Tại sao ở Việt Nam có nhiều tiền mà vẫn muốn sang Mỹ để làm việc.

Tại sao ở Việt Nam có nhiều tiền mà vẫn muốn sang Mỹ để làm việc.

By Tạp chí Việt kiều 

Không dùng những bài học tư tưởng chính trị để giáo dục người dân yêu nước; cũng không dùng súng ống và tay sai để cưỡng ép người dân yêu nước. Trái lại, nước Mỹ luôn dùng hành động thực tế để cảm hóa người dân mình yêu nước từ trong tâm…

1.Bảo vệ sinh mạng công dân

Năm 1988, trong thảm họa rơi máy bay Lockerbie, phần lớn hành khách là người Mỹ. Chính phủ Mỹ đã sử dụng hàng nghìn chuyên gia kỹ thuật, từ trong mấy triệu mảnh vụn của máy bay mà tìm ra thủ phạm là những phần tử khủng bố Libya.

Cuối cùng, nước Mỹ cứng rắn ép buộc chính quyền Tổng thống Gaddafi khi ấy giao nộp phần tử khủng bố. Chính phủ Mỹ đồng thời chi ra 2,7 tỷ đô-la tiền bồi thường cho nạn nhân vụ tai nạn này, gia đình mỗi nạn nhân nhận được 10 triệu đô-la (hơn 227 tỷ VNĐ).

Trong chiến tranh vùng Vịnh lần thứ hai (nổ ra vào tháng 3/2003), quân Mỹ huy động lực lượng quân sự lớn mạnh tấn công tầm xa trong sa mạc. Quân đội của nhà độc tài Saddam Hussein binh bại như núi đổ, nhếch nhác bỏ chạy. Lúc này, trong cát bụi mịt trời, một chiếc xe vận tải của quân Mỹ mất phương hướng, lạc vào trận địa của quân địch.

Người lái xe là một nữ quân nhân tên Lira, bị thương và bị địch bắt giữ làm con tin để uy hiếp quân Mỹ. Cô bị nhốt ở một nơi hẻo lánh bí mật và bị canh giữ sát sao. Vì để cứu Lira, quân Mỹ đã huy động đội đột kích Hải Báo tấn công mãnh liệt khiến quân địch mất phương hướng, hoảng loạn tan vỡ.

Chỉ trong thời gian mấy phút, quân Mỹ đã giải cứu thành công Lira. Cô nhanh chóng được đưa về hậu phương điều trị. Chiến tranh kết thúc, Lira cùng với hai binh sĩ Mỹ từng bị bắt giữ khác trở về quê nhà và được chào đón như những người anh hùng.

Bảo vệ sinh mạng công dân.

2. Nâng đỡ người nghèo khổ

Ở nước Mỹ, người dân có bệnh thì bệnh viện cần phải điều trị trước, sau đó mới gửi hóa đơn viện phí đến nhà bệnh nhân. Nếu bạn không gánh nổi khoản tiền trị liệu thì các tổ chức từ thiện hoặc chính phủ sẽ ‘ra mặt’ giải quyết. Trong trường hợp người nghèo khó chỉ vì không có tiền chi trả viện phí mà bệnh viện ngừng điều trị thì những người có liên quan sẽ bị chất vấn và nhận chế tài của pháp luật.

Chính phủ Mỹ đầu tư mạnh cho giáo dục đối với trẻ em từ 0 đến 5 tuổi. Chính phủ cũng cung cấp các lớp học trên mạng cho học sinh vùng nông thôn cũng như đầu tư 2 tỷ đô-la để xây dựng hệ thống giáo dục đào tạo trực tuyến trên Internet, cung cấp phục vụ mạng lưới băng thông rộng và vô tuyến cho hơn 20 triệu học sinh.

Hình ảnh cảnh sát Mỹ tặng áo cho người vô gia cư.

3. Bảo vệ người yếu thế

Ca sĩ Madonna từng nhổ nước bọt vào mặt một bà cụ, lập tức tòa án Liên bang phán quyết cô phải bồi thường 5 triệu đô-la Mỹ (khoảng 113 tỷ VNĐ) cho bà lão.

Quan tòa nói, sở dĩ mức phạt nặng như vậy không phải bởi miếng nước bọt đó đã mang đến tổn thương lớn ngần nào cho bà cụ. Lý do là với những người có tiền như Madonna nếu chỉ phạt bồi thường 50 nghìn đô-la, lần sau cô ấy chắc chắn sẽ tái phạm. Có thể cô ấy cũng sẽ gây tổn thương cho hơn 10 người khác nữa.

Như vậy, các phán quyết đưa ra không chỉ bởi mức độ thương tổn người bị hại gánh chịu, mà còn vì muốn răn đe, ngăn ngừa các hành vi tái diễn tương tự.

Thành phố Seattle của nước Mỹ có một em bé tên Leo, mắc phải chứng bạch tạng mắt. Thị lực của em không được tốt, chỉ có thể nhận dạng bố mẹ bằng cách sờ tay lên râu, lên mặt. Một công ty kính mắt của Mỹ đã đặc biệt thiết kế một chiếc mắt kính cho Leo. Sau khi đeo lên, em đã vô cùng xúc động bởi cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt mẹ cha.

Sự vĩ đại của lòng lương thiện chính là ở chỗ chân thành, vô tư giúp đỡ những người yếu thế mà không cầu lợi lộc gì. Đảm bảo sự bình đẳng cho một sinh mệnh chính là điều khó làm được nhất trên thế gian này.

4. Trẻ em là tài sản quý báu của quốc gia.

Ngày 29/12/2002, sau Lễ Tạ ơn, người dân khắp nước Mỹ đều bận rộn với việc mua sắm. Đây cũng là ngày bận rộn nhất trong năm của các siêu thị. Tại một siêu thị ở thành phố Pittsburg, bang Florida, một bé gái 5 tuổi tên Kerriana cùng mẹ và hai anh cùng đi trên một thang máy có tay vịn tự động đi xuống.

Ở lối ra của thang cuốn, chiếc dép nhỏ của bé Kerriana không may bị mắc kẹt ở giữa tấm sàn và bậc thang, cô bé theo bản năng đã cúi mình xuống dùng tay nhặt chiếc dép lên, kết quả tay phải cũng bị kẹp vào trong, cuối cùng ba ngón tay của bé bị kẹp đứt hoàn toàn.

Trong quá trình giải cứu con gái, mẹ của bé cũng bị gãy xương ngón tay. Kết quả, tòa án phán quyết siêu thị phải bồi thường cho bé Kerriana 11,2 triệu đô-la (khoảng 255 tỷ VNĐ), bồi thường cho người mẹ 3,8 triệu đô-la, tổng cộng là 15 triệu đô-la.

Nước Mỹ coi trẻ em là tài sản quý báu của quốc gia, trẻ em được pháp luật che chở cẩn thận. Nếu bạn không có tiền gửi con ở nhà trẻ, chính phủ sẽ chi trả, hoặc không có tiền mua sữa bột, chính phủ cũng sẽ chu cấp. Ngoài ra còn có nhiều chính sách đặc biệt trợ cấp cho phụ nữ mang thai, sản phụ thu nhập thấp và trẻ em chưa đến 5 tuổi.

Các gia đình thu nhập thấp có thể nhận được bữa cơm dinh dưỡng sáng và trưa miễn phí. Nếu bạn không có tiền thuê nhà, chính phủ sẽ chi trả, hơn nữa quy định trẻ nhỏ cần phải có phòng ngủ riêng. Ở nước Mỹ, bạn sẽ không bao giờ bắt gặp hình ảnh trẻ em đi xin ăn.

Có một bà mẹ mải mê bận rộn việc nhà, nhất thời không để ý trông con. Đứa con chẳng may ngã xuống bể bơi chết đuối. Trong lúc người mẹ đang đau khổ không thôi thì bất ngờ nhận được giấy triệu tập của tòa án.

Lý do mà tòa án đưa ra vô cùng đơn giản, bà đã không làm hết trách nhiệm của một người giám hộ nên sẽ phải đối mặt với việc bị tuyên án. Điều đó cũng giúp cảnh tỉnh ý thức chăm sóc con trẻ cho hàng triệu người mẹ khác.

Người Mỹ quan niệm, một đứa trẻ trước hết thuộc về bản thân nó. Đứa trẻ đó mang theo vô số quyền lợi sống vốn có trong xã hội này. Không kể là bản thân nó có ý thức được hay không, không kể là nó có thể lớn lên thành người hay không, xã hội này có tầng tầng pháp luật để bảo vệ nó.

Nước Mỹ coi trẻ em là tài sản quý báu của quốc gia. Ảnh dẫn theo KeywordSuggest.org .

5. Bảo vệ tự do ngôn luận

Ở Mỹ, không có một hãng truyền thông nào thuộc về chính phủ.

Văn kiện đính chính thứ nhất trong Hiến pháp của Mỹ quy định: Quốc hội Mỹ không được lập ra pháp luật hạn chế tự do ngôn luận của công dân. Dựa theo quy định này, bất cứ cơ cấu chính phủ nào đều không thể hạn chế quyền tự do ngôn luận của công dân.

6. Nước Mỹ có thật sự bị người giàu thao túng không?

Nhiều người cho rằng nước Mỹ bị giới quyền quý thao túng. Thật ra, 20% người có thu nhập cao nhất nước Mỹ đã đóng trả 67% tiền thuế. Những người có thu nhập vừa và thấp chiếm 49% căn bản không phải đóng thuế, hơn nữa còn được hưởng các đãi ngộ miễn phí về mặt giáo dục, vệ sinh, phòng cháy chữa cháy, y tế…

Sự khác biệt giữa các triệu phú Trung Quốc và Mỹ là rất lớn. Các triệu phú nước Mỹ phần lớn đều là tự gây dựng sự nghiệp làm giàu, còn triệu phú Trung Quốc phần nhiều đều là dựa vào mối quan hệ mà ăn nên làm ra. Triệu phú nước Mỹ trốn thuế là chuyện cực hiếm, còn đa số triệu phú Trung Quốc đều có hành vi này trong đời ít nhất một lần.

Các triệu phú nước Mỹ rất hiếm việc bỏ làm ăn kinh doanh để chạy theo chính trị, còn các triệu phú Trung Quốc phần đông đều vừa là thương nhân, vừa chính trị gia, hoặc là quan thương câu kết.

Triệu phú nước Mỹ phần lớn đều hứng thú với sự nghiệp từ thiện, còn triệu phú Trung Quốc phần đông lại hứng thú với việc tẩu tán tài sản ra nước ngoài. Triệu phú nước Mỹ không có một người di cư sang Trung Quốc, còn các triệu phú Trung Quốc phần đông đều thích di cư sang Mỹ.

7. Nền tảng lập quốc của nước Mỹ

Điều được giảng trong “Tuyên ngôn độc lập” của Mỹ không phải là quần thể, quốc gia, thậm chí không hề giảng đến dân chủ. Điều được giảng là 3 quyền lợi lớn: quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc. Ba quyền lợi này đều là quyền lợi của cá nhân, không phải là quyền lợi của quần thể hay quốc gia.

Chính nền tảng văn hóa ấy đã khiến một quốc gia lớn mạnh thật sự. Sự lớn mạnh của nước Mỹ vốn không chỉ vỏn vẹn là sự lớn mạnh về quân sự, kinh tế, lãnh thổ, mà điều căn bản nhất chính là sự lớn mạnh trong tư tưởng, tinh thần.

Nguyên tắc cơ bản của nước Mỹ là chủ nghĩa cá nhân. Nói cách khác, nước Mỹ được kiến lập trên nền tảng “mỗi cá nhân đều có quyền lợi không thể tước đoạt được”. Những quyền lợi này là vô điều kiện, là quyền mà mỗi cá nhân được có và được hưởng, là thuộc về cá nhân, chứ không thuộc về đoàn thể.

Những quyền lợi này có được ngay từ khi công dân Mỹ vừa mới sinh ra, chứ không phải do ai ban tặng. Mặt khác, những quyền lợi này có thể bảo vệ cá nhân, khiến họ không phải chịu đựng sự xâm hại của bất cứ ai. Chỉ có kiến lập trên cơ sở quyền lợi cá nhân, mọi người mới có thể có được một xã hội tự do chính nghĩa, tôn nghiêm và bình đẳng.

Nước Mỹ quả thực đang có được chế độ dân chủ tiên tiến nhất mà nhân loại từng phát minh ra cho đến nay. Họ có được kỹ thuật tân tiến nhất, đỉnh cao nhất về mặt quân sự, dân dụng, thương dụng, hàng không… trên thế giới. Họ cũng có tiềm lực sáng tạo lớn mạnh nhất và bảo vệ quyền sở hữu hoàn thiện nhất. 

8. Văn hóa Mỹ và Trung Quốc khác biệt ra sao?

Người Mỹ bận bịu với việc liên kết thế giới thành một khối, từ thành lập Liên Hợp Quốc cho đến phát minh ra mạng Internet. Người Mỹ tin tưởng rằng chiến tranh của nhân loại bắt nguồn từ gián cách giữa hai bên. Nếu như các nước trên thế giới có thể hiểu rõ nhau hơn, tin tưởng lẫn nhau và cùng theo đuổi giá trị chung, tự khắc xung đột, chiến tranh sẽ giảm đi.

Còn người Trung Quốc thì lại bận rộn với việc phong tỏa mạng lưới nghiêm ngặt để chia cắt thế giới, lừa gạt người dân rằng hy sinh tự do là vì để không trở thành nô lệ mất nước.

Trung Quốc dùng những bài học tư tưởng chính trị để giáo dục người dân yêu nước. Bắc Triều Tiên là dùng súng ống và tay sai để cưỡng ép người dân yêu nước. Nước Mỹ thì trái lại luôn dùng hành động thực tế để cảm hóa người dân mình yêu nước từ trong tâm, thử hỏi ai hay ai dở?

Vũ Dương biên dịch

Nguồn: Tạp chí Việt kiều 
http://tapchivietkieu.info/tai-sao-o-viet-nam-co-nhieu-tie…/

Image may contain: sky, cloud and outdoor

TRÍ KHÔN CỦA TẬP CẬN BÌNH – KHI ÔNG LẤY TRỘM SÔCÔLA

TRÍ KHÔN CỦA TẬP CẬN BÌNH – KHI ÔNG LẤY TRỘM SÔCÔLA

Một lần nọ, TT Trump và Chủ tịch Tập bước vào một cửa hàng Sôcôla

Trong lúc TT Trump đang bận tiếp chuyện với những người yêu quý ông, thấy không ai để ý đến mình, Tập liền lấy trộm 3 thanh sôcôla và bỏ vào túi

Khi họ rời khỏi cửa hàng, Chủ tịch Tập nói với TT Trump: Tôi là kẻ trộm hay nhất mọi thời đại. Tôi đã lấy trộm 3 thanh Sôcôla mà không ai có thể nhìn thấy tôi đấy, bạn nhắm có thể đánh bại được tôi không?

TT Trump: “Bạn muốn nhìn thấy một cái gì đó hay hơn phải không? Ok! chúng ta hãy quay trở lại cửa hàng và tôi sẽ chỉ cho bạn cách ăn cắp thực sự.”

Thế là, họ đã quay trở lại quầy hàng 
TT Trump nói vớ cậu bé bán hàng:

Này cậu bé! Bạn có muốn xem sự kỳ diệu của ảo thuật không?

Cậu bé trả lời: “dạ có!.”

TT Trump: “ok! Vậy bạn hãy cho tôi một thanh Sôcôla.”

Cậu bé bán hàng đưa cho ông một thanh Sôcôla và đã nhìn thấy ông ăn hết thanh Sôcôla đó

Rồi ông yêu cầu lần thứ hai, và cậu bé nhìn thấy ông ăn hết thỏi Sôcôla thứ hai

Ông tiếp tục yêu cầu lần thứ ba, và cậu cũng nhìn thấy ông đã ăn luôn thỏi thứ ba.

Cậu bé hỏi:

Nhưng sự kỳ diệu của ảo thuật là đâu! sao cháu vẫn chưa thấy! Thưa ngài?

TT Trump trả lời: “nào! bây giờ cậu hãy kiểm tra trong túi của chủ tịch Tập, cậu sẽ tìm thấy những thỏi Sôcôla đó ngay thôi!”

Rồi Ông quay sang Tập Cận Bình:

Tâp này! Bạn không thể nào đánh bại người Mỹ với trí khôn lỏi khôn vặt như vậy của người Tàu đâu Tập à!

Kayden trần st

Image may contain: 2 people

Việt Nam cần phải làm gì?

Không có hình ảnh nào khiến “vực dậy niềm tin” người dân trong các sự kiện căng thẳng giữa Việt Nam với Trung Quốc bằng tấm ảnh Reuters chụp Phạm Bình Minh nhìn chằm chằm Dương Khiết Trì khi Dương đến Hà Nội ngày 18-6-2014 để giải quyết cuộc khủng hoảng giàn khoan HD-981. Thế nhưng cái “ánh mắt nảy lửa” ấy đã chẳng kéo dài. Sau khi Dương về, Hà Nội lại nhũn nhặn. Từ năm 1998 đến giờ, thế giới đã thay đổi cực kỳ khủng khiếp. Từ năm 1998 đến nay, gần như không có nước nào là không thay đổi chính sách đối ngoại để phù hợp với bối cảnh địa chính trị mới.

Từ năm 1998 đến nay, Trung Quốc đã lột xác toàn diện. Bắc Kinh liên tục cập nhật và thay đổi các mô hình đối ngoại với việc đưa ra hết khái niệm này đến khái niệm khác để làm sao thực hiện thành công chiến lược bành trướng siêu vĩ mô của họ, từ cái gọi là “tân hình đại quốc quan hệ” (quan hệ nước lớn kiểu mới); “chu biên ngoại giao” (ngoại giao với các quốc gia láng giềng); “mệnh cộng đồng thể” (cộng đồng có chung vận mệnh); đến “tẩu xuất khứ” (chiến lược đầu tư ra nước ngoài)… Đến thời Tập Cận Bình, Bắc Kinh thậm chí cho dẹp tiệm cái công thức ngoại giao cốt lõi của Đặng Tiểu Bình (“lãnh tĩnh quan sát, ổn trụ trận cước, trầm trứ ứng phó, thao quang dưỡng hối, thiện vu chủ thuyết, quyết bất đương đầu” – thường được gọi gọn là “thao quang dưỡng hối”). Dưới thời Tập, Bắc Kinh đã công khai bày tỏ tham vọng hiện thực hóa đại kế hoạch “Trung Quốc mộng”, với giấc mơ trở thành cường quốc bá chủ hành tinh. Tập không nói vu vơ. Điều có thể thấy rõ nhất là mô hình “Nhất đới, Nhất lộ”.

Ấy thế, từ năm 1998 đến nay, Việt Nam vẫn trung thành với chính sách “ba không” (Không tham gia các liên minh quân sự và không là đồng minh quân sự của bất kỳ nước nào; không cho nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam; không dựa vào nước nào để chống nước khác). Việt Nam vẫn “kiên quyết” “đấu tranh ôn hòa và chính nghĩa”. Việt Nam chẳng có công thức hay mô hình đối ngoại nào mới. Và Việt Nam vẫn “thể hiện lập trường rõ ràng trước Trung Quốc”…

Từ năm 1998 đến nay, Việt Nam luôn nép mình dưới cái bóng ngày càng to dần của Trung Quốc. Một cái công hàm “phản đối” ở thời điểm này thì có giá trị gì. Một cái nhìn “nảy lửa” giờ cũng chỉ “đọng lại” trên một tấm hình. Việt Nam cần phải làm gì? Hà Nội dường như luôn cho người dân thấy họ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng biết làm gì, như thể họ không nói gì nhưng họ đang làm rất quyết liệt, từ năm 1998 đến nay…

Chừng nào Dương Khiết Trì hoặc Vương Nghị lại qua Hà Nội để “xử lý” cuộc khủng hoảng bãi Tư Chính? Chắc chắn một điều là Trung Quốc không bao giờ để mất Việt Nam, trừ khi bản thân Việt Nam thật sự muốn thoát khỏi cái bóng Trung Quốc.

Fb Mạnh Kim

Image may contain: 2 people, people smiling, people standing and suit

Thượng Nghị sĩ Mỹ lên án Trung Quốc điều tàu xâm phạm vùng biển Việt Nam

Bốn Thượng Nghị sĩ Hoa Kỳ hôm 31/7 ra tuyên bố lên án Trung Quốc điều tàu khảo sát và các tàu Hải cảnh vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, gọi đây là một bằng chứng mới nhất về những hành động xâm lấn của Trung Quốc nhằm khẳng định những đòi hỏi về chủ quyền sai trái của Bắc Kinh ở Biển Đông.

 Bệnh Viện và Nghĩa Trang

 Bệnh Viện và Nghĩa Trang

Trần Mộng Tú

Chị thì thầm vào tai anh:

“Còn mấy hôm nữa là rằm tháng Giêng chắc mình phải về nhà chứ.”

Anh kéo chiếc mền mỏng lên ngang ngực, chiếc mền ngắn quá, lòi cả nửa ống chân ra ngoài. Anh nhìn chung quanh một vòng, ngượng ngùng co chân lại.

“Về sao được em, phải chờ chứ, còn nước còn tát, mấy hôm nay thằng bé cũng thấy khá hơn một chút.”

Hai vợ chồng đang nằm ngủ ngay trước cửa Bệnh Viện Ung Thư, con trai họ 12 tuổi kiếm được một chỗ nằm chung một giường với một đứa trẻ khác bên trong, (sau khi anh chị đưa cho y tá trực ở đó hai lần hai cái phong bì.) Dưới gầm giường thì có bố mẹ của đứa bé kia rồi, không còn chỗ cho anh chị nữa.

Họ lên đây từ trước Tết, đợi mãi mới tới phiên con được khám. Trong khi chờ thì cứ ngồi, nằm, ngay ở hành lang bệnh viện. Anh chị không phải là cặp vợ chồng duy nhất ngủ ở ngoài này. Số người chờ khám cho thân nhân hay chờ khám cho chính mình nhiều hơn số giường của bệnh viện có, nên người chờ đợi, ăn, ngủ, tràn lan ra tới hành lang.

Hình-Nằm Chờ Khám Bệnh

Trời mưa lụt, nước tràn ngập cả trong phòng đợi, người ngồi, kẻ nằm trên những chiếc ghế nhựa trông thật thảm thương. Ngày khô thì chiếu trải la liệt dưới đất. Bệnh Viện mà trông như trại tỵ nạn.

Hình-Nước lụt trong phòng chờ ở Bệnh Viện Ung Thư-Hà nội 

Hình- Bệnh Viện Ung Thư Hà Nội

Anh chị từ Hòa Bình mang con về Hà Nội chạy chữa, thằng bé 12 tuổi đang đi học bỗng ngã bệnh, chữa mãi Bác Sĩ tỉnh nhà không khỏi, thử máu, chụp hình mới biết là bị ung thư màng óc.

Chị lại thì thầm:

“Tết mình đã không có mặt ở nhà để cúng ông bà, thì Rằm cũng phải về cúng Phật chứ anh. Hay em ở lại với con, anh về mấy hôm đi.”

“Anh về cũng chẳng an tâm được. Mấy hôm ngủ ngoài sương thấy em đã bắt đầu ho.Thôi, Trời Phật cũng thông cảm cho mình.”

Chị im lặng một lúc, lại ngập ngừng nói:

“Thôi anh cứ yên tâm về đi, còn bà nội thằng Tí ở nhà nữa, anh về đi kẻo mẹ trông, em biết là mẹ mong anh về lắm.”

Người chồng ngồi hẳn dậy, co hai chân lên vòng tay ôm qua đầu gối, thở dài.

“Ừ, chắc anh nên về, em nói đúng, bà nội thằng Tí đang mong tin lắm. Anh đã chia tiền ra từng gói nhỏ để em tiện chi tiêu. Tiền trả cho Bệnh Viện chữa trị, tiền đưa bác sĩ thì anh để riêng, tiền đưa y tá, tiền lao công anh cũng để riêng.”

Người vợ ngồi hẳn dậy, quấn lại cái chăn cho gọn, thu xếp mấy cái túi đựng cả một gia đình lưu động của mình. Chị nhìn chung quanh một vùng bao quát, trong ánh nắng sớm mai yên tĩnh mọi người chưa thức dậy hết. Họ nằm ngang, nằm dọc, hay xoay chân ngược chiều nhau. Những bàn chân gầy gò, và những cái đầu xơ xác tóc, họ đang ngủ hay đã thức rồi mà vẫn còn nằm im lo lắng bất an. Mặt trời sẽ lên, thêm một ngày chờ đợi, đến bao giờ mới tới phiên mình, hay phiên của người thân mình. Số tiền mang trong túi, cài hai ba cái kim cho chặt, liệu có đủ trả tiền chạy chữa, tiền thuốc và tiền phong bì không?

Nói đến phong bì chị bỗng nhớ, hỏi anh:

“Tiền anh lo đủ rồi nhưng anh quên chưa mua phong bì cho em. Đưa thẳng tiền mặt ra ai đứng gần cũng nhìn thấy, không tiện đâu.”

Anh ngẩn người ra, ừ nhỉ mấy hôm nay bận quá, cứ lo chỗ ăn chỗ ngủ cho con bên trong bệnh viện, cho hai vợ chồng ngoài hành lang, anh quên hẳn việc phải mua sẵn một lố phong bì. Anh nhìn trước nhìn sau thấy một xấp báo còn mới, ai đó vứt sang chỗ anh chị nằm. Anh nhặt lên nói với chị:

“Báo còn mới, em cứ lấy con dao, rọc vuông vức rồi gói tiền vào đó cũng được. Nhưng phải nhớ để riêng vào túi trong, túi ngoài, kẻo nhầm của người này lại đưa cho người kia.”

Chị cười nhẹ:

“Anh đừng lo, tiền thì em cẩn thận lắm.”

Chị đón xấp báo còn mới trong tay anh, báo trong tay thì dĩ nhiên là chữ trước mắt, chị đọc qua một chút trước khi đi tìm dao rọc. Sau mấy phút chị ngẩn người ra, để rơi tờ báo xuống lòng. Anh thấy lạ hỏi:

“Tin gì vậy em?” Chị không nói, đưa tờ báo cho anh.

Báo chí trong nước cho hay, chính quyền thành phố Hà Nội hôm 1/2 công bố quy hoạch được thủ tướng phê duyệt về xây nghĩa trang “phục vụ nhu cầu an táng cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước; các anh hùng, danh nhân của đất nước”.

Tin cho hay, nghĩa trang Yên Trung nằm dưới chân núi Ba Vì, cách trung tâm Hà Nội 40 cây số về phía Tây, giáp Vườn Quốc Gia Ba Vì; phía Đông giáp đồi núi và đường cao tốc Hòa Lạc-Hòa Bình; phía Nam giáp đồi núi và khu dân cư.

Tổng diện tích nghĩa trang là 120 hécta, gồm khu an táng 72 hécta, với 2,200 – 2,500 ngôi mộ, mỗi ngôi mộ có khuôn viên 25-35 mét vuông và khu đệm cây xanh cảnh quan trên 47 hécta, có sức chứa 5,000 người.

Nguồn vốn dự kiến hơn 1,430 tỷ đồng (hơn $63 triệu) sẽ lấy từ ngân sách nhà nước. Thời gian thực hiện dự án khoảng 36 tháng.

Anh đọc tiếp ở một trang khác:

Vẫn theo các báo, với tổng diện tích 120 hectare, tương đương một phường lớn ở nội thành Hà Nội, dự án có vị trí ở huyện Thạch Thất, dưới chân núi Ba Vì, cách trung tâm Hà Nội 40 kilomet về phía tây. Thông tin từ bản quy hoạch cho thấy sẽ có 105 hộ dân phải di dời để nhường chỗ cho dự án.

Anh đọc xong nhìn sang chị, thấy chị vẫn thẫn thờ nhìn mông lung ra một nơi xa lắc xa lơ nào đó. Anh hỏi:

“Sao vậy em, nhà nước xây nghĩa trang thì dính dáng gì tới mình mà em buồn quá vậy?”

Chị quay lại nhìn chồng, hai mắt mở to:

“Sao mấy ông lớn không nghĩ đến việc xây thêm mấy cái bệnh viện cho người đau ốm, xây thêm trường học cho trẻ em? Họ bỏ ra tới 1,400 tỷ đồng để lo “chôn “ những người chưa chết. Rồi lại thêm 105 gia đình phải mất nhà mất cửa cho họ thêm chỗ. Anh nhìn đi, cả bao nhiêu năm nay bệnh nhân cũng như người thân của bệnh nhân nằm màn trời chiếu đất trước cửa bệnh viện. Trẻ con nghèo không đủ cơm đã đành ngay cả trường lớp cũng thiếu thốn. Có ông lớn nào quan tâm tới không?”

Anh nhìn vợ với cặp mắt thương hại, nói nhỏ:

“Thế bây giờ em định làm gì, em cầm biển ngữ đi biểu tình đòi nhà nước xây bệnh viện, trường học thay vì xây nghĩa trang cho các ông lớn hả. Em có muốn vào tù vì tội chống phá nhà nước, trong khi con em đang bị ung thư không?”

Chị nhìn anh một lúc, không trả lời. Hai con mắt chị ánh lên một nét giận dữ, chị mở tung những cái giỏ ra tìm con dao, chị nín thở rọc tờ báo ra từng miếng nhỏ để làm những cái phong bì, chị dằn mạnh từng nhát dao đi qua những hàng chữ:

 “nghĩa trang,

“phục vụ nhu cầu an táng cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước”

“Nguồn vốn dự kiến hơn 1,430 tỷ đồng (hơn $63 triệu) sẽ lấy từ ngân sách nhà nước.”

“105 hộ dân phải di dời để nhường chỗ cho dự án.” 

Hình- Mô hình nghĩa trang cho các cán bộ cao cấp

Chị cắt ngang, cắt dọc tờ báo tưởng như cắt đứt được những dự án làm chị uất ức. Chị cắt được hơn mười cái phong bì, chia ra bốn túi khác nhau, cho bác sĩ, y tá và lao công. Chị biết, muốn cứu con chị thì không thể nào tránh né được cái khoản chi trả thêm này.

Chị nhìn anh đang thu xếp về nhà với mẹ để kịp cúng Rằm. Thật ra chị biết, cúng Rằm chỉ là phụ, việc chính là anh về nhà chạy thêm tiền, số tiền anh chị đem theo được so với số tiền sẽ phải dùng tới cách xa nhau nhiều quá. Nghĩ đến những món nợ sẽ phải trả, chị thấy như có một khối đá đè lên ngực.

Hai con mắt chị vẫn còn ánh lên những tia giận dữ, cái giận dữ của một người hoàn toàn bất lực trước một việc xấu mà sức mình không làm gì được. Một khu nghĩa trang 5000 huyệt mộ. Quan chức cao cấp Đảng ở đâu mà nhiều thế? Chắc chắn các đại gia sẽ có phần mộ ở đây. Có khi cả ca sĩ nổi tiếng có tiền cũng dọn vào. Chưa chắc các danh nhân và anh hùng tử sĩ đã có chỗ, vì phần đông gia đình họ nghèo và họ đã tắt tiếng nói (may ra có một tấm bia chung).

Chị kêu thầm trong ngực. “Bệnh Viện, Trường Học và Nghĩa Trang. Một cái cho người sống, một cái cho kẻ (chưa) chết. Cái nào cần thiết hơn.” Nước mắt chị ứa ra.

Có ai trả lời cho chị không?

tmt

From: Do Tan Hung & Kim Bằng Nguyễn

 HÃY SỐNG NHƯ SẼ CHẾT

 HÃY SỐNG NHƯ SẼ CHẾT

 Lm. Vũ Xuân Hạnh

Một học sinh miệt mài học tập, sau những năm dài chăm chỉ, hy vọng sẽ nắm trong tay mảnh bằng cấp, nhờ đó có thể vun đắp cho tương lai đời mình.  Tương tự, người lao động muốn làm việc thành thạo, phải có một thời gian gắn bó với việc mình làm, biết đâu nhờ đó tương lai rạng sáng hơn…  Như vậy, sau những năm dài học tập hay làm việc đều là một quá trình.  Để làm thành quá trình, đòi phải có thời gian…

Cùng là một quá trình, đời người là sự góp nhặt thời gian.  Để làm thành một cuộc đời, ai cũng phải một lần có mặt trong thời gian.  Thời gian là cánh cửa mở rộng với cuộc đời của người này, nhưng cũng có thể khép chặt nơi cuộc đời của người khác.  Vì có những cuộc đời dài đến trăm năm, nhưng không ít mảnh đời chỉ mới thành thai trong lòng dạ một ai đó đã vội tắt.  Dẫu thời gian có một chiều dài hay chỉ là khoảng ngắn, đủ để ta gọi đó là cuộc đời.  Cuộc đời là một quá trình dài ngắn khác nhau, cũng giống như học tập hay làm việc đòi cả một quá trình.

Giống nhau đến vậy.  Nhưng lại không giống chút nào với quá trình học tập, làm việc của một học sinh hay một người lao động.  Rất khác, khác xa, khác đến nỗi không thể so sánh!  Sao giống rồi khác?  Chẳng phải mâu thuẫn lắm sao?

Một quá trình học tập, làm việc của một người, đưa tới niềm hy vọng và tương lai sáng sủa phía trước.  Nhưng cái đích cuối cùng mà mỗi cuộc đời phải chạm tới không bao giờ là tương lai sáng sủa, ngược lại, rất oan nghiệt, vì đó là cái chết.  Chết là kết thúc của một hành trình sống.  Chết là không bao giờ hiện diện nữa, là mất hút, là thối rữa, hoặc chỉ còn một chút tro tàn.  Nói cho cùng: Nếu chỉ nhìn trên bình diện thể xác và vật chất, con người chẳng khác một con vật: sống để rồi chết; chết để rồi tàn phai.

Nói như thế, có thể bị coi là bi quan.  Nhưng đó là sự thật.  Vì chân lý cuối cùng trong cuộc đời mỗi người sẽ quy về một sự thật hiển nhiên Là: Có sống, sẽ có chết!  Bạn và tôi đều đặn nhịp bước trong cuộc đời, vẫn cần những khoảnh khắc dừng chân nhìn thẳng vào sự thật bị coi là bi quan ấy để nhận ra mình, nhận ra lẽ sống mà mình đang chọn, cách sống mà mình đang thực hiện.  Nếu cần, điều chỉnh cho phù hợp.

Thật ra, sống hay chết chẳng bi quan với hết mọi người.  Chỉ những ai thiếu đức tin, không tin, nếu có lúc bất chợt suy tư, trước mặt họ đúng là đáng sợ, bi quan, là cả một bầu trời vô định và đen tối, một khoảng không vô tận không biết lấy gì lấp đầy.

Nhưng với người có đức tin, lẽ sống họ chọn sống là chính đức tin, sẽ cung cấp cho họ lối sống phù hợp với đức tin.  Đức tin ấy nung đốt trong lòng họ niềm mến yêu con người, mến yêu cuộc đời.  Chính vì lẽ sống đức tin, niềm mến yêu ấy, họ sống dị tha, khoang dung, biết khước từ sự sang trọng giả tạo, khước từ đam mê sở hữu, đam mê vật chất một cách tha hóa, biến chất đến độ mất lương tri, chẳng còn nhân phẩm…

Bởi đó, nếu thời gian là thước đo những tháng năm dài học tập, làm việc của người học trò hoặc của người lao động, thì thời gian cũng sẽ là cán cân đong đếm cuộc đời mỗi người.  Chiếc cán cân ấy khắc ghi từng con số.  Nếu bạn là người có đức tin, hãy sử dụng cuộc đời mình để khi thời gian càng dài, cán cân thời gian đo cuộc đời càng thêm những chỉ số của sự cộng tác với ơn Chúa, lòng đạo đức, sự thánh thiện, chứ không phải khắc thêm chỉ số của bần tiện, gian dối, giả trá, tội lỗi…

Nếu nói nghĩ về cuối hành trình của cuộc đời mỗi người để nhận ra cái chết đang chờ đón là bi quan, thì hôm nay, trong Tin Mừng, Chúa Giêsu mời gọi hãy nhìn thẳng vào nỗi bi quan ấy và suy nghĩ cách thấu đáo về lối sống và lẽ sống mà mình chọn sống.  Đó là câu chuyện nhà phú hộ có dư thừa của cải kia, chỉ biết xây dựng cuộc sống của mình trên đống của cải ấy.  Chính khi ngụp lặn trong đam mê vật chất, nhà phú hộ đã đánh đổi Thiên Chúa, thay vào đó là cái kho của cải to lớn mà ông còn đang dự định xây lại một cái kho khác còn to lớn hơn.

Nhưng khốn nạn cho ông!  Chính khi nhà phú hộ khép kín đời mình trên đống của; khi còn đang ảo tưởng về sự tính toán khôn ngoan của mình; khi ông chất chứa, không chỉ trong kho, nhưng trong chính lòng ông mọi thứ tham vọng trần tục, kiêu ngạo và hưởng thụ, là chính lúc cái chết đang ập đến trên ông.  Lời của Thiên Chúa qua môi miệng Chúa Giêsu còn đó, như một bản án khắc nghiệt dành cho những ai đam mê thế tục đến mức che mờ đức tin, nặng hơn: chối từ đức tin: “Nhưng Thiên Chúa bảo anh ta rằng: ‘Hỡi kẻ ngu dại, đêm nay người ta sẽ đòi linh hồn ngươi, thế thì những của cải ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai?’”  Và Chúa kết luận, một lời kết luận cũng khắc ngiệt không kém: “Vì kẻ tích trữ của cải cho mình mà không làm giàu trước mặt Chúa thì cũng vậy.”

Hóa ra nghĩ về cuối hành trình của sự sống để chuẩn bị cho giờ chết chẳng phải bi quan, nhưng là thái độ lạc quan, rất lạc quan và khôn ngoan, rất khôn ngoan.  Vì nếu ai biết sống như sẽ chết, nghĩa là chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết của bản thân như đức tin dạy bảo, chắc chắn người đó thanh thản lắm, tâm hồn thơ thới bình an lắm.  Những người như thế sẽ để lại trong lòng người ở lại nhiều niềm thương, nỗi nhớ vô cùng.

Ngược lại, kẻ chỉ biết xây dựng đời mình bằng cách loại trừ đức tin, bằng hưởng thụ, tham lam, đam mê xấu, tha hồ ngụp lặn trong tội lỗi, suốt đời là những bước đi vô định, để cuối cùng, đứng trước cái chết, rơi vào nỗi hoang mang, lo sợ, lương tâm dằn xé, đó mới chính là nỗi bi quan đến tột cùng, bi quan không gì bằng!  Nỗi bi quan lớn như vậy là bởi sống không định hướng.  Mà sống đã không định hướng, chết tất sẽ mịt mù, bi đát.

Bạn và tôi là người có đức tin, hãy nhớ điều này: Thật ra của cải không xấu.  Xây kho hay hưởng thụ vừa phải những gì Thiên Chúa ban cũng không xấu, “nhưng phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam” (Lc 12, 15).  Đừng để nhà kho, két sắt, ví tiền thành mục đích.  Vì người giàu đáng yêu trước mặt Chúa là người biết cho đi.  Làm sao để cuối hành trình trần thế, đến trước tòa Chúa, chúng ta thấy kho của mình trống trơn, vì vừa mới cho đi tất cả.

Lm. Vũ Xuân Hạnh

From: suyniemhangngay1 & NguyenNThu

Hơn 4460 người chết vì tai nạn giao thông trong tháng 7/2019

Hơn 4460 người chết vì tai nạn giao thông trong tháng 7/2019

RFA
2019-07-30

 

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

 AFP

Trong tháng 7 số vụ tai nạn giao thông ở Việt Nam đã tăng hơn 6%, số người chết tăng 7%, số bị thương tăng hơn 17% so với cùng kỳ năm 2018.

Truyền thông trong nước loan tin hôm 30/7, dẫn nguồn từ Ủy ban An toàn giao thông quốc gia (ATGT) cho biết như vừa nêu.

Theo số liệu thống kê từ Ủy ban ATGT, từ ngày 16/6 – 15/7 cả nước đã xảy ra hơn 1.400 vụ tai nạn giao thông, với hơn 800 vụ tai nạn giao thông từ ít nghiêm trọng trở lên và hơn 620 vụ va chạm giao thông, làm chết hơn 650 người và từ 460 đến 640 người bị thương từ nhẹ đến rất nặng.

Đặc biệt, trong tháng 7 đã liên tiếp xảy ra nhiều vụ tai nạn giao thông rất nghiêm trọng như: vụ tai nạn xa khách tại Quảng Ninh làm 2 người chết và 18 người bị thương; vụ tại nạn xe khách tại Nghệ An 1 người chết và 14 người bị thương và đặc biệt ba vụ tai nạn liên tiếp xảy ra tại Hải Dương làm 7 người chết và 2 người bị thương.

Trong tháng 7/2019 cả nước xảy ra hơn 9.820 vụ tại nạn, hơn 4.460 người chết và hàng ngàn người bị thương.

Đặc biệt, theo kết quả nghiên cứu ảnh hưởng của việc lạm dụng đồ uống có cồn dẫn đến hành vi điều khiển mô tô, xe máy tại Việt Nam thì gần 40% các vụ tai nạn giao thông xảy ra do người điều khiển phương tiện tham gia giao thông có uống rượu bia.

Nghiên cứu được thực hiện bởi Trung tâm nghiên cứu giao thông vận tải Việt Đức.

Để phá hủy bất kỳ quốc gia nào không cần phải sử dụng đến bom nguyên tử

3 hrs

No photo description available.
Le Tu Ngoc is with Nam Phương.

Tuyên bố nổi tiếng của Nelson Mandela được viết tại cổng trường Đại học Nam Phi:

« Để phá hủy bất kỳ quốc gia nào không cần phải sử dụng đến bom nguyên tử hoặc tên lửa tầm xa. Chỉ cần hạ thấp chất lượng giáo dục và cho phép gian lận trong các kỳ thi của sinh viên. »

Bởi vì:

« Bệnh nhân sẽ chết dưới bàn tay của các bác sĩ của nền giáo dục đấy. »
« Các tòa nhà sẽ sụp đổ dưới bàn tay của các kỹ sư của nền giáo dục đấy.. »
« Tiền sẽ bị mất trong tay của các nhà kinh tế và kế toán của nền giáo dục đấy.. »
« Nhân loại sẽ chết dưới bàn tay của các học giả tôn giáo của nền giáo dục đấy.. »
« Công lý sẽ bị mất trong tay các thẩm phán của nền giáo dục đấy. »
« Sự sụp đổ của giáo dục là sự sụp đổ của một quốc gia. »

Haizzz…đọc xong những câu cuối của Nelson Mandela bỗng dưng tôi có một khao khát cháy bỏng…!

Nhung Cong Ton Nu

Sg ngày 28/7/2018

TRỞ VỀ CÁT BỤI.

TRỞ VỀ CÁT BỤI.

Nhật ký sau khi chết  

– Vào một ngày, khi người không còn nữa, đứng cạnh thân xác đang nguội lạnh, cứng đờ người đã thấy…

Người ghét ta, nhảy múa vui mừng

Người thương ta, nước mắt rưng rưng.

– Ngày Động Quan…thân thể ta nằm sâu dưới lòng đất mẹ hướng về trời tây.

Người ghét ta, nhìn nấm mộ của ta, niềm vui hiện rõ trên gương mặt.

Người thương ta, chẳng nỡ quay đầu nhìn lần cuối..

– Ba Tháng sau, thân xác ta đang dần trương sình, bốc mùi hôi thối, thuở còn sống ta vô cùng ghét côn trùng, giờ đây giòi bọ đang nhăm nhi cái thân mà ta cả đời nâng niu, tàn sát sinh mạng để cung phụng cho nó đủ thức ngon, mặc đẹp, đắp vào bao nhiêu tiền của.

– Một Năm Sau: thân thể của ta đã rã tan…nấm mộ của ta mưa bay gió thổi…ngày giỗ ta, họ vui như trẩy hội, mở tiệc hội họp ca nhạc, ăn uống linh đình.

Người ghét ta, lâu lâu trong buổi trà dư tửu hậu nhắc đến tên ta…họ vẫn còn bực tức.

Người thương ta, khi đêm khuya vắng lặng, khóc thầm rơi lệ tìm ai bày tỏ.

– Mười Năm Sau: ta không còn thân thể nữa, chỉ còn lại một ít xương tàn.

Người ghét ta, chỉ nhớ mơ hồ tên ta, họ đã quên mất gương mặt của ta.

Người yêu thương ta nhất, khi nhớ về ta có chút trầm lặng. Cuộc sống xô bồ dần dần làm phai mờ đi tất cả.

– Vài Chục Năm Sau…nấm mộ của ta hoang tàn không người nhan khói, quan tài nơi ta nằm đã mục nát, chỉ còn một mảng hoang vu.

Người ghét ta, đã già lú cũng quên ta rồi.

Người yêu thương ta nhất, cũng tiếp bước ta đi vào nấm mộ.

– Đối Với Thế Giới Này…

Ta đã hoàn toàn trở thành hư vô, không ai biết ta từng tồn tại, bạn bè, đồng nghiệp, người thân, mỗi người một nơi, kẻ già, người chết, những gì ta dùng đã mất, những gì ta để lại rơi vào tay kẻ khác.

Ta phấn đấu, hơn thua, tranh giành cả đời, cũng không mang theo được nhành cây ngọn cỏ. Tiền tài, gia sản mà tôi cố giữ, cố thủ đoạn, mưu mô để có cũng không mang được một phần hư danh, vinh dự hão huyền nào.

– Ta nhận ra sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quý hay bần tiện nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái ta mang theo được, chính là cái ta đã cho đi là đạo đức là tình thương. Bất giác ta có chút ân hận, lòng lâng lâng một nỗi buồn khó tả, cứ da diết, da diết mãi không thôi.

Bao nhiêu phồn hoa, thoáng qua phút chốc. Trăm năm sau, chỉ còn lại một nắm cát vàng.

Cuộc đời như nước chảy hoa trôi, lợi danh như bóng mây chìm nổi, chỉ có tình thương ở lại đời.

Đã biết chốn này là quán trọ…

Hơn thua hờn oán để mà chi…

Thử ra ngồi xuống bên phần mộ.

Hỏi họ mang theo được những gì.

 From: Do Tan Hung & Kim Bằng Nguyễn 

Chuyện một ông gốc Việt thoát khỏi ma lực của sòng bài

Chuyện một ông gốc Việt thoát khỏi ma lực của sòng bài

Tâm An/Người Việt

July 28, 2019

Một sòng bài chỉ cách Little Saigon chừng vài chục phút lái xe, là một trong những tụ điểm đông người Việt lui tới nhất. (Hình: Tâm An/Người Việt)

ANAHEIM, California (NV) – “Tôi cứ nghĩ trong đầu, nếu mà tôi có tiền, tôi sẽ thuê giờ phát sóng, để tôi được nói với tất cả đồng hương mình trên đài radio rằng: Quý vị hãy tránh xa những trò đỏ đen, cờ bạc. Những ai đã lỡ dính vô, thì phải tìm mọi cách để thoát ra. Không bao giờ quý vị thắng được casino đâu, nên đừng cố gỡ lại, chỉ lãng phí tiền!”

Đây là lời cảnh tỉnh của ông Minh Trần, một hưu trí ở Garden Grove, đang làm thêm nghề lái taxi ở khu vực quanh Little Saigon.

“Tôi nói những lời này, là lời chân thành rút ra từ chính cuộc đời tôi, từ kinh nghiệm bản thân tôi. Đồng thời cũng từ những cảnh đau lòng mà tôi chứng kiến: Rất nhiều người Việt, đã đốt sạch tiền tài, danh vọng và cả hạnh phúc sự nghiệp bằng những lá bài,” ông Minh bộc bạch.

Từng là một sĩ quan quân đội VNCH, sau năm 1975, ông bị đi tù dưới chế độ hà khắc của nhà tù Cộng Sản sáu năm. Năm 1981, được ra tù, ông từng nhiều lần tìm cách vượt biên nhưng không thành. Trải qua bao phen sóng gió, có khi cận kề cái chết, đói khổ, bần cùng nhưng ông không hề sa ngã. Khi được sang Mỹ năm 1994, ông đã tự nhủ đây là cơ hội làm lại cuộc đời, ông nguyện sẽ không bao giờ vướng phải những thứ như cờ bạc, rượu chè, hút xách.

Và quả đúng như vậy, khi sang Mỹ, ông đã chăm chỉ làm việc để nuôi dạy con cái, chăm lo gia đình. Hai mươi năm, ngoài giờ làm hãng, ông còn tranh thủ kiếm thêm bằng vài “cuốc” taxi. Đến nay, con cái ông đều đã tốt nghiệp đại học thành tài. Cách đây mấy năm, ông bị bệnh nên phải nghỉ hưu sớm.

Kể từ đó, ông coi nghề chạy taxi là nghề kiếm cơm chính của mình. Các con đã có việc làm, vợ ông cũng còn đi làm, nhà có nhiều nguồn thu nhập, không đến nỗi ông phải sống trong thiếu thốn. Nhưng vốn bản tính chăm chỉ, dù đã lớn tuổi, ông vẫn đăng báo kiếm khách đi taxi, đặng có thêm tiền tự trang trải cuộc sống.

Gần 25 năm ở Mỹ, ông chưa bao giờ ham muốn những trò đỏ đen, cờ bạc. Hơn 10 năm đi taxi, ông chở không biết bao nhiêu người lên sòng bài, nhưng ông không bao giờ màng tới nó.

Ma lực của sòng bài, thử một lần là dính!

Nhưng, một lần… vào casino để chờ một người khách chơi bài, ông cũng thử đánh một lần. Và chỉ lần duy nhất đó ông trở thành “con nghiện” cờ bạc lúc nào không hay.

Nhấp một ngụm cà phê, người tài xế ngoài 70 tuổi, với vẻ mặt hiền lành, phúc hậu, nói: “Nếu cô gặp tôi vào hai năm về trước, cô sẽ nhận không ra tôi đâu. Tôi trông bệ rạc, rã rời, chán chường lắm. Bây giờ, tôi đã lấy lại tinh thần, tâm hồn thanh thản nhẹ nhõm, không tham luyến gì nữa. Tôi đã trở lại là chính tôi như trước kia rồi.”

“Đến giờ, mỗi khi nghĩ lại quãng thời gian đó, tôi lại thấy kinh hãi. Tôi cảm giác tôi không còn là mình nữa. Tôi gọi đó là một con quỷ, chính xác là một con quỷ, nó chiếm hữu tôi, nó sai khiến tôi, thúc giục tôi làm đủ cách để có tiền, để tiếp tục ném vào trò đỏ đen, may rủi,” ông nói thêm.

Ông Minh nhớ lại: “Lần đó, có một bà khách gọi cho tôi, yêu cầu tôi chở bà ấy đi sòng bài nào gần đây nhất. Bà ấy nói mới từ Việt Nam qua nên muốn đi casino tham quan. Tôi nhìn bà ấy bộ dạng lơ ngơ, ăn mặc thì có vẻ quê mùa, nên tôi hỏi bà ấy rằng ‘Bà lên casino làm gì, ở đấy có gì hay đâu mà đi?’ thì bà ấy chống chế là ‘Tôi đi coi cho biết.’ Thế rồi tôi chở bà ấy tới một sòng bài cách Bolsa chừng 20 phút.”

Ông Minh Trần, một người đã nghỉ hưu ở Garden Grove, kể chuyện đã thoát khỏi ma lực của sòng bài như thế nào và luôn mong muốn đồng bào gốc Việt hãy tránh xa những trò đỏ đen, cờ bạc, vé số. (Hình: Tâm An/Người Việt)

“Thông thường chở khách tới nơi, nếu phải chờ tôi thường ra bãi xe hoặc ngồi ở ngoài hiên, chứ tôi không vào trong. Nhưng lần này, vì tôi nghĩ bà ấy còn lạ lẫm, nên tôi dẫn bà ấy vào bên trong sòng bài. Ngay khi mở cửa vô trong, thì bà ấy ngồi xuống một cái bàn, bà ấy đánh bài, chứ không phải là đi coi cho biết như bà ấy nói,” ông tiếp tục câu chuyện.

“Lần đó, tôi không ngờ là bà ấy thắng. Bà vui vẻ ‘tip’ cho tôi tới vài trăm đô la. Chỉ một chốc đã kiếm mấy trăm đô la trong khi tôi chạy xe cả ngày kiếm được mấy chục. Tôi thoáng nghĩ như vậy. Tôi mừng rỡ đem tiền về, đưa cho vợ một phần, còn khoe với bà ấy là hôm nay được khách ‘tip’ rất hậu hĩnh,” ông kể tiếp.

“Tới ngày hôm sau, bà ấy lại gọi tôi chở đi lên sòng bài tiếp. Bà ấy nói tôi chơi thử đi, dễ lắm. Lòng tham nổi lên, tôi dùng số tiền bà ấy cho đang còn trong túi, để thử vận may. Tôi không biết luật chơi như thế nào, nên thấy người ta đặt tiền làm sao, tôi làm theo y vậy. Tôi thua ngay ván đầu tiên. Tôi đánh tiếp vài ván nữa mong gỡ gạc lại. Nhưng tôi đã thua hết số tiền trong túi,” ông Minh kể thêm.

Giọng trầm xuống, ánh mắt suy tư, ông kể tiếp: “Ngẩn ngơ vì tiếc tiền, hôm sau tôi lẳng lặng lên sòng bài đánh nữa. Tôi lại thua sạch số tiền mặt mà tôi lái taxi mấy ngày mới có được. Tôi thẫn thờ ra về, như kẻ mất hồn.”

“Ngày tiếp theo, tôi lại mò lên sòng bài. Kiếm được bao nhiêu tiền lái taxi, tôi ném vào đó hết. Cũng chỉ vài ván bài là lại hết sạch tiền. Tức khí, tôi lấy luôn thẻ tín dụng ra cà, lấy tiền chơi tiếp. Và tôi lại thua…” ông tự trách mình.

Trong vài tháng liên tục đánh bài, con số nợ thẻ tín dụng của ông Minh đã lên tới hơn $10,000. Càng thua, ông lại càng muốn chơi tiếp để mong có tiền trả nợ thẻ tín dụng. Nhưng chưa bao giờ ông thắng một ván nào. Con số nợ đã vượt quá khả năng tự chi trả của ông.

Cuộc chiến giằng xé giữa “thiên thần” và “ác quỷ”

Nhớ lại khoảng thời gian hãi hùng, ông Minh chưa hết bàng hoàng. Ông tâm sự: “Lúc đó tôi vừa tiếc tiền, vừa cắn rứt lương tâm, vừa xấu hổ với vợ con, vừa lo lắng về khoản nợ tín dụng. Tôi trở nên bấn loạn. Tôi không còn cách nào khác là tự thú với vợ và các con tôi. Lúc đầu thì họ sốc và giận tôi. Nhưng sau thì mọi người thông cảm nên các con đã an ủi tôi rằng: ‘Thôi bố đừng tiếc tiền nữa, coi như số tiền này là ‘của đi thay người’ thôi mà.’ Rồi các con trả nợ hết cho tôi.”

Là một người theo đạo Thiên Chúa, ngày nào ông Minh cũng cầu nguyện Chúa giúp ông thoát khỏi thảm cảnh này. Nhưng hình như Chúa muốn tiếp tục thử thách ông.

Ông Minh kể tiếp: “Tôi đã cố gắng không lên casino nữa. Nhưng con quỷ tham lam trong tôi vẫn không chịu buông tha tôi. Nó luôn thôi thúc tôi thử vận may lần nữa bằng trò vé số cào. Hằng ngày có nhiêu tiền lái taxi, tôi lại mua vé cào. Cào cho tới khi nào không còn một đồng nào trong túi thì thôi, có khi hết cả tiền đổ xăng. Tôi phải đóng kịch, kiếm ra đủ lý do để nói dối vợ con, để biện minh, che giấu cho việc làm xấu xa đó của mình.”

Có quá nửa người chơi bài tại sòng bài gần khu vực Little Saigon, là người gốc Việt. (Hình: Tâm An/Người Việt)

“Càng ngày, tôi càng xuống tinh thần, giằng xé nội tâm ghê gớm. Vừa mắc cỡ với vợ con, vừa chán nản về bản thân. Càng ngày tôi càng rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Tôi nói với vợ con là tôi không thể chiến thắng được con quỷ đó, hãy nhốt tôi trong nhà, để tôi khỏi ném tiền vào vé số,” ông nhớ lại.

“Gia đình tôi vội tìm trên mạng những phương cách để giúp tôi. Cuối cùng con tôi tìm được một khóa tu tại một nhà thờ ở một thị trấn nhỏ, được biết là có nhiều người đã được chữa khỏi các bệnh về tâm lý. Sau chín ngày thành tâm cầu nguyện, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, tôi tưởng mình đã thay đổi. Nhưng ngay khi vợ con tôi lên đón tôi về, tôi không thể nào cưỡng lại được ham muốn bài bạc. Tôi đã lẻn đi mua vé số cào ngay hôm đó,” ông nói thêm.

Ông Minh kể, đã có lúc ông tuyệt vọng đến mức muốn tìm đến cái chết. Có lúc nửa đêm, ông bỏ đi lang thang, ngủ trong công viên, tới sáng mới về. Cũng may, ông có một người vợ nhân hậu và hiền lành, những người con hiếu thảo và hiểu nỗi giày vò của cha. Họ tiếp tục tìm những cách chữa trị tâm lý khác để giúp ông thoát khỏi ma lực của cờ bạc, nhưng vẫn vô phương cứu chữa.

Cứ như vậy ròng rã hai năm trời…

Thoát nạn

Rồi đến một ngày, cách đây vài tháng. Ở nhà thờ Chính Tòa Chúa Kitô (Christ Cathedral), thường gọi là nhà thờ Kiếng, tại thành phố Garden Grove, có khóa tu chữa lành của Linh Mục Thanh Tâm chủ trì. Ông Minh đã đi cầu nguyện 10 ngày, ngày nào cũng từ 6 giờ chiều tới nửa đêm, vợ ông cũng đi cầu nguyện cùng ông.

Ông cho biết: “Tới ngày thứ 9, thứ 10 thì tôi bắt đầu thấy có sự chuyển biến. Người tôi nhẹ bẫng đi, trong lòng không còn tham muốn gì nữa. Tôi thử ra chỗ bán vé số, mua một vé cào $5 cào thử. Vẫn không trúng. Chỉ có điều là, tôi không tiếc nuối gì cả, tôi dửng dưng bước ra khỏi tiệm vé số. Con quỷ đó đã biến mất rồi. Lòng tôi thanh thản, nhẹ nhàng, vui sướng như vừa thoát ra khỏi một kiếp nạn.”

Mặc dù là ngày giữa tuần, giữa giờ làm việc tại các cửa tiệm, công xưởng, nhưng bãi đỗ xe của một sòng bài rộng cả chục hécta, vẫn chật ních không còn một chỗ trống. (Hình: Tâm An/Người Việt)

“Có lẽ Chúa đã thử thách tôi, cho tới ngày hôm nay, Chúa mới dang tay cứu tôi,” ông cảm động nói.

Từ đó tới nay, đã ba tháng trôi qua, thi thoảng ông Minh vẫn thử đi vào cửa hàng vé số xem mình có còn bị con quỷ trong tâm xui khiến không. Ông vui mừng khi thấy mình không còn tham luyến gì nữa. Ông đã lấy tinh thần trở lại. Gia đình ông, ai cùng mừng như ông đã đi chiến trận trở về.

Vẫn còn đó, nhiều cảnh khổ đau vì cờ bạc

Câu chuyện của ông Minh chỉ là một trường hợp “nghiện” cờ bạc nhẹ, thế nhưng đã ảnh hưởng tới cuộc sống của ông một cách tệ hại đến mức có thể đẩy ông vào bế tắc muốn tự vẫn.

Thế nhưng, có tới sòng bài mới thấy, nơi đó, có hàng trăm người gốc Việt, vẫn ngày đêm bị “con quỷ tham luyến tiền bạc” sai khiến, họ lao đầu vào như con thiêu thân, không biết đường thoát ra.

Là một người lái taxi bao năm nay, ông Minh cho hay: “Trong số những hành khách kêu tôi, đòi chở họ lên sòng bài, có những bà đã bán cả căn nhà của mình để đánh bạc. Có những cô có mấy cửa tiệm ở phố Bolsa, sáng nào cũng đến tiệm lo mọi cách để có tiền, chiều tối là gọi tôi chở đi sòng bài đốt hết số tiền cô có. Có những ông vừa lãnh lương ra, kêu tôi chở lên sòng bài, trong một tiếng, bay luôn cả tháng lương. Rất nhiều người đã không còn xu nào để trả tiền taxi cho tôi. Thậm chí có người còn năn nỉ mượn lại tiền tôi nữa.”

“Không chỉ người có tiền mới đánh bạc, mà cả những người không có tiền cũng đánh. Có một ông đã nghỉ hưu, sống bằng tiền trợ cấp thôi, nhưng cũng gọi tôi, đòi chở đi casino. Thế rồi chỉ nửa tiếng sau đã thất thểu đi ra, thua hết sạch số tiền trợ cấp,” ông kể.

“Những người đã thua bạc, trong đầu họ lúc nào cũng nghĩ tới làm sao có tiền để đánh tiếp. Họ sẽ nghĩ ra đủ lý lẽ gian dối với mọi người, kể cả người thân, chỉ cốt để lấy được tiền để đi đánh bài, bất chấp đạo lý, không hề thương tiếc,” ông cho hay.

Ông khẳng định: “Ở mấy sòng bài xung quanh đây, người chơi có tới quá nửa là người Việt mình. Chứng kiến bao nhiêu cảnh tiền bạc mồ hôi nước mắt cứ thế ra đi trong tích tắc. Tất cả đều tán gia bại sản, tan nát cửa nhà, tiêu tan hạnh phúc gia đình và sự nghiệp. Tôi đau lòng lắm.”

“Tôi muốn thông qua trải nghiệm thực tế của chính bản thân tôi, và thông qua những cảnh khổ mà tôi đã gặp trong hành trình làm nghề lái taxi của mình, để cầu xin quý vị hãy tránh xa cờ bạc, vé số, những trò may rủi, đỏ đen. Và hết sức cảnh giác để không bị vô tình dẫm chân vào vũng lầy, như tôi đã từng,” ông nhắn nhủ. (Tâm An)

—–

Liên lạc tác giả:

pham.taman@nguoi-viet.com

*Báo bên Úc có đăng quảng cáo tả người lớn 1 cỡ cho tất cả…những người đi casino gốc Á đã và đang xử dụng vì họ không có thời gian đi nhà vệ sinh…

LKT

Image may contain: indoor
Image may contain: one or more people and car
Image may contain: one or more people
Image may contain: sky, tree, car and outdoor

Lòng Biết Ơn và Sự Hiếu Thảo

Le Tu Ngoc
Lòng Biết Ơn và Sự Hiếu Thảo

Người Hàn Quốc tham khảo và học tập mô hình giáo dục của Nhật Bản để cố gắng tạo ra 1 xã hội đức trị. Môn Đức Dục cũng được dạy kỹ ở mọi cấp, làm môn thảo luận chính trong giờ lên lớp. Trong đó có bài Lòng Biết Ơn và Sự Hiếu Thảo

Học sinh Hàn Quốc, khi chuẩn bị tốt nghiệp lớp 12 ( vào ngày 8/5 hàng năm), thực hiện nghi thức lễ tạ ơn người đã sinh ra mình, nuôi nấng mình đủ lông đủ cánh. Họ mời mẹ ( nếu còn đủ cả cha lẫn mẹ) hay mời cha ( nếu cha đơn thân) đến trường, ngồi trên ghế cao. Những đứa con quỳ xuống, nâng niu bàn chân gầy guộc của cha mẹ mình, từng tí từng tí một, kỳ cọ, rửa thật sạch. Sau đó quỳ lạy và nói “ Con cám ơn cha mẹ đã sinh con ra trên cõi đời này, đã cho con hình hài này, trí tuệ này. Con nguyện không bao giờ quên ơn cha mẹ. Con thề sẽ trở thành 1 người công dân có ích cho xã hội như mong ước của cha mẹ khi sinh con ra đời. Con cám ơn cha mẹ”

Và đôi chân lam lũ kiếm ăn để nuôi con của những ông cha bà mẹ đã sạch. Có nụ cười. Có nước mắt. Khi nhìn xuống đứa con của mình, giờ đây đã là những người trưởng thành. Các cô cậu ấy phải quỳ xuống vì đã cao to hơn cha mẹ. Với ý nghĩa là, dù sau này làm gì đi nữa, cũng từng là 1 đứa trẻ bé bỏng.

Các bạn có thể xem hình ảnh các bạn Hàn Quốc rửa sạch đôi chân lam lũ của mẹ, của cha trước khi “ biển rộng trời cao con vẫy vùng”.

Tony Buổi Sáng

Image may contain: one or more people and crowd