phát hiện ra hạt nhựa nano có thể đi qua hệ tiêu hóa và đi vào cơ thể người. Mặc dù những nghiên cứu về tác động của hạt nhựa đối với sức khỏe con người sẽ còn cần phải triển khai thêm, có một điều đã rất rõ ràng, việc sử dụng bao bì và các chế phẩm từ nhựa cần phải được giảm bớt ngay lập tức.
TUỔI TRẺ VN SUY NGHĨ SAO ???
TUỔI TRẺ VN SUY NGHĨ SAO ???
NHỮNG CÂU NÓI NỔI TIẾNG CỦA THẦN ĐỒNG CHÍNH TRỊ HOÀNG CHI PHONG
1. Chúng tôi muốn sống đúng với lương tri và phẩm chất của mình, vì thế chúng tôi không thể sống cùng cộng sản Trung quốc.
2. Chúng tôi không muốn nói dối để được phần nhiều hơn.
3. Chúng tôi không muốn phải ăn cắp, tham nhũng để được nhà cao cửa rộng.
4. Chúng tôi không muốn phải đóng thuế để nuôi một đoàn người chỉ biết làm lợi cho một nhóm người giàu có để bóc lột lại chúng tôi.
5. Chúng tôi không muốn những bằng cấp và tài năng thật sự của chúng tôi phải bỏ vào thùng rác vì những tên rác rưởi con ông cháu cha.
6. Chúng tôi không muốn con em của chúng tôi phải học những thứ giáo điều rỗng tuếch mà chẳng có lợi gì cho sự phát triển cũng như khả năng sáng tạo của chúng.
7. Chúng tôi không muốn lẫn lộn giữa đảng cầm quyền và tổ quốc.
8. Chúng tôi không quên nguồn cội mà cũng không quên những gì mà Đảng cộng sản Trung quốc đã gây ra cho cha ông chúng tôi.


Bộ trưởng Công thương: “12 dự án thua lỗ nghìn tỷ là bài học kinh nghiệm sâu sắc”
Bộ Công Thương và Ủy ban Quản lý vốn Nhà nước tại doanh nghiệp vừa chính thức ký bàn giao nhiệm vụ xử lý một số dự án doanh nghiệp chậm tiến độ, kém hiệu quả của ngành Công Thương từ Bộ Công Thương sang Ủy ban Quản lý vốn Nhà nước tại doanh nghiệp.
Đến nay, 2 dự án có lãi và đang được kiến nghị đưa ra khỏi danh sách 12 dự án kém hiệu quả. Các dự án kia phần lớn đã cắt lỗ, đi vào hoạt động sản xuất, kinh doanh.

“12 dự án này là bài học kinh nghiệm sâu sắc cho chúng ta để tránh các nguy cơ cho tương lai sau này”, Bộ trưởng Trần Tuấn Anh nói.
Chủ tịch Ủy ban Quản lý vốn Nhà nước Nguyễn Hoàng Anh chia sẻ: “Ủy ban Quản lý vốn Nhà nước tại doanh nghiệp sẽ gắn trách nhiệm cụ thể cho Chủ tịch, Tổng giám đốc của các Tập đoàn, Tổng công ty là đơn vị chủ quản của dự án yếu kém. Nếu dự án không có tiến triển, người đứng đầu chắc chắn phải chịu trách nhiệm”.
12 đại dự án nghìn tỷ thua lỗ gồm:
Trong số trên, hiện có 2 nhà máy là Nhà máy đạm DAP 1 Hải Phòng và Nhà máy gang thép Lào Cai (Nhà máy thép Việt – Trung) bước đầu đã có lãi. 2 nhà máy trước đây tạm dừng sản xuất giờ vận hành trở lại là Nhà máy Nhà máy sản xuất xơ sợi Đình Vũ và Nhà máy nhiên liệu sinh học Bio-Ethanol Dung Quất. Dự án Nhà máy Ethanol Bình Phước cũng đã hoàn tất công tác chuẩn bị để khởi động trở lại. |
Thanh Thuỷ
KHI BẠN CHỬI CHÚNG TÔI LÀ PHẢN ĐỘNG!
Nguyễn Công Lý

KHI BẠN CHỬI CHÚNG TÔI LÀ PHẢN ĐỘNG!
– Chúng tôi không tham nhũng ngân sách quốc gia, chúng tôi không ăn chặn tiền thuế của các bạn một đồng nào. Nếu chúng tôi có làm những việc đó chúng tôi mới là phản động.
– Chúng tôi không cướp đất của dân, đẩy người dân ra đường, để cụ già phải ăn xin, em bé phải bán vé số, phụ nữ phải bán dâm. Nếu chúng tôi làm những điều đó chúng tôi mới là phản động.
– Chúng tôi ko cấp phép cho những gian thương, cho những doanh nghiệp nước ngoài vào Việt Nam kinh doanh nhưng phá hoại môi trường để rừng trơ trọi, để biển ô nhiễm gây ảnh hưởng xấu đến cuộc sống người dân. Nếu chúng tôi có làm những việc đó chúng tôi mới là phản động.
– Chúng tôi không ra đường chặn xe bạn vô cớ, không vu khống bạn vi phạm luật, không bắt bạn những lỗi vớ vẩn… rồi tìm cách vòi tiền bạn. Nếu chúng tôi làm việc đó chúng tôi mới là phản động.
– Chúng tôi ko có quyền kiểm soát việc nhập khẩu hàng hóa vào Việt Nam. Chúng tôi không nhập hàng giả, thức ăn độc hại vào thị trường Việt Nam để bạn dùng, vì lợi nhuận mà làm hại giống nòi người Việt. Nếu chúng tôi làm điều đó, chúng tôi mới là phản động.
– Chúng tôi không đến công ty, cửa tiệm, ki ốt của bạn để hạch sách, nhũng nhiễu để bắt bạn đóng tiền lậu mãi. Khi nào chúng tôi làm vậy chúng tôi mới là phản động
– Chúng tôi không tạo ra bất công trong xã hội. Chúng tôi không bao che những người làm sai, không nâng đỡ con cháu thiếu năng lực vào những vị trí cao. Nếu chúng tôi làm điều đó hãy gọi chúng tôi là phản động.
– Chúng tôi không mượn nợ nước ngoài cho con cháu du học, xây biệt thự, sắm xe, tiêu xài hàng hiệu, uống rượu ngoại, nuôi bồ nhí… để mỗi người dân gánh $1200 tiền nợ. Nếu chúng tôi làm thế bạn cứ gọi chúng tôi là phản động.
– Chúng tôi không ăn chặn tiền cứu trợ đồng bào lũ lụt, không bòn rút tiền từ thiện dành cho bệnh nhân tâm thần, người già neo đơn. Nếu có làm việc đó, gọi chúng tôi là phản động còn nhẹ… hãy xử bắn chúng tôi ngay.
Bạn nói khi tôi và những người giống như tôi chưa có quyền thì kêu gào hay lắm… nhưng đến lúc nắm quyền thì cũng hành xử như những gì chúng tôi lên án thôi.
Bạn nói đúng nếu như guồng quay xã hội hiện tại cứ mãi mãi tiếp tục còn kéo dài, thì ai lên nắm quyền cũng sẽ bị biến chất.
Và những gì chúng tôi làm chính là muốn thay đổi guồng quay xã hội đó. Chúng tôi muốn tạo ra 1 guồng quay xã hội khác để người nào lên nắm quyền cũng phải tuân thủ luật pháp, làm đúng trách nhiệm cần có… nếu tắc trách, sai phạm, biến chất phải bị đẩy đi cho người xứng đáng tốt hơn thay thế.
Chúng tôi muốn xã hội tốt hơn bằng việc thay đổi cái gốc, thay đổi hệ thống vận hành… và bạn gọi chúng tôi là phản động có đúng không?




