S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Đất Đai Thủ Thiêm & Đồ Mã Ba Đình

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Đất Đai Thủ Thiêm & Đồ Mã Ba Đình (RFA)

Ảnh của tuongnangtien

Đề nghị chúng ta hãy làm dân thường một vài giờ thì sẽ thấy tính mạng, nhân phẩm và tài sản của người dân dễ bị xâm hại, dễ bị xúc phạm như thế nào.

Đại biểu Trương Trọng Nghĩa

Sinh lão bệnh tử là lẽ tự nhiên của kiếp người. Tuy thế, khi còn trẻ, tôi vẫn cứ tưởng rằng đó là chuyện của người nào khác (thôi) chớ không mắc mớ gì ráo tới mình. Tưởng vậy, tất nhiên, là Tưởng Tầm Bậy. Mấy năm nay, những năm cuối đời, tôi phát bệnh tùm lum (suyễn, thống phong, cao huyết áp …) nên mới chợt nhận ra là cái chết – ngó bộ – cũng không còn xa xôi mấy.

Từ đó, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện hậu sự với không ít âu lo. Dù gần cả đời sống ở Hoa Kỳ nhưng tôi nói tiếng Anh không được rành rẽ lắm. Cứ hình dung ra cảnh một đêm trăng ngà, trong cái nghĩa trang toàn là ma (Mỹ) đang chuyện trò rôm rả mà mình lại ngồi thu lu (ở một góc xa) thì buồn bã và cô đơn hết biết luôn.

Vậy là tôi lật đật hỏi thăm giá cả mộ phần ở quê nhà. Thằng con ông anh hồi đáp tức thì, qua email: “Hai mét vuông đất ở nghĩa trang Thánh Mẫu, phường 8, Đà Lạt hiện đang có giá là 300 triệu đồng. Chú nhắm có khả năng chôn thì hãy chết, bằng không thì thôi nhá.”

Thôi sao được, Trời. Sinh lão bệnh tử mà! Suy nghĩ cả buổi tôi mới tìm ra một giải pháp vẹn toàn. Đốt. Xong dặn con cái bỏ tro vô cái lon sữa bò mang gửi về VN đặt ké trong phần mộ của song thân.

Khoẻ!

Khỏi tốn kém cắc nào mà còn được hưởng lợi nữa nha. Lợi cái là khi tụi nhỏ đốt vàng mã cho ông bà thì làm gì mà hai người không chia cho tui chút ít. Con mà ai lại không thương chớ, kể cả cái thứ con cái hư đốn và tệ bạc như tui, đúng không?

Thiệt là một phát kiến thần tình. Ai cũng “chơi” kiểu đó thì xứ sở đỡ hao tốn đất đai, lại còn bớt được nạn ô nhiễm môi sinh vì số vàng mã mang đốt hàng năm sẽ giảm đi không ít. Cứ như thế, không chóng thì chầy, cái phố Hàng Mã ở Hà Nội sẽ  đi đong là cái chắc.

Vấn nạn nghìn tỷ vàng mã mang đốt hằng năm, như thế, kể như xong. Vấn đề còn lại, nan giải hơn, là phải giải quyết dứt điểm mớ đồ mã của Đảng Cộng Sản Việt Nam kìa – một đảng chuyên làm hàng giả và làm rất khéo.

 Xin nói qua về vài ba mặt hàng tiêu biểu, đã được bầy bán khắp nơi: 

Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam (M.T.G.P.M.N) chả hạn. Nó được nặn ra vào ngày 20 tháng 12 năm 1960, và nặn khéo đến độ khiến có người tưởng là đồ thật. Ðến khi được mang ra đốt, nó cháy như điên. Sự nghiệp cách mạng của nhiều người miền Nam cũng cháy theo (luôn) như đuốc! Đám tro tàn còn lại đã được Đảng bỏ vô Mặt Trận Tổ Quốc (M.T.T.Q) để khỏi vương vãi tùm lum.

Cái Mặt Trận này mới thực sự là một sản phẩm đặc sắc của dân làng Ba Ðình, có mặt từ tháng 9 năm 1955, tập hợp nhiều món đồ mã linh tinh khác (Hội Cựu Chiến Binh, Ủy Ban Tôn Giáo, Hội Nông Dân Việt Nam, Hội Phụ Nữ Việt Nam, Tổng Công Ðoàn…) khác. So với mặt hàng chiến lược này thì những thứ đồ mã vớ vẩn như M.T.G.P.M.N, Mặt Trận Giải Phóng Tây Nguyên, Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ & Hoà Bình … đều là chuyện nhỏ, nếu chưa muốn nói là đồ bỏ, chỉ có tính cách giai đoạn mà thôi. 

Điều 9 của mước C.H.X.H.X.N.V.N (2013) quy định: “Mặt trận Tổ quốc Việt Nam là cơ sở chính trị của chính quyền nhân dân; đại diện, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp, chính đáng của Nhân dân; tập hợp, phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc, thực hiện dân chủ, tăng cường đồng thuận xã hội; giám sát, phản biện xã hội; tham gia xây dựng Đảng, Nhà nước, hoạt động đối ngoại nhân dân góp phần xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.”

Tất nhiên là nói chơi vậy chớ không phải vậy đâu. Ai mà tưởng vậy là Tưởng Tầm Bậy, và hậu quả rất khó lường. Trong một phiên họp của M.T.T.Q, vào ngày 30 tháng 10 năm 1956, luật sư  Nguyễn Mạnh Tường lỡ góp ý với ĐCSVN (“Qua Những Sai Lầm Trong Cải Cách Ruộng Đất”) nên ông bị bị vùi dập thê thảm cho mãi đến khi nhắm mắt lìa đời.

Sáu mươi ba năm sau, sau hôm L.S Nguyễn Mạnh Tường đọc diễn văn trước M.T.T.Q, bà Nguyễn Thị Thùy Dương (một dân oan ở Thủ Thiêm) uất ức cho biết: 

“Cả đêm 18 đến rạng sáng 19/6/2019, tôi thức trắng sau bao nổ lực cố gắng giành cho được 2 lá phiếu để phát biểu trong lần tiếp xúc cử tri. Mặt trận tổ quốc Quận 2 cho đến Mặt trận tổ quốc phường Bình Trưng Đông nơi tôi sinh sống nhất quyết không cho tôi đăng kí. Họ đổ lỗi lẫn nhau, họ chặn mọi con đường để tôi không thể nói.”

Nói cách khác kể từ năm 1955 cho đến nay, cái gọi là M.T.T.Q không làm gì khác hơn là mượn danh nhân dân để bịt mồm của chính họ bằng nhiều phương cách mà điển hình nhất là “tổ chức hiệp thương” (đảng cử dân bầu) – theo nhận xét của ông Hà Sỹ Phu:

“Anh nắm hết mọi sức mạnh trong tay, muốn bầy đặt cái gì cũng được, anh có dành cho nhân dân một hội đồng để giúp anh thu thập tiếng nói của dân, hay anh lại tìm cách đưa Bí thư tỉnh ủy, Bí thư thành ủy sang phụ trách luôn… cho nhất quán?” 

Do sự “nhất quán” này mà bi kịch Thủ Thiêm đã kéo dài gần hai mươi năm qua  trong nín lặng. Cho đến khi sự việc không thể ém nhẹm được nữa, Đại Biểu Quốc Hội phải lộ diện thì họ hành sử trơ tráo đến độ khiến cho người dân phải ném giầy vào mặt.

                                                       Ảnh: báo Nghệ An

Blogger Trân Văn kết luận:

“Hệ thống công quyền như thế chính là hậu quả của một hệ thống chính trị ‘ưu việt’ hơn phần còn lại của nhân loại. Dưới sự lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối của đảng, ba đại biểu của Quốc hội đại diện cho cơ quan đại diện ‘ý chí, nguyện vọng của toàn dân’ chỉ làm được một chuyện: Mỗi năm vài lần, trước và sau các kỳ họp Quốc hội phơi mặt để dân chửi như một cách giúp họ hạ hỏa, đồng thời cũng là để xiển dương thể chế ‘dân chủ gấp vạn lần thiên hạ’. Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) – tập hợp các tổ chức chính trị đại diện cho tất cả các giới, các thành phần khác nhau trong xã hội – cũng thế và cũng vì thế, mới bị cô Dương tố cáo: Cử tri muốn tiếp xúc với đại diện của mình tại Quốc hội phải… đăng ký với MTTQ và nỗ lực duy nhất của là… ngăn cản.”

Đã thế, người dân còn phải đóng thuế để nuôi dưỡng cái “lực cản vỹ đại” này. Trang Quản Lý Nhà Nước (State Management Review) tiết lộ:

“Nghiên cứu gần đây về ngân sách cho các hội, đoàn thể của Viện Nghiên cứu chính sách kinh tế, Đại học Quốc gia Hà Nội cho thấy, NSNN ước tính chi khoảng 14 nghìn tỉ đồng cho toàn bộ khối này, gấp đôi dự toán cho Bộ Giáo dục và Đào tạo, Bộ Y tế và gấp 5 lần cho Bộ Khoa học và Công nghệ…  Nếu tính cả dự toán ngân sách cho Liên minh Hợp tác xã Việt Nam thì tổng chi lên đến 1.615,710 tỷ đồng. Hầu hết các hệ thống hội đoàn, trong đó đặc biệt là các tổ chức CTXH, được tổ chức theo mô hình hành chính, có biên chế, trụ sở, xe…”

Thế còn Quốc Hội?

Đại biểu Trần Quốc Tuấn từ tỉnh Trà Vinh cho biết ông có được nghe một chuyên gia cung cấp thông tin rằng: “nếu mỗi một phút chúng ta ngồi tại hội trường này thì nhà nước phải bỏ ra khoảng 2 triệu đồng, bình quân mỗi một kỳ họp như thế một ngày chúng ta mất khoảng 1 tỷ đồng.”

Blogger Trân Văn chi tiết hơn xíu nữa: “Nếu cộng thêm khoản lương phải trả cho cả các đại biểu Quốc hội lẫn hệ thống tham mưu, giúp việc và chi phí kinh tế – xã hội (bao gồm: đất đai, nhà cửa, xe cộ, các tài sản khác) dành cho Văn phòng Quốc hội và 63 Đoàn Đại biểu Quốc hội, tổng chi phí hàng năm cho việc vận hành, duy trì hoạt động của Quốc hội Việt Nam có lẽ không dưới mức ngàn tỉ.”

Toàn là Đồ Mã không mà mắc dữ vậy, mấy cha? Mang đốt hết đi cho rảnh nợ. Mà dù không muốn đốt chăng nữa thì cũng đã đến lúc chúng phải cháy thôi.

CÓ THỂ và KHÔNG THỂ

CÓ THỂ và KHÔNG THỂ

Cuộc sống có nhiều mối liên kết giữa vật chất và tinh thần, có loại CÓ THỂ và có loại KHÔNG THỂ. Có lẽ thứ “rắc rối” nhất là vật chất, tiền bạc, bởi vì “cội rễ sinh ra mọi điều ác là lòng ham muốn tiền bạc” (1 Tm 6:10). Người ta nói rằng “Tiền là Tiên, là Phật, là sức bật của lò xo, là nỗi lo của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, là cái đà danh vọng, là cái lọng che thân”, và còn đủ thứ “là” khác nữa.

Theo Việt ngữ, Tiền là Tiên bị đè bởi cái đà “dấu huyền” nên thành Tiền. Bất cứ mối quan hệ nào “dính líu” tới nó đều gặp “phiền phức” lắm. Về mối liên quan với tiền bạc, một thi sĩ người Na Uy (quên tên rồi) có nhận định thú vị thế này:

Tiền có thể mua được thực phẩm nhưng không thể mua được sự ngon miệng.

Tiền có thể mua được thuốc tốt nhưng không thể mua được sức khỏe.

Tiền có thể mua được kiến thức nhưng không thể mua được sự khôn ngoan.

Tiền có thể mua được sự lộng lẫy nhưng không thể mua được vẻ đẹp.

Tiền có thể mua được trò cười nhưng không thể mua được niềm hoan hỉ.

Tiền có thể mua được người quen nhưng không thể mua được bạn tri kỷ.

Tiền có thể mua được người hầu nhưng không thể mua được sự trung thành.

Tiền có thể mua được sự nhàn rỗi nhưng không thể mua được sự bình an.

Tiền có thể mua được cái vỏ bên ngoài nhưng thể không mua được cái hạn bên trong.

Theo cách lý luận đó, chúng ta có thể lý luận thêm nhiều điều khác trong cuộc sống. Chẳng hạn vài điều này:

Tiền có thể mua được trang phục đẹp nhưng thể không mua được nhân cách.

Tiền có thể mua được ngôi nhà nhưng không thể mua được tổ ấm.

Tiền có thể mua được đám cưới nhưng không thể mua được hạnh phúc.

Tiền có thể mua được đám giỗ nhưng không thể mua được lòng hiếu thảo.

Tiền có thể mua được chiếc giường êm nhưng không thể mua được giấc ngủ ngon.

Tiền có thể mua được bằng cấp nhưng không thể mua được sự giáo dục.

Tiền có thể mua được chức tước nhưng không thể mua được uy tín.

Tiền có thể mua được tiệc mừng nhưng không thể mua được lý tưởng.

Tiền có thể mua được tác phẩm nhưng không thể mua được tài năng.

Tiền có thể mua được bảo hiểm nhưng không thể mua được sự an toàn.

Tiền có thể mua được tặng vật từ thiện nhưng không thể mua được lòng nhân đạo.

Tiền có thể mua được hoa, nến, nhang, đèn,… nhưng không thể mua được lòng thành kính.

Tiền có thể mua được nhân chứng nhưng không thể mua được phép lạ.

Tiền có thể mua được nhà thờ nhưng không thể mua được đức tin.

Tiền có thể mua được đài tưởng niệm nhưng không thể mua được phúc trường sinh.

Cái Khôn và cái Khốn rất gần nhau, theo Việt ngữ thì chỉ khác nhau cái “dấu sắc” – vừa sắc vừa bén. Chính Chúa Giêsu đã khuyến cáo: “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi. Vì kho tàng của anh em ở đâu thì lòng anh em ở đó” (Mt 6:19-21; Lc 12:33-34).

Thần Tài chỉ là nhân vật của óc tưởng tượng, không có thật, nói thẳng ra là mê tín dị đoan. Thế mà vẫn có những người ấu trĩ tin theo, trong số đó vẫn thấy có cả người Công giáo. Đừng lạm dụng câu “có thờ có thiêng, có kiêng có lành”. Thật đáng quan ngại! Chúa Giêsu mạnh mẽ xác định: “Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được” (Mt 6:24; Lc 16:13).

TRẦM THIÊN THU

Sáng 22-6-2019

Từ cái lon đến cái lu

Cái Lu to cái Lon lớn chống lụt


Cuộc đời quá khổ và quá buồn, nên đôi khi chúng ta cần một vài phút “thư giãn,” để giãn ra cái gì đang căng và thư thả lại cái gì đang gấp. Muốn được như vậy cứ mở vào những trang báo Việt Nam là đủ. “Tuổi già hạt lệ như sương,” khóc thì khó có nước mắt, nhưng cười thì hỉ hả, miễn là giữ lại hàm răng giả thật chặt. “Cười ra nước mắt!” Ai than là tuổi già khô nước mắt để khóc, nhưng lúc cười nước mắt lại tuôn, vậy cười hay khóc cũng giống nghĩa như nhau.

Tôi nghĩ chưa lúc nào đất nước Việt Nam lại có những đầu óc siêu phàm như hôm nay, đúng như thành ngữ người ta đã hoang tưởng dùng nó để tự ca tụng mình là “đỉnh cao trí tuệ!” Không những đã được mang danh trí thức mà còn đầy những thứ khoa bảng. Việt Nam hiện nay có hơn 24,000 tiến sĩ và mỗi năm có chỉ tiêu đào tạo thêm khoảng 350 tiến sĩ, thống kê ra thì cứ hơn một ngày thì đất nước có thêm một tiến sĩ? Trong hơn 72,000 giảng viên đại học Việt Nam, số thạc sĩ là 43,000, tiến sĩ là 16,500. Tin hay không tin là quyền của mỗi người.

Cứ xét trình độ một nhân vật cầm quyền tiêu biểu ngớ ngẩn như Nguyễn Xuân Phúc với trình độ cử nhân kinh tế, ngoại ngữ Anh văn B, Nga văn B, thì người ta cũng đã thất vọng rồi! Nhìn xuống, thấy toàn là những thứ tiến sĩ, phó giáo sư nhưng mỗi lần mở miệng thấy trình độ không hơn gì một đứa trẻ tiểu học trước đây. Bởi vậy một em tốt nghiệp Tú Tài II thời xưa, cho biết em hiện nay, em đang sống dư dả với nghề viết “luận án” cho các tiến sĩ ngày nay.

Những giới chức như đại biểu nhân dân, giám đốc, khoa trưởng khi đã kiếm được chỗ ngồi yên ấm, thì tốt hơn là nên “ngậm miệng ăn tiền” cho qua buổi, đàng này như sợ người ta quên, hay không biết tới mình, nên đã cố gắng kiếm cơ hội để phát biểu đôi câu “để đời,” không phải lưu danh muôn thuở mà tiếc thay lại “lưu xú vạn niên!”

Gần đây, cái thứ “anh hoa” này lại có phong trào “phát tiết” ra từ phe phụ nữ, mà sao thời nay đàn bà lắm miệng nhiều đến thế? Hãy nghe một giáo sư-tiến sĩ là Vũ Thị Nhung, chủ tịch Hội Phụ Sản TP.HCM, khuyến khích các bậc cha mẹ: “Để giúp đời sống tình dục của con cái mình trong tương lai, cha mẹ hãy thể hiện cách làm tình với nhau trước mặt bọn trẻ.”

Có lẽ vì đang ám ảnh cái ấy và chuyện ấy, khi hãng Coca-Cola Việt Nam quảng cáo sản phẩm của mình bằng slogan “Mở lon Việt Nam” thì bà khác là cục trưởng Cục Văn Hóa Cơ Sở thuộc Bộ Văn Hóa-Thể Thao và Du Lịch, la toáng lên rằng: “Từ ‘lon’ đứng một mình, không gắn với từ Coca-Cola hay bia, có thể được hiểu theo rất nhiều nghĩa; nếu bị thêm dấu, thêm mũ trong các quảng cáo ngoài trời sẽ rất phản cảm!”

Cục trưởng Cục Văn Hóa Cơ Sở cũng nói rõ: “Việc gắn chữ ‘lon’ như cách của Coca-Cola mà không có danh từ, trạng từ ở phía sau như ‘ở Việt Nam,’ ‘tại Việt Nam’… là phản cảm, thiếu thẩm mỹ… Hãy giả sử nếu người ta thêm dấu, thêm mũ vào cho từ đó… Từ ‘lon Việt Nam’ có rất nhiều vấn đề!”

Hãng nước ngọt này bị phạt tiền và bảng quảng cáo phải hạ xuống, bỗng chốc mà cái tên Ninh Thị Thu Hương nổi lên như cồn. Quần chúng một mặt buồn cười cái ngớ ngẩn, có quyền lực đang áp đặt một biện pháp lên một dòng chữ quảng cáo bình thường không có gì phải lo sợ vì sự xỏ xiên, xuyên tạc của nó. Chỉ sợ rồi đây, những đầu óc ngu và… ngoan (cố) thế này sẽ đi vào chỗ tăng trưởng quyền lực và cấm đoán thêm cách dùng chữ nghĩa, bằng lối tư duy sợ… bỏ dấu nữa. Sẽ không còn ai dám nói đến cái thứ mà Việt Nam chưa sản xuất nỗi là con “bu-lon,” Hồng Kông nằm bên hông “Cho Lon,” và một loạt sinh hoạt “mung lon,” “gan lon,” “len lon,” “rua lon” của các ông lính…

Nỗi lo sợ của bà Cục Trưởng Ninh Thị Thu Hương là sợ thói quen “chụp mũ” của thiên hạ, trong đó có cả chính quyền. Thiên hạ thì thích “chụp mũ,” “đội ô” lên những chữ không có mũ, chính quyền công an thì thích chụp mũ lên những cá nhân không có mũ, bằng những cái mũ “âm mưu lật đổ chính quyền,” “làm gián điệp ngoại quốc,” “tổ chức Việt Tân…” được kèm theo với vài chục năm tù tội.

Dư luận chưa hết bàn tán chuyện cái lon, thì tiếp đến là chuyện cái lu.

Chúng ta đã biết, đối với người dân thành phố Sài Gòn thì chuyện ngập lụt mỗi khi trời mưa là chuyện vô phương cứu chữa, bao nhiêu kế hoạch, công trình đề ra rồi cũng không đi đến đâu, dân nghe chính quyền nói nhiều mà không thấy tình trạng thay đổi. Nhà nước biện bạch: thứ nhất là thiếu tiền, thứ hai là nhân lực, thứ ba là thời gian, với khối lượng như thế không thể làm trong thời gian ngắn được.

Câu chuyện cái lu bắt đầu từ chiều 12 Tháng Tư, 2019, tại phiên họp của Hội Đồng Nhân Dân TP.HCM, đại biểu Phó Giáo Sư-Tiến Sĩ Phan Thị Hồng Xuân, kiêm một lố chức tước, chủ tịch Hội Hữu Nghị Việt Nam-Đông Nam Á, phó chủ tịch kiêm tổng thư ký Hội Dân Tộc Học-Nhân Học TP.HCM, giảng viên tại Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn TP.HCM, đã đưa ra ý kiến, mỗi nhà dân ở Sài Gòn nên có một cái lu chứa nước để chống ngập mỗi khi có trời mưa.

Cả nước đang cười ầm lên vì chuyện cái lu của Tiến Sĩ Hồng Xuân, thì bà phân bua với báo chí: “Đây là giải pháp tôi rất tâm huyết, nghiên cứu kỹ lưỡng nên mới đề xuất. Đây là ứng dụng từ giá trị văn hóa bản địa (?).” Bà cũng nói chuyện này bên Nhật, bên Phi người ta đã làm và không thấy bị ngập. Bà cũng chê người dân “không đủ trình độ,” nghĩa là còn ngu, để hiểu giải pháp “trí tuệ” dùng lu chống ngập của bà!

Người dân phản bác rằng, dù có hàng triệu cái lu cũng không thể chống được úng ngập khi nền xây dựng đô thị thấp, khi có nước sông dâng cao không thể chảy thoát  ra ngoài được. Hệ thống hạ tầng kỹ thuật, nhất là kỹ thuật thoát nước và chống ngập úng không theo kịp với tốc độ phát triển đô thị. Hệ thống thoát nước cũ, nhỏ dẫn đến không đáp ứng được nhu cầu, trong khi người dân vẫn đốn rừng, lấn chiếm, san lấp ao hồ, xả rác ra kênh rạch, làm tắc nghẽn hệ thống thoát nước. Và nước mưa chảy xuống mỗi nhà đã có lu đựng, nước mưa chảy ngoài đường, trên sông hồ, ngoài đồng ruộng, lu đâu đủ mà hứng và nước ấy chảy đi đâu?

Có người đùa cho rằng họ hàng nhà bà phó tiến sĩ, chắc quê quán ở Lái Thiêu, đang có nghề sản xuất lu đựng nước! Báo Sài Gòn Giải Phóng còn bênh vực tối đa phát minh của bà, so sánh bà với nhà khoa học thông thái là Galileo Galilei, vào thế kỷ thứ XVI, đã tìm ra những định lý về khoa học, nhưng vào thời điểm đó, quan điểm của ông không được chấp nhận và bị quản thúc tại gia cho đến chết.

Giải pháp lấy lu chống ngập của Phan Thị Hồng Xuân không khác gì suy nghĩ phát xuất từ đầu óc ngây ngô của một học sinh lớp Ba trường làng. Nhưng bà này hiện nay là cấp cao của nhiều hội hè và lại là giáo sư Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn ở Sài Gòn, làm tôi đâm ra nghi ngờ, phải chăng đây một trong những giáo sư, tiến sĩ, đặc trưng của loại khoa bảng “học giả-bằng mua?” và tiến thân nhờ đảng?

Sau chuyện cười “cái lon,” tiếp đến “cái lu,” rồi ra nay mai, sẽ là cái gì nữa đây, xin vui lòng cho biết tiếp, thưa quý bà? (Huy Phương)

 

Giá

Giá

Mỗi khi ăn quẩy lại nhớ tới câu chuyện xa xưa về nguồn gốc của món quẩy này. Hai vợ chồng gian thần Tần Cối khi xưa bán nước cầu vinh, hại chết trung thần Nhạc Phi, để rồi muôn đời sau bị người đời phỉ nhổ, con cháu cũng phải mai danh ẩn tích, thay tên đổi họ.

Con người ta sống cũng chỉ được mấy chục năm nhưng những điều họ làm sẽ có thể lưu truyền mãi về sau. Làm việc tốt, có công với giang sơn xã tắc, ích nước lợi dân thì được người đời sau hương khói phụng thờ, con cháu được rạng danh. Còn trái lại, làm nhiều điều thất đức, hại dân bán nước thì tiếng xấu muôn đời, người ta thậm chí sẽ đúc tượng để sỉ nhục, lăng mạ, từ đời này sang đời khác, con cháu vì thế cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên được, thậm chí sẽ không còn đất để dung thân. 

Sứ giả.

Image may contain: food
Image may contain: one or more people and outdoor

CĂN BỆNH NGUY HIỂM

CĂN BỆNH NGUY HIỂM

ĐGM. Giuse Vũ Duy Thống

 Tháng 10 năm 1990, ông Nhêbôisa Bôtrêvích, nhà tiên tri nổi tiếng gốc Nam Tư, người đã tiên báo bức tường Bá Linh sụp đổ và nước Đức thống nhất, trong cuộc gặp mặt tại nhà văn hóa Liên Xô, đã buồn rầu thông báo: chẳng bao lâu nữa, trên thế giới sẽ xuất hiện một căn bệnh nguy hiểm được truyền qua những tờ giấy bạc (x. Sáng Tạo số 44, tháng 10 năm 1990). 

Nghe lời thông báo ấy, thú thật ban đầu tôi không tin.  Ba láp!  Nhưng khi tổng hợp những sự kiện nước ngoài: Tỷ phú Max Well chết đột ngột trên du thuyền để lại món nợ bất minh hàng triệu đô la; hàng loạt chính khách Nhật Bản rớt đài vì dính líu làm ăn với những công ty đa quốc gia; quan tòa Ý Falcon bị sát hại, tôi nghĩ có thể có một căn bệnh nguy hiểm truyền qua tiền bạc.  Rồi nối kết với một vài sự kiện gần đây trong nước: đường giây sextour Bambi bị đem ra ánh sáng, và băng cướp “quý tử” bị hầu tòa, tôi nghiệm ra thật có một căn bệnh như thế.  Để rồi hôm nay tiếp cận với Phúc Âm, khi Thiên Chúa không chấp nhận cho kẻ tin đặt Ngài đứng chung liên danh với tiền bạc, xin được chia sẻ về dấu vết của căn bệnh ấy.  Phần gọi tên xin nhường cho cộng đoàn.  Chỉ biết rằng một khi mắc phải căn bệnh ấy người ta khinh thường tất cả: phá đổ đạo đức, khai trừ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống và đó là căn bệnh nguy hiểm cho lòng tin tín hữu.  Có ba dấu vết:

  1. Dấu vết thứ nhất được nhận ra trong thái độ cần tiền.

 Tiền bạc vốn lạnh lùng.  “Lạnh như tiền.”  Tiền chẳng quen ai, nhưng ai cũng quen tiền: trẻ khóc đòi dòng sữa mẹ, nhưng được người lớn dỗ dành dúi vào tay một tờ giấy bạc, lâu ngày thành quen, để sau này mỗi lần khóc lại thích nhận lấy tờ giấy bạc thay cho nỗi sầu nhớ mẹ.  Một người nhà quê chẳng biết chữ nhưng trong sinh hoạt hằng ngày đố ai thấy bác tính toán sai một đồng.

Tiền chẳng có tình cảm, nhưng không thiếu những tình cảm với tiền: được tiền thì vui cười hỉ hả, mất tiền thì rầu rĩ xót xa.  Ngày tết lì xì tiền thay cho phước thọ và ngày cưới, mừng tiền thế cho tình thân.  Dù Tết hay Cưới, người ta đều chúc: “Tiền vô như nước sông Đà, tiền ra nhỏ giọt như cà phê phin.”

Tiền chẳng cần ai, nhưng ai cũng cần tiền: chưa sinh ra đã cần tiền để mẹ tròn con vuông, và chết rồi vẫn cần tiền để ma chay tốt đời đẹp đạo.  Trẻ cần tiền ăn học, lớn cần tiền để gầy dựng sự nghiệp, và già cần tiền để dưỡng thân.  Đời cần tiền để phát triển, nhưng đạo cũng cần tiền để xây dựng mở mang.

Tiền cần nên tiền quý.  Người làm ra tiền là người giỏi, nghề hái ra tiền là nghề trọng, người có nhiều tiền được nể vì.  Cứ như thế đồng tiền ung dung đi vào tư tưởng lời nói và việc làm của con người.  Tình trạng cần tiền lâu ngày ủ mầm có thể dẫn đến nguy cơ lệch lạc trong cách nhìn con người và sự việc, nhất là lẫn lộn giữa sở hữu và hiện hữu, giữa tài sản và con người.  Người ta tay không có thể bình đẳng, nhưng đồng tiền đặt lên ai thì cán cân nghiêng về người ấy.  Đáng giá trị rốt cuộc là đấu giá cả.  Và nguy hiểm là ở chỗ đó.

Sáng nay quan sát thiếu nhi sinh hoạt, thấy có một đội không chơi, hỏi ra mới biết đội đó không chơi chỉ vì thiếu vắng một em đóng tiền nhiều nhất.

  1. Dấu vết thứ hai được nhận ra trong thái độ kiếm tiền.

 Đối với nhiều người, kiếm tiền là một trách nhiệm thuộc bậc sống, bởi lẽ có tiền mới trang trải được những nhu cầu cơm ăn áo mặc hằng ngày.  Nhưng vấn đề không phải là kiếm tiền mà là cách kiếm tiền.

Kiếm tiền bằng lao động chân tay trí óc, đó là điều chính đáng, nhưng quá lo lắng đến kiếm tiền để rồi quên đi những trách vụ khác trong đạo làm người và làm con Chúa, thì ở đó căn bệnh đã xuất hiện ở dạng cấp tính, có nguy cơ gây thiệt hại cho chính bản thân và cho những người lân cận.

Kiếm tiền bằng thù lao phù hợp với công sức bỏ ra thì đó là lương thiện.  Nhưng kiếm tiền bằng cách chỉ đuổi theo tiền mà không biết đến giá trị đạo đức nào khác, hoặc tự động chấp nhận “thủ tục đầu tiên”, hay “quà biếu trên mức tình cảm” của một thứ lương đồng nghĩa với sự đút lót hoặc chủ động vi phạm lẽ công bình như làm hàng giả thuốc giả “sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi” của một thứ kinh tế mánh mung, thì ở đó căn bệnh đã phát triển ở dạng mãn tính chẳng những gây thiệt hại mà còn chà đạp lên tiếng nói lương tâm khi ăn trên mồ hôi nước mắt kẻ khác.  Lúc đó lương tâm nhẹ hơn lương lậu, lương thiện nhỏ hơn lương tiền, và lương tri phải nhường cho lương bổng lên ngôi.  Thiên Chúa ư?  Ngài đi chỗ khác chơi, để yên cho tôi làm giàu!

Kiếm tiền để sống là đẹp, nhưng thật thảm hại khi sống chỉ để kiếm tiền.  Đồng tiền ở đấy đã xuất hiện là một căn bệnh nguy hiểm.  Thảo nào người ta vẫn bảo “tiền bạc” là đồng tiền đi liền với bạc bẽo.

Ở đây xin nhường lời cho cụ ông trước kia giàu nứt đố đổ vách, giờ gặp cảnh khố rách áo ôm quyền chia sẻ kinh nghiệm:“Khi còn trẻ người ta sẵn sàng phí sức khỏe để kiếm tiền, nhưng khi về già người ta lại sẵn sàng phí tiền để tìm lại sức khỏe.” Mà nào có được đâu!  Mời suy nghĩ.

  1. Dấu vết thứ ba được nhận ra trong thái độ xài tiền. 

Cần tiền – kiếm tiền – xài tiền.  Không có gì đáng nói nếu chỉ có thế.  Nhưng một khi xem tiền như một phương tiện vạn năng “có tiền mua tiên cũng được” lâu ngày sẽ trở thành di căn.  Hoặc trong lối sống ghẻ lạnh với những giá trị đạo đức để rồi hóa giá tất cả: phẩm giá, lẽ phải, tình thương, nhân tính…  Lối sống ấy chỉ có câu hỏi “bao nhiêu?”  Ngoài ra chấm hết.  Không lạ gì đồng tiền gây nên tệ hại theo kiểu nói “tiền tệ.”  Hoặc trong niềm tin dẫn tới hậu quả xem thường đạo giáo buôn thần bán thánh và hạ bệ Thiên Chúa, để tôn sùng tiền bạc làm thượng đế của mình như một câu vè truyền miệng đó đây: “Tiền là tiên là Phật, là sức bật con người, là nụ cười tuổi trẻ, là sức khỏe người già, là cái đà danh vọng, là chiếc lọng che thân, là cán công công lý.  Hết ý!”

Vẫn biết “đồng tiền đi liền khúc ruột” theo kinh nghiệm của các bậc tiền bối là một lời dạy khôn ngoan rất gần với sự tiết kiệm vốn phải có cho mọi kẻ giữ tiền.  Nhưng khi cẩn trọng quá hoá keo kiệt trong những tiêu pha, đến nỗi không dám bỏ ra một đồng cho nhu cầu vật chất hay tinh thần thì xem ra đồng tiền lúc ấy đã “làm phiền” khúc ruột không ít.  Hoặc khi cẩn trọng quá hóa bịn rịn trong thái độ đối với tiền như “ra đường chắt bóp tiêu pha, về nhà ngây ngất lăn ra đếm tiền” thì chừng như đã để đồng tiền “xích xiềng” khúc ruột mà không ai biết.

Ngược với thái độ cẩn trọng là một sự hoang phí tiêu xài vung vít.  Khi vung vít nhẹ là khi “vung tay quá trán” con nhà lính tính nhà quan làm một xài hai.  Khi vung vít nặng là khi “vung tiền qua cửa sổ,” dấu hiệu của sự vô độ tiêu xài.  Rồi khi để cho đồng tiền len lỏi vào trong tính toán hằng ngày và giấc ngủ hằng đêm theo kiểu lên sàn thị trường chứng khoán ngợp choáng thời giờ, thì lúc ấy khúc ruột đã nuốt trửng đồng tiền, và hậu quả duy nhất chính là đồng tiền “xay nghiền” khúc ruột.

Làm sao tín hữu có thể dung hòa lòng tin với những sinh hoạt vốn liên hệ đến tiền?  Thưa dựa trên Phúc Âm chỉ cần một chữ Tín.  Nếu giàu, hãy tín trung với Thiên Chúa để biết xài tiền phù hợp với bác ái, vì tiền là một đầy tớ tốt nhưng lại là một ông chủ xấu.  Nếu nghèo, hãy tín thác nơi Thiên Chúa để từng ngày kiếm tiền mà không vi phạm công bình, vì chỉ để một đồng xu trên mắt thôi cũng đủ bị che chắn hết tầm nhìn hướng thượng.  Và dẫu giàu hoặc nghèo, hãy tín nghĩa để gần tiền mà chẳng hôi hám mùi tiền.  Tiền bạc như dòng nước, nếu không cẩn thận người ta có thể bị cuốn trôi.

Chữ TÍN ấy là thuốc chủng ngừa căn bệnh nguy hiểm mà Bôtrêvích đã tiên báo.

ĐGM. Giuse Vũ Duy Thống

– Trích dẫn từ “Nút vòng xoay”

Người Bắc có đáng ghét không (?!)

Nguyễn Kim Chi

Nguyễn Ngọc Già

– 7/10/2019

Phần 1

Nguyễn Phú Trọng phát ngôn: “Tổng Bí thư phải là người miền Bắc, phải là người có lý luận! ” khi nội bộ người CS tranh giành quyền bính vào năm 2015.

Nguyễn Thiện Nhân – vào năm 2018 – thuyết phục người dân mất đất tại Thủ Thiêm: “Tôi nói tiếng Bắc nhưng tôi là người Nam. Tôi không gạt bà con đâu”.

Ông Trọng và ông Nhân không phải là những người đầu tiên “kêu gọi” chia rẽ dân tộc Việt Nam, nhưng họ là những người Cộng Sản đầu tiên không cần che giấu (đặc biệt cả hai ông đều đang nắm trọng trách rất cao trong chế độ độc đảng toàn trị) sự kỳ thị vùng miền kinh khủng như vậy!

Lời phát ngôn hàm hồ của Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Thiện Nhân dường như “động viên” toàn dân Việt Nam lao vào cuộc chiến “huynh đệ tương tàn” đời mới (!).

“Trôi theo dòng đời” tao loạn…

Lịch sử dân tộc Việt Nam bắt nguồn từ phía Bắc – điều không thể chối cãi.

Kể từ khi vĩ tuyến 17 được phân định, người Bắc tháo chạy khỏi “bàn tay người CS” vào năm 1954.

Khi di cư, người Bắc mang theo văn hóa và cả giọng nói làm “hành trang” vào Nam.

Để thuyết phục đông đảo bạn đọc, nhất thiết phải chứng minh tính đại diện cho bất kỳ đề tài nào.

Hãy nhìn “dân Bắc Kỳ” thành danh và nổi tiếng trong lĩnh vực âm nhạc để dễ thấy nhất: đại gia đình nhạc sĩ Phạm Duy (cả ca sĩ Thái Thanh và các con của bà), đại gia đình nhạc sĩ Lữ Liên (với các con: Tuấn Ngọc, Khánh Hà, Lưu Bích, Anh Tú) , Khánh Ly, Lệ Thu, Sĩ Phú v.v… và hàng hà sa số “ca nhạc sĩ Bắc Kỳ” khác.

Trong lĩnh vực điện ảnh, người ta không thể nào quên “nữ tài tử Bắc Kỳ” Kiều Chinh với tài sắc vẹn toàn. Song song bà Kiều Chinh là “nam tài tử Bắc Kỳ” Trần Quang với chất “đàn ông đất Bắc” đậm nét, một thời làm “chết mê chết mệt” phụ nữ miền Nam và sự ngưỡng mộ của nam nhân Sài Gòn…

Bên cạnh đó, các lãnh vực khác, người gốc Bắc không thiếu: Chính trị (Phó TT Nguyễn Cao Kỳ), khoa học (Dương Nguyệt Ánh, Lưu Lệ Hằng), quân sự (Lương Xuân Việt, Nguyễn Từ Huấn) và nhiều nhân vật tên tuổi chói lọi không thể dẫn ra hết được.

Phải nói công tâm, giọng nói “đúng gốc” của người Bắc chuẩn xác và sang trọng. Hãy nhìn nữ MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên, dù cô rời Sài Gòn ở tuổi thiếu nhi, nhưng giọng nói của cô vẫn “đặc sệt” chất Bắc Kỳ mà sang trọng. Về nam, hình ảnh đại diện về “giọng nói đàn ông miền Bắc”, có lẽ nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn đủ thuyết phục đông đảo bạn đọc, dù ông đã ngoài 70.

Ngay trong đời sống thường nhật, giọng nói của người miền Bắc, trước đây không có kiểu uốn éo (kể cả nam nhân). Quý độc giả có thể xem qua chương trình “Đường lên đỉnh Olympia” sẽ thấy rất rõ “kiểu nói” của lớp trung niên và lớp trẻ miền Bắc hiện nay.

Đặc biệt cách phát âm dấu “sắc” với chữ “cố lên”, “đánh nhau”, “chú – cháu” v.v… Nó không còn đúng nữa! Nếu chú ý một chút, cách phát âm đó ở giữa dấu “hỏi” và dấu “sắc”, chính nó đã làm giọng nói bị méo mó rất nhiều và nghiêng hẳn về “làm màu” cho đủ độ… “sang trọng” (!), nhưng lại gây khó chịu cho người nghe. Rất tiếc, người Bắc hiện nay dường như không nhận ra mà kiểu “uốn éo” dấu “sắc” đang ngày càng lan rộng, dễ dàng bắt gặp trên các đài truyền hình phía Bắc.

Người Bắc chính gốc Hà Nội có tốc độ nói vừa phải. Cách nói của người Bắc sau này, không những nhanh mà tỏ ra rất vội vã, rất bộp chộp như sợ người khác tranh phần (!).

Văn hóa và giáo dục

Tại sao phải nói dông dài về dấu “sắc” và cách nói vội vã?! Việc ngỡ nhỏ xíu, nhưng thật ra không hề nhỏ!

Nhân cách của một dân tộc xuất phát từ văn hóa và giáo dục.

Sau cuộc tháo chạy vào năm 1954, người Bắc chính gốc Hà Nội hầu như còn rất ít, như người Sài Gòn chính gốc còn ở lại, sau “siêu thảm họa” 1975.

Số lượng “dân Hà Nội chính gốc” ít ỏi đó tuân theo quy luật “lượng đổi chất đổi” của Triết Học.

Chính “lượng người Hà Nội chính gốc” quá ít (tức lượng đổi), nó không còn đủ sức níu giữ “văn hóa ngàn năm văn hiến” (tức chất đổi) của người Bắc nói riêng và người Việt Nam nói chung.

Cùng với “văn hóa ngàn năm văn vật” tháo chạy vào Nam, thì “giáo dục XHCN” chễm chệ vị trí “chính diện” trong toàn bộ các ngôi trường từ vĩ tuyến 17 trở ra (!).

Trẻ con đều được dạy nói trước khi biết đọc, biết viết. “Chất giọng” người Hà Nội Xưa cũng mai một dần theo năm tháng. Đó là hậu quả của “giáo dục XHCN” làm cho “giọng nói uốn éo” mất đi sự sang trọng và tự nhiên. Thật dễ hiểu với giáo viên có khá nhiều thầy cô “ngọng líu ngọng lo”! Phùng Xuân Nhạ bị người đời chế giễu chữ “lờ” và chữ “nờ”, thật ra ông ta là một “sản phẩm đời sau” của loại “giáo dục phi triết lý” mà thôi!

Như “mưa dầm thấm đất”, giọng nói, cách nói của người Hà Nội chính gốc đã phôi phai dần… Hàng chục năm rồi! Còn gì nữa mà không thấy?!

Người ta dễ dàng phân biệt được một người “Bắc 54” và một người “Bắc 75” thông qua, không chỉ giọng nói mà còn cách nói chuyện, cách hành xử, cách đi đứng, thẩm mỹ trong trang phục & phục sức, kể cả trong “văn hóa ẩm thực” tại nhà hàng sang trọng hay ở bàn nhậu trên vỉa hè…

Phần 2:

Tra trên google, dễ dàng nhận thấy, sau này xuất hiện những “hội” ghét người Bắc [1] khá nhiều. Có cả “cẩm nang” thật tâm của người Nam dành cho người Bắc [2], khi họ chuyển vào Nam sinh sống.

Điều đáng suy ngẫm, những biểu hiện nói trên không hề có trước 1975, kể cả những năm “sau giải phóng” cũng không nốt.

Không tìm thấy tình trạng ngược lại, như các “hội” ghét dân miền Nam hay dân Sài Gòn (?!), nhưng lại tìm thấy các “hội” ngay cả người Bắc như: Thanh Hóa, Nghệ An v.v… ghét cả “dân miền Bắc” (?!).

Có lẽ “sự kỳ thị người Bắc” xuất hiện theo “dòng chảy” của thời mở cửa vào những năm 2000 đến nay và nó ngày một “đậm đặc” hơn?!. Sự “kỳ thị người Bắc” vẫn ngấm ngầm và âm ỉ chừng như không dứt.

Ngay trong giới “đấu tranh tự do – dân chủ” không phải không bắt gặp tình trạng này, dù tế nhị hơn, giới này thường không bộc bạch công khai.

Các “trang báo quốc doanh” từng đề cập đến tình trạng “kỳ thị người Bắc” nhưng chỉ dừng lại ở một nửa của cặp phạm trù Triết Học “Hiện Tượng – Bản Chất”. Tức là các trang báo chỉ nói lên “Hiện Tượng” và thông thường kêu gọi không nên kỳ thị mà hãy đoàn kết, tương thân tương ái thông qua… “tuyên truyền” và “giáo dục” (kiểu XHCN)!

Song song đó, các nhà chuyên môn: Tâm Lý Học, Xã Hội Học, Việt Nam Học có vẻ cũng không mặn mà về “đề tài nguy hiểm” này, hoặc giả, vì nó quá đụng chạm ngay trong giới chuyên môn cũng nên (?!).

Tâm lý – Xã hội

“Giải phóng miền Nam chúng ta cùng quyết tiến bước

Diệt đế quốc Mỹ phá tan bè lũ bán nước”

(Giải Phóng Miền Nam – Lưu Hữu Phước)

“Nơi thành đô trong ánh điện quanq tiếng nấc nghẹn câu cười

Khu nhà tranh năm cánh ngoại ô rên xiết đêm ngày.

Quê nhà ta đau đớn lầm than sao bóp nghẹt tim người!

Sài Gòn ơi! Ta đã về đây! Ta đã về đây!”

(Tiến Về Sài Gòn – Lưu Hữu Phước)

Những “lời ca tiếng hát” như vậy, chúng vang vọng không chỉ trong quãng thời gian “trước và sau giải phóng” mà nó được mải miết “tụng ca dài dài” cho đến sau này, mỗi độ “Ba Mươi Tháng Tư lại về” (!)

“Chiến Tranh Tâm Lý” được sử dụng đến mức “tuyệt đỉnh kung-fu” của người CSVN, là điều phải thật tâm công nhận sự thành công của họ trong giai đoạn chiến tranh. Sự sụp đổ của VNCH, trong đó có sự thất bại của đội ngũ “Tâm Lý Chiến” là điều cũng nên công nhận nốt.

Những mảnh đời “lầm than”, những tiếng “nấc nghẹn”, những lời “rên xiết” đến “quặn thắt” như thế, thử hỏi, nó tác động kinh khủng đến cỡ nào vào tâm trí “người anh ruột miền Bắc” dành cho “người em ruột miền Nam” (?) trong lúc người Bắc đang sống trong cảnh “Đêm Giữa Ban Ngày” mà họ không hề hay biết.

Sự dối trá của người CSVN đạt mức “thượng thừa”, không những tạo ra hiệu quả cho loại “chiến thắng” dựa trên “sự phi nghĩa, bất chính danh và vô nhân đạo” mà còn tạo “hiệu ứng đa chiều”, trong đó có “hiệu ứng ban ơn”, “hiệu ứng kẻ cả”, “hiệu ứng trịch thượng” v.v… đặc biệt “hiệu ứng dạy dỗ” của “người anh ruột miền Bắc” dành cho “người em ruột miền Nam” (!).

Sự “nhồi sọ” trong hàng chục năm như vậy, nên không thể nào “gột rửa” trong thời gian ngắn. Từ “tâm lý này”, việc phân chia “công dân hạng nhất, hạng nhì” lên ngôi, không có gì khó hiểu.

Không dừng lại ở quảng đại quần chúng, trong nội bộ người CSVN với nhau, người ta thấy rất rõ các loại “hiệu ứng” nói trên thông qua phát ngôn của Nguyễn Phú Trọng hay Nguyễn Thiện Nhân, đặc biệt “mỗi độ” tranh quyền đoạt bính qua các kỳ đại hội đảng, nó càng hiện rõ mồn một.

Tâm lý – Xã hội dày đặc chia rẽ tình đồng bào từ trên xuống dưới, ngay cả thành phần công – nông, tiểu thương đều do CSVN gây ra là điều không cần bàn cãi.

Tính “trách nhiệm” của một con người (tức là “dám làm dám chịu trách nhiệm”) đã bị ngay những “bàn tay CS” bóp nát từ quá lâu và từ ngay những thành phần cấp cao nhất như: Hồ Chí Minh phủi hết trách nhiệm trong Cải Cách Ruộng Đất cho đến Lê Duẩn với hậu quả thảm thương “sau ngày giải phóng”, chẳng lẽ nó không hề “lan rộng và ăn sâu” vào trí não của từng người Bắc nói riêng và người Việt Nam nói chung (?) Và chẳng lẽ, nó không có tác động mảy may nào vào những hãng xưởng tại các khu công nghiệp miền Nam mà ở đó, người ta thẳng thừng từ chối [3] tuyển dụng dân Thanh – Nghệ – Tĩnh (?!)

Cần nhắc lại, tính “vô trách nhiệm” sản sinh ra tính “vô kỷ luật” – đó là tai ương cho đến hiện nay không hề có dấu hiệu chấm dứt. Đó cũng là “nỗi sợ hãi lớn nhất” cùng với “nền pháp luật XHCN” làm các nhà đầu tư phương Tây, Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore v.v… ngán ngại, khi đến làm ăn tại Việt Nam.

Và “vô trách nhiệm” cùng với “vô kỷ luật” sản sinh ra tất cả thói hư tật xấu: bướng bỉnh, lỳ lợm, cố chấp, dối trá, thủ đoạn đê hèn, đổ thừa, đua đòi, giành giựt v.v… kể cả tính tàn nhẫn & phi nhân đối với ngay “đồng bào” của mình, cùng với “văn hóa xin lỗi” và “văn hóa cám ơn” ngày càng tiêu tan trên xứ sở “thiên đường mù lòa” mang tên nước CHXHCNVN!

Kinh tế – Chính trị

“Người Bắc có đáng ghét không?” có thể gây tranh cãi, nhưng “Người Việt Xấu Xí” trong mắt thế giới thì không còn gì cần bàn cãi thêm nữa! Khốn nỗi! Cái thứ “Người Việt Xấu Xí” không hề có trước 1975 – sự thật cũng không thể chối bỏ!

Tại sao như vậy?

Thưa rằng, tất cả do nền tảng “Kinh tế – Chính trị” do người CSVN tạo ra.

Không cần đề cập quá nhiều vào thời “mông muội” của Lê Duẩn với phát ngôn: “Tôi hỏi thì nói không có tiền. Kìa, không có thì in ra! In ra! Không sợ lạm phát! Tư bản đế quốc in tiền mới lạm phát chứ ta, chuyên chính vô sản thì sao lại lạm phát mà sợ?” – trích Đèn Cù của Trần Đĩnh.

Hãy nói về “CS hiện đại”, trong khi không chịu công nhận “kinh tế phi thị trường”, người CSVN lại biến tướng “nền kinh tế của họ” thành “KTTT định hướng XHCN” để lươn lẹo với thế giới nhằm đạt được những lợi ích nhất thời, trong bối cảnh toàn cầu hóa.

Hiện nay người CSVN đang trả giá, qua việc Hoa Kỳ đánh thuế hơn 450% thép Việt Nam. Hậu quả này cũng bởi tính dối trá” và “lươn lẹo” gây ra. Chắc chắn, “sự trả giá” không dừng lại như vậy.

Kinh tế quyết định Chính trị và Chính trị tác động trở lại Kinh tế – Đó là “hằng số” Triết Học không bàn cãi.

Bên cạnh đó, bộ máy nhân sự của BCHTƯĐCSVN cũng như Bộ Chính trị và cả nội các Chính phủ – ngay đó cho thấy “người Bắc” chiếm số đông. Vì vậy, “bộ mặt người Bắc đáng ghét” chỉ là “Hình Thức” mà “Nội Dung” phải gọi chính xác là “bộ mặt người CSVN”. Điều này hoàn toàn đúng theo cặp phạm trù Triết Học “Hình Thức – Nội Dung” mà ngay cả người CSVN lẽ ra phải “nằm lòng” hơn ai hết!

Thử hỏi, còn mấy người Việt Nam không nhận ra sự ganh ghét giữa “người Cộng Sản Bắc Kỳ” với “người Cộng Sản Nam Kỳ” trên “địa hạt” này?

Chẳng lẽ 300 bộ áo dài của bà Nguyễn Thị Kim Ngân không phản ánh “hai dân tộc CS” đang đấu đá lẫn nhau trước thềm đại hội đảng sắp tới? Và còn vô vàn biểu hiện khác.

Kết

Phải nói cho chính xác, “người Bắc” không đáng ghét, chỉ có người CSVN” – dù là “Cộng Sản Bắc Kỳ” hay “Cộng Sản Nam Kỳ” – rất đáng căm ghét và rất đáng khinh bỉ trong mắt người Việt Nam trong và ngoài nước cũng như cả thế giới văn minh.

Người CSVN – dù là “Cộng Sản Bắc Kỳ” hay Cộng Sản Nam Kỳ” -phải giật mình cay đắng trước tình trạng kỳ thị “Bắc – Nam” vô cùng trầm trọng và âm ỉ suốt hàng chục năm qua, bằng lương tri và lương tâm còn sót lại.

Người CSVN – dù là “Cộng Sản Bắc Kỳ” hay Cộng Sản Nam Kỳ” – phải chịu trách nhiệm toàn bộ và liên tục trước dân tộc Việt Nam, ít nhất suốt 44 năm qua kể từ ngày, họ gọi là “giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước” (!)

_________________

Nguyễn Ngọc Già

[1] https://vietnamnet.vn/…/nhuc-nhoi-chuyen-ki-thi-vung-mien-1…

[2] https://nguoinamky.com/…/cam-nang-ung-xu-cho-nguoi-bac-khi-…

[3] https://laodong.vn/…/tiep-vu-tay-chay-lao-dong-thanh-hoa-ng…

About this website

 

RFA.ORG
Nguyễn Phú Trọng phát ngôn: “Tổng Bí thư phải là người miền Bắc, phải là người có lý luận! ” khi nội bộ người CS tranh giành quyền bính vào năm 2015. Nguyễn Thiện Nhân – vào năm 2018 – thuyết phục người dân mất đất tại Thủ Thiêm: “…

Phụ nữ dù lớn tuổi xin hãy cứ xinh đẹp

Phụ nữ dù lớn tuổi xin hãy cứ xinh đẹp

Tâm hồn lão hoá còn đáng sợ hơn thân thể lão hoá, vậy nên, dù lớn tuổi thì hãy cứ “xinh đẹp”. 

Tuổi lão niên là quá trình mà mỗi người đều phải trải qua, nhưng trên con đường ấy có người sống mệt mỏi ủ rũ, lại có người sống thoải mái vô tư.

Sinh mệnh quý ở hiện tại, vào thời khắc hiện tại hãy khiến bản thân sống nhẹ nhàng thoải mái, tuy lớn tuổi nhưng vẫn xinh đẹp.

“Xinh đẹp” là một tính từ mang nghĩa tích cực, trong đó có cả rực rỡ, thành công, hạnh phúc, và là sự vui vẻ không nói thành lời. 

Xinh đẹp là tâm thái kiên trì với cái đẹp

Chúng ta có thể không có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng vẫn có thể trở thành một người xinh đẹp. Thế giới không có người phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không muốn làm đẹp. 

Xinh đẹp và làm đẹp là một loại thái độ, dù ở độ tuổi nào cũng nên bảo trì hình thể ưu nhã. Ăn mặc hợp cách, trang phục thanh lịch, tâm thái lạc quan… đây không chỉ là tự tôn mà còn là tự trọng của người phụ nữ. 

Xinh đẹp là yêu thích trong việc trau dồi khí chất

Vẻ đẹp của người trung niên phần nhiều là đến từ khí chất, tu dưỡng, học thức, và lương tri. Những điều đó đều có yếu tố ở bên trong, có thể thông qua hứng thú yêu thích mà bồi bổ. 

Những điều tạo hứng thú có thể là đọc sách, cũng có thể là âm nhạc, mỹ thuật, thể dục. Nếu có thể bồi dưỡng tính tình, rèn luyện nhân cách, nuôi dưỡng tâm linh, thì có thể “tu” ra sự xinh đẹp, “luyện” ra được tinh thần. 

                                                 (Ảnh: myshiho.jp)

Xinh đẹp là trái tim lúc nào cũng thiện đãi bản thân

Hãy cho bản thân thêm một chút thời gian, thưởng thức từng thời khắc của mỗi ngày. Buổi sáng dậy sớm hơn 20 phút để tập dưỡng sinh, cũng có thể tản bộ dưới khí trời trong mát. Buổi chiều thưởng thức một cốc trà xanh, đọc báo hay xem sách và thư giãn. Tối đến có thể vì gia đình mà làm một bữa cơm ấm cúng. 

Dù lúc nào thì mỗi cá nhân đều nên có một loại tâm thái: Yêu bản thân và yêu mọi người, khiến bản thân hạnh phúc trong ánh sáng rực rỡ của tình yêu, khiến bản thân sống vui vẻ thoải mái. 

Xinh đẹp là một loại vận động để duy trì sức khỏe 

Xinh đẹp lúc thanh xuân là điều đơn giản. Nhưng lớn tuổi mà vẫn xinh đẹp, thì điều đầu tiên là phải có một thân thể khỏe mạnh. 

Nghiên cứu phát hiện rằng, người thường vận động so với người ít vận động thì tế bào trẻ hơn 9 năm. Vận động với cường độ hợp lý có thể làm con người bảo trì một cơ thể khoẻ mạnh, giữ gìn thanh xuân, gia tăng tuổi thọ. 

                                                   (Ảnh: ivsky.com)

Xinh đẹp là sự thanh cao xem nhẹ danh lợi

Có rất nhiều bậc cao niên trong đội biểu diễn trống lưng, mỗi lần đánh trống đều cảm thấy trên gương mặt hiện lên sự phấn khởi, tự do tự tại, sáng đẹp rực rỡ. Những nếp nhăn giống như cánh hoa khai nở, xinh đẹp chính là như thế. 

Xinh đẹp là một con đường dài, không phải là một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, mà là cả cuộc đời.

Vì mỗi tế bào trên thân họ đều tràn đầy năng lượng của thanh xuân. Vì họ sớm đã coi những vinh nhục chìm nổi và danh lợi địa vị trong cuộc đời là phù phiếm. Điều họ truy cầu là chất lượng cuộc sống, là nội tâm thanh tịnh và thân thể khỏe mạnh. 

20 tuổi sống thanh xuân, 30 tuổi sống phong nhã ý vị, 40 tuổi sống trí tuệ, 50 tuổi sống thản nhiên, 60 tuổi sống nhẹ nhàng, 70 tuổi là bảo vật vô giá.

Vậy nên, dù lớn tuổi thì hãy cứ xinh đẹp!

 Mạn Vũ
Theo Cmoney

From: TU-PHUNG

Ông Tập không còn nhiều thời gian’ khi hai sự kiện quan trọng đang tới gần

Ông Tập không còn nhiều thời gian’ khi hai sự kiện quan trọng đang tới gần
Phạm Duy

Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình. 
Ảnh: Hoàng Đình Nam

Tóm tắt bài viết
Theo giáo sư Bùi, ông Tập đang đứng trước những lựa chọn khó khăn để giải quyết 2 vấn đề trọng yếu: cuộc chiến tranh thương mại Mỹ – Trung và phong trào biểu tình ở Hồng Kông. 

Đối với cuộc chiến thương mại, nếu vòng đàm phán tới thất bại, ông Tập sẽ còn gặp khó khăn hơn nữa để đạt được một thỏa thuận vì chiến dịch tranh cử tổng thống Mỹ sẽ sớm nóng lên. Nhưng nếu ông Tập đáp ứng các yêu cầu khắt khe của Mỹ, thì sẽ có nguy cơ bị chỉ trích là chấp nhận một “hiệp ước bất bình đẳng” từ giới lãnh đạo Trung Quốc.

Đối với phong trào biểu tình hiện nay ở Hồng Kông, nếu Hồng Kông trở nên khó kiểm soát, Bắc Kinh sẽ có thể thực hiện đàn áp và dẫn tới phải chịu các lệnh trừng phạt quốc tế cứng rắn, đồng thời cũng có khả năng làm thất bại các cuộc đàm phán thương mại. Nếu Hồng Kông bị đàn áp, gần như sẽ đảm bảo sự tái thắng cử của Tổng thống Thái Anh Văn ở Đài Loan.

Ông tập không có được nhiều lời khuyên thật lòng từ thân cận, không rõ ông đang nghiêng về hướng nào, nhưng ông không có nhiều thời gian để quyết định.
Giáo sư khoa học chính trị Bùi Mẫn Hân (Minxin Pei) tại Đại học Claremont McKenna (California, Hoa Kỳ) cho rằng đây là thời điểm khó khăn của Tập Cận Bình, với những lựa chọn không dễ dàng về thương mại, chính trị và Hồng Kông, theo Nikkei.

Giáo sư Bùi cho biết, mặc dù tại Hội nghị thượng đỉnh G-20 ở Osaka, Nhật Bản vào đầu tháng 7, ông Tập đã cố gắng nói chuyện với Tổng thống Mỹ Donald Trump để nối lại các cuộc đàm phán thương mại Mỹ – Trung bị đình trệ, nhưng những khoảng trống lớn cần phải được giải quyết, và triển vọng đạt được một thỏa thuận, vẫn chưa chắc chắn. Trong khi đó, cuộc biểu tình leo thang chống lại luật dẫn độ gây tranh cãi ở Hồng Kông cũng đang thử nghiệm khả năng giải quyết khủng hoảng của ông Tập.

Minxin Pei (Bùi Mẫn Hân), giáo sư về khoa học chính trị tại Claremont McKenna College (California, Mỹ) và là tác giả của “Chủ nghĩa Tư bản Thân hữu của Trung Quốc”, (Ảnh: Cmc)
Trong cả 2 trường hợp, Trung Quốc đòi hỏi phải có được giải pháp nhanh chóng.

Ngày 1/10 năm nay, là kỷ niệm 70 năm thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ông Tập rõ ràng muốn giới thiệu những thành tựu của đất nước dưới sự lãnh đạo của mình trong 7 năm qua. Việc thất bại trong việc cố gắng chấm dứt chiến tranh thương mại Mỹ – Trung và nỗ lực xoa dịu cuộc khủng hoảng Hồng Kông, sẽ không những làm lễ kỷ niệm mất vui, mà còn làm dấy lên những nghi ngờ về khả năng lãnh đạo của ông.

Bên cạnh đó, Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã không triệu tập hội nghị toàn thể kể từ tháng 2/ 2018. Theo quy ước của ĐCSTQ, một hội nghị toàn thể (lần thứ tư của Ủy ban Trung ương hiện tại) phải được tổ chức trước cuối năm. Nếu như ông Tập không đạt được thỏa thuận với Tổng thống Trump hoặc dập tắt được tình trạng bất ổn ở Hồng Kông mà không có bạo lực, thì 2 vấn đề này có thể là chủ đề bàn luận khó chịu của hơn 300 quan chức cao cấp của ĐCSTQ tại hội nghị này.

“Thật không may cho ông Tập, việc kết thúc cuộc chiến thương mại và dập ‘ngọn lửa’ ở Hồng Kông, đặt ra những lựa chọn không hề dễ chịu”, ông Bùi bình luận.

Chiến tranh thương mại Mỹ – Trung: tiến thoái lưỡng nan
Giáo sư Bùi cho rằng đối với cuộc chiến tranh thương mại, ông Tập sẽ là bên có “phát súng cuối cùng”, vì các cuộc đàm phán thương mại Mỹ – Trung đã bị phá vỡ 2 lần trước đó (vào tháng 5/2018 và tháng 5/2019) và nếu vòng đàm phán này kết thúc trong thất bại, điều đó sẽ còn khó khăn hơn nữa cho việc đạt được một thỏa thuận, khi chiến dịch tranh cử tổng thống Mỹ sẽ sớm nóng lên, và sẽ hạn chế khả năng thỏa hiệp của ông Trump.

Nhưng nếu ông Tập đáp ứng các yêu cầu nghiêm ngặt của Washington, như duy trì thuế quan trừng phạt ngay cả sau khi đạt được thỏa thuận và luật hóa các biện pháp thực thi một phía, thì sẽ có nguy cơ ông Tập bị chỉ trích là chấp nhận một “hiệp ước bất bình đẳng”.

Làm phức tạp thêm tính toán của ông Tập là nhận thức hiện đang ăn sâu trong các nhà lãnh đạo hàng đầu Trung Quốc, rằng thỏa thuận thương mại với Mỹ dù thành công thì vẫn gây thiệt hại cho Trung Quốc. Hầu hết các nhà lãnh đạo doanh nghiệp thấy rằng việc tìm nguồn cung ứng từ Trung Quốc cho thị trường Mỹ sẽ khiến họ phải chịu những bất lợi do xu hướng chống Trung Quốc của Washington. Cách duy nhất để giảm thiểu rủi ro này là chuyển một số hoặc tất cả chuỗi cung ứng của họ ra khỏi Trung Quốc. Ngoài ra, cuộc chiến công nghệ Mỹ – Trung, một mặt trận khác trong cuộc chiến đang diễn ra giữa những người khổng lồ, khó có thể chấm dứt ngay cả khi Bắc Kinh và Washington đạt được thỏa thuận thương mại.

Nếu chấp nhận thỏa thuận với Tổng thống Trump, ông Tập sẽ mất mặt, nhưng gặt hái được những lợi ích thực sự, mặc dù có giới hạn. (Ảnh: Reuters)Nếu chấp nhận thỏa thuận với Tổng thống Trump, ông Tập sẽ mất mặt, nhưng gặt hái được những lợi ích thực sự, mặc dù có giới hạn. (Ảnh: Reuters)
Theo giáo sư Bùi, để chống lại cái giá phải trả này, ông Tập phải cân nhắc những lợi ích bề mặt hạn chế. Trong ngắn hạn, chấm dứt cuộc chiến thương mại sẽ thể hiện khả năng lãnh đạo của ông Tập, giúp ông thoát khỏi chủ đề bàn luận khó chịu, và khôi phục hình ảnh của mình như một người lãnh đạo mạnh mẽ, có khả năng đưa ra quyết định khó khăn. Ông Tập cũng có thể tập trung vào ưu tiên hàng đầu của mình: cung cấp một ‘bảng thành tích’ đáng tin cậy cho ĐCSTQ trong 3 năm tới, để đảm bảo nhiệm kỳ thứ ba của ông.

Một thỏa thuận thương mại ngay cả với giá trị dài hạn bị giảm sút, vẫn có thể giúp giảm bớt sự rơi tự do trong quan hệ Mỹ – Trung. Nếu một thỏa thuận như vậy mang lại đủ lợi ích cho doanh nghiệp Mỹ, Bắc Kinh có thể giành lại được sự tin tưởng của họ và họ sẽ không rời đi.

Tuy nhiên, ông Tập chỉ có thể có được những lợi ích này bằng cách chịu trách nhiệm cá nhân trong việc chấp nhận thỏa thuận của ông Trump, với những điều khoản không như mong đợi. Ông Tập sẽ bị mất mặt, nhưng thu được lợi ích thực, mặc dù bị giới hạn.

Media player poster frame
Trung Quốc điêu đứng dưới thời cảnh sát quốc tế Donald Trump
Đối với phong trào biểu tình ở Hồng Kông
Cuộc biểu tình rầm rộ ở Hồng Kông khiến ông Tập gặp tình huống khó xử tương tự.

Giáo sư Bùi cho rằng Bắc Kinh rõ ràng đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng chính trị nghiêm trọng nhất kể từ khi tiếp quản thuộc địa cũ của Anh năm 1997. Phong trào phản kháng tập trung vào dự luật dẫn độ đã vượt qua ‘lằn ranh đỏ’ được nêu trong bài phát biểu năm 2017 của ông Tập nhân kỷ niệm 20 năm Hồng Kông được trao trả lại Trung Quốc. Khi đó, ông Tập nói: “Bất kỳ nỗ lực nào gây nguy hiểm cho chủ quyền và an ninh của Trung Quốc, thách thức quyền lực của chính quyền trung ương và quyền hạn của Đạo luật Cơ bản của Đặc khu hành chính Hồng Kông hoặc sử dụng Hồng Kông để thực hiện các hoạt động xâm nhập và phá hoại đối với đại lục là một hành động vượt qua lằn ranh đỏ, và hoàn toàn không thể chấp nhận được”.

Cảnh sát chống bạo động của Hồng Kông sẽ khó có thể, hoặc thậm chí sẵn sàng, áp dụng các biện pháp tàn bạo. (Ảnh: ReutersCảnh sát chống bạo động của Hồng Kông sẽ khó có thể, hoặc thậm chí sẵn sàng, áp dụng các biện pháp tàn bạo. (Ảnh: Reuters).
Nhưng đè bẹp cuộc biểu tình rầm rộ bằng bạo lực có lẽ cần phải sử dụng quân đội đóng quân tại Trung Quốc, bởi vì cảnh sát chống bạo động ở Hồng Kông sẽ khó có thể, hoặc thậm chí sẵn sàng áp dụng các biện pháp tàn bạo cần thiết để tái khẳng định quyền kiểm soát.

Một cuộc đàn áp theo kiểu Thiên An Môn ở Hồng Kông chắc chắn sẽ báo hiệu sự kết thúc của “Một quốc gia, hai chế độ”. Bên cạnh việc khiến thành phố trở nên khó kiểm soát, Bắc Kinh sẽ kích hoạt các lệnh trừng phạt quốc tế cứng rắn, bao gồm cả việc thu hồi Đạo luật Chính sách Hồng Kông của Mỹ, coi thành phố này là một thực thể riêng biệt với Trung Quốc. Một cuộc đàn áp cũng có khả năng sẽ làm thất bại các cuộc đàm phán thương mại Mỹ – Trung, giáo sư Bùi nhận định.

Tình trạng bất ổn liên tục ở Hồng Kông sẽ làm hỏng các lễ kỷ niệm 70 năm quốc khánh Trung Quốc, nhưng một cuộc đàn áp bạo lực có thể còn tồi tệ hơn (vào năm 1989, lễ kỷ niệm 40 năm quốc khánh Trung Quốc hầu như không được tổ chức vì vụ đàn áp Thiên An Môn).

Ông Tập cũng sẽ cần xem xét tác động của một cuộc đàn áp ở Hồng Kông đối với Đài Loan, nơi sẽ tổ chức bầu cử tổng thống và các nhà lập pháp vào tháng 1/2020. Việc đàn áp thô bạo các cuộc biểu tình của Hồng Kông, sẽ gần như đảm bảo sự tái thắng cử của Tổng thống Thái Anh Văn của Đảng Tiến bộ Dân chủ, ủng hộ độc lập cho Đài Loan.

Điều này khiến sự thỏa hiệp có vẻ là một phương án ít tổn thất hơn. Ông Tập sẽ cần chấp nhận các yêu cầu của người biểu tình: rút hoàn toàn dự luật dẫn độ, và sự từ chức của trưởng đặc khu Carrie Lâm. Những nhượng bộ như vậy rất khó khăn về mặt chính trị bởi chúng sẽ không chỉ khiến ông Tập bị chỉ trích vì thể hiện sự yếu kém, mà còn mang lại một chiến thắng rõ ràng cho các lực lượng dân chủ của Hồng Kông.

Media player poster frame
Lịch sử che giấu tội ác của chính quyền Trung Quốc

Theo giáo sư Bùi, nếu ông Tập muốn chơi trò chơi lâu dài, rõ ràng là ông ấy nên nhượng bộ trong cả 2 trường hợp. Nhưng nếu ông Tập cảm thấy rằng sự thỏa hiệp sẽ gây tổn hại không thể khắc phục cho quyền lực của mình, thì ông Tập phải bám vào các quan điểm lãnh đạo cứng rắn của ông, mặc dù có thể gây ra hậu quả lâu dài thảm khốc.

Theo ông Bùi, những người ôn hòa trong ĐCSTQ muốn ông Tập không chỉ đưa ra những thỏa hiệp cần thiết để vượt qua 2 cuộc khủng hoảng, mà còn bắt đầu rút khỏi các chính sách góp phần làm xấu đi mối quan hệ Mỹ – Trung, nhưng họ không chắc sẽ được ông Tập nghe đến. “Quyền lực đã được tập trung toàn bộ vào ông Tập đến mức chỉ có một vài người trung thành hiện mới có quyền tiếp cận ông”, ông Bùi cho biết. “Mà những người như vậy ngại đưa ra lời khuyên trong đó ngụ ý sự sai lầm của ông Tập hoặc làm tổn hại đến quyền lực của ông ấy, nên cách an toàn nhất đối với họ là điều chỉnh các khuyến nghị của mình cho các lựa chọn mà họ tin rằng ông Tập thích nghe hơn”, ông Bùi phân tích.

Cho đến nay thật khó để nói ông Tập đang nghiêng về hướng nào. Nhưng có một điều chắc chắn: “ông Tập không có nhiều thời gian”, giáo sư Bùi kết luận.

Image may contain: 1 person, standing and suit

Siêu nhân

Image may contain: 4 people, people smiling
Tinh Hoa

Siêu nhân

Sau khi tiêu diệt được con rồng đỏ Trung Cộng thì người có công lớn nhất dưới chướng của Donald Trump phải nhắc đến chính là Peter Navaro, người đã viết cuốn sách Chết bởi Trung Quốc, xuất bản năm 2011.

Giống như xưa kia, dưới thời Trụ Vương, thì Khương Tử Nha không được trọng dụng , thậm chí suýt bị mất mạng, mãi sau này tới thời Vũ Vương, ông mới được trọng dụng và mới có dịp thi triển hết tài năng giúp Vũ Vương diệt nhà Trụ!
Peter Navaro đã được Trump mời vào đúng vị trí quan trong trong cuộc thương chiến với Trung Cộng. Ông đã vạch ra các sách lược quan trọng nhắm toàn diện vào sự tấn công của Trung Cộng với Mỹ. Thực tế cho thấy là chỉ trong hơn 2 năm thì Mỹ đã lấy lại thế thương phong và dồn Trung Cộng vào đường cùng. Nền kinh tế dựa trên trộm cướp của Tàu cộng nay đang đi đến sự giải thể để làm nền tảng cho sự thay đổi lớn ở Trung Quốc.

Mấy chục năm với bao công sức ăn cắp công nghệ Mỹ, ăn cắp tiền tài và phá hoại nước Mỹ của Trung Cộng thì nay đã bị một siêu nhân Navaro trừng trị toàn diện, vặt tất cả những xúc tu, chân rết của con quái vật Tàu Cộng.

Bấy lâu nay, xem phim ảnh Holy wood thì người ta tưởng tượng về siêu nhân Mỹ phải trông rất bóng bẩy, cơ bắp, đẹp trai nhưng sự thực thì siêu nhân Mỹ ngoài đời lại trông rất giản dị nhưng sức mạnh thì có thể khuynh đảo địa cầu, xoay chuyển càn khôn, khiến cho nhà nước khủng bố Tàu cộng phải kinh khiếp!

Peter navaro giống như nhân vật Valhelsing trong bộ phim Ma cà rồng mà Trung Cộng giống như một con ma cà rồng chuyên đi hút máu người nhưng gặp phải khắc tinh Val helsing! Một thiên thần hạ thế để cùng với Trump tiêu diệt tập đoàn ma quỷ hại người lớn nhất hành tinh!

Một người anh hùng xứng đáng được dựng phim và đi vào lịch sử của Mỹ cũng như của dân tộc Trung Hoa.

Fb: Sứ giả.

Vì sao người dân Trung Quốc ‘mù tịt’ về biểu tình Hong Kong?

VOATIENGVIET.COM
Truyền thông Trung Quốc không hề đưa bất cứ tin tức gì về biểu tình Hong Kong, mạng xã hội bị kiểm duyệt chặt chẽ, trong khi người dân Trung Quốc thường bàng quan với các vấn đề chính trị, dân chủ hay nhân quyền, các nhà quan sát nh….