Những nhà khoa học lỗi lạc nhất tin vào thuyết vô thần hay hữu thần?

Những nhà khoa học lỗi lạc nhất tin vào thuyết vô thần hay hữu thần?

Trên tuyến xe lửa đi về Paris, có một thanh niên trẻ ngồi cạnh một cụ già. Chỉ ít phút sau khi đoàn tàu chuyển bánh, cụ rút trong túi áo ra một chuỗi mân côi và chìm đắm trong cầu nguyện. Người sinh viên quan sát cử chỉ của cụ già với vẻ bực bội.

Sau một hồi lâu, xem chừng không thể chịu nổi, anh ta mạnh dạn lên tiếng:

“Thưa Ông, Ông vẫn còn tin vào những chuyện nhảm nhí thế à?”

Cụ già thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, tôi vẫn tin. Còn cậu, cậu không tin sao?”

Người thanh niên xấc xược trả lời:

“Lúc nhỏ tôi có tin, nhưng bây giờ làm sao tôi có thể tin vào những chuyện nhảm nhí ấy được, bởi vì khoa học đã mở mắt cho tôi. Ông cứ tin tôi đi và hãy học hỏi những khám phá mới của khoa học, rồi ông sẽ thấy rằng những gì ông tin từ trước đến nay đều là những chuyện nhảm nhí hết.”

Cụ già nhỏ nhẹ hỏi người sinh viên:

“Cậu vừa nói về những khám phá mới của khoa học, liệu cậu có thể giúp tôi hiểu được chúng không?”

Người sinh viên nhanh nhảu trả lời:

“Ông cứ cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gởi sách vở đến cho ông, rồi ông sẽ say mê đi vào thế giới phong phú của khoa học cho mà xem.”

Cụ già từ từ rút ra trong túi ra một tấm danh thiếp và trao cho người sinh viên. Đọc qua tấm danh thiếp, người sinh viên bỗng xấu hổ đến tái mặt và lặng lẽ rời sang toa khác. Bởi vì trên tấm danh thiếp ấy có ghi:

Louis Pasteur, viện nghiên cứu khoa học Paris.

Louis Pasteur (Ảnh: biography.com)

Đọc xong câu chuyện trên, bạn cảm thấy thú vị hay băn khoăn nhiều hơn? Khoa học liệu có mâu thuẫn với tín ngưỡng vào Thần? Louis Pasteur là một trong những nhà khoa học vĩ đại nhất trong lịch sử, với những khám phá về vi trùng, tẩy trùng, về tiêm chủng, miễn dịch… Người đặt nền tảng cho ngành vi sinh vật học này từng phát biểu:

Một ít khoa học làm ta xa rời Chúa; nhiều khoa học làm ta quay về với Chúa

Lấy cảm hứng từ câu nói của Pasteur, bài viết này sẽ cố gắng tìm lại mối liên kết giữa khoa học và tín ngưỡng qua những dẫn chứng giản dị và dễ hiểu nhất.

Khoa học là gì?

Khoa học hiện đại đã thẩm thấu vào hầu như mọi lĩnh vực có liên quan tới cuộc sống con người, đến nỗi rất nhiều người đã coi khoa học hiện đại cũng giống như chân lý một cách không tự biết, còn “phi khoa học” lại trở thành một danh từ đồng nghĩa với sai lầm. Trên thực tế từ khoa học (Science) bắt nguồn từ trong chữ La tinh, nghĩa nguyên gốc là “học vấn”, căn bản là chuyện khác với chân lý.

Nói rộng ra, khoa học chính là không ngừng tìm kiếm những phương pháp để tiếp cận với quy luật của vũ trụ và thể hệ kiến thức được hình thành từ đó. Khoa học hiện đại là một bộ những hệ thống và thể hệ tri thức, dùng hình thức logic và phương pháp chứng thực làm cơ sở để nhận thức và tìm kiếm quy luật của thế giới vật chất, ở đây chúng ta gọi nó là khoa học thực chứng.

Từ nghĩa này, khoa học chứng thực hoàn toàn không đồng nghĩa với chân lý cuối cùng, và khoa học cần luôn sẵn sàng kiểm nghiệm lại sự vật và cập nhật theo sự phát triển nhận thức của con người. Đồng thời chúng ta cũng không thể đảm bảo rằng phương pháp tìm kiếm của khoa học thực chứng hiện đại là duy nhất để tìm kiếm chân lý của vũ trụ.

Tính hạn chế của khoa học

Cùng với sự phát triển chóng mặt, khoa học hiện đại cũng đã dần dần mang tới cho nhân loại nhiều vấn đề đau đầu. Một lớp những nhà khoa học có tầm nhìn xa đã bắt đầu nhận thức được giới hạn của khoa học hiện đại.

Cơ sở triết học của khoa học chứng thực đến từ phương Tây, đã phân chia thế giới hoàn chỉnh thành hai phạm trù độc lập: vật chất và tinh thần, do đó quan niệm về tự nhiên được thiết lập đã phân tách con người và tự nhiên, con người và thế giới, tâm và vật. Hậu quả của nó chính là không thể chứng minh được bản chất của hoạt động tinh thần, mối quan hệ giữa tinh thần và vật chất, tác dụng của tinh thần với vật chất, mà sinh mệnh của con người lại là một thể hợp nhất giữa tinh thần và vật chất.

Như vậy, hoạt động tinh thần nằm ngoài tầm mắt của khoa học thực chứng hiện đại, đạo đức lại chỉ là thuyết giáo thuần túy không có cơ sở vật chất, con người và tự nhiên cũng không còn là một thể hoàn chỉnh. Một trong những hậu quả của nó chính là sự đối lập giữa con người và tự nhiên. Sự phát triển của khoa học do con người đóng vai trò chủ đạo lại có những thiếu sót rất lớn:

  • James Watt phát minh ra động cơ hơi nước, từ đó đã mang lại cho Cách mạng Công nghiệp một thời đại mới sử dụng nguồn năng lượng nhiên liệu hóa dầu với quy mô lớn. Ai cũng không thể nghĩ được rằng nhân loại 200 năm sau sẽ vì vậy mà rơi vào khó khăn do hiệu ứng nhà kính.
  • Người ta cho rằng phát minh về chất làm lạnh mang tới cho nhân loại vô số tiện ích, không ai nghĩ tới vài chục năm sau, nó đã phá hoại tầng ô-zôn, gần như đã trở thành sát thủ hủy diệt nhân loại.
  • Cô-ca-in là loại thuốc công hiệu dùng gây mê trong ngành y, nhờ nó mà có nhiều sinh mạng đã được cứu. Nhưng ngày nay những người hút cô-ca-in đã dùng trăm phương nghìn kế để kiếm được nó. Không quá thổi phồng khi nói: Cô-ca-in hủy diệt mạng sống còn nhiều hơn số người nó cứu được.
  • Khi Einstein phát hiện ra phương trình chuyển hóa giữa năng lượng và khối lượng (E=MC^2), ông không thể ngờ vài chục năm sau, vũ khí hạt nhân lại trở thành thanh gươm treo lơ lửng trên đầu nhân loại.

(ảnh: bìa tạp chí Times)

Einstein từng nói“Khoa học là một công cụ có sức mạnh. Dùng nó như thế nào, rốt cuộc là nó mang lại hạnh phúc hay mang lại tai nạn cho con người, hoàn toàn quyết định ở bản thân mình, chứ không quyết định bởi công cụ.”

Theo Einstein, khoa học đối với nhân loại là phúc hay là họa, không thể giải quyết từ bản thân khoa học, chỉ con người tự mình mới có thể giải quyết. Về điểm này thì ông cho rằng, ngoài tôn giáo truyền thống (để phân biệt với tôn giáo bị pha tạp và biến chất) thì không giải pháp nào có thể so sánh được. Ông nói: “Nếu chúng ta cắt bỏ hết thảy tất cả những thứ sau này phụ thêm vào, đặc biệt là những thứ mà các giáo sĩ truyền giáo đã thêm thắt vào trong Đạo Ki-tô của Chúa Giê-su và đạo Do Thái của những nhà tiên tri kiến lập, vậy thì sẽ lưu lại những giáo nghĩa có thể chữa trị mọi bệnh tật của xã hội nhân loại.” Tại đây Einstein đã nhận thức được cục diện tương lai của khoa học hiện đại do tinh thần và vật chất bị tách rời nhau.

Một nhà máy đốt rác thải và quang cảnh khu vực xung quanh ở Bangladesh (ảnh: Foundation for Deep Ecology)

Rất nhiều những nhà khoa học tỉnh táo đã nhận thức được vấn đề này. Năm 1992, Liên Hợp Quốc đã tổ chức Hội nghị Môi trường và Phát triển thế giới tại Rio de Janeiro thuộc Brazil, với sự tham dự của các nguyên thủ quốc gia. Một bức thư có chữ ký của hơn 120 người đoạt giải Nobel đã được đưa tới hội nghị, khiến mọi người bừng tỉnh. Trong bức thư viết: “Nhân loại và tự nhiên đã ở vào thế xung đột mãnh liệt. Những hoạt động của nhân loại đã phá hoại nghiêm trọng môi trường và những tài nguyên trọng yếu, mà kiểu phá hoại này thường là không thể khôi phục lại. Nếu không kiểm điểm lại thì rất nhiều hoạt động của chúng ta sẽ đặt xã hội nhân loại và các loài động thực vật vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa có thể còn khiến cả thế giới đầy sự sống này trở thành một thế giới không thể duy trì bất kỳ phương thức sự sống nào mà chúng ta biết. Nhằm tránh những xung đột sắp tới, việc cải biến về bản chất (những hoạt động của con người) đã vô cùng cấp bách.”

Khoa học chân chính không phủ nhận thuyết hữu thần

Theo từ điển Oxford, trong một số tín ngưỡng như Cơ Đốc, Thần là từ dùng để chỉ đấng sáng tạo và cai quản vũ trụ, và nguồn gốc của tất cả quy phạm đạo đức, một sinh mệnh cao cấp. Trong một số tín ngưỡng khác, Thần còn là sinh mệnh siêu phàm hay một trí tuệ siêu thường, được con người thờ phụng. Như vậy, khái niệm “Thần” bao gồm cả Phật, Đạo, Thần bởi vì họ đều có trí huệ phi thường và năng lực vượt xa con người.

Nếu chỉ nói về bản thân sự phát triển khoa học, nó hoàn toàn không chứng minh Thuyết vô Thần.

Theo quan điểm tôn giáo chính thống, con người là do Thần tạo ra, con người phủ định sự tồn tại của Thần cũng giống như vi khuẩn được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm mưu đồ phủ nhận sự tồn tại của con người, là điều vô ích. Bởi vì từ phương pháp thực nghiệm của khoa học hiện đại, đối với việc chứng thực Thuyết vô Thần, cần phải yêu cầu phủ định sự tồn tại của Thần tại tất cả phạm vi thời gian và không gian trong toàn vũ trụ, điều này đương nhiên cũng bao gồm cả phạm vi không gian và thời gian mà con người vĩnh viễn còn chưa nhận thức được.

Vũ trụ cự đại, đa dạng, phức tạp như vậy, ai có thể bảo đảm được từ vĩ quan bao la tới vi quan vô hạn chỉ có con người là sinh mệnh cao cấp? Thậm chí ai có thể đảm bảo rằng hình thức tồn tại của sinh mệnh chỉ có thể dựa vào hình thức axit amin mà chúng ta biết?

Xem thêm: Video: Phạm vi vũ trụ mà con người đã biết

Nói sâu thêm một bước nữa, vũ trụ học hiện đại cho rằng vật chất tối (dark matter) chiếm 2/3 vũ trụ mà con người không thể quan sát, đo lường; tức là cho dù dùng hết kỹ thuật đo lường của nhân loại thì vẫn còn 2/3 vũ trụ chúng ta không hề biết. Vật lý lý luận hiện đại đưa ra lý luận thế giới phẳng, cho rằng vũ trụ của chúng ta không chỉ là không gian ba chiều như những gì chúng ta có thể cảm nhận được. Vậy thì ai có thể đảm bảo rằng không gian khác không có sinh mệnh cao cấp?

Nếu không gian khác tồn tại sinh mệnh cao cấp, nếu họ có sự từ bi vượt rất xa so với con người, có đại trí huệ, ngộ được những chân lý của vũ trụ và có năng lực siêu phàm, vậy thì với con người mà nói, họ chẳng phải là Phật, Đạo, Thần sao? Do đó, dù về logic, kỹ thuật, hay từ góc độ khoa học, thì đều chứng minh rằng Thuyết vô Thần không thể thao túng được.

Điều cần chỉ ra là chúng ta không phản đối bất kỳ một người nào tin thờ “Thuyết vô Thần”. Là một con người mà nói, tin Thần và không tin Thần lẽ ra nên là sự lựa chọn tự do không cần bàn cãi.

Trong xã hội thông thường sẽ có người tín ngưỡng hữu Thần và vô Thần hoàn toàn có thể cùng chung sống hòa bình. Nhưng khi chính phủ dùng thủ đoạn cưỡng chế nhồi nhét Vô Thần luận trong toàn xã hội, đàn áp tín ngưỡng vào Thần khiến mất đi tín ngưỡng của cả một xã hội, tất nhiên sẽ khiến hệ thống giá trị xã hội truyền thống vốn có mất đi chỗ dựa, từ đó dẫn tới toàn xã hội trượt xuống vũng bùn của chủ nghĩa vật chất, chủ nghĩa túng dục.

Giáo dục nhồi nhét làm méo mó khoa học, kìm kẹp tư tưởng

Lấy Trung Quốc làm ví dụ, khi Giang Trạch Dân viếng thăm nước Mỹ đã hỏi tổng thống Bill Clinton: Vì sao khoa học nước Mỹ lại phát triển như vậy mà vẫn có nhiều người tín ngưỡng tôn giáo? Đây chính là một trong những ví dụ điển hình cho kiểu tư duy “một ít khoa học.”

Kỳ thực, chính quyền Trung Quốc dốc toàn lực để nhồi nhét khoa học hiện đại, tuyên truyền cái gọi là “Thuyết vô Thần khoa học” mấy chục năm nay, vì sao đường đường một nước lớn với 1,3 tỷ dân lại chẳng có lấy một người đạt giải Nobel? (trừ Tu You You, mãi đến năm 2015). Còn những người hoa tại hải ngoại đạt giải Nobel ngược lại đều chưa từng bị nền giáo dục nhồi nhét?

Kỳ thực chính quyền nhồi nhét khoa học hiện đại, hoàn toàn không phải là vì phát triển khoa học kỹ thuật, mà thực chất là để đàn áp tín ngưỡng, kìm kẹp tự do tư tưởng. Nhưng điều cần cho sáng tạo khoa học chính là một môi trường tư tưởng tự do. Giáo dục nhồi nhét là cực lực đối lập với khoa học và tín ngưỡng, hình thành một xu hướng tư duy cứng nhắc trong đầu óc nhân dân, cho rằng tín ngưỡng vào Thần nhất định sẽ dẫn đến sự ngu dốt, dẫn đến “phản khoa học”, miêu tả những tín đồ tôn giáo là một nhóm người bị lừa gạt văn hóa thấp và tìm kiếm sự an ủi tâm linh.

Việc nhà khoa học tin vào Thần không hề ngăn cản thành tựu khoa học

Trên thực tế, lần giở lịch sử chúng ta sẽ thấy, những nhà khoa học vĩ đại trong thời kỳ khoa học phát triển đỉnh cao, gồm Copernicus, Descartes, Galileo và Newton đều tự xưng mình tuyệt đối tin vào Sáng thế chủ, cho rằng thế giới này, kiệt tác của Thần là có quy luật, đang đợi các nhà khoa học đi phát hiện chứng thực.

Nghiên cứu khoa học và tín ngưỡng vào Thần của cá nhân không phải là mối quan hệ như nước với lửa. Có một sự thực không thể phủ nhận, một lượng lớn những nhà khoa học lưu danh sử sách đều có tín ngưỡng tôn giáo, như:

  • Kepler – người đặt nền móng cho thiên văn học hiện đại,
  • Boyle- nhà tiên phong của hóa học hiện đại,
  • Faraday – người phát hiện ra nguyên lý điện giải,
  • Morse – nhà phát minh ra điện báo,
  • Maxwell – người phát hiện ra sự tương đương giữa cơ và nhiệt,
  • Master – nhà phát minh ra lý luận điện từ,
  • Dalton – người được vinh danh là cha đẻ của lý luận nguyên tử,
  • Mendel – người đặt nền móng cho di truyền học hiện đại,
  • Fleming – người phát minh ra thuốc kháng sinh Penicillin,
  • Pasteur – người sáng lập ra vi sinh vật học, đều là những tín đồ tôn giáo thành kính.

Một điều đáng nhắc tới là Newton – nhà vật lý học lỗi lạc, là một tín đồ Cơ Đốc thành kính. Trong nền giáo dục nhồi nhét, một số sách giáo khoa cố ý nói rằng những năm cuối đời Newton đã dấn thân vào tôn giáo và do vậy không có thêm sáng tạo gì, khiến con người hiểu lầm rằng rất nhiều phát hiện khoa học những năm đầu được dẫn dắt bởi thế giới quan của “Thuyết vô Thần”, còn những năm cuối đời, tín ngưỡng tôn giáo đã gây trở ngại cho việc sáng tạo khoa học. Nhưng sự thực là Newton đã sớm là một tín đồ Cơ Đốc trước khi theo đuổi nghiên cứu khoa học, mà cả đời ông tín ngưỡng vào Thần không hề thay đổi.

Khi Newton còn học tại trường Cambridge, ông đã sớm là một tín đồ Cơ Đốc thành kính. Ông thường hay viết những lời cầu nguyện của mình vào những chỗ trống trong sổ tay hay sách vở, thậm chí đến nay vẫn còn lưu giữ rất nhiều trong viện bảo tàng Anh. Ông cũng thường cùng với người bạn cùng phòng tên là Andrew Wiggins ra ngoài phân phát Thánh kinh cho người nghèo, gửi phúc âm tới cho họ.

Thậm chí những suy xét về khoa học của Newton cũng có mối quan hệ không thể tách rời với những lời cầu nguyện trong cuộc sống của ông. Ông thường nghĩ tới khoa học trong dòng suy nghĩ về tín ngưỡng, trong dòng suy nghĩ về khoa học ông cũng nhớ tới tín ngưỡng. Đến nỗi sau này giáo sư Manuel khoa lịch sử trường đại học New York trong cuốn “Newton truyện” của mình đã nói: “Khoa học cận đại khởi nguồn từ những mặc niệm của Newton về Thượng đế.”

Theo tiến sĩ Harriet Chad Zuckerman của trường Đại học Columbia nước Mỹ, năm 1977 trong tài liệu thống kê nổi tiếng “Anh tài khoa học – những người đoạt giải Nobel nước Mỹ”, từ năm 1901 khi thiết lập giải Nobel đến nay, trong 286 nhà khoa học đã đạt giải khoa học của nước Mỹ, 73% là tín đồ Cơ Đốc, 19% là tín đồ Do Thái.

Richard Feynman – nhà vật lý học nổi tiếng từng đoạt giải Nobel đã nói: “Rất nhiều nhà khoa học quả thực vừa tin tưởng khoa học vừa tin vào Thượng đế,” mà hai điều này lại có thể thống nhất một cách hoàn mỹ.

Von Braun – nhà khoa học hàng không hiện đại đã từng viết một đoạn như sau, có thể coi là lời giải thích cho Feynman: “Sự thần kỳ vô biên của vũ trụ chỉ có thể chứng thực đức tin của chúng ra rằng, chắn chắn có Đấng sáng thế. Tôi phát hiện ra rằng, việc lý giải một nhà khoa học không thừa nhận tính siêu thường của vũ trụ và một nhà thần học phủ nhận sự tiến bộ của khoa học đều khó như nhau.”

Phong Trần (T/H)

M.TRITHUCVN.NET
Louis Pasteur từng nói: “Một ít khoa học làm ta xa rời Chúa; nhiều khoa học làm ta quay về với Chúa”; bài viết về thuyết vô thần và hữu thần sẽ lý giải câu nói này

Chia sẻ của một người Trung Quốc về nước Mỹ: “Quốc gia của sự tin tưởng”

Trí thức Việt Nam
“Tôi gặp tiến sĩ Cao vào một ngày cuối tuần tại một quán cà phê ở thành phố Irvine ven biển phía tây nước Mỹ. Tiến sĩ Cao là một luật sư, đã sống ở Mỹ 26 năm, và cũng thường xuyên đi về giữa hai bờ Thái Bình Dương. Tôi hỏi ông: “Ông nghĩ rằng khác biệt lớn nhất giữa hai nước Trung Quốc và Mỹ là gì?”

Thật ra trong lòng tôi đã có câu trả lời rồi: tự do, mở cửa, pháp trị. Không ngờ câu trả lời của ông ấy không như tôi nghĩ: “Điều khác biệt lớn nhất giữa hai nước Trung Quốc và Mỹ đó là sự tin tưởng””

 

M.TRITHUCVN.NET

Tôi gặp tiến sĩ Cao vào một ngày cuối tuần tại một quán cà phê ở thành phố Irvine ven biển phía tây nước Mỹ. Tiến sĩ Cao là một luật sư, đã sống ở Mỹ 26 năm, và cũng thường xuyên đi về giữa hai bờ Thái Bình Dương. Tôi hỏi ông: “Ông nghĩ rằng khác biệt lớn nhất giữa hai nước Trung Quốc và Mỹ là gì?”

Thật ra trong lòng tôi đã có câu trả lời rồi: tự do, mở cửa, pháp trị. Không ngờ câu trả lời của ông ấy không như tôi nghĩ: “Điều khác biệt lớn nhất giữa hai nước Trung Quốc và Mỹ đó là sự tin tưởng”.

Dường như đọc được suy nghĩ của tôi nên ông lại nói thêm: “Không phải là tự do, bởi vì tự do không phải là điều mà chỉ một mình nước Mỹ có, 180 quốc gia trên thế giới đều có. Hơn nữa, Trung Quốc cũng không phải là không có tự do, chỉ là thiếu nếu xét về tính kết cấu…”

Tôi nhờ tiến sĩ Cao giải thích chi tiết hơn, ông nói: “Sở dĩ tôi cho rằng sự tin tưởng là điều khác biệt lớn nhất giữa hai nước Trung Quốc và Mỹ là bởi vì không tin tưởng lẫn nhau đã trở thành điều thông thường ở Trung Quốc. Ngược lại, sự tin tưởng giữa người với người là việc bình thường ở Mỹ. Ví dụ như khi mua hàng, dù cho là ở cửa hàng lớn hay nhỏ thì bạn cũng không phải lo lắng về việc bị lừa gạt giá cả, càng không cần phải nghĩ xem mình có mua phải hàng giả hay không, điều mà bạn cần suy nghĩ đó là món hàng này bạn có cần hay không, giá có thể chấp nhận được hay không mà thôi. Ngoài thức ăn ra thì những vật dụng sinh hoạt khác bạn đều có thể trả hàng vô điều kiện, không cần phải chứng minh lý do gì cả”.

Ông cho tôi một ví dụ: “Khi ăn nhà hàng ở Mỹ, tôi không cần phải lo về việc bị ăn dầu thải hay thịt heo, bò, gà có quá nhiều dư lượng chất kháng sinh, chất tăng trưởng, hoặc rau củ có quá nhiều chất bảo quản. Tôi chỉ cần phải xem món ăn có hợp khẩu vị hay không”.

Tôi hoàn toàn đồng ý khi ông ấy nói những điều này. Tại khách sạn ở Mỹ, dù cho là khách sạn lớn hay nhỏ, khi trả phòng đều chỉ cần giao thẻ phòng là đủ, không cần đợi nhân viên phục vụ vào kiểm tra phòng rồi mới kết sổ. Nhiều nhất thì nhân viên cũng chỉ hỏi một câu: Xin hỏi ông/bà có dùng đồ trong tủ lạnh hay không? Nếu trả lời không thì có thể đi ngay. Thủ tục cũng rất đơn giản: chỉ cần cho biết số đặt phòng trước trên website (nếu không có cũng không sao, nhưng không bảo đảm là có phòng trống) và trả tiền theo số tiền hiển thị trên trang web là được. Nếu dùng thẻ tín dụng thì có thể tôi còn nghĩ đến khoản thế chấp tín dụng, khách sạn không cần lo lắng gì cả, nhưng tôi thường trả bằng tiền mặt, có nơi cần tiền cọc, nhưng đa số thì không cần. Điều khiến tôi không hiểu đó là trong trường hợp không đặt cọc, vậy tại sao khách sạn lại không kiểm tra phòng trước khi kết toán?

Có lẽ đây chính là sự tin tưởng. Trong thời gian tôi đi du lịch Mỹ, gần như bất cứ nơi nào cũng đều thấy được sự tin tưởng.

>> Bữa sáng cầu nguyện toàn quốc: Đức tin của người Mỹ

Buổi tối đó khi gặp tiến sĩ Cao cũng là ngày tôi làm thủ tục nhận phòng, nghỉ ngơi một lát rồi đến quán cà phê gặp mặt trò chuyện. Khi tôi lấy tiền trong túi thì giật mình không thấy ví tiền đâu cả. Nếu như mất thật thì có nghĩa là chuyến đi Mỹ của tôi phải chấm dứt. Tiến sĩ Cao bảo tôi đừng gấp gáp, suy nghĩ cẩn thận xem lần cuối dùng tiền ở đâu. Lập tức tôi nhớ ra lần cuối dùng tiền ở quầy tiếp tân, thế nên tôi vội vàng chạy về khách sạn hỏi thử. May là ví tiền vẫn còn ở quầy. Nhân viên nói rằng cô ấy nhìn thấy một cái ví tiền trên bàn ở sảnh, không biết là của ai nên giữ hộ. Sau này tôi mới nhớ lại, sau khi trả tiền, tôi kéo hành lý ra sảnh ngồi nghỉ, rồi quên không cất ví tiền đi mà để trên bàn.

Sau khi xảy ra sự cố này, tôi trở nên rất cẩn thận, còn bạn tôi thì không hề lấy tôi làm gương gì cả, nhiều lần quên trước quên sau. Một buổi tối khác khi về đến khách sạn, đang định lên mạng thì phát hiện không thấy máy tính đâu cả. Suy nghĩ kỹ càng một lúc sau mới nghĩ ra rằng rất có thể đã để ở khách sạn trước đó rồi, nhưng vấn đề là dù cho ở khách sạn đó thì trong mấy ngày này không thể quay trở lại để lấy được, bởi vì là du lịch tự do nên lái xe không có mục đích, cứ mỗi ngày đi hơn 1000 cây số. Chúng tôi liên lạc với khách sạn thì họ nói máy tính để ở trên giường, và gói trong túi ngủ. Có vẻ như lượng khách của khách sạn này không quá nhiều, phòng vẫn còn để trống.

Cuối cùng chúng tôi bàn bạc với khách sạn, đến khi quay lại Los Angeles thì sẽ đến lấy máy tính, phía khách sạn nói rằng không thành vấn đề. Chín ngày sau chúng tôi quay lại lấy máy tính và trả xe, sau đó bay đi San Antonio. Do không biết có chuyến bay thẳng hay không nên chúng tôi tính luôn cả thời gian quá cảnh tổng cộng là khoảng 5 giờ đồng hồ. Sau khi xuống máy bay, bạn tôi nhận ra kính mát của anh ấy còn để ở trên chiếc xe trước đó. Giá trị của cặp kính mát còn đắt hơn cả máy tính, nếu mất thì rất tiếc. Chúng tôi gọi điện thoại đến công ty cho thuê xe, hỏi cả buổi trời nhưng họ nói không có trên xe, xem ra lần này không may mắn nữa rồi.

Chúng tôi bay từ San Antonio về San Diego rồi lái xe đến Los Angeles. Đến sân bay quốc tế Los Angeles, chúng tôi hỏi một nhân viên nhận lại xe xem thử có nhìn thấy một cặp kính mát hay không. Cô ấy mở tủ lấy ra một cặp kính mát và hỏi có phải hay không? Bạn tôi trả lời là phải, cô nhân viên lập tức đưa cặp kính mà không làm bất cứ thủ tục giao nhận nào cả, còn chúng tôi thì nhớ rõ lần trước khi trả xe, người nhận lại là nam chứ không phải cô gái này.

Thế nhưng nếu bạn cho rằng sự tin tưởng giữa người Mỹ với nhau chỉ bởi vì pháp luật nghiêm ngặt thì bạn xem thường họ quá rồi. Tiến sĩ Cao cho một ví dụ: “Ví tiền của bạn dù sao cũng là mất ở sảnh khách sạn, nhưng đó là không gian công cộng, rất khó xác định trách nhiệm pháp luật. Hơn nữa, nhân viên có thể không quan tâm đến”. “Vì thế cho nên khó mà dùng pháp trị để giải thích hành vi nói trên của người Mỹ. Họ làm như vậy không phải là bị tác động bởi bên ngoài, mà là xuất phát từ chính tấm lòng của họ. Đây là nền tảng thứ hai”. Thật vậy, người nhân viên chủ động cất giữ ví tiền chắc chắn không phải là do lo sợ gì cả mà xuất phát từ chính thiện ý của họ.

nước Mỹ
Theo một cuộc khảo sát, 76% tổng số người dân Hoa Kỳ nhận họ theo Ki-tô giáo. (Ảnh: Shutterstock)

>> Lời thề của tổng thống Mỹ

Có câu “làm việc tốt không khó, cái khó là cả đời làm việc tốt”, tức là: nếu như chỉ lần một lần hai, một năm hai năm làm việc tốt thì cũng có thể, nhưng luôn làm việc tốt thì lại không thể giải thích bằng lòng tốt nữa, bởi vì lòng tốt khó có thể duy trì. Vậy thì, động lực căn bản nhất cho việc không lừa dối, không gây hại cho người khác là gì? Tiến sĩ Cao cho rằng đó là sự “chân thật” trong tinh thần của đạo Ki-tô, đây chính là nền tảng thứ ba xây dựng nên lòng tin tưởng, và cũng là nền tảng quan trọng nhất. Thử nghĩ mà xem, một người Mỹ được sự ảnh hưởng từ tư tưởng của đạo Ki-tô, nếu như lừa dối người khác thì trong lòng họ sẽ cảm thấy dằn vặt, lo lắng bị Thượng Đế nhìn thấy. Để tâm hồn được bình lặng, không được nói dối, không làm việc lừa lọc. Để lòng yên tĩnh, tốt nhất là cả đời làm người chân thật. Từ ý nghĩa này, “chân thật” mới là nhân tố quan trọng nhất trong xã hội tin tưởng lẫn nhau của Mỹ.

Trong 22 ngày ở Mỹ, ngoài được bạn bè địa phương giới thiệu đến Universal Studio Hollywood chơi ra thì thời gian còn lại tôi cả ngày chỉ lái xe đi ngang qua. Dù rằng rất mệt nhưng lại khá vui, không chỉ bởi vì các yếu tố tự nhiên như phong cảnh đẹp, không khí trong lành v.v… mà hơn hết là do đi đến đâu cũng cảm nhận được sự tin tưởng giữa con người với nhau.

Sự tin tưởng là chất xúc tác giữa người với người, là chìa khóa mở ra một xã hội tốt đẹp. Sự tin tưởng tạo nên cái đẹp, có thể khiến tâm hồn được vỗ về và thăng hoa. Tuy rằng tin tưởng không phải là vạn năng, nhưng nếu có sự tin tưởng, tối thiểu có thể đảm bảo xã hội là nhân gian chứ không phải địa ngục.

Theo Yangcheng Evening News
Thanh Trúc

Tôi gặp tiến sĩ Cao vào một ngày cuối tuần tại một quán cà phê ở thành phố Irvine ven biển phía tây nước Mỹ. Tiến sĩ Cao là một luật sư, đã sống ở Mỹ 26 năm

Ông Trương Minh Tuấn cứ tưởng 200 ngàn USD là “quà mừng lên Bộ trưởng”

Đài Á Châu Tự Do
Ông Trương Minh Tuấn cứ tưởng 200 ngàn USD là “quà mừng lên Bộ trưởng”

Cựu Bộ trưởng Thông tin và Truyền thông Trương Minh Tuấn chiều 16-12-2019 khai trước tòa rằng, số tiền 200 ngàn Mỹ kim được Phạm Nhật Vũ đưa cho ông vào thời điểm được bổ nhiệm làm Bộ Trưởng năm 2016.

“Trước tết năm 2016, Phạm Nhật Vũ đến phòng làm việc của tôi để tặng hoa và một gói quà chúc mừng trúng cử Bộ trưởng Bộ Thông tin – Truyền thông. Chiều tối về nhà, mở gói quà thì thấy có 200.000 USD.

Lúc đầu tôi nghĩ là quà chúc mừng của Phạm Nhật Vũ khi mình lên Bộ trưởng.

Sau này mới nhận thức đó là tiền cảm ơn của Vũ khi tôi đã ký Quyết định 236 phê duyệt MobiFone mua AVG.

Tiền này là tiền thu lợi bất chính nên tôi đã khai và gia đình đã nộp trả lại trong quá trình điều tra”, mạng báo Thanh niên Online dẫn lời ông Trương Minh Tuấn nói tại tòa án.

Sáng 16/12/2019, hai cựu Bộ trưởng Thông tin và Truyền thông Trương Minh Tuấn và Nguyễn Bắc Son bị đem ra xét xử với cáo buộc nhận hối lộ 3.2 triệu đô la Mỹ từ Phạm Nhật Vũ trong thương vụ Mobifone mua AVG.

Nếu bị tòa tuyên là có tội, hai cựu Bộ trưởng có thể lãnh nhận mức án tử hình vì số tiền nhận hối lộ vượt mức 1 tỷ đồng.

Tuy nhiên, theo kết luận điều tra đại án MobiFone mua 90% cổ phần AVG, có 11 bị can được Cơ quan cảnh sát điều tra đề nghị cho áp dụng “chính sách hình sự đặc biệt”.

Trong đó có chủ tịch AVG Phạm Nhật Vũ (em trai ông Phạm Nhật Vượng), cựu Bộ trưởng Bộ Thông tin và truyền thông Trương Minh Tuấn… nhưng không có tên cựu Bộ trưởng Nguyễn Bắc Son.

Image may contain: 1 person, text

 Vì sao chúng ta phải tử tế? 3 câu chuyện suy ngẫm.

 Vì sao chúng ta phải tử tế? 3 câu chuyện suy ngẫm.

Câu chuyện 1

Vào buổi tối, tôi trò chuyện cùng một cậu bạn làm ở ngân hàng.

Anh ấy nói tuần trước có mua một quả dưa hấu ở cổng khu nhà, về nhà cắt ra thì thấy dưa có màu hồng nên nghĩ là chưa chín, bèn mang ra đòi chủ sạp đổi quả khác, dù sao thì mùa này dưa cũng không rẻ, không giống như mùa hè chỉ có mấy đồng thôi, nếu có bỏ đi thì cũng không tiếc.

Chủ sạp chẳng nói chẳng rằng, đổi ngay cho anh một quả khác. Anh này về nhà cắt ra, vẫn là màu hồng nên rất tức giận, sao lại chẳng có quả nào chín thế này và lại mang ra đòi hoàn tiền.

Chủ sạp giải thích vài câu, rồi cũng không chèo kéo nữa, cứ thế hoàn tiền. Anh ấy lại mua một quả dưa khác ở trong một siêu thị nhỏ ở khu dân cư và bảo cắt ngay tại chỗ, kết quả chẳng khác là bao, vẫn là màu hồng.

Anh ấy cảm thấy khó hiểu và hỏi, dưa hấu các người bán đều không chín thế à? Chủ siêu thị giải thích: đây là giống đặc biệt, thịt dưa có màu hồng, nhưng vẫn rất ngọt. Ông chủ vừa nói vừa lấy điện thoại ra cho anh ấy xem hình ảnh và giới thiệu về loại dưa này.

Thì ra là như vậy…

Anh ấy mang quả dưa về nhà ăn thử, quả thật là khá ngon, lúc này anh ấy mới biết là mình đã trách lầm ông chủ sạp kia rồi.

Anh ấy nhớ lại ông chủ sạp không giỏi nói chuyện, ngay cả một câu giải thích cũng không nói được, khi đó ngón tay của ông ấy đỏ ửng vì gió lạnh, anh cảm thấy rất khó chịu trong lòng, muốn trả lại tiền cho ông chủ sạp, nhưng lại cảm thấy ngại.

Anh ấy đấu tranh tâm lý một lúc rồi quyết định vẫn nên trả lại tiền cho chủ sạp, nếu không thì lòng mình sẽ cứ mãi bất an.

Sau khi tìm được ông chủ sạp và giải thích rõ tình hình để trả lại tiền cho ông ấy, ông chủ nói rằng không cần. Nhân lúc ông đang cân đồ cho khách, anh ấy trả lại thêm vài đồng cho ông ấy rồi quay người chạy đi.

Anh ấy nói mình vừa chạy vừa hát, giây phút ấy trong lòng vô cùng vui vẻ, thoải mái

Câu chuyện 2

Tôi đến trung tâm thương mại mua quần áo, có một thương hiệu thường không tổ chức các hoạt động giảm giá mà hôm đó lại giảm 10%, tôi bèn mua một chiếc áo len mà mình rất thích.

Người bán hàng đón tiếp tôi là một cô gái trẻ, trước ngực có đeo bảng tên thực tập sinh, cô bé nói chuyện rất ngại ngùng, tôi thử xong thì nhờ cô ấy in hóa đơn, sau đó tôi đến quầy thanh toán, rồi cũng không xem kỹ mà về nhà luôn.

Tối hôm đó, con gái xem quần áo mới của tôi và hỏi bao nhiêu tiền, tôi nói giảm 10% thì con gái cầm tờ hóa đơn rồi nói, không đúng đâu mẹ, người ta thu thiếu tiền của mẹ rồi.

Tôi xem thử thì đúng thật vậy, hẳn là cô bé ấy chưa có kinh nghiệm, trong lúc bối rối đã tính nhầm rồi. Con gái tôi hỏi phải làm sao bây giờ?

Tôi nói, ngày mai mẹ sẽ đi trả cho họ. Hôm nay cô bé bán hàng ấy hẳn là thu thiếu tiền, mà còn bị cấp trên mắng nữa.

Cả buổi tối hôm đó, trong lòng tôi cứ có cảm giác áy náy vì đã gây thiệt hại cho người khác.

Ngày hôm sau đi làm, tôi đến trung tâm thương mại để trả lại tiền, người trực quầy cảm thấy rất bất ngờ, họ không nghĩ rằng tôi sẽ chủ động đến bù thêm tiền, đây cũng không phải là lỗi của tôi.

Cô bé bán hàng đưa tôi đến quầy thu ngân để nộp đủ tiền rồi nói cảm ơn tôi rất nhiều lần và đưa tôi đến cửa thang máy.

Khi bước ra khỏi trung tâm thương mại, tôi cứ có cảm giác thoải mái khó tả, tôi lên xe mà cứ như thể nhảy tung tăng vậy, chồng tôi cảm thấy kỳ lạ rồi cười nói: “Dáng vẻ của em giống như một học sinh tiểu học vừa làm được việc tốt vậy, rất thú vị.”

Chồng nói thế thì tôi mới nhận ra, tâm trạng của mình rất sảng khoái, giống như đã trút được gánh nặng vậy.

Đôi lúc, sự thiện thương hoàn toàn không phải là ân nghĩa dành cho người khác, mà là tự làm cho chính mình hạnh phúc.

Câu chuyện 3

Vài ngày trước, một tài xế taxi chở cô bé khoảng 17 tuổi, anh hỏi đi đâu thì cô bé trả lời rất mơ hồ không rõ ràng, hơn nữa tâm trạng rất xúc động, nước mắt rơi lã chã.

Tài xế an ủi cô bé thì cô không nói gì cả. Sau khi đến nơi, cô bé trả tiền cho anh tài xế rồi xuống xe. Đến khi người tài xế lấy đủ tiền để thối thì đã không thấy bóng dáng của cô bé đâu nữa.

Nhưng trong lòng anh tài xế càng lúc càng cảm thấy bất an, lo cô bé gặp phải chuyện không hay, anh bèn quay lại con đường lúc nãy để tìm, cuối cùng thì anh nhìn thấy cô bé đang đứng ngây người nhìn xuống sông.

Anh vội vàng bước đến khuyên giải thì đột nhiên cô bé nhảy xuống sông, anh lập tức nhảy theo để cứu.

Những người đứng trên bờ nghe thấy tiếng kêu cứu nên đã giúp báo cảnh sát, sau đó cùng nhau đưa cô bé lên xe cấp cứu đến bệnh viện. Có người thắc mắc rằng vì sao anh tài xế lại làm như vậy?

Thì ra là cô bé ấy cãi nhau với gia đình nên nghĩ quẩn, nếu không nhờ gặp được anh tài xế thì hậu quả sẽ rất khó lường. Khi đó anh hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy rằng tâm trạng của cô bé này không ổn, sợ cô bé làm chuyện dại dột nên mới đi tìm. Anh nghĩ rằng nếu không đi tìm cô bé thì trong lòng anh sẽ luôn rất khó chịu, ngộ nhỡ cô bé xảy ra chuyện không may thì anh sẽ vô cùng hối tiếc.

Sự tử tế là gì? Có rất nhiều khái niệm. Khái quát thì đó là đối xử tốt với tất cả mọi người, biết đồng cảm với nỗi khổ, bao dung tha thứ cho sai lầm của người khác, có thể hiểu được sự khó khăn của một ai đó và dang rộng vòng tay đầy tình yêu thương cho họ.

Tử tế không phải là cố ý làm một điều gì đó cho người khác xem, mà là làm những việc tốt một cách hết sức tự nhiên, cũng không truy cầu được báo đáp, là để cho tâm hồn được thanh thản.

Thanh Tâm

From: TU-PHUNG

Đại diện Trung Quốc: Bắc Kinh coi căng thẳng Biển Đông là vấn đề nhỏ, Hà Nội coi là vấn đề lớn

RFA.ORG
Đại biện lâm thời Đại sứ quán Trung Quốc – Doãn Hải Hồng đã gặp gỡ báo chí ở Hà Nội để thông tin về tình hình quan hệ Việt – Trung cũng như chính sách đối ngoại của Bắc Kinh sau Đại hội Đảng 19.

Sài Gòn bây giờ

Sài Gòn bây giờ

Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc

Phụ nữ mặc áo dài ở Sài Gòn ngày càng hiếm, trừ những dịp để chụp hình. (Hình: Getty Images)

Sài Gòn bây giờ không thấy có người đẹp nữa! Xưa ra đường cứ thấy người ta vừa chạy xe vừa… ngoái đầu lại để nhìn gái đẹp, phụ nữ xinh đẹp! Bây giờ hết rồi! Bây giờ ra đường người con gái nào cũng trùm kín mặt, mang vớ dài tay, găng tay kín mít, áo khoác sùm sụp, đầu đội mũ bảo hiểm, chỉ chừa hai con mắt lom lom qua kính bảo hộ.

Ở trên cao nhìn xuống người người dày đặc, từng luồng từng luồng cuồn cuộn trôi đi, lâu lâu cụng mũ bảo hiểm một cái rồi mạnh ai nấy đi, cứ như đàn kiến…

Họ mặc quần short thật ngắn ra đường bất kể sáng trưa chiều tối. Nhờ đó mà cũng có thể nhìn ra người đẹp! Có điều hơi nguy hiểm cho giao thông công cộng vì đường sá không thông thoáng như xưa.

Áo dài thì khó mà tìm thấy nữa rồi – trừ trên sân khấu và sàn diễn thời trang. Con gái vì thế mà không còn yểu điệu, dịu dàng, tha thướt nữa. Ngay cả những ngày lễ Tết, ở đường hoa Nguyễn Huệ rực rỡ vậy mà cũng khó tìm thấy một tà áo dài.

Áo dài kiểu, áo dài thời trang chỉ thấy ở một số đền, chùa và mấy địa điểm chọn lựa để quay phim ảnh xã hội, thời trang, ca nhạc để lôi cuốn, dụ dỗ dân chúng.

Mọi người trở nên hấp tấp, vội vã, căng thằng hơn bao giờ hết. Cái lý do vì sao mất áo dài rồi phải trùm kín mít cả người như vậy thì ai cũng biết. Bụi khói mù trời. Không khí hừng hực, ô nhiễm… Môi trường đô thị ngày càng xấu đi.

Cây xanh tàn rụi. Cao ốc vùn vụt bốc lên! Đến năm 2020 thì Cộng Sản Trung Quốc sẽ sang làm chủ, xâm chiếm, cai trị, đô hộ điều khiển mọi thứ, mọi sự, mọi điều ở Việt Nam theo như Mật Ước thành đô 1990 trong đó các lãnh đạo CSVN đã buôn bán toàn thể đất nước, sơn hà, xã tắc và biển đảo cho CS Trung Quốc.

Vậy mà một số Việt Kiều và các công ty ngoại quốc vẫn nhào vô, chạy về đầu tư xây các cơ sở và các cao ốc như điên. Cộng Sản Việt Nam đã dụ dỗ, lọc lừa, mưu chước tài giỏi thật. Không trách gì quỷ vương Satan, Lucifer và các quỷ con của hỏa ngục cũng thua các mưu mô, mưu chước gian trá, lọc lừa của họ. Các tiệm ăn fastfood, các quán ăn đủ loại mọc lên như nấm. Năm nay đã có khoảng chừng Một Triệu Việt Kiều theo lời dụ dỗ ngọt ngào, gian trá của nhà nước CSVN nên đã đua nhau về ăn Tết, hưởng Xuân hoan lạc ở Việt Nam, nên họ đã đem tiền ngoại tệ về nuôi cho dân Sài Gòn được béo bổ, mập phì ra.

Ai cũng biết fastfood tới đâu thì các bệnh béo phì, tim mạch, tiểu đường, huyết áp… theo tới đó. Mà bệnh tật càng tăng nhiều thì… càng tốt chớ sao. Thuốc men, thực phẩm chức năng, quảng cáo ồn ào thì kinh tế càng phát triển. Thức ăn thức uống toàn là hương liệu, hóa chất, bột nêm độc hại… thế nhưng các thứ đó làm cho chuyện bếp núc trở nên đơn giản. Có một số quán ăn, tiệm ăn bình dân, công cộng lại có các nàng tiếp viên, tiếp thị và các nàng phục vụ chạy bàn… khỏa thân 100% trần truồng như nhộng để câu khách, và họ được phép làm như vậy. Thế là Việt kiều và các du khách ngoại quốc rủ nhau, kéo nhau về Việt Nam để hưởng các cảnh hoan lạc, thú vui nhục dục của thiên đường hạ giới Sài Gòn.

Cứ xem TV thì biết. Người nào người nấy già trẻ lớn bé mặt mũi bóng lưỡng, hí hửng chụp giựt nước uống thức ăn, nhảy nhót mừng vui tưng bừng mọi nơi mọi lúc!

Thức ăn fast food du nhập vào Sài Gòn ngày càng nhiều. (Hình: Getty Images)

Sài Gòn bây giờ cận thị quá trời! Trẻ con nứt mắt đã cận thị. Mẫu giáo tiểu học cận thị tùm lum.

Tiệm kiếng mở ra tràn ngập, góc nào cũng có.

“Chỗ nào rẻ hơn trả lại tiền!” Ấy cũng nhờ vi tính, game online, TV… các thứ ngày càng hấp dẫn. Thế giới nhỏ trong lòng bàn tay. Trẻ con sướng như tiên. Đồ chơi trên trời dưới biển khắp hang cùng ngõ hẹp.

Thỉnh thoảng kêu có hóa chất độc hại. Khi biết thì mọi thứ đã muộn rồi. Kể cả thuốc “cam” nổi tiếng một thời nay gây ngộ độc chất chì không thuốc chữa. Lạ là người ta vẫn cứ tin và vẫn cứ nhắm mắt uống càn, uống ẩu tả, mặc kệ nó!

Các loại sữa “thông minh” dành cho trẻ con ngày càng nhiều, khiến các bà mẹ không muốn cho con bú sữa mình nữa. Rõ ràng các thế hệ trước đây không được uống sữa thông minh nên có vẻ kém… thông minh?

Sài Gòn bây giờ loãng xương hơi nhiều. Đi ngoài đường thấy người ta lố nhố, tụ tập, tưởng gì, hóa ra đang túm tụm đo xương! Có người tử tế, vì sức khỏe cộng đồng, đem máy đo mật độ xương ra ngoài đường đo cho ông đi qua bà đi lại.

Ai cũng loãng xương kẻ ít người nhiều! Sau đó ai cũng mua một vài hộp sữa, một vài loại thuốc chống loãng xương là xong.

Sài Gòn bây giờ đua nhau sửa sắc đẹp. Ai cũng sửa được, không cần phải học. Ai cũng nên sửa, từ cô hoa hậu đến ca sĩ, người mẫu, cô hàng xén, anh doanh nhân.

Bơm vú, bơm mông, cắt mắt, xẻ mũi, chẻ cằm rào rào…

Ai cũng thành người mẫu, ca sĩ Hàn Quốc. Nhan sắc rộ lên khiến các nhà thơ bí lối, bí nguồn cảm hứng, không còn làm thơ được nữa!

Sài Gòn bây giờ trẻ con bỗng dậy thì sớm…

Không dậy thì sớm cũng uổng! Mọi thứ kích thích nhục dục, tình dục cứ rần rật chung quanh. Phim ảnh, internet, sách báo, phim dâm, phim con heo.

3-4x… các thứ đầy dẫy khắp nơi… Thức ăn thức uống béo bổ các thứ. Khí hậu nóng lên, nhiệt khí cơ thể lúc nào cũng nóng sôi lên, đòi hỏi, thèm khát tình dục. Bởi vậy tỷ lệ phá thai của các vị thành niên gia tăng một cách đáng lo ngại. Các thanh thiếu niên phần nhiều đua nhau sống cuồng, sống vội, sống ẩu tả, bừa bã, vô văn hóa, vô giáo dục, sống lăng loàn, ma túy, bất cần đời…

Tình trạng vô sinh cũng nhiều. Ly dị cũng gia tăng nhiều và mau. Người ta đua nhau mổ đẻ cho đúng giờ hoàng đạo. Các trẻ sanh non, suy hô hấp, thiếu dưỡng khí não, thiếu chăm nom, săn sóc tốt nên lớn lên bị các chứng bệnh tâm thần cả đống, cũng bộn.

Tóm lại, sức khỏe và các đường lối, các phương cách giáo dục cộng đồng ở Sài Gòn bây giờ có nhiều điều đáng suy gẫm… Sài Gòn đẹp lắm nay còn đâu. (Đỗ Hồng Ngọc)

TẬP SỐNG NHƯ GIOAN

TẬP SỐNG NHƯ GIOAN

          Toàn thể dân Israel đang trông chờ Đấng Mêsia xuất hiện để giải thoát họ khỏi cảnh lầm than. Do đó, dân chúng ghi khắc lời trong Sách Thánh: “Này đây, Ta sai tiên tri Elia đến cùng các ngươi trước ngày trọng đại và kinh khủng của Ta” (Ml 3, 23).  Dựa vào lời này, nhiều người dân Israel nghĩ rằng tiên tri Elia vĩ đại thời xưa sẽ xuất hiện một lần nữa để dọn đường cho Đấng Thiên Sai (Mt 17, 10).

          Để giúp cho dân chúng hiểu đúng lời của tiên tri Malakhi, Chúa Giêsu chỉ cho họ biết tiên tri Elia trong lời loan báo đó chính là Gioan Tẩy Giả.  Ông là vị tiên tri cuối cùng chuẩn bị cho Đấng Cứu Thế đến trần gian (Mt 11, 13).  Khi khẳng định Gioan chính là Elia, thì một cách gián tiếp, Chúa Giêsu cũng tự nhận mình là Đấng Cứu Thế, vì Gioan Tẩy Giả làm chứng về Ngài.  Thế nhưng, nhiều người Do Thái vẫn không đón nhận Chúa Giêsu, họ chờ đợi một Đấng Mêsia khác.

           Tin Mừng hôm nay góp một nét vẽ khắc họa nên chân dung Gioan Tẩy Giả: Chúa Giêsu xác nhận ông là người cao trọng nhất trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ; ông là hiện thân của ngôn sứ Êlia với sứ mạng kêu gọi người ta sám hối để chuẩn bị tâm hồn đón Đấng Cứu Thế.

          Cha của Gioan Tẩy Giả, là người thuộc ban Abina, tức là một tư tế phục dịch trong Ðền Thờ; và Elizabeth, mẹ của ngài, thuộc dòng dõi Aaron.  Cả hai ông bà là người công chính trước mặt Thiên Chúa, ăn ở tuân giữ mọi giới răn và lề luật của Ngài.  Nhưng cả hai người không có con và tuổi đã già cả.  Zacharia đến phiên mình vào dâng hương trong Ðền Thờ khi trúng thăm.

          Khi vào Ðền Thờ dâng hương, ông thấy thiên thần Gabriel hiện ra bên phải hương án và cho ông biết: Bạn ông sẽ sinh một con trai và tên con trẻ sẽ gọi là Gioan Tẩy Giả, và con trẻ này sẽ nên cao trọng trước mặt Thiên Chúa, ngài sẽ không uống rượu và thức có men, sẽ được tràn đầy Thánh Thần ngay từ trong lòng mẹ, sẽ đem nhiều con cái Israel trở về cùng Chúa là Thiên Chúa.  Và thiên thần Gabriel còn cho biết thêm: Con trẻ là người đi trước dọn đường cho Ðấng Cứu Thế đến.

          Chúa Giêsu nói kẻ bé mọn nhất trong nước trời còn cao trọng hơn Gioan.  Nghĩa là, một đàng, sứ mệnh của Gioan đã kết thúc vì có Đấng đã đến phục hưng nước Thiên Chúa.  Nhưng đàng khác, nước trời còn chịu nhiều bạo lực, nước trời này chưa đến thời toàn hảo, Đức Kitô chưa được hoàn toàn biểu lộ.  “Từ thời Gioan tới chúng ta ngày nay, nước trời phải chịu đau khổ vì bạo hành.”  Chính vì thế, Gioan Tẩy Giả đã sát nhập với tất cả những ai khẩn cấp kêu gọi đổi mới tâm can trong thế giới đang chịu đau khổ vì bạo lực, như: chiến tranh do chủng tộc, chiến tranh do chủ thuyết, chiến tranh do nội chiến, chiến tranh do phân hóa quốc tế.

          Chúa Giêsu cũng đã từng ca tụng Gioan với dân chúng đi theo và nghe Ngài giảng dạy.  Bằng lối văn đặt câu hỏi dồn dập, Ngài nhấn mạnh đến một số đức tính của Gioan.  Ta thấy thái độ cứng rắn không chịu thua sự dữ: “Các người đi ra sa mạc để coi cái gì?  Cây sậy rung trước gió ư?”  Gioan không phải là cây sậy.  Gioan đã dám đương đầu với sự xấu.  Gioan không nể vua Hêrôđê khi khuyến cáo vua không được lấy vợ của người anh cùng cha khác mẹ với mình là Philip.

          Thứ đến là việc từ bỏ mọi sự để sống nghèo khó.  Gioan không ăn mặc mịn màng và sống xa hoa.  Gioan chỉ vận tấm da thú, ăn những thức ăn đơn sơ tìm được nơi rừng hoang, như châu chấu, mật ong.  Sau cùng Chúa Giêsu nhấn mạnh đến sứ mệnh của Gioan: “Các người đi xem một tiên tri ư?  Ta bảo các người: và còn hơn một tiên tri nữa.”  Về ông đã có viết: “Này Ta sai sứ thần đi trước mặt ngươi để dọn đường cho ngươi.”

          Ngày nay, nhiều người trên thế giới vẫn chưa biết rằng Đấng Cứu Thế đã đến trần gian.  Một số người khắc khoải chờ đợi, một số khác cậy dựa vào tiền bạc, danh vọng, quyền lực như “vị cứu tinh” của mình.  Đức ái Kitô giáo thôi thúc chúng ta tiếp tục sứ mạng của Gioan Tẩy Giả là dọn đường cho Chúa Giêsu đến với tâm hồn của nhiều người chưa biết Chúa.

          Từ Gioan Tẩy Giả trở về sau, tức là từ khi Chúa Giêsu Kitô đem ơn cứu rỗi của Thiên Chúa đến cho nhân loại thì Nước Trời phải dùng sức mạnh mới chiếm lấy được và kẻ nào mạnh mẽ can đảm mới chiếm được.  Trước Chúa Kitô chưa ai có được ơn cứu rỗi cho đến khi Chúa Kitô chết trên Thánh Giá Ngài mới kéo tất cả mọi sự lên cùng Ngài.  Ai muốn nhận được ơn cứu rỗi đó phải qua cửa hẹp, phải vác thập giá mình mà theo Chúa mới vào được Nước Trời, vì ngày nào có sự khốn khó của ngày ấy.

          Gioan Tẩy Giả muốn cho dân chúng thấy Đấng đến sau ông còn cao trọng hơn ông vì Ngài đã vâng phục thánh ý Chúa Cha đến nỗi chấp nhận thân thận người phàm.  Lối sống của Chúa là lối sống đơn sơ, khó nghèo: Sinh ra trong hang bò lừa, sống lang thang rày đây mai đó, chết trần trụi trên cây thập giá… để cho thấy trần gian này không khống chế được Ngài.  Sứ mạng của Ngài là loan báo Nước Thiên Chúa mà chính Ngài đã thành lập.

          Nói đến Gioan Tẩy Giả, thường chúng ta nghĩ về ông như là con người được Thiên Chúa sử dụng cách ưu việt để làm công việc của Chúa.  Ông củng cố, kiến tạo lòng dân xứng đáng đón nhận Đấng Cứu Thế, nên ông cũng được gọi là Gioan Tiền Hô.  Tuy công trạng của ông rất hiển nhiên, mọi người công nhận và kính phục, nhưng chưa bao giờ Gioan nghĩ về cách gây ảnh hưởng cho mình nơi dân Chúa.  Ngược lại, ông luôn hướng dân Chúa đến Đấng cao cả xuất hiện sau ông, mà ông không xứng cởi quai dép cho Người.  Ông còn dạy người ta phải khiêm tốn, hạ mình và vâng phục để Chúa lớn lên: “Chúa phải lớn lên, còn con phải nhỏ lại.”  Như thế, Gioan gián tiếp nói với dân Chúa rằng, họ cần nghiêm túc thực hiện bài học luân lý về sự khiêm nhường, vâng phục để nhìn thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa đang đến.

          Để làm chứng về Đấng Cứu Thế, chúng ta không chỉ dùng lời nói mà còn dùng cả cuộc sống tràn đầy niềm vui.  Đó là niềm vui của sự gặp gỡ và đón nhận Chúa Giêsu, cách đặc biệt nơi Bí Tích Thánh Thể.  Niềm vui ấy cần được tỏa lan qua một đời sống sẻ chia với người nghèo khó, cảm thông với những mảnh đời bất hạnh, yêu thương hiệp nhất trong gia đình và trong cộng đoàn giáo xứ.  Chính khi sống tinh thần hiệp nhất và hiệp thông của cộng đoàn Thánh Thể, chúng ta đang dọn đường cho Đấng Cứu Thế đến với tâm hồn của mình và của nhiều người chưa biết Chúa.

 Sưu tầm

From: Langthangchieutim

Lơi chúc mừng Giáng Sinh đầy tâm tình và TÂM LINH của tổng thống Mỹ, năm 2018.

https://www.facebook.com/chinhtruc456/videos/2394415977491168/?t=4

Lơi chúc mừng Giáng Sinh đầy tâm tình và TÂM LINH của tổng thống Mỹ, năm 2018.

Tôi thiết nghĩ năm nay cũng vậy, vì họ tin vào Thiên Chúa. Họ làm công việc gì, điều gì, họ để Thiên Chúa lên trước hết. Nguyên việc đồng tiền Đôla của họ đã quá đủ chứng minh tất cả những điều đó “In God we trust” (Chúng ta tin vào Thiên Chúa)

– Con đường vô thần con đường đi vào cõi chết.
***

NGUYÊN VĂN LỜI CHÚC MỪNG GIÁNG SINH 2018 CỦA TỔNG THỐNG MỸ

Hôm nay là ngày tôi đã mong chờ trong suốt cả năm, là ngày mà chúng ta nghe đến, chúng ta nhắc đến và ước mơ đến. Là Tổng Thống, tôi rất vinh hạnh được gửi đến toàn thể người dân Mỹ và thế giới GIÁNG SINH AN LÀNH.
Từ những ngày lập quốc đầu tiên, người Mỹ đã biết rằng: Giáng Sinh là thời gian chúng ta CẦU NGUYỆN VÀ THỜ PHƯỢNG, với tấm lòng biết ơn và tử tế cho nền hoà bình và sự tái sinh ĐỐI VỚI NHỮNG KITÔ HỮU. Đây là một mùa Thánh, là ngày sinh của Đấng là Vua và là Đấng Cứu Chuộc – Chúa Giêsu.

Câu chuyện Giáng Sinh bắt đầu từ 2000 năm trước, về một người mẹ, một người cha và con trai của họ và một phần quà đặc biệt nhất – món quà từ tình thương của Chúa dành cho nhân loại.

Dù tín ngưỡng của bạn là gì, thì chúng ta đều biết ngày sinh của Chúa Giêsu và câu chuyện về cuộc đời phi thường này đã thay đổi vận mệnh của loài người.
Không có một khía cạnh cuộc sống nào mà không bị ảnh hưởng bởi cuộc đời Người. Nghệ thuật, âm nhạc, văn hoá, luật pháp và sự tôn trọng giá trị thiêng liêng của mỗi người trên thế giới.

Mỗi năm một lần vào Giáng Sinh, chúng ta hiểu rằng tinh thần chính của Giáng Sinh không phải rằng chúng ta có gì, mà là chúng ta là ai. Mỗi người chúng ta là con Thiên Chúa. Đó là lý do chúng ta ghi nhớ ngày kỷ niệm này, rằng chúng ta được kêu gọi hãy hy sinh vì người khác, hãy yêu thương người khác và hãy theo đuổi hoà bình trong tâm hồn và trên toàn thế giới.

Đặc biệt hôm nay tôi muốn cảm ơn các gia đình. Vào dịp Giáng Sinh, chúng ta càng hiểu nhau hơn bao giờ hết, rằng gia đình chính là nền tảng trong đời sống Mỹ. Và vì vậy, Giáng Sinh năm này, chúng ta hãy xin Chúa thương xót gia đình và đất nước này. Và chúng ta cầu xin rằng, đất nước này là nơi mà mọi đứa trẻ đều được sống trong một gia đình đầy yêu thương, một xã hội tràn đầy hy vọng và một quốc gia mạnh mẽ về đức tin.

Cảm ơn các bạn. Chúa ở cùng bạn và Chúa ở cùng nước nước Mỹ. Cảm ơn.
Giáng Sinh an lành và chúc mừng năm mới

Sao Thủ tướng lại chọn ông Nguyễn Đức Kiên?

 

 

BAOTIENGDAN.COM

SAO LẠI LÀ ÔNG KIÊN?

1. Nghe tin Thủ Tướng bổ nhiệm ông Nguyễn Đức Kiên làm Tổ trưởng Tổ tư vấn Kinh tế của Thủ Tướng mà choáng ván. Buồn cho Thủ Tướng 10 phần thì buồn cho Đất Nước 100 phần.

2. Theo mô tả thì vai trò của Tổ tư vấn Kinh tế của Thủ tướng rất quan trọng mà trong đó phải bao gồm những bộ óc sáng láng, những tài kinh bang tế thế có tầm nhìn chiến lược thập kỷ:

“Tổ có nhiệm vụ tư vấn cho Thủ tướng về các chiến lược, kế hoạch, đề án, chính sách phát triển kinh tế trong trung hạn và dài hạn; kế hoạch phát triển kinh tế-xã hội hằng năm.

Phân tích, dự báo, đánh giá tình hình, kết quả thực hiện kế hoạch phát triển kinh tế-xã hội, các chiến lược, đề án, chính sách phát triển kinh tế.

Tư vấn, khuyến nghị với Thủ tướng các biện pháp, giải pháp để nâng cao hiệu quả thực thi hoặc đề xuất sửa đổi, bổ sung các cơ chế, chính sách nhằm đạt được các mục tiêu đề ra.

Tư vấn, khuyến nghị với Thủ tướng các giải pháp, biện pháp ứng phó kịp thời với những biến động thất thường của tình hình kinh tế trong nước và quốc tế.

Tham gia ý kiến các báo cáo, đề án lớn về kinh tế của Chính phủ, Thủ tướng trình Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Quốc hội, Ủy ban Thường vụ Quốc hội theo chỉ đạo của Thủ tướng” (Vietnamnet.vn, 13/12/2019)…

3. Thế còn ông Nguyễn Đức Kiên là ai?

Theo những thông tin trên truyền thông thì ông Kiên nổi tiếng với những phát ngôn thuộc dạng không bình thường. Chẳng hạn như:

– Phạt người dân 90 triệu đồng vì đổi 100 đô la trong tiệm vàng là đúng (28/10/2018).

– Người dân nghèo dùng xe máy thì được miễn phí qua trạm BOT, vì vậy không ảnh hưởng gì (Người lao động, 07/9/2017).

– Chúng ta sống và làm việc theo luật. Luật đã quy định nó là “thu giá” thì ta gọi nó là “thu giá” (Người lao động, 24/5/2018).

– Hiện nay, trên thế giới, không nhà thầu nước nào có kinh nghiệm thi công đường cao tốc nhiều như các doanh nghiệp của Trung Quốc. Với các tiêu chí mời thầu như hiện nay, chỉ doanh nghiệp Trung Quốc mới đáp ứng được (25/5/2019).

Còn tiểu sử của ông Kiên cũng đầy những bất thường. Cụ thể là ông sang Đức học tập rồi ở lại, bỏ việc ở Việt Nam. Sau đó lại quay trở về mà vẫn vào lại được biên chế nhà nước ở chức vụ cao:

“Năm 1991, sau hơn 6 năm công tác ở Bộ Giao thông Vận tải Việt Nam, Nguyễn Đức Kiên nhận được học bổng cao học chuyên ngành quy hoạch giao thông tại CHLB Đức. Sau khi hoàn thành chương trình học, Nguyễn Đức Kiên ở lại Đức làm việc.

Mùa hè năm 1997, khi về Việt Nam chơi, ông Kiên nhận được lời khuyên từ các thủ trưởng cũ của mình về việc quay về Việt Nam làm việc vì đất nước đã thay đổi nhiều. Cuối năm 1997, ông Kiên quyết định bỏ việc ở CHLB Đức trở về Việt Nam mà lại vào được cơ quan nhà nước, làm chuyên viên tại Vụ Công nghiệp, Ban Kinh tế, TƯ ĐCS Việt Nam. Năm 2003 giữ chức Vụ trưởng (Wikipedia tiếng Việt).

AI KHÔNG NÊN VÀ AI NÊN VÀO TỔ TƯ VẤN?

1. Thủ Tướng không nên mời vào Tổ tư vấn những người từng giữ chức, hay đang giữ chức, cấp vụ cấp bộ thuộc biên chế. Bởi vì họ hoặc đã không xuất sắc khi đương chức, hoặc họ không nổi trội khi đang công tác hiện nay.

2. Thủ Tướng nên tìm kiếm các thành viên mới từ các doanh nghiệp tư nhân, những khuôn mặt hoàn toàn mới lạ. Thì lúc đó ngõ hầu Thủ tướng mới nghe được những mưu kế mới lạ.

3. Thủ Tướng nên cố gắng có được những lời khuyên từ các chuyên gia giỏi đến từ các nước có nền công nghiệp vượt trội như Nhật, EU, Mỹ.

MỞ RỘNG CÁNH CỬA CHO TUỔI TRẺ

Những người như ông Nguyễn Đức Kiên, không phải là không có cơ hội, mà đã có cả chục năm thi thố tài năng. Tài năng của ông Kiên đã bộc lộ hết rồi, bỏ đi không cần nuối tiếc.

Hãy mở rộng cánh cửa cho tuổi trẻ. Chính tuổi trẻ mới tràn đầy trí tuệ sáng tạo, và cuồn cuộn nghị lực hành động.

Nhìn sang các nước châu Âu, chẳng hạn như Phần Lan với nữ Thủ Tướng Sanna Marin 34 tuổi. Và Nội các mới của Phần Lan còn có các nữ bộ trưởng trẻ tuổi: Bộ trưởng Giáo dục Li Andersson (32 tuổi), Bộ trưởng Tài chính Katri Kulmuni (32 tuổi), và Bộ trưởng Nội vụ Maria Ohalu (34 tuổi).

Tân thủ tướng Phần Lan (thứ 2 bên phải) và một số thành viên nội các. Ảnh: internet

Cách xếp hàng lên chức của Việt Nam hàng chục năm qua đã làm thui chột tài năng sáng tạo của tuổi trẻ, làm nguội đi nhiệt huyết cống hiến vì không có cơ hội đúng vào lúc sung sức.

Thể thức bồi dưỡng cán bộ nguồn mấy chục năm qua cũng chỉ cho ra lò những thủ lĩnh cuộn tròn.

Hãy mở rộng cánh cửa tranh cử và thi tuyển để cho tuổi trẻ thể hiện thì mới có cơ hội làm cho đất nước hùng cường.

Sử dụng những người như ông Nguyễn Đức Kiên chỉ làm cho kinh tế nước nhà thêm thất thoát và đất nước càng thêm tụt hậu.

Sao Thủ tướng lại chọn ông Nguyễn Đức Kiên? Bởi AdminTD – 14/12/2019 Nguyễn Ngọc Chu 14-12-2019 SAO LẠI LÀ ÔNG KIÊN? 1. Nghe tin Thủ Tướng bổ nhiệm ông Nguyễn Đức Kiên làm Tổ trưởng Tổ tư vấn Kinh tế của Thủ Tướng mà choáng ván. Buồ…