Đài Á Châu Tự Do

https://www.facebook.com/RFAVietnam/videos/829363460820002/?t=20

Đài Á Châu Tự Do

1. Hà Nội: 1 người dân và 3 cảnh sát chết trong vụ đụng độ ở xã Đồng Tâm

2. HRW kêu gọi chính quyền Việt Nam cho phép quan sát viên quốc tế vào Đồng Tâm
3. Bộ Ngoại giao lên tiếng về vụ tàu hải cảnh Trung Quốc quay lại vùng biển Việt Nam

Vụ án Đặng Văn Hiến: cần truy tố các quan chức lấy đất của dân giao cho doanh nghiệp.

Hoa Kim Ngo and 2 others shared a link.

 

NGHIEPDOANBAOCHI.ORG
Vụ án Đặng Văn Hiến, người nông dân bị giới cầm quyền địa phương lấy đất giao cho doanh nghiệp. Anh nổ súng bắn chết người lái xe ủi làm thuê cho doanh nghiệp. Có một số người dân nói rằng Hiến giậ…

Sự khác biệt giữa thông minh và trí tuệ

Trí thức Việt Nam
Trên thế giới không có nhiều người thông minh, trong số 10 người thì chỉ có 1-2 người, còn người có trí tuệ thì lại càng hiếm thấy, trong số 100 người có khi không có lấy người nào. Ngay cả Socrates được công nhận là người trí tuệ cũng tự thấy rằng nếu xét theo yêu cầu về trí tuệ thì bản thân ông cũng là người vô tri.
 
About this website

M.TRITHUCVN.NET
Thông minh là một loại khả năng sinh tồn, còn trí tuệ lại là một dạng cảnh giới của sinh tồn. Trên thế giới không có nhiều người thông minh…

Ôm giữ tâm đố kỵ, hại người cuối cùng hại cả chính mình

Ôm giữ tâm đố kỵ, hại người cuối cùng hại cả chính mình

Người xưa khi dạy con thường nói, thấy người khác có được điều tốt thì hãy vui mừng cho họ giống như bản thân mình đạt được, còn khi thấy người khác gặp chuyện không may thì cũng nên khởi tâm đau xót giống như bản thân mình gặp phải vậy. Nếu một người luôn ganh ghét đố kỵ khi người khác thành công và cảm thấy hả hê trước thất bại của họ thì sao có thể chung sống hòa hợp với người khác đây?

Vậy nên mới có câu: “Khi thấy người khác có được điều tốt, phải vui như người đó chính là bản thân mình; khi thấy người khác chịu mất mát, đừng cười trên nỗi đau của họ”. Người xưa tin rằng, nếu một người luôn ôm giữ thiện tâm như vậy, Trời xanh nhất định sẽ che chở phù hộ cho họ.

Thật vậy, người không có tâm đố kỵ thì đối với những ai hơn mình về dung mạo, giàu có, tài hoa, hạnh phúc, họ nhất định sẽ chúc phúc và thể hiện sự vui mừng từ đáy lòng. Chỉ cần là vậy thì tu dưỡng của họ đã vượt trên người thường rất nhiều rồi. Trái lại, một người mang tâm đố kỵ quá mạnh, dù có biểu hiện ra hay không thì lúc nào cũng đều khiến bản thân sống trong sự bất mãn, thậm chí còn ác ý phỉ báng, làm tổn hại người khác, kết quả cuối cùng hại người hại mình. Trong lịch sử, không thiếu những câu chuyện như vậy.

Ví như Thân Công Báo trong truyện Phong Thần Diễn Nghĩa được biết Nguyên Thủy Thiên Tôn cử Khương Tử Nha đi phong Thần, trong tâm vô cùng bất bình. Bởi trong con mắt của Thân Công Báo, thời gian tu luyện của Khương Tử Nha chẳng qua chỉ tầm 40 năm. Còn mình thì đã tu hành hơn cả nghìn năm, bản sự cũng rất to lớn, sao lại không để cho mình đi phong Thần? Thế là, dưới sự xui khiến của tâm tật đố, Thân Công Báo không màng đến bạo ngược vô đạo của Trụ Vương, làm đủ mọi cách cản trở Khương Tử Nha thảo phạt Trụ Vương, khiến vô số sinh linh đồ thán, hàng nghìn hàng vạn người tu Đạo bị hủy trong trận chiến.

Về sau Thân Công Báo bị đè dưới núi Kỳ Lân của Ngọc Hư cung, còn bị mang ra lấp Bắc Hải. Khương Tử Nha sau khi tiêu diệt nhà Thương, thấy Thân Công Báo thân bại danh liệt như vậy vẫn phong cho là Đông Hải Phân Thủy tướng quân, bởi dù sao thì ông ta cũng có nghìn năm đạo hạnh.

Tranh vẽ minh họa Thân Công Báo 

Nhà Lưu Tống thời Nam Bắc triều cũng có lưu truyền rộng rãi một câu chuyện về tâm đố kỵ hại mình hại người. Thời Tống Văn Đế, có người tên là Ân Cảnh Nhân, có ông cố từng phụng sự trong triều, ông nội cũng giữ chức quan hiển hách. Bởi ông cũng có thành tựu nên được Tư đồ Vương Mật yêu mến mà gả con gái cho. Cảnh Nhân không chỉ thông hiểu văn chương mà còn nhanh nhẹn, có tư chất, miệng không nói nghĩa lý nhưng lại hiểu sâu nguyên tắc. Với quy chế lễ nghi triều đình, pháp lệnh của quốc gia, ông đều ghi chép cẩn thận không sót cái nào. Những người quen ông đều biết ông có chí lớn, ôm giữ hoài bão trong đời. Con đường công danh của ông cũng vô cùng thuận lợi. Tống Cao Tổ còn cho ông giữ chức quan Thị tòng của Thái tử. Thời Thiếu Đế, ông được bổ nhiệm làm Tả vệ tướng quân.

Đến thời Tống Văn Đế, Ân Cảnh Nhân còn được nhậm thêm chức Thị trung. Khi đó, ông cùng với Thị trung Tả vệ tướng quân Vương Hoa, Thị trung Phiêu kỵ tướng quân Vương Đàm Thủ, Thị trung Lưu Trạm, cả bốn người đều là quan Thị trung, đều ở phủ Tể tướng. Tất cả đều nhờ vào khí độ phi phàm, tài năng xuất chúng mà nổi danh một thời, trong đó Ân Cảnh Nhân và Lưu Trạm là đôi bạn chí thân, cả hai từng giao ước với nhau rằng: “Dẫu là giàu sang hay nghèo hèn cũng không quên nhau!”.

Về sau, Cảnh Nhân được đề bạt trước, nhậm chức Thượng thư Bộc xạ, trở thành người thân cận bên cạnh Hoàng thượng, còn Lưu Trạm thì nhậm chức ngoài triều. Bởi mấy vị trọng thần lần lượt qua đời, Cảnh Nhân không quên lời giao ước khi xưa nên đã mấy lần tiến cử Lưu Trạm với Văn Đế, nhờ vậy Lưu Trạm được vào triều lo liệu việc triều chính.

Nhưng điều Ân Cảnh Nhân không ngờ đến chính là Lưu Trạm không những không cảm kích mình, trái lại còn cho rằng Ân Cảnh Nhân không đáng nhận được đãi ngộ cao hơn mình, trong tâm rất căm phẫn bất bình. Trước mặt Văn Đế, ông thường nói những lời gièm pha bóng gió về Cảnh Nhân. Văn Đế vì để dập tắt nỗi bất mãn của Lưu Trạm nên đã đề bạt hai người cùng lúc, phong thêm cho Ân Cảnh Nhân chức Trung thư lệnh, Trung hộ quân, Lưu Trạm thì nhậm chức Thái tử Chiêm sự (chức quan cung cấp mọi việc cho Thái tử), từ cấp bậc mà xét vốn không phân cao thấp. Nhưng Lưu Trạm vẫn không hài lòng, bởi thực quyền của Ân Cảnh Nhân vẫn lớn hơn mình, Lưu Trạm vì thế càng thêm đố kỵ.

Lưu Trạm biết rõ Văn Đế rất tín nhiệm Cảnh Nhân, liền ngấm ngầm câu kết với em trai của Văn Đế là Bành Thành vương Lưu Nghĩa Khang nói lời gièm pha Cảnh Nhân trước mặt Văn Đế. Thỉnh thoảng Văn Đế đem những lời này nói lại với Cảnh Nhân. Cảnh Nhân từng than thở với người thân bạn bè rằng: “Ta tiến cử Lưu Trạm vào triều, không ngờ ông ta lại cắn ngược lại ta”. Ông bèn cáo bệnh từ chức, nhiều lần dâng biểu lên hoàng đế xin được từ chức, nhưng trước sau không được phê chuẩn. Văn Đế để ông ở nhà dưỡng bệnh, và cử người trông nom ông.

Lưu Trạm lại không vì sự nhường nhẫn của Cảnh Nhân mà bớt phóng túng hành vi của mình, trái lại còn bàn tính cùng Bành Thành vương sai người giả dạng thành đạo tặc mưu sát Cảnh Nhân bên ngoài. Ông ta cho rằng dù Văn Đế có biết được thì đại khái cũng sẽ không trách phạt, bởi rốt cuộc Văn Đế sẽ không vì chuyện này mà tổn hại tình cốt nhục. Có lẽ Văn Đế đã phát giác được âm mưu của hai người họ, nên đã bí mật đưa Cảnh Nhân đến dinh thự của Phàn Dương vương, và cho người canh phòng nghiêm mật, vậy nên âm mưu của bọn người Lưu Trạm không được như ý.

Cảnh Nhân nằm trên giường suốt 5 năm, tuy không gặp mặt Hoàng đế nhưng hai bên vẫn thư từ qua lại với nhau, mỗi ngày khoảng hơn 10 bức. Các việc triều chính lớn nhỏ hoàng đế đều hỏi qua ông. Nhưng họ qua lại với nhau vô cùng kín đáo, vậy nên người ngoài không ai biết được bí mật này.

Tâm đố kỵ đã khiến Lưu Trạm điên cuồng mất hết cả lý trí, ông bí quá hóa liều, ngấm ngầm cấu bè kết đảng, vạch kế hoạch muốn đưa Lưu Nghĩa Khang lên làm Hoàng đế. Bởi duy chỉ có đưa Lưu Nghĩa Khang ngồi lên ngôi Hoàng đế mới có thể đẩy Ân Cảnh Nhân vào chỗ chết. Âm mưu phiến loạn của ông rất mau đã bị Văn Đế phát giác, Lưu Trạm cùng bè đảng của mình đều bị bắt. Hôm Lưu Trạm bị bắt, Ân Cảnh Nhân sai người sửa sang áo mũ cho ông. Bởi ông nằm trên giường đã lâu như vậy rồi, thủ hạ dưới trướng đều không biết dụng ý của ông. Buổi tối hôm đó, Hoàng đế triệu kiến Cảnh Nhân, giao Lưu Trạm cho ông xét xử. Lưu Trạm vì mưu đồ phản nghịch nên bị khép vào tội chết.

Bài học về việc tâm đố kỵ khiến cho bạn bè trở mặt thành thù tương tự như vậy còn có Tôn Tẫn và Bàng Quyên thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Hai người vốn là đồng môn với nhau, Tôn Tẫn giỏi giang hơn Bàng Quyên. Bàng Quyên luôn đố kỵ Tôn Tẫn. Sau khi làm tướng nước Ngụy, bởi lo sợ Tôn Tẫn sẽ có được thành tựu hơn mình, Bàng Quyên đã mời Tôn Tẫn đến chơi nhà, rồi đặt điều vu cáo hãm hại, chặt đứt đôi chân, thích chữ lên trên mặt của Tôn Tẫn. Về sau, Tôn Tẫn giả điên trốn thoát được, sau khi đến nước Tề được phong làm quân sư, về sau trong trận chiến đã giết chết Bàng Quyên.

Một tấm gương khác là Lý Tư và Hàn Phi thời Tần Thủy Hoàng. Lý Tư khâm phục tài học của Hàn Phi, bèn đem văn chương do Hàn Phi viết cho Tần Thủy Hoàng xem. Tần Thủy Hoàng xem xong rất tán thưởng Hàn Phi, muốn đưa ông về Hàm Dương. Nhưng Lý Tư sinh tâm đố kỵ, đã nói xấu Hàn Phi, khiến ông bị tống giam vào ngục. Lý Tư tiếp tục thừa cơ đầu độc chết Hàn Phi. Về sau, khi Tần Thủy Hoàng băng hà, Lý Tư đã thông đồng với hoạn quan Triệu Cao hãm hại công tử Phù Tô và lập đứa con còn nhỏ của Tần Thủy Hoàng là Hồ Hợi lên ngôi. Thế nhưng dù có công lao phò trợ như vậy, Lý Tư lại bị Triệu Cao hại chết, chém bêu đầu ở cổng thành, đồng thời tru di ba họ. 

Đại văn hào của nước Pháp là Victor Hugo từng nói một câu như thế này: “Người có tâm đố kỵ đều rất đáng buồn”. Kinh điển nhà Phật cũng có câu: “Bi ai lớn nhất của đời người là ganh tị”. Tâm đố kỵ quá lớn mạnh dễ khiến người ta phát cuồng và có những hành động thiếu lý trí, kết cục đẩy bản thân xuống vực thẳm, hại người hại mình, thật đáng buồn thay!

Vũ Dương

From: Thay Dinh Nguyen

Nước Mỹ – Quyền lực và trách nhiệm

No photo description available.
Le Tu Ngoc

Nước Mỹ – Quyền lực và trách nhiệm

Nếu bị đánh ở nơi công cộng, hung thủ lại trốn thoát biệt tăm, bạn có thể yêu cầu chính phủ bồi thường. Sao có thể xảy ra chuyện đó? Rõ ràng chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến chính phủ cả. Nhưng các luật sư Mỹ sẽ giải thích cho chúng ta rằng: “Chính phủ phải chịu trách nhiệm bởi vì có tội phạm làm hại bạn. Bạn bị thương phải đi khám bệnh, bị tổn thất về tinh thần và thể chất không đi làm được. Tất cả những điều này chính phủ phải chịu trách nhiệm”.

Nhiều người nước ngoài có thể thấy rằng đó là một suy nghĩ ngược đời. Lỗi chẳng phải ở chính phủ. Chẳng phải chính phủ vẫn luôn trấn áp, bài trừ tội phạm đó sao? Như vậy chẳng phải đã là quá đủ hay sao? Nhưng người Mỹ nghĩ khác. Họ truy cứu trách nhiệm của chính phủ ở một tầng sâu hơn.Công dân không được bảo vệ tốt, kẻ phạm tội lại trốn thoát, đó là lỗi ở chính phủ.

Có một nhà văn Trung quốc ở Mỹ vì xích mích mà ra tay đánh người ta, tự cho là mình có lý. Anh ta sẵn sàng chấp nhận chịu phạt để đánh người nhưng không thể ngờ rằng một cú đấm của mình lại nghiêm trọng đến vậy. Anh phải mất một số tiền rất lớn thuê luật sư mới có thể đạt được thỏa thuận bồi thường với người bị hại, còn bị phạt tù 1 ngày, 100 giờ lao động công ích tại địa phương và 2000 đô la.

Anh ta bao biện rằng: “Việc đánh người tôi thừa nhận nhưng tôi muốn xác nhận là tôi đánh người ta là việc quang minh chính đại, là có lý, nói cách khác là người ta đáng bị đánh”.

Luật sư cho anh biết: “Anh hoàn toàn không hiểu pháp luật Mỹ. Người ta có đáng bị đánh hay không thì lại là chuyện khác, không liên quan đến vụ án này. Quan tòa vụ kiện này chỉ muốn biết anh có đánh người hay không thôi. Nếu người ta nợ tiền anh hoặc lừa đảo anh, làm cho anh bị tổn thương về thân thể, tinh thần, thì anh có thể khởi kiện người ta. Đó lại là vụ một kiện khác”.

baomai.blogspot

TỪ NGU DỐT TỚI ĐỘC TÀI

Image may contain: one or more people
No photo description available.
Từ Thức

TỪ NGU DỐT TỚI ĐỘC TÀI

Tại sao giáo dục ở những nước độc tài không thể là một giáo dục khai phóng ? Tại sao giáo dục ở những nước toàn trị phải là giáo dục ngu dân ?. Tại sao giáo dục ở những xứ độc tài không thể cải thiện, chỉ nên dẹp bỏ ?
Nhiều người đã trả lời:
-Sự ngu dốt bao giờ cũng dẫn tới thân phận nô lệ ( tục ngữ Tây Ban Nha)
-Mầm độc tài nẩy nở trên đất ngu dốt ( George Orwell )
-Nô lệ là con đẻ của sự ngu dốt ( Pythagore )
-Cái vô tâm, bất cần, vô cảm còn tai hại hơn cả sự ngu dốt ( tục ngữ Pháp )
– Chỉ có cái ngu dốt là chẳng cần học ( Gérard de Nerval )
-Sự ngu dốt đóng một vai trò đáng kể trong tiến trình của lịch sử nhân loại ( Raymond Aron )
-Bạn sẽ sững sờ khi biết tất cả hậu quả kinh hoàng của sự ngu dốt ( Françoise Giroud )
-Cái đại họa chính của nhân loại không phải là sự ngu dốt, mà là sự từ chối hiểu biết ( Simone de Beauvoir )
-Chung quanh tôi, thiên hạ kết án sự dối trá, nhưng tìm mọi cách tránh né sự thực ( S. de Beauvoir )
-Những người sống lâu trong bóng tối rất sợ ánh sáng. Họ phản ứng hung bạo mỗi khi có ánh sáng rọi vào.
-Chỉ khi nào người dân thông minh, lúc đó người dân mới có chủ quyền ( Quand le peuple sera intelligent, alors seulement le peuple sera souverain. Victor Hugo )
-Khi người ta không biết mình là ai, người ta vui mừng được một chế độ độc tài lo mọi chuyện cho mình ; và, khi người ta đặt mình dưới bóng một ông chủ, một tư tưởng duy nhất, người ta trở thành cực đoan, cuồng tín ( Boris Cyrulnik )
-Cực đoan, cuồng tín là kẻ thù không đội trời chung của dân chủ và là đồng loã tích cực nhất của độc tài, vì vậy độc tài không dạy bảo trẻ em, chỉ uốn nắn để chúng trở thành cực đoan, cuồng tín
Tóm lại:
-Trong một chế độ độc tài không có giáo dục, chỉ có nhồi sọ ( Howard Zinn )

Hãy cầu nguyện cho Australia

No photo description available.
Lê Vi

Hãy cầu nguyện cho Australia

Hình này là của một người lính cứu hỏa tại tiểu bang New South Wales, Úc. Ông là cha của cô Jenna O’Keeffe và cô đã chụp bức hình này khi thấy cha ngủ vật vạ luôn trên bãi cỏ sau khi tham gia đội cứu hỏa chống chọi với đám cháy rừng suốt 12 giờ sau 10 ngày không ngừng nghỉ. Còn anh trai của cô thì ở nhà canh chừng trang trại của gia đình.

Những người lính cứu hỏa ở thị trấn Conjola, nơi gia đình cô sinh sống ở bang New South Wales đã chiến đấu với lửa “không ngừng nghỉ suốt hơn một tháng”. “Họ mệt mỏi, đau đớn và đang kiệt sức”

Cô gái cho biết cha cô đã khóc và nói “Jen, bố chưa bao giờ chứng kiến bất cứ điều gì như thế này, nó không bao giờ kết thúc”

Cô cũng không biết bao giờ thảm họa sẽ chấm dứt, chỉ ra rằng vẫn còn hai tháng nữa mùa hè ở Australia mới đi qua. “Australia đang cháy và có những con người dũng cảm khắp cả nước đang tình nguyện chiến đấu hết ngày này qua ngày khác để giữ cho mạng sống và nhà cửa của chúng ta an toàn”, cô nói. “Những người lính cứu hỏa cần sự ủng hộ của các bạn hơn bao giờ hết! Đây phải là điều mà chúng ta quan tâm nhất. Xin đừng làm ngơ trước những gì đang xảy ra”.

Gb Nguyễn Thị Bích Hậu

Trong mệnh có một thước, khó cầu được một trượng

Con người sống trên đời, ai cũng đều mong muốn có một cuộc sống đầy đủ, khỏe mạnh, giàu sang phú quý và thông thuận. Nhưng có không ít người vì cầu những điều này không được mà rơi vào thống khổ, oán trách trời đất. Đó là bởi vì họ không biết được rằng “trong mệnh chỉ có một thước thì khó cầu được một trượng”, biết sống thuận theo vận mệnh thì đời người mới được thong dong tự tại, tâm người mới được bình an.

vận mệnh
(Hình minh họa: Qua vietnamsummary.com)

Có không ít người đi chùa cầu vận mệnh thông thuận, địa vị cao, cầu công danh sự nghiệp, hôn nhân, con cái được như ý mình. Nhưng những điều này có phải cầu mà được không? Bởi vì người đi chùa chính là đã bước vào ngưỡng cửa của tôn giáo rồi, nên chúng ta hãy thử xem tôn giáo tín ngưỡng thời xưa nói những gì…

Tiền bạc của cải

Chúng ta vẫn thường nghe, Phật gia giảng rằng tiền bạc của cải là vật ngoài thân, khi sinh không mang theo đến, khi chết không mang theo đi. Người xưa quan niệm rằng chỉ cần có cái ăn, có cái mặc là đủ rồi. Một khi có ăn có mặc rồi mà vẫn thấy thiếu thì đó là lòng tham.

Cho nên, con người cần biết đủ, có cái ăn khi đói là được rồi, không cầu ăn ngon, người ta mặc sang, mình mặc đủ ấm, vậy là đủ rồi. Bên Phật gia giảng rằng, hết thảy phú quý nhiều hay ít đều là từ “Đức” của người ta mà sinh ra, cưỡng cầu cũng không được và than thân trách phận lại càng là sai lầm.

Địa vị

Giá trị của con người không phải được đánh giá dựa vào địa vị cao hay thấp. Một người chỉ cần đặt tâm làm việc phù hợp với Thiên lý, không làm việc ác thì cho dù là việc gì cũng đều là việc cao quý. Người làm quan chức to đến mấy hay thường dân áo vải đều là không có phân chia cao thấp.

Phật gia giảng, Thần Phật chỉ xét đến cái tâm con người. Cho nên, điều quan trọng nhất là tâm tính của một người như thế nào.

Hôn nhân

Hôn nhân đều là nhờ nhân duyên mà thành. Một người gặp gỡ và thành thân với một người, đều là có nguyên do. Người xưa tin vào Thần Phật, tin vào sự an bài sắp đặt của Thần Phật nên rất coi trọng hôn nhân.

Trên thế gian, con người không ai là hoàn mỹ cả, cho nên “nhắm một con mắt” để nhìn những khuyết điểm của nhau mà coi như không nhìn thấy, mở một con mắt để nhìn vào những việc tốt mà đối phương làm cho mình, cần quý trọng hết thảy những gì bản thân mình đang có. Hết thảy những cầu khẩn, mong muốn đều có thể do mình mà ra.

Cha mẹ

Người ta ví rằng, cha mẹ là người lập ra tài khoản tiết kiệm và trao cho con cái mà không cần thu hồi phí tổn. Dù cho cha mẹ không “thu hồi phí tổn”, không đòi hỏi nhưng con cái phải ghi nhớ công ơn và trả gấp bội.

Công ơn sinh dưỡng của cha mẹ, thậm chí đến tận khi cha mẹ rời xa, con cái cũng chưa trả hết được nợ. Hiếu thuận” với cha mẹ là phù hợp với đạo lý, còn trái lại tất sẽ bị trừng phạt. Nếu chưa làm tròn chữ Hiếu thì hãy làm tròn, đừng đợi đến khi cha mẹ ốm đau bệnh tật mới đi cầu khẩn, đừng đợi đến khi người đã đi rồi mới mâm cao cỗ đầy, nhang khói nghi ngút.

Con cái

Phật gia giảng: Con cái đến với cha mẹ là do ân và nợ. Con cái đến với cha mẹ ở kiếp này có thể để trả nợ kiếp trước, đòi nợ kiếp trước, trả ơn kiếp trước hoặc để cha mẹ trả ơn kiếp trước. Hết thảy sinh mệnh đều không vô duyên vô cớ mà gặp lại nhau, huống chi là sinh sống cùng nhau trong một gia đình?

Cho nên, đừng quá hy vọng, cũng đừng quá cưỡng cầu vào con cái. Bởi vì xét cho cùng, sinh mệnh của mỗi người là riêng biệt, ai cũng phải tự chịu về tương lai của sinh mệnh của mình, người khác khó quản được kể cả cuộc đời của cha mẹ, vợ chồng và con cái.

Bạn bè

Trên hành trình của đường đời, dù ít hay nhiều mỗi người đều sẽ gặp gỡ những người bạn thân hay sơ. Một khi bạn đã muốn rời đi thì không thể cưỡng cầu ở lại. Ở bên nhau hàng ngày chưa hẳn đã là bạn tốt, chỉ cần khi có việc cần giúp đỡ, những người bạn đều đến bên nhau thì là đáng trân quý nhất rồi.

Vận mệnh

Cổ ngữ có câu: “Mệnh lý nhất xích, nan cầu nhất trượng”, tức là trong vận mệnh chỉ có một thước thì khó cầu được một trượng. Câu nói này rất có đạo lý, đã nói hết ra những gì một người cần ghi nhớ.

Không cần phải cả đời tranh đấu ngược xuôi vô vị, bởi vì ông Trời đã sớm vì bạn mà an bài tốt hết thảy rồi. Trong đời nên có gì thì sẽ có thứ ấy, nên như thế nào thì sẽ là như thế ấy rồi. Nếu chỉ cưỡng cầu thì thật khó để có được, nhưng nếu chúng ta bắt tay vào làm việc thiện nhiều hơn thì có thể tích được đại đức và có được phúc báo, cải biến được tương lai.

Suy cho cùng, hết thảy những gì trong vận mệnh nên có thì sẽ có, tranh đoạt được rồi cũng sẽ mất đi. Cho nên, cùng người tranh giành, cùng người so đo thì chỉ làm tổn hại bản thân mà thôi. Một khi hiểu được đạo lý này, thì con người sẽ hiểu được “thuận theo tự nhiên” và đó mới là cách sống thông minh nhất, trí tuệ nhất và thoải mái nhất!

Đời người nên học được cách buông bỏ, xem nhẹ công danh, vật chất, tự hài lòng vui vẻ với vận mệnh của mình. Một khi làm được điều ấy thì những người xung quanh cũng đều “tâm bình khí hòa”, cuộc đời sẽ thản đãng và tự tại hơn.

An Hòa

M.TRITHUCVN.NET
Hết thảy những gì trong mệnh nên có thì sẽ có, tranh đoạt được rồi cũng sẽ mất đi. Cho nên, cùng người tranh giành thì chỉ làm tổn hại bản thân mà thôi.

BÀI PHÁT BIỂU CỦA THỦ TƯỚNG ISRAEL

Nguyễn Vô added a new photo to the album: ĐỌC ĐỂ SUY GẨM.
ĐỌC ĐỂ SUY GẨM

BÀI 053: BÀI PHÁT BIỂU CỦA THỦ TƯỚNG ISRAEL

(Benjamin Netanyahu: “Chúng tôi làm cho sa mạc nở hoa”)

* Chỉ 70 năm trước, người Do Thái bị bắt làm thịt như cừu.
* 60 năm trước, không có quốc gia, không có quân đội. Đất nước mà Liên Hiệp Quốc cho chúng tôi là một sa mạc 65 %.
* 35 năm trước! Chúng tôi đã chiến đấu với 3 quân đội hùng mạnh nhất ở Trung Đông, 7 nước Ả-rập tuyên chiến với nhà nước Do Thái nhỏ bé chỉ vài giờ sau khi thành lập. Chúng tôi là 650.000 người Do Thái chống lại hàng triệu người trong thế giới Ả-rập – nơi có quân đội hiện đại và nhiều vũ khí của Liên Xô – Không có lực lượng quốc phòng mạnh – Không có lực lượng không quân hùng mạnh để cứu chúng tôi mà chỉ có những người Do Thái dũng cảm không còn nơi nào để đi. Và chúng tôi đã quét sạch chúng trong 6 ngày.

* NGÀY HÔM NAY CHÚNG TÔI CÓ:
– Một quốc gia
– Một đội quân
– Một lực lượng không quân hùng cường
– Một nền kinh tế tiên tiến với xuất khẩu trị giá hàng tỉ đô la.
– Intel – Microsoft – IBM và nhiều công ty công nghệ cao phát triển các sản phẩm tiên tiến ở Israel.
– Các bác sĩ của chúng tôi nhận được nhiều giải thường cho nghiên cứu y học.
– Chúng tôi làm cho sa mạc nở hoa, và cung cấp cam, hoa, rau trên khắp thế giới.
– Israel đã gửi các vệ tinh của riêng mình vào không gian, 3 vệ tinh cùng một lúc!

* CHÚNG TÔI TỰ HÀO ĐƯỢC XẾP ĐỒNG HẠNG VỚI:
– Hoa Kỳ, nơi có hơn 300 triệu dân
– Nga, nơi có hơn 140 triệu dân
– Tàu cộng, nơi có hơn 1,4 tỉ dân
– Châu âu – Pháp, Anh, Đức – với hơn 350 triệu dân
– Đây là các quốc gia duy nhất trên thế giới có vệ tinh gửi vào không gian!

* Chúng tôi đã xây dựng “đế chế” nhỏ bé của mình từ không có gì.
Lễ Vượt Qua vẫn luôn có ý nghĩa rất lớn với chúng tôi:
– Chúng tôi đã sống sót khỏi Pha-ra-ôn,
– Chúng tôi đã sống sót khỏi người Hy Lạp, người La Mã
– Chúng tôi đã sống sót khỏi tòa án dị giáo tại Tây Ban Nha,
– Chúng tôi bị tàn sát tại Nga, nhưng chúng tôi đã sống sót khỏi Hít-le, Đức Quốc Xã, nạn diệt chủng,
– Chúng tôi đã sống sót khỏi 7 nước Ả-rập,
– Chúng tôi đã sống sót khỏi Saddam (Cựu Tổng thống I-rắc).
– Và chúng tôi sẽ tiếp tục sống sót trước kẻ thù.

* Hãy nhìn vào lịch sử thế giới để thấy rằng tất cả các dân tộc, đế chế các nền văn hóa nơi có những con người từng cố gắng tiêu diệt chúng tôi.
Họ đã không còn tồn tại nữa rồi – trong khi đó chúng tôi vẫn sống!
– Ê-díp-tô?
– Ba-by-lôn?
– Hy Lạp?
– A-lếch-xan-đơ của Macedonia?
– Người La Mã? (Còn ai nói tiếng La-tin nữa không?)
– Đệ tam Quốc Xã?

* Và nhìn vào chúng tôi:
– Những nô lệ của Ai Cập
– Dân sự của Môi-se
– Dân tộc của Kinh Thánh
– Chúng tôi vẫn ở đây! Tiếng Hê-bơ-rơ vẫn là ngôn ngữ chính thức của Nhà nước Do Thái ngày nay, từ thời Kinh Thánh cho đến hiện tại!

* Người Ả-rập vẫn chưa biết, nhưng họ sẽ học được rằng có một Đức Chúa Trời.
– Chừng nào chúng tôi còn đức tin của mình, chúng tôi sẽ còn đến đời đời.
– Đức Chúa Trời của Israel đã tạo nên trời và đất.
– Đấng gìn giữ Israel không hề nháy mắt hay buồn ngủ!
– Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, I-sác, Gia-cốp.

Hãy chuyển tiếp bài phát biểu này tới cộng đồng, và mọi người trên thế giới!
Vì họ là một phần sức mạnh của chúng tôi !

(Via Babu Sagar – Trích dẫn trong một bài phát biểu của Thủ tướng Benjamin Netanyahu)

Image may contain: one or more people and text

Học giả Trung Quốc đánh cắp nghiên cứu của Đại học Harvard bị bắt

Le Tu Ngoc and 2 others shared a link.
Một học giả Trung Quốc đến thăm Đại học Harvard đã bị giới chức Mỹ bắt giữ vì phát hiện đánh cắp bản mẫu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm mang về nước.

Một học giả Trung Quốc đến thăm Đại học Harvard đã bị giới chức Mỹ bắt giữ vì phát hiện đánh cắp bản mẫu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm mang về nước.

Ông Trịnh khai rằng dự định khi về nước sẽ gửi các bản mẫu này đến Bệnh viện Kỷ niệm Trung Sơn và công bố kết quả nghiên cứu ở Trung Quốc dưới tên riêng của mình để phát triển sự nghiệp nghiên cứu.