Lãnh đạo hiện nay so với quan lại phong kiến và địa chủ xưa kia!

Nhà báo Võ Văn Tạo nhận định rằng, việc báo chí phanh phui hay các quan chức địa phương lên tiếng cũng chỉ là để nói cho xong chuyện, an lòng dân mà thôi chứ thật sự không mang lại được hiệu quả.
…có biết bao trường hợp sai phạm nặng nề vẫn không bị xử lý. Thân nhân của những người đó vẫn ung dung sống xa hoa trong khi người dân trong vùng họ quản lý ‘không đủ ăn, đủ mặc’.

Vô số cán bộ, đảng viên cộng sản có hành xử bị cho không khác gì tầng lớp mà cách mạng luôn lên án là ‘bóc lột nhân dân’ cùng khổ, sống bằng ‘xương máu của công nhân, nông dân’!

RFA.ORG
Đám cưới con trai của bà Trưởng ban Dân vận Tỉnh ủy, trưởng đoàn Đại biểu Quốc hội Sóc Trăng diễn ra suốt ba ngày với sự tham dự của nhiều quan chức, cán bộ dùng xe công đến dự khiến công luận tiếp tục xôn xao về lối sống x…

Chết vì rượu

Chết vì rượu

Huy Phương

Việt Nam đang được xem là một “cường quốc” về bia rượu. (Hình: Getty Images)

Tôi không biết uống rượu nhưng khi ai có lòng đem cho mình một chai rượu quý, tôi vẫn dành để biếu lại cho một người bạn thân uống được rượu, mà uống một cách thông minh.

Người xưa phong lưu thì có cầm, kỳ, thi, tửu. Nhà thơ Tú Xương cũng không qua cảnh “một trà, một rượu, một đàn bà.” Rượu luôn luôn đi với thơ, dễ chừng không có rượu, cõi đời không có thơ, (bầu rượu, túi thơ.) Có bạn bè thì phải có rượu “chén chú, chén anh.” (Rượu ngon phải có bạn hiền!)

Một trong những cái “chẳng cũng sướng sao” của Kim Thánh Thán là gặp lúc bạn đến nhà mà đủ tiền mua rượu đãi bạn: “…Người bạn xa mười năm, thình lình đến vào chiều hôm. Mở cửa chào xong, chẳng kịp hỏi đi thuyền hay đi bộ, cũng chẳng kịp mời ngồi ghế hay ngồi giường… Hàn huyên qua loa, liền chạy mau vào nhà trong, sẽ hỏi vợ: “Mình có được như bà vợ Tô Đông Pha, sẵn có rượu để dành không?” Vợ cười, rút cành trâm vàng đưa cho. Tính ra có thể đãi khách được ba ngày… Chẳng cũng sướng sao!”

Trong tình yêu cũng thế: “Em ơi! Lửa tắt, bình khô rượu, Đời vắng em rồi, say với ai?”(VHC).

Trong lễ cưới hỏi của người Việt thì có khay rượu đi đầu, “giúp em một thúng xôi vò, hai con lợn béo, một vò rượu tăm!” Đôi tân lang và tân giai nhân cùng nhau uống rượu làm lễ giao bôi, họ hàng thì nâng ly rượu mừng cho đôi trẻ. Khi vui uống ly rượu mừng, lúc buồn mượn ly rượu giải sầu. Có ly rượu mừng và cũng có ly rượu phạt. Trong Tam Quốc Chí thì “Quan Vũ lên ngựa ra chém Hoa Hùng, chạy về chén rượu uống dở vẫn còn nóng!”

Người Trung Hoa, người Việt thì đám cưới cũng rượu, đám tang cũng rượu. Không có rượu, coi như lễ nghĩa không thành (Vô tửu bất thành lễ). Trong nhiều nghi lễ khác cũng cần có rượu, đặc biệt là trong các nghi lễ cưới hỏi. Trong phong tục cưới hỏi của người Việt, khay trầu rượu luôn được đi hàng đầu. Như vậy thì chúng ta cũng có thể nói: rượu là một nét văn hóa của người Việt.

Tai hại của rượu thì ai cũng đã thấy. Ngay ở Hoa Kỳ, tệ nạn nghiện rượu từng là thảm kịch trong gia đình của Tổng Thống Donald Trump. Người anh của ông là Fred Jr. đã qua đời vào năm 1981, vì nghiện rượu. Gia đình Ông Trump không ai uống rượu, năm ngoái (2018), ông đã tặng $100,000 trích từ tiền lương của ông trong quý thứ ba của năm cho cơ quan “National Institute on Alcohol Abuse and Alcoholism.”

Và ngày nay, thế giới đang báo động vì tai nạn uống rượu lái xe gây chết người.

Tổ Chức Y Tế Thế Giới WHO nói rượu là thủ phạm đứng hạng 3 gây ra số người chết và thương tật nhiều nhất trên thế giới, ước chừng có 2.5 triệu người chết mỗi năm.

Ở Hoa Kỳ, nghiên cứu cũng cho thấy rằng 5 thành phố tại California, như Vista, Hemet, Delano, Murrieta, và Pittsburg, việc tử vong do DUI (Driving under the influence – Lái xe dưới sự ảnh hưởng của rượu hay ma túy), gia tăng từ 140 tới 700% từ năm 2012 tới 2017. Trong thời gian 5 năm, hơn 5,500 người chết từ tai nạn do say rượu lái xe tại California.

Nhưng ở Mỹ có luật lệ nghiêm minh, cơ quan cảnh sát cũng làm việc đứng đắn, dân trí cao nên rượu không phải chuyện “quốc nạn” như ở đất nước Việt Nam.

Ở Việt Nam, chỉ tính trong một năm 2016, ước tính có 79,000 người chết vì uống rượu bia, và hàng trăm ngàn người khác phải vào bệnh viện vì các bệnh liên quan đến rượu như gan, tim mạch, ung thư, đột quỵ.

Việt Nam được xem là một “cường quốc” về rượu. WHO cho biết người Việt tiêu thụ trung bình một người trên 15 tuổi tiêu thụ 8.3 lít cồn nguyên chất trong năm 2016, trong khi các quốc gia trong khu vực sử dụng ít hơn nhiều như ở Mông Cổ là 7.4 lít, Trung Quốc là 7.2 lít, Campuchia là 6.7 lít, Philippine là 6.6 lít và Singapore chỉ có 2 lít.

Đàn ông Việt Nam sử dụng rượu bia càng ngày càng tăng, cứ 100 người đàn ông thì có 77% người uống rượu bia, gia tăng từ năm 2015 so với năm 2010 là 15%.

Rượu “góp mặt” trong 70% số vụ phạm pháp hình sự ở nhóm dưới 30 tuổi (giết người, hiếp dâm…)

Mỗi năm có, 4,800 người tử vong do tai nạn giao thông vì say rượu. Dịp Tết Kỷ Hợi vừa qua có 60% trong số 500 ca cấp cứu nhập viện liên quan đến rượu bia. Ước tính thiệt hại kinh tế do rượu bia, mỗi năm Việt Nam thiệt hại khoảng 65,000 tỉ đồng (khoảng $2.8 tỷ).

Bây giờ rượu không còn “nhấp” hay “nhâm nhi” mà phải “nhậu,” “nốc,” “dzô!” Uống rượu ngày nay không còn là cái thú tao nhã, phong lưu nữa mà đã trở thành một tệ nạn, lan tràn khắp đất nước. Đám cưới phải nhậu, đám ma cũng nhậu, mừng nhà mới, con tốt nghiệp cũng nhậu, lên lương, lên chức cũng nhậu, thảo luận làm ăn, ký khế ước cũng nhậu, mừng vô đảng viên cũng nhậu. Ngày thường nhậu, cuối tuần nhậu nhiều hơn. Rượu vào lời ra, nôn mửa, la lối, đánh giết nhau, vật vã trên vỉa hè, chẳng còn một chút gì gọi là nhân cách.

Và theo quan niệm từ xưa, đàn ông, nam nhi thì phải biết uống rượu. “Nam vô tửu, như kỳ vô phong.” (Đàn ông không rượu, như lá cờ không có gió.) Nhậu mới là đàn ông, nhậu mới là chịu chơi. Xã hội ngày nay, thằng đàn ông không rượu là đồ hèn. (Cởi quần mặc váy đi anh,Về cho con bú, cơm canh lau nhà..) Buổi chiều tan sở, ra thẳng quán nhậu. Không nhậu với thủ trưởng, đồng nghiệp thì đừng hòng có phe cánh hay sống còn.

Chuyện xưa kể, ngày xưa có một chàng trai bị quỷ đòi mạng. Anh chàng van xin tha tội. Quỉ ra điều kiện, phải làm ba việc, uống rượu, đốt nhà hay giết mẹ! Đốt nhà, giết mẹ thì không nỡ, chàng trai chọn điều kiện uống rượu. Nhưng khi rượu vào mất trí khôn, chàng trai đốt nhà rồi giết luôn mẹ. Ngày nay cứ mở Google ra, đánh mấy chữ “Say rượu, giết Mẹ,” sẽ thấy hiện lên hàng trăm trường hợp đi nhậu say rượu về, con trai cầm dao giết mẹ, hay cha giết cả nhà, bạn bè đâm nhau lòi ruột.

Trong chuyện Tam Quốc, có chuyện Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi, ba người tâm đầu ý hợp, cùng nhau uống mấy vò rượu mà kết bái huynh đệ tại vườn đào. Ngày nay ở Việt Nam có chuyện hai anh em kết nghĩa, sau bữa nhậu say túy lúy, ông anh nham nhở sờ vào vùng kín của ông em, khiến người này tức giận vác dao chém chết ông anh kết nghĩa.

Trong văn chương thấy người xưa uống rượu có phong cách, chừng mực, uống rượu như là một thứ nghệ thuật, đắp bồi cho giá trị cuộc sống. Ngày nay, Việt Nam là một nước nghèo, lại mang tiếng là đứng đầu vì rượu chè, tai nạn giao thông, ung thư, án mạng, hiếp dâm, phá thai…con người mất nhân cách, lâm cảnh tù đày…

Nói đến chuyện say rượu, phải nói đến nhân vật Chí Phèo. Nhà văn Nam Cao đã kết án đanh thép cái xã hội phong kiến, thực dân tàn bạo, tàn phá cả thể xác và tâm hồn người nông dân lao động, vùi dập cả đạo đức, nhân tính.

Trong “Bản án chế độ thực dân Pháp,” viết bằng tiếng Pháp và được in năm 1925-1926 trên một tờ báo của Quốc Tế Cộng Sản, Nguyễn Ái Quốc cho rằng Pháp đầu độc dân Việt Nam, bằng cách bắt họ uống rượu theo tiêu chuẩn đầu người (?) Nhưng cứ nhìn con số người chết vì rượu, và những tệ nạn xã hội do rượu gây ra dưới thế hệ Hồ Chí Minh, cái thời mà Tổng Bí Thư đã ca tụng “đất nước ta chưa bao giờ có được như ngày hôm nay,” thì cái chế độ này còn độc ác và gây tội lỗi cho dân tộc Việt Nam gấp trăm lần thời nô lệ!

Quốc Hội CSVN hiện nay đang dùng dằng chưa muốn đem việc hạn chế rượu thành luật, vì rượu là “nền văn hóa thế giới,” thậm chí dẫn cả thơ của Hồ Chí Minh, cho rằng “chỉ khi bị tước đoạt tự do mới không được uống rượu!” (Trong tù không rượu cũng không hoa)!

Để giữ gìn sức khỏe, Lãn Ông đã khuyên: “bán dạ tam bôi tửu, bình minh nhất trản trà…”(Nửa đêm ba chén rượu, sáng sớm một tuần trà, mỗi ngày cứ như thế, thầy thuốc không đến nhà). Chuyện này không chắc lắm, nhưng “nốc” rượu như Việt Nam ngày nay, bác sĩ cũng chạy xa, xe cứu thương đến nhà, và cuối cùng, đạo tì khiêng xác ra… 

(Huy Phương)

KINH NGẠC ! BÀI PHÁT BIỂU CỦA TỔNG THỐNG ĐÀI LOAN

Hoang Le Thanh

FB Nghệ sĩ Kim Chi

Toàn văn bài phát biểu của Bà Thái Anh Văn – Tổng thống Đài Loan – tại Đại học Columbia ở New York ngày 12/7/2019.

Được lời mời tới phát biểu ở đây, nơi tiền phong về tự do ngôn luận và sự đa dạng quả là vinh hạnh lớn lao.

Tôi tốt nghiệp trường Luật Cornell năm 1980, hôm nay trở lại môi trường đại học ở New York làm sống lại bao kỷ niệm. Đời sống ở New York những năm 1980 quả là đã mở mắt cho người sinh viên trẻ đến từ Đài Loan hồi đó chẳng thể nào dám coi là cái nôi của dân chủ. New York lúc đó với chuẩn mực về sự đa dạng cùng với các quan điểm khác nhau cùng tồn tại và hôm nay đứng đây tôi vui sướng thấy rằng điều này ở New York vẫn trường tồn và không hề thay đổi.

Câu chuyện về ‘sự thay đổi’ chính là điều tôi muốn nói hôm nay. Đó là câu chuyện Đài Loan. Đó là câu chuyện về một hành trình của hòn đảo không xa Trung Hoa lục địa đã tìm ra cho mình con đường dân chủ hoá và đã nêu tấm gương cho thế giới về bước đi lên tới nền dân chủ.

Trong thời kỳ đầu của sự quá độ về mặt chính trị, người ta bảo có dân chủ nào tồn tại được dưới cái bóng của Trung Quốc? Vậy mà Đài Loan hôm nay là biểu hiện của một xã hội dân chủ rộng rãi và hệ thống chính trị vững mạnh.

Người ta còn bảo hòn đảo tài nguyên hạn hẹp với số dân có 23 triệu người thì làm được trò trống gì trong nền kinh tế toàn cầu. Vậy mà nay chúng tôi đã trở thành đối tác kinh tế đứng thứ 11 trong số các đối tác lớn nhất của Hoa Kỳ.

Người ta còn nói các giá trị tiến bộ là sao mà bén rễ được ở xã hội Đông Á. Nhưng hôm nay tôi đứng đây là người phụ nữ đầu tiên làm Tổng thống Đài Loan, và chúng tôi là quốc gia đầu tiên ở châu Á thực hiện hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính.

Câu chuyện Đài Loan có vẻ như là không thể nào thành công. Người ta còn bảo chúng tôi là thể hiện sự kỳ diệu của dân chủ, nhưng bản thân tôi không bao giờ tin rằng trên đời này có ‘sự kỳ diệu’ nào cả. Mà tôi tin vào ý chí của người dân, tôi đặt niềm tin vào tầm nhìn của nhân dân về một thế giới tốt đẹp hơn.

Cũng như nước Mỹ, con đường tiến lên dân chủ của chúng tôi cũng thật gian nan, cũng có máu đổ, cũng thật khó nhọc với bao mồ hôi và nước mắt của tiền nhân. Giờ đây thế hệ chúng tôi phải gánh vác trọng trách và tiếp tục gương cao bó đuốc soi sáng con đường cho các quốc gia vẫn đang trên hành trình hướng tới dân chủ.

Trọng trách trên vai chúng tôi thật nặng nề, và con đường đang đi đâu phải dễ dàng. Bởi những thử thách ở trước Đài Loan hôm nay lại hoàn toàn khác với những thử thách mà chúng tôi đã vượt qua trong những thập kỷ trước. Những thử thách ấy cũng là điều mà tất cả quốc gia dân chủ của thế giới trong thế kỷ 21 phải đương đầu. Vì sao như vậy? Bởi vì nền tự do trên thế giới hiện đang đứng trước sự đe doạ chưa từng có trong lịch sử.

Chúng ta thấy sự đe doạ đó đang diễn ra tại Hồng Kông. Vì không có phương tiện nào khác để lên tiếng, giới trẻ đã xuống đường để đấu tranh đòi tự do trong một xã hội dân chủ. Nhân dân Đài Loan chúng tôi sát cánh với những thanh niên dũng cảm ấy.

Kinh nghiệm của Hồng Kông với cái gọi là “một quốc gia, hai thể chế” là bài học cho thế giới thấy rõ hơn bao giờ hết rằng độc tài không thể nào cùng tồn tại với dân chủ. Khi có dịp là thể chế độc tài sẽ bóp chết dân chủ, chỉ cần một tia sáng yếu ớt hé lên ánh dân chủ thôi thì cũng đã bị dập cho phải tắt. Hành trình dân chủ có thể từ từ như giọt nước thấm vào đất, chỉ nhẹ như làn gió và dường như người ta không cảm thấy điều đó đang diễn ra.

Thử tưởng tượng: Bộ máy độc tài càng ngày càng làm cho đời sống con người bị bó chặt. Bỗng nhiên một ngày quán sách bị đóng cửa vì bán sách cấm. Bỗng nhiên người ta bị đưa đi thẩm vấn vì đã đăng bài trên mạng xã hội phê phán chính sách gì đó của nhà nước. Quý vị đang yên đang lành, bỗng dưng lại cảm thấy như bị một thế lực vô hình kiểm soát từng bước đi. Vậy là quý vị bắt đầu phải ngẫm lại để tự kiểm duyệt lời nói và cách tư duy của mình. Quý vị không dám bàn thế sự với bạn bè như trước vì sợ lời nói của mình sẽ bị ai đó nghe. Quý vị phải dành bao thời gian cảnh giác trước sau để được an toàn thì còn đâu thời gian để suy nghĩ về tương lai chi nữa.

Từ giảng đường Đại học Columbia đây, điều tôi đang nói có vẻ như lạ lùng lắm, như xa xôi lắm. Nhưng trên thực tế, tình cảnh ấy đang diễn ra ngay trước mắt. Bởi vậy chính lúc này đây, câu chuyện của chúng tôi, câu chuyện Đài Loan cần phải được thế giới nghe thấy. Đó là câu chuyện về sự kiên trì hướng tới dân chủ, là câu chuyện về lòng quyết tâm với mục tiêu dân chủ sẵn sàng vượt qua mọi trở lực. Câu chuyện của chúng tôi là câu chuyện tại sao các giá trị vẫn phải là nền tảng bền vững. Vực sâu ngăn cách sự khác biệt về chính trị và văn hoá nơi eo biển Đài Loan mỗi ngày mỗi sâu hơn. Mỗi ngày Đài Loan chọn cho mình tự do ngôn luận, quyền cho con người và nền pháp trị là mỗi ngày chúng tôi trôi ra xa hơn khỏi cái vòng ảnh hưởng của độc tài toàn trị.

Câu chuyện của chúng tôi, sự tồn tại của chúng tôi chính là điều đánh thức thế giới rằng dân chủ là tài sản quý báu nhất của chúng ta. Chúng ta phải bảo vệ dân chủ bằng mọi giá. Từng ngày từng ngày, Đài Loan đứng vững trên tiền tuyến của dân chủ, đương đầu với các thử thách mới đầy cam go, đầy khác biệt chỉ có ở kỷ nguyên công nghệ thông tin.

Nhưng chúng tôi không đơn độc. Thực tế là các quốc gia, dù lớn hay nhỏ, trên thế giới đều đang phải trong trận chiến chống lại sự xâm nhập trong cuộc chiến tranh kiểu mới về nhận thức từng ngày. Các chính phủ độc tài toàn trị muốn khai thác sự tự do ngôn luận đặc thù của xã hội dân chủ để gieo mầm chia rẽ chúng ta, những mong sẽ làm cho chúng ta phải nghĩ lại về hệ thống chính trị của mình và chúng ta sẽ mất đi niềm tin vào dân chủ. Đài Loan đã ở nơi tiền tuyến của cuộc chiến ấy ròng rã bao nhiêu năm rồi, nhờ đó mà chúng tôi cũng tích luỹ được nhiều kinh nghiệm để chia sẻ với thế giới.

Ở kỷ nguyên kỹ thuật số, thông tin sai sự thật có thể được biến hoá thành sự thật chỉ trong vài giờ đồng hồ. Nhưng thử thách lớn nhất để chống lại sự đe doạ này là chúng ta phải tìm được sự cân bằng giữa một bên là an ninh quốc gia và một bên là tự do ngôn luận. Ở Đài Loan, chúng tôi đã thực hiện các bước đầu tiên coi vấn đề này là chính sách ưu tiên.

Chúng tôi đã củng cố sức mạnh của hệ thống pháp lý nhằm xác định và ngăn cản sự lan toả của thông tin sai sự thật. Chúng tôi đang đi sâu vào vấn đề chống rò rỉ tin tình báo bởi các thế lực bên ngoài. Cùng với hệ thống chia sẻ tin tình báo mạnh mẽ hơn với các quốc gia khác, chúng tôi sẽ nâng cao được năng lực làm việc tốt hơn nhằm ngăn chặn các đe doạ loại này.

Nhưng dân chủ cũng phải đương đầu với các thử thách khác nữa, nhất là trong vấn đề lấy đòn bẩy kinh tế treo theo các điều kiện ngầm. Nhiều quốc gia trên thế giới đang bị người ta đặt vào vị thế phải chọn một bên là dân chủ, một bên là phát triển kinh tế và vấn đề lựa chọn thế nào là đúng lại càng ngày càng trở nên mù mờ hơn.

Nhưng khi nào tôi còn ở cương vị Tổng thống, thì Đài Loan sẽ còn tiếp tục chứng minh cho thế giới thấy rằng dân chủ và tăng trưởng kinh tế không chỉ có lợi cả hai mặt và là hai vấn đề thực sự gắn chặt với nhau. Nền kinh tế của chúng tôi đã từng rơi vào tình trạng bị lệ thuộc vào thị trường Trung Quốc làm cho sự chủ động của chúng tôi bị giới hạn trong các vấn đề song phương. Trung Quốc đã triệt để khai thác sự lệ thuộc này, lấy đó làm phương tiện xâm nhập xã hội chúng tôi, nhằm tạo cơ sở làm con bài để mặc cả đòi chúng tôi phải lấy nền dân chủ của mình ra để đánh đổi. Nhưng Đài Loan đã quyết tâm theo đuổi con đường khác để phát triển kinh tế. Nền dân chủ sẽ ý nghĩa gì nếu để mất đi mảnh đất gieo mầm cho sự sáng tạo và nuôi dưỡng ý tưởng mới được trở thành hiện thực?

Chúng tôi đã dấn bước cải cách nền kinh tế, tạo môi trường thuận lợi cho việc đầu tư dễ dàng nhờ đó đã đạt được con số kỷ lục các công ty Đài Loan trở về. Cũng nhờ thế mà các công ty nước ngoài, nhất là các công ty lớn cũng mở rộng đầu tư và hoạt động tại Đài Loan. Chỉ trong năm nay, các công ty này đã đầu tư hàng tỷ đô la Mỹ vào nền kinh tế của chúng tôi và tạo ra hàng vạn việc làm. Dòng chảy đầu tư sẽ tiếp tục tăng mạnh trong những năm trước mắt.

Chúng tôi đã làm việc không mệt mỏi để đóng vai trò tích cực xây dựng trât tự thương mại khu vực dựa trên các quy định pháp luật và xây dựng mối quan hệ thương mại vững mạnh hơn với các thị trường ở vùng Nam Á và Đông Nam Á. Chính sách mới của chúng tôi hướng về phía Nam đã mang lại mức tăng trưởng vượt bậc ở khu vực trong ba năm qua và điều quan trọng hơn nữa đó là sự tăng trưởng thực sự bền vững.

Trong khi nhiều quốc gia trên thế giới bị rơi vào hoàn cảnh là nạn nhân của cái bẫy vốn vay, chúng tôi trụ vững với chính sách nhấn mạnh sự hợp tác phải là sự phát triển bền vững cho cả đôi bên, và các quốc gia đối tác của chúng tôi ở Nam Á và Đông Nam Á là minh chứng cho sự có lợi của cả hai bên trên cơ sở đó.

Trong khi Trung Quốc tập trung vào thủ đoạn cướp giật đồng minh của chúng tôi nhằm cô lập chúng tôi, chúng tôi vẫn kiên quyết thực hiện các dự án với mục tiêu làm sao cho cả hai bên đối tác đều phải trở thành các quốc gia tốt hơn cho đời sống con người. Chúng tôi cũng đang giúp cho các quốc gia trên thế giới xây dựng năng lực kinh tế và năng lực dân chủ nhằm tạo dựng lực lượng lao động sẵn sàng cho thế kỷ 21 với hệ thống hạ tầng rõ ràng về cấu trúc cơ bản và công nghệ số.

Một lần nữa, Đài Loan mang tới cho thế giới một hình mẫu về sự phát triển tích cực và phát triển tiến bộ. Chúng tôi từ chối bị thao túng bởi các hành vi đe doạ nhằm nuốt sống chúng tôi, và chúng tôi vẫn từng bước chứng minh rằng sự hợp tác thành thực và công khai sẽ mang lại kết quả thật sự và lâu dài.

Chúng tôi đã thành công trong lĩnh vực điều chỉnh để thích ứng với các thử thách đặt ra bởi cuộc chiến tranh thương mại Mỹ – Trung, không phải vì chúng tôi bất chấp dân chủ mà chính vì chúng tôi có dân chủ nên mới thành công. Hệ thống dân chủ của chúng tôi đã làm cho chúng tôi trở thành quốc gia thân thiện với các các ý tưởng đa dạng và các phát kiến có đất dụng võ, tạo cho quốc gia có sự linh hoạt để phá đi những khuôn mẫu mòn mỏi nay đã lỗi thời.

Nhân câu hỏi quý vị đặt ra rằng làm thế nào để lựa chọn giữa dân chủ và tăng trưởng kinh tế, tôi xin đáp rằng sự lựa chọn đã rõ ràng: dân chủ và tăng trưởng kinh tế là hai mặt không thể tách rời.

Lịch sử đã cho chúng ta bài học rằng các quốc gia dân chủ có sức mạnh nhất khi thống nhất hành động và yếu nhất khi bị chia rẽ. Nếu không có Đài Loan, liên minh quốc tế giữa các quốc gia đồng chí hướng sẽ mất đi sự nối kết mấu chốt trong nỗ lực đảm bảo các giá trị của chúng ta sẽ được truyền lại cho các thế hệ tương lai.

Đài Loan hiên ngang là một minh chứng hiếm có về một quốc gia vừa đã từng nếm mùi độc tài chuyên chế nay lại là quốc gia tiên phong cho dân chủ trong thời hiện đại. Chính vì lẽ đó điều càng quan trọng hơn bao giờ hết là cộng đồng quốc tế hãy ủng hộ một Đài Loan tự do và dân chủ. Sự sống còn của Đài Loan không phải chỉ là trong mối quan hệ xuyên eo biển. Đài Loan là ngọn hải đăng của nền dân chủ ở vùng Ấn Độ -Thái bình dương, và cả thế giới đang theo dõi chặt chẽ những tiền lệ chúng tôi đặt ra cho tương lai của nền dân chủ.

Là một thành viên của cộng đồng thế giới các quốc gia đồng chí hướng, chúng tôi biết rằng chúng tôi không đứng một mình. Xin nhắc lại lời của Herbert Hoover “Tự do là cánh cửa mở ra đón ánh sáng của tinh thần nhân văn và nhân phẩm của con người”. Thử thách ở phía trước quả là không dễ dàng, nhưng cộng đồng quốc tế sát cánh với chúng tôi. Đài Loan luôn đứng vững với quyết tâm của mình. Cùng nhau, chúng ta sẽ làm cho ánh sáng của tinh thần ấy chiếu lên mọi nơi trên thế gian, chỉ cần rằng chúng ta chọn cách mở cánh cửa và trực diện với tương lai đang chờ phía trước.

Nguyên văn tiếng Anh tại đây ạ
https://english.president.gov.tw/News/5776

Nguồn: Nghệ sĩ Kim Chi
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=10219854659904814&id=1469982780

Image may contain: 1 person, stripes

SỰ GIÀU CÓ CỦA THIÊN CHÚA LÀ LỜI MỜI GỌI CHO LÒNG QUẢNG ĐẠI 

SỰ GIÀU CÓ CỦA THIÊN CHÚA LÀ LỜI MỜI GỌI CHO LÒNG QUẢNG ĐẠI

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

Mặt trời hào phóng một cách lạ thường, không giây phút nào là nó không chiếu sáng nhất.

Các nhà khoa học cho biết, bên trong mặt trời, cứ mỗi giây có một tỉ lệ tương đương với bốn triệu con voi được chuyển hóa thành ánh sáng, một thứ quà tặng chỉ biết cho đi, không bao giờ biết nhận lại.  Mặt trời vẫn tiếp tục đốt cháy nó.  Nếu sự hào phóng này ngừng lại, đương nhiên tất cả năng lượng sẽ mất nguồn cung cấp, mọi sự sẽ chết và bất động.  Chúng ta, và mọi vật trên hành tinh này, sống được là nhờ sự hào phóng của mặt trời.

Trong sự hào phóng này, mặt trời phản ánh sự giàu có của Thiên Chúa, một sự hào phóng mời gọi chúng ta cũng trở nên hào phóng theo, mở rộng quả tim, dấn thân nhiều hơn để tận hiến bản thân mình trong công việc hy sinh, để làm chứng nhân cho sự giàu có của Thiên Chúa.

Nhưng điều này không dễ.  Một cách bản năng, chúng ta có khuynh hướng tự nhiên là tích trữ và để dành để cho cuộc sống được an toàn.  Bản chất chúng ta là sợ và sống chùm với nhau.  Vì vậy, dù nghèo hay không, chúng ta đều có cảm nhận thiếu thốn, luôn luôn sợ mình không có đủ, và vì không có đủ, chúng ta phải cẩn thận khi cho, chúng ta không thể quá hào phóng được.

Nhưng Thiên Chúa làm ngược lại với điều tự nhiên trên.  Thiên Chúa rộng rãi, giàu có, quảng đại, và hào phóng vượt ra ngoài những lo sợ và tưởng tượng nhỏ nhoi của chúng ta.  Vũ trụ của Thiên Chúa quá phong phú và phi thường.  Kích thước của vũ trụ, chỉ tính riêng về những gì con người đã khám phá, cũng đã là không tưởng tượng nổi.  Quá dồi dào và hào phóng là đặc nét của Thiên Chúa.

Chúng ta thấy điều này qua dụ ngôn Người gieo giống trong Kinh Thánh: Người gieo giống, đại diện cho Thiên Chúa, người mà Đức Giê-su mô tả, không phải là người tính toán, gieo cẩn thận và chỉ gieo ở những mảnh đất màu mỡ.  Người gieo giống này gieo không phân biệt nơi gieo: bên vệ đường, trong bụi gai, trên đá, nơi mảnh đất cằn cỗi, cũng như nơi tốt tươi.  Hình như ông quá dư hạt giống nên có thể nói cách gieo giống của ông xuất phát từ tính hào phóng của sự dồi dào hơn là tính thận trọng của sự thiếu thốn.  Chúng ta cũng thấy sự giàu có này trong dụ ngôn người làm công vườn nho, gia chủ, đại diện cho Thiên Chúa, trả công đồng đều cho tất cả người làm công, không phân biệt ai trước ai sau.  Thiên Chúa, như chúng ta biết, giàu có vô hạn và không bao giờ tính toán chi ly trong việc ban phát.

Thiên Chúa cũng rộng rãi và quảng đại khi tha thứ, như chúng ta thấy trong các phúc âm.  Trong dụ ngôn Người Cha Nhân Hậu, người cha tha cho người con hoang đàng, ông cho vượt lên sự giàu có của ông, nhiều khi sự giàu có này làm cho nhân phẩm bị mất vì quá tính toán cho mình.  Chúng ta cũng thấy sự rộng rãi này nơi Đức Giê-su khi Người tha thứ cho kẻ hành hình cũng như tất cả những ai bỏ Người trong cuộc thương khó.  Qua những gì chúng ta thấy, Thiên Chúa quá giàu tình yêu, quá giàu lòng thương xót nên Ngài mới phung phí, quá quảng đại, không tính toán, không kỳ thị, dám nhận bất trắc, và có quả tim rộng lượng vượt quá trí tưởng tượng chúng ta.

Và đó là lời mời gọi: Để có được một khái niệm về sự giàu có của Thiên Chúa, một giàu có dám nhận bất trắc, chúng ta cần có một quả tim luôn rộng mở và một lòng quảng đại vượt lên trên bản năng sợ hãi, bản năng làm chúng ta nghĩ rằng, chỉ vì chúng ta không có đủ nên cần tính toán chi ly nhiều hơn.

Trong tất cả các phúc âm, phúc âm thánh Lu-ca chứa đựng một trong những sứ điệp mạnh mẽ nhất về đức công bình (cứ sáu hàng là có một thách thức trực tiếp với đức công bình đối với người nghèo) nhưng tuy thế, trong phúc âm thánh Lu-ca, Đức Giê-su vẫn nhắc nhở về mối hiểm nguy của giàu có, Ngài không bao giờ lên án sự giàu có hay người giàu có.  Hơn thế Người phân biệt sự giàu có quảng đại và giàu có bủn xỉn.  Người giàu có quảng đại tốt lành vì họ tỏa ra và hiện thân cho sự giàu có và lòng quảng đại của Thiên Chúa, trong khi người giàu có bủn xỉn không tốt bởi vì họ đưa ra một hình ảnh sai lầm về sự giàu có, quảng đại, và quả tim rộng lớn của Thiên Chúa.

Đức Giêsu bảo đảm với chúng ta rằng chúng ta đong đấu nào sẽ nhận lại đấu đó.  Điểm chính là nói lên rằng không khí chúng ta thở ra là không khí chúng ta hít vào.  Điều đó không chỉ đúng về mặt sinh thái học mà nó còn đúng cho mọi khía cạnh chung của cuộc sống.  Nếu chúng ta thở ra sự bủn xỉn, chúng ta sẽ hít vào sự bủn xỉn; nếu chúng ta thở ra tính nhỏ nhen, chúng ta sẽ hít vào tính nhỏ nhen; nếu chúng ta thở ra sự gắt gỏng cay chua, chúng ta cũng sẽ hít vào sự gắt gỏng cay chua đó; và nếu chúng ta thở ra sự thiếu thốn khiến chúng ta tính toán và dè dặt, thì sự toán tính và dè dặt đó sẽ là không khí chúng ta hít vào.  Nhưng, nếu nhận thức được sự giàu có của Thiên Chúa, chúng ta sẽ thở ra lòng quảng đại và bao dung, và khi đó chúng ta sẽ hít không khí quảng đại và bao dung vào.  Chúng ta hít vào những gì chúng ta thở ra.

Tôi chưa bao giờ gặp ai thật sự có lòng quảng đại mà họ lại không nói rằng, lúc nào họ cũng nhận được nhiều hơn cho.  Và tôi cũng chưa bao giờ gặp một ai thật sự có quả tim rộng rãi mà lại sống trong cảm nhận mình thiếu thốn.  Để có lòng quảng đại và quả tim rộng mở thì trước hết chúng ta phải tin vào sự giàu có và lòng quảng đại của Thiên Chúa.

Nhờ sự giàu có của Thiên Chúa mà chúng ta nhận được ánh sáng mặt trời, một vũ trụ lớn lao hào phóng vượt sức tưởng tượng của loài người.  Đó không phải chỉ là thử thách cho tinh thần và trí tưởng tượng, nhưng đặc biệt là thử thách cho quả tim, để nó trở nên giàu có và quảng đại hơn.

Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim

 Nếu hôm nay là ngày cuối cùng: Các bạn sẽ làm gì?

 Nếu hôm nay là ngày cuối cùng: Các bạn sẽ làm gì?

Lũ tí hon đần độn dưới kia, chúng bây có biết MẤT NƯỚC LÀ GÌ không vậy ??

Nghệ sĩ Hồng Nhung, vợ anh hề Xuân Bắc bảo với tôi là chị ấy đã viết đơn xin ra khỏi đảng Cộng sản Việt Nam, chị ấy cũng đã mạnh mẽ chia sẻ những bài viết nhạy cảm của tôi.

Tôi tự hỏi, nếu vừa rồi mình không viết vài bài tâm huyết bênh vực chị ấy, liệu chàng diễn viên nổi tiếng, học trò của chị ấy cho tới các nghệ sĩ, báo đài có lên tiếng bênh vực chị ấy nữa hay không?

Cũng có tới hai tổng biên tập vào kết bạn với tôi, nhiều nghệ sĩ cho tới các bạn trẻ chưa một lần bày tỏ quan điểm về tình hình đất nước thì nay đã mạnh mẽ bày tỏ.

Tất nhiên, với những người như ông Lại Văn Sâm (tiếng là nhà báo nhưng cả đời chỉ vui lạc trên sân khấu, ông ấy mới tuyên bố rằng những chủ tài khoản facebook bày tỏ lòng yêu nước kia đang mạo danh ông ấy, ngoài ra ông ấy không bình luận gì thêm) hay chàng phóng viên Lê Kiên bên báo Tuổi Trẻ (kẻ bồi bút được cho tiền đi du lịch, ca ngợi đặc khu Thâm Quyến và gọi những người phản đối đặc khu là đặc ngu) thì với tôi, không thể gọi họ là nhà báo!

Các bạn có biết không? Thâm Quyến, trông xa hoa, lộng lẫy là thế, nhưng đằng sau vẫn là những giọt nước mắt, những thân phận đáy cùng của xã hội.

Theo số liệu mà tôi nhận được, vào năm 2003, có tới một nửa số công ty ở Thâm Quyến nợ lương nhân viên, có ít nhất 1/3 công nhân nhận lương dưới mức tối thiểu.

Trung Quốc, mang tiếng là một quốc gia siêu cường, nhưng thực ra phần lớn dân Trung Quốc không có đủ tiền để đi du lịch Thâm Quyến.

Trung Quốc, được mệnh danh là nền kinh tế tăng trưởng nhanh, nhưng nhanh là nhờ vào việc chúng khai thác tài nguyên một cách vô tội vạ, tài nguyên nước chúng quá nhiều, diện tích quá lớn, dân số quá đông, phần lớn bị bóc lột đến cùng cực, mức chênh lệch giàu nghèo cao, rồi cả bệnh tật, ô nhiễm,… Trung Quốc không thiếu gì những làng ung thư, bản thân Bắc Kinh cũng được các nhà khoa học coi là thủ đô ung thư của thế giới.

Cho nên, bản thân người dân trong nước còn bị đối xử như thế, còn không được dùng facebook, thứ hạng công dân thấp kém được đánh giá thông qua tấm hộ chiếu, nạn buôn bán nội tạng, buôn bán trẻ em hoành hành… thì mong gì chúng đối xử tốt với thế giới.

Còn với Việt Nam thì sao?

Có những đế quốc xa lạ chỉ đến xâm chiếm một lần rồi đi. Còn với Trung Quốc, tiếng là người bạn trung thành xuyên suốt chiều dài lịch sử nhưng chưa bao giờ chúng coi Việt Nam là bạn ! Cái mà được gọi là đặc khu với thời hạn cho thuê 99 năm kia thực chất là kịch bản do Tập Cận Bình vẽ ra chứ chẳng phải ai khác, ý đồ tái chiếm đã quá rõ ràng.

Việt Nam cũng rất muốn tự lập nhưng khổ nỗi đang đứng trước nguy cơ vỡ nợ, cho nên việc hôm nay các bạn mới bày tỏ hình như là hơi muộn.

Có người bảo tôi nước nào mà chả nợ. Đúng vậy, ai ra đời cũng phải nợ, nhưng có người làm được, trả được, còn có người sinh ra đã ăn tàn phá hại, chúng sinh ra chỉ để nợ.

Khi gần chết đói, không ai cho vay nữa thì chúng vòi vĩnh mẹ cha, rồi chúng bán cả ruộng vườn, đất cát, mồ mả tổ tiên nếu mà bán được, chúng cũng đào lên bán.

Cuối cùng, cho tôi hỏi thật nhé, các bạn có lo cho con cái của mình hay không? Các bạn có nghĩ rằng một ngày nào đó khi các bạn chết đi, con cháu nhà các bạn – trong thân phận nô lệ sẽ thắp hương lên bàn thờ rồi hỏi vào thời điểm chúng con bị đe dọa, sao bố mẹ không nói gì? bố mẹ đang ở đâu?

Các bạn có bao giờ hối tiếc về sự vô cảm của mình hay không? Và nếu như hiểu ra điều gì đó, nếu hôm nay là ngày cuối cùng, các bạn có dám bày tỏ chính kiến với tư cách một con người hay không?

Đỗ Cao Cường

From: Tu-Phung

Cầu nguyện

Chị Edith Stein là một phụ nữ Do thái được coi là thông thái, trí tuệ. Chị đậu tiến sĩ triết học với hạng tối danh dự tại Đức và là người cộng tác với ông tổ của Hiện tượng luận là triết gia Husserl. Việc tìm kiếm Chân Lý đã dẫn chị đến với đạo Công giáo. Chị đã đi tu Dòng Kín Cát Minh và đã bị giết tại trại giam của Đức quốc xã. Năm 1998 chị Bênêđicta Thánh Giá được Đức Gioan Phaolô II phong thánh.  Sự thông thái khiêm tốn đã giúp Chị đã giúp Chị gặp được Nước Trời như một kẻ bé mọn.

 

Cầu nguyện:

 

Lạy Chúa Giêsu, xin cho con trở nên đơn sơ bé nhỏ, nhờ đó con dễ nghe được tiếng Chúa nói, dễ thấy Chúa hiện diện và hoạt động trong đời con. Sống giữa một thế giới đầy lọc lừa và đe dọa, xin cho con đừng trở nên cứng cỏi,

khép kín và nghi ngờ.

Xin dạy con sự hiền hậu khép kín và nghi ngờ.

Xin dạy con sự hiền hậu

để con biết cảm thông và bao dung với tha nhân.

Xin dạy con sự khiêm nhu

để con dám buông đời con cho Chúa. Cuối cùng,  xin cho con sự bình an sâu thẳm, vui tươi đi trên con đường hẹp với Ngài,

hạnh phúc vì được cùng Ngài chịu khổ đau. Amen.

 

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

NƯỚC MỸ SẼ VỀ ĐÂU, THẾ GIỚI SẼ RA SAO ?

Sang Nguyen
NƯỚC MỸ SẼ VỀ ĐÂU, THẾ GIỚI SẼ RA SAO ?

Tác giả: Bằng-Phong Đặng văn Âu Ngày đăng: 2019-07-22

Không cần phải là nhà tiên tri hay nhà tương lai học, một người Việt Nam chỉ cần có trình độ Trung học Phổ thông là có thể biết nước Mỹ sẽ đi về đâu, thế giới sẽ ra sao.
Ví dụ: Tam giác X có ba góc a1, b1,c1 và Tam giác Z có góc a2, b2, c2 mà góc a1 bằng góc a2 và góc b1 bằng góc b2 thì tam giác X đồng dạng với tam giác Z, dù tam giác X to gấp vạn lần tam giác Z. Đó là kiến thức sơ đẳng của môn Hình học.

Tình hình chính trị của nước Mỹ ngày nay rất giống tình hình chính trị của Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975. Ta có thể nói nước Mỹ và nước Việt Nam Cộng Hòa là hai nước đồng dạng trên phương diện chính trị. Nghĩa là nước Việt Nam Cộng Hòa mất, thì nước Mỹ rồi cũng sẽ lãnh hậu quả giống như Việt Nam Cộng Hòa thôi!

Hãy xét xem hai nước đồng dạng với nhau ở những điểm nào.

1a/ Việt Nam Cộng Hòa phải đối đầu với một kẻ thù nhiều âm mưu chia rẽ dân tộc, nhiều thủ đoạn tàn ác, dù phải đốt trọn dãy Trường Sơn để hoàn thành cuộc xâm lăng Miền Nam thì Hồ Chí Minh vẫn tiến hành. Kẻ thù đó là Cộng Sản Việt Nam. Trước kẻ thù hung hiểm đó, Miền Nam chỉ chống lại tà tà, giao công tác phòng vệ lãnh thổ cho lính, cho cán bộ chính quyền; còn dân ăn chơi cứ việc ăn chơi!

1b/ Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ cũng đang phải đối đầu với nước Trung Hoa Cộng Sản (Trung Cộng) cũng cực kỳ gian manh, tàn ác hơn cả Việt Cộng. Dân Mỹ vẫn hồn nhiên, còn tung nắm tay lên trời hoan hô những loại chính trị gia thổ tả hô hào “Xã hội Chủ Nghĩa”, một thứ chủ nghĩa đã bị nhân loại ném vào thùng rác!

2a/ Đáng lý ra, các lãnh đạo tôn giáo, lãnh đạo chính trị Miền Nam phải ý thức sự sống còn của mình là phụ thuộc vào sự trợ giúp của Thế giới Tự Do do Hoa Kỳ lãnh đạo để chống lại khối Cộng Sản do Nga Tàu lãnh đạo thì nước không mất.
Ở Việt Nam, Phật giáo chiếm đa số và bị Việt Cộng sử dụng để lật đổ chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Những tên cán bộ Việt Cộng đội lốt nhà sư như Trí Quang, Thiện Minh, Hộ Giác, Minh Châu, Nhất Hạnh … đều là những con rắn hổ lửa phun nọc độc cực kỳ nguy hiểm, khiến cho thần kinh hầu hết dân Miền Nam bị tê liệt.
Dù đã lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm và đã giết hại cả gia đình Tổng thống, dù chính quyền sau cái gọi là Cách Mạng 1 Tháng 11 đã có nhà lãnh đạo như Quốc trưởng Phan Khắc Sửu là Cao Đài và Thủ tướng Phan Huy Quát là Phật giáo, nhưng vẫn bị cái bọn Việt Cộng giả sư tiếp tục chống bằng luận điệu vu cho chính quyền Phan Khắc Sửu – Phan Huy Quát là chính quyền “Diệm Không Diệm” để lật đổ. Công lao của “Phật giáo Tranh đấu” (tức là công cụ của Việt Cộng) đối với Đảng rất lớn. Cho nên ngày nay, Việt Cộng đền ơn “Phật giáo Tranh đấu” bằng cách xây miếu thờ Hòa thượng Thích Quảng Đức (bị nướng) một cách trang trọng.
(Ghi chú của tác giả: “Phật giáo Tranh đấu” là danh xưng mà Việt Cộng đặt cho bộ phận xâm lăng Miền Nam của chúng; chứ không phải Phật giáo thờ Đức Thích Ca)

2b/ Âm mưu của Trung Cộng lật đổ ngôi vị bá chủ hoàn cầu của Mỹ để thống trị thế giới rõ như ban ngày, nhưng đảng Dân Chủ rất giống “Phật giáo Tranh đấu”, bất cần biết cái chết cho bản thân chúng đang hiện ra trước mắt, vẫn hăng say tranh đấu để truất phế (impeach) cho kỳ được một nhà lãnh đạo yêu nước thương dân với quyết tâm chống lại kẻ thù hung hiểm. Đảng Dân Chủ đã thấy “quan tài”, nhưng không nhỏ lệ !
Thủ đoạn của đảng Dân Chủ cũng bẩn thịu, dơ dáy không khác gì “Phật giáo Tranh đấu”: Vu khống, chụp mũ, bạo hành. Xin các đệ tử của Đức Phật Thích Ca hãy mở to mắt ra để thấy cái bọn mệnh danh “Phật giáo Tranh đấu” không phải là Phật giáo, mà chúng là Ma giáo đó!

3a/ “Phật giáo Tranh đấu” vận động hòa bình, chấm dứt chiến tranh, đòi Việt Nam Cộng Hòa buông súng, biểu tình đuổi Mỹ ra khỏi Miền Nam. nhưng không hề có một lời yêu cầu Việt Cộng ngưng chiến và rút quân về Miền Bắc. Miền Nam là nạn nhân, nhưng bọn “Phật giáo Tranh đấu” lại kết tội Miền Nam hiếu chiến.

NHÂN ==========> QUẢ 

3b/ Đảng Dân Chủ thừa biết đoàn người di dân bất hợp pháp tràn sang biên giới phía Nam là một cuộc xâm lăng không vũ trang do âm mưu Trung Cộng điều động, nhưng đảng Dân Chủ nhất quyết đòi mở toang biên giới để cho bọn buôn lậu ma túy, buôn người và quân cướp có thành tích được tự do vào nước Mỹ để có quyền bầu cử và hưởng trợ cấp xã hội miễn phi, với bảo hiểm ý tế miễn phí.
“Phật giáo Tranh đấu” dùng chùa để tàng trữ vũ khí và chứa chấp sư trốn quân dịch. Đảng Dân Chủ có “Sanctuary Cities” cũng chứa chấp bọn sát nhân.

4a/ Việt Nam Cộng Hòa đối xử với tù binh rất nhân đạo, không hề bị tra tấn hay bị bỏ đói, nhưng vẫn bị phe “Tranh đấu” vu là chuồng cọp, vi phạm nhân quyền.

4b/ Cơ quan bảo vệ biên giới giữ những di dân bất hợp pháp để thanh lọc thành phần, Đảng Dân Chủ gọi đó là trại tập trung Đức Quốc Xã, bắt buộc di dân phải uống nước trong bồn cầu vệ sinh. Sự điêu ngoa của đảng Dân Chủ được bọn Truyền Thông bất lương phụ họa một cách trơ trẽn.

5a/ “Phật giáo Tranh đấu” lập ra Hội đồng Nhân dân Cứu quốc để làm tay sai cho Đế quốc Nga Tàu, nhưng chúng gọi quân, cán, chính Miền Nam là ngụy quân, ngụy quyền, tay sai Đế quốc Mỹ.

5b/ Đảng Dân Chủ lập ra Phong trào “Black Lives Matter” nhằm phân biệt chủng tộc, nhưng khi đảng Dân Chủ bị ai phê bình về sự sai trái thì chúng liền đổ tội cho người đó là kỳ thị chủng tộc (racist). Chúng học thói tai ngược của Việt Cộng!
“Phật giáo Tranh đấu” chính là kẻ nội thù trong cuộc chiến đấu bảo vệ nền tự do dân chủ của Miền Nam chống lại Cộng Sản Miền Bắc. Đảng Dân Chủ hiện nay cũng chính là kẻ nội thù nuôi quyết tâm lật đổ chính quyền dân cử Donald J. Trump, bất kể hiểm họa Trung Cộng, Iran và Bắc Hàn.
Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa không thua Quân Đội Cộng Sản. Chế độ Việt Nam Cộng Hòa có tự do, dân chủ, quyền con người được tôn trọng, tức là có chính nghĩa, nhưng lại thua một chế độ phi chính nghĩa, phi dân tộc là vì bọn nội thù làm tay sai cho giặc vu khống Miền Nam phạm tội đàn áp tôn giáo, nên mất chính nghĩa.

Vì “Phật Giáo tranh đầu” làm tay sai cho giặc nên nền văn minh đã phải thua chế độ man rợ

Quân Đội Hoa Kỳ tân tiến, thiện chiến vào bậc nhất thế giới, nhưng chiến thắng Quân Đội Nhân Dân Trung Cộng chưa chắc đã dễ dàng. Vì nếu nhân viên CIA, FBI của chế độ Barack Obama còn nằm vùng trong bộ máy An Ninh mà chính quyền Donald Trump chưa thanh lọc hết, thì sự thất trận cũng sẽ giống như Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa bị tan rã vì tay sai Việt Cộng làm nội tuyến.

Ngoài ra, có một sự tương đồng giữa Việt Nam Cộng Hòa và Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ khá lạ lùng:

1a/ Không ai biết một cách chắc chắn Hồ Chí Minh là người Việt Nam hay người Tàu. Hồ Chí Minh du nhập vào nước Việt Nam một thứ chủ nghĩa ma quỷ gọi là Cộng Sản làm tiêu tan nền tảng gia đình, tôn giáo, văn hóa Việt Nam.

1b/ Không ai biết một cách chắc chắn Barack Hussein Obama là người sinh ra ở Hoa Kỳ hay ở Kenya. Không ai biết chắc Barack Hussein Obama trong buổi “National Day Prayer” cầu nguyện Chúa Jesus hay Mohammed. Obama cũng muốn áp đặt Xã Hội Chủ Nghĩa trên đất nước Hoa Kỳ, nên làm đồ đệ của thủ lãnh cộng sản Frank Davis Marshall, khiến cho nền chính trị Hoa Kỳ trở nên vô đạo đức, nói dối như ranh và mất hoàn toàn khả năng biết xấu hổ giống như Việt Cộng.

2a/ Tổng thống Ngô Đình Diệm đã vào Nhà Dòng, dự tính đi tu. Nhưng vua Bảo Đại phải đem trách nhiệm đối với Non Sông để làm áp lực, khiến cho ông Diệm đành chấp nhận làm Thủ tướng trong một Đất Nước điêu tàn và một xã hội mục nát vì Thực dân Pháp đô hộ. Sài gòn thời đó có hai sòng bạc lớn Kim Chung, Đại Thế Gới, xóm đĩ Bình Khang và loạn quân Bình Xuyên do Pháp dung túng. Tổng thống Ngô Đình Diệm đã dẹp được loạn và vực dậy Miền Nam thành một quốc gia được thế giới kính nể.
Ông Diệm là một người đạo đức, có công lớn, nhưng lại bị bọn ma quỷ phỉ báng, miệt thị đủ điều tồi tệ và cuối cùng hứng chịu một cái chết thê thảm bởi bọn phản loạn.

2b/ Nhà tỷ phú từng trả lời bà Oprah Winfrey và nhà báo Larry King từ thế kỷ trước rằng ông không muốn ứng cử làm Tổng thống, vì ông bằng lòng với cuộc sống của nhà tỷ phú. Sở dĩ ông phải ứng cử Tổng thống năm 2016 là vì Barack Hussein Obama đã làm cho kinh tế nước Mỹ có nguy cơ phá sản (trong 8 năm cầm quyền Obama đã tăng nợ công lên 20 ngàn tỉ, bằng tổng số nợ công của các đời Tổng thống gộp lại), tinh thần Quân Đội xuống cấp, vũ khí không được tân trang, và nạn chia rẽ chủng tộc bị sử dụng với ý đồ làm suy yếu tiềm lực quốc gia. Trong hai năm cầm quyền, Tổng thống Trump đã vực dậy nền kinh tế, các hãng xưởng của Mỹ ở ngoại quốc kéo về bản địa, nạn thất nghiệp giảm, thế giới Hồi giáo– ngay cả Bắc Kinh – cũng nể phục. Nhưng bọn Dân Chủ và Truyền thông thổ tả vẫn bôi nhọ, phỉ báng Tổng thống Donald Trump!
3a/ Miền Nam có những nặc nô góp phần to lớn vào sự nghiệp bán nước. Đó là Nguyễn thị Bình, Ngô Bá Thành (tên thật là Phạm thị Thanh Vân), Ni sư Huỳnh Liên, Nguyễn thị Đoan Trinh (con gái Nguyễn Đóa).

3b/ Hoa Kỳ cũng nẩy sinh một loại nặc nô tân thời, cũng muốn làm cho Hoa Kỳ sụp đổ để dựng lên một Nhà Nước Xã hội Chủ Nghĩa Những nặc nô đó là Ilhan Omar, Alexandria Ocasio-Cortez, Rashida Tlaib and Ayanna Pressle.

Tổng thống Ngô Đình Diệm và Tổng thống Donald Trump đều là tín đồ có đức tin mạnh mẽ vào Thiên Chúa. Con quỷ Việt Cộng đã hạ sát Tổng thống Ngô Đình Diệm, chẳng biết bọn đảng Dân Chủ chạy theo Cộng Sản có thể giết nổi hay không ?
Tôi có thể nói một cách chắc chắn rằng nếu Đảng Dân Chủ bằng cách này hay cách khác giết Tổng thống Donald Trump thì nước Mỹ sẽ tiêu tùng, giống như nước Việt Nam Cộng Hòa đã mất sau khi Việt Cộng hạ sát Tổng thống Ngô Đình Diệm !
Tôi khen bà Ngô Đình Nhu dám nói thẳng chính bọn Việt Cộng đã “barbecue” Hòa thượng Quảng Đức. Nay tôi hết sức đồng ý với câu nói của Tổng thống Donald Trump rằng nếu ai không thể yêu nước Mỹ thì hãy rời nước Mỹ. Khi tôi đọc lời tuyên bố của bà Julia Gillard, nữ Thủ tướng nước Úc, về vấn đề người Hồi giáo muốn áp đặt luật Sharia lên nước Úc, sau vụ thảm sát ở Bali, nội dung như sau:

“Văn hóa nước Úc này đã được phát triển qua hai thế kỷ đấu tranh, thử thách và chiến thắng bởi hàng triệu đàn ông và phụ nữ đi tìm kiếm tự do. Chúng tôi chủ yếu nói tiếng Anh, không phải tiếng Tây Ban Nha, tiếng Lebanon, tiếng Ả Rập, tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Nga hoặc bất kỳ ngôn ngữ nào khác. Do đó, nếu bạn muốn trở thành một phần của xã hội chúng tôi thì hãy học ngôn ngữ nước chúng tôi.

Đây là Quốc gia của chúng tôi, đất nước của chúng tôi và lề lối cuộc sống của chúng tôi. Niềm tin của chúng tôi là Kitô giáo, cách sống của chúng tôi là Tự Do. Các bạn xin vào sống ở đất nước này; chứ chúng tôi không bắt buộc. Nhưng một khi bạn đã phàn nàn, than vãn và không tôn trọng Lá Cờ của chúng tôi thì các bạn hãy trở về cái nơi mà các bạn cảm thấy hạnh phúc”.

Từ lâu tôi ao ước có một nhà lãnh đạo Hoa Kỳ biết nói những lời cứng rắn như bà Thủ tướng Julia Gillard của nước Úc. Rất tiếc! Các nhà chính trị lãnh đạo Hoa Kỳ chỉ biết mỵ dân, đạo đức giả nên mới xảy ra vụ khủng bố 911 và các cuộc khủng bố khác.

Việt Cộng cũng giống như Hồi giáo quá khích, lợi dụng lòng quãng đại của dân Mỹ, chúng phải vâng lệnh Trung Cộng gửi gián điệp để tuyên truyền, bôi nhọ, lủng đoạn, phân hóa Cộng đồng Người Việt Quốc gia. Việt Cộng đã bỏ tiền để trả công cho bọn truyền thông Việt và những cái mặt mo mang danh nghĩa tị nạn cộng sản lại điên cuồng chống Donald Trump, chỉ vì ông đòi xóa sổ Chủ nghĩa Xã hội.

Tôi mong mỏi Tổng thống Donald Trump đắc cử nhiệm kỳ II để đủ thời giờ đánh tan tham vọng bành trướng của Trung Cộng, lúc đó Việt Cộng cũng tiêu tan, hết đường lợi dụng nước Mỹ và Cộng đồng Tỵ Nạn lúc đó sẽ trở nên sạch sẽ, hết nạn chia rẽ.
Hoa Kỳ đang có những phần tử phản bội phá hoại, giống như Việt Nam Cộng Hòa đã bị bọn phản bội bán nước. Sức mạnh của Hoa Kỳ không một quốc gia nào đánh đổ, ngoại trừ chính nhân dân Hoa Kỳ ủng hộ những chính trị gia lưu manh hô hào Xã hội Chủ nghĩa bằng những hứa hẹn miễn phí (free) mọi chuyện.

Nếu bọn chính trị gia Dân Chủ giành được quyền lãnh đạo, thì Hoa Kỳ sụp đổ, sẽ có hai khả năng xảy ra :

1/ Toàn nhân loại sẽ chịu số phận nô lệ giống Tây Tạng, Tân Cương hoặc Việt Nam.
2/ Nếu Tướng lãnh Hoa Kỳ không chấp nhận làm nô lệ Trung Cộng, sẽ đảo chánh, để hạ bệ bọn cầm quyền Xã hội Chủ nghĩa và chiến tranh nguyên tử sẽ xảy ra. Lúc đó, thế giới sẽ cáo chung, vì không ai có thể sống sót sau cuộc chiến tranh nguyên tử toàn diện.
Vậy nhân dân Hoa Kỳ biết khôn, không nghe lời dụ dỗ của bọn chính trị gia Dân Chủ thì nước Mỹ sẽ hùng cường, được sống trong hòa bình, hạnh phúc.

Bằng Phong Đặng văn Âu.

Image may contain: one or more people and text
Image may contain: 1 person, crowd and outdoor
Image may contain: one or more people, people standing and outdoor
Image may contain: 1 person, selfie and closeup
Image may contain: 4 people, people smiling, eyeglasses, closeup and outdoor

Richard Vũ Nguyễn và bạn gái bị phong tỏa tài sản gồm 4 nhà, nhiều xe

Ông Richard Vũ Nguyễn và bạn gái của ông, cô Mai Đỗ, bị tòa án liên bang ra lệnh phong tỏa tài sản bao gồm nhiều căn nhà, xe hơi, xe mô tô, tài khoản ngân hàng, cùng nhiều thứ khác, trị giá hàng triệu đô la.

Sông càng sâu càng tĩnh

Le Tu Ngoc is with Cuong Ly.

Sông càng sâu càng tĩnh

Ở một ngôi làng nọ, có hai cha con người đàn ông trung niên sống cùng nhau. Một hôm trời đẹp, người cha rủ con trai đi vào rừng dạo chơi. Cậu con trai vô cùng cao hứng đi cùng bố. Hai cha con đi đến đoạn đường uốn lượn thì dừng lại.

Trong một phút trầm lặng ngắn ngủi, người cha hỏi con: “Con trai! Ngoài tiếng chim đang hót ra, con còn nghe được thấy tiếng gì khác không?”
Cậu bé sau một hồi lắng nghe liền trả lời cha: “Cha ơi, con còn nghe được cả tiếng xe ngựa nữa ạ!”

Người cha lại hỏi tiếp: “Đúng rồi! Đó là một chiếc xe ngựa trống, không chở gì cả.”

Cậu con trai ngạc nhiên hỏi lại: “Chúng ta con chưa nhìn thấy nó, sao cha lại biết đó là chiếc xe ngựa trống rỗng?”

Người cha đáp: “Từ âm thanh con có thể dễ dàng nhận ra đó là một chiếc xe trống không. Xe ngựa càng trống rỗng, thì âm thanh sẽ càng to.”

Về sau này, cậu con trai trưởng thành, là một người thông minh, giỏi giang và thành đạt. Mỗi lần cậu chứng kiến một ai đó dùng lời lẽ ba hoa, lỗ mãng để nói chuyện, tự cho là mình đúng, tự cao tự đại, hạ thấp người khác thì cậu đều nhớ đến lời nói của cha vẫn như đang văng vẳng bên tai mình: “Xe ngựa càng trống rỗng thì âm thanh sẽ càng to.”

Những người đã từng qua sông cũng biết rằng, trước khi qua sông, người ta thường lấy một hòn đá ném nó xuống nước để phỏng đoán độ sâu của con sông. Bọt nước bắn lên càng cao thì chứng tỏ nước sông càng cạn, càng nông. Trái lại, nơi nào không có bọt nước bắn lên, không nghe thấy âm thanh lớn thì chứng tỏ chỗ ấy nước càng sâu, thậm chí sâu không thể đo được…

Nước càng sâu, chảy càng không có tiếng động. Xe ngựa càng trống rỗng thì tiếng động càng lớn. Sự đời vẫn thường hay như thế.

Mai Trà biên dịch

Image may contain: outdoor