LỜI THÚ NHẬN CỦA NGUYỄN MẠNH CẦM

Độc giả trên FB tôi có một số người không thể dứt khoát từ bỏ niềm tin vào đảng CS nên sống trong tâm trạng “tôi xin người cứ gian dối nhưng xin người đừng lìa xa tôi” như trong nhạc phẩm Kiếp Đam Mê của cố nhạc sĩ Duy Quang.
Thật cũng khó trách một người sinh ra, bị nhuộm đỏ bởi ý thức hệ CS và giải tẩy não là một tiến trình đầy đau nhức mà họ chưa dám đương đầu. Nhưng phải ráng đương đầu nếu còn biết mơ về một Việt Nam tươi sáng.
Sự kiện ngày 14 tháng 9 năm 1958, Hồ Chí Minh, chủ tịch đảng CSVN kiêm chủ tịch nước VNDCCH ra lịnh Phạm Văn Đồng ký công hàm dâng Hoàng Sa cho giặc đã quá hiển nhiên nhưng cũng có không ít người ngờ vực.
Phạm Văn Đồng có ăn gan trời cũng không dám tự động soạn và ký công hàm.
“Công hàm Phạm Văn Đồng” ngày nay đã được công khai hóa. Không phải chỉ báo chí hải ngoại đăng “công hàm Phạm Văn Đồng” từ lâu mà báo trong nước cuối cùng cũng đã đăng và sách in trong nước cũng viết về “công hàm Phạm Văn Đồng”.
Các báo trong nước đăng, dĩ nhiên với sự đồng ý của đảng, để biện bạch nhưng biện bạch trong nhiều trường hợp lại đồng nghĩa với thừa nhận.
Một trong những lời thừa nhận công khai và chính thức thay mặt đảng CS và nhà nước CHXHCNVN là của Nguyễn Mạnh Cầm, Ủy viên Bộ Chính Trị, Phó Thủ Tướng, Bộ Trưởng Ngoại Giao CHXHCNVN ngày 2/12/1992.
Nguyên văn được loan tải bởi Thông Tấn Xã Việt Nam ngày 3/12/1992:
“Các nhà lãnh đạo của chúng tôi đã có tuyên bố lúc trước về Hoàng Sa và Trường Sa dựa trên tinh thần sau: Lúc đó, theo Hiệp định Geneve 1954 về Đông Dương, các lãnh thổ từ vĩ tuyến 17 về phía nam, bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là đặt dưới sự kiểm soát của chính quyền miền Nam. Hơn nữa, Việt Nam đã phải tập trung tất cả các lực lượng quân sự cho mục tiêu cao nhất để chống lại cuộc chiến tranh hung hãn của Mỹ, nhằm bảo vệ nền độc lập quốc gia. Việt Nam đã phải kêu gọi sự ủng hộ của bè bạn trên toàn thế giới. Đồng thời, tình hữu nghị Hoa-Việt rất thân cận và hai nước tin tưởng lẫn nhau. Trung Quốc đã cho Việt Nam một sự ủng hộ rất vĩ đại và giúp đỡ vô giá. Trong tinh thần đó và bắt nguồn từ những đòi hỏi khẩn cấp nêu trên, tuyên bố của các nhà lãnh đạo của chúng tôi [ủng hộ Trung Quốc trong việc tuyên bố chủ quyền của họ trên Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa] là cần thiết vì nó trực tiếp phục vụ cho cuộc đấu tranh bảo vệ độc lập và tự do cho tổ quốc.
Đặc biệt thêm nữa là cái tuyên bố đó để nhắm vào việc đạt yêu cầu cho những nhu cầu cấp thiết vào lúc bấy giờ để ngăn ngừa bọn tư bản Mỹ dùng những hải đảo này để tấn công chúng tôi. Nó không có dính dáng gì đến nền tảng lịch sử và pháp lý trong chủ quyền của Việt Nam về hai quần đảo Hoàng Sa Và Trường Sa”.
Theo nội dung của lời phát biểu, Nguyễn Mạnh Cầm thừa nhận hai điểm:
– CS hóa Việt Nam là mục tiêu tối thượng: Ý nghĩa của câu nói “tập trung tất cả các lực lượng quân sự cho mục tiêu cao nhất để chống lại cuộc chiến tranh hung hãn của Mỹ” phản ảnh mục đích của đảng CSVN: nhuộm đỏ Việt Nam.
CS hóa Việt Nam là mục tiêu hàng đầu, tối thượng và bằng mọi giá. Dù phải “đốt cháy dãy Trường Sơn” CSVN cũng làm được nói chi là mấy cái tổ yến trên hai quần đảo xa xôi cách đất liền 170 hải lý.
Mỹ muốn gì khi phát động “chiến tranh hung hãn”? “Thực dân mới” là gì? Tổng thống Mỹ nào ra lịnh, Quốc Hội Mỹ nào ra quyết nghị “đưa miền Bắc trở lại thời kỳ đồ đá”?
Không ai biết và có thể trả lời bởi vì tất cả chỉ là những khẩu hiệu tuyên truyền nhằm khích động lòng yêu nước của người dân.
Hàng triệu tuổi trẻ miền Bắc chết vì những những khẩu hiệu mà cho đến khi trút hơi thở cuối cùng họ cũng không biết từ đâu có.
– Tâm thức nô lệ vào Trung Cộng: Nguyễn Mạnh Cầm khi phát biểu “Đồng thời, tình hữu nghị Hoa-Việt rất thân cận và hai nước tin tưởng lẫn nhau. Trung Quốc đã cho Việt Nam một sự ủng hộ rất vĩ đại và giúp đỡ vô giá” lần nữa thú nhận bản chất nô lệ vào Mao Trạch Đông của giới cai trị CSVN.
Lời thú nhận của Nguyễn Mạnh Cầm trong cương vị một lãnh đạo cao cấp của đảng và nhà nước CSVN là một cách thừa nhận tội bán nước của đảng CSVN.
Cây đinh nô lệ vào Trung Cộng đã đóng quá sâu vào nhận thức của các đời cộng sản từ Hồ Chí Minh cho đến Nguyễn Phú Trọng. Đám mây đen Cộng Sản và lòng tham quyền lực đã che khuất lương tri và nhân tính Việt Nam trong con người họ.
Hôm nay, giữa lúc vận mệnh đất nước đang nghiêng ngửa vì phải đương đầu với một Hitler thời toàn cầu hóa là Tập Cận Bình mà giới cai trị CSVN vẫn theo đuổi chính sách “kiên trì đàm phán”, “ba không”, “đu dây” để mong giữ được quyền cai trị Việt Nam.
Đó không phải là những sai lầm chiến lược mà hơn thế nữa là tội ác có thể dẫn đến diệt chủng một khi chiến tranh khu vực bùng nổ.
Vạch ra bằng chứng bán nước của mấy đời đảng CSVN không phải để đổ thừa cho đảng CS. Giới chóp bu đảng CSVN không xứng đáng để được đổ thừa. Lịch sử sẽ phán xét và sẽ trừng phạt tội ác của họ đối với dân tộc Việt Nam.
Trần Trung Đạo
Việt Nam xích lại gần Mỹ, đồng sàng dị mộng
“KẺ CHẾT GIẢ”
“KẺ CHẾT GIẢ”
Facebook đã có từ lâu, nhưng mãi thứ 6 ngày 13 của 13 năm sau, Thái Thượng Hoàng của một vương quốc nọ mới biết dùng đến nó. Ngày đầu tiên dùng facebook, lão Thái mở Smartphone hàng hiệu ra lướt dòng Newsfeed. Vừa mới ghé mắt vào phone, lão Thái bỗng tối sầm mặt lại. Liền sau đó khuôn mặt lão chuyển sang màu gấc chín, lão quay qua vừa nói với cô vợ trẻ mà tay rung lên vì tức, lão nói:
-Em xem này! Bọn nó tung tin anh chết.
– Vậy cơ à? Vậy thì anh cứ chết đi.
-ĐM, mầy trù tao à?
-Không phải, anh chỉ giả chết, chỉ có chết anh mới vĩ đại và sống mãi như vua cha.
-Thế thì anh phải sống ra sao sau khi giả chết?
-Anh sẽ cải trang thành người khác, và sống như vậy để thấy xã hội tung hô mình.
-Ừ hén! Vậy mà anh nghĩ không ra.
Thế là hôm sau triều đình cho phát tang. Đám tang thật to lớn, người đến thăm viếng nờm nợp với toàn là những vị tai to mặt lớn, đương kiêm hoàng thượng làm lễ truy điệu một cách trang nghiêm và rất hoành tráng. Chưa hết, bên ngoài nhà tang lễ còn có khoảng 10 ngàn thanh thiếu niên bò đỏ được triều đình trả công 500 ngàn mỗi ngày để chúng khóc thảm thiết cho sự ra đi của lão. Vì vậy, trong lốt áo người khác, lão Thái cảm thấy hài lòng lắm. Lão tự nhủ “ta cũng vĩ đại giống vua cha thật” và mỉm cười về căn nhà quen thuộc chìm trong trong giấc mơ đẹp.
Một thời gian sau, triều đình cho xây dựng một khu lăng mộ 100 ha hoành tráng. Từ lễ khởi công đến ngày hoàn thành vỏn vẹn chỉ có 2 tháng, nhưng công trình đã hoàn thành một cách xuất sắc. Trong lăng đó, người ta đặt một cỗ quan tài trống. Nhìn lăng mộ mới tựa lăng Ba Đình, phía trước lăng cũng có quảng trường rộng không thua gì quảng trường Ba Đình – nơi mà lão thường làm chủ các cuộc mít tinh lớn. Lão Thái lấy làm hài lòng lắm.
Một hôm, trong vai trò người lạ đến thăm lăng mộ mình, lão Thái thấy dân cũng đến thăm. Bụng đầy phấn khích, lão hỏi một người đang đứng ngắm lăng mộ:
-Chứ chú thấy lăng mộ này thế nào?
-ĐM, chết rồi còn ngốn 100 ha đất của dân nghèo, ngốn hàng chục triệu đô của dân xây lăng mộ. ĐM, hắn chết còn khốn nạn.
Lão Thái vừa nghe xong thì cơn tức bùng lên ngay lập tức, lão muốn nện cho thằng dân kia một đấm, nhưng lão giằng cơn tức vì chợt nghĩ ra “Ồ! Mình chết rồi mà? Nện nó mình lộ tung tích sao?”, thế là lão quyết định không tấn công. Về nhà lòng lão nặng trĩu. Lão không ăn cơm được vì lão không ngờ dân căm ghét và chửi lão thậm tệ đến như vậy. Tinh thần của lão suy sụp hẳn.
Nhiều ngày sau, lão không ăn uống gì nữa vì thấy những quang vinh mà lão có được té ra toàn là ảo tưởng. Chịu không không nổi trước cú sốc quá lớn, một đêm không trăng lão âm thầm đến lăng mộ của mình, chui vào quan tài, tự đậy mắp và nhắm mắt cùng với lọ thuốc ngủ đã được trút rỗng trên tay. Lão đã ra đi, và ra đi vĩnh viễn với lòng nặng trĩu rằng “mình là kẻ khốn nạn” trong mắt toàn dân chứ chả phải một đấng vĩ đại nào cả. Thế là từ lời đồn, lão trở thành kẻ chết thật./.
(Đỗ Ngà phỏng theo một truyện ngắn nào đấy mà hắn đã được học từ thời phổ thông. Truyện “Kẻ Chết Giả”)

‘Con nhà nghèo!’
Huy Phương

Nhắc đến chuyện nghèo, chúng ta nhớ lại hình ảnh của một nhân vật “con nhà nghèo” trong tập truyện cùng tên, xuất bản năm 1930 của nhà văn Hồ Biểu Chánh. Cuốn tiểu thuyết này mô tả hoàn cảnh của một nông dân Nam Bộ là Cai tuần Bưởi, một anh nông dân hiền lành chất phác, cần cù lao động, thuộc loại “con nhà nghèo.”
Vợ chồng quanh năm “dang nắng cầm cày, dầm mưa nhổ mạ” vẫn nghèo, cơm không đủ no. “Năm nào lúa thất, đong lúa rồi không còn dư hột nào, thì phải lo làm mướn đặng lấy số tiền mà độ nhựt.” Trong câu chuyện này, không nghe Ông Hồ Biểu Chánh nói chuyện gia đình Cai tuần Bưởi gặp lúc đau ốm, thì ra làm sao?
Con nhà nghèo ở Mỹ thì có trợ cấp tiền mặt, phiếu thực phẩm, trợ cấp gia cư, vào bệnh viện chữa bệnh không mất tiền, đi bác sĩ và mua thuốc tốn phí đã có chính phủ lo. Không có phương tiện đi khám bệnh hay giải trí, đã có xe “nhà nước,” ở nhà ốm đau, già yếu, không vào bếp được cũng có người “chính phủ” đến phụ việc nấu nướng.
Cái câu nói mà chúng ta vẫn thường nghe hoài, nghe mãi, là: “Ở Mỹ, một là thật giàu, hai là thật nghèo, chứ dở dở ương ương là chết!”
Mới đây trên một tờ báo Việt ở Orange County có kể câu chuyện gia đình một đại gia thành đạt ở Sài Gòn, có dịp đi du lịch, ghé thăm vợ chồng một người bạn cũ thời niên thiếu ở Mỹ. Ông bà đại gia này ở Việt Nam có xe hơi sang, nhà nhiều phòng, có tiền tích lũy trong ngân hàng, nhà có hai người giúp việc, có tài xế túc trực lái xe mỗi ngày. Nhưng khi đến thăm người bạn cũ, họ thất kinh, khi được rõ thế nào là gia đình một người “con nhà nghèo” ở Mỹ.
Hai vợ chồng “con nhà nghèo” đang chạy một chiếc xe Toyotya Camry 2012, ở một căn apartment 2 phòng, tiền thuê theo giá thị trường hiện nay khoảng $1,600, nhưng có trợ cấp housing, đôi vợ chồng này chỉ trả cho chủ nhân $420 mỗi tháng. Mỗi tháng họ có tiền trợ cấp của chính phủ Mỹ, đủ lo việc ăn uống, trả tiền thuê nhà, thêm một ít phiếu lương thực (foodstamp) để đi chợ mua thức ăn. Thỉnh thoảng họ cũng có đủ tiền đi thăm con cái ở một vài tiểu bang khác. Vợ chồng “con nhà nghèo” ở Mỹ này, đau ốm đi bác sĩ, mua thuốc khỏi tốn tiền. Ngạc nhiên quá đỗi là trong khi bà bạn ngồi đánh bài tứ sắc với mấy bà lối xóm, thì có “người giúp việc” đến nấu, dọn ăn và quét dọn nhà cửa. Nếu có hẹn phải đi bác sĩ thì cũng có người đưa rước!
Lúc ngặt nghèo, vào bệnh viện, họ cũng được đối đãi như những đại gia khác (tầng lớp có lương cao, hay bác sĩ kỹ sư…) Họ được một phòng riêng, hưởng tiêu chuẩn thuốc men, săn sóc như mọi người khác nằm trong bệnh viện.
Số tiền mà chính phủ trả ra hằng năm cho chuyện y tế của “con nhà nghèo” này không phải là một số tiền nhỏ. Chúng ta cũng nên biết rằng chi phí thuốc men hiện nay ở Hoa Kỳ rất đắt, gấp đôi so với những quốc gia tiên tiến khác. Vì giới hạn của trang báo chúng tôi chỉ nêu lên ở đây một vài quốc gia.
Ví dụ như chi phí y tế mỗi năm cho mỗi người ở Mỹ là $10,224 thì chi phí này đắt gần gấp đôi nước Đức ($5.728) Áo ($5,440) Pháp ($4,902) và gấp đôi đối với Nhật ($4,543) Úc ($4,717) và Anh ($4,246.)
Xin nêu một vài con số trong bài báo nêu trên và một ít tài liệu tra cứu.
Vào phòng cấp cứu có bốn giờ, xét nghiệm: $17,000. (Arizona)
Nằm bệnh viện 15 ngày: $285,000. (Rosemead, California)
Giải phẫu thay một quả thận: $120,000. Nằm bệnh viện sau giải phẫu thận: $40,000 một tuần – Sinh mổ: $17,542- Chăm sóc em bé trong ba ngày: $9,350 (Illinois)
Một ca sinh mổ và nằm bệnh viện ba ngày: $16,280. (Westminster, California)
Sinh con, nằm bệnh viện một tuần: $106,000. (Florida)
Sinh đôi, con phải nằm lồng kính trong ba tháng. Phần con: 5 triệu- Phần chi phí cho mẹ: $65,000 (Avocate Illinois Masonic Medical Center.)
Chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh dưới 28 ngày tuổi (mỗi ngày): $4,825
Chăm sóc trẻ sơ sinh thông thường (mỗi ngày): $2,943 (FAIR Health, Hoa Kỳ)
Chụp MRI: $6,000 một lần- 5 tiếng nằm trong bệnh viện: $24,066. (Chicago, Illinois)
Lọc thận (mỗi năm): $89,000 cho một người. (USA).
Cũng nên biết qua những tốn phí khi bệnh nhân phải vào bệnh viện để giải phẩu, đó là chi phí phải trả cho bác sĩ phẫu thuật, chi phí hóa trị, tiền thuốc, chi phí xạ trị, chi phí gây mê. Tổng cộng chi phí cho một lần phẩu thuật như vậy không phải là nhỏ.
Một ca mổ tim- làm bypass: $70,000- $200,000. (California)
Một ca mổ ruột thừa (appendix): $33.000 (có bệnh viện lên đến $200.000.)
Một ca mổ ruột sa (hernia): $4,000 đến $11,000.
Chỉ tính chi phí riêng cho bác sĩ gây mê: $3,985.
Khi phải vào bệnh viện để giải phẩu, tiền nằm bệnh viện khá cao. Ở Orange County, California, giá của:
-Fountain Valley Regional Hospital & Medical Center: $989.
-Hoag Memorial Hospital Presbyterian: $1,037 cho mỗi ngày. (Chưa bao gồm thuốc thang hay bác sĩ, y tá chăm sóc.)
Nằm trong nursing home: $225 mỗi ngày – $6,844 cho mỗi tháng (phòng hai người), $253 mỗi ngày hay $7,698 mỗi tháng cho phòng một người.
Thử nhìn lại, giới con nhà nghèo chúng ta, từ ngày đặt chân lên đất Mỹ đến nay, đã tiêu xài của nước Mỹ bao nhiêu tiền, trong đó phải nói là chi phí y tế của mỗi người coi như tốn kém nhất. $500,000; $1,000,000 hay hơn thế nữa?
Chúng ta đang sinh sống ở Mỹ, nếu không có bảo hiểm sức khỏe hay không thuộc giới “con nhà nghèo,” và với tốn phí y tế cao như vậy, không tiền chắc phải chịu chết, mà có tiền cũng “thà chết còn hơn,” không dám gọi xe cấp cứu 9-1-1 để được đưa vào bệnh viện!
Nhưng ở Hoa Kỳ, tất cả những chi phí y tế của “con nhà nghèo” đều do quỹ Medicare của Liên Bang và Medicaid của tiểu bang trả, mà các bệnh nhân này không phải bỏ ra một đồng nào.
Trong cộng đồng Việt Nam ở Mỹ, đây là một vấn đề khá tế nhị, chúng tôi chỉ xin trích lời của Bác Sĩ Nguyễn Hùng, hiện nay đang hành nghề tại Quận Cam, đã nói với phóng viên Người Việt.
“Điều tôi trăn trở nhất, là hệ thống bảo hiểm y tế Mỹ tồn tại nhiều bất công cho những người “tax payer.” Họ đi làm đóng thuế cả đời, tới khi về già 65 tuổi, được hưởng Medicare. Nhưng Medicare lại chỉ chi trả khoảng 80% tiền thuốc mà thôi. Trong khi đó, có những người không đi làm gì, hoặc làm rất ít để giữ cho ‘low income,’ không đóng thuế gì hết, thì lại được chính phủ cho MediCal, loại bảo hiểm này rất mạnh, chi trả gần như toàn bộ tiền thuốc.”
Vậy mà cũng chưa thỏa mãn. Nhiều vị cao niên còn mạnh khỏe, đi đứng, lái xe được, còn hưởng thêm khoản day-care, đến tập luyện, vui chơi, ăn uống tại những địa điểm của các nhà thầu tư nhân thiết lập.
Vụ này quỹ Medicare còn phải chi thêm cho quý vị, một ngày $70. Trung bình mỗi năm những người này tiêu thêm của chính phủ $20,000. Có những dịch vụ xoa bóp (massage) nếu được các bác sĩ chứng nhận là trị liệu (theraphy) cũng được medicare thanh toán.
Phụ nữ nuôi con bằng sữa được cấp máy hút sữa: $200. Chúng ta xin cấp xe lăn điện (power wheelchair) nhưng không dùng đến, giá mỗi xe chính phủ phải trả ra từ $12,000 cho đến $21,000.
Trong khi đó giá xe cao nhất ở RehabMart là $3,000 và ở Walmart có loại rẻ nhất chỉ có $600.
Chúng ta xin cấp tã lót vô hạn định, dùng không hết. Giá tã $12/bịch x 2 = $24 nhưng medicare phải trả $42.50. Một bác sĩ cho biết, bị bệnh cao huyết áp, phải dùng thuốc Telmisartan 40 mg, giá Medicare phải trả là $80 một vỉ. Trong khi đó, nếu mua ở hiệu thuốc bên ngoài, giá chỉ còn $30!”
Tục ngữ Việt Nam có câu “Con nhà lính, tính nhà quan!”
Chúng ta là “con nhà nghèo” ở Mỹ, nhưng số phận “Trời cho” được xài sang, đến đỗi đại gia ở Việt Nam, lắm tiền nhiều bạc, qua đây, trông thấy còn phải “thất kinh, rụng rời!”
Vậy, tu mấy kiếp mới được xếp loại “con nhà nghèo” ở Mỹ? (Huy Phương)
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến: Cái Sẩy Hồng Kông & Giấc Mộng Siêu Cường
Cái sẩy nó nẩy cái ung.
Thành ngữ
Bằng giờ này năm trước, tháng 10 năm 2018, I.F.R.I – Institut Français des Relations Internationales – đã cho phổ biến bài viết (“Chine : Une Puissance Pour Le XXIe Siècle”) với hơi nhiều lời … có cánh. Thử xem chơi vài câu, qua bản dịch (“Trung Hoa: Một Siêu Cường Của Thế Kỷ XXI”) từ trang Nghiên Cứu Biển Đông:
Trung Quốc đã nổi lên là một cường quốc kinh tế, và mong muốn trở thành cường quốc trong mọi lĩnh vực. Trung Quốc đang phát triển một chiến lược gắn kết và tổng thể nhằm khẳng định, nhân dịp kỷ niệm 100 năm ngày thành lập nước, là một cường quốc hình mẫu về kinh tế, quân sự, ngoại giao, chính trị và ý thức hệ. Trung Quốc còn dự định đề xuất một mô hình phát triển và quản trị đất nước thực sự, và tiến hành cơ cấu lại quản trị toàn cầu.
Việc nổi lên của một cường quốc là một hiện tượng tương đối hiếm gặp, và chỉ có thể nhận thấy trong cả quãng thời gian dài. Sau sự xuất hiện của các cường quốc Anh và Mỹ trong những thế kỷ trước, thế kỷ 21 có thể là thế kỷ của siêu cường Trung Quốc.
Ngoài các thành tựu kinh tế, có lẽ điều phân biệt Trung Quốc với các nước mới nổi khác là quyết tâm không thể lay chuyển của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thúc đẩy “sự đổi mới vĩ đại của nhà nước Trung Quốc”.
Một ý chí sức mạnh 360° …
Một ý chí mạnh mẽ muốn được thừa nhận là cường quốc …
Một Trung Quốc hình mẫu cho các nước khác …
ĐCSTQ cho rằng bối cảnh hiện tại thuận lợi cho Trung Quốc, và mong chờ thập kỷ sắp tới với một sự lạc quan nhất định, đồng thời không ngần ngại nhấn mạnh mặt trái của thế giới và người dân phương Tây.
Nói tóm lại, và nói theo ngôn ngữ của giới bóng đá VN, là Trung Quốc sắp đặt cả nhân loại dưới gót chân của họ bằng những kỳ tích để đời. Cùng lúc – khắp nơi – thiên hạ vẫn thường được nghe những lời phát biểu, với khẩu khí cũng tự tín và lạc quan (tương tự) từ ông Chủ Tịch Đảng kiêm Chủ Tịch Nước của xứ sở này:
-
Trung Quốc đang ở vào một “thời cơ lịch sử”, bước vào một “kỷ nguyên mới” sẽ được đánh dấu bằng sự kiện đất nước đang trở thành một “lực vĩ đại” [mighty force] trên thế giới và đóng một vai trò gương mẫu [role model] cho việc phát triển chính trị và kinh tế.
-
Chúng ta cần củng cố niềm tin về con đường, lý luận, hệ thống và văn hóa của chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc, và chia sẻ kinh nghiệm quản trị với các nước khác.
-
Sau khi thống nhất hòa bình, Đài Loan sẽ có hòa bình lâu dài và người dân sẽ được hưởng cuộc sống tốt đẹp và thịnh vượng. Với sự hỗ trợ tuyệt vời của ‘mẫu quốc,’ nền an ninh của đồng hương Đài Loan sẽ còn tốt hơn nữa, và không gian phát triển của họ sẽ còn lớn hơn nữa.
-
Hương Cảng luôn trong trái tim tôi.
Tập Cận Bình có “nổ” lớn quá không?
Không đâu! Cùng với quyền lực nghiêng trời lệch đất, ngài chủ tịch còn có thêm một khối óc vỹ đại cùng tầm nhìn bao quát toàn cầu. Ông là cha đẻ của Sáng Kiến Vòng Đai & Con Đường (The Belt and Road Initiative) còn được gọi là Nhất Đới Nhất Lộ nối liền những trọng điểm kinh tế từ Trung Quốc sang châu Âu và châu Phi. Sáng kiến này được mô tả là “dự án lớn nhất của thế kỷ” (the largest project of the century) với kỳ vọng sẽ mang lại “một trật tự mới cho thế giới.”
Quả đất vốn đã xưa, thế giới vốn đã cũ nên mọi sự mới mẻ đều được vui vẻ đón chào. Niềm vui, tiếc thay, hơi ngắn. Cái được mệnh danh là trật tự Trung Hoa – Sino-centric order – chưa kịp thành hình (mới chỉ có trong óc tưởng tượng thôi) thì đã có “sự cố” vô cùng đáng tiếc xẩy ra, khiến cho chính nước Tầu bỗng trở nên hơi bị lộn xộn và rối rắm.
Ảnh: reddit.com
Cái “sẩy” này tuy chỉ do chút “thiếu tế nhị” trong lãnh vực pháp lý nhưng đã nẩy ra một cái ung to đùng, có thể làm tiêu tán giấc mộng (lớn) của Tập Cận Bình. Vấn đề đã được Mary Hui – tường thuật viên của Quartz, tại Hồng Kông – tóm gọn như sau, theo bản lược dịch của Đoan Trang:
Dự luật này mới được đưa ra hồi tháng 4 vừa qua. Mục đích của nó là sửa đổi hai đạo luật hiện hành đang điều chỉnh việc dẫn độ và hỗ trợ tư pháp giữa Hong Kong và các nơi khác: 1. Pháp lệnh về tội phạm đào tẩu; 2. Pháp lệnh về tương trợ tư pháp trong lĩnh vực hình sự. Pháp lệnh về tội phạm đào tẩu mà Hong Kong đang sử dụng hiện nay được thông qua ngay trước khi Hong Kong trở về với Trung Quốc (năm 1997). Pháp lệnh này quy định rõ là nó không áp dụng cho việc dẫn độ và tương trợ tư pháp với “chính quyền nhân dân trung ương hay chính quyền của bất kỳ địa phương nào của nước Cộng hòa Nhân dân (CHND) Trung Hoa”.
Bắc Kinh và chính quyền đặc khu Hong Kong hiện nay muốn sửa đổi pháp lệnh đó để có thể dẫn độ nghi phạm về các nước chưa ký hiệp định tương trợ tư pháp với Hong Kong, trong đó có cả Trung Hoa lục địa. Và vì thế, dự luật dẫn độ ra đời.
Thế là sóng gió ba đào:
Lý do chủ yếu để người dân Hong Kong phản đối dự luật dẫn độ là vì lo sợ nó sẽ phá hoại nền tư pháp độc lập cũng như tự do của Hong Kong. Nhà nước CHND Trung Hoa vốn đầy rẫy vi phạm nhân quyền với một bộ máy công an gây ra hàng loạt cái chết trong đồn, một hệ thống xét xử hoàn toàn bị đảng cầm quyền thao túng, dẫn đến tình trạng oan sai, khiếu kiện và dân mang quan tài đi diễu phố (tương tự như Việt Nam).
Có thể ví dự luật dẫn độ như một giọt nước tràn ly, và phản ứng dữ dội của người dân Hương Cảng như những cái tát (nháng lửa) vả liên tiếp vào mặt của Tập Cận Bình:
-
Hơn 1 triệu người biểu tình ở Hồng Kông phản đối dự luật dẫn độ …
-
Người biểu tình Hồng Kông so sánh cảnh sát với chế độ Hitler
-
Phong trào phản đối Luật dẫn độ đã dần công khai nhắm vào ĐCSTQ
-
Tổng thống Đài Loan Thái Anh Văn tuyên bố ủng hộ nền độc lập của Hồng Kông
-
Đức kêu gọi Trung Quốc bảo đảm các quyền tự do cho dân Hồng Kông
Ảnh: boingboing.net
Sau vô số lời đe doạ, sau khi bạo lực bị chống trả mãnh liệt bởi bạo động, và sau khi súng đã nổ nhưng những cuộc biểu tình vẫn giữ nguyên cường độ nên Trung Hoa Lục Địa “bỗng” trở nên nhũn nhặn và … lễ độ thấy rõ. Mềm nắn, rắn buông. Không buông, ngó bộ, không xong đâu!
South China Morning Post, số ra hôm 4 tháng 9 năm 2019, loan tin: “Nhà lãnh đạo Hong Kong Carrie Lam thông báo rút lại dự luật dẫn độ gây tranh cãi. Hong Kong leader Carrie Lam announces formal withdrawal of the extradition bill.” Josuhua Vong đáp lại rằng như thế là “quá ít và quá muộn. Too little and too late.” Theo BBC, ông còn cho biết thêm: “Biểu tình sẽ tiếp tục cho đến ngày có bầu cử tự do.”
Cụm từ “bầu cử tự do” – tiếc thay – lại không có trong tự điển của Tập Cận Bình. Nay muốn thêm vào e hơi bị khó. Sợ nó sẽ làm đảo lộn trật tự không chỉ ở đảo Hồng Kông mà còn ngay cả ở Trung Hoa Lục Địa nữa. Giấc mộng “Sino-centric order” – ngó bộ – còn xa. Nó cũng xa xăm và mơ hồ (y) như giấc mộng siêu cường của Tân Hoàng Đế vậy.
BÀI VIẾT CỦA JOSHUA WONG ĐĂNG TRÊN TẠP CHÍ ECONOMIST ANH QUỐC

BÀI VIẾT CỦA JOSHUA WONG ĐĂNG TRÊN TẠP CHÍ ECONOMIST ANH QUỐC
Joshua Wong : Chúng tôi khát khao một ngày Hồng Kông thoát khỏi độc tài
” Một làn sóng đàn áp chính trị đang diễn ra ở Hồng Kông, nơi nhân quyền và tự do của chúng tôi đang mấp mé trên bờ vực sụp đổ. Thế giới không thể tiếp tục im lặng.
Trong vòng 30 giờ đồng hồ, những kẻ côn đồ đã tấn công đội ngũ tổ chức biểu tình và cảnh sát tiến hành bắt giữ hàng loạt những nghị sĩ và các nhà hoạt động ủng hộ dân chủ, bao gồm cả tôi. Quyền biểu tình của chúng tôi đã bị cùm lại, trong khi chính quyền cấm một buổi tập trung ôn hòa đã được lên kế hoạch vào ngày 31/8.
Cùng lúc đó, chính phủ dường như muốn kiểm tra phản ứng của công luận về ý tưởng họ sẽ kích hoạt điều luật tình trạng khẩn cấp đã lạc hậu từ lâu. Việc này sẽ cho phép trưởng đặc khu quyền lực to lớn như kiểm duyệt báo chí, tiến hành bắt bớ quy mô lớn và ngay lập tức thiết quân luật một phần của thành phố này – tất cả chưa cần tới trợ giúp của Quân Giải phóng Nhân Dân Trung Quốc.
Trong khi đó, binh lính Trung Quốc và các phương tiện thiết giáp được di chuyển tới biên giới Hồng Kông, sẵn sàng tiến vào “trong vòng 10 phút”, theo đúng lời của quân đội Trung Quốc.
Tất cả những hành động này có mục đích là để đe dọa người Hồng Kông, khiến họ sợ hãi và quy phục. Nhưng có phải nhà cầm quyền thực sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ ngậm miệng và giữ im lặng, hay chúng tôi sẽ đứng lên và chiến đấu?
Một làn sóng đàn áp chính trị đang diễn ra ở Hồng Kông, và nhân quyền cùng tự do của chúng tôi đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Chúng tôi hoàn toàn lên án chiến dịch độc ác của bạo lực này và những phát ngôn từ giáo điều từ thời Liên Xô dán nhãn chúng tôi là “những gián điệp ăn tiền của thế lực nước ngoài”. Ngày này qua ngày khác, chính quyền đang tiến gần hơn đến việc sử dụng quân bài cuối cùng của họ.
Nhưng người dân sẽ tiếp tục chiến đấu, bởi vì trận chiến này là vì tương lai của Hồng Kông. Chúng tôi không muốn thấy một Hồng Kông chỉ có tự do trên giấy, nơi mà địa vị tự trị chỉ là cái vỏ bọc của một nhà nước độc tài toàn trị.
Vì tương lai của chúng tôi mà những người trẻ sẵn sàng trả cái giá cuối cùng trong cuộc chiến của mình. Rất nhiều người biểu tình – những em thiếu niên, một số vẫn học trung học – bây giờ đang mang theo “di nguyện và chúc thư” trong cặp trước khi lao lên tuyến đầu của cuộc biểu tình. Nỗ lực vì hòa bình được viết bằng máu của họ. Một số đã tự tử, đã trở thành nạn nhân của sự độc ác của cảnh sát, thành mục tiêu của những cuộc tấn công của các băng nhóm côn đồ tàn bạo và bừa bãi.
Trưởng Đặc khu Hồng Kông Carrie Lam đã gạt ra bên lề những người trẻ bằng tuyên bố “họ không có đóng góp gì cho xã hội”. Về chúng tôi, chúng tôi xin hỏi lại bà rằng:
Ai là người không cho phép người trẻ có “đóng góp gì” cho xã hội?
Ai đã cấm người trẻ, những ứng viên được bầu chọn một cách dân chủ, tham gia vào chính trị?
Ai đã quyết định phớt lờ nguyện vọng của nhân dân và đưa ra dự luật dẫn độ bị ghét bỏ ngay từ đầu?
Câu trả lời là: một chính phủ được lựa chọn một cách phi dân chủ. Những người trẻ thay vì được coi là những cột trụ tương lai của xã hội, đã bị tước bỏ bất cứ tiếng nói nào khi một quyết định hệ trọng được đưa ra, bất chấp việc họ là những người sống lâu nhất với hậu quả từ những quyết định đó.
Cách duy nhất để ổn định trở lại Hồng Kông là Bắc Kinh phải trao cho chúng tôi quyền bầu cử tự do và công bằng tại thành phố này – đây là một trong 5 yêu cầu của phong trào chống luật dẫn độ. Họ phải đưa ra một chương trình cải tổ chính trị bao hàm việc cho chúng tôi quyền lựa chọn trưởng đặc khu và bầu chọn toàn bộ vị trí trong nghị viện thành phố, tức hội đồng lập pháp. Phổ thông đầu phiếu đã được hứa hẹn dưới nguyên tắc “một quốc gia, hai chế độ” thiết lập trong sự kiện trao trả Hồng Kông năm 1997.
Sự tức giận của chúng tôi không chỉ là vì dự luật dẫn độ; sự phẫn nộ này là vì một chính quyền phi dân chủ ngày càng phớt lờ nguyện vọng của người dân.
Cộng đồng quốc tế có thể giúp đỡ người Hồng Kông.
Đầu tiên, chúng tôi thúc giục các bạn gây áp lực để Bắc Kinh rút về quân đội đang đặt dọc biên giới Hồng Kông. Hành động làm bộ này của các lực lượng quân sự Trung Quốc khiến căng thẳng leo thang không đáng có .
Trung Quốc sẽ gặt hái được một cơ lốc những lời lên án nếu họ cho xe tăng vào thành phố chúng tôi. Nó sẽ khiến người ta hoài nghi thiện chí tuân thủ các thỏa thuận song phương của Bắc Kinh. Nó cũng có thể dẫn đến việc Mỹ rút lại quy chế đặc biệt cho Hồng Kông theo luật Mỹ.
Có một số những người trung thành với Bắc Kinh ở trong thành phố này, những người mà vì lòng tôn sùng mù quáng đối với chế độ độc tài Trung Quốc đã ủng hộ việc đưa binh lính vào dập tắt phong trào của chúng tôi. Rõ ràng là họ sẵn sàng chấp nhận rủi ro giết chết trung tâm tài chính Châu Á này.
Thứ hai, các nhà lãnh đạo quốc tế tại Hội đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc cần lên tiếng rõ ràng rằng chính phủ Trung Quốc phải tuân thủ đầy đủ các điều khoản và tinh thần của Tuyên bố chung Trung-Anh năm 1984, văn kiện mở đường cho sự kiện trao trả năm 1997: Hồng Kông rời Anh Quốc. Chúng tôi hoan nghênh các lãnh đạo G7 vì đã ủng hộ nền tự trị của chúng tôi trong một thời kỳ đầy thử thách như thế này và thúc giục họ tiếp tục lên tiếng.
Thứ ba, chúng tôi đề nghị tất cả mọi người ủng hộ những lời kêu gọi chính phủ Hồng Kông tiến hành một cuộc điều tra độc lập đối với việc cảnh sát sử dụng vũ lực thái quá. Chúng tôi cũng kêu gọi chấm dứt bán các thiết bị kiểm soát đám đông cho cảnh sát Hồng Kông, những người mà trong vài tháng gần đây đã cho thấy thiên hướng khát máu và bạo lực trong các hành động cảnh sát của mình.
Cuối cùng, chúng tôi thúc giục các chính trị gia ở Mỹ ủng hộ và thông qua Đạo luật Dân chủ và Nhân quyền Hồng Kông càng sớm càng tốt, để theo dõi chặt chẽ những kẻ vi phạm nguyên tắc “một quốc gia, hai chế độ” và trừng phạt những kẻ tước đoạt khỏi người Hồng Kông những quyền lợi chính đáng của họ.
Lần này tôi không phải là gương mặt của cuộc biểu tình ở Hồng Kông. Phong trào chống luật dẫn độ lớn hơn và có tổ chức hơn nhiều Phong trào Ô dù 2014.
Việc bắt bớ sẽ không ngăn được quyết tâm của chúng tôi. Trước mặt chúng tôi là rất nhiều tháng dài nữa của nước mắt và đau khổ, trong khi bóng đen của cuộc thanh trừng đe dọa không chỉ những ai đổ ra đường phố, mà còn trên khắp các ngành kinh tế, giáo dục, y tế và giao thông của Hồng Kông.
Toàn bộ thành phố này đang đứng trên một mặt trận thống nhất chống lại chính phủ, nhưng mỗi ngày chính quyền của bà Lâm lại tiếp tục thêm dầu vào lửa bằng những lời đe dọa. Nỗ lực của bà trong cái gọi là “đối thoại” không thuyết phục được ai.
Ở trong bất kỳ một nền dân chủ nào, mức độ đối kháng kéo dài trong một thời gian lâu như thế này đã phải đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp chính trị của một lãnh đạo giống như bà Lâm. Nhưng bởi vì chúng tôi không sống trong một chế độ dân chủ, bà ta có thể ngắm nhìn chiến trường từ trong tòa tháp kính của mình, và chế độ của bà ta – dưới sự chỉ đạo của Bắc Kinh – tiếp tục ngấu nghiến những đứa con của Hồng Kông.
Thành phố của chúng tôi đang oằn mình trong một vị thế không mấy dễ chịu: ở mặt trật giữa tự do và độc tài. Nhưng chúng tôi đã bị dồn đến chân tường và nếu bây giờ chúng tôi run sợ, sẽ không còn cơ hội thứ hai để lên tiếng. Đằng sau những hàng rào chắn, chúng tôi khát khao một Hồng Kông thoát khỏi ách độc tài và chính phủ bù nhìn.
Chúng tôi khát khao có một một quê hương nơi tự do dân sự được tôn trọng, nơi con cái của chúng tôi không phải là đối tượng bị giám sát toàn diện, bị tước đoạt nhân quyền, kiểm duyệt chính trị và bắt bớ bừa bãi. Chúng tôi đang đứng lên cùng tất cả những dân tộc tự do trên thế giới và hy vọng các bạn sẽ đứng cùng chúng tôi trong cuộc chiến tìm kiếm công lý và hòa bình này.”
Bài viết của Joshua Wong (Huỳnh Chi Phong), đăng trên chí Economist của Anh Quốc.
(Trọng Đức biên dịch)
THẾ LỰC THÙ ĐỊCH LÀ AI?

THẾ LỰC THÙ ĐỊCH LÀ AI?
Ngô Trường An
Hàng chục năm qua, đảng csVN cứ ra rả tuyên truyền: “bọn thế lực thù địch luôn luôn chống phá đảng, nhà nước Vn”. Bla bla…
Họ rêu rao như thế ở khắp nơi: trong hội nghị, trong diễn đàn, trong các cuộc họp báo, trong giáo dục, trên truyền thông …. Nhưng có một điều, họ không đưa ra dẫn chứng cụ thể thế lực thù địch đó là ai, tổ chức đó tên gì, hoạt động ở đâu, người cầm đầu tên gì, họ chống phá đảng – nhà nước với mục đích gì, kinh phí hoạt động của tổ chức chính trị này ở đâu mà có v.v….
Đảng khẳng định thế lực thù địch luôn luôn chống phá trong hàng chục năm qua. Vậy, nhà nước, nhân dân ta đã bị thiệt hại những gì do sự chống phá của họ? Thiệt hại bao nhiêu tài nguyên, khoáng sản? Tổn hại bao nhiêu nhân mạng? Thất thoát bao nhiêu ngàn tỷ? Dân bị cướp hết bao nhiêu đất? Lãnh hải bị mất bao nhiêu cây số vuông ??? Đó, đảng phải đưa ra những thiệt hại cụ thể do bọn thế lực thù địch chống phá thì dân mới tin. Còn không, đây chỉ là luận điệu vu vạ, chỉ lừa được những kẻ ngu học và bọn dlv dốt nát mà thôi.
Là người dân, tôi chưa thấy bọn thế lực thù địch nào chống phá, mà chỉ chỉ thấy các lãnh đạo cấp cao của đảng CHỐNG lại sự phát triển của đất nước, PHÁ hoại sự hưng thịnh đất nước thì nhiều vô kể. Xin dẫn chứng vài trường hợp sau đây:
– Ủy ban nhân dân tphcm sửa bản đồ quy hoạch khu đô thị Thủ Thiêm. Ăn cướp của dân Thủ Thiêm hàng trăm ngàn m2 đất, đẩy hàng ngàn hộ dân ra đường sống cảnh màn trời chiếu đất suốt mấy chục năm trời. Đây có phải là cán bộ, ủy viên trung ương đảng, ủy viên bộ chính trị phá hoại sự ổn định của đất nước không?
– UBND TP> Đà Nẵng bè phái móc ngoặc với Vũ Nhôm chiếm dụng hàng ngàn m2 đất đô thị, gây thất thoát cho ngân sách nhà nước hơn 20 ngàn tỷ đồng. Đây có phải những đảng viên cấp cao của đảng chống lại sự phát triển của đất nước không?
– Lãnh đạo cấp cao bộ Thông Tin Truyền Thông móc ngoặc với Phạm Nhật Vũ ăn chia trong vụ AGV gây thất thoát cho ngân sách đến 7.000 tỷ đồng. Đây cũng là hành động chống lại sự phát triển của đất nước, đúng không?
– Lãnh đạo cấp cao bộ công an tổ chức đánh bạc trên mạng. Điều này gây ảnh hưởng nặng nề đến đời sống của hàng triệu gia đình có người tham gia đánh bạc trong đường dây của lãnh đạo công an. Đây là 1 hành vi phá hoại sự hưng thịnh của đất nước, gián tiếp gây ra nạn trộm cắp, cướp của giết người trên phạm vi cả nước.
– Chính quyền tỉnh Hà Tĩnh tự ý cho Fomosa thuê đất đến 70 năm, tiếp tay cho nó xả độc hủy hoại môi trường. Chính quyền tỉnh Bình Định độc quyền ký bán cảng biển Quy Nhơn với giá rẻ mạt. Chính quyền tp Hà Nội làm ngơ để bọn cơ hội phá rừng phòng hộ Sóc Sơn xây hàng trăm nhà nghỉ dưỡng, hàng chục biệt thự, hàng nghìn hồ bơi. Chính quyền Đồng Nai cho bọn lợi ích lấp sông phân lô bán nền. Chính quyền Bình Thuận cho phép đổ hàng nghìn tấn chất thải xuống biển với xảo ngữ “nhận chìm vật chất”……
Ôi thôi, thôi!!! Nói về sự phá hoại đất nước và ăn cắp của công chống lại sự phát triển của đất nước thì nhìn đâu cũng thấy, địa phương nào cũng có, bộ ngành nào cũng có. Nhưng ngặt nỗi, tất cả sự chống phá này đều do đảng viên cộng sản gây ra, chứ chẳng có bọn thế lực thù địch nào trong đó cả.
Là người dân, tôi nhận thấy như vậy là đúng hay sai? Nếu, đảng không nêu đích danh bọn thế lực thù địch là ai, bọn họ chống phá cụ thể những gì, mà cứ nói chung chung, mơ hồ như thế. Thì buộc lòng nhân dân chúng tôi phải nghĩ, bọn thế lực thù địch chính là các quan chức nhà nước. Vì, ngoài bọn quan chức ra, chẳng có ai đủ khả năng chống phá đất nước này.
KHI TỔNG THỐNG VÀO TÙ!
Trương Mười
( stt tôi copy về )
Không có quốc gia nào như Hàn Quốc khi hai cựu tổng thống đều đang cùng lúc ở … nhà tù: bà Park Geun – hye và ông Lee Myung – bak.
Một đất nước thượng tôn luật pháp và dân chủ đến mức bữa cơm tù của cựu tổng thống ngon hơn và nệm dày hơn một chút so với phạm nhân bình thường cũng bị người dân xuống đường phản đối.
Một đất nước mà chỉ 12 đời tổng thống đã có đến 4 tù nhân … cựu tổng thống, và một tổng thống khác phải tự sát vì bị nghi ngờ liên quan tham nhũng.
Điều này nói lên gì?
Hàn Quốc là một quốc gia sản sinh ra các tổng thống tham nhũng? Hay là luật pháp của họ quá nghiêm minh trong một nền dân chủ thật sự?
Tôi ủng hộ ý thứ hai. Các cựu tổng thống Hàn Quốc phải ở nhà đá vì ở quốc gia họ không có ai là “mặt trời”, không có ai được ban phát luật pháp, đứng trên luật pháp. Một tài khoản ngân hàng, một quan hệ doanh nghiệp khuất tất, một bạn bè bất minh, hay dù chỉ một cây kim, sợi chỉ không phải của mình cũng khiến tổng thống họ đi ở tù.
Quốc gia khác mà được như Hàn Quốc thì chắc tất cả nguyên thủ đều tra tay vào còng, vì làm sao chứng minh được lâu đài, biệt thự, đất đai chó chạy lè lưỡi, con cái đi du học nước ngoài, tài khoản ngân hàng khắp nơi, công ty sau, công ty trước …
Nhưng điều tôi quan tâm nhất không phải bao nhiêu tổng thống Hàn Quốc vào tù, mà từ thể chế chính trị – luật pháp đó, họ đã phát triển như thế nào? Một siêu cường kinh tế đứng thứ 4 Châu Á và thứ 11 trên thế giới. Chỉ một tập đoàn kinh tế của họ như Samsung đã bằng GDP của cả quốc gia khác.
Điều gì đã làm cho họ thành công mạnh mẽ như vậy, nếu không phải từ nền dân chủ tuyệt đối và thượng tôn luật pháp?
Đó mới chính là nền tảng, rường cột phát triển quốc gia. Những tranh cãi bất tận về chính sách này, dự luật nọ chỉ là tìm sâu đằng ngọn mà tâm lý số đông rất dễ bị cuốn vào và quên mất gốc rễ vấn đề quốc gia mình …
Nguồn : Quoc Viet Anh Nguyen
Thấy gì từ lăng mộ ông Quang
Van Pham is with Van Hop Pham.
Thấy gì từ lăng mộ ông Quang
Trân Văn
Còn chừng một tuần nữa mới đến ngày giỗ đầu của ông Trần Đại Quang, cựu Ủy viên Bộ Chính trị, cựu Chủ tịch Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, cựu Bộ trưởng Công an của chính phủ Việt Nam (21/9/2018 – 21/9/2019) nhưng người Việt đã bàn tán rôm rả về ông.
Sau khi nhà văn Tạ Duy Anh đưa lên trang facebook có tên Lao Ta một bài viết ngắn “Đi xem mộ Trần Đại Quang”, tuy đã quá cố ông Quang vẫn trở thành một trong những “tấm gương” để thiên hạ soi vào tìm diện mạo thật của cả ông Quang lẫn đảng.
Nhận định: Nhân sinh cái quan luận định, nhất nhật vị tử, tức nhất nhật ưu trách vị dĩ (Muốn luận về một người phải chờ đến khi đã đậy quan tài, chưa chết, chưa thể khen chê), mà cha ông người Việt thường diễn đạt vắn tắt “cái quan luận định” trở thành rất đáng ngẫm nghĩ.
Ông Quang mắc bạo bệnh từ năm 2017, tương quan giữa sức khỏe và trọng trách của ông từng làm dấy lên nhiều cuộc tranh cãi, rằng ông có nên từ chức hay không (?). Cũng vì vậy, tin ông qua đời không làm thiên hạ bất ngờ. Sự bất ngờ nằm ở chỗ chính ông chuẩn bị cho ông phần mộ quá lớn!
Năm ngoái đã từng có rất nhiều thông tin trái ngược về diện tích của nơi chôn cất ông Quang. Năm nay, đó là lý do khiến nhà văn Tạ Duy Anh và bốn người bạn quyết định tìm đến xã Quang Thiện, huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình để xem mộ ông Quang to, nhỏ thế nào (1).
Theo ước đoán của Tạ Duy Anh, thửa đất dành cho việc chôn cất ông Quang nằm giữa một cánh đồng có chiều ngang khoảng 600 mét, chiều sâu khoảng 100 mét, diện tích khoảng 55.000 mét vuông (khoảng 5,5 héc ta, chừng 15 mẫu Bắc bộ).
Vào thời điểm ông Quang mất, chính quyền địa phương đã hối hả trải nhựa con đường chạy ngang mộ ông. Lúc đó, những hình ảnh được đưa lên Internet cho thấy, đoạn kênh song song với phần đường băng ngang nơi có mộ ông Quang đã được kè đá và đã có ba cây cầu bắc qua kênh.
Nay, ông Tạ Duy Anh mô tả, mộ thật sự – chỗ chôn ông Quang – có hình tròn, đường kính lên tới… 10 mét, được tôn cao nên những hình ảnh ông Tạ Duy Anh đã chụp cho thấy, người ta phải xây tam cấp. Ông Tạ Duy Anh bảo rằng: Chưa thấy ngôi mộ nào to như vậy!
Ông Đỗ Ngọc Thống, một trong bốn người đồng hành với Tạ Duy Anh “Đi xem mộ Trần Đại Quang”, kể thêm, trong khuôn viên của thửa đất nơi chôn ông Quang có bãi đậu xe, có tổ chức phát nón cho khách che nắng, mưa và có… công an gác cả trong lẫn ngoài! Ông Thống tâm tình, ông cảm thấy thỏa mãn vì “đã xác minh được một sự thật” (2)!
***
“Sự thật” mà nhà văn Tạ Duy Anh, ông Đỗ Ngọc Thống xác minh và thuật lại có làm đảng cảm thấy bẽ bàng?
Có đảng viên nào chưa thề “không ngừng học tập, rèn luyện, nâng cao trình độ kiến thức, năng lực công tác, phẩm chất chính trị, đạo đức cách mạng, có lối sống lành mạnh, đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân, cơ hội, cục bộ, quan liêu, tham nhũng, lãng phí và các biểu hiện tiêu cực khác”?
Thề như thế mà vẫn thiết kế – phê duyệt dự án xây dựng nghĩa trang dành cho cán bộ cao cấp, diện tích lên tới 120 héc ta, chi phí lên tới 1.200 tỉ, nếu dân chúng không sôi lên vì giận thì nghĩa trang này đã được khởi công (3). Thề như thế mà mộ phần không ít đảng viên trung cấp, cao cấp chẳng kém là bao so với ông Quang!
Chẳng rõ sự thật ấy có làm công an nhân dân, lực lượng luôn thề “vì nước quên thân, vì dân phục vụ” ngượng ngùng!
Mộ phần của ông Quang còn cho thấy một “sự thật” khác: Lòng tham của các viên chức cộng sản không có đáy. Tiền bạc không đủ để làm họ thỏa mãn. Ngoài giàu sang, họ còn tìm đủ cách để giương danh không chỉ với hôm nay mà còn với… muôn đời sau.
Khi còn tại thế, ngoài học hàm Giáo sư Khoa học an ninh, học vị Tiến sĩ Luật, ông Quang còn muốn sánh với Châu Trí (tấm gương về hiếu học) trong Quốc văn Giáo khoa thư nên mới có chuyện ngày còn bé, ông cũng dùng đom đóm thay đèn để học! Phần mộ của ông chỉ là bước tất nhiên, bất kể dấu ấn của ông thời còn là Bộ trưởng Công an chỉ bao gồm vô số sai phạm nghiêm trọng, hơn chục thuộc cấp mang hàm tướng của ông không bị phạt tù thì cũng bị tước sạch các chức vụ từng mang.
Ông Quang không phải trường hợp cá biệt! Ông Quang chỉ là một cá nhân trong một tập thể vừa thi nhau khoe giàu sang qua tư trang, tư gia vừa thi nhau dùng học hàm, học vị khoe tư chất. Cho nên mới có những cá nhân như Đinh La Thăng, tay này vung đao “trảm tướng”, tay kia bòn rút công sản. Như Nguyễn Bá Thanh vừa tuyên bố “hốt liền”, vừa bơm thổi Phan Văn Anh Vũ thành Vũ “Nhôm”, vừa nhắm mắt, xuôi tay, vợ con lập tức dựng “đền thờ”, lăng mộ có cả văn bia chạm khắc “thân thế, sự nghiệp” (4)…
Tại sao đảng viên càng cao cấp lại càng kỳ quặc như thế? Câu trả lời là vì đảng cũng hệt như thế!
***
Hạ tuần tháng 10 năm ngoái, ông Nguyễn Phú Trọng thay mặt BCH TƯ đảng CSVN ban hành “Quy định trách nhiệm nêu gương của cán bộ, đảng viên” (Quy định số 08-QĐ/TW), nhấn mạnh, Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên Ban Bí thư, Ủy viên BCH TƯ là những cá nhân phải tiên phong trong việc nêu gương “phục vụ nhân dân, vì lợi ích của nhân dân, lấy ấm no, hạnh phúc và sự hài lòng của nhân dân làm mục tiêu phấn đấu” (5).
Không đầy ba tháng, vào trung tuần tháng giêng năm nay, chính phủ Việt Nam ban hành Nghị định 04/2019 xác định, Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên Ban Bí thư, Ủy viên BCH TƯ là những cá nhân có đặc quyền sử dụng công xa. Nếu đang hoặc từng là Tổng Bí thư, Chủ tịch Nhà nước, Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng thì không những không bị khống chế về giá trị công xa mà còn được phục vụ bẳng công xa đến hết… đời (6)!
Ngay cả với chuyện đi lại mà còn như thế thì tuyên bố – cam kết “nêu gương” quả là khó tìm tên sao cho vừa đúng bản chất, vừa… lịch sự!
Câu hỏi đặt ra là tại sao đảng như thế? Chỉ có một câu trả lời: đảng vẫn chưa thay đổi được quán tính, vẫn đối xử với đồng bào như một tập thể khiếm khuyết ngũ quan và thiếu tứ chi.
HÌNH:
– Đám tang Trần Đại Quang.
– Hình 2, 3 & 4 Khu làng & lăng mộ của Trần Đại Quang.
https://www.voatiengviet.com/a/lao-ta-ta-duy-a…/5082513.html




Đổi tiền
Chau Nguyen Thi
Nguyễn Hiến Lê
Chính sách đổi tiền của chính phủ càng thất nhân tâm hơn nữa. Vụ đổi tiền lần thứ nhất xảy ra tháng chín hay tháng mười 1975, và xảy ra rất đột ngột.
● Sáng sớm hôm đó dân chúng mới hay rằng phải đổi tiền nội trong 24 giờ và mỗi người dân già trẻ lớn bé được đổi một số tiền là bao nhiêu đó tôi quên rồi, chỉ còn nhớ số tiền này như gia đình tôi chỉ đủ tiêu trong một tháng hay tháng rưỡi là cùng. Những người làm chủ một hãng, như hãng buôn, nhà in, xưởng chế tạo… có giấy chứng nhận của phường, quận… mới được đổi thêm 1.000 đồng mới (1 đồng mới ăn 500 đồng cũ), tính ra cũng chỉ đủ chi tiêu trong một tháng. Chính quyền không cho biết số tiền còn lại, sẽ giữ tại ngân hàng và sẽ cho rút ra lần lần tùy nhu cầu; thành thử ai cũng hiểu lầm rằng số đó sẽ bị hủy bỏ. Do đó rất nhiều người phẫn uất, tuyệt vọng; có người tự tử, có người đốt hằng thúng giấy bạc, hoặc từ trên lầu vãi giấy bạc xuống đường, không ai thèm lượm; ở Mỹ tho, nhiều tiệm Trung hoa thồn giấy bạc vào cà roòng, thả trôi sông.
● Chỉ thị phải đổi nội trong 24 giờ làm cho mọi người hoảng hốt, tranh nhau đổi, sợ trễ. Nhưng chỉ thị đó, chính cán bộ không tuân theo; ở phường tôi họ cứ nhởn nha làm việc; chín giờ sáng mới tới phòng đổi tiền để xếp đặt công việc, mười một giờ mới quyết định xong, thì nghỉ ăn cơm; một giờ mới phát cho dân đơn khai số tiền có trong nhà. Dân chen chúc nhau ở cửa phòng, đưa sổ gia đình để họ xét họ xét rất lâu như sợ có sổ giả mạo, rồi mới chịu phát đơn. Các tổ trưởng đề nghị tiếp tay họ trong việc đó, họ không cho vì ngờ có thể gian lận.
Đem đơn về nhà khai xong, lại mang tới đề nộp, lại chen lấn nhau lần nữa. Hai vợ chồng tôi thay nhau làm những việc xin đơn, nộp đơn, chiều đó mới xong, mệt đừ.
Trên đơn họ tính trong nhà có bao nhiêu người, cho phép đổi bao nhiêu, tính xong thì khuya rồi, đề sáng hôm sau mới đổi. Họ làm việc rất chậm, mãi nửa đêm hôm sau mới đổi xong. Như vậy là lệnh của chính phủ không được tuân. Có phường năm ngày mà đổi vẫn chưa xong, vì họ phải xét đi xét lại một điều gì đó, tôi không hiểu. Dân chầu chực suốt 5 ngày 5 đêm ở ngoài nắng, dưới mưa, lại không có tiền tiêu (vì trong lúc chở đổi tiền, giấy bạc cũ vô dụng, giấy bạc mới chưa có), nổi lên phản kháng, biểu tình, họ bắt giam một số. Nhưng cũng có chỗ đổi rất mau, chỉ 24 giờ là xong.
Vậy là cấp trên không biết tồ chức hoặc biết tổ chức mà cấp dưới không thèm nghe, tự ý làm sao thì làm, và hạng người ngu dốt, được cơ hội, tha hồ hách dịch, làm khó dân.
● Một cái tệ nữa là không có sự kiểm soát, khiến nhiều cán bộ gian lận, làm giàu. Các cơ quan đổi bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần làm tờ khai. Cơ quan có trong quĩ 100 triệu đồng cũ chẳng hạn thì khai 150 triệu, 50 triệu dư đó đem mua tiền của dân. Dân có tiền không đổi được, bán rẻ cho cơ quan, lấy 50%, 30% thôi, cơ quan lời 50%, 70% chia cho nhau. Thí dụ : tôi có dư 1 triệu đồng cũ không đổi được, đưa cho cơ quan đổi, cơ quan chỉ giao cho tôi nửa triệu (50%) tức 1.000 đồng mới; cơ quan giữ lại nửa triệu, để chia nhau. Đó là chỗ thân tình lắm chứ giá thường là 30%, và gần tới giờ chót chỉ còn 10%. Nửa ngày cuối cùng, người ta tấp nập mua bán như vậy, công an phường chắc biết dư mà chẳng thấy phát giác vụ nào cả.
Lần đó là lần đầu tiên tôi thất vọng, thấy rõ chân tướng chẳng tốt đẹp gì của các đồng chí cách mạng trong chủ nghĩa xã hội đã được Hồ chủ tịch dạy dỗ mấy chục năm. Họ bỉ ổi, bê bối còn hơn chế độ tư bản nữa. Tôi không vơ đũa cả nắm. Cũng có một số liêm khiết, xã hội nào cũng vậy.
Đêm đó 11 giờ khuya tôi mới đổi tiền xong, trả phần của một đứa cháu trong nhà, và trả cho nhà tôi số tiền tiêu riêng của nhà tôi rồi, chỉ còn đâu có 6-7 chục đồng, mà mỗi tháng chúng tôi tiêu ít nhất 50 đồng mới đủ. Tôi chìa cho nhà tôi xem, bảo: “Bao nhiêu tiền tiết kiệm của mình chỉ còn có mấy tấm giấy này thôi!” Nhà tôi làm thinh. Tôi cất tiền rồi, mệt quá, đi ngủ liền.
Sáng hôm sau dậy sớm mới thấy buồn thấm thía. Còn trà tàu Đài loan của một độc giả cho, tôi pha một bình nhỏ, rót một chén đem xuống cho nhà tôi đương quét sân. Rồi tôi đi dạo trong xóm xem dân tình: ai cũng lặng lẽ, đăm chiêu. Nửa giờ sau về nhà. Nhà tôi cho hay đã bán được một lon sữa đặc đủ đi chợ một ngày. Tôi bảo: “Cần gì phải như vậy. Mình còn nhiều đồ khác để bán mà.” Nói vậy, nhưng nước mắt tôi cũng rưng rưng vì cảm động.
Mấy hôm sau, có lẽ chính phủ thấy chính sách đó khắc nghiệt quá, cho nên ra lệnh cho đổi thêm một số nữa bằng số lần trước. Lại khai báo, lại chầu chực, nhưng lần này mau hơn. Ngân hàng trả lại tôi một số tiền nữa, còn bao nhiêu ghi vào sổ tiết kiệm của tôi. Vậy là chưa mất hết. Từ đó mỗi tháng vợ chồng tôi được rút ra 60 đồng cho hai người, lại bán thêm được một ít sách nữa, cho nên đủ tiêu. Được đâu một năm như vậy rồi chẳng hề có thông cáo, thông báo gì cả, ngân hàng cứ lẳng lặng không phát thêm nữa. Hiện nay trong sổ tiết kiệm của tôi còn mấy ngàn đồng, tôi không nhớ. Sổ đó đã vô dụng rồi, tôi giữ làm kỉ niệm của một thời.
Tóm lại chính sách của nhà nước là muốn quản lí tiền bạc của dân: chỉ cho mỗi gia đình giữ một số đủ mua gạo, rau… trong một hai tháng, còn bao nhiêu gởi ngân hàng hết, phải có lí do chính đáng như đau ốm, cưới hỏi, ma chay… mới được rút ra. Tiến bộ hơn Nga nhiều. Nhưng hậu quả là không ai muốn gởi tiền ngân hàng nữa, và chính sách đó phải bỏ.
Gần đây đọc một cuốn sách tôi được biết chính phủ Sô viết ở Nga sau cách mạng 1917 cũng có một lần đổi tiền cho dân: cứ dưới 3000 rúp (rouble) (tôi không biết một rúp thời đó bằng bao nhiêu quan Pháp) thì một rúp cũ đổi lấy một rúp mới, còn trên số đó thì hai rúp ca đổi một rúp mới. Chính sách đó nhân đạo hơn, không gây bất mãn trong dân chúng. Chính phủ mình đã theo chính sách đổi tiền của họ Mao chăng?
Ba năm sau, năm 1978 lại đổi tiền một lần nữa, mà lần này ở khắp nước. Cũng đột ngột, cũng hạn chế số tiền được đổi, nhưng có tổ chức hơn, đỡ khổ cho dân.
Dù dùng mọi cách đề bình sản (tức quân bình tài sản, san phẳng tài sản), dù dùng mọi cách để trừng trị sự làm giàu thì bất kì thời nào, trong xã hội nào, cũng chỉ được ít tháng lại có sự bất bình đẳng, có kẻ giàu người nghèo. Một người đã nói: phát cho hai người, mỗi người một ổ bánh mì, chỉ một ngày sau đã có sự bất bình đẳng rồi: kẻ ăn hết ổ bánh đã hóa nghèo hơn kẻ chỉ ăn ba phần tư ổ thôi, để dành một phần tư. Như vậy là có sự tích lũy tài sản rồi. Cho nên tại các nước cộng sản lâu lâu phải đổi tiền một lần, hạn chế số tiền được đổi, tịch thu một số tiền quá lớn nữa. Nghe nói ở Nga từ 1917 đến nay đã đồi tiền non 20 lần, không biết lời đó đúng không.
Vụ đổi tiền năm 1978 làm Bắc Việt xôn xao cũng bằng ở trong Nam và cũng có đủ các tệ như ở Nam.
Lần này người ta biết tin trước vài ngày: ai có nhiều tiền (ở Bắc cũng như ở Nam) cũng tung tiền ra mua vàng, xe đạp, vải, tủ lạnh, chén đĩa, bất kì thứ gì với bất cứ giá nào. Có thứ tăng giá lên gấp 10 như vàng, thứ nào tăng ít nhất cũng gấp năm. Có người không biết mua gì, năn nỉ hàng xóm để lại cho con gà, con vịt. Người nghèo có từ nải chuối trở đi cũng đem bán. Ở Bắc có kẻ nhiều tiền quá thồn cả vào một cái bao, chở trên xe đạp, đến một chỗ vắng, làm bộ đánh rớt xuống đường rồi phóng đi như bay. Hạn chế, kiểm soát rất gắt, vậy mà ở Hà nội ngay tối đêm mới đổi tiền, công an lại xét một nhà thấy một số tiền gấp trăm số gia đình đó được phép đổi. Và chính phủ cũng phải làm ngơ.
Sau một phần tư thế kỉ được giáo hóa mà như vậy thì chúng ta phải kết luận ra sao? Có chế độ nào thay đổi được bản tính con người trong một hai thế kỉ không? Bao giờ mới đào tạo được con người xã hội chủ nghĩa để họ xây dựng xã hội chủ nghĩa đây, như Hồ chủ tịch nói?
Mỗi lần đổi tiền là một lần lạm phát. Cứ xét giá sinh hoạt từ 1975 đến nay ở miền Nam thì ít nhất cũng đã có sự lạm phát gấp 10 lần rồi: giá vàng 1975 là 400$ mới, bây giờ (tháng 5-1980) trên 6000$; gạo bán ở chợ thời đó vào khoảng 20 xu mỗi một lít, bây giờ từ 2$ tới 6$, 8$ tùy nơi. Vật giá cũng tăng lên ít nhất là 10 lần.
Giá chính thức thì trái lại, tăng lên rất ít, nhiều lắm là gấp hai; nhưng chỉ công nhân viên được mua gạo với giá đó thôi, còn những nhu yếu phẩm khác thì không có để phân phối; rốt cuộc họ phải mua rất nhiều món ở chợ với giá gấp 10 lần, mà lương không tăng. Tình cảnh của họ thật bi đát. Nạn tà tà, vô kỉ luật, tham nhũng, ăn cắp, buôn lậu phát ra từ đó.
Còn thêm một hậu quả nữa. Dân sợ sự đổi tiền quá, không còn làm ăn gì được; mà dân càng sợ thì càng có nhiều kẻ tung tin vịt ra; mới đổi năm 1978, qua năm 1979 lại có tin đổi tiền nữa, kinh tế hóa khó khăn trong vài tháng, một số kẻ làm giàu thêm, một số nghèo thêm, rồi đầu năm 1980 lại có tin đổi tiền nữa, lần này cũng vịt nữa. Đời sống không được ổn định, dân lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, chẳng trách bệnh bao tử phát dữ dội, gấp mấy thời trước. Không ai muốn tiết kiệm nữa, kiếm được đồng nào tiêu hết đồng đó; những quán ăn, tiệm cà phê nhiều hơn và đông khách hơn trước ngày 30-4-1975.
…
Trích “Hồi Ký Nguyễn Hiến Lê”
(Copy From Fb Thú Chơi Sách)

Donald Trump: “Chúng ta đang giành lại những gì đã mất”
https://www.facebook.com/DaiKyNguyenTinNhanh/videos/400386890615495/?t=128
Tôi đã thực hiện thêm một lời hứa. Nếu người khác cho phép Trung Quốc tự do cướp bóc nền kinh tế Mỹ 500 tỷ đô la Mỹ kim mỗi năm, không phải hàng triệu, mà là hàng tỷ đô la mỗi năm, thì chúng ta đang khẳng khái tuyên bố rằng những kẻ cướp trên công sức và tiền tài của nước Mỹ sẽ không còn cơ hội nữa.


