NGƯỜI GIÀU VIỆT NAM KHÁC THẾ GIỚI VĂN MINH THẾ NÀO ? HỌ CÓ ĐÁNG ĐỂ CHÚNG TA TUNG HÔ ?

Tony Ton and Huỳnh Phi Long shared a post.
Image may contain: text
THÔNG LUẬN
THÔNG LUẬN

NGƯỜI GIÀU VIỆT NAM KHÁC THẾ GIỚI VĂN MINH THẾ NÀO ?
HỌ CÓ ĐÁNG ĐỂ CHÚNG TA TUNG HÔ ?

Khi nước Mỹ có thêm một tỷ phú mới, người dân Mỹ và cả thế giới sẽ có thêm một sản phẩm tiện ích, hiện đại, sành điệu để kết nối yêu thương như Iphone hay Facebook.

Khi nước Nhật có thêm một tỷ phú, người dân Nhật và cả thế giới có thêm những sản phẩm thoả mãn nhu cầu tiêu dùng của họ như Sony, Toshiba hay Lexus.

Nước Mỹ hay Nhật lúc đó sẽ giảm bớt đi tỷ lệ người thất nghiệp, vô gia cư, các quỹ từ thiện vì cộng đồng sẽ được nhiều lên, những nước nghèo đói ở Châu Phi sẽ được giúp đỡ, hỗ trợ.

Khi Việt Nam xuất hiện một tỷ phú mới, rừng sẽ mất đi thêm một ít, tài nguyên sẽ dần cạn kiệt đi, dân oan bị cướp đất cũng sẽ tăng lên, nợ công cũng sẽ phình to sau mỗi nhiệm kỳ, người dân bỏ xứ đi làm culi, làm điếm cũng sẽ ngày càng tăng.

Khi Việt Nam xuất hiện thêm một tỷ phú mới, quốc lộ sẽ có thêm nhiều trạm BOT hơn, thuế phí cũng sẽ tăng thêm vài %, xăng dầu cũng sẽ tăng thêm vài ba nghìn một lít.

Khi Việt Nam xuất hiện thêm một tỷ phú mới, không khí sẽ ngày càng ô nhiễm thêm, bệnh nhân ung thư cũng sẽ tăng thêm, thị trường cũng sẽ nhiều hàng giả – hàng kém chất lượng hơn, kẹt xe cũng ngày càng trầm trọng.

Thế nên, ở Việt Nam, tỷ phú tăng theo cấp số cộng thì người nghèo sẽ tăng theo cấp số nhân. Vui gì mà reo hò tung hô họ!

Nguồn Facebook : Nhân Thế Hoàng

Đảng cộng sản ở Hà Nội vốn là đảng…

Đảng cộng sản ở Hà Nội vốn là đảng…

                                                                                                                                   Nguyễn thị Cỏ May 

Để quả quyết đảng cộng sản hiện đang cai trị nước Việt Nam là thứ đảng gì, về bản chất, và cả về hành động, Cỏ May tôi xin nhắc lại một giai thoại trong truyện «Xe lên, xe xuống» (Nguyễn Bình Phương, Diển Đàn Thế kỷ, Huê kỳ xuất bản tháng 12-2011) : « Có lần Trùm phỉ Chu Chồ Sền bảo Chu Văn Tấn Chúng mày vì nghèo khổ mà đi làm cách mạng. Chúng tao vì nghèo khổ mà đi ăn cướp. Thế là giống nhau”.

Tướng Chu văn Tấn trả lời bảo không giống nhưng không nói tại sao không giống . Và không giống ở điểm nào ?

Có lẽ trong lúc đó, Tướng Chu Văn Tấn nghĩ «Chúng nó nghèo mà đi ăn cướp. Còn mình, thiệt tình cũng đói,  mà đi làm cộng sản. Nhưng chúng nó đi ăn cướp vì nghèo là chúng nó nói thiệt. Chúng nó nói thật lòng. Còn mình cũng đi ăn cướp nhưng lại nói đi làm cách mạng, thì làm sao mà giống nhau với chúng nó được ? » .

Vậy đảng cộng sản ngày nay ở Việt Nam là đảng ăn cướp ? Nó bắt đầu từ lúc nào ? Ai là đảng trưởng sáng lập ?

Lê-nin, đảng trưởng sáng lập

Truyền thống của cộng sản, từ ngày gọi là Cách mạng Tháng 10 ở Nga là cướp chánh quyền, không hề và ở đâu, do toàn dân tín nhiệm đưa lên năm chánh quyền. Và người cướp chánh quyền đầu tiên để mở ra thời đại cộng sản gieo tai ương, tang tóc cho nhơn loại, là Lê-nin ở Mạc-tư-khoa (Moscou) .

Lúc bấy giờ, Lê-nin tính toán đã có cách mạng Pháp, cách mạng Đức, thì nay phải là cách mạng Nga. Cách mạng Nga sẽ triệt để hơn hết. Nhưng ông phải có lý thuyết. Tchenychevski là người đầu tiên đem chủ nghĩa cộng sản vào Nga qua cuốn tiểu thuyết « Làm gì ? » (1864) mà Lê-nin mê say và sau này, ông lấy nguyên tựa sách làm tựa cho tập sách của ông, cũng «Làm gì ? ».

Tiếp theo, Lê-nin bắt được quyển «Giáo lý của người cách mạng» (1871) của Serge Netchaïev. Ông đắm mình trong quyển thánh kinh của người làm cách mạng nhà nghề giúp ông nhuần nhuyễn những nguyên tắc căn bản như người làm cách mạng là phải «sẵn sàng giết và chết» và «những người lãnh đạo cách mạng nga phải là những tướng cướp » .

Lê-nin và Staline là hai người kế tiếp nhau lãnh đạo nước Nga đều được đào tạo bởi tư tưởng của Tchemychevski và Netchaìev. Lê-nin là người suy nghĩ ra những phương pháp thiết lập một chế độ độc tài toàn trị. Ông là người lập thuyết của chế độ cộng sản Nga còn Staline vốn xuất thân trong giới lục lâm, nhờ có thành tích thổ phỉ, được Lê-nin tuyển chọn. Staline thực thi lý thuyết cai trị của Lê-nin. Và hai người trở thành một cặp «Lê-nin-Staline » lập ra chế độ cộng sản đầu tìên và lần lượt cộng sản hóa gần phân nửa thế giới.

Tìến hành cướp chánh quyền dân chủ xã hội của chánh phủ Alexandre Kerensky, Lê-nin quả quyết « giai cấp tư sản chấm dứt chu kỳ của nó, bây giờ phải là lúc giai cấp vô sản bắt đầu . Cũng rất hợp lý » . Bắt được Karl Marx, Engels, Lê-nin nhin thấy viễn ảnh thế giới theo bước đi của Marx phát họa bằng óc tưởng tượng phong phú của ông, một người chưa từng « tiếp cận » thực tế. Theo đó, khi giai cấp vô sản tìến lên thay thế giai cấp tư sản thì không có gì hơn phải làm là tiến hành giai cấp đấu tranh. Lý thuyết này đã làm mê hoặc Lê-nin vì nó đáp ứng hoàn toàn bộ óc tôn thờ lý luận của ông. Nhưng thực hiện đấu tranh giai cấp, để lực lượng dân chủ còn sót lại không phá hỏng được, thì cách mạng phải có chánh nghĩa. Vậy Lê-nin phải trở lại với Marx, học lý thuyết, tuy không đạo đức, nhưng nó lại rất «khoa học», nó sẽ giúp bảo vệ tính chính thống cách mạng bằng cách  «thanh toán trước nhứt tất cả lực lượng chống đối, sau đó, tới những người cùng làm cách mạng nhưng có thể sẽ là đối thủ bất lợi với tội danh phản cách mạng» .

Nhưng «Cách mạng tháng 10» thật sự có phải là cách mạng hay không?

Theo sử gia Pháp chuyên về cộng sản, ông Stéphane Courtois, (Le livre noir du communisme, Robert Laffont, Paris, 1997- Sách đen của cộng sản), thì đó thật sự hoàn toàn không phải là «cách mạng» đúng nghĩa của nó hoặc cuộc nổi dậy của « quần chúng », như người cộng sản rêu rao. « Cách mạng tháng 10 » chỉ là một vụ « binh biến » do lối ngàn quân nhơn nổi loạn và Hồng vệ binh chống lại chánh quyền dân chủ lâm thời đang trên đà suy thoái, gây tổn thất không tới năm người thiệt mạng ỏ Pétrograd. Lại cũng không thể nói đó là một cuộc đảo chánh.

Và đây là vụ biến động thứ ba. Vụ thứ nhứt xảy ra ngày 15/3 dẫn đền nhà vua thoái vị, có thể gọi là cách mạng. Vụ thứ hai nghiêm trọng hơn, đưa quân đội đánh Đức, thất bại, làm cho hằng ngàn binh sĩ đào ngũ với cả võ khí Vụ thứ ba phức tạp hơn nên bị lợi dụng. Alexandre Kerenski, lãnh đạo chánh phủ lâm thời, giải nhiệm Tướng Kornilov vì thấy Kornilov đang tính ổn định lại tình hình. Hạ Kornilov vì Kerenski bị ám ảnh bởi Napoléon của cách mạng pháp nên sợ sẽ phải đối đầu với Kornilov. Nhưng khi hạ được Tướng Kornilov, Kerenski đã vô tình tách rời chánh phủ khỏi quân đội. Thấy mình bỗng ở thế cô đơn, ông vội ngã theo bolchevick tìm chỗ dựa. Nhiều đảng viên bolchevick vừa được ông mở cửa nhà tù thả ra, trang bị 40 000 khẩu súng và cả cho phép nhà in tái hoạt động. Ông không biết làm như vậy, mình đang dấn thân vào con đường tự sát.

Xã hội lâm vào tình trạng khủng hoảng, lương thực thiếu do vận chuyển bế tắc, cải cách nông nghiệp thất bại. Lợi dụng tình hình khủng hoảng, lực lượng bolchevick bắt đầu tấn công. Lê-nin ra lệnh chiếm mau các cơ cấu chánh quyền, tuy bolchevick hãy còn thiểu số. Thế là Quốc hội Lập hiến vừa mới bầu, nền dân xã hôi non nớt thành hình sau bảy thập niên quân chủ chuyên chế kết thúc, nhường chỗ cho một chế độ mới, độc tài.

Nắm được chánh quyền, Lê-nin rất hài lòng «Thật không ngờ cướp chánh quyền còn dễ dàng hơn trở bàn tay!».

Và đây là bài học cho Hồ Chí Minh làm cách mạng mùa Thu ở Hà nội năm 1945.

Thành tích ăn cướp của Staline, con người không bao giờ sai lầm

Staline tâm niệm « quá khứ phải giũ sạch trơn» . Khi nắm quyền ở Điện Cẩm-linh (Kremlin), điều làm Staline lo sợ hơn hết là quá khứ của mình sẽ bị khai quật. Hồ Chí Minh học kỹ thầy ở điểm này .

Khi Đoàn Thanh niên cộng sản, năm 1938, đệ nạp cho Staline một tập sưu tầm về đời tư của Staline, ông hét lên và bảo hãy đem đốt ngay. Mười năm sau, khi công bố tiểu sử chánh thức, Staline tự viết lại hai mươi năm tuổi trẻ của ông chỉ với võn vẹn bốn mươi hàng.

Thật vậy, về tuổi trẻ của ông, rất khó tìm được những điều có thể tin được.  Như về cha mẹ, ngày sanh, thơ từ cá nhơn, học bạ, …

Thật ra, sau thời Liên-xô, người ta thấy tài liệu về Staline khá nhiều. Có thể tham khảo được. Những thứ bị xếp là bí mật thì ngày nay đươc phơi bày . Nhà sưu tầm người Anh Simon Sebag Montefiore đã đi khắp 9 nước và 23 thành phố của khối cựu Liên-xô cũ để điều tra về Staline. Ông tới Géorgie nơi cậu bé Iossif Djougachvili ra đời ngày 6/12 /1878 (không phải 1879 như chánh thức ghi –  Hồ Chí Minh chọn ngày sanh là 19/5/1890 và giữ suốt đời). Tại Tbilissi, Staline học ở chủng viện, say mê thơ, nhưng tới Bakou xứ Azerbaidjan, Staline làm việc cho nhà máy Rothschild vừa «tập sự làm Cách mạng» … 

Trong những chuyến đi này, sử gia Montefiore thâu thập được khá nhiều thông tin chưa hề tiết lộ về Staline. Ông cũng có dịp gặp vài nhơn chứng của thời Staline, nay còn sống sót và minh mẫn như bà chị dâu của Staline 109 tuổi. Nhờ sự khám phá này mà Montefiore đã phát họa được một Staline thời trẻ đầy đủ nhứt cho tới nay.

Con của một thợ giày say rượu (giống cha của Hồ Chí Minh), với biệt danh thông dụng là «Besso khùng», cho tới năm 1917, tên Sosso trở thành Staline .

Bị đuổi khỏi chủng viện vì mê những chuyện tình dục, nhưng trong tiểu sử chánh thức, bị đuổi học vì tuyên truyền cách mạng, Staline đi làm cho Đài Khí tượng của Tdilissi . Nhưng việc đi làm chỉ là bề ngoài để che dấu một con người thiệt là một «trùm mafia». Chuyên môn của Staline là trấn lột, tống tiền, hàng nhái, bắt cóc. Ông có tay phụ tá đắc lực là Kamo luôn luôn sẵn sàng chém giết theo lệnh Staline. Mỗi lần bị tù hay bị đày qua Sibérie, Staline đều vượt ngục, nhờ cộng tác với mật vụ của Nga hoàng. Và cũng nhờ có hơn bốn mươi tên khác nhau, và nhứt là tài cải trang, giả làm phụ nữ mặc áo dài, đội tóc giả (HCM bịt râu, hóa trang, đi dự khán vụ hành quyết bà Năm, có hơn 200 tên).

Tài ba đó đã không tránh khỏi sự chú ý của Lê-nin. Năm 1905, Lê-nin gặp Staline lần đầu. Đảng cộng sản đang cần tiền và Lê–nin thấy ngay con người mà đảng đang cần, đúng là Staline.

Lê-nin kết ngay Staline và cú ngoạn mục, nổi tiếng khắp thế giới lúc bấy giờ là vụ đánh cướp ngân hàng Nhà nước ở Tbilissi tháng 6-1907, làm nhiều người thiệt mạng nhưng hốt được một vố lớn tương đương 3 triệu euros ngày nay. Lúc Staline được 28 tuổi (LE JEUNE STALINE de Simon Sebag Montefiore. Traduit de l’anglais par Jean-François Sené. Calmann-Lévy, 506 p., bản dịch, CalmânLévy, Paris).

Hồ Chí Minh, đệ tử chơn truyền

Hồ Chí Minh học Lê-nin làm cách mạng cướp chánh quyền nhưng chỉ cướp chánh quyền ở Thủ tướng Trần Trọng Kim trong tình trạng thực dân bị Nhựt đảo chánh, Đồng Minh chưa tới, Pháp cũng chưa trở lại. Nên nhớ đây là sự thật của Việt Nam lúc đó. Và Việt Nam đã hoàn toàn độc lập và thống nhứt do Hoàng Đế Bảo Đại đã nhận chánh quyền từ tay Nhựt và tuyên bố nền độc lập, hủy bỏ tất cả các Hiệp ước bất bình đẳng với Pháp.

Giờ đây, thử nhìn lại coi đảng cộng sản do Hồ Chí Minh thành lập có phải là đảng ăn cướp không ?

Sau 30-04-1975, trong một buổi cán bộ đảng viên học tập nghị quyết cải tạo Miền Nam, Đỗ Mười, Trưởng ban, chủ trì lớp học tập, giải nghĩa rõ cho cán bộ «Cải tạo tư sản, thực chất là ta cướp đoạt tất cả của cải, tài sản của dân  tư sản miền nam … » (Lời Ai điếu, Lê Phú Khải,1917) .

Từ sau đó cho tới nay, dân miền nam lần lượt bị đảng cướp sạch, trở thành dân oan, không nhà, không cửa, không của cải, sống dật dờ, lang thang khắp nơi ngay trên quê hương của chính mình. Hai vụ nổi cộm còn đang nóng hổi tính thời sự là vụ Thủ Thiêm và vụ Lộc Hưng mà hai tên cướp không ai khác hơn là 2 tên đầu sỏ đảng, Lê Thanh Hải và Nguyễn Thiện Nhân.

Nhưng đây cũng chỉ là sự nghiệp liên tục của đảng mà một trường hợp năm 1930 đáng nhắc lại như một dẫn chứng đảng cộng sản của Hồ Chí Minh lập ra là để ăn cướp.

Ngày 9 tháng 11 năm 1930, Việt Nam Cộng sản đảng, viết thư tống tiền một ông Phủ, đòi 5000 đồng để trao đổi với với mạng sống của đứa con trai nạn nhơn (Vy Thanh, Ho Chi Minh, a documentary study, California 7/2019, p.250-253) 

       Bộ mặt thật của đảng cộng sản đang cai trị Việt nam đúng là đảng ăn cướp. Không thể gọi cách gì khác hơn được. Và Hồ Chí Minh cũng như Lê-nin, Staline, là đảng trưởng sáng lập. Nhơn dân, ở đâu, thời nào, vẫn là nạn nhơn của thứ đảng cách mạng ăn cướp này.

Nhưng rất tiếc là đảng viên không dám nhìn nhận sự thật mà cứ núp dưới danh nghĩa cách mạng. Mới thấy đảng ăn cướp cộng sản hèn hơn Thổ phỉ.

Nguyễn thị Cỏ May

BẠN VÀ NHỮNG NGƯỜI YÊU THƯƠNG RẤT CẦN ĐƯỢC BẢO VỆ

BẠN VÀ NHỮNG NGƯỜI YÊU THƯƠNG RẤT CẦN ĐƯỢC BẢO VỆ

Những lời cuối cùng của Steve Jobs – người sáng tạo ra Iphone Apple – chấn động cả thế giới.

“Tôi đã đạt đến tột đỉnh của thành công. Trong con mắt người khác, cuộc đời tôi là một biểu tượng của thành công. Tuy vậy phía sau của công việc tôi có rất ít niềm vui. Tài sản của tôi cuối cùng cũng bình hoá với tôi. Trong lúc này trên giường bệnh viện, hồi tưởng về cuộc đời, những lời khen ngợi, tự cao, tự hào về tài sản nhưng tôi cảm thấy thật vô nghĩa trước tử thần, cái chết.

Trong bóng tối, khi nhìn ánh đèn màu xanh và tiếng ồn ào của máy dưỡng khí, tôi cảm nghiệm được những hơi thở của tử thần rất gần kề. Bây giờ tôi mới hiểu thấu, nếu một lần bạn đã có tiền đủ cho cuộc đời của bạn, bạn hãy đeo đuổi một mục đích khác không liên quan đến tiền bạc. Nên tìm một điều gì quan trọng hơn. Ví dụ như là lịch sử tình yêu nhân loại, nghệ thuật, ước mơ tuổi thơ… Đừng làm nô lệ cho vật chất, giàu sang, vì nó sẽ biến bạn thành một người yếu ớt như tôi.

Thượng Đế tạo dựng chúng ta để cảm nghiệm được tin yêu trong tim, chứ không phải những ảo tưởng về tiền tài, danh vọng như tôi đã làm trong suốt cuộc đời nhưng không thể đem theo tôi được. Tôi có thể mang theo được những kỉ niệm của yêu thương. Đây mới chính là sự giàu sang sẽ có thể đồng hành với bạn, là sức mạnh, ánh sáng soi sáng cho bạn tiến tới. Tình yêu có thể đi hàng ngàn cây số và chính vì thế cuộc đời không có giới hạn. Đi, tiến đến nơi mà bạn muốn, Cố gắng lên để đạt được những mục đích. Tất cả là ở trong tim và trong lòng bàn tay của bạn.

Cái giường nào đắt giá nhất trên đời? Đó là giường bệnh viện, vì nếu có tiền, bạn có thể mướn tài xe lái xe cho bạn, nhưng không thể dùng tiền để thuê người mang bệnh cho bạn. Mất tài sản mình có thể tìm lại được, có một cái khi đã mất thì không thể tìm lại được: sự sống.

Dù đang ở giai đoạn nào trong cuộc đời, cuối cùng, tất cả phải đối diện khi bức màn sự sống kéo xuống. Làm ơn hãy nâng niu và nhận thức được giá trị tình yêu gia đình, tình yêu bạn đời và tình yêu bạn hữu, gìn giữ sức khỏe.

From: Tu-Phung

Việc Trung Quốc xua tàu quay lại bãi Tư chính đã nói lên quyết tâm của họ độc chiếm Biển Đông

No photo description available.

Liên Trà is with Nguyen Tuan Anh and 28 others.

Việc Trung Quốc xua tàu quay lại bãi Tư chính đã nói lên quyết tâm của họ độc chiếm Biển Đông. Hành vi của họ không thể gọi tên nào xác đáng hơn là xâm lược.

Điều cần phải làm lúc này là xác định lại cho đúng mối quan hệ với Trung quốc. Và toàn dân Việt nam đang đòi hỏi điều đó.

Thái độ của nhân dân trước vận mệnh Quốc Gia rất khác lạ với bản chất yêu nước của người Việt. Việc thờ ơ này có căn nguyên của nó, vì nhà nước đã loại nhân dân ra khỏi vận mệnh quốc gia.

Chúng ta phải biết xấu hổ khi mà khắp thế giới đang nín thở xem cái gì đang diễn ra ở Bãi Tư chính. 

Họ đang làm cái việc tố cáo Trung quốc cưởng hiếp chúng ta. Họ thừa nhận chính nghĩa đang ở về phía Việt Nam. Vậy mà đảng, nhà nước Việt Nam hoàn toàn im lặng. Quốc hội im lặng. Các tổ chức như mặt trận tổ quốc, thanh niên, phụ nữ cũng đồng loạt bị câm. Báo chí không có một hình ảnh nào phản ánh thực tế như thế nào.

Thật là thảm họa khi một nhà thơ lên tiếng trước họa ” hủi tàu ” bị vu cho kích động chiến tranh, tự diễn biến. Đừng quên rằng anh ấy là một đảng viên, suốt cuộc đời đã là người lính. Họ đang tự đánh mất mình, bán linh hồn cho quỷ khi quay lại cắn xé đồng đội mình.

Liên Trà

Nhiều khi không cho xuất cảnh, trong lòng vẫn phơi phới niềm vui!

Image may contain: sky, airplane and outdoor
Hoang Le Thanh

Nhiều khi không cho xuất cảnh, trong lòng vẫn phơi phới niềm vui!

Mặc cả!

Mặc cả hay trả giá là một loại đàm phán trong đó khách hàng tranh luận về giá cả, bản chất chính xác của giao dịch với nhà cung cấp. Nếu việc mặc cả dẫn đến được thỏa thuận thành công về các điều khoản, giao dịch sẽ diễn ra.

Mặc cả là một chiến lược trả giá thay thế cho sự kiện thông thường là cố định.

Cách đây gần 4 năm, khi đó tôi đang chữa trị căn bệnh ung thư và vừa trải qua một cơn phẫu thuật quyết định sự sinh tử của số mệnh.

Vừa tái khám sau 1 tuần xuất viện. Tôi nhận giấy mời của An ninh Quận Hải Châu Đà Nẵng, yêu cầu tôi đến làm việc.

Họ sốt sắng đến nỗi, người bị bệnh ung thư gần chết cũng không thoát được, họ cũng không quên nhiệm vụ “bảo vệ an ninh tổ quốc” tàu cộng.

Một viên thiếu tá an ninh chờ sẵn và đón tôi từ ngoài cổng trụ sở công an quận.

Tôi bước chân vào…

Trong phòng có 4 người, Tất cả đều mặc đồ dân sự. Một đại tá, một thượng tá, một người có lẽ là thiếu tá và tôi (@Hoang Le Thanh).

Thời gian làm việc đã kéo dài qua nhiều tháng, dường như có thể kết luận được, viên thượng tá nhếch môi cười nữa miệng, hỏi tôi:

– Theo anh thì tội trạng của anh là bao nhiêu năm tù.

– Ba năm – tôi dức khoát, không cần suy nghĩ.

– Tại sao là 3 năm – viên thượng tá cười gằn, đứng lên vung tay chỉ vào tập hồ sơ và gằn giọng:

– Tội trạng nầy tối thiểu phải 12 năm.

Tôi bật cười về thái độ của viên thượng tá, ông ta tưởng như đưa một người vào tù là sự thành công lớn của ông ta.

Tôi nhớ lại một đoạn đời xưa cũ, trong một trường hợp tương tự, và căn bệnh hiện tại, liệu mình còn sống được bao lâu mà ở tù, tự nhiên tôi nở nụ cười thật tươi:

Chờ cho viên an ninh ngồi xuống, tôi nói:

– Tại sao phải là 12 năm, anh thừa biết là tôi cũng chẳng có tội chi. Nhưng theo luật pháp Việt Nam qui định là tôi có tội, anh ghi biên bản, anh kết tội nặng nề quá. Chỉ gạch bỏ một dòng, thậm chí vài chữ là tôi chỉ còn 6 năm là cùng.

Viên thượng tá liếc nhìn vị đại tá phó trưởng phòng – đang ngồi trầm ngâm – rồi quay lại tôi, ông nói:

– À! Nếu lãnh đạo châm chước cho anh tuổi già. Trong khung hình phạt sẽ là từ 6 năm đến 12 năm, chúng tôi không làm gì … quá, mà do … biên bản … những lời khai, …

Vẻ mặt vẫn bình thản, không đi vào tranh cãi, tôi nhỏ nhẹ:

– Vâng! Tôi ở tù rồi cũng ra, các anh cũng sẽ về hưu, chúng ta vẫn còn nhiều dịp ngồi nhâm nhi chén rượu hay ly trà… Tuổi già, tôi và các anh, không ai tránh khỏi bệnh hoạn, tôi và các anh cùng nằm chung một phòng bệnh, lại 2 giường bệnh sát nhau, còn có thể kể chuyện kỷ niệm cho nhau nghe: Rồi cuối cuộc đời, ai cũng trở về với đất, …

Một khoảng yên lặng nặng nề trôi qua, tôi chủ động lên tiếng trước:

– Cơ quan an ninh có quyền hạn quá cao, tòa án và viện kiểm sát sẽ nghe các anh. Tôi nghĩ các anh chỉ cần đề xuất tội danh của tôi: Chỉ khoảng 3 năm tù là được rồi.

Thời gian lại nặng nề trôi qua.

Tôi ra về, chuẩn bị vài bộ đồ, một cái mền mỏng, vài thứ vệ sinh cá nhân bỏ gọn trong một cái túi nhỏ và đi đó đây. ĐT vẫn mở để an ninh dễ dàng định vị.

Thời gian kéo dài, tôi chịu sự giám sát chặc chẽ.

Sau nầy, trong một lần gặp gỡ vị phó Trưởng phòng an ninh nói với tôi rằng: Ông ta đã lên tiếng, bảo đảm và đề xuất tôi cần sự giám sát chặt chẽ thay vì vào tù.

Đó là giai đoạn mà tôi thường xuyên tiếp các sĩ quan an ninh đến viếng thăm.

Trong lương tâm, các vị sĩ quan an ninh già đều biết tôi hoàn toàn vô tội, họ cũng không cần lấy tôi làm bước chân danh vọng hay thêm cấp chức hoặc tăng lương.

Tôi chỉ thiên về một mảng là chống Tàu cộng xâm lược. Tôi có tội (theo luật pháp hiện thời tại Việt Nam) là viết bài chân chất nêu lên đúng sự thật đau lòng và xót xa cho Tổ Quốc Việt Nam.

Trong một đất nước lên tiếng nói thể hiện lòng yêu nước không phải là chuyện dễ dàng.

Tới bây giờ, bãi Tư Chính – quyền chủ quyền, quyền tài phán của nước ta lại bị quân Tàu lăm le xâm chiếm, non sông gấm vóc của chúng ta lại bị tổn thất.

Uất ức và làm sao câm lặng !?.

Những ngày vừa qua, có cảm nhận dường như những người cao tuổi có phần … lặng lẽ!

Năm nay tuổi đã 70, có lẽ tôi thuộc về lớp người già. Mà sao trong lòng đầy đắng cay.

Hay là những người già cũng quá mệt mỏi, …

Hoang Le Thanh

Ảnh: Sáng 18/8, một góc của thành phố Melbourne (Úc), nhìn từ cửa sổ, lúc máy bay sắp hạ cánh, trong dịp đi lang thang nước Úc.

Tại sao Nàng Lu từ chức?

Image may contain: 1 person
Image may contain: plant
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person, text
+8
Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

Tại sao Nàng Lu từ chức?

Bà Phan Thị Hồng Xuân, nay có biệt hiệu “Nàng Lu,” muốn mỗi căn nhà tại Sài Gòn phải đặt một cái lu hứng nước mưa. Không nhắm có nước dùng, mà để ngăn cảnh mỗi mùa mưa đường phố lại ngập lụt.

Bà Hồng Xuân “đề xuất” ý kiến này trong một phiên họp của Hội Đồng Nhân Dân. Bà kể rằng ở nông thôn trước sân mỗi nhà luôn có cái lu nước rất to để đựng nước. Cách nói năng của bà rõ ràng là giọng điệu một con người bụng đầy chữ nghĩa. Thay vì nói “cái lu dùng được nhiều việc, có thể chứa nước mưa” bà lại nói “cái lu có nhiều tính năng, trong đó có tính năng lưu trữ nước mưa.”

Lối nói văn hoa xứng đáng với các danh hiệu của bà: phó giáo sư, tiến sĩ, phó chủ tịch kiêm tổng thư ký Hội Dân Tộc Học-Nhân Học Sài Gòn, và chủ tịch Hội Hữu Nghị Việt Nam-Đông Nam Á!

Nhà thơ Nguyễn Việt Chiến, một người dân có thể sẽ phải đi mua lu về để chống lụt nếu “đề xuất” của bà Xuân được chấp thuận, đã đặt tên bà là Nàng Lu viết tám câu thơ lục bát:

Mỗi người Việt Nam đều là một thi sĩ. Trước chuyện Nàng Lu Chống Lụt bao nhiêu dân Thành Hồ đã xuất khẩu thành chương. Cho nên nhà thơ Nguyễn Tiến Tường tả những hậu quả của kế hoạch Dùng Lu Chống Lụt trong đời sống nhân dân như vầy:

“Chị Tiến” trong câu cuối nhắc đến tên bà Nguyễn Thị Kim Tiến, bộ trưởng Y Tế, người sẽ phải lo ngăn ngừa bệnh sốt rét nếu các con muỗi đến đẻ trứng trong những cái lu chống lụt của Chị Xuân. Trứng muỗi nở ra con loăng quăng, còn gọi là bọ gậy, Chị Tiến sẽ phải lo đi bắt những con bọ gậy của Nàng Lu.

Nhà thơ Nguyễn Tiến Tường quá lo xa. Theo đường lối của đảng thì bà Kim Tiến không cần phải đi săn bọ gậy. Nhân dân ta đã chiến thắng “Ba Đế Quốc Sừng Sỏ” như lời đồng chí Lê Duẩn nói, thì sá chi lũ muỗi!

Đảng Cộng Sản có tài làm nghị quyết. Gặp vấn đề nào khó khăn chỉ cần họp Trung Ương ra một cái nghị quyết là xong. Một hồi sau, thấy không có gì chạy, không ai cựa quậy, Đảng Ta chỉ cần làm một nghị quyết khác! Đó là con đường vinh quang tiến lên Chủ Nghĩa Xã Hội mà ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng quyết bảo vệ đến cùng!

Bà Hồng Xuân là người đã “đột xuất” sáng kiến Dùng Lu Chống Lụt thì bà cũng đủ thông minh để yêu cầu Hội Đồng Nhân Dân ra một cái nghị quyết “cấm muỗi không được sanh đẻ!” Nếu bà Kim Tiến muốn nhúng tay vào để phục vụ nhân dân thì bà có thể làm một kế hoạch “triệt sản” cho những con muỗi đực muỗi cái, không cho chúng sinh đẻ được nữa!

Nhưng nhân dân Sài Gòn không thấu triệt sáng kiến của bà Hồng Xuân, còn lời qua tiếng lại nhiều quá, cho nên bà đại biểu làm lẫy, dỗi, bỏ không chơi với họ nữa. Bà tuyên bố từ chức cho họ biết tay!

Sự thực đằng sau vụ bà Hồng Xuân từ chức còn nhiều “sự cố phức tạp.” Bởi vì bà Hồng Xuân còn là trưởng Khoa Đô Thị Học của Trường Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn ở Sài Gòn. Đứng đầu môn Đô Thị Học, bà đang dạy dỗ sinh viên các phương pháp xử lý các vấn đề đô thị. Mai mốt các sinh viên này sẽ giữ trọng trách làm sao cho dân sống trong các thành phố được an toàn. Cho nên ý kiến của bà chắc phải “có cơ sở khoa học,” cần được triển khai nghiêm túc.

Vì vậy Đảng Ủy Thành Hồ phải phải họp bất thường nghiên cứu thấu triệt kế hoạch của Nàng Lu. Các cán bộ lão thành cũng góp kiến nghị, lên án “Kế Hoạch Nàng Lu Chống Lụt” là “phí phạm tài sản xã hội chủ nghĩa!”

Tại sao lại phí phạm? Bởi vì, khi lên kế hoạch này thì những cái lu của chị Hồng Xuân sẽ chiếm mặt bằng cư ngụ của người dân đang chen chúc trong các diện tích nhỏ bé! Người ta dẫn chứng bằng mấy câu thơ của Nguyễn Tiến Tường:

Hơn nữa, các cán bộ lão thành còn thấy Kế Hoạch Nàng Lu phải dùng đến hàng triệu ngày lao động của cán bộ và nhân dân. Như thơ của Nguyễn Tiến Tường cho thấy:

Nhưng cuối cùng Nàng Lu phải từ chức vì một lý do khác hẳn. Thường Vụ Thành Hồ khám phá ra rằng kế hoạch Nàng Lu Chống Lụt đi ngược lại một chính sách lớn của đảng từ nhiều năm qua! Tức là đi ngược với con đường Tiến Lên Chủ nghĩa Xã hội! Lý do không được công bố vì không thể tiết lộ bí mật của đảng và an ninh quốc gia.

Nàng Lu làm đại biểu nhân dân mà nàng không biết rằng Đảng Ủy đã có chính sách biến đường phố biến thành con rạch cho dân chúng bơi thuyền, vì mục đích muốn giảm bớt nạn kẹt xe!

Thành phố Bắc Kinh, Trung Quốc, đã ngăn ngừa nạn kẹt xe bằng cách mỗi ngày chỉ cho các xe có bảng số chẵn hay lẻ được chạy, ngày hôm sau dành cho xe có bảng số khác; nhờ vậy mà nạn kẹt xe được giảm bớt một nửa!

Đảng Ủy Thành Hồ thành vượt xa các đồng chí anh em Bắc Kinh: Trong những ngày mưa, xe cộ ở Sài Gòn hoàn toàn chết đứng. Nạn kẹt xe được giải quyết trăm phần trăm! Đó mới thiệt là đỉnh cao trí tuệ!

Ông Quán

Hàng ngàn giáo viên Hồng Kông biểu tình dưới trời mưa sấm sét

About this website

MOTTHEGIOI.VN
Dưới những cơn mưa và thỉnh thoảng có tiếng sấm sét, những người biểu tình Hồng Kông, bao gồm hàng ngàn giáo viên đã xuống đường vào thứ bảy hôm nay 17.8, bất chấp vài ngày trước đó đã có bạo lực khá đẫm máu với cảnh sát.

BI KỊCH THẬT SỰ CỦA TỘI LỖI

BI KỊCH THẬT SỰ CỦA TỘI LỖI

Bi kịch thật sự của tội lỗi thường là người bị tội lỗi chống lại, cuối cùng lại trở thành tội nhân, họ giáng xuống người khác điều mà họ từng phải gánh chịu.  Có những điều nghịch lý trong chúng ta, bằng cách nào đó khi chúng ta bị tội lỗi chống lại, chúng ta thường có khuynh hướng tiếp nhận tội lỗi, cùng với sự yếu đuối nơi tội lỗi phát ra, sau đó là cuộc chiến đấu để không hành động cùng một cách thức sai phạm như vậy.  Thắng lợi chủ yếu nhất của tội lỗi là lần đầu tiên bị tội lỗi chống lại, chúng ta thường trở thành những tội nhân.

Chúng ta hiểu điều này, ở dạng sơ đẳng nhất, họ bị ảnh hưởng từ những “nghi thức chào đón” tàn bạo nào đó (chào đón thành viên mới, sinh viên mới) mà họ đã trải qua.  Từ đội bóng trường cấp ba, liên đoàn trường cao đẳng đến một số trường huấn luyện quân sự nào đó, chúng ta thấy nghi thức chào đón tàn bạo được dùng như nghi lễ khởi đầu.  Điều thú vị là những người đã trải qua điều đó thường không thể chờ đến lúc họ giáng xuống người khác điều đó.  Đã chịu đựng những điều tàn bạo, bạo tàn sẽ nảy sinh trong họ.

Có một chân lý trong các trường tâm lý học cho rằng, mọi kẻ ngược đãi đều từng bị lạm dụng trước đó.  Hầu hết đều đúng vậy.  Những kẻ bắt nạt là những người đã bị bắt nạt, người tàn bạo đều đã từng là những nạn nhân, người ngoài cuộc gay gắt xa lánh (trong sự kiêu ngạo, chúng ta gọi họ là “kẻ thua cuộc”) chính là người đã bị loại trừ một cách cách bất công.  Điều gì tạo ra một người ngoài cuộc?  Việc gì làm nên một kẻ hung tàn?  Thực tế, điều gì tạo thành một kẻ giết người hàng loạt?  Phải có điều gì đó đã xảy ra với trái tim họ, khiến họ trở thành một chiến binh mệt mỏi cầm lấy khẩu súng tấn công, và bắt đầu bắn vào những đứa trẻ không nơi nương tựa?

Bệnh tâm thần thường là một yếu tố, không nghi ngờ gì, nhưng có nhiều yếu tố khác mà phần lớn trong đó, chúng ta không đủ can đảm để thành thật đối diện.  Sự phán xét tức thời của chúng ta về thủ phạm của cuộc bắn phá hàng loạt, hay vụ khủng bố bom cách tự nhiên nhất thường thể hiện theo cách này: “Tôi hi vọng hắn bị thiêu trong địa ngục!”  Điều sai với phản ứng đó, là không hiểu rằng người ấy đã bị thiêu trong những địa ngục cá nhân, và hành động khủng khiếp này là một nỗ lực để thoát khỏi địa ngục hoặc ít nhất là đẩy nhiều người như ông cùng vào địa ngục.  Cái mà phần lớn các thủ phạm của bạo lực muốn làm là phá hủy thiên đường đối với những người khác, kể từ khi họ cảm thấy mình đã bị tước mất thiên đường một cách không công bằng.  Dĩ nhiên không phải lúc nào điều đó cũng đúng, vì bệnh tâm thần và mầu nhiệm tự do của con người cũng được sử dụng, nhưng nó đúng đủ để thách thức chúng ta tìm kiếm sự hiểu biết rõ ràng hơn về lý do tại sao có những người lại mang một trái tim gay gắt, bạo lực trong khi những người khác lại nhã nhặn, yêu thương.  Điều gì nắn đúc nên một trái tim?  Điều gì làm con người ta nên gay gắt hay nhã nhặn?

Tội lỗi và ân sủng hình thành nên tâm can con người, trước hết làm biến dạng và sau đó lại chữa lành.  Tội lỗi, những điều riêng của chúng ta không ít hơn những người khác, gây tổn thương người khác và bảo vệ chính mình khỏi những bệnh hoạn bên trong bởi vì chúng ta đã đổ lên người khác bệnh tật của chúng ta, làm người đó trở nên yếu đuối.  Ân sủng thì ngược lại.  Nó giải phóng người khác khỏi những đau yếu mà họ phải chịu đựng cách bất công, giúp họ từ gay gắt trở nên hiền hòa, xoa dịu tận gốc rễ những tổn thương của họ.

Vì vậy, chúng ta cần ngưng hành động phân cấp mọi người là “người chiến thắng” hay “người thua cuộc” như thể họ phải chịu trách nhiệm một mình về sự thành công hay thất bại của họ.  Không có nhiều Mẹ Têrêxa, tôi nghi ngờ đã bị lạm dụng cách tổn thương khi còn trẻ.  Không có nhiều Thánh Phanxicô đã chịu đựng sự nhạo báng làm suy nhược như những đứa trẻ nhỏ đã bị “ném đá” trên Facebook hay nhạo cười vì sự xuất hiện của chúng.  Sự tàn ác hay ân sủng như Leonard Cohen đưa ra, cả hai đều đến với chúng ta cách không xứng đáng.  Và sau đó chúng in dấu vào tâm lý và thậm chí cả cơ thể chúng ta nữa.  Làm thế nào chúng ta tự mang mình, hình dáng cơ thể chúng ta.  Làm thế nào chúng ta lan tỏa tinh thần, sự tự tin, nỗi xấu hổ, lòng quảng đại hay tính nhỏ nhen, khả năng thể hiện yêu thương hay sự kháng cự tình yêu, bao nhiêu lời chúc phúc, bao nhiêu điều chúc dữ của chúng ta… phụ thuộc rất nhiều vào ơn lành bất xứng hay sự nguyền rủa chúng ta đã lãnh nhận.  Điều đó thể hiện những ân sủng bất xứng hay những bạo tàn mà chúng ta đã trải qua.

Phải thú nhận rằng, điều này vẫn mang màu sắc của mầu nhiệm sự tự do của con người.  Một vài việc Mẹ Têrêxa làm xuất phát từ nền tảng việc lạm dụng, và một số điều Thánh Phanxicô đã chịu đựng tính bạo lực và bị bắt nạt khi còn là một đứa trẻ và chưa trở thành một trong hàng triệu người chữa lành thương tích, đã biến những tội lỗi của chính họ thành ân sủng chữa lành mạnh mẽ.  Đáng tiếc thay, họ là ngoại lệ chứ không phải thường lệ, và sự vĩ đại của họ, hơn bất kỳ điều gì khác, nằm trong những thành tựu đúng đắn đó.

Có nhiều thách thức đối với chúng ta trong vấn đề này: Trước hết, chúng ta không được để cảm xúc lôi kéo chúng ta vào việc xét đoán điều mà chúng ta mong muốn thấy ai đó bị “thiêu trong ngục.”  Thứ hai, chúng ta nên giảm bớt sự tự mãn, tính kiêu căng của mình đối với những người mà chúng ta gọi là “kẻ thua cuộc.”  Tiếp đến, chúng ta cần phải học biết rằng thử thách căn bản của nhân tính và tinh thần là không để người khác vì chúng ta mà phải chịu đựng những gì chúng ta đã trải qua do lỗi lầm và bạo lực mà một vài người nào đó đã gây ra cho chúng ta.  Cuối cùng, hiểu một cách sâu xa về những gì trong cuộc sống không dẫn chúng ta đến việc biết ơn một cách sâu sắc hơn đối với Chúa và với tất cả mọi người, những người xứng đáng cũng như không xứng đáng có tình yêu và khả năng thiên bẩm của chúng ta.

Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim