Liệt sĩ mà đội mồ sống dậy được là vặn họng mấy thằng tổ chức à !

Liệt sĩ mà đội mồ sống dậy được là vặn họng mấy thằng tổ chức à !
 

Image may contain: 5 people, people standing and crowd
Image may contain: 1 person, sitting and child
Image may contain: 4 people, crowd and outdoor
Image may contain: 5 people, night
+5
Sài Gòn trong tim tôi

1. Đêm 27/7, tỉnh Hải Dương xảy ra chuyện khó tin: các em học sinh tiểu học bị điều động ra ngồi gác mộ liệt sĩ.

Một buổi ca hát công ơn của các liệt sĩ diễn ra, các bác thương binh bộ đội còn sống thì ngồi thụ hưởng với nét mặt quan trọng, không ai có ý kiến về con cháu mình phải trình diễn trong đêm như vậy.

Không rõ chuyện này, các phụ huynh có được xin ý kiến không.

(Theo Fb nhạc sỹ Tuấn Khanh)

2. Nửa đêm nửa hôm bỏn bắt các em học sinh ra ngồi chồm hỗm ngoài nghĩa trang, mỗi em cạnh một mộ và gọi đó là tri ân. Đại biểu thì ngồi ghế mắc rạp thuốc nước đàng hoàng.

Bên trên là sân khấu các cô hát hò, các cụ ngâm thơ và đại biểu đọc diễn văn vô cùng thống thiết cả tiếng đồng hồ.

Hành người sống, ngược đãi trẻ em, lãng phí thuế/quỹ, quấy quả nơi an nghỉ người đã khuất […]

(Theo Fb Thanh Mai)

ĐẢNG VÀ CHỦ QUYỀN CHỈ CÓ MỘT!

ĐẢNG VÀ CHỦ QUYỀN CHỈ CÓ MỘT!

Ngô Trường An

Nghe báo đảng hô hào, vận động toàn dân bảo vệ chủ quyền đất nước, phẩm giá dân tộc. Chợt nhớ lại cách đây 40 năm, đảng cũng vận động toàn dân đứng lên chống giặc bành trướng bá quyền Bắc Kinh, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ. Cũng trong năm đó, ông chủ tịch nước Tôn Đức Thắng phát lệnh tổng động viên, tất cả lên đường ra trận chống giặc cứu nước.

Hàng trăm ngàn học sinh, sinh viên xếp bút nghiên lên đường xông pha giết giặc. Hàng chục ngàn chiến sĩ phải hy sinh máu xương của mình để giành giật lại từng tất đất của Tổ Quốc. Nhưng, khi quân xâm lược đã bị đánh bật ra khỏi biên giới, giành lại được toàn vẹn chủ quyền, thì không lâu sau đó, lãnh đạo đảng csVn chủ động mò sang TQ cầu hòa?!

Họ (đcs VN) tôn TQ là bạn vàng, là láng giềng tốt, là đồng chí tốt…. Họ quên mất cách đó không lâu, chính thằng láng giềng tốt mất dạy này, thằng đồng chí tốt lưu manh này xua nửa triệu quân qua tàn sát hàng vạn đồng bào của mình. Họ quên luôn cái tên của kẻ xâm lược, đến nỗi, những chiến sĩ hy sinh trong cuộc chiến này, họ không biết các liệt sĩ ấy chiến đấu với ai nên chỉ ghi đơn giản: liệt sĩ thời kỳ biên giới?!

Ngày nay, TQ lại đem tàu chiến xâm lược lãnh hải thì họ lại vận động toàn dân bảo vệ chủ quyền? Đặt giả sử, nếu, toàn dân bảo vệ được chủ quyền lần này rồi sau đó thì sao?

Khỏi cần nói thì ai cũng biết. Với Phương châm 16 chữ vàng giữa 2 đảng cộng sản, trong đó có điểm: “lý tưởng tương thông; vận mệnh tương quan”. Như vậy thì giữa 2 đảng cũng là một, 2 nước cũng là một (như nhau). Thì chủ quyền ở đâu nữa mà bảo vệ?

Tóm lại, còn đảng csVn cai trị thì chủ quyền đất nước coi như đã mất về tay giặc Tàu. Dân không còn cơ hội để bảo vệ chủ quyền đất nước nữa!

Trừ khi, đảng csVn thoái vị và trao quyền lại cho nhân dân. Chỉ có như thế tổ quốc VN mới độc lập, dân tộc VN mới trường tồn.

Nguồn: Fb Ngô Trường An
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=2117590771684891&id=100003019675969&ref=content_filter

No photo description available.

Đất nước của những oan hồn…

Đất nước của những oan hồn…

27-7-2019

Đối với cá nhân tôi, bất kì ai chết đi vì dân, vì nước đều được gọi là liệt sĩ, đều xứng đáng được tôn trọng. Dù là phe nào đi nữa xin bạn đừng rủa xả những tử sĩ đã hy sinh xương máu vì lý tưởng bảo vệ Nhân Dân, Đất Nước.

Con đường có thể không đúng nhưng lý tưởng, nhiệt huyết, tình yêu thương của họ mãi đáng trân trọng. Họ đã nằm xuống nơi chiến trường thì đúng sai, đẹp xấu cũng gấp lại. Quan trọng là kẻ trong hiện tại sống và cống hiến ra sao để hậu thế không nhìn việc hiện tại mà nguyền rủa tiền nhân.

Tôi đã đến Nghĩa trang Biên Hòa và cũng đến Ngã ba Đồng Lộc. Tôi đã nhìn vào bia tưởng niệm của mười cô gái trẻ, phía sau là 10 ngôi mộ nằm giữa núi rừng miền Trung. Họ trẻ, còn rất trẻ. Tôi dám chắc rằng họ ra đi chỉ đơn giản với ý nghĩ báo ân đất nước, thống nhất đất nước. Trong họ chưa từng có ý nghĩ “cướp” của ai cả.

Họ là những cô gái Thanh Niên Xung Phong với nhiệt huyết tuổi trẻ dâng tràn, với mong muốn phục vụ Nhân Dân. Miền Nam trong họ chỉ là những lời kể, giữa bóng tối thăm thẳm của núi rừng họ cần mẫn lao động mà không màng đến danh lợi.

Mười oan hồn của những cô ở Ngã ba Đồng Lộc. Ảnh trên mạng

Lực lượng Thanh Niên xung phong hôm nay có thấy hổ thẹn với tiền nhân hay không? Khi các doanh nghiệp TNXP liên tục báo lỗ, liên tục sai phạm? Lý tưởng ban đầu ra đi là gì? Lời hứa với Nhân Dân để đâu?

Nếu ngày đó, người dân Cát Lái biết được chính quyền sau này lấy đất của mình hoán đổi cho người nhà cán bộ. Họ sẽ lựa chọn ra sao? Nếu họ biết Quân đội kết hợp với qhính quyền thu hồi đất của họ rồi đền như bố thí. Mặc kệ họ đồng ý hay không để xây dựng cảng Cát Lái kinh doanh thu lãi. Liệu bộ đội có nằm vùng được ở Cát Lái hay không?

Nếu dân vùng Bưng sáu xã biết con cháu của họ bị “cưỡng chế quy hoạch” thì họ có mở đường cho cách mạng hay không? Những kẻ phá hại Đất Nước hôm nay được bao nhiêu người từng cầm súng bảo vệ Nhân Dân? Hay các vị là những kẻ kế thừa?

Người nằm xuống chỉ mong Nhân Dân no ấm, giàu mạnh. Tôi chắc rằng họ không mong các vị xây tượng đài họ gây nợ, gây đói nghèo cho Nhân Dân. Đừng mạo danh tiền nhân như thế! Đừng dâng hoa, thắp hương, đừng ca hát vinh danh tiền nhân để rồi sau đó làm những hành động gây ô nhục ngàn đời cho họ.

Âm siêu – Dương thới. Những âm hồn vật vã vì Đất Nước bị phá nát đêm đêm ai oán khắp non sông. Liệu rồi Dương (gian) có thới (thái bình) được không?

Từ cái lon đến cái lu

Từ cái lon đến cái lu

Huy Phương

Cả nước đang cười ầm lên vì chuyện cái lu của Tiến Sĩ Phan Thị Hồng Xuân vì bà đưa ra ý kiến, mỗi nhà dân ở Sài Gòn nên có một cái lu chứa nước để chống ngập mỗi khi có trời mưa. (Hình minh họa: Q.D./Người Việt)

Cuộc đời quá khổ và quá buồn, nên đôi khi chúng ta cần một vài phút “thư giãn,” để giãn ra cái gì đang căng và thư thả lại cái gì đang gấp. Muốn được như vậy cứ mở vào những trang báo Việt Nam là đủ. “Tuổi già hạt lệ như sương,” khóc thì khó có nước mắt, nhưng cười thì hỉ hả, miễn là giữ lại hàm răng giả thật chặt. “Cười ra nước mắt!” Ai than là tuổi già khô nước mắt để khóc, nhưng lúc cười nước mắt lại tuôn, vậy cười hay khóc cũng giống nghĩa như nhau.

Tôi nghĩ chưa lúc nào đất nước Việt Nam lại có những đầu óc siêu phàm như hôm nay, đúng như thành ngữ người ta đã hoang tưởng dùng nó để tự ca tụng mình là “đỉnh cao trí tuệ!” Không những đã được mang danh trí thức mà còn đầy những thứ khoa bảng. Việt Nam hiện nay có hơn 24,000 tiến sĩ và mỗi năm có chỉ tiêu đào tạo thêm khoảng 350 tiến sĩ, thống kê ra thì cứ hơn một ngày thì đất nước có thêm một tiến sĩ? Trong hơn 72,000 giảng viên đại học Việt Nam, số thạc sĩ là 43,000, tiến sĩ là 16,500. Tin hay không tin là quyền của mỗi người.

Những giới chức như đại biểu nhân dân, giám đốc, khoa trưởng khi đã kiếm được chỗ ngồi yên ấm, thì tốt hơn là nên “ngậm miệng ăn tiền” cho qua buổi, đàng này như sợ người ta quên, hay không biết tới mình, nên đã cố gắng kiếm cơ hội để phát biểu đôi câu “để đời,” không phải lưu danh muôn thuở mà tiếc thay lại “lưu xú vạn niên!”

Bà Phan Thị Hồng Xuân

Gần đây, cái thứ “anh hoa” này lại có phong trào “phát tiết” ra từ phe phụ nữ, mà sao thời nay đàn bà lắm miệng nhiều đến thế? Hãy nghe một giáo sư-tiến sĩ là Vũ Thị Nhung, chủ tịch Hội Phụ Sản TP.HCM, khuyến khích các bậc cha mẹ: “Để giúp đời sống tình dục của con cái mình trong tương lai, cha mẹ hãy thể hiện                                     cách làm tình với nhau trước mặt bọn trẻ.”

Có lẽ vì đang ám ảnh cái ấy và chuyện ấy, khi hãng Coca-Cola Việt Nam quảng cáo sản phẩm của mình bằng slogan “Mở lon Việt Nam” thì bà khác là cục trưởng Cục Văn Hóa Cơ Sở thuộc Bộ Văn Hóa-Thể Thao và Du Lịch, la toáng lên rằng: “Từ ‘lon’ đứng một mình, không gắn với từ Coca-Cola hay bia, có thể được hiểu theo rất nhiều nghĩa; nếu bị thêm dấu, thêm mũ trong các quảng cáo ngoài trời sẽ rất phản cảm!”

Cục trưởng Cục Văn Hóa Cơ Sở cũng nói rõ: “Việc gắn chữ ‘lon’ như cách của Coca-Cola mà không có danh từ, trạng từ ở phía sau như ‘ở Việt Nam,’ ‘tại Việt Nam’… là phản cảm, thiếu thẩm mỹ… Hãy giả sử nếu người ta thêm dấu, thêm mũ vào cho từ đó… Từ ‘lon Việt Nam’ có rất nhiều vấn đề!”

Hãng nước ngọt này bị phạt tiền và bảng quảng cáo phải hạ xuống, bỗng chốc mà cái tên Ninh Thị Thu Hương nổi lên như cồn. Quần chúng một mặt buồn cười cái ngớ ngẩn, có quyền lực đang áp đặt một biện pháp lên một dòng chữ quảng cáo bình thường không có gì phải lo sợ vì sự xỏ xiên, xuyên tạc của nó. Chỉ sợ rồi đây, những đầu óc ngu và… ngoan (cố) thế này sẽ đi vào chỗ tăng trưởng quyền lực và cấm đoán thêm cách dùng chữ nghĩa, bằng lối tư duy sợ… bỏ dấu nữa. Sẽ không còn ai dám nói đến cái thứ mà Việt Nam chưa sản xuất nỗi là con “bu-lon,” Hồng Kông nằm bên hông “Cho Lon,” và một loạt sinh hoạt “mung lon,” “gan lon,” “len lon,” “rua lon” của các ông lính…

Nỗi lo sợ của bà Cục Trưởng Ninh Thị Thu Hương là sợ thói quen “chụp mũ” của thiên hạ, trong đó có cả chính quyền. Thiên hạ thì thích “chụp mũ,” “đội ô” lên những chữ không có mũ, chính quyền công an thì thích chụp mũ lên những cá nhân không có mũ, bằng những cái mũ “âm mưu lật đổ chính quyền,” “làm gián điệp ngoại quốc,” “tổ chức Việt Tân…” được kèm theo với vài chục năm tù tội.

Dư luận chưa hết bàn tán chuyện cái lon, thì tiếp đến là chuyện cái lu.

Chúng ta đã biết, đối với người dân thành phố Sài Gòn thì chuyện ngập lụt mỗi khi trời mưa là chuyện vô phương cứu chữa, bao nhiêu kế hoạch, công trình đề ra rồi cũng không đi đến đâu, dân nghe chính quyền nói nhiều mà không thấy tình trạng thay đổi. Nhà nước biện bạch: thứ nhất là thiếu tiền, thứ hai là nhân lực, thứ ba là thời gian, với khối lượng như thế không thể làm trong thời gian ngắn được.

Câu chuyện cái lu bắt đầu từ chiều 12 Tháng Tư, 2019, tại phiên họp của Hội Đồng Nhân Dân TP.HCM, đại biểu Phó Giáo Sư-Tiến Sĩ Phan Thị Hồng Xuân, kiêm một lố chức tước, chủ tịch Hội Hữu Nghị Việt Nam-Đông Nam Á, phó chủ tịch kiêm tổng thư ký Hội Dân Tộc Học-Nhân Học TP.HCM, giảng viên tại Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn TP.HCM, đã đưa ra ý kiến, mỗi nhà dân ở Sài Gòn nên có một cái lu chứa nước để chống ngập mỗi khi có trời mưa.

Cả nước đang cười ầm lên vì chuyện cái lu của Tiến Sĩ Hồng Xuân, thì bà phân bua với báo chí: “Đây là giải pháp tôi rất tâm huyết, nghiên cứu kỹ lưỡng nên mới đề xuất. Đây là ứng dụng từ giá trị văn hóa bản địa (?).” Bà cũng nói chuyện này bên Nhật, bên Phi người ta đã làm và không thấy bị ngập. Bà cũng chê người dân “không đủ trình độ,” nghĩa là còn ngu, để hiểu giải pháp “trí tuệ” dùng lu chống ngập của bà!

Người dân phản bác rằng, dù có hàng triệu cái lu cũng không thể chống được úng ngập khi nền xây dựng đô thị thấp, khi có nước sông dâng cao không thể chảy thoát  ra ngoài được. Hệ thống hạ tầng kỹ thuật, nhất là kỹ thuật thoát nước và chống ngập úng không theo kịp với tốc độ phát triển đô thị. Hệ thống thoát nước cũ, nhỏ dẫn đến không đáp ứng được nhu cầu, trong khi người dân vẫn đốn rừng, lấn chiếm, san lấp ao hồ, xả rác ra kênh rạch, làm tắc nghẽn hệ thống thoát nước. Và nước mưa chảy xuống mỗi nhà đã có lu đựng, nước mưa chảy ngoài đường, trên sông hồ, ngoài đồng ruộng, lu đâu đủ mà hứng và nước ấy chảy đi đâu?

Có người đùa cho rằng họ hàng nhà bà phó tiến sĩ, chắc quê quán ở Lái Thiêu, đang có nghề sản xuất lu đựng nước! Báo Sài Gòn Giải Phóng còn bênh vực tối đa phát minh của bà, so sánh bà với nhà khoa học thông thái là Galileo Galilei, vào thế kỷ thứ XVI, đã tìm ra những định lý về khoa học, nhưng vào thời điểm đó, quan điểm của ông không được chấp nhận và bị quản thúc tại gia cho đến chết.

Giải pháp lấy lu chống ngập của Phan Thị Hồng Xuân không khác gì suy nghĩ phát xuất từ đầu óc ngây ngô của một học sinh lớp Ba trường làng. Nhưng bà này hiện nay là cấp cao của nhiều hội hè và lại là giáo sư Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn ở Sài Gòn, làm tôi đâm ra nghi ngờ, phải chăng đây một trong những giáo sư, tiến sĩ, đặc trưng của loại khoa bảng “học giả-bằng mua?” và tiến thân nhờ đảng?

Sau chuyện cười “cái lon,” tiếp đến “cái lu,” rồi ra nay mai, sẽ là cái gì nữa đây, xin vui lòng cho biết tiếp, thưa quý bà? (Huy Phương)

Đất đai Thủ Thiêm và đồ mã Ba Đình

Đất đai Thủ Thiêm và đồ mã Ba Đình

S.T.T.D. Tưởng Năng Tiến

(Hình: Blog Tưởng Năng Tiến)

Sinh lão bệnh tử là lẽ tự nhiên của kiếp người. Tuy thế, khi còn trẻ, tôi vẫn cứ tưởng rằng đó là chuyện của người nào khác (thôi) chớ không mắc mớ gì ráo tới mình. Tưởng vậy, tất nhiên, là Tưởng Tầm Bậy. Mấy năm nay, những năm cuối đời, tôi phát bệnh tùm lum (suyễn, thống phong, cao huyết áp…) nên mới chợt nhận ra là cái chết – ngó bộ – cũng không còn xa xôi mấy.

Từ đó, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện hậu sự với không ít âu lo. Dù gần cả đời sống ở Hoa Kỳ nhưng tôi nói tiếng Anh không được rành rẽ lắm. Cứ hình dung ra cảnh một đêm trăng ngà, trong cái nghĩa trang toàn là ma (Mỹ) đang chuyện trò rôm rả mà mình lại ngồi thu lu (ở một góc xa) thì buồn bã và cô đơn hết biết luôn.

Đề nghị chúng ta hãy làm dân thường một vài giờ thì sẽ thấy tính mạng, nhân phẩm và tài sản của người dân dễ bị xâm hại, dễ bị xúc phạm như thế nào.
– Đại biểu Trương Trọng Nghĩa

Thôi sao được, Trời. Sinh lão bệnh tử mà! Suy nghĩ cả buổi tôi mới tìm ra một giải pháp vẹn toàn. Đốt. Xong dặn con cái bỏ tro vô cái lon sữa bò mang gửi về VN đặt ké trong phần mộ của song thân.

Khoẻ!

Khỏi tốn kém cắc nào mà còn được hưởng lợi nữa nha. Lợi cái là khi tụi nhỏ đốt vàng mã cho ông bà thì làm gì mà hai người không chia cho tui chút ít. Con mà ai lại không thương chớ, kể cả cái thứ con cái hư đốn và tệ bạc như tui, đúng không?

Thiệt là một phát kiến thần tình. Ai cũng “chơi” kiểu đó thì xứ sở đỡ hao tốn đất đai, lại còn bớt được nạn ô nhiễm môi sinh vì số vàng mã mang đốt hàng năm sẽ giảm đi không ít. Cứ như thế, không chóng thì chày, cái phố Hàng Mã ở Hà Nội sẽ đi đong là cái chắc.

Vấn nạn nghìn tỷ vàng mã mang đốt hằng năm, như thế, kể như xong. Vấn đề còn lại, nan giải hơn, là phải giải quyết dứt điểm mớ đồ mã của Đảng Cộng Sản Việt Nam kìa – một đảng chuyên làm hàng giả và làm rất khéo.

Xin nói qua về vài ba mặt hàng tiêu biểu, đã được bày bán khắp nơi:

Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam (M.T.G.P.M.N.) chả hạn. Nó được nặn ra vào ngày 20 Tháng Mười Hai, năm 1960, và nặn khéo đến độ khiến có người tưởng là đồ thật. Ðến khi được mang ra đốt, nó cháy như điên. Sự nghiệp cách mạng của nhiều người miền Nam cũng cháy theo (luôn) như đuốc! Đám tro tàn còn lại đã được đảng bỏ vô Mặt Trận Tổ Quốc (M.T.T.Q.) để khỏi vương vãi tùm lum.

Cái Mặt Trận này mới thực sự là một sản phẩm đặc sắc của dân làng Ba Ðình, có mặt từ Tháng Chín, năm 1955, tập hợp nhiều món đồ mã linh tinh khác (Hội Cựu Chiến Binh, Ủy Ban Tôn Giáo, Hội Nông Dân Việt Nam, Hội Phụ Nữ Việt Nam, Tổng Công Ðoàn…) khác. So với mặt hàng chiến lược này thì những thứ đồ mã vớ vẩn như M.T.G.P.M.N., Mặt Trận Giải Phóng Tây Nguyên, Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ & Hòa Bình… đều là chuyện nhỏ, nếu chưa muốn nói là đồ bỏ, chỉ có tính cách giai đoạn mà thôi.

(Hình: Báo Nghệ An)

Điều 9 của nước C.H.X.H.X.N.V.N. (2013) quy định: “Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam là cơ sở chính trị của chính quyền nhân dân; đại diện, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp, chính đáng của nhân dân; tập hợp, phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc, thực hiện dân chủ, tăng cường đồng thuận xã hội; giám sát, phản biện xã hội; tham gia xây dựng đảng, nhà nước, hoạt động đối ngoại nhân dân góp phần xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.”

Tất nhiên là nói chơi vậy chớ không phải vậy đâu. Ai mà tưởng vậy là Tưởng Tầm Bậy, và hậu quả rất khó lường. Trong một phiên họp của M.T.T.Q., vào ngày 30 Tháng Mười, năm 1956, Luật Sư Nguyễn Mạnh Tường lỡ góp ý với ĐCSVN (“Qua Những Sai Lầm Trong Cải Cách Ruộng Đất”) nên ông bị bị vùi dập thê thảm cho mãi đến khi nhắm mắt lìa đời.

Sáu mươi ba năm sau, sau hôm LS Nguyễn Mạnh Tường đọc diễn văn trước M.T.T.Q., bà Nguyễn Thị Thùy Dương (một dân oan ở Thủ Thiêm) uất ức cho biết:

“Cả đêm 18 đến rạng sáng 19 Tháng Sáu, 2019, tôi thức trắng sau bao nỗ lực cố gắng giành cho được 2 lá phiếu để phát biểu trong lần tiếp xúc cử tri. Mặt Trận Tổ Quốc Quận 2 cho đến Mặt Trận Tổ Quốc phường Bình Trưng Đông nơi tôi sinh sống nhất quyết không cho tôi đăng ký. Họ đổ lỗi lẫn nhau, họ chặn mọi con đường để tôi không thể nói.”

Nói cách khác kể từ năm 1955 cho đến nay, cái gọi là M.T.T.Q. không làm gì khác hơn là mượn danh nhân dân để bịt mồm của chính họ bằng nhiều phương cách mà điển hình nhất là “tổ chức hiệp thương” (đảng cử dân bầu) – theo nhận xét của ông Hà Sỹ Phu: “Anh nắm hết mọi sức mạnh trong tay, muốn bày đặt cái gì cũng được, anh có dành cho nhân dân một hội đồng để giúp anh thu thập tiếng nói của dân, hay anh lại tìm cách đưa bí thư tỉnh ủy, bí thư thành ủy sang phụ trách luôn… cho nhất quán?”

Do sự “nhất quán” này mà bi kịch Thủ Thiêm đã kéo dài gần hai mươi năm qua trong nín lặng. Cho đến khi sự việc không thể ém nhẹm được nữa, đại biểu Quốc Hội phải lộ diện thì họ hành sử trơ tráo đến độ khiến cho người dân phải ném giầy vào mặt.

Blogger Trân Văn kết luận: “Hệ thống công quyền như thế chính là hậu quả của một hệ thống chính trị ‘ưu việt’ hơn phần còn lại của nhân loại. Dưới sự lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối của đảng, ba đại biểu của Quốc Hội đại diện cho cơ quan đại diện ‘ý chí, nguyện vọng của toàn dân’ chỉ làm được một chuyện: Mỗi năm vài lần, trước và sau các kỳ họp Quốc Hội phơi mặt để dân chửi như một cách giúp họ hạ hỏa, đồng thời cũng là để xiển dương thể chế ‘dân chủ gấp vạn lần thiên hạ’. Mặt Trận Tổ Quốc (M.T.T.Q.) – tập hợp các tổ chức chính trị đại diện cho tất cả các giới, các thành phần khác nhau trong xã hội – cũng thế và cũng vì thế, mới bị cô Dương tố cáo: Cử tri muốn tiếp xúc với đại diện của mình tại Quốc Hội phải… đăng ký với M.T.T.Q. và nỗ lực duy nhất là… ngăn cản.”

Đã thế, người dân còn phải đóng thuế để nuôi dưỡng cái “lực cản vĩ đại” này. Trang Quản Lý Nhà Nước (State Management Review) tiết lộ:

“Nghiên cứu gần đây về ngân sách cho các hội, đoàn thể của Viện Nghiên Cứu Chính Sách Kinh Tế, Đại Học Quốc Gia Hà Nội cho thấy, NSNN ước tính chi khoảng 14 nghìn tỉ đồng cho toàn bộ khối này, gấp đôi dự toán cho Bộ Giáo Dục và Đào Tạo, Bộ Y Tế và gấp 5 lần cho Bộ Khoa Học và Công Nghệ… Nếu tính cả dự toán ngân sách cho Liên Minh Hợp Tác Xã Việt Nam thì tổng chi lên đến 1,615,710 tỷ đồng. Hầu hết các hệ thống hội đoàn, trong đó đặc biệt là các tổ chức CTXH, được tổ chức theo mô hình hành chính, có biên chế, trụ sở, xe…”

Thế còn Quốc Hội?

Đại biểu Trần Quốc Tuấn từ tỉnh Trà Vinh cho biết ông có được nghe một chuyên gia cung cấp thông tin rằng: “Nếu mỗi một phút chúng ta ngồi tại hội trường này thì nhà nước phải bỏ ra khoảng 2 triệu đồng, bình quân mỗi một kỳ họp như thế một ngày chúng ta mất khoảng 1 tỷ đồng.”

Blogger Trân Văn chi tiết hơn xíu nữa: “Nếu cộng thêm khoản lương phải trả cho cả các đại biểu Quốc Hội lẫn hệ thống tham mưu, giúp việc và chi phí kinh tế-xã hội (bao gồm: đất đai, nhà cửa, xe cộ, các tài sản khác) dành cho Văn Phòng Quốc Hội và 63 đoàn đại biểu Quốc Hội, tổng chi phí hàng năm cho việc vận hành, duy trì hoạt động của Quốc Hội Việt Nam có lẽ không dưới mức ngàn tỉ.”

Toàn là Đồ Mã không mà mắc dữ vậy, mấy cha? Mang đốt hết đi cho rảnh nợ. Mà dù không muốn đốt chăng nữa thì cũng đã đến lúc chúng phải cháy thôi.

Jackhammer Nguyễn: Hà Nội đu dây khó khăn hơn sau vụ Bãi Tư Chính

Hoa Kim Ngo

Trung Quốc nhất định không chịu rút khỏi bãi Tư Chính.

Những vấn đề pháp lý có vẻ như đã hai năm rõ 10: Đây là hải phận quốc tế, nhưng mà là thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, người Tàu đâu thể vô tìm kiếm tài nguyên được.

Có hai câu hỏi mà những nhà quan sát đặt ra:

1/ Bắc Kinh đang làm gì vậy?

2/ Việt Nam phải làm sao?

Về câu hỏi thứ nhất, ý kiến đáng chú ý nhất là của Giáo sư Ngô Vĩnh Long khi ông trả lời BBC: Người Tàu đang đẩy những nước cờ của họ trong cuộc tranh chấp Biển Đông lên mức tinh vi hơn.

Tôi đồng ý với ý kiến này, và xin bàn thêm là người Tàu đang dấn thêm một bước nữa để thỏa mãn tham vọng Vành đai Con đường của họ, đồng thời tránh được điều mà các nhà nghiên cứu lịch sử gọi là Bẫy Thucydides.

Bẫy Thucydides là gì? Lấy từ lịch sử Hy Lạp cổ đại, các nhà nghiên cứu lịch sử cho rằng, khi một nước đang vươn lên thành bá chủ tại một nơi nào đó, thì chiến tranh chắc chắn sẽ xảy ra với một bá chủ khác đã ngự trị lâu năm ở đó.

Lý thuyết này giải thích những xung đột như là thế chiến thứ nhất, nước Đức đang vươn lên phải tìm cách lật đổ đế quốc Anh, cuộc chiến thế giới thứ hai ở Thái Bình Dương, đế quốc Nhật đang vươn lên, cho nên đánh nhau với đế quốc Mỹ ở vùng biển này là không tránh khỏi, cuộc chiến tranh Mỹ – Tây Ban Nha cũng nằm trong bối cảnh đó.

Hiện nay, tại Biển Đông và châu Á – Thái Bình Dương, Trung Quốc đóng vai kẻ vươn lên, Mỹ là bá chủ lâu năm.

Sau khi Tổng thống Donald Trump lên cầm quyền, vào ngày 6/4/2017, ông gặp Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình ở Florida. Cùng ngày đó, báo New York Times cho chạy bài của nhà nghiên cứu chính trị người Mỹ là Graham T. Allison, nói rằng, cả Mỹ và Trung Quốc đều có trách nhiệm về đạo đức để tránh cái bẫy Thcydides, tức nói nôm na là tránh một cuộc chiến tranh.

Có vẻ như hai bên đã và đang thực hiện “trách nhiệm đạo đức” đó.

Về phía Trung Quốc, đưa tàu bè có vũ trang, hoạt động kinh tế, chấn ngay cửa ra của eo Malacca về phía Bắc, là một mong muốn từ lâu, kiểm soát hải lộ Biển Đông, tiến lên lên làm chủ Đông Bán Cầu. Tư Chính (Vanguard) chính là một bước cờ trong ván cờ lớn đó.

Có phải là họ làm điều đó trong lúc người Mỹ đang bị lo ra vì những xào xáo nội bộ, vì việc bố trí hải quân vô tình không có mặt tại Biển Đông? Chiến dịch tự do hàng hải ra sao rồi? Những tàu chiến hiện đại nhất của hải quân Mỹ đang ở đâu?

Nước Mỹ không muốn sập bẫy Thucydides!

Có thể Tổng thống Trump không biết Thucydides là ai, Hy Lạp nằm ở đâu, nhưng chắc chắn ông biết rằng ông không đánh nhau với người Tàu ngay từ đầu. Ông thấy rằng Mỹ chẳng hơi đâu mà đi bảo vệ cho thiên hạ, ông công khai nói điều này và đòi các đồng minh phải chia sẻ chi phí, thậm chí ông còn bảo người Tàu bỏ tiền ra để tuần tra vùng biển Trung Đông với ông nữa chứ.

Ông Trump chỉ hô hào chiến tranh thương mại thôi, mà liệu cái bẫy Thucydides này có xảy ra hay không? E rằng khó, vì cho tới nay hy vọng của những người chống Trung Quốc cuồng nhiệt cứ lên xuống theo những cái tweet thương chiến của ông Trump, nhưng chưa tới đâu cả. Đơn giản là hai nền kinh tế đó nó gắn vào nhau nhiều lắm rồi, tôi sứt tai thì anh cũng mẻ trán.

Thế bây giờ Việt Nam tính sau đây?

Điểm lại những chạm trán tương tự, từ vụ Crestone năm 1994, vụ Hải Dương 981 năm 2014, và nay là Tư Chính, thì lần này có vẻ như Việt Nam chuẩn bị đầy đủ nhất, người ta thấy tàu võ trang của Việt Nam chạm trán với người Tàu ngay từ đầu. Và tất cả những chạm trán này chỉ diễn ra khi Hà Nội bị đẩy tới bước đường cùng.

Và vì thế chuyện bãi Tư Chính đẩy Hà Nội tới một sự chòng chành khó khăn mới trong những bước đi đu dây của mình bấy lâu nay giữa Mỹ và Bắc Kinh. Không những đu dây giữa hai cường quốc, mà Hà Nội còn đu dây giữa 90 triệu người Việt và Bắc Kinh nữa.

Dù tương đồng ý thức hệ tới đâu, Hà Nội cũng không thể bỏ qua được tình cảm dân tộc chủ nghĩa chống Trung Quốc, vốn là mã di truyền của người Việt hàng ngàn năm nay.

Theo quan sát của nhiều người thì từ vụ giàn khoan 981 đến nay, qua chuyến đi của ông Nguyễn Phú Trọng tới Tòa Bạch Ốc, và nay là Bãi Tư Chính, Việt Nam đang trôi về phía Mỹ. Nhà nghiên cứu Lê Hồng Hiệp, từ Singapore có ý kiến trên tờ Bưu điện Hoa Nam vào hôm nay 25/7/2019, rằng nước cờ mới của người Tàu có thể đẩy mạnh Việt Nam vào vòng tay Mỹ.

Có thể điều đó đúng, nhưng chậm rãi từ từ, và hiện đang chỉ là giấc mơ của hàng triệu người Việt, kể cả nhiều đảng viên cộng sản, ở chỗ riêng tư họ vẫn bày tỏ sự bực tức người Tàu và ủng hộ người Mỹ.

Nhưng người Mỹ đâu rồi? Sau một tuyên bố long trọng của Bộ Ngoại giao, Washington quay về với eo biển Hortmutz và đồng minh anh em Do Thái, với buổi điều trần Muller,… Và trong ký ức của Hà Nội, việc thất thủ Hoàng Sa 1974, ngay sát mũi neo của hạm đội 7, vẫn còn mới tinh. Hà Nội hiểu Washington hơn là Sài Gòn (trước 1975) hiểu Washington.

Người Mỹ đâu có cam kết gì đâu.

Theo ý Giáo sư Long trong bài trả lời BBC, Việt Nam đã bỏ lỡ cơ hội quốc tế hóa vấn đề Biển Đông.

Nay với sự mất tín nhiệm của các quốc gia châu Á vào người Mỹ, vấn đề quốc tế hóa càng trở nên khó khăn hơn.

Để kêu gọi quốc tế hóa, bản thân Việt Nam phải là một quốc gia mạnh mẽ, thách thức được bá quyền của người Tàu, tạo một cái bẫy Thucydides khác. Điều này có vẻ như chỉ là mong ước của tác giả mà thôi.

Đu dây giữa Mỹ và Trung Quốc thì cũng tốt thôi, như một chức sắc tôn giáo có nói với người viết bài này, rằng cả hai kẻ đó đều không đáng tin.

Nhưng đừng đu dây giữa 90 triệu dân và Bắc Kinh.

Hà Nội hãy nhìn thấy một điều: Với 90 triệu dân, hơn 300 ngàn cây số vuông, Việt Nam không phải là một đối thủ yếu, ngay cả đối với Bắc Kinh. Nhưng 90 triệu dân đó có đang đoàn kết hay không?

Sự chia rẽ của người Việt Nam hơn 40 năm sau nội chiến vẫn còn dai dẳng vì những chuyện ý thức hệ trên trời dưới đất. Sự áp đặt xã hội toàn trị chỉ làm cho quốc gia yếu đi, vì nó không huy động được hết sức mạnh tổng hợp của cả xã hội như một nền dân chủ.

Jackhammer Nguyễn, gửi cho Tiếng Dân từ San Francisco.

 

BAOTIENGDAN.COM
Hà Nội đu dây khó khăn hơn sau vụ Bãi Tư Chính Bởi AdminTD – 25/07/2019 Jackhammer Nguyễn 25-7-2019 Trung Quốc nhất định không chịu rút khỏi bãi Tư Chính. Những vấn đề pháp lý có vẻ như đã hai năm rõ 10: Đây là hải phận quốc tế, nhưng mà…

Mạng xã hội mang tên Gapo để cạnh tranh với Facebook

Image may contain: text
Hieu Trung Nguyen is with Nguyên HiếuTrung.

Những đỉnh cao trí tuệ nhà sản đã đầu tư 500 tỷ để cho ra lò mạng xã hội mang tên Gapo để cạnh tranh với Facebook, nhưng đã tạm ngừng hoạt động để sửa lỗi ngay trong ngày ra mắt. DX thấy nhiều anh chị em nói Gapo có nghĩa là gà bò, hay gà trong pác pó…DX tò mò tìm kiếm, thì ra không phải như vậy, thực ra nó là một căn bệnh da liễu, làm chậm tăng trưởng, hói đầu, thiếu răng giả tạo và làm teo thị giác, hehe đgln.

Dáo Xư xứ lừa

HỮU HẢO CHO LẮM VÀO.

Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person, text
Lê Hồng Song

HỮU HẢO CHO LẮM VÀO.

Giờ thì sáng mắt nhé.
Hữu hảo cho lắm vào.
Thằng bạn vàng cướp đảo,
Cướp cá của đồng bào.

Trước, chiến tranh Bảy Chín
Là dịp để thoát Trung.
Mà rồi vẫn hữu hảo.
Ngu đến thế là cùng.

Là vì thà mất nước,
Mất nòi giống, tổ tông
Còn hơn mất chế độ.
Tiên sư bố các ông.

Giờ thì lo mà bảo
Mấy triệu đứa đảng vên
Ra biển chống Trung Quốc.
Bọn còn đảng còn tiền.

Không thì thả Ông Thức
Để Ông ấy dẫn đầu
Cùng con dân Đại Việt
Sống chết với thằng Tàu.

Thái Bá Tân

Căng thẳng Bãi Tư Chính: Lòng yêu nước của người dân bị lợi dụng và phản bội

RFA.ORG
Từ khoảng giữa tháng 6 và đầu tháng 7 đến nay, Trung Quốc đã điều tàu Hải Dương 8 cùng các tàu Hải cảnh vào khu vực bắc Bãi Tư Chính và trong Bãi Tư Chính thuộc vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam, quấy nhiễu hoạt động khai thác dầu k…

‘Đánh thuế toàn bộ hàng Trung Quốc sẽ tạo thêm 1 triệu việc làm Mỹ’

Đánh thuế toàn bộ hàng Trung Quốc xuất sang Mỹ với mức thuế lâu dài 25% sẽ tạo thêm hơn một triệu việc làm Mỹ trong vòng 5 năm tới, nghiên cứu của hai nhà kinh tế học người Mỹ kết luận.