Joshua Wong: Đức tin Kitô giáo là động lực thúc đẩy đằng sau những hành động của tôi!

Image may contain: 1 person, standing and text
Thinh MaiFollow

Hoàng Chi Phong

Joshua Wong: Đức tin Kitô giáo là động lực thúc đẩy đằng sau những hành động của tôi!

“Cha mẹ đã đặt cho con cái tên này, ‘Joshua’. Vì vậy, con đừng quên những gì Chúa đã nói với Joshua: hãy suy nghĩ về bất cứ điều gì ngươi làm, làm theo sự thật và ngươi sẽ có đủ can đảm.”

Grace Ng Chau, mẹ của Joshua Wong, đã động viên con mình trong những thời khắc khó khăn khi cậu phải nhận bản án tù vào năm 2017. Joshua là một nhân vật anh hùng trong KINH THÁNH Cựu ước, người đã lãnh đạo dân Israel trong cuộc chinh phục Miền Đất hứa ở Canaan.

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình Kitô hữu trung lưu, được theo học tại United Christian College (ở Cửu Long Đông), một trường trung học Kitô giáo tư thục, niềm đam mê theo đuổi những thay đổi tích cực của Joshua Wong đã bắt đầu ngay từ khi còn nhỏ, khi người cha thường đưa cậu đến những khu nghèo ở Hồng Kông để tạo ấn tượng trong cậu về nhu cầu cải cách xã hội.

“Cha nói với tôi rằng tôi nên chăm sóc cho những người bị bỏ rơi trong thành phố. Họ không được nghe nói về phúc âm Kinh Thánh, và đang sống cuộc đời cô độc và khó khăn”, Joshua từng viết trên một blog, và trong quá khứ đã nhiều lần thổ lộ rằng chính đức tin là động lực thúc đẩy đằng sau những hành động của mình.

“Cải cách chính trị là vấn đề cốt lõi cho mọi vấn đề”, Joshua Wong nói. “Mọi người đều biết rằng dưới trướng Đảng Cộng sản Trung Quốc, cuối cùng sẽ không ai có khả năng chiến đấu vì quyền bầu cử phổ thông thực sự. Những sinh viên nên đứng trên tuyến đầu trong bất cứ thời điểm nào.”

God bless you, Joshua!

ANH CẢ

ANH CẢ

 Nguyễn Tầm Thường S.J

“Về gần đến nhà, khi nghe thấy tiếng đàn ca nhảy múa, liền gọi một người đầy tớ ra mà hỏi xem có chuyện gì” (Lc 15:25).

Đó là phản ứng đầu tiên của người anh trong câu chuyện “đứa con hoang đàng” hay là “người cha nhân hậu” của Phúc Âm thánh Luca.

Tại sao không vội vã vào ngay?

Có thể anh ta đoán được chuyện gì đang xảy ra.  Chuyện người em đã về.

Anh ta không muốn vào nhà vì biết đâu người em đã về thật.  Anh gọi người đầy tớ ra hỏi cho chắc.  Không ngờ, người đầy tớ báo tin.  Trong lời báo tin này có ba sự kiện:

– Em cậu đã về!

– Cha cậu đã giết con bê béo!

– Vì gặp lại cậu ấy mạnh khoẻ!  (Lc. 15:27).

Nghe xong, anh “nổi giận”, không chịu vào nhà.  Thế là hết!  Ba yếu tố vừa kể trên làm anh ta đau đớn. Anh không muốn đứa em về.  Không muốn người cha thịt con bê béo.  Không muốn người cha nhìn đứa em mạnh khoẻ.  Anh chối từ bữa tiệc.  Chối từ bữa tiệc cũng là không muốn gặp mọi người hiện diện ở đó.  Nếu vào nhà, gặp đứa em, anh ta làm sao chạy ra?  Nếu vào nhà, bà con láng giềng chúc mừng em anh ta đã về, anh biết phản ứng làm sao?  Anh không vội vã vào nhà.  Anh đã tính toán khá kỹ.

Tại sao không truyền lệnh mà năn nỉ?

Có thể người đầy tớ phải vào báo cho chủ biết nên người cha mới ra gặp anh ta.  Hoàn cảnh người cha rất khó xử.  Nếu anh ta không vào, ông trả lời thế nào với đứa con thứ khi nó hỏi:

– Anh con đâu?

Nếu người con trưởng không vào, ông biết nói thế nào với bà con láng giềng về sự vắng mặt rất ý nghĩa này.  Nếu những người giúp việc nói chuyện với nhau, họ phản ứng thế nào, vì họ không ngờ chuyện lại xảy ra như thế.  Ai cũng nghĩ là một ngày vui.  Rồi câu chuyện đến tai bà con lối xóm, những người dự tiệc.  Bây giờ, đề tài trong bữa tiệc này chuyển hướng về đâu?

Ngày hôm nay, có bố mẹ cũng không sao sắp xếp được cho các con ngồi chung với nhau một tiệc vui.  Có những anh em thề không nhìn mặt nhau.  Họ nói:

– Nếu có vợ chồng chúng nó, không có con!

Vì sao người cha trong câu chuyện này không truyền lệnh mà lại năn nỉ?  Ông rơi vào tình cảnh đó.  Ông ở một hoàn cảnh rất thương tâm.

Phản ứng của người con thứ

Cho đến lúc này ta không nắm chắc tâm tư người con thứ và cuộc trở về của nó.

Nếu người con thứ biết anh nó đang nổi giận ngoài kia.  Liệu bữa tiệc có tiếp tục vui?

Chi tiết cho hay là nó về vì đói.  Luca nói rõ: Nó ước ao lấy đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng. Nhưng không ai cho.

Điều cần lưu ý ở đây là chữ “dân”.  Nó đi chăn heo cho một người “dân” trong vùng.  Không phải chăn heo cho một ông chủ.  Người dân này lại đang trong nạn đói “khủng khiếp”.  Heo của nhà giàu, chắc ăn thức ăn khác của nhà nghèo.  Đã nghèo mà lại trong nạn đói khủng khiếp.  Như vậy còn gì mà ăn?  Ấy thế mà nó vẫn chưa chịu về, vẫn xin đồ ăn của “heo-nhà-nghèo-trong-nạn-đói”.  Giả sử người ta cho nó thứ đồ ăn đó, nó đâu có về.  Bằng chứng là nó chỉ về khi người ta không cho nó.  Nếu không về lấy gì ăn?

Sau cái ôm hôn, sự gặp gỡ cha có làm nó mủi lòng thật tâm trở về hay không?  Phúc Âm không nói rõ.  Dù nó thật tâm hay không thì người cha vẫn có bữa tiệc.  Chúng ta không nắm chắc được tấm lòng người con thứ sau vòng tay của cha.  Có thể nó sám hối ngày tháng cũ khi cảm thấy cha thương mình.  Cũng có thể chưa.  Cũng có thể lên mặt với người anh khi thấy anh nó hành xử như vậy.  Luca viết đoạn văn này tuyệt với với những nét “thiền niệm” quá sâu.  Luca để băn khoăn đặt ra là, nếu biết người anh nổi giận vì cuộc trở về của mình, phản ứng nó sẽ ra sao?  Và điều gì xảy ra trong bữa tiệc?

Nguyên nhân của những nguyên nhân

Dựa vào bản tường thuật, sau khi chia gia tài, đứa con thứ “ít ngày sau, thu góp tất cả, rồi trẩy đi phương xa” (Lc. 15:13).  Nó ở lại ít ngày, và thu góp “tất cả” rồi mới trẩy đi phương xa.  Như thế, khi ra đi nó không thể bỏ cái áo “đẹp nhất” ở lại.  Ngày nó về, người cha bảo các đầy tớ mau mau đem áo “đẹp nhất” ra đây mặc cho cậu.

– Áo đó ở đâu?

Khi được sai đi lấy áo, người đầy tớ không hỏi áo nào.  Người đầy tớ biết rõ “cái áo”.  Có một liên hệ hiểu ngầm nào đó giữa người cha, chiếc áo và người đầy tớ.  Họ biết rõ về câu chuyện cái áo.

– Bắt con bê đã “vỗ” béo để làm thịt.

Không phải con bê béo, nhưng là con bê đã “vỗ” béo.  Như thế ta thấy rõ cái áo từ đâu ra.  Cái áo phải là chiếc ông may sẵn.  Vì con bê đã được “vỗ” béo.  Bắt con bê mà từ trước tới nay vẫn săn sóc đặc biệt cho nó béo.  Săn sóc đặc biệt con bê cho béo để làm gì?  Bản tường thuật cho thấy rõ.  Ông thịt con bê đó trong ngày người con thứ trở về.  Như vậy, trước khi nó về, người cha may áo mới chờ đợi, săn sóc con bê cho bữa tiệc.  Tất cả những chuyện này, đầy tớ là người lo chuẩn bị.  Cho nên khi công việc xảy ra, mọi chuyện đâu vào đó.  Khổ một điều, tất cả chuyện này, người con cả cũng biết.

Người con cả thấy đầy tớ săn sóc con bê cho béo.  Anh ta thấy may sẵn áo mới chờ ngày.  Từ ngày đó, lòng anh không yên tâm.  Những ngày sống của anh là giận kín trong lòng.  Hồn anh là tháng năm rất âm u.  Nhìn con bê, nghĩ đến bữa tiệc có ngày xảy ra.  Anh sợ ngày đó.  Anh lo một ngày nào đó đữa em sẽ về.  Không ngờ, hôm nay nó về thật.

Dang dở ngàn trước cho đến ngàn sau

Người anh cả.  Câu chuyện dang dở từ đây.

“Gọi người đầy tớ ra mà hỏi”.

Bình thường khi thấy gia đình như thế, người ta phải vội vã chạy về xem có chuyện gì mà vui vậy.  Nhưng anh dè dặt, vì… nếu là tiệc cho đứa em thì sao?  Nếu chạy vào mà đúng là đứa em về thì… trời ơi!  Anh ta gọi người giúp việc ra hỏi, sự thận trọng đó là đúng.

Đời anh là những tháng ngày dang dở.  Từ khi người con thứ bỏ nhà đi thì người cha cũng mất luôn người con trưởng, vì tấm lòng nó chật chội quá.  Nó ở trong nhà, mà tấm lòng chỉ là một quán trọ tính toán giữa chợ.  Căn nhà không có trái tim bao dung, buồn làm sao.  Anh sống những ngày ảm đạm của một tấm lòng khoắc khoải.  Nếu ngày nào đó có tiếng đàn ca thì sao, buồn quá.  Anh lo cho ngày đó, anh sợ tiếng đàn vui.

Cuộc đời như vậy lặng lẽ quá nhỉ.

– Chưa bao giờ cha cho con lấy được một con dê con.

Thì ra thế!  Thời gian những người đầy tớ “vỗ” con bê cho béo, cũng là những tháng ngày nó bị dằn vặt đau đớn.  Nó thầm mong một con dê con.  Ấy vậy mà bây giờ cha dám giết cả một con bê béo vì thằng em.  Lòng ghen tức làm nó khổ.

Trong lúc “nổi giận” không chịu vào nhà, nó nói gì?  Bản tường thuật cho thấy nỗi đau ray rứt linh hồn anh ta sâu lắm.

– Thằng con của cha đó, sau khi nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng! (Lc. 15:30).

Anh ta lại nhắc đến con bê.  Con bê béo này là hình ảnh xót xa liên hệ đến con dê, vì một con dê con anh cũng không có.  Rồi vì con bê ấy thúc đẩy anh dùng cụm từ này: “Thằng con của cha đó”. Anh ta nói với cha mình như vậy.  Thế thì, anh ta là con ai?  Đứa nào ngoại hôn?  Cụm từ “thằng con của cha đó” là nỗi đau vô vàn đối với một người cha có con như vậy.  Làm sao một người con có thể nói với cha mình như thế.

Đời người con cả trong câu chuyện này quá dang dở.  Anh ta sống, nhưng không còn là anh ta sống nữa.  Bên cạnh cha là bổn phận ngày tháng dài lê thê.  Anh chưa hề trái lệnh.  Chính vì chưa trái lệnh nên mới càng đau.  Chưa trái lệnh mà không được một con dê con, nên cái lê thê mới dài, dài của những ngày tìm mà không gặp cái mình tìm.  Lòng ghen tức, nỗi cay nghiệt, xót xa trăn trở sống trong anh ta.  Thấy cha may áo chờ, biết đâu có ngày người con thứ về.  Từ ngày nó bỏ đi, thì lòng người con cả rối bời, chỉ sợ ngày em nó về.  Nhìn gia nhân săn sóc con bê cho béo, anh đau đớn.  Nhìn con bê, nghĩ đến cái áo, anh không một ngày vui.  Cuộc sống anh ta khổ quá.

Tại sao người cha không cho?

Ông còn gì đâu mà cho!  “Tất cả những gì của cha đều là của con!”  Như thế, có nghĩa là nó có thể giết bất cứ con dê nào nó muốn, vì tất cả là của nó!  Trời ơi!  Vậy mà nó không biết.  Tại sao nó không hiểu điều này!  Đời anh ta sao dang dở quá vậy?  Anh ta sống bên gia nghiệp lớn như thế mà cứ nghèo, ao ước một con dê con cũng không được.  Giữa những cơn nghèo ấy, giữa những tháng ngày khao khát ấy, thì cừu cứ từng bầy, chiên cứ từng đàn ngày ngày đi về trước đời anh.  Tại sao sống bên vàng bạc lại túng thiếu, bên cánh đồng mà không đủ thóc.  Tại sao suối đầy nước mà ruộng mình cứ nắng hạn.  Đời anh dang dở quá. “Tất cả của cha là của con”.  Câu này mang ý nghĩa là nó muốn giết con dê nào thì giết.  “Nếu anh em để cho Thần Khí hướng dẫn thì anh em không còn lệ thuộc lề luật nữa” (Gal. 5:18).  “Nếu gia nghiệp dành cho những kẻ lệ thuộc lề luật thì đức tin thành vô nghĩa và Lời Thiên Chúa bị huỷ bỏ” (Rom. 4:11).

Mà đời người cũng bi thương khôn cùng.  Con sống bên mình mà không biết tâm tư của mình. Cha con cứ xa nhau.

Người con thứ chỉ xúc phạm cha một câu: “Xin chia phần tài sản con được hưởng”.  Người con trưởng xúc phạm đến cha nhiều quá.

Không thấy người con thứ xúc phạm đến anh nó.  Nhưng người con trưởng xúc phạm cả em nó.  Tại sao nó đương nhiên kết luận em nó nuốt hết của cải với “bọn điếm”.

Người con thứ ra đi, cha nó thương vì có nhớ.  Hoặc vì nhớ nên thương.

Người con trưởng ở nhà, nên không thể nhớ.  Không nhớ, nhưng cha có thương không?  Điều này chắc chắn có.  Vì: “Tất cả những gì của cha đều là của con”.

Cái bất hạnh của người con trưởng là không nhận ra tình thương của cha.  Trong tình yêu, khi không nhận ra thì cũng không nhận được.

            Nếu người con trưởng không nhận ra, không nhận được tình thương của mình, thì tình thương của người cha lại trở về với ông ta mà thôi.  Cho mà không có người nhận, đó là cô đơn.

Cuộc đời người cha trong câu chuyện này cũng quá dở dang.  Một nỗi cô đơn của kẻ cho mà không có người nhận.  Của kẻ gần mà quá xa.

Cha anh ta ra năn nỉ:

– Chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy (Lc. 15:32).

Lời người cha nói: “Em con đây”, vừa êm ái vừa tha thiết.  Nhưng với người con trưởng có là “em con đây” hay vẫn là “thằng con của cha đó”.

Câu chuyện thật là dang dở ở đoạn kết.  Sau khi người cha nói với anh ta như vậy, Luca chấm dứt câu chuyện.  Đọc xong rồi, người đọc băn khoăn:

– Vậy sau cùng, người con trưởng có vào nhà không?

Luca không cho người đọc biết quyết định của anh ta.

Tôi giả sử:  Nếu anh vào thì mọi chuyện quá đẹp.

Nếu anh ta không vào.  Bao nhiêu vấn nạn được đặt ra.  Liệu bữa tiệc có tiếp tục?  Tiếp tục thế nào?  Chiều đến, từ xa vẫn nghe “tiếng đàn ca nhảy múa”.  Các người dự tiệc sẽ hỏi gia chủ:

– Thưa ông, thế cậu hai đâu?

Người cha biết trả lời khách làm sao.  Nếu chiều về, người con thứ vẫn không thấy mặt anh mình trong bữa tiệc.  Người cha sẽ nói gì với nó khi ông biết rõ anh nó đang “nổi giận”, và không chịu vào nhà.

Câu chuyện thật dang dở.  Liệu bữa tiệc có dở dang không?

Tại sao Luca, khi viết chuyện này không cho đoạn kết?  Tại sao lại bỏ lửng câu chuyện ngang chừng?  Đọc xong, người đọc không biết người con cả có vào nhà hay tiếp tục ở ngoài.

Đọc xong, ta thấy một trời bơ vơ.

Tâm trạng người cha thế nào?  Nó không vào, ông trả lời khách sao đây?  Ông tìm cách nào để cắt nghĩa cho người con thứ về sự kiện anh nó nổi giận không chịu vào nhà?  Tâm trạng người con thứ nữa, nó có điên tiết, anh em đánh nhau ngay bữa tiệc?  Lối xóm phản ứng ra sao?  Câu chuyện trong bữa tiệc chuyển đề về đâu?  Tất cả rối bời.

Giả sử Luca cho người con trưởng hối hận rồi nghe cha vào nhà, câu chuyện có toàn bích hơn không?  Vì sao Luca không viết rõ?

Đọc xong, băn khoăn không biết hỏi ai.

Một trời bơ vơ.

Phải chăng vì tác giả biết có ngày người ta sẽ băn khoăn đặt câu hỏi.  Phải chăng Luca muốn cho cái dang dở ấy hết dở dang khi người ta tự thắc mắc với chính lòng mình:

– Nếu tôi là người anh cả tôi sẽ vào hay không?  Nếu tôi là người con thứ, tôi phản ứng thế nào?

Đây cũng là đường đi một mình, vì chỉ tôi biết rõ lòng tôi.  Chỉ tiêng tôi có câu trả lời cho tôi.

Luca phải để cho câu chuyện dở dang, vì dở dang này chỉ chấm dứt trong tim người đọc chứ không thể hết dở dang bằng ngòi bút.

Nguyễn Tầm Thường S.J

From: Langthangchieutim

CON NGƯỜI CHỈ TRỞ NÊN VĨ ĐẠI, KHI QUỲ GỐI CẦU NGUYỆN.

Image may contain: 1 person, tree, plant, shoes, outdoor and nature

Tôi Là Người Công Giáo

CON NGƯỜI CHỈ TRỞ NÊN VĨ ĐẠI, KHI QUỲ GỐI CẦU NGUYỆN.

Federic Ozanam, nhà hoạt động xã hội nổi tiếng của Giáo Hội Pháp vào cuối thế kỷ 19 đã trải qua một cơn khủng hoảng Đức Tin trầm trọng lúc còn là một sinh viên đại học.

Một hôm, để tìm một chút thanh thản cho tâm hồn, anh bước vào một ngôi thánh đường cổ ở Paris Đứng cuối Nhà Thờ, anh nhìn thấy một bóng đen đang quỳ cầu nguyện cách sốt sắng ở dãy ghế đầu. Đến gần, chàng sinh viên mới nhận ra người đang cầu nguyện ấy không ai khác hơn là nhà bác học Ampère.

Anh đứng lặng lẽ một lúc để theo dõi cử chỉ của nhà bác học. Và khi vừa đứng lên ra khỏi giáo đường, người sinh viên đã theo gót ông về cho đến phòng làm việc của ông.

Thấy chàng thanh niên đang đứng trước cửa phòng với dáng vẻ rụt rè, nhà bác học liền lên tiếng hỏi: “Anh bạn trẻ, anh cần gì đó? Tôi có thể giúp anh giải một bài toán vật lý nào không?”

Chàng thanh niên đáp một cách nhỏ nhẹ: “Thưa Thầy, con là một sinh viên khoa văn chương. Con dốt khoa học lắm, xin phép Thầy cho con hỏi một vấn đề liên quan đến Đức Tin!”

Nhà bác học mỉm cười cách khiêm tốn: “Anh lầm rồi, Đức Tin là môn yếu nhất của tôi. Nhưng nếu được giúp anh điều gì, tôi cũng cảm thấy hân hạnh lắm?”

Chàng sinh viên liền hỏi: “Thưa Thầy, có thể vừa là một bác học vĩ đại, vừa là một tín hữu cầu nguyện bình thường không?”

Nhà bác học ngỡ ngàng trước câu hỏi của người sinh viên, và với đôi môi run rẩy đầy cảm xúc, ông trả lời:

“Con ơi! Chúng ta chỉ vĩ đại khi chúng ta cầu nguyện mà thôi!”.

[Lm. Giuse Nguyễn Khánh Sơn]

Ngập lụt tồi tệ tại Thái Nguyên: Đừng trút tội lên ông trời nữa

Ngập lụt tồi tệ tại Thái Nguyên: Đừng trút tội lên ông trời nữa

 Thứ 3, 10/09/2019

Ít ai có thể ngờ được mảnh đất bán sơn địa ATK nằm ngay bên dòng sông Cầu thơ mộng bây giờ mỗi lần có mưa lớn là thất thủ, phố biến thành sông.

Người Thái Nguyên thường tự hào bởi sơn thủy hữu tình, thơ mộng, thời tiết, khí hậu bằng lặng nên có câu “Muốn yên lên Thái Nguyên mà ở”.

Sự việc thành phố Thái Nguyên bị ngập chìm trong nước bởi trận mưa lớn trong đêm 9 và ngày 10/9 không chỉ khiến người dân cả nước mà chính những người dân bản địa còn thấy ngỡ ngàng, không tin vào sự thật ấy. Giống như đội bóng mạnh nhưng lại thúc thủ ngay trên sân nhà bởi sức càn quét của một đội nghiệp dư. 

Con số thống kê sơ bộ, trên địa bàn tỉnh Thái Nguyên có tới hơn 1.000 hộ gia đình bị cô lập, nhiều tuyến giao thông bị cô lập. Có 3 người thiệt mạng và 1 người bị thương.

Những công dân của thành phố thép trước nay ít có trải nghiệm và kỹ năng để ứng phó với sự biến đổi mạnh mẽ bởi thực tế bàng hoàng nói trên.

Hàng chục khu dân cư ngập thủm, hàng trăm hộ dân tìm mọi cách nhoi lên trên nóc ngôi nhà của chính gia đình mình. Chính họ đã bị vị huấn luyện viên trong công tác quy hoạch đưa ra phương án, đối sách bất hợp lý. Xem ra việc còn lại khả dụng  là hạn chế chuốc thêm những thiệt hại, những bàn thua.

Người ta thường mang cụm từ ‘biến đổi khí hậu’ để đổ lỗi cho những thiên tai ập đến. Nhưng ở thành phố thép gang, vùng bán sơn địa, nằm bên cạnh dòng sông Cầu thì lập luận trên xem ra tréo ngoe và bao biện.

Một trong những nguyên nhân được nhiều người nói đến là tốc độ đô thị hóa nhanh chóng. Hàng chục khu dân cư ra đời vội vã, những ao hồ, đầm phá không còn tồn tại. Đất không còn chỗ để thở, chứ đừng nói đến người.

Hệ lụy của đô thị loại I và việc có nguồn thu để đảm bảo tự cân đối ngân sách từ thu tiền đất đã khiến nước ngập tràn, xe biến thành thuyền.

Ngay từ đầu thế kỷ 21, thành phố Thái Nguyên đã sốt sắng thực hiện đại Dự án thoát nước và xử lý nước thải với nguồn vốn đầu tư lên gần 1.000 tỷ đồng. Trải qua 2 thập kỷ, hầu hết những tuyến phố chính đã được đào lên để xây dựng hệ thống thoát nước, những con đường lớn bị cắt mặt, đào sâu. Đau xót thay, chính những con đường đó, những tuyến phố trung tâm nhất của thành phố lại bị nước ngập biến thành sông.

“Thành phố nằm bên sông, suốt một thời để nhớ”, giờ đây lại được xem như một vùng “quê em mùa nước lũ”. Những công trình, khu dân cư, những dự án và công tác quy hoạch vẫn đã và đang tiếp tục được thực hiện với mong mỏi và kỳ vọng lớn lao của hệ thống chính trị địa phương. Trong đó có đại dự án cấp bách xây dựng hệ thống chống lũ lụt sông Cầu và hoàn thiện hạ tầng đô thị hai bên bờ sông Cầu.

Đô thị hai bên bờ sông Cầu chưa thấy đâu nhưng sông Cầu như được “mở rộng” về 2 bờ đang hiện hữu.

Vị huấn luyện viên có thể sửa sai nhưng ông trời thì không dừng mưa. Không ai dám chắc Thái Nguyên sẽ có thêm một “Hồ trên núi”.

 VIỆT BẮC

M.NONGNGHIEP.VN

LÀM THẾ NÀO MỚI ĐÚNG LÀ PHỤNG SỰ TỔ QUỐC?

LÀM THẾ NÀO MỚI ĐÚNG LÀ PHỤNG SỰ TỔ QUỐC?

Đỗ Ngà

Năm 1961, trong bài diễn văn nhậm chức của tổng thống John F.Kennedy ngày 20 tháng 1, ông có phát biểu một câu nổi tiếng rằng “Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho quý vị, mà phải tự hỏi quý vị đã làm gì cho Tổ quốc” (ask not what your country can do for you—ask what you can do for your country). Ấy vậy mà năm 1996 một ông nhạc sĩ tên Vũ Hoàng ở xứ CHXHCNVN bê nguyên si câu này vào bài hát có tên là “Khát Vọng Tuổi Trẻ” và chiếm dụng làm tài sản riêng cho mình, và chính quyền CS dùng nó như công cụ tuyên truyền dạy dỗ thanh niên Việt Nam. Phải nói câu nói này rất hay, hay vì nó là một chân lý muôn đời. Nhưng CS dùng nó để dạy nhân dân thì xin thưa, họ không đủ tư cách. Vì sao?

Như ta biết hiện nay trên thế giới có 2 cách chọn nhân sự điều hành đất nước: Cách thứ nhất đó là để dân toàn quyền chọn lựa. Với cách nhận nhân sự này người ta có nhà nước dân chủ; Cách thứ nhì, đó là loại bỏ vai trò chọn lựa của dân. Cách chọn nhân sự thứ 2 này người ta có một nhà nước độc tài. Để loại bỏ vai trò lựa chọn của dân, thì trong đó cũng có nhiều cách nữa. Có thể người ta cho bầu cử trá hình để mình được trúng cử mãi, hoặc họ chèn ép các đảng khác để những đảng đối lập không có khả năng cạnh tranh vv.. Và cực đoan nhất chính là làm như CS. Là sao? Tức là giết sạch những xu hướng chính trị khác, để trên đất nước không còn đảng phái nào khác và từ đó ĐCS ôm hết quền lợi đất nước về mình rồi sau đó họ đóng cửa tự chia chác quyền lợi.

Tổ quốc là gì? Tổ quốc là một thực thể mà trong đó bao gồm lãnh thổ và những gì nằm bên trong lãnh thổ đó. Bên trong lãnh thổ ấy, nhân dân đóng vai trò hạt nhân – là phần quan trọng nhất của tổ quốc. Vậy nên, khi một chính quyền không cho phép nhân dân tự do chọn nhân sự cho bộ máy nhà nước, thì chính quyền đó không phải đại diện cho nhân dân. Mà không đại diện cho dân thì tất nhiên là không đại điện cho tổ quốc được. Loại chính quyền này, người ta nói là chính quyền không có tính chính danh.

Quay trở lại câu nói của tổng thống thứ 35 của Hoa Kỳ rằng “Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho quý vị, mà phải tự hỏi quý vị đã làm gì cho Tổ quốc” thì rõ ràng đây là một câu nói được thốt ra bởi một con người xứng đáng. Nghĩa là sao? Nghĩa là John F. Kennedy là tổng thống dân cử, vì thế, ông ta đủ tư cách đại diện cho tổ quốc của ông để nói với những công dân Hoa Kỳ một câu nói như vậy. Còn ngược lại, với chính quyền CSVN, trong chính quyền này, không một ai đủ tư cách để nói lên câu đó, vì đơn giản, chính quyền của ĐCS không đại diện cho tổ quốc. Trong trường hợp Việt Nam, tổ quốc đang bị chiếm dụng vởi một đảng phái cực đoan – ĐCS.

Cộng sản không có tính chính danh, họ không đại diện cho tổ quốc nên có thể khẳng định rằng, họ không đủ tư cách để hỏi dân “đã làm gì cho đất nước chưa?” kiểu như bà Nguyễn Thị Kim Ngân đã hách dịch nói trước nhân dân.

Bà Nguyễn Thị Kim Ngân với mức lương 16,4 triệu, nhưng có 300 bộ áo dài mỗi bộ trị giá trăm triệu và trên tay bà cũng đang đeo 1 chiếc đồng hồ hiệu Hublot – Thụy Sỹ có giá khoảng 15.000 đô thì ai cũng biết, tiền nhân dân đang bị bà chủ tịch này bằng cách nào đó đã rút về làm của riêng cho mình. Đây chính là hành động ăn trộm của tổ quốc nhưng lại lên mặt dạy đời nhân dân rằng, phải phụng sự tổ quốc.

Mới đây, ngày 10/09/2019 lại một lần nữa bà chủ tịch ăn cắp tài sản quốc gia này lại lên báo dạy nhân dân rằng “Sửa luật để giúp thanh niên thấy mình đã làm gì cho Tổ quốc”. Nói chung, mục đích của bà là sửa luật để làm sao cho thanh niên cống hiến nhiều hơn nữa cho cái tổ quốc mà đảng bà đang chiếm dụng để khai thác như một mỏ vàng riêng.

Khi căn nhà nơi mà gia đình bạn trú ngụ đang bị cướp chiếm dụng, thì việc cần thiết nhất là bạn phải tìm mọi cách đuổi bọn cướp đi. Đó chính là cách đúng đắn nhất để bạn vì gia đình bạn chứ không phải là nghe lời bọn cướp tự lột lấy tài sản có giá trị ném vào căn nhà đang bị chiếm dụng đó cho bọn cướp hưởng. Tương tự vậy, tổ quốc này đang bị một nhóm cướp chiếm dụng thì việc đấu tranh loại bỏ nó mới là cách mà con dân Việt Nam phụng sự tổ quốc chứ không phải làm theo những quy định do những tên cướp ấy soạn ra. Những người đang đấu tranh vì một Việt Nam tự do, chính họ mới là phụng sự tổ quốc.

-Đỗ Ngà-

Image may contain: 1 person, text

CSVN ĐANG VÔ CÙNG SỢ HÃI VÀ…

Image may contain: one or more people
Nguyễn Đình Ngọc

CSVN ĐANG VÔ CÙNG SỢ HÃI VÀ…
_______________________

Báo Mới ra ngày 11/9/2019 với tựa đề “Cảnh sát dùng chích điện để giải tán đám đông đón sao Hàn ở TP.HCM”, trong đó cho hay (trích):

“Trưa 10/9, nam diễn viên Hàn Quốc Ji Chang Wook đã đến TP.HCM theo lời mời của Diệp Lâm Anh. Tài tử 32 tuổi dự kiến sẽ xuất hiện trong buổi giao lưu ngay với khán giả.

Vì buổi giao lưu này không bán vé và được tổ chức tại nơi công cộng, hàng nghìn người hâm mộ đã đổ về địa điểm với mong muốn được gặp thần tượng. Số fan này đã vây kín nơi tổ chức sự kiện, đồng thời làm tắc nghẽn một đoạn đường ở trung tâm quận 1, TP.HCM.

Theo loạt video được chia sẻ trên mạng xã hội, lực lượng an ninh đã sử dụng nhiều biện pháp mạnh để trấn áp người hâm mộ như hú còi báo động, bình chữa cháy, dùi cui chích điện. Phóng viên Zing.vn có mặt tại hiện trường cho biết dù có sự xuất hiện của cảnh sát, đám đông khán giả vẫn nán lại trên đường phố. Tình trạng ùn tắc kéo dài vài giờ đồng hồ…” (ngưng trích)

Việc “ăn mừng chiến thắng” khi đội tuyển bóng đá Việt Nam thi đấu cũng như các cuộc “chào đón sao Hàn” luôn thu hút hàng chục ngàn người dân Việt Nam được dẫn đầy trên mạng và thường bị dư luận chê bai và chỉ trích người Việt Nam thờ ơ với vận mệnh Tổ quốc trong khi chỉ “cắm đầu” vào những việc “ăn chơi”.

Lần đầu tiên, người CSVN đã không còn “coi thường” đám đông ngỡ là “vô hại” nữa rồi!

Thông tin trên cho thấy:

1. Người CSVN đang vô cùng hốt hoảng trước hiện tình Hong Kong, cũng như hiện trạng xã hội Việt Nam hiện nay. Thái độ giải tán đám đông như vậy cho thấy họ không có cách nào khác ngoài trấn áp mạnh tay.

2. Người CSVN đang khủng hoảng niềm tin trầm trọng, nó không thua kém tâm trạng của bất kỳ người Việt Nam nào. Có thể họ nghĩ đến “sự trà trộn”, “sự xúi giục” và “mượn gió bẻ măng” vào một lúc nào đó mà họ không ngờ tới, nó sẽ gây tác động ghê gớm đến mức mất kiểm soát xã hội. Người CSVN sợ “trở tay không kịp”, nên “tiên hạ thủ vi cường” cho… chắc!

3. Về phần những bạn trẻ “mê sao Hàn”, có lẽ họ ngỡ ngàng với việc giải tán bạo lực như vậy mà trước đây họ không hề ngờ tới.

4. Những cuộc “đón tiếp linh đình” sao Hàn đã chấm dứt vở tuồng “sân khấu về khuya” kể từ đây và có lẽ sắp tới cho cả những cuộc “ăn mừng chiến thắng” của bóng đá Việt Nam!

5. Từ cuộc giải tán đám đông “vô hại” này, các bạn trẻ sẽ dần ngộ ra chính trị đã bắt đầu “sờ vào” ngay những nơi chỉ chuyên chú vui thú và vô tư!

Xã hội Việt Nam có đang chuyển mình…???
__________________________________

Nguyễn Ngọc Già

https://baomoi.com/canh-sat-dung-chich-dien…/c/32144078.epi…

 Sông có khúc, người có lúc

 Sông có khúc, người có lúc

Đời người như dòng sông, lúc êm đềm thư thái, lúc cuồn cuộn sóng gầm. Vậy nên, trong hoàn cảnh nào, hãy cứ ung dung mà đối mặt.

Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng êm xuôi, nếu chưa ổn thì chắc chắn chưa phải tận cùng. (Ảnh: Sohu)

Tây Lư đi du thuyết các vua nước chư hầu, qua sông chẳng may bị đắm thuyền. Người thuyền chài vớt ông lên, ôm bụng cười bảo: “Ông suýt chết đuối, cứu mình còn chẳng xong, tài gì mà đòi đi nói các vua chư hầu”.

Tây Lư đáp: “Hòn ngọc bích đem dệt cửi không tiện bằng hòn ngói. Hạt châu đem làm đạn bắn chim thì không tiện bằng viên đất. Ngựa kỳ ngựa ký, ngày chạy nghìn dặm, nhưng cho bắt chuột thì không nhanh bằng con mèo. Thanh gươm quý, đem mà khâu giày thì không tiện bằng cái dùi. Chú có tài lội nước, qua sông, vượt gió, nhưng nếu nay cho tiếp một ông vua chư hầu thì chắc mờ mịt, khác nào như quạ vào chuồng lợn”.

Quả thế. Mỗi người một tài, tuy nhất thời lâm vào hoạn nạn vì sở đoản, nhưng lại sẽ có ngày vinh quang bởi sở trường. Hà cớ phải thất vọng, bi quan.

Mãi đắm chìm trong thất bại, nhược điểm của bản thân, cũng như chăm chăm vào vết xước trên viên ngọc, mà quên mất rằng ta vốn là ngọc quý.

“Sông có khúc, người có lúc”, ấy là lẽ tự nhiên của đời người. (Ảnh: Nypost)

Trong một cái hồ nọ có một con ốc sên và một con ếch, cả hai cùng chung sống dưới một mái nhà nên thường xuyên gặp nhau. Nhưng cứ mỗi khi gặp ếch, ốc sên thường chẳng tỏ thái độ gì, có những lúc ếch chào mà ốc sên cũng chỉ ừ một tiếng cho xong chuyện rồi bỏ đi ngay, thái độ đó khiến cho ếch cảm thấy rất khó chịu.

Có một hôm, ếch đã không thể chịu đưng hơn được nữa, nó quyết định phải hỏi ốc sên cho ra nhẽ: “Này ốc sên, tôi có làm gì đắc tội với anh đâu, tại sao anh lại ghét tôi như vậy? Gặp tôi mà anh cứ coi như không thế?”.

Thấy ếch có thái độ rất thẳng thắn, ốc sên liền nói ra nỗi khổ của mình: “Họ hàng nhà ếch của anh ai cũng có bốn chân, có thể nhảy hết chỗ này tới chỗ nọ, trong khi đó tôi ngày nào cũng phải mang chiếc vỏ nặng trịch này, lê bước đi chậm chạp, cho nên trong lòng cảm thấy không vui”.

Ếch nghe thấy vậy mới nói rằng: “Ai cũng có cái khó riêng của mình. Anh chỉ nhìn thấy sự vui vẻ của chúng tôi, nhưng lại không hề nhìn thấy sự đau khổ của chúng tôi”.

“Các anh thì có gì là đau khổ chứ?”– Ốc sên hỏi ếch với vẻ hoài nghi.

Khi ốc muốn hỏi rõ nguyên nhân thì một con chim ưng từ trên cao đột nhiên lao xuống, ốc sên vội vàng cuộn vào trong vỏ của mình, chỉ thương cho con ếch là đã bị con chim ưng kia ăn mất. Ốc sên nhìn con chim ưng bay xa mà trong lòng cảm thấy hết sức đau xót.

Quả thực là, trời có khi nắng khi mưa, trăng có khi tròn khi khuyết. “Sông có khúc, người có lúc”, ấy là lẽ tự nhiên. Giữ tâm bình lặng trong sóng gió cuộc đời, một người nhìn thấu nguyên nhân của được – mất. Và hiểu ra, chỉ có một trái tim thuần tịnh, vị tha, dũng cảm mới là bảo vật quý giá nhất của đời người.

Tuệ Tâm

From: Do Tan Hung & Kim Bằng Nguyễn

 Chính phủ kiến tạo có xấu hổ không KHI Y TẾ VN THUA THÁI LAN 60 BẬC ?

Hoa Kim Ngo
 Chính phủ kiến tạo có xấu hổ không

KHI Y TẾ VN THUA THÁI LAN 60 BẬC ?
(11/09/2019)
Bá Tân
_________

Kết quả khảo sát dịch vụ y tế toàn cầu vừa được công bố, đứng đầu là Đài Loan, vị trí chót bảng thuộc về quốc gia đang giương cao ngọn cờ XHCN Venezuela.

Cùng khối Đông Nam Á, theo bảng xếp hạng nói trên, Thái Lan chiếm ngôi vị thứ 6, trong khi thứ bậc của Việt Nam tít tắp ở hạng 66. Cùng tiêu chí chăm sóc sức khỏe cho người Dân, y tế Việt Nam thua Thái Lan 60 bậc, nói cách khác Thái Lan hơn Việt Nam 10 lần về năng lực và hiệu quả chăm sóc sức khỏe cho cộng đồng dân cư.

Thái Lan vượt trội Việt Nam về các chỉ số cơ bản: Yếu tố cơ sở hạ tầng của dịch vụ y tế, năng lực đội ngũ nhân viên y tế, chi phí y tế bình quân đầu người, chất lượng thuốc, môi trường, nước sạch…

Nhiều năm rơi vào tình trạng bất ổn chính trị, thậm chí xẩy ra đảo chính, chính phủ Thái Lan chưa một lần “hò hét” kiến tạo, nhưng quốc gia này luôn bảo đảm chính sách chăm sóc y tế toàn Dân miễn phí, mọi người được hưởng các dịch vụ y tế thiết yếu trọn đời.

Việt Nam thua Thái Lan 60 bậc về dịch vụ y tế chăm sóc sức khỏe cho người Dân, đối tượng gánh chịu hậu quả thua kém đương nhiên là Dân chúng, trước hết là bộ phận thu nhập thấp. Thu nhập thấp hơn, dịch vụ y tế kém hơn, những thua thiệt ấy đẩy xa khoảng cách khi so sánh người Dân Việt Nam với người Dân Thái Lan.

Đánh giá chế độ, chính phủ dựa vào nhiều yếu tố, trong đó dịch vụ y tế chăm sóc sức khỏe cho người Dân thuộc nhóm cơ bản. Soi xét chỉ số quan trọng này, Việt Nam thua xa Thái Lan.

Chính phủ Việt Nam, nhất là ông Nguyễn Xuân Phúc, luôn hô hào chính phủ kiến tạo. Kiến tạo hay không kiến tạo, kiến tạo như thế nào, vấn đề không phải hô hào, mà là hành động và hành động. Chính phủ kiến tạo phải được đo lường, đơn vị đo lường không phải lời nói, mà là việc làm và hiệu quả. Người Dân không khờ dại, họ biết nhìn vào việc làm chứ không mù quáng chỉ nghe lời nói.

***

Nhân đây nói về vụ cháy tại công ty CP bóng đèn phích nước Rạng Đông. Sau hơn 10 ngày xảy ra vụ đại họa này, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc mới có ý kiến chỉ đạo xử lý hậu quả. Tại nhiều nước trên thế giới (nhất là các nước đang “giẫy chết”), cùng vụ việc như vậy, nếu chỉ đạo lề mề chậm chạp kiểu đó, chiếc ghế thủ tướng đã có chủ nhân mới.

Luôn hô hào chính phủ kiến tạo, thế mà dịch vụ y tế chăm sóc sức khỏe cho người Dân Việt Nam thua Thái Lan 60 bậc (Thái Lan gấp hơn 10 lần). Thua kém ấy hoàn toàn do chủ quan gây ra, đáng phải xấu hổ. Không chỉ ngành y tế, trước hết là chính phủ, phải biết xấu hổ để vươn lên, sớm thoát khỏi tình cảnh “thua em, kém chị”.

Thua thầy một vạn, không bằng thua bạn một ly. Lẽ nào chính phủ, các thành viên chính phủ phớt lờ lời căn dặn chí lý ấy của cha ông ta?

Bà Đặng Thị Hoàng Yến kiện ông Nguyễn Tấn Dũng ra tòa trọng tài quốc tế

Bà Đặng Thị Hoàng Yến kiện ông Nguyễn Tấn Dũng ra tòa trọng tài quốc tế


Cựu đại biểu Quốc hội Việt Nam Đặng Thị Hoàng Yến và Cựu Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng.
Cựu đại biểu Quốc hội Việt Nam Đặng Thị Hoàng Yến và Cựu Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng.

Vào tối ngày 09/09, Văn phòng Công ty Luật Buzbee của Luật sư Anthony Buzbee ở Texas, một trong 5 luật sư của bà Maya Dangelas, tên mới của bà Yến sau khi nhập quốc tịch Mỹ, email cho VOA: “Cựu Thủ tướng Việt Nam sẽ bị tống đạt Thông báo Trọng tài (Notice of Arbitration) vào ngày mai và như vậy thủ tục tố tụng trọng tài sẽ chính thức bắt đầu.”

Cựu Thủ tướng Việt Nam sẽ bị tống đạt Thông báo Trọng tài (Notice of Arbitration) vào ngày mai và như vậy thủ tục tố tụng trọng tài sẽ chính thức bắt đầu.
Văn phòng Luật Buzbee viết cho VOA.

Trước đó, hôm 06/09, trang PR News Wire trích thông cáo của Văn phòng Luật Sư Charles H. Camp ở thủ đô Washington, một luật sư trong tổ hợp các luật sư đại diện bà Dangelas, cho biết đây là vụ kiện giữa nguyên đơn là tiến sĩ Maya Dangelas, tiến hành thủ tục tố tụng trọng tài khởi kiện cựu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng vì đã làm cho công ty của bà thiệt hại 2,5 tỷ đôla về lợi nhuận và đầu tư trong dự án Nhiệt điện Kiên Lương ở tỉnh Kiên Giang trong thời gian ông Dũng còn tại vị.

Văn phòng Công ty Luật Buzbee cho VOA biết thêm: “Việc ông Nguyễn Tấn Dũng hủy bỏ dự án này là hết sức vô lý và dựa trên những lý do mang tính cá nhân chứ không liên quan gì đến nhiệm vụ của ông khi ông đảm nhận cương vị Thủ tướng Việt Nam.”

“Tiến sĩ Dangelas và các công ty của bà đã đầu tư hơn 250 triệu đôla vào việc phát triển Dự án Nhiệt điện Kiên Lương và bà đang phải chịu những thiệt hại đáng kể, không chỉ về chi phí đầu tư và phí pháp lý, mà còn mất một khoảng lợi nhuận khổng lồ,” công ty Luật Buzbee cho biết thêm.

Trang SE Texas Record đăng tin bà Maya Dangelas kiện cựu TT Nguyễn Tấn Dũng. Photo SE Texas Record
Trang SE Texas Record đăng tin bà Maya Dangelas kiện cựu TT Nguyễn Tấn Dũng. Photo SE Texas Record

Bà Dangelas khởi kiện ông Dũng thông qua Ủy ban Luật Thương mại Quốc tế của Liên Hiệp Quốc (UNCITRAL) và nơi trọng tài giải quyết được đề nghị là tại thủ đô Paris của Pháp, theo trang PR News Wire.

Trang PR News Wire trích lời bà Dangelas nói: “Công ty của tôi lẽ ra thu về hàng tỷ đôla từ dự án nhiệt điện Kiên Lương. Số tiền này là cơ hội để giải quyết công ăn việc làm và giáo dục cho người nghèo ở Việt Nam và Hoa Kỳ. Đối với tôi, thủ tục tố tụng trọng tài này không chỉ là một câu chuyện pháp lý, mà nó có ý nghĩa đối vối cuộc đời tôi.”

Đối với tôi, thủ tục tố tụng trọng tài này không chỉ là một câu chuyện pháp lý, mà nó có ý nghĩa đối vối cuộc đời tôi.
Bà Maya Dangelas.

Cũng theo thông báo trọng tài, vào năm 2007 ông Nguyễn Tấn Dũng đồng ý cho Công Ty Cổ Phần Đầu Tư Công Nghiệp Tân Tạo (ITA) thuộc Tập đoàn Tân Tạo tiến hành dự án đầu tư khu công nghiệp, nhà máy nhiệt điện, và cảng nước sâu ở huyện Kiên Lương nhưng 9 năm sau khi thực hiện hợp đồng thì ông Dũng hủy bỏ dự án này.

VOA chưa liên lạc được với cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Văn phòng Chính phủ, và Bộ Ngoại giao Việt Nam để tìm hiểu về phản ứng của họ trước vụ kiện này.

Trang Vietnam Finance dẫn lời Bộ Công Thương cho biết nguyên nhân tạm dừng dự án Nhiệt điện Kiên Lương là vào ngày 18/3/2016, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã ký quyết định 428/QĐ-TTg phê duyệt điều chỉnh Quy hoạch phát triển điện lực quốc gia giai đoạn 2011 – 2020 có xét đến năm 2030, trong đó không có dự án Nhiệt điện Kiên Lương.

Chưa đầy một tháng sau, vào ngày 6/4/2016, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng rời chính trường Việt Nam, do Quốc hội bỏ phiếu miễn nhiệm.

Văn phòng Luật Sư Charles H. Camp còn cho biết rằng Tiến sĩ giáo dục Maya Dangelas chính là bà Đặng Thị Hoàng Yến, Chủ tịch Tập đoàn Tân tạo.

/**/ /**/ /**/ Ông Nguyễn Tấn Dũng.

XEM THÊM:

Vụ Tân Tạo: Kiện ai và kiện ở đâu?

Truyền thông Việt Nam cho biết bà Đặng Thị Hoàng Yến từng là đại biểu Quốc Hội Việt Nam khóa 13 từ năm 2011 nhưng tháng 5/2012 thì bà viết đơn từ nhiệm và sau đó bị Quốc hội bãi nhiệm với lý do “đã khai không trung thực, làm cho cử tri và tổ chức hiểu không đúng về tiểu sử và quá trình hoạt động của bản thân.”

Bà Amanda Orr, phát ngôn cho công ty Luật The Buzbee nói với nhật báo Người Việt tại California rằng: “Paris đã được đề nghị làm nơi phân xử trọng tài vì nó được công nhận trên toàn thế giới với vai trò nổi bật và hàng đầu về trọng tài quốc tế…Tòa Trọng Tài Paris là nơi trung lập cho các bên, giữa nguyên đơn mang quốc tịch Hoa Kỳ và bị đơn mang quốc tịch Việt Nam nhằm giải quyết tranh chấp hiện tại.”

“Ông ta (Nguyễn Tấn Dũng) có thể lựa chọn xuất hiện hoặc không tại phiên tòa, nhưng cho dù có hay không, vụ kiện vẫn diễn ra.”

Khi được hỏi liệu Chính phủ Việt Nam hay thủ tướng đương nhiệm là ông Nguyễn Xuân Phúc có là một phần trong bị đơn, bà Orr nói: “Tùy thuộc vào việc ông Nguyễn Tấn Dũng có quyết định cho luật sư bào chữa của ông triệu tập đương kim thủ tướng [Nguyễn Xuân Phúc] hoặc hệ thống chính quyền hiện tại của đương kim thủ tướng, hay không.”

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Tổng thống Mỹ Barack Obama, Hà Nội, ngày 15/02/2016.
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Tổng thống Mỹ Barack Obama, Hà Nội, ngày 15/02/2016.

Trong một vụ kiện khác ở Houston, trang SE Texas Record cho biết bà Dangelas rời Việt Nam năm 2012 và nhập quốc tịch Mỹ năm 2015.

Bà Yến là người sáng lập công ty ITA từ năm 1993 và giữ chức Chủ tịch HĐQT ITA kể từ năm 1996 tới nay dù vắng mặt tại Việt Nam.

Bà hiện vẫn là chủ tịch HĐQT Trường Đại học Tân Tạo, từng là Chủ tịch của Diễn đàn Doanh nghiệp Việt Nam – Hoa Kỳ, Thành viên của Hội đồng tư vấn kinh doanh Ủy ban Kinh tế Xã hội khu vực châu Á – Thái Bình Dương (ESCAP), thành viên Hội đồng tư vấn kinh doanh ASEAN (ASEAN-BAC), thành viên của Chương trình nghị sự toàn cầu Khu vực Đông Nam Á của Diễn đàn kinh tế thế giới. Bà cũng là chị của ông Đặng Thành Tâm, một nhà kinh doanh bất động sản và cựu đại biểu Quốc hội Việt Nam.

Luận văn tiến sĩ vào tháng 4/2019 tại trường University of New England của bà Đặng Thị Hoàng Yến có tựa đề: “Sự cần thiết phải cải cách Giáo dục đại học Việt Nam để phù hợp với nhu cầu nhà tuyển dụng.”

Các dữ liệu quyên góp bầu tổng thống Mỹ năm 2016 cho biết bà Dangelas sống tại thành phố Houston, Texas và có đóng góp cho cuộc vận động bầu cử của Tổng thống Donald Trump.

Từ khi bị bãi nhiệm, truyền thông trong nước gọi bà Yến là “Đại biểu Quốc hội mất tích.”

SAO ĐỎ

Từ Thức
SAO ĐỎ

Một bài trên báo Người Việt : ‘’ Sao Đỏ trong trường học sẽ huỷ hoại nhân cách trẻ ‘’. Còn sẽ gì nữa, đã hủy hoại từ lâu rồi.

Đó không phải là sự thất bại của giáo dục VN, như rất nhiều người nghĩ. Trái lại, đó là một thành công mỹ mãn nhất của người Cộng Sản. Bởi vì hủy hoại nhân cách của tuổi trẻ là mục tiêu tối hậu. Điều kiện cần và đủ để củng cố chế độ.

Không có trẻ em xấu, chỉ có giáo dục tồi tệ. Nếu lớp trẻ có nhân cách, biết suy nghĩ, biết phân biệt cái tốt cái xấu, biết bất bình trước những bất công, những bạo hành, những chà đạp nhân phẩm con người, họ sẽ đùng đùng xuống đường như ở Hong Kong, Algérie..Chế độ sẽ sụp đổ trong 24 giờ
Ông Nhạ khoe từ năm nay sẽ trồng người. Trồng người bằng cách tiếp tục biến trẻ em ngây thơ thành sao đỏ. Đó không phải là chuyện ngu dốt, ngớ ngẩn, vô lý. Đó là một việc hoàn toàn hợp lý, đúng quy trình : muốn xã hội tiếp tục đỏ, có cách nào hơn là trồng người đỏ ?

Howard Zinn nói ở những nước độc tài không có giáo dục, chỉ có nhồi sọ. Tất cả những tham luận, bàn cãi của những người có thiện chí để cải thiện giáo dục VN chỉ là công dã tràng. Làm sao cải thiện cái không có ? Làm sao làm đẹp cái không hiện hữu ?

Chỉ có thể cải thiện, khi người CS thay đổi mục tiêu của giáo dục CS, là chuyện không thể ra. Không ai cưa cái cành cây mình đang ngồi. Nhất là những người khôn ngoan, ma mãnh như khỉ

Kết luận, chỉ có thể có thay đổi, nếu một ngày nào đó, người lớn nghĩ : đời tôi kể như bỏ, tôi không muốn con tôi sẽ là đồ bỏ. Tôi không muốn con tôi bị tẩy não. Tôi không thể nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn con tôi bi chúng nó nhào nặn, biến thành những con cừu, không còn khả năng suy nghĩ, phán đoán, là điều kiện đầu tiên để làm người.

Ở những nước bình thường, không cứu người lâm nạn ( non assistance à personne en danger ) là một cái tội. Nhất là nạn nhân là trẻ em, con cháu của mình…

Image may contain: 7 people, people standing