Hong Kong, tuyệt vọng hay hy vọng?

Hong Kong, tuyệt vọng hay hy vọng?

Rất dễ dàng nhìn thấy Trung Quốc, một cường quốc quân sự theo thể chế độc tài, và hơn cả độc tài khi theo đuổi giá trị sắt máu “một Trung Hoa”, sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ một dạng ly khai nào trong thế giới người Hoa. Ngay cả trước Đài Loan, một quốc gia độc lập họ cũng sẵn sàng ra tay “thu phục” khi có thể.

Vậy thì Hong Kong hiện nay là tuyệt vọng hay hy vọng?

Đã qua tuần thứ 11, lãnh thổ nhỏ bé này vùng lên như một chiến binh dân chủ, làm ngạc nhiên bất kỳ giả định nào trước đó, có lẽ cả trong ý nghĩ của Tập Cận Bình.

Từ khi phong trào Dù Vàng bị dập tắt, nhiều người đã nghĩ, rất có thể “lớp trẻ” Hong Kong đã dần yên phận, nhưng sự thật diễn ra hoàn toàn khác. Chính ở vùng đất này, giá trị về tự do, dân chủ, về phẩm giá cá nhân trước bạo quyền lại bừng sáng cùng lúc với những bi quan do tác động kinh tế, nợ nần những “thành trì dân chủ” phương Tây đã ít nhiều chao đảo và với chính sách “nước Mỹ trên hết” của ông Trump, những cuộc biểu tình của Hong Kong dù vĩ đại, vẫn ở thế lẻ loi!

Hôm nay Chủ Nhật, những người Hong Kong vẫn đang xuống đường, và giờ đây không chỉ là những “đứa trẻ” HK nữa mà có đủ cả mọi thành phần, cả những cụ già trên xe lăn bên cạnh các trẻ nhỏ còn bú mẹ ngồi trên những chiếc xe nôi…

Chúng ta rồi sẽ chứng kiến điều gì? Thế giới sẽ bừng tỉnh và góp bàn tay vào dựng lại giá trị tự do mà nhân loại hằng khát khao, đẩy lùi độc tài chuyên chế dù nó rất mạnh; hay thế giới “văn minh” sẽ ích kỷ đứng nhìn sự thất bại của lòng nhiệt huyết bởi họ bị ràng buộc trong mối quan hệ chằng chịt về kinh tế với Trung hoa đại lục và tin chắc rằng sự kháng cự kia là bất đối xứng?

Và một khi những chiến binh nhỏ bé Hong Kong sụp đổ, chắc rằng những mơ ước của Việt Nam và thậm chí Đài Loan trước con ác long Trung Hoa cũng dễ rơi vào tuyệt vọng!

Nguyễn Đình Bổn

Image may contain: 2 people, crowd and outdoor

Trung Quốc đưa tin giả thế kỷ,  lừa nhân loại về Biển Đông

Trung Quốc đưa tin giả thế kỷ, lừa nhân loại về Biển Đông

Tờ Philippines Daily Inquirer ngày 25.8 dẫn lời Phó chánh án Tòa án tối cao Philippines Antonio Carpio cho rằng tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc ở Biển Đông là “tin giả của thế kỷ và sự lừa đảo khổng lồ đối với nhân loại” vốn không nên có.

Ông kêu gọi người dân Philippines và các nước Đông Nam Á đưa tin đúng sự thật và vạch trần thông tin ngụy tạo của Trung Quốc về Biển Đông.

“Chúng ta không thể trông chờ chính phủ Trung Quốc nói với người dân của họ rằng đó là lịch sử giả tạo, chúng ta phải tự làm và điều này sẽ mất thời gian”, ông Carpio phát biểu tại Đại học Ateneo de Davao.

“Chúng ta phải tự giáo dục chính mình và mọi người khác trên thế giới để tất cả cùng nhau thuyết phục người Trung Quốc hiểu rằng đó là lịch sử giả tạo và họ phải từ bỏ chuyện đó”, ông kêu gọi.

Phó chánh án Carpio đưa ra các bản đồ cổ và nghiên cứu do chính chuyên gia, học giả Trung Quốc biên soạn cho thấy lãnh thổ Trung Quốc dưới thời nhà Thanh có cương vực cực nam chỉ đến đảo Hải Nam.

Image may contain: 1 person, text

ĂN VẠ LÀ TRUYỀN THỐNG NGÀNH

ĂN VẠ LÀ TRUYỀN THỐNG NGÀNH

Pham Doan Trang

Chuyện đại uý công an Lê Thị Hiền nhệch mồm ăn vạ ở sân bay mới đây khiến ta nhớ đến vụ thiếu uý Đinh Công Hoàng Linh ngã vật ra đường tối 7/11 năm ngoái, khi đang cãi vã với một người tham gia giao thông.

Và cũng khiến tôi nhớ đến cuộc tấn công của công an vào liveshow “Sài Gòn kỷ niệm” của ca sĩ Nguyễn Tín, một năm về trước. 9h30 tối 15/8/2018, các nghệ sĩ đang biểu diễn trên sân khấu thì đám công an xô cửa rầm rầm xông vào, mặt mày nghiêm trọng như đi đánh án. Rồi chúng phá ngang, gây sự với chủ quán, la hét bảo ca sĩ “không được hát bài này”, “ai cho mày hát bài ấy?”…

Sau đó là màn chặn cửa không cho khán giả về, ai muốn ra ngoài phải xin xỏ và xuất trình giấy tờ cho chúng. Công an đu cửa và sập luôn vào một phụ nữ trẻ bồng con nhỏ, đang cố len ra ngoài.

Đến lúc ấy thì sức kiềm chế của tôi đã hết, tôi gầm lên: “Để người ta về. Chúng mày không tha cả trẻ con à, bọn chó này?”.

Lập tức cả đám công an nhảy dựng lên như đỉa phải vôi: “Á, con này. Con này chửi tao”. Rồi chúng lao vào đấm đá. Một số khán giả nam vội che cho tôi: “Anh thích thì ra đường, bọn mình tay bo với nhau, đừng làm thế ở đây”.

Đám công an vẫn lồng lên: “Nó chửi tao nhá. Con này nó chửi công an nhá”. Vì tôi… lùn, nên một thằng nhảy phốc lên, đấm xuống mang tai tôi. Một thằng khác luồn chân xuống phía dưới đạp thẳng cánh vào bụng. Cả bọn gầm thét như thể bị xúc phạm ghê lắm, tổn thương sâu sắc lắm. Chúng làm như không phải chính là chúng đã đạp cửa xông vào phá đám, đã hậm hoẹ quát nạt khán giả, trấn áp bất kể người già, phụ nữ, trẻ em… những người tay không một tấc sắt và quan trọng hơn là họ chỉ đi nghe nhạc, họ không hề chuẩn bị tâm lý cho việc bị công an tấn công.

Sau đó thì mọi sự xảy ra như chúng ta đã biết. Công an túm tóc, lôi cổ Phương Trần lên xe, làm cô rách váy, gãy gót giày. Công an bắt một loạt khán giả về đồn, quát nạt, khủng bố, và đặc biệt, hành hung tập thể cả ca sĩ Nguyễn Tín lẫn ông bầu Nguyễn Đại, ở ngay trên cái sân khấu mà trước đó chỉ một tiếng, Nguyễn Tín vẫn say sưa hát. Khi hai nạn nhân đã như hai cái mền rách, chúng trùm đầu bịt mắt, lôi họ lên xe, vứt xuống rừng cao su ở tận Củ Chi.

Ấy là tôi chỉ mới chửi công an một câu thôi đấy, mà là do không thể nhịn nhục thêm nổi nữa. Hôm đó mà chúng tôi có phản ứng nào đáp lại thì không biết lực lượng phò đảng này còn “tổn thương” đến mức nào nhỉ? Chắc đốt cả quán.

Cào mặt ăn vạ, dựng chuyện vu vạ, cả vú lấp miệng em, v.v. đều là truyền thống ngành an ninh cả. Nhưng trong tất cả những truyền thống ấy thì nổi lên là cái đức… hèn. Hèn có hệ thống. Hèn từ trên xuống dưới. Hèn có quy mô, tổ chức. Hèn không bút nào tả xiết. Lê Thị Hiền hay Đinh Công Hoàng Linh cũng chỉ là hai con sâu nho nhỏ trong bầy sâu bọ mà thôi.

https://www.facebook.com/pham.doan.trang/posts/10157810264338322

Image may contain: one or more people, people standing and text
Image may contain: 1 person, selfie, text and closeup

TRUNG CỘNG ĐÃ QUA THỜI KỲ HUY HOÀNG

No photo description available.
Van Nga DO

TRUNG CỘNG ĐÃ QUA THỜI KỲ HUY HOÀNG

Đỗ Ngà

Có thể nói, Anh Quốc buộc Bắc Kinh cam kết giữ nguyên mô hình chính trị kiểu Anh cho Hồng Kông trong 50 năm sau ngày trao trả là một món quà lớn mà chính quyền Anh Quốc dành cho dân thuộc địa cũ. Điều khoản này đã giữ cho Hồng Kông tư cách là thuộc địa Trung Quốc chứ không phải là một đơn vị hành chính trực thuộc chính quyền trung ương ở Bắc Kinh kiểu như Thượng Hải hay Thẩm Quyến. 100 năm thuộc địa Anh và 50 năm thuộc địa của Bắc Kinh sẽ cho dân Hồng Kông một sự so sánh. Khi họ cảm nhận sự khác nhau rõ rệt, thì tất dân Hồng Kông sẽ có sự chọn lựa cho họ.

Chính quyền Bắc Kinh quả là rất thâm khi họ hiểu rằng, nếu để cho Hồng Kông hưởng trọn nền dân chủ kiểu Anh thì đến năm 2047 đổi sang thành độc tài CS kiểu Bắc Kinh một cách đột ngột thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Chính quyền Trung Quốc nghĩ rằng, nếu thả ếch vào nồi nước sôi chắc chắn ếch sẽ chống đối tới cùng, chính vì thế mà ngay từ hôm nay chính quyền Bắc Kinh đã quyết định đổi từ từ kiểu như quẳng ếch vào nồi nước mát rồi mới mồi lửa vậy.

ĐCS Trung Quốc tính rằng, họ cứ từng bước thay đổi chính quyền Hồng Kông bằng cách là hàng năm họ đưa những đạo luật của họ vào để hất văng những đạo luật đã có từ thời Anh Thuộc. Song song với việc thay áo cho luật, thì chính quyền Bắc Kinh cũng cho thay lõi bộ máy nhà nước một cách từ từ. Bằng cách nào? Bằng cách họ đưa người của Bắc Kinh vào chiếm giữ các vị trí chủ chốt trong hành pháp, lập pháp và tư pháp. Đó là một sự thay máu bên trong bộ máy nhà nước Hồng Kông. Và cứ như thế thì đến năm 2047, mô hình nhà nước kiểu Anh chỉ còn lại là cái vỏ, ruột của nó bị Bắc Kinh nhuộm đỏ toàn bộ. Lúc đó chỉ cần xé bỏ cái vỏ Anh là thành một nhà nước CS thực thụ trực thuộc Bắc Kinh. Thế là xong.

Tuy rất thâm và tính nước cờ rất cao, nhưng chính quyền Bắc Kinh đã không tiên liệu được một yếu tố, đó là dân Hồng Kông không phải là những con ếch ngây ngô như những con người bị CS nhồi sọ mà họ là những con người văn minh tiến bộ. Con ếch(những kẻ bị nhồi sọ) không thể đọc được ý đồ của kẻ luộc ếch, đằng này dân Hồng Kông lại đọc được và đọc rất rõ nên họ đã quyết định đấu trí với chính quyền Bắc Kinh ngay từ hôm nay. Còn 28 năm nữa để người dân Hồng Kông buộc chính quyền Bắc Kinh phải tôn trọng những giá trị dân chủ của Hồng Kông vĩnh viễn. Đây là giai đoạn sẽ làm cho chính quyền Bắc Kinh đau đầu và vất vả bàn mưu tính kế để khớp cương “con ngựa bất kham” Hồng Kông.

Ban đầu chính quyền Bắc Kinh tính rằng, họ sẽ buộc dân Hồng Kông cúi đầu chấp nhận mô hình chính trị của họ, nhưng đến hôm nay dường như đang có một xu thế ngược lại. Sự kiên quyết đấu tranh đòi dân chủ như hiện nay mà dân Hồng Kông cứ lặp đi lặp lại trong 28 năm tới, thì rất có thể dân Trung Hoa Đại lục sẽ bị ảnh hưởng bởi phong trào này trước khi dân Hồng Kông bị áp đặt mô hình nhà nước độc tài CS của chính quyền Bắc Kinh.

Nội có Hồng Kông quậy liên tục, ngoại thì có Mỹ đang đánh mạnh vào kinh tế, Trung Cộng đang bị “thù trong giặc ngoài” bủa vây. Mới đây tổng thống Trump đang cho leo thang chiến tranh thương mại với Trung Quốc. Tổng giá trị hàng hóa mà tổng thống mỹ đánh vào Trung quốc đến hết năm nay sẽ là 550 tỷ đô. Đây có thể nói là một cú đánh trời giáng vào nền kinh tế Trung Quốc. Tất nhiên Bắc Kinh cũng trả đũa, nhưng tổng giá trị hàng hóa mà Tập đánh vào hàng Mỹ nhập vào Trung quốc chỉ có 75 tỷ đô. Cú ra đòn trả đũa của Tập có thể nói chỉ là một cái đánh vào vạt áo của nền kinh tế Mỹ. Nếu chiến tranh thương mại Mỹ Trung kéo dài, Trung Quốc sẽ thiệt hại nặng hơn.

Với con mãnh thú Trung Cộng, nếu để nó mạnh, thế giới sẽ khốn khổ vì nó sẽ áp luật chơi của nó, cho nên rất có thể nhân cơ hội này, Mỹ sẽ không để con mãnh thú này rảnh tay, không nên vỗ béo nó nữa mà phải ra đòn cho nó đỡ. Nội loạn đang nảy mầm bên trong Trung Hoa Đại lục, đây là lúc thuận lợi để Mỹ gia tăng áp lực từ bên ngoài buộc ĐCS Trung Quốc chia 2 tay ra đỡ 2 hướng, điều này hứa hẹn sẽ dẫn tới một sự khủng hoảng toàn diện cho Trung Cộng. Có thể nói, thời kỳ cực thịnh của Trung Cộng đã bước qua khỏi sườn dốc, và dưới chân con dốc ấy sẽ có cột móc, cột móc này là một tấm bia ghi ngày tử của ĐCS Trung Quốc. Rồi cũng sẽ có một thời kỳ sụp đổ thứ 2 sau thời kì tan rã của Liên Xô và Đông Âu vào cuối những năm 80 đầu những năm 90 của thế kỷ trước. Tôi tin như vậy.

-Đỗ Ngà-

LẼ NÀO TRUNG CỘNG ĐỌC SAI Ý NGƯỜI MỸ ?

Thị Trường Chứng Khoán kiểu Mỹ

LẼ NÀO TRUNG CỘNG ĐỌC SAI Ý NGƯỜI MỸ ?

Cuối nhiệm kỳ tổng thống Obama, Bắc Kinh tinh quái phù tân không phù cựu nên không ngại làm bẽ mặt Ông Obama, bắt Obama chui dưới đuôi Air Force One ra ngoài chứ không cho xe thang đón rước trọng thể như lệ thường khi nguyên thủ Mỹ đến TC.

Bắc Kinh đặt cược vào ứng viên Hillary Clinton do báo chí cánh tả Mỹ không ngớt khen ngợi, thăm dò và dự đoán không có gì có thể ngăn cản nỗi Hillary vào tòa Bạch Ốc.

Nhưng bất ngờ vào giờ chót tỷ phú Donald Trump, một người thô lỗ chưa hề tham chính, non nớt chính trị, không giữ mồm giữ miệng, ăn nói bạt mạng, xem chuyện quốc gia đại sự như chợ búa…làm không ít chuyên gia, kể cả khôi nguyên Nobel kinh tế, đều dự báo dân Mỹ đã giao trứng cho ác, đều nghĩ rằng Ông Trump sẽ làm tan nát cơ đồ nước Mỹ, nhân loại sẽ vì đó mà lên bờ xuống ruộng.

Đương nhiên Ông Tập Cận Bình bị hụt hẫng bước đầu vì đầu tư sai cờ, song có thể sau đó Tập cả mừng vì TC có cơ hội thay Mỹ làm bá chủ thế giới nếu tên tỷ phú phá nát nước Mỹ.

Nhưng Tập bị Trump dội gáo nước lạnh khi tiếp điện đàm bà Thái Anh Văn trước trong dịp đăng quang, và sau đó trong bữa ăn tối ở Miami Florida, Trump lại dội tiếp một gáo nước nữa khi thông báo cho Tập việc Trump vừa cho bắn 59 quả Tomahawk vào Syria. Từ đó Tập hoàn toàn bị động, chưa có cách gì khắt chế Donald Trump. Dần dần Tập đã nhận ra Trump không tầm thường như báo chí cánh tả Mỹ gièm pha.

Tuy nhiên, dường như đến nay Tập vẫn thiếu quyết đoán khi đối phó với Trump, không phải chỉ việc thương chiến mà hầu hết các hồ sơ nóng trên thế giới như Triều Tiên, Venezuela, Iran v.v… Hình như Tập hơi chập chờn, nửa lo ngại Donald Trump quá biến hóa khó lường gây nguy hiểm cho TC, nửa tin vào báo chí cánh tả Mỹ dưới sự dẫn dắt của đảng Dân chủ đối lập sẽ chặn đứng nỗ lực của Donald Trump.

Khi Trump phát động thương chiến thì Tập vẫn còn mơ ngủ, nghĩ rằng đây là trò mèo thương thuyết mà Trump đã in thành sách, chỉ gối đầu nằm cho các thương gia chứ chẳng có giá trị gì với kinh tế thuộc tầm vĩ mô giữa các quốc gia, nên đã không có đối sách kịp thời, để khi nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thì đã quá muộn. Muộn đến nỗi Tập phải lên chiến khu Giang Tây tìm lại sức chiến đấu, tuyên bố một cách bế tắc rằng phải trường chinh kháng chiến, nghĩa là hết đối sách, chỉ còn liều mạng thi gan.

Điều khó hiểu là mạng lưới gián điệp của TC được cài cắm dày đặc trên đất Mỹ, sao không nắm bắt được xu hướng người Mỹ đang chuẩn bị cho cuộc chiến tranh lạnh với TC, xem TC là nước đe dọa nước Mỹ như Liên Xô xưa, nghĩa là toan tính của Mỹ là giật sập chế độ Bắc Kinh. Bởi mấy tháng trước Mỹ đã phục hoạt nhóm đặc nhiệm chuyên nghiên cứu và đề ra cách thức chiến đấu với chiến tranh lạnh.

Giờ đây thế trận chiến tranh lạnh đang dần bày ra, từ Đài Loan, Hong Kong, Venezuela, Irank đến WTO, chiến lược Thái Bình Dương Ấn Độ Dương, Kashmir, Mông Cổ… Tất tần tật đêu quy về một mối là bao vây TC.

Thì chẳng hiểu sao Tập lại giao thế trận Biển Đông cho Mỹ khi tấn công vào nước đồng minh Việt Nam ở bãi Tư Chính, áp thuế trả đũa trên 75 tỷ USD hàng Mỹ, làm cớ cho Ông Trump đánh thuế ồ ạt, khai mào cho chiến tranh lạnh ? Nên Việt Nam chẳng việc gì phải nao núng với TC ở bãi Tư Chính.

Bởi sách lược chiến tranh lạnh của Mỹ là bao vây cấm vận. Và hiện Trump đang từng bước bao vây TC, đang cài thế để thắt chặt vòng vây và cấm vận kinh tế, nên Hong Kong sẽ là ván bài cấm vận kinh tế nếu TC thiếu tỉnh táo lao vào. Tư Chính giúp Mỹ có cớ vận động đồng minh bày thế trận cờ vây trên Biển Đông, kiểm soát hải lộ chính của TC, khi cần phong tỏa eo biển Malacca. Cuối cùng là triệt đường mậu dịch Mỹ Trung, kêu gọi các doanh nghiệp Mỹ rút khỏi TC, nếu cần Ông Trump có thể ban hành quyết định hành pháp từ đạo luật IEEPA buộc các doanh nghiệp Mỹ phải rời khỏi TC. Những ngày sắp tới chính trường TC sẽ chao đảo vì thất nghiệp lan tràn do doanh nghiệp Mỹ rút đi, thị trường chứng khoán suy yếu do vốn ngoại tháo chạy v.v…

Lẽ nào TC đã không nhận ra tiến sĩ Navarro cố vấn kinh tế cho Ông Trump với quyển sách nổi tiếng Death By China ? Quyển sách này gần như là một tuyên ngôn khơi mào cho chiến tranh lạnh làm sụp đổ TC để bảo đảm an toàn cho Mỹ và thế giới.
– Nguyen Khan –

TRÁI TIM BỒ-TÁT!

( Mời đọc câu chuyện hay muốn rướm lệ )

TRÁI TIM BỒ-TÁT!!!

Jenny, cô phóng viên Mỹ tuổi đời chưa quá 30.

Ra trường đại học Stanford với số điểm khá cao, sau vài năm lăn lóc với những tờ báo địa phương, Jenny được thâu nhận làm phóng viên tại một tòa báo nổi tiếng tại Chicago!

Chuyến đi xa làm phóng sự đầu tiên của cô là bay sang Nhật, để viết về sự hồi sinh và công cuộc trùng tu của thành phố Miyako, một thành phố đã phút chốc bỗng trở thành bình địa khi cơn sóng thần Tohoku Tsunami khủng khiếp ập tới vào tháng 3, 2011.

Cô đã đi lòng vòng khắp nơi, điều làm cô sửng sốt nhất, là ở nhiều nơi, từ trong thư viện cho đến các nhà hàng, trên những bức tường, người ta vẽ hình một cậu bé Nhật với câu chuyện về nghĩa cử cao đẹp của cậu trong những ngày tang thương của thành phố!

Jenny vẫn còn nhớ đó là chuyện một cậu bé khoảng trên 10 tuổi, trong khi cậu bé đang xếp hàng chờ đợi tới phiên mình được lãnh hàng cứu trợ thì bỗng một người lính cứu hỏa đến bên cạnh và đưa cho cậu một gói khá to với dấu Red Cross đóng bên trên, Đó là một gói hàng cứu trợ nhưng có đầy đủ những đồ gia dụng cần thiết và có cả một ít hiện kim cho một cá nhân! Khẽ nghiêng mình kính cẩn cám ơn, và trước đôi mắt ngạc nhiên của người Lính Cứu Hỏa, cậu bé bước tới góc phố, nơi người ta đã đặt sẵn một thùng giấy to để quyên góp những phẩm vật sẽ được gởi đi cho những người kém may mắn khác! Nhón chân đặt gói quà vào trong thùng, cậu bé lặng lẽ bước về chỗ cũ và kiên nhẫn sắp hàng chờ đợi.

Câu chuyện thật đơn giản nhưng vô cùng xúc động đó đã nhanh chóng được loan truyền trên khắp thế giới! Hằng trăm hằng ngàn ý kiến, những lời cảm thông chia xẻ, cùng những câu ca ngợi nghĩa cử của cậu bé đã được gởi tới tấp trên internet, trên truyền thông truyền hình như những lời an ủi động viên trước những bất hạnh và khổ đau sau thảm họa sóng thần Tohoku Tsunami!

Sau một ngày lang thang trên đường phố Miyako, Jenny cảm thấy thật phí công khi cô phải viết bài phóng sự về sự hồi sinh và công cuộc xây dựng tái thiết của thành phố Miyako, Jenny thầm nghĩ: “Người Nhật rất quật cường và dũng cảm, họ là một dân tộc biết biến đau thương thành sức mạnh, viết lời ca ngợi hoặc tán dương họ cũng bằng thừa! “Cho nên cô chợt nẩy ra ý tưởng mới, là viết về tầm ảnh hưởng từ hành động cao cả của cậu bé đó với những người trẻ hôm nay!

Kết quả: Bài viết của Jenny khi phổ biến làm người đọc xúc động, tòa báo hài lòng! Ông chủ bút vui vẻ gợi ý cô có thể viết thêm về những người trẻ ở khắp nơi trên thế giới. Wow, cô mừng rỡ và quyết định cô sẽ tới Việt-Nam!

Việt-Nam, một đất nước tuy xa mà lại rất “g”Gần” với cô! Rất gần vì Brittney Nguyen, người bạn thân nhất của cô trong 4 năm đại học, là người Việt-Nam. Năm đầu tiên cô và Brittney cùng chia xẻ chung một phòng trong đại học xá. Brittney rất giỏi và rất lanh lẹ, nhưng điều mà Jenny cảm phục ở cô không phải sự thông minh, mà chính là tinh thần lạc quan của Brittney! Trong bất cứ tình huống nào, cô bạn này luôn tin rằng “Tomorrow will be better than today / ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay”! Lỡ tình trạng vẫn chưa “Khá” hơn, thì Brittney lại cắt nghĩa hoặc bằng một câu khôi hài nào đó, hay bằng một câu chuyện tiếu lâm mà cô luôn có sẵn trong đầu!

Brittney thì dễ thương như vậy, mà gia đinh cô thì càng tuyệt vời hơn nữa! Những ngày cuối tuần Jenny vẫn theo Brittney về nhà cô, một căn hộ chung cư 3 phòng ngủ cho 5 người! Dù căn nhà khá chật chội và hơi thiếu tiện nghi nếu so với căn nhà rộng thênh thang của Jenny ở Chicago, nhưng chính nơi đây Jenny mới hiểu được thế nào là tình gia đình! Cô đã được thưởng thức những món ăn Việt-Nam, được hưởng những sự thương yêu, chăm sóc, lo lắng từ những người thân của Brittney! Cô đã rưng rưng nước mắt khi gọi gia đình Brittney là gia đình thứ hai của cô!!!

Khi nghe Jenny nói như thế, Brittney trả lời với một nụ cười tươi tắn trên môi:

– Nếu đây là gia đình thứ hai, thì Jenny sẽ có thêm một đất nước thứ hai, đó là Vietnam, right?

Đúng như vậy, và bây giờ Jenny đang ngồi trên một chuyến bay, bay về Việt-Nam, một đất nước tuy xa xôi, nhưng lại rất gần gũi với cô! Trước ngày đi, ông chủ bút tờ báo đã nhấn mạnh là cô chỉ có một tuần. Trừ ngày bay đi, bay về, chỉ còn đúng ba 3 ngày thôi đấy nhé!!!***

•••

Sau gần 2 tiếng đồng hồ chờ đợi thủ tục để lấy được hành lý, Jenny chậm chạp kéo lê chiếc vali bước ra phía cổng phi trường. Cô thắc mắc tại sao mọi người cứ phải xô đẩy, chen lấn không sắp hàng? Chính điều này càng khiến mọi công việc trở nên phức tạp và mất nhiều thời gian hơn!!!0

Khi cánh cửa phi trường vừa bật mở, Jenny gần như dội ngược về phía sau bởi hơi nóng hừng hực từ bên ngoài như táp vào mặt cô. Ngần ngừ vài giây, cô bước ra, bên ngoài khung cảnh thật tấp nập, xô bồ, mọi người bước đi vội vã như ma đuổi!

Hình như 24 tiếng đồng hồ vẫn không đủ cho người VN, đó là cảm nhận đầu tiên của Jenny về đất nước này. Cảm thấy thật mệt mỏi vì chuyến bay quá dài, cộng với sự chờ đợi không cần thiết nơi cửa phi trường, Jenny giơ tay vẫy chiếc taxi, cô quyết định về nghỉ tại khách sạn đêm nay, ngày mai sẽ bắt đầu một ngày mới cho bài phóng sự của cô về những người trẻ Việt-Nam!

Bây giờ Jenny đang ngồi trong phòng ăn của khách sạn để dùng bữa điểm tâm với một người thông dịch.

Trước khi lên đường sang Việt-Nam, cô bạn Brittney đã khăng khăng bắt Jenny phải có một hướng dẫn viên, vừa phải là người bản xứ, vừa phải biết tiếng Anh, để giúp cô đi thăm viếng thành phố, và Brittney đã giúp bạn tìm được người đó. Bà Hằng, một phụ nữ trung niên tuổi trên 50, khuôn măt khả ái với nụ cười dịu dàng đằm thắm trên môi, và nhất là cách phát âm tiếng Anh của bà khá chính xác khiến Jenny thật hài lòng! Khi Jenny nói điều này, bà Hằng chỉ mỉm cười khiêm tốn khẽ đáp:

– Tôi là giáo sư Anh văn của một trường đại học thành phố!

Jenny ngạc nhiên:

– Giảng sư dạy đại học mà tại sao bà lại làm thêm công việc này?

Hơi bất ngờ vì câu hỏi của Jenny, bà Hằng ngập ngừng vài giây rồi nói:

– Thật ra đây là cơ hội cho những người dạy Anh văn như chúng tôi luyện giọng! Ngày xưa, khi tôi còn là học sinh, ngoài giờ học chính, chúng tôi thường ghi danh học thêm những course Anh Văn bên ngoài. Trước đây trung tâm Hội Việt Mỹ thường có những phòng thính thị cho chúng tôi luyện giọng, bây giờ thì khộng còn nữa!

Rồi bà bỗng đổi giọng vui vẻ nói:

– Dù sao đi nữa đây là một công việc vừa giúp tôi trau giồi nghiệp vụ, vừa được trả lương, còn gì bằng!

Vừa nghe xong câu đó, Jenny bật cười thoải mái.

Khi nắng chiều đã nhạt dần và cái nóng đã bớt gay gắt, Jenny và bà Hằng đang ngồi nơi quán ăn ở một góc đường. Cô đã đi lang thang qua nhiều dãy phố, đã thu vào ống kính của cô nhiều hình ảnh của đất nước này. Là một phóng viên, cô đã đi nhiều nơi trên thế giới, nhưng điều làm cô kinh ngạc hơn hết là sự tương phản rất rõ nét giữa cái giàu và cái nghèo tại đây!

Trên đường phố chật hẹp, cô luôn nhìn thấy vài chiếc xe hơi thật đắt giá sang trọng đang cố luồn lách, chèn lấn để vượt qua những dòng xe hai bánh, lẫn lộn cả những chiếc xe đạp trầy sơn cũ kỹ. Ở đây tất cả mọi người đều hối hả, hấp tấp, vội vàng khiến Jenny cảm thấy chóng mặt, và cổ họng cô thật khô rát, Jenny quay lại nhờ bà Hằng gọi cho mình một “Ly chanh đường”. Cô phát âm bằng tiếng Việt 3 chữ đó khá rõ ràng khiến bà Hằng thoáng ngạc nhiên! Có gì đâu, Jenny mỉm cười kể:

– Nhiều lần Brittney vẫn nói nếu có dịp trở về Sài-Gòn, cô sẽ gọi một “Ly chanh đường”! Vì cô vẫn thường nghe các ông nhạc sĩ rên rỉ “.. Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt…”! Nên cô muốn thử xem sao?!?

Bà Hằng bật cười thành tiếng, nhưng hình như trong đáy mắt bà chợt thoáng hiện một chút tiếc nuối xót xa!

Jenny nhìn quanh quan sát, cũng vẫn chỉ là khung cảnh cũ với những cụ già hay những em bé mệt mỏi với xấp vé số trên tay đang cố mời chào mọi người mua giúp! Những người hành khất già nua, bệnh hoạn ngồi la liệt chờ sự bố thí của người qua lại, chợt Jenny bắt gặp hình ảnh khiến cô khựng lại. Nơi cuối dãy bàn sát tường, một cậu bé đang ngồi bó gối im lìm, cạnh cậu bé là một chú chó nhỏ!

Hình ảnh này khiến Jenny chợt nhớ đến phim Charlie Chaplin cô vẫn coi ngày còn bé. Cái anh chàng Charlie này thường đóng cảnh nghèo khổ với một khuôn mặt rầu rĩ, thiểu não, bên cạnh cũng có một chú chó con! Đua máy ảnh lên chụp cậu bé qua vài góc cạnh, Jenny quay sang bà Hằng ngỏ ý cô muốn gặp cậu bé. Khẽ gật đầu, bà Hằng lặng lẽ bước về hướng cậu nhỏ đang ngồi!

***

Bước tới và đứng sát cạnh bàn Jenny, nhưng cậu bé vẫn cúi gằm mặt và hai tay buông thõng, chỉ có chú chó con vẫn hồn nhiên vẫy đuôi chạy loanh quanh. Jenny lặng lẽ kín đáo quan sát, cô thấy tim mình nhói đau khi nhìn thân hình gầy gò của cậu bé trong chiếc áo thun rộng thùng thình và rách lỗ chỗ. Cậu bé chắc chỉ khoảng trên 10 tuổi, Jenny thầm nghĩ, cô khẽ rút trong túi áo một khoản tiền và nhẹ nhàng nhét vào tay cậu bé. Cô nhờ bà Hằng nói với cậu những câu vỗ về an ủi. Bây giờ cậu bé mới ngẩng mặt lên lý nhí cám ơn, Jenny thoáng giật mình, vì trên khuôn mặt lem luốc xanh xao, là đôi mắt sáng, trong veo, đen láy toát lên sự linh hoạt, thông minh! “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn”, Brittney thường hay đùa nói với cô như thế!!!

Sẵn trên bàn còn vài chiếc bánh bao, Jenny với tay đưa cho cậu bé hai chiếc bánh, đưa hai tay đón nhận, cậu cúi đầu thật thấp thay cho lời cám ơn và quay bước trở về góc tối nơi cậu ngồi lúc nãy! Jenny đưa máy hình lên, cô đã sẵn sàng chụp những bức hình cậu bé và chú chó nhỏ cùng ngẫu nghiến ăn chiếc bánh, nhưng ô kìa, Jenny bỏ máy hình xuống sững người nhìn…

Cậu bé mở chiếc túi ny lông cậu vẫn đeo bên hông, bỏ một chiếc bánh vào. Tần ngần vài giây, cậu lại bẻ chiếc bánh còn lại làm đôi, bỏ trở lại bao và cột lại cẩn thận! Còn nửa chiếc bánh trên tay, cậu bé vừa ăn vừa đút cho chú chó nhỏ nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng chờ!!!

Bây giờ Jenny cảm thấy thật tức giận, tại sao cậu bé có thể “Ăn chận” phần bánh của chú chó bé nhỏ như vậy? Cô nhớ tới bên Mỹ, nhà cô có hai chú chó, hằng tuần Mẹ cô vẫn phải khệ nệ bưng về những bao thức ăn được biến chế đặc biệt cho từng loại chó khác nhau với những “Khẩu vị” khác nhau, khi thì cá, lúc thì bò hay gà. Rồi cứ hai tuần một lần, Mẹ cô phải chở hai chú chó nhỏ này đến những trung tâm để họ chăm sóc, o bế bộ lông và cắt tỉa bộ móng của chúng, “Pets are people too! Thú vật cũng là con người!” Jenny luôn đươc nhắc nhở và bảo ban như vậy!!!

Nhìn chú chó vẫn đang liếm láp thèm thuồng, không dằn lòng nổi, Jenny cầm nguyên chiếc bánh bước về phía cậu bé, trước đôi mắt ngỡ ngàng của bà Hằng và cái nhìn sững sờ của cậu, cô đút cho chú chó trọn vẹn chiếc bánh, nhưng Jenny cũng kịp nhìn thấy đôi môi mím chặt của cậu bé, trước khi cậu quay mặt nhìn về hướng khác!

Trời đã bắt đầu tối đen, Jenny vẫn ngồi nói chuyện với bà Hằng, nhưng cô mơ hồ cảm thấy bà trở nên tư lự và khép kín hơn, giọng nói của bà không còn cởi mở, vồn vã như lúc ban đầu! Bây giờ cậu bé đang đứng trước mặt Jenny, cậu nhờ bà Hằng cám ơn cô về những cái bánh, và nhất là cô đã cho chú chó nhỏ của cậu một bữa tối no nê, đêm nay chắc chắn nó sẽ ngủ yên không làm phiền cậu!!!

Khẽ mỉm cười, Jenny giảng nghĩa cho cậu bé hiểu chó là người bạn vừa thân thiết, vừa trung thành với con người, cho nên cậu phải thương yêu và đối xử vừa đặc biệt, vừa công bằng với chúng! Bà Hằng thông dịch những câu nói đó cho cậu bé, nhưng đôi mắt bà xót xa như muốn nói thật nhiều những ý nghĩ trong đầu bà, nhưng bà đành khẽ thở dài cúi mặt!

Cúi đầu chào Jenny, cậu bé và chú chó quay bước, hối hả băng qua đường. Chăm chú nhìn theo bóng dáng vội vã của cậu bé, bỗng Jenny nẩy ra một ý định táo bạo, cô quay sang vắn tắt nói với bà Hằng cô sẽ đi theo và tìm xem chỗ ở của cậu bé và chú chó nhỏ? Không kịp chờ ý kiến của bà, Jenny đã đứng bật dậy và phóng theo cậu bé!!!

Khẽ thở dài, bà Hằng đành lật đật tất tả bước theo bóng Jenny. Không mấy khó khăn, Jenny đã bắt kịp cậu bé, nhưng không muốn cậu biết có người theo dõi, cô cố giữ một khoảng cách khá xa!

Sau khi băng qua hai góc phố, vài con đường, cuối cùng cậu bé và chú chó nhỏ dừng lại dưới mái hiên của một tiệm sách đã đóng cửa. Jenny và bà Hằng vội ngồi thụp xuống bên lùm cây cách đó không xa, cô cố nhướng mắt nhìn về phía trước. Hình như cậu bé đang tìm ai? Cậu nhớn nhác ngó quanh, chú chó cũng sủa lên vài tiếng!!!

Bỗng từ trong góc tối một bóng người xuất hiện, đúng ra là một người đàn ông, nhưng ông lê “Bước” ra bằng hai bàn tay, bởi đôi chân ông đã cụt qua quá khỏi đầu gối! Bên cạnh ông là một bé trai nhỏ khoảng 3, 4 tuổi. Cậu bé vội bước tới khẽ dìu ông và dắt tay người em trai nhỏ. Họ cùng ngồi xuống bên vệ đường, cậu mở vội chiếc túi và lôi ra chiếc bánh cậu để dành ban nãy đưa cho người đàn ông, xong cậu quay sang ôm người em nhỏ vào lòng, cậu từ tốn đút từng mếng bánh nhỏ cho em. Điều kỳ lạ là chú chó nhỏ vẫn đứng yên lặng vẫy đuôi, dường như đây là hình ảnh rất quen thuộc mà nó thấy mỗi ngày!

Jenny gần muốn như ngã khụyu khi nhìn hình ảnh đó, cô phải ngồi bệt ngay xuống bên vệ đường. Cô chợt nhớ lại lời khuyên của cô với cậu bé khi nãy là hãy thương yêu loài vật, rồi cô lại liên tưởng những tháng ngày cô còn bé. Chỉ một bữa ăn sáng không đúng ý, chỉ vì không có đôi giầy đồng mầu với chiếc váy, cô đã giận Mẹ cô cả tuần, không nói năng, thậm chí có lúc cô còn muốn “Run away from home”, bỏ nhà đi bụi đời! Những lời cô vừa cao giọng giảng giải cho cậu bé thật lố bịch biết bao! So sánh với cậu bé, Jenny cảm thấy mình chỉ như là một giọt nước trước một đại dương bao la!!!

Thò tay vào túi vét hết tất cả những đồng tiền cuối cùng, Jenny quay sang bà Hằng. Bà vẫn ngồi bó gối im lìm, đầu cúi thấp, bóng tối che khuất nên Jenny không thể nhìn thấy khuôn mặt bà cũng đang nhạt nhòa nước mắt!

Vừa dúi vào tay bà những tờ tiền, có tờ còn hơi ướt vì thấm nước mắt của cô, Jenny thổn thức nói:

– Hãy nói với cậu bé ấy là tôi xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi!

Trước khi bà Hằng kịp trả lời, cô đã vụt đứng lên và chạy ngược về phía khách san!

Suốt ngày hôm sau, Jenny và bà Hằng đã ngồi chờ cậu bé tại quán ăn, cô cũng quay lại góc phố đêm qua, đi loanh quanh mong sao gặp lại được cậu bé và chú chó! Nhưng cậu bé vẫn biệt tăm!!!

Sáng nay khi chia tay với bà Hằng, cô đã để lại số phone riêng của cô, hy vọng bà sẽ tìm ra cậu nhỏ và chú chó!

Khi nghe Jenny hứa sẽ quay lại đây và sẽ ở lại lâu hơn, bà Hằng nhẹ nhàng nói:

– Đến với VN, đôi khi một ngày cũng quá đủ! Nhưng lắm lúc một trăm ngày vẫn cảm thấy thiếu!!!

Nói xong bà khẽ xiết chặt tay cô và chúc lời thượng lộ bình an!

Đưa tay cột lại giây an toàn, Jenny khẽ tựa đầu vào ghế. Cô chợt nhớ đến hình ảnh cậu bé người Nhật của Miyako, và cậu bé Việt-Nam của Sài-Gòn. Cả hai đều có một tấm lòng vị tha bao la, nghĩ đến người khác hơn nghĩ đến mình, cả hai đúng là có trái tim thật nhân ái tuyệt vời! Nhưng rồi cô bỗng so sánh, cùng bằng nhau số tuổi, nhưng 2 hình ảnh, 2 cuộc đời sao quá khác biệt!

Cậu bé người Nhật rất có thể ngay ngày hôm đó, cậu sẽ được đưa tới một nơi tạm trú, cậu có thể vẫn có những bữa ăn nóng sốt, chăn ấm nệm êm, từ những trung tâm cứu trợ, hay từ chính những người hàng xóm tốt bụng đầy lòng nhân ái!

Có thể cậu phải hứng chịu những sự đau thương, mất mát những người thân yêu của cậu, nhưng chắc chắn Cậu bé vẫn được sống lại trong vòng tay che chở, ấp ủ thương yêu của những người thân còn lại trong gia đình! Cậu rồi sẽ vẫn chân sáo đến trường, những khổ đau rồi cũng sẽ chìm dần vào quá khứ! Cậu bé vẫn có một tương lai tươi sáng trước mặt!!!

Còn cậu bé Việt-Nam đáng thương kia, đừng nói đến tương lai với cậu, với cậu chỉ có ngày mai là làm sao kiếm đủ thức ăn cho người cha già tàn tật và cho cậu em nhỏ dại! Cậu bé là cần câu cơm cho cái gia đình khốn khổ! Dù cậu chỉ mới hơn 10 tuổi, cái tuổi mà đáng lẽ cậu chỉ biết học hành vui chơi! Đôi mắt trong sáng đầy ắp tình thương kia liệu có biến đổi trước những tàn bạo khắc nghiệt của đường phố, hay những bầm dập của cuộc đời?!?

Jenny cảm thấy như có bàn tay ai đang bóp nát trái tim cô. Nước mắt đoanh tròng, Jenny khẽ kéo tấm che cửa sổ máy bay lên, bên ngoài mặt trời vừa ló dạng, ánh lên những tia sáng ban mai trên những đám mây vàng rực rỡ, chợt Jenny nhớ đến một bài nhạc mà cô đã hát bao lần trong đại học:

We are the World, We are the children, We are the ones who’ll make a righter day, So let’s start giving . . . It’s true we’ll make a better day! Just YOU and ME!!!

Phải, chính BẠN và TÔI, chúng ta sẽ tạo nên những ngày tươi đẹp hơn. Jenny cảm thấy như chợt có một làn hơi ấm áp đang len nhẹ vào hồn cô! Cô chưa biết mình sẽ phải viết thế nào về Cậu Bé Việt-Nam nhưng biết rõ đây là nơi cô sẽ còn trở lại! Chắc phải rủ cô bạn thân Brittney cùng trở lại và ở lại lâu hơn!!!

Jenny nhè nhẹ khép đôi mắt và chìm dần vào giấc ngủ thật êm đềm có lẽ vì “Con tim đã vui trở lại!”

Thật ra khi Jenny ca ngợi cậu bé người Nhật và cậu bé VN, cô gọi đó là những người có Trái Tim Nhân-Ái Tuyệt-Vời! Nhưng cô đâu biết, chính cô cũng là người có Trái Tim Thật Từ-Bi!!!

Cô cũng không biết người Việt chúng ta thường gọi những Tấm Lòng Nhân-Ái, Từ-Bi là ‘TRÁI TIM BỒ-TÁT”!!!

Phan-Lê

Trên Đỉnh Phù Vân copy from email.

Lịch sử Việt Nam chưa bao giờ tha thứ cho những kẻ bán nước, dù dưới bất cứ lý do gì !!

Một nhà nước cho in “đường lưỡi bò” lên hộ chiếu, dân chúng mặc áo có in “đường lưỡi bò” để đi du lịch …

Một nhà nước cấm dân chúng cầm biểu ngữ hay hô khẩu hiệu “Hoàng Sa – Trường Sa – Việt Nam”, mặc áo NO-U “cắt lưỡi bò” …, gọi đó là “phản động, gây rối, chống phá” và tìm mọi cách để hành hung, khủng bố, bỏ tù.

Có thể thấy trước thắng thua trong chuyện tranh giành hay bảo vệ BIỂN ĐẢO rồi !

Người Do Thái thất quốc phải lưu vong hàng ngàn năm, họ chúc nhau “Năm Sau Ở Jerusalem” suốt hàng ngàn năm vào mỗi dịp lễ Vượt Qua, chủ quyền lãnh thổ được ghi nhớ trong tâm thức và lưu truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác suốt hàng ngàn năm thì mới có thể nung nấu tinh thần phục quốc được.

Nay, Việt Nam, thế hệ này đã bị buộc phải quên “Hoàng Sa – Trường Sa – Việt Nam” thì làm sao thế hệ sau còn ghi nhớ để giành lại !?!

Nên nhớ, lịch sử Việt Nam chưa bao giờ tha thứ cho những kẻ bán nước, dù dưới bất cứ lý do gì !!

Hãy lấy đó làm răn !!!

Fb Canh Le

No photo description available.
Image may contain: 1 person, standing
Image may contain: 2 people

Tiểu thư Thảo con đồng chí Nguyễn Mạnh Thắng khoe mỗi năm phá của bố 20 tỉ

Hieu Vo and Tâm Trần shared a link.
Tâm Trần
Chỉ con là con gái của Bí Thư Đảng Ủy , Chủ tích hội đồng quản trị sông đà 7 thôi mà mỗi năm đã khoe phá của bố 20 tỷ trong 5 năm liên tiếp =100tỷ .

Sao tiền của cán bộ đảng nhiều hơn cả rác vậy ?

Một cán bộ Đảng nhỏ nhỏ mà đã kiếm tiền nhiều ntn bảo sao nhân dân ko đói khổ cơ cực ? Nợ công ko ngày càng cao ?

Người dân hãy tự nghĩ lại sao đời sống khổ cực ? Nợ công cao ? Thuế , phí, dịch vụ y tế, dịch vụ công cao, dân bị mất đất để quy hoạch các khu đô thị, công nghiệp cho cán bộ kiếm lời …

Bản chất tất cả sự việc là một lũ tham nhũng khốn nạn hút máu dân .

TINTHUONGNHAT.NET

Tiểu thư Nguyễn Thị Thanh Thảo con đồng chí Nguyễn Mạnh Thắng – Bí thư Đảng uỷ, Chủ tịch HĐQT Công ty CP Đầu tư đô thị và Khu công nghiệp Sông Đà 7 khoe trên Facebook cá nhân mỗi năm phá của bố 20 tỉ, đã 5 lần báo con số như thế.

Tuy nhiên, bố chỉ mỉm cười, coi như mất tiền để con có thêm trải nghiệm cuộc sống.

Chị Thảo chia trên trang cá nhân nhiều lần được bố là ông Nguyễn Mạnh Thắng tặng xe hơi đắt tiền, đầu tư dự án kinh doanh cả chục tỉ đồng.

Cty Sông Đà 7 là thành viên của Tổng Cty Sông Đà.  Sông Đà 7 đã trúng thầu nhiều dự án khủng như Dự án nhà ở cấp Bộ trưởng, trên Bộ trưởng; dự án nhà ở chuyên viên cao cấp Văn phòng quốc hội, dự án nhà ở viên chức Viện 103…

Cty Sông Đà 7 từng vướng nhiều lùm xùm như dự án nhà cho cấp Thứ trưởng đầu tư 400 tỉ bị bỏ hoang tại Nam Từ Liêm (Hà Nội) hay việc bị người dân tố cáo việc giữ sổ đỏ của họ tại Chung cư Viện Chiến lược và Khoa học Công an.

Cuộc sống đã quá mệt mỏi, cớ sao phải nói lời tuyệt tình, ác khẩu với nhau?

Image may contain: night and outdoor
Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

 

Cuộc sống đã quá mệt mỏi, cớ sao phải nói lời tuyệt tình, ác khẩu với nhau?

Trong đời, một câu nói có thể mở ra đường sống cho một người và một câu nói cũng có thể đẩy người khác vào tuyệt lộ. Đúng như câu cổ ngữ: “Thiện ý một câu ấm ba đông, lời ác lạnh người sáu tháng ròng”.

Nữ tài xế taxi trên đường đi làm gặp một tên cướp. Hắn rút dao đe dọa chị phải nộp ra toàn bộ tiền mặt. Chị bình tĩnh giao tất cả số tiền trong người cho hắn, mỉm cười nói: “Hôm nay tôi chỉ kiếm được một chút này, mong rằng cậu không chê ít!”.

Tên cướp hơi sững người vì thái độ của chị, lặng lẽ cầm lấy số tiền trong tay chị, đoạn châm điếu thuốc hút một hơi dài. Nữ tài xế nhìn vẻ mặt đăm chiêu của tên cướp một hồi rồi nói: “Nhà cậu ở đâu? Tiện có xe ở đây, tôi sẽ đưa cậu về. Đã muộn như vậy rồi, đừng để người nhà phải lo lắng!”.

Tên cướp vẫn lặng lẽ châm thuốc đốt từng điếu, từng điếu, mắt vẫn không nhìn nữ tài xế, đột nhiên thu con dao nhọn lại đút vào túi quần. Nữ tài xế tiến lại gần hơn nói: “Tôi hiểu nỗi khổ tâm của cậu. Ngày trước nhà tôi cũng rất nghèo, tôi phải làm đủ thứ nghề để kiếm sống. Sau này tôi theo người ta học lái xe mới có chút nghề như hôm nay. Dù không kiếm được quá nhiều tiền nhưng cũng không đến nỗi phải bán lương tâm. Mà này, cậu là nam nhi sức dài vai rộng, tứ chi lành lặn, sao không tìm lấy một nghề tử tế mà kiếm sống. Đi vào con đường này để cả cuộc đời bị hủy hoại sao? Năm nay tôi đã ngoài 40, tôi nom cậu còn trẻ lắm, chắc chưa đến 20, tương lai phía trước còn dài”.

Tên cướp lặng thinh chẳng nói một lời, hình như có tiếng thở dài khe khẽ ở phía ghế sau… Đi được một đoạn, tên cướp xin xuống. Nữ tài xế lấy hai chiếc bánh bao vẫn còn nóng để trong cốp xe dúi vào tay hắn mỉm cười: “Tiền của tôi coi như biếu cậu, nhớ dùng nó mà làm chút việc đúng đắn, sau này đừng đi làm cái việc không ra người thế này nữa. Bánh bao còn nóng, chắc từ tối đến giờ cậu cũng chưa ăn gì đúng không?”.

Đến lúc này, tên cướp không thể kìm nổi, đột nhiên bật khóc nức nở, hai tay ôm lấy khuôn mặt, nấc lên thành tiếng. Hắn lấy toàn bộ số tiền vừa cướp được khi nãy nhét vào tay chị tài xế, đoạn nói: “Chị ơi, sau này em có chết đói cũng nhất quyết không làm cái việc này nữa!”. Đường phố chẳng có một ai, người tài xế nữ mỉm cười đầy bao dung, lấy khăn tay lau từng hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt chàng thanh niên hiền lành vừa khi nãy vẫn còn là kẻ cướp hung tợn.

***

Lời nói có thể cảm hóa lòng người, cũng có thể đẩy một người vào tuyệt lộ. Lời nói thực sự có năng lượng, đôi lúc là mũi dao nhọn sát thương, đôi khi lại là dòng suối mát tưới tắm tâm hồn. Lời nói xuất phát từ một nội tâm thuần chính, lương thiện thực sự có thể làm tan chảy cả trời đất, có thể cải biến một nhân cách, cứu rỗi một cuộc đời. Ôi, sức mạnh của lời nói lớn đến độ như vậy sao!

Cuộc sống đã quá mỏi mệt rồi, tại sao người ta cứ phải dành những lời “ác khẩu”, cay nghiệt với nhau, tại sao không thể lùi một bước lắng nghe nhau, tại sao không thể trao cho nhau những lời thiện ý? Thiện niệm, lòng từ bi có thể cứu vớt một tên tội phạm trở thành người lương thiện, có thể mở ra ánh sáng cuối đường hầm cho một cuộc đời đầy bi kịch, có thể chiếu rọi ánh Mặt Trời vào những nơi u ám, tối tăm.

Văn Nhược

Nước Mỹ chúng ta đã ngớ ngẩn mất hàng tỷ tỷ Dollars với Trung Quốc trong nhiều năm qua.

Image may contain: 1 person, standing, outdoor and nature

Nguyễn Đình Trọng is with Nguyen Dinh Trong.

DỊCH NHANH MỘT STT MỚI VÀ HAY CỦA ÔNG TRUMP TRÊN FACEBOOK, CÁCH ĐÂY KHOẢNG MỘT GIỜ, ÔNG TRUMP ĐÃ VIẾT

 

Nước Mỹ chúng ta đã ngớ ngẩn mất hàng tỷ tỷ Dollars với Trung Quốc trong nhiều năm qua. Trung Quốc đã đánh cắp tài sản trí tuệ của chúng ta lên hàng trăm tỷ Dollars mỗi năm và giờ đây Trung Quốc vẫn muốn tiếp tục ăn cắp. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra nữa đâu. Nước Mỹ chúng tôi không cần Trung Quốc, thẳng thắng mà nói mọi thứ sẽ tốt hơn nếu không có Trung Quốc. Nước Mỹ đã tạo ra một lượng tiền rất lớn và đã bị Trung Quốc ăn cắp từ năm này qua năm khác, kéo dài hàng thập kỷ, việc này sẽ và phải dừng lại. Các công ty Mỹ vĩ đại của chúng ta ngay lập tức tìm kiếm, đặt hàng thay thế hàng Trung Quốc ngay, bao gồm cả việc đem các công ty, nhà máy của chúng ta về lại nước Mỹ để sản xuất tại Mỹ. Chiều nay Tôi sẽ trả lời về thuế đối với Trung Quốc. Đây là một cơ hội LỚN cho hợp chủng quốc Hoa Kỳ chúng ta. Ngoài ra, Tôi đang đặt hàng tất cả các hãng vận chuyển hàng hoá Fed Ex, Amazon, UPS và bưu điện để khám xét, phát hiện, từ chối tất tất cả việc vận chuyển ma tuý Fentanyl từ Trung Quốc hay bất cứ nơi nào khác. Ma tuý Fentanyl đã giết chết 100,000 người Mỹ/ năm. Ông Tập Cẩm Bình đã nói đã dừng việc vận chuyền ma tuý này nhưng chúng vẫn vận chuyển. Nền kinh tế của nước Mỹ chúng tôi 2,5 năm qua tăng trưởng quy mô hơn Trung Quốc. Nước Mỹ sẽ giữ cách làm đó!

(Trọng dịch nhanh cái stt mới và hay của ông Trump, chắc chiều nay (giờ Mỹ) ông Trump sẽ áp thuế ngay gói 300 tỷ USD đây. Chúng ta ngủ dậy sáng mai sẽ có tin vui nha)

Our Country has lost, stupidly, Trillions of Dollars with China over many years. They have stolen our Intellectual Property at a rate of Hundreds of Billions of Dollars a year, & they want to continue. I won’t let that happen! We don’t need China and, frankly, would be far better off without them. The vast amounts of money made and stolen by China from the United States, year after year, for decades, will and must STOP. Our great American companies are hereby ordered to immediately start looking for an alternative to China, including bringing your companies HOME and making your products in the USA. I will be responding to China’s Tariffs this afternoon. This is a GREAT opportunity for the United States. Also, I am ordering all carriers, including Fed Ex, Amazon, UPS and the Post Office, to SEARCH FOR & REFUSE, all deliveries of Fentanyl from China (or anywhere else!). Fentanyl kills 100,000 Americans a year. President Xi said this would stop – it didn’t. Our Economy, because of our gains in the last 2 1/2 years, is MUCH larger than that of China. We will keep it that way!

Nếu Thẩm Quyến thực sự có thể vượt Hong Kong…

Lê Công Định

Nếu Thẩm Quyến thực sự có thể vượt Hong Kong, thì điều đó đã xảy ra từ rất nhiều năm trước, mà không cần chờ đến 2025.

Giới lãnh đạo các chính thể độc tài toàn trị thường suy nghĩ đơn giản rằng cứ bỏ tiền đầu tư thật nhiều và tạo mọi điều kiện về chính sách, thì sẽ đương nhiên phát triển một vùng lãnh thổ nào đó về mọi phương diện.

Họ quên (hoặc trì độn mà không thấu hiểu) rằng điều kiện cơ bản bậc nhất để phát triển kinh tế-xã hội ở một vùng lãnh thổ chính là hệ thống chính trị và luật pháp phải được xây dựng trên nền tảng nhà nước pháp trị (Rule of Law), tam quyền phân lập (Separation of Powers) và tôn trọng nhân quyền (Human Rights) một cách thực sự, chứ không giả tạo. Tiền bạc chỉ là điều kiện cần nhưng chưa đủ.

Vượt Hong Kong ư? Hãy từ bỏ Chủ nghĩa Cộng sản lạc hậu, thối nát và phi nhân, thì may ra có thể mơ giấc mộng Hong Kong đẹp đẽ, bằng không thì cứ chui nhủi và quanh quẩn trong đống rác cộng sản tanh tưởi mà thôi. Đó là chưa nói cuộc chiến kinh tế do Hoa Kỳ khởi động và những cuộc biểu tình của người dân Hong Kong đã và đang đẩy Chủ nghĩa Cộng sản phương Đông vào vực thẳm suy tàn không lối thoát.

Sau Hong Kong sẽ là Đài Loan. Hai vùng lãnh thổ này sẽ đóng đinh vào cỗ quan tài chôn cất “con rồng sắc đỏ đội mão triều thiên” mà sách Khải Huyền (Revelation) trong Kinh Thánh Tân Ước đã nhắc đến từ khoảng 2.000 năm trước.

Thói ăn vạ của công an từ đâu mà có?

Hoa Kim Ngo
THÓI ĂN VẠ của CÔNG AN từ đâu mà có?

(23/08/2019)
Đỗ Ngà
_________

Một nữ đại úy công an vừa ăn vạ vừa tấn công nhân viên sân bay như một con chó dữ, hành động này vẽ lên một hình ảnh “đẹp” của người “công an nhân dân”.

Xem trên clip thấy vẻ mặt chị này rất hung tợn, bất chấp lý lẽ, chị ta cứ như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống những ai không làm vừa lòng chị ta vậy. Hành động ăn vạ của chị này cũng xuất hiện đâu đó trong văn học hiện thực Việt Nam thời phong kiến thực dân.

Clip bà Hiền bị an ninh sân bay còng tay, nhưng vừa tra còng vào tay, họ đã phải gỡ còng ra vì bị bà chửi và kêu trời, kêu đất.
Vâng! Mọi người trải qua thời phổ thông Việt Nam, không ai không biết hình ảnh rạch mặt ăn vạ của Chí Phèo trong tác phẩm cùng tên của nhà văn Nam Cao. Hành động ăn vạ thì tựa nhau, nhưng nguyên nhân hình thành bản chất ăn vạ này ở Chí Phèo và chị công an kia là khác nhau hoàn toàn.

Chí Phèo ở tầng lớp tận đáy xã hội, anh ta bị đẩy tới đường cùng và chỉ còn cái mạng là đáng giá. Chính vì thế anh đem cái mạng mình ra đánh cược bằng cách tự biến mình thành thành kẻ ăn vạ để kiếm miếng ăn nuôi thân. Còn bây giờ, cô đại úy này là một người ở tầng lớp trên, tầng lớp có quyền mà vẫn ăn vạ là sao?

Cô đại úy này nhiễm thói ăn vạ là bởi vì ngành của cô, đảng của cô đã cho cho cô cái quyền đó – quyền ăn vạ. Có thể nói rằng, thông điệp của ngành công an là “các đồng chí cứ ăn vạ đi, ăn vạ xong chúng ta đổ lỗi cho thằng dân gánh”. Từ nguyên nhân như vậy mà thói ăn vạ nó hình thành trong người cô ta một cách tự nhiên, và kèm theo đó là thói coi trời bằng vung và tự cho mình là đúng.

So sánh thói ăn vạ của chí phèo và thói ăn vạ của “đồng chí công an”, chúng ta thấy Chí Phèo đáng thương còn “đồng chí công an” nó chứa sự khốn nạn của một xã hội băng hoại từ thượng tầng nắm giữ quyền lực.

Còn nhớ ngày 14/02/2019, Nguyễn Hữu Cầu cho lính của ông giàn dựng chiếc BMW công an “bị giáo dân ném đá vỡ kính sau”, mục đích là để vu vạ cho giáo dân Song Ngọc rằng họ đã tấn công người thi hành công vụ nhằm kiếm cớ bắt những người thưa kiện Formosa. Trò ăn vạ này sau đó bị cộng đồng mạng vạch mặt. Hay hình ảnh anh CSGT Quy Nhơn tự ngã để ăn vạ vào ngày 07/11/2018 mà clip đã gây xôn xao một thời gian, đó là những minh chứng rõ nét.

https://www.youtube.com/watch?time_continue=80&v=zAoWsL_Y3EE

Sự tử tế trong ngành công an bị thiếu vắng trầm trọng đến nỗi ngành này phải tự dựng hình ảnh đẹp như giúp đỡ người già, hình ảnh quét rác v.v… để PR gỡ gạt cho hình ảnh của ngành.

Nguyên nhân là do đâu? Nguyên nhân là khi con người không chịu sự kiểm soát của pháp luật và trong họ cũng thiếu hẳn đạo đức cần có cho một con người tử tế. Không có pháp luật, không có đạo đức thì con người sẽ thành ác quỷ, chắc chắn là vậy. Dù cho trong ĐCS, người ta hô hào học tập và làm theo tấm gương đạo đức ông Hồ Chí Minh rất tốn kém, nhưng thực tế thì tìm được những con người có đạo đức trong ĐCS nói chung và trong ngành công an nói riêng là rất hiếm.

Cả ĐCS với hàng triệu con người đã không bị chi phối bởi luật pháp mà cũng không bị chi phối bởi quy tắc đạo đức nào thì đảng này trở thành gì? Không cần trả lời ai cũng hiểu. Trên thế giới chưa có nơi nào bị ĐCS cai trị mà không gây kinh hoàng cho người dân xứ đó. Chưa có bao giờ.

About this website

BAOTIENGDAN.COM
Thói ăn vạ của công an từ đâu mà có? Bởi AdminTD – 23/08/2019 Đỗ Ngà 23-8-2019 Đại úy công an Lê Thị Hiền gây náo loạn sân bay Tân Sơn Nhất. Nguồn: ZingMột nữ đại úy công an vừa ăn vạ vừa tấn công nhân viên sân bay như một con chó d…..