ĐIỀU ĐÁNG SỢ!

Image may contain: one or more people and indoor
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: text
Image may contain: 1 person, text
8 SÀI GÒN

ĐIỀU ĐÁNG SỢ!

TS Hoàng Đình Chân – GĐ Bệnh viện ung bứu Hưng Việt nhận định: “Thực phẩm bẩn là nguyên nhân hàng đầu gây bệnh ung thư, chiếm tỷ lệ 35% trong số các nguyên nhân”.

Như vậy, với 125.000 người mắc bệnh ung thư mỗi năm, thì có đến hơn 40 ngàn người do ăn phải thực phẩm bẩn. Số còn lại là do các nguyên nhân khác.

Theo thống kê của bộ Y Tế, mỗi năm có khoảng 5.000 người bị ngộ độc thực phẩm, và trung bình, có 26 người chết vì ngộ độc thức ăn.

Vừa qua, phó TT Vương Đình Huệ sang Nigeria, nước đông dân nhất của Châu Phi để vận động họ mua gạo VN. Nhưng lãnh đạo nước chủ nhà thẳng thừng từ chối vì họ không muốn ăn gạo có chứa các hóa chất không mong muốn.

Nêu lên các sự việc trên để chúng ta thấy rằng, thực phẩm ở VN hiện nay đã mất an toàn. Với hơn 40 ngàn người mắc bệnh ung thư do ăn phải thực phẩm bẩn. Với hơn 5 ngàn người bị ngộ độc thực phẩm hằng năm, và trong đó có tới 26 người chết vì ngộ độc thực phẩm mỗi năm. Và, với Châu Phi là những nước nghèo, mà họ cũng không dám ăn gạo của Vn vì sợ dư lượng thuốc BVTV đang còn tồn đọng trong đó.

Dù thực phẩm bẩn gây ra cái chết cho hàng chục ngàn người Việt mỗi năm. Dù cho thực phẩm bẩn trôi nổi, tràn lan trên thị trường, gây nguy hiểm tính mạng cho hàng triệu dân Việt. Thế nhưng, điều đáng đáng sợ với nhân dân hôm nay không phải là thực phẩm bẩn. Mà, đó là, nhà nước hôm nay trao tặng huân chương lao động hạng nhất cho Cục An Toàn thực phẩm Vn.

Đây mới chính là điều đáng sợ của một nhà nước do đảng độc tài lãnh đạo!

NGÔ TRƯỜNG AN

Liên Xô tan rã như thế nào? Và có nước nào còn kỷ niệm Cách mạng tháng 10 không?

Liên Xô tan rã như thế nào? Và có nước nào còn kỷ niệm Cách mạng tháng 10 không?

Nguyễn Ngọc Chu

9-11-2019

NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA LIÊN BANG XÔ VIẾT

1. Cho đến đầu tháng 12/1991, tuy tất cả các nước cộng sản Đông Âu không còn nữa, nhưng Liên bang Xô viết vẫn tồn tại, với Mikhail Gorbachev là người đứng đầu.

Nhưng sau cuộc đảo chính vào tháng Tám 1991, dù chưa bị lật đổ, nhưng Mikhail Gorbachev đã hầu như mất hết quyền lực. Chức vụ tổng thống Liên Xô của Gorbachev chỉ còn trên danh nghĩa. Trên thực tế, quyền lực nước Nga do Yeltsin nắm. Quyền lực ở Ukraine thuộc về Kravchuk. Và quyền lực ở Belarus trong tay Shushkevich.

Không ai ngờ rằng sự tan rã nhanh chóng của Liên Xô lại bắt nguồn từ sự không có tiền thanh toán khí đốt của Belarus. Để có tiền thanh toán khí đốt, tổng thống Belarus lúc đó là Stanislav Shushkevich đã muốn cầu cứu Nga nên đề nghị một cuộc gặp mặt với tổng thống Nga và tổng thống Ukraine tại Belarus. Ông Stanislav Shushkevich đã thừa nhận:

“Nền kinh tế đang bị khủng hoảng, chúng tôi không thể chi trả cho nhà cung cấp mà lại không có ai cho chúng tôi vay tiền, vì thế, chúng tôi cầu cứu nước Nga giúp đỡ, để khỏi chết cóng vào mùa đông. Đó cũng là mục đích của cuộc họp mặt”.

“Chúng tôi mời cả Ukraine, vì muốn mọi chuyện được minh bạch và không muốn thỏa thuận gì với Moscow sau lưng Ukraine.”

Nhưng tổng thống vừa đắc cử ngày 1/12/1991 của Ukraine, Leonid Kravchuk lại muốn dành hoàn toàn độc lập khỏi Liên Xô. Nên ông đến Belarus không phải vì mục đích khí đốt của Belarus:

“Tôi không được thông báo gì trước về dầu lửa và khí đốt. Tôi nghĩ tôi đến đây là để thảo luận về Liên Xô. Đất nước đang bị xâu xé vì những mâu thuẫn, người dân mệt mỏi vì khủng hoảng, xung đột, chiến tranh và phải xếp hàng quá dài. Chúng tôi tập trung về Belarus để thảo luận hướng đi cho đất nước, và có thể ký kết một thỉnh nguyện thư, hoặc một bản tuyên bố để kêu gọi sự chú ý đến cuộc khủng hoảng mà chúng tôi đang phải đương đầu.”

Còn tổng thống Nga, Boris Yeltsin muốn nắm trọn toàn bộ quyền lực. Vì thế, ngày 07/12/1991, Boris Yeltsin, Leonid Kravchuk và Stanislav Shushkevich đã nhóm họp tại Belavezha, thuộc Belarus, gần biên giới Ba Lan.

Sau đây là một vài hồi ức của tổng thống Belarus Stanislav Shushkevich về cuộc gặp lịch sử này.

“Hiển nhiên KGB có thể bắt giữ chúng tôi, theo lệnh của Gorbachev, vì KGB thuộc quyền lãnh đạo của Gorbachev, không phải Yeltsin,” Shuchkevich nói.

“Nhưng lãnh đạo của cơ quan mật vụ Belarus, Eduard Shirkovsky, vẫn giữ liên lạc với cơ quan mật vụ của Boris Yeltsin. Cho đến thời điểm hai tuần trước cuộc họp, ông ta khẳng định với tôi là không có nguy cơ xảy ra chuyện bắt bớ chúng tôi.”

“Như thường lệ, trong lịch trình có tắm hơi. Thường sau khi tắm hơi xong, sẽ có tiệc tùng uống rượu. Nhưng lần này khác, thay vì uống rượu, chúng tôi chọn dịch vụ đấm bóp. Cuộc họp được thực hiện đúng truyền thống của Liên Xô, có nhiều thức ăn, nhiều dịch vụ thư giãn và sau đó là đi săn.”

Ngày hôm sau, 08/12/1991, vào lúc 9 giờ sáng, lãnh đạo các nước cùng các thủ tướng và quan chức cao cấp nhóm họp để cùng thương thảo, dù vẫn chưa rõ sẽ thảo luận về chủ đề gì.

Người đầu tiên khơi mào là cố vấn của Nga, Gennadi Burbulis, với tuyên bố rất cực đoan.Đó cũng là khởi đầu của thỏa thuận của chúng tôi, là thỏa thuận duy nhất mà không hề có tranh cãi: “Liên Xô, một thực thể địa chính trị, cũng như một chủ thể của luật pháp quốc tế, sẽ không còn tồn tại”.

Thỏa thuận cũng đồng thời tuyên bố lãnh đạo Liên Xô Mikhail Gorbachev không còn quyền lực. Thay vào đó tăng thêm quyền lực cho Yeltsin.

“Theo lời đồn đại, chúng tôi đã soạn thảo thỏa thuận trong trạng thái say rượu,” Shushkevich nói. “Điều này hoàn toàn sai! Tất nhiên, đó là một cuộc họp được sắp đặt theo phong cách Liên Xô, và đồ uống cồn thì rất sẵn, nhưng chẳng ai động đến cả. Tối đa, chúng tôi chỉ làm một ngụm brandy, mỗi khi thông qua một điều khoản.”

Trong vòng vài tiếng đồng hồ, chúng tôi đã thông qua 14 điều khoản. Đến 3 giờ chiều, bản thỏa thuận đồng ý hủy bỏ Liên Xô đã sẵn sàng. Bước tiếp theo là công bố với thế giới và lãnh đạo Belarus nhận trách nhiệm này.

“Yeltsin và Kravchuk đùa với tôi: ‘Chúng tôi đề cử anh là người thông báo cho Gorbachev.’ Và sau đó tôi nói: ‘Kravchuk và tôi đề cử anh, Boris Yeltsin, là người sẽ gọi điện cho bạn anh là Tổng thống Hoa Kỳ Goerge Bush.’”

“Tôi quay số của văn phòng Gorbachev ở Moscow, nhưng đường dây được chuyển sang nhiều tổng đài và tôi phải giải thích tôi là ai. Trong khi đó, Yeltsin trong lúc chứng kiến việc tôi gọi cho Moscow đã gọi điện cho Tổng thống Bush. Ngoại trưởng Nga Andrei Kozyrev, ở đầu dây bên kia để dịch lại lời của Tổng thống Bush.”

“Tôi nhớ khá rõ, ông Bush đưa ra hai câu hỏi. Đầu tiên là có phải quốc gia kế vị sẽ là nước chịu trách nhiệm cho toàn bộ Liên Xô? Và câu sau là điều gì sẽ xảy ra với vũ khí hạt nhân của Liên Xô?” Kravchuk nói.

“Chúng tôi không thể thì ông Yeltsin nói, “Đúng, chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.’”

Tới lúc đó thì Shushkevich cũng liên lạc được Gorbachev, và một lần nữa, lãnh đạo Ukraine là người cùng nghe.

“Đó là cuộc đàm thoại rất khó khăn,” Kravchuk nói. “Gorbachev giận dữ với Shushkevich, nói, “Các anh đã làm gì vậy? Các anh đã đảo lộn cả thế giới! Mọi người đều đang hoang mang!’ Nhưng Shushkevich vẫn giữ sự trầm tĩnh.”

“Tôi giải thích với Gorbachev về bản thỏa thuận mà chúng tôi sẽ ký. Ông ta phản ứng với thái độ kẻ cả, ‘Thế còn cộng đồng quốc tế thì sao? Các anh có nghĩ đến sự phản ứng của họ không? Và tôi trả lời, ‘Thật sự thì Boris Yeltsin đang nói chuyện với Tổng thống Bush lúc này, và ông Bush không có gì là quan ngại! Trên thực tế, ông ta còn ủng hộ!”

Ngày 8/12/1991 đi vào lịch sử với tuyên bố thành lập “Cộng đồng các quốc gia độc lập” với 3 thành viên sáng lập là Nga, Ukraine và Belarus, đồng thời cũng là ngày cáo chung Cộng hòa Liên bang Xã hội Chủ nghĩa Xô viết.

17 ngày sau (25/12/1991), tổng thống Nga Boris Yeltsin ký hủy bỏ Hiến pháp Liên bang Xô viết trước mặt Mikhail Gorbachev. Gorbachev từ chức và Liên Xô không còn tồn tại.

(Phần này theo nguồn của: Bộ ba những nhà lãnh đạo khai tử Liên Xô Dina Newman BBC Thế giới vụ: bbc.com/vietnamese/38428251)

HỆ QUẢ VẤN ĐỀ HẠT NHÂN CỦA UKRAINE SAU KHI LIÊN XÔ TAN RÃ

Vấn đề quan tâm bậc nhất của tổng thống Mỹ Goerge Bush trong điện đàm với Boris Yeltsin khi tuyên bố hủy bỏ Liên Xô chính là lực lượng vũ khí hạt nhân.

Sau khi Liên Xô sụp đổ, Ukraine trở thành cường quốc hạt nhân số 3 thế giới bao gồm 1.700 đầu đạn hạt nhân, 176 tên lửa liên lục địa và 44 máy bay ném bom chiến lược. Lực lượng hạt nhân của Ukraine nhiều hơn lực lượng hạt nhân của 3 cường quốc là Trung Quốc, Anh và Pháp cộng lại. Ukraine còn có một lực lượng quân đội với 780 000 lính, đứng thứ 2 ở châu Âu sau Nga.

Nhưng vì khó khăn về kinh tế, dưới sức ép của Mỹ và Nga, tổng thống Ukraine Leonid Kravchuk đã phải từ bỏ vũ khí hạt nhân.

Tháng 5 năm 1992, Ukraina ký Hiệp ước Cắt giảm Vũ khí Chiến lược (START) theo đó Ukraine đồng ý trao mọi vũ khí hạt nhân cho Nga và gia nhập Hiệp ước Không phổ phổ biến Vũ khí Hạt nhân. Đổi lại, Ukraine, Nga, Hoa Kỳ và Anh đã ký Bản ghi nhớ Budapest, năm 1994 là một thỏa thuận quốc tế về bảo đảm an ninh cho Ukraine sau khi Ukraine từ bỏ vũ khí hạt nhân. Ukraina phê chuẩn hiệp ước năm 1994, và tới năm 1996 Ukraine không còn sở hữu vũ khí hạt nhân nữa.

Năm 2014 tổng thống Nga Putin tiến quân vào Crimea bất chấp thỏa thuận Budapest năm 1994 về đảm bảo an ninh cho Ukraine. Một số nghị sĩ Ukraine đã đề nghị tái trang bị vũ khí hạt nhân cho Ukraine.

Cựu tổng thống Leonid Kravchuk hiện còn sống. Sau khi tổng thống Nga Putin đưa quân vào Crimea Ông sẽ nghĩ gì về quyết định giải giáp vũ khí hạt nhân năm 1994? Ông nghĩ gì về một Bắc Triều Tiên chỉ với mấy đầu đạn hạt nhân đã làm cho bao nước điên đầu?; Một Israel nhỏ bé sở hữu vũ khí hạt nhân làm khuynh đảo Trung đông?; Một Ấn độ, một Pakistan đua nhau phát triển vũ khí hạt nhân?; Một Trung Quốc đang gấp rút tăng cường kho vũ khí hạt nhân để dành quyền thống trị thế giới?

CÓ NƯỚC NÀO CÒN KỶ NIỆM CÁCH MẠNG THÁNG MƯỜI KHÔNG?

1. Sau khi Liên Xô tan rã (25/12/1991), nước Nga qua các đế chế quyền lực Yeltsin, Putin, Medvedev, Putin đã không kỷ niệm Cách mạng tháng Mười nữa.

Duyệt binh ngày 7/11 hàng năm là nhớ lại cuộc duyệt binh lịch sử ngày 7/11/1941. Khi đó quân đội Đức đang cách Matxcova 30 km. 28000 chiến sỹ đã đi thẳng ra mặt trận ngay sau khi kết thúc duyệt binh. Đừng hiểu nhầm duyệt binh ngày 7/11 hiện nay ở Nga là kỷ niệm Cách mạng tháng Mười.

2. Ngoại trừ Việt Nam, hiện nay trên thế giới không có nước nào kỷ niệm Cách mạng tháng Mười. Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, Cuba đều không nhắc đến Cách mạng tháng Mười vào ngày 7/11.

ĐẤT & NGƯỜI SÀI GÒN…

ĐẤT & NGƯỜI SÀI GÒN…

Đất Sài Gòn có đủ người tứ xứ, người Hoa, người miền Tây, miền Bắc, miền Trung, Cao Nguyên…ai cũng sống được, ai cũng sống thoải mái với cách sống và tư duy nguyên bản của mình hay của quê hương mình, mà không ngại đụng chạm hay phải nhập gia tùy tục gì cả.

Người Sài Gòn hay lắm, họ không quan tâm ai từ đâu đến, giàu nghèo, lý lịch ra sao, mà họ quan tâm đến cách sống thế nào.

Chính cuộc sống phiêu bạt của người đi khai hoang thuở xưa, tự nó giải thoát khỏi khuôn phép tôn ti dòng họ, làng xã để vươn đến tự do, khai phóng.Đó là lý do người Nam tiếp nhận rất nhanh các nền văn hóa khác nhau, văn hóa Chàm, văn hóa Khmer đặc biệt là văn hóa Âu Mỹ để hội nhập và phát triển.

Sài Gòn luôn đón nhận và dung nạp mọi luồng nhập cư lẫn tinh hoa văn hóa, ẩm thực và đồng hóa nó.Các cư dân tứ xứ hòa quyện vào nhau dần dà thay đổi, thay đổi lớn nhất là họ sẽ yêu Sài Gòn và từ từ trở thành Người Sài Gòn lúc nào không hay.

Rồng chầu xứ Huế, ngựa tế Đồng Nai
Nước sông trong đổ lộn sông ngoài
Thương người xa xứ lạc loài đến đây
Tới đây thì ở lại đây
Bao giờ bén rể xanh cây mới về.

TRẦN KHẮC TƯỜNG

Image may contain: one or more people, people standing, crowd and flower

CHẾT CHO ĐÚNG

CHẾT CHO ĐÚNG

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

Tôi không muốn chết vì bệnh, tôi muốn chết vì chết!

Ivan Illich đã viết thế. Vậy nghĩa là gì? Chẳng phải ta đều chết vì chết sao? Dĩ nhiên, thực sự chúng ta đều chết vì chết, nhưng trong quan niệm của chúng ta, thường chúng ta chết vì bệnh, hay vì xấu số, do ung thư, bệnh tim, tiểu đường hay do tai nạn. Đôi khi do cách nghĩ của mình, mà chúng ta thấy ta chết vì bệnh.

Đó là điều mà Ivan Illich đang cố nhấn mạnh. Phải đối diện và tôn trọng cái chết như một cảm nghiệm nhân sinh bình thường, chứ không phải như một thất bại về mặt y khoa. Chết là chuyện không thể nào tránh và phải hiểu đó là một mốc trưởng thành cần thiết, một sự mà chúng ta được định về mặt hữu cơ và tinh thần, chứ không phải là sự bừa bãi sai sót trong vòng đời, không phải là một sự bất thường có thể tránh được. Chúng ta cần hiểu cái chết như người phụ nữ đang lâm bồn chờ đứa con ra đời, không phải một chuyện bất thường hay một can thiệp y khoa nguy hiểm mà là như một sự triển nở trọn vẹn của tiến trình sống.

Chúng ta trả giá cho quan niệm sai lầm của mình về cái chết, một cái giá đắt hơn chúng ta tưởng. Khi xem cái chết là sự thất bại của y khoa hay một vận rủi, thì nó biến thành một bóng ma đe dọa, và một bóng tối đáng sợ mà chúng ta không dám đương đầu cách ý thức và không dám tìm hiểu nó.

Ernest Becker có nói về một thứ mà ông gọi là “chối bỏ cái chết” và cho rằng khi từ chối đối diện, và tôn trọng cái chết như một tiến trình tự nhiên thay vì một chuyện bất thường, là chúng ta đang tự bần cùng hóa mình vô cùng.  Khi sợ hãi một cách sai lầm đối với cái chết, thì ý thức mơ hồ về sự khả tử của chúng ta trở thành một góc tối mà chúng ta tránh xa.  Chúng ta phải trả giá cho điều này, ngược đời thay, khi sợ cái chết là chúng ta không thể sống cho đúng đắn.

Trong nhận thức về sự sống, Martin Heidegger cũng xác nhận như thế. Ông cho rằng mỗi chúng ta là “hữu thể hướng đến cái chết”, nghĩa là từ lúc sinh ra chúng ta đã có một tình trạng mãn tính gọi là cuộc đời, và chúng ta chỉ có thể gạt đi nỗi sợ sai lầm kia nếu mình sống đời mình với sự thật không thể bàn cãi đó. Chúng ta đang chết. Cách nói của ông có thể khiến ta thấy phức tạp, nhưng như Illich, ông nêu ra một điểm tích cực. Với Heidegger, xét cho cùng, chúng ta không chết vì bệnh hay vì vận rủi. Chúng ta chết vì tự nhiên có tiến trình của nó, và tự nhiên điều hành tiến trình đó, và chúng ta sẽ tận hưởng cuộc sống của mình hơn nếu như biết tôn trọng tiến trình tự nhiên đó, vì khi chấp nhận là mình biết trân quý hơn các thời khắc sống và yêu.

Mỉa mai thay, việc trợ tử, với mọi luận điệu phức tạp của nó cho rằng nó giúp chúng ta kiểm soát cái chết, lại là thứ khiến chúng ta chết vì bệnh chứ không phải chết vì chết.

Dĩ nhiên, muốn chết vì chết chứ không phải vì bệnh, không có nghĩa là chúng ta không xem trọng y khoa, và tác dụng của nó với sức khỏe và cứu mạng cho mình. Chúng ta bị cưỡng bách bởi bản chất, bởi những người thân yêu, bởi thường thức, và bởi một nguyên tắc không thể thay đổi trong luân lý, đòi chúng ta phải thực hiện mọi biện pháp y khoa thông thường có thể để gìn giữ sức khỏe. Y khoa hiện đại thật tuyệt vời, và nhiều người trong chúng ta, kể cả tôi, được sống đến hôm nay chính là nhờ y khoa hiện đại. Nhưng chúng ta cũng phải làm rõ rằng khi chúng ta chết, không phải vì thất bại y khoa, mà vì cái chết là cùng đích tự nhiên của chúng ta. Khi vừa sinh ra khỏi lòng mẹ, là đã xác định sẽ có một lúc chúng ta cần được sinh ra lần nữa từ lòng đất.

Hơn nữa, đón nhận cái chết như thế không phải là kiểu khắc kỷ, tiêu cực xóa bỏ mọi vui thú trong đời. Ngược lại, như bất kỳ ai từng rơi vào tình trạng cận tử, họ sẽ cho chúng ta biết cái chết sẽ làm cho mọi thứ trong đời càng quý giá hơn bao giờ hết, bởi họ không còn xem chúng là thứ mặc nhiên.

Cần chú ý điểm này. Không cần nói chuyện này với giới trẻ, những người chối bỏ cái chết dữ dội, và với nguyên do tốt. Dù người trẻ không nên cố ý lờ đi sự khả tử hoặc sống như thể mình sẽ không bao giờ chết, nhưng người trẻ chưa nên tập trung vào cái chết. Việc của họ là xây dựng tương lai cho mình và cho thế giới. Họ có thể đối diện với cái chết sau. Nói một cách ẩn dụ, là họ cần tập trung hơn vào việc nuôi dưỡng bào thai hơn là lo chuyện lâm bồn.

Và trong những lời dạy của Chúa Giêsu có một điều nghịch lý vô cùng. Ai cố giữ mạng sống mình thì sẽ mất, và ai thí mạng sống mình thì sẽ tìm được nó. Hẳn Ivan Illich sẽ đồng ý như thế.

Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim

Hòa thượng THÍCH TRÍ QUANG – Một con người quỷ quyệt đã chết!

Hòa thượng THÍCH TRÍ QUANG – Một con người quỷ quyệt đã chết!

Hòa Thượng Thích Trí Quang, một nhân vật quan trọng trong Phật Giáo Việt Nam cận đại, đặc biệt giai đoạn chiến tranh Việt Nam, viên tịch lúc 21 giờ 45 phút (giờ Việt Nam), ngày 8 tháng 11, 2019, theo thông báo phát đi vào ngày 8 tháng 11 từ chùa Từ Đàm, đứng tên Tỳ Kheo Thích Hải Ấn.

Thập niên 60 của thế kỷ trước, khi còn là thượng tọa, Hòa Thượng Thích Trí Quang là một lãnh đạo Phật giáo đầy quyền lực vào lúc mà sức mạnh của giáo hội Phật Giáo lên cao nhất. Ông đã là “người đã làm lung lay nước Mỹ”.

Ông là một con người làm kinh hoàng cho nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa.

Ông là một thiên tài bẩm sinh lãnh đạo chính trị, một con người tài giỏi vô song, ông đóng vai một thượng tọa phật giáo khổ hạnh, nhưng tâm của ông nham hiểm và độc ác khôn lường.

Xin tỏ lòng vô cùng khâm phục ông và cũng vô cùng khinh ghét ông. Nhưng tôi thật tâm công nhận ông là một nhân tài quý hiếm mà hồn thiêng sông núi đã un đúc cho dân tộc Việt Nam.

Rất tiếc! Nữa thế kỷ cuối cuộc đời ông đã tỏ ra MỘT CON NGƯỜI HÈN MẶC.

Image may contain: text

GIỜ LÂM CHUNG CỦA ALEXANDER ĐẠI ĐẾ

Tu Phung and Bòn Bon shared a post.
Image may contain: one or more people and people sitting
Anh Thư to Những câu chuyện thú vị

GIỜ LÂM CHUNG CỦA ALEXANDER ĐẠI ĐẾ

Trong giờ phút lâm chung, Alexander Đại đế triệu tập các cận thần của mình và nói với họ 3 điều ước cuối cùng của ông:

1. MỘT LÀ: Hãy để các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta.
2. HAI LÀ: Hãy rải tài sản của ta, bao gồm tất cả tiền, vàng, kim cương, đá quý trên đường đến nghĩa trang.
3. BA LÀ: Hãy để đôi bàn tay của ta được thả lỏng và để nó bên ngoài cho tất cả mọi người thấy.

Một trong những vị tướng của ông đã rất bất ngờ trước những yêu cầu bất thường này nên đã yêu cầu Alexander giải thích.

Alexander Đại đế đáp lại:

Ta muốn các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta để chứng minh rằng, khi đối mặt với cái chết, ngay cả những ngự y giỏi nhất trên thế giới cũng không có sức mạnh cải tử hoàn sinh.

Ta muốn rải hết tiền vàng trên đường để muốn mọi người biết rằng, sự giàu có về vật chất có được trên Trái Đất này thì sẽ phải ở lại Trái Đất.
Ta muốn bàn tay ta đung đưa trong gió, để muốn mọi người hiểu rằng, chúng ta đến với thế giới này bằng hai bàn tay trắng, thì chúng ta rời thế giới này cũng với hai bàn tay trắng.

Chúng ta sẽ không còn gì, sau khi tài sản quý giá nhất của chúng ta đã cạn kiệt đó là SỨC KHOẺ và THỜI GIAN

-ST-

Việt Nam hỗn loạn!

Lê Vi

Việt Nam hỗn loạn!

Tin nóng tại VN xảy ra liên tục, có khi trong một ngày cái sau chồng cái trước, cho nên những vụ việc mà nếu ở một nước dân chủ, yên bình thì nó có thể khiến dư luận, báo chí theo dõi rốt ráo lại nhanh chóng chìm xuống, ví dụ cái chết mờ ám của ông thứ trưởng Bộ GD, tòa nhà 7 tầng không phép mọc lên sừng sững trên đỉnh đèo Mã Pí Lèng…

Các vụ việc nghiêm trọng như thầy giáo sắp về hưu quan hệ tình dục khiến nữ sinh lớp 10 mang thai, cha dượng và vợ hờ cùng say ma túy bạo hành, dí thuốc lá vào vùng kín bé gái 6 tuổi, vụ “đầu độc” nguồn nước sinh hoạt của cư dân Hà Nội… đã mau chóng bị trôi đi!

Sự kiện bi thảm như 39 người nghi tất cả là VN chết trên đường nhập cư lậu, chỉ cần so sánh dư luận thế giới và dư luận chính người Việt sẽ thấy người Việt chạy theo cảm tính, không đi sâu vào nguyên nhân và do vậy phản ứng sẽ nhanh chóng bị khỏa lấp nếu có sự kiện tiếp theo.

Ngay cả vấn đề an ninh quốc gia, như vụ tàu HD Trung cộng cày nát vùng đặc quyền kinh tế, khi nó tạm rút đi, thì cũng không thấy ai nhắc đến nữa!

Và sự kiện nối tiếp sự kiện, toàn chuyện kinh thiên động địa, chứng tỏ thượng tầng kiến trúc rối ren, xã hội đang trong vòng xoáy hỗn loạn!

Nguyễn Đình Bổn

Vụ bà nội sát hại cháu ở Yên Thành – Nghệ An: “Mâu thuẫn âm ỉ từ miếng thịt trong bữa cơm”.

No photo description available.

Trinh Quoc Hau

Vụ bà nội sát hại cháu ở Yên Thành – Nghệ An: Theo tướng Cầu, GĐ công an Nghệ An “Mâu thuẫn âm ỉ từ miếng thịt trong bữa cơm”.

……”Khi dọn cơm ra thì bà có gắp cho ông một miếng thịt nhưng người con trai chửi, lấy lại miếng thịt ấy bỏ sang cho cháu T., người ông khóc và bảo thế này thì ông tự tử, nên bà rất tức giận”, ông Cầu cho biết.

Quá cay đắng ! Bi đát! Chúng ta đi qua thời kỳ đồ đá ,đồ đồng và giờ là thời kỳ đồ đểu, bi đát hơn cả thời chị Dậu!

KHỐN NẠN!

Lê Vi
 

KHỐN NẠN!

-Ngô Trường An

Theo phân tích của báo Dân Trí về những người buôn bán ở vỉa hè, đây là một hình thức kinh doanh siêu lợi nhuận.

Với lãi suất 2.000% như báo nói, thì có nghĩa rằng, người buôn bán ở vỉa hè, chỉ cần bỏ ra 100 ngàn tiền vốn thì lợi nhuận họ thu về được 2 triệu. Ngoài ra, những người bán xôi, bán trứng lộn dạo cũng kiếm tiền triệu mỗi ngày, vì, đây là kiểu kinh doanh 1 vốn 4 lời (báo DT). Không những người buôn bán ở vỉa hè kiếm được tiền triệu, mà trông (giữ) xe cũng thu nhập được 50triệu/tháng. (báo DT).

Dựa vào định hướng này, ĐBQH đề nghị chính phủ thu thuế những người bán hàng rong và buôn bán ở vỉa hè. ĐBQH cho rằng, đây là những doanh nghiệp siêu nhỏ, và, đã là doanh nghiệp thì phải đóng thuế?!

Nếu, đúng như báo chí định hướng để quốc hội đề nghị chính phủ thu thuế “các doanh nghiệp siêu nhỏ” ở trên. Thì, rõ ràng, các tập đoàn, tổng công ty nhà nước đang bị một đám lưu manh, tham lam, dốt nát lãnh đạo!

Tại sao những người dân không có vốn liếng, không có mặt bằng ổn định, chỉ có một cái dù che nắng che mưa mà họ kiếm được tiền triệu mỗi ngày. Còn tổng công ty, tập đoàn nhà nước đều được trang bị tận răng; cơ quan, nhà khách, kho bãi…toàn được bố trí nơi những khu đất vàng; ngân sách được đầu tư lút mũi, được chính phủ bảo lãnh vay nước ngoài; Và, chính phủ, quốc hội mỗi khi ra nước ngoài còn ưu tiên cho lãnh đạo, trợ lý tập đoàn, công ty đi miễn phí ra nước ngoài tìm kiếm đối tác; Được nhà nước quảng cáo không công, được ưu ái tăng giá, giảm thuế cơ cấu đủ kiểu…Thế mà, các tập đoàn, tổng công ty đó không những không kiếm được một đồng lời nào cho nhà nước mà ngược lại, càng lỗ nặng?

Nếu buôn bán ở vỉa hè, bán xôi dạo lãi suất khủng như thế, sao quốc hội không bảo mấy tên lãnh đạo các tập đoàn, tổng công ty nhà nước ra vỉa hè mà buôn? Nợ của các doanh nghiệp nhà nước hiện nay lên tới 1.500.000 tỷ có khả năng không trả nỗi? Quốc hội định hút máu của những người buôn bán ở đầu đường xó chợ này, để trả nợ thay cho doanh nghiệp nhà nước hay sao?

Khốn nạn vừa vừa thôi chứ!

No photo description available.
Image may contain: text