Đồng Tâm – khi đảng viên trở thành kẻ thù của đảng

Hoa Kim Ngo
Đồng Tâm – khi đảng viên trở thành kẻ thù của đảng

Cụ Lê Đình Kình (85 tuổi), người được xem là linh hồn của những người dân Đồng Tâm đã qua đời vì những vết đạn được bắn từ những người đồng chí đảng viên của mình. Xung đột đất đai khiến một đảng viên lão thành cách mạng trở thành thế lực thù địch của đảng. Số người thiệt mạng sau vụ tấn công vào nhà dân lúc 4 giờ sáng vẫn còn là một bí ẩn, và Đồng Tâm thêm một lần nữa là minh chứng cho lời ca “đảng đã cho ta sáng mắt sáng lòng”.

Xuất phát từ dòng thông báo ngắn ngủi trên Cổng thông tin của Bộ Công an: “Từ ngày 31/12/2019, một số đơn vị của Bộ Quốc phòng phối hợp với lực lượng chức năng tiến hành xây dựng tường rào bảo vệ Sân bay Miếu Môn, thành phố Hà Nội theo kế hoạch. Trong quá trình xây dựng, sáng 9/1/2020, một số đối tượng có hành vi chống đối, sử dụng lựu đạn, bom xăng, dao phóng… tấn công lực lượng chức năng, chống người thi hành công vụ, gây rối trật tự công cộng, dẫn đến hậu quả 3 cán bộ chiến sĩ Công an hy sinh, 1 đối tượng chống đối chết, 1 đối tượng bị thương.”

Nếu không có mạng xã hội, không có các đoạn video clip do người dân Đồng Tâm gửi ra khoảng 3-4 giờ sáng sớm ngày 9/1/2020, người ta sẽ lầm tưởng đây là một vụ “chống người thi hành công vụ” thông thường. Không hề có thứ công vụ nào được phát lệnh bằng việc nổ súng trong đêm khi người dân đang say ngủ phải choàng dậy gõ kẻng báo động cả.
Đây là một cuộc tấn công tiêu diệt có chủ đích của lực lượng công an, và mục tiêu chính là thôn Hoành và gia đình cụ Lê Đình Kình, những người đã tuyên bố sẽ hy sinh tính mạng để giữ đất.

Cuộc tấn công diễn ra trong sự phối hợp và chuẩn bị rất kỹ càng từ các ban bộ ngành qua việc cắt điện, cắt Internet trước đó. Hiện trường vụ án chính là nhà của cụ Lê Đình Kình.

Một ngày sau khi vụ tấn công xảy ra, công an ra quyết định khởi tố vụ án với ba tội danh “Giết người, Tàng trữ sử dụng vũ khí trái phép và Chống người thi hành công vụ”.

Mấu chốt vấn đề ở chỗ thông tin đầu tiên xuất phát từ Bộ Công An là “gây rối trật tự công cộng” và “chống người thi hành công vụ”. Bởi không hề có bằng chứng nào được trưng ra tại hiện trường “đang xây dựng” là khu vực tường rào sân bay Miếu Môn.
Vậy chữ “công vụ” ở đây nên được hiểu là xâm nhập gia cư bất hợp pháp và bị chống trả quyết liệt mới đúng bản chất?!

Facebooker Dương Quốc Chính đã đưa ra vấn đề rất đáng để quan tâm.
“Việc chống đối của người dân xảy ra trước ngày 9/1, tại công trường, hay họ chỉ chống đối khi bị tấn công? Theo mình hiểu, quy trình đúng pháp luật phải là: Nếu người dân chống đối tại chỗ tranh chấp đất, thì CAHN cần khởi tố vụ án, khởi tố bị can trước, vì đã có đủ dấu hiệu phạm tội, rồi mới đem quân tới bắt người, vào ban ngày, có đại diện của chính quyền địa phương chứng kiến, 1 cách công khai. Nhưng đây lại có một vụ đánh úp vào ban đêm, giống y như việc tấn công bọn tội phạm, khủng bố, bắt cóc… Rồi mới dẫn đến việc người dân tự vệ, chống lại công an, có thể dẫn đến tử vong của cả 2 bên. Có nghĩa là CA đã làm ngược quy trình, là tấn công trước, rồi tìm bằng chứng phạm tội sau.
Được biết, dân Đồng Tâm đã có lời kêu gọi toàn dân Đồng Tâm kháng chiến từ hàng tuần trước, công khai trên FB, mình còn đọc được, không lẽ CA không biết? Vì thế, lẽ ra công an phải tìm lý do cho vụ tấn công trước, ví dụ như việc tàng trữ vũ khí quân dụng…để khởi tố vụ án, có đủ căn cứ pháp lý cho việc bắt giữ công khai. Khi tới bắt người mà bị tấn công thì mới được nổ súng.”

Hai ngày sau khi vụ việc xảy ra, những hình ảnh thực tế đầu tiên về “vụ tấn công” chính là thi thể của cụ Lê Đình Kình do người dân cung cấp. Cụ Kình được trao trả về cho gia đình trong tình trạng đã bị mổ khám nghiệm tử thi, có 2 vết đạn trên đầu và ngay ngực trái chỗ gần tim, chân bị gãy rời.
Điều này khá trái ngược với thông tin do thiếu tướng Tô Ân Xô (Chánh văn phòng Bộ Công an) “qua khám nghiệm, trên tay ông Kình cầm một trái lựu đạn.”
Hiện trường của vụ án giết người này là nhà riêng của cụ Kình, cụ chết ngay trên giường ngủ.
Thông tin do Công an đưa ra ai sẽ kiểm chứng được khi báo chí bị phong tỏa, các cơ quan báo chí nước ngoài muốn tác nghiệp tại Đồng Tâm “sẽ được xem xét” ?!

Sẽ có rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong vụ việc Đồng Tâm, nhưng tôi chỉ muốn nhắc lại lời của một người được xem là có liên quan gián tiếp đến quyền lợi của người dân trong vụ khiếu kiện đất đai này đó là luật sư đại diện Ngô Anh Tuấn:
“Chưa có bất kỳ cuộc đối thoại nào diễn ra một cách đúng nghĩa kể từ sau buổi đối thoại nhằm thuyết phục dân thả “con tin”. Chỉ có tuyên truyền, định hướng một chiều từ phía chính quyền mà thôi! Người dân có tranh chấp chỉ được trình bày, giải thích các nội dung mà mình băn khoăn trên mạng xã hội…”

Đó chính là lý do vì sao người dân, hay nói chính xác hơn là những đảng viên kiên trung tại Đồng Tâm đang chờ đợi đồng đội của mình trả lời. Hơn ai hết những người đã từng là Chủ tịch xã, Bí thư xã, Trưởng công an xã…. những người đã từng hy sinh tuổi trẻ đóng góp cho công cuộc cách mạng hiểu rõ họ đã và đang niềm tin vào những điều gì. Và họ vẫn trông chờ câu trả lời từ những lãnh đạo cấp cao hơn, những người đang rao giảng niềm tin và đạo đức như Nguyễn Đức Chung, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc…

“Không cần đối thoại, không cần tòa án”, chỉ cần tuyên truyền và phát lệnh xua hơn ngàn quân vào làng, những người đã hơn nửa đời người đi theo đảng ở Đồng Tâm bỗng chốc trở thành những kẻ chống đối và những kẻ phản loạn trong mắt những người dân Việt Nam đang bị ngu muội hóa.

Vụ việc ở Đồng Tâm, điều đáng hãi hùng nhất ngoài hình ảnh thương tâm của cụ Lê Đình Kình trong tình trạng được cho là bị tra tấn cho đến chết chính là thái độ hung hãn khát máu của một bộ phận không nhỏ người Việt trên mạng xã hội.
“Không cần lắng nghe, không cần suy nghĩ”, đảng nói đúng là đúng, đảng bảo chống đối là đám đông phải hô to khẩu hiệu “cần nghiêm trị” như một quy trình được cài đặt sẵn. Vô văn hóa, mất nhân tính đó chính là điều đáng lo mà nhiều thanh niên trẻ Việt Nam đang thể hiện qua vụ việc Đồng Tâm.

Cuối cùng, đến tận lúc chết, cụ Lê Đình Kình vẫn là một đảng viên và vẫn đang mong chờ được đối thoại với đảng. Chi tiết này có lẽ sẽ là một bài học đắt giá cho nhiều người khác vẫn đang nuôi niềm tin vào đảng.
Đến tận lúc này những cụm từ như “cuộc cưỡng chế”, “cuộc tấn công” hay “chống người thi hành công vụ” nên được thay thế cho đúng hơn để miêu tả bản chất của sự việc này vốn là: một cuộc xâm nhập gia cư bất hợp pháp có tổ chức với quy mô gần (hoặc hơn) 3000 quân của công an Hà Nội đã vấp phải sự kháng cự quyết liệt của người dân Đồng Tâm.

Tất cả những tranh cãi về giá trị pháp lý và nguyên tắc cư xử đúng sai của nhà cầm quyền và người dân trong tất cả các vụ cưỡng chế hay tranh chấp đất đai phải được suy xét thấu đáo, không né tránh bản chất vấn đề – đó là “đất đai là sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý”. Mọi cuộc tranh cãi đúng sai đều vô nghĩa nếu dựa trên một lổ hổng trầm trọng về quyền sống, quyền được mưu sinh của công dân. Những cuộc cưỡng chế, thâu tóm đất đai trước dịp Tết đoàn viên, chưa và sẽ không bao giờ là hành động có thể mang lại sự ấm no hạnh phúc cho xã hội.

Năm 2020 rồi, đừng đổ tội chống phá nhà nước, chống phá chính quyền cho dân khi chính nhà nước được lãnh đạo bởi những người cướp chính quyền luôn nuôi dã tâm cướp trắng tài sản của nhân dân qua nhiều thời kỳ bằng nhiều thủ đoạn.

11.01.2020

Mẹ Nấm

. Nguồn

Dân Làm Báo
About this website

 TRẠI TẠM GIAM T16

Loc Duong
 TRẠI TẠM GIAM T16

Không biết các trại tù khác thì sao, chứ dạo gần đây, trại giam T16 thuộc Bộ Công An cứ đông vui như ngày hội. Bao nhiêu là quan chức nhà nước xộ khám. Toàn tai to mặt lớn. Ngày nào cũng có xe tù chạy vào sân trại, cứ hai người khoá chung một còng, a-lê nào một hai ba nhảy xuống. Hôm trước bộ trưởng Son với bộ trưởng Tuấn nhảy không ăn ý, té dập mặt, cứ ông nọ đổ cho ông kia, chửi nhau như chó. Hôm trước trước nữa, lâu rồi, trung tướng công an Phan Hữu Tuấn mới đứng lên, chưa kịp đếm một hai ba, trung tướng thứ trưởng bộ công an Bùi Văn Thành đã nhảy, lôi theo Tuấn đầu cắm xuống trước. Thế là đánh nhau. Mỗi người chỉ có một tay, đứa tay mặt đứa tay trái, cứ thế thụi nhau túi bụi….

Ông đại tá chánh giám thị mừng lắm. Đứng giữa sân đưa mắt nhìn toàn những là Bộ Trưởng với Tổng Giám Đốc, với Tướng công an…ngoan ngoản trong bộ quần áo sọc, trật tự đi vào các phòng giam, ông thấy họ không còn là thượng cấp hay lãnh đạo đảng đầy quyền uy, thở ra mùi đạo đức nữa, mà họ chỉ là những con gà tù đẻ trứng vàng mà ông Trời đã ban phát cho ông.

Mà thật đúng như vậy. Đang ngồi làm cái việc văn phòng trên Bộ, đói meo, nhìn những thằng cùng cấp khác ăn mà sốt cả ruột. Bổng nhiên trời thương, trời xui khiến cho 2 thằng tử tù là Thọ Sứt và Nguyễn Văn Tình trốn trại, thế là nguyên giàn giám thị cũ bị kỷ luật, ông được Bộ đưa về thay thế, sau khi vợ ông đã cầm sổ đỏ cho ngân hàng để bỏ giá cao nhất cho cái ghế nóng này. Hôm đưa về nhậm chức, một đồng chí thượng cấp còn thủ thỉ vào tai ông, ai về T16 cũng vài năm là xây nhà, lúc ấy cậu nhớ đừng quên là trong bao nhiêu thằng chạy ghế, tớ chỉ chiếu cố đến cậu.

Làm Giám Thị ở đây thật sướng như tiên. Các cơ sở vật chất của T16 rất khang trang. Khu tạm giam, khu lao động, khu dạy nghề ….đều là những khối nhà xây chắc chắn, tường quét vôi vàng, với những bãi cỏ bao quanh. Còn bọn tù, ngoài số tù hình sự mà trại giam nào cũng có, ở đây được đặc cách tiếp nhận những tù tham nhũng, tù kinh tế, toàn thứ gộc, toàn là những con bò sữa mập ú, tha hồ cho quản giáo bu lại mà vắt.

Có gì đâu, muốn nằm rộng rải, không phải đi lao động, vài chục triệu. Muốn xài điện thoại à? Ấy chết, cái này phạm nội qui, cứ đưa đây trăm triệu, xài thoải mái. Công an canh gác thì kiếm ít hơn: Tù muốn ăn gì, bất kể ngày đêm, xách xe đi mua cho bằng được, kiếm vài trăm ngàn tiền bo về đưa vợ. Giữa khuya tù đòi gối ôm cũng có. Không biết khuya khoắt thế tiệm nào còn mở, chuyện này chịu. Chỉ biết công an mình giỏi lắm luôn.

Riêng các ông chánh và phó giám thị thì không ăn vặt như vậy. Một năm các ông ấy chỉ ăn vài lần, vào các dịp Lễ Tết, cứu xét giảm án với lại đặc xá tha tù trước thời hạn thôi. Với tù thường thì vài trăm triệu, chứ với những con cá mập kia thì cứ phải bạc tỷ một lần giảm án. Kỳ kèo trả giá ư ? Thì cứ về trại yên tâm cải tạo cho thật tốt , rồi nhà nước sẽ khoan hồng thôi, thế nhé.

Nhưng cũng phải khéo, không khinh xuất được. Cái nghề coi tù nó thế. Như cách đây mấy tháng, hai cái chết liên tiếp của Hưng Kính, trùm bảo kê chợ Long Biên (tháng 8/ 2019) và của tay đại ma đầu Trần Bắc Hà ( tháng 7/2019) đã làm ông chánh giám thị điêu đứng. Bao nhiêu là đoàn thanh tra đổ về trại. Ông có giết họ đâu. Hưng Kính chết vì bịnh gan, còn Trần Bắc Hà nghi là bị đầu độc, nhưng kệ. Nếu không chi ra hàng tấn phong bì với lại bao nhiêu là hoá đơn của các nhà hàng sang trọng của Hà Nội thì chưa chắc giờ này ông đã được yên. Bao nhiêu thằng đại tá khác ngồi không trên Bộ, đang nhằm nhằm nhìn vào cái ghế thơm như múi mít của ông.

Chờ cho phạm nhân cuối cùng bước hẳn vào phòng giam, sân trại đã trở nên vắng hoe, ông chánh giám thị mới lững thững trở về văn phòng. Vừa đi ông vừa nghĩ về miếng đất mà ông sắp mua ở Sóc Sơn. Đây là đất rừng phòng hộ. Nhưng đã sao ? Ca sĩ Mỹ Linh còn cất biệt thự được, chẳng lẽ ông gần 40 tuổi đảng lại không xây được ? Cùng lắm thì ông sẽ học tập lời dạy của trùm giang hồ Năm Cam: Cái gì không mua được bằng tiền, thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.

Cái chế độ này nó đểu thế rồi, ông không thể làm khác đi được…./.

Loc Duong

Image may contain: people standing, house, sky and outdoor

ĐỒNG TÂM: BÁO MỸ CŨNG BỊ LỪA

Loc Duong
ĐỒNG TÂM: BÁO MỸ CŨNG BỊ LỪA

Hôm nay, 10/1/2020 hảng thông tấn AP đưa tin về vụ Đồng Tâm, cũng lấy theo tin nhà nước VN cho rằng có 3 cảnh sát và 1 dân làng thương vong. Đọc thấy chán. Nhưng coi phần bình luận của dân Mỹ lại thấy hay. Xin đưa lên đây một vài ý kiến của họ cho các bạn coi chơi:

– Istand : Chết 4 mạng? Chắc là AP chỉ copy từ tin nhà nước VN và không hề kiểm chứng. Ở VN không có ai tin vào tin tức của nhà nước. Dân chúng nói rằng con số người chết này là bịa đặt.

– Owner : Rambo đâu rồi? Nếu có thì Rambo sẽ chiến đấu cho dân làng.

– Carolus Magnus: Dân miền Bắc đã dùng răng và móng tay chiến đấu ủng hộ cộng sản trong 30 năm. Họ đã giải phóng đất đai của miền Nam. Nay cộng sản đang giải phóng đất đai của họ. Dân miền Bắc cực kỳ xứng đáng được hưởng cái hậu quả mà họ tạo ra.

– Volt: Con dòi bọ láo toét và hèn nhát Hồ Chí Minh hồi đó đã nói trong tuyên ngôn độc lập: Nước CHXHCN Việt Nam độc lập, tự do, hạnh phúc. Mọi người đều bình đẳng và có quyền sống cuộc sống tốt đẹp. Đâu? Bây giờ đâu?

– Joseph: Tôi đã cố gắng để cảm thông với họ, nhưng tôi nhớ lại rằng người VN đã giết gần 60 ngàn lính Mỹ đã chiến đấu cho tự do của họ. Ô, các người muốn có chế độ cộng sản lắm mà. Các người đã tạo ra cái giường cộng sản thì bây giờ các người phải nằm trên đó thôi. Cho đến khi bác Hồ cướp luôn cái giường đó. Vậy thôi.

Thú thật, hắn ngồi dịch bài này trong nổi buồn bất lực trước cảnh khổ của nhân dân Đồng Tâm…./.

Loc Duong

No photo description available.

Cuộc bố ráp vào dân thường ở Đồng Tâm đang đặt ra…

Image may contain: text that says 'RIP'

Ngô Thị Thứ

Fb Manh Kim

Cụ Lê Đình Kình đã chết! Thật quá bi thảm cho gia đình cụ, cho người dân Đồng Tâm và cho tất cả những người mất đất trên khắp đất nước. Câu chuyện này không bắt đầu ở Đồng Tâm, không bắt đầu ở thời điểm này. Nó là một phần trong bi kịch khổng lồ về nỗi đau mất đất xảy ra từ khi đảng cai trị này lên nắm quyền. Nó bộc lộ rõ nét sự man rợ của chính sách “nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ” trong chính sách đất đai. Nó cho thấy một khi chính sách này còn tồn tại thì mọi thủ đoạn thấp hèn nhất đều có thể dùng đến để “vừa ăn cướp vừa la làng”. Mời đọc ý kiến dưới đây của nhà báo Tâm Chánh…

AI GIÁM SÁT CÁC CUỘC ĐIỀU ĐỘNG LỰC LƯỢNG VŨ TRANG?

“Trận đánh đẹp” của công an vào Đồng Tâm đang được tiếp nhận bằng cách nhìn khác nhau. Truyền thông nhà nước dường như lớn tiếng chống lại sự man rợ của bọn tội phạm chống người thi hành công vụ. Nhưng góc nhìn này hãy còn ú ớ trước những câu hỏi gay gắt của dư luận. Người ta tìm cách phân hoá những kẻ dùng bom xăng, vũ khí tự tạo chống lại một cuộc bố ráp với dân Đồng Tâm. Thì hãy cứ khôn ngoan mà tách bạch đồng bào tốt với đồng bào xấu. Như được “qui ước”, họ bị gọi bằng những kẻ nghiện. Một số nhà báo rất dũng cảm, thẳng thừng ném vào khói lửa Đồng Tâm mấy chữ man rợ. Tất nhiên là man rợ, vì lương tri của những tay viết ấy có được dệt bằng tơ vàng thì họ cũng không dám ném vào cuộc bố ráp cái đẳng cấp tệ hại ấy.

Còn lực lượng thi hành công vụ, với súng ống, khiên đai phòng bị chuyên nghiệp, có một cơ số chiến đấu áp đảo, lại như vì nước quên thân, hy sinh để thực hiện nhiệm vụ cưỡng chế dân. Một trận đánh đẹp để bảo vệ lợi ích nhà nước trong thời bình; để khôi phục trị an tại một điểm nóng tranh chấp đất đai cách đó tới gần 3 km; một cuộc tấn công trấn áp một nhúm người nghiện và chống đối, phải điều động tới cơ số chiến đấu như vậy, có thiết giáp thị uy, cắt internet, tạo căng thẳng từ nhiều hôm trước. Trận đánh áp đảo ấy vào dân, đã lấy đi sinh mạng của dân thường và lính tráng. Thôi thì dân hãy bàn tính sau, dù phải nhấn mạnh những kẻ nghiện, những tên chống đối ấy chưa phải là tội phạm, càng không phải là tội phạm truy nã. Họ vẫn là công dân bình đẳng, có quyền và lợi ích liên quan. Dù họ có là một người, một nhúm người, hay cả xã Đồng Tâm ấy thì không một quyền lực nào được phép đánh giá và cư xử với họ như kiểu thứ dân. Chính yếu là ai sẽ chịu trách nhiệm cho những cái chết của các cán bộ chiến sỹ cho một trận bố ráp ấy?

Trước khi xác định tính chính đáng của cuộc hành quân vào Đồng Tâm, xin hãy khoan dùng đến hai chữ hi sinh. Ở một đất nước mà hi sinh là một đức hạnh mà dân tộc đời đời ghi nhận cho những mất mát vì chủ quyền lãnh thổ, vì độc lập, tự do của dân tộc, không thể tuỳ tiện gọi bất kì hành động thiệt mạng nào trong công vụ cũng là hi sinh. Huống hồ đây là trận đánh nhằm bố ráp dân. Những kẻ chỉ huy trận đánh này đáng phải ra toà án binh chịu trách nhiệm về những cái chết oan uổng đó của binh lính mình. Bởi cho dù có chuẩn bị tâm lí xã hội rằng những kẻ chống người thi hành công vụ rất man rợ, thì sự man rợ ấy cũng được biết trước. Trận bố ráp này là một cuộc hành quân chủ động.

Đó là nói với việc triển khai một lực lượng vũ trang cho một mục tiêu tác chiến. Còn ngay cả để xây dựng cấp bách sân bay Miếu Môn hay nhà máy quân sự chống giặc đi nữa, thì liệu có nên triển khai một mục tiêu tác chiến nhằm vào dân thường? Một trận đánh như vậy phải được triển khai trước sự giám sát có trách nhiệm của công luận và nhân dân. Tuyệt đối không thể áp dụng lối đánh úp tùy tiện. Nhân dân trang bị vũ khí cho lực lượng vũ trang để chống giặc, chống tội phạm, tuyệt đối không trang bị, cho dù là công an, quân đội, bất kỳ phương tiện nào để đốt phá nhà dân, làm tổn hai của cải, sinh mạng của nhân dân. Cuộc bố ráp vào dân thường ở Đồng Tâm đang đặt ra một cách cấp bách vấn đề thẩm quyền và trách nhiệm giám sát trước việc điều động một cơ số vũ trang vào thi hành công vụ. Tai ương của đất nước, hiểm họa của chế độ có thể bắt đầu từ sự tùy tiện mở những cuộc tấn công vào dân thường của lực lượng vũ trang.

ĐIỂM HẸN BẤT NGỜ

ĐIỂM HẸN BẤT NGỜ

Gần nhà thờ Đức Bà là cả một quần thể panô, người ta dựng lên để quảng cáo cho những phim ảnh đang được trình chiếu tại các rạp trong thành phố.  Dù muốn hay không muốn, mỗi lần đi qua, những tựa phim cứ trải ra như tấm thực đơn thơm nức mời mọc, đến nỗi một người bạn thấy thế có lần đã thốt lên câu đùa: “Nếu chịu khó xem hết những panô quảng cáo này, người ta có thể trở thành nhà điểm phim nghiệp dư đấy.”  Ừ nhỉ!  Không xem phim thì xem tựa phim, biết đâu lại chẳng là một cái thú?

Mấy tuần lễ gần đây, thử để ý, đã thấy xuất hiện một cuốn phim mới tựa đề “Điểm hẹn bất ngờ.”  Chẳng biết nội dung thế nào, nhưng tựa phim ấy đã âm thầm đi vào bộ nhớ, để rồi chợt lóe lên khi tiếp cận với trang Tin Mừng hôm nay, đến nỗi cũng muốn gọi lễ Chúa Giêsu chịu phép Rửa như là một điểm hẹn bất ngờ.

1)    Điểm hẹn bất ngờ giữa Gioan Tẩy Giả và Chúa Giêsu.

Phúc Âm Nhất Lãm đưa ra ba bản văn song song rất giống nhau về việc Chúa Giêsu chịu phép Rửa, nhưng riêng bản văn của Matthêu mới có mẩu đối thoại ngắn giữa Gioan Tẩy Giả và Chúa Giêsu như được trích đọc trong Tin Mừng hôm nay.  Và chính mẩu đối thoại tưởng như trầm chìm ấy lại là một bất ngờ lý thú làm nên điểm hẹn cho phép Rửa nơi sông Giođan.

Khi giới thiệu Đức Giêsu cho dân chúng, Gioan Tẩy Giả đã tuyên bố rằng mình chỉ là tiếng kêu bên ngoài, còn Đức Giêsu mới là Lời làm nên ý nghĩa; mình chỉ là cát hoang trải dài sa mạc, còn Đức Giêsu mới là Nẻo Đường thênh thang đi tới; mình dẫu đến trước nhưng lại có sau, còn Đức Giêsu dẫu đến sau nhưng hằng có trước; và mình chỉ rửa trong nước, còn Đức Giêsu mới là Đấng sẽ rửa chính thức trong Thánh Thần.  Ông tự nhận mình không đáng xách dép cho Đấng Cứu Thế.  Ấy thế mà, bất ngờ thay, chính Đức Giêsu lại đến với Gioan Tẩy Giả nằng nặc đòi ông làm phép Rửa cho mình: chủ sự bước xuống làm thụ nhân, còn thụ nhân lại miễn cưỡng đóng vai chủ sự.

Điều bất ngờ là điều người ta không chờ đợi.  Ở đây còn mạnh nghĩa hơn, bởi điều đó Gioan Tẩy Giả không hề nghĩ tới nên dám đâu đợi chờ.  Và vì thế, bất ngờ lại càng bất ngờ hơn.  Nhưng chính điều bất ngờ ấy đã thành điểm hẹn giao ca thế hệ giữa Cựu Ước mà Gioan Tẩy Giả là đại biểu, kết thúc với Tân Ước mà Đức Giêsu là Đấng khởi đầu.

Đồng thời, đó cũng là điểm hẹn gặp gỡ bất ngờ trong việc “chu toàn thánh ý Chúa.”  Nơi Đức Giêsu, đó là việc Người sống lấy thái độ công chính của Israel, nhưng lại đưa sự công chính ấy tới đỉnh cao hoàn thiện, cũng như khi chịu phép Rửa bởi nước, Người đã thánh hóa chính nguồn nước tái sinh.  Còn nơi Gioan Tẩy Giả, đó là việc ông đổ nước cho Đức Giêsu, một vinh dự đến bất ngờ, nhưng cũng chính vào giờ phút ấy, ông cảm nhận rất rõ rằng sứ vụ của mình tới đây đã mãn: “Người phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ đi.”  Hình như ông đã sẵn sàng để chịu một phép Rửa khác, cũng là điểm hẹn bất ngờ cho ông: đó là kiếp ngục tù.

2)    Điểm hẹn bất ngờ giữa người Tôi Tớ đau khổ và Người Con chí ái.

Nếu bên ngoài, việc Chúa Giêsu chịu phép Rửa đã là một điểm hẹn cho Gioan Tẩy Giả gặp gỡ Đấng Cứu Thế, thì đi sâu vào chính mầu nhiệm, đó còn là điểm hẹn bất ngờ giữa người Tôi Tớ mà Tiên tri Isaia đã ghi lại trong bài ca thứ nhất (bài đọc thứ nhất) và Người Con chí ái của Chúa Cha mà phần sau trích đoạn Tin Mừng đã nêu lên, làm thành một lễ Hiển Linh mới cho tất cả những ai cần được cứu độ.

Khi bước xuống dòng sông phép Rửa, Đức Giêsu tỏ mình ra không chỉ là Đấng đã đến sống giữa con người, mà còn là Đấng sống cho con người bằng cách đón nhận vào mình đời sống thực thụ của họ, để trọn vẹn liên đới với họ mọi mặt, kể cả mặt yếu đuối tăm tối đớn hèn nhất là thân phận tội nhân.  Người là tôi tớ của Giavê đã tự nguyện gánh tội trần gian, đã tự hạ chịu hết mọi nỗi đau của toàn thể dân mình, và mặc dầu chẳng vướng tội nhơ, Người đã nhẫn nhục cúi xuống lãnh nhận phép Rửa thống hối chỉ vì muốn liên đới đến cùng với mọi tội nhân.

Nhưng bất ngờ làm sao, chính khi bước lên từ dòng sông phép Rửa ấy, Đức Giêsu lại tỏ mình ra trong một quang cảnh hoàn toàn khác lạ, làm thành đỉnh cao của toàn thể mầu nhiệm Hiển Linh: Người được tiếng từ trời xác nhận là Con chí ái, và được Thánh Thần tấn phong làm Đấng quy tụ tất cả nhân loại về một đầu mối cứu độ.  Đất bỗng gặp Trời, Người Tôi Tớ đau khổ bỗng hóa nên Người Con chí ái, và Người tự hạ xóa mình ra không lại bất ngờ nên Đấng vừa làm đẹp lòng Cha, vừa làm thỏa lòng mong ước của bao thuở đợi chờ.

Và như thế, dòng sông phép Rửa đã nên điểm hẹn bất ngờ để Chúa Giêsu tỏ mình cho nhân loại: Người vốn là Con chí ái của Chúa Cha, nhưng đã tự hạ làm người Tôi Tớ, và khi đi đến cùng trong đau khổ, Người là Đấng thuộc về Trời cùng với Chúa Cha và Chúa Thánh Thần.

3) Điểm hẹn bất ngờ giữa đời làm người và đời làm con Chúa.

Điểm hẹn bất ngờ nơi sông Giođan, đối với Chúa Giêsu, đã như một dự báo về công cuộc Tử Nạn và Phục Sinh, để từ đó mở ra những điểm hẹn mới cho tất cả những ai đã lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội.

Được trở nên chi thể Chúa Kitô, được thông phần sự sống thiên linh và được trở nên con Thiên Chúa: đó là thiên chức của đời tín hữu.  Nhưng thiên chức ấy không miễn chuẩn cho họ khỏi phải chu toàn những trách vụ trong đời sống trần thế mà họ là thành phần.  Do đó, đời tín hữu chính là một điểm hẹn bất ngờ giữa cuộc sống đời và cuộc sống đạo, giữa phận làm con người và phận làm con Chúa, giữa sự sống nhân linh và sự sống thiên linh.  Vấn đề được đặt ra ở đây là làm sao chu toàn được cả hai mặt sống trong cùng một cuộc đời, làm sao cho mặt ân sủng không bị nhận chìm vì nhu cầu cơm áo, và làm sao cho mặt đời thường được nâng lên ngang tầm với sức mạnh của thánh ân?

Sẽ là một điểm hẹn đáng buồn nếu như hai mặt sống không có sự đồng bộ, sẽ là một điểm hẹn đáng trách nếu đạo đời vẫn tiếp tục ly thân; nhưng sẽ là một điểm hẹn của niềm vui nếu như đời tín hữu là một đời biết chu toàn thánh ý Chúa, cho dẫu nhiều khi vì thánh ý mà phải chấp nhận một số thiệt thòi nào đó trong đời.

Và bởi vì việc Chúa chịu phép Rửa là một bất ngờ về tình liên đới, nên giới luật yêu thương với những hành động cụ thể cũng là một điểm hẹn đem lại những hiệu quả bất ngờ nhất cho những kẻ sống tinh thần của con Chúa trong phận kiếp của con người.  Biết liên đới là biết dẹp bỏ mọi hàng rào cản lối yêu thương, và sống liên đới cũng có nghĩa là không mệt mỏi vượt qua những ranh giới vị kỷ của bản thân mình, để không chỉ đón nhận người khác mà còn quan tâm thăng tiến họ nữa.

Hôm nay Phụng Vụ khép lại Mùa Giáng Sinh, đồng thời mở ra Mùa Thường Niên.  Không còn nữa những tưng bừng bên ngoài, nhưng vẫn có đó một sâu lắng niềm vui.  Bởi cuộc đời Chúa Kitô là điểm hẹn giữa thiên tính và nhân tính để bất ngờ mở ra mùa cứu độ, cuộc đời mỗi Kitô hữu cũng muốn là điểm hẹn giữa ơn thánh Chúa và nỗ lực con người để xin được vươn tới những bất ngờ hạnh phúc.

ĐGM Giuse Vũ Duy Thống (Trích trong “Với Cả Tâm Tình” – Trg. 37)

From: Langthangchieutim

ĐẤT & NGƯỜI

Hong Hieu Dao Fb Nguyễn Tiến Tường

ĐẤT & NGƯỜI

3 chiến sĩ công an ra đi vào lúc tảng sáng, họ trở về vào lúc bình minh, trên khăn tang cô nhi quả phụ. Đừng ném vào họ những lời cay nghiệt. Tôi nghĩ rằng họ lên đường với niềm tin gìn giữ tôn nghiêm thể chế. Đó chính là niềm tin họ đã lựa chọn. Chẳng có người chiến sĩ tiên phong nào nghĩ đến lợi ích đâu.

Lợi ích là người phía sau. Chính là những tướng tá công an quân đội, quan chức bốc trăm tỷ nghìn tỷ như trẻ con chơi đồ hàng. Chính họ đã dúi xung đột nghiệt ngã về phía hạ tầng. Đó chính là lỗ hổng của thể chế.

Có nghĩa là thể chế mà những người lính chân phương chọn để hy sinh, đã chưa toàn vẹn. Chính sách đất đai sở hữu toàn dân về mặt hình thức đã phải trả giá bằng quá nhiều nhân mạng.

Tôi chưa nói đến đúng sai ở Đồng Tâm. Nếu có một chế độ tư hữu, thì lằn ranh đất đai sẽ phân định rạch ròi. Dân có muốn sai cũng không được. Tư hữu đặt nhân dân lên vị thế ngang bằng với nhà nước trong đất đai. Và không có lý do gì dân giữ đất canh tác mấy chục năm lại không được sở hữu hoặc bị nhà nước lấy đi bằng mệnh lệnh.

Tư hữu cũng là bảo vệ nhân dân và cả nhà nước trước những cặp mắt rắp tâm chiếm lợi ích từ đất. Sẽ chặt được xúc tu của những con bạch tuộc mượn uy nhà nước để lấy đất nhân dân. Và nó sẽ trả công an, quân đội hoặc bất kỳ cơ quan nào khác về với bản chất của mình.

Tôi không mù quáng bênh vực nhân dân, nhưng hãy nhìn lại nhân dân lần nữa. Mấy nghìn năm nuôi vua chúa, mấy trăm năm bom đạn thét gào. Hoà bình chưa đến nửa thế kỷ, nhân dân chưa được bù đắp gì nhiều. Đến một chiếc thẻ đất, cũng không phải của riêng. Nhân dân được quyền đòi hỏi, lịch sử và thực tiễn đang đòi hỏi.

Thánh hiền một mạng, súc sanh một mạng. Thiên tử một mạng, thảo dân cũng một mạng. Máu nào đổ xuống mà không đau. Nhiều người dân đã nằm xuống rồi và còn không biết bao nhiêu người nữa…

Đúng sai để mà làm gì khi nhân mạng đổ xuống phí hoài không làm nên một sự đổi thay, mãi không lay động được tâm can của những người cầm trịch. Khi không thể ngồi xuống cùng nhau, tất cả đều là người thất bại.

Cây cùng một gốc mà lá không rụng xuống cùng một cội, đến cả hòn đất chắc cũng khóc than…
https://www.facebook.com/100003251555957/posts/2721451627973196/

ĐỒNG TÂM VÀ HỒN DÂN TỘC!

Nguyễn Phan

Bài này đăng trên trang FB Việt Tân vài giờ thì bị dlv đồng loạt report đến FB lấy bài xuống. Một người bạn trong team cho biết như thế. Bài đã chạm nọc đám đầu lãnh của bọn cướp đất Đồng Tâm.
———-
ĐỒNG TÂM VÀ HỒN DÂN TỘC!

Đỗ Đăng Liêu

Mấy ngày qua ai cũng rất sốt ruột, nôn nóng theo dõi tin từ Đồng Tâm, băn khoăn không biết nhà nước CSVN sẽ làm gì?

Họ sẽ không làm gì cả hay là sẽ dùng bạo lực để tàn sát toàn thể người dân Đồng Tâm, những người đã thề một lòng quyết tử giữ làng?

Dù nghi ngờ, vẫn có xác suất là họ sẽ tạm để yên.

Nhưng không phải vậy! Hôm nay họ đã đánh vào Đồng Tâm, súng đã nổ và người đã chết ở Đồng Tâm.

Sự ngu dốt của những người lãnh đạo cộng sản còn lớn hơn lòng tham của họ. Lòng tham đã làm họ hoàn toàn mất lý trí. Tham chuyện nhỏ hỏng chuyện lớn!

Đã đành là việc tàn sát cả làng Đồng Tâm, nếu muốn, đối với họ chẳng khó khăn gì. Cứ mang súng ống, xe tăng vào bắn, cán một lúc là dân chết sạch, cản sao cho nổi.

Nhưng rồi sau đó thì sao?

Họ không hiểu được rằng Đồng Tâm không chỉ là “cái làng” Đồng Tâm với từng nấy người dân mà họ muốn dẹp đi lúc nào cũng được.

Kể từ khi xảy ra sự kiện cưỡng bức chiếm đoạt đất ở Đồng Tâm, sau bao sự kiện xảy ra, từ việc 40 cảnh sát cơ động bị dân bắt rồi thả, từ việc công an đánh què chân Cụ Kình, đến việc Nguyễn Đức Chung hứa rồi nuốt lời, … Đồng Tâm đã trở thành một biểu tượng, biểu tượng của tinh thần bất khuất thà chết chống giặc của dân tộc Việt Nam từ bao ngàn năm nay.

Và mới đây, toàn dân Đồng Tâm đã lập lại lời thề quyết tử.

Cho nên, đánh vào Đồng Tâm là đánh vào Hồn Dân Tộc, đánh vào Niềm Tự Hào và Sự Kiêu Hãnh Của Dân Tộc.

Bấy nhiêu năm nay, với muôn vàn những mánh khoé lọc lừa, gian manh, tàn bạo,… Đảng CSVN đã phần nào thành công trong việc ru ngủ người dân Việt. Nhưng hôm nay, ở Đồng Tâm, CSVN đã đánh thức Hồn Dân Tộc.

Đây có thể là việc làm hữu ích duy nhất và cuối cùng của Đảng CSVN, đánh thức dậy Hồn Dân Tộc để chấm dứt tà ma trên Đất Nước Quê Hương mở ra một kỷ nguyên mới cho Đất Nước Việt Nam.

Nguồn: https://viettan.org/dong-tam-va-hon-dan-toc/

Đài Á Châu Tự Do

https://www.facebook.com/RFAVietnam/videos/829363460820002/?t=20

Đài Á Châu Tự Do

1. Hà Nội: 1 người dân và 3 cảnh sát chết trong vụ đụng độ ở xã Đồng Tâm

2. HRW kêu gọi chính quyền Việt Nam cho phép quan sát viên quốc tế vào Đồng Tâm
3. Bộ Ngoại giao lên tiếng về vụ tàu hải cảnh Trung Quốc quay lại vùng biển Việt Nam

Vụ án Đặng Văn Hiến: cần truy tố các quan chức lấy đất của dân giao cho doanh nghiệp.

Hoa Kim Ngo and 2 others shared a link.

 

NGHIEPDOANBAOCHI.ORG
Vụ án Đặng Văn Hiến, người nông dân bị giới cầm quyền địa phương lấy đất giao cho doanh nghiệp. Anh nổ súng bắn chết người lái xe ủi làm thuê cho doanh nghiệp. Có một số người dân nói rằng Hiến giậ…

Sự khác biệt giữa thông minh và trí tuệ

Trí thức Việt Nam
Trên thế giới không có nhiều người thông minh, trong số 10 người thì chỉ có 1-2 người, còn người có trí tuệ thì lại càng hiếm thấy, trong số 100 người có khi không có lấy người nào. Ngay cả Socrates được công nhận là người trí tuệ cũng tự thấy rằng nếu xét theo yêu cầu về trí tuệ thì bản thân ông cũng là người vô tri.
 
About this website

M.TRITHUCVN.NET
Thông minh là một loại khả năng sinh tồn, còn trí tuệ lại là một dạng cảnh giới của sinh tồn. Trên thế giới không có nhiều người thông minh…

Ôm giữ tâm đố kỵ, hại người cuối cùng hại cả chính mình

Ôm giữ tâm đố kỵ, hại người cuối cùng hại cả chính mình

Người xưa khi dạy con thường nói, thấy người khác có được điều tốt thì hãy vui mừng cho họ giống như bản thân mình đạt được, còn khi thấy người khác gặp chuyện không may thì cũng nên khởi tâm đau xót giống như bản thân mình gặp phải vậy. Nếu một người luôn ganh ghét đố kỵ khi người khác thành công và cảm thấy hả hê trước thất bại của họ thì sao có thể chung sống hòa hợp với người khác đây?

Vậy nên mới có câu: “Khi thấy người khác có được điều tốt, phải vui như người đó chính là bản thân mình; khi thấy người khác chịu mất mát, đừng cười trên nỗi đau của họ”. Người xưa tin rằng, nếu một người luôn ôm giữ thiện tâm như vậy, Trời xanh nhất định sẽ che chở phù hộ cho họ.

Thật vậy, người không có tâm đố kỵ thì đối với những ai hơn mình về dung mạo, giàu có, tài hoa, hạnh phúc, họ nhất định sẽ chúc phúc và thể hiện sự vui mừng từ đáy lòng. Chỉ cần là vậy thì tu dưỡng của họ đã vượt trên người thường rất nhiều rồi. Trái lại, một người mang tâm đố kỵ quá mạnh, dù có biểu hiện ra hay không thì lúc nào cũng đều khiến bản thân sống trong sự bất mãn, thậm chí còn ác ý phỉ báng, làm tổn hại người khác, kết quả cuối cùng hại người hại mình. Trong lịch sử, không thiếu những câu chuyện như vậy.

Ví như Thân Công Báo trong truyện Phong Thần Diễn Nghĩa được biết Nguyên Thủy Thiên Tôn cử Khương Tử Nha đi phong Thần, trong tâm vô cùng bất bình. Bởi trong con mắt của Thân Công Báo, thời gian tu luyện của Khương Tử Nha chẳng qua chỉ tầm 40 năm. Còn mình thì đã tu hành hơn cả nghìn năm, bản sự cũng rất to lớn, sao lại không để cho mình đi phong Thần? Thế là, dưới sự xui khiến của tâm tật đố, Thân Công Báo không màng đến bạo ngược vô đạo của Trụ Vương, làm đủ mọi cách cản trở Khương Tử Nha thảo phạt Trụ Vương, khiến vô số sinh linh đồ thán, hàng nghìn hàng vạn người tu Đạo bị hủy trong trận chiến.

Về sau Thân Công Báo bị đè dưới núi Kỳ Lân của Ngọc Hư cung, còn bị mang ra lấp Bắc Hải. Khương Tử Nha sau khi tiêu diệt nhà Thương, thấy Thân Công Báo thân bại danh liệt như vậy vẫn phong cho là Đông Hải Phân Thủy tướng quân, bởi dù sao thì ông ta cũng có nghìn năm đạo hạnh.

Tranh vẽ minh họa Thân Công Báo 

Nhà Lưu Tống thời Nam Bắc triều cũng có lưu truyền rộng rãi một câu chuyện về tâm đố kỵ hại mình hại người. Thời Tống Văn Đế, có người tên là Ân Cảnh Nhân, có ông cố từng phụng sự trong triều, ông nội cũng giữ chức quan hiển hách. Bởi ông cũng có thành tựu nên được Tư đồ Vương Mật yêu mến mà gả con gái cho. Cảnh Nhân không chỉ thông hiểu văn chương mà còn nhanh nhẹn, có tư chất, miệng không nói nghĩa lý nhưng lại hiểu sâu nguyên tắc. Với quy chế lễ nghi triều đình, pháp lệnh của quốc gia, ông đều ghi chép cẩn thận không sót cái nào. Những người quen ông đều biết ông có chí lớn, ôm giữ hoài bão trong đời. Con đường công danh của ông cũng vô cùng thuận lợi. Tống Cao Tổ còn cho ông giữ chức quan Thị tòng của Thái tử. Thời Thiếu Đế, ông được bổ nhiệm làm Tả vệ tướng quân.

Đến thời Tống Văn Đế, Ân Cảnh Nhân còn được nhậm thêm chức Thị trung. Khi đó, ông cùng với Thị trung Tả vệ tướng quân Vương Hoa, Thị trung Phiêu kỵ tướng quân Vương Đàm Thủ, Thị trung Lưu Trạm, cả bốn người đều là quan Thị trung, đều ở phủ Tể tướng. Tất cả đều nhờ vào khí độ phi phàm, tài năng xuất chúng mà nổi danh một thời, trong đó Ân Cảnh Nhân và Lưu Trạm là đôi bạn chí thân, cả hai từng giao ước với nhau rằng: “Dẫu là giàu sang hay nghèo hèn cũng không quên nhau!”.

Về sau, Cảnh Nhân được đề bạt trước, nhậm chức Thượng thư Bộc xạ, trở thành người thân cận bên cạnh Hoàng thượng, còn Lưu Trạm thì nhậm chức ngoài triều. Bởi mấy vị trọng thần lần lượt qua đời, Cảnh Nhân không quên lời giao ước khi xưa nên đã mấy lần tiến cử Lưu Trạm với Văn Đế, nhờ vậy Lưu Trạm được vào triều lo liệu việc triều chính.

Nhưng điều Ân Cảnh Nhân không ngờ đến chính là Lưu Trạm không những không cảm kích mình, trái lại còn cho rằng Ân Cảnh Nhân không đáng nhận được đãi ngộ cao hơn mình, trong tâm rất căm phẫn bất bình. Trước mặt Văn Đế, ông thường nói những lời gièm pha bóng gió về Cảnh Nhân. Văn Đế vì để dập tắt nỗi bất mãn của Lưu Trạm nên đã đề bạt hai người cùng lúc, phong thêm cho Ân Cảnh Nhân chức Trung thư lệnh, Trung hộ quân, Lưu Trạm thì nhậm chức Thái tử Chiêm sự (chức quan cung cấp mọi việc cho Thái tử), từ cấp bậc mà xét vốn không phân cao thấp. Nhưng Lưu Trạm vẫn không hài lòng, bởi thực quyền của Ân Cảnh Nhân vẫn lớn hơn mình, Lưu Trạm vì thế càng thêm đố kỵ.

Lưu Trạm biết rõ Văn Đế rất tín nhiệm Cảnh Nhân, liền ngấm ngầm câu kết với em trai của Văn Đế là Bành Thành vương Lưu Nghĩa Khang nói lời gièm pha Cảnh Nhân trước mặt Văn Đế. Thỉnh thoảng Văn Đế đem những lời này nói lại với Cảnh Nhân. Cảnh Nhân từng than thở với người thân bạn bè rằng: “Ta tiến cử Lưu Trạm vào triều, không ngờ ông ta lại cắn ngược lại ta”. Ông bèn cáo bệnh từ chức, nhiều lần dâng biểu lên hoàng đế xin được từ chức, nhưng trước sau không được phê chuẩn. Văn Đế để ông ở nhà dưỡng bệnh, và cử người trông nom ông.

Lưu Trạm lại không vì sự nhường nhẫn của Cảnh Nhân mà bớt phóng túng hành vi của mình, trái lại còn bàn tính cùng Bành Thành vương sai người giả dạng thành đạo tặc mưu sát Cảnh Nhân bên ngoài. Ông ta cho rằng dù Văn Đế có biết được thì đại khái cũng sẽ không trách phạt, bởi rốt cuộc Văn Đế sẽ không vì chuyện này mà tổn hại tình cốt nhục. Có lẽ Văn Đế đã phát giác được âm mưu của hai người họ, nên đã bí mật đưa Cảnh Nhân đến dinh thự của Phàn Dương vương, và cho người canh phòng nghiêm mật, vậy nên âm mưu của bọn người Lưu Trạm không được như ý.

Cảnh Nhân nằm trên giường suốt 5 năm, tuy không gặp mặt Hoàng đế nhưng hai bên vẫn thư từ qua lại với nhau, mỗi ngày khoảng hơn 10 bức. Các việc triều chính lớn nhỏ hoàng đế đều hỏi qua ông. Nhưng họ qua lại với nhau vô cùng kín đáo, vậy nên người ngoài không ai biết được bí mật này.

Tâm đố kỵ đã khiến Lưu Trạm điên cuồng mất hết cả lý trí, ông bí quá hóa liều, ngấm ngầm cấu bè kết đảng, vạch kế hoạch muốn đưa Lưu Nghĩa Khang lên làm Hoàng đế. Bởi duy chỉ có đưa Lưu Nghĩa Khang ngồi lên ngôi Hoàng đế mới có thể đẩy Ân Cảnh Nhân vào chỗ chết. Âm mưu phiến loạn của ông rất mau đã bị Văn Đế phát giác, Lưu Trạm cùng bè đảng của mình đều bị bắt. Hôm Lưu Trạm bị bắt, Ân Cảnh Nhân sai người sửa sang áo mũ cho ông. Bởi ông nằm trên giường đã lâu như vậy rồi, thủ hạ dưới trướng đều không biết dụng ý của ông. Buổi tối hôm đó, Hoàng đế triệu kiến Cảnh Nhân, giao Lưu Trạm cho ông xét xử. Lưu Trạm vì mưu đồ phản nghịch nên bị khép vào tội chết.

Bài học về việc tâm đố kỵ khiến cho bạn bè trở mặt thành thù tương tự như vậy còn có Tôn Tẫn và Bàng Quyên thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Hai người vốn là đồng môn với nhau, Tôn Tẫn giỏi giang hơn Bàng Quyên. Bàng Quyên luôn đố kỵ Tôn Tẫn. Sau khi làm tướng nước Ngụy, bởi lo sợ Tôn Tẫn sẽ có được thành tựu hơn mình, Bàng Quyên đã mời Tôn Tẫn đến chơi nhà, rồi đặt điều vu cáo hãm hại, chặt đứt đôi chân, thích chữ lên trên mặt của Tôn Tẫn. Về sau, Tôn Tẫn giả điên trốn thoát được, sau khi đến nước Tề được phong làm quân sư, về sau trong trận chiến đã giết chết Bàng Quyên.

Một tấm gương khác là Lý Tư và Hàn Phi thời Tần Thủy Hoàng. Lý Tư khâm phục tài học của Hàn Phi, bèn đem văn chương do Hàn Phi viết cho Tần Thủy Hoàng xem. Tần Thủy Hoàng xem xong rất tán thưởng Hàn Phi, muốn đưa ông về Hàm Dương. Nhưng Lý Tư sinh tâm đố kỵ, đã nói xấu Hàn Phi, khiến ông bị tống giam vào ngục. Lý Tư tiếp tục thừa cơ đầu độc chết Hàn Phi. Về sau, khi Tần Thủy Hoàng băng hà, Lý Tư đã thông đồng với hoạn quan Triệu Cao hãm hại công tử Phù Tô và lập đứa con còn nhỏ của Tần Thủy Hoàng là Hồ Hợi lên ngôi. Thế nhưng dù có công lao phò trợ như vậy, Lý Tư lại bị Triệu Cao hại chết, chém bêu đầu ở cổng thành, đồng thời tru di ba họ. 

Đại văn hào của nước Pháp là Victor Hugo từng nói một câu như thế này: “Người có tâm đố kỵ đều rất đáng buồn”. Kinh điển nhà Phật cũng có câu: “Bi ai lớn nhất của đời người là ganh tị”. Tâm đố kỵ quá lớn mạnh dễ khiến người ta phát cuồng và có những hành động thiếu lý trí, kết cục đẩy bản thân xuống vực thẳm, hại người hại mình, thật đáng buồn thay!

Vũ Dương

From: Thay Dinh Nguyen